Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 170: Lần Đầu Tiên Trong Đời, Triệu Hướng Vãn Công Khai Vạch Trần Chuyện Quá Khứ



Triệu Thần Dương thấy không thể trốn tránh được, đành phải đứng dậy, bước ra, đứng dưới mái hiên bên cạnh Tiền Thục Phân.

Triệu Thần Dương ăn mặc rất thời trang, giữa đám người mặc áo bông vải thô ở thôn quê trông cô ta rất nổi bật. Gương mặt cô ta đầy vẻ khó chịu, nghiêng đầu không chịu chào ai, nét kiêu ngạo trên khuôn mặt khiến dân làng Triệu Gia Câu rất không vừa ý.

"Đây là đang khinh thường ai vậy? Đẹp thì có ích gì, chẳng phải chỉ là cái bình hoa thôi sao!"

"Hồi nhỏ cũng đã thế rồi, nói là theo dì Quế học thêu, thực ra chỉ cầm cái khung thêu thi thoảng chọc một mũi, học mấy năm rồi mà chưa thấy thêu được cái khăn tay nào, cái kiểu làm bộ làm tịch thì đủ cả."

"Đúng vậy, suốt ngày nói phải thêu thùa không được làm tổn thương tay, ngay cả quần áo lót cũng là do Triệu Hướng Vãn giặt, cho gà, cho lợn ăn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đều đẩy hết cho Triệu Hướng Vãn làm. Con đẻ thì là bảo bối, con nuôi thì như cỏ rác."

"Nhìn kỹ thì thực ra Triệu Thần Dương còn không đẹp bằng Triệu Hướng Vãn, người thì thấp, mũi thì tẹt, đẹp ở chỗ nào chứ?"

Càng nghe, sắc mặt Triệu Thần Dương càng khó coi, cô ta muốn mắng lại vài câu nhưng thực sự không tìm ra lý do gì để cãi. Cô ta chỉ còn cách mím môi, khẽ lẩm bẩm: "Tôi, tôi cũng không cố ý mà."

Câu nói này vừa dứt, sắc mặt Triệu Thanh Vân dịu lại rất nhiều. Đúng vậy, Triệu Thần Dương không hề biết chuyện này, cô ta cũng bị lòng tham của Tiền Thục Phân làm liên lụy. Nếu có trách, chỉ có thể trách Tiền Thục Phân.

"Không, Triệu Thần Dương, cô cố ý!"

Giữa tiếng xì xào bàn tán, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng lên tiếng.

Giọng cô như băng rơi xuống phiến đá dưới mái hiên, lạnh lùng, cứng rắn và trong trẻo.

"Triệu Thần Dương, Tiền Thục Phân, Triệu Nhị Phúc, ba người các người đã bàn bạc với nhau. Tôi nhớ rất rõ, ngày 25 tháng 1 tám năm trước, tôi ra ngoài giữa trời mưa giông để kiếm cỏ lợn thì bị sét đánh, trong cơn mê man, tôi đã nghe thấy các người toan tính với nhau..."

Lần đầu tiên trong đời, Triệu Hướng Vãn nói nhiều đến vậy.

Lần đầu tiên trong đời, Triệu Hướng Vãn công khai vạch trần chuyện quá khứ.

Triệu Thần Dương nói: "Tôi và Triệu Hướng Vãn cùng uống sữa mẹ, cùng ăn cơm trong một nồi, tại sao Triệu Hướng Vãn có thể có hộ khẩu thành phố, được ăn lương thực phân phối, còn con thì chỉ có thể bới đất kiếm ăn, quay quanh bếp lò? Cha mẹ hãy đổi con vào đó, sau này con thành công nhất định sẽ báo đáp cha mẹ."

Tiền Thục Phân nói: "Đúng vậy! Bé Tư nhà tôi được nuôi nấng từ nhỏ, thông minh, miệng lại ngọt, hợp ý tôi nhất. Nếu con bé vào thành phố, sau này có cuộc sống tốt nhất định sẽ hiếu thuận với tôi. Còn con bé Ba từ nhỏ đến lớn nói chẳng bao nhiêu lời, suốt ngày mặt mày cau có, đi rồi sẽ không bao giờ trở lại, nuôi nó thật không đáng."

Triệu Nhị Phúc quyết định: "Đổi đi! Bé Tư nói đúng, chẳng lẽ con gái nhà thành phố là phượng hoàng, con gái nhà quê là gà rừng sao? Tôi không tin! Đưa bé Tư vào thành phố, gà rừng cũng có thể thành phượng hoàng."

Sáng ngày 26, trời chưa sáng Triệu Nhị Phúc đã đợi ở đầu làng chờ Triệu Thanh Vân tới, Triệu Hướng Vãn uống canh an thần ngủ mơ mơ màng màng nằm trong buồng chẳng biết gì. Triệu Thanh Vân vội vã đến, không giao tiếp với người khác trong làng, thậm chí không biết nhà Triệu Nhị Phúc có hai cô con gái, mang theo người mà ông nghĩ là con gái ruột của mình - Triệu Thần Dương trở về thành phố.

Nghe đến đây, mọi người đều phẫn nộ.

Triệu Đại Thúy tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Đồ không bằng lợn chó! Dù gà rừng có cắm lông vũ, ở nhà vàng thì vẫn chỉ là gà rừng thôi! Phượng hoàng cho dù sa cơ cũng vẫn có thể bay ra khỏi ổ cỏ làm phượng hoàng!"

Triệu Bá Văn giận dữ dậm chân: "Cha, mẹ, hai người hồ đồ quá rồi! Đồ của người ta có tốt đến mấy thì cũng là của người ta! Các người cứ thế cướp đi cha mẹ của em Ba, không cắn rứt lương tâm sao? Ngủ có yên không?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 171: Ngày Tết Mà Cứ Khóc Lóc Như Thế, Không Sợ Gặp Họa À?



Triệu Trọng Vũ cười khinh bỉ: "Các người trông cậy vào em Tư hiếu thuận? Đúng là mơ mộng. Nó ham ăn lười làm, bụng dạ độc ác, vừa có thế là vênh mặt, đi tám năm rồi mà không có lấy một lá thư. Nếu không bị phát hiện đưa về, thì có lẽ chẳng bao giờ thấy bóng dáng đâu. Các người trông cậy vào một con sói trắng mắt, một kẻ thực dụng báo đáp? Thật nực cười!"

Tiền Thục Phân xấu hổ không chịu nổi, chẳng còn bận tâm gì đến tục lệ không được khóc lóc vào dịp năm mới, bà ta ngồi phịch xuống đất, vừa đập đùi vừa khóc rống lên.

"Tôi khổ quá mà, xảy ra chuyện con trai không bênh mẹ, quay ngược lại mắng người, thế còn có đạo lý gì nữa không? Còn có công lý không? Đúng dịp năm mới, chị dâu cả dẫn người về mắng chửi tôi, thế này thì sống sao nổi nữa?"

Vốn tính tình của Tiền Thục Phân rất hung dữ, vừa ngồi phịch xuống thì khí thế tràn đầy, tiếng gào thét vang vọng khắp ngôi nhà cũ, khiến người nghe đau cả tai.

Triệu Đại Thúy tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, tay chỉ thẳng vào bà ta, nửa ngày không thốt nên lời. Lớn tuổi rồi, con cái cũng đã trưởng thành, thế mà lại ngồi phịch xuống đất ăn vạ, thật xấu hổ! Quá xấu hổ!

Phạm Thu Hàn lạnh lùng cười một tiếng: "Khóc cũng vô ích, gào thét cũng chẳng có tác dụng gì, đã làm sai thì phải chịu mắng! Biết mình không có lý, sợ hãi đúng không? Tranh thủ ra tay trước bằng cách khóc lóc ầm ĩ, ngày Tết mà cứ khóc lóc như thế, không sợ gặp họa à?"

Triệu Nhị Phúc nghe Phạm Thu Hàn nói đến chuyện "gặp họa", ông ta có chút mê tín nên hoảng hốt kéo Tiền Thục Phân đứng dậy: "Đừng làm loạn, đừng khóc nữa, có gì thì nói cho tử tế, hôm nay là ngày Tết Ông Công Ông Táo mà."

Đối diện với cảnh tượng hỗn loạn này, Triệu Hướng Vãn vẫn mím môi, khuôn mặt lạnh lùng, như một khán giả trước màn hình phim ảnh, mọi người trong phim dù có khóc hay cười cũng không thể chạm tới tâm hồn cô.

Phạm Thu Hàn liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, cảm xúc đau lòng trỗi dậy, giọng cô ấy như cao hơn hai bậc: "Các người tráo đổi một đứa bé, không có chút áy náy nào sao? Dù chỉ một chút thôi! Nghĩ lại mà xem, sau khi Triệu Trần Dương đi, các người đã đối xử với Triệu Hướng Vãn thế nào, tôi còn thấy xấu hổ thay cho các người!"

Những người đứng xem xung quanh nghe đến đây đều bắt đầu lên tiếng bênh vực.

"Triệu Hướng Vãn học rất giỏi, năm nào cũng đứng nhất, mỗi lần em ấy mang giấy khen về nhà, Tiền Thục Phân đều mắng em ấy, nói rằng học hành tốn kém, con gái học chẳng để làm gì. Nếu học hành chẳng để làm gì, thì tại sao bà lại đưa Thần Dương lên thành phố?"

"Tôi nhớ là Hướng Vãn rất muốn đi học cấp hai, em ấy còn mời cả thầy giáo ở trường và ông Hải, dì Quế đến nữa. Nếu không nhờ ông Hải nói đến quy định của thôn, sợ rằng họ hai vợ chồng này c.h.ế.t cũng không để em ấy đi học."

"Giữa trời đông lạnh lẽo, Hướng Vãn phải ra ao giặt quần áo, hai bàn tay bị xước cứ lành rồi lại lở, lở rồi lại lành. Có một lần đường đóng băng, em ấy trượt ngã làm bẩn quần áo, Tiền Thục Phân liền cầm chổi tre đánh em ấy tới tấp, thật ác độc mà."

"Không chỉ đánh đâu, tôi nghe nói Tiền Thục Phân còn xé vở, sách bài tập của Hướng Vãn ra làm củi đốt nữa."

Phạm Thu Hàn không ngại vạch trần: "Các người sợ Hướng Vãn có tiền đồ rồi sau này quay lại trả thù đúng không? Nếu không thì tại sao lại đè bẹp em ấy như thế? Nhưng mà Hướng Vãn lại đỗ vào đại học, khiến các người tức c.h.ế.t chưa?"

Đến cả các cụ già trong làng vốn hiền lành cũng không nhịn được mà thở dài: "Ai, làm người phải chừa lại chút tình cảm, sau này còn gặp lại nhau nữa chứ."

Trưởng thôn Triệu Trường Hưng vừa rồi còn ngồi ăn cơm nhà Tiền Thục Phân, giờ đây cảm thấy vô cùng khó chịu, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Triệu Nhị Phúc, việc này nhà anh gây ảnh hưởng quá lớn, việc cấp bách hiện giờ là phải xin lỗi Triệu Hướng Vãn, nếu không... quy định của thôn không phải chỉ để nhìn không thôi đâu."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 172: Lên Thành Phố, Học Trường Tốt Nhất, Học Hành Đến Nơi Đến Chốn!



Triệu Nhị Phúc và Triệu Trường Hưng là đồng niên, bình thường quan hệ cũng không tệ, giờ thấy người anh em nghiêm mặt nói chuyện với mình, trong lòng ông ta vô cùng lo lắng. Cả đời ông ta sống ở thôn Triệu Gia, đối với nơi này, ông ta có tình cảm sâu sắc với từng ngọn cỏ, từng tán cây, điều ông ta sợ nhất là bị mọi người trong thôn cô lập.

Vì chuyện tráo đổi con cái mà gây phẫn nộ trong thôn, chắc chắn thôn sẽ phải phạt ông ta, phạt tiền, phạt thóc cũng không sao, nhưng nếu thu hồi đất canh tác, không cho ông ta tham gia các hoạt động của thôn, không cho dân trong thôn giao tiếp với ông ta, thì chẳng phải còn đáng sợ hơn là g.i.ế.c ông ta hay sao?

Triệu Nhị Phúc lo lắng đến mức nói năng lắp bắp: "Trường... Trường Hưng, đừng như vậy. Mọi người đừng nói nữa, chuyện này là tôi không làm tốt, là tôi sai, là lỗi của tôi! Tôi xin lỗi, xin lỗi!"

Nói xong, Triệu Nhị Phúc bước tới trước mặt Triệu Hướng Vãn, cúi gập người, dáng vẻ vô cùng hạ mình: "Bé ba, là cha sai, con rộng lượng mà tha thứ cho cha có được không?."

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn ông ta, thấy Triệu Nhị Phúc mặc chiếc áo bông xám xịt, mái tóc hoa râm bay trong gió lạnh, dáng vẻ già nua hiện rõ. Người cha từng ngồi trên ghế sau khi tan làm, quăng cái cuốc vào góc tường rồi gọi cô rót trà, giờ đây đã già rồi.

Triệu Hướng Vãn hỏi ra câu hỏi mà cô đã giấu kín trong lòng bao lâu nay: "Cha, cha còn nhớ không? Trước đây cha từng nói với con, nói rằng con chỉ là đứa con gái quê mùa, đừng so sánh với em Tư. Em Tư được gửi nuôi ở nhà mình, cha mẹ ruột của nó đều là người có học ở thành phố, con không so được. Cha còn nói người nông dân phải biết giữ phận, biết trồng trọt, biết làm việc là được, đừng mơ tưởng gì đến chuyện học hành."

"Cha..." Triệu Nhị Phúc cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ hổ thẹn.

Phạm Thu Hàn phỉ nhổ một tiếng: "Người làm cha này đúng là khéo nói mà! Bảo Hướng Vãn cam chịu mà không học hành, nhưng chính ông ta lại không cam chịu, nhất quyết đưa con gái ruột của mình lên thành phố, học trường tốt nhất, học hành đến nơi đến chốn!"

Giờ đây, Triệu Nhị Phúc phải thừa nhận, chính sự ích kỷ, hèn nhát, và bất tài của ông ta đã làm hại hai đứa con mình. Triệu Hướng Vãn thì oán hận ông ta giả dối, Triệu Trần Dương thì khinh ông ta quê mùa, cả hai bên đều không vừa ý.

Nếp nhăn trên khuôn mặt Triệu Nhị Phúc như bông hoa cúc mùa thu nở rộ, đôi mắt đục ngầu chứa đầy nước mắt: "Bé Ba, con còn gọi ta một tiếng cha, lòng cha đã thấy an ủi lắm rồi. Cha có lòng riêng, muốn cho đứa con gái ruột của mình được lên thành phố sống cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại không đối xử tốt với con, là cha có lỗi với con, cha thật không xứng đáng, không xứng đáng... Ai!"

Tiền Thục Phân hiểu rõ tình thế, biết rằng hôm nay chuyện này đã trở nên nghiêm trọng, nếu không làm cho Triệu Hướng Vãn nguôi giận, thì có lẽ thôn sẽ không dung tha cho bà ta. Bà ta đành phải nặn ra một nụ cười khó coi, bước tới trước mặt Triệu Hướng Vãn.

"Bé Ba, chuyện này... là lỗi của mẹ, mẹ không nên bắt ép con làm việc, không nên không cho con đi học, nhưng may mắn là con tự mình phấn đấu, thi đỗ vào trường tốt như thế, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn. Vì vậy, con hãy tha thứ cho mẹ nhé."

Triệu Hướng Vãn nhìn bà ta một cái, bao nhiêu ký ức ùa về.

Tiền Thục Phân mỗi khi đánh người không bao giờ dùng tay, mà dùng những nhánh tre nhỏ, rất mảnh và dày, đánh vào người rất đau. Các bà mẹ khác đánh con thường không đánh vào mặt, nhưng Tiền Thục Phân lại không có kiêng kị này, chỉ cần một lần sơ ý bị quất trúng má, sau cảm giác đau nhói là cảm giác như bị lửa đốt, ngay lập tức sưng lên.

Triệu Hướng Vãn hé môi, thở ra một hơi dài: "Bà có biết tại sao tôi lại thích học đến thế không?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 173: Triệu Hướng Vãn Vẫn Bình Tĩnh Nhìn Tất Cả



Tiền Thục Phân ngẩng đầu nhìn Triệu Hướng Vãn, đứa trẻ này càng ngày càng cao, đứng trước mặt Triệu Hướng Vãn mà bà ta đã thấp hơn một đoạn rồi.

Tiền Thục Phân nheo đôi mắt tam giác lại, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc: “Đúng vậy, con nói xem, tại sao con bé này lại cứ khăng khăng phải đi học cho bằng được?” Bà ta cũng thấy kỳ lạ, tại sao Triệu Hướng Vãn lại kiên quyết với chuyện học hành như vậy, bất kể đánh mắng thế nào, cô vẫn cố chấp làm theo ý mình.

Giọng nói của Triệu Hướng Vãn rõ ràng và chậm rãi, toát lên một vẻ kiên cường không chịu khuất phục.

“Từ nhỏ đến lớn, bà luôn nói bên tai tôi rằng em Tư xinh đẹp hơn tôi, miệng lại ngọt, đi theo dì Quế học thêu hoa có thể kiếm điểm công. Tôi thì tay chân thô ráp, ăn nói vụng về, số mệnh chỉ hợp làm việc đồng áng. Trong mắt các người, dù tôi có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể sánh được với Triệu Thần Dương đáng yêu.

Chỉ có học hành, mới không phụ công sức chăm chỉ của tôi.

Tôi nghiêm túc nghe giảng, hoàn thành bài tập đúng giờ, thầy cô sẽ khen ngợi; tôi nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ học tập, có thể đạt được thành tích tốt; tôi tập trung vào mỗi kỳ thi, có thể từng bước mà lên trung học cơ sở, lên trung học phổ thông, lên đại học. Một phần gieo trồng một phần thu hoạch, học hành có thể mang lại cho tôi sự phản hồi tích cực. Còn các người, mãi mãi không công bằng với tôi.”

Tiền Thục Phân loạng choạng lùi vài bước, đến khi lưng đụng vào tường mới dừng lại.

Thì ra, là như vậy à.

Sự phản đối của bà ta, những lời nguyền rủa, sự đả kích của bà ta, tất cả đều đang trải đường cho lòng ham học của Triệu Hướng Vãn, từng bước từng bước giúp cô trở nên ưu tú.

“Ha ha ha ha...” Tiền Thục Phân đột nhiên cười lên, trong tiếng cười tràn đầy sự hối hận sâu sắc. Sớm biết vậy, sớm biết vậy, bà ta đã đối xử tốt hơn với Triệu Hướng Vãn một chút, ngày ngày ép cô học tập, biết đâu cô sẽ không chịu học nữa?

Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ nhìn nhau một cái, thấy mẹ cười như phát điên, có chút sợ hãi. Họ bước đến, mỗi người đỡ lấy Tiền Thục Phân từ một bên, trách móc: “Được rồi, mẹ đừng cười nữa, nghe đến phát sợ rồi đấy.”

Nhưng Tiền Thục Phân dường như không nghe thấy lời con trai mình, vẫn chìm đắm trong sự hối hận. Trách bà ta, đều trách bà ta, trách bà ta không biết chừng mực, sống c.h.ế.t ép Triệu Hướng Vãn thành một học sinh giỏi, dùng gậy gộc mà ép cô trở thành người xuất sắc như bây giờ.

“Bé Tư, mẹ xin lỗi con, mẹ không nên nghe lời con, không nên nghe lời con mà! Mẹ có tội! Mẹ có tội! Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi...” Tiền Thục Phân như điên loạn, lẩm bẩm nói, hai anh em Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ vội vàng giữ bà ta lại, mới ngăn được hành động tự đập đầu vào tường của bà ta.

Mãi cho đến khi Tiền Thục Phân bình tĩnh lại, ngồi trên ghế th* d*c, gương mặt khắc nghiệt trở nên tiều tụy và già nua.

Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ nhìn bà ta th* d*c, sắc mặt tái nhợt, vừa giận vừa xót xa, đỡ bà ta ngồi xuống ghế, nhìn Triệu Hướng Vãn với ánh mắt đầy van nài. Dù sao thì bà ta cũng là người đã sinh ra và nuôi dưỡng họ, cho dù bà ta có làm bao nhiêu chuyện sai trái, thì vẫn là mẹ của họ.

Triệu Hướng Vãn vẫn bình tĩnh nhìn tất cả.

Đối diện với đôi mắt của Triệu Hướng Vãn như thể nhìn thấu mọi thứ, Triệu Bá Văn cười khổ: “Em Ba, anh biết em luôn muốn được cha mẹ công nhận, nhưng họ không công bằng với em. Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.”

Triệu Trọng Vũ đứng lên, cúi đầu thật sâu trước Triệu Hướng Vãn: “Em Ba, anh cũng có lỗi. Trước đây khi cha mẹ mắng em, anh nghĩ rằng họ trọng nam khinh nữ, còn tự hào vì mình là con trai. Hừ! Anh xin cúi đầu nhận lỗi với em, sau này em muốn anh làm gì, anh cũng sẽ làm, đảm bảo nghe lời em.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 174: Dù Có Ăn Mặc Đẹp Đẽ Sang Trọng Đến Đâu Cũng Vô Dụng, Lòng Cô Đã Thối Nát Rồi!



Nói xong câu này, chưa kịp để Triệu Hướng Vãn có phản ứng, Triệu Trọng Vũ đã đứng thẳng dậy, trên mặt hiện lên một vẻ kiên định: “Em yên tâm, trong lòng anh, em mới là em gái ruột của anh, Thần Dương so với em chẳng là cái đinh gì cả!”

Triệu Bá Văn cũng gật đầu nói: “Đúng, anh chỉ công nhận em là em gái thôi.”

Phạm Thu Hàn kéo nhẹ góc áo của Triệu Hướng Vãn: “Hướng Vãn, chị cũng chỉ công nhận em là em họ thôi. Trong mắt chị, em xinh đẹp hơn Triệu Thần Dương gấp trăm lần, thông minh hơn gấp trăm lần, mạnh mẽ hơn gấp ngàn lần, vạn lần! Triệu Thần Dương dù có thay thế em vào thành phố, chiếm hết tài nguyên của em, cũng chỉ là cái bình hoa, chẳng có tác dụng gì.”

Vốn dĩ Triệu Thần Dương không quan tâm đ ến Triệu Bá Văn, Triệu Trọng Vũ và Phạm Thu Hàn, trong mắt cô ta, ba người này đều là những kẻ không có tiền đồ, không xứng đứng chung với cô ta. Nhưng… Khi nghe thấy họ hạ thấp mình, nâng cao Triệu Hướng Vãn, công khai đứng chung chiến tuyến với Triệu Hướng Vãn, không màng đến huyết thống tình thân, trong lòng cô ta bỗng dâng lên cảm giác chua xót.

Chua đến mức đau cả răng, đau đầu, nơi cổ họng cũng dâng lên vị chua.

Triệu Thần Dương trừng mắt nhìn hai người anh của mình: “Không nhận thì không nhận, vậy đã làm sao? Các anh không muốn nhận tôi, tôi còn chẳng thèm nhận các anh nữa cơ, hứ!”

Cô ta quay đầu nhìn Phạm Thu Hàn, bĩu môi: “Phạm Thu Hàn, cái miệng của chị vẫn đáng ghét như hồi nhỏ. Tôi đâu có đắc tội gì với chị, tại sao chị lại nói tôi tệ như thế?”

Phạm Thu Hàn thấy cô ta đã đến lúc này rồi mà vẫn không có chút ăn năn nào, càng cảm thấy Triệu Thần Dương không phải người tốt, bực mình nói: “Từ nhỏ cô đã biết trốn tránh lười biếng, nịnh nọt cha mẹ thiên vị cô, công việc bẩn thỉu nặng nhọc đều đẩy cho Triệu Hướng Vãn. Mới mười tuổi đã biết xúi giục cha mẹ đưa cô vào thành phố, lòng dạ cô đúng là đen tối mà! Dù có ăn mặc đẹp đẽ sang trọng đến đâu cũng vô dụng, lòng cô đã thối nát rồi!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Triệu Thần Dương, trong ánh mắt đầy sự khinh miệt và chỉ trích.

Triệu Thần Dương làm sao chịu nổi ánh mắt khinh miệt của những người dân trong thôn này, liền nhảy dựng lên, hai tay vung mạnh, lớn tiếng nói: “Tôi thì sao? Tôi thì sao? Các người suốt ngày quanh quẩn trong cái xó núi này thì biết cái gì? Ngay cả bồ công anh cũng biết để gió mang hạt giống bay xa hơn, chẳng lẽ các người không muốn con cái mình sống tốt hơn?”

Phạm Thu Hàn cười lạnh một tiếng: “Muốn sống tốt thì tự mình nỗ lực không được à? Sao phải cướp đồ của người khác.”

Triệu Thần Dương đột nhiên rơi nước mắt như mưa: “Chị hiểu cái gì? Chị thì hiểu cái gì chứ? Chị nghĩ tôi lên thành phố là hưởng phúc à? Tôi cũng phải chịu khổ, cũng phải cố gắng đấy, vừa lòng chị chưa?”

Đột nhiên, Triệu Thanh Vân có chút chột dạ.

Hồi đó ông đưa Triệu Thần Dương vào thành phố, thật ra là có ý đồ riêng. Khi ấy Triệu Thanh Vân chỉ là một phó phòng, không có tiền cũng chẳng có quyền, giữa đám cán bộ trẻ tuổi, đầy triển vọng trong tỉnh ủy, ông hoàn toàn mờ nhạt. Ông hiểu rõ đạo lý một cây làm chẳng nên non, để tìm một đồng minh vững chắc, ông đã cố ý kết giao với Từ Tuấn Tài.

Từ Tuấn Tài cũng như ông, năng lực mạnh, dã tâm lớn, dựa vào các mối quan hệ bên nhà vợ mà làm phó cục trưởng cục công trình của tỉnh Hồ Nam. Trải qua giống nhau khiến hai người dần dần trở nên đồng cảm, quý mến nhau.

Sau khi Ngụy Mỹ Hoa sinh ra Triệu Thừa Tổ, Từ Tuấn Tài và Chu Kinh Dung đến nhà chúc mừng, lời nói đều đầy vẻ ngưỡng mộ. Sức khỏe Chu Kinh Dung yếu, kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có con. Thấy Triệu Thừa Tổ vừa đáng yêu, vừa xinh xắn, bà ấy đã động lòng, muốn nhận nuôi một đứa trẻ, tốt nhất là một bé gái, tầm mười tuổi, ngoại hình xinh xắn. Như vậy nuôi mười năm sau sẽ có thể kén được một chàng rể tốt, sau này già đi cũng có người nương tựa, sự nghiệp nhà họ Từ cũng có người kế thừa.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 175: Cô Muốn Cảm Nhận Tình Yêu Thương Của Cha Mẹ Ruột



Lúc này, Triệu Thanh Vân chợt nhớ ra rằng mình còn một đứa con gái bị bỏ rơi ở Triệu Gia Câu, tuổi tác vừa vặn mười tuổi. Còn về ngoại hình, bản thân ông và Mỹ Hoa đều có ngoại hình xuất chúng, con gái chắc chắn cũng không kém.

Nghe Triệu Thanh Vân nói vậy, Chu Kinh Dung lập tức tươi cười rạng rỡ, giục ông mau chóng đưa đứa bé về thành phố. Triệu Thanh Vân ôm chút hy vọng, gửi thư theo địa chỉ cũ: thôn Triệu Gia Câu, xã Hoàng Điền. Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến bất ngờ, nhanh chóng đón được Triệu Thần Dương trở về thành.

Triệu Thần Dương mới mười tuổi, chỉ ở bên cạnh Triệu Thanh Vân ba ngày rồi được gửi đến nhà Chu Kinh Dung. Mãi đến hai năm sau, khi Từ Tuấn Tài đón cậu con trai với vợ cũ là Từ Thanh Khê về nhà, Triệu Thần Dương mới trở lại bên cạnh Triệu Thanh Vân. Bình thường Triệu Thanh Vân bận công việc, không mấy khi quan tâm đ ến cô ta, dù rằng đảm bảo cho cô ta ăn ngon mặc đẹp, cho cô ta học trường tốt nhất, nhưng nói yêu thương cô ta sâu sắc thì thật ra cũng không có.

Thấy con gái rơi nước mắt, Tiền Thục Phân đột nhiên tỉnh táo lại. Bà ta đứng dậy từ ghế, ôm chầm lấy Triệu Thần Dương, nghẹn ngào nói: “Con gái của mẹ ơi, con đã chịu khổ rồi sao? Mẹ đã nói rồi, thành phố cũng chưa chắc đã tốt, con vẫn nên ở lại bên cha mẹ thì thoải mái hơn, nhưng con không chịu nghe, nhất quyết đi theo Triệu Thanh Vân. Mẹ đau lòng, mẹ không nỡ xa con.”

Bộ dạng mẹ hiền này của Tiền Thục Phân hoàn toàn khác với sự cay nghiệt khi đối diện với Triệu Hướng Vãn, làm Phạm Thu Hàn cảm thấy gai mắt, hừ một tiếng: “Thật là không biết xấu hổ, đối xử tốt với con gái ruột như vậy, mà lại tàn nhẫn với Triệu Hướng Vãn đến thế!”

Triệu Đại Thúy và những người dân thôn khác cũng không nhịn được mà buông lời mắng chửi.

“Bà còn dám khóc à? Dù là chịu khổ đi chăng nữa, thì cũng là tự làm tự chịu, thật đáng ghê tởm!”

“Giờ nếu như không bị phát hiện, tôi nghĩ các người còn chẳng rơi nổi một giọt nước mắt. Khi đưa con ruột vào thành phố hưởng phúc, sao không thấy khóc? Khi ngược đãi Triệu Hướng Vãn, sao không khóc đi? Đồ đáng khinh!”

“Mất mặt cả thôn Triệu Gia Câu này rồi, tôi chưa từng thấy ai vô lương tâm như vậy.”

“Đổi con, ngược đãi con, mỗi một hành động đều đủ để ngồi tù! Loại người như các người không xứng đáng ở lại Triệu Gia Câu, cút đi…”

Giữa tiếng la ó phẫn nộ, trưởng thôn Triệu Trường Hưng giơ tay lên ra hiệu mọi người bình tĩnh lại, đợi mọi người im lặng, ông ấy quay sang hỏi Triệu Hướng Vãn: “Hướng Vãn à, con xem, cha mẹ nuôi của con đã nhận ra sai lầm, cũng đã chân thành xin lỗi con, rốt cuộc con muốn như thế nào? Con có muốn chấp nhận lời xin lỗi của họ không?”

Rốt cuộc cô muốn như thế nào? Triệu Hướng Vãn đã vô số lần tự hỏi bản thân câu này.

Cô muốn hỏi tội bọn họ, vì sao lại hà khắc với mình như vậy.

Cô muốn để mọi người biết đến hành vi đê tiện của họ, muốn để mọi người phỉ nhổ họ.

Cô muốn mọi chuyện quay trở lại đúng quỹ đạo, muốn cha mẹ ruột biết được sự thật, đuổi Triệu Thần Dương đi.

…Cô muốn cảm nhận tình yêu thương của cha mẹ ruột.

Bây giờ, sự thật đã được phơi bày.

Đối diện với sự chất vấn của cô, Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc đã đích thân xin lỗi.

Bác cả, chị họ, anh trai, người trong thôn... Mọi người đều đang quở trách họ.

Triệu Thanh Vân cũng theo yêu cầu của cô mà đưa Triệu Thần Dương về quê.

Tất cả mục đích của cô đều đã đạt được.

Ngoại trừ tình yêu thương của cha mẹ ruột.

Nhưng, điều đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Anh cả, anh hai, bác cả, Phạm Thu Hàn, tất cả bọn họ đều đứng về phía cô, đã từng sưởi ấm trái tim cô trong quá trình trưởng thành.

Thần hình gầy gò của Triệu Hướng Vãn đứng thẳng trong gió lạnh, như một cây thông non vừa trưởng thành. Thân cây tuy nhỏ nhưng vươn thẳng lên cao, cành lá tỏa ra, không sợ mùa đông khắc nghiệt.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 176: Tôi Lớn Lên Ở Triệu Gia Câu, Đây Mới Là Nhà Của Tôi



Triệu Thanh Vân đột nhiên cảm thấy lòng mình xao động. Ông thừa nhận rằng, khi xưa từ bỏ Triệu Hướng Vãn là vì xem cô như một gánh nặng, hơn nữa việc đón cô trở về cũng chỉ vì thấy cô có ích. Tất cả mọi thứ đều là sự cân nhắc về lợi ích, chứ không phải vì tình yêu thực sự. So với sự chân thành, giản dị của những người dân trong thôn này, thì tình cảm ông dành cho con gái thật sự còn rất xa mới đủ.

Triệu Thanh Vân thở dài một hơi, giơ tay nhẹ nhàng định vỗ vào lưng con gái để an ủi, nhưng không ngờ tay vừa động, Triệu Hướng Vãn đã lùi lại một bước, giơ hai cánh tay lên, tránh né.

Nhìn dáng vẻ con gái như muốn tránh mình thật xa, lòng Triệu Thanh Vân dâng lên một cảm giác tội lỗi, ông nhẹ nhàng nói: "Hướng Vãn, con đã chịu khổ nhiều rồi. Trước đây cha không biết con ở dưới quê đã chịu nhiều khổ cực như vậy, nếu không, nhất định sẽ an ủi con, bù đắp cho con."

Triệu Hướng Vãn không hề cảm động, chỉ nhún vai như thể muốn gạt bỏ hết mọi thứ về ông ra khỏi mình.

Thái độ tránh né của con gái khiến Triệu Thanh Vân cảm thấy một cảm giác thất bại sâu sắc. Tại sao mình đã tỏ rõ thái độ, đích thân đưa Triệu Thần Dương trở về quê, giải thích sự thật, mà cô vẫn không hài lòng?

Đứa con gái này của mình, thật sự quá sắc sảo, không chấp nhận bất cứ sự giả dối nào, khiến Triệu Thanh Vân vừa yêu vừa giận, nhưng lại không thể làm gì.

Thấy ánh mắt của Triệu Thanh Vân lộ ra vẻ tình cảm, trong lòng Triệu Thần Dương dâng lên nỗi tủi thân vô tận, nước mắt rơi không ngừng: "Cha, con không cố ý lừa gạt, con... con chỉ là ghen tị với Triệu Hướng Vãn vì có được một người cha tốt như cha, ghen tị vì chị ta có thể cùng cha sống ở thành phố."

Triệu Thanh Vân thở dài, dịu dàng nhìn Triệu Thần Dương một cái, rồi quay đầu nói với Triệu Hướng Vãn: "Hướng Vãn, mọi chuyện đã rõ ràng, vì họ đã xin lỗi, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi. Con theo cha trở về, Thần Dương sẽ ở lại nhà."

[Trước tiên cứ thể hiện thái độ đã, để Triệu Hướng Vãn cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dù sao thì sau khi Triệu Thần Dương nhập học cũng sẽ trở lại thành phố Tinh, lúc đó mình vẫn có thể sử dụng con bé. Bây giờ gia đình Triệu Thần Dương không hài lòng với con bé, Triệu Gia Câu không phải là nơi con bé có thể ở lâu, chỉ cần mình thể hiện một chút thiện ý, nhất định con bé sẽ vô cùng cảm kích, chẳng phải vẫn có thể thông qua con bé để lôi kéo công ty kiến trúc Từ Thị sao?]

Nghe được suy nghĩ của Triệu Thanh Vân, Triệu Hướng Vãn thất vọng trước sự ích kỷ và tham vọng của ông, dứt khoát từ chối: "Không, tôi lớn lên ở Triệu Gia Câu, đây mới là nhà của tôi."

Triệu Thanh Vân hoàn toàn không ngờ rằng mình đã đi một chuyến như vậy, đích thân đưa Triệu Thần Dương về quê, mọi việc đều theo ý của Triệu Hướng Vãn, vậy mà cô lại không hề cảm kích. Sắc mặt ông đỏ lên, cảm thấy như bị con gái tát một cái vào mặt, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Triệu Trường Hưng lại gật đầu liên tục, bàn bạc với các lãnh đạo thôn ủy và mấy cụ già có uy tín trong làng, rồi giơ tay phải lên: "Các hương thân phụ lão, xin nghe tôi nói một câu."

Những người dân trong thôn đang bàn tán xôn xao lập tức im lặng, đứng trên sân trước ngôi nhà cũ, ngẩng đầu nhìn trưởng thôn.

"Hướng Vãn có lương tâm, nhớ đến cái tốt của Triệu Gia Câu chúng ta. Con bé đã có tình có nghĩa, vẫn nhận chúng ta là thôn của mình, thì hôm nay tôi cũng thay con bé quyết định một việc…"

Triệu Trường Hưng quay đầu nhìn về phía vợ chồng Triệu Nhị Phúc.

"Triệu Nhị Phúc, Tiền Thục Phân, các người đã nuôi dưỡng Triệu Hướng Vãn mười tám năm, dù có đánh có mắng, nhưng cũng không để con bé đói bữa nào; dù trăm bề ngăn cản con bé học hành, nhưng vẫn chu cấp để con bé học lên đến đại học. Nếu không có chuyện tráo đổi tám năm trước, dù không phải con đẻ, Triệu Hướng Vãn cũng nên có nghĩa vụ phụng dưỡng.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 177: Xây Nhà Riêng Cho Con Gái, Trước Giờ Chưa Từng Có Tiền Lệ Này



Nhưng các người đã giấu diếm thân thế của Triệu Hướng Vãn, để Triệu Thần Dương tráo đổi vào thành phố, khiến con bé phải xa cách với cha mẹ ruột. Công và tội tự triệt tiêu, sau này khi con bé lấy chồng sẽ không cần phải đưa tiền sính lễ cho các người, dù Triệu Hướng Vãn có thành công đến đâu, cũng không cần phải phụng dưỡng các người lúc về già. Điểm này, các người có đồng ý không?"

Triệu Nhị Phúc và Tiền Thục Phân cúi đầu, không nói gì.

Tại sao ở nông thôn lại trọng nam khinh nữ? Chính là vì vất vả nuôi con gái lớn, nhưng khi lấy chồng lại trở thành người lao động của nhà khác, không thể làm việc ở nhà, cũng không còn nuôi dưỡng cha mẹ già. Vì vậy khi Triệu Gia Câu gả con gái đi sẽ yêu cầu nhà trai đưa sính lễ, mà con gái, con rể phải thăm hỏi bố mẹ già vào các dịp lễ, mua quần áo mới, giày mới, và sắm sửa đồ đạc giường ngủ.

Bây giờ phải vất vả nuôi lớn Triệu Hướng Vãn, nhưng không được nhận lại bất kỳ sự báo đáp nào, trong lòng Triệu Nhị Phúc và Tiền Thục Phân rất khó chịu, cảm thấy nuôi đứa con gái này thật vô ích.

Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ lại đồng thanh trả lời: "Được, cứ làm theo lời của bác Trường Hưng. Sau này cha mẹ già yếu đều do hai anh em chúng con chăm sóc, tuyệt đối không làm phiền đến em Ba."

Triệu Trường Hưng gật đầu: "Được, hai anh em Bá Văn các cháu đã đồng ý như vậy, thì việc này coi như quyết định xong. Điểm thứ hai..."

Tiền Thục Phân đột ngột ngẩng đầu lên. Nuôi đứa con gái vô ích đã đủ thê thảm, mà còn có điều thứ hai nữa sao?

"Điểm thứ hai, Triệu Nhị Phúc, Tiền Thục Phân tự ý tráo đổi con cái, khiến Triệu Hướng Vãn và cha mẹ ruột bị xa cách, để Triệu Thần Dương thay thế con bé hưởng cuộc sống sung sướng trong thành phố, hành vi này trước giờ ở Triệu Gia Câu chúng ta chưa từng xảy ra, nhất định phải bị trừng phạt!"

Triệu Nhị Phúc cúi đầu, thở dài một tiếng. Ông ta đã nhìn rõ rồi, chuyện này từ đầu đến cuối thôn đều đứng về phía Triệu Hướng Vãn, hình phạt này không tránh khỏi được.

Triệu Bá Văn cảm thấy trách nhiệm nặng nề, đứng ra nói lớn: "Bác Trường Hưng, bác cứ nói đi. Có hình phạt gì chúng con đều chấp nhận."

Triệu Trường Hưng nói: "Mặc dù sau khi Hướng Vãn đỗ đại học, hộ khẩu đã chuyển đến thành phố Tinh, nhưng một khi Hướng Vãn nói Triệu Gia Câu là nhà của mình, thì các bậc cha chú trong thôn tuyệt đối không thể khiến cô bé chịu ấm ức được. Thế này đi, thôn sẽ cung cấp gạch và đất, các cháu bỏ tiền và công sức, xây một căn nhà mới ở phía đông của ngôi nhà cũ cho Hướng Vãn. Tường gạch đỏ, mái ngói xanh, lát gạch nền, căn nhà này sau này Hướng Vãn về nhà nghỉ hè, nghỉ đông sẽ có chỗ ở, là nơi chỉ dành cho Hướng Vãn thôi!"

Triệu Nhị Phúc không dám tin mà ngẩng đầu lên, môi run rẩy mãi: "Trường, Trường Hưng, anh nói đùa à?"

Xây nhà riêng cho con gái? Hơn nữa là xây cho đứa con gái mà hộ khẩu đã không còn ở thôn nữa? Từ trước đến giờ trong thôn chưa từng có quy định này!

Triệu Trường Hưng trợn mắt nhìn ông ta một cái: "Anh đấy! Anh làm sai chuyện, lại còn phải để thôn gánh vác giúp. Nếu không phải vì anh là người sống lâu năm ở thôn, lại còn nuôi được hai đứa con cũng khá là tài giỏi, thì tôi chẳng thèm quan tâm anh đâu. Hướng Vãn đã chịu bao thiệt thòi từ các anh, nếu không an ủi con bé cho tốt, chẳng lẽ lại để con bé mất lòng với mọi người, rồi đi kiện các anh ra tòa à?"

Triệu Đại Thúy nghe xong, lập tức phấn khởi hẳn lên, lau sạch nước mắt trên mặt: "Được được, trưởng thôn, ý kiến của anh rất hay. Sau này Hướng Vãn về nhà đón Tết cũng có chỗ mà ở, khỏi phải chịu uất ức từ người khác."

Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ liếc nhìn nhau, cùng gật đầu: "Được. Chúng con bỏ tiền, bỏ công sức, xây nhà mới cho em Ba!"

Những người khác trong thôn đều không có ý kiến gì, dù sao Triệu Hướng Vãn cũng là đứa trẻ mà mọi người nhìn lớn lên, rõ ràng cô là cô ấm nhà quan to, thế mà lại bị Triệu Nhị Phúc và Tiền Thục Phân giày vò bao năm nay, xây cho cô một căn nhà mới cũng coi như là một bù đắp cho cô.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 178: Lại Còn Muốn Bồi Thường? Đúng Là Nói Đùa Mà!



Triệu Trường Hưng đã mở xưởng gạch, dẫn dắt dân làng làm giàu, có uy tín rất cao, gọi là có người hưởng ứng ngay. Triệu Nhị Phúc, Tiền Thục Phân làm sao dám không đồng ý? Cúi đầu trả lời một cách yếu ớt: "Được... thôi."

Tiền Thục Phân đau đớn không thôi, xây một căn nhà mới bằng gạch đỏ mái ngói xanh ở phía đông, phải tốn bao nhiêu tiền đây? Dù là thôn cung cấp gạch, các vật liệu khác cũng phải tự mình lên huyện mua, rồi còn mời người đào móng, xây tường, trát vữa, lợp mái, lát gạch nền... Sao mà không tốn đến một nghìn đồng? Số tiền mà bà ta tích góp bao nhiêu năm qua, vốn định sau này xây nhà mới cho con trai cưới vợ, không ngờ lại đổ hết vào đây.

Người nông thôn ai mà chẳng muốn xây nhà mới? Nhưng xây riêng cho con gái thì đúng là chưa từng nghe thấy.

Triệu Nhị Phúc cảm thấy nóng mặt, nhắm mắt cầu khấn tổ tiên tha thứ. Làm cha lại đi xây nhà cho con gái ở, c.h.ế.t rồi gặp tổ tiên cũng không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng mà, ai bảo bọn họ làm sai chuyện trước chứ? Đành chịu thôi.

"Thứ ba..." Triệu Trường Hưng vừa cất lời, ngay cả Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ cũng rùng mình. Gì nữa đây, còn có nữa à?

"Thứ ba, dù Triệu Thần Dương là con ruột của hai anh chị, nhưng từ lâu hộ khẩu của con bé đã không còn ở thôn, nếu con bé có về, thì cũng chỉ là khách của hai anh chị trước khi lấy chồng, Triệu Gia Câu chúng ta sẽ không chia ruộng đất cho con bé."

Ruộng đất của thôn thực hiện theo chế độ trách nhiệm khoán, phân chia dựa theo số nhân khẩu của gia đình. Triệu Trường Hưng đặc biệt nói thêm câu này, cũng là để phòng Tiền Thục Phân cằn nhằn.

Triệu Thần Dương hậm hực hừ một tiếng: "Tôi chả thèm mấy miếng đất đó!" Ở quê có gì tốt, đời này cô ta chẳng muốn quay lại nơi này nữa đâu.

Triệu Trường Hưng nhìn cô ta một cái, trong mắt lộ rõ vẻ trách móc: "Sau khi tráo đổi con, Triệu Thần Dương chính là người được hưởng lợi, nhất định phải nghiêm túc, thành khẩn xin lỗi Triệu Hướng Vãn! Phải bồi thường! Còn về số tiền bồi thường, sẽ do Triệu Hướng Vãn quyết định."

Triệu Thần Dương liếc mắt, lại hừ một tiếng. Xin lỗi? Xin lỗi cái gì! Lại còn muốn bồi thường? Đúng là nói đùa mà!

Thấy Triệu Thần Dương tỏ vẻ cao ngạo phản kháng, Triệu Trường Hưng không còn khách sáo: "Nếu cô không đồng ý, thì chúng tôi sẽ viết một bản chứng thực ở thôn, cử người đưa lên trường học của cô, để thầy cô, nhà trường giáo dục cô."

Nghe đến đây, lần đầu tiên Triệu Thanh Vân nghiêm túc nhìn Triệu Trường Hưng. Vị cán bộ thôn này đúng là nhân tài, vừa rồi ăn cơm cùng nhau, ông thấy ông ấy trông rất ôn hòa, cứ nghĩ là người mềm yếu, không ngờ lại làm việc đâu ra đấy, vừa có dũng vừa có mưu, còn biết lấy danh dự và tương lai của Triệu Thần Dương ra để uy h**p?

Triệu Thần Dương len lén nhìn Triệu Thanh Vân một cái, thấy ông không hề bênh vực mình, đành lẩm bẩm: "Được rồi được rồi, tôi xin lỗi, tôi bồi thường."

Nói xong, Triệu Thần Dương miễn cưỡng nhìn Triệu Hướng Vãn, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Triệu Hướng Vãn, xin lỗi. Là tôi làm sai, tôi bồi thường cho chị, được không?"

[Rõ ràng đã chiếm hết tài nguyên của Triệu Hướng Vãn, học trường tốt nhất, nhận được giáo dục tốt nhất, sao vẫn không bằng cô ta? Đáng ghét, hết người này đến người khác, đều là kẻ ham lợi, thấy Triệu Hướng Vãn đỗ Đại học Công an có tiền đồ, thì liền vội vã nịnh nọt, hừ! Đợi sau này tôi phát đạt rồi, cho các người hối hận không kịp.]

Triệu Hướng Vãn cao lớn, cao hơn cô nàng nhỏ bé Triệu Thần Dương đến nửa cái đầu, cô mặc một chiếc áo bông vải màu xanh giản dị, mặt mày nghiêm nghị. Dưới ánh nắng mùa đông xám trắng, đôi mắt màu hổ phách của cô lóe lên ánh sáng nhiều màu sắc, khiến Triệu Thần Dương vô thức cúi đầu, không dám đối diện.

Trong tám năm bị tráo đổi cuộc sống, Triệu Hướng Vãn luôn suy nghĩ, làm thế nào để vạch trần âm mưu của Triệu Thần Dương, làm sao để cô ta chịu sự trừng phạt thích đáng. Cho dù cuộc đời bị đánh cắp không thể lấy lại, cho dù không thể quay lại quá khứ, Triệu Hướng Vãn cũng muốn đòi lại công lý cho mình một lần.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 179: Không Có Thất Vọng Cũng Sẽ Không Có Oán Hận



Cha mẹ ruột không thể đem lại công lý cho Triệu Hướng Vãn, nhưng hôm nay, trước ngôi nhà cũ của Triệu Gia Câu, lại là những người không cùng huyết thống với cô đã mang lại công lý đó.

Triệu Thần Dương nhìn nụ cười của Triệu Hướng Vãn, đẹp đến mức phát sáng, cảm thấy vô cùng nhức mắt, cắn răng thử thăm dò: “Chuyện đó, tôi trả chị hai trăm, được không?”

[Mười tuổi rời nhà họ Triệu, đầu tiên đến nhà họ Từ làm con gái hai năm. Sau khi Từ Thanh Khê trở về, tôi mới trở về bên cạnh ba mẹ mình. Mặc dù bọn họ chịu mua quần áo, mua đồ ăn cho tôi, thế nhưng cũng chẳng cho tôi bao nhiêu tiền. Bây giờ ba nói muốn đưa tôi trở về quê, vì để phòng hờ nên tôi mang theo hai ngàn. Cho chị hai trăm, chị cũng nên thấy hài lòng đi!]

Triệu Hướng Vãn nhìn Triệu Thần Dương một cái: “Hai ngàn.”

“Chị!”

Triệu Thần Dương chợt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Triệu Hướng Vãn.

[Xấu xa, sao chị ta lại biết mình mang đúng hai ngàn chứ? Chị chỉ nói một câu mà muốn lấy hết toàn bộ tài sản của tôi sao?]

Triệu Thanh Vân là một người coi trọng thể diện, cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện tiền bạc ở nơi công cộng, thấp giọng nói: “Cho con bé đi!”

Triệu Thần Dương không dám cãi lời Triệu Thanh Vân, cắn răng lấy chiếc phong thư màu nâu từ trong túi xách ra, tay run run đưa cho Triệu Hướng Vãn: “Hai ngàn, cho chị!”

Hai ngàn tệ mà cô ta dành dụm bấy lâu nay đã đổi chủ trong nháy mắt, lòng Triệu Thần Dương đang rỉ máu, thầm mắng trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra một chữ.

Triệu Hướng Vãn nhận lấy tiền, ngước mắt nhìn về phía Triệu Thanh Vân.

Đôi mắt trong suốt tựa như nước, phản chiếu sự xấu xí trong lòng mỗi người, Triệu Thanh Vân bị cô nhìn tới mức cúi đầu, không nói nên lời.

Triệu Đại Thuý đi tới trước mặt Triệu Thanh Vân, thái độ vô cùng khách sáo, nhưng trong lời nói lộ ra vẻ bất mãn: “Anh là lãnh đạo của tỉnh uỷ, tôi chỉ là một người phụ nữ ở nông thôn. Theo lý thuyết, tôi không có tư cách đứng trước mặt anh mà nói chuyện, thế nhưng tôi vẫn muốn thay Triệu Hướng Vãn hỏi anh một câu: Tại sao năm đó các người lại vứt bỏ Triệu Hướng Vãn?”

Tại sao lại đưa Triệu Hướng Vãn vẫn chưa đầy tháng cho người khác? Đây là nỗi đau sâu sắc nhất trong lòng Triệu Thanh Vân.

Bởi vì ông là con nhà nông thôn, bởi vì bản thân không có chỗ dựa, cho dù ông và Nguỵ Mỹ Hoa đã có con với nhau nhưng ba mẹ bà ta vẫn chê, ép ông ấy phải mang con đi, không cho phép họ ở cùng nhau.

Sắc mặt Triệu Thanh Vân trắng bệch, hai tay rủ xuống bên người siết chặt lại, nghiêm mặt không nói gì.

Làm lãnh đạo đã lâu, lúc Triệu Thanh Vân không nói một lời nào vẫn có uy lực riêng, Triệu Đại Thuý có chút sợ hãi, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn bước lên phía trước, đứng trước mặt Triệu Thanh Vân.

Triệu Thanh Vân nhìn cô con gái có vóc dáng giống mình, mặt mũi cũng có phần tương tự mình. Vóc dáng gầy nhỏ, mái tóc hơi vàng, dấu vết sương gió nói cho ông biết ngày nhỏ Triệu Hướng Vãn ăn ít, trải qua không ít chuyện khổ.

Tuổi thơ trải qua giống nhau khiến Triệu Thanh Vân cảm thấy đau lòng, hốc mắt hơi nóng lên, ông lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong n.g.ự.c áo, đưa cho Triệu Hướng Vãn: “Trong đây có mười ngàn tệ, mật mã là sáu số 8, xem như cha trả lại mười tám năm đã nợ con.”

Triệu Hướng Vãn ngước mắt nhìn Triệu Thanh Vân, hai đôi mắt phượng giống hệt nhau. Mấy giây sau, Triệu Hướng Vãn nhận lấy tấm thẻ ngân hàng.

Việc Đinh Lan tự sát đã cho Triệu Hướng Vãn biết được một đạo lý… không nên ôm hy vọng quá lớn đối với những người người cha người mẹ ích kỷ.

Không có hy vọng sẽ không có thất vọng.

Không có thất vọng cũng sẽ không có oán hận.

Ông nói mười ngàn tệ này là tiền đền bù, vậy thì cứ việc nhận thôi. Từ đó về sau không ai nợ ai gì nữa, gặp lại nhau cũng xem như người qua đường.
 
Back
Top Bottom