Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 150



"Bức ảnh này chụp rất đẹp. " Thang Viễn Siêu nhận lấy bức ảnh từ tay Trần Chí Khiêm, lật xem, quay đầu nói với Phùng Học Minh: "Tôi đã nói chuyện vớm Trường Hưng, ông Hứa từ chối, chỉ có thể để Diệu Hoa mặc quần áo của WO xuất hiện trước ống kính, không thành vấn đề chứ?”

"Đương nhiên, vừa rồi tôi nói chuyện với Nhã triết cũng có ý này, tin tức tốt nhất hôm nay nhận được chính là cô Phàn cũng sẽ tham gia cuộc thi, phối hợp với những tấm áp phích này, tôi nghĩ hiệu quả tuyên truyền chắc chắn sẽ không tồi. " Phùng Học Minh nói, đối với anh ta mà nói Trường Hưng không mặc sẽ tốt hơn, Hứa Diệu Nhi thích mặc nhãn hiệu quốc tế lớn, Phàn Kỳ mặc áo thun của anh ta, chỉ cần Phàn Kỳ mặc có hiệu quả, so với Hứa Diệu Nhi càng có khí thế hơn, vậy hiệu quả này không cần phải nói.

Liêu Kế Khánh để Thang Viễn đưa ra chủ ý, chủ động đưa địa điểm quay phim cho Diệu Hoa, ông ấy muốn mở rộng Diệu Hoa, Hứa Quản trên đường thông qua Viên Hải, Liêu Kế Khánh biến thành làm áo cưới Trường Hưng thay Hứa Quản, trong lòng rất bất mãn.

Thang Viễn Siêu cũng cảm thấy thẹn với bạn cũ, nhưng làm sao bây giờ? Đó là quyết định của Viên Hải, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.

Không nghĩ tới chiều hôm qua phong hồi lộ chuyển, ông chủ lớn thấy Trần Chí Khiêm cùng Phàn Kỳ, nghe nói ông chủ lớn còn bảo Uông Thiếu Dương quỳ gối trước mặt Phàn Kỳ thỉnh tội.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thang Viễn Siêu không biết chi tiết ở đây, nhưng Viên Hải nói cho ông ta biết đầu phim thay Uông Thiếu Dương, để ông ta dùng đạo diễn cũ, ông ta đã biết mọi chuyện có chuyển biến.

Ông ta thử hỏi Viên Hải, phần diễn của Diệu Hoa có thể nhiều hơn một chút không? Phàn Kỳ có thể xuất hiện trước ống kính hay không? Viên Hải đều đồng ý toàn bộ.

Thang Viễn Siêu lập tức gọi điện thoại nói cho Liêu Kế Khánh tin tức tốt này, đồng thời cũng nói chuyện với Hứa Quản, Hứa Quản không muốn, muốn gọi điện thoại nói chuyện với Viên Hải, không biết Viên Hải nói với Hứa Quản như thế nào, cuối cùng Hứa Quản đồng ý.

Nhưng mà Hứa Quản từ chối người Trường Hưng mặc quần áo Phùng Học Minh xuất hiện trước ống kính, Thang Viễn Siêu này cũng không miễn cưỡng.

Ngoại trừ Phùng Học Minh tài trợ cho chương trình này, xế chiều hôm nay Thang Viễn Siêu nghe Viên Hải nói Thiên Thược của Trần Chí Khiêm cũng muốn tài trợ cho bọn họ, tuyên truyền cho trò chơi kinh doanh mô phỏng "Siêu cấp phú hào" của bọn họ, vì vậy hôm nay mới tới chơi. Thang Viễn Siêu cho rằng Liêu Kế Khánh tương đối dễ nói chuyện, cho nên tới trước tiên chỉ trao đổi với ông ấy chi tiết quay chụp.

"Thật không nghĩ tới, cô Phàn có thể trong thời gian ngắn thông qua kiểm tra. Nói như vậy, Trường Hưng có Hứa Diệu Nhi, Diệu Hoa có cô, hai vị có thể cùng nhau xuất hiện, vì tiết mục của chúng ta tăng thêm điểm xem. "Phàn Kỳ ngẩng đầu: "Hứa Diệu Nhi người ta đồng ý. "

"Chuyện này không thành vấn đề, tôi lại đi thương lượng. ”

“Tôi ổn rồi!" Viên Hải nói.

Trong hội nghị trao đổi chi tiết, thật ra Liêu Kế Khánh rất dễ nói chuyện, Thang Viễn Siêu bảo ông ấy nhượng bộ, ông ấy cũng đều đồng ý: "Không sao! Phàn Kỳ chính là điểm sáng lớn nhất của Diệu Hoa. "Đúng, tôi là người biết diễn xuất nhất trong môi giới chứng khoán, là người biết đầu tư cổ phiếu nhất trong các nghệ sĩ. "

Bàn bạc đến hơn sáu giờ, Liêu Kế Khánh là chủ chỗ này, muốn mời mọi người cùng đi ăn cơm tối. Trần Chí Khiêm đứng lên: "Ngại quá, Phàn Kỳ thông qua kỳ thi, chúng tôi có hẹn nhau cùng đi ăn tối, sẽ không tham gia. "

Trần Chí Khiêm từ chối xã giao, bảo đi vệ sinh, đi ra rửa tay, ngẩng đầu nhìn Phùng Học Minh đứng ở phía sau anh trong gương. "Chí Khiêm, nỗi khổ tâm của ông ngoại, tại sao cậu không thể đứng ở góc độ của ông mà suy nghĩ?" Phùng Học Minh hỏi.

Trần Chí Khiêm cầm giấy lau tay, ném vào thùng rác, xoay người nhìn Phùng Học Minh: "Anh muốn nói gì?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 151



"Ông ngoại là vì cậu mới đi mua điện tử Ngải Lai. Ông ấy chẳng qua là muốn gây dựng sự nghiệp thoải mái một chút, giúp cậu giải quyết khốn cảnh hiện tại mà thôi. " Phùng Học Minh nói với anh. "Anh không biết vợ tôi đã kết hôn à? Còn tặng cô ấy hoa hồng đỏ? Anh muốn làm gì, ông ngoại anh muốn làm gì. Về cơ bản đều coi người sống là vật

có thể cướp mà thôi. Anh cho rằng dưới tình huống như vậy, tôi phải tôn trọng anh sao? Tôi không bảo Phàn Kỳ ném hoa hồng vào thùng rác, là quá khách khí với anh rồi đấy!"

Trần Chí Khiêm nói xong xoay người đi tới vị trí làm việc của Phàn Kỳ, đưa tay nhận lấy túi xách của cô, dắt tay đưa theo cô cùng ra khỏi phòng làm việc của Diệu Hoa.

Viên Hải chờ thang máy nhìn thấy bọn họ: "Chí Khiêm, cậu còn cầm túi xách cho Tiểu Kỳ sao?"

Trần Chí Khiêm cúi đầu nhìn túi xách trong tay: "Khi còn bé đi học, cô ấy đều đeo cặp sách cho tôi. "

"Ồ?" Câu này khiến mọi người hứng thú.

Trần Chí Khiêm đưa tay quấn một sợi tóc trên má Phàn Kỳ ra sau tai, nói: "Ba mẹ tôi một người xuống Tây Bắc, một người đi Tây Nam, tôi là do nhà vợ nuôi đến mười bốn tuổi. Lớn lên cùng Tiểu Kỳ. Anh trai cô ấy lớn hơn cả hai chúng tôi, lúc đầu là anh trai đeo ba lô cho hai chúng tôi, sau khi anh trai vào trung học, đến phiên tôi đeo ba lô cho cô ấy. "

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh nói chính là hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm đậm sâu, trên thực tế trong trí nhớ của nguyên chủ Phàn Kỳ là, nguyên chủ ghét bỏ anh, phiền anh, chỉ có anh A Tuần học thuộc lòng đeo túi xách cho hai người, anh muốn học thuộc lòng nguyên chủ, nguyên chủ hoàn toàn không cần.

Nghe thấy lời này, Phàn Kỳ bị Trần Chí Khiêm kéo vào trong thang máy.

Phàn Kỳ dùng diễn xuất của nguyên chủ: "Cái gì đeo ba lô cho tôi? Anh đeo ba lô chạy về phía trước, để cho tôi đuổi theo. Còn không biết xấu hổ nói?"Hai người mắt đi mày lại, tình ý kéo dài, ngược lại có vẻ hôm nay Phùng Học Minh tặng Phàn Kỳ một bó hoa hồng rất không có phẩm chất, cho dù anh ta cho rằng theo đuổi phụ nữ là bằng bản lĩnh, giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Nhá nhem hơn sáu giờ tối, ngoài đường kẹt xe, Trần Chí Khiêm mở radio lên, phần tin tức đang đưa tin về “Hiệp định về chất bán dẫn” được ký kết giữa Mỹ và Nhật Bản. Vào giữa thập niên tám mươi, gắn liền với ngành sản xuất cực kì phát triển của Nhật Bản chính là chất lượng cao và giá thành rẻ, ngoài việc ký kết “Hiệp định Plaza” với Nhật Bản, Mỹ còn phát động chiến tranh thương mại, áp dụng mức thuế trừng phạt 100% đối với các sản phẩm do Nhật Bản sản xuất như tivi màu và các loại máy tính.

Còn đối với ngành công nghiệp bán dẫn của Nhật Bản, sau cuộc điều tra chống bán phá giá, Mỹ đã yêu cầu Nhật Bản phải kí “Hiệp định về chất bán dẫn”, hiệp định này bao gồm việc các doanh nghiệp Nhật Bản phải đảm bảo những sản phẩm chất bán dẫn xuất khẩu sang Mỹ sẽ không có giá rẻ hơn tại nội địa Nhật Bản, Nhật Bản không được thông qua nước thứ ba để bán cho Mỹ chất bán dẫn giá rẻ, còn một điều khoản nữa, đó là Mỹ yêu cầu Nhật Bản phải sử dụng 20% chất bán dẫn do nước ngoài sản xuất. Đối với chính sách quen thuộc này của Mỹ, Phàn Kỳ chép miệng cảm thán “Nước Mỹ đúng là không biết xấu hổ, có lợi thì muốn thị trường mở cửa, thị trường tự do, còn không có lợi thì chống bán phá giá, chống độc quyền, ép mua ép bán. ”

“Ai bảo người ta là cường quốc số một thế giới cơ chứ? Huống hồ quan hệ giữa Nhật Bản và Mỹ rất nhạy cảm, cũng giống như người giúp việc ngấp nghé bánh ngọt của chủ vậy, sao mà không bị trừng phạt cho được? Tuy nhiên, việc này đối với Nhật Bản là nguy cơ, còn đối với các quốc gia và khu vực khác thì lại là cơ hội. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 152



Phàn Kỳ dĩ nhiên hiểu lời của Trần Chí Khiêm, ở đời trước khi cuộc tranh chấp con chip điện tử giữa Mỹ và Trung Quốc nổ ra, cô đã từng nghiên cứu về lịch sử phát triển của ngành công nghiệp chip điện tử. Dưới hai lần ký kết “Hiệp định về chất bán dẫn” vào những năm 80 và 90 cùng sự chèn ép có chủ ý của Mỹ, ngành công nghiệp chất bán dẫn ở Đài Loan và Hàn Quốc đã có cơ hội phát triển. Phàn Kỳ gật đầu: “Vậy cũng đúng, những khu vực khác có thể phát triển ngành công nghiệp bán dẫn, cũng có thể sẽ giành được một phần lợi nhuận trong thị trường khổng lồ tương lai. Đáng tiếc là nền tảng của đất nước chúng ta không đủ, tôi e rằng sẽ rất khó để nắm bắt cơ hội này. "

Ít nhất là đời trước đã không làm được.

“Hồng Kông thì sao?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

“Hồng Kông?” Phàn Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Kiếm được tiền từ trung chuyển hàng hóa không dễ, nhưng còn bất động sản và tài chính, ai lại làm ơn mắc oán, đi đầu tư lớn vào ngành sản xuất khiến bản thân ăn không ngon ngủ không yên chứ?”

Trần Chí Khiêm dừng xe lại, Phàn Kỳ xuống xe. Lúc này trời đã tối, Trần Chí Khiêm ngước mắt lên nhìn ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, “Người ta đổ xô đến Hồng Kông, bao nhiêu người đến Hồng Kông có thể rời khỏi nơi này? Rất rất ít. Những người có năng lực thì sẽ phát triển, vậy còn những người bình thường thì sao? Chắc là sẽ vất vưởng sống qua ngày ở khu rừng bê tông này. Hiện nay nửa số dân ở Hồng Kông đang làm nghề chế tạo, thế nhưng toàn bộ ngành chế tạo này sẽ nhanh chóng chuyển vào trong nước. ”

“Không chuyển không được, chi phí nhân công của Hồng Kông không có cách nào bì được với nội địa, những ngành chế tạo này làm sao có thể tiếp tục ở lại Hồng Kông? Nếu ở lại thì cũng sẽ vì mất sức cạnh tranh mà đóng cửa. ” Phàn Kỳ nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Không sai. Rất nhanh thôi những ngành chế tạo này sẽ chuyển xong, sau đó thì sao? Khu vực phát triển nhanh nhất trong nước là khu vực nào?”

“Vành đai kinh tế ven biển. ”

“Thiếu bến cảng ư?”Có rất nhiều cổ phiếu ngành cảng biển và cổ phiếu vốn hóa siêu lớn như vận tải viễn dương trên thị trường cổ phiếu hạng A, Phàn Kỳ lắc đầu, “Không thiếu, cũng vì vậy mà lợi thế cảng biển của Hồng Kông sẽ dần dần mất đi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nơi này sẽ trở thành thiên đường của tư bản tài chính, nhưng với tầng lớp trung hạ lưu mà nói, đây sẽ trở thành một ngôi nhà không có lối thoát mà họ không nỡ rời đi. Họ chỉ có thể ở trong không gian nhỏ hẹp, miễn cưỡng sinh tồn dưới áp lực to lớn mà thôi. ”Phàn Kỳ rất tán thành những lời này, Thượng Hải ở đời trước cũng được coi là thành phố có áp lực lớn nhưng cũng không lớn bằng Hồng Kông. Cô nhớ lại lại bảo vệ của công ty, đến một bữa cơm hơi đắt cũng không đành ăn, bởi cả gia đình còn đang mong ngóng được sống trong chung cư. Tình cảnh này, ba mươi năm sau vẫn y như cũ, chỗ nào cũng có.

Trần Chí Khiêm dẫn cô đi vào một con phố, con phố này không khác con phố lần trước đi mua bánh quẩy, hai bên cũng đều là chung cư do tư nhân xây dựng. Bên đường có rất nhiều sạp hàng, Trần Chí Khiêm dẫn cô đến một quầy hàng, trên quầy hàng viết "Cửa hàng mì Trương Ký", phía dưới treo từng tấm bảng gỗ, có mì trứng gà, mì tôm, mì Thượng Hải, vỏ hoành thánh, vỏ sủi cảo,... Mì ở đây sao mà phong phú thế?Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ, “Lần trước tôi mua mì ở đây đấy, hôm nay lại mua mang về nhé? Sáng ngày mai em có nấu bữa sáng không? Hay là mua một ít vỏ hoành thánh, vỏ hoành thánh ở đây có thể nói là vỏ hoành thánh Thượng Hải ngon nhất ở Hồng Kông. ”

“Tôi lại muốn ăn hoành thánh cơ, nhưng trời nắng nóng thế này, đừng nói là rau tề thái, cải thìa cũng kiếm đâu ra? Hay là cứ mua mì đi?” Phàn Kỳ suy nghĩ một lúc rồi quyết định mua mì.

“Mua một nắm cải xoong là được rồi”. Trần Chí Khiêm nói.

“Vậy cũng được. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 153



Trần Chí Khiêm mua xong vỏ hoành thánh thì cùng cô đi qua một quầy hàng khác, Phàn Kỳ nhìn thấy có bánh bao chiên và bánh bao súp. Phàn Kỳ đứng im tại chỗ, Trần Chí Khiêm thấy vậy thì mua một phần bánh bao chiên mang về.

“Tôi thích bánh bao súp cơ”, Phàn Kỳ không chịu đi.

Trần Chí Khiêm hỏi cô, “Vậy lát nữa nhìn thấy bánh mật sườn, em có muốn ăn hay không? Em còn muốn ăn những món Mân Nam hay không?”

Phàn Kỳ do dự, cô nói “Trẻ con mới chọn, người lớn chọn tất. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lần sau lại tới ăn. ” Trần Chí Khiêm kéo tay cô đi về phía trước.

Quả nhiên bên kia đường còn có bánh bao chiên, Phàn Kỳ muốn băng qua đường: "Tại sao ở đây có nhiều đồ ăn Thượng Hải như vậy?"

Cô nhớ rõ, đời trước khi cô đến Hồng Kông, cũng từng tới con phố này, bởi vì nơi này có cửa hàng điểm tâm Mân Nam Michelin, nhưng tới ăn thì cô thấy cũng chỉ đến thế mà thôi, không ngon bằng những cửa hàng điểm tâm trong ngõ hẻm ở Tuyền Châu.

“Nơi này được gọi là Thượng Hải thu nhỏ đấy. Đây là nơi tập trung người Thượng Hải đến Hồng Kông, bởi vậy tôi đã thuê nhà và mở công ty ở đây. Thế nhưng, mấy năm gần đây có rất nhiều người Phúc Khiến cũng đến nơi này. ” Trần Chí Khiêm nói.

Đời trước, cho dù làm ăn phát đạt nhưng gần như tuần nào anh cũng tới nơi này, ăn một bát hoành thánh với bốn cái bánh bao chiên, và cũng nhìn thấy người Phúc Khiến đến đây càng ngày đến càng nhiều. Nơi đây cũng từ Thượng Hải thu nhỏ biến thành Phúc Kiến thu nhỏ. Nói đến người Phúc Kiến, Trần Chí Khiêm lại dẫn cô vào một nhà hàng do người Phúc Kiến mở, không phải nhà hàng cao cấp mà là kiểu quán ăn vặt, mở mấy hàng liền nhau, anh ngẩng đầu nhìn thực đơn trên tường rồi hỏi Phàn Kỳ: "Em muốn ăn gì?”

“Cá hầm nước tương, thịt bò xào lá trà, thịt chiên ướp giấm, hàu chiên trứng,... ”Phàn Kỳ nhìn xuống dưới, “Thạch măng đất?”

“Cái này không ăn được, nó không phải là măng mà là sá sùng, một loại giun biển. ” Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ.

“Cậu thanh niên ơi. Thạch sá sùng vừa hạ hỏa, vừa đại bổ, có tác dụng bổ âm tráng dương. ” Ông lão bán hàng không để cho người khác nói thạch sá sùng không ngon.

“Vậy lấy hai bát đi ạ, bọn cháu muốn thử xem sao. ” Phàn Kỳ gọi hai bát.

Thạch sá sùng là một món cô rất yêu thích, còn nhớ có một năm, cô đến chơi nhà một tay đầu bếp chuyên nghiệp ở Tuyền Châu, người anh em này dẫn cô đến hẻm nhỏ ăn thạch sá sùng, không phải mấy cọng măng trong suốt giống như thạch hoa quả, mà là loại đông lạnh nửa trong suốt giống như da heo, được làm hoàn toàn nước canh nấu sá sùng đông lại. Ăn xong lần ấy, cô liền yêu thích món này. Bởi vì món thạch sá sùng này mà cô còn bay riêng đến Tuyền Châu mấy lần để ăn, lần nào cũng có người anh em kia đi cùng, cô ăn vui vẻ, người anh em kia lại càng vui vẻ hơn, sau khi đầu tư 5 triệu vào chứng khoán, anh ta không thể không đột phá được nữa, thế là cô vừa ăn sá sùng, vừa bàn luận với anh ta về các vấn đề chứng khoán đương đại. Sau nửa năm thì tiền vốn của anh ta đã tăng vụt lên, anh ta vui tới nỗi năm lần bảy lượt gửi thạch sá sùng tới tặng cô bằng đường hàng không.

Nhìn thấy thạch sá sùng thì nước miếng của Phàn Kỳ sắp chảy thành dòng. Thấy Phàn Kỳ khăng khăng muốn ăn, Trần Chí Khiêm cũng hết cách, chỉ có thể bảo với ông chủ: “Bác à, thạch sá sùng để cuối cùng mới mang lên nhé. ”

“Sao lại để cuối mới mang lên?”, Phàn Kỳ muốn món đó là món nhắm khai vị.

“Tôi sợ em thấy thạch sá sùng thì lại không muốn ăn những món khác nữa. ”Trần Chí Khiêm lấy bánh bao chiên đưa cho cô ăn thử trước. Phàn Kỳ cầm lấy bánh bao chiên mà nghĩ, đúng rồi. Phàn Kỳ gốc sao có thể từng ăn thạch sá sùng rồi cơ chứ? Cô bèn nói, “Sẽ không như vậy đâu mà”

“Đợi lát nữa thấy tận mắt thạch sá sùng, nếu mà em ăn nổi thì tôi phục em luôn. ” Trần Chí Khiêm tràn đầy tự tin nói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 154



Ăn xong bánh bao chiên, món thứ hai được đọn tên. Đó là thịt chiên ướp giấm, món này không giống món thịt chiên của những nơi khác, món thịt chiên ướp giấm Mân Nam này có hương vị đặc biệt của giấm, Phàn Kỳ ăn một miếng thì phát hiện món thịt chiên ướp giấm ở đây cũng khá ngon, cô nói: “Ngon quá đi, có khi mai này tôi sẽ chuyển đến đây sống. ”

“Chuyển đến đây?“ Trần Chí Khiêm cạn lời, “Em chỉ vì miếng ăn mà không đề ý cái khác ư? Phòng ở đây còn nhỏ hơn nhà chúng ta, em muốn ở đây thật à?”

“Thôi vậy”, nếu còn chật chội hơn chỗ ở bây giờ thì quên đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

30, 40 năm sau, vấn đề thành phố ngập bê tông vẫn chưa được giải quyết, thậm chí còn xuất hiện loại phòng chỉ vỏn vẹn 12 mét vuông. Trong đó nguyên nhân quan trọng nhất, như lời Trần Chí Khiêm vừa nói, chính là giá phòng đắt như trên trời, còn những con người lao động bình thường thì ở lại đây tìm cơ hội việc làm trong khi tài sản đang dần tiêu tán.

“Tôi hiểu rồi. ” Phàn Kỳ tựa như hiểu ra tất cả.

Trần Chí Khiêm thắc mắc: “Em hiểu cái gì? Mau ăn thịt chiên ướp giấm đi. ”

Cô nói: “Trong nước lúc này vẫn thiếu nhân tài dự trữ, không đủ nền tảng công nghiệp, không đủ tự do thương mại, khiến ngành công nghiệp bán dẫn khó phát triển. Lúc này quốc gia có cơ hội tốt nhất để đảm nhận năng lực sản xuất chất bán dẫn của Nhật Bản chính là bốn con rồng châu Á. Nếu Hồng Kông có thể phát triển ngành sản xuất công nghệ cao, thì một nhóm công nghiệp sẽ được hình thành, có thể đảm bảo đưa ra mức lương tốt cho các vị trí sản xuất, vị trí kĩ thuật và vị trí quản lý. ”

Trần Chí Khiêm không thể không khen một tiếng: "Thông minh. "

Tuy nhiên, ở đời trước, nhà nước đã đầu tư một số tiền rất lớn để hỗ trợ ngành công nghiệp chip, Phàn Kỳ cau mày: “Ngành nghề này cần sự ủng hộ của chính phủ. Từ hiện giờ cho tới năm 97 là giai đoạn quá độ, đối với chính phủ Anh - Hồng Kông mà nói, làm sao họ có thể đưa ra nhiều điều khoản có lợi như vậy. Cứ cho là ủng hộ kĩ thuật, ủng hộ đất đai, thì tôi nói anh nghe, chi bằng ủng hộ đám nhà giàu Hồng Kông, bọn họ cũng sẽ lấy đất đấy làm nhà. Có thể dễ dàng kiếm tiền thì sao phải cực khổ cơ chứ?”

Một bát mì lớn được mang ra, Trần Chí Khiêm múc một bát cho Phàn Kỳ, cũng lấy một bát cho mình. Phàn Kỳ cúi đầu ăn mì, mì được làm rất ngon, mong là thạch sá sùng lát nữa cũng được làm ngon như vậy. Cô nghe Trần Chí Khiêm nói: “Tôi đi Nhật Bản để tìm Dung Viễn mà, Dung Viễn đi Nhật Bản để thăm hỏi một chuyên gia về ngành công nghiệp chất bán dẫn của Nhật, hơn nữa cũng để hiểu biết hơn về tình hình hiện tại. Lúc tôi và Dung Viễn nói chuyện, bọn tôi cũng đã bàn đến ngành nghề này, hy vọng rằng Hồng Kông có thể thành lập ngành công nghiệp bán dẫn, có thể phát triển đa dạng hơn. ”

“Anh muốn làm à?” Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn anh.

Đây là những lời Trần Chí Khiêm đã nói với Dung Viễn từ sâu trong thâm tâm anh, chỉ khác là hôm nay, anh tự nhiên lại nói cho Phàn Kỳ nghe.

“Em cảm thấy chúng không thiết thực ư?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

“Không có. ”

Tại sao lại phải sản xuất khi có thể dễ dàng kiếm tiền từ vốn? Tuy nhiên, trên thực tế ngành sản xuất là nền tảng của sự ổn định và cung cấp việc làm. Dù cô đầu tư chứng khoán nhưng Phàn Kỳ rất ngưỡng mộ những nhà phát triển công nghệ cao. Theo như miêu tả trong sách thì có khi Trần Chí Khiêm quả thực có năng lực làm chuyện như vậy. Phàn Kỳ cầm lon Cocacola lên: “Anh này, anh muốn làm thì làm đi. Tôi ủng hộ. Làm người cả đời chẳng lẽ ngoài việc kiếm tiền thì không có chút lý tưởng nào khác sao? Cạn ly nào, tuy tôi không có tài cán gì nhưng nếu anh phá sản thì tôi cũng không để anh lưu lạc đầu đường xó chợ đâu. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 155



“Cảm ơn em nhiều.

“ Trần Chí Khiêm cầm lon coca cụng một cái với cô, anh còn chưa bắt đầu làm trong ngành chất bán dân thì cô đã nghĩ tới việc anh phá sản rồi. Dù sao đời trước anh cũng đầu tư vào một nhà máy sản xuất chip ở đại tục, mặc dù chip sản xuất ra còn kém xa so với công ty hàng đầu, nhưng với kinh nghiệm dày đặn của anh, chẳng lẽ tại phá sản ở thời điểm mấu chốt này sao?

Cơm no rượu say thì Phàn Kỳ mới nhớ ra thạch sá sùng: “Ông chủ, mau dọn thạch sá sùng lên đi. ”

Ông chủ bưng lên hai bát nhỏ, nhìn thấy thạch sá sùng trong bát, Phàn Kỳ mắt sáng lên, bởi vì cô thích nhất loại thạch sá sùng nguyên bản. Nhà hàng này còn mở đến tận ba mươi năm sau, hẳn là sẽ trở thành một cửa hàng nổi tiếng trên mạng.

Phàn Kỳ múc một muỗng tương tỏi, bỏ thêm vài giọt xì dầu vào, ngẩng đầu thấy Trần Chí Khiêm không động tay gì cả, liền hiểu chuyện đưa phần của mình cho anh, cho thêm tương tỏi và xì dầu vào cả phần của anh nữa.

Cô dùng thìa xới lên, bên trong bát đầy ắp sá sùng, Phàn Kỳ há miệng ăn một miếng, thật ngon, thật giòn. Về sau không cần phải đi máy bay để ăn thạch sá sùng nữa rồi.

“Ngon không?” Ông lão bán hàng hỏi.

“Rất ngon, rất ngon ạ. ” Phan Kỳ không giỏi ăn nói, chỉ có thể biểu đạt như vậy.

Thấy Trần Chí Khiêm chỉ nhìn mình ăn mà không hề động đến bát thạch sá sùng, Phàn Kỳ hỏi: “Trần Chí Khiêm, sao anh không ăn? Ngon lắm đấy. ”

Trần Chí Khiêm nhìn cô nhét phần thạch sá sùng còn lại vào miệng, đột nhiên cảm thấy khó chịu, hỏi: “Em có biết sá sùng - măng đất không phải là măng không? Em có biết nó trông giống cái gì không?”Phàn Kỳ nhìn vào ánh mắt của Trần Chí Khiêm, anh không dám ăn lại còn muốn cô cũng không ăn, bèn hỏi “Giống gì cơ?”

“Giống như con giun đũa chui ra sau khi người ta uống thuốc tẩy giun ấy. ”

Phàn Kỳ tưởng tượng cảnh đó một lúc rồi cảm thấy ghê tởm, nhìn thấy vẻ mặt của cô, Trần Chí Khiêm hả hê vì trò đùa của mình đã thành, anh mỉm cười. Nhưng sau đó, anh lại phải trơ mắt ngạc nhiên khi thấy Phàn Kỳ cầm lấy cái bát thạch sá sùng của anh rồi nói: “Anh không ăn đúng không? Tôi ăn nhé. ”Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ ăn hết bát thạch sá sùng chỉ trong hai ba miếng, như thể muốn nói khẩu vị của cô tốt hơn anh vậy. Anh đứng dậy đi trả tiền, Phàn Kỳ đi đến chỗ ông chủ nuôi hải sản sống để xem có gì hay không. Nhìn thấy một cái rổ đen sì toàn là giun, cô bảo: “Trần Chí Khiêm, anh qua đây. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm trả xong tiền, anh đi đến rồi hỏi: “Để làm gì?”Phàn Kỳ ngồi xổm xuống, nhặt một con giun trơn nhẵn và lắc nó trước mặt Trần Chí Khiêm: “Đây là con sá sùng, con này sao giống con giun đũa được?”Trần Chí Khiêm lùi về phía sau một bước, chạy ra ngoài. Anh bám vào cột đèn ven đường, cúi xuống và nôn sạch.

Phàn Kỳ bỏ con sá sùng xuống rồi rửa sạch tay. Thực tình là cô cũng xấu hổ, ai mà ngờ anh lại sợ mấy loại giun này cơ chứ, tại anh nói về mấy con giun này trước mà? Cô chỉ sửa lỗi cho anh, để anh học hỏi thêm chút thôi, dù sao cũng không thể trách cô được phải không?Vỏ hoành thánh cũng không cần nữa sao? Cô cầm vỏ hoành thánh, đi qua vỗ lưng cho anh: “Thực ra cũng không có gì đâu, anh cứ nghĩ mấy con giun mà chúng ta ăn chính là mấy con trùng sông trùng biển, đến cả hải sâm cũng không tốt hơn thứ này bao nhiêu đâu nhé?”

“Bỏ cái tay của em ra. ” Trần Chí Khiêm nghĩ lại đôi tay đã cầm mấy con sá sùng gớm ghiếc giờ lại xoa lưng mình của cô, tóc gáy dựng hết cả lên.

Phàn Kỳ bỏ tay ra: “Chẳng lẽ vì tôi cầm sá sùng mà anh định không cho tôi lên xe của anh, không cho tôi ngủ chung với anh nữa chứ? Đợi xem ai là người nằm ngủ ở phòng khách nhé?”Trần Chí Khiêm đã trở lại bình thường, anh nhìn tay của cô: “Thì tay của em không đụng vào tôi là được. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 156



Phàn Kỳ bực mình: “Tôi đụng vào anh lúc nào, lần nào chẳng là anh tự nắm tay tôi?” Trần Chí Khiêm chẳng nói chẳng rằng đi về phía trước, Phàn Kỳ chạy đuổi theo sau.

Trên đường đi Trần Chí Khiêm không nói với cô câu nào. Phàn Kỳ trợn mắt thất vọng: Trời ơi, đàn ông đúng là lũ tồi tệ.

Tới đoạn đường trước nhà, Phàn Kỳ đi mua báo, lúc cô quay lại thì Trần Chí Khiêm vẫn đang đợi cô.

Cô tung tăng hớn hở chạy lại, không ngờ anh lại lùi lại một bước, vào thang máy cũng đứng cách cô nửa mét. Đến mức như vậy sao?

Cô cúi đầu đọc báo, có một số thông báo về Islay Electronics trong phần tài chính.

Nội dung là Tập đoàn Thiên Hòa đã nhận được thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần từ cổ đông lớn nhất Islay Electronics và chuyển nhượng 12. 854. 100 cổ phiếu của Islay Electronics với giá 0,25 đồng Hồng Kông trên mỗi cổ phiếu, chiếm 18,9% tổng số cổ phiếu của công ty niêm yết.

Mặt khác tập đoàn Thiên Hoà đã đưa ra một đề nghị đấu thầu bằng tiền mặt đang hoạt động cho Islay Electronics, đồng ý mua Islay Electronics với giá 0,25 đồng Hồng Kông mỗi cổ phiếu.

“Trần Chí Khiêm, tập đoàn Thiên Hòa thông báo rồi. ” Phàn Kỳ đưa tờ báo cho Trần Chí Khiêm cùng đọc, “Không đúng. Ông ta không phải là thông qua Trường Hưng mua cổ phần của Islay Electronics sao? Sao không thấy thông báo? Chắc chắn vượt quá 5% rồi. ”

“Đến rồi. ” Cửa thang máy mở ra, Trần Chí Khiêm nắm lấy tay áo sơ mi của Phàn Kỳ, kéo cô ra. Trước kia lần nào cũng nắm tay cô mà đi, nắm tay cô thì có gì mà chê chứ?Ra khỏi thang máy, Phàn Kỳ đưa báo cho Trần Chí Khiêm.

“Dùng tài khoản cá nhân hoặc công ty khác để mua, nếu ông ta muốn mua với giá 0,25 thì không thể mua cổ phiếu có giá vượt quá 0,25 trên thị trường cấp một dưới danh nghĩa tập đoàn Thiên Hòa được, không thì sẽ phải mua với giá cao nhất trong vòng 3 tháng. ” Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ.

“Cái này tôi biết. ” Phàn Kỳ cau mày nghĩ ngợi một lúc, “À, tôi hiểu rồi, bởi vì điều kiện của chào mua công khai tự nguyện là giá chào mua không thấp hơn 50% giá của ngày trước khi chào mua và giá bình quân của 5 ngày trước đó. Bên cạnh đó, nếu người chào mua đã mua cổ phần của công ty trong vòng 3 tháng trước khi chào bán, các điều kiện của đề nghị chào mua không thể kém được. Giá thu hồi trung bình năm ngày đầu cũng chỉ hơn 2 hào, không quá 3 hào, nếu là 50% thì vẫn ít. Nhưng giá cao nhất mà họ mua ở thị trường cấp 1 có thể chạm đến 5 hào, mà giá trung bình có thể chỉ hơn 2 hào, và họ chắc chắn không muốn mua với giá 5 hào này. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy. Vì thế Thiên Hòa dùng giá 0,25 để mua chuyển nhượng của đại cổ đông, sau đó ông ta lấy mức giá này để đưa ra chào mua, vì chữ tín của Thiên Hòa mà thị trường sẽ lạc quan về Islay Electronics và sẽ không bán cổ phiếu của Thiên Hòa, cổ phiếu của Islay Electronics cứ thế mà tiếp tục tăng giá, tới lúc này, công ty khác sẽ thu thập cổ phiếu qua Trường Hưng và bán cho Thiên Hòa với mức giá chào thầu. Vừa nắm chắc được cổ phần, vừa không phải bỏ quá nhiều tiền. ”

Phàn Kỳ đùa: “Nhân tiện, tài khoản cá nhân của họ cũng đã mua rất nhiều cổ phiếu của Islay Electronics trong những ngày này, vào dịp giá cao thì bán đi, thế thì còn kiếm được một khoản. ”Phàn Kỳ nhớ rõ đời trước muốn thu mua cổ phần thì rất rắc rối và mất thời gian, nhưng mà cô đã cẩn thận nhớ lại những quy định khi ấy, quy định hiện tại thì không chi tiết, thế nên không chỉ dễ vận hành mà còn có nhiều sơ hở để khai thác.

“Tôi phải suy nghĩ mãi thì mới hiểu, tại sao anh lại hiểu dễ dàng như vậy?” Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm.

Đó là vì đời trước, Lưu Tương Niên cũng dùng cách này, lúc đó sau khi một mình thu mua Islay Electronics thì chỉ quan tâm sản xuất, căn bản không hề biết phải đi quản lý cổ phiếu, hơn nữa cũng không được Dung Viễn đầu tư cho nên cổ đông cũng không có kỳ vọng gì.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 157



Thêm nữa là thị trường cần phục hồi sau sự sụp đổ lớn, giá cổ phiếu vẫn tơ tửng ở vị trí thấp. Lưu Tương Niên bỏ ra chi phí thấp mà đã thành công thu mua Istay ElectronIcs. Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ: “Tôi đã từng muốn thu mua Islay Etectronics, Dung Viễn đã đưa cho tôi một ý tưởng, đó chính là cách này. ”

Thì ra là có chuyên gia tư vấn cho cách này, Phàn Kỳ đã hiểu.

Mở cửa nhà, Trần Chí Khiêm liền giục Phàn Kỳ: “Em đi tắm trước đi, tay của em phải rửa hơn hai lần đấy. ”

Phàn Kỳ lườm anh một cái rồi đi tắm, lúc cô tắm xong đi ra, trên tivi đang phát sóng chương trình đánh giá chứng khoán. ”

MC hỏi chuyên gia chứng khoán: “Tin tức công bố hôm nay vô cùng thú vị, tại sao Thiên Hòa lại thu mua một doanh nghiệp không liên quan gì đến hoạt động kinh doanh của họ như vậy? Mục đích của họ là gì?”

“Trên thực tế, những lời đàm tiếu trước đây đã lan truyền khắp nơi, mọi người đều biết rằng con trai của Lưu Tương Niên - Chủ tịch Hội đồng quản trị Thiên Hòa đã qua đời nhiều năm, ông Lưu một mực bồi dưỡng đào tạo cháu ngoại Phùng Học Minh để kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lưu. Nhưng mấy hôm trước trong tiệc rượu từ thiện, ngôi sao điện ảnh Phàn Kỳ đã đeo một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền này thuộc về người vợ đầu của ông Lưu - Trần Uyển Âm. Điều này liên quan đến ân oán bốn mươi năm trước của gia đình giàu có này, đồng thời cũng giúp cho ông Lưu tìm được con trai cả và cháu trai đích tôn của mình. Cháu trai đích tôn của ông gần đây đã được Lân Long xem trọng. Tin tức này dẫn đến một làn sóng tăng trưởng cổ phiếu của máy điều khiển trò chơi điện tử. Islay Electronics là một công ty như vậy, hơn nữa theo như điều tra, Islay Electronics đã ủy thác máy chơi game cho điện tử Thiên Thược của ông Trần Chí Khiêm. Rất rõ ràng, đây chính là quà gặp gỡ mà ông Lưu mua để tặng cháu trai đích tôn của mình. Đối với Thiên Hòa mà nói, mua một cái Islay Electronics cũng chẳng phải việc gì to tát. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Người chủ trì lại hỏi: “Như vậy thì Islay Electronics sẽ tiếp tục phát triển?”

“Đương nhiên là như vậy. ”

Đây chính là dự đoán của thị trường. Trần Chí Khiêm rời mắt khỏi màn hình tivi, nhìn vào Phàn Kỳ: “Tay em rửa sạch sẽ chưa đấy?”Hỏi gì mà tức cười vậy? Ai đời tắm lại không rửa tay. Nhưng mà Phàn Kỳ lại trả lời: “Chưa sạch. Tôi giơ tay lên mà tắm, bây giờ tay vẫn còn mùi của sá sùng đấy. ”Trần Chí Khiêm có lẽ cũng biết câu mình vừa hỏi có vẻ vô tri nên mặc kệ cô mà vào phòng lấy quần áo để đi tắm.

Khi anh tắm xong trở về phòng thì thấy cô ôm gấu trắng lớn dựa vào tường ngủ. Trần Chí Khiêm đi vào phòng, tắt đèn, nghiêng người sang một bên rồi ngủ. Một cô gái cầm con giun mềm nhũn mà lại không thấy ghê ư? À, phải rồi, cô còn ăn chóp chép rất ngon lành nữa, nghĩ đến đây mà anh sợ hãi trong lòng. Ngủ đến nửa đêm, Trần Chí Khiêm phát hiện Phàn Kỳ xoay người lại, còn ôm thêm gấu, trời nóng nực nên cho dù là đang mở điều hòa, anh lại mặc áo ngủ dài tay, còn bị một món đồ chơi bằng bông lớn như vậy đặt sát vào người, nóng muốn chết. Tay của Phàn Kỳ vươn qua khỏi chỗ con gấu đặt lên người anh.

Trong bóng tối, Trần Chí Khiêm nhìn bàn tay ấy, quyết định bỏ nó ra. Không ngờ rằng trước khi anh định ra tay thì Phàn Kỳ đã nhanh tay hơn, cô ném con gấu ôm trắng sang một bên, sau đó tiến lại gần, đặt cánh tay lên người anh. Thôi. Thôi. Cô ấy cũng tắm rồi, tay cũng rửa sạch rồi, bản thân cũng không cần lo lắng làm gì, Trần Chí Khiêm nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại. Mới sáng sớm Chủ Nhật, Phàn Kỳ đã bị Trần Chí Khiêm làm phiền liên tục. Anh nằng nặc đòi Phàn Kỳ đi đánh golf cùng mình. Không chỉ vậy, mấy lão già này lại còn hào hứng đến nỗi đòi xuất phát lúc 7 giờ.

“Mau dậy đi nào, hoành thánh sắp vón cục lại rồi, dậy ăn rồi chúng ta đến câu lạc bộ Hương Thôn. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 158



Mặc kệ lời cằn nhằn của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ vẫn cầm gấu bông trắng úp lên mặt, “Anh đi một mình đi. Tôi ngủ thêm một lát nữa, còn hoành thánh thì lát nữa tôi chiên lại cũng được. ”

“Em không đi thật à?”

“Không đi đâu! Anh này, anh để tôi ngủ đi được không?”

“Có một nhà hàng Đức có đặc sản chân giò quay giòn bì ngon lắm, em có muốn ăn không?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

Phàn Kỳ lấy gấu bông ra, dụi mắt nhìn Trần Chí Khiêm đang đứng bên thành giường.

“Em đi đánh golf với tôi, tối nay tôi dẫn em đi ăn chân giò quay giòn bì. ” Trần Chí Khiêm ra điều kiện.

Phàn Kỳ híp mắt nhìn Trần Chí Khiêm thêm vài giây, cuối cùng cũng ngồi dậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong rồi ngồi vào bàn ăn. Cô lấy bình dấm đến, múc một thìa dấm cho vào bát hoành thánh, từ tốn ăn từng miếng. Trần Chí Khiêm vươn tay xoa đầu cô, “Ăn từ từ thôi. ”

Phàn Kỳ ngửa đầu, tức giận trừng mắt với anh, giống như một chú cún con đang nhe nanh trợn mắt vậy.

Sau khi ăn sáng xong, hai người lên xe ngồi. Trần Chí Khiêm còn đang suy nghĩ xem phải trêu cô như thế nào thì nghe thấy radio xe phát một bài hát. Phàn Kỳ bắt đầu ngân nga theo bài hát, mặc dù có hơi lệch tông. Trần Chí Khiêm mỉm cười, đúng là tính trẻ con, dễ đến dễ đi. Qua một ngã rẽ, cô đột nhiên không ngân nga nữa. Trần Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang mê mẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hóa ra bên kia núi có khu vui chơi của công viên Hải Dương. Xe vẫn chạy về phía trước, cô nhìn cả một đoạn đường, tới tận khi xe rẽ rồi cô vẫn ngoái lại nhìn thêm một lúc. Đến khi công viên Hải Dương hoàn toàn khuất đi, cô mới quay đầu lại, tiếp tục ngân nga bài ca lúc nãy, và vẫn tiếp tục lệch tông.

Xe chạy cửa câu lạc bộ, bảo vệ tới hỏi han rồi mở cửa cho xe đi vào. Đây là lần thứ hai Phàn Kỳ tới đây. Lần đầu cô hào hứng lắm, nhưng lần này thì bớt rồi, có thể là vì cô đã từng nhìn thấy tòa nhà của nhà họ Viên. Đối với cô, nơi này cũng có chất riêng, nhưng cái chất đó không được tự nhiên cho lắm, vẫn còn dấu vết sắp xếp của con người. Trần Chí Khiêm dừng xe lại, hai người sóng vai đi bên nhau. Trần Chí Khiêm thấy Viên Hải đứng trước cửa bèn lên tiếng chào hỏi, “Chào chú hai ạ. ”

“Chào Chí Kiêm, chào Tiểu Kỳ”. Viên Hải tới đón hai người.

“Ông nội Viên đến chưa ạ?”

“Đến rồi, đang ở bên trong ấy!” Viên Hải dẫn họ đi vào. Hai người đi theo Viên Hải vào trong. Ông nội Viên đang nói chuyện với một ông cụ khác. Trần Chí Khiêm bước lại gần, “Chào ông nội Viên. ”Ông cụ bèn giới thiệu, “Chí Khiêm, để ông giới thiệu cho cháu, đây là ông chủ Phó của tập đoàn Cẩm Thành. Cháu biết siêu thị Huệ Thiên Gia chứ?”

“Đương nhiên là cháu biết rồi ạ, cháu cũng đã nghe danh ông chủ Phó từ lâu. ” Trần Chí Khiêm nói. Ông nội Viên cười, “Ông đã cho ông chủ Phó xem qua hai nhân vật trong trò chơi của cháu rồi, ông ấy thích lắm.

Thế giới đồ chơi thuộc tập đoàn Cẩm Thành muốn hợp tác với cháu để phát triển hai nhân vật trong trò chơi này. ”Đây chính là ông chủ của Thế giới đồ chơi ư? Phàn Kỳ vốn tưởng rằng cô chỉ là thành phần hóng chuyện trong trận chiến giữa Thế giới đồ chơi và Thế giới trẻ em thôi, bây giờ nghe có vẻ Trần Chí Khiêm cũng liên quan đến chuyện này?Ông chủ Phó nói với Trần Chí Khiêm, “Tôi đã xem qua mấy nhân vật này rồi. Nghe nói cậu muốn hợp tác với ông chủ Viên để quay phim hoạt hình, cũng có ý định kết hợp với mô hình để bán máy điều khiển trò chơi điện tử. Tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác chặt chẽ với nhau, không chỉ để tiêu thụ máy điều khiển trò chơi điện tử ở các đại lý bán hàng mà còn để phát triển nhân vật nữa. ”

“Cảm ơn lời đề nghị của ông chủ Phó. Trước kia tôi cũng đã từng có ý tưởng này, nhưng Cẩm Thành là tập đoàn lớn với vốn đầu tư quốc nội, còn Thiên Thược chỉ là một xí nghiệp mới thành lập mà thôi, tôi sợ ông chủ Phó không thích. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 159



“Sao lại thế được, lời giới thiệu của ông chủ Viên và sản phẩm của cậu chính là lời đảm bảo chắc chắn nhất rồi. ” “Tôi cảm ơn!”

Mấy người đang nói chuyện thì Viên Hải nhắc nhở cha mình, “Ông chủ Kiều tới rồi ạ. ”

Ông chủ Phó và ông nội Viên cùng nhau ra đón ông chủ Kiều. Phàn Kỳ đương nhiên không thể không biết người này, ông là đại gia số một số hai ở thành phố này. Ông chủ Kiều không cần đợi ông nội Viên giới thiệu mà đã qua bắt tay Trần Chí Khiêm, “A Viễn nói với tôi là gần đây thằng nhóc ấy mới quen một người bạn tri kỷ. ”

“Chào ông chủ Kiều. ”

“Đi thôi, đi đánh vài gậy nào. ” Ông nội Viên nói. Phàn Kỳ nhìn Trần Chí Khiêm nói chuyện rôm rả với mấy ông chủ lớn này trên sân gol.. Cô cứ tưởng Trần Chí Khiêm đưa mình tới đây để xã giao với vai trò là bạn gái, nhưng nhìn tình hình này thì đâu có cần đến cô đâu, vậy Trần Chí Khiêm đưa cô đến đây làm gì? “Tiểu Kỳ, qua đây đi!”

Trần Chí Khiêm gọi cô qua, Phàn Kỳ chỉ có thể bước ra khỏi chiếc dù che nắng. Trần Chí Khiêm nói với ông chủ Kiều, “Tài năng chơi chứng khoán của vợ cháu được cả ông Kế Khách khen ngợi đấy ạ, nhưng cô ấy chỉ vừa mới thi lấy giấy phép môi giới thôi, còn năng lực thật của cô ấy thì phải đợi cuộc thi thực tế mới thấy được. ”

“Cậu làm việc chăm chỉ như thế rồi mà vẫn để vợ cậu phải đi làm sao?’“Không thể để tài năng của cô ấy mai một đi được. ” Trần Chí Khiêm đưa gậy golf cho Phàn Kỳ, “Em tới đánh vài gậy nhé?”

Phàn Kỳ không biết anh vừa kể chuyện mình chơi chứng khoán cho mấy ông lớn trong giới kinh tế này. Trần Chí Khiêm hỏi cô, “Em đánh được không?”

Phàn Kỳ có thể nói là “có, nhưng tôi không thích” không? Đời trước cha mẹ cô tệ thật, nhưng cũng không thiếu tiền, cho nên cô đã được học hết mấy thứ cao sang đắt tiền này, cô chỉ chơi không giỏi mà thôi. Nhưng đời này thì Phàn Kỳ không nên biết đánh nhỉ? Cô bèn nói, “Em không biết đánh. ”

“Để anh dạy cho em. ”Phàn Kỳ nghe vậy thì giật mình. Đời trước cô muốn từ chối sếp của mình nên đã cố ý nói không biết chơi, ông ta lại nhân cơ hội đó đòi dạy cô chơi rồi động chân động tay với cô, kết quả bị cô đánh vào chỗ hiểm, thiếu điều phải làm thái giám luôn.

Khi đó cô không nghĩ được gì nhiều, vung gậy lên là đánh. Nếu Trần Chí Khiêm cũng dạy cô như thế thì cô có nên đánh hay không nhỉ?Sự thật chứng minh cô nghĩ nhiều rồi. Trần Chí Khiêm không hề đứng sát với người cô, chỉ làm mẫu cho cô cách đứng, cách lấy đà và vung gậy mà thôi. Anh dạy rất nghiêm túc và bài bản.

“Em thử xem. ”Phàn Kỳ vung gậy đánh lần thứ nhất, tư thế chuẩn, nhưng khoảng cách giữa quả bóng và lỗ lại cách nhau cả cây số.

“Được lắm, được lắm, lần đầu mà đánh được như vậy là tốt lắm rồi. ”

Anh đang khen trẻ con đấy à? Phàn Kỳ đánh thêm một gậy nữa, xoay người lại thì thấy Lưu Tương Niên và Phùng Học Minh đang xuống khỏi xe gol, đi về hướng này. Cô nói với Trần Chí Khiêm, “Lưu Tương Niên đến kìa. ” “Gọi ông ta tại đây đi!” Ông nội Viên đi lên phía trước Trần Chí Khiêm, “Ông chủ Lưu, lâu tắm không gặp ông rồi nhỉ?”

Ông chủ Kiều cũng đi qua, “Dạo này có khỏe không hả Tương Niên?”

“Nói chung thì cũng là một nhát dao, may là chưa lan rộng. ” Lưu Tương Niên nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông chủ Kiều xuýt xoa, “Đúng là không ai biết trước được tương lai mà, thôi coi như cũng may rồi. ”

Ông chủ Phó cũng chạy qua, Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm đi theo ông ấy.

Lưu Tương Niên thấy cháu trai đi theo Viên Tại Đức thì khó chịu trong lòng, sao thằng bé này lại lệch cột sống ra ngoài thế kia? Bán anh em xa mua láng giềng gần hay gì? Ông ta là ông ngoại của anh, chẳng lẽ ông ta lại không giúp anh nhiều bằng Viên Tại Đức được à?

“Chí Khiêm hôm nay tới đây chơi golf với mấy ông chủ này à?” Ông ta hỏi.
 
Back
Top Bottom