Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 130: Anh Có Thói Quen Cắn Móng Tay Đúng Không?



“Đoán chừng là vậy đó, trước mắt chỉ mới là nghi phạm thôi, nếu như không tìm được đầy đủ chứng cứ, e rằng sẽ rất khó khởi kiện, đến lúc đó chỉ có thể thả ông ấy ra thôi.”

Khuôn mặt Phan Quốc Khánh có chút vặn vẹo, khuôn mặt đầy mụn càng trở nên xấu xí hơn, hai tay anh ta vô thức dùng sức, “xoẹt” một tiếng, chiếc váy lụa dài trong tay anh ta bị xé thành hai nửa.

“Không thể thả ông ta! Ông ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t Bình Phương, chính ông ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t Bình Phương, sao có thể thả ông ta được?”

Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nói: “Cũng không còn cách nào khác, cảnh sát chúng tôi phá án chỉ nói tới sự thật, đưa ra chứng cứ, cũng không có dùng kiểu đánh để ép người khác nhận tội.”

Phan Quốc Khánh ngồi xuống giường, mũi hít mấy cái, đôi môi mím chặt, không nói tiếng nào.

Sau vô số lần xây dựng tâm lý, thành lũy kiên cố trong lòng Phan Quốc Khánh cũng ầm ầm đổ sụp xuống, những suy nghĩ không chút phòng bị trong lòng anh ta cũng hiện ra trong đầu Triệu Hướng Vãn.

[Rõ ràng mình đã sắp xếp tốt như thế, sao lại không thể kết tội cái tên Triệu Thanh Vân kia chứ?]

[Mấy cảnh sát này hành động cũng nhanh thật đấy, mình vốn còn định chuẩn bị chờ tới lúc bọn họ chưa tìm ra sẽ tiết lộ một chút tin tức. Triệu Thanh Vân muốn thoát sao? Đừng hòng!]

[Bóp c.h.ế.t con khốn đó chẳng tốn tí sức lực nào, ông đây nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô ta, thật là k*ch th*ch! Lúc phải làm chuyện vợ chồng với ông đây, hệt như đang ở pháp trường, liều mạng cãi nhau, không những thế còn cào rách cổ ông đây. Nhưng lại rất tình nguyện lên giường với người đàn ông khác, chạy hàng chục dặm đường tự nguyện dâng hiến, đúng là một con khốn không biết xấu hổ!]

[Đến khách sạn thuê phòng sao? Ông đây để đôi gian phu dâm phụ các người sung sướng! Vậy nếu uống say thì sẽ ra thế nào? Lái xe giống ông đây vậy. Chờ tên khốn Triệu Thanh Vân này ra ngoài, ông đây lẻn vào từ hành lang, g.i.ế.c người rồi rời đi theo đường cũ, thần không biết quỷ không hay, ai mà biết được ông đây đã uống nửa lít rượu còn có thể g.i.ế.c người được chứ?]



Chi tiết hành động g.i.ế.c người Phan Quốc Khánh từng chút từng chút phơi bày ra trước mắt, sắc mặt Triệu Hướng Vãn càng lúc càng nghiêm túc, cô đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào cổ Phan Quốc Khánh: “Cổ anh bị sao thế?”

Phan Quốc Khánh sợ hãi, kinh ngạc, theo bản năng dùng tay trái che vết thương nơi cần cổ: “Không, không có gì, tôi ngứa nên gãi, vô tình làm xước da.”

“Chuyện xảy ra lúc nào?”

“Trước kia, cách đây không lâu.”

Sự lắp bắp bất ngờ của Phan Quốc Khánh khiến Chu Phi Bằng sinh ra cảnh giác, anh ta đứng lên, đưa tay kéo bàn tay đang che cổ của Phan Quốc Khánh, sau đó xé mở cổ áo, cẩn thận đánh giá vết thương của anh ta.

Ba vệt m.á.u kéo dài từ sau gáy đến tận mang tai, độ sâu khoảng chừng một li, da bên cạnh cũng lộ ra ngoài, xem ra bị thương không nhẹ.

Chu Phi Bằng cười lạnh một tiếng: “Anh tự làm sao? Ra tay cũng nặng thật đấy.”

Anh ta dùng một tay giữ vai Phan Quốc Khánh lại, tay còn lại vặn cánh tay anh ta, cưỡng ép giơ bàn tay của anh ta ra trước mặt: “Anh không để móng tay, sao lại có thể cào sâu như vậy chứ?”

Nhịp tim của Phan Quốc Khánh đột nhiên tăng nhanh, anh ta hét thảm một tiếng: “Cảnh sát, anh nhẹ tay một chút, bởi vì cào rách sâu như thế nên tôi mới cắt móng tay.”

Hà Minh Ngọc cẩn thận quan sát một chút, đôi chân mày nhíu lại: “Vừa cắt móng tay? Tôi thấy mép móng tay của anh khá sần sùi, e rằng không phải cắt, anh có thói quen cắn móng tay đúng không?”

Một lời nói dối cần tới vô số lời nói dối khác để che đậy.

Đầu óc Phan Quốc Khánh xoay chuyển rất nhanh, gương mặt đỏ lên, nói: “Cái đó, cảnh sát à, các người hãy thả tôi ra đi. Vết cào này là trong lúc tôi cùng Ông Bình Phương làm chuyện vợ chồng, cô ấy hưng phấn nên cào trúng đấy.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 131: Rượu Mang Về Từ Phía Bắc, Thơm Ngon! Độ Lưu Hương Cũng Rất Tuyệt!



“Nói dối! Trên người Triệu Thanh Vân không có thương tích, Ông Bình Phương cũng không có sở thích như vậy.”

Triệu Hướng Vãn nhạy bén quan sát, lời chất vấn mạnh mẽ của Chu Phi Bằng khiến Phan Quốc Khánh hoảng hồn, người cảnh sát ban nãy còn ôn hoà với mình bây giờ lại đột nhiên trở nên hung hăng. Phan Quốc Khánh không biết đã xảy ra chuyện gì, cố gắng sửa chữa lại, nhưng không ngờ càng nói lại để lộ nhiều sơ hở.

“Cái đó… là sự gợi cảm của vợ chồng, Ông Bình Phương chỉ thích làm thế với tôi, các người đừng truy hỏi thêm nữa.” Phan Quốc Khánh giãy giụa một lúc, chiếc mũ bông trên đầu tuột xuống, để lộ một quả đầu trọc.

Trời rất lạnh, thế mà người lại để đầu trọc, chuyện khác thường chắc chắn có biến.

Nghĩ đến ở hiện trường vụ án chỉ phát hiện mỗi Ông Bình Phương và lông của Triệu Thanh Vân, trong lòng Hà Minh Ngọc càng nghi ngờ hơn.

Nhưng đây cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.

Triệu Hướng Vãn đã đạt được mục đích, yên lặng đóng quyển sổ tay lại, chỉ cần khiến Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc nảy sinh nghi ngờ với Phan Quốc Khánh là được, việc tra án sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Rời khỏi nhà Phan Quốc Khánh, Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng đều đồng loạt nhìn Triệu Hướng Vãn.

“Triệu Hướng Vãn, cô nghi ngờ Phan Quốc Khánh g.i.ế.c người sao?”

“Không phải anh ta không có thời gian gây án sao?”

“Đúng thế, cho dù chúng ta có nghi ngờ, nhưng anh ta lại không có thời gian gây án.”

Triệu Hướng Vãn không trả lời câu hỏi của bọn họ mà chỉ nói: “Đi thôi, đi tìm Tiền Chấn Nghiệp tìm hiểu tình hình.”

Chu Phi Bằng đã ngầm thừa nhận vị trí chỉ huy của Triệu Hướng Vãn, ba người hỏi địa chỉ nơi ở của Tiền Chấn Nghiệp, tiện thể điều tra quan hệ của anh ta và Phan Quốc Khánh, tra ra được một thông tin cực kỳ thú vị.

“Trước kia cũng không thấy hai người họ có mối quan hệ tốt đẹp gì, trái lại lần này, sau khi Phan Quốc Khánh đi công tác trở về, hai người lại trở nên thân thiết.”

“Ở trong nhà máy, Tiền Chấn Nghiệp bán được rất nhiều hàng, thế nhưng anh ta lại là một tên nghiện rượu, cũng đã bị xử phạt nhiều lần. Nếu không phải vì thâm niên làm việc lâu năm, e rằng đã bị đuổi rồi.”

“Ôi, chính là căn đó đó. Với tư cách là đàn anh, Tiền Chấn Nghiệp được phân cho căn nhà một tầng được xây dựng sớm nhất trong nhà máy, căn nhà hai phòng ngủ ở phía đông chính là nhà anh ta đấy. Chiếc xe chở hàng đậu dưới đất cũng là của Tiền Chấn Nghiệp đấy.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Xe hàng là của nhà máy đúng không, sao lại đậu ở khu nhà ở gia đình?”

“Theo như quy định, sau khi anh ta chở hàng xong sẽ giao lại cho đội xe, nhưng nói thì nói như thế, Tiền Chấn Nghiệp vẫn thường xuyên lái xe về nhà. Nếu như chúng tôi phải làm nhiều hàng tết, thi thoảng cũng sẽ nhờ anh ta hỗ trợ một chút.”

Triệu Hướng Vãn như có điều suy nghĩ nhìn chiếc xe chở hàng này, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ, nói với Chu Phi Bằng: “Lát nữa chúng ta sẽ gặp Tiền Chấn Nghiệp, tới trước cửa nhà đó hỏi một chút.”

Ba người đi tới chỗ cửa chính, bảo vệ canh cửa đang ngủ gà ngủ gật.

Sau khi nghe cảnh sát nói muốn kiểm tra tình hình xe cộ ra vào tối ngày 11 tháng 1, người bảo vệ gãi đầu, nói: “Ngày 11? Cũng được một thời gian rồi, để tôi suy nghĩ một chút…”

Suy nghĩ một hồi lâu, ông ấy ngại ngùng nói: “Đêm hôm đó tôi có uống chút rượu, đầu óc có chút mơ hồ, dù sao khi thấy đèn xe bật sáng tôi sẽ đến mở cửa giúp, nhưng cũng không chú ý xe của ai.”

Triệu Hướng Vãn nhíu mày một cái: “Uống rượu? Ai đưa rượu cho ông?”

“Là Phan Quốc Khánh đưa đấy, tên nhóc con đó cũng tốt bụng lắm, rượu mang về từ phía Bắc, thơm ngon! Độ lưu hương cũng rất tuyệt!”

Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Vào khoảng mười hai giờ đêm đó, có xe nào trở về không?”

Bác bảo vệ đột nhiên vỗ đùi, hai mắt sáng lên: “Cô không nói tôi cũng quên mất luôn đấy, đêm hôm đó trời lạnh, tôi uống rượu nên mơ màng ngủ thiếp đi mất, nhưng tới nửa đêm lại bị tiếng kèn xe đánh thức. Khi ấy tôi có chút không nhịn được, đẩy cửa phòng bảo vệ ra, gió rét thổi vào cổ. Kết quả cô đoán xem là ai trở về? Là tên nhóc con Phan Quốc Khánh kia đấy! Cả người toàn là mùi rượu, vậy mà còn dám lái xe ra ngoài, đúng là to gan thật. Tên nhóc con đó còn dặn tôi không được nói ra ngoài, tránh cho nhà máy trách cậu ta trưng dụng xe công làm việc riêng. Nếu như đồng chí cảnh sát không hỏi, tôi cũng không nói.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 132: Chứng Cứ Vắng Mặt Hoàn Hảo Của Phan Quốc Khánh



Chu Phi Bằng hít một hơi.

Có được manh mối này, lúc ba người bọn họ đến tìm Tiền Chấn Nghiệp tra hỏi sẽ càng có nhiều ý tưởng hơn.

“Phan Quốc Khánh mang rượu? Thế ai là người mang mồi đến?”

“Thằng nhóc họ Phan tốt bụng, còn nhớ tới người sư phụ là tôi đây, nhớ năm đó lúc cậu ta học lái xe chở hàng cũng là do tôi dạy đấy. Cậu ta cũng rất quan tâm tôi, mua vài món ăn từ quán ăn đối diện nhà máy rồi cầm tới, vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng thoải mái.”

“Anh ta đến nhà anh vào khoảng mấy giờ?”

“Mấy giờ sao? Để tôi nghĩ một chút xem, khoảng sáu, bảy giờ ấy. Mùa này trời tối sớm, lúc cậu ta tới đèn đường cũng sáng rồi.”

“Hai người đã uống bao nhiêu? Là ai say trước?”

“Uống hết một chai rượu, tôi uống khoảng nửa lít ấy, bình thường tửu lượng của tôi không bằng cậu ta, thế nhưng hôm đó cậu ta lại say trước tôi. Chắc hẳn là do đang giận vợ, mượn rượu giải sầu nên mới dễ say như thế. Nghe thấy cậu ta bảo choáng đầu, tôi cũng không chịu nổi nữa, sau khi kéo cậu ta nằm xuống giường, lúc này tôi mới ngã xuống giường. Rượu này được đấy chứ, ngủ liền một giấc tới khi trời sáng.”

“Anh ngủ lúc mấy giờ?”

“Khoảng mười giờ tối, lúc Quốc Khánh bảo đầu óc choáng váng, tôi có xem đồng hồ đeo tay, lúc ấy còn nghĩ thầm, sao đã mười giờ rồi? Hai người bọn tôi uống lâu như vậy rồi sao?”

“Vậy nên, anh đã khai với cảnh sát rằng, buổi tối ngày 11, anh và Phan Quốc Khánh vẫn luôn ở cùng nhau, cho đến hơn tám giờ sáng hôm sau anh ta mới rời khỏi nhà anh?”

“Đúng thế, hai người chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau.”

“Anh có thể đảm bảo rằng giữa chừng anh ta không ra ngoài chứ?”

“Không thể nào! Cậu ta say tới mức không nhúc nhích nổi, cũng là tôi đã kéo cậu ta cả buổi mới tới được giường nằm xuống đấy. Hơn nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, thấy cậu ta ngủ say tới mức vừa ngáy còn vừa đánh rắm, nào có thể ra ngoài chứ?”

Hoá ra đây chính là chứng cứ vắng mặt hoàn hảo của Phan Quốc Khánh.

Sau khi sửa sang lại ghi chép, Triệu Hướng Vãn cúi đầu cảm ơn Tiền Chấn Nghiệp, sau đó ba người cũng rời khỏi nhà máy cơ khí sửa chữa.

Ngồi lên xe cảnh sát, Triệu Hướng Vãn nói với Chu Phi Bằng đang lái xe: “Tôi sẽ theo dõi thời gian, anh lái xe đến khách sạn Thiên Nhiên Cư đi, xem thử cần phải mất bao nhiêu thời gian.”

Bây giờ Chu Phi Bằng đã biết dụng ý của Triệu Hướng Vãn, thoải mái trả lời một tiếng: “Ok!”

Tốc độ xe rất nhanh, cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Chu Phi Bằng nói: “Tốc độ của xe tải không bằng xe con, nhưng đường ban đêm lại vắng xe, chắc hẳn có thể chạy được tốc độ như của tôi lúc này.”

Trong buồng xe bịt kín, Hà Minh Ngọc thở dài một hơi: “Không ngờ, hung thủ lại chính là anh ta!”

Chu Phi Bằng vừa lái xe vừa suy nghĩ: “Phan Quốc Khánh đã biết trước Ông Bình Phương và Triệu Thanh Vân ở tại phòng 2103 trong khách sạn Thiên Nhiên Cư, thế nên đã kéo Tiền Chấn Nghiệp vào giúp anh ta tạo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Sau khi chuốc say Tiền Chấn Nghiệp, cầm chìa khoá xe, hơn mười giờ lái xe tới khách sạn.”

Hà Minh Ngọc có chút nghi ngờ: “Anh ta lái xe tải đến khách sạn, đến vào ban đêm như thế, chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao?”

Triệu Hướng Vãn “ừ” một tiếng: “Chúng ta lại đến nhà dân gần đó hỏi xem vào khoảng mười một giờ đêm ngày 11, bọn họ có nhìn thấy xe chở hàng kia không.”

Đoạn đường dài hơn hai mươi cây số, xe cảnh sát tốn hơn nửa tiếng.

Khách sạn Thiên Nhiên Cư nằm ở phía nam hướng ra đường chính, phía tây hướng về một ngọn núi, tạo thành một bãi đổ xe tự nhiên. Chu Phi Bằng dừng xe lại, Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía hành lang lầu hai của khách sạn. Cuối hành lang có cửa sổ, trên cửa sổ lại có một mái hiên nhỏ.

Hà Minh Ngọc nhìn theo ánh mắt cô: “Sao thế, có vấn đề gì sao?”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 133: Tôi Không Bỏ Cô Ấy Được, Tôi Không Muốn Ly Hôn



Triệu Hướng Vãn chỉ chỉ vào cánh cửa sổ đang đóng ở cuối hành lang lầu hai: “Có thể lẻn vào từ nơi này.”

Mặt Chu Phi Bằng trầm xuống, đi tới mặt tường phía tây khách sạn, đưa tay ước lượng: “Tầng một cao hơn bốn thước, người bình thường không thể với tới được mái hiên, rất khó leo lên. Vóc người Phan Quốc Khánh nhỏ con, vậy nên độ khó càng lớn hơn.”

“Nếu sử dụng buồng xe chở hàng thì sao?”

Hai mắt Chu Phi Bằng sáng lên, anh ta lùi lại mấy bước, sau đó lại vòng ra phía sau tường: “Nếu như đậu xe ở vị trí này, đứng trong buồng xe vậy thì có thể thuận lợi giẫm lên mái hiện chỗ cửa sổ.”

Hà Minh Ngọc hưng phấn nói: “Lúc về bảo đội trưởng Hứa dẫn theo đội pháp chứng tới kiểm tra dấu chân, xem có dấu vết của việc leo lên đây không.”

Chu Phi Bằng như thấy được ánh sáng cuối đường hầm: “Được, nếu như tìm thấy dấu chân, vậy thì đó chính là bằng chứng! Để tôi xem tên Phan Quốc Khánh đó còn chối thế nào.”

Sau đó, chứng cứ cùng càng lúc càng nhiều hơn.

Nhân viên lễ tân khách sạn nói khoảng mười một giờ tối hôm đó dường như bọn họ đã nghe thấy tiếng động cơ xe.

Căn nhà lầu ở phía đối diện cũng nhìn thấy có xe chở hàng dừng tại phía tây của khách sạn vào tối hôm đó.

Việc tìm thấy da người còn sót lại trong móng tay của Ông Bình Phương cũng cho thấy sự trùng khớp.

Đồng nghiệp bên tổ pháp chứng cũng tìm được dấu chấn trên mái hiên lầu một.

Khi tất cả chứng cứ đặt trên mặt bàn, Hứa Tung Lĩnh đập bàn một cái: “Mau xin lệnh bắt giữ!”

Triệu Hướng Vãn không ngờ, tên Phan Quốc Khánh này lại cứng miệng như thế.

Anh ta thừa nhận tình cảm giữa anh ta và Ông Bình Phương không tốt, thừa nhận bản thân đã biết chuyện cô ta ngoại tình với Triệu Thanh Vân lúc trở về vào năm nay. Anh ta cũng thừa nhận bản thân có từng đến khách sạn Thiên Nhiên Cư nhưng lại không thừa nhận đã g.i.ế.c người.

“Cảnh sát, tôi cũng là người, cũng là đàn ông cơ mà. Biết vợ mình có người đàn ông khác ở bên ngoài, trong lòng tôi vui vẻ nổi sao? Chiều ngày 11, tôi vẫn luôn theo dõi Bình Phương, khi theo cô ta đến xe bán đồ ăn vặt bên kia đường, nghe thấy cô ấy gọi điện thoại cho người đàn ông kia hẹn gặp ở chỗ cũ. Trong lòng tôi… khó chịu hệt như bị mèo cào. Thế nhưng tôi không dám nói cũng không dám gây ầm ĩ, nếu như tôi làm lớn chuyện này, cô ấy sẽ đòi ly hôn ngay. Vất vả lắm tôi mới cưới được một cô vợ xinh đẹp như thế, tôi không bỏ cô ấy được, tôi không muốn ly hôn.

Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu, tôi chịu đựng một mình đến mức không chịu nổi, muốn rủ Tiền Chấn Nghiệp uống rượu để nói ra những suy nghĩ trong lòng mình. Vừa khéo hôm đó vợ con Tiền Chấn Nghiệp cũng không có ở nhà, thoải mái nói chuyện, thế nên tôi đã mang rượu tới, cũng như mồi nhắm đến nhà anh ấy. Mặc dù bình thường chúng tôi cũng không qua lại nhiều, nhưng dù sao tôi cũng gọi anh ấy một tiếng sư phụ, đều là đàn ông với nhau, có thể tâm sự một chút, đúng không?

Chúng tôi uống với nhau tới khoảng mười giờ, dù sao cũng đã uống say rồi, nằm trên giường cảm thấy cả người như đang bay trên trời, đột nhiên cảm thấy có chút không cam lòng lắm. Tôi muốn xem thử một chút, người đàn ông mà Bình Phương thích sẽ trông thế nào, người đó có cái gì mà có thể khiến cô ấy chấp nhận qua lại trong khi biết rõ người ta đã có vợ. Trong lúc xúc động, trong người có cồn nên càng thêm can đảm, tôi lặng lẽ thức dậy, cầm chìa khoá xe của Tiền Chấn Nghiệp, lái xe ra ngoài.

Con đường kia vô cùng dài, nhưng buổi tối trên đường ít xe, tôi lái xe rất nhanh. Khi đến đó còn chưa tới mười một giờ, tôi cứ thế ngồi chờ trên xe, đến khi nhìn thấy có một chiếc taxi chạy tới, trước cửa khách sạn có đèn, mặc dù có hơi tối, nhưng cuối cùng tôi cũng thấy rõ mặt mũi người đó. Nói thật, ông ta lớn tuổi hơn tôi, dáng vẻ đẹp trai, có xe đưa đón, chắc là một người có quyền có thế, tôi có cái gì để so với người ra chứ? Ngoài một trái tim chân thành, tôi còn có gì nữa chứ?
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 134: Không Thừa Nhận Bản Thân Đã Giết Người, Vậy Thì Cũng Không Ai Bắt Tội Tôi Được



Tôi không đi vào bằng cửa chính của khách sạn, sợ bị người ta cản lại. Tôi trèo cửa sổ lên lầu hai, nhưng khi tôi thật sự đứng trước cửa phòng 2103, nhìn tấm thảm đỏ trải trên hành lang, nghĩ tới việc Bình Phương vừa hẹn hò cùng người đàn ông khác, nghĩ tới nghĩ lui cũng không đủ can đảm gõ cửa tiến vào, tôi sẽ nói gì sau khi vào đó? Mắng Bình Phương sao? Cô ấy đã chán ghét tôi từ lâu, đã thay lòng đổi dạ từ sớm, tôi mắng cô ấy thì có ích gì chứ? Đánh cô ấy sao? Kể từ khi cưới cô ấy, tôi nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, mỗi một đồng tiền kiếm được đều đưa hết cho cô ấy, tôi không bỏ được.”

Nghe đến đây, gương mặt Hứa Tung Lĩnh đã đen như đáy nồi. Mẹ kiếp, tên này đúng là gian xảo.

“Sao anh biết bọn họ hẹn nhau ở phòng 2103?”

“Bình Phương đã gọi điện đặt phòng lúc đứng ở hàng đồ ăn vặt ấy, cô ấy nói không muốn phòng có view đối diện với đường cái, mà muốn phòng đối diện với núi Lạc Hà. Sau đó cô ấy lại gọi cho người đàn ông kia, bảo ông ta sau khi đến thì lên thẳng phòng 2103.”

“Thế tại sao ban đầu anh lại nói dối về vết thương trên cổ mình?”

“Anh cảnh sát à, lúc ấy tim tôi đập nhanh quá, sợ mọi người cho rằng tôi là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t Bình Phương, nào dám nói là do Bình Phương cào tôi chứ. Tôi có tội, tôi không nên lừa dối ba vị cảnh sát. Tôi có tội, thành thật xin lỗi! Nhưng giờ đây tôi đang nói thật, tôi bảo đảm mình nói thật. Sau khi Bình Phương nói chuyện xong, rời đi, tôi càng nghĩ càng thấy không thoải mái, dựa vào cái gì mà cô ấy có thể lên giường với người đàn ông đó mà khi ở cùng tôi lại ba lần bốn lượt đẩy tôi đi? Tôi kéo cô ấy muốn làm chuyện vợ chồng, thế nhưng cô ấy lại một lòng từ chối, hai người chúng tôi lôi lôi kéo kéo, cũng chính lúc đó tôi bị cô ấy cào trúng cổ.”

Hứa Tung Lĩnh phát hiện mọi manh mối đều gãy đứt ở chỗ này.

Cũng như những gì Triệu Thanh Vân đã thừa nhận, ông và Ông Bình Phương là quan hệ tình nhân, buổi tối đó có ở cùng với cô ấy, nhưng không thừa nhận đã g.i.ế.c người. Phan Quốc Khánh cũng chỉ thừa nhận bản thân đã đến khách sạn, cũng từng xảy ra tranh chấp với Ông Bình Phương, nhưng cũng từ chối bản thân đã g.i.ế.c người.

Cổ bị thương? Bọn họ là vợ chồng, việc lôi kéo đánh nhau là vô cùng bình thường, điều này chỉ có thể nói lên rằng trước khi c.h.ế.t Ông Bình Phương và Phan Quốc Khánh đã xảy ra tranh chấp.

Còn về việc đến khách sạn, trèo cửa sổ để lên lầu hai? Anh ta thật sự đã lái xe đến khách sạn sau khi đã uống say, nhưng anh ta không thừa nhận bản thân đã vào phòng, vậy cũng không cách nào định tội anh ta được.

“Cạch…” Chu Phi Bằng ngồi bên cạnh phụ trách ghi chép lời khai không khống chế được sức lực, đầu nhọn của cây bút thép đã đ.â.m rách giấy, phát ra tiếng vang chói tai.

Ánh mắt Phan Quốc Khánh lướt qua Hứa Tung Lĩnh, Chu Phi Bằng, cuối cùng dừng lại ở Triệu Hướng Vãn đang ngồi ở vị trí sau cùng, khoé miệng dần dần cắn câu lộ ra một nụ cười ranh mãnh.

[Cô cảnh sát à, cũng phải cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết cái gì gọi là “suy đoán vô tội”. Cái gì mà thẳng thắn sẽ nhận được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị xử phạt nghiêm khắc chứ? Tôi thấy thẳng thắn sẽ ngồi tù, còn kháng tự sẽ được về nhà ăn tết thì có! Các người có chứng cứ, còn tôi có giải thích, dù sao chỉ cần không thừa nhận bản thân đã g.i.ế.c người, vậy thì cũng không ai bắt tội tôi được.]

Nghe thấy đoạn bộc bạch này của anh ta, tâm trạng Triệu Hướng Vãn có chút nặng nề.

Bản thân cô chưa có đủ kinh nghiệm, nói quá nhiều, trái lại tạo điều kiện cho tên Phan Quốc Khánh này lợi dụng sơ hở, tìm được cách đối phó với cảnh sát. Chỉ cần anh ta không chịu thừa nhận, cho dù chuỗi chứng cứ đã đầy đủ, sau khi giao cho viện kiểm sát tiến hành tố tụng, cũng có thể được phán vô tội và thả ra.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 135: Phủ Thêm Một Câu Chuyện Tình Cảm Cho Việc Ngoại Tình Của Bọn Họ



Làm thế nào đây?

Triệu Thanh Vân và Phan Quốc Khánh đều bị tình nghi g.i.ế.c người nhưng đều không có đủ chứng cứ.

Nhờ thuật đọc suy nghĩ, Triệu Hướng Vãn biết rõ hung thủ g.i.ế.c người chính là Phan Quốc Khánh, nhưng lại không nghĩ được cách một câu là có thể khoá chặt anh ta, đáng ghét!

Triệu Hướng Vãn híp mắt một cái, ánh mắt sắc bén đón nhận ánh mắt của Phan Quốc Khánh.

Phan Quốc Khánh vốn đang có chút đắc ý, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ không sợ hãi của Triệu Hướng Vãn, trong lòng anh ta cảm thấy có hơi chột dạ, vội vàng cười cho qua, sau đó cúi đầu xuống.

[Cô cảnh sát này không giống những người khác, ánh mắt cô ta hệt như tia X trong bệnh viện vậy, có thể nhìn thấu mọi thứ. Ha, mà cho dù cô có nhìn thấu thì sao chứ, chưa chắc cô có thể để con khốn kia mở miệng nói chuyện được? Nửa đêm nửa hôm, có ai có thể nhìn thấy tôi bóp c.h.ế.t con khốn đó chứ? Ha ha.]

“Đội trưởng Hứa.”

Hà Minh Ngọc gõ cửa phòng thẩm vấn, lúc này vẻ mặt cô ấy trông có chút hưng phấn.

Hứa Tung Lĩnh gật đầu một cái, kết thúc thẩm vấn, đứng dậy rời khỏi phòng.

“Có chuyện gì?” Đứng ở hành lang, trên mặt Hứa Tung Lĩnh chẳng có nổi một nụ cười châm biếm, anh ta vốn cho rằng lần này có thể cạy được miệng Phan Quốc Khánh, không ngờ tên này lại kiên định như thế.

Hà Minh Ngọc thấp giọng, lên tiếng báo cáo: “Đội trưởng Hứa, bên phía Lưu Lương Câu phát hiện vật chứng mới.”

Hứa Tung Lĩnh cảm thấy có hứng thú: “Là cái gì?”

“Một quyển nhật ký, là nhật ký của Ông Bình Phương.”

Quyền nhật ký? Cái này khá hiếm thấy.

Hai mắt Hứa Tung Lĩnh sáng lên: “Đi! Đi xem thử một chút.”

Trong đầu Triệu Hướng Vãn thoáng hiện lên câu nói vừa rồi của Phan Quốc Khánh, trong lòng bật ra một suy nghĩ, để người c.h.ế.t mở miệng nói chuyện? Bây giờ không phải vừa khéo đã có rồi sao?

Hà Minh Ngọc vừa đi vừa giải thích.

Trong chiếc túi xách do Ông Bình Phương để lại có một chùm chìa khoá, trong đó có một chiếc khóa bằng bạc nhỏ, cũng không biết dùng để mở thứ gì, khi ấy tổ trọng án đã từng thảo luận qua nhưng cũng không đưa ra được kết luận. Cho đến sau khi bắt được Phan Quốc Khánh, tới nhà anh ta lục soát, bọn họ đã tìm thấy một quyển nhật ký được khoá lại cẩn thận trong tủ quần áo của Ông Bình Phương, lúc này mọi người mới hiểu được tác dụng của chiếc chìa khóa bạc này.

Sau khi mở quyển nhật ký ra, nét chữ có phần ngây thơ đập vào mắt họ, xong khi đọc xong, tập thể tổ trọng án đều rơi vào trầm tư.

Một hồi lâu, Hà Minh Ngọc thở dài một câu: “Đúng là khờ quá.”

Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Thanh Vân ở quán cà phê, từ sự phong độ nhẹ nhàng, sự dịu dàng, ấm áp và lễ độ, cho tới mấy lời nói chín chắn của ông đã khiến Ông Bình Phương hoàn toàn rơi vào lưới tình. Quyền nhật ký này ghi lại toàn bộ tình cảm Ông Bình Phương dành cho Triệu Thanh Vân, sự sùng bái cũng như không muốn rời xa ông.

Biết rõ đối phương đã có gia đình, biết rõ bản thân và Triệu Thanh Vân sẽ không có tương lai, nhưng Ông Bình Phương vẫn dẫn thân vào, dệt nên một bức tranh tình yêu đẹp đẽ trong quyển nhật ký của mình.

Hứa Tung Lĩnh nói: “Quyền nhật ký này chỉ có thể chứng minh Ông Bình Phương yêu Triệu Thanh Vân mà thôi, phủ thêm một câu chuyện tình cảm cho việc ngoại tình của bọn họ, để mối quan hệ không đứng đắn này trở nên bớt xấu xí hơn mà thôi.”

Hà Minh Ngọc chỉ vào một đoạn: “Đội trưởng Hứa, anh xem chỗ này đi.”

“Chỉ cần nghĩ tới gương mặt xấu xí của Phan Quốc Khánh, mình chẳng còn chút tâm trạng nào muốn thân mật cùng anh ta cả. Còn Triệu Thanh Vân, cho dù đã ngoài bốn mươi nhưng vóc người vẫn được giữ gìn rất tốt, nào có phì ra, cánh tay đụng tới là lỏng bỏng giống Phan Quốc Khánh đâu chứ…”

Chu Phi Bằng đưa tay chặn cô ấy lại: “Được rồi Hà Minh Ngọc, cô đừng đọc nữa, đọc tiếp cả người lại thấy không thoải mái.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 136: Ông Bình Phương Có Gu Thật Đấy



Hà Minh Ngọc cười tinh nghịch: “Ngay cả anh cũng nghe không lọt tai, vậy nếu như để Phan Quốc Khánh đọc được thì sẽ thế nào chứ? Ngay cả đàn ông nghe còn thấy tức giận đúng không? Đội trưởng Hứa, có phải Phan Quốc Khánh vẫn cứng miệng đúng không? Thế chúng ta dùng quyển nhật ký này để cạy miệng anh ta đi, nói không chừng anh ta sẽ đánh mất lý trí, lập tức thừa nhận thì sao?”

Hứa Tung Lĩnh trầm tư một hồi, chậm rãi nói: “Chúng ta có thể thử một lần, Hà Minh Ngọc cô vào đọc đi.”

Triệu Hướng Vãn giơ tay lên: “Để em phối hợp.”

Chu Phi Bằng vỗ đùi: “Đúng đấy, để hai người họ vào thẩm vấn đi, đối mặt với việc bị phụ nữ sỉ nhục, Phan Quốc Khánh sẽ dễ dàng sụp đổ hơn đấy.”

Bị thẩm vấn một lần nữa, trong lòng Triệu Quốc Khánh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Trận đầu chiến thắng, điều này đã khiến Phan Quốc Khánh vô cùng tự tin… cảnh sát cùng lắm cũng chỉ có vậy thôi.

Cho dù có nhiều chứng cứ đi nữa thì có tác dụng gì chứ? Dù sao chỉ cần anh ta không thừa nhận, ai có thể định tội được anh ta!

Mang theo sự tự tin này, Phan Quốc Khánh lại bước vào phòng thẩm vấn một lần nữa.

Phát hiện phòng thẩm vấn lạnh như băng đột nhiên trở nên ấm áp hơn rất nhiều, Phan Quốc Khánh cảm thấy sửng sốt. Giữa phòng đặt một chiếc bàn sắt dài, lạnh lẽo, hai cái ghế được chia ra hai bên, anh ta biết rõ trong đó có một cái thuộc về mình.

Điểm khác biệt chính là, ở chỗ chân tường nơi viết mấy chữ bát to màu đen “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cực sẽ nghiêm trị” đang bày một chiếc bàn vuông nhỏ với khăn trải bàn màu hồng. Trên mặt bàn đặt một chai sữa bò đã được rửa sạch sẽ, trong bình cắm một bông hồng màu đỏ.

Cảnh tượng quen thuộc này khiến lông mày Phan Quốc Khánh không ngừng nhướng lên… đây không phải là một góc phòng ngủ ở nhà anh ta sao? Sao trong phòng thẩm vấn lại dàn dựng cảnh này? Cảnh sát đang muốn làm gì!

Trong đầu anh ta vang lên tiếng chuông báo động, ngay cả mình ngồi xuống lúc nào anh ta cũng không biết.

Hứa Tung Lĩnh đi tới, yên tĩnh ngồi xuống đối diện Phan Quốc Khánh.

Nhưng Phan Quốc Khánh lại chẳng nhìn tới Hứa Tung Lĩnh, tất cả sự chú ý của anh ta đã bị hấp dẫn khi thấy Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc sóng vai nhau bước vào.

Hai người họ cũng không mặc cảnh phục, Hà Minh Ngọc uốn tóc xoăn, mặc một chiếc áo khoác nhung dài màu vàng sáng, trông thời trang và xinh đẹp. Triệu Hướng Vãn lại mặc một chiếc áo khoác bông màu hồng, mái tóc dài tới ngang vai được tết lại thành hai b.í.m nhỏ, trông vừa giản dị vừa xinh đẹp tuyệt trần.

Ánh mắt Phan Quốc Khánh có chút nóng lên, trong lòng cảm thấy xúc động. Hai người cảnh sát này một người giống Ông Bình Phương lúc vừa từ nông thôn lên thành phố, người còn lại thì giống cô ấy sau khi đã được sự sầm uất của chốn thành thị gột rửa, nhất là dáng vẻ kiêu ngạo phớt lờ anh ta, giống hệt nhau.

Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc cũng không chào Hứa Tung Lĩnh, cũng chẳng thèm nhìn Phan Quốc Khánh lấy một cái, đi thẳng tới trước chiếc bàn vuông nhỏ đặt chỗ góc tường, ngồi xuống rồi lấy ra một quyển nhật ký xinh đẹp.

Chu Phi Bằng cầm hai ly cà phê bước vào, mùi cà phê nồng nặc toả ra trong phòng thẩm vấn.

Hai chiếc ly sứ trắng có viền vàng tinh xảo, Hà Minh Ngọc cầm lấy ly cà phê đặt bên miệng nhấp một ngụm, rồi lại đặt xuống chiếc đĩa nhỏ, phát ra tiếng động trong trẻo.

“Ting…”

Tay Phan Quốc Khánh không nhịn được run rẩy.

Hà Minh Ngọc cười hì hì một tiếng: “Hướng Vãn, em có nhớ lúc chúng ta đến khu ký túc xá của nhà máy cơ khí xây dựng tỉnh, Phan Quốc Khánh hệt như một tên điên ấy, kéo mở tủ quần áo rồi ném từng bộ quần áo xuống đất không?”

Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Nhớ chứ, mấy bộ quần áo đó đều rất đẹp, Ông Bình Phương có gu thật đấy.”

Hà Minh Ngọc giơ quyển nhật ký lên giữa không trung: “Tiếc thật, vậy mà Phan Quốc Khánh lại hoàn toàn không phát hiện ra, trong chiếc túi xách đen đặt trong tủ quần áo của Ông Bình Phương có ẩn giấu một quyển nhật ký.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 137: Làm Sao Có Thể K1ch Thích Phan Quốc Khánh Là Được



Phan Quốc Khánh vừa nghe thấy câu này, hai bàn tay đang bị còng càng siết chặt hơn, sự chú ý của anh ta đều bị đoạn đối thoại của hai cô gái dẫn dắt, trong cổ họng vô thức phát ra mấy tiếng lẩm bẩm.

[Quyển nhật ký? Con khốn đó còn dám viết nhật ký sao? Cô ta đã viết cái gì? Rốt cuộc cô ta đã viết cái gì? Cô ta có yêu mình không nhỉ? Rốt cuộc tại sao cô ta lại gả cho mình chứ? Tại sao cô ta lại ngoại tình với người đàn ông khác? Rốt cuộc cô ta đã viết những gì!]

Triệu Hướng Vãn nói với Hà Minh Ngọc: “Trong đó viết gì thế?”

Hà Minh Ngọc lại đặt quyển nhật ký xuống bàn, lười biếng đưa tay trái chống cằm, tiện ra mở một trang, lớn tiếng đọc.

“Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Thanh Vân, mình đã vô tình làm đổ cà phê lên khăn trải bàn, quản lý đi tới mắng tôi, thế nhưng anh ấy thì không, anh ấy cười nói: Không sao đâu, lau một tí là ổn thôi. Ánh mắt của anh ấy thật xinh đẹp, lúc đôi mắt đó nhìn mình, mình có cảm giác như được bao bọc bởi sự dịu dàng và ấm áp, trong lòng ấm áp. Tiếng nói của anh ấy rất quyến rũ, giống hệt như nam chính trong mấy bộ phim ấy, đẹp trai, ưu nhã, biết quan tâm phụ nữ.

Không giống Phan Quốc Khánh, mỗi lần nhìn thấy mình đều lắp ba lắp bắp, không thích đọc sách, không thích xem phim, chẳng có chút tế bào lãng mạn nào, ánh mắt như một con sói, chỉ hận không thể l*t s*ch quần áo trên người mình…”

Đọc tới đây, Hà Minh Ngọc nhìn Triệu Hướng Vãn một cái, người thiếu nữ trước mắt thuần khiết tựa như một hoa cúc đang nở rộ, khi đọc những chữ viết đầy màu sắc này lên, Hà Minh Ngọc rất sợ sẽ làm ô nhiễm tai cô.

Triệu Hướng Vãn nháy mắt một cái, trong ánh mắt mang theo vẻ khích lệ, tựa như muốn nói: Em không sao, chị chỉ cần đọc làm sao có thể k*ch th*ch Phan Quốc Khánh là được.

Hà Minh Ngọc đọc tiếp: “Ngày 6 tháng 10 năm 1989, cuối cùng mình cũng lên giường với Thanh Vân rồi, mình hạnh phúc tới mức cảm thấy như được thuỷ triều vây quanh. Anh ấy sẽ dịu dàng ôm lấy mình, hôn mình, động tác ân cần, lúc ở bên cạnh anh ấy, mình mới cảm thấy mình thật sự là một người phụ nữ, cả đời này mới sống không uổng phí.”

Tiếng hít thở Phan Quốc Khánh càng ngày càng nặng nề, cảnh tượng trước mắt quá mức quen thuộc, hệt như lúc ở trong căn phòng tại nhà máy cơ khí xây dựng. Ông Bình Phương xinh đẹp cầm lấy quyển nhật ký ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ, vừa viết vừa tâm sự với cô bạn thân thiết, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với người tình, vô tình cười nhạo chồng mình thô bỉ, vô năng.

Phan Quốc Khánh đã thành công bị chọc giận.

“Ào!” Anh ta đột nhiên đứng dậy, ngay cả chiếc ghế cũng bị kéo theo chiếc còng tay, phát ra tiếng vang to lớn.

Hứa Tung Lĩnh đè anh ta xuống, hét lớn: “Đàng hoàng một chút đi!”

Nghe thấy những lời sỉ nhục phát ra từ miệng Hà Minh Ngọc, đồng thời lại nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi bên cạnh chiếc bàn được trải khăn xinh đẹp, đọc lên những lời riêng tư nhất của Ông Bình Phương, đầu óc Phan Quốc Khánh muốn nổ tung!

Sao bọn họ dám! Sao bọn họ lại dám!

Phan Quốc Khánh cảm giác cổ họng mình như bị một con d.a.o nhọn đ.â.m vào, sự đau đớn đó khiến anh ta không thốt nên lời. Từng giọt từng giọt m.á.u rơi xuống đất, đầu gối, mu bàn tay… còn cả trong lòng anh ta nữa.

“Không đúng! Không phải như thế…”

Sử dụng toàn bộ sức lực trên cơ thể, cuối cùng Phan Quốc Khánh cũng tìm lại được tiếng nói.

“Tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy, tôi rất tốt với cô ấy. Tôi liều mạng ra ngoài kiếm tiền, để ký được một hợp đồng, tôi như trở thành cháu trai của mấy ông chủ công trường, bị đánh không nói lại, bị mắng không đánh trả, uống rượu với bọn họ tới mức dạ dày chảy m.á.u nhưng vẫn phải uống. Tôi cực khổ như thế là vì cái gì? Đều là vì cô ấy cả. Tôi giao toàn bộ tiền của mình cho cô ấy, biết rõ cô ấy tiêu xài hoang phí nhưng cũng không dám trách, sợ sẽ chọc giận cô ấy. Chỉ cần cô ấy vui vẻ với tôi dù chỉ một chút, tôi cảm thấy trời trong xanh, hoa cũng thật lộng lẫy.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 138: Lòng Tự Trọng Yếu Ớt Của Anh Ta Vỡ Tung Như Một Quả Bóng Bay



Nói đến vế sau, giọng của Phan Quốc Khánh gần như nghẹn ngào: “Triệu Thanh Vân có gì tốt chứ? Lớn tuổi hơn tôi, lại còn có vợ con, cho dù có chức có quyền thì sao chứ? Ông ta chẳng tiêu một đồng nào cho cô ấy, ngay cả tiền khách sạn cũng Bình Phương chi trả, loại đàn ông gì thế này?”

Hứa Tung Lĩnh nhìn thấy cảm xúc của anh ta đã mất không chế, quyết định đốt thêm một ngọn đuốc nữa, cười nhạo một tiếng: “Anh có muốn thử ngắm mình trong gương không? Anh xấu xí như vậy, lại chẳng có học vấn, anh dùng gì để so với Triệu Thanh Vân đây?”

Sự tức giận đã khiến mắt Phan Quốc Khánh hằn lên những tia máu: “Tôi xấu xí á? Cho dù tôi có xấu xí đến đâu thì cũng có xấu bằng tên Triệu Thanh Vân không biết xấu hổ kia không? Ông ta có vợ có con, còn ra ngoài tìm phụ nữ khác, ông ta mới xấu xí đấy!”

Sự miêu tả trong quyển nhật ký đó cũng không khiến Triệu Hướng Vãn đỏ mặt, giờ phút này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Dẫn dụ Phan Quốc Khánh nói ra sự thật.

Tinh thần Phan Quốc Khánh đã gần như tan vỡ, giờ phút này chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh là có thể đạt được mục đích rồi.

Triệu Hướng Vãn xoay người lại, từ từ đi đến trước mặt Phan Quốc Khánh, hai tay chống trên mặt bàn, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kỳ dị, bên khoé miệng là nụ cười giễu cợt.

“Nếu anh cảm thấy Triệu Thanh Vân xấu, vậy sao không tiện tay g.i.ế.c c.h.ế.t ông ấy đi?”

“Giết ông ta làm gì? Chẳng lẽ để đôi nam nữ này xuống âm phủ làm vợ chồng sao? Đừng hòng nhé, ông đây chỉ g.i.ế.c một người, rồi để người còn lại làm người c.h.ế.t thay.”

Hứa Tung Lĩnh và Hà Minh Ngọc cùng trao đổi ánh mắt, Hà Minh Ngọc chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, chỉ hận không thể nhảy cẫng lên hoan hô: Anh ta thừa nhận! Anh ta thừa nhận rồi!

“Trong quyển nhật ký, Ông Bình Phương đã từng viết, c.h.ế.t là một kiểu giải thoát, bởi vì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi người đàn ông vô năng là anh, rốt cuộc cũng không cần phải nhìn thấy gương mặt xấu xí này của anh nữa…”

Câu nói này, tựa như d.a.o nhọn xuyên thẳng qua xương cốt anh ta, tàn nhẫn đ.â.m thẳng vào trong lòng anh ta, lòng tự trọng yếu ớt của anh ta vỡ tung như một quả bóng bay.

“Ha ha, cô ta chỉ muốn thoát khỏi tôi? Cô ta chỉ muốn thoát khỏi tôi thôi sao? Cô ta có thể mở miệng nói muốn ly hôn với tôi kia mà? Tại sao lại không nói? Cô ta là muốn dùng tiền của tôi đi nuôi đàn ông khác! Con khốn này, cô ta đáng chết!”

“Vậy nên anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy.” Tốc độ nói chuyện của Triệu Hướng Vãn tăng nhanh.

“Đúng! Là tôi g.i.ế.c cô ta đấy! Lúc tôi gõ cửa, con khốn này còn tưởng người tình của cô ta quay lại, hưng phấn chạy tới ôm lấy cổ tôi. Đến khi nhìn thấy mặt tôi, cô ta lập tức thay đổi, đưa tay hất tôi ra. Tôi hận, hận tới mức răng nghiến tới mức sắp mẻ! Tôi bóp cổ cô ta, hỏi: Cô còn có lương tâm hay không! Thế mà cô ta không chỉ không phục mà còn dùng móng tay dài cào tôi, sự đau đớn đó khiến tim tôi cũng đau đớn theo. Tôi cứ tiếp tục dùng sức, dùng sức bóp chặt, tôi thấy sắc mặt cô ta tái mét, tôi thấy cô ta liếc mắt, trong lòng tôi cảm thấy vui sướng, vô cùng vui sướng! Con khốn này!”

Phan Quốc Khánh gào thét hệt như một tên điên, khuôn mặt anh ta vặn vẹo, hai bàn tay siết chặt lại, bởi vì dùng sức quá mức nên các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, còng tay trên cổ tay gõ trên chiếc bàn sắt phát ra mấy tiếng vang chói tai.

“Thế anh cạo đầu là vì không muốn lưu lại tóc ở hiện trường đúng không?” Tiếng nói của Triệu Hướng Vãn trở nên nhẹ nhàng hơn, tựa như gió thổi qua mặt hồ, khiến Phan Quốc Khánh theo bản năng nói chuyện theo cách nghĩ của cô.

“Ở phía Bắc, mỗi lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi thường thuê video về xem, các người có xem qua bộ phim “Cảnh sát chìm” chưa? Tôi biết mình không thể để lại dấu vết g.i.ế.c người, thế nên tôi đã cạo đầu.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 139: Đến Giờ Này Anh Ta Vẫn Còn Ngoan Cố Không Nhận Tội Giết Người



“Anh tặng rượu cho bác bảo vệ canh cổng, uống rượu cùng Tiền Chấn Nghiệp cũng là anh sắp xếp trước cả đúng không?”

“Không phải trên tivi vẫn thường nói sao? Phải có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.”

Triệu Hướng Vãn lui về sau hai bước, đứng phía sau Hứa Tung Lĩnh, trong lòng thầm cười lạnh: Cố ý g.i.ế.c người, anh trốn không thoát đâu.

Ngày hôm sau, Triệu Thanh Vân được tuyên bố vô tội và thả tự do. Ông đặc biệt đến gặp Triệu Hướng Vãn đang sắp xếp tài liệu trong văn phòng.

"Hướng Vãn, cảm ơn con." Lời cảm ơn của Triệu Thanh Vân xuất phát từ đáy lòng.

Triệu Hướng Vãn chỉ xua tay, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Đối diện với sự lạnh lùng của con gái ruột, lần này Triệu Thanh Vân không cảm thấy phiền lòng. Những ngày bị giam cầm, ông cảm nhận được sự ấm lạnh của lòng người và đã suy nghĩ rất nhiều.

Ngụy Mỹ Hoa từng đồng cam cộng khổ với ông, nhưng sau khi đến Cục cảnh sát một lần, bà ta không hề đến nữa, thái độ cực kỳ lạnh nhạt. Tương lai, dù không ly hôn, có lẽ cũng khó mà trở lại như trước.

Cha vợ từng nâng đỡ ông thăng tiến, rất kỳ vọng vào ông. Nhưng cha vợ đã già, khả năng có hạn, sau này có thể giúp đỡ ông cũng ngày càng ít đi.

Từ Tuấn Tài đã kết thân với ông, ông cũng đã tạo điều kiện thuận lợi cho công việc kinh doanh của anh ta. Không ngờ lúc quan trọng nhất thì anh ta lại không hề xuất hiện.

Ông đích thân đưa Triệu Thần Dương mười tuổi đến thành phố Tinh, nuôi nấng đến bây giờ cũng coi như có tình cảm cha con. Không ngờ lần này khi ông gặp nạn, cô ta lại hoàn toàn biến mất.

Những người bạn từng kết nghĩa anh em với ông, trong chớp mắt biến mất sạch sẽ.

Người duy nhất ra tay giúp đỡ, chạy ngược chạy xuôi để tìm ra sự thật, lại chính là cô con gái mà ông luôn coi thường, Triệu Hướng Vãn.

Không lạ khi người già ở nông thôn hay nói "còn chưa biết quả bầu nào sẽ để làm giống", con cái có giỏi hay không, tương lai có thể mang lại lợi ích cho mình hay không, hiện tại còn chưa chắc chắn. Nếu biết trước, ông đã không vì con của người khác mà lạnh nhạt với con gái ruột của mình.

Triệu Thanh Vân nghe lãnh đạo cục thành phố kể chi tiết quá trình phá án, biết rằng nếu không phải Triệu Hướng Vãn tinh tế, nghi ngờ bằng chứng ngoại phạm của Phan Quốc Khánh, có lẽ rất khó bắt anh ta. Nếu không phải Triệu Hướng Vãn cùng một nữ cảnh sát khác diễn một màn kích động Phan Quốc Khánh, có lẽ giờ này anh ta vẫn còn ngoan cố không nhận tội g.i.ế.c người.

Có thể nói, lần này ông có thể nhanh chóng rửa sạch tội danh, Triệu Hướng Vãn đã giúp đỡ rất nhiều.

Càng nghĩ, ông càng cảm thấy trước đây mình đã không làm tròn bổn phận, Triệu Thanh Vân cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, không để ý đến sự lạnh nhạt của Triệu Hướng Vãn, tiếp tục nói: "Hướng Vãn, trước đây là cha..."

Triệu Hướng Vãn ngắt lời ông: "Tôi chỉ biết phá án, không giúp gì được cho tương lai của ông, không cần phải qua lại nữa."

Cảm xúc mà Triệu Thanh Vân đã chuẩn bị từ lâu đột ngột bị chặn lại, mặt ông đỏ bừng: "Cha, cha, cha chỉ muốn nói lời cảm ơn. Con, con, con cần gì phải tuyệt tình như vậy?"

Khuôn mặt Triệu Hướng Vãn trở nên lạnh lùng hơn. Cô không thèm liếc mắt, cúi đầu bắt đầu sắp xếp hồ sơ.

Triệu Thanh Vân muốn nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách quan hệ giữa hai cha con, nhưng thấy cô không thèm để ý, hoàn toàn không có chút ý định muốn làm lành nào. Ban đầu ông nghĩ rằng Triệu Hướng Vãn giúp đỡ điều tra vụ án là vì tình cảm cha con, nhưng giờ mới nhận ra, hoàn toàn không phải như vậy.

Triệu Thanh Vân bỏ lại vài câu khách sáo rồi lúng túng rời đi.

Triệu Thanh Vân vừa đi, Hà Minh Ngọc lập tức mỉm cười bước đến bên Triệu Hướng Vãn, gõ nhẹ lên bàn: "Nào, dạy bọn chị với, làm sao mà em phát hiện ra Phan Quốc Khánh giả vờ thế?"

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Hà Minh Ngọc, tâm trạng của Triệu Hướng Vãn tốt lên. Cô đóng tập hồ sơ lại, nhìn những đồng nghiệp trong văn phòng đang háo hức muốn biết, rồi đứng dậy.
 
Back
Top Bottom