Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 160: Anh Thua Nhiều Hơn Hay Thắng Nhiều Hơn?



Nhưng sau khi gặp mặt Triệu Hướng Vãn, Triệu Thanh Vân nhận ra cô không dễ nói chuyện. Triệu Thần Dương chiếm tám năm cùng tài nguyên của cô, chắc chắn trong lòng Triệu Hướng Vãn có sự oán hận. Nếu như ông không tỏ rõ thái độ, sợ rằng Triệu Hướng Vãn sẽ không nhận ông là bố mình.

Do dự mãi, Triệu Thanh Vân không thể quyết định được.

Một bên là Triệu Thần Dương đã nuôi tám năm, liên hôn với nhà họ Từ. Một bên là Triệu Hướng Vãn không có một chút ân tình nuôi dưỡng nhưng có quan hệ mật thiết với Quý Cẩm Mậu. Bên nào nặng bên nào nhẹ, khiến cho tâm trạng ông luôn d.a.o động.

Sau vụ án Ông Bình Phương bị giết, Triệu Thanh Vân mới nhận thấy giá trị của Triệu Hướng Vãn.

Một vụ án ngay cả Hứa Tung Lĩnh còn khó giải mà Triệu Hướng Vãn chỉ cần một tuần đã tra rõ mọi thứ. Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rằng riệu Hướng Vãn có tư duy logic rõ ràng, suy nghĩ tỉ mỉ, tình tình cứng cỏi. Người như vậy tuyệt đối không phải vật trong ao, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, tiền đồ tương lai sẽ không giới hạn.

So sánh với việc từ bỏ một Triệu Thần Dương có đáng gì? Chỉ cần lấy được ủng hộ của Triệu Thần Dương, hơn nữa sau cô là nhà họ Quý, Triệu Thanh Vân tin ông có thể tiến xa hơn nữa.

Suy nghĩ mãi, Triệu Thanh Vân quyết định hạ thấp tự tôn của người làm bố xuống, quyết định đưa Triệu Thần Dương về nhà họ Triệu, trước mặt Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc thừa nhận thân phận của Triệu Hướng Vãn, chính thức đưa cô về nhà. Có thể chỉ có như vậy mới có thể cứu vãn được tâm của Triệu Hướng Vãn, để cô cam tâm tình nguyện gần gũi với ông.

Triệu Thanh Vân thấy Tiền Thục Phân còn đang ngẩn ngơ, ông nâng cao giọng nói lại một lần nữa: "Con cái hai nhà chúng ta bị nhầm, bây giờ tôi muốn đổi lại, được không?"

Đổi lại ư? Không thể nào!

Tiền Thục Phân ngơ ngác nhìn Triệu Thần Dương mặt trắng bệch, trong lòng không khỏi cảm thấy căm túc. Các người nuôi Triệu Thần Dương thành duyên dáng yêu kiều, cưng chiều, bây giờ đổi về, thì cái nhà tồi tàn này của chúng tôi làm sao có thể chiều chuộng thói quen của cô ta?

"Chuyện này... Lãnh đạo Triệu. Anh xem, cho dù là Hướng Vãn hay Thần Dương đều đã trưởng thành, bây giờ cũng đang học đại học ở thành phố Tinh. Cả hai đã lớn rồi còn nói cái gì mà đổi lại, mang về cái gì? Sắp sang năm mới, vào nhà uống chén trà, có chuyện gì thì từ từ bàn bạc."

Tiền Thục Phân vừa nhiệt tình chào mời, vừa liếc mắt ra hiệu với con trai thứ hai: "Còn không mau đến nhà bác gái xem, đón em Ba về!"

Nghe Triệu Thần Dương là em gái ruột của mình, mặc dù Triệu Trọng Vũ có hơi ngạc nhiên trong giây lát nhưng nhanh chóng chấp nhận sự thật.

Anh ta đã nói rồi, em gái Triệu Hướng Vãn học giỏi, cờ b.ạ.c tài ba sao có thể là do gia đình nuôi dưỡng được. Còn nói đến Triệu Thần Dương hết ăn rồi lại nằm, cả ngày chỉ biết gọi anh ta là "Nhị Cẩu Tử", mới giống em gái ruột của anh ta!

Nhưng khi bảo anh ta đi đón Triệu Hướng Vãn, Triệu Trọng Vũ có hơi không tình nguyện.

Nói thật, anh ta có hơi sợ Triệu Hướng Vãn. Khi còn học trung học, anh ta mới học cờ bạc, lúc đó chỉ là trò lắc xúc xắc đoán số, đơn giản dễ chơi. Triệu Trọng Vũ đã lén lấy tiền trong nhà đi chơi, kết quả bị Triệu Hướng Vãn phát hiện. Triệu Trọng Vũ vẫn nhớ rõ, lúc đó mặt cô lạnh lùng như đêm không có trăng.

Triệu Hướng Vãn hỏi Triệu Trọng Vũ: "Tại sao lại cờ bạc?"

Triệu Trọng Vũ trả lời: "Lấy nhỏ ăn lớn."

"Nhưng cũng có thể thua."

"Cũng có thể thắng."

"Anh thua nhiều hơn hay thắng nhiều hơn?"

"Tuy bây giờ anh thua nhiều hơn, nhưng chờ anh luyện được kỹ thuật đánh cờ, nhất định sẽ thắng!"

Triệu Hướng Vãn nhìn Triệu Trọng Vũ: "Chúng ta đánh cược không?"

Triệu Trọng Vũ hứng thú: "Cược cái gì?"

"Em giúp anh đánh bạc, đảm báo ván nào cũng thắng. Nếu như em làm được thì anh phải bỏ cờ bạc."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 161: Bây Giờ Mới Nhận Ra Nhà Cửa Có Sự Thay Đổi



"Ván nào cũng thắng! Làm sao có thể?"

"Có cược hay không?"

Triệu Trọng Vũ hào phòng đáp: "Cược!"

Sau đó... sau đó Triệu Trọng Vũ thua, anh ta trợn mắt nhìn Triệu Hướng Vãn đại sát tứ phương, khiến Triệu Đại Mao người tổ chức sòng bạc kinh ngạc đến mức mắt lồi ra. Cuối cùng, Triệu Đại Mao vừa sụt sùi vừa cầu xin Triệu Hướng Vãn đừng đánh bạc nữa, đồng thời hứa rằng từ nay nếu gặp Triệu Trọng Vũ sẽ đuổi anh ta ngay, tuyệt đối không cho anh ta tham gia bất kỳ sòng bạc nào.

Triệu Hướng Vãn chặn hết đường lui của Triệu Trọng Vũ, xung quanh làng hễ có sòng bạc, nếu thấy Triệu Trọng Vũ thì như nhìn thấy ôn thần. Triệu Trọng Vũ bị ép thực hiện lời hứa. Cho đến hai năm sau anh ta ra ngoài làm công, đổi chỗ ở, rời khỏi tầm mắt của Triệu Hướng Vãn, anh ta mới dám lén đánh bạc.

Kết quả như thế nào? Vì cờ b.ạ.c mà không kiếm được đồng nào, còn bị quán ăn sa thải, Triệu Trọng Vũ có hơi chột dạ, không dám đối mặt với Triệu Hướng Vãn.

Nghe thấy Tiền Thục Phân gọi anh ta đi đón Triệu Hướng Vãn, Triệu Trọng Vũ không làm: "Con không đi đâu. Bây giờ Triệu Hướng Vãn không còn là em gái con nữa, sao con phải đi đón em ấy chứ?"

Tiền Thục Phân tức giận đến mức bốc hỏa, ai nấy đều coi lời bà ta như gió thoảng bên tai, thật là quá đáng! Bà ta cắn răng nén giận, móc 20 đồng từ trong túi ra dúi vào tay Triệu Trọng Vũ, cắn răng nói: "Nghe lời mẹ, mau đi! Đưa em Ba về đây."

Thấy tiền, sắc mặt Triệu Trọng Vũ khá hơn chút, đảo mắt: "Có 20 đồng? Mẹ cho ăn xin à?"

Tiền Thục Phân làm bộ như muốn lấy tiền đi: "Con có đi không? Nếu không thì mẹ bảo Trụ Tử đi giúp."

Nhìn Triệu Trọng Vũ vui vẻ đạp xe rời đi, Triệu Thần Dương không hiểu, liền hỏi mẹ: "Anh cả đâu rồi?" Trong ấn tượng của cô ta, mẹ thường sai bảo anh cả thật thà, sao hôm nay mẹ lại gọi anh hai đi chạy việc?

Tiền Thục Phân vui mừng nói: "Anh cả con sau khi tốt nghiệp trường y được phân đến bệnh viện nhân dân huyện, là dược sĩ đó, nó bận lắm, đến 30 Tết mới được về nhà nghỉ."

"Cái gì?!" Triệu Thần Dương không dám tin kêu thành tiếng.

Anh cả làm việc ở bệnh viện? Với dáng vẻ như con gấu kia có thể làm dược sĩ ở bệnh viện nhân dân huyện sao? Đời trước, anh ấy chỉ làm ruộng, hiền lành thật thà, không có thành tựu nào.

Tiền Thục Phân không nhận ra sự ngạc nhiên của con gái, cười híp mắt nói thêm: "Anh cả con năm 1986 tham gia thi đại học dành cho người lớn, thi đậu vào học đại học ở thành phố Châu, tốt nghiệp được phân công. Vì anh con là con trai cả, nên mẹ muốn anh ấy về làm việc ở bệnh viện huyện."

Triệu Thần Dương hỏi: "Anh hai thì sao?" Năm nay anh hai 21 tuổi, đời trước anh ta là một tên lêu lổng, suốt ngày đánh bạc, sau đó bị cảnh sát bắt vì tổ chức đánh bạc, bị nhốt vài tháng mới ra, tiếng xấu lan khắp làng.

Tiền Thục Phân thở dài: "Anh hai con thông minh thì thông minh nhưng chẳng có thể làm gì lâu dài. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, mẹ cho đi học nghề đan lát, học được hai tháng đã bỏ về, nói ngày nào cũng chẻ tre đến nát hết cả tay; rồi mẹ lại cho đi làm thợ xây ở thành phố, chưa được nửa năm đã bỏ về, nói làm việc ở công trường quá mệt, ăn không đủ no. Năm ngoái nó tự chạy lên thành phố Dương học nấu ăn, vì ham ăn nên ở nhà hàng lớn làm được một năm, tiếc là... cũng không bền, lại về rồi, ôi chao!"

Triệu Thần Dương nhìn xung quanh, bây giờ mới nhận ra nhà cửa có sự thay đổi.

Bức tường đất cũ kỹ trước đây nay đã được quét vôi trắng, sàn đất ẩm thấp tối tăm giờ được lát gạch dày, thậm chí mép hiên nhà trước cửa cũng được lát bằng đá xanh lớn. Tuy ngôi nhà vẫn mang nét đơn sơ mộc mạc, nhưng trông sáng sủa hơn so với tám năm trước, có phần tươm tất hơn.

Triệu Thần Dương nhíu mày: "Nhiều năm không gặp, nhà mình cũng thay đổi kha khá đấy chứ."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 162: Câu Hoành Phi... Phú Quý Cát Tường



Tiền Thục Phân nghe con gái nói vậy thì cực kỳ vui vẻ: "Bây giờ thôn đang thực hiện chế độ khoán trách nhiệm, cuộc sống tốt hơn trước nhiều rồi. Mẹ hiện có chút tiền tiết kiệm, định sửa lại nhà cũ. Con gái à, lần này về ở lại một thời gian rồi hãy quay lại thành phố, mẹ sẽ mua thịt cho con ăn. Con có đói không? Để mẹ nấu cho con món trứng đánh với rượu ngọt."

Đứa con gái ruột được nuông chiều quay về nhà, Tiền Thục Phân vui mừng đến mức quên cả mình. Bà ta lấy ra một cái vại lớn để nấu nước đường đỏ, bỏ vào một nắm táo đỏ, long nhãn, thêm một muỗng rượu nếp, rồi đập hai quả trứng, đánh tan rồi đổ vào nồi nước đường đang sôi. Ngay lập tức, gian nhà chính tràn ngập mùi hương ngọt ngào của rượu, táo và trứng.

Tiền Thục Phân rót ra một chén trà lớn, đưa đến tay Triệu Thần Dương, cười ân cần: "Con gái à, hồi nhỏ con rất thích uống trứng nấu với rượu ngọt. Lâu rồi không về nhà, con uống chút cho ấm người nhé."

Các thôn dân thôn họ Triệu ở một bên xem náo nhiệt đều nở nụ cười.

"Ai yo, thím Tiền thấy con gái ruột nên mừng quá, chịu chơi ghê, hai quả trứng lận đấy."

"Đúng vậy, con bé Hướng Vãn đậu đại học mà cũng chưa thấy thím Tiền nấu cho chúng tôi quả trứng nào."

"Dù sao cũng là con ruột mà, khác biệt thật đấy!"

Lời nói của thôn dân đầy ẩn ý, nụ cười của Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc có phần gượng gạo, chỉ có thể cười ha ha: "Đây chính là khách quý từ tỉnh tới thăm, nên nhất định phải dùng đồ tốt để chiêu đãi. Mọi người ngồi đi, tôi sẽ pha trà cho mọi người."

Triệu Thanh Vân ngồi xuống, ghế tựa thô sơ ở nông thôn khá thấp, khiến đôi chân ông phải duỗi ra. Ông khoát tay từ chối chén rượu ngọt Tiền Thục Phân đưa tới: "Tôi không quen uống đồ ngọt."

Tiền Thục Phân xấu hổ rút tay lại, quay đi rót một chén trà nhà quê mang ra cho ông: "Ở quê không có gì tốt để mời khách, mong lãnh đạo bỏ qua."

Trà quê toàn cọng, nước có màu vàng đục, ngửi có mùi khói củi. Triệu Thanh Vân nhận chén trà, hớp một ngụm để ấm họng, rồi ngẩng lên quan sát cách bày trí trong gian nhà chính.

Nền đất lát gạch xanh sạch sẽ, bằng phẳng, ở giữa bức tường phía bắc đối diện cửa chính treo một bức tranh hạc đón xuân đã ngả vàng, hai bên dán câu đối.

Nhà hưng người phát, gia đình thịnh vượng.

Giàu sang như xuân, phúc lộc đầy nhà.

Câu hoành phi... Phú quý cát tường.

Không khí đậm chất làng quê khiến Triệu Thanh Vân nhớ đến quê nhà của mình, một ngôi làng nhỏ ở miền núi phía tây bắc tỉnh Bắc. Thế nhưng từ sau khi yêu Ngụy Mỹ Hoa, ông hiếm khi quay về đó, dần dần quên đi người thân và làng xóm nơi ấy.

Ngụy Mỹ Hoa là cô gái thành phố, gia cảnh giàu có, không ưa dân nhà quê. Lúc trước, người làng tự hào về ông, mỗi khi có ai lên thành phố Tinh đều ghé thăm Triệu Thanh Vân. Nhưng sau đó, họ đến thăm ngày càng ít, đến khi bố mẹ ông qua đời thì cả anh chị em cũng thưa dần việc lui tới, dần dần mất liên lạc.

Bị dân làng bao quanh, ánh mắt họ tò mò đánh giá ông, Triệu Thanh Vân có chút không tự nhiên, ông mím môi, giả vờ cúi đầu uống trà nhưng tâm trí đã bay đi nơi nào không hay.

Lúc này, có một người khác cũng đang chạy hết tốc lực, nhưng không phải là tâm trí mà là cơ thể, chính là Triệu Trọng Vũ.

Triệu Trọng Vũ liều mạng đạp xe, từ con đường làng chạy thẳng ra con đường huyện, nhanh chóng đi về phía thị trấn huyện La. Vừa này anh ta còn không tình nguyện, mà giờ đây vẻ mặt Triệu Trọng Vũ đầy hưng phấn, vừa la hét trong gió lạnh.

"Aaa, ha ha! Triệu Hướng Vãn, em cố lên nhé! Đừng để Triệu Thần Dương hạ gục!"

Trước mắt Triệu Trọng Vũ hiện lên hình ảnh oai phong của Triệu Hướng Vãn mới mười hai tuổi đã quét sạch tất cả các sòng bạc lớn nhỏ ở thôn họ Triệu. Anh ta rùng mình một cái, không biết phải diễn tả niềm vui hả hê này thế nào, chỉ biết điên cuồng nhấn chuông xe.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 163: Không Tin Triệu Trọng Vũ Ham Ăn Không Chịu Ở Lại Ăn Cơm



Kính cong... Kích cong...

Sắp có trò hay để xem rồi~ Sắp có trò hay để xem rồi~

Triệu Trọng Vũ kẻ rảnh rỗi đến buồn chán, thích xem trò vui không hề có chút vui mừng khi em gái ruột Triệu Thần Dương về nhà. Thay vào đó, anh ta cảm thấy hả hê... bố mẹ đổi Triệu Thần Dương và Triệu Hướng Vãn, giờ sự thật bị vạch trần, Triệu Hướng Vãn chẳng lẽ không lột da Triệu Thần Dương, phá nát căn nhà cũ của gia đình sao?

Sinh ra đã không cam chịu cuộc sống tầm thường, thích tìm cơ hội giữa những biến động, Triệu Trọng Vũ buông tay trái ra, vẽ một vòng cung trên không trung, hét lớn: "Triệu Hướng Vãn, cố gắng lên!"

Thôn họ Triệu cách thị trấn khoảng hơn hai mươi dặm, đạp xe hết khoảng chứng ba đến bốn mươi phút.

Triệu Trọng Vũ lao vào con hẻm nhỏ của thị trấn, từ xa đã thấy ngôi nhà của bác Triệu Đại Thúy, liền bắt đầu cất tiếng gọi to: "Bác ơi, bác ơi..."

Lúc này là giữa trưa, Triệu Đại Thúy vừa mới nấu cơm xong, đang chỉ huy Phạm Thu Hàn rót nước ngọt. Nghe thấy giọng nói quen thuộc thì bà ấy không khỏi nở nụ cười: "Hướng Vãn à, đúng là người đâu dễ bị nói đến, con vừa bảo nhận Trọng Vũ làm đồ đệ thì nó đã đến rồi."

Triệu Bá Văn vội vàng đứng lên, mở cửa thì thấy em trai mình đạp xe nhanh như bay đến, vội vàng kêu một tiếng: "TrọngVũ, em cẩn thận, đừng có va phải đồ người ta."

Con hẻm nhỏ hẹp, trước cửa các nhà đều bày không ít đồ đạc nào là thùng, chậu, quần áo phơi khô, cá khô, thịt khô... Triệu Trọng Vũ lao tới, suýt nữa làm đổ giá phơi đồ của người khác, khiến mọi người nhìn mà giật mình.

Triệu Trọng Vũ chơi đùa với kỹ năng, lao nhanh qua con hẻm đầy đồ đạc, cười lớn nói: "Anh cả, em tới rồi! Em Ba, em Ba, mau ra đây."

Nghe Triệu Trọng Vũ gọi lớn, Triệu Hướng Vãn, Phạm Thu Hàn, Triệu Đại Thúy đều đi ra ngoài.

Vừa thấy Triệu Hướng Vãn, mắt Triệu Trọng Vũ sáng lên, anh ta dừng xe trước mặt cô, hất cằm lên: "Em Ba, đi, anh hai đưa em về nhà."

Triệu Bá Văn nhíu mày: "Bác còn ở đây, sao em không chào hỏi bác trước?"

Triệu Trọng Vũ để một chân xuống đất để giữ cân bằng, một chân khác vẫn để trên bàn đạp, cười hì hì vẫy tay: "Cháu chào bác!"

Triệu Đại Thúy biết tính tình của anh ta, cũng không để ý chỉ dịu dàng cười nói: "Trọng Vũ đến à, đến đây, vào nhà ăn cơm."

Triệu Trọng Vũ khoát tay: "Không ăn cơm, trong nhà bảo cháu đến đưa em Ba về nhà."

Triệu Bá Văn hơi ngạc nhiên: "Bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi, em không đói sao? Hôm nay chúng ta ăn tiệc cuối năm ở nhà cô, em vào ăn cơm trước rồi đi."

Phạm Thu Hàn bĩu môi: "Hôm nay có canh gà, cá diếc kho, thịt xông khói xào tỏi, thịt xào ớt, rất ngon, anh không ăn thật sao?" Nhiều thức ăn ngon như vậy, cô ấy không tin Triệu Trọng Vũ ham ăn không chịu ở lại ăn cơm.

Triệu Trọng Vũ khẽ nuốt nước miếng.

[Hay là ăn cơm trước nhỉ? Giờ về nhà chắc khoảng một giờ, ai biết họ có ăn trước hay không? Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Thần Dương kia, cứ như ở thành phố vài năm là thành người thượng đẳng rồi. Cho con bé này chờ một lát đi. Còn cả ông bố ruột của Triệu Hướng Vãn nữa, không ngờ người thành phố cũng ngốc thế, ngay cả con gái ruột của mình cũng nhầm, còn là lãnh đạo lớn ở tỉnh nữa, khỉ thật! Cho ông ta chờ đi, đáng đời ông ta!]

Triệu Hướng Vãn liếc nhìn Triệu Trọng Vũ.

Triệu Thần Dương với Triệu Thanh Vân đã tới rồi sao? Bọn họ đã vạch trần sự thật rồi sao? Là Triệu Thanh Vân thay đổi suy nghĩ hay ông cảm thấy Triệu Thần Dương vô dụng?

Triệu Hướng Vãn nhìn khiến Triệu Trọng Vũ giật mình hết hồn, lập tức trở nên ngoan ngoãn, lấy lòng cười nói: "Em Ba, em vào đại học mà anh hai còn chưa tiễn, lần này anh hai đến đón em về."

Triệu Hướng Vãn quay người bước vào nhà.

Triệu Trọng Vũ không biết cô nghĩ gì, nhanh chóng dựng xe đạp rồi cùng vào trong nhà, miệng lẩm bẩm: "Em Ba, em Ba, cả nhà đều mong em về."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 164: Trên Đời Này Không Có Bố Mẹ Nào Sai



Triệu Hướng Vãn vững vàng ngồi xuống bàn: "Nhanh ăn cơm thôi, sắp nguội rồi."

Triệu Đại Thúy nhanh chóng lấy thêm một bộ bát đũa nữa để lên bàn: "Trọng Vũ có lộc ăn, tiệc tất niên hôm nay toàn món ngon. Nhanh nhanh, mau ăn đi, bận rộn cả buổi sáng nên chắc mọi người đều đói bụng rồi."

Trên bàn có năm món một canh thơm nức mũi, Triệu Trọng Vũ vừa khen tay nghề của bác vừa bắt đầu ăn. Có sự xuất hiện của Triệu Trọng Vũ nói nhiều, không khí trên bàn ăn lập tức trở nên náo nhiệt hơn.

"Cô nói bận rộn cả buổi sáng, bác và mọi người bận gì thế?"

"Hàng xóm bên cạnh có một cô sinh viên đại học bị lừa bán, mãi mới tìm về được lại nhưng bố mẹ sợ mất mặt. Sáng nay đứa bé ấy c.ắ.t c.ổ tay suýt chết, bọn bác phải đưa con bé vào bệnh viện, Thu Hàn và Hướng Vãn còn chạy đôn chạy đáo cả buổi."

Triệu Trọng Vũ há to miệng: "Ồ, đi học đại học còn bị lừa bán sao? Đầu óc thế nào vậy?”

Phạm Thu Hàn liếc xéo anh ta: "Này! Sao không chửi kẻ buôn người mà lại đi mắng cô gái kia chứ?"

Triệu Đại Thúy cũng không hài lòng: "Chỉ vì có những người nói năng như cháu nên bố mẹ của Đình Lan mới thấy mất mặt."

Triệu Hướng Vãn cười khẩy: "Người không có đầu óc chính là anh đấy."

Triệu Trọng Vũ cầm đũa giơ tay đầu hàng: "Được được được, cháu không có đầu óc, cháu nói sai, được chưa?"

Triệu Bá Văn đồng cảm nói: "Cô gái tự tử kia cứu sống được rồi chứ? Bố mẹ cô ấy có hối hận không? Nếu như bố mẹ cô ấy vẫn còn cảm thấy mất mặt thì cuộc sống sau này của cô ấy sẽ không dễ chịu đâu."

Triệu Đại Thúy thở dài: "Cứu được thì cứu được rồi. Nhưng con bé chịu khổ nhiều lắm. Bố mẹ Đinh Lan... Haizz! Cũng không họ nghĩ gì nữa, chỉ có một đứa con gái mà còn ép con bé đến mức muốn chết. Chắc phải nhờ hội phụ nữ khu phố giáo dục họ thôi."

Phạn Thu Hàn giơ ngón cái với mẹ mình: "Mẹ, ý kiến của mẹ hay quá, để bà Kiều dạy lại dì Lục đi, đừng để cho Đinh Lan lại nghĩ quẩn."

Cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện, câu chuyện cứ xoay quanh chuyện của Đinh Lan.

"Trên đời này không có bố mẹ nào sai, nhưng bác không thấy vậy."

"Khi con cái yếu đuối nhất, bố mẹ liên tục mắng con bé làm mất mặt, ép con bé đến mức tự tử, những bố mẹ như vậy chẳng lẽ không có lỗi sao?"

"Đúng rồi đấy! Phạm Hữu Đức năm đó đánh con đến chảy m.á.u đầu, người như vậy mà cũng xứng làm bố sao?"

Nghe Phạm Thu Hàn nói thẳng tên bố cô ấy, Triệu Bá Văn có chút không thoải mái. Nhưng Triệu Trọng Vũ lại rất khâm phục sự thẳng thắn của Phạm Thu Hàn, anh ta khen: "Cầm lên được bỏ xuống được, em họ thật mạnh mẽ!"

Phạm Thu Hàn liếc nhìn Triệu Trọng Vũ: "Mợ trọng nam khinh nữ, đối xử không tốt với Hướng Vãn, năm nay em ấy ở nhà em ăn tết, không về thôn họ Triệu nữa."

Triệu Trọng Vũ nghe xong thì miếng thịt kho trong miệng không còn ngon nữa. Anh ta suy nghĩ một chút, động tác ăn cơm nhanh hơn, sau khi ăn xong một bát cơm thì để đũa xuống, nhìn bốn người trên bàn ăn.

"Chuyện này... mọi người ăn cơm xong chưa? Nếu như ăn xong rồi thì cháu có chuyện muốn tuyên bố."

Giọng điệu của anh ta quá nghiêm túc khiến Triệu Bá Văn có hơi khẩn trương: "Có chuyện gì xảy ra sao? Có phải bố mẹ bị bệnh không?"

Triệu Trọng Vũ lắc đầu: "Bọn họ khỏe lắm."

Triệu Đại Thúy vội vàng uống hết bát canh gà rồi để bát xuống: "Chuyện gì thế? Không phải bố mẹ cháu đánh nhau đấy chứ?"

Triệu Trọng Vũ lại lắc đầu: "Bọn họ không cãi nhau."

Phạm Thu Hàn là người nóng tính, vừa ăn mấy miếng cơm cuối cùng vừa giục: "Nói nhanh lên, đừng lòng vòng nữa."

Triệu Trọng Vũ làm mọi người trong bàn tò mò đến đỉnh điểm, trong lòng rất đắc ý, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Triệu Hướng Vãn đang bình thản ăn cái đùi gà mà bác đã chia cho, anh ta có chút thất vọng, ho khẽ một tiếng rồi mở miệng nói.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 165: Em Ấy Không Tính Sổ Với Mày Là Mày Nên Cảm Ơn Trời Đất Rồi!



"Hôm nay nhà mình có người đến, đoán xem là ai?"

"Ai?"

"Em tư Triệu Thần Dương đã quay về,"

Triệu Bá Văn vừa nghe thấy vậy thì không dám tin đứng dậy: "Con bé quay về? Không phải nó vào thành phố hưởng phúc sao? Sao còn quay về?"

Phạm Thu Hàn bĩu môi: "Cuối cùng thì nó cũng có chút lương tâm mà chịu quay về sao? Tám năm qua chẳng có tin tức gì, em tưởng nó tìm được bố mẹ ruột làm quan to rồi thì bỏ rơi luôn cái làng quê này chứ."

Triệu Đại Thúy cũng có hơi tò mò: "Nhiều năm không gặp Thần Dương rồi, không biết con bé có thay đổi gì không? Hay vẫn như hồi bé..."

Phạm Thu Hàn nói tiếp: "Hết ăn rồi lại nằm à?"

Nói xong câu này, Phạm Thu Hàn không nhịn được mà cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa nói: "Thật ra mà nói, em không ngờ là Triệu Thần Dương lại chịu về. Hồi nhỏ, em bị nứt da tay vì lạnh, mỗi khi mùa xuân đến là ngứa như điên, em cứ gãi đến mức m.á.u mủ chảy ra hòa vào nhau. Lúc đó, Hướng Vãn đổ nước nóng cho em rửa, còn Thần Dương thì bịt mũi đứng bên cạnh, chê em bẩn, bảo em ghê tởm."

Nói đến đây, Phạm Thu Hàn không cười nữa, hừ một tiếng: "Nó quay về thì quay về, sao lại phải bắt Hướng Vãn về để làm nền cho nó? Em thấy nó chắc là đã được quyền thế trong thành phố, nên bây giờ mới về làng để khoe mẽ thôi."

Triệu Trọng Vũ phát hiện, quan hệ của Triệu Thần Dương thực sự không tốt. Cô ta quay về ngoại trừ bố mẹ vui mừng thì không một ai hoan nghênh.

"Tin tiếp theo mới sốc nhất, đảm bảo làm một người kinh ngạc!"

Triệu Trọng Vũ liếc nhìn Triệu Hướng Vãn: "Triệu Thần Dương là em gái ruột của cháu, Triệu Hướng Vãn mới là cô gái thành phố. Nhưng bố mẹ không hiểu tại sao lại nổi lòng tham, tráo đổi thân phận của hai người, để Triệu Thần Dương vào thành phố làm thiên kim tiểu thư, để Triệu Hướng Vãn ở nông thôn làm đứa đốt lửa."

"Cái gì?"

"Cái gì?"

"Anh vừa nói cái gì?"

Triệu Bá Văn, Triệu Đại Thúy và Phạm Thu Hàn đều vỗ bàn đứng lên.

Triệu Thần Dương mới là con gái ruột của Tiền Thục Phân với Triệu Nhị Thúc, Triệu Hướng Vãn là con gái của một cặp vợ chồng trí thức thành phố. Khi cha ruột của Triệu Hướng Vãn đến đón con gái lúc cô mới 10 tuổi, Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc lại sinh lòng tham và tráo đổi, đưa Triệu Thần Dương vào thành phố?

Triệu Đại Thúy cảm giác như tim mình thắt lại, bà ấy xoay người ôm Triệu Hướng Vãn, nước mắt tràn ra: "Hướng Vãn của bác, con... con bị bọn họ hại!"

Phạm Thu Hàn giận đến run người, túm lấy cổ áo của Triệu Trọng Vũ rồi nhấc anh ta lên: "Anh nói cái gì?"

Triệu Bá Văn bối rối nhìn xung quanh, trong lòng có hơi chua xót. Bố mẹ đã làm gì thế này? Dù có thương Triệu Thần Dương đến cỡ nào, muốn Triệu Thần Dương vào thành phố thì cũng không thể làm ra chuyện thất đức như thế này. Chỉ một ý nghĩ thoáng qua đã thay đổi hoàn toàn số phận của Triệu Hướng Vãn, họ làm sao lại có thể nhẫn tâm đ ến thế!

Triệu Trọng Vũ không ngờ mọi người lại phản ứng như vậy, vừa cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay Phạm Thu Hàn, vừa hét lên: "Bố ruột của em Ba đã đến rồi, ông ta nói sẽ đón em ấy về. Vì thế bố mẹ bảo cháu đến đây, đón em Ba về thôn họ Triệu."

Anh ta quay đầu nhìn Triệu Hướng Vãn: "Em Ba, bố ruột em đến rồi, vừa nhìn đã biết ông ta là nhân vật lớn, nghe nói là lãnh đạo tỉnh ủy. Tương lai em phát đạt rồi thì đừng có quên anh hai nhé."

Giờ Triệu Bá Văn không kìm được nữa, giơ tay tát mạnh vào sau đầu Triệu Trọng Vũ: "Thằng ngốc! Lúc này mà còn nói chuyện sau này phát đạt đừng quên mày à? Hướng Vãn từ nhỏ đến lớn đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, bố mẹ đối xử với em ấy tệ đến mức nào, mày không biết sao? Em ấy không tính sổ với mày là mày nên cảm ơn trời đất rồi!"

Triệu Hướng Vãn bị Triệu Đại Thúy ôm chặt lấy, không hiểu sao cô lại cảm thấy muốn khóc.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 166: Chỉ Sợ Em Không Nhận Anh Là Anh Trai



Nghĩ đến việc Triệu Hướng Vãn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, Triệu Đại Thúy vội vàng buông tay, vừa lau nước mắt vừa mắng Tiền Thục Phân.

"Hướng Vãn tội nghiệp của bác, lương tâm của Tiền Thục Phân bị chó ăn mất rồi sao. Sao có thể nhẫn tâm hành hạ Hướng Vãn như thế! Cô ta đưa con gái mình lên thành phố hưởng phúc nhưng lại không đối xử tốt với con, cô ta đáng bị sét đánh chết..."

Triệu Trọng Vũ tránh thoát được ma trảo của Phạm Thu Hàn, lại bị anh cả đánh vào sau đầu, ủy khuất nói: "Mọi người đánh em làm gì? Em chỉ truyền lời lại. Viện này bố mẹ làm sai, thì gặp họ mọi người mắng họ sau, ở đây mắng thì họ cũng không nghe thấy."

Triệu Đại Thúy cắn răng nói: "Đi! Chúng ta quay về, tôi mắng c.h.ế.t bọn họ!"

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Cháu không về."

Phạm Thu Hàn nói: "Sao lại không về. Bọn họ đối xử với em như vậy thì em phải quay về, mắng bọn họ một trận, bắt họ bù đắp cho những gì họ đã nợ con bao năm nay! Bố ruột của em đến rồi, có người chống lưng, em sợ gì chứ?"

Triệu Hướng Vãn ngước lên nhìn mọi người: "Bác ơi, bác vẫn nhận cô cháu gái này chứ? Chị họ, anh cả, anh hai, mọi người vẫn nhận người em gái này chứ?"

Triệu Đại Thúy vỗ đùi: "Đứa bé này, bác nhìn cháu từ bé đến lớn, cho dù không phải ruột thịt thì sao chứ? Chỉ cần cháu gọi bác một tiếng bác thì cháu chính là cháu gái mà bác thương nhất!"

Phạm Thu Hàn thở dài: "Hướng Vãn, chị nhận em là em, không phải huyết thống. Nếu như chị coi trọng huyết thống thì khi Phạm Hữu Đức tìm đến, chị đã không hắt cả chậu nước lạnh vào mặt ông ta, đúng không?"

Triệu Bá Văn với Triệu Trọng Vũ nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Đương nhiên em là em gái của anh!" Triệu Trọng Vũ còn nói thêm một câu: "Chỉ sợ em không nhận anh là anh trai."

Những lời nói ấm áp từ người thân như dòng suối ấm chảy vào lòng, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lấp lánh, cô nhìn Triệu Trọng Vũ: "Muốn em về cũng được, nhưng anh hai phải đồng ý với em một điều kiện."

Thấy Triệu Hướng Vãn bướng bỉnh từ trước đến giờ, sau khi biết sự thật vẫn chịu gọi mình một tiếng "anh hai", Triệu Trọng Vũ cảm động vô cùng, chỉ muốn đào cả trái tim mình ra để làm cô vui, liền gật đầu liên tục: "Em nói đi! Đừng nói là một điều kiện, mười điều, trăm điều anh cũng đồng ý."

"Ở lại huyện, làm đệ tử của bác, mở một quán phở."

Triệu Trọng Vũ hơi ngạc nhiên, đầu óc không kịp xoay chuyển. Không phải đang nói đến thân thế của Triệu Hướng Vãn sao? Không phải nói muốn về nhà đòi công bằng hay sao? Sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện mở tiệm?

Triệu Đại Thúy với Phạm Thu Hàn nghe đến đây, không biết tại sao lại cần yêu thương Triệu Hướng Vãn hơn. Cô vừa mới biết mình không phải là ruột thịt, những đứa bé bình thường đã sớm đau lòng, phẫn nộ, mất hết lý trí, không nghĩ cô lại có thể bình tĩnh, còn nhớ đến chuyện muốn tìm đệ tử cho Triệu Đại Thúy.

Triệu Đại Thúy muốn khuyên Triệu Hướng Vãn tạm thời không cần nhắc đến vấn đề này, trước tiên phải giải quyết chuyện thân thế đã. Nhưng vừa định mở miệng, Triệu Hướng Vãn đã ra hiệu bằng mắt, ý bảo bà ấy đừng lên tiếng, Triệu Đại Thúy lập tức ngậm miệng.

Triệu Trọng Vũ nói: "Mấy hôm trước anh còn tranh luận với mẹ, anh học nấu ăn ở thành phố Dương, muốn mở một quán ăn ở huyện La nhưng không có tiền. Nếu bác có tiền mở tiệm phở, thì chi bằng giúp anh mở quán ăn đi?"

Triệu Hướng Vãn nhìn anh ta: "Anh đồng ý, em sẽ về, cho anh xem một vở kịch đặc sắc. Nếu anh không đồng ý thì em không về, kệ cho Triệu Thần Dương giở trò gì cũng được."

Triệu Trọng Vũ có hơi do dự.

Triệu Hướng Vãn giơ một ngón tay lên: "Một năm. Nếu anh có thể làm một năm, em sẽ đưa anh đến thành phố Tinh tìm đầu bếp để anh học nghệ, chờ anh học xong, em sẽ đầu tư mở quán cơm cho anh."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 167: Phụ Nữ Bây Giờ Đều Mạnh Mẽ Thế Sao?



Mắt Triệu Trọng Vũ sáng rực: "Mẹ ơi, em Ba, em có khả năng này sao?"

Triệu Hướng Vãn cau mày.

Triệu Trọng Vũ bật cười ngẩng đầy lên: "Đồng ý, đồng ý. Anh nghe lời em!"

Triệu Hướng Vãn nghiêm mặt: "Nghe nói anh vì đánh bạc nên mới bị sa thải?"

Triệu Trọng Vũ sợ nhất là lúc Triệu Hướng Vãn nghiêm mặt, liền hoảng hốt cười nịnh nọt: "Anh sai rồi, anh sai rồi! Đảm bảo sau này anh sẽ không đánh bạc nữa."

Triệu Hướng Vãn cười lạnh: "Lúc em thực tập ở sở cảnh sát thành phố, đã từng triệt phá vài sòng bạc. Nếu như anh muốn nếm thử vị bị bắt, em có thể sắp xếp một chút."

Thực ra trong lòng Triệu Trọng Vũ cực kỳ hối hận.

Sau khi chứng kiến khả năng đánh đâu thắng đó của Triệu Hướng Vãn, Triệu Trọng Vũ đã hiểu rằng sòng bạc có rất nhiều mánh khóe. Lần này anh ta lại thua bạc và chịu thiệt, hận không thể tự c.h.ặ.t t.a.y mình.

Một lần nữa nghe thấy giọng điệu trách móc quen thuộc của em Ba, Triệu Trọng Vũ có chút xu hướng tự ngược, không tức giận mà còn vui vẻ, cười hí hửng gật đầu: "Yên tâm, yên tâm, anh sẽ không đánh bạc nữa. Nếu anh còn đánh, em để cảnh sát bắt anh đi."

Triệu Đại Thúy ở bên cạnh xem Triệu Hướng Vãn dạy bảo anh trai, vừa buồn cười vừa cảm thấy đau lòng. Nhà khác đều là anh trai bảo vệ em gái, còn Triệu Trọng Vũ không ra gì, suốt ngày để em gái phải lo lắng.

Phạm Thu Hàn xắn tay áo lên, giơ nắm đấm: "Nếu như anh còn dám đánh bạc, có tin em sẽ đánh anh không?!"

Triệu Trọng Vũ rụt cổ lại, lẩm bẩm: "Phụ nữ bây giờ đều mạnh mẽ thế sao?"

Phạm Thu Hàn bật cười, bầu không khí trên bàn cơm lập tức trở nên nhẹ nhàng.

Triệu Trọng Vũ đầu óc nhanh nhạy, anh ta quay sang chắp tay với Triệu Đại Thúy: "Sư phụ ở trên cao, cho đồ đệ lạy một cái."

Triệu Đại Thúy thấy thân hình Triệu Trọng Vũ khỏe khoắn, mặt mày dễ mến, cả người toát ra vẻ lanh lợi. Bà ấy nghĩ nếu mở tiệm, thật ra cũng cần một người trẻ khỏe chạy việc. Anh ta lại là người nghĩa khí, nói lời giữ lời, lại là cháu ruột của mình, chẳng phải tốt hơn những người không rõ gốc gác hay sao?

Triệu Đại Thúy cười vỗ vai anh ta: "Được được được, bác tin cháu."

Triệu Trọng Vũ quay đầu nhìn Triệu Hướng Vãn: "Em Ba, về chưa?"

Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Về thôi."

Về thôi! Đương nhiên phải về, Triệu Thần Dương có mặt mũi đến, Triệu Thanh Vân có mặt mũi đến, lẽ nào cô còn không dám đối mặt sao?

Triệu Trọng Vũ hoan hô một tiếng, vung tay lên: "Ngồi xe anh, đi thôi!"

Triệu Đại Thúy quàng khăn đỏ cho Triệu Hướng Vãn, nói với Phạm Thu Hàn: "Mượn xe đạp của dì Khâu, chúng ta cũng đi."

Triệu Bá Văn vội vàng: "Mọi người chờ cháu chút, cháu sẽ mượn xe đồng nghiệp."

Phạm Thu Hàn "ôi chao" một tiếng: "Thôi, em mượn giúp anh."

Mối quan hệ của Phạm Thu Hàn ở ngõ nhỏ này vô cùng tốt, chỉ cần hô một tiếng, mượn hai chiếc xe đạp là chuyện dễ dàng.

Năm người, ba chiếc xe, đi nhanh về phía thôn họ Triệu.

Hôm nay là ngày ông công ông táo, thôn dân ở thôn họ Triệu đều bận rộn dọn dẹp đón tết, sau khi xem một chút náo nhiệt ở nhà Tiền Thục Phân, họ đều trở về nhà mình, chỉ còn lại vài người lớn tuổi đức cao vọng trọng ở lại với Triệu Thanh Vân.

Triệu Trọng Vũ đoán không sai, Tiền Thục Phân đã chuẩn bị một bữa trưa phong phú, nhưng không đợi anh ta. Bữa ăn ông Công ông Táo của nông gia có cá, có thịt, có trứng, màu sắc và hương vị đầy đủ, nhưng Triệu Thanh Vân và Triệu Thần Dương lại ăn không thấy ngon.

Tám năm đã trôi qua, Triệu Thần Dương trở về nhà cũ cảm giác nhiều chuyện khác hẳn so với kiếp trước.

Kiếp trước, anh cả thật thà vô dụng giống như cha, cắm đầu làm việc ở ruộng. Nhưng tám năm không gặp, anh ấy đã tốt nghiệp đại học, trở thành dược sĩ.

Kiếp trước, anh hai lười biếng, mê cờ bạc, là kẻ lang thang vô tích sự trong làng. Bây giờ, anh ta lại chăm chỉ làm việc ở thành phố lớn để học nghề.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 168: Tiếng Chuông Xe Đạp Thanh Thúy Lại Đánh Vỡ Sự Yên Tĩnh Của Thôn Họ Triệu



Kiếp trước, bác cả yếu đuối nhu nhược cả đời chôn vùi trong gia đình đầy sự khinh thường và bạo lực. Giờ đây, bà ấy đã dũng cảm ly hôn với bác trai, sống cùng Phạm Thu Hàn ở huyện thành.

Sau khi Triệu Thần Dương rời khỏi thôn họ Triệu, mọi người đều cố gắng sống tốt hơn, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

Ngược lại bản thân cô ta, dù trở thành người thành phố nhưng ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, không được yên ổn. Giống như bây giờ, chỉ cần Triệu Thanh Vân nói một câu, cô ta phải lăn về quê.

Sống lại một kiếp, dường như không tốt đẹp hơn chút nào.

Nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên, Triệu Thần Dương đếm từng hạt cơm cho vào miệng, cảm giác như cổ họng nghẹn lại, mỗi lần nuốt một hạt cơm là một lần khó khăn.

Triệu Thanh Vân ngồi ở chủ tọa, bị mọi người vây lại mời rượu, sắc mặt ông lúc này cũng không vui vẻ gì.

Dựa theo cấp bậc của ông, đâu đến phiên những dân quê này ngồi ăn cơm uống rượu chung một bàn? Bốn mươi tuổi đã là cấp phó sở, con đường làm quan của Triệu Thanh Vân vô cùng suôn sẻ. Nếu như không phải lôi kéo Triệu Hướng Vãn con gái ruột của mình thì ông sẽ không bao giờ hạ mình đi đến ngôi làng nghèo khó này.

Ghế tựa quá thấp, mặt bàn đầy dầu mỡ, món ăn thô sơ, rượu gạo tự nấu thì khó uống. Triệu Thanh Vân vẫy tay, lịch sự từ chối lời mời rượu: "Xin lỗi, tôi không thể uống rượu."

Trưởng thôn Triệu Trường Hưng thấy lãnh đạo tỉnh có vẻ hơi câu nệ nên không mời rượu nữa, chỉ khen ngợi: "Lãnh đạo Triệu thật có phúc, Hướng Vãn là một đứa bé không chịu thua kém, năm ngoái thi đậu đại học Công an. Thần Dương ở thành phố tám năm, nuôi nấng tốt thế, chắc cũng đỗ đại học rồi phải không?"

Sắc mặt Triệu Thần Dương thay đổi, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng! Cô ta chiếm hết tài nguyên của Triệu Hướng Vãn nhưng kỳ thi đại học chỉ đạt điểm đỗ cao đẳng, nếu không có quan hệ của Triệu Thanh Vân thì không thể học hệ đào tạo ủy thác tại Trường Cao đẳng Tài chính Thương mại tỉnh Tương.

Kính cong, kính cong...

Tiếng chuông xe đạp thanh thúy lại đánh vỡ sự yên tĩnh của thôn họ Triệu.

Các thôn dân đang ăn cơm trưa đều để đũa xuống, háo hức đứng dậy, chạy ra cửa. Khi thấy Triệu Trọng Vũ như một chiến sĩ xung phong đưa Triệu Hướng Vãn lao nhanh trên con đường đất của làng. Phía sau anh ta còn có Triệu Đại Thúy, Phạm Thu Hàn và Triệu Bá Văn.

"Ôi chao, Hướng Vãn về rồi!"

"Cả nhà Triệu Nhị Phúc đông đủ rồi?"

"Cô y tá xinh đẹp cũng về rồi à? Phen này có trò hay để xem đây."

"Mau mau, dọn dẹp xong xuôi, chúng ta đến nhà Triệu Nhị Phúc xem náo nhiệt."

Tiền Thục Phân nghe được động tĩnh thì đi nhanh ra ngoài, đứng dưới mái hiên nhìn. Nói thật bà ta cũng có chút lo lắng. Chuyện đổi con như vậy, nói ra nhất định sẽ bị chửi, chỉ hi vọng Triệu Hướng Vãn nói ít mấy câu, nhanh chóng theo Triệu Thanh Vân về thành phố.

Triệu Nhị Phúc lấy tẩu thuốc ra, nhồi vào một ít thuốc lào tự làm của nông dân, ngồi xổm ở cửa bắt đầu rít từng hơi. Việc này, khó mà xử lý tốt được, ôi!

Triệu Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, yên tĩnh đứng ở cửa chờ.

Triệu Hướng Vãn nhảy xuống xe đạp, cùng Phạm Thu Hàn sóng vai đi vào nhà cũ. Vóc dáng hai anh em Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ không cao nhưng rất vạm vỡ, ngay lập tức theo sau, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thanh Vân có chút không thân thiện.

Người đi đầu là Triệu Đại Thúy.

Bà ấy đi nhanh đến hiên nhà, một tay kéo Triệu Nhị Phúc đang ngồi xổm dưới đất đứng dậy, tức giận mắng: "Nếu bố mẹ còn sống, chẳng phải họ đã bị mày làm cho tức c.h.ế.t rồi sao! Ly miêu hoán thái tử, chỉ với đầu óc của mày mà cũng dám làm ra chuyện này à? Ngăn cản cốt nhục đoàn viên, mày có xứng với Hướng Vãn không?"

Bố mẹ Triệu Nhị Phúc mất sớm, là chị cả nuôi ông ta lớn, lại giúp ông ta cưới vợ sinh con, cho nên tình cảm hai chị em rất tốt. Bị chị cả dạy dỗ, Triệu Nhị Phúc rụt cổ không dám nói một câu, tẩu thuốc rơi trên đất cũng không dám nhặt.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 169: Đánh Xong, Mắng Xong Thì Dù Sao Cũng Là Người Một Nhà Mà



Tiền Thục Phân thấy Triệu Đại Thúy bắt đầu dạy dỗ thì tức giận nói: "Chị cả, chị làm gì mà oai phong thế? Bé Ba còn chưa nói gì đâu, thế mà chị đã lên tiếng đòi công bằng rồi, có phải rảnh rỗi lắm không?"

Triệu Đại Thúy kéo Triệu Hướng Vãn qua, nói lớn: "Hướng Vãn cháu tới nói xem, hỏi bọn họ xem có phải lương tâm bị chó ăn mất rồi không? Đáng nhẽ tám năm trước cháu phải vào thành phố nhưng bọn họ lại để Triệu Thần Dương đi thay cháu. Cháu hỏi bọn họ xem, xem bọn họ có xứng đáng để cháu gọi một tiếng bố mẹ không?"

Người vây xem ngày càng nhiều, ánh mắt đều ở trên người Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn không nói không cười nhưng cô vẫn toát ra một sức mạnh khiến người khác phải dè chừng.

Đối mặt với đưa bé mình nuôi dưỡng mười tám năm, Tiền Thục Phân bị Triệu Đại Thúy mắng không ngóc đầu lên được, mặt bà ta đỏ bừng, lần đầu tiên trong đời bà ta hạ thấp mình trước mặt Triệu Hướng Vãn.

"Bé Ba à, con vừa sinh ra chưa được vài ngày đã đến thọn họ Triệu, mẹ nuôi con với Thần Dương cùng nhau lớn lên, không có công lao thì cũng có khổ lao mà? Sau này mẹ có nói nặng lời với con thì cũng là vì muốn dạy dỗ con, đúng không? Mẹ thừa nhận, khi đó mẹ có nhất thời tham lam để Trần Dương thay con vào thành phố, tất cả đều là lỗi của mẹ, con muốn đánh, muốn mắng cũng được. Đánh xong, mắng xong thì dù sao cũng là người một nhà mà."

Triệu Nhị Phúc đứng vững, chỉnh lại cổ áo, ho vài tiếng, cười cười một cách ngây ngô.

"Bé Ba, bố ruột con từ thành phố đến đây, là muốn đưa con với bé tư về nhà riêng. Chuyện trước kia, không quan trọng ai đúng ai sai, nếu đã xảy ra thì cũng không có cách nào quay về quá khứ, không nên nhắc lại nữa. Bây giờ con đã học đại học, có tri thức có văn hóa, chắc con phải hiểu công sinh không bằng công dưỡng, đúng không?"

Triệu Thần Dương vốn trốn trong nhà không chịu ra, vểnh tai lên để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Triệu Thanh Vân nghe đến đây, mặt ông lạnh đi, nói với Triệu Hướng Vãn: "Hướng Vãn, bố đưa Thần Dương về quê, hôm nay chỉ đón con về nhà. Những người ở đây, những chuyện ở đây, con không cần phải để tâm nữa. Chúng ta sẽ đoàn tụ, từ nay về sau bố chỉ nhận mình con là con gái."

Triệu Thanh Vân và Triệu Hướng Vãn đứng cạnh nhau, cả hai đều cao ráo, mắt phượng, sống mũi cao, thần thái và dáng vẻ toát lên một khí chất cao quý, thanh lịch khó diễn tả. Người dân trong thôn họ Triệu nhìn thấy mà bừng tỉnh ngộ.

"Tôi đã nói rồi, Nhị Phúc và vợ đều không cao, sao có thể sinh ra được một cô con gái chân dài như Hướng Vãn chứ?"

"Đúng đúng đúng, cậu xem Triệu Hướng Vãn thông minh như vậy, năm nào cũng đều đứng nhất, một con phượng hoàng như thế làm sao mà thôn họ Triệu này giữ được?"

"Không biết Triệu Hướng Vãn có tức giận không, theo lý thuyết lúc con bé mười tuổi nên rời khỏi thôn để lên thành phố học. Một đứa trẻ thông minh như con bé, nếu học ở thành phố chắc giờ này đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng rồi!"

"Đúng vậy, ngay cả Thần Dương không qua nổi môn toán lớp 3, vậy mà nhờ học ở thành phố cũng đỗ đại học. Cậu nói xem nếu Hướng Vãn không bị tráo đổi, thì giờ này chẳng phải con bé đã trở thành một nhân tài hàng đầu rồi sao?"

Những lời bàn tán của đám đông truyền đến tai Triệu Thanh Vân, ông không khỏi nhìn về phía con gái ruột của mình. Thì ra, trong mắt người dân thôn này, Triệu Hướng Vãn thật sự rất xuất sắc. Nếu như năm xưa ông cẩn thận hơn, không bị vợ chồng Triệu Nhị Phúc lừa gạt, đón Triệu Hướng Vãn về thành phố, thì cô đã trở thành tài sản quý giá nhất của ông.

Thật đáng hận! Tám năm đã bị bỏ lỡ.

Càng nghĩ kỹ, Triệu Thanh Vân càng căm ghét sự tham lam vô liêm sỉ của Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc, lại nhìn thấy Triệu Thần Dương trốn trong nhà không dám ra, Triệu Thanh Vân cau mày, lớn tiếng gọi: "Triệu Trần Dương, ra đây!"
 
Back
Top Bottom