Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 150: Sống Một Cuộc Sống Ẩn Dật



Nghe Triệu Đại Thúy nói vậy, Lục Thanh Liên không biết nên đáp lại thế nào, chỉ biết khóc to hơn.

"Tôi không có ép nó, không có ép nó! Khó khăn lắm mới tìm được Đinh Lan, thấy nó gầy gò như vậy, tôi cũng đau lòng chứ. Nhưng mà trên tàu nghe người ta nói mấy câu, về đến nhà nó đã đòi trở lại đại học học. Học cái gì mà học! Nhìn nó thế này mà trở lại trường chẳng phải sẽ bị người ta cười cho c.h.ế.t à?

Với lại, trong bụng nó còn mang một đứa con hoang nữa, học cái gì! Cha nó không cho nó sinh, bảo nó tranh thủ trước Tết khi bệnh viện chưa nghỉ mà giải quyết đứa bé, chẳng phải là đúng sao? Chẳng lẽ nó còn định sinh ra à? Tôi chỉ mắng nó vài câu, sao nó lại đòi c.h.ế.t chứ?

Tôi vì tìm nó mà chạy đứt cả chân, đi hết đồn công an này đến đồn công an khác cầu xin người ta, bán cả nhà mất cả việc, chắt bóp từng đồng để tìm nó, khó khăn lắm mới tìm lại được, con bé này không biết cảm ơn, còn đòi chết? Sao số tôi khổ thế này...”

Triệu Đại Thúy nghe mà sững sờ, bà ấy vốn là mẹ của ba cô con gái, lập tức phản ứng: "Thanh Liên, nghe chị nói vậy, Đinh Lan không phải lấy chồng, mà là bị lừa, bị bắt cóc khi đang học đại học à? Chị, chị, chị...chị đã biết con gái chịu khổ, sao lại còn nỡ mắng nó?"

Lục Thanh Liên nghe bà ấy nói thẳng ra chuyện "bị bắt cóc", lập tức lo lắng, nói năng lắp bắp.

"Không không không, không phải, không phải bị, bị bắt cóc." Nói đến đây, mặt bà ta đỏ bừng, vỗ đùi: "Dù sao thì, tôi cũng không nói nặng lời với nó mà."

Lục Thanh Liên và chồng mình là Tương Phú Quý, đều xuất thân từ vùng nông thôn khổ cực, vì lý do sức khỏe nên chỉ sinh được một cô con gái. Ở quê, vì không có con trai nối dõi, bọn họ bị người ta chê cười, nên hai người quyết tâm nuôi con nên người để nở mày nở mặt. Cái tên Đinh Lan cũng được vị tổng công trình sư có học nhất trong nhà máy đặt, lấy từ câu "bờ cỏ Đinh Lan" trong bài "Nhạc Dương Lâu Ký."

Tương Đinh Lan cũng rất có chí tiến thủ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích xuất sắc, năm 1989 thi đỗ Đại học Kinh tế Ngoại thương Bắc Kinh, tương lai tươi sáng. Vì thế, Tương Phú Quý không chỉ mở tiệc tại nhà máy phân bón, mà còn về quê mở tiệc, mời đoàn hát về hát, vô cùng vẻ vang.

Sau khi Tương Đinh Lan bị bắt cóc, đồng nghiệp trong nhà máy cũng như người dân trong làng, đều mỉa mai Tương Phú Quý, nói con gái thì có ích gì? Học nhiều như vậy cuối cùng vẫn bị bắt cóc, thà rằng học ít mà lấy được tấm chồng tốt còn hơn. Chưa nói đến việc bị bán vào núi sâu không ra được, cho dù có may mắn tìm lại được, e rằng cả đời cũng bị hủy hoại.

Nghe những lời này nhiều, người cả đời kiêu hãnh như Tương Phú Quý, làm sao chịu nổi? Trong một cơn tức giận, ông ta bị đột quỵ, nửa người bị liệt. Ở nhà ông ta không ngừng đập phá đồ đạc, nói rằng coi như không có đứa con gái này, hai vợ chồng bán luôn căn nhà của đơn vị, vào tháng chín năm ngoái đã thuê hai căn phòng ở khu phố cổ này, sống một cuộc sống ẩn dật.

Vốn tưởng cả đời sẽ kết thúc như vậy, số tiền bán nhà cũng đủ để dưỡng già, không ngờ một ngày đồn công an gọi điện thông báo rằng đã tìm thấy Đinh Lan rồi. Tương Phú Quý không muốn đi đón, Lục Thanh Liên đành đến đồn công an Nam Sơn huyện Thanh Hà đón con gái về.

Kể từ khi Đinh Lan trở về, sự thật về việc bị bắt cóc mà hai người đã cố gắng che giấu bấy lâu nay không thể giấu nổi, nên tối đó không có lời tử tế nào. Đinh Lan không chịu nổi sự ghẻ lạnh của cha mẹ, liền c.ắ.t c.ổ tay tự tử.

Việc Đinh Lan tự tử đã làm xáo trộn kế hoạch của Lục Thanh Liên, lời nói càng nhiều, lại càng để lộ sơ hở.

Triệu Hướng Vãn không chút khách khí mà châm chọc một câu: “Sĩ diện hại thân."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 151: Nhà Trường Cũng Rất Vui Vẻ Đồng Ý Cho Cô Ấy Quay Lại Tiếp Tục Học Tập



Sắc mặt của Lục Thanh Liên thay đổi đột ngột, bà ta chỉ vào Triệu Hướng Vãn, run rẩy mãi mới thốt ra được một câu: “Đại Thúy, đây… đây là người nhà của chị hả! Chị không lo mà dạy dỗ nó đi!"

Triệu Đại Thúy kéo Triệu Hướng Vãn ra phía sau mình, giống như gà mẹ bảo vệ con: “Đây là cháu gái của tôi, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, chị đừng trách.” Nói xong, bà ấy quay đầu liếc Triệu Hướng Vãn một cái.

[Con bé này, toàn nói sự thật phũ phàng thôi! Sao phải đi đắc tội với người không liên quan chứ.]

Nghe được lời trong lòng của bác cả, Triệu Hướng Vãn mím môi, cúi đầu xuống.

Mấy người hàng xóm cố gắng hoà giải, nhanh chóng đến an ủi Lục Thanh Liên.

“Ôi, nuôi lớn một đứa trẻ không dễ dàng chút nào, giờ con cái đã quay về, vợ chồng chị cũng có chỗ nương tựa rồi, phải không?”

“Dù con có gặp phải khó khăn gì, cả nhà phải cùng nhau vượt qua từ từ, đừng ép quá, hạ thấp yêu cầu một chút thôi mà.”

“Ôi! Thương thay tấm lòng cha mẹ.”

Nhưng những gì mà hàng xóm nghĩ trong lòng, Lục Thanh Liên không thể nghe thấy, còn Triệu Hướng Vãn thì lại nghe rõ mồn một.

[Bình thường còn thấy hai vợ chồng này tội nghiệp, không ngờ hoàn toàn là tự làm tự chịu. Con gái bị bắt cóc mà, cũng không phải chuyện xấu hổ gì đâu chứ, sao lại phải giấu giếm như thế?]

[Thích thể diện quá mà, Triệu Hướng Vãn nói đúng, đúng là sĩ diện hại thân, đáng đời!]

[Đã mắng chửi con gái đến mức nó tự sát, còn nói gì là không thể mất mặt, đúng là người kiểu gì vậy chứ.]

Công lý tự có trong lòng người.

Có một kiểu cha mẹ, tự cảm động trước sự hy sinh của bản thân, xem con cái như công cụ để thực hiện giá trị bản thân. Khi con cái thành đạt thì khoe khoang, đắc ý; một khi con cái khiến họ cảm thấy mất mặt thì lập tức bỏ rơi. Kiểu cha mẹ như vậy, Triệu Hướng Vãn cảm thấy rất đáng sợ.

Trong những lời nói phụ hoạ Lục Thanh Liên của đám hàng xóm, giọng nói lạnh lùng của cô gái trẻ Triệu Hướng Vãn lại rất có sức xuyên thấu, khiến những người có mặt tại đó lập tức im lặng.

“Mặc dù Đinh Lan đã bị bắt cóc, nhưng học bạ đại học của chị ấy vẫn còn, chỉ cần nói rõ tình hình với trường thì chị ấy có thể tiếp tục học, đây là chuyện tốt, sao dì lại nghĩ rằng chị ấy đi học sẽ làm mất mặt dì?”

Lục Thanh Liên sững lại, rõ ràng không biết trả lời câu hỏi này thế nào.

Nghe vậy, hàng xóm tò mò hỏi Triệu Hướng Vãn: “Đinh Lan còn có thể đi học sao? Con bé đã mang thai rồi thì làm sao học đại học được? Lâu thế rồi không đến trường, liệu trường có còn nhận con bé nữa không?”

Triệu Hướng Vãn nghiêm túc gật đầu. Khi thực tập ở đồn công an, cô đã nghe Hà Minh Ngọc nhắc đến một vụ án sinh viên đại học bị bắt cóc, cô gái sau khi được giải cứu đã gặp vấn đề tâm lý, cuối cùng có sự can thiệp của chuyên gia tâm lý cảnh sát mới dần hồi phục, sau đó cha mẹ cô ấy đã liên hệ với trường học, nhà trường cũng rất vui vẻ đồng ý cho cô ấy quay lại tiếp tục học tập.

Có tiền lệ này, chỉ cần Đinh Lan trình bày tình huống, có cảnh sát cấp giấy chứng nhận, thì việc trường học phục hồi học bạ cho cô ấy không thành vấn đề.

Căn bản Lục Thanh Liên không tin rằng sau hơn một năm không đến trường mà vẫn có thể tiếp tục học, bà ta lẩm bẩm: “Còn học cái gì nữa? Con gái tôi thế này là tiêu đời rồi, đời nó coi như xong rồi.”

Sắc mặt của Triệu Hướng Vãn lạnh đi: “Dì còn chưa gọi điện cho trường, làm sao biết chị ấy không thể tiếp tục học? Đinh Lan mới hai mấy tuổi, sao đời chị ấy lại tiêu?”

Rõ ràng Lục Thanh Liên không ngờ rằng cô gái trước mặt này lại có tính khí mạnh mẽ như vậy, bà ta hoảng sợ nhìn xung quanh, miệng không ngừng giải thích: “Tôi không biết, không ai nói với tôi là Đinh Lan có thể tiếp tục đi học cả. Với lại, con bé đang mang thai, thì học hành cái gì nữa?”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 152: Chẳng May Gặp Phải Kẻ Uống Rượu Là Đánh Vợ Thì Làm Sao?



Vì những lời nói của Triệu Hướng Vãn, hàng xóm không lên tiếng nữa, vô thức lùi lại một bước, giữ khoảng cách nhất định với Lục Thanh Liên.

Đúng vậy, làm gì có bậc cha mẹ nào lại nói con mình như thế? Dù có bị bắt cóc, mang thai thì sao chứ? Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng. Huống hồ cháu gái của Triệu Đại Thúy cũng đã nói rồi, Đinh Lan có thể tiếp tục đi học, lại còn là sinh viên đại học nữa, sao cuộc đời cô ấy lại coi như xong chứ?

“Này, chị đừng trách tôi nói thẳng nhé. Con cái đã chịu khổ nhiều như vậy mới về đến nhà, chị phải an ủi con bé đàng hoàng chứ, sao có thể mắng con bé là làm mất mặt chị được?”

“Hôm qua khi hai người đưa con về, tôi thấy con bé gầy rộc lắm, tội nghiệp thật! Tôi biết làm cha mẹ không dễ, nhưng… con bé lại càng đáng thương hơn mà.”

“Ép con mình đến c.h.ế.t rồi, thì các người được gì chứ?”

Lục Thanh Liên bị những lời của hàng xóm làm cho không biết đối đáp ra sao, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng nước mắt thì không biết đã ngừng chảy từ khi nào.

Một giọng đàn ông trầm thấp, lắp bắp xen vào: “Chuyện này không xảy ra với các người, nói thì dễ lắm. Nó mà dám c.h.ế.t thì cứ để nó chết! Tương Phú Quý tôi đây coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này!”

Lục Thanh Liên nghe thấy giọng nói đó, khóc lóc lao tới: “Phú Quý à, đời này của chúng ta coi như xong rồi, coi như xong rồi.”

Tương Phú Quý dùng tay phải đỡ vợ, nửa bên mặt không cử động được, nửa mặt còn lại đầy vẻ tức giận, mỗi khi mở miệng, cả khuôn mặt như bị kéo lệch, trông rất đáng sợ.

“Chúng ta đã dồn hết tâm sức vào nuôi nấng nó, cứ nghĩ rằng nó sẽ thành đạt, không ngờ lại không có chí tiến thủ, học đại học mà còn bị lạc, bị người ta bắt cóc. Nhìn cái dáng người không ra người, ma không ra ma của nó, học hành cái gì nữa, cứ đưa về quê gả quách đi cho xong.”

Triệu Đại Thúy không thích câu “đưa về quê gả đi cho xong” này, nó đã chạm đến nỗi đau của bà ấy. Nếu tuỳ tiện mà gả chồng, chẳng may gặp phải kẻ uống rượu là đánh vợ thì làm sao?

“Đó là con gái ruột của hai người mà, sao có thể nói bỏ là bỏ? Chỉ cần con còn sống, dù có thế nào đi nữa, thì sau này về già hai người cũng có chỗ nương tựa. Chuyện đâu có đến mức không thể cứu vãn, sao cứ nhất định phải đưa con gái về quê gả chồng?”

Những người hàng xóm xung quanh cũng đứng về phía Triệu Đại Thúy, lên tiếng ủng hộ.

“Chưa từng thấy cha mẹ nào như thế, quá nhẫn tâm!”

“Hướng Vãn nói không sai, hai người chính là thích sĩ diện hại thân mà! Có vô số cô gái bị bắt cóc, năm nào báo chí cũng đưa tin, sao, theo như lời hai người, tất cả đều phải c.h.ế.t cho xong à?”

“Nếu muốn mắng, thì hãy đi mà mắng những kẻ không biết xấu hổ, bọn buôn bán người đáng bị thiên đao địa diệt, đoạn tử tuyệt tôn, hai người mắng con gái mình làm gì?”

“Tôi đúng là lần đầu tiên thấy người như vậy. Cảnh sát phải rất vất vả mới giải cứu được con gái của hai người, vậy mà hai người lại cố gắng đẩy nó vào con đường chết!”

Mặt Tương Phú Quý co giật một chút, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, hung hăng trừng mắt nhìn mọi người. Vì nửa bên cơ thể bị cứng đờ, nửa bên mặt cũng tê cứng, cả người trông có chút đáng sợ.

Lục Thanh Liên bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu, cả người co rúm lại phía sau Tương Phú Quý, một lúc lâu sau không biết phải ứng phó thế nào, chỉ yếu ớt biện minh: "Không phải, không phải..."

Y tá từ phòng cấp cứu vội vã đi ra: "Bệnh nhân mất m.á.u nghiêm trọng, đứa bé không giữ được, người nhà mau chóng qua ký tên."

Dù Tương Phú Quý mạnh miệng nhưng dù sao vẫn là con gái duy nhất của mình, trong lòng đau nhói, nhắm mắt thở dài một tiếng. Lục Thanh Liên cắn răng nói: "Không giữ được thì không giữ được, vừa hay chúng tôi cũng không muốn!"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 153: Xin Lỗi, Chị Làm Em Thất Vọng Rồi



Cuộc cấp cứu hỗn loạn bắt đầu.

Hàng xóm đợi một lúc thấy không có việc gì liên quan đến mình, lần lượt rời đi.

Triệu Đại Thúy tối qua đã nấu sẵn canh xương hầm, cắt sẵn dưa chua, thịt sợi, chuẩn bị sáng sớm sáu giờ dọn quán bún, giờ đã bị trễ giờ, trong lòng hơi sốt ruột, nhìn Triệu Hướng Vãn một cái: "Về nhà thôi."

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Bác cả, cháu đợi chị họ."

Triệu Đại Thúy biết cô từ nhỏ đã có chủ kiến, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được. Bà ấy chỉ dặn dò vài câu, đưa chìa khóa cửa nhà cho cô rồi vội vã rời đi.

Ba giờ sau, cuối cùng Đinh Lan cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.

Phạm Thu Hàn đi theo sau, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn đang lặng lẽ chờ ở cửa, cô ấy ngạc nhiên một chút, kéo cô sang một bên: "Sao em vẫn còn ở đây? Đã ăn sáng chưa?"

Triệu Hướng Vãn lắc đầu.

Phạm Thu Hàn sốt ruột giậm chân: "Em đúng là! Chẳng liên quan gì đến em, sao cứ ở đây mãi vậy?"

Triệu Hướng Vãn nghiêng đầu, nhìn về phía Đinh Lan đang nằm trên xe đẩy, khuôn mặt không có chút huyết sắc nào, nhẹ giọng nói: "Chị họ, chị chưa ăn, em ở lại với chị."

Phạm Thu Hàn tức giận lườm Triệu Hướng Vãn một cái: "Thôi đi, em nghĩ chị không biết à? Em là người tốt bụng, muốn giúp Đinh Lan đúng không? Hiện giờ cô ấy còn chưa tỉnh thuốc mê, chị dẫn em đi ăn chút gì đã, lát nữa rồi quay lại."

Hai người ở quán ăn sáng trước cửa bệnh viện Thành Quan ăn chút đồ, sau đó quay lại phòng bệnh của Đinh Lan, còn chưa đi đến gần đã nghe thấy giọng của Tưởng Phú Quý và Lục Thanh Liên.

"Trước tiên dưỡng bệnh ở bệnh viện đã, cái Tết này coi như bỏ, ở bệnh viện luôn đi. Con không giữ được thì không giữ được, dù sao vốn dĩ cũng không nên sinh ra."

"Thật là phiền phức, sớm biết vậy đã nhận nuôi một đứa con trai từ quê, còn hơn là chỉ giữ mỗi đứa con gái!"

Phạm Thu Hàn nghe mà cau mày. Là con gái, nghe thấy kiểu lời nói trọng nam khinh nữ như vậy thật khó mà không phản cảm.

Triệu Hướng Vãn biết rằng những bậc cha mẹ như vậy, muốn họ thay đổi tư duy là vô cùng khó khăn, không cần thiết phải lãng phí thời gian và công sức của bản thân. Cô nhìn về phía Phạm Thu Hàn ra hiệu: "Chị đưa bọn họ đến chỗ bác sĩ đi, em có vài lời muốn nói với Đinh Lan."

Phạm Thu Hàn gật đầu, thay bộ đồ y tá, bước vào phòng bệnh của Đinh Lan: "Dì Lục, chú Tương, có vài giấy tờ cần hai người ký tên, xin mời qua đây."

Mặc bộ đồ y tá vào, Phạm Thu Hàn tự nhiên có một sức mạnh khiến người khác tin tưởng, Lục Thanh Liên đáp một tiếng, đỡ Tương Phú Quý đi ra ngoài.

Triệu Hướng Vãn nhân lúc đó bước vào phòng bệnh.

Dưới lớp ga trải giường trắng tinh, khuôn mặt của Đinh Lan càng trở nên trắng bệch hơn, cô ấy hơi nhắm mắt, rìa mi mắt còn vương những giọt nước mắt, rõ ràng là vừa khóc.

"Đinh Lan." Triệu Hướng Vãn bước đến bên cạnh cô ấy, cúi người nhẹ nhàng gọi.

Đinh Lan chậm rãi mở mắt, đôi mắt to mà trống rỗng đầy tuyệt vọng. Nhận ra Triệu Hướng Vãn, cô ấy khẽ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

[Là em à... Xin lỗi, chị làm em thất vọng rồi. Chị muốn đi học, nhưng họ không cho.]

Mất máu, sảy thai, người vốn đã chịu đủ mọi sự ngược đãi như Đinh Lan, cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn bị rút cạn, vô cùng yếu ớt, không thể nói thành lời.

Triệu Hướng Vãn lấy từ túi ra một tờ tiền mới tinh mệnh giá một trăm tệ, gấp đôi lại rồi nhét vào bên gối của Đinh Lan.

Đinh Lan cố gắng từ chối, nhưng không còn sức lực, chỉ cần cử động là th* d*c, chỉ có thể nói một cách yếu ớt: "Không, cần..."

Triệu Hướng Vãn nhìn cô ấy, ánh mắt kiên định: "Em tên là Triệu Hướng Vãn, là sinh viên khóa 91 chuyên ngành điều tra hình sự của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam. Khi em thực tập ở Sở Công an thành phố Tinh, em đã tiếp xúc với một trường hợp, một sinh viên đại học bị bắt cóc, chỉ cần cầm chứng nhận của đồn công an đến trường tìm phòng giáo vụ, sau khi giải thích tình huống thì có thể khôi phục học bạ, tiếp tục đi học."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 154: Dưới Những Lời Tốt Đẹp, Thực Ra Vẫn Ẩn Chứa Chút Gièm Pha



Đôi mắt Đinh Lan bỗng nhiên lóe lên ánh sáng rực rỡ.

"Chị đừng bỏ cuộc, trước tiên dưỡng cho khỏe. Em đã hỏi y tá rồi, theo tình hình hiện tại của chị, có lẽ phải ở bệnh viện nửa tháng. Chị đừng cãi nhau với cha mẹ, cái gì cần ăn thì cứ ăn, cần uống thì cứ uống, sức khỏe là quan trọng nhất. Đợi đến khi có thể ra ngoài đi lại, gọi cho những bạn học hoặc thầy cô mà chị thân thiết, giải thích tình huống, nhờ họ giúp đỡ báo trước với trường. Đợi đến khi cơ thể khỏe lại, chị hãy đến đồn công an làm lại chứng minh thư, lấy giấy chứng nhận, quay lại trường học."

Triệu Hướng Vãn nói một câu, Đinh Lan lại gật đầu một cái. Như thể có một luồng sức mạnh được truyền vào cơ thể cô ấy, hai má cô ấy dần dần có thêm một chút màu sắc.

Nói xong những lời này, Triệu Hướng Vãn chỉ vào gối của Đinh Lan: "Số tiền này, chị cứ giữ lấy. Mua vé tàu, gọi điện thoại, làm thủ tục, tất cả đều cần tiền, nếu cha mẹ chị không đồng ý cho chị đi học, chị hãy tự đi! Đừng bận tâm đ ến suy nghĩ của bọn họ nữa. Đợi khi chị đến trường, hãy nghĩ cách vừa học vừa làm, chắc chắn có thể tự nuôi sống mình."

Đôi mắt to tròn của Đinh Lan đầy nước mắt, lặng lẽ chảy dài. Nước mắt trượt qua gò má bị nứt nẻ vì sương giá, thấm vào chiếc gối bên cạnh. Trên tàu hỏa, Triệu Hướng Vãn đã nói với cô ấy rằng bị bắt cóc không phải lỗi của cô ấy, và bây giờ, Triệu Hướng Vãn lại một lần nữa chỉ cho cô ấy một con đường rõ ràng hơn.

Thế gian này, vẫn còn rất nhiều người tốt.

Triệu Hướng Vãn thấy cô ấy đã hiểu, liền nhanh chóng nói: "Em tranh thủ lúc cha mẹ chị không có ở đây để nói chuyện, giờ em phải đi rồi. Chị phải nhớ... Còn sống, thì mới có hy vọng."

Nói xong câu này, Triệu Hướng Vãn xoay người định rời đi.

Vừa nhấc bước, vạt áo của cô bị cô ấy đó kéo lại, Triệu Hướng Vãn cúi đầu nhìn Đinh Lan.

Đinh Lan dùng hết sức lực của mình, nhưng không thể phát ra âm thanh.

[Em yên tâm, chị sẽ không tự sát nữa. Chị sẽ đi học, học hành chăm chỉ. Số tiền này, nhất định chị sẽ trả lại cho em.]

Nghe thấy lòng cô ấy như vậy, mắt của Triệu Hướng Vãn hơi ướt, cô nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói: "Được, em nghe thấy rồi, em sẽ đợi chị trả tiền cho em."

Bàn tay gầy guộc của Đinh Lan từ từ rơi xuống giường. Lời Triệu Hướng Vãn nói đúng lắm, còn sống thì mới có hy vọng. Nếu cô ấy c.h.ế.t đi, làm sao cô ấy xứng đáng với những nỗ lực của mình suốt bao năm qua.

...

Triệu Hướng Vãn trở về căn nhà cũ, lấy ra con cá cỏ lớn và con gà mái già vừa mua ở chợ, nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

Triệu Đại Thúy là cư dân lâu đời ở đây, khi Triệu Hướng Vãn học cấp ba, thỉnh thoảng vào kỳ nghỉ hè và đông cô đều ở đây, quen biết không ít hàng xóm. Thấy những động tác thành thạo của Triệu Hướng Vãn, hàng xóm bên cạnh đều nhiệt tình chào hỏi.

"Triệu Hướng Vãn, lên đại học rồi mà vẫn chăm chỉ như thế, tay nghề mổ cá, chặt gà vẫn rất nhanh nhẹn."

"Hôm nay cháu nói câu đó với Lục Thanh Liên thật đúng là hay lắm, không tồi, không tồi, miệng lưỡi còn sắc bén hơn cả bác cả của cháu nữa."

"Hai vợ chồng Lục Thanh Liên và Tương Phú Quý dọn đến đây từ tháng Chín năm ngoái, đây mới là lần đầu tiên các người gặp nhau đúng không? Triệu Hướng Vãn đã học xong một học kỳ rồi, càng ngày càng có triển vọng."

Dưới những lời tốt đẹp, thực ra vẫn ẩn chứa chút gièm pha.

[Còn nhỏ mà miệng lưỡi đã sắc bén thế này, sau này không biết sẽ ra sao.]

[Con gái mà học nhiều cũng không biết là tốt hay xấu, nhìn Triệu Hướng Vãn xem, dám mắng cả người lớn kia kìa.]

[Tết đến nơi mà không về nhà, lại chạy đến nhà bác cả mình, không biết cha mẹ con bé nghĩ gì nữa.]

Triệu Hướng Vãn không để ý đến những gì hàng xóm nghĩ, những lời như vậy, cô đã nghe quá nhiều, đã miễn nhiễm từ lâu.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 155: Cô Về Ăn Tết Mà Vẫn Nhớ Mang Quà Cho Anh Ấy



Sau khi rửa sạch m.á.u trên tay và trên thớt, cô đặt cá sang một bên để m.á.u chảy hết, chặt gà thành từng miếng rồi cho vào nồi đất để nấu, sau đó ra vườn nhổ vài củ tỏi lớn, hái một nắm rau cải. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô mang cá và rau cải vào nhà, đặt lên bàn ăn chờ chị họ và bác cả trở về.

Vốn hôm nay Phạm Thu Hàn được nghỉ, nhưng vì đưa Đinh Lan đi bệnh viện, cô ấy bị trưởng y tá gọi đi làm việc, nên Triệu Hướng Vãn phải trở về trước.

"Em Ba!" Một giọng nói vui mừng từ đầu ngõ vọng lại.

Triệu Hướng Vãn quay đầu lại, thấy một bóng dáng vạm vỡ, mắt sáng lên: "Anh cả!"

Tay trái Triệu Bá Văn xách hai cân kẹo sữa, tay phải cầm một túi táo, bước nhanh đến, cười hề hề: "Em Ba, cuối cùng em cũng về rồi, anh còn lo năm nay em sẽ ở lại trường ăn Tết nữa chứ."

Triệu Hướng Vãn không nói gì, chỉ cười nhẹ nhàng.

Đối với cô mà nói, việc vào đại học là để thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ nuôi. Vì vậy, khi đến thành phố Tinh, ngoài việc viết thư cho Phạm Thu Hàn, cô không liên lạc với bất kỳ ai ở thôn Triệu Gia Câu, việc Triệu Bá Văn không biết cô sẽ về cũng là bình thường.

Nửa năm không gặp, người không biết về thân thế của Triệu Hướng Vãn như Triệu Bá Văn, rất vui mừng, trên gương mặt chữ điền chất phác của anh ấy tràn đầy niềm vui, anh ấy nhét túi kẹo sữa vào tay cô. Có ý định muốn xoa đầu em gái, nhưng biết cô không thích người khác chạm vào, anh ấy để tay lượn một vòng trong không trung rồi quay lại vị trí ban đầu.

"Về là tốt, về là tốt rồi. Bệnh viện của anh sẽ nghỉ từ 30 Tết, đến lúc đó anh sẽ đến đón em về nhà ăn Tết nhé? Dù cha mẹ có đối xử không tốt với em, nhưng đó vẫn là nhà của chúng ta mà."

[Em Ba sẽ không thể nào ghét cha mẹ đến mức không muốn về nhà chứ? Từ nhỏ em ấy đã lớn lên ở thôn Triệu Gia Câu, dù có lên đại học cũng vẫn là người của thôn Triệu Gia Câu, gốc rễ của em ấy ở đó mà, sao có thể nói bỏ là bỏ được? Không được, mình phải nói chuyện tử tế với em ấy. Mẹ mình, ôi! Rõ ràng đối xử với mình và em trai rất tốt, còn đứa con không ruột thịt như Thần Dương cũng hay nhắc đến, sao lại cứ khắc nghiệt với em Ba như thế chứ? Giờ làm cho em ấy không muốn về nhà đoàn tụ ăn Tết nữa, thật là, ôi…]

Triệu Hướng Vãn nhận lấy gói kẹo sữa Đại Bạch Thố được gói bằng giấy dầu, mùi hương ngọt ngào làm cô nhớ lại khi còn nhỏ, sau khi anh cả đi học về đều sẽ lén lút nhét cho cô một viên kẹo, ngọt ngào và thơm phức, làm cô nhớ mãi, nhớ mãi.

Từng chút một, những ấm áp đó, Triệu Hướng Vãn đều ghi nhớ.

Triệu Hướng Vãn không trả lời câu hỏi về việc có về nhà hay không, cô mở cửa mời Triệu Bá Văn vào nhà: "Anh cả, em có quà cho anh đó."

Nghe nói có quà cho mình, Triệu Bá Văn cười vui vẻ, theo Triệu Hướng Vãn bước vào nhà bác cả, nhìn Triệu Hướng Vãn lấy ra một chiếc khăn len màu xám nhạt từ trong túi, vui mừng nhận lấy.

"Em Ba, em chu đáo thật đấy. Khăn quàng này là thứ đang thịnh hành nhất ở thành phố Tinh phải không? Vừa mềm vừa nhẹ, tuyệt ghê. Em có lòng quá, anh cả nhận lấy nhé."

Triệu Bá Văn mở khăn quàng ra, quấn quanh cổ. Cảm giác mềm mại, ấm áp và dễ chịu, anh ấy cười đến không ngậm được miệng. Em gái lên đại học không dễ dàng gì, dường như anh ấy cũng không giúp được gì, không ngờ cô về ăn Tết mà vẫn nhớ mang quà cho anh ấy, thật tốt quá.

Triệu Hướng Vãn biết anh cả của mình là người mềm lòng, thật thà, không có chính kiến. Trước đây khi còn ở nhà, anh ấy luôn là người cắm cúi làm việc đồng áng, cha mẹ nói gì anh ấy đều làm theo, cả nhà đều dồn hết tâm sức cho anh hai Triệu Trọng Vũ.

Triệu Trọng Vũ là người giỏi trốn việc và lừa lọc, học hành không chăm chỉ, làm việc thì luôn đùn đẩy cho anh cả, đến khi học cấp hai thì bắt đầu học chơi bài đánh bạc, không biết đã lén lấy bao nhiêu tiền của trong nhà. Nếu không phải Triệu Hướng Vãn dùng khả năng đọc suy nghĩ để khống chế anh ta, e rằng anh ta đã sớm trở thành kẻ cờ bạc, tên du côn đầu đường xó chợ rồi.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 156: Anh Cả, Em Không Muốn Về Nhà



Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn hỏi: "Anh cả, bây giờ anh hai thế nào rồi?"

Triệu Bá Văn nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ôi, thằng hai đi Dương Thành, học nghề đầu bếp ở nhà hàng lớn, chưa ra nghề mà đã bắt đầu đánh bạc, bị sư phụ đuổi về rồi. Mấy ngày trước nó về nhà, đang mè nheo với cha mẹ, nói rằng đã học được tay nghề, muốn mở một quán ăn ở huyện La."

Triệu Hướng Vãn lắc đầu, trong lòng nghĩ rằng quả thật đúng như câu “ba tuổi nhìn lớn, bảy tuổi nhìn già” tật mê cờ b.ạ.c của anh hai Triệu Trọng Vũ này vẫn chưa dứt được.

Triệu Bá Văn quàng khăn quàng cổ, nhìn ngó xung quanh, trong lòng mừng rỡ đến mức sôi sục. Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn như quả táo của em gái, không hiểu sao vừa thấy vui mừng vừa thấy đau lòng, anh ấy lại nhắc đến chuyện vừa nói.

"Em Ba à, ngày ba mươi Tết em về nhà với anh nhé? Em yên tâm, bây giờ anh đã đi làm rồi, mỗi tháng lương được sáu mươi hai đồng, không còn sợ cha mẹ nữa. Nếu cha mẹ lại khó chịu với em, anh sẽ bảo vệ em."

Có tiền rồi thì mới tự tin được.

Triệu Bá Văn sinh năm 1968, sau khi học một năm cấp ba thì nghỉ học về nhà làm nông. Vì không kiếm ra tiền, mỗi ngày anh ấy đều cắm đầu vào làm việc, có gì ăn nấy, cần mua gì thì phải xin mẹ mình là Tiền Thục Phân cho tiền. Trước đây, khi Thần Dương còn ở nhà, mỗi lần về nhà là anh ấy đều thấy em Ba đang làm việc, còn em Tư thì lười biếng. Khi Thần Dương đi rồi, em Ba học nội trú cấp hai, cấp ba, mẹ nhắc đến là lại mắng, mỗi lần em ấy xin tiền đi học đều bị đánh. Triệu Bá Văn không dám chống lại cha mẹ, chỉ có thể lén lút đưa chút đồ ăn vặt, nhét vài đồng bạc cho em gái.

Bây giờ Triệu Bá Văn đã đi làm, cảm thấy mình đã có quyền lên tiếng, nhìn thấy khăn quàng cổ Triệu Hướng Vãn tặng, anh ấy bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, cảm thấy trước đây mình không giúp đỡ Hướng Vãn đủ nhiều, có chút hổ thẹn.

Triệu Hướng Vãn lại lắc đầu: "Anh cả, em không muốn về nhà."

Dù Triệu Bá Văn có muốn chống lại cha mẹ, nhưng Triệu Hướng Vãn đã quá hiểu rõ tính cách mạnh mẽ và độc đoán của Tiền Thục Phân, anh cả hiền lành không có đủ dũng khí và khả năng để chống đối lâu dài. Còn bản thân cô thì vẫn chưa biết nên đối mặt với họ như thế nào.

Ơn nuôi dưỡng ư? Cũng có đấy. Ít nhất họ đã nuôi cô lớn, không để cô c.h.ế.t đói hay c.h.ế.t vì bệnh, không giống như Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa, vừa tròn tháng đã bỏ rơi cô. Nhưng cái ơn nuôi dưỡng ấy, khi họ tráo cô với Thần Dương, cố ý đè nén sự phát triển của cô, đã hoàn toàn tan biến rồi.

Triệu Bá Văn thấy không thuyết phục được em gái, có chút chán nản ngồi xuống, thở dài mãi: "Ôi, em Ba à, cha mẹ đối xử với em không tốt thật, nhưng nhiều người trong làng vẫn nhắc đến em đấy, thật sự ngay cả Tết em cũng không về nhà nhìn qua một chút sao? Em còn nhớ không, để em được học cấp hai, chú Hải trưởng thôn, và thím Quế, trưởng hội phụ nữ, đã đến nhà phê bình giáo dục cha mẹ. Sau này khi em học cấp ba, chú Hải, thím Quế cũng lén lút đưa tiền cho em đấy."

Triệu Hướng Vãn yên lặng nhìn Triệu Bá Văn, không nói gì.

Phạm Thu Hàn đẩy cửa bước vào, không vui mà nói: "Anh họ, anh muốn báo hiếu thì anh cứ về đi, đừng lôi Hướng Vãn vào. Hướng Vãn về nhà làm gì? Để tiếp tục nghe mợ mắng là vô ơn, nghe cậu càu nhàu là không biết điều sao? Để họ lại giữ thẻ căn cước của em ấy, đốt quần áo em ấy, cấm em ấy tiếp tục học à?"

Triệu Bá Văn càng nghe càng tái mặt, đặc biệt là mấy chuyện giữ thẻ căn cước, đốt quần áo, anh ấy chưa từng nghe qua. Anh ấy vô thức bào chữa cho cha mẹ: "Ừm, cha mẹ anh tuy không muốn em Ba học vì là em ấy con gái, nhưng cũng không đến mức... không đến mức quá đáng thế chứ?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 157: Nghĩ Cách Thuyết Phục Mẹ Mình Cho Tiền Mở Cửa Hàng



Phạm Thu Hàn hừ một tiếng: "Còn có những chuyện quá đáng hơn đấy! Anh có biết vì sao Hướng Vãn phải chọn Đại học Công an không? Vì trường đại học này không thu học phí, xét tuyển trước, hơn nữa vì thư trúng tuyển của trường này, mợ không dám xé! Mợ đã nhiều lần ngăn cản Hướng Vãn thi đại học không thành, nên đã buông lời cay nghiệt, nói rằng chỉ cần nhận được thư trúng tuyển sẽ xé ngay, kiên quyết không cho Hướng Vãn tiếp tục học."

Toàn thân Triệu Bá Văn run rẩy không ngừng, lẩm bẩm: "Anh... anh không biết."

Phạm Thu Hàn khó chịu nói: "Anh là con trai, lại là con cả, tất nhiên cậu và mợ phải đối xử tốt với anh rồi. Sống trong phúc mà không biết, làm sao anh hiểu được những khó khăn của Hướng Vãn!"

Trán Triệu Bá Văn bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

"Anh họ, anh thi đại học dành cho người lớn năm 1986 là do Hướng Vãn nhắc nhở đúng không? Tài liệu ôn thi của anh không phải do Hướng Vãn giúp tìm à? Nếu không có Hướng Vãn, bây giờ anh còn đang làm nông ở quê, đâu có công việc tốt như bây giờ! Làm người phải có lương tâm, anh đừng cứ mãi ép buộc Hướng Vãn làm những việc em ấy không thích, bắt em ấy phải làm gì."

Triệu Bá Văn gật đầu lia lịa: "Phải, phải, phải, anh sai rồi, anh không ép em Ba nữa."

"Còn về chú Hải, thím Quế, lát nữa chúng ta cùng đi mua chút quà Tết, anh giúp Hướng Vãn mang đến cho họ, nói vài lời cảm ơn không phải là xong sao? Sao cứ nhất định phải bắt Hướng Vãn về? Nếu cái gì cũng để Hướng Vãn làm, thì anh cả như anh còn làm được gì nữa?"

Triệu Bá Văn lại gật đầu như giã tỏi: "Phải, phải, phải, được, được, được."

Ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe hơi lăn qua mặt đường bê tông, Triệu Hướng Vãn lập tức đứng dậy: "Bác cả về rồi!" Ba người cùng đi ra ngoài, quả nhiên là Triệu Đại Thúy sau khi làm xong bữa sáng đã về nhà.

Triệu Bá Văn vội vàng bước lên, giúp dỡ lò than, thùng sắt, chai lọ, bát đĩa trên xe xuống, Triệu Hướng Vãn và Phạm Thu Hàn giúp rửa sạch bát đĩa, cả nhà bận rộn nửa tiếng mới dọn dẹp xe đẩy xong, cất vào phòng chứa đồ.

Triệu Đại Thúy kéo một cái ghế tựa ra, vừa xoa lưng vừa ngồi xuống từ từ, thở ra một hơi dài: "Ôi... mệt quá." Lúc trẻ cúi lưng gặt lúa cả ngày không kêu mệt, không ngờ bây giờ chỉ ra quán bán phở đã thấy đau lưng nhức mỏi.

Phạm Thu Hàn thấy vậy, xót xa đến mức mắt đỏ hoe, bước tới ngồi xuống cạnh mẹ, giúp bà ấy mát xa lưng, miệng trách móc: "Mẹ, con đã nói rồi, bảo mẹ đừng ra quán nữa mà mẹ không nghe! Đẩy xe, xách thùng, đứng mấy tiếng đồng hồ, thế này hại lưng lắm. Mẹ giờ đã năm mươi rồi, tổn thương cơ lưng nặng như thế còn không nghỉ ngơi, mẹ muốn sau này già rồi nằm trên giường không dậy nổi phải không?"

Lần này Triệu Đại Thúy không từ chối ngay, bà ấy đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu con gái, thở dài một tiếng: "Thu Hàn đau lòng cho mẹ, mẹ biết mà."

Tối qua Triệu Hướng Vãn còn khuyên chị họ ủng hộ bác gái, bây giờ thấy cảnh này cũng hiểu ra: "Bác à, bây giờ bác lớn tuổi rồi, một mình ra quán vất vả quá, hay là nhận một học trò, mở một quán phở đi ạ?"

Triệu Đại Thúy cười hỏi: "Hướng Vãn muốn tặng cho bác một học trò à? Là ai thế?"

Triệu Hướng Vãn: "Triệu Trọng Vũ."

Triệu Trọng Vũ đang ngồi sưởi ấm trong căn nhà cũ ở Triệu Gia Câu, anh ta đang nghĩ cách thuyết phục mẹ mình cho tiền mở cửa hàng, bỗng dưng cảm thấy rùng mình không thôi.

Anh ta nhìn xung quanh, lẩm bẩm trong đầu: Trường học đã nghỉ đông rồi, liệu em Ba có về nhà không nhỉ? Đôi mắt em ấy như có thể nhìn thấu mọi thứ, chẳng thể giấu nổi ý đồ gì trước mặt em ấy, nghĩ đến em ấy là thấy sợ rồi. Thế nhưng, con người thật kỳ lạ, lâu rồi không gặp, lại thấy nhớ. Nếu có em ấy giúp lúc đánh bạc, chắc chắn anh ta sẽ thắng lớn.

Nghĩ đến đánh bạc, tay Triệu Trọng Vũ lại bắt đầu ngứa ngáy.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 158: Không Nói Không Ai Bảo Con Câm Đâu!



Đột nhiên, từ cửa vang lên tiếng ồn ào, xen lẫn với tiếng hét ngạc nhiên đến méo giọng của người mẹ Tiền Thục Phân của anh ta: "Bé Tư, bé Tư, con về rồi."

Sau đó là giọng nói nhiệt tình quá mức của cha anh ta, Triệu Nhị Phúc: "Mau mau, mau vào ngồi đi."

"Trọng Vũ, Trọng Vũ, mau ra đây, em Tư của con con về rồi, Thần Dương về rồi."

Nghe tiếng mẹ gọi to, Triệu Trọng Vũ hơi sững lại, cái đứa lười biếng Triệu Thần Dương ấy về rồi sao? Đi bao nhiêu năm không một tin tức, lúc này trở về có gì đáng ngạc nhiên chứ? Anh ta vươn vai một cái, từ từ đứng dậy, bước ra khỏi phòng phía tây, tiến vào gian chính.

Gian chính căn nhà cũ, hai bên đông tây mỗi bên có hai gian, phía đông là bếp, phía tây là nhà vệ sinh và chuồng lợn. Lúc này, gian chính chật kín người, vây quanh một nam một nữ.

Người nữ chính là Triệu Thần Dương đã lớn, mặc áo len cashmere màu vàng kết hợp với áo khoác ngắn màu nâu hạt dẻ, quần đen bó sát kết hợp với đôi bốt cao màu nâu, trong đám con gái quê mùa ở nông thôn trông rất thời thượng. Tóc ngắn uốn nhẹ, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, trông khá xinh xắn.

Triệu Trọng Vũ huýt sáo một tiếng, nhướng mày: "Chà chà chà, xem xem ai đây này, đúng là con gái lớn mười tám thay đổi nhiều thật mà, cô lùn Triệu Thần Dương đã trở về rồi. Bảy, tám năm rồi không gửi lấy một lá thư, bây giờ mới chịu quay về khoe áo gấm về làng sao?"

Triệu Trần Dương nghe tiếng nhìn về phía Triệu Trọng Vũ, bị cái giọng điệu châm chọc của anh ta làm tức đến lật cả mắt: "Nhị Cẩu Tử, lâu không gặp, anh vẫn đáng ghét như xưa!"

Triệu Trọng Vũ mặt dày, chẳng sợ bị mắng, cười tươi nói: "Đáng ghét còn hơn là vô tâm. Em ăn ngon mặc đẹp ở Triệu Gia Câu mười năm, được cha mẹ ruột đón lên thành phố rồi là bặt vô âm tín, vô tâm thật đấy, vô tâm thật đấy."

Tiền Thục Phân nghe không nổi nữa, bước tới đập mạnh vào đầu Triệu Trọng Vũ một cái: "Không nói không ai bảo con câm đâu!"

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Triệu Trần Dương cao lớn, mặc áo dạ màu xám nhạt dài, trông rất có uy quyền, ông mỉm cười gật đầu với Triệu Trọng Vũ: "Cậu là anh hai của Triệu Hướng Vãn đúng không? Xin chào."

Người đối diện phong độ nho nhã, thái độ ôn hòa, vừa nhìn đã biết là nhân vật lớn. Triệu Trọng Vũ có phần bất ngờ, vội vàng bước tới đưa tay ra: "Xin chào, xin chào, tôi là Triệu Trọng Vũ, xin hỏi ngài là?"

"Triệu Thanh Vân." Triệu Thanh Vân bắt tay Triệu Trọng Vũ, ánh mắt quét qua một lượt căn nhà: "Triệu Hướng Vãn về chưa?"

Triệu Trọng Vũ cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua gáy, anh ta thu tay về hà hơi: "Em Ba chưa về."

Triệu Thanh Vân nhìn Tiền Thục Phân với vẻ không hiểu: "Tôi nghe nói Triệu Hướng Vãn đi chuyến tàu hôm qua rồi mà."

Con gái đã về, nhưng không chịu về nhà ngay. Tiền Thục Phân có chút xấu hổ, cười trừ: "Chắc nó đi thăm bác cả ở huyện trước. Hai người từ xa đến, cứ ngồi nghỉ ngơi uống trà đã."

Tiền Thục Phân quay đầu nhìn Triệu Thần Dương, mắt rưng rưng nước mắt, đây chính là khúc ruột của bà ta, tám năm không gặp ngày nào cũng nhớ mong. Nhìn thấy Thần Dương lớn lên xinh đẹp như thế này, Tiền Thục Phân không kìm nén được cảm xúc nữa, mở rộng vòng tay ôm chặt lấy cô ta: "Bé Tư à, con gái vô tâm của mẹ, nuôi con mười năm, sao giờ mới chịu về..."

Triệu Nhị Phúc cũng có chút xúc động, nhìn ngắm con gái nhỏ từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy niềm vui. Thần Dương thông minh thật, thay Hướng Vãn lên thành phố lớn lên trông khác hẳn, quả nhiên là nước thành phố nuôi người tốt hơn!

Triệu Thần Dương bị mẹ ôm chặt lấy, ngửi thấy mùi khói củi trên người bà ta, có chút không thở nổi, bực bội đẩy bà ta ra, chỉnh lại tóc, cố gắng nặn ra một nụ cười: "À này, khi nào Triệu Hướng Vãn về?"

Thấy Triệu Thanh Vân và Triệu Trần Dương chỉ quan tâm đ ến Triệu Hướng Vãn, Tiền Thục Phân hơi lúng túng, cảm giác mọi việc không như bà ta tưởng tượng.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 159: Cái Này Thật Không Có Đạo Đức!



Tiền Thục Phân nghĩ rằng Triệu Thanh Vân mang theo bao lớn bao nhỏ quà cáp, lái ô tô nhỏ đến đây chắc chắn là để hộ tống Triệu Thần Dương về Triệu Gia Câu, tiện thể cảm ơn bà ta đã nuôi dưỡng cô ta. Nhưng vừa mới gặp mặt, chưa kịp ngồi xuống, hai người đã hỏi về Triệu Hướng Vãn, rốt cuộc là vì sao?

Đứa con gái không nghe lời Triệu Hướng Vãn này, từ khi thi đỗ đại học là đi là không trở lại, một cuộc điện thoại, một lá thư cũng không có, hôm qua đi tàu đến huyện La cũng không về nhà, đây là định không nhận người nhà nữa rồi sao.

Triệu Nhị Phúc cười hề hề: "Tình cảm của đứa nhỏ Hướng Vãn này với bác cả nó tốt lắm, chắc là đi thăm bác cả nó trước rồi. Chút nữa bảo Trọng Vũ đi xe đạp đón về, hai người cứ ngồi đã, ngồi đã."

Triệu Thanh Vân không ngồi, mặt cũng không cười, liếc nhìn dân làng đang vây quanh cửa gian chính, giọng không cao không thấp nói một câu.

"Triệu Thần Dương là con gái của hai người, tôi đã đưa con bé về rồi. Triệu Hướng Vãn mới là con gái ruột của Triệu Thanh Vân tôi, tôi đến để đón con bé về."

Một câu nói này vừa thốt ra, khiến tất cả mọi người đều mở to mắt.

Gì cơ? Người được đón lên thành phố hưởng phúc là Triệu Thần Dương mới là con ruột của Triệu Nhị Phúc và Tiền Thục Phân, còn Triệu Hướng Vãn thường xuyên bị đánh mắng mới là tiểu thư nhà giàu trong thành phố sao?

Một loạt tiếng xì xào vang lên, tin tức này đối với người dân Triệu Gia Câu thực sự là bí mật chấn động, quá sức kinh ngạc.

"Thảo nào mà Triệu Hướng Vãn học giỏi như thế, mà vợ chồng Nhị Phúc lại nhất quyết không cho cô bé đi học, hóa ra không phải con ruột!"

"Nếu nhìn kỹ thì vị cán bộ đến từ thành phố đến này cũng có nét giống Triệu Hướng Vãn đấy chứ."

"Thím Tiền đây là cố ý đúng không? Làm mẹ, chắc chắn bà ta biết rõ đứa nào là con ruột, cái này... cái này thật không có đạo đức!"

Trong tiếng bàn tán, Triệu Trọng Vũ trợn tròn mắt. Trời đất thánh thần ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!

Tiền Thục Phân có hơi ngơ ngác nhìn Triệu Thần Dương, giống như đang hỏi: Chuyện này là như thế nào? Không phải đã nói sẽ không tiết lộ chuyện này sao? Không phải cô ta nói Triệu Hướng Vãn không được bọn Triệu Thanh Vân thích sao?

Sau khi gặp Triệu Hướng Vãn ở khách sạn Tứ Quý, Triệu Thanh Vân lập tức chất vấn Triệu Thần Dương. Triệu Thần Dương biết giấy không thể gói được lửa nên đã chủ động thừa nhận Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa, đồng thời tuyên bố rằng mình không biết gì cả, là lòng hư vinh nhất thời của Tiền Thục Phân mà tráo đổi thân phận hai người.

Tiền Thục Phân vì Triệu Thần Dương mà nhận hết mọi tội lỗi. Khi gọi điện cho Triệu Thanh Vân, bà ta giữ thái độ rất thấp, khóc lóc cầu xin ông đừng trách móc Triệu Thần Dương, cũng nói mình đã chăm sóc Triệu Hướng Vãn rất chu đáo, vất vả nuôi nấng cô thành sinh viên đại học, hoàn thành trách nhiệm mà Triệu Thanh Vân giao phó.

Khóc xong rồi, Tiền Thục Phân nói tiếp: "Tôi đã giúp anh nuôi con gái mười năm, liệu anh có thể giúp tôi nuôi tám năm không? Tôi không truy cứu việc anh bỏ rơi con cái, thì anh cũng đừng trách tôi đã đổi con."

Việc sinh con ngoài giá thú, ngay sau khi con đầy tháng thì bỏ con lại ở quê với mức phí nuôi dưỡng mười đồng một tháng chỉ trả trong bốn năm, đã làm cho Triệu Thanh Vân không thể nói lời nào. Đối mặt với sự đả kích của Tiền Thục Phân, ông không thể giữ vững lập trường. Hơn nữa, gia đình ông đã nuôi dưỡng Triệu Thần Dương tám năm, sắp đến mùa thu hoạch, Triệu Thanh Vân cũng không nỡ từ bỏ.

Triệu Thanh Vân mong muốn nhất là Triệu Hướng Vãn và Triệu Thần Dương có thể xem nhau như hai chị em, đều là con gái của ông. Dù sao thì Triệu Hướng Vãn đã mười tám tuổi, đang học đại học, không cần tốn quá nhiều công sức, chỉ là chuẩn bị thêm một phần hồi môn, sắp xếp một công việc tốt cho cô mà thôi.
 
Back
Top Bottom