Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 380



Bài báo nghi ngờ cảnh sát này, bởi vì liên quan đến hào môn, còn có vụ án mua tại gần đây, cho nên lập tức truyền ra, cảnh sát chỉ có thể điều tra lại.

Buổi chiều bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa tại giảm xuống, Phàn Kỳ tại điểm này giảm hai mươi chín điểm, một mực ăn vào, giá cổ phiếu ổn định, chậm rãi tăng lên, chờ tăng trở lại xuống hai mươi hai điểm, Phàn Kỳ bắt đầu đập đơn hàng lớn mua vào, Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa tấu bình ổn báo cáo cuối ngày.

Giá cổ phiếu tăng vọt.

Buổi chiều sau khi kết thúc phiên giao dịch, Phàn Kỳ và đồng nghiệp cùng nhau thanh toán, cô nhận được điện thoại, đối diện là giọng nói của Chu Nhã Lan: "Kỳ Kỳ, chị đã trở lại, cảm ơn em!"

“Chị Nhã Lan, em lập tức tới nhà chị.” Phàn Kỳ nói với cô ấy.

Chính mình không thể nói rõ với cô ấy, vì giải quyết con rắn độc Nhạc Vận Vy này, Chu Nhã Lan nhất định phải vượt qua cửa ải này. Phàn Kỳ vốn muốn Liêu Nhã Triết đưa cô đến biệt thự của Chu Nhã Lan.

Liêu Kế Khánh nói ông ấy cũng muốn đi thăm Chu Nhã Lan. Ông ấy gọi điện thoại về nhà, nói chuyện này với bà Liêu, đặc biệt nói: “Phàn Kỳ đi cùng tôi.”

Phàn Kỳ nói với Liêu Kế Khánh thao tác ban ngày của mình, nếu Chu Nhã Lan không bị cảnh sát giam giữ, ngày mai Ích Hòa còn có thể tăng một đợt.

"Cứ làm theo lời cô nói."

Xe đến trước một tòa biệt thự, trước cửa biệt thự đã có hai chiếc xe dừng lại, một bà lão đầu đầy tóc bạc cùng hai người đàn ông đứng ở cửa, bên cạnh còn có phóng viên ngồi chờ.

Cách cửa sắt, Chu Nhã Lan đang nói chuyện với bà ta: "Bà, cái c.h.ế.t của Lâm Ích Hòa, phải đợi cảnh sát đưa ra kết luận, bà đem tội danh đổ lên đầu tôi, không khỏi quá sốt ruột.

Mặt khác, tôi mang đứa bé là do tôi và Lâm Ích Hòa thương lượng rõ ràng trong thỏa thuận ly hôn, là tôi từ bỏ rất nhiều lợi ích, cuối cùng chiếm được quyền nuôi dưỡng của Hữu Kiệt. Bà hiện tại không thể lấy danh nghĩa đứa bé này là cháu nội nhà họ Lâm của bà mà đòi lại."

“Chu Nhã Lan, tạm thời nói hiện tại cảnh sát chưa có kết luận, cô cũng không có biện pháp rửa sạch hiềm nghi, tôi không thể để cháu trai nhà họ Lâm ở cùng một chỗ với người bị tình nghi g.i.ế.c cha nó.”

Liêu Kế Khánh từ trên xe xuống, đi tới trước mặt bà Lâm: “Bà Lâm, nếu có chứng cứ cho thấy Chu Nhã Lan là hung thủ g.i.ế.c Lâm Ích Hòa, như vậy cô ấy cũng sẽ không được thả ra, cô ấy chỉ là nhân viên liên quan đến lợi ích, bị triệu đến điều tra mà thôi. Xin bà đừng làm càn.”

Nhìn thấy Liêu Kế Khánh, bà ta rốt cuộc không khống chế được nữa, lớn tiếng quát: “Chu Nhã Lan, tình cũ của cô với anh ta có phải cháy lại không? Cô vì cùng anh ta ở bên nhau cho nên muốn độc sát Ích Hòa của tôi sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ đi tới phía trước Liêu Kế Khánh, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho bà ta: "Bà Lâm, chúng tôi là người đại diện của công ty quản lý Diêu Hoa, cô Chu Nhã Lan là khách hàng lớn của tôi, chúng tôi cũng được Tập đoàn Cẩm Thành ủy thác mua lại cửa hàng Ích Hòa của con trai bà.

Đây là quan hệ thương mại, bởi vì khách hàng của chúng tôi xảy ra chuyện, chúng tôi tới hỏi thăm tình hình một chút. Đây là danh thiếp của tôi, nếu bà có ý định đầu tư vào thị trường chứng khoán, cũng có thể tới tìm tôi. Tôi sẽ hết lòng phục vụ bà.”

"Ai muốn ngươi phục vụ, các ngươi đều là cá mè một lứa.” Bà Lâm tức giận đi lên, gào thét.

Cá mè một lưới? Phàn Kỳ thừa nhận, hơn nữa cô còn là cá mè một lưới, ngược lại Chu Nhã Lan lại không biết gì về chuyện này.Chu Nhã Lan yêu cầu các vệ sĩ ra mở cửa, bà Lâm cố gắng chen vô, nhưng bị vệ sĩ chặn lại, bà hét lớn: “Hữu Kiệt, Hữu Kiệt mau ra đây, ra đây đi.”

Lâm Hữu Kiệt bước ra cửa: “Được rồi, con tin mẹ sẽ không g.i.ế.c cha, con sẽ không đi theo bà đâu.”Chu Nhã Lan ôm đứa nhỏ, Phàn Kỳ cùng Liêu Kế Khánh đi vào.

Khi bọn họ đi vào bên trong, bà Lâm hét lên: “Hữu Kiệt, cho dù không phải mẹ con g.i.ế.c cha con, nhưng nếu không phải mẹ con cấu kết với người ngoài muốn hại cha con, thì cha con cũng đâu đau khổ mà đi ăn mấy thứ đó, ông ấy cũng sẽ không chết. Là cô ta đã g.i.ế.c cha con.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 381



Đứa trẻ đang được Chu Nhã Lan ôm, đột nhiên thoát khỏi vòng tay ấy, lao ra cửa: “Bà quên rồi sao, là người phụ nữ kia muốn bắt con để uy h**p, cho nên mẹ mới quyết định ly hôn, nhường chỗ cho người phụ nữ kia! Mẹ nhất định phải giữ con ở bên cạnh vì mẹ muốn nhìn thấy con lớn lên.”

Bà Lâm bị cháu trai nói như vậy, nên đã lùi về một bước, Chu Nhã Lan đi qua ôm đứa con trai của mình: “Hữu Kiệt, chúng ta đi vào.”

Thấy bà Lâm từ cứng rắn chuyển sang buồn bã, Chu Nhã Lan nói: “Bà nội, xin bà nén đau thương.”

Phàn Kỳ và mẹ con Chu Nhã Lan cùng vào trong nhà, Chu Nhã Lan nói với con trai: “Đây là ông Liêu.”

Phàn Kỳ khi nhìn thấy Liêu Kế Khánh đặc biệt giữ bình tĩnh rất tốt.

Lâm Hữu Kiệt gọi: “Ông Liêu.”

Trong nháy mắt, Liêu Kế Khánh đã lấy lại được bình tĩnh: “Ngoan.”

“Đây là An Đễ.” Chu Nhã Lan kêu đứa nhỏ gọi Phàn Kỳ.

“Xin chào dì An Đễ.”

Đứa nhỏ gọi cô ấy là dì, cô cũng ngang hàng với Chu Nhã Lan, bình thường cũng xưng hô ngang hàng với Liêu Nhã Triết, nếu nói vậy thì Liêu Kế Khánh quả thật lớn hơn Chu Nhã Lan một thế hệ, Liêu Kế Khánh được gọi là “ông nội”, cũng không sai!

Đứa nhỏ đi lên lầu, Chu Nhã Lan bảo người giúp việc người Philippin chuẩn bị cơm tối, nói: “Ông chủ Phó vừa mới đi, thật sự rất cảm kích mọi người đã ủng hộ tôi vào lúc này.”

“Phải, đây là thời điểm khó khăn nhất của cô.” Liêu Kế Khánh nói: “Tôi sợ rằng ngày mai sẽ có nhiều tin tức xuất hiện trên tivi và báo chí hơn, đừng lo lắng về điều đó, ở nhà chờ tin tức là được rồi. Xem ra chuyện này, chính tôi cũng không có cách nào kiểm soát được.”

“Tôi biết.” Chu Nhã Lan gật đầu.

“Tôi biết cô là một người trọng tình trọng nghĩa, cho dù là một con ch.ó một con mèo ở chung nhiều năm như vậy, chúng vẫn sẽ có tình cảm với nhau. Nhưng nếu cô nhìn vào con trai của nhà họ Triệu, ngay cả khi con trai anh ta bị bệnh, anh ta đến ông chủ Triệu để xin tiền, đến một xu cũng không nhận được. Có một số người đàn ông thờ ơ lạnh lùng, đừng hy vọng họ sẽ niệm tình, cho nên cô không cần vì họ mà thương hại.”

Liêu Kế Khánh nói với Chu Nhã Lan. “Ừ.”

Thấy Chu Nhã Lan chỉ trả lời đơn giản, Liêu Kế Khánh cũng không muốn nói thêm gì nữa, nói tiếp nữa, anh sẽ cảm thấy rằng mình thật sự là trưởng bối của cô. Phàn Kỳ ăn tối ở nhà Chu Nhã Lan, ngồi với cô ấy một lúc rồi cùng Liêu Kế Khánh rời đi.

Ngồi trong xe, Phàn Kỳ nhìn Liêu Kế Khánh qua kính chiếu hậu, sắc mặt Liêu Kế Khánh hơi khó coi.

Thấy Phàn Kỳ đang nhìn mình, Liêu Kế Khánh mỉm cười và nói: “Tôi đang cảm thấy, năm tháng đúng là không buông tha cho người nào, trong chớp mắt tôi đã bị người khác gọi là ông nội. Tiểu tử Nhã Triết này đã hai mươi sáu tuổi rồi, mà nó không trưởng thành chút nào.”

Phàn Kỳ biết anh ta đang mắng Liêu Nhã Triết để đánh lạc hướng, cha mẹ ở những gia đình giàu có và quyền lực đôi khi không có không gian riêng tư.

Nếu lúc đó Liêu Kế Khánh và Chu Nhã Lan không chia tay, thì hiện tại họ có thể là một cặp vợ chồng ân ái rồi đúng không?

Phàn Kỳ về đến nhà, tắm rửa, lên giường xem tin tức, tất cả đều đang theo dõi vụ án này, phóng viên đã tung ra một đoạn clip về phản ứng của Chu Nhã Lan và Nhạc Vận Vy khi đối mặt với sự việc này.

Ngược lại, Chu Nhã Lan có vẻ rất bình tĩnh, không trả lời câu hỏi của phóng viên, Nhạc Vận Vy thì khóc rống lên, khóc nhiều đến mức không thở được là sẽ chết.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 382



Chuông điện thoại ở đầu giường vang tên, Phàn Kỳ đi nghe điện thoại, lúc này chắc chắn là Trần Chí Khiêm gọi tới, sau khi xử lý xong chuyện một cách nghiêm túc, cô nói với anh ấy: “Chị Nhã Lan kêu con trai chị ấy gọi ông Liêu là ông nội, ông Liêu khi nghe thấy liền thay đổi sắc mặt, sau đó em đặt mình vào vị trí của anh ấy rồi suy nghĩ lại, cũng đúng! Từ một người chồng đột nhiên bây giờ biến thành một ông già, anh nghĩ xem có buồn bực không?”

Trần Chí Khiêm ở đầu dây bên kia cười: “Đúng là tội nghiệp.”

“May mắn thay, chồng em đã trở thành chồng của em.” Phàn Kỳ còn cảm thấy mình nói chuyện rất buồn cười, nhưng khi cô thấy đầu dây bên kia điện thoại không cười, lúc này cô mới nhận ra mình đã sai và ngay lập tức nhận lỗi, “Để em sẽ viết ngày sinh của anh một trăm lần.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói, “Làm phép trừ cho anh đi, sinh nhật anh trừ cho sinh nhật em, làm điều đó một trăm lần, anh sẽ quay lại kiểm tra.”

Thật keo kiệt! Bỏ đi! Tôi không quan tâm đến chuyện này, nhanh chóng dỗ dành: “Ông xã, thứ bảy anh có thể về đúng giờ được không?”

“Sao em không muốn anh về?” Còn chưa giận đủ sao?

Phàn Kỳ tiếp tục: “Ông xã lại suy nghĩ lung tung rồi sao? Bà xã nhất định là muốn ông xã nhanh chóng trở về mà.”

“Có phải là tiểu hòa thượng đang tụng kinh hay không?”

“Anh nói em là tiểu hòa thượng cơ á, ngày mai em đi cạo trọc đầu.” Phàn Kỳ uy h**p, “Anh đừng tưởng rằng em không dám cạo, nhớ năm đó em từng nói trong vòng một tháng sẽ không cạo. Ra ngoài vài ngày, liền cạo trọc đầu.”

“Đừng có nói nhảm!” Suy nghĩ của vợ Trần Chí Khiêm, phần lớn nhìn rất bình thường, thỉnh thoảng lại không bình thường, thực sự luôn làm ta cảm thấy có cảm giác mới mẻ.

“Bây giờ anh có vội không?” Từ việc anh luôn sờ vào tóc cô, Phàn Kỳ đoán rằng anh thực sự thích mái tóc dài của mình hơn. Nếu cô không cắt tóc, thì có thể thỏa mãn anh ấy với hình ảnh một cô gái tóc dài mặc váy trắng.”

Phàn Kỳ nói với anh ấy: “Ông xã, sao vậy?”

“Buổi tối em đừng đợi anh, cứ tự mình đi ngủ trước đi.” Trần Chí Khiêm nói với cô, dù đã nén hết mọi việc lại rồi nhưng cũng chỉ có thể ngồi chuyến bay trễ nhất trở về, hạ cánh xuống thành phố Hồng Kông đã là mười một giờ.

“Được, em sẽ xịt nước hoa cho thơm, chờ ông xã về ăn cùng.” Phàn Kỳ mấy ngày nay đã học được những tinh túy của tiêu đề báo Hồng Kông, nhưng cô ấy vẫn không nói rõ ràng mà dẫn dắt một cách lòng vòng.

Nghe cô nói như vậy, Trần Chí Khiêm đã hiểu: “Anh biết rồi.”

Ngày hôm sau, Phàn Kỳ trên đường đến công ty mua một tờ báo, ngoại trừ tiêu đề “Vợ trước giàu có tranh đoạt quyền kiểm soát cổ phần và g.i.ế.c chồng” thu hút sự chú ý của mọi người, cảnh tượng ngày hôm qua trước cửa nhà Chu Nhã Lan cũng đã được đăng tải trên báo:“Con trai của Lâm Ích Hòa nói đã từng bị đe dọa bắt cóc.”

Tin tức này nhắm thẳng vào Nhạc Vận Vy.Cũng có tin tức quay hình được cô đưa danh thiếp cho bà Lâm: “Đùa giỡn với người già đang đau khổ vì mất con, Phàn Kỳ không có một chút lương tâm.”

Quả nhiên, vừa bước vào cổng của tòa nhà giao dịch, cô đã bị các phóng viên vây quanh.Có phóng viên lập tức hỏi cô: “Bà Trần, hôm qua có phải bà đưa danh thiếp cho bà Lâm không?”

Trước khi đưa danh thiếp, bà Lâm đã nói gì? Cô có thể kể lại được không? Nói là chuyện gì cũng có nhân quả, không thể chỉ vì mất con mà bị người khác kết tội g.i.ế.c người đúng chứ?

Không thể coi ai đó là người để nối lại tình xưa chỉ vì mất con, đúng không?

“Tôi đưa danh thiếp của mình ra, để cho cô ấy thấy rõ ràng, tôi và ông Liêu Kế Khánh với danh nghĩa là một khách hàng lớn đến thăm bà Chu Nhã Lan là vì chuyện làm ăn.” Phàn Kỳ trả lời.

“Cổ phần Ích Hoa hôm qua giảm mạnh lại tăng trở lại, là cô quản lý sao?”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 383



“Nó liên quan đến quyền riêng tư của khách hàng, tôi không thể trả lời.” “Tương lai giá cổ phiếu của công ty Ích Hòa sẽ như thế nào?”

“Cái m.ô.n.g quyết định cái đầu, tôi đứng về phía bà Chu Nhã Lan, tôi nói cổ phiếu Ích Hòa sẽ tăng, cô dám mua không?”

Ngân hàng thương mại Ích Hòa hôm qua giảm mạnh cứ như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hôm nay giá cổ phiếu đã ổn định hơn nhiều, sau khi giảm một điểm thì lên xuống thất thường, gần như đến trưa, lực mua mới bắt đầu đổ vào.

Phàn Kỳ ở phòng giao dịch nhận được cuộc gọi điện thoại từ Liêu Kế Khánh: “Phàn Kỳ, có lẽ Lâm Ích Hòa không đơn thuần là đột ngột qua đời, Nhạc Vận Vy và thầy phong thủy của Lâm Ích Hòa đã bị cảnh sát triệu tập, hiện tại trong tin tức nói rằng vụ án có thể có tiến triển mới.”

Vào buổi trưa Phàn Kỳ cùng mọi người ăn cơm xong, đến văn phòng của Liêu Kế Khánh, nghe tin tức buổi trưa trên đài phát thanh.

Thầy phong thủy đã ra ngoài sau khi trả lời các câu hỏi của cảnh sát, phóng viên phỏng vấn ông, ông nói: “Lúc trước tôi đã giúp ông Lâm thay đổi vận may, luôn nói với ông ấy phải tránh xa những kẻ xấu xa, gần gũi với những người tốt bụng, phải làm việc thiện nhiều hơn việc ác, cô Phương bị tai nạn, và tôi phát hiện ông Lâm bị ám khí nhập thế, khi đó ngân hàng thương mại Ích Hòa vẫn chưa được mua lại, ông đến để kiếm tiền, tôi lại nói với ông ta rằng nhất định phải rời khỏi người xấu xa bên cạnh, tôi đã cố gắng thay đổi vận may của ông ấy, nhưng oan hồn oán khí quá cao nên tôi không thể giúp được.”

“Là cô Phương Gia Mẫn sao?”

Thầy phong thủy xua tay: “Không nói nhiều nữa, mọi người phải nhớ làm nhiều việc thiện đi!”

Những lời này của thầy phòng thủy, tiết lộ ra cái kết của Phương Gia Mẫn, tình tiết vụ án lại trở nên quanh co hơn, tuy nhiên con trai của Lâm Ích Hòa nói rằng suýt chút nữa đã bị bắt cóc, Phương Gia Mẫn lại c.h.ế.t ở thành phố Cửu Long, nơi không có pháp luật ràng buộc, và Nhạc Vận Vy sau khi bị triệu tới đến bây giờ vẫn không thấy đi ra.

Phàn Kỳ trở về từ bữa tiệc mừng của công ty, buổi tối xem tin tức lại có tin mới, cảnh sát đã bắt giữ 1 người đàn ông và 2 người phụ nữ, bao gồm cả khế gia của Nhạc Vận Vy, còn có hai nữ quán bar, chiều hướng của vấn đề này đã có sự thay đổi.

Bản tin truyền hình bắt đầu nói rằng Nhạc Vận Vy không hài lòng với việc chia tay, ôm hận trong lòng, nên đã g.i.ế.c Lâm Ích Hòa.

Sau khi phân tích động cơ chia tay của Lâm Ích Hòa và Nhạc Vận Vy, Lâm Ích Hòa và Nhạc Vận Vy chia tay là vì muốn làm hòa với Chu Nhã Lan và thống nhất cổ phần với cô ấy, bảo vệ Thế Giới Đồ Chơi, chuyện này đã xảy ra, ngày công bố sản phẩm mới của máy chơi game điện tử Thiên Thược, Nhạc Vận Vy bị bảo vệ kéo ra khỏi ký túc xá.

Sau một tuần bận rộn, Phàn Kỳ ngủ bù vào ngày thứ bảy, rồi đi lấy bằng lái xe mới.Hiện giờ áp lực của Chu Nhã Lan tuy rằng đã giảm bớt, nhưng cũng không chắc cô ấy sẽ ra ngoài tập thể dục vào lúc này, kiếp trước là một tài xế cũ, kiếp này cô là người mới, lái xe đến thẩm mỹ viện đổ hết mồ hôi, sau đó lái xe đi chợ rau.

Bởi vì ngày mai mẹ Phàn sẽ cùng chú dì của cô ấy đến đây, cô ấy có rất nhiều việc phải làm, vì vậy cô đã sắp xếp cho chị giúp việc người philippin được nghỉ hôm nay.

Trần Chí Khiêm nói rằng không nên để cô chờ đợi nữa, nhưng cô vẫn muốn tạo bất ngờ cho anh, hãy tha thứ cho cô vì là một người chỉ biết ăn mà không biết lãng mạn, khi cô không thể nghĩ ra được làm điều gì là tốt nhất cho anh, thì chăm chút vào việc ăn uống của anh là lựa chọn duy nhất.

Chợ rau ở đây lớn hơn trước rất nhiều, có mấy sạp gia cầm sống, hải sản cũng phong phú hơn rất nhiều, tuy nhiên, Trần Chí Khiêm đã về muộn nên không mua được hải sản tươi, Phàn Kỳ thấy món thịt ba chỉ trên quầy thịt rất tươi nên mua một miếng, suy nghĩ một chút, đơn giản một chút, hay là làm món ba chỉ nấu canh chua nhỉ?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 384



Mua thức ăn về nhà, thịt hầm mì sợi đều cần nhiều thời gian, cô ngồi trên sô pha xem tivi, không biết vụ án kia có tiến triển gì không?

Mở tivi lên, tiến triển mới diễn ra vô cùng mạnh mẽ: “Lâm Ích Hòa muốn g.i.ế.c vợ trước, Nhạc Vận Vy sợ thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt sợ Chu Nhã Lan c.h.ế.t thì bản thân mình sẽ bị truy tội, nên đã ra tay trước.”

Đài truyền hình trích dẫn các chi tiết được tiết lộ bởi cảnh sát, các đặc vụ đã tiến hành một cuộc điều tra chuyên sâu về nạn nhân, gặp vợ cũ của nạn nhân, bạn gái chung sống lâu năm và một số bạn gái đang có quan hệ tình cảm với nạn nhân, cũng như thầy phong thủy và những người bạn của hắn ta.

Qua điều tra, cảnh sát phát hiện gần đây nạn nhân gặp vấn đề trong hoạt động của công ty nên cầu cứu, lấy cớ vợ cũ và hắn ta không thống nhất với nhau nên nạn nhân có ý định tìm người sát hại vợ cũ, để có thể khống chế cổ phần hiện tại của vợ cũ là Ích Hòa Thương Nghiệp.

Với lý do không tìm được người ngoài, nạn nhân đã cầu cứu người bạn gái chung sống lâu năm.

Theo lời khai của người bạn gái, nạn nhân lấy đăng ký kết hôn làm mồi nhử để rủ cô g.i.ế.c vợ cũ. Tuy nhiên, do tình cảm giữa hai người đã rạn nứt nên có thể nạn nhân sẽ g.i.ế.c cô để diệt khẩu sau khi cô g.i.ế.c vợ cũ.

Cô cân nhắc giữa lợi và hại, nhất là khi cho rằng nếu nạn nhân c.h.ế.t thì việc nhờ vợ cũ của nạn nhân đứng tên hai con sẽ dễ dàng hơn so với việc đòi tiền nạn nhân.

Người bạn gái quyết định đòi nạn nhân 30 triệu và một tòa nhà đứng tên làm phí chia tay. Nạn nhân chỉ sẵn sàng trả 15 triệu tiền cọc và nhà riêng, đồng thời hứa sau khi xong việc sẽ trả nốt 15 triệu nữa.

Cô tưởng nạn nhân sẽ không trả đủ tiền nên quyết định ra tay. Cô tìm Khế gia, cùng lên kế hoạch mưu hại nạn nhân.

Khế gia ở chung, quen thuộc với thói quen sinh hoạt của nạn nhân, cùng nạn nhân thường xuyên đến quán bar.

Tìm hai cô gái phục vụ trong quán bar, để cho các cô dưới tình huống nạn nhân đã dùng thuốc, tăng liều cho hắn, tạo chứng cớ hắn tự dùng thuốc quá liều dẫn đến tử vong.

Từ đó kéo theo vụ một nữ diễn viên họ Phương rơi xuống lầu, vụ việc đang được tiếp tục điều tra thêm.

Thông tin do cảnh sát đưa ra không đủ chi tiết để cản trở nỗ lực chung của các phóng viên tin tức xã hội và phóng viên giải trí, đặc biệt là thầy phong thủy muốn kiếm lợi trong vụ này.

Hắn ta tung ra rất nhiều bằng chứng, đương nhiên cũng hoàn toàn ẩn đi quá trình Lâm Ích Hòa bởi vì nghe một vị cao nhân khác chỉ điểm mới đi tìm hắn ta.

Thầy phong thủy đã cung cấp một mốc thời gian đầy đủ, tại sao Lâm Ích Hòa lại phát triển nhanh như vậy? Đó là bởi vì hắn ta đã cho Lâm Ích Hòa lời khuyên rằng Nhạc Vận Vy là một ngôi sao xấu, vì vậy Lâm Ích Hòa nên rời xa người này càng sớm càng tốt.

Cho đến khi Phương Gia Mẫn xảy ra chuyện, hắn ta thấy Lâm Ích Hòa gặp xui xẻo và muốn giúp đỡ hắn hết mức có thể, cùng vận rủi quấn thân, muốn tận lực giúp hắn, không nghĩ tới Lâm Ích Hòa còn nổi lên tâm tư bất lương, muốn g.i.ế.c vợ cũ.

Dưới chuyện như vậy, cho dù có bản lĩnh cũng không cứu được người có trái tim đen tối.Phàn Kỳ xem tivi, thiếu chút nữa quên mất chuyện bột lên men. Vẫn là Tiểu Nhã, người giúp việc người Philippines từ bên ngoài trở về nhắc nhở cô, cô mới nhớ tới bột làm bánh bao.

Cô nướng bánh bao xong, thịt hầm trong nồi cũng đã mềm nhũn. Cô trước tiên ăn một cái bánh bao kẹp thịt, nguyên liệu canh chua cay chuẩn bị sẵn sàng.

Ở nhà có điều hòa trung tâm, Phàn Kỳ lại trở về cuộc sống kiếp trước. Sau khi bật điều hòa hết cỡ, cô mặc bộ đồ ngủ dài tay sau khi tắm xong, xuống lầu ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Trên tivi không có tin tức mới.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 385



Đài truyền hình vẫn đang vô tư mắng Phàn Kỳ vì đã đưa danh thiếp của bà cụ mất con hôm qua, hôm nay đã tung clip hoàn chỉnh, còn nhiều hơn cả những gì Phàn Kỳ đã xem.

Lâm lão thái thái sớm đã đi tìm Chu Nhã Lan, một mực buộc tội cô đã không làm tròn bổn phận của một người vợ, người con dâu và người mẹ, cô là một người phụ nữ thất bại hoàn toàn, đó là lý do tại sao cô không thể chiếm được trái tim của một người đàn ông.

Mà Chu Nhã Lan nhiều lần nhắc nhở bà, cô và Lâm Ích Hòa đã ly hôn và không liên quan gì đến nhau. Ngay sau khi video này xuất hiện, giọng điệu của các bình luận lại thay đổi, nói rằng gia đình họ Lâm quá độc ác.

Hôm nay, phóng viên không ngại làm phiền bà lão mất con trai, đến phỏng vấn bà Lâm, hỏi bà nghĩ sao về việc con trai bà lên kế hoạch g.i.ế.c vợ cũ nhưng lại bị chính bạn gái chung sống lâu năm của mình g.i.ế.c chết?

Lâm lão thái thái rất phờ phạc và từ chối trả lời các câu hỏi.

Phóng viên còn truy hỏi, hai đứa con của cô Nhạc không biết tiếp theo nên làm gì? Hai đứa trẻ mồ côi cha, mẹ sắp phải ngồi tù.

Đây đối với Lâm lão thái thái lại là một vấn đề rất khó giải quyết, hai đứa nhỏ vừa là cốt nhục của con trai bà, vừa là con của kẻ sát nhân, kẻ thù của bà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây thực sự là một điều tồi tệ. Phàn Kỳ nhìn đồng hồ treo tường, anh đã hạ cánh chưa?

Cô buông con gấu trắng xuống, vào bếp hâm nóng thịt và đun sôi nguyên liệu nấu canh chua, khi anh về, cô chỉ cần đổ thêm trứng vào, nêm nếm là xong.

Nằm bên cửa sổ phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn đèn xe, đợi mười phút, thấy một chiếc ô tô tiến vào cổng rào nhà cô, đèn xe chiếu sáng cả sân, cô xỏ dép lê, mở cửa.

Trần Chí Khiêm từ trên xe đi xuống, còn đang cầm hành lý, chỉ thấy cô từ bên trong chạy tới, cầm chìa khóa mở cửa sắt.

Trần Chí Khiêm kéo hành lý tiến vào, trên mặt mang theo nụ cười, đưa tay xoa tóc cô, giọng có vẻ hờn trách: "Đã bảo em ngủ trước mà, sao còn đợi đến bây giờ?"

“Không sao đâu!”

Phàn Kỳ ôm cánh tay anh: "Em đang ở phòng khách dưới lầu, xem vụ án này của Lâm Ích Hòa, em nói cho anh biết..."Anh thở phào nhẹ nhõm, không chỉ có cô mà những người khác cũng có một kết thúc viên mãn.

Vào phòng, Phàn Kỳ hỏi: "Anh ngửi thấy mùi gì?"

"Thơm quá, em hầm thịt sao?" Trần Chí Khiêm nói.

Lần trước thơm nức cả nhà là đây hả?Phàn Kỳ mỉm cười: "Anh đợi chút."

Thấy cô bận rộn chạy vào, Trần Chí Khiêm từ trong ba lô lấy ra một chiếc hộp, trong hộp là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là hình Hello Kitty rỗng ruột khảm kim cương.

Khi anh vào bếp, Phần Kỳ đang cắt bánh bao trắng: "Anh ăn hai cái, em ăn một cái, đủ chưa?"

Không nghe thấy câu trả lời của anh, cô vừa định quay lại thì anh đã áp sát vào sau lưng cô, đeo vào cổ cô thứ gì đó?Phàn Kỳ vuốt mặt dây chuyền, Trần Chí Khiêm đeo cho cô.

Ngay khi vừa định đổ canh trong nồi ra, Phàn Kỳ nói: "Ai nha! Đừng làm phiền, giúp em mang nồi ra ngoài."

Phàn Kỳ đem bánh bao kẹp thịt đặt lên bàn ăn. Cô chạy vào phòng vệ sinh ở tầng trệt, bật đèn lên, nhìn trên cổ mình có thêm một sợi dây chuyền bạch kim xinh đẹp, trên đó có mặt dây chuyền hình đầu Hello Kitty.

Kiếp trước cô mua rất nhiều trang sức, nhưng cô mua và hắn mua cảm giác hoàn toàn không giống nhau! Trần Chí Khiêm đứng ở cửa hỏi: "Thích không? “

Phàn Kỳ gật đầu: "Thích. “

"Sau đó thì sao?" Trần Chí Khiêm hỏi.

"Tặng trang sức, chỉ có lấy thịt..." Phàn Kỳ cố ý dừng lại một chút, nhìn anh cười đến có phong tình như vậy, Phần Kỳ tiếp tục, "Thưởng bánh bao kẹp thịt".

Trần Chí Khiêm lắc đầu, đưa tay gõ trán cô, cô luôn coi phong tình khó hiểu là hài hước sao?

Phàn Kỳ kéo tay hắn: "Mau tới ăn, để lâu sẽ không ngon, nước trong thịt ngấm hết rồi".
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 386



Phàn Kỳ nấu canh chua cay cho Trần Chí Khiêm, lại đem bánh bao kẹp thịt đưa cho hắn, Trần Chí Khiêm cắn bánh bao, Phàn Kỳ hỏi: "Có phải rất ngon không?”

Trần Chí Khiêm ăn bánh bao kẹp thịt, đây có phải là lời cô ấy nói, "thơm ngào ngạt, chờ chồng về ăn" sao?

"Hương thơm" này có phải là "thơm" không? Trần Chí Khiêm cắn một miếng lớn, ăn canh chua cay. Ngon thật! Cô vừa chờ cửa, vừa nấu ăn cho anh, rất cảm động, nhưng có một chút thiếu sót nho nhỏ.

Hai người ăn xong, Trần Chí Khiêm xách hành lý lên lầu, vào phòng mở ra, đem một con búp bê mặc váy hồng phấn cho Phần Kỳ: "Đã giặt sạch rồi."

Phàn Kỳ ôm Hello Kitty vào phòng vệ sinh, vắt kem đánh răng ra, ngồi xuống chiếc ghế đẩu ở cuối giường để đánh răng.

Trần Chí Khiêm hỏi: "Em tắm xong chưa?"

Phàn Kỳ miệng đầy bọt kem đánh răng, không có cách nào trả lời, liền gật đầu mạnh mẽ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

Phàn Kỳ phát hiện ra một vấn đề, Trần Chí Khiêm đi vào tắm rửa, cô còn chưa đánh răng xong, ngậm bọt kem trong miệng nói: "Chờ một chút, để em đánh răng xong đã!"

"Anh tắm rửa, em đánh răng, có vấn đề gì sao?"

Người trong phòng tắm nói.Cũng vậy! Đây không còn là phòng tắm nhỏ ngày xưa, phòng tắm trong phòng ngủ chính này lớn hơn so với các phòng ngủ trong ngôi nhà trước, được ngăn cách bên trong thành hai khu vực, nhưng có một điều, kính trong phòng tắm là trong suốt.

Có vấn đề gì à? Người trong phòng tắm là chồng cô, Phàn Kỳ tự nhủ.Cô đẩy cửa đi vào, Trần Chí Khiêm vừa vặn xoay người đi vào phòng tắm.

Phàn Kỳ nhìn người đàn ông trong phòng tắm đưa lưng về phía cô tự hỏi, bây giờ anh có thoải mái không?

Trần Chí Khiêm điều chỉnh nhiệt độ nước, xoay người lại, thấy Phần Kỳ liền bế cô qua rửa mặt.Trong phòng tắm dài, gương vừa vặn đối diện với buồng tắm, cô phản đối cũng vô ích, trong hơi sương mờ mịt, anh vẫn thấy mặt cô đỏ bừng, vốc nước lên mặt, nhanh chóng lau mặt, dùng khăn khô lau mặt, giống như thỏ mở cửa nói với anh: "Anh từ từ tắm rửa."

Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Phần Kỳ lắc đầu, người nào đó quá phóng khoáng, một chút cũng không tiết chế như trong quyển sách đó.

Phàn Kỳ mở tivi lên, Hello Kitty ngồi vào trong chăn, sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ, rõ ràng có thể danh chính ngôn thuận nhìn người đẹp tắm rửa, vì sao cô lại muốn chạy ra đây? Quá đáng tiếc.

Bây giờ đi vào thì không thích hợp lắm.Trần Chí Khiêm tắm rửa xong, sấy khô tóc đi ra.Phàn Kỳ nhìn người đàn ông với mái tóc lòa xòa trước trán, tràn đầy cảm giác trẻ trung.

Chậc chậc chậc! Ai có thể ngờ rằng một làn da non nớt như vậy lại sống với một tâm hồn đầy mưu mô, loại đàn ông tỏa ra mùi thơm của tâm hồn trưởng thành nhưng lại có vóc dáng trẻ trung đúng là thơm!

Trần Chí Khiêm quay đầu lại, nghe thấy tiếng nói trên tivi, có một rạp chiếu phim lúc nửa đêm ở Hồng Kông, hoặc chiếu phim kinh dị hoặc phim tình cảm, và thứ đang chiếu lúc này là một bộ phim kết hợp giữa lãng mạn và kinh dị.

Câu chuyện lấy cảm hứng từ "Họa Bì" trong "Liêu Trai". Trên màn ảnh, Họa Bì đang lôi kéo một thư sinh."Em có bị mê mẩn không?" Trần Chí Khiêm lại ngồi trên giường.

Phàn Kỳ giật mình một cái, cô tỉnh táo lại, thật sự nhìn quá mê hoặc. Lúc này âm thanh khủng khiếp trong tivi chui vào tai cô, ai da! Các nhân vật đang làm gì trên tivi?

Họa Bì vươn móng tay dài màu đen, lộ ra bộ dáng đáng sợ cao hai thước đen nhánh, Phàn Kỳ vội vàng chui vào trong n.g.ự.c Trần Chí Khiêm.

Cô hỏi:"Hết chưa?"

Trần Chí Khiêm v**t v* lưng cô: "Được rồi."Cô xoay người lại, thấy Họa Bì đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp như xưa, nhưng đang l.i.ế.m vết m.á.u trên môi, cô liền tiếp tục nhắm mắt: "Trần Chí Khiêm, anh tắt tivi đi, đi ngủ thôi!"

Trần Chí Khiêm xuống giường tắt tivi. Phàn Kỳ chui vào trong chăn, tâm trí cô tràn ngập hình ảnh của Họa Bì. Sợ chết! Sợ chết! Nhắm mắt lại và đi ngủ thôi!
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 387



Trần Chí Khiêm quay lại, phát hiện cô đang ngủ, nhưng có thật là cô đang ngủ? "Phàn Kỳ."

"Ừm?"

"Còn một trăm phép trừ mà em đã làm thì sao?" Trần Chí Khiêm hỏi cô.

Đã nửa đêm rồi anh còn hỏi cái này làm gì? Chẳng qua Phàn Kỳ thấy chột dạ, ban đầu cô chỉ thuận miệng dỗ dành chồng, chẳng lẽ thật sự phải làm bài tập?

"Chồng ơi, mắt em nhức mỏi lắm rồi! Chúng mình ngủ được không? Ngày mai lại thảo luận chuyện này tiếp." Phàn Kỳ nhắm mắt tại nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh cảm thấy nhận thức của em với hiện thực không đúng. Em nên hiểu rõ tuổi tác của chúng ta chênh lệch nhau, kiếp trước là kiếp trước, nếu nối tiền kiếp trước để tính, người ta đầu thai chuyển thế, vậy tính ra tuổi cũng phải đến mấy vạn năm?”

Phàn Kỳ cảm thấy đây chỉ là một việc nhỏ không đáng đến tính toán, anh ấy lại làm nó phức tạp lên. Đúng là con người! Càng cố làm nó qua loa đi lại càng là để ý nhiều hơn.

Ban đầu tâm trí cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon bây giờ lại bị giật cho tỉnh dậy, làm sao để gỡ khúc mắc đây?

Đài truyền hình đêm khuya quá phận, suy nghĩ của người cũng quá phận, trong đầu tràn ngập hình ảnh phòng tắm khi nãy. Phàn Kỳ nghĩ ra biện pháp giúp cô một công đôi việc, vừa có thể thỏa mãn suy nghĩ xấu xa của mình, lại vừa có thể xóa bỏ nút thắt trong lòng anh.Cô xoay người lại và ghé vào người anh: “Em không làm phép trừ đâu! Anh cũng biết đầu óc em thế nào mà, vô cùng thuần khiết, về khái niệm con số, số chỉ đơn giản là số, hoàn toàn không thể liên tưởng đến các vấn đề khác.

Em đã viết một trăm lần, ý em là em đã làm một trăm lần đề toán học sinh tiểu học. Vậy thì thế nào? Em chỉ muốn chờ anh về. Truy cứu bản chất của sự vật, dùng con số này, để chúng ta hoàn toàn kết nối bên nhau. Để sự kiện chính về anh khắc sâu trong lòng em vào thanh xuân tuổi 23, cho nên em có một ý tưởng thế này, anh có muốn nghe không.”

Trần Chí Khiêm biết, cô chỉ đang nói nhảm, nhưng người ta đã mất công khua môi múa mép, anh cũng không ngại cho cô một cơ hội: “Nói anh nghe xem nào.”

Phàn Kỳ nói bên tai anh: “Em muốn xem anh làm một trăm lần đề toán trên người.”

Cô còn thổi vào tai anh một hơi, khuôn mặt Trần Chí Khiêm đỏ bừng ngay lập tức, anh hỏi: “Làm như thế nào?”

Phàn Kỳ lướt ngón tay trên yết hầu của Trần Chí Khiêm, miệng khẽ nhẩm ngày sinh của anh, nhẩm xong cô dẫn dắt tay anh xuống cổ cô: "Anh bắt đầu viết ngày sinh của em từ đây, sau đó dần dần đi xuống, cứ vậy viết một trăm lần, dù có là óc heo cũng có thể nhớ kỹ.”

Đúng là tiểu hỗn đản! Sao cô ấy có thể nghĩ ra ý tưởng này?Trên thực tế, có ai bắt phải viết đến lần thứ một trăm đâu? Chỉ cần vài lần……

Lăn lộn không biết bao lâu, Phàn Kỳ lê thân thể tàn tạ bò lên giường, cơ thể run rẩy mặc lại đồ ngủ, Trần Chí Khiêm dựa vào đầu giường, tay mò xuống eo cô, Phàn Kỳ bị dọa, vội vàng xin tha: "Chồng ơi, em biết anh còn trẻ, tràn đầy sức sống, sinh lực dồi dào, thân thể cường tráng……”Nghe cô niệm thành ngữ, Trần Chí Khiêm cười rồi thu tay về, cô ấy đang nghĩ đi đâu vậy.

Phàn Kỳ mặc xong rồi chui vào trong chăn, sau đó cô được anh ôm lấy, anh ấy hỏi: “Sao em lại mặc đồ ngủ dài tay?”Mặc đồ dài tay, giữa đùi và cánh tay cách nhau một lớp vải, nằm không thoải mái cho lắm.

"Anh trai này! Điều hòa trong nhà lạnh đến mức nào anh không biết à? Em tắm xong chờ anh ở dưới nhà, nếu không mặc đồ dài tay thì chờ bị cảm lạnh chắc?"

Nhớ lại lúc trước, Phàn Kỳ không nhịn nổi mà cười khẩy: “Em cũng không giống người nào đó, trước đây phòng nóng như lò than mà còn mặc đồ dài tay ……”

Bị bà xã bóc mẽ chuyện trước đây, Trần Chí Khiêm vội đưa tay che cái miệng nhỏ của cô lại, Phần Kỳ dùng chút sức nhỏ nhoi để đẩy ra, anh buông tay.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 388



"Vợ yêu dù ngon đến đâu cũng phải biết kiềm chế. Ngày mai...... à không, đã sang hôm nay rồi, mẹ nuôi của em kiêm mẹ vợ của anh đến, nhỡ mai dì thấy em trông uể oải, tính thần không phấn chấn, anh nói xem dì sẽ nghĩ như thế nào."

Phàn Kỳ hỏi anh. Ai mà biết được cô lại bị dọa sợ như thế, Trần Chí Khiêm ôm lấy cô: "Ngủ."

Lần này thực sự không làm gì khác ngoài ngủ.

May mà chủ nhật không phải đi làm nên cô được ngủ bù, khi Phàn Kỳ tỉnh dậy đã là giữa trưa, Trần Chí Khiêm nằm bên cạnh đã làm việc liên tục trong nhiều ngày, khi về nhà còn lăn lộn với cô suốt cả đêm, lúc này anh vẫn còn ngủ.

Phàn Kỳ từ từ ngồi dậy, Trần Chí Khiêm cũng dậy theo: "Chúng ta đi mua trước cho chú dì vài thứ nhu yếu phẩm, áo ngủ, dép lê, khăn lông gì đó, còn phải mua thêm vài món quần áo, chú dì đi đến bệnh viện tư nhân, em cũng biết ở chỗ đó nhìn quần áo không thể nhận ra người mà. Với cả đi mua thêm ít rau nữa, chú dì chẳng mấy khi lên đảo, chắc không quen đồ ăn Tiểu Nhã làm.”

“Quần áo thì đừng mua vội, chờ chú dì đến đây đo kích thước rồi đi mua sau..” Phàn Kỳ vừa mặc quần áo vừa nói.

“Được!”

Hai người xuống nhà, giúp việc người Philippines làm món phở bò viên, vừa cho bữa sáng vừa cho bữa trưa, sau khi ăn xong hai người lái xe ra ngoài.

“Em có định mua xe không?” Trần Chí Khiêm hỏi Phàn Kỳ.

“Em đang tính, chú đến đây để khám bệnh, khi chú không có thời gian đến đi đón dì với mẹ em, em sẽ làm thay chú.”

Phàn Kỳ nghĩ rồi nói: “Chẳng qua lúc này em đang vội, không có thời gian đi mua xe, Liêu Nhã Tích có ba cái xe, em thấy bình thường anh ta hay lái luân phiên chúng.

Nếu không có thời gian, em hỏi mượn anh ta một chút, chờ chú phẫu thuật xong cho mọi người yên tâm, rồi hẵng mua? Với cả làm thế nào để đem tiền tệ đổi thành nhân dân tệ, lần này mẹ em đến đây, em muốn đưa bà ấy tiền, dùng nó để mua này cho anh trai em.”

“Thứ Đại Lục thiếu không phải nhân dân tệ mà là đô la Mỹ. Hiện tại bên phía chính phủ đưa ra tỷ giá hối đoái 1:34, nhưng làn sóng xuất ngoại chỉ vừa mới bắt đầu, nhất là ở Thượng Hải, hầu hết tư nhân đều thiếu đô la Mỹ, nhưng bản thân quốc gia lại có ít ngoại hối nên rất khó đổi, với tỷ giá hối đoái 1:34 của chính phủ cùng 1:8 của tư nhân, thậm chí lên đến 1:9, chúng ta có thể đổi đô la Hồng Kông lấy về đô la Mỹ."

“Vậy có phải là phi pháp không?”

“Đất nước đang chuyển đổi từ nền kinh tế kế hoạch sang nền kinh tế quá độ, thực hành giá cả đường sắt đôi chế, bây giờ có rất nhiều đồ vật/hàng hóa bị loạn giá, quốc gia cũng đang dò đá qua sông, ngay từ đầu đã không có ý kiểm soát mấy chuyện này, đầu năm 94 làm một bước đơn giản lại có thể đột phá giá cả, tỷ giá hối đoái nhảy lên 1:87 ngay lập tức, cùng tư nhân trong thị trường thống nhất giá cả, giá cả sản phẩm của Đại Lục được tự do hóa, theo lẽ tự nhiên thị trường này biến mất. Cho nên đừng theo bọn đầu cơ trục lợi chuyên nghiệp rồi thay đổi bản thân.”

“Ồ!”

"Hy vọng A Viễn có thể cùng với các chuyên gia kinh tế ở Đại Lục tìm ra một biện pháp ôn hòa hơn so với việc phá vỡ hàng rào giá cả, phải biết là rất nguy hiểm khi để giá cả qua đêm.”

Đối với Phàn Kỳ kiếp trước, giai đoạn lịch sử này chỉ là một vài dòng chữ trên mặt giấy, nhưng bây giờ nghe Trần Chí Khiêm nói cô mới hiểu đây chính là một trận phong ba bão táp.

Trần Chí Khiêm cảm thán: "Bởi vậy mới nói, mất 40 năm, Đại Lục có thể phát triển đến mức cùng đứng trong một chiến trường thương mại với Mỹ là một điều không dễ dàng gì, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu bước ngoặt?”

“Ừm.” Có lẽ chỉ có người đã trải qua sự phát triển nhanh chóng của đất nước như anh ấy mới có thể hiểu sâu sắc về nó đến vậy?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 389



Đi đến trung tâm thương mại, hai người cùng nhau xuống xe, Phàn Kỳ ôm cánh tay Trần Chí Khiêm, cảm thấy ông xã của mình rất to lớn, mạnh mẽ, cô quyết định ngưỡng mộ anh một chút.

Sau khi vào trung tâm thương mại, cô muốn đi ở tầng dưới siêu thị nhưng Trần Chí Khiêm tại lôi kéo cô lên tầng trên.

“Đi siêu thị mà! Không phải chúng ta định mua đồ dùng hằng ngày cho chú dì sao?”

“Mua đồ ngủ.” Trần Chí Khiêm nói.

“Chú dì với mẹ em dùng đồ ngủ loại vải bông là được rồi, dưới siêu thị có.”

“Lên tầng đi.”

Anh ấy muốn mua đồ đắt một chút? Cũng được. Phàn Kỳ bị anh kéo đến một cửa hàng nội y.

Không phải cô ngại mua đồ ngủ đắt tiền cho trưởng bối trong nhà, nếu mua đồ ngủ này chắc chắn họ sẽ không mặc, bởi vì đây toàn những bộ đồ gợi cảm.

Cô kéo tay Trần Chí Khiêm: “Cái này không thích hợp.”

Trần Chí Khiêm đến khu vực đồ ngủ và chọn hai bộ váy ngủ bằng lụa tơ tằm. Một bộ váy ngủ màu be khoét chữ V sâu và một bộ váy ngủ củ sen xẻ tà cao.

Lúc này Phàn Kỳ mới phản ứng lại, cái này là chọn cho cô, cô đứng một chỗ nhìn anh đi thanh toán, trong nháy mắt cao cả trở thành đáng khinh, tâm tình này của anh ai hiểu được?

Vừa ngưỡng mộ chưa được hai mươi phút cô đã phải thốt lên, quá hạ lưu quá vô sỉ……Phần Kỳ tìm ra vô số từ đồng nghĩa để mắng anh trong lòng.

“Không phải em nói sợ lạnh à? Tròng lên áo ngủ là được rồi.” Trần Chí Khiêm cầm túi hàng tiến về phía cô.Phàn Kỳ quay đầu lại và nhận ra có ánh đèn nhấp nháy phía xa.

Giờ thì hay rồi, kiểu gì ngày mai cô và chồng cũng cùng nhau lên mặt báo. Phàn Kỳ dùng sức véo mu bàn tay Trần Chí Khiêm, anh kéo cô xuống dưới: “Đi siêu thị thôi.”

Sau khi mua những vật dụng hàng ngày và trở về nhà, anh nhờ giúp việc người Philippines giặt bộ đồ ngủ mà anh đã mua, sau đó hai người cùng nhau xử lý nguyên liệu nấu ăn, khi đồng hồ chỉ đến số bốn, anh ra sân bay đón người.

Thức ăn trên bàn hầu như đã chuẩn bị xong, một đi rau muống xào, một đĩa dưa chuột sốt dầu hành, làm sớm có vẻ không tốt lắm, hay chờ mọi người đến rồi làm lại sau?

Phàn Kỳ vào phòng khách nhìn đồng hồ treo tường, đã năm giờ mười hai, chuyến bay của chú dì hạ cánh lúc bốn giờ hai mươi, chắc cũng sắp đến nơi rồi?Sắp được gặp lại mẹ rồi! Phàn Kỳ có phần mong chờ, lại có phần khẩn trương.

Sau khi ngừng tay lại cô đi ra sân nhà và mở cổng lớn, cô ló đầu ra rồi nhìn quanh con đường bên ngoài, cuối cùng quay vào trong sân và ngồi xuống ghế dài cho đến khi xe của Trần Chí Khiêm lái vào đậu ở chỗ đậu xe.

Từ trong xe vang lên giọng nói vang như chuông của chú mập đen: “Niếp Niếp.”Tiếng gọi này khiến Phàn Kỳ giật mình, dì ngồi cạnh chú khẽ nạt: “Trời đất! Nói với ông bao nhiêu lần rồi, hạ thấp cái giọng xuống. Nơi này không giống chỗ nhà ông và anh em ông cách nhau một cái sông, nói chuyện phiếm phải mất hơn nửa ngày, cả thôn đều nghe thấy giọng ông. Dọa Niếp Niếp sợ thì sao?”

Bị dì dạy dỗ, chú tỏ ra ngượng ngùng.“Không sao đậu dì.” Phàn Kỳ vội vàng nói.Mẹ cô đi xuống từ ghế lái phụ, trên tay xách theo túi nilon: “Niếp Niếp.”

“Mẹ.” Cuối cùng Phần Kỳ cũng gặp được mẹ trong kiếp này, người mẹ này nhìn qua rất giống mẹ cô kiếp trước, chẳng qua dáng người mập mạp, không có thanh tú giống mẹ cô kiếp trước, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy tình yêu.

Trần Chí Khiêm vừa mở cốp xe vừa nói: “Kỳ Kỳ, thất thần ra đấy làm gì, xách hành lý đi vào.”Nhờ có Trần Chí Khiêm nhắc nhở, tránh để cô phát ngốc và đứng đực tại chỗ, cô vội vàng đến chỗ anh.

Chú gọi với: “Đến đây, đến đây.”

“Chú, chú không cần phải làm gì cả, bọn cháu tự lo được.” Trần Chí Khiêm xách hành lý đi tới.Hành lý của chú dì toàn túi là túi, còn mang theo không ít, muốn xách hết một lần cũng không xách được.
 
Back
Top Bottom