Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 470



Phàn Kỳ thắc mắc: “Không có giám sát chất lượng sao? Không có kiểm tra?”

“Khi đó sao? Lúc đó thì cho dù có những người hối lộ các thanh tra viên để qua các cuộc thanh tra chất tượng cũng là chuyện bình thường. Ngay cả khi vấn đề này đã được điều tra lại cách đây vài năm, dù cho nó có liên quan đến lợi ích lớn và những tin tức quan trọng đã được đăng lên, thậm chí còn liên quan đến 70.000 người dân đang thuê nhà nhưng chính phủ cũng chỉ cho dỡ bỏ và xây dựng tại mà thôi.“

Hứa Diêu Nhi hỏi: “Liệu sự việc này có bị phơi bày lại lần nữa không? “

Trần Chí Khiêm gật đầu: “Cũng có thể, nhưng việc này có nguồn gốc từ sâu xa nên điều tra cũng không dễ.”

Phàn Kỳ thở dài, nói thế nào cho được với loại chuyện như thế này đây?

Sau bữa tối, Phàn Kỳ thấy đã sáu giờ rưỡi rồi nên hỏi Trần Chí Khiêm: “A Khiêm, giờ này chắc mẹ tan làm rồi nhỉ?”

“Em thử gọi điện thoại xem, có khi bảy tám giờ tối bà ấy mới về được đến nhà, không thể biết chính xác được.”

Thời đại này chuyên gia rất khan hiếm, Tiết Hiểu Tĩnh với tư cách là một chuyên gia phụ khoa, không chỉ tham gia phẫu thuật trong bệnh viện, mà còn hướng dẫn nghiên cứu sinh, thậm chí hàng tuần còn đến trường dạy học cho sinh viên chưa tốt nghiệp, khối lượng công việc rất nhiều.”

Phàn Kỳ gọi điện thoại, vừa khéo bên kia là giọng của Tiết Hiểu Tĩnh: “Mẹ, hôm nay mẹ có về sớm không? Con có một người bạn bị đau bụng kinh, con đã nói với cô ấy rằng con ăn canh chim bồ câu của mẹ, tháng thứ ba căn bản không còn đau nữa, vì vậy cô ấy mới hỏi mẹ.”

Tiết Hiểu Tĩnh nghe Phàn Kỳ ở giữa làm truyền tin, bà ấy không thể trực tiếp khám, vậy nên bà chỉ có thể nói sơ sơ: “Niếp Niếp, bởi vì không đến trực tiếp bắt mạch, đơn thuốc mẹ kê không hoàn toàn chính xác được, cho nên đơn thuốc sẽ nhẹ hơn, để cô ấy uống trước, nếu như không có tác dụng? Thì tốt nhất là đưa cô ấy tới gặp mẹ, hoặc là thăm khám trực tiếp.”

Phàn Kỳ viết đơn thuốc: “Theo lời của mẹ chồng tôi, gan của cô bị suy nhược do hay buồn bực, dễ nổi giận. Cho nên cần phải làm dịu gan.”

Hứa Diệu Nhi chưa nghĩ tới chuyện khám bệnh qua điện thoại, mẹ chồng của Phàn Kỳ còn có thể biết cô ta dễ nổi giận? Cô ta cầm đơn thuốc, quý trọng cất đi.

Tiết Hiểu Tĩnh nói phương thuốc tốt, hỏi: “Niếp Niếp, sao con lại kêu mẹ của con trả lại tiền cho mẹ?”

Phàn Kỳ sững sờ một chút, không kịp phản ứng, tự cảm thấy mình ngu ngốc, không nghĩ tới nhà mẹ đẻ để ý tới môn đăng hộ đối như vậy, chỉ nghĩ ba mẹ chồng đều là phần tử trí thức tiền lương cao, không thiếu tiền, vả lại lần trước ba mẹ chồng đến đây, trong tay cô cũng không có nhiều tiền, nên không đưa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ của cô ngại nhà mình lấy nhiều nên trả lại tiền của bố mẹ chồng đưa?“Dạ, gần đây cổ phiếu Hồng Kông đang tăng lên, con rất lợi hại, kiếm được rất nhiều tiền. Bởi vì còn giúp cho các phú nhị đại vận hành tài khoản, bây giờ tiền vốn trong tay con đã có hai ba trăm vạn, tụi con dự định năm ngoái cho thuê nhà, sau đó thu tiền hàng tháng. Con nói với mẹ chưa? Hiện tại chúng con đang ở một ngôi nhà lớn, rộng hơn 300 mét vuông, lần sau mẹ cùng ba tới đây, có thể ở trong nhà. Chúng con đưa mẹ tiền thì mẹ hãy cầm lấy đi!”

Phàn Kỳ cũng không đi hỏi mẹ cho bao nhiêu tiền, dù sao cũng đã như vậy, cùng lắm thì lần sau về nhà lại đưa cho cả hai bên ba mẹ.

“Con bé này, ba mẹ con phải mua nhà cho anh trai con, còn lo cho anh trai kết hôn, con làm sao có thể phân đều hai nhà chứ? Bà ấy đưa mẹ 7.050 đô la, bị mẹ nói một trận.”

Phàn Kỳ lắc đầu, cô sợ bà ấy nghĩ nhiều, cũng thành thật nói: “Mẹ giữ lại đi, thích mua cái gì thì mua. Đó không phải hưởng phúc của con cháu sao?”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 471



“Chỉ cần các con có thể sống tốt, thì chúng ta an tâm rồi. Hai vợ chồng già chúng ta có tiền lương và trợ cấp của nhà nước, thật sự không cần thiết.”

Tiết Hiểu Tĩnh nói: "Trong đơn vị của mẹ và ba con, có lượng lớn thầy cô giáo cùng học sinh muốn ra nước ngoài, vì không có nơi đổi đô la, nên bọn họ đi chợ đen đổi một đô la mất chín tệ, mẹ và ba con ở trong trường học giúp mẹ của con đổi một đô la chỉ mất bảy tệ năm hào, nên đổi hết tất cả. Hai bên đều có lời. Còn tiền? Ba mẹ của con đẩy ngang đẩy dọc, chúng ta giữ tại một vạn tệ, còn lại đều đưa cho ba mẹ của con. Ba mẹ của con hẹn chúng ta chủ nhật đi xem nhà.”

“Mua bên cạnh nhà bọn con. Có gì hai nhà trông nom cũng tiện.”

“Ừ.” Tiết Hiểu Tĩnh nhìn đồng hồ: "Ôi, tiền điện thoại tháng này gần hết rồi, thôi mẹ cúp máy trước.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tút tút!”

Phàn Kỳ cúp điện thoại, Trần Chí Khiêm bưng trái cây đi lên, dùng ánh mắt để hỏi cô, Phàn Kỳ cùng anh giải thích vài câu, cảm khái: “Mẹ em cũng vậy, mẹ anh cũng vậy. May mà hai người đều tốt, bằng không em óc heo, gặp được mẹ chồng không lo lắng, nhất định làm không tốt.”

Diệu Nhi thấy bối rối khi nghe bọn họ nói giọng Thượng Hải, Phàn Kỳ kéo cô ấy ngồi trên sô pha, cầm một miếng dưa đút vào miệng cô, cùng cô buôn chuyện, nói những chuyện về mẹ chồng và mẹ đẻ, Phàn Kỳ không có mối quan hệ như vậy ở kiếp trước, hiện tại phát hiện mình là một cái cân, cảm thấy ai cần tiền thì đưa cho người đó, không nghĩ tới cân bằng, may mắn ba mẹ hai bên đều không phải là người so đo.

Nghe vậy Diệu Nhi sửng sốt nói: “Gả chồng nên lấy chồng làm trọng, trước tiên phải chăm sóc ba mẹ chồng, giúp nhà mẹ đẻ thì giúp một phần, không thể lấy hết tiền để giúp được, nhưng cô kiếm được nhiều, bằng đó cũng không là gì. May là mẹ chồng cô là người thấu tình đạt lý, mẹ cô cũng không muốn chiếm giữ một mình. Có mẹ chồng cùng mẹ ruột như vậy, thật sự rất hạnh phúc.”

Diệu Nhi mặc dù thay đổi không ít, nhưng những tư tưởng cổ hủ vẫn còn trong suy nghĩ của cô ấy, Phàn Kỳ nói: “Mặc kệ có lấy chồng hay không, thì cũng nên đặt bản thân lên hàng đầu, vì cuộc sống là của chính mình. Như mấy ngôi sao trong làng giải trí, mẹ bài bạc, bán con gái. Loại mẹ này nên bỏ. Yêu lẫn nhau, nếu bà ấy yêu tôi thì tôi cũng yêu bà ấy, bằng không thì chỉ làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng mà thôi.”

Hứa Diệu Nhi rời khỏi nhà của Phàn Kỳ, ở trên đường cô ta vẫn luôn suy nghĩ mấy chữ “yêu lẫn nhau”, cô không biết “yêu lẫn nhau” là như thế nào, cô cũng khát vọng yêu lẫn nhau, cô luôn cố gắng làm cho bản thân trở nên tốt nhất, tiếc là ba mẹ cho rằng đó là lẽ đương nhiên, thậm chí còn thấy chưa đủ, Phùng Học Minh đối với cô ta cũng chưa bao giờ để ý, không nhận được phản hồi, trong lòng cô ta tràn đầy đau khổ, nước mắt lăn thành hàng dài.

Đúng vậy! Mặc kệ có lấy chồng hay không, đều nên đặt bản thân lên hàng đầu. Nếu lấy được là may mắn, còn không là do số phận. Người nhà lạnh nhạt, thì sẽ không bị ép buộc.

Lái xe xuống hầm để xe, cô ta cầm túi xuống xe, thì nghe thấy một tiếng: “Diệu Nhi.”

Hứa Diệu Nhi thấy mẹ cô ta đi tới, sắc mặt của bà ta không tốt lắm: “Mẹ đã đợi con hơn hai giờ.”

“Mẹ không có nói trước là tới tìm con.” Hứa Diệu Nhi đóng cửa xe và khoá lại.

“Diệu Nhi, có phải con cũng không muốn nhận mẹ?” Bà ta hỏi.Nếu không có Phàn Kỳ vừa rồi nói, chắc bây giờ cô ta không thể khống chế được cơn giận, tuy rằng trong lòng vẫn còn d.a.o động, nhưng cô ta vẫn có thể kiềm chế: “Không có, mẹ là mẹ của con. Làm sao có thể không nhận?”

Hứa Diệu Nhi đưa bà ta đi lên lầu, cô mở cửa, mời bà ta đi vào, cô nói: “Mẹ ngồi đi, con đi lấy cho mẹ ly nước.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 472



Bà Hứa ngồi xuống hỏi: “Vẫn là câu nói kia, con tại sao lại muốn cùng Liêu Nhã Triết ở bên nhau? Con không biết bên ngoài hiện tại đang nói nhiều lời khó nghe sao? Mất hết mặt mũi rồi, về sau mấy nhà giàu quyền thế ở Hồng Kông còn có ai muốn lấy con?”

Hứa Diệu Nhi phát hiện ba mẹ nhà mình chỉ biết chỉ trích cô, nói cô mất hết mặt mũi rồi , mà Liêu Kế Khánh là người ngoài lại thay cô làm sáng tỏ, ngay cả tin tức cô cùng Phùng Học Minh chia tay, cũng là do Liêu Kế Khánh đưa lên thì ba cô mới nói, cô hỏi: “Mẹ, mẹ đã nói rõ với phóng viên chưa? Sau này con và Phùng Học Minh chia tay, tính bắt đầu một mối quan hệ mới, cũng không có vấn đề gì.”

“Không có vấn đề gì? Cho dù giải thích, con là một cô gái, sắp cùng Phùng Học Minh kết hôn lại chia tay, không quá hai tháng, con lại cùng Liêu Nhã Triết ở bên nhau, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”

Bà Hứa mặt đầy phẫn nộ: "Nếu danh tiếng không tốt, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.”

“Con dựa vào chính mình kiếm sống không được sao? Chẳng lẽ con không nuôi được bản thân?”

Bà Hứa nhìn cô ta, hận rèn sắt không thành thép: “Sao con hồ đồ như vậy, rốt cuộc là ai cho con uống canh mê hồn? Là Phàn Kỳ sao? Con mở to đôi mắt ra, người ta cũng là dừng cương trước bờ vực, không có tiếp tục quay phim kiểu đó, sau khi lấy chồng, cũng chỉ biết cả ngày cho dân chúng xem cảnh bọn họ ân ái. Nhưng dù sao cô ta cũng là một cô gái hạnh phúc trong giới giải trí, còn diễn xuất, khiến người ta buồn nôn. Con thì hay rồi, không thích làm thiên kim tiểu thư, muốn đi theo sau cô ta, để cô ta điều khiển?”

Hứa Diệu Nhi cuối cùng cũng không thể khống chế được cảm xúc của mình : “Mẹ, cuộc đời của con do chính con lựa chọn, con đã 27 rồi, không còn nhỏ nữa.”

“Mẹ là mẹ con, mẹ không dạy được con nữa sao?” Bà Hứa tức giận đến phát khóc: "Con là do mẹ mười tháng mang thai, sinh ra con, tất cả đều vì con… “

Thấy bà ta khóc như vậy, Hứa Diệu Nhi chỉ có thể ngồi xuống, kiềm chế bản thân: “Mẹ, con có thể sống tốt, mẹ không cần lo lắng cho con.”

“Diệu Nhi, ba con chắc chắn sẽ không cho con đi với tên ăn chơi đàn đúm nhà họ Chu kia nữa, nhưng tình hình hiện tại của con, các công tử có bản lĩnh cũng chướng mắt.”

Bà Hứa vươn tay nắm lấy tay con gái: "Bà Phùng hôm nay tới tìm mẹ, nói rằng Học Minh tự nhốt mình, không nghe khuyên bảo. Nói trong lòng anh ta vẫn còn nhớ con, còn nói anh ta nhất định sẽ thay đổi. Diệu Nhi, lãng tử quay đầu quý hơn vàng!

Trong thành Hương Giang từ trước đến nay đối với đàn ông thì khoan dung, nhưng lại rất hà khắc đối với phụ nữ, đàn ông dù có phóng túng đến đâu, chỉ cần có gia thế, thì đó cũng chỉ là mấy cái tin tức râu ria.

Con trước kia một lòng một dạ đối với Học Minh, hơn nữa con cũng đã trao thân cho anh ta, hai đứa tiếp tục ở bên nhau không tốt sao?”

Hứa Diệu Nhi trước kia đừng nói là Phùng Học Minh quay đầu lại, chỉ cần anh ta có thể đặt cô ta ở vị trí bà Phùng, cho cô ta đủ tôn trọng, cô ta cũng thỏa hiệp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng hiện tại cô ta thật sự nghe không vào những lời mà bà ta nói: “Mẹ, anh ta quay đầu lại đều không liên quan đến con. Con vĩnh viễn sẽ không cùng anh ta ở bên nhau.”

Bà Hứa thấy con gái dầu muối không ăn, cuối cùng nổi giận: “Con hồ đồ vậy, những lời tốt đẹp không nghe, một hai phải tự rước lấy nhục nhã mới được? Cho con bậc thang, con lại không cần, một hai phải…”

Bà Hứa ném cái gối lên người Hứa Diệu Nhi, cái gối đánh không đau, nhưng Hứa Diệu Nhi biết câu nói kế tiếp có bao nhiêu giày vò.

“Mẹ vì con trả giá nhiều như vậy, con như vậy, ba của con ở nhà suốt ngày mắng mẹ, mẹ đều phải chịu đựng…”

“Đủ rồi!” Hứa Diệu Nhi thét lên, cô ta biết chính mình không nên như vậy, nhưng mà cô ta không thể kiềm chế được, thật sự không thể kiềm chế được.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 473



Bà Hứa bị con gái thét như vậy, cuối cùng ngừng tại, bà ta mặt đầy thất vọng mà nói: “Mẹ thật sự không dạy được con, cút đi! Cút đi!“

Nhìn bà ta mang theo vẻ mặt thất vọng biểu tình rời đi, Hứa Diệu Nhi ngồi ở trên sô pha cuộn cơ thể lại nức nở. Không biết cô ta đã khóc bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ta cầm lấy điện thoại, bên kia điện thoại là Liêu Nhã Triết, anh ta nói: “Diệu Nhị, tôi mới mua một quyển tiểu thuyết rất hay, tôi nói cho cô biết, nó buồn cười lắm.”

Cô ta nói bằng giọng mũi: “Phải không? Liêu Nhã Triết, hôm nay tôi có hơi mệt, nếu không ngày mai lại nói?”

Bên kia âm thanh có chút thất vọng, anh ta nói: “Vậy cũng được! Cô nghỉ ngơi đi.”

Hứa Diệu Nhi cúp điện thoại, thấy rất kỳ lạ, anh chỉ nói hai câu ngớ ngẩn, trong lòng cô cảm thấy yên bình một chút.

Cô ta ôm chân ngẩn người trên ghế sô pha, ít nhất trong lòng không cảm thấy khó chịu nữa, cô ta thật sự hy vọng trời mau sáng để có thể đi làm.

Chuông cửa kêu “Leng keng”, Hứa Diệu Nhi nhíu mày, ai đến vào lúc này? Cô ta đi đến cửa nhìn qua mắt mèo thấy người đến là… Liêu Nhã Triết. Đã trễ thế này, anh ấy còn tới làm gì?

Hứa Diệu Nhi mở cửa.

Liêu Nhã Triết đứng ở trước cửa, anh cẩn thận nhìn cô, mắt cô ấy sưng đỏ, mũi sụt sịt, anh ta hỏi: “Diệu Nhi, cô sao thế?”

“Tôi không sao. Sao anh lại đến đấy?”

Liêu Nhã Triết giơ cái túi trong tay lên: “Hồi sáng cô nói là đau đầu, lúc nãy gọi điện thì tôi thấy hình như cô bị ngạt mũi, tôi nghĩ ngay có phải cô bị ốm rồi không? Sau đó tôi đi mua thuốc đến cho cô này.”

“Không phải, chỉ là…” Hứa Diệu Nhi có chút khó xử, chuyện trong nhà cũng khó mà nói với người khác.

Liêu Nhã Triết sực nhớ ra chuyện gì đó, lấy từ trong túi ra một cuốn tiểu thuyết cổ trang “Nương tử, đợi ta với”: “Vừa nãy tôi kể với cô rồi, tôi đã mua một cuốn tiểu thuyết, nhớ không? Truyện hài lắm. Tôi mang đến cho cô này, đọc nó tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Chưa cần xem tiểu thuyết, cô thấy anh ta cầm cuốn sách như dâng bảo vật, còn định mở ra đọc. Hứa Diệu Nhi thấy hàng xóm mở cửa đi ra ngoài, anh ta lại đang đứng đây đọc tiểu thuyết ngôn tình, vậy thì mất mặt quá, cô lập tức kéo anh ta vào nhà: “Vào đi rồi nói.”

Lúc Hứa Diệu Nhi đóng cửa lại, Liêu Nhã Triết mới phát hiện họ đang cùng ở trong một căn phòng, anh cúi đầu giở sách đưa cô ấy đọc: “Cô đọc đoạn này xem.”

Hứa Diệu Nhi cúi đầu cầm lấy cuốn sách, nhưng không rõ đầu cuối ra làm sao, đọc cũng không hiểu gì, nhưng tên ngốc này đang mỉm cười đợi cô, cô cũng cười đáp lại: “Hay lắm.”

“Diệu Nhi, Phùng Học Minh vẫn đến quấy rầy cô à? Hay cô vẫn chưa buông được anh ta?” Liêu Nhã Triết hỏi.

Hứa Diệu Nhi đã hiểu tại sao Phùng Học Minh thích ở cùng Liêu Nhã Triết. Dù anh ta nói hơi nhiều, nhưng anh ấy thực sự coi cô như là một người bạn, cực kỳ quan tâm.

“Anh đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy thực sự không còn quan hệ gì.”

Hứa Diệu Nhi quyết định nói rõ với anh ta, tránh để anh ta suy nghĩ lung tung: "Mẹ tôi đến đây, khuyên tôi không được ở bên anh, bắt tôi đi tìm Phùng Học Minh. Còn nói ngày hôm đó Phùng Học Minh rất đau lòng, cho nên bác gái Phùng đã nói chuyện với mẹ tôi, bà cũng nghĩ tôi nên quay lại với anh ấy. Tôi đã cãi lại bà ấy…”

Có thể là về đêm, con người ta càng dễ mủi lòng, nhạy cảm, Hứa Diệu Nhi cũng vì vậy mà vừa nói vừa khóc.

Ban đầu thấy mắt cô ấy sưng mọng, bây giờ lại khóc không ngớt, anh biết phải làm sao bây giờ? Anh không hiểu bà Hứa nghĩ thế nào, sao lại bắt Diệu Nhi quay lại với Phùng Học Minh?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 474



Liêu Nhã Triết vốn lo lắng cho cô ấy, giờ đây ại thấy nước mắt cô rơi lã chã, tim anh như thắt lại, anh cũng không biết nên an ủi cô ấy như nào.

Anh chỉ biết vươn tay kéo cô ấy vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô: “Cô làm tốt lắm, rất tốt, đừng nghe lời bà ấy, toàn nói linh tinh gì không? Hôm nay tôi đến nhà bố tôi ăn cơm, ông ấy nói rằng, nếu có thể, ông sẵn sàng đổi tôi cho bố cô để nuôi cô.”

“Hả?“ Hứa Diệu Nhi ngẩng đầu.

Liêu Nhã Triết thấy mặt cô giàn giụa nước mắt nên anh lấy khăn giấy ra lau cho cô: “Thật mà. Có vẻ bố tôi rất thích có con gái! Ông ấy luôn mong có con gái, lúc gặp Phàn Kỳ cũng vậy, gặp cô cũng vậy. Nếu tôi nói với ông như vậy, ông chắc chắn phản bác lại: “Bố chỉ thích những người tài giỏi, nếu con giỏi hơn Phàn Kỳ và Diệu Nhi, bố nhất định cũng sẽ thích con! Nhưng thực tế thì sao?”.”

Liêu Nhã Triết lại rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy: “Cô tự xem mình đi, khóc nhè thế này còn ra thể thống gì nữa. Lúc nhỏ bị bố đánh, tôi đã khóc bao giờ đâu. Lần sau cô khóc cho ông ấy xem, cho ông ấy biết con gái rắc rối như nào! Cho ông ấy biết ông ấy thích kiểu con gái xinh đẹp gọn gàng, chứ không phải kiểu con gái hay khóc nhè.”

“Dở hơi! Tại sao tôi phải khóc trước mặt bác Liêu chứ?”

Hơn nữa, cô không thể khóc trước mặt ông Liêu, ông Liêu cũng sẽ không chê trách cô, lại lo lắng cô đi về buổi tối có an toàn không, còn đưa cô về nhà. Nghĩ đến đây, cô không khóc nổi nữa rồi rút khăn giấy lau nước mắt.

Hứa Diệu Nhi cuối cùng cũng ngừng khóc, Liêu Nhã Triết thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, anh ta đặt sách xuống, vươn tay lấy thuốc cảm đưa cho cô ấy: “Tôi phải đi đây, cô đừng buồn nữa. Nghỉ ngơi sớm đi!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừ!”

Hứa Diệu Nhi tiễn Liêu Nhã Triết ra cửa, Liêu Nhã Triết nói: “Cô đừng xuống lầu, cô xuống lầu rồi, tôi lại lo lắng rồi phải đưa cô lên lầu.”

“Tôi biết rồi.” Hứa Diệu Nhi mỉm cười nhìn anh ta: " Liêu Nhã Triết, cảm ơn anh! Anh tốt thật đó!”

Liêu Nhã Triết nhìn khuôn mặt vừa mới khóc xong của cô bớt đi vài phần xinh đẹp, anh ta đưa tay xoa đầu Hứa Diệu Nhi rồi nói: “Được rồi, được rồi! Tôi biết mà, tôi đi đây, cô đóng cửa lại đi.”

Hứa Diệu Nhi đóng cửa lại, cầm cuốn tiểu thuyết lên lật vài trang. Cô thích những bộ tiểu thuyết tình cảm tinh tế, Liêu Nhã Triết thích những bộ hài hước.

Tắm xong, cô sẽ đọc tiểu thuyết, khi anh ta đến, tâm trạng cô sẽ ổn hơn chút.Liêu Nhã Triết lái xe về nhà. Anh nghĩ tiếp xúc với Hứa Diệu Nhi lâu như vậy, anh mới phát hiện ra cô ấy là một cô gái dễ thương lại dễ làm người ta lo lắng. Lúc ôm cô ấy, anh thực sự thương cô, mong cô luôn vui vẻ.

Liêu Nhã Triết về đến nhà, anh ngồi xuống sô pha suy nghĩ. Anh thật sự thích Hứa Diệu Nhi, cô ấy không quá xinh đẹp, không quá dịu dàng, cô ấy cũng không tốt đến vậy.

Ở với cô ấy không gò bó như lúc ở cạnh Phàn Kỳ, không phân biệt nam nữ, nhưng lại mang lại cảm giác của nam nữ.Có lẽ, có thể là, hình như anh đã thích Hứa Diệu Nhi.

Nghĩ đến đây, anh ta lại nhớ lại, Hứa Diệu Nhi nói mẹ cô đến tìm cô, bắt cô làm hoà với Phùng Học Minh, nói Phùng Học Minh tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền.

Mấy ngày nay Liêu Nhã Triết không dám gặp Phùng Học Minh vì anh ta thấy có lỗi với Phùng Học Minh.

Nghe nói Phùng Học Minh đau lòng, khổ sở, anh rất lo lắng, anh đứng trước bàn điện thoại và do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Phùng Học Minh.Đầu bên kia điện thoại là giọng nói hơi khàn của Phùng Học Minh: “Alo!”

“Học Minh, cậu thế nào rồi?” Liêu Nhã Triết quan tâm hỏi, trong lòng anh ta căng thẳng, sợ Phùng Học Minh sẽ cúp điện thoại và phớt lờ anh ta.Nghe thấy giọng nói của Liêu Nhã Triết, Phùng Học Minh cũng không rõ là cảm giác gì.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 475



Ai cũng có thể tìm đến Diệu Nhị, tại sao lại là anh ta? Mặt khác, Diệu Nhi kết hôn với ai anh ấy không yên tâm, nhưng tên ngốc Liêu Nhã Triết mà anh ấy biết này lại khác. “Thế nào là thế nào? Chẳng lẽ tôi tại sống dở c.h.ế.t dở vì phụ nữ sao?” Phùng Học Minh nhấp một ngụm rượu.

Thấy Phùng Học Minh vẫn muốn nói chuyện với mình, Liêu Nhã Triết thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi vừa nghe Diệu Nhi nói rằng mẹ cậu đã tìm mẹ cô ấy, bà ta đã ép cô ấy quay lại với cậu, còn nói mấy ngày nay cậu rất buồn.”

Phùng Học Minh bật ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, rõ ràng là 23:20, cậu ta hỏi: “Anh nói lúc nãy?”

“Đúng vậy! Tôi vừa mới từ chỗ Diệu Nhi về.” Liêu Nhã Triết đáp.

“Cậu mới từ chỗ Diệu Nhi về?” Phùng Học Minh vội đặt cái ly lên bàn, nghe một tiếng “cạch” vang lên: " Liêu Nhã Triết, cậu muốn khoe với tôi đấy à?”

"Không... Tôi...” Liêu Nhã Triết ý thức được bản thân sơ suất, tại sao không nghĩ đến điều này chứ? Anh ta vội vàng giải thích: "Không phải khoe khoang, tôi chỉ nghe nói thôi nên lo cho cậu.”

“Lo cho tôi? Lo tôi chưa chết?”

Nghe Phùng Học Minh nói vậy, Liêu Nhã Triết cảm thấy áy náy: “Học Minh, tôi thật sự lo cho cậu, nếu cậu giận, cậu cứ đánh tôi một trận cho hả giận đi.”

“Thật sao?” Phùng Học Minh hỏi lại: "Được thôi, cậu đến nhà tôi đi, ngay bây giờ.”

“Hả?”

“Cậu chỉ biết nói suông để vừa lòng tôi sao?” Phùng Học Minh cười khẩy.

Khi Liêu Nhã Triết giả vờ thích Hứa Diệu Nhi, anh đã luôn cảm thấy có lỗi với Phùng Học Minh, nhưng bây giờ anh thích Hứa Diệu Nhi thật, anh ta càng có lỗi với người anh em của mình. Đánh một trận thì đánh một trận, anh nói: “Tôi sẽ qua đó ngay.”Tên ngốc này tới thật đấy à?

Phùng Học Minh cúp điện thoại, anh ấy không dám tin, đến tận cửa chịu đòn sao?Phùng Học Minh không uống rượu nữa, nhìn ra cửa, đợi từng giây từng phút trôi qua, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Diệu Nhi và Liêu Nhã Triết ở bên nhau, anh ấy lại thấy khó chịu phát điên. Tên khốn này, đã có được cô ấy rồi còn khoe với anh ấy.

Cuối cùng, anh ấy nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ấy ra mở cửa, quả nhiên Liêu Nhã Triết đã đến. Liêu Nhã Triết quan tâm hỏi anh ấy: “Học Minh cậu không sao chứ?”

Phùng Học Minh túm lấy anh ta kéo vào nhà, đẩy anh ta xuống ghế sô pha rồi mới mở miệng nói: “Làm sao? Cậu đang khoe khoang đấy à? Diệu Nhi thích cậu rồi, hai người đến với nhau rồi, đúng không?”

Liêu Nhã Triết im lặng không đáp, mặc kệ anh ấy đánh, thỉnh thoảng anh ta chỉ kêu đau, Phùng Học Minh mắng: “Mẹ kiếp, nửa đêm cậu bảo tôi rằng cậu vừa từ chỗ Diệu Nhi về, cậu có ý gì? Cho rằng tôi chưa đủ đau khổ hay sao còn nói một câu đ.â.m vào tim như thế?”

Phùng Học Minh lại đánh anh hai cái rồi hạ tay, ngồi xuống.Liêu Nhã Triết nhổm dậy, anh lúng túng không biết đặt tay ở đâu, dù sao hôm nay đến tận cửa chịu đòn, anh mong anh ấy cảm thấy thoải mái hơn.

Phùng Học Minh thấy mặt anh bị đánh sưng lên, khoé miệng nứt ra, mặt nhăn lại có vẻ đau, nhưng vẫn ngồi lại bên cạnh anh ta, Phùng Học Minh bật cười: “Ngốc thật! Cái tên ngốc này!”

Thấy Phùng Học Minh cười, Liêu Nhã Triết cười theo: “Cậu không giận nữa chứ?”Phùng Học Minh cúi đầu hỏi anh ta: “Diệu Nhi mấy ngày nay có khỏe không?”

“Thì mẹ cậu tìm mẹ cô ấy, không biết mẹ cô ấy đã nói gì, cô ấy giận rồi khóc, hai mắt sưng cả lên. Còn lúc khác thì vẫn tốt.” Liêu Nhã Triết nói.

Phùng Học Minh thở phào: “Vậy là tốt rồi. Cô ấy ở bên cậu sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên tôi. Liêu Nhã Triết, tôi thật sự rất ghen tị với cậu, từ lúc gặp cậu, tôi đã ngưỡng mộ cậu. Lúc đó, mẹ cậu không còn, bố cậu đến đón cậu tan học. Bố mẹ tôi vẫn còn nhưng những gì tôi nghe được là những cuộc cãi vã. Tôi và Diệu Nhi lớn lên trong hoàn cảnh giống nhau…”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 476



Diệu Nhi so với anh ấy còn tệ hơn, cô ấy là con gái, ít va chạm ngoài đời, nên cô ấy còn khó khăn hơn, nhưng tốt hơn ở chỗ, cô ấy là con gái, còn có tên ngốc như Liêu Nhã Triết ở bên.

Liêu Nhã Triết nghe Phùng Học Minh nói về quá khứ giữa anh ấy và Hứa Diệu Nhi, đối với Liêu Nhã Triết, đó là những ngày tháng bình thường, bố anh ta đã tái hôn, hỏi ông có quan tâm đến anh ta nữa không thì câu trả lời là rất quan tâm, thậm chí còn nuông chiều hơn nữa.

So với bố mẹ của Phùng Học Minh và Diệu Nhi, bố anh ta đúng là tốt hơn thật.

Hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại reo, đã nửa đêm rồi, ai còn gọi đến vậy? Phùng Học Minh bắt máy, bên kia là giọng của Lưu Tương Niên: “Học Minh, cháu tới Phồn Viên đi.”

“Ông ngoại, bây giờ là 12 giờ rưỡi rồi.”

“Mày chưa xem TV à? Mày chưa biết tin gì sao?” Lưu Tương Niên lớn tiếng quát.

Phùng Học Minh đứng lên, anh ta uống hơi nhiều nên đầu óc hơi choáng váng, bước đi hơi lảo đảo.

Liêu Nhã Triết nói: "Anh uống nhiều vậy không lái xe được đâu, tôi đưa anh đi nhé?"

"Cũng được!"

Phùng Học Minh đi theo Liêu Nhã Triết, Liêu Nhã Triết lái xe đưa anh ta tới Phồn Viên.

Phùng Học Minh nghiêng đầu nhìn Liêu Nhã Triết, mặt anh ta bị đánh trông cứ như đầu heo vậy.

Anh ta đưa tay khoác vai Liêu Nhã Triết, Liêu Nhã Triết nhếch miệng cười với anh ta, Phùng Học Minh lắc đầu: "Đừng cười, khó coi c.h.ế.t đi được."

Liêu Nhã Triết tủi thân: "Không phải do anh đánh đó sao?"

"Sao hả? Không được đánh à?"

"Anh cứ trút giận, không giận nữa là được rồi."Phùng Học Minh thở ra một hơi: "Tôi thấy giận chính bản thân mình, lúc cô ấy còn ở bên cạnh thì tôi ngại ngần, đến bây giờ cô ấy rời đi rồi tôi lại thấy nuối tiếc không thôi, tôi đáng bị vậy lắm."

"Biết là tốt, sau này gặp được cô gái dễ thương khác không được như vậy nữa." Liêu Nhã Triết nói với anh ta.

Lái xe đến cửa Phồn Viên, Phùng Học Minh xuống xe đi vào.Dưới ánh đèn lờ mờ, Phồn Viên lúc rạng sáng khiến Phùng Học Minh cảm thấy hơi âm u.

Anh ta đi vào nhà, trong căn phòng khách rộng lớn, ánh đèn rực rỡ, trang hoàng sắc xanh vàng, có một người đang ngồi trên ghế salon.Anh ta đi đến ngồi xuống: "Ông ngoại, sao nửa đêm mà ông lại qua tìm cháu."

"Mấy ngày nay vì chuyện của phụ nữ mà cháu không còn quan tâm gì nữa rồi à?"

Phùng Học Minh không biết mình phải quan tâm chuyện gì, anh ta nói: "Ban ngày cháu đi làm bình thường, lượng tiêu thụ của WO rất tốt. Cháu không biết mình phải quan tâm thứ gì."Anh ta thật sự không biết nên không gọi sang sao?

Lưu Tương Niên nói: "Hôm nay có một tòa nhà bị sụp đổ."

Tin tức này khiến Phùng Học Minh thấy khá ấn tượng, nhưng anh ta không biết việc này thì liên quan gì đến ông ngoại chứ? Anh ta có chút tiếc rẻ nói: "Tòa nhà chất lượng vốn không nhiều. Sụp xuống cũng chẳng có gì lạ, theo lý mà nói thì tốt nhất phải tiến hành kiểm tra đo lường trong toàn bộ quá trình, chứ kiểm tra cho qua thì có ích gì? Nhiều tòa nhà như vậy, chẳng lẽ phải xây lại tất cả sao, xây lại rồi người trong đó cũng mua không nổi. Chính phủ chắc cũng không chi nhiều tiền xây dựng lại mấy công trình thế này đâu nhỉ?"

"Bây giờ tòa nhà ấy đang gây ảnh hưởng tới tòa Hàm Thủy, tối hôm nay tin tức trên TV náo loạn một phen đấy." Lưu Tương Niên nói.

Bây giờ Phùng Học Minh biết rồi, năm đó ông ngoại tạo mấy hạng mục tòa nhà không có 26 tòa dỡ bỏ xây lại của Hàm Thủy, nhưng mà 85 tòa cần củng cố lại có trong danh sách đó, thật ra trong đó có hai tòa vốn đang nằm trong phạm vi dỡ bỏ rồi.

Nhiều nhà phát triển bất động sản đã đảm nhận nhà ở công cộng khi đó, sau nhiều thăng trầm, nhiều người đã phá sản và một số bị sáp nhập và mua lại. Ngày nay chỉ còn hai hoặc ba công ty còn hoạt động và Thiên Hà là một trong số đó.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 477



Vào năm 1982 tại xảy ra một vụ bê bối khác, nếu tòa nhà của Thiên Hòa bị phá bỏ và xây dựng tại thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Thiên Hòa.

Hai tòa nhà được miễn phá dỡ. Đây là một hoạt động bất hợp pháp. Lúc Phùng Học Minh nhậm chức ở Thiên Hòa, anh ta vẫn đang có xung đột với việc quản lý của ông ngoại. Anh ta cho rằng Thiên Hòa phải làm cho tốt đúng quy định hạng mục này, nhưng ông ngoại vẫn làm theo ý mình, còn bảo anh ta làm sao nữa.

Anh ta hỏi: "Thì sao? Không phải ông đã làm xong rồi sao? Mấy tòa liên quan cũng đã tiến hành gia cố rồi."

"Chuyện này đang gây tranh cãi trong nội bộ chính phủ, rất có thể bây giờ sẽ điều tra triệt để hết."

Lưu Tương Niên nhìn Phùng Học Minh: "Nếu... Ông nói nếu quả thật không còn cách nào khác, phạt tiền thì không phải chuyện lớn gì, dù lúc đó có xử phạt ông hai ba năm tù thì cũng có ngày ông được thả ra thôi. Vấn đề bây giờ của ông là không cách nào chịu được việc điều tra và thẩm vấn không ngừng của bọn họ."

"Vậy nên ông mong cháu làm gì?" Phùng Học Minh hỏi ông ta.

"Cháu xoay sở Thiên Hòa, ông đi Thụy Sĩ dưỡng bệnh." Lưu Tương Niên nói: "Dù cháu không muốn thừa kế Thiên Hòa thì ít nhất cũng nghĩ đến việc ông nuôi cháu nhiều năm qua đi."

Phùng Học Minh hiểu, chỉ cần mình thay thế ông ngoại trở thành người điều hành thực tế của công ty, ông ngoại đi Thụy Sĩ dưỡng bệnh thì chắc chắn khi mà phải điều tra những việc này, anh ta có thể không cần tham gia. Chỉ cần tham gia thẩm vấn chi tiết vài câu thôi, như vậy thì áp lực của ông ngoại cũng giảm đi đáng kể.

"Học Minh, giúp ông một tay đi, dù cháu không muốn thừa kế Thiên Hòa nhưng cũng đừng để Thiên Hòa sụp đổ trước mắt ông, đây là tâm huyết cả đời ông." Lưu Tương Niên cầm tay Phùng Học Minh, lệ rơi đầy mặt.

Phùng Học Minh nhìn ông ngoại gần đất xa trời này, đây là ông ngoại của anh ta. Cho dù anh ta có tâm tư như nào đi nữa thì ông ngoại cũng thật sự nuôi dưỡng anh ta bao năm qua. Ông ta giờ mắc bệnh ung thư, sự việc của Hàm Thủy đã khiến giới bất động sản bị ảnh hưởng rất lớn.

Nếu điều tra ra thì không chỉ ngồi tù mà mấy nhà sánh vai cùng Thiên Hòa vào giai đoạn năm 70 cũng sẽ chịu ảnh hưởng cực kỳ lớn, có lẽ mấy bên kia cũng sẽ bỏ đá xuống giếng nữa.

Do tác động tiêu cực của sự cố này, việc quản lý của Thiên Hòa chắc chắn sẽ có vấn đề. Với một người có sức khỏe như ông ngoại đây thì khó mà chống đỡ tiếp được.

Phùng Học Minh đứng lên: "Ông ngoại, để cháu cân nhắc một chút."

"Học Minh, sức khỏe của ông đã như vậy rồi, cháu..."

"Cháu biết." Phùng Học Minh nói: "Đây không phải chuyện nhỏ, ông để cháu suy nghĩ kỹ một chút. Cháu không lái xe nên ngủ tạm ở đây trước, trời sáng rồi cháu sẽ bảo tài xế chở mình về."

"Học Minh, có lẽ ông không chống đỡ được nữa đâu." Lưu Tương Niên nói với Phùng Học Minh.Phùng Học Minh nhìn cơ thể gầy còm của ông ngoại, anh ta không trả lời gì mà xoay người đi lên lầu, nằm ở trên giường trằn trọc.

Anh ta buộc ông ngoại phải cho bà ngoại một danh phận. Anh ta ủng hộ việc mẹ mình rời bỏ ba, nhưng thật ra anh ta luôn mong rằng người nhà của mình có thể sống tốt cùng nhau, cũng như mong rằng ông ngoại được sống tốt.

Phàn Kỳ xuống lầu ăn sáng, cậu mợ thức dậy sớm. Cậu mợ thì đi đi lại lại, hai vợ chồng già đang đi tới đi lui trong sân.Mợ cầm tờ báo đi vào, biết hai vợ chồng son muốn vừa đọc báo vừa ăn sáng.

Phàn Kỳ mở báo ra xem, bài báo đầu đề là sự việc tòa nhà bị sập, trong đó viết tòa nhà bị sập dùng bê tông màu trắng, mà bình thường bê tông thì có màu xám tro. Do vậy có thể nói bọn họ đã dùng nước trộn vào bê tông dẫn đến việc thép bị ăn mòn, vật liệu công trình cũng bị ăn bớt cắt xén.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 478



Cô lại nhìn thấy một bài khác viết tỉ mỉ về sự kiện "Tòa nhà Hàm Thủy" năm đó. Đêm qua Trần Chí Khiêm cũng đã nói cho cô nghe về chuyện của tòa nhà Hàm Thủy rồi.

Sau đó anh đi gọi điện thoại cho bên Mỹ, cô cũng không hỏi tiếp nữa. Bây giờ nhìn bài báo cáo được viết tỉ mỉ này cô mới biết được mấy người đó không tuân theo quy định, Phàn Kỳ càng đọc càng thấy tức: "Mấy người lòng dạ đen tối đó vì kiếm chút tiền mà vứt lương tâm cho chó ăn cả rồi."

Trần Chí Khiêm nói: "Lúc đó về cơ bản ngành nội thất đều vậy cả, ai xây nhà chất lượng tốt thì sẽ gặp vấn đề giá vốn, không lấy được hạng mục nên dẫn đến tiêu chuẩn bị giảm đi. Đừng tức giận nữa, anh nói em nghe, tiếp đến liệu Hồng Kông có điều tra rõ vụ này không đây?

Sau khi qua lần điều tra triệt để này, chất lượng ngành nghề sẽ được nâng cao hơn, huống hồ tòa nhà cao ốc ở Hồng Kông giờ quý như vàng, tòa nhà cũng bắt đầu mọc lên như nấm, biến thành xí nghiệp lớn độc tài buôn bán, xí nghiệp nhỏ biến mất. Ít nhất cũng có chỗ tốt, chất lượng tòa nhà sẽ được nâng cao hơn nhiều."

"Loại lòng dạ đen tối đi hại người này, thật sự không đáng sống trên đời này nữa mà."

"Thiên Hòa cũng có vài bộ phận phải chịu trách nhiệm này đấy." Trần Chí Khiêm nói.

Nghĩ đến việc trước đó Trần Chí Khiêm có nói kiếp trước Lưu Tương Niên tìm được anh vào năm 88, khi đó Lưu Tương Niên là đại phú hào, có thể thấy lần thanh tra này ảnh hưởng tới ông ta không lớn lắm. Phàn Kỳ hỏi: "Chất lượng tòa nhà của Thiên Hòa rất tốt sao?"

"Sao mà có chứ? Lưu Tương Niên là kiểu người đầu cơ trục lợi tùy theo tình hình giá cả. Em cho rằng tại sao khi thấy cắn rứt lương tâm ông ta lại mua bán lỗ vốn chứ?" Trần Chí Khiêm nói với cô.

Phàn Kỳ không hiểu: "Nhưng chính anh cũng bảo kiếp trước Lưu Tương Niên không bị ảnh hưởng gì, dù sao kiếp trước đến năm 88 ông ta mới biết anh. Hơn nữa sau khi c.h.ế.t rồi, Phùng Học Minh đã thay ông ta quyên tặng tất cả tài sản đi, còn có cái danh nhà từ thiện nổi tiếng nữa mà."

"Kiếp trước ông ta bình an vượt qua nguy cơ này. Chẳng qua kết quả là Phùng Học Minh vì cản trở điều tra nên bị xử giam ba tháng, chấp hành tại ngoại. Không có tổn thất gì lớn lắm mà thôi." Trần Chí Khiêm cười nói: "Nhưng lần này điều tra sẽ triệt để hơn một chút đó."

Phàn Kỳ phát hiện nụ cười của anh có hơi gian trá: "Chẳng lẽ anh..."

"Không phải anh, do bản thân Lưu Tương Niên thôi."

Phàn Kỳ lại không hiểu: "Lưu Tương Niên tự điều tra mình? Ông ta không có bệnh trong người thì đầu óc cũng có bệnh luôn rồi."

"Vì để Phùng Học Minh tiếp nhận Thiên Hòa, ép Phùng Học Minh không còn đường lui nữa nên ông ta không tiếc việc để cho anh ta ngồi tù mấy năm, không phải ba tháng mà thật sự vào tù hai ba năm đấy."

Nghe thấy vậy Phàn Kỳ ngơ cả người ra: "Người này bị bệnh thần kinh gì vậy chứ?"

"Không phải bị bệnh thần kinh, kiếp trước vì muốn ép anh về mà ông ta làm gì em nhớ chứ? Ông ta có logic của riêng mình, chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ lợi dụng ngay."

Trần Chí Khiêm nói: "Ông ta biết dùng khổ nhục kế khiến Phùng Học Minh quay về Thiên Hòa. Em thấy Phùng Học Minh đối xử rất tệ với Hứa Diệu Nhi nhưng anh ta cũng có chút lương tâm, có suy nghĩ của một thương nhân. Nếu không thì kiếp trước anh ta sẽ không quyên góp tất cả tài sản của Lưu Tương Niên đâu."

"Không đúng lắm nhỉ? Vấn đề của mấy năm 60, Phùng Học Minh không phạm tội thì sao anh ta ngồi tù được?'

Trần Chí Khiêm nói: "Vấn đề của mấy năm 60, cùng lắm là hiện tại Thiên Hòa bị phạt tiền thôi. Nhưng mà Lưu Tương Niên không làm vậy, ông ta sẽ sắp xếp một chút, sau đó khuyên Phùng Học Minh tiếp nhận chức vụ, tìm bên điều tra liêm khiết cản trở để moi ra thêm vài vấn đề khác nữa. Phùng Học Minh là người quản lý Thiên Hòa mà bị tóm, chỉ cần anh ta bị nhốt hai ba năm thì lúc ra ngoài WO sẽ không còn nữa. Đến lúc đó ông ta sẽ thương lượng với Phùng Học Minh, khiến anh ta phải quay về Thiên Hòa."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 479



"Nếu nói như vậy thì Phùng Học Minh mềm lòng trở về là vì ông ngoại của mình, vì Phùng Học Minh thương ông ta, sao ông ta làm vậy được chứ?" Phàn Kỳ nhìn Trần Chí Khiêm.

"Nghĩ về Phương Hạo chút đi." Trần Chí Khiêm nhắc nhở cô.

Mấy hôm trước Phương Hạo đến Hồng Kông, vợ chồng hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, Phương Hạo là người ngay thẳng khéo ăn khéo nói.

Trần Chí Khiêm nói kiếp trước Phương Hạo bị xe tông c.h.ế.t cũng là do muốn đưa anh về. Do đó Lưu Tương Niên gài bẫy chính cháu ngoại của mình, cô cũng đừng nên cảm thấy kỳ lạ gì cả.

"Vậy anh có định nhắc nhở Phùng Học Minh không?"

"Có."

Được rồi! Tin tưởng chồng nhà mình thôi.

Phàn Kỳ tiếp tục lật báo, thấy một tin tức khác:

"Liêu Nhã Triết ăn khuya cùng Hứa Diệu Nhi."

Mới vừa "Ăn lén" đây mà sao giờ thành "Ăn khuya" rồi?

Hình ảnh cho thấy xe của Liêu Nhã Khiết ra vào nhà để xe của tòa nhà Hứa Diệu Nhi, bài báo nói rằng tổng cộng mất 34 phút, bao gồm cả thời gian mặc quần áo, c** q**n áo và vệ sinh.

Vì vậy 34 phút đó có thể chứng minh rằng Liêu Nhã Khiết không quá giỏi, Phàn Kỳ suýt sặc sữa trong miệng…

Phàn Kỳ rất thích hóng chuyện bát quái nên lúc Trần Chí Khiêm dừng xe cô quên mất phải hôn chồng mình, bị anh tóm lấy bổ sung một ngụm lên môi rồi mới buông tha.

Cô tăng nhanh tốc độ để đến phòng môi giới nhìn chuyện xấu của ông bà chủ.Lúc lên lầu thì bị Hàng tỷ kéo lại: "Kỳ Kỳ, hôm nay ông chủ không thoải mái, trên mặt toàn vết xanh tím như đã bị người nào đánh vậy đó."

"Liêu Nhã Triết đã đến rồi sao

Đến rồi, đang ở trong văn phòng của mình!" Hàng tỷ đáp.Phàn Kỳ chạy đến phòng của Liêu Nhã Triết đẩy cửa ra: "Aiyo, anh bị sao vậy?"

Liêu Nhã Triết phóng cho cô một ánh mắt xem thường: "Không sao cả!"

Hôm nay anh ta vì muốn né tránh phóng viên và đồng nghiệp nên đến còn sớm hơn cả nhân viên vệ sinh trong công ty, nhưng anh ta sớm biết Phàn Kỳ nhất định không buông tha chuyện này.

Phàn Kỳ dùng vẻ mặt hóng chuyện ngồi xuống hỏi: "Thành thật khai báo, nửa đêm đi tìm Diệu Nhi làm gì? Sao gương mặt của anh lại sặc sỡ như vậy?"

"Sao cô biết tôi đi tìm Diệu Nhi? Diệu Nhi nói với cô à?" Liêu Nhã Triết hỏi.

"Trên báo đều là tin tức Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi nửa đêm cùng nhau qua đêm nhanh chóng' nói anh vào nhà rồi ra khỏi đó chỉ mất khoảng ba mươi bốn phút…

Chưa đợi Phàn Kỳ nói xong thì Liêu Nhã Triết mặt đỏ bừng bừng hỏi: "Tờ báo nào nói hươu nói vượn đấy? Nói láo!"

Phàn Kỳ lo lắng anh ta không có thói quen đọc báo nên lập tức lấy từ trong túi ra một tờ báo đặt lên bàn, Liêu Nhã Triết đoạt lấy đọc được tin tức trên đó mặt nháy mắt biến sắc.

Điều khiến người ta hận là Phàn Kỳ còn hỏi: "Đây là sự thật à?"

Cô đang nghĩ cái gì vậy? Liêu Nhã Triết vội giải thích: "Tôi mang thuốc cảm qua cho Diệu Nhi, cô nghĩ tôi giống cô à, cả ngày mặc đồ ngủ hở bụng lộ eo?"

Phàn Kỳ nhướng mày bày ra biểu cảm khoe khoang: "Cũng có thể một ngày vài bộ, dù sao tôi cũng là chiến đấu kịch liệt cả đêm, anh thì là ăn nhanh"

"Aiya!"Liêu Nhã Triết không biết vì sao lại có người mặt dày như vậy, quay đầu đi chỗ khác mặc kệ cô.

"Trên mặt bị sao vậy?" Phàn Kỳ tiếp tục hỏi."Bị Phùng Học Minh đánh đấy."

Liêu Nhã Triết không nhìn cô ấy mà hướng mặt về quầy giao dịch ở đại sảnh, lúc này đại sảnh còn chưa bật đèn nên bên trong sáng ngời bên ngoài thì tối đen, kính thủy tinh gần như giống những cái gương bình thường, anh ta từ tấm kính nhìn thấy cửa mở ra một khe hở nhỏ, Hứa Diệu Nhi đang đứng ở đó.

"Tối qua anh đến chỗ Diệu Nhi trước? Sau đó lại đến chỗ Phùng Học Minh à? Đêm khuya mà anh bận thật đấy! May mà không bị đám săn tin nhìn thấy anh đến chỗ Phùng Học Minh, nếu không thì..."
 
Back
Top Bottom