Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 390



Phàn Kỳ nhận lấy cái túi rồi trâm ngâm hỏi: “Chú, chú mang gạch đến à?”

Mẹ Phàn Trương Nguyệt Cầm nói: “Đây là bánh gạo nếp bà ngoại làm riêng cho con.”

Bánh gạo nếp Sùng Minh mềm dẻo thơm ngọt nhất, kiếp trước Phàn Kỳ cực kỳ thích nó: “Con muốn ăn, con sẽ mang vào bếp để hấp.”

Dì nghe cô nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cô cháu ngoại trước đây luôn chê những thứ ở nông thôn là đồ không sạch sẽ.

Vì hấp chiếc bánh này mà bà ngoại đã ngâm và xay gạo từ trước, ba giờ sáng hôm nay đã dậy để hấp bánh rồi đưa dì mang cho cháu gái, dì nghĩ thầm trong lòng đây hoàn toàn là tâm ý của bà nên không dám từ chối, nếu cháu ngoại không ăn thì để A Khiêm ăn, A Khiêm mà cũng không ăn thì dì và chị dâu sẽ ăn nó.

Bây giờ thấy cháu gái nói vậy, trong lòng dì thấy vui vẻ, cháu gái đã thay đổi, không còn giống trước kia.

Bảo sao bây giờ A Khiêm lúc nào cũng tươi cười, thế này thì chị dâu yên tâm rồi!

Đưa theo người nhà vào cửa, Phàn Kỳ nói: "A Khiêm, anh đưa chú, dì với mẹ vào phòng cất hành lý đi, em đi làm nốt hai món nữa."

Nghe Phàn Kỳ nói muốn đi nấu ăn, Trương Nguyệt Cầm lập tức đi theo: "Niếp Kiếp, để mẹ nấu."

"Mẹ, mẹ vào phòng trước đi đã, để con nấu ăn." Phàn Kỳ hờn dỗi.

Trần Chí Khiêm đi đến: "Mẹ, mẹ đi theo con đi, cứ để Kỳ Kỳ nấu, mọi người ra ngoài cả ngày đã rất mệt mỏi rồi, Kỳ Kỳ sẽ làm xong ngay thôi."

Trương Nguyệt Cầm ra khỏi phòng bếp, Trần Chí Vũ mang dẫn cậu mợ vào phòng cho khách ở dưới lầu trước, trên giường đã đặt sẵn hai bộ đồ ngủ, một của nam, một của nữ, dép lê được đặt dưới sàn nhà.

"Cậu mợ, hai người dùng nhà vệ sinh bên ngoài nhé, khăn mặt, kem đánh răng và bàn chải đánh răng đều là loại mới, chuẩn bị trước cho hai người."

"Nhà ở Hồng Kông lớn như này à? Tốt như này sao?" Cậu cảm thán.

Trương Nguyệt Cầm thật sự hồ đồ, mấy cây vàng lúc trước Hiểu Tĩnh giấu trong nhà đều đưa cho A Khiêm, để nó đến Hồng Kông mua nhà, nghe nói nhà ở Hồng Kông rất đắt tiền, nhà nhỏ có chút xíu cũng phải lên đến mười mấy vạn tiền Hồng Kông. Làm sao hai đứa nhỏ này lại có thế vào ở trong căn nhà lớn như này?"

“Hai chúng cháu mới chuyển đến đây được vài ngày. Căn nhà trước kia còn nhỏ hơn nhà của cháu ở Thượng Hải, cháu bắt đầu kinh doanh và đã có người đầu tư vào đó, triển vọng tương lai rất tốt, Kỳ Kỳ cũng rất giỏi trong việc đầu tư chứng khoán, có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Căn nhà này được xây dựng cho công ty bất động sản của người thân vị bằng hữu đã đầu tư cho cháu, để bọn cháu thuê nhà trước, có lẽ hai hoặc ba năm sau là bọn cháu có thể mua lại nó. Hầu hết mọi người ở Tiêu Thành đều không có nhà ở rộng rãi, không khác gì Thượng Hải.”

"À à! Hóa ra là như vậy sao?" Chú nói."Chú dì, vậy giờ cháu mang mẹ lên căn phòng trên lầu đây."

"Được."Trần Chí Khiếm giúp Trương Nguyệt Cầm xách hành lý lên lầu, cùng Trương Nguyệt Cầm sắp xếp lại quần áo, trong lòng anh không có cách nào phân biệt được mẹ ruột của mình và mẹ Phàn ai thân thiết hơn.

Từ khi anh còn chưa có ký ức đã được đưa đến nhà họ Phàn, cho dù nhà họ Phàn đều nói cho anh biết, ba mẹ anh ở một nơi xa xôi cũng rất nhớ anh, hàng năm sẽ dẫn anh đến tiệm chụp ảnh để chửi ảnh chụp cho cha mẹ, nhưng trẻ con thì biết cái gì?

Ai nuôi anh, anh liền thân thiết với người đó. Trong lòng anh, Trương Nguyệt Cầm và anh chính là mẹ con.

Trong lòng Trương Nguyệt Cầm luôn cảm thấy xấu hổ vì con mình, bà ấy biết tính tình của con gái mình, cô không thông minh và hiểu chuyện giống như A Khiêm, con gái bà muốn sống muốn c.h.ế.t đều , bà biết con gái mình không thích A Khiêm, biết A Khiêm cũng không thích con gái mình, cả hai đứa nhỏ này đều không muốn sống cùng nhau?

Nhưng bà sao có thể để cho con gái đi tìm chết? Vậy nên chỉ có thể ủy khuất A Khiêm.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 391



Mặc dù khi Hiểu Tĩnh trở về nói với bà, hai đứa nhỏ ở chung một chỗ, quan hệ của cả hai khá tốt, còn nhấn mạnh khen con gái bà hiểu chuyện, nhưng mà bà viết hai vợ chồng Hiểu Tĩnh cảm kích nhà bọn họ, nên chuyện tốt khoe ra, chuyện xấu giấu đi. "A Khiêm, bởi vì tính tình Niếp Niếp không tốt, mong con có thể nhường nhịn nó.”

"Tính tình em ấy hơi trẻ con một chút thôi mẹ, rất tốt. Mẹ đừng lo lắng vớ vẩn, tình cảm của hai bọn con rất tốt." Trần Chí Khiêm hỏi bà: “Lần trước lúc đến lúc đi đều vội vàng, cũng chưa gặp được anh Tuần, anh ấy tìm được người yêu thế nào rồi?"

"Cô gái nhỏ kia là người đến từ Thanh Phố, thi vào trường đại học y, dáng vẻ đoan chính, thái độ rất tốt. Sau khi anh trai của con dẫn cô gái nhỏ kia về ăn cơm, mẹ và cha cũng đã đi gặp cha mẹ của cô ấy mấy lần, đây là chuyện riêng của hai đứa nhỏ, mẹ đã thương lượng tiền sính lễ, nông thôn có quy củ riêng của nông thôn, chúng ta phải hỏi rõ ràng, nếu không có chỗ nào sai sót, không lễ phép, cô bé kia sẽ ủy khuất."

Trương Nguyệt Cầm tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, bà nhẹ giọng thở dài, không nói tiếp nữa.

"Mẹ à, đây là dự định của Kỳ Kỳ, tiền là của tự Kỳ Kỳ bỏ ra, cô ấy dựa vào năng lực của chính mình trong cuộc thi chứng khoán và giành được mười vạn đồng tiền thưởng, muốn đổi đô la mỹ cho mẹ mang về nhà. Để cho anh Tuần nhà mình mua nhà." Trần Chí Khiêm nói với Trương Nguyệt Cầm.

"Không được, không được." Trương Nguyệt Cầm vội vàng xua tay: “Nếu như không có chuyện của chú con, các con còn có thể giúp anh con. Nhưng tiền chữa bệnh chú của con phải tốn bao nhiêu?

Mẹ bảo mẹ ruột con nói thật cho mẹ biết nhưng bà ấy không chịu nói cho mẹ tốn hết bao nhiêu.

Mẹ biết chắc phải tốn hơn mấy chục vạn, con còn đưa tiền cho chúng ta mua vé máy bay nữa. Con biết mà, mẹ không nỡ bỏ chú con nhưng cũng không thể luôn để cho hai đứa nhỏ các con phải bỏ tiền ra, các con sống ở bên ngoài cũng không dễ dàng, chỉ cần các con lo được cho chính mình là tốt rồi. Chuyện của anh trai con, chúng ta sẽ tự nghĩ biện pháp."

"Mẹ…" Trần Chí Khiêm còn muốn khuyên Trương Nguyệt Cầm tiếp.

Thì Phàn Kỳ ở dưới lầu đã gọi: "A Khiêm, mẹ, mọi người mau xuống đây đi, tiệm bán quần áo đã giao quần áo tới."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mẹ, xuống dưới lầu đi. Kỳ Kỳ bảo tiệm quần áo giao đến một ít quần áo tới, mọi người cũng thử quần áo đi."

Chí Khiêm nói với Trương Nguyệt Cầm: "Bệnh viện ngày mai đi là một bệnh viện tư nhân.

Bởi Hồng Kông có rất nhiều kẻ giàu sang cho nên bệnh viện tư nhân ở đây rất có năng lực, nhưng mà bác sĩ và y tá ở đó đã thường xuyên nhìn thấy người giàu. Hai bọn con lo lắng ăn mặc không đẹp, đến lúc đó lại khiến chú dì lên cơn giận vì những điều không đáng."

Nghe nói như vậy, Trương Nguyệt Cầm người vẫn luôn làm nhân viên bán hàng đã hiểu.Bà ấy đi từ dưới nông thôn vào trong nội thành làm nhân viên bán hàng, đã nhìn thấy rất nhiều nhân viên ở nội thành khinh thường khách hàng ở nông thôn, không ngờ bọn nhỏ lại lo lắng chu đáo như vậy, bà nói: "Hiểu rồi."Hai người cùng xuống tầng…

Trong phòng khách, Phạm Kỳ cầm một chiếc áo thun đưa cho chú cô: "Chú vào thử đi."

"A không cần, không cần. Chú có quần áo rồi." Chú vội vàng đẩy ra.

Phàn Kỳ mặc kệ, khoa tay múa chân với chú: "Kích thước của áo này không chênh lệch nhiều lắm, hợp."

"Dì, dì cũng thử đi." Phàn Kỳ lại chọn đồ cho dì.

Mợ cũng xua tay: "Không cần, không cần!”

Trương Nguyệt Cầm đi xuống lầu, cầm lấy một cái áo sơ mi nói: "Cái này rất đẹp.”

Trương Nguyệt Cầm khăng khăng chọn quần áo cho ca ca tẩu tẩu, nhất định bắt bọn họ phải thử, hai vợ chồng già cũng chỉ có thể vào phòng thử đồ.Hai vợ chồng già không biết loại vải gì là tốt, chỉ biết sờ lên bộ quần áo này thật sự rất thoải mái.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 392



Chú nhìn sáu bình hoa quả được đặt trên mặt bàn, trong bình chứa hàm trai làm từ trong nhà, chú Trương nói: "Kỳ Kỳ và A Khiêm hiện tại có thể ở trong căn nhà tốt như vậy, còn mua cho chúng ta quần áo tốt như vậy, thoạt nhìn cái gì cũng không thiếu, mang đến những thứ này, có lẽ không tốt lắm đâu?"

Dì nhìn lão đầu tử, tiểu cô nương đã nói không cho phép mang theo thịt cá ướp muối, hai vợ chồng già tiền mang theo một ít cải bắp và bông cải xanh muối, hiện tại nhìn những thứ này xem?

Thực sự quá keo kiệt, đì nói: “Vậy thì không nên lấy nó ra, chờ đợi để đi ra ngoài nhìn xung quanh một chút, tìm một chỗ nào đó để ném."

Phàn Kỳ muốn đi theo vào xem chú dì mặc đồ có vừa hay không, ở khe cửa nghe thấy hai vợ chồng già nói như vậy, liền trông thấy cái bình trên bàn.

Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, đứng ở ngoài cửa hỏi: "Chú dì thế nào rồi?"

Cô đứng đợi một lúc, lại hỏi tiếp: "Chú dì thấy quần áo thế nào?"

Chú mặc chiếc áo thun lo lắng đi ra: “Dì con nói chú giống con lợn lông đen trong chuồng, mặc gì cũng không đẹp”.

Ngũ quan của người nhà họ Trương đều rất đẹp nhưng tại dễ béo, chú cô vẫn luôn làm ruộng ngoài đồng nên vừa đen vừa béo, lại mang theo phẩm chất chất phác của một người nông dân.

Phật cần áo cà sa, ăn mặc đẹp một chút lúc nào cũng sẽ tốt hơn, Phần Kỳ quay đầu sang hỏi Trương Nguyệt Cầm: "Mẹ, chú mặc bộ này nhìn rất đẹp mắt, đúng không?"

"Đẹp mắt."

Trần Chí Khiêm c*̃ng nói: "Đẹp mắt, rất đẹp mắt."

Để cho ba vị trưởng bối chọn quần áo xong, người của tiệm quần áo Wo rời đi, Trần Chí Khiêm bưng canh cùng bánh đường trắng vừa mới hấp lên bàn.

Anh vừa đặt xuống, Phạm Kỳ đã vươn đũa gắp một miếng bánh đường trắng, cắn một miếng, vừa ăn vừa nói: "Nóng quá, nóng quá."

Nhìn bộ dáng sốt ruột này của cô, Trương Nguyệt Cầm nói: "Con sốt ruột như vậy làm cái gì? ”

"Mẹ, mẹ không biết được đâu, ở bên ngoài muốn được ăn đồ ăn ở nhà rất khó." Cô vừa ăn bánh đường trắng vừa nói: "Mẹ không tin thì hỏi A Khiêm một chút đi, bọn con không được ăn mì hoành thánh đâu! Chỉ có thể cố ăn những món của Phương Tây."

Trần Chí Khiêm gắp thức ăn cho chú dì: "Có ăn là được rồi, em không cần kén chọn như vậy. Nếu anh có thể mang của cải Tiêu Sơn khô về thì anh đã sớm mang về rồi. Khi trở về anh làm cho em củ cải tráng trứng, em nói không muốn ăn, chỉ muốn ăn củ cải xào đậu tưởng tử. Anh biết đi đâu tìm đậu tương tử bây giờ?"

"Anh không hiểu, đậu nành xào với củ cải khô và đậu nành xào với dưa muối đều rất ngon." Phàn Kỳ gắp một miếng vịt quay cho dì: “Dì à, vịt quay ở đây ăn ngon lắm."

Dì nghe cô nói về món đậu nành xào củ cải khô, hỏi: "Niếp Niếp, muốn ăn dưa muối sao?"Dì sợ cô nói muốn ăn đậu tương tử.

Phàn Kỳ nói: "Đúng rồi nha! Dưa muối xào với thịt băm, ăn kèm với mì, chỉ nghĩ đến thôi đã ch** n**c miếng rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được, được! Khi em suy nghĩ đừng nên chảy quá nhiều nước miếng." Trần Chí Khiêm gắp cho cô một cái đùi gà: “Ăn cái đùi gà đi."

"Niếp Niếp, lần này chúng ta có mang đến món rau muối làm từ bắp cải muối và bông cải xanh. Cháu có muốn ăn không?" Dì hỏi cô.

Phàn Kỳ rất ngạc nhiên, vui mừng: "Thật sao? Cháu muốn ăn. Sáng mai hãy làm một số món phụ cho bữa sáng."

"Sáng mai dì sẽ nấu cho con nhé, có được không?"

"Vâng vâng vâng!!!" Phàn Kỳ liên tục gật đầu: “Lát nữa cháu gọi Tiểu Nhã lấy cháo vào buổi sáng cho cháu. Còn nữa, Trần Chí Khiêm ngày mai anh có muốn đến phía bắc, mua hai cân mì hảo hạn về không? Buổi tối sẽ ăn mì thịt băm và dưa muối."

Phàn Kỳ ngẫm lại thấy không đúng,nói: "Em cũng muốn có thêm hành lá để nướng sườn lớn."

“Được, ngày mai anh dẫn chú đi gặp bác sĩ, rồi anh đưa em đi một chuyến đến phía bắc.” Trần Chí Khiêm vươn tay xoa đầu cô: “Bé heo nhỏ thật sự là bé heo nhỏ, nghe nói được ăn ngon, là liền cảm thấy hạnh phúc."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 393



Sau khi tất cả người một nhà bữa tối, mẹ đứng dậy muốn thu dọn bàn, Phàn Kỳ nói: "Dì, có một người giúp việc người Phifippines có thể dọn." "Cái gì?"

"Chính là bảo mẫu."

“Vừa rồi sao không thấy cô ấy đến ăn cơm?” Dì cô đặt bát đũa xuống hỏi.

"Không cần, cô ấy là người Philippines, khẩu vị của cô ấy khác với chúng ta và cũng sẽ không ăn cùng chủ nhà." Trần Chí Khiêm nói.

Dì ngoái đầu lại nhìn cô gái nhỏ gầy guộc đang thu dọn trong nhà bếp, hơi tò mò nhưng cũng hơi khó hiểu.

Sau khi Trần Chí Khiêm rót trà cho mọi người, anh mở tivi, ngồi trên ghế sa lon nói chuyện với chú về bệnh tình.

Phàn Kỳ an ủi chú: "Chú đừng lo lắng, bác sĩ này tay nghề rất cao. Chú có thể phẫu thuật thành công, về sau nên bảo dưỡng thật tốt. Sau này chú sẽ không thể làm những công việc nặng nhọc. Ít nhất chỉ lên trồng vài cây rau để làm món ăn phụ thôi."

Sau khi hỏi thăm về bệnh tình xong, Trần Chí Khiêm và chú nói chuyện phiếm, Phàn Kỳ ngồi sát bên người mẹ, sau khi ngồi một lúc thì nằm xuống, đầu gối lên đùi mẹ, chân gác lên đùi Trần Chí Khiêm.

Tay Trần Chí Khiêm đặt lên bắp chân cô, chăm chú nghe chú cả nói bắp ngô trong nhà và vườn rau được giao cho cậu hai, trong đầu Phàn Kỳ hiện ra hình ảnh Trương Nguyệt Cầm mang bắp ngô từ Sùng Minh trở về, trong trí nhớ của nguyên chủ bắp ngô kia vừa mềm vừa thơm ngọt, cô nói: "Con muốn ăn ngô."

"Muốn ăn ngô thì về Sùng Minh đi, cháu có thể ăn thoải mái, rất nhiều năm rồi cháu không trở về gặp bà ngoại rồi."

Dì nói với cô, cháu gái trước kia không muốn đi, nhưng bây giờ con bé đã khác rồi, bà cũng đã lớn tuổi nên ít khi có thể thấy cháu gái tầm tuổi này.

"Cháu định trở về trước Tết nguyên đán!" Gần đây thị trường chứng khoán quá tốt, cô thật sự không có biện pháp chạy đi: “Khi đó thân thể chú có lẽ cũng đã hồi phục khá tốt rồi."

Phàn Kỳ nằm xem tivi, trên TV đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, Trần Chí Khiêm đang chọn đồ ngủ.

"Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ muốn làm loạn, hai người bọn họ mua áo ngủ lộ rãnh sâu."Trên màn hình tivi, người chủ trì mang ra bộ đồ ngủ mua qua mạng lần trước, được đánh mã khu vực quan trọng, so sánh với hai món đồ lần này, người chủ trì nói hai bộ mà Trần Chí Khiêm chọn tương đối nhàm chán, không được phóng khoáng như Phàn Kỳ.

Vân Mộng Hạ Vũ

May, mẹ với chú nghe không hiểu Quảng Đông, nhưng cho dù nghe không hiểu thì sao? Có hình ảnh có sự thật.

Mấy người ngồi ở chỗ này đều hóa đá, may mắn bây giờ Phàn Kỳ đang được mẹ ôm, nếu không đã sớm ngã lăn xuống dưới mặt đất, cô vội vàng thu chân, đá một cước vào người Trần Chí Khiêm: "Tắt tivi đi."

Trần Chí Khiêm vội vàng chuyển sang kênh khác, chuyển sang một kênh đang chiếu quảng cáo.Anh đứng lên, toàn bộ ánh mắt của chú dì và mẹ đều tập trung vào người anh, Phàn Kỳ đem đầu của mình chôn thật sâu, cô cho rằng làm như vậy sẽ không xấu hổ, cô chôn sâu đầu mình vào bụng mẹ.

Trần Chí Khiêm lúng túng ngồi xuống, tư thế ngồi của anh rất đoan chính, sống lưng thẳm tắt, nhưng mà không hiệu quả.

Anh có thể đọc được suy nghĩ trong mắt chú: Hóa ra cháu là như vậy sao A Khiêm?Anh lo lắng xoa xoa đùi, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, đừng tưởng sống hai kiếp là có thể luôn bình tĩnh, trước mắt chính là người mẹ nuôi nấng anh hơn mười năm, và chú dì thu lưu anh lúc anh gặp khó khăn nhất, bây giờ anh nên giải thích thế nào cho trưởng bối nghe đây? Đặc biệt là trưởng bối đến từ nông thôn.

Không tìm được cách nào để giải thích, Trần Chí Khiêm liên không giải thích nữa, anh nói: "Chú dì ở Sùng Mình đi đến đây từ sáng sớm, sức khỏe của chú lại không tốt, nên đi nghỉ ngơi sớm một chút?"

Dì lôi kéo lão đầu tử: "Đi, chúng ta vào đi."

Lúc này chú không kịp phản ứng lại, đi theo dì vào trong, Trương Nguyệt Cầm cúi đầu nhìn cô con gái không chịu ló mặt ra, rồi ngẩng đầu nhìn cậu con rể đang đỏ mặt đứng đó.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 394



Trần Chí Khiêm cắn răng nói tiếp: "Mẹ, con đã nói rồi, tình cảm của hai chúng con rất tốt."

Hiện tại Trương Nguyệt Cầm đã tin rồi, nhưng việc con gái mình mua loại áo ngủ kia tại bị ca ca và tẩu tẩu biết được, hiện tại bà thật sự là một lời khó nói hết.

Phàn Kỳ biết chú dì đã đi, cô ở trên người mẹ đứng dậy, mắng:: "Ai cùng anh có tình cảm tốt?"

Vừa nói cô vừa chạy lên lầu: “rầm" một tiếng, cửa đóng lại.

Phàn Kỳ nhào người lên giường, tay đ.ấ.m xuống giường, như thế này còn để người ta sống sao?

Trần Chí Khiêm thấy Phàn Kỳ đi lên lầu, vội vàng đuổi theo, gõ cửa: "Kỳ Kỳ, đứng ngốc, mở cửa ra."

Phàn Kỳ làm sao có thể mở cửa cho kẻ cầm đầu mọi việc, anh muốn mua lúc nào mà chả được, tại sao lại mua đúng ngày hôm nay.

"Anh ngủ ngoài cửa cho em." Phàn Kỳ ở trong phòng hét lên.

Trương Nguyệt Cầm lúng túng, nhìn theo cách này thì hai đứa nhỏ thực sự đã ở bên nhau, tình cảm cũng rất tốt, khiến cho người làm mẹ như bà cảm thấy yên tâm.

Bà đi tới cửa: "Niếp Niếp, mở cửa ra đi!"

Mẹ gọi mở cửa, Phàn Kỳ liền đứng lên mở cửa, vừa mở cửa đã nhào vào người Trương Nguyệt Cầm, giọng nói mang theo sự nức nở: "Mới chỉ mười ba giờ.”

"Dạo gần đây em rất nổi tiếng sao? Cho lên mới có chó săn tung video quay lén. Vừa rồi anh có nói với mẹ rằng anh định lấy số tiền thưởng lần này trả lại cho mẹ, mua nhà cho anh trai, nhưng mẹ không chịu nhận, bây giờ em tự nói với mẹ đi, em kiếm được bao nhiêu tiền? Tại sao lại để những phóng viên kia nhìn chằm chằm chúng ta?"

Cái loại cáo già này, anh có thể chuyển sang chủ đề khác, Phàn Kỳ kéo mẹ vào trong phòng, hai mẹ con ngồi ở phía cuối giường: "Mẹ, con thực sự rất có tiền, con nói cho mẹ biết…"

Phàn Kỳ hận không thể lấy tài khoản của mình ra cho mẹ nhìn, cô nhìn thấy Trương Nguyệt Cầm sững sờ, nhiều tiền như vậy, đừng nói là cả đời bà, cho dù là mấy đời của bà cũng chưa thấy qua.

"Cho nên tiền phẫu thuật của với bọn con không phải một độ tiền lớn, con dự định đổi nó lấy 15.000 đô la Mỹ để mẹ mang về. Cho dù mẹ không đổi nó theo tỉ lệ 1:10 trên thị trường, hay đổi bảy phần cho người khác, cũng sẽ có mười vạn.

A Khiêm nói rằng nhà ở thương mại ở Thượng Hải có diện tích từ 40 đến 50 mét vuông được coi là lớn, mẹ mua hai căn nhà trong một tiểu khu, nhà của anh trai ở tầng ba tầng bốn, một căn phòng ở tầm dưới cùng cho chú dì.

Lớn nhỏ tách ra ở riêng sẽ ít mâu thuẫn hơn, ở gần lại có thể chiếu cố cho nhau. Tính ra mua hai căn hộ đắt nhất cũng chỉ tốn sáu vạn đồng, trang trí nhà ở của anh trai tốt hơn hơn một chút, nhà ở của mẹ đơn giản hơn một chút, chỉ tốn hai vạn tiền trang trí là đủ, số tiền còn lại thì để cho anh trai kết hôn."

Nghe con gái tỉ mỉ tính toán cho bà, Trương Nguyệt Cầm nghe được chỉ muốn lau nước mắt, hai vợ chồng bọn họ vẫn lo lắng, ban đêm hai vợ chồng già xoay người, đều nghĩ để A Khiêm đưa con gái mình đi đến Hồng Kông có phải sai hay không?

Nhưng không để A Khiêm đi theo, để con gái họ một mình đến Hồng Kông, bọn họ sẽ càng không yên lòng hơn.

Mỗi tháng vào ngày mùng bà đều đi cúng bái ở chùa Ngọc Phật, hy vọng Bồ Tát phù hộ cho hai đứa bé có thể bình an, có thể sống hòa hợp với nhau hơn.

Hàng xóm ở sát vách luôn phàn nàn rằng sau khi con gái nhỏ của nhà bọn họ đi làm ở nhà máy dệt len, một đồng tiền cũng không đưa, chỉ biết ăn uống và mặc đẹp, bà luôn khuyên: "Con gái sao? Luôn thích ăn mặc và trang điểm một chút, kệ con bé đi, đợi lớn thêm một chút nữa là sẽ hiểu chuyện."

Bà tốt bụng nói như vậy nhưng hàng xóm lại ở sau lưng nói với người khác: "Bà ấy suy nghĩ vậy đấy. Nếu tôi mà đẻ ra đứa con gái như vậy, tôi đã treo cổ tự tử luôn rồi. Đem tiền của nhà mình móc hết sạch đã không nói, còn muốn hại cả nhà khác, nhà họ Trần thực sự thiếu nợ nhà bọn bọn họ…"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 395



Khi nghe được những lời này, Trương Nguyệt Cầm chỉ biết ngậm ngùi, bởi những điều người ta nói cũng đều là sự thật. Bây giờ đứa nhỏ này điều gì cũng suy nghĩ giúp bà, con gái bà đột nhiên nghĩ thông suốt, hiểu chuyện, nước mắt bà tràn ra ngoài: "Con gái ngoan.”

Đưa Trương Nguyệt Cầm vào trong phòng xong, Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ trở về.

Đem trương Nguyệt Cầm đưa về gian phòng, Phàn Kỳ cầm chiếc áo ngủ dài tay muốn đi tắm nhưng cô bị Trần Chí Khiêm đoạt lại, chọn bộ đồ ngủ rãnh sâu màu vàng nhạt nhét vào tay cô: "Mặc bộ này đi."

"Thật đúng là chỉ mười ba giờ. Em thực sự không thể chịu đựng được anh.”

Phàn Kỳ bị anh đẩy vào trong nhà tắm, cô tắm rửa xong mặc chiếc váy ngủ hai dây vào người, nhìn bản thân trong gương một lúc, vội vàng mặc áo tắm lên người.

Cô buộc lại đai lưng, tức giận đi tới nói với anh: "Xong rồi, anh đi tắm đi."

Trần Chí Khiêm hôn lên mặt cô một cái: "Chờ anh."

"Chờ cái đầu heo nhà anh."

Sáng sớm hôm sau, Phàn Kỳ ăn dưa muối mặn do dì làm, đây thực sự là hương vị nông thôn của Thượng Hải, rau muối chua mang theo vị mặn và ngọt ăn cùng với cháo thực sự rất ngon.

Khi cả nhà ăn sáng xong, Trần Chí Khiêm bảo Trương Nguyệt Cầm ở nhà, anh đưa Phàn Kỳ đi làm trước, sau đó sẽ đưa chú và dì đi bệnh viện.Dì nhìn Phàn Kỳ xuống xe, ngửa đầu nhìn tòa nhà giao dịch hỏi: "A Khiêm, Kỳ Kỳ đang làm việc ở đây à?"

"Đúng vậy! Kỳ Kỳ rất có bản lĩnh, cô ấy rất lợi hại trong việc đầu tư cổ phiếu."

Mấy năm nay thị trường nội dại Trung Quốc rất hỗn loạn, trong lúc thị trường hỗn loạn, có người dựa vào việc bán quần áo ở phía nam kiếm được rất nhiều tiền rồi trở về, nhưng mà đây cũng chỉ là câu chuyện không rõ thật hư trà dư tửu hậu của mọi người, cách rất xa những người nông dân trung thực như họ.

Đột nhiên, biết cháu gái và cháu rể lợi hại như vậy, chú dì cũng mở rộng tầm mắt.

Trần Chí Khiêm từ lúc chú mua vé máy bay, đã hẹn trước với bệnh viện, thái độ phục vụ của bệnh viện tư nhân rất tốt, tất cả thủ tục đã được làm xong, kiểm tra trong nước chỉ hơi giống với nơi này, ở trong nhớ ít thiết bị nên chỉ có thể dùng để xét bệnh, có rất ít người ở nơi này có thể hiểu tiếng phổ thông mà chú và dì còn không biết cả tiếng phổ thông nữa, Trần Chí Khiêm vẫn luôn đi theo dì, đưa chú đi làm kiểm tra.

Khi Trần Chí Khiêm đưa chú đi vào trong phòng, dì cầm tờ đơn đúng ở ngoài, mặc dù bà là nông dân, nhưng những con số bên trên tờ đơn bà vẫn hiểu được, một vạn, hai vạn, ba vạn, bốn vạn, năm vạn, nhìn đến đây tay bà run lên, hơn hai mươi vạn lận! A Khiêm nói rằng số tiền này chỉ để chụp chiếu, chụp chiếu thôi tốn những hai mươi vạn?

Hai vợ chồng vốn cho rằng phẫu thuật hết hai ba vạn đã là rất nhiều rồi, phải biết bọn họ xây nhà cho hai đứa con trai của mình, xây hai bốn căn bên trên, bốn căn phía sau cũng chỉ tốn hai mươi vạn.

Hai vợ chồng bọn họ cũng sẽ mất vào một ngày nào đó, sao có thể để vợ chồng cháu gái bỏ ra số tiền lớn như vậy cho mình.

Trần Chí Khiêm từ trong phòng bước ra, nhìn thấy sắc mặt của dì trắng bệnh, tay run run, anh nói: "Dì, sao vậy?"

Dì chỉ vào tờ đơn trong tay hỏi: "A Khiêm, một tấm chụp chiếu có giá hai mươi ba vạn sao?"

"Máy CT có thể chụp cắt lớp n.g.ự.c và bụng chỉ mới được phát minh hơn mười năm, ngay cả ở thành phố Hồng Kông cũng không có nhiều bệnh viện có thiết bị quy mô lớn như vậy nên giá thành rất đắt đỏ, đây là mặt hàng đắt nhất trong số tất cả các hạng mục kiểm tra. Chú sẽ ra ngay, dì đừng để chú biết, chú ấy mà phát hiện thì chú từ chối đi khám, tiền mất tật mang."

Trần Chí Khiêm an ủi dì: “Chú đã sống khổ sở cả đời, dì cũng muốn chú sống thêm vài năm nữa phải không?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 396



Nghe cháu rể nói như vậy, dì gật đầu, trong lòng rối bời: "A Khiêm, tốn nhiều tiền như vậy, dì..."

Bà hiện tại đã hiểu chỉ một tấm phim đã dắt như vậy, sau đó giải phẫu chắc chắn sẽ còn đắt hơn, hai vợ chồng già vốn nghĩ, chờ về sau để cho bọn nhỏ sẽ gom góp từng chút một rồi trả lại cho vợ chồng cháu gái nhưng số tiền lớn như vậy, cho dù bán cả nhà bọn họ cũng không có tiền.

"Dì à, dì cứ coi hai vợ chồng cháu là con ruột của mình là được. Năm đó khó khăn như vậy, hai người không ghét bỏ cháu, mang cháu đến bên người. Lúc này cháu không phải nên tiêu tiền cho hai người sao? ”

Khi Trần Chí Khiêm nói những lời này, Lưu Tương Niên cùng trợ lý và người vợ già đi tới, ông nghe thấy cháu trai nói với một người thôn phụ bằng tiếng giọng điệu Thượng Hải kỳ quái, ông nghe xong cũng hiểu đại khái.

Lưu thái thái nhìn thấy kẻ khiến cho cả nhà bọn họ không được bình yên Trần Chí Khiêm, anh không muốn trở về nhà họ Lưu thì thôi không cần trở về, vì sao còn muốn xúi giục cháu trai bà, không cho Học Minh trở về? Không biết Trần Chí Khiêm có âm mưu gì?

Trần Chí Khiêm trông thấy hai vợ chồng già họ Lưu liền coi như không quen biết, đợi chú từ bên trong đi ra, nói: "Chú, chúng ta trở về phòng bệnh thôi."

Trần Chí Khiêm đưa chú đi vào trong phòng bệnh, bọn họ chọn một phòng bệnh bình thường, bên trong có ba cái giường ngủ.

Hôm nay chú đã làm kiểm tra xong, nhưng mà ông ấy chưa quen với cuộc sống ở nơi này, ngôn ngữ lại bất đồng, không có cảm giác an toàn, vẫn phải để hai vợ chồng già ở cùng một chỗ nói chuyện.

Trần Chí Khiêm nhìn dì nói: "Dì, dì ngồi với chú một lát đi, cháu về trước, lát nữa ăn cơm tối xong sẽ đón dì cùng về nhà, sáng mai con sẽ dẫn dì tới đây? ”

Thế là tốt nhất rồi, hai vợ chồng già vội vàng gật đầu tiễn cháu rể ra khỏi phòng bệnh.Trợ lý của Lưu Tương Niên nhìn Trần Chí Khiêm đi vào thang máy rời đi, hắn xoay người trở về.

Lưu Tương Niên đứng bên cạnh cửa sổ tầng ba của phòng bệnh, sau khi ông ta làm phẫu thuật loại bỏ ung thư thận, vẫn còn vài lần hoá trị nữa, hôm nay ông ta đến đây để thực hiện ca hoá trị cuối cùng, trong ba tháng này cơ thể của ông ngày một yếu đi.

Ông ấy không biết tại sao ông trời phải trêu đùa ông ta như vậy, khiến ông ta mù loà đi vào trong quan tài bằng một chân, gặp được Chí Khiêm, cháu trai ruột của ông ấy và Trần Uyển Âm.

Trợ lý bước vào: “Ông chủ!”Bên ngoài Chí Khiêm sớm đã biến mất không nhìn thấy được nữa, Lưu Tương Niên trong chớp mắt liền ngồi xuống: “Có việc gì?”

“Ban đầu hỏi được, đó là cậu của cậu chủ, cần phải làm phẫu thuật nối mạch máu, thông qua chủ tịch điều hành tập đoàn Hồng Hi, cô Mẫn tìm được bác sĩ Văn.”

Trợ lí nghĩ một lúc: “Có điều dựa vào điều tra của tôi ở Thượng Hải, Tiết gia nhà mẹ đẻ của vợ cả có hai người anh trưởng, một người là Lữ Pháp, một người là Lữ Mĩ, hơn nữa họ Tiết, người này hẳn là cậu của bà Tôn. Trước khi giải phóng, cha của Tôn thiếu phu nhân, từ Tô Bắc chạy trốn đến Thượng Hải, mẹ của bà Tôn xuất thân từ nông dân trên đảo, ở đại lục mấy năm nay coi như xuất thân tốt.”

“Tôi biết rồi, ra ngoài trước đi!”Mấy ngày nay Lưu Tương Niên xem qua biểu hiện của Phàn Kỳ trên tivi, đứa bé này rất xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, đây đều là những ưu điểm, khuyết điểm lớn nhất chính là không biết tiến lùi, cả ngày lên báo chí truyền hình, cảm giác được một chút cũng không thể trở thành người vợ hiền đứng sau lưng của Chí Khiêm, lại còn đem mình thành chị gái ăn cơm của giới giải trí?

Con trai và con dâu quả thực không biết đang nghĩ cái gì, Chí Khiêm ưu tú đến như thế, lại tìm cho người ta một đứa con gái trong giới giải trí.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 397



Nghĩ đến Uyển Âm năm đó biết trước biết sau như thế nào, phong thái như thể nào, thực sự là đáng tiếc! Vậy nên nói xuất thân rất quan trọng, làm sao loại gia đình leo lên từ bãi sông Hoàng Phổ có thể dạy một cô gái biết tiến biết lùi được chứ?

Lưu Tương Niên nhìn bên ngoài cửa sổ, Trần Chí Khiêm đang đi bên ngoài, ông ta lưu luyến nhìn đứa cháu trai đang chảy dòng m.á.u của mình.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Phùng Học Minh bước vào.

Nhìn người cháu ngoại này, Lưu Tương Niên cảm thấy mệt mỏi, sự kiên nhẫn của ông ta đã đến giới hạn rồi, đứa cháu ngoại này không biết tốt xấu là gì.

Hoặc nói, mấy người từ vợ hai ai nấy đều coi trọng bản thân mình quá mức.

Từ Ngô Mỹ Vân đến con gái rồi cháu ngoại, cha truyền con nối, cũng không nghĩ xem, nếu không có ông ta, bọn họ có thể trải qua những ngày tháng như bây giờ hay sao?

Bây giờ hiện tại một người hai người đều nghĩ rằng ông có lỗi với bọn họ, Ngô Mỹ Vân cũng đã sống với ông ta bốn mươi năm, cũng không phải thật lòng, năm đó khi bà đến tìm ông ấy liệu có phải thật lòng hay không? Hay là vì muốn thoát thân khỏi quán rượu, muốn đi theo ông ăn ngon mặc đẹp, sống cuộc sống vinh hoa phú quý.

Con gái cũng tràn đầy oán hận khi ông ta gả cô cho Phùng Thế Xương, khi đó ai không biết cô là từ vợ hai sinh ra, nhà cao cửa rộng phù hợp sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn đứa cháu trai trước mặt, đứa cháu trai mà ông đã tốn bao công sức vun đắp? Càng là một đứa mù quáng.Một con sói hoang.Ông hỏi: “Bà của cháu đã về chưa?"

”"Đã đưa đến nhà rồi."

Bảo bà ấy không cần đến, lại muốn đi, đến rồi, vừa rồi gặp Chí Khiêm liền một bụng tức giận sinh ra vô nghĩa.

Phùng Học Minh tới đứng ở cửa sổ mặt đối mặt với ông ngoại, nhìn thấy chiếc xe ngoài cửa sổ đang quay đầu, chiếc xe kia hắn có thể nhận ra là của Trần Chí Khiêm.

Vừa rồi trên đường bà ngoại lải nhải nói, ông ngoại nhìn thấy Trần Chí Khiêm lại liền như người mất hồn.Rất muốn đứa cháu trai này sao?

Phùng Học Minh ở trong lòng cười lạnh một tiếng. Trần Chí Khiêm quả thực là giúp hắn, nhưng tâm tư của tên khốn này như vậy thật sao?

Hắn ta nói: “Ông ngoại, dựa theo kết quả lần trước, bác sĩ khuyên ông nên chăm sóc sức khoẻ thật tốt.”

Không nhắc đến cái này thì thôi, vừa nhắc đến, Lưu Tương Niên thật sự muốn cho hắn một một tát, ông kìm nén tức giận: “Ta nghỉ ngơi như thế nào? Ta có thể buông bỏ tập đoàn Thiên Hòa sao? Công việc của ta ai nhận làm giúp?”

“Cái này thì cháu không biết.” Phùng Học Minh châm một điếu thuốc, dùng giọng điệu tán gẫu nói: “Ông ngoại, ông có biết lần này Lâm Ích Hòa vì sao lại c.h.ế.t không? ”

Lưu Tương Niên không biết vì sao hắn lại nhắc tới chuyện không có câu trả lời cụ thể như vậy. Vụ án của Lâm Ích Hoà không phải là có kết quả rồi hay sao?

Phùng Học Minh: “Ông khẳng định không nghĩ tới, không có đứa cháu cưng của ông, người c.h.ế.t chưa chắc đã là Lâm Ích Hoà.”

Lưu Tương Niên nhìn hắn: “Muốn nói tới điều gì?”

"Lâm Ích Hòa nhìn trúng Phàn Kỳ, nhờ Uông Thiếu Dương hẹn riêng Phần Kỳ, Phàn Kỳ không đi đến cuộc hẹn. Vì chuyện này, cháu trai ông tìm ông chủ Viên bảo Uông Thiếu Dương quỳ xuống đất tạ tội, việc này ông hẳn là biết chứ?” Phùng Học Minh hỏi Lưu Tương Niên.

Lưu Tương Niên không có cử động gì: “Nói tiếp đi.”

"Cháu trai của ông nhất quyết không buông tha cho Uông Thiếu Dương, ông cho rằng nó sẽ bỏ qua cho Lâm Ích Hòa hay sao?"

Phùng Học Minh nhả một hơi thuốc, búng tàn thuốc: “Cậu ta thông qua Liêu Kế Khánh tìm đến Chu Nhã Lan, đem Chu Nhã Lan giới thiệu ông chủ Phó. Để Diêu Hoa thay ông chủ Phó thao túng, thu mua cổ phần của Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa, trong tình thế nguy cấp, ép Lâm Ích Hòa đến tình trạng bí quá hóa liều, cậu ta tính toán cho Lâm Ích Hòa muốn sát hại Chu Nhã Lan, để cho cháu tìm người quanh co lòng vòng thông báo cho Nhạc Vận Vy, nói cho cô ấy biết, Lâm Ích Hòa cho rằng cô g.i.ế.c hại Phương Gia Mẫn, hại Lâm Ích Hòa gặp xui xẻo, cho nên muốn bỏ rơi cô..."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 398



Lưu Tương Niên tỉ mi nghe cháu ngoại mình nói ra toàn bộ sự tình, hắn ta bắt đầu giải thích rõ mọi chuyện: "Trên thực tế là cậu ta muốn mạng của Lâm ích Hòa, nhưng nhìn qua chuyện này, không liên quan gì chút gì đến cậu ta nhỉ? “

"Đúng vậy! Nếu đặt trên bàn mà so sánh, cậu ta đã làm chuyện gì quá phận sao? Liền khiến cho cháu tìm người nhắc nhỏ Nhạc Vận Vy coi như là đang giúp Nhạc Vận Vy nhỉ?

Nhưng mọi người đều đi vào theo đúng con đường mà cậu ta đã suy đoán" Phùng Học Minh cười khẽ một tiếng “ À đúng rồi, ông có biết là muốn khiến dì hai cùng với tên Dương quỷ tử hoà giải hay không? Cũng là Trần Chí Khiêm, cậu ta kiến nghị cháu khiến cho luật sư cùng với đì hai cháu nói rằng có hai lựa chọn. Đến cuối cùng, như ông thấy rồi đó. Giống như ngay từ đầu, cháu chỉ muốn bàn với ông về các điều kiện mà thôi. Và sau đó thì sao? "

“Hiện tại có thể quay lại rồi.” Lưu Tương Niên nói.

“Cháu làm sao phải quay lại?” Phùng Học Minh hỏi Lưu Tương Niên: “Sau khi cậu ta kéo cháu lên con đường này, cháu dựa vào bản lĩnh của mình để làm cho nhãn hàng Wo cảm thấy rất vui vẻ. Ông có nghĩ cháu sẽ quay lại không?”

Lưu Tương Niên n.g.ự.c phập phồng: “Vậy nên, những gì mà tao đã bồi dưỡng mày thì sao?”

“Vậy không giống, ông không có nuôi Trần Chí Khiêm, khi cậu ta biết ông nằm trong bệnh viện, cũng sẽ không đến thăm ông một lần. Ông nuôi cháu, thân thể ông không khoẻ, cháu sẵn sàng đến bất kì lúc nào, cháu sẽ chăm sóc cho ông trước giường bệnh. Làm một đứa cháu ngoại, cháu cảm thấy bản thân mình không xứng để có được Thiên Hoà.”

Phùng Học Minh đem tàn thuốc dập tắt: “Ông ngoại, cháu đi ăn tối đây, ăn xong rồi sẽ quay lại chăm sóc ông một lát.”

Cháu ngoại đóng cửa lại, phòng bệnh này là một phòng riêng, bên ngoài có khu vực tiếp khách và người nhà, phòng rất lớn,một mình ở trong căn phòng này chưa tới giờ trị xạ cũng có vài phần cô đơn, ông mở cửa rồi đi ra ngoài, tầng này đều là phòng riêng, phòng đơn rẻ nhất phải một đêm một lượng đô la Hồng Kông, có thể ở vào đều đều là những người có chút thân phận.

So với nơi ở vắng vẻ của ông, căn phòng bên cạnh rất náo nhiệt, người bên trong từ cửa nhìn thấy ông liền chào hỏi: "Ông chủ Lưu."

“Ông chủ Cao.” Lưu Tương Niên bước vào.

Ông chủ Cao đang nằm trên giường bệnh, người vợ thứ ba đang ngồi cho ông ta ăn, đứa con trai của người vợ hai đang đứng đó cùng ông ta. Con gái lớn của vợ cả cũng đang ngồi, một gia đình hòa thuận.

"Ông chủ Lưu, ông cũng bị bệnh sao?" Ông chủ Cao hỏi.

“Đúng vậy! Không phải làm phẫu thuật rồi sao? Cũng đã làm hoá trị vài lần rồi, lần này là lần cuối cùng,” Lưu Tương Niên nói: “Cũng không biết có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không.”

“Nhất định là có thể.” Ông chủ Cao nói: “Tôi cũng là nhặt lại được cái mạng này, ngủ đến nửa đêm thân thể không thể cử động được, khi đưa đến thì được chuẩn đoán là đột quỵ, may mắn là quá mức, cũng phải ở lại vài ngày quan sát."

“Ông thì sao? Sao lại có một mình như này?”Lưu Tương Niên vốn cảm thấy cô độc, bị ông chủ Cao đề cập tới, trong lòng càng cảm thấy trống rỗng, ông muốn có một mặt mũi liền nói rằng: "Học Minh đi ra ngoài ăn cơm tối, lát nữa sẽ quay lại."

"Tốt hơn hết là nên có nhiều con cháu! Mấy người nối dõi của ông quá ít rồi" Ông chủ Cao khoe với ông, kiếm được khối tài sản lớn như vậy để làm gì? Hiện tại cầu xin cháu trai tiếp quản nhưng cháu ông không chịu.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Con cháu không cần nhiều, chỉ cần có tài là được. Con cháu đời này mạnh hơn con cháu đời trước, tốt nhất là không phải nuôi mấy con sâu gạo."

Lưu Tương Niên đứng dậy: “Ông chủ Cao, tôi đi về đây.”

Ông chủ Cao vẫn mang ý nghĩa chế giễu: "Dù ông có mạnh mẽ đến đâu, cũng phải bằng lòng quay về nhà, bằng lòng được người ta gọi là ông nội."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 399



Những lời này đã làm tổn thương trái tim của Lưu Tương Niên, Lưu Tương Niên tại nhốt mình trong phòng bệnh, một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, ông biết Chí Khiêm không nguyện ý quay lại, nhưng vừa nhìn thấy cháu trai, ông đã điên cuồng mong đứa trẻ gọi mình là "Ông nội"!

Chẳng lẽ nguyện vọng ước mơ nhỏ nhoi như vậy của ông cũng không có điều kiện để thực hiện sao?

Lưu Tương Niên không biết đứng ở cửa sổ bao lâu, cho đến khi bên ngoài có một dáng vẻ quen thuộc đi vào.

Phàn Kỳ ôm lấy cánh tay Trương Nguyệt Cầm, từ bên ngoài tiến vào.

Trương Nguyệt Cầm lần này cùng anh mình và chị dâu tới đây, thứ nhất là muốn gặp con gái, còn có anh và chị dâu quanh năm sống ở vùng nông thôn, cho dù đến nội thành cũng bị lạc đường, chưa nhắc tới Hồng Kông.

Dù sao bà ấy cũng sinh sống ở thành phố, nhìn thế giới nhiều hơn so với anh chị dâu, con gái và con rể cũng đều có công việc, khẳng định không thể lập tức dừng lại một khoảng thời gian dài như thế chăm sóc hai vợ chồng, bản thân không thể làm gì khác, đưa cơm cho anh và chị dâu, thay chị ấy chăm sóc anh chung quy lại cũng được.

Vì vậy, bà nói với con gái và con rể rằng bà sẽ đến đây bằng xe buýt, Phàn Kỳ ở nhà ăn một bát mì, nấu hai món ăn với mẹ, mang theo một hộp thức ăn, hai mẹ con đến bằng xe buýt.

Xe buýt có bốn điểm dừng thực sự rất tiện lợi, hai người lên lầu đi vào phòng, chưa đến cửa đã nghe cậu đang giải thích bằng tiếng Sùng Minh: "Tôi đến đây để khám bệnh ..."

Một người khác nói tiếng Quảng Đông và rất kích động: "Có thể đưa người này mời ra ngoài được không? Bệnh viện này từ lúc nào đã không còn tiêu chuẩn rồi? Bất kỳ bệnh nhân nào cũng có thể nhận được hay sao?"

Y tá trông rất bối rối, Phàn Kỳ nhanh chóng bước vào, khi cậu và mợ của cô nhìn thấy Phàn Kỳ bước vào, họ như với được cọng rơm cứu mạng: "Cậu không hiểu anh ấy nói gì!"

Phàn Kỳ bước đến chỗ bệnh nhân cùng phòng trước mặt cậu: "Tiên sinh, tôi là người nhà. Anh có vấn đề gì có thể cùng tôi bàn luận."

Người đàn ông này nhìn thấy Phàn Kỳ, kiêu ngạo đã biến mất: "Cô có biết không, hắn ta ngủ ngáy, rất to. Ban ngày cũng ngáy, vậy ban đêm tôi ngủ thế nào được? ”

"Ông ấy ảnh hưởng đến anh, anh có thể khiếu nại với bàn y tá, y tá sẽ liên lạc cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ tìm cách để giải quyết, tại sao anh lại mắng người như thế?” Phàn Kỳ nhìn chằm chằm người đàn ông này: “Xin lỗi cậu tôi đi.”

Y tá cũng nói với Phàn Kỳ về vấn đề của cậu cô, tiếng ngáy thật sự rất to. Phàn Kỳ hỏi: "Đổi phòng bệnh riêng thì sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Phần Kỳ dưới sự hướng dẫn của y tá, đi đổi phòng bệnh, phòng bệnh của ba người bình thường một đêm hơn hai trăm, mà phòng đơn, cũng chính là phòng bệnh tư nhân mới vào viện.

Nhưng để không ảnh hưởng đến người khác, Phàn Kỳ quyết định thay đổi.

Phàn Kỳ vào phòng bệnh: "Cậu, cháu đã thay đổi phòng đơn, chúng ta lên lầu đi! "

Người bệnh kia lại nói: "Không sao, không cần đổi, tôi ổn mà! Tôi rất muốn thảo luận về chứng khoán với bà Trần."

Cứ vậy mà nói sao? Nhất định là có nguyên nhân gì đó mới khiến hắn lập tức thay đổi thái độ như vậy.Phàn Kỳ quá lười để nói chuyện với hắn, cô ấy đã đưa cậu của mình lên lầu và sắp xếp cho ông ấy sống trong một phòng bệnh riêng.

Trong phòng bệnh có điện thoại, Phàn Kỳ gọi điện thoại cho Trần Chí Khiêm, nói với anh một lát nữa lên tầng.Cô hào phóng như vậy, khiến cậu nhói lòng: "Cả đám ngủ chung một buổi tối? Đứa nhỏ này..."

"Ba người một phòng, người ta cũng là bệnh nhân, phải nghỉ ngơi thật tốt, hoặc là cậu không ngủ, hoặc là người ta không ngủ. Căn phòng này sẽ không ảnh hưởng tới người khác. Lúc ra ngoài cũng đừng tính toán chút tiền lẻ này." Phàn Kỳ nói.
 
Back
Top Bottom