Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 420



Cô xoay người ôm lấy chân của anh, Trần Chí Khiêm thấy cô vểnh m.ô.n.g lên, nói: "Em như này không phải nhổ cây liễu, đây là nhổ củ cải."

Phàn Kỳ mới mặc kệ là nhổ củ cải hay là nhổ cây liễu, cô dùng sức ôm lấy bắp chân của anh, dùng sức nhấc về phía trước .

Trần Chí Khiêm thấy cô khổ cực như vậy, quyết định không làm khó để cô nữa, thuận thế ngã ngược lên giường phía sau: "Được rồi, coi như em nhổ lên rồi." Phàn Kỳ xoa tay, nhảy trên giường.

Trần Chí Khiêm hỏi: "Em làm cái gì

Phànu Kỳ dùng tay phải sờ sờ đầu, rồi lại nâng cằm anh: "Hòa thượng phá giới muốn đùa giỡn nam phu nhà lành."

Trần Chí Khiêm nằm an phận: "Tới đi!"

"Có thể thận trọng chút hay không, bày ra dáng vẻ để em tùy ý đùa giỡn này, là sợ em không biết anh..." Phàn Kỳ nói ra một số lời kịch không thể miêu tả trong tiểu thuyết.

Nghe thấy cô ăn nói linh tinh như này, Trần Chí Khiêm xoay người đè cô xuống, hỏi: "Học những thứ linh tinh này ở đâu đấy?"

Hỏng bét, chơi hơi hăng quá rồi! Phàn Kỳ chột dạ quay đầu: "Chồng à, hôm nay vợ rất mệt mỏi, muốn đi ngủ, ngủ ngon!"

Anh kéo đầu cô quay lại, không muốn đối mặt với ánh mắt anh, Phàn Kỳ nhắm mắt lại: "Em ngủ rồi."

Trần Chí Khiêm nói bên tai cô: "Anh thấy em bây giờ thích ứng tốt đẹp, có một số lời nói th* t*c, nói ra không chút chướng ngại, món quà mà chị Trang tặng, có phải là..."

Lần này dọa Phàn Kỳ mở mắt: "Trần Chí Khiêm, anh là người có đạo đức, có yêu cầu, có điểm mấu chốt với bản thân. Quên những thứ kia đi, đừng tà ác như vậy, duy trì thiết lập nhân vật."

"Vậy em nói đi, nghe được những lời này từ chỗ nào?"

Phàn Kỳ ôm lấy cổ của anh: "Em nói này anh giai! Tốt xấu gì anh cũng là người của thời đại internet, chẳng lẽ không nhớ rõ, trên mạng có loại văn học kia chứ? Anh hiểu mà, đúng không?"

"Văn học gì?" Trần Chí Khiêm nghiêm trang hỏi.

"Văn học vết thương đau đớn thời thanh xuân, em so với khá nhiều..." Trần Chí Khiêm lại cái miệng không nói trọng điểm này...Sau nụ hôn dài, hai gò má Phàn Kỳ ửng đỏ như say rượu, thấy ánh mắt chồng chuyển xuống, cô đặt bàn tay lên trên đai lưng, vừa rồi mình thắt lại quá chặt, anh không tiện cắn ra, Phàn Kỳ đưa tay tháo ra.

Thấy cô tháo đai lưng, áo ngủ trượt ra, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ: "Chồng mau tới đi, em chờ anh!". Nhìn cô nóng lòng muốn ăn đậu hũ nóng, Trần Chí Khiêm đột nhiên ngồi dậy, ôm bắp chân của cô, móng tay gãi bàn chân cô.

Phàn Kỳ sợ bị người ta gãi ngứa ngáy nhất, cô cất tiếng cười to, Trần Chí Khiêm lập tức nhắc nhở: "Mẹ ở ngay cạnh, không sợ bà ấy nghe thấy thì em cứ cười."

Phần Kỳ ngừng hít thở, Trần Chí Khiêm hoàn toàn không buông tha cho cô, tiếp tục cào bàn chân cô, cô cắm đầu trên Phác Phác, cố gắng ít phát ra âm thanh nhất có thể, dùng lực giãy dụa, nhưng chênh lệch lực lượng giữa nam nữ quá lớn, cô nói: "Trần Chí Khiêm, em tức giận thật đấy."

Trần Chí Khiêm buông cô ra, Phàn Kỳ ném Phác Phác trên người anh, bổ nhào qua cắn bờ vai của anh, nghe anh nói: "Hiện giờ em biết cảm giác em cho rằng đang cho anh bất ngờ, thực tế lại là anh kỳ vọng thất bại chưa?"

Phàn Kỳ há miệng: "Sao em lại... Anh không muốn em ôm anh xoay vòng vòng? Vậy anh muốn em làm gì?" Hai tay Phàn Kỳ chống nạnh hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Lúc em ôm Hứa Diệu Nhi, đã nói cái gì với Hứa Diệu Nhi?"Phàn Kỳ cẩn thận nhớ lại cô nói cái gì? Nghĩ đến lời mình nói, Phàn Kỳ liếc mắt, nói từ sớm không được sao?

Thì ra là muốn nghe lời tâm tình. Cô ghé sát tai anh, nói bằng tiếng Thượng Hải: "Trần Chí Khiêm, em rất rất rất thích anh!"

"Anh c*̃ng thích em." Trần Chí Khiêm nói với giọng lưu luyến.Đổi lại chính là: "Thần kinh, lần sau muốn nghe loại lời này, cứ việc nói thẳng!"

Phàn Kỳ đưa tay túm Phác Phác qua, chuẩn bị đi ngủ, bầu không khí vừa rồi rõ ràng tốt như vậy, bị anh phá hủy hết rồi, còn đẩy cô lên, đè cái rắm, Phàn Kỳ nghiêng người, mặc kệ anh.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 421



Trần Chí Khiêm thấy cô thật sự giận, nằm xuống ôm cô, nói sang chuyện khác, hỏi: "Vừa rồi mẹ đặc biệt gọi em qua, đã nói gì với em rồi?"

Vốn dĩ Phần Kỳ không nghĩ muốn cho anh biết, nhưng hôm nay anh quá đáng, cô hừ hừ một tiếng: "Mẹ nhắc nhở em."

"Nhắc nhở cái gì?"

"Mẹ hỏi em: Bây giờ con kiếm được bao nhiêu?"

Trần Chí Khiêm rất bất ngờ: "Em nói thế nào?"

"Em nói: Không có nhiều, có tiền cũng đều ném vào trong công ty."

"Sau đó mẹ đã nói với em như thế nào?" Trân Chí Khiêm hỏi cô "Bà ấy lo lắng em kiếm được nhiều, khó tránh khỏi sẽ đắc ý, kêu em đừng có kiếm được tiền thì ta đây." Phàn Kỳ ngồi xuống: "Em vốn không nghĩ tới chuyện này, hiện giờ... Trần Chí Khiêm."

Trần Chí Khiêm nằm, vô cùng thích ý nhìn cô: "Hả?"

"Em phát hiện anh không có chút tự giác nào."

"Anh nên có tự giác gì?" Trần Chí Khiêm tự giác đặt bàn tay lên lưng Phàn Kỳ.

Mặc dù cô đầu tư cổ phiếu có thể rất khó cống hiến cho quốc gia và thành phố này như anh làm công thương nghiệp, nhưng hiện tại, cô kiếm được nhiều.

Phàn Kỳ ưỡn ngực: "Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, sau này em nói chuyện, không được phép phản bác, lúc anh nói chuyện, cấp dưới của anh dám phản bác sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ưỡn n.g.ự.c khá cao, Trần Chí Khiêm cười: "Theo số đông thì sáng, theo số ít thì tối, nếu như một hai người nói anh không đúng, anh sẽ không để ý, nhưng nếu như mấy người nói có vấn đề, anh nhất định sẽ dừng lại suy nghĩ cho kỹ, anh là ông chủ nghe lời khuyên."

Hử? Anh nói rất có đạo lý, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Phàn Kỳ tức giận, đập rớt cái tay không an phận của anh.

Anh kéo cô xuống: "Nhưng mà anh biết: Vợ luôn luôn đúng, nếu vợ sai, vậy mời tham khảo câu phía trên."

Như vậy còn tạm được!Anh đang làm gì đây? Vừa rồi cô vô cùng hào hứng, anh ngồi xuống phá hư bầu không khí, hiện tại lại tiếp tục, không muốn phối hợp. Con rùa rụt đầu... Vì sao lần nào cô cũng đầu hàng

Hôm nay trong nhà không đưa bữa sáng tới, Lưu Tương Niên chỉ có thể ăn bữa sáng của bệnh viện, lúc đầu trị bệnh bằng hoá chất, khẩu vị đã thay đổi, lại ăn những món ăn cho bệnh nông ta không có hương vị này, thực sự khó mà nuốt xuống."Ông chủ Cao bên cạnh cầm một tờ báo tới gõ cửa: "Ông chủ Lưu, sao lại ăn bữa sáng của bệnh viện thế? Vợ ông không chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho ông à?"

"Khẩu vị không tốt, dù là thịt rồng c*̃ng không nuốt nổi. Không cần phiền toái như vậy!" Lưu Tương Niên trả lời ông ta.

Ông chủ Cao đặt tờ báo trên bàn: "Hôm qua bà nhà ra khỏi từ bệnh viện, ầm ĩ có chút không vui, không biết ông đã xem chưa?"

Trong phòng bệnh có TV, nhưng mấy ngày nay ông ta trị bệnh bằng hoá chất, thân thể rất yếu, nghe âm thanh của TV, cảm thấy quá ồn. Cho nên hầu như không bật. Ông ta cầm tờ báo:"Bà hai nói tục mắng Trần Chí Khiêm, bà Lưu điên, Phùng Học Minh không lên tiếng."

Trông thấy tiêu đề này, Lưu Tương Niên vội vàng cầm tờ báo lên, xem tin tức.

Ông chủ Cao cười nói: "Cho nên ấy! Một nhà nếu không có quy củ, không phải sẽ lộn xộn sao? Ông cứ ăn từ từ, tôi sẽ không quấy rầy."

Ông chủ Cao vừa đi, Lưu Tương Niên đập tờ báo lên bàn, ông ta ngồi xuống gọi điện thoại về: "Gọi bà chủ nghe máy."

Người hầu đi gọi bà cụ Lưu, Lưu Tương Niên đọc hết bài báo, càng xem càng tức, nghe thấy giọng Ngô Mỹ Vân, mắng thẳng vào mặt: "Cho bà ăn ngon uống sướng nhiều năm như vậy, tất cả thức ăn đều vào trong bụng chó rồi à? Ngay lúc này lại ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, có phải Thiên Hòa không đóng cửa thì bà không an lòng không? Tôi lấy bà nhất định là do đời trước tạo nghiệt..."

Lúc tối bà cụ Lưu xem TV, tin tức trong TV đều là video về bà ta, không có một đài truyền hình nào lên tiếng vì bà ta, tất cả đều mắng bà ta, lúc này bà ta muốn con gái dỗ dành mình.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 422



Con gái của mình lại cúp điện thoại thì thôi đi, vậy mà lúc bà ta gọi điện lại, giọng điệu con gái bất đắc đ*: "Mẹ, lúc đó khi mẹ mắng chửi người, không nhìn trường hợp, hiện giờ biết sợ rồi, có tác dụng không?"

Loại giọng điệu thờ ơ này, khiến bà ta cảm thấy như rơi vào hầm băng, lúc ấy bà ta kiệt sức, hạ giọng: "Con là con gái của mẹ." Vậy thì sao chứ? Con gái qua loa hai câu cho xong rồi cúp điện thoại .

Bà ta chỉ có thể gọi điện thoại cho bạn tốt thường ngày hay chơi bài cùng, người ta nghe thấy giọng của của bà ta, nói: "Bà Lưu, bà cũng không nhìn xem mấy giờ rồi, hại tôi còn tưởng rằng có chuyện gì khẩn cấp, tôi có bệnh suy nhược thần kinh, bị bà đánh thức rồi cũng không thể ngủ lại."

Bạn chơi bài xưa nay khách khí với bà ta, lại không muốn nghe bà ta nói chuyện chút nào.

Bà cụ một mình trằn trọc cả đêm, hiện giờ đã không còn là chuyện bà ta và người nhà kia mắng nhau, nghĩ rõ ai có lý nữa, mà là sống nhiều năm như vậy, trong cái nhà này, không có ai thật sự quan tâm bà ta.

Mãi đến bình minh, bà ta mới ngủ được, lúc này tại bị đánh thức, nghe, lại nghe thấy một trận mắng. Nghe Lưu Tương Niên mắng chửi, bà cụ Lưu cúp điện thoại, đi vào phòng, lấy một lọ thuốc ngủ từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ta.

Bà ta giàn giụa nước mắt, nghĩ đến lúc còn trẻ, nhìn thấy ông ta, bị vẻ ngoài tuấn tú và nho nhã của ông ta hấp dẫn, bà ta biết ông ta là chồng chưa cưới của cô cả nhà họ Trần, ông ta và cô cả nhà họ Trần là vợ chồng thâm tình, ông ta cao không thể chạm tới, phục vụ nữ trong phòng trà như bà ta, chỉ có thể nhìn ông ta từ xa.

Bà ta chỉ có thể châm trà bưng nước cho ông ta khi ông ta đến phòng trà.

Ông ta ra tay hào phóng, thường xuyên cho thêm tiền boa.Hôm đó, ông ta vừa uống trà vừa xem báo, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, lảo đảo hoảng hốt rời đi, bà ta không quan tâm việc còn đang trực ban, đuổi theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó bà ta thấy ông ta đứng ở bờ sông, vịn vào một cái cây, không để ý tới người đi đường qua lại, xoay người khóc lớn.

Bà ta lấy khăn của mình ra, nhút nhát gọi: "Thưa anh."

Ông ta nhận khăn, lau lau mặt: "Để cô chê cười rồi."

"Là người nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Báo nói Trùng Khánh bị ném bom, nhà máy bột mì ở nhà bị nổ thành phế tích." Ông ta không ngăn được nước mắt rơi xuống: "Vợ của tôi, bà ấy... Bà ấy..."

Nghe đến đó, bà ta đi qua: "Anh đừng lo lắng, người hiền sẽ được trời cao phù hộ."

Sau lần đó, mấy ngày ông ta không tới phòng trà, lúc đến, gió xuân hiu hiu, bà ta tiến lên hỏi một câu: "Thưa anh, vợ anh không sao chứ?"

"Tôi đã sai người thăm dò được tin tức, không sao cả. Cám ơn cô đã quan tâm!" Ông ta cười với bà ta.Thấy ông ta nhẹ nhõm, mình c*̃ng vui vẻ theo, chỉ hi vọng ngày nào ông ta cũng có thể đến.

Thời đại đó, phục vụ nữ ở phòng trà, phải eo thon, môi anh đào, nhỏ nhẹ bán hàng.Là một trong ba mỹ nữ của phòng trà, những vị khách đến đây thưởng trà, cũng là đến phẩm người, công tử phong lưu có giáo dưỡng đương nhiên khinh thường động tay động chân, nhưng vẫn luôn có những tên nhà giàu mới nổi, nhân lúc bọn họ châm trà, sờ cái tay, đùa giỡn một phen, đã làm việc ở đây, loại chuyện này cũng khó tránh khỏi, nói mấy câu, tránh đi chút là được.

Hôm đó gặp một vị khách như vậy, bà ta chưa kịp lá mặt lá trái, Lưu Tương Niên đã ra tay, ông ta ra tay giúp đỡ, tiếp xúc khoảng cách gần khiến lòng của bà ta như hươu con chạy loạn.

Vợ ông ta ở Đại Lục xa xôi, mình lại ngưỡng mộ ông ta quá lâu, cuối cùng ông ta cũng đưa bà ta về Phồn Viên, nơi mà xưa nay bà ta đều không dám nghĩ đến, bà ta trở thành nữ quản gia của ông ta, sinh con gái vì ông ta.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 423



Nếu bàn về thời gian vui sướng nhất cuộc đời mình, chắn sẽ là mấy năm chìm đắm ở Hồng Kông, không có tin tức của người kia, giữa bọn họ giống như vợ chồng bình thường vậy, nhẹ nhõm tự tại.

Bà ta cho rằng chắc chắn mình đã chiếm một vị trí trong lòng ông ta. Chiến tranh ở Thái Bình Dương kết thúc, quân Nhật rút lui, Hồng Kông quay về trong tay người Anh.

Ông ta có liên lạc với Trần Uyển ở Đại Lục, hưng phấn sắp xếp phòng cho con trai, kêu mẹ con bà ta xuống dưới tầng, nói với bà ta: "Bà cả là người rất hiểu chuyện, bà ấy sẽ chấp nhận em."

Ông ta mới ở cạnh Trần Uyển hơn một năm, cũng đã ở với mình năm năm, cho tới bây giờ, ông ta không nghĩ tới chuyện trong lòng mình sẽ không thoải mái sao? Bà ta chỉ có thể cười đồng ý: “Ừm, nhất định sẽ vậy."

Nhìn thấy Trần Uyển , ánh mắt sắc bén của người phụ nữ kia quét qua trên người bà ta, bà ta không tự giác được mà run rẩy, lúc đó, bà ta cho rằng thời gian mình ở Phồn Viên đã kết thúc rồi, không ngờ đến cuối cùng, người rời khỏi Phồn Viên lại là Trần Uyển.

Trần Uyển rời đi, mình còn ở lại Phồn Viên, nhưng từ khi đó, Lưu Tương Niên đã biết vậy chẳng làm, không còn dịu dàng với bà ta như xưa.

Tuy nhiên ông ta cũng không có những người phụ nữ khác, cho nên bà ta còn có thể nói với mình, bà ta là nữ chủ nhân của Phồn Viên.

Bà cụ Lưu tựa trên đầu giường, cầm lọ thuốc, bệnh mất ngủ của bà ta có sau khi con trai mất. Không còn con trai, chỉ để lại một cháu nội gái, ông ta bồi dưỡng Học Minh, chí ít Học Minh là người thừa kế trong lòng ông ta

Bà ta an ủi mình, chí ít con của bà ta, mới là người thừa kế mà ông ta tán thành, ít nhất ông ta chưa trở về Đại Lục tìm Trần Uyển.

Nhưng tại sao cháu trai của người phụ nữ kia lại tới Hồng Kông chứ? Phá hủy giấc mộng duy nhất trong lòng bà ta?

Trong đầu bà cụ Lưu trong đầu tràn đầy đả kích từ tin tức trong TV với bà ta, còn có trên báo mắng bà ta là bà điên, ác phụ… Lưu Tương Niên bị cúp máy, nhìn máy điện thoại, muốn gọi lại, lúc này bác sĩ tới kiểm tra phòng.

Bây giờ cháu ngoại còn chưa tới, chỉ có một mình ông ta ở bệnh viện? Nuôi cháu ngoại có làm được cái gì chứ? Ông ta trao đổi với bác sĩ, hôm nay là ngày cuối trị bệnh bằng hoá chất, sau khi truyền hai bình thuốc nước cuối cùng là có thể về nhà.

Buồn bực trong phòng, trông thấy tờ báo trên bàn khiến Lưu Tương Niên thấy phiền, tại sao lúc ông ta còn trẻ lại muốn một người phụ nữ ngu xuẩn như thế? Cuối cùng khiến cả đời mình bất hạnh?

Còn một chút thời gian tới khi y tá đến truyền nước, Lưu Tương Niên đi ra cửa phòng hít thở một hơi, ông ta trông thấy phòng phẫu thuật đẩy xe đẩy tới đón ông lão nông thôn kia.

Trông thấy bốn người vây quanh ông lão nông thôn quê mùa kia.

Cậu sắp tiến vào phòng phẫu thuật, Phàn Kỳ an ủi ông ấy: "Cậu đừng sợ, đi vào ngủ một giấc, là xong rồi."

Cậu cười: "Giống như an ủi trẻ con ấy, cậu không sợ đâu."

"Nếu cậu đã nói như vậy, để cháu mua kẹo que cho cậu."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đứa bé ngoan, mới vừa rồi cháu còn nói, sau này cậu không thể ăn quá mặn, quá ngọt, quá dầu, còn mua cho cậu ăn à?"

Cậu lải nhải: "Nhóc con à! A Khiêm nói cháu phải đầu tư cổ phiếu, thật sự không cần tới theo giúp cậu, A Khiêm ở đây là được rồi."

“Được rồi, tiền bạc kiếm mãi không hết. Có thể so với cậu sao? Cháu sẽ chờ ở chỗ này."

Phàn Kỳ nhìn cậu nằm lên xe đẩy, nhìn xe tiến vào thang máy, cả nhà bọn họ cũng chuẩn bị đi tới cửa phòng phẫu thuật chờ, cùng đứng chờ ở cửa thang máy, Trần Chí Khiêm quay đầu thấy Lưu Tương Niên, lập tức quay lại.

Rõ ràng ông già nông thôn kia chỉ là một người cậu, vợ chồng bọn họ ngày ngày đến thì thôi đi, giờ phẫu thuật còn có hai vợ chồng ở cạnh, mà đối với mình, Chí Khiêm lại không muốn cho dù chỉ một chút xíu ánh mắt.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 424



Lưu Tương Niên nhìn cháu trai đi vào trong thang máy, giống như ông ta đối với Trần Uyển Âm , thật ra ông ta cũng biết bọn họ đã ly hôn hơn bốn mươi năm rồi, trong lòng của ông ta lại vẫn xem bà ta như vợ của mình.

Cho dù con không nhận ông ta, trong lòng của ông ta vẫn không bỏ xuống được. Nên buông xuống rồi! Ông ta khuyên mình.

Ông chủ Cao và hai người vợ cùng với mấy con trai con gái chen chúc đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta đi đến cửa thang máy, nói với Lưu Tương Niên: "Ông chủ Lưu, tôi xuất viện đây, ông bảo trọng!"

Lưu Tương Niên lười xã giao với loại nhà giàu mới nổi không có một chút vốn liếng nào này, quay người trở về phòng bệnh.

Ông chủ Cao “Ách!” một tiếng, đi vào thang máy .

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến cửa sảnh lớn tầng dưới, nhìn thấy một đám phóng viên, hôm qua tin tức bà cụ Lưu mắng Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm cực hot, hôm nay, phóng viên không phải tới Phồn Viên nằm vùng, thì cũng tới đây tìm vận may .

Lúc đầu, ông chủ Cao lên xe luôn cũng không sao, nhưng Lưu Tương Niên có thái độ kia à? Ông ta vẫy tay với phóng viên, phóng viên lập tức chen chúc tới: “Mấy người muốn biết vì sao hôm qua bà Lưu lại mắng cậu Trần không?"

Đây chính là tin tức lớn, từng cái microphone đưa tới trước mặt ông chủ Cao, ông chủ Cao nói: "Ông chủ Lưu vẫn hi vọng cậu Trần quay về nhà họ Lưu, mời cậu của cậu Trần đang nằm trong viện giúp thuyết phục, nhưng mà cậu Trần lại từ chối. Toàn bộ quá trình vô cùng đặc sắc, tôi tin vào bản lĩnh của mấy người!"

Ông chủ Cao làm người không tử tế, nói một nửa rồi chạy, những ký giả này đua nhau trổ tài, đào móc tin tức.

Bởi vì hôm qua bà cụ Lưu mắng chửi người rất hot, nên chuyện xảy ra ở tầng trên trước đó, đã sớm lan truyền giữa các nhân viên vệ sinh và y tá của bệnh viện.

Mấy phóng viên lấy được tin tức “Cậu của Phàn Kỳ từ chối năm mươi vạn để khuyên Trần Chí Khiêm quay lại nhà họ Lưu" đều nhanh chóng quay về đài truyền hình và tòa soạn mình làm.

Phóng viên không có tin tức tiếp tục ngồi xổm chờ ở đó, lại trông thấy Phùng Học Minh xuống xe ở bên cạnh, kéo mẹ anh ta, bà Phùng, bà Phùng quá đứng cũng không vững, khóc lớn đi vào phòng cấp cứu.

Phùng Học Minh đỡ mẹ anh ta đi vào phòng cấp cứu.

Lưu Xảo Yên hoang mang lo sợ, vẫn cứ mãi trách bản thân, vì sao đêm qua lại không nói chuyện tử tế với mẹ bà ta?

"Mẹ, mẹ đừng tự trách như vậy, chắc chắn bà ngoại tự sát không phải bởi vì mẹ, là do những tin tức trên TV, mắng bà ấy không còn mặt mũi sống trên thế giới này."

Phùng Học Minh nghĩ lại thái độ của mình hôm qua, chỉ cần hôm qua mình giúp bà ngoại một chút, bà ngoại c*̃ng sẽ không một thân một mình tiếp nhận nhiều tin tức ác ý của báo chí và trên TV như vậy.

Tài xế và người hầu đưa bà cụ tới, nhìn thấy Phùng Học Minh và Lưu Xảo Yên tới, vội vàng chạy qua: "Cô chủ, cậu Học Minh!"

"Bà ngoại thế nào rồi?"Tay người hầu run rẩy, nói: "Buổi sáng ông chủ gọi điện thoại về tìm bà chủ, không biết đã nói gì với bà chủ. Bà chủ quay về phòng, đến khi tôi muốn đi hỏi bà chủ trưa nay mang đồ ăn gì cho ông chủ, vào phòng phát hiện bà chủ đã không xong rồi, vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện…"

"Ông chủ nói cái gì với bà chủ?" Phùng Học Minh hỏi .

Người hầu lắc đầu liên tục: "Tôi không biết!"

Nghe thấy tiếng gọi người nhà Ngô Mỹ Vân, Lưu Xảo Yên vội vàng chạy tới, nghe thấy bác sĩ nói: "Xin nén bi thương, chúng tôi đã cố hết sức!"

Hai chân Lưu Xảo Yên mềm nhũn, ngã gục dưới đất, đập vào đất khóc rống lên: "Mẹ..."

Phùng Học Minh ôm mẹ anh ta: "Mẹ, mẹ tỉnh táo lại chút."

"Sao mẹ tỉnh táo được?" Lưu Xảo Yên khóc: "Đêm qua mẹ nên nói với bà ấy thêm hai câu!"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 425



"Loại chuyện này, không ai nghĩ tới, là do đám phóng viên vô lương tâm kia, là do những tòa soạn và chương trình TV không bỏ qua cho một người già kia." Phùng Học Minh biết rõ bên cạnh có phóng viên, anh ta gào lên. Nghe thấy Phùng Học Minh nói như vậy, những ký giả muốn đi tới kia tui về phía sau mấy bước.

Lưu Xảo Yên hơi tỉnh táo lại, trong đầu bà ta đột nhiên xuất hiện lời người hầu nói, bà ta đứng lên hỏi người hầu già của nhà họ Lưu: "Cô nói mẹ tôi c.h.ế.t sau khi nhận điện thoại của ba tôi sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Người hầu liên tục gật đầu, Lưu Xảo Yên lau nước mắt một cái, Phùng Học Minh đi lên nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta: "Mẹ, đừng làm bừa." Lưu Xảo Yên lúc này đã bị sự tức giận che mờ đầu óc, bà ta không quan tâm gì mà xông ra ngoài.

Hôm qua mẹ bà ta mắng con trai bà ta là sói mắt trắng, khiến trong lòng bà ta khó chịu, cảm thấy cho tới bây giờ, mẹ của bà ta vẫn coi thường bà ta, vậy thì hôm nay đã hoàn toàn khác rồi, mẹ ruột thương bà ta từ nhỏ, hiện tại c.h.ế.t rồi.

Mà bà ta vốn dĩ có lòng hổ thẹn với mẹ ruột, hiện giờ đã tìm được kẻ cầm đầu, bà ta đương nhiên phải đứng trên lập trường chính nghĩa đi chỉ trích ông ta.

Phùng Học Minh không còn cách nào, chỉ có thể kêu người hầu và tài xế đứng đó trước, anh ta đuổi theo mẹ.

Anh ta kéo mẹ vào chỗ hẻo lánh: "Mẹ, chuyện này không phải vấn đề của một người. Mẹ không thể đổ tất cả trách nhiệm lên đầu ông ngoại."

"Không đẩy lên trên đầu của ông ta, những năm nay, bà ngoại con đã sống như nào, con không biết à?" Lưu Xảo Yên kích động hỏi Phùng Học Minh: "Nhìn qua có vẻ vẻ vang, thực tế thì cho tới bây giờ, ông ngoại con chưa từng coi bà ấy như con người."

"Không phải, đài truyền hình, báo chí đều có vấn đề, xuất hiện loại chuyện này, chúng ta nên tỉnh táo lại, hiện giờ không nên ầm ĩ gây xôn xao dư luận. Những chuyện này, về nhà rồi làm ầm cũng không muộn."

"Mẹ chỉ nói với ông ta một tiếng, vợ ông ta c.h.ế.t rồi, được chứ?" Lưu Xảo Yên căm hận nói. Phùng Học Minh c*̃ng cho rằng phải thông báo cho ông ngoại trước, hai mẹ con cùng lên tầng.

Lưu Xảo Yên vừa ra khỏi thang máy, xông về phía trước, bà ta đi đến cửa phòng bệnh ba mình, mở cửa, ba bà ta đang truyền nước, gọi điện thoại với công ty, xử lý công việc.

Thấy con gái đến, Lưu Tương Niên nổi giận trong bụng, ông ta nằm viện, làm con gái, ngoại trừ ngày đầu tiên đến, cũng chưa từng tới, loại con gái này còn cần làm gì ?"Đánh bài thư thản rồi, cuối cùng cũng nhớ tới người ba này sao?" Lưu Tương Niên hỏi giọng kỳ quái.

Lưu Xảo Yên nghe ông ta nói như vậy, nước mắt lập tức tuôn ra, mặt mũi tràn đầy tức giận: "Mẹ tôi c.h.ế.t rồi!"

Thấy con gái nước mắt giàn giụa, n.g.ự.c Lưu Tương Niên căng lên: "Con nói cái gì?"

Lưu Xảo Yên gào khóc: "Bà ấy gọi điện thoại với ông xong đã uống thuốc ngủ tự sát!"

Lưu Tương Niên nhìn Phùng Học Minh, Phùng Học Minh gật đầu: "Là dì Khương muốn hỏi bà, trưa nay đưa gì tới cho ông, phát hiện bà nằm ở trên giường, gọi xe cứu thương đưa tới, không còn kịp nữa rồi."

"Buổi sáng bà ấy còn nghe..." Lưu Tương Niên lúng ta lúng túng nói: "Làm sao lại?"Dù ông ta coi Ngô Mỹ Vân như thứ gì, dù sao Ngô Mỹ Vân cũng là người đã ở bên cạnh ông ta hơn bốn mươi năm.

"Hôm qua bà ngoại đuổi theo Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ mắng, các tòa soạn và đài truyền hình to to nhỏ nhỏ ở Hồng Kông đều đăng tin tức bà mắng chửi người, ngài biết những phóng viên kia mà, ngày nào cũng nhìn chằm chằm một số chuyện bí ẩn của nhà giàu hào môn trong thành, dùng để thỏa mãn mong muốn xem lén của đại chúng. Bà ngoại mất khống chế như vậy, có thể không khiến dư luận xôn xao à? Cháu và mẹ quan tâm bà ngoại không đủ..."

"Mấu chốt là, buổi sáng ông nói gì với bà ấy?" Lưu Xảo Yên chất vấn ba bà ta.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 426



Nhớ tới giọng điệu của mình lúc sáng, Lưu Tương Niên chột dạ: "Ba nhìn thấy tin tức trên báo, lập tức mất khống chế, gọi điện thoại nói bà ấy hai câu."

Lưu Xảo Yên từ nhỏ đã thấy cách ba mẹ của bà ta chung sống thường ngày, mẹ của bà ta ở trước mặt ba bà ta luôn thuận theo tuyệt đối, mọi chuyện đều nghe ba bà ta, mà ba bà ta tức giận lên sẽ mắng mẹ của bà ta, sẽ bảo bà ấy cút ra khỏi Phồn Viên, mẹ của bà ta cũng chỉ có thể lau nước mắt.

Sau này, bà ta hiểu chuyện rồi, mẹ của bà ta nói: "Muốn phú quý của hào môn, phải chuẩn bị sẵn sàng ngậm đắng nuốt cay."

Lưu Xảo Yên nghĩ lại đời này của mẹ bà ta, cả đời này của bà ấy, càng thêm oán hận: "Ngài trông thấy báo chí, ngài chỉ biết là mẹ tôi khiến ông mất mặt, lại không nghĩ tới TV và báo chí ầm ĩ lớn như vậy, mẹ tôi khó chịu cỡ nào sao?"

"Ba..." Lưu Tương Niên quả thực không nghĩ tới, dường như từ trước tới giờ, ông ta đều chưa từng cân nhắc tới cảm nhận của Ngô Mỹ Vân.

Khí thế của Lưu Tương Niên càng yếu, Lưu Xảo Yên càng cho rằng ông ta chột dạ, gào khóc chỉ trích: "Ông từng coi mẹ tôi như con người chưa? Bà ấy theo ông nhiều năm như vậy, ngày tháng trải qua như nào? Bà ấy có cái danh bà Lưu, nhưng trên thực tế thì sao? Còn chưa đăng kí với ông..."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được rồi, mẹ, chúng ta đi xuống đưa di thể của bà ngoại về trước thôi!" Phùng Học Minh kéo Lưu Xảo Yên.

"Được." Lưu Xảo Yên mím môi nói .

"Ba đi cùng hai người."

"Ngài ở đây truyền thuốc xong đi, hôm nay hẳn là ngày cuối cùng rồi, đừng đi xuống." Phùng Học Minh nói.

Lưu Tương Niên nhìn truyền nước trên đầu, còn một bình, toàn bộ đợt trị liệu cũng sắp xong, ông ta nói: "c*̃ng được!"

Thấy ông ta như này, Phùng Học Minh càng thêm thất vọng, bởi vì Trần Chí Khiêm không nhận ông ta, ông ta có thể rút kim tiêm, lúc này người vợ sớm chiều ở chung được hơn bốn mươi năm xảy ra chuyện như vậy, ông ta vẫn muốn truyền nốt cho xong. Ông ngoại đối với nhà bọn họ thật sự bạc bẽo đến tận xương tủy.

Hai mẹ con xuống tầng, trên đường đi bị phóng viên vây quanh, Phùng Học Minh không cho Lưu Xảo Yên nói chuyện, anh ta vẫn luôn nhấn mạnh, bà ngoại anh ta bị những ký giả họ không ngừng nói ngoa, mà gây ra tổn thương, khiến bà ấy đi đến đường cùng.

Phàm là đài truyền hình, điện đài và báo chí từng đưa tin, đều sẽ nhận được văn kiện của luật sư.Nghe nói như thế, những ký giả này thu liễm lại chút, nhưng vẫn quay quá trình Ngô Mỹ Vân được đưa lên xe.

Phàn Kỳ đang đợi ở cửa phòng phẫu thuật, chờ cậu phẫu thuật xong, phẫu thuật bắc cầu ở thời đại này được coi như phẫu thuật vô cùng tân tiến mà lại rất khó, kế hoạch lúc đầu của bác sĩ, chính là sáu đến tám giờ, công thêm chuẩn bị trước khi phẫu thuật và gây tê, phải mất cả ngày.

Thấy sắp tới giữa trưa, Trần Chí Khiêm nói: "Kỳ Kỳ, em đưa mẹ và mợ ra ngoài ăn cơm đi, tiện thể mua cho anh một phần Hamburger."

Phàn Kỳ đứng lên muốn dẫn mẹ và mợ đi, chồng mình đang phẫu thuật, mợ nào chịu đi: "Mợ không đói bụng, hai người đi thôi!"

"Vậy anh và mợ ở đây, em mua cơm thịt heo nướng nhé?" Trần Chí Khiêm nói với cô.

"Được." Phàn Kỳ và Trương Nguyệt Cầm cùng xuống tầng.Hai mẹ con đi ra cửa bệnh viện.

Cô không nhìn thấy bà cụ Lưu lên xe, là những ký giả kia thấy cô, lập tức lao đến, vây quanh cô: "Bà Trần, cô có biết vợ của ông Lưu Tương Niên đã uống thuốc ngủ tự sát không?"

"Hả?" Phàn Kỳ hơi sửng sốt: "Làm sao lại?"

Vị phóng viên này nói giản lược một lần những chuyện đã xảy ra. Phàn Kỳ nhìn những ký giả này: "Tôi đề nghị làm phóng viên phải chú ý chừng mực, mấy người xôn xao phóng to ảnh của một bà lão như vậy, chiếu trước màn hình, ai có thể chịu được? Hôm qua bà Lưu xung đột với chúng tôi, hai vợ chồng chúng tôi vẫn luôn nhường bà ấy.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 427



“Cho dù lúc đối mặt với mấy người, chúng tôi cũng không muốn giải thích gì với bà ấy, không phải sao? Người ta đã lớn tuổi rồi, không cần cứ túm lấy người ta không buông. Mấy người thì sao? Đuổi theo quay chụp người ta, khiến trò hề của người ta bày ra trước mặt tất cả người ở Hồng Kông. Mấy người nghĩ một bà cụ có thể chấp nhận áp lực như vậy sao?" Phần Kỳ thở dài.

Phóng viên đuổi theo hỏi: "Cô rất tiếc thương chuyện bà ấy c.h.ế.t sao? Nhưng chúng tôi xem xét tình huống, chuyện bà ấy chết, có liên quan rất lớn tới cô và chồng cô."

"Tôi và chồng tôi? Anh đang nói đùa gì vậy? Đối mặt với bà cụ Lưu chửi rủa, chúng tôi kiềm chế mà lảng tránh, rốt cuộc là ai châm ngòi thổi gió, chỉ sợ thiên hạ không loạn, tôi nghĩ mấy người đều rõ."

"Là như này, theo như người biết chuyện tiết lộ, bởi vì ông Lưu Tương Niên muốn thông qua cậu cô, nhận lại chồng cô, sau khi bị cậu cô từ chối…"

Phàn Kỳ nghe người phóng viên này nói đến chuyện cậu từ chối giúp đỡ Lưu Tương Niên, người phóng viên này có ý là, khi bà cụ Lưu biết chuyện này, đến bệnh viện xảy ra tranh chấp với Lưu Tương Niên, vô cùng tức giận, cho nên khi nhìn thấy cả nhà bọn họ, mới đuổi theo bọn họ mà mắng.

"Tôi không muốn truy tìm chân tướng, chỉ muốn nhắc lại một lần nữa: Nhà họ Trần chúng tôi và nhà họ Lưu, từ bốn mươi năm trước đã cắt đứt tất cả liên hệ. Chồng tôi vĩnh viễn sẽ không nhận lại ông cụ Lưu, chuyện của nhà bọn họ không liên quan đến chúng tôi."

Phàn Kỳ nói: "Xin lỗi, tôi và mẹ tôi phải đi ăn cơm, chồng và mợ tôi đang chờ chúng tôi mang cơm về."

Hai mẹ con đi lên phía trước, Trương Nguyệt Cầm hỏi Phàn Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phàn Kỳ nói chuyện với bà ấy, trong lòng Trương Nguyệt Cầm cũng không dễ chịu.

Trương Nguyệt Cầm nói: "Sớm biết vậy thì mẹ đã không trừng mắt lại như bà ta."

"Là bà ta trợn trừng mắt trước, chúng ta đánh trả hoàn toàn không sai, mẹ đừng có đoán mò. Bà ta c.h.ế.t không quan hệ đến chúng ta nhiều lắm."

Ngoài miệng Phàn Kỳ nói như vậy, trong lòng lại không nghĩ như vậy, giống như chuyện Lâm Ích Hòa chết, nhìn như không liên quan nhiều đến họ, nhưng Trần Chí Khiêm nhân cơ hội này tác động, để mọi chuyện đi theo hướng khác.

Nhà họ Lưu cũng như vậy, lợi dụng sự bất mãn trong lòng Phùng Học Mình, dẫn dắt anh ta thoát khỏi nhà họ Lưu, cũng khiến nhà họ Lưu đi tới tình trạng như hôm nay.

Tuy nhiên, nhìn Trương Nguyệt Cầm đang do dự xem ăn cái gì, chút thổn thức trong lòng Phàn Kỳ tan hết.

Đời trước, đôi cặn bã này hại Trần Uyển còn chưa đủ, Lưu Tương Niên còn sát hại nguyên chủ, vì vậy mà ba tức chết, bà nội cũng đã c.h.ế.t .

Trương Nguyệt Cầm không liên hệ với Trần Chí Khiêm, tất nhiên không hoàn toàn hận Trần Chí Khiêm không chăm sóc tốt cho nguyên chủ, cũng chỉ là trong lòng khó có thể bình an, hối hận đáng lẽ mình không nên để con gái ra ngoài, nhìn thấy Trần Chí Khiêm, không khỏi nghĩ đến con gái và chồng mình, không gặp ít nhất còn có thể làm bản thân tê dại.

Hai nhà rõ ràng tương thân tương ái như người một nhà, cuối cùng lại vĩnh viễn không gặp mặt .

Mà lúc Lưu Tương Niên chết, tang lễ vẻ vang, sau khi chết, Phùng Học Minh thay ông ta quyên góp Phồn Viên và tạo quỹ từ thiện, lấy được danh thiện, dựa vào cái gì chứ?

Mẹ lựa chọn khó khăn, Phàn Kỳ chọn cho bà ấy phở bò nạm, ở Hồng Kông, loại quán nhỏ trong ngõ hẻm, người người nhốn nháo này, phần lớn đều là quán có mặt tiền nhỏ, hương vị lại rất không tệ.

Một bát phở, bên trên phủ kín miếng lớn thịt bò nạm, ngay cả Trương Nguyệt Cầm mới đến c*̃ng nói ăn ngon."Chờ cậu xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng, con sẽ dẫn mẹ đi dạo chơi Hồng Kông."

"Cậu con xuất viện, mẹ cũng quay về, ba và anh con ở nhà, mẹ không yên lòng."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 428



"Mẹ không yên lòng cái gì?" Trong trí nhớ của nguyên chủ, ba Phần và anh trai đều là người đàn ông Thượng Hải tiêu chuẩn, nấu nướng giặt giũ, việc nhà một tay lo hết, ngược lại là mẹ bình thường đều cầm chỉ thêu ngồi bên cạnh đan áo len, rất ít khi làm việc nhà.

"Chính là không yên lòng." Trương Nguyệt Cầm trừng cô một chút. Con gái kết hôn rồi, còn hỏi như thế, cũng không nghĩ đến đêm qua là ai cười ha ha ha đến mức muốn lật cả trần nhà.

May mắn là biệt thự như vậy, hai người hủy trời hủy đất cũng không sao, nếu là loại phòng ở nhà, xoay người người khác cũng có thể nghe thấy âm thanh, có thể tùy ý bọn họ làm ẩu như thế sao?

Con cái nói đúng, phải mua hai căn nhà. Vợ chồng trẻ A Tuần ở tách ra khỏi bọn họ, hai người già bọn họ cũng có thể thư thái ở đơn độc một nhà.

Sao mẹ lại muốn trừng cô? Phàn Kỳ không hiểu.

Phàn Kỳ mua cơm thịt rang cho Trần Chí Khiêm và mợ, hai mẹ con cùng nhau về bệnh viện, đi qua giá báo, Phàn Kỳ mua hai tờ báo, hôm nay phải chờ cả ngày! Ngồi chờ c*̃ng không có việc gì làm, xem báo cũng được.

Quay lại bệnh viện, Trần Chí Khiêm và mợ đi tới chỗ nghỉ uống trà ăn cơm, Phàn Kỳ gọi một tách cà phê, chỉ vào tờ báo, nói với Trần Chí Khiêm chuyện của bà cụ Lưu: "Những ký giả kia moi ra cả chuyện Lưu Tương Niên muốn cho cậu năm mươi vạn, để cậu thuyết phục anh nhận ông ta rồi. Chuyện này, thật ra nói đơn giản một chút, chính là bà cụ Lưu tự dưng kỳ thị chúng ta, mẹ trợn mắt lại, bà ta đuổi theo chúng ta mắng chửi người mà thôi. Sau đó báo chí, đài truyền hình phóng đại vô hạn chuyện như vậy, làm cho tâm lý bà cụ này không chịu nổi, chết."

Trần Chí Khiêm lắc đầu: "Nhưng báo chí truyền thông đã quen trốn tránh trách nhiệm, trước đó nghệ sĩ nữ ăn chơi kia hẹn hò với một nghệ sĩ nam, ngày nào cũng đăng lên báo, sau đó hai người chia tay, nghệ sĩ nữ kia tự sát, thật ra tạp chí cũng góp phần không ít, quả thực chính là đang hút m.á.u trên người.

Nghệ sĩ vừa c.h.ế.t lại ầm ĩ xáo trộn chuyện nghệ sĩ nữ và nghệ sĩ nam kia chia tay, đổ tất cả sai lầm lên người nghệ sĩ nam kia. Sau đó lại có thể xáo trộn tin tức về nghệ sĩ nam kia một phen. Không thể nói nghệ sĩ nam không sai, chỉ có thể nói truyền thông vì trốn tránh trách nhiệm, sẽ phóng đại lỗi lầm của anh ta."

"Cho nên, lần này bọn họ định đem chuyện bà cụ Lưu chết, đẩy hết lên đầu Lưu Tương Niên."

"Tất nhiên, em cứ nhìn mà xem!" Trần Chí Khiêm lại không ngờ bà cụ Lưu sẽ không gánh được áp lực mà tự sát .

Nhưng bà cụ này c*̃ng không có gì đáng thương, không nói đến chuyện bà cụ yên tâm thoải mái ở Phồn Viên nhiều năm như vậy.

Chỉ nói chuyện sau khi bà cụ thấy Lưu Tương Niên vẫn luôn ép anh trở về nhận ông ta, trong đêm đó khi anh về nhà, trong cầu thang đã bị người ta đánh tới gãy xương tay, người đánh anh uy h**p: "Nếu còn không rời khỏi Hồng Kông, cũng không phải chỉ là gãy xương đâu."

Thông qua ông cụ Viên, anh biết người chủ mưu phía sau chính là bà cụ Lưu này, mà lúc đầu bà cụ Lưu muốn mạng của anh, chẳng qua không ai dám nhận mà thôi.

Hơn hai giờ chiều, bác sĩ ra thông báo phẫu thuật rất thuận lợi, chờ đợi bệnh nhân tỉnh thuốc tê rồi đi vào phòng theo dõi đặc biệt, nếu tất cả bình thường, trưa mai là có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường, cho nên không cho quan sát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bác sĩ rời đi, mợ không quá yên lòng nhìn xem cửa phòng phẫu thuật, Trần Chí Khiêm an ủi bà ấy: "Mợ, đây chính là tin tức tốt nhất. Chúng ta về nhà trước, ngày mai lại tới? Đến trưa là mợ có thể nhìn thấy cậu rồi."

"Đúng thế! Chị dâu, cái gì cũng thuận lợi, chính là tin tức vô cùng tốt. Đi thôi!"

Người cả nhà lên xe, Phàn Kỳ nhìn đồng hồ tay một chút, nói với Trần Chí Khiêm nói: "Còn hơn một giờ nữa mới báo cáo cuối ngày, anh thả em ở cửa chỗ giao dịch, em vào xem."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 429



Phàn Kỳ xuống xe ở cửa khu giao dịch, đi đến chỗ môi giới, mặc áo gi lê đỏ, đi đến sảnh lớn giao dịch, đi đến chỗ giao dịch, gặp Hứa Diệu Nhi đứng với Liêu Nhã Triết và một người môi giới giao dịch khác, cô ta trông thấy Phàn Kỳ tới: "Kỳ Kỳ, sao cô lại tới đây?”

"Cậu tôi phẫu thuật xong rồi, còn chút thời gian mới báo cáo cuối ngày, tôi quay lại xem một chút.”

"Đúng lúc, tôi đang nói với Nhã Triết về ý nghĩ điều khiển cổ phiếu điện gia dụng, tôi cho rằng như này..."

Hứa Diệu Nhi quay về chỗ ngồi của cô ấy, mở ra cổ phiếu của một công ty chuyên sản xuất nồi cơm điện trên máy tính, cô ta lấy một tờ văn kiện ra từ kẹp văn kiện: "Cô xem cổ phiếu này, xu thế trong gần một tháng. Báo cáo cuối ngày trưa hôm nay, Nhã Triết đã đón khách muốn mua cổ phiếu này, sau khi tôi xem đã nói với anh trước tiên cứ mua vào thong thả, xu hướng tăng của cổ phiếu này đã sắp dừng. Người môi giới cổ phiếu chúng ta cần đưa ra đề nghị cho khách, cho nên vẫn phải cân nhắc khách dễ bán một chút."

Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Phàn Kỳ đã hiểu rõ mạch suy nghĩ giao dịch của Hứa Diệu Nhi, cô ta thiên về khống chế rủi ro, Liêu Nhã Triết đã làm với mình thời gian dài, khá dứt khoát mạnh mẽ, nhưng năng lực khống chế rủi ro của anh ta lại hơi kém, rất dễ thắng lớn thua cũng lớn.

Liêu Nhã Triết nhìn qua đây, Hứa Diệu Nhi rút ra một trang giấy, giải thích logic của cô ta với bọn họ, sau khi Phàn Kỳ xem, lại hỏi xu thế của thị trường vốn lớn và ngành công nghiệp hôm nay, cô trầm ngâm một chút: "Tôi đồng ý với cách nhìn của Diệu Nhi, chờ giá cổ phiếu giảm bớt rủi ro rồi mua, trừ phi khách dự định nắm dây dài trong đó."

Hiếm khi hôm nay Liêu Kế Khánh còn ở lại khi đã sắp báo cáo cuối ngày, ông ấy thấy mấy cái đầu bọn họ chụm lại một chỗ, c*̃ng tới tham gia náo nhiệt, nghe cách nói của Hứa Diệu Nhi, Liêu Kế Khánh nói với Liêu Nhã Triết: "Sau này con học hỏi Diệu Nhi nhiều chút, Diệu Nhi rất có năng lực khống chế rủi ro."

"Phải, tôi không có khả năng khống chế rủi ro tốt bằng Diệu Nhi." Phàn Kỳ nói.

"Mọi người đừng thổi phồng tôi, đây là một thanh kiếm hai lưỡi, khống chế tốt rủi ro, sẽ mất đi rất nhiều cơ hội." Hứa Diệu Nhi nói.

Liêu Kế Khánh lắc đầu: "Nói thì nói như thế, nhưng năng lực chọn cổ phiếu của cô rất mạnh, rất biết nắm bắt điểm nóng, lại khống chế rủi ro cực kỳ tốt, vậy đã chắc chắn biết kiếm tiền, cái này nghề này của chúng ta không sợ chậm, chỉ sợ thua lỗ lớn."

"Đúng rồi, Nhã Triết, hôm nay bà ngoại của Phùng Học Minh, bà cụ Lưu tự sát. Học Minh là bạn tốt của con, còn là khách của chúng ta, con đại diện ba tới thăm viếng một chút đi." Liêu Kế Khánh nói với con trai.

Bởi vì những tin tức tối qua, buổi sáng lại có nghe đồn, Lưu Tương Niên còn đang suy nghĩ biện pháp để Trần Chí Khiêm về nhà, Lưu Tương Niên vẫn còn hi vọng mong manh vào chuyện này, trong nhà họ Lưu lại bất ổn, giá cổ phiếu hôm nay giảm lớn cũng bình thường.

Hứa Diệu Nhi trông thấy phiên giao dịch buổi chiều của Thiên Hòa giảm mạnh, c*̃ng không ngạc nhiên."Có chuyện gì thế?" Hứa Diệu Nhi hỏi.

Phàn Kỳ nói một số tin tức mình biết cho Hứa Diệu Nhi: "Đám phóng viên chó săn ở Hồng Kông này, thật sự hại người rất nặng."

Sau khi Liêu Nhã Triết nghe nói: Tôi lập tức đi luôn."

Hứa Diệu Nhi suy nghĩ một chút: "Liêu Nhã Triết, tôi đi chung với anh, lấy danh nghĩa Diêu Hoa."

Liêu Nhã Triết không hiểu, Hứa Diệu Nhi giải thích: "Nhà chúng tôi và nhà họ Lưu có quan hệ không tệ, lúc bé tôi c*̃ng hay đi Phồn Viên, có quen bà cụ Lưu. Dù sao bà ấy cũng coi như trưởng bối của tôi, gặp loại chuyện này, tôi cũng nên đi một chuyến. Tuy nhiên, nếu tôi đi với thân phận cá nhân, những tòa soạn, đài truyền hình kia khó tránh khỏi sẽ cho rằng tôi muốn quay lại với Phùng Học Minh, mà Phùng Học Minh cũng sẽ có loại suy nghĩ này."

"Đi, hai đứa đi đi!" Liêu Kế Khánh nói.
 
Back
Top Bottom