Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 480



Biết Hứa Diệu Nhi nghe được nên anh không muốn để Phàn Kỳ nói ra những lời vớ vẩn, anh ta nói: "Nếu không cái đầu cô, Học Minh đang theo đuổi Diệu Nhị, nếu trước kia chăng qua là giúp Diệu Nhi, không có tình cảm thì trong lòng tôi cũng không áy náy như vậy, nhưng hiện tại tôi thật lòng thích Diệu Nhi tại không thể từ bỏ Học Minh nên đành nhường để cậu ấy hết giận."

Diệu Nhi cúi đầu trên mặt kính như muốn khóc, anh chưa kịp nhìn kĩ thì Phàn Kỳ kéo anh ta Lại nói: "Chà chà chà, vậy thôi sao? Phùng Học Minh chưa đủ tàn nhẫn nha!"

"Chưa đủ tàn nhẫn ư, cô còn muốn thế nào?"

Liêu Nhã Triết đã nghiêng sang bên đây nên không thể làm bộ như chưa phát hiện ra Diệu Nhi, anh ta kêu lên: "Diệu Nhi!"

Hứa Diệu Nhi bước vào nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ta, cô ta có chút đau lòng hốc mắt đỏ cả lên, vì không muốn cho người khác thấy nên cúi thấp đầu, vừa vặn đối mặt với tờ báo kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Nhã Triết thấy cô ta phát hiện ra tờ báo lập tức đưa tay giật lấy tờ báo nói: "Bọn họ đều đưa tin giả, sự thật không phải như thế đâu."

"Nếu đây là thật thì tôi lập tức đưa Hứa Diệu Nhi đi trốn, hói sớm có thể chịu đựng nhưng xuất tinh sớm thì không."

"Phàn Kỳ, cô cút ra ngoài cho tôi." Liêu Nhã Triết tức giận nói, gương mặt anh ta biến thành màu gan heo.

Phàn Kỳ vội vàng đi ra ngoài chừa phòng làm việc lại cho hai người bọn họ: "Tôi đến phòng họp trước."

Phòng làm việc của Liêu Nhã Triết chỉ còn lại hai người bọn họ, anh ta không nói gì, Hứa Diệu Nhi: "Đưa báo cho tôi."

Liêu Nhã Triết lắc đầu: "Cô đừng xem, trong này đều không phải lời nói tốt đẹp gì cả."

"Đưa tôi." Hứa Diệu Nhi nhìn chằm chằm gương mặt sặc sỡ của anh ta nói.Liêu Nhã Triết đưa tờ báo cho Hứa Diệu Nhi, cô ta cúi đầu đọc tờ báo nói hươu nói vượn kia, anh ta vội vàng làm sáng tỏ: "Đây đều không phải là sự thật, cô đừng tin."

Nói rồi lại nghĩ đến câu nói kia của Phàn Kỳ bị câu nói đó của cô quấy nhiễu, rõ ràng không khí đang rất tốt liền bị câu nói như giải thích kia phá hỏng.

"Tôi là người trong cuộc, anh bị ngốc à? Lẽ nào tôi không biết sao?" Hứa Diệu Nhi vừa nãy còn đau lòng một chút thì bị câu nói lung tung của anh ta phá hỏng, tan biến không còn một mống, cô gặp Liêu Kế Khanh từ văn phòng đi ra, nói: "Mở họp sớm đi."

Hứa Diệu Nhi từ trong văn phòng đi ra, Liêu Nhã Triết theo sau bị mấy cô nhân viên trong công ty nhìn theo, Bảo Muội nói: "Sáu phút mười ba giây."

"Giống đám paparazzi kia nói, thậm chí còn ngắn hơn." Cô Hạng nói.

Liêu Nhã Triết lấy ví ra đưa cho cô Hạng: "Tôi mời trà chiều."

Bảo Muội: "Phí bịt miệng?"

Hứa Diệu Nhi nhìn Bảo Muội, dù sao Bảo Muội cũng từng làm tiếp tân ở Trường Hưng. Đã từng làm chung với vị Hứa tiểu thư tính tình cực kỳ nóng nảy này, lúc này bị Hứa Diệu Nhi nhìn chằm chằm như vậy lập tức phát giác được cô ta lỡ lời.

Hứa Diệu Nhi phát hiện ánh mắt của mình áp lực quá đã đọa cô gái nhỏ này sợ rồi, cô bước qua nói: "Phí bác bỏ tin đồn.",

Bảo Muội thấy Hứa Diệu Nhi cũng biết giỡn, gật đầu nói: "Vâng, tôi biết rồi"

"Mở họp sớm." Hứa Diệu Nhi liếc nhìn Liêu Nhã Triết một cái, cậu ta lập tức đi theo cô đến phòng họp.

Liêu Kế Khánh nhìn mặt đứa con trai của mình,thật sự là ông ấy chưa từng thấy việc này, cũng may là cùng Hứa Diệu Nhi vào cùng nhau xem ra hai đứa hình như đã thân thiết hơn lúc trước, còn nói chuyện thoải mái với nhau được, ông ấy ho khan một tiếng nói: "Mau ngồi xuống đi".

"Tin tức quan trọng nhất của tối hôm qua là chuyện tòa lầu bị sụp đổ nhưng có vài người nhắc đến Hàm Thủy Lầu vẫn rất bình thường, tuy nhiên trong báo cáo lại dày đặc tin tức thuật lại sự việc này chứng tỏ có người ở phía sau muốn dẫn dắt dư luận, cổ phiếu bất động sản hôm nay nhất định sẽ sụt giảm mạnh." Liêu Kế Khánh phát biểu ý kiến của mình.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 481



"Hôm qua mở họp sớm, ngài và Phàn tiểu thư không có ở đây, lúc đó Hứa tiểu thư có đưa ra ý kiến bất động sản sắp tới tăng quá mức dẫn đến năng lượng bị hao hụt rất nhiều, đề nghị mọi người có thể giảm một chút tài nguyên đang có trong tay, tôi cũng đã giảm tại một phần." Một đối tác cấp cao nói.

"Vào chiều qua tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều." Phàn Kỳ nói: "Tôi cho rằng tôi bỏ ra tượng vốn tớn như vậy có thể đem tình hình trở nên không còn hình dạng sợì, nhưng thực tế thì lượng vốn hôm qua tiếp nhận rất lớn, cơ bản thì tôi bỏ ra bao nhiêu họ ăn bấy nhiêu. Nếu không có tin tức bất động sản thì chỗ này chưa chắc có thể đứng đầu trên bảng tin trong thời gian ngắn, nhưng mà nói tóm lại thì nguy hiểm đã đến rất gần."

"Là do Trường Hưng ở kế bên đang thu mua vào, vị trí trước kia còn hơi nhỏ nên vẫn luôn thu mua trên thị trường." Có người nói tình hình này ra khiến gương mặt của Hứa Diệu Nhi có chút không tốt.

"Tôi cảm thấy việc tòa lầu bị sụp đổ có ảnh hưởng rất nhỏ đối với bất động sản, dù sao những nhà đầu tư bất động sản lớn trừ Thiên Hòa ra thì đều được thành lập vào những năm bảy mươi, không hề có liên quan đến lầu Hàm Thủy." một vị đối tác khác nói.

"Sau khi cổ phiếu tăng thật cao lúc này chỉ cần có một tin tức tiêu cực cũng sẽ bị trượt giá, khi đó dẫn đến cổ phiếu giảm mạnh là do kết quả của lợi nhuận thu về. Nếu thị trường chứng khoán không tăng lên hoặc tăng lên rất ít thì cho dù là tin tức tiêu cực cũng không thể có chuyện giảm mạnh. Đây là nhân tính, sẽ không hoàn toàn có liên quan đến chuyện xung quanh quá nhiều..." Phàn Kỳ nói.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Liêu Nhã Triết vừa đi đến cạnh Hứa Diệu Nhi vừa nói: "Có lo lắng về Trường Hưng không?"

"Chuyện mua bán cổ phiếu có lo cũng vô dụng. Chẳng qua nếu đã làm ba đến năm tháng thì giờ cũng nên mua một chút." Hứa Diệu Nhi hơi thở dài, hôm qua cô ấy đã phát hiện tình hình có chút không thích hợp, ở đâu có thể có lượng tiền vốn lớn như vậy để giao dịch với tài nguyên của Phàn Kỳ, cô ta đang lo lắng là do Trường Hưng thu mua, bây giờ quả thật đã chứng minh rằng đó là do Trường Hưng đang thu mua, cô ta đang lo cho ba cô, trước đây cho rằng không phải thị trường bò tót cho nên vị trí chiếm giữ không đủ, hiện tại đã bước vào giai đoạn giằng co nên thị trường tăng cao,

Thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, quả nhiên bất động sản vừa mở bán liền bán tháo như mưa, cả chuỗi giá cả của các đơn vị đều đi xuống, khủng hoảng tài chính, giao dịch buôn bán trở nên lớn, cảm xúc cũng ổn định hơn, lúc này tăng trưởng sụt giá là điều bình thường như cơm bữa.

Phàn Kỳ điều tra cổ phiếu của Thiên Hòa, vốn dĩ tăng chậm nhưng cổ phiếu của lầu Hàm Thủy là khái niệm cổ phiếu xác thực nhất, và nó đã bị sụt giảm rất mạnh vào thời điểm này, đứng đầu bảng sụt giá trong lĩnh vực bất động sản.

Phùng Học Minh đang ngồi trong văn phòng nghe thông tin về thị trường chứng khoán trên radio, radio đang nói đến ảnh hưởng của sự việc lầu Hàm Thủy.Thiên Hòa sụt 1718 khi bắt đầu phiên giao dịch, trận này vốn dĩ Thiên Hòa của công ty Đại Ngưu không tăng bao nhiêu lại giảm biên độ d.a.o động giá hai tháng.

Rốt cuộc có nên giúp ông ngoại hay không? Anh ta không thể đưa ra quyết định được, đối với lúc ba Phùng Học Minh muốn đưa anh ta vào công ty Phùng thị anh đã từ chối, lúc trước ông ngoại muốn anh ta quay về thì anh cũng từ chối.

Nhưng mà Thiên Hòa bây giờ thật sự là đang trong tình trạng sóng gió vây quanh, Phùng Học Minh nhíu mi tâm, anh không giống như Tuyết Nghị có thể yên tâm thoải mái mà ra đi, dù sao ông ngoại cũng không phải ba anh ta, nuôi anh ta nhiều năm như vậy.

Chuông điện thoại vang lên, Phùng Học Minh bắt máy nói: "Alo."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 482



Đầu dây bên kia phát ra tiếng nói của Trần Chí Khiêm: "Phùng Học Minh cậu về Thiên Hòa rồi sao?"

"Sao cậu biết?"

"Đoán thôi, tôi đoán ông ngoại cậu sẽ vì chuyện lần này gọi cậu trở về Thiên Hòa giúp ông ấy, cậu sẽ mềm lòng thôi." Trần Chí Khiêm nói.

Phùng Học Minh ngẩng đầu nhìn trần nhà nói: "Tôi chưa biết phải quyết định như thế nào."

"Không cần biết quyết định của cậu như thế nào nhưng tôi cần nhắc nhở cậu, nếu như cậu muốn quay trở về thì cứ đợi ngồi tù đi." Trần Chí Khiêm nói.

Phùng Học Minh ngồi thẳng người dậy: "Lầu Hàm Thủy cũng đâu phải tôi che giấu, sao tôi phải ngồi tù? Nhiều nhất thì Thiên Hòa chỉ bị phạt tiền mà thôi. Tôi chỉ chống đỡ giúp ông ngoại những ngày tháng áp lực lớn này."

"Ông ngoại anh muốn anh quay trở về nhưng những người trong đó thì không mong anh quay về. Ông ngoại anh muốn anh về nên đem anh b*p ch*t, những người đó không muốn anh quay về, dù anh đang ở ngoài cuộc nhưng anh lúc nào cũng có thể đột nhiên quay về, lúc đó bọn họ đều sẽ đồng ý cho anh quay về trong hai đến ba năm, ông của anh cho rằng đợi đến lúc anh không còn thương hiệu nữa còn bọn họ thì nghĩ rằng sau hai ba năm nữa ông của anh cũng không còn trên đời này." Trần Chí Khiêm nói "Anh hiểu ý tôi không?"

"Sao có thể?" Phùng Học Minh có chút không thể tin nổi, anh ta muốn giúp ông ngoại nhưng ông ấy sẽ dùng thủ đoạn này để đối phó anh sao?

Trần Chí Khiêm phía bên kia điện thoại nói: "Tôi chỉ đang nhắc nhở anh, còn lại đều do lựa chọn của anh cả."

"Được."

Phùng Học Minh gác máy rồi tự hỏi chính mình: Sao có thể như vậy được?Quả nhiên giống như Trần Chí Khiêm nói, đề tài “Hàm thuỷ lâu” lại lần nữa nổi lên như cồn, vì vậy nên Liêu Nhã Triết đã phải bỏ tiền ra để loại bỏ tất cả các tin đồn, cuối cùng để Bảo Muội nói với paparazzi lần gần nhất họ ở cạnh nhau mới có sáu phút, đề này này đã là giả đến không thể giả hơn, ngoại trừ Liêu Nhã Triết buồn chán không có gì làm thì hầu như không ai muốn xem.

Trần Chí Khiêm một bên nhắc nhở Phùng Học Minh, một bên kiến nghị cô mua ở Thiên Hoà, anh kết luận Phùng Học Minh nhất định sẽ gây nên biến chuyển ở nơi đây.Phàn Kỳ không hiểu tại sao Phùng Học Minh nhất định phải về Thiên Hoà?

Trần Chí Khiêm giải thích cho cô: “Lưu Tương Niên muốn loại bỏ chút tình thân còn xót lại của Phùng Học Minh đối với ông mới bỏ qua. Sau khi Phùng Học Minh trở về chắc hẳn sẽ dựa vào sự kiện “Hàm Thuỷ Lâu” lật lại những vấn đề ở Thiên Hoà.

Tôi nhớ đời trước Cảng Thành nhìn như liêm khiết, hiệu suất cao, nhưng thật ra ở thập niên 60-70 th*m nh*ng đã trở thành phong trào, từ cuối thập niên 70 đến hết thập niên 80 là thời kỳ liêm thự đạt được nhiều thành quả nhất. Nếu tin tức Thiên Hoà đút lót nhân viên kiểm tra chất lượng phòng ốc lộ ra thì dân chúng làm sao dám mua nhà ở cao ốc Thiên Hoà? Người mua sẽ nghĩ như thế nào?”

Mặc kệ cuối cùng kết quả có như thế nào nhưng hiện tại Phùng Ngọc Minh có thể thay đổi toàn bộ Thiên Hoà, đối với tình trạng suy tàn ở đây thật đúng là có lợi ích rất lớn, thay đổi bề ngoài tốt lên cũng có phần nào tính k*ch th*ch, có thể khẳng định giá cổ phiếu sẽ tăng lên trong thời gian ngắn.

Sau khi cổ phiếu bất động sản giảm ba ngày liên tiếp, thứ sáu không giảm nữa, chiều thứ sáu Phàn Kỳ đến Thiên Hòa, giúp khách hàng mua cổ phiếu Thiên Hòa.

Có thể là cô mua để kéo giá cổ phiếu Thiên Hoà lên, vì giá cổ phiếu của Thiên Hoà không còn tiếp tục giảm nên sau khi cô mua giá cổ phiếu đã tăng trở lại. Buổi tối thứ sáu có phóng viên chụp được Phùng Học Minh đi vào cao ốc Thiên Hoà gây nên các loại bàn tán sôi nổi.

Phùng Học Minh phải về Thiên Hoà, liệu người thừa kế của Thiên Hòa có thể có kết cục được hay không? Thị trường đều đang đợi kết quả cuối cùng.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 483



Phàn Kỳ không quan tâm đến chuyện này, buổi tối nay cô đã rất mệt mỏi nên khi về đến nhà đã ngủ liền một mạch đến trưa hôm sau mới dậy.

Trần Chí Khiêm thứ bảy vẫn đi làm, bình thường cậu mợ hai người thường ăn cơm lúc 11 giờ nên lúc này chỉ có một mình cô ngồi ăn.

Cô nhìn qua cửa kính thấy cậu đang ngồi trên ghế chỉ huy mợ làm việc.

Thân thể của cậu hồi phục rất tốt, chỉ là Trần Chí Khiêm lo lắng sự an toàn của cậu khi đi máy bay thời điểm hiện tại nên bảo cậu ở lại thêm một thời gian, để đến cuối tháng rồi về cũng yên tâm hơn.

Mấy ngày trước, trong lúc ăn cơm cậu cẩn thận hỏi cô: “Niếp Viên, sau vườn có một chỗ đất trống mọc đầy cỏ dại, có muốn trồng một chút rau hay không? Cậu nói chuyện với lão Ngô trồng hoa mấy câu, có thể nhờ ông ấy mua hạt giống giúp."

Hoa vương nhà bọn họ cùng Hứa Huy, Trang Linh Linh dùng chung một cái, hàng ngày đều qua cắt tỉa hoa cỏ cây cối trong nhà, vị hoa vương này đến từ Tô Châu, Thượng Hải và Tô Châu giáp nhau nên có thể hiểu được tiếng, lâu ngày tiếp xúc nên quen thuộc.

Phàn Kỳ biết cậu mợ không phải người thích nhàn rỗi, thân thể của cậu cô chưa hồi phục lại không quen tiếng ở đây nên không có gì để giải toả . Cô và Trần Chí Khiêm bình thường cũng đều bận công việc.

Hai người họ ở nhà thật sự rất chán.

Mợ nói với cậu: “Ông không cần lấy hạt giống đến, biệt thự cao cấp như vậy ông lại nghĩ ra để trồng rau."

“Không sao đâu mợ, cháu cũng muốn thêm một chút hành tỏi gì đó, mợ không biết nha! Lúc nấu ăn cho thêm lá cây tỏi vào canh, màu lá xanh biếc, đã đẹp mà lại còn rất thơm." Phàn Kỳ quay đầu hỏi: “Cậu thích mảnh đất nào?”

Cậu biết A Khiêm sẽ không ghét trồng rau, cháu gái vẫn luôn ở thành phố, còn không phân biệt được lúa mì và hành lá hẳn là sẽ ngại bẩn, ghét bỏ.

Không nghĩ tới khi nói với cô, cô sẽ đáp ứng ngay lập tức, sau đó một mặt vui vẻ dắt Phàn Kỳ ra một mảnh cỏ ở góc tường đằng sau vườn nói: “Ở góc tường này không có ảnh hưởng gì nha!”

“Vậy dùng chỗ này đi." Phàn Kỳ sau khi đáp ứng muốn đưa tiền cho cậu để nhờ người mua đồ cần thiết.

Xem ra hoa vương sẽ giúp cậu cầm hạt giống và công cụ đến.

Phàn Kỳ ăn cơm xong, đi ra sau vườn, mợ cô đang đào đất, Phàn Kỳ ngồi xổm một bên xem một lúc cảm thấy ngứa tay nên cũng giúp mợ đào.

Cô chưa từng làm nên không quen với công việc, được cậu mợ sửa cho rất nhiều lần mới có thể làm được, cô cũng thành nghiện đào đất.

“Niếp Niếp! Tỏi, hành lá trồng ở dưới bùn sẽ phát triển tốt." Thấy Phàn Kỳ thích thú như vậy, hai vợ chồng già cũng rất vui vẻ.

Cậu còn nói: “Ông lão tưới hoa nói, rau ô liu ở đây chính là dế tuyết, chỉ là cách gọi của mỗi vùng khác nhau. Cậu trồng cho cháu, đến lúc đó cháu dùng một cái bình, ướp một vò đàn, cũng đủ bọn cháu ăn."

“Còn có đồ ăn lạnh nữa sao? Có rau mùi cùng thảo đầu gì đó không? Cháu muốn ăn bánh bao có nhân rau mùi và thảo đầu."

Trần Chí Khiêm từ công ty trở về, thấy mọi người đang bận làm việc ở sau vườn, anh cũng vén tay áo lên đi ra giúp, nghe thấy cô vẫn còn nhắc mãi về bánh bao nhân rau mùi và thảo đầu, cô cố chấp đối với đồ ăn thật sự là không ai bằng.

Anh nói: “Đừng nghĩ nữa, ở đây thời tiết nóng rau mùi mọc cũng đều bị hỏng, không có ai ăn đâu."

Nghe vậy mợ đáp lại: “Chờ tết âm lịch các con về nhà rau mùi cùng thảo đầu ở nhà cũng là mùa ngon nhất, chắc chắn để các con ăn no."

Trần Chí Khiêm cũng làm giúp, cô thấy anh làm được việc chứ không giống mình nên không có vui vẻ: “Anh ra làm gì, cũng sắp xong hết việc rồi."

“Anh viết tờ giấy hỏi hoa vương nhìn xem có cây húng quế, tía tô, bạc hà cùng hương thảo hay không? Là cái loại làm gà xào ba ly hay nướng bò bít tết đều được." Trần Chí Khiêm nhắc nhở cô: “Để hơn hai ngày là phải bỏ."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 484



Ăn cơm tối xong, Phàn Kỳ cùng Trần Chí Khiêm ngồi trên sô pha xem TV. Mợ cầm đôi đép lê có chút ngượng ngùng đi đến: “Mợ ở bên cậu các cháu cũng không có chuyện gì làm. Các cháu mua cho nhiều quần áo mới, những bộ quần áo cũ không còn dùng. Mợ định lấy kim chỉ làm mấy cái giày vải nhưng nghĩ các cháu có lẽ không cần nên làm cái dép lê. Nếu không làm gì thì cũng bỏ đi."

Phàn Kỳ nhận lấy, ở Cảng Thành giày và quần áo chắc chắn không thiếu, chỉ là loại dép lê đế giày này lại là một phần tâm ý. Cô đeo thử: “May là vừa chân, bây giờ cháu sẽ thay luôn."

Mợ lại nói: “Cái này không đáng tiền, nếu cháu thích mợ có thể làm thêm."

Phàn Kỳ đáp: “Cháu thích lắm mợ, nhưng làm giày thực sự rất hại mắt nên mợ đừng nên làm nữa."

“Mợ ở đây cũng không có gì làm, ngồi không chỉ lãng phí thời gian."

Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm lên tầng trên, cô nhìn dép lê đang đeo dưới chân nói: “Trần Chí Khiêm, anh có thấy ông trời có rất nhiều ngụ ý không?”

Trần Chí Khiêm nghe nhưng không hiểu gì, cô nói: “Sinh nhật của em là ngày 22 tháng 2, tất cả đều có đôi có cặp, được người nhà quan tâm và yêu thương. Kiếp trước em sinh ngày 1 tháng 11, ông trời hận không thể làm em sống cô đơn một mình."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm nói: “Cho nên ông trời đã sửa lại, để em thành đôi với người tốt nhất sao?” Cô dựa theo chuyện mợ đưa cho đôi dép lê, nhắc anh sắp đến sinh nhật của cô nên anh cũng không hỏi nhiều thêm.

Phàn Kỳ cảm thấy không thoải mái trong lòng, có một số chuyện nếu không nói ra thì cô sẽ thấy rất mất mát dù cô biết chính mình không nên nói.Thoải mái.

Phàn Kỳ tắm rửa rồi xong ra ngoài, Trần Chí Khiêm nói với cô: “Thiên Hoà mở họp báo, Phùng Học Minh thay đổi toàn bộ Thiên Hoà."

Tin tức vẫn đang tiếp tục, Phàn Kỳ thấy ở trên TV, Phùng Học Minh ngồi cạnh Lưu Tương Niên, một bộ dáng cháu ngoại ngoan hiền, hiếu thuận nói: “Lúc trước ông ngoại vẫn luôn không dám đem Thiên Hoà để lại cho tôi, đến khi tôi ở bên ngoài thành lập WO nên có chút thành tích khiến ông ngoại yên lòng hơn."

Nói như vậy có khác gì sỉ nhục trí thông minh của những người khác sao?Lưu Tương Niên đã cho cháu ngoại đủ mặt mũi, ông cụ cũng không quan tâm người khác tin hay không, chính nó có tin hay không, ông cười nói: “Học Minh đã theo ta ở bên ngoài mười lăm năm, nó đã vô cùng quen thuộc với Thiên Hoà. Ta tin tưởng nó có thể đưa Thiên Hoà lên một tầm cao mới."

Phóng viên liền hỏi: “Lưu tiên sinh, vậy là Trần Chí Khiêm tiên sinh không có duyên với Thiên Hoà sao?”

Phàn Kỳ nghe Lưu Tương Năm nói một đoạn khiến người ta muốn nôn mửa, hắn nói: “40 năm ngăn cách, hai nơi đóng cửa cũng đã ba mươi năm, thằng bé sinh ra ở đại lục, lớn lên trong thời đại khắc nghiệt nhất, tư duy đã định hình, không thể hiểu được phong tục tập quán của thành phố Cảng này.

Tôi cũng yêu thằng bé rất nhiều, nhưng rất khó để có thể làm thay đổi suy nghĩ của nó để nó có thể hiểu và chấp nhận tôi.

Tôi chỉ có thể bỏ cuộc. Nhưng là, tôi rất vui mừng khi nó trở nên vô cùng xuất sắc và tài giỏi. Tôi chúc thằng bé tiền đồ như gấm, vui vẻ hạnh phúc!"Lưu Tương Niên vì để biểu đạt sự coi trọng đối với việc cháu ngoại trở về nên đêm đó còn mở tiệc cho chiêu đãi các quản lý ở Thiên Hòa.

Làm việc cẩn thận, như người thừa kế đi trên băng mỏng bị vứt bỏ, cho đến hôm nay một lần nữa trở lại để nhận lấy quyền lực to lớn, quản lý mấy ngày nay vô cùng sốt ruột, nhất là những người lúc trước đi theo Lưu Tương Niên.

Trước kia nghe lệnh muốn ép Phùng Học Minh trở lại nhận sai, để WO ở thương trường tìm người kia làm phiền, bây giờ khom lưng rót rượu cho Phùng Học Minh sợ bị anh ghi hận.

Phùng Học Minh uống rượu xong cười nói: “Không có việc gì. Làm chuyện gì thì cũng chỉ có một ông chủ, chắc chắn muốn trung thành làm theo."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 485



Thấy thái độ của anh như vậy, người này cuối cùng cũng thả lỏng. Bởi vì sự kiện sập lầu, nên họ đang phải đứng ở đầu sóng ngọn gió, có người đập bàn nói: “Sập một cái đường đi mà làm như sập một toà nhà lớn vậy, cả ngày chỉ biết nói Hàm Thuỷ Lâu.”, nhà riêng bị sập có liên quan gì đến công ty nhà đất chúng ta chứ?."

“Còn không phải là muốn đem chuyện này báo lên trên sao? Đặc biệt là những công ty bất động sản vừa mới xuất hiện chưa đến mười năm, không thuận mắt với công ty ta, chắc chắn là chúng muốn phá hoại danh tiếng của chúng ta."

“Đã thật lâu rồi mới có được cơ hội bắt đầu đứng lên làm sao lại gặp phải loại chuyện như thế này?”

Lưu Tương Niên thở dài nói: “Tôi cũng không biết tại sao những người này luôn nhắc đến chuyện cũ từ 20 năm trước mà không chịu từ bỏ? Hoàn cảnh Cảng Thành lúc đó cũng rất thiếu thốn, ngay cả nước uống còn không có chứ đừng nói đến làm sao có nước để xây nhà?

Hơn nữa hạng mục này để phía dưới làm không nói đến giá cả thấp, mà ở bên trong còn nhiêu chỗ cần được đả thông đều phải tốn thêm tiền, nhưng không thể đào giếng ngầm lấy nước ngọt.

Gạch được phân chia cũng không đủ, qua đi nhiều năm chất lượng đi xuống, như vậy tại sao không đập đi xây lại mà lại truy cứu trách nhiệm chuyện từ trước?”

Phùng Học Minh nghe thấy lời này trong lòng cười lạnh, ông ngoại luôn cho là mình không sai. Giống như khi ông ấy tự phóng hoả thiêu kho hàng quần áo của chính mình, lại cho là không có chuyện gì.

“Ông chủ, thiếu gia Học Minh đã trở lại rồi, bây giờ ngài hãy cứ an tâm dưỡng bệnh."

Người nói là trợ lý của Lưu Tương Niên.

Phùng Học Minh nghiêng đầu nhìn người này, cầm chén rượu lên: “Chú Cung, cháu kính chú một ly!”

Phùng Học Minh cười nhạo: Ông ngoại không thấy sao? Người này mới là người bạn cùng đường với cháu.Trải qua một thời gian, tin tức về sự kiện sập lâu cũng ít đi, rất giống hot search Weibo đời trước.

Dưới tình trạng như vậy, sau khi trải qua nhiều ngày điều chỉnh cuối cùng cổ phiếu đất đai cũng tăng trở lại, tất nhiên Thiên Hoà không có triển vọng trước đây hiện tại cũng được ổn định lại, như trở thành một cái đầu tàu.

càng ngày càng lớn mạnh.Không đến hai tháng, từ hơn hai chi nhánh đã tăng lên thành chín, trên TV người bình luận về cổ phiếu đang nói, đối lập với các cổ phiếu khác, Thiên Hoà vẫn còn xa mới đạt đến đỉnh.

Phàn Kỳ lúc này bắt đầu nhiệt tình với hai bên, chậm rãi hoà giải ân oán, người nhiều tiền cần danh lợi mới đồng ý giảng hoà.

Lần đầu thực hành làm quản lý, Phàn Kỳ tìm được một văn phòng nhỏ độc lập, sau khi ăn trưa xong cô lấy một cái máy chơi game cầm tay ở trong túí ra, trốn trộm ở trong văn phòng của mình để chơi trò chơi.

Ngày hôm qua Trần Chí Khiêm mới mang về cho cô, đây là máy chơi game cầm tay vừa mới hoàn thành việc đưa mẫu và kiểm tra nội bộ..

Thứ này vừa ra mắt, buổi tối hàng ngày cô phải học buổi học bắt buộc nhưng lúc nào cô cũng muốn trốn. Cuối cùng chồng cô doạ nếu dám trốn học thì về sau sẽ không mua máy chơi game mới cho nữa.

Cô sợ sau này không có máy chơi game mới nhất nữa nên đã nghiêm túc hoàn thành bài tập về nhà, nhưng bài tập về nhà kiểu này khiến cô tiêu hao quá nhiều thể lực đến mức không còn sức để chơi game. Hôm nay được đưa tới làm quản lý, tranh thủ một chút thời gian giữa trưa để chơi.

Kiếm tiền rất quan trọng nhưng giải trí cũng cần thiết, tuy màn hình điện tử chỉ có hai màu đen trắng, khi chơi là một cái hạt mè nhỏ nhảy nhảy nhưng chơi rất vui, cái cảm giác này ai hiểu chứ?

Cô chơi đến mê mẩn, không để ý tới Liêu Nhã Triết đang lén lút đi vào, đứng ở đằng sau ghế dựa của cô, cúi xuống nhìn cô chơi một lát rồi duỗi tay lấy máy trò chơi.

Thấy phí mất một mạng, Phàn Kỳ nhảy dựng lên: “Liêu Nhã Triết, trả lại cho tôi!”

“Tôi cũng muốn.”

“Để tôi về nhà hỏi chồng tôi.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 486



Liêu Nhã Triết gấp gáp nói: “Bây giờ gọi điện luôn đi, tôi muốn có vào ngày mai. “

Phàn Kỳ không còn cách nào chỉ có gọi điện thoại, Liêu Nhã Triết vội vàng nói thêm: “Diệu Nhi cũng muốn.” Cô vẫn là người có lương tâm.

Ngày hôm đó, Trần Chí Khiêm đến đón Phàn Kỳ mang theo hai cái máy chơi trò chơi đến cho Liêu Nhã Triết.

Cái này rất tốt, mỗi ngày sau khi ăn trưa xong ba người họ không bao giờ xem phim hay đọc tiểu thuyết ngôn tình, văn phòng của Liêu Nhã Triết khá lớn nên ba người ở trong phòng của anh chơi cùng một trò chơi.

Liêu Nhã Triết vừa mới bắt đầu đã chơi rất khá, cuối cùng cũng có đất dụng võ, chỉ đạo Hứa Diệu Nhi đánh.

Thế nhưng, khi Phàn Kỳ về nhà còn có người thiết kế trò chơi này bổ sung kiến thức cho cô.

Cô còn có chỗ không hiểu rõ, thích chỉ đạo Diệu Nhi, sau đó cô bị Liêu Nhã Triết đuổi ra ngoài.

Hứa Diệu Nhi giữa tình bạn với tình yêu vẫn chưa lựa chọn hoàn toàn, nên cô lựa chọn tình bạn trước, cô vào phòng Phàn Kỳ ngồi, Liêu Nhã Triết cũng chen vào căn phòng nhỏ của Phàn Kỳ, trong văn phòng của Phàn Kỳ chỉ có một vị khách mời, anh liền đứng ở bên cạnh chơi game.

Liêu Nhã Triết hỏi: “Này Phàn Kỳ, trò chơi này khi nào mới phát hành?”

“Sớm thôi, ngày 26 tháng 10 sẽ thông báo sản phẩm mới. Hai ngày này có phải nên kiểm tra một đợt đồ chơi trên thị trường không?”

Cẩm Thành đem ngành kinh doanh trò chơi vào trong công ty hiện tại, sửa lại tên rồi niêm yết ở trên cửa hàng thành Điện Tử Thiên Thược.Phàn Kỳ búng tay một cái nói: “Buổi chiều đi.”

Phần Kỳ chơi game, cộng thêm cổ phiếu đầu cơ, thêm nữa cậu mợ sắp phải về nhà, cô vội vàng dẫn mợ đi mua quà về cho gia đình, vô cùng bận.

Trần Chí Khiêm hỏi cô: “Ngày 1 tháng 11, em có rảnh không?”

Cô vẫn chơi trò chơi, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có.”

Phàn Kỳ không để ý đến biểu tình bất đắc dĩ trên mặt Trần Chí Khiêm, cô chỉ nghe anh nói: “Cùng anh đi Nam Dương, anh có hẹn gặp mặt với A Viễn ở Nam Dương, chị Trang cũng đến.”

Nghe thấy Trang Linh Linh cũng đến, Phàn Kỳ vô cùng vui vẻ nói: “Chắc chắn sẽ đi.”

Trần Chí Khiêm đáp lại cô: “Nhưng ngày 1 tháng 11 là sinh nhật đời trước của em.”

“Không sao cả! Đời trước của em cũng chỉ có vài lần sinh nhật, bình thường chỉ có nhà môi giới, ngân hàng và một số thương hiệu có thể nhớ được sinh nhật của em, chờ ba mẹ em nhớ tới thì nó có lẽ đã qua lâu rồi, cũng có thể họ còn không thèm nghĩ đến.”

Chỉ cần có thể gặp được Linh Linh, sinh nhật đó có là gì?Cậu mợ ở đây đã hơn một tháng, cậu cũng có thể tự xuống phố đi bộ, cơ thể đã tốt nên muốn về nhà. Ở đây dù là ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình, chưa kể trong nhà còn con cháu.

Hai người họ ở đây lâu như vậy, thời điểm này đừng nói là tới Cảnh Thành, ở vùng nông thôn đi đến trong thành cũng coi như là đi xa nhà.

Bọn họ đi lâu như vậy, tuy là đi khám bệnh nhưng cũng nên đưa một chút đồ vật cần thiết trở về, nhưng hai vợ chồng lại không biết nên mua cái gì, nên để Phàn Kỳ nghĩ giúp.

Cậu mợ không giống ba mẹ, khi trở về muốn nói cái gì cũng nói không rõ, nhưng đồ vật có giá trị thì lại để lại chờ đến tết âm lịch để cô tự mang về.

Phàn Kỳ đưa hai người hai cái hộp lớn đựng quần áo, đồ ăn với mấy đồ linh tinh, hai vợ chồng đưa cậu mợ ra sân bay, giúp họ gửi hành lý, quan sát họ vào cửa.

Mười giờ ngày 26 tháng 10, Điện Tử Thiên Thược đưa trò chơi mới lên bán, đồng thời phát tập đầu tiên của phim hoạt hình 《 Cuộc phiêu lưu của gấu trúc Xixi 》ở Đông Nam Á, Cảng Thành và nội địa cùng phát sóng.

Rất nhiều ngành sản xuất ở nội địa từ sau khi cải cách luôn muốn học hỏi phương Tây, cùng nhau phát triển khoa học quốc gia, bao gồm cả một số ngành sản xuất có ưu thế cũng ở thời điểm này thể hiện chính mình.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 487



Ví dụ như ngành công nghiệp hoạt hình, trên thực tế, hoạt hình từ những năm 70 đến 80 của Đại Lục trong thời đại này ở trên thế giới đã cực kì lợi hại, nhưng nhân viên công tác của Đại Lục không tự tin, luôn luôn cho rằng là các nhà sư nước ngoài đang niệm kinh.

Đại Lục và bên ngoài thiếu sự dung hợp văn hoá, mà Trần Chí Khiêm lúc trước từng ở Đại Lục sinh sống nhiều năm, sống ở Cảng Thành cũng hơn nửa đời. Lúc anh thông báo, một bộ phim hoạt hình phương đông xuất hiện trên TV.

Ai có thể từ chối một con gấu ngốc nghếch đáng yêu như vậy? Nó không thông minh nhưng rất nỗ lực, lại tham ăn, tập đầu tiên đã có không ít người thấy thú vị, khiến người ta phải ôm bụng mà cười.

Phàn Kỳ mặc dù đã xem qua nhưng vẫn cười ầm lên giống như lúc trước.

Phim hoạt hình phủ sóng khắp nơi, máy chơi game cầm tay cũng bán hết, chỉ một cái máy chơi game đơn giản như vậy hiện tại bên ngoài bán được hơn một ngàn đô la Hồng Kông, vì mới được tung ra thị trường nên tốc độ sản xuất không đuổi kịp, rất nhanh đã trở thành đồ thu hút khách hàng.

Làm quản lý có thật nhiều khách hàng đều đang nhờ người mua, Liêu Kế Khánh gặp trực tiếp Phàn Kỳ đặt trước 300 cái, để cho các khách hàng quan trọng mỗi người một cái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở trên máy bay từ Cảng Thành đến Sư Thành, Phàn Kỳ khen Trần Chí Khiêm: “Chị Linh Linh và A Viễn chắc chắn sẽ cho rằng anh đi theo đúng người rồi.”

Trần Chí Khiêm giơ tay ôm lấy cô.

“Có thể mang máy chơi game cầm tay đề cho em giải trí ở trên máy bay ở trên máy bay, nếu thêm máy chơi game cầm tay này vào hệ thống giải trí của máy bay chắc hẳn sẽ rất tuyệt, mỗi chỗ ngồi trên máy bay đều có một cái máy chơi game cầm tay để hành khách có thể chơi trò chơi cũng đỡ nhàm chán.”

Trần Chí Khiêm hôn lên trán của cô nói: “Đây là một ý tưởng tốt! Nhưng hôm nay 5 giờ em đã dậy, đi từ Cảng Thành đến Sư Thành cần bốn tiếng, sao em không ngủ một giấc đi?”

Chỉ cần nghĩ đến việc khi xuống máy bay có thể gặp được chị Linh Linh, Phàn Kỳ vui đến mức không ngủ được, cô nói với Trần Chí Khiêm: “Anh nhanh tìm cách tăng năng suất sản xuất lên đi, mặc dù có marketing là biện pháp tốt nhưng rất thiếu, nếu bị người khác bắt kịp thì sẽ bị mất thị trường.”

Trần Chí Khiêm đáp: “Anh biết rồi, Phương Hạo đã ở nhà xưởng.”

Phàn Kỳ lòng đầy chờ mong, khi máy bay đáp xuống đất xuất quan xong cô nhìn thấy Trang Linh Linh ở phía trước, Phàn Kỳ hưng phấn chạy tới, Trang Linh Linh nhấc cô lên.

Dung Viễn ở bên cạnh hai người quát nhẹ: “Trang Linh Linh.”

Trang Linh Linh buông Phàn Kỳ ra, cô cúi đầu nhìn bụng của mình: “Chị không thể ôm em, chờ khi con gái của chị được sinh ra thì chị mới ôm em được.”

Phàn Kỳ nhìn bụng cô ngạc nhiên nói: “Thật sao, chị có thai rồi?”

“Mới biết chưa đến hai ngày.”

“Từ mấy ngày trước, khi chị còn đang ở Bắc Mỹ làm chuyến bay thử nghiệm đóng băng tự nhiên.”

Ở đằng xa Dung Viễn vẻ mặt vừa may mắn rồi lại tức giận: "Tôi đã cùng cô ấy nói cái gì đâu?”

Phàn Kỳ hỏi Trang Linh Linh: “Chuyến bay thử nghiệm đóng băng tự nhiên là gì.”

Trang Linh Linh kéo Phàn Kỳ, giải thích cho cô chuyến bay thử nghiệm đóng băng tự nhiên là gì, Phàn Kỳ nghe xong lập tức hít ra hơi lạnh: “Chị, đừng nói anh rể mắng chị, ngay cả em cũng muốn mắng chị nữa, tại sao chị có thể đi làm công việc nguy hiểm như vậy chứ?”

“Xưởng máy bay của chúng ta tuy rằng ở nước Đức, nhưng mục tiêu cuối cùng là phải về trong nước, chị muốn ở đây tích lũy kinh nghiệm, nếu như chúng ta không đi thì chỉ có thể lấy được tài liệu đã qua sử dụng. Vậy nên chị mới cùng anh cùng nhau đi đến trực tiếp để cảm nhận.”

Vành mắt Phàn Kỳ có chút nóng: “Nhưng như thế không phải là đánh cược cả mạng sống sao?”

Trang Linh Linh vuốt mặt cô: “Quốc gia chúng ta lạc hậu nhiều năm như vậy, phải có người chấp nhận hi sinh để trợ giúp mới được.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 488



“Vậy chị cũng phải nghĩ đến em, đến ba mẹ và bà, nghĩ cho đứa bé trong bụng.”

Dung Viễn nói với cô: "Lần trước thí nghiệm tốc độ cũng là..... “

Trang Linh Linh không để anh nói hết câu: “Em là thai phụ, anh làm em khó chịu chính là tội ác tày trời.”

Dung Viễn không nói nữa, đi lên phía trước, Trang Linh Linh buông Phàn Kỳ ra rồi đuổi theo anh: “Anh làm sao lại để em đuổi theo anh, nếu vận động mạnh rồi ảnh hưởng đến cục cưng nhỏ của chúng ta thì làm sao?”

Dung Viễn bất lực dừng lại “Em.”

Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm đi theo phía sau bọn họ, rồi dừng xe bên cạnh, Trang Linh Linh nói: “Chí Khiêm, em lái xe với A Viễn đi để chị nói chuyện với Phàn Kỳ.”

Hai người cùng ngồi ở ghế sau, Phàn Kỳ nói với Trang Linh Linh chuyện muốn đưa máy chơi game cầm tay vào hệ thống giải trí trên máy bay, Trang Linh Linh gật đầu nói: “Ý kiến hay.’

Dung Viễn lái xe đưa mọi người đến khách sạn nhà họ Hứa.

Chỗ của cô nằm ở giữa khoảng 30 đến 58 tầng trong khách sạn, đời trước của cô đến các khách sạn nổi tiếng như thế này đều rất thích, có thể để cho khách ở mỗi phòng đều nhìn được toàn cảnh thành phố.

Khách sạn này nhìn qua thì cũng là như thế.

Vợ chồng Trang Linh Linh đã chọn giúp cô một phòng ở chung, còn nói hai phòng bọn họ ở bên cạnh nhau, Phàn Kỳ đáp: “Đêm nay em muốn ngủ với chị.”

Trang Linh Linh sắc mặt hơi biến: “Chỉ sợ Chí khiêm không muốn đổi.”

Phàn Kỳ nói: “Chị lo lắng phải xa anh rể nên không muốn đi sao? A Khiêm nhà em không có keo kiệt như vậy, hơn nữa không phải hai người họ còn phải bàn chính sự sao? Họ nói chuyện của họ, để chúng ta nói chuyện với nhau.”

Trang Linh Linh nhìn Trần Chí Khiêm hỏi: “Được không?”

Dung Viễn lộ ra vẻ mặt đồng tình nhìn Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ có chút nghi hoặc nhìn bọn họ giống như bán loại thuốc gì trong hồ lô.

Cửa thang máy mở ra, Phàn Kỳ cùng mọi người đi vào trong, cô chen vào đứng bên cạnh Trần Chí Khiêm, Trần Chí Khiêm ôm lấy eo cô.

Cô nhéo nhẹ eo của anh: "Anh đang có chuyện gì muốn làm phải không? Cho nên lần này anh không phải đến nói chuyện với anh Viễn?"Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật đời trước của cô, chẳng lẽ là thế?

Thì ra là muốn cho cô một bất ngờ. Cô dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Trần Chí Khiêm, nhưng không được đáp lại, cô lại nhìn sang Trang Linh Linh.

Trang Linh Linh cười nói: "Nên tự mình đi xem đi."

Phàn Kỳ hào hứng chờ đến khi cửa thang máy mở ra mong chờ bất ngờ dành cho mình, nhưng cô lại không biết là căn phòng nào.

Cho đến lúc Trang Linh Linh dẫn mọi người đến một cánh cửa, cô nhéo má Phàn Kỳ nói: "Đi vào thôi!"

Trần Chí Khiêm để chìa khóa phòng vào tay Phàn Kỳ, cô nhìn bọn họ làm ra vẻ thần bí, cô cắm chìa khóa mở cửa đi vào, đây là một căn phòng xép, trên bàn để một chiếc bánh kem quả nhiên là làm sinh nhật cho cô.

Đôi mắt cô ngấn lệ nhìn về phía Trần Chí Khiêm: "Anh bị ngốc sao? Phải làm sinh nhật cho em như này, không phải làm ở Cảng Thành cũng được sao? Còn để cho chị Linh Linh đang mang thai bay từ Mỹ về."

"Từ giờ sẽ là thế giới riêng của hai người, ba giờ chiều chúng ta sẽ đến tìm hai người." Nói xong Trang Linh Linh và Dung Viễn đi ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, Phàn Kỳ ôm lấy Trần Chí Khiêm tặng anh một nụ hôn nồng nhiệt, vì sinh nhật đời trước của cô mà phải đến nơi xa như vậy, mặc dù có chút phiền nhưng đây là tâm ý của anh.Hôn xong, Trần Chí Khiêm nói bên tai cô: "Đi vào trong phòng nhìn xem."

Còn có gì sao? Phàn Kỳ đi vào trong phòng, cô thấy một bộ sườn xám màu đỏ và bộ váy cưới màu trắng ở trên giường. Cái này là sao? Cô quay đầu nhìn về phía Trần Chí Khiêm.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 489



Trần Chí Khiêm đến bên cạnh cô: "Vốn tưởng sang năm đến lúc sinh nhật em sẽ cho em bất ngờ, nhưng không phải em nói sinh nhật đời trước của em là ngày 1 tháng 11 sao? Cho nên anh đã đổi lại thành hôm nay, có chút vội vàng, váy cưới và sườn xám đều có sẵn sửa lại một chút theo kích cỡ của em. “

Phàn Kỳ cầm lấy váy cưới trên giường, đây là một bộ váy cưới mang phong cách giống như lễ phục lúc trước mượn ở Tây Mỹ.

Cô đang nhìn cái váy cưới, thấy Trần Chí Khiêm cầm nhẫn kim cương trên tay, quỳ một gối xuống đất nói: "Em có đồng ý gả cho anh không?"

Phàn Kỳ thắc mắc hỏi lại: "Không phải là đã sớm gả cho anh rồi sao?"

Không muốn phá vỡ bầu không khí, Trần Chí Khiêm chỉ có thể bất đắc dĩ giữ vẻ tươi cười đáp: "Để cho đúng quy trình."

Phàn Kỳ nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay anh, sau đó cúi đầu nhìn lại tay của mình đã đeo nhẫn cưới. Cô duỗi tay muốn tháo ra để thay chiếc nhẫn kim cương trong tay anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Không phải muốn em đeo cái nhẫn này sao? Nên em tháo nhẫn cưới ra." Trần Chí Khiêm không hiểu tại sao cô có thể phá hỏng bầu không khí như thế: "Nhẫn cầu hôn là đeo ở trên ngón giữa."

"A, ra là vậy!" Phàn Kỳ phản ứng lại sảng khoái nói: "Em đồng ý."

Trần Chí Khiêm nói với chính mình, cô cũng không biết gì là lãng mạn, không cần để ý sau đó anh đeo nhẫn cho cô."

Phàn Kỳ nhìn chiếc nhẫn này, cô không biết nhẫn đeo ở ngón nào nhưng cô thấy viên kim cương này kích thước rất lớn, được làm rất đẹp, có lẽ là rất đắt, mà lúc này Trần Chí Khiêm lại mang ra thêm hai chiếc hộp, một chiếc hộp cô biết là vòng cổ kim cương phỉ thúy của bà, còn một cái hộp khác khi mở ra thì là một đôi bông tai kim cương cùng một bộ với chiếc nhẫn vuông vức gọn gàng.

Tiếng chuông cửa vang lên, Trần Chí Khiêm ra mở cửa, là phục vụ đưa cơm lên phòng."Rửa tay ăn cơm trước đã."

Phàn Kỳ rửa sạch tay đi ra ngoài ngồi đối diện với Trần Chí Khiêm, anh cắm ngọn nến ở trên bánh kem: "Sinh nhật chúng ta đều qua 21, em biết không?"

"Em vĩnh viễn ở tuổi mười tám, anh nghĩ rằng em đã già rồi sao?"

"Em mau thổi nến đi!"

Phàn Kỳ một hơi thổi tắt nến, cô nhìn Trần Chí Khiêm đang cắt bít tết rồi hỏi: "Anh sao lại nghĩ ra làm những việc này?"

"Anh nghĩ muốn tổ chức hôn lễ nhưng nếu như vậy phải mời nhiều người, chỉ sợ không đủ mà cũng không phải là em gả cho anh nên anh đã nói chuyện với A Viễn và chị Linh Linh. Chị Linh Linh và em đến từ cùng một nơi nên biết rõ lai lịch của em, buổi hôn lễ này có vợ chồng họ chứng kiến, chỉ có anh và em."

Phần Kỳ giả cúi đầu cắt miếng bò bít tết, cố kiềm chế sự xúc động muốn khóc của mình, trong miệng nói: "Trần Chí Khiêm, anh nghĩ thật hay, về sau ngày sinh nhật và kỷ niệm ngày cưới gộp chung một ngày vậy có thể đỡ đi một ngày tặng quà."

Trần Chí Khiêm không nói với cô mà ăn cơm trước nếu không tức no rồi lại không ăn được nữa.

Rõ ràng là bữa tiệc bò bít tết lớn bầu không khí rất tốt, cô ăn xong rất nhanh, cắt một miếng bánh kem vào phòng ngồi nhìn kỹ chiếc váy cưới ở trên được thêu hoa rất đẹp.

Trần Chí Khiêm cũng bưng bánh kem đi vào trong, nhìn bộ dạng này của cô uổng phí việc vào anh làm nhiều chuyện như vậy, hận không thể đá m.ô.n.g cô.

Anh nói: "Ăn nhanh lên, sáng sớm nay lên máy bay mà em không chịu ngủ, ăn xong rồi thì đi ngủ trưa một chút."

Phàn Kỳ đứng lên giơ nĩa nói: "Trần Chí Khiêm, anh không hiểu lãng mạn là gì sao, đã làm bữa tiệc lớn kiểu Pháp rồi chẳng lẽ lúc này không muốn mời em nhảy một bài thêm một chút lãng mạn sao?"Anh thật sự nghĩ có nghĩ đến nhưng cô giống như muốn sao?

"Ngủ một chút đi, chừa lại sức cho buổi tối." Nghe thấy lời này, Phàn Kỳ đỏ mặt cười nói: "Biết ngay là như vậy, anh nói đúng."
 
Back
Top Bottom