Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 170



Nhìn Phàn Kỳ ngủ say trên giường, hôm nay ánh mặt trời không gay gắt, chỉ chơi một ngày, tàn da trên đùi được che chắn trắng như tuyết, còn cánh tay đã bị phơi đỏ. Anh sờ sờ áo ngủ, còn chưa khô, chỉ có thể cầm áo thun cổ tròn cùng quần đùi đi tắm.

Tắm rửa xong vào phòng, anh nằm xuống, tắt đèn.

Phàn Kỳ trở mình, cánh tay đè lên người anh.

Tim Trần Chí Khiêm rung động, ngồi tàu lượn siêu tốc cũng không có cảm giác gì mà giờ lại đập liên hồi. Lúc trước anh đều mặc áo ngủ dài tay, hôm nay không có vải vóc ngăn cách, làn da hai người kề nhau, càng khiến anh khó ngủ hơn là, chân của cô cũng quấn lên. Vốn cho rằng nhịn một lát ngủ là sẽ ổn nhưng cảm nhận làn da trơn nhẵn của cô cọ xát lên người, đầu anh đã toát mồ hôi.

Trần Chí Khiêm bật đèn rời giường, đi đến máy sấy sờ sờ, bộ đồ ngủ dài tay đã được giặt từ sớm và sấy khô ráo. Anh cam chịu mặc vào, nằm xuống, cô lại quấn lên. Cách lớp vải khiến anh không còn khó chịu như ban nãy, cảm giác này mới đúng.

Nhưng lúc này Trần Chí Khiêm lại cảm thấy thiếu cái gì đó…

Ngay khi vừa thức dậy, Phàn Kỳ đã vội chạy đi xem con cá heo nhồi bông vừa mua ngày hôm qua.

"Vẫn chưa khô nữa sao?" Cô thất vọng lẩm bẩm, lập tức bật máy sấy lên, tiếp tục sấy cho chú cá của mình.

"Đi thôi! Chạy bộ buổi sáng với tôi nào!" Trần Chí Khiêm tách một người một cá ra. " Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi gấu bông"Phàn Kỳ như chợt nhớ đến điều gì đó, cô bật cười: "Tôi phát hiện ra hình như tôi là người có mới nới cũ. ”

“Hả?"

"Tối qua tôi nằm mơ, không biết tại sao con cá heo bự của tôi đột nhiên trụi sạch lông? Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi chợt nhớ ra là mình cũng có một chú cá heo bông, cá heo dưới biển không có lông mà, đúng không?”

“Em đang nói lung tung gì vậy?" Trần Chí Khiêm không còn gì để nói, quay người bước vào thang máy. Phàn Kỳ cũng bước vào, nắm lấy cánh tay anh. Trần Chí Khiêm cảm nhận được tiếp xúc nơi da thịt, có chút giống với cảm giác tối qua, anh chợt hiểu ra "không có lông" mà Phàn Kỳ nói có ý gì.

Tay cô vẫn còn để lên tay anh, cộng với cảm giác tối qua, Trần Chí Khiêm lập tức quay đầu đi chỗ khác, tránh để Phàn Kỳ thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình. Cửa thang máy vừa mở ra, anh nhanh chóng chạy ra ngoài khiến Phàn Kỳ vội vàng đuổi theo: “Trần Chí Khiêm, đợi tôi với!”Đầu óc người này chắc chắn là có vấn đề, đột nhiên chạy nhanh như vậy, làm cô phải đuổi theo. Phát hiện tốc độ người kia vẫn không giảm, Phàn Kỳ nổi giận đứng lại, ngồi bệt xuống đất, mặc cho ai kia tiếp tục chạy với bộ não hỏng.

Trần Chí Khiêm nhận ra rằng không có ai chạy theo sau mình, anh quay lại hỏi: "Sao em không chạy nữa?”Không muốn nói chuyện với anh, Phàn Kỳ tiếp tục ngồi, bộ dạng có c.h.ế.t cũng không đứng dậy. " Muốn uống sữa đậu nành mặn không?" Trần Chí Khiêm cúi người hỏi cô.

Phàn Kỳ ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ gì đó rồi đứng dậy, Trần Chí Khiêm bước lên phía trước: "Chạy đi!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sữa đậu nành làm gì có muối?!”

“Thử là biết, mau chạy đi. "

Phàn Kỳ không còn cách nào khác, cô đành tiếp tục chạy về phía trước, Trần Chí Khiêm thậm chí còn cười nhạo cô:"Phàn Kỳ, em có biết nhìn em bây giờ giống gì không?”

“Gì?"

"Trước kia, mẹ từng gửi tôi về nhà bà ngoại ở Sùng Minh, em nhớ không?”Gia đình của mẹ Phàn ở trên đảo, những ngày khó khăn nhất, bà lén gửi Trần Chí Khiêm về nhà mẹ đẻ. Tuy Sùng Minh thuộc Thượng Hải, nhưng phải di chuyển bằng phà nên đi lại thông được thuận tiện cho lắm. Người dân trên đảo ai cũng chất phác thật thà, họ chỉ biết rằng Trần Chí Khiêm là con trai thứ hai của gia đình chị ba, ai ngờ thằng bé đó lại là con của một gia đình giàu có. Sau khi trải qua những tháng năm khổ cực, ở chung với bà ngoại và anh chị em họ, cùng nhau mò cua bắt ốc, anh đã học được tiếng địa phương nơi đây.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 171



Trần Chí Khiêm nói một câu bằng tiếng Sùng Minh: "Người như em gọi là chó kéo cày. " "Ý anh là gì?"

"Những con ch.ó khi đi cày, phải đặt trước mặt chúng một miếng bánh thịt, nhìn vào bánh, chúng sẽ kéo được lâu hơn. "

"Trần Chí Khiêm, anh dám nói tôi là chó!!"

Phàn Kỳ vừa dứt lời, Trần Chí Khiêm đã chạy về phía trước, cô giận dữ đuổi theo. Anh bị cô đá một cái, vẫn nhoẻn miệng cười toe toét, dắt tay cô đi đến nơi nào đó: “Đừng tức giận, tôi đưa em đến chỗ này. "

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẫn đi trên con đường cũ đến toà chung cư, Phàn Kỳ thấy hơi nghi ngờ:

"Ở đây làm gì có sữa?"

"Có đó. "

"Có quỷ ấy!" Chỉ có sữa đậu bình thường, lấy đâu ra sữa đậu nành mặn. Chắc chắn là anh ấy nói dối!!!

Trần Chí Khiêm mua hai cốc sữa đậu với hai miếng bánh rán, nói: "Lát nữa tôi sẽ làm sữa cho em. ”

“Trước tiên đi mua báo sáng nào, xem xem tin tức hôm qua em đưa cho Hà Tú Mẫn đã lên báo chưa. ”

“Ừm. "

Hai người đi mua báo rồi lại leo bộ lên cầu thang để về nhà. Mấy ngày gần đây họ đã dần quen với việc đó, trước kia leo bộ lên mệt c.h.ế.t đi được, nhưng hiện tại thì dễ dàng hơn rất nhiều, ít nhất họ không thở hổn hển như trước. Phàn Kỳ tắm sơ qua rồi chạy ra ngoài. Lúc này Trần Chí Khiêm đã cắt bánh thành miếng vừa ăn rồi rót sẵn sữa đậu: "Em muốn thêm giấm không?”

“Muốn!"

Sau khi thêm giấm, sữa đậu sẽ kết tủa thành dạng bông và có vị mặn như đậu hũ. Phàn Kỳ ngồi xuống, lấy một miếng bánh thả vào trong sữa đậu, vừa định dùng thìa múc lên thì nhận ra thiếu màu đỏ thường thấy của dầu ớt. Đang định nói thì Trần Chí Khiêm đã cướp lời: “Không có dầu ớt, em cứ ăn đi. "Được rồi, cô không nói nữa!Phàn Kỳ mở tờ báo mới mua, xem mục giải trí trước khi lướt sang thông tin tài chính. Một tiêu đề đập vào mắt khiến cô mắt chữ O mồm chữ A: "Phàn Kỳ, Trần Chí Khiêm, Cao Thiên Lang Xuyết. "

Cái quái gì đây?Có vẻ như hôm qua hai người đã bị papaazzi chụp lén ở công viên giải trí. Có vài tấm ảnh kèm theo trên báo, một tấm là Trần Chí Khiêm cầm kem đút cho Phàn Kỳ, tấm khác là lúc Phàn Kỳ được Trần Chí Khiêm ôm ra khỏi tàu lượn siêu tốc, tấm còn lại thì… Má nó, đây chắc chắn không phải hai người họ đâu!!Đây là cặp đôi hôn nhau trên vòng đu quay, hai người này ngầu quá vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã bắt đầu hôn nhau từ khi lên đu quay và suốt quãng đường lên tới đỉnh hả?

“Lang với chả Xuyết cái quỷ gì đây?” Phàn Kỳ không ngờ có ngày cô lại tự hóng chuyện của mình, Trần Chí Khiêm nhận tờ báo từ tay Phàn Kỳ, nhìn mấy tấm ảnh. Dù là tấm anh đưa kem cho cô hay tấm anh bế cô ra khỏi tàu lượn, ánh mắt anh đều nhìn cô rất chú tâm. Thế mà họ lại chọn một tấm ảnh không phải của hai người họ để làm tiêu đề?!"Tôi nể phục mấy người này rồi đó! Chẳng lẽ họ thật sự không nhìn ra chúng ta đang ở khoang kế bên sao?" Phàn Kỳ bưng bát lên, uống hết ngụm sữa cuối cùng. "Dù sao thì tấm ảnh cũng rất bắt mắt, nhưng lại rất mờ, nhìn không ra ai với ai. Không biết hai người kia có xem tin tức không nhỉ?"

Phàn Kỳ nhanh chóng lật sang mục tin về tài chính, tiêu đề vô cùng bắt mắt: “Vấn đề sản xuất của Điện Tử Thiên Thược đã được giải quyết, việc Thiên Hoà có thu mua lại Điện Tử Islay hay không không liên quan đến Điện Tử Thiên Thược"Trên đường đi làm, có vô số bình luận về bài báo này trên đài phát thanh của ô tô, nói rằng cổ phiếu của Điện Tử Islay chắc chắn sẽ giảm mạnh. Đêm qua công ty này đã trải qua biến động không hề nhỏ. Phàn Kỳ xuống xe, Liêu Nhã Triết cũng đã đến, hai người cùng nhau đi vào:

"Lại lên báo à? Hai người hấp tấp quá vậy? l*n đ*nh rồi hôn cũng không muộn mà!"Phàn Kỳ đang định giải thích, nhưng Hứa Diệu Nhi bên cạnh khịt mũi lạnh lùng: "Không phải là chỉ hôn thôi sao?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 172



Phạm Kỳ quay đầu hỏi cô ta: “Sao cô biết? Cô đã thử bao giờ chưa? Tôi thử với chồng tôi, còn cô thử với ai?" "Phàn Kỳ. "

Nghe thấy mgiọng nói này, Phàn Kỳ cứng nhắc ngoảnh người lại, thấy Trần Chí Khiêm đang cầm một chiếc ví đưa cho cô:

"Em để quên trên xe. "

"Ồ!" Phàn Kỳ tay thì nhận lấy chiếcr ví, còn trong đầu thì đang niệm chú: anh ta không nghe thấy, anh ta không nghe thấy, nhất định không nghe thấy…

Trần Chí Khiêm quay sang nhìn Hứa Diệu Nhi: "Cô Hứa, phiuền cô về nói lại với cha của cô, ngừng ngay cái suy nghĩ điên rồ của ông ta lại đi. "

Những người khác không biết Trần Chí Khiêm đã nói cái gì, nhưng đáy lòng Hứa Diệu Nhi lại hiểu rõ ràng mọi thứ. Ba của cô ta đã sớm về nhà nói rõ ràng với cô ta rằng vốn dĩ là Phùng Học Minh không xứng với nhà bọn họ nếu không có Thiên Hòa. Trần Chí Khiêm có thể để Dung Viễn đầu tư mới là người phù hợp nhất với cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng đối với Hứa Diệu Nhi mà nói, cô ta và Phùng Học Minh là thanh mai trúc mã. Cho dù anh ta có phạm phải vô vàn sai lầm, tận sâu nơi đáy lòng của cô ta vẫn có hình bóng của anh ta. Một đoạn tình cảm như thế làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt ngay, nói biến mất là biến mất ngay được chứ? Vả lại, Trần Chí Khiêm có ưu tú hay không ưu tú thì có liên quan gì đến cô ta cơ chứ?

Giờ phút này, khi bị Trần Chí Khiêm nói ra, cô ta chợt cảm thấy như bị xúc phạm, Hứa Diệu Nhi cắn răng nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi. "

"Hả? Vậy cô nhắm vào vợ của tôi để làm cái gì?" Trần Chí Khiêm đáp trả cô ta. Thang máy chuyên dụng của giám đốc đã đến, Hứa Diệu Nhi tiến vào trong thang máy với gương mặt lạnh lùng. Liêu Nhã Triết nói với Phàn Kỳ: "Cô đi theo tôi đi thang máy kia. "Trần Chí Khiêm quan sát Phàn Kỳ, nói: "Đi thôi!"

Phàn Kỳ đi theo Liêu Nhã Triết tiến vào trong thang máy, cô bắt gặp Trần Chí Khiêm đang chờ ở đó, cho đến khi cửa thang máy đóng lại. Bên trong thang máy, ngoại trừ ba người bọn họ, còn có một vị tổng giám đốc của công ty đầu tư ở lầu trên. Hứa Diệu Nhi mặt mày xanh lét, nói: "Từ lúc nào mà nhân viên bình thường cũng có thể sử dụng chiếc thang máy này vậy?"

Vào giờ cao điểm, các công ty sẽ có danh sách nhân viên có thể sử dụng chiếc thang máy này. Bình thường, cũng không phải là không có một số người sử dụng chiếc thang máy này mà lại không có tên trong danh sách, ví dụ như người có quan hệ thân thiết với sếp lớn chẳng hạn. Mọi người c*̃ng sẽ không so đo, thậm chí là bọn họ còn hiểu ý mà chỉ cười một tiếng. Hiện tại, Hứa Diệu Nhi lại nghiêm túc như vậy, chuyện này không giống như thế nữa. "

Cô đã nhắc nhở tôi rằng công ty của chúng ta vẫn còn vị trí trống. Hôm nay, hãy thêm Phàn Kỳ vào danh sách đi. " Liêu Nhã Triết nói: "Như vậy, cô và cô ấy sẽ có nhiều cơ hội để dùng chung một chiếc thang máy này. "Hứa Diệu Nhi tái mặt. Bọn họ đã đến tầng một. Đã đến nơi, Hứa Diệu Nhi lại nện gót chân đầy nặng nề tiến về phía trước. Phàn Kỳ bước ra khỏi thang máy, Liêu Nhã Triết hỏi cô: "Đêm qua, chồng của cô đã đưa tin rằng anh ấy không có quan hệ gì với Islay sao?"

"Quả thực là không có liên quan. " Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết. Liêu Nhã Triết tiếc nuối nói: "Đáng tiếc thật đó! Có nhiều người ở Trường Hưng đã theo mua Islay Electronics như vậy. Lần này, thật sự tạo thành một chuỗi của nước rồi. Chẳng lẽ cô lại không biết thực hiện bảo mật thông tin khi giao dịch với khách hàng hay sao?"Hứa Diệu Nhi quay đầu lại nhìn Liêu Nhã Triết, cô ta nói: "Có phải là anh cảm thấy người phụ nữ này rất lợi hại vì cô ta có thể kiếm lời được gấp mười lần khi đầu tư vào Islay Electronics hay không? Cô ta có nói cho anh biết rằng Trần Chí Khiêm thông qua Tài chính Phương Tín để mua vào cổ phiếu của Islay Electronics, chẳng qua là cô ta theo Trần Chí Khiêm mua cổ phiếu đó mà thôi. Mấy ngày nay, Trần Chí Khiêm bán xong cổ phiếu, cô ta mới tung ra tin tức như thế. Ngược lại, đó lại là thành bản lĩnh của cô ta. "
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 173



Phàn Kỳ bắt chước biểu cảm trợn trắng mắt của Hứa Diệu Nhị, anh ta nói: "Tôi có thể thấu hiểu tâm trạng đau đớn khi đầu tư thua lỗ của cô. Lần này, chắc hẳn là đã đẩy không ít người rơi vào hố. Vốn dĩ cô muốn tung tin tức này ra đề kéo giá cổ phiếu tăng cao hơn nữa và kiếm một món hời.

Nhưng lại không ngờ rằng chồng của tôi sẽ rũ sạch quan hệ với Thiên Hòa.

Các nhà đầu tư bên ngoài chẳng hề hay biết rằng nhà mấy người lại thân thiết với nhà họ Lưu như vậy, không biết rằng chồng của tôi lại không có quan hệ gì với nhà họ Lưu hay sao? Trước đó, tôi không chỉ một lần nói qua rằng nhà chúng tôi chẳng có quan hệ gì với nhà họ Lưu cả. Mấy người chưa bao giờ nghe lọt lỗ tai cả. "

Nghe thấy câu nói này, Hứa Diệu Nhi hận không thể phun ra tửa, cô ta nói: "Cô vẫn luôn khiêu khích tôi để tôi phải tham gia cuộc thi "Ai là thần chứng khoán". Tôi vốn cho rằng một người trưởng thành từ sàn giao địch chứng khoán như tôi thật sự không nên chấp nhặt với cô. Nhưng đây lại là thứ mà cô mong muốn.

Tôi sẽ tham gia cuộc thi "Ai là thân chứng khoán". Tôi sẽ để cho cô thấy thế nào là một chuyên gia chân chính, chứ không phải là dựa vào tin tức của đàn ông cung cấp để đầu tư cổ phiếu. "

Phần lớn nguồn tài chính đầu tư vào Islay Electronics thật sự là của Trần Chí Khiêm. Báo chí đều đưa tin rằng bọn họ đã quan hệ trên xích đu. Còn ai có thể tin rằng hai người bọn họ thật sự nằm trên cùng một chiếc giường và cùng đầu tư vào một cổ phiếu mà lại chưa từng trao đổi tin tức cho nhau cơ chứ? Muốn làm sáng tỏ chuyện này cũng đừng hòng giải thích.

"Được thôi! Tôi sẽ tham gia cuộc thi đấu, hy vọng đến lúc đó cô đừng rút lui. Hơn nữa, tôi cũng không biết rằng rốt cuộc là ở bên trong đầu óc của cô đã quấn hết bao nhiêu lớp vải quấn chân thì mới có thể để cho cô cảm thấy rằng việc kiếm tiền từ đầu tư cổ phiếu của tôi đều dựa vào tin tức mà đàn ông cung cấp cho. Tại sao cô lại không suy nghĩ ngược lại là người thực sự đứng sau việc đầu tư cổ phiếu trên thực tế lại chính là tôi cơ chứ?"

"Cô cảm thấy có khả năng hay sao?" Hứa Diệu Nhi nhìn Phàn Kỳ bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

"Tôi nói là có thể, cô có tin hay không? Cô có nói gì thì cũng vô dụng thôi, vẫn phải dựa vào thực lực. Không phải là cô muốn tham gia cuộc thi đấu hay sao? Trên trận đấu, tôi sẽ chờ xem thật hay giả. " Phàn Kỳ cong môi cười, nói: "Cô có thua cũng đừng khóc đó nha!"

"Cô đang nằm mơ giữa ban ngày ư?"

"Cô mau đi xem Islay Electronics của mình và suy nghĩ xem làm sao để thu dọn cục diện rối rắm này thì hơn?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ quay đầu lại đi cùng Liêu Nhã Triết tiến vào Diêu Hoa, cô tức giận mắng anh ta: "Ai bảo anh lắm miệng. "

"Có thật là chồng của cô đang đầu tư vào Islay Electronics hay không?”

“Lời nói thật chính là trước đó tôi cũng không biết. " Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết: "Tôi chính là dựa vào logic để đầu tư vào Islay Electronics, anh có tin hay không thì tùy anh. ”

“Tôi tin chứ! Vì sao tôi lại không tin cơ chứ?"Phàn Kỳ tiến vào trong văn phòng, cô tiến đến chỗ ngồi lấy cốc uống nước. Khi vừa tiến phòng giải khát để rửa cái cốc, cô Hạng c*̃ng đang ở bên trong phòng, cô ta nói: "Phàn Kỳ, hôm qua cô thật sự đã quan hệ với chồng của mình ở trên xích đu ư? Thật là lãng mạn đó nha!"

Toàn bộ nam nữ ở trong phòng giải khát đều nhìn cô, vẻ mặt ai nấy đều đang chờ nghe chuyện phiếm, Phàn Kỳ bất đắc dĩ đáp lời: "Chị à, tôi có thể nói nhân vật trong tấm hình kia không phải hai chúng tôi có được không? Đó chỉ là một cặp đôi trẻ đang yêu nhau ở trước mặt chúng tôi mà thôi. Thật ra, chồng của tôi rất bảo thủ, anh ấy chẳng thể làm ra được loại chuyện quan hệ trên xích đu như vậy đâu mà. Tôi đây! Tôi phải nhẫn nhịn nhìn người ta chơi xích đu. Không ngờ rằng tôi cũng muốn đi chơi cùng anh ấy một chút nhưng lại bị bỏ qua! Thật sự đã bị bỏ qua đó!"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 174



"Có thật là không phải là hai người bọn cô hay không?"

"Hai chúng tôi là vợ chồng. Nếu là thật thì không lý nào mà tôi lại không nhận được. " Phàn Kỳ nói với cô Hạng.

"Có điều, chồng của cô yêu thương cô thật đấy! Hình ảnh phản chiếu trong ánh mắt chẳng thể nào lừa gạt được ai đâu. "

"Đúng vậy. Lúc nãy khi thấy cô tiến vào trong thang máy, cả gương mặt của anh ấy đều vui vẻ. Tôi đang tự hỏi rằng vì sao một người đàn ông như thế lại không đi đóng phim nhỉ? Tôi sẽ say mê c.h.ế.t anh ấy mất thôi. " Cô Vương nói.

Cô Hạng nói: "Đừng suy nghĩ nữa, chồng của cô ấy làm kinh doanh. Sau này, chắc chắn là Phàn Kỳ sẽ trở thành vợ của phú hào cho mà xem. "

Phàn Kỳ cực kỳ khiêm tốn nói: "Không có đâu, không có đâu mà. Cũng có thể là sau này tôi sẽ trở thành phú bà. "

Cô Hạng:???

Vân Mộng Hạ Vũ

Haizzz! Bọn họ đều đã lầm rồi. Sự yêu thương mà Trần Chí Khiêm dành cho cô tuyệt đối là ngoài tình thân ra chẳng có chút nào tạp chất nào cả. Tình yêu đích thực nằm ở trên một cái giường nào có thể thuần khiết như thế cơ chứ? Quả nhiên là tình thân mới chính là thứ tình cảm lâu dài nhất và bền vững nhất.

Thư ký của Liêu Kế Khánh tìm tới phòng giải khát, cô ấy thông báo: "Cô Phàn, ông Liêu tìm cô. "

"Tôi đi ngay đây. "Phàn Kỳ tiến vào phòng làm việc của Liêu Kế Khánh, Liêu Nhã Triết c*̃ng đang ở đó.

Lúc Liêu Kế Khánh trông thấy cô, ông ấy không nhịn được mà bật cười, hỏi: "Cô đây là ba ngày lên báo hai lần sao?"Nếu đây là ba mươi mấy năm sau thì Phàn Kỳ cho là việc bản thân thường xuyên xuất hiện trên hot seach là chuyện rất bình thường.

"Đây không phải là hiệu quả mà ông mong muốn hay sao?" Phàn Kỳ ngồi xuống đáp. Liêu Kế Khánh nở một nụ cười, ông ấy lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một bản thảo viết tay, nói: "Cô giúp tôi nhìn xem, đây là suy nghĩ của tôi trong mấy ngày nay, cách phục vụ cho những nhà đầu tư vừa và nhỏ một cách tốt nhất. "

Phàn Kỳ quan sát bảy, tám mảnh giấy ở trong tay. Liêu Kế Khánh thật lòng muốn thay đổi ngành nghề này, cô gật đầu đáp: "Tôi sẽ cẩn thận quan sát chúng. Ông Liêu thật sự hao tâm tổn sức cho chúng. "

Liêu Kế Khánh bất đắc dĩ bật cười một tiếng, ông ấy nói: "Không còn cách nào khác. Tôi gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Sau lưng Hứa Hạt có nhà họ Hứa chống lưng, nhất là sau khi em họ của ông ta là Hứa Huy được thuyên chuyển từ Nam Dương đến. Tài chính Phương Tín mà Hứa Huy kinh doanh công thành đoạt đất, cộng thêm việc vợ chồng Dung Viễn là người thân thiết với nhà họ Hứa. Khả năng đầu tư tuyệt vời của cặp vợ chồng trẻ nổi tiếng khắp mọi nơi trên đất Hồng Kông này. Trong những năm qua, những phú hào ở Hồng Kông đều yêu thích đi Phương Tín và Trường Hưng. Hứa Huy và Dung Viễn đã giới thiệu không ít khách hàng lớn cho Trường Hưng. Chúng ta không tìm kiếm được những khách hàng lớn, vậy thì chúng ta chỉ còn có thể tìm kiếm những khách hàng nhỏ thôi. Tôi vẫn luôn nói với Nhã Triết rằng thằng bé phải trầm tĩnh lại. Chỉ là thằng bé xuất thân từ gia đình có hoàn cảnh cũng không tệ nên nó hơi táo bạo một chút. Gần đây, nó đi cùng với cô, tôi mới phát hiện ra rằng thằng bé cũng học hỏi được không ít. "

"Nhã Triết vừa khá hoạt bát, có tài năng bẩm sinh và con người lại rất thẳng thắn. ”

“À, đúng rồi! Ông Liêu, hôm qua trong lúc chơi bóng với mấy ông chủ lớn, chồng của tôi đã bàn chuyện với Viên Tại Đức, Kiều Bính Vinh và cả Phó Vĩnh Thành nữa. Anh ấy thương lượng với Dung Viễn về việc muốn sản xuất chất bán dẫn ở Hồng Kông. Đây là một lĩnh vực mới liên quan đến sản nghiệp tương lai của thành phố, là một đề tài cực kỳ to lớn. Chúng ta có thể chú ý đến cổ phiếu của các công ty trong lĩnh vực này. Mặc dù hiện tại Hồng Kông có rất ít cổ phiếu có liên quan đến lĩnh vực này. " Phàn Kỳ nói với Liêu Kế Khánh.

"Được, cảm ơn!"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 175



Phàn Kỳ đứng dậy, cô mang theo bản thảo chép tay rời khỏi phòng làm việc của Liêu Kế Khánh. Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, Phàn Kỳ đi đến phòng giao dịch. Ngay khi thị trường chứng khoán vừa mới mở cửa, các lệnh đặt bán cổ phiếu Istay Electronics đua nhau nhảy số. Lúc đầu, thị trường đã không lớn, chuyện bán tháo cổ phiếu dẫn đến giá cả giảm sâu. Chẳng mấy chốc mà gần chạm đến mốc giá thu mua là năm hào.

Lúc này, những cổ đông sợ giá cổ phiếu sẽ tiếp tục rớt giá. Dưới tình huống có sự lựa chọn, bọn họ đăng ký chấp nhận chào mua. Bởi vì tập đoàn Thiên Hòa đã tuyên bố rõ rằng sẽ thu mua mười lăm cổ phần, bọn họ e sợ rằng nếu bán quá trễ thì sẽ chẳng thể bán ra được nữa.

Phàn Kỳ đang quan sát các cổ phiếu khác của lĩnh vực máy chơi game kết nối tivi. Lúc này, thị trường chứng khoán ở Hồng Kông còn chưa trưởng thành, một thị trường chưa trưởng thành càng dễ dàng phản ứng thái quá hơn cả. Điện tử Vĩ Khoa là cổ phiếu được niêm yết của Nhật Bản, là cổ phiếu vua sau khi tin tức máy chơi game kết nối tivi được chào đón. Lúc này đây, nó cũng bị Islay Electronics làm cho liên lụy mà rớt giá theo. Dường như tin tức giá cổ phiếu rớt xuống lan truyền ra, Phàn Kỳ để Liêu Nhã Triết mua một nghìn cổ phiếu thay cô và nó đã đảo chiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở kiếp trước, bọn họ chính là một nhóm các nhà đầu cơ ngắn hạn hàng đầu. Khi giá cả trên thị trường không tốt, điểm nóng trên thị trường hạ nhiệt cũng là cổ phiếu vua bắt đầu quay đầu, bọn họ sẽ tìm kiếm những mã cổ phiếu vua đã cũ và rớt giá thảm hại, sau đó bọn họ sẽ tiến vào kéo lên một đợt sóng mới.

Có một từ gọi là "mèo c.h.ế.t b.ắ.n ngược hay đead cat bounce", cú ngã cần phải có động năng. Dưới sự tiên tuy của Istay Etectronics, điện tử Vĩ Khoa đã bị g.i.ế.c tầm. Nếu rớt giá quá sâu, nó sẽ bất động và sẽ có lực bật nhảy ngược tại. Giờ phút này, Lưu Tương Niên đang ngồi ở trong phòng làm việc với sắc mặt tái xanh. Hôm qua khi rời khỏi câu tạc bộ, ông cụ đã biết cháu trai sử dụng chiêu này, nhưng đến tận hôm nay khi trông thấy báo chí đưa tin, ông cụ vẫn tức giận đến hoa mắt váng đầu.

"Lúc này mới có mấy ngày, tôi cũng không ngờ rằng cậu chủ lại sử dụng chiêu tráng sĩ chặt tay. Cậu chủ tại tình nguyện không sản xuất trong những ngày qua mà thà di chuyển khuôn đúc đi. Hơn nữa, trước đó tôi đã điều tra ra được rằng cậu chủ mua cổ phiếu Istay Electronics với giá sàn, tôi vẫn cho rằng cậu chủ muốn thông qua quyền kiểm soát cổ phần để cải thiện việc sản xuất... "

Trợ lý cũng không nghĩ ra được điều gì. Rõ ràng anh ta đã điều tra ra được Trần Chí Khiêm đang liên tục thu mua cổ phiếu Islay Electronics và anh ta c*̃ng điều tra ra được anh đã để Islay Electronis làm thay điều đó. Vì thế, rất dễ dàng xác định được mục đích của cậu chủ. Nhưng ai có thể ngờ rằng cậu chủ lại mua Islay Electronics bởi vì muốn kiếm một phiếu từ ông chủ. Vấn đề là bọn họ đã tuyên bố chào mua công khai, thu mua mười bảy cổ phần, cộng thêm một trăm tám mươi chín cổ phiếu đã được chuyển nhượng theo thỏa thuận trước đó. Tổng cộng khoảng chừng ba mươi sáu cổ phần, như vậy đã có thể đạt được quyền kiểm soát cổ phần.

Con số mười bảy này hơi dư thừa ở vài chỗ, trước đó bọn họ đã để Trường Hưng thu mua mười ba cổ phần thông qua những công ty khác và tài khoản cá nhân.

Suy nghĩ lại thời điểm ấy chính là dưới sự k*ch th*ch bởi những tin tức tích cực đầy quan trọng, giá cổ phiếu sẽ tăng lên. Trên cơ bản sẽ chẳng có ai đi bán cổ phiếu Islay Electronics cả. Sau đó, Thiên Hòa sẽ dùng mức giá không hai năm để bán số cổ phiếu Islay Electronics mà Trường Hưng đã thu mua từ các tài khoản khác, toàn bộ kế hoạch đều hoàn mỹ.

Hiện tại, người dân đổ xô đi đăng ký. Dựa theo quy định, nếu như số lượng cổ phiếu được đăng ký bán ra lớn hơn số lượng cổ phiếu được chào bán thì sẽ dựa theo tỷ lệ mà quy ra giá chào bán cổ phiếu.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 176



Ví dụ như tổng cộng số cổ phiếu đăng ký là ba mươi triệu cổ phiếu, nhưng số lượng thu mua cổ phiếu chỉ cần có mười triệu cổ phiếu. Như vậy, mỗi tài khoản đăng ký chỉ có thể giao dịch một phần ba số cổ phiếu với mức giá không hai năm. Cũng tức là ủy thác cho Trường Hưng rmua cổ phần và cũng chỉ có thể giao dịch mua bán một phần ba số cổ phiếu đó. Những cổ phiếu kia chỉ có thể bán ở trên thị trường, một lượng lớn cổ phiếu được chào bán ở thị trường như vậy sẽ khiến cho giá cổ phiếu giảm sâu.

Nếu như không bán đi, Thiên Hòa đã công khai thu mua một trăm tám mươi chín cổ phiếu bị khóa chặt và không thể bán và cả mười bảy cổ phần được mua trong đợt chào mua công khai lần này, vốn đã là ba mươi sáu cổ phần rồi. Ngoài số cổ phiếu này, trên thực tế bọn họ đã nắm giữ hơn bốn mươi cổ phiếu Islay Electronics. Đứng ở khía cạnh của Thiên Hòa mà nói, vốn dĩ lĩnh vực kinh doanh của công ty đó chẳng hề liên quan gì đến tập đoàn và đang thua lỗ liên tục, rốt cuộc bọn họ đang muốn làm gì?

Lưu Tương Niên biết bản thân đã bị cháu trai gài tròng vào chiếc bẫy liên hoàn hố. Cho dù một công ty nhỏ như Islay Electronics sẽ không gây ảnh hưởng đến tình hình chung của Thiên Hòa, nhưng..., Lưu Tương Niên để bản thân bình tĩnh lại. Chuyện này bất chính mà nói rõ rằng đứa cháu này có tài năng kinh doanh bẩm sinh cực kỳ mạnh mẽ sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Tương Niên ngồi tựa lưng vào ghế. Bản thân ông cụ hèn như vậy, cháu trai càng không chịu nhận bản thân, bản thân lại càng yêu thích đứa bé này.

So sánh cháu ngoại với cháu nội, thật đúng là thua kém mất một nửa huyết thống! Cho dù bản thân dẫn dắt Học Minh theo bên người thì Học Minh có tạo ra được thành tựu, có điều cũng chỉ là sáng lập ra một nhãn hiệu thời trang mà thôi. Còn Chí Khiêm trưởng thành ở trong môi trường như Đại Lục, anh lại có thể kiếm tiền từ việc vừa mới phát triển máy chơi game kết nối tivi, mà mục tiêu thật sự ở đằng sau chính là chất bán dẫn, đây chính là hòn ngọc quý trên chiếc vương miện khoa học kỹ thuật.

Đứa bé này di truyền sự kiêu ngạo và tinh thần có trách nhiệm với xã hội, anh c*̃ng thừa hưởng tài năng bẩm sinh và đầu óc mưu lược kinh doanh của ông cụ.

Cho nên, để ông cụ trông thấy sợi dây chuyền kia trong tiệc rượu trước đó, cháu của mình đã bắt đầu thiết lập bẫy rập ư? Để cho ông cụ bước từng bước một rơi vào chiếc bẫy đó hay sao?

Đây mới chính là m.á.u mủ của Lưu Tương Niên.

Lưu Tương Niên khoát tay áo, ông cụ nói với trợ lý: "Cậu đi ra ngoài đi!"Trợ lý rời đi, Lưu Tương Niên cười nhạo bản thân, vậy mà ông cụ lại thật tình đi so tài với con cháu của mình hay sao? Bản thân thua, nhưng ông cụ lại thất bại trước đứa cháu của mình, chẳng phải đó là điều đáng tự hào hay sao?Ông cụ để cho người nhận điện thoại trong phòng lễ tân gọi cho Trần Chí Khiêm, âm thanh vang lên ở đầu dây bên kia là giọng nói cháu của mình: "A lô. "

Lưu Tương Niên điều chỉnh tốt thái độ của mình thêm lần nữa, ông cụ nói với giọng điệu đầy yêu thương: "Chí Khiêm, chỉ cần là thứ cháu muốn, chỉ cần là món ông có, có thứ gì mà ông sẽ không cho cháu cơ chứ? Chẳng lẽ hết lần này đến lần khác làm tổn thương một ông già đã bước một chân vào trong quan tài như ông sẽ làm cho cháu vui vẻ hay sao? Cháu là m.á.u mủ của ông, vấn đề này chẳng có cách nào thay đổi được cả. "

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Trần Chí Khiêm: "Ông Lưu, tôi chỉ lợi dụng lỗ hổng thông tin để kiếm tiền. Ông lại tăng thêm cảnh diễn gì cho mình vậy? Ông đang hát vở kịch gì vậy? Tôi còn có việc, không nói chuyện phiếm với ông nữa. "Nghe thấy âm thanh "tút tút tút tút" ở đầu dây bên kia, Lưu Tương Niên đập một tiếng "rầm" cúp điện thoại. Ông cụ tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại, trước mắt của ông cụ là khuôn mặt của cháu trai đan xen với gương mặt của Uyển Âm.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 177



Ông cụ chẳng hề phát hiện ra ở trước cửa phòng làm việc, cháu ngoại đang lặng lẽ quay người rời đi. Phùng Học Minh nghe thấy câu nói của ông ngoại: "Chỉ cần là thứ mà cháu muốn, chỉ cần là món mà ông có, có thứ gì mà ông sẽ không cho cháu cơ chứ?"

Đây chính là sự khác nhau giữa cháu ngoại và cháu nội. Bao nhiêu năm qua, anh ta đều nghe theo mọi sự sắp xếp của ông ngoại. Anh ta tự cho là sự nghiệp của bản thân là nổi trội hơn cả trong số những người bạn cùng trang lứa ở Hồng Kông. Cuối cùng, ông ngoại vẫn muốn dành toàn bộ mọi thứ cho cháu nội của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phùng Học Minh bước ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Thiên Hòa, anh ta ngửa đầu nhìn lên tòa cao ốc này. Ở trong mắt của ông ngoại, bản thân anh ta chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ, một cái lốp xe dự phòng mà thôi!

Sau khi đóng sàn vào buổi chiều, Phàn Kỳ đứng dưới lầu bên đường đợi xe của Trần Chí Khiêm, bọn họ định đi ăn đồ ăn của Đức.

Đợi khoảng mười phút, xe Trần Chí Khiêm tới, Phàn Kỳ lên xe. Tiết trời hôm nay rất nóng, anh bật điều hòa lên, vì vào giờ cao điểm nên còn hơi tắc đường, thế là cả hai cùng bị nhốt trong khoang xe bịt kín.

Trên đài phát thanh đang nói về thị trường chứng khoán, nội dung chủ yếu là về chuyện Islay Electronics đã khiến toàn bộ cổ phiếu của máy điều khiển trò chơi điện tử giảm xuống, chẳng qua sau đó các cổ phiếu có liên quan khác lại tăng lên, tuy vậy nhưng khả năng Islay Electronics muốn phục hồi lại là rất thấp.

Thông thường cổ phiếu đầu cơ được nói như một câu chuyện, nhân vật chính trong truyện này đều đã phủi sạch, còn lý do nào để tăng lên? Chẳng lẽ tập đoàn Thiên Hòa, một tập đoàn kinh doanh bất động sản và khách sạn như vậy mà lại muốn có một xưởng điện tử thua lỗ từ năm này qua năm khác ư?

Hôm qua, các nhà phân tích chứng khoán còn khen ngợi cổ phiếu này trong tương lai có tăng gấp mười lần, hai mươi lần đều không phải là vấn đề, thế mà hôm nay đã nói đống cổ phiếu này không đáng một đồng, chui từ đâu tới thì cũng sẽ trở về nơi bắt đầu.

Lúc này nơi nào cũng kẹt cứng, sau hai mươi phút lái xe, cuối cùng cũng tới nhà hàng Đức, bên cạnh còn có một trung tâm mua sắm lớn, Trần Chí Khiêm đỗ xe ngay trong trung tâm mua sắm. Hai người phải đi thêm một đoạn mới tới nhà hàng Đức, vị trí của nhà hàng thật đúng là không tồi, ngồi bên cửa sổ còn có thể ngắm được cảnh biển và hoàng hôn. Phong cách trang trí bên trong cũng rất trang nhã, suy cho cùng số lần Phàn Kỳ đi Châu Âu cũng không ít, thế nhưng cô vẫn khá mơ hồ về sự khác biệt trong từng phong cách của mỗi quốc gia, cảm giác vẫn rất chân thật.

“Em muốn ăn gì?”

“Giò heo quay, lạp xưởng nhé?” Đối với đồ ăn Đức, Phàn Kỳ chỉ biết mỗi hai món này.

“Có muốn ăn thử tiết canh không?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

“Có thể. ”Trần Chí Khiêm gọi đồ ăn, hỏi tiếp: “Còn món tráng miệng thì em muốn ăn gì?”

“Bánh Tiamisu có độ cồn cao là cái gì vậy?”

“Thưa cô, chính là bánh ngọt có khá nhiều rượu Rum đấy ạ. ” Người phục vụ trả lời, Phàn Kỳ cảm thấy rất hứng thú: “Tôi ăn cái này. Trần Chí Khiêm, anh lái xe, anh có muốn ăn món tráng miệng không có cồn không?”

“Tôi không ăn đồ ngọt. ” Trần Chí Khiêm nói. Chờ món chính được dọn lên, cái dĩa thịt nguội kia vô cùng hấp dẫn người, bên trên bày mấy miếng giò đã được cắt ra, còn hai miếng sườn heo, đủ loại lạp xưởng, dưa chua lót dưới đáy. Da giò được nướng đến vừa vàng vừa giòn, cắn vào có vị béo ngậy, nuốt xuống bụng càng khiến người thấy thỏa mãn.

Khác biệt hoàn toàn với cách ăn uống thỏa thích của bản thân cô, cách ăn của Trần Chí Khiêm vô cùng thong thả ung dung, cọng hương vị tao nhã được anh đắn đo vô cùng chính xác.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 178



“Quả nhiên xuất thân của giai cấp công nhân khác biệt rõ rệt với xuất thân của đám tư bản mà. ” Phàn Kỳ lập tức than thở. Trần Chí Khiêm biết cô không phải Phàn Kỳ kia, nhưng vì sao đột nhiên cô lại nói như vậy? Anh khó hiểu ngừng động tác, nhìn cô.

“Chỉ là thấy bộ dáng ăn cơm của anh rất đẹp mà thôi. ”

Câu này của cô nhất định là thật lòng, Trần Chí Khiêm cười: “Nhìn cô ăn cũng rất vui, giống như ăn gì cũng rất ngon. ”

“Đúng vậy! Phải biết quý trọng lương thực chứ?”

Sau khi ăn bữa chính xong, món tráng miệng được bưng lên, món Tiamisu này được thêm một lượng rượu Rum rất vừa đủ, hương vị đậm đà, cô múc ăn hai muỗng.

Trần Chí Khiêm đã ăn xong, anh dựa vào ghế dài nhìn cô ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô múc một muỗng Tiamisu rồi chìa muỗng ra: “Anh có muốn ăn một miếng không?”

Trần Chí Khiêm hơi ngập ngừng một hồi rồi mới hé môi ăn miếng Tiamisu vào miệng.

“Ăn ngon không?”

“Không tệ đâu. ”

“Ăn thêm một miếng nữa nhé?” Phàn Kỳ lại múc thêm một muỗng. Ý cười trên mặt Trần Chí Khiêm càng sâu: “Em ăn đi? Tôi không thích ăn đồ ngọt lắm. ”

Thế là Phàn Kỳ cúi đầu đút chiếc muỗng vào miệng mình, vào miệng rồi mới phát hiện, ban nãy cô đã dùng chiếc muỗng mình ăn qua đút cho Trần Chí Khiêm, bây giờ chính cô cũng dùng chính chiếc muỗng này. Cái này? Chắc là không có vấn đề gì nhỉ? Dù sao khi nguyên chủ còn nhỏ ăn còn thừa lại bao nhiêu anh cũng sẽ ăn luôn, anh cũng đã hình thành thói quen, nguyên tắc có đi có lại, mình cũng không nên ghét bỏ, đúng không? Xây dựng tâm lý xong, cô tiếp tục ăn hết bánh kem. Sau bữa tối, cả hai người cùng nhau chậm rãi bước vào trung tâm mua sắm, đồ dành cho trẻ em ở tầng ba, ở tầng dưới cùng đối diện thang máy chính là cửa hàng chuyên doanh của WO, tấm poster khổng lồ của Phàn Kỳ cũng đã được dán lên. Trần Chí Khiêm nhìn chằm chằm vào tấm poster một hồi: “Đẹp lắm. ”

“Tôi cũng cảm thấy thế. ” Phàn Kỳ cực kỳ tự tin đáp lại. Sau khi bước lên lầu, vì tránh cho tiên nhập vi chủ Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm dứt khoát đến Thế giới trẻ em của Ích Hòa trước, từ bố cục tới xem chính là một nhà món đồ chơi siêu thị. liên nhập vi chủ l先入为主): Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, vào trước là chủ, có tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng, quan niệm mới. Hai người vừa bước vào trong, lập tức có một nhân viên bán hàng bước theo: “Thưa anh, anh muốn mua quà cho cậu bạn nhỏ của vị nhà bao nhiêu tuổi nhỉ? Tôi giúp hai người giới thiệu một vài món nhé. ”

Bọn họ đi đến đâu, người nhân viên này đều theo tới đó, không ngừng đẩy mạnh quảng bá sản phẩm của bọn họ. Phàn Kỳ cô vẫn luôn sống một mình, thật sự rất không thích sự phục vụ không có ranh giới như vậy.

“Thưa cô, ngại quá. Tôi muốn tự mình dạo xem. ”

“Vậy tôi sẽ đứng bên cạnh chị nhé, nếu chị có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tìm giúp chị. ” Nhân viên bán hàng nói.

“Cảm ơn!” Phàn Kỳ chỉ có thể mặc kệ cô ấy. Khi đi ngang qua chỗ trưng bày thú bông và búp bê, Phàn Kỳ có hơi dừng lại, cô nhân viên bán hàng kia lập tức bước tới cầm một con thỏ nhồi bông lên: “Bé thỏ này có phải dễ thương lắm đúng không, rất nhiều bạn nhỏ đều thích... ”Bị cô ấy nói như thế, Phàn Kỳ vốn dĩ còn thấy rất hứng thú lập tức không muốn nữa, cô không thích mình bị quấy rầy khi đang mua đồ.

“Bà Trần nhìn trúng cái nào, tôi mang tới cho cô nhé?” Một giọng nói chợt vang lên.

Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm cùng quay đầu nhìn lại, đúng là ông chủ Lâm ông trùm dầu mỏ thế giới, ông chủ Lâm bước tới, vươn bàn tay mập mạp hướng về Trần Chí Khiêm: “Ông chủ Trần, đi dạo phố cùng bà chủ đấy à?”Trần Chí Khiêm lại không bắt tay với ông ta, một tay anh cầm túi đồ thay cho Phàn Kỳ, một tay khác vốn để không bây giờ lại đặt trên eo Phàn Kỳ.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 179



Ông chủ Lâm không được đáp lại thì có hơi xấu hổ, chẳng qua nụ cười trên mặt ông ta chưa hề bớt đi, sau lại nhìn qua Phàn Kỳ, ánh mắt kia du vẫn là như vậy du, sắc mị mị nhưng thật ra thu liễm một ít, ông ta ha ha cười: “Chú em Trần này, xem ra sắp có chuyện tốt nhỉ, vị nhà có tin mừng rồi sao? Đến lúc đó, đồ chơi của mấy đứa nhỏ tôi sẽ bao hết. ” Phàn Kỳ cúi đầu nhìn bụng mình. Đây được gọi là có tin mừng đấy hả? Con mắt đậu xanh của con rùa già này thật đúng là tốt mà.

“Tôi và ông chủ Lâm chỉ mới gặp nhau lần đầu, phần quà cáp này tôi không dám nhận. ” Trần Chí Khiêm cũng không làm sáng tỏ tin đồn mà chỉ thẳng thừng từ chối.

Khuôn mặt rửng mỡ của ông chủ Lâm run lên, nói: “Chú em à! Tôi đang muốn đến tìm cậu đây, tôi đã mua qua một cái máy điều khiển trò chơi điện tử của cậu rồi, đúng là không thể phân cao thấp với sản phẩm của Nhật Bản, hơn nữa trò chơi các cậu phát hành ra chơi rất hay đấy. Hay chúng ta tìm thời gian nào đó cùng nhau ngồi uống trà, tán gẫu đôi câu về đại lý máy trò chơi của cậu nhé. Tôi nói thật với cậu, đừng nhìn Thế giới đồ chơi mặc dù lớn tuổi hơn chúng ta, nhưng xét về khả năng tiêu thụ thì, thật sự kém nhiều lắm. ”

Ai lại muốn xưng huynh gọi đệ với con rùa đen cụt cổ này chứ? Phàn Kỳ không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này với ông chủ Lâm, cô đơn giản đặt tay lên bụng, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Chí Khiêm: “Chồng ơi, em có hơi mệt mỏi. ”

“Được rồi. ” Sau khi Trần Chí Khiêm đáp lại Phàn Kỳ, anh nói với ông chủ Lâm: “Ông chủ Lâm, thật ngại quá, vị nhà tôi thấy mệt rồi. ”

“Vậy, hôm khác tôi lại tới chào hỏi vậy. ” Ông chủ Lâm nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sắp tới chỗ chúng tôi bề bộn nhiều việc, hay là chờ một thời gian nữa nhé? Hai tháng sau, bọn tôi sẽ dọn văn phòng tới đây, đến lúc đó chúng ta lại bàn kỹ hơn được không?” Trần Chí Khiêm uyển chuyển từ chối ý muốn thăm hỏi của ông ta.

Anh dẫn Phàn Kỳ bước ra khỏi cửa hàng, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ích Hòa, bọn họ bước vào Thế giới đồ chơi bên góc đối diện.

“Tên Lâm Ích Hòa này có phải bị bệnh tâm thần không vậy?” Phàn Kỳ vừa bước vào Thế giới đồ chơi lại bắt đầu lẩm bẩm. Trần Chí Khiêm bước theo sau cô: “Nhưng không phải em còn thừa nhận à?”

“Đi giải thích với cái đầu heo đó sao? Tôi đâu có rảnh!” Phàn Kỳ hướng trong dạo đi. Trần Chí Khiêm cười hỏi: “Buổi sáng cũng là lười giải thích sao?”

Phàn Kỳ có hơi không thích ứng kịp, Trần Chí Khiêm nhắc nhở: “Em đã nói gì với Hứa Diệu Nhi?”Thật là, cái hay không nói, lại nói cái dở? Vậy mà anh còn nhắc lại. Phàn Kỳ lúng túng, xấu hổ đến mức hai má nóng lên, chỉ có thể cúi đầu nói: “Cô ta nói thông tin về Islay Electronics là do tôi nghe ngóng được từ chỗ anh, cho nên tôi để cho cô ta tận mắt chứng kiến sự thật ở trên giải thi đấu là thế nào thôi!”

Trần Chí Khiêm không chọc ghẹo cô nữa mà nhìn về phía trước: “Đằng trước có thú nhồi bông đấy, đến xem một chút không?”Theo tầm mắt của anh, trên giá phía trước đặt một loạt chú gấu Phác Phác vàng nhạt, lớn lớn bé bé, ngồi hay đứng đều có, Phàn Kỳ không rời mắt được. Đây là Phác Phác của cô đấy ư! Thật sự là quá đáng yêu, thật muốn lấy hết luôn!

Trần Chí Khiêm thầm than một tiếng: “Vậy mua một cái nhé? Không được đặt lên giường. ”

“Ừm ừm. ” Phàn Kỳ không ngừng gật đầu, Phác Phác là thứ cô yêu nhất, những thứ khác có thể bỏ qua một bên. Nhưng cô phải chọn thế nào đây?

“Anh nói xem con nào đẹp?” Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm không biết cái nào là đẹp, chỉ dựa theo kích thước lớn nhỏ, anh cầm một con gấu Phác Phác có chiều cao khoảng ba mươi centimet đang ngồi rồi nhét vào tay cô: “Cái này?”

Cô ôm con gấu Phác Phác nọ lên: “Tao cũng cảm thấy mày đáng yêu nhất. Cùng chị về nhà nhé!”
 
Back
Top Bottom