Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 160



Trần Chí Khiêm mỉm cười, gật đầu, “Ông nội Viên muốn giới thiệu ông chủ Phó cho cháu, trùng hợp sao ông chủ Kiều tại là người thân của A Viễn, họ chê cháu chơi không hay nên mới nhường cháu. Ông cụ Lưu cũng đến đây chơi sotl ạ? Anh gọi Viên Tái Đức là “ông nội”, thế mà tại gọi ông ta là “ông cụ”, Lưu Tương Niên tự nhủ, chỉ cần có thời gian thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nhưng chuyện vẫn cứ như thế thì ông ta cũng không nhịn được nữa. Ông ta muốn nổi cáu, lại cố gắng nhịn tại, tự nhủ rằng, “Phải nhịn đến khi nào không nhịn được nữa, nhịn một lần nữa thôi. ”

Ông ta trả lời, “Ông ra ngoài chơi chút thôi, sau khi phẫu thuật xong thì ông không hợp với mấy hoạt động này nữa. Hôm nay có mọi người ở đây, chi bằng mọi người cứ thoải mái trò chuyện, bữa trưa hôm nay tôi mời?”

Mọi người vừa chơi golf vừa trò chuyện, ở đây ai cũng là doanh nhân, vậy nên “Hiệp định về chất bán dẫn” sắp tới giữa Mỹ và Nhật Bản cũng trở thành một chủ đề nóng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một số người ở đây tranh luận rằng hạ giá đồng đô-la thì có hiệu quả không? Dù sao thì cũng đã gần nửa năm kể từ tháng 2 1985 khi đồng đô-la bắt đầu bị giảm giá rồi, nhưng tỉ lệ nhập siêu của nước Mỹ với Nhật Bản vẫn cứ tiếp tục tăng.

Trần Chí Khiêm nghe xong quay lại hỏi Phàn Kỳ, “Em nghĩ sao?”

Anh vừa giới thiệu cô với mấy ông chủ này, bây giờ lại bảo cô cho ý kiến? Hai hôm nay, “Hiệp định về chất bán dẫn” chính là chủ đề trò chuyện chính của họ ở nhà, Trần Chí Khiêm và cô đã thảo luận qua lại rất nhiều, nhưng cô nghĩ đó là do Trần Chí Khiêm phấn khích vì đã tìm được mục tiêu để cố gắng nên mới tìm người nào đó để nói chuyện mà thôi.

Giờ đây có vẻ như anh đã lợi dụng hai ngày trước để cô tự sắp xếp suy nghĩ của mình về vấn đề này, để hôm nay được phát biểu ở đây. Cô chỉ chơi chứng khoán thôi mà, sao phải nêu ý kiến chứ?

Nhưng Phàn Kỳ cũng không cần phải luống cuống trong tình huống này, cô bình tĩnh trả lời, “Tác động của sự thay đổi tỷ giá đối hoái đối với dòng chảy thương mại đang dần trở nên lạc hậu, hơn nữa, nếu chúng ta nhìn lại chiều dài lịch sử thì từ ngành dệt của những năm 50 đến ngành sản xuất ô tô và điện dân dụng sau này, Bộ Thương mại Quốc tế và Công nghiệp vẫn luôn sử dụng nguồn trợ cấp…”

Đời trước, khi cuộc chiến tranh thương mại Mỹ - Trung bắt đầu, việc nhìn lại quá khứ về cuộc tranh chấp thương mại Mỹ - Nhật là điều hiển nhiên, vậy nên Phàn Kỳ khá hiểu biết về giai đoạn lịch sử này. Trong thời gian thảo luận với Trần Chí Khiêm ở nhà, cô đã hệ thống lại được kiến thức của mình. Phàn Kỳ càng nói, sắc mặt của những người ngồi ở đây càng trở nên nghiêm túc hơn, đây mà là một ngôi sao chuyên chụp ảnh nóng ư? Người thừa kế tốn số tiền dạy bảo khổng lồ của nhà họ cùng lắm cũng chỉ được thế này thôi còn gì?Phùng Học Minh đi cùng Lưu Tương Niên đến đây, lại càng hiểu hơn những điều khó tin mà Liêu Nhã Triết nói về Phàn Kỳ.

Sau khi Phàn Kỳ nói xong, Trần Chí Khiêm tiếp lời, “Cho nên hai vợ chồng cháu đã bàn bạc qua rồi, việc áp đặt các chính sách thương mại nghiêm ngặt với Nhật Bản sẽ không khiến cho ngành công nghiệp bán dẫn quay về Mỹ, mà nó sẽ tìm nơi khác để thay thế. ”Ông nội Viên đến vỗ vai Trần Chí Khiêm, “Đi thôi, đi ăn cơm nào. ”Trên bàn cơm, Trần Chí Khiêm tiếp tục bày tỏ quan điểm của mình, thỉnh thoảng lại quay sang nói vài câu với Phàn Kỳ. Anh nói xong thì Phàn Kỳ sẽ bổ sung cho anh, còn khiêm tối nói, “Kiến thức sâu hơn thì cháu cũng không biết, dù sao thì sự nghiệp chứng khoán của cháu cũng chưa đến đâu cả, cháu chưa muốn đổi sang khía cạnh này. Thực ra cháu cũng chỉ có nhận thức chung với thị trường là kiếm tiền thôi. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 161



Ông nội Viên cười nói, “Ở độ tuổi của cháu mà hiểu biết nhiều như thế đã là hiếm lắm rồi.” Trần Chí Khiêm cười, bóc thêm một con tôm cho cô, “Ăn tôm đi. ”

Anh cầm khăn tay lên lau tay, “Về chuyện này thì cháu và A Viễn đã từng thảo luận chi tiết rồi. Anh ấy cho rằng đây là cơ hội rất tốt với bốn con rồng châu Á. Hàn Quốc thì không nói nữa rồi, họ có thể tạo ra kỳ tích từ một đất nước vừa nghèo vừa đói, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này? Chính phủ của họ nhất định sẽ rất ủng hộ, còn những chuyện sau đó thì phải xem xem ba quốc gia khác có thể chen chân vào không. Cháu và A Viễn cho rằng, chính phủ chỉ đặt mục tiêu ổn định trong thời gian quá độ của Hồng Kông, không hy vọng phát triển, vậy nên sẽ có nhiều khả năng bỏ qua cơ hội lần này nhất. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này thì sao?”

“Bỏ qua cơ hội lần này ư?” Ông chủ Kiều nhìn Trần Chí Khiêm.

Trần Chí Khiêm hít một hơi thật sâu rồi nhìn Phàn Kỳ, “Giống như hôm trước chúng ta thỏa thuận ấy, bây giờ ngành thương mại và trung chuyển hàng hóa của chúng ta rất phát triển, nhưng 20 năm sau thì sao? Khi nước ta gia nhập WTO, phát triển các thành phố cảng khác thì những ngành nghề đó sẽ đi về đâu? Hồng Kông sẽ đi về đâu?”

Phàn Kỳ gật đầu, “Đợi đến 20, 30 năm sau, khi ngành thương mại trung chuyển hàng hóa mất đi, chỉ còn lại một ngành cấp cao là ngành tài chính, những ngành nghề như tuật sư, bác sĩ lại không thu hút được nhiều người, thì những ngành nghề ấy sẽ thiếu tao động. Còn cả những ngành nghề dịch vụ như bán hàng, tài xế, chủ nhà hàng nữa, liệu có đủ cho lớp trẻ hy vọng không? Nếu có thể nắm lấy cơ hội này, nắm lấy ngành chất bán dẫn, một ngành nghề có quy mô khổng lồ, thì sẽ sáng tạo ra được rất nhiều cơ hội việc làm với cho tao động ở mức trung bình thấp. ”

“Cho nên lần này A Viễn đi Nhật Bản là để nghiên cứu và khảo sát về ngành nghề này, trùng hợp là cháu và anh ấy có ý tưởng chung. Bây giờ anh ấy đã đầu tư vào một nhà máy sản xuất máy tính, có nhiều mối quan hệ trong ngành này. Anh ấy sẽ đi tìm khách hàng và vốn cho cháu ở Mỹ, cũng như tìm những sự giúp đố ở nội địa để cháu thực hiện công việc một cách cụ thể. ” Trần Chí Khiêm nói.

Lưu Tương Niên nghe anh nói vậy thì hỏi, “Cháu có biết ngành này tốn bao nhiêu vốn đầu tư không? Cháu có biết ngành này cần đến bao nhiêu công sức và tâm huyết hay không?”

“Cháu biết. ” Trần Chí Khiêm nói, “Đây không phải là ngành có thể kiếm tiền nhanh, nhưng có thể sinh ra lợi ích xã hội, có thể mang đến sự phát triển lâu dài cho thành phố này. Thậm chí, đợi đến ngày khoa học kỹ thuật trong nước phát triển thì Hồng Kông có thể trở thành thành phố đi đầu trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật của Trung Quốc, trở thành thung lũng điện tử của phương Đông. ”

“Cháu nghĩ lý tưởng quá rồi. ” Lưu Tương Niên lắc đầu, chân thành khuyên anh, “Cháu còn chưa học cách đi mà đã đòi chạy. Đừng có đặt mục tiêu quá cao, nên đặt mục tiêu thực tế thôi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ông em Tương Niên này, chú phải tin tưởng năng lực của bọn nhỏ chứ. Con bé Linh Linh sản xuất máy bay ở Đức, giờ đã bắt đầu bàn giao sử dụng rồi kia kìa. ” Ông chủ Kiều nói.

Ông nội Viên nở một nụ cười tinh quái với Lưu Tương Niên, ngay sau đó lại tỏ ra nghiêm nghị, “Chí Khiêm, lúc trước cụ của cháu cũng không chịu ở yên một chỗ mà đã coi đời sống nhân dân như trách nhiệm của mình, kiên quyết trở lại đây. Bà nội của cháu cũng thế, vậy nên mới có thể sản xuất ra bột mì, vận chuyển lương thực trong khói lửa chiến tranh. Cháu đúng là dòng dõi nhà họ Trần rồi, lòng nhiệt huyết đấy không trật đi đâu được. Nếu có chuyện gì cần ông nội giúp đỡ thì cứ nói nhé. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 162



Lưu Tương Niên nghe vậy thì tức giận cực kỳ, giận Viên Tái Đức dám cướp Lời của ông ta. Ông nội ruột như ông ta còn chưa nói đâu! Ông ta bèn tiếp lời, “Thanh niên mà, gặp trở ngại cũng không sao cả, quan trọng là tích lũy thêm kinh nghiệm thôi. Cháu có chí hướng như thế, người làm ông nội như ông chắc chắn sẽ ủng hộ cháu. ” Trần Chí Khiêm không đáp lời ông ta mà quay sang nói với ông chủ Kiều, “A Viễn gọi ông là ông nội Kiều, cháu cũng gọi như thế nhé ạ. ”

Ông chủ Kiều bật cười, “Vậy thì vinh hạnh cho ông quá. ”

Trần Chí Khiêm rót trà vào ly, “Ông nội Viên, ông nội Kiều, ông chủ Phó, ba người là ba doanh nhân nổi tiếng ở Hồng Kông, cháu cần ba người hỗ trợ thuyết phục chính phủ để có thể làm về chất bán dẫn. Nay cháu xin lấy trà thay rượu để cảm ơn ba người trước. ”

Thấy Trần Chí Khiêm bỏ qua ông nội ruột, Lưu Tương Niên sốt sắng gọi anh, “Chí Khiêm. ”

Trần Chí Khiêm thản nhiên cười, “Hôm nay vốn là buổi gặp mặt do ông nội Viên sắp xếp giúp cháu, để cháu quen được với ông chủ Phó và ông nội Kiều, hai người đều là doanh nhân có nhiều mối quan hệ trong nước. Ông chủ Phó đã mở trung tâm thương mại ở Bắc Kinh và Thượng Hải, ông nội Kiều đã đầu tư vào xí nghiệp đầu tiên có vốn đầu tư Hồng Kông ở trong nước, ông nội Viên mấy năm qua đều quyên góp tiền cho nhiều trường học và bệnh viện, đề cao sự nghiệp giáo dục của nước nhà. Ba người họ đều là những doanh nhân có lòng phát triển trong nước. Còn ông biết cách đối nhân xử thế, sống tốt được dưới sự thống trị của người Anh và cả người Nhật, chuyện này không có gì đáng trách cả, nhưng nó đã vi phạm với gia quy nhà họ Trần, vậy nên tôi không dám làm phiền ông. ”

“Chí Khiêm, ông phải giải thích bao nhiêu lần nữa thì cháu mới hiểu đây? Đó là thời kỳ đặc biệt. ”

“Tôi không có quyền chỉ trích lựa chọn của ông trong thời kỳ đặc biệt ấy. Bởi theo ông thì bị người Anh đô hộ hay bị người Nhật đô hộ cũng đều là thuộc địa cả, không có gì khác biệt. Nhưng nhà họ Trần tôi có tinh thần dân tộc mãnh liệt, vậy nên tôi không dám làm phiền ông, lý do này đã đủ chưa?”

Trần Chí Khiêm giải thích xong thì phát ra khí thế áp đảo, hai người không ngừng giằng co với nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Tương Niên đã cố gắng quên đi chuyện Trần Uyển Âm sau khi biết nơi này đã rơi vào tay giặc thì nói với ông ta rằng nhìn thấy mặt ông ta là bà ấy buồn nôn, giờ này chuyện đó lại bị chính cháu trai của ông ta đào lại, ông ta chột dạ, cố ý phô trương thanh thế, “Đúng là đồ cố chấp bướng bỉnh, không biết nói lý!”

“Chúng tôi đâu có ngăn ông làm kẻ thức thời, làm trang tuấn kiệt đâu? Ông cũng đừng có xen vào chuyện chúng tôi chứ?” Phàn Kỳ tỏ vẻ khinh thường.

“Ông ngoại!” Phùng Học Minh thấy Lưu Tương Niên suýt thì không chống nổi gậy nữa bèn đỡ ông ta lên. Lưu Tương Niên đứng thẳng người, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, “Chí Khiêm, chuyện chất bán dẫn vẫn đang chưa đi đến đâu cả. Máy điều khiển trò chơi điện tử của cháu gặp khó khăn, ông hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy cháu ở văn phòng của ông. Chúng ta sẽ bàn bạc về chuyện Islay Electronic sẽ sản xuất hàng loạt cho Thiên Thược như thế nào. Cháu làm loạn thế nào cũng được, nhưng cháu là cháu trai của ông, ông cũng không muốn nhìn cháu chật vật như thế. ”

Lưu Tương Niên nói xong bèn xoay người bước ra ngoài. Trần Chí Khiêm nói vọng theo sau lưng ông ta, “Ông không cần lo đâu, công nhân ở Hồng Kông đã không còn thích hợp với kiểu sản xuất cấp thấp như thế nữa rồi. Tôi đã góp vốn với một công xưởng quốc doanh ở trong nước, hai hôm nay linh kiện bằng nhựa của máy điều khiển trò chơi điện tử đã được thử nghiệm xong rồi. Các linh kiện khác đều được chế tạo ở bên ngoài, lâu nhất thì giữa tháng này bản dùng thử sẽ được ra lò. Chi phí ban đầu của công xưởng trong nước này chỉ bằng một nửa Islay Electronic, sản lượng càng nhiều thì chi phí sẽ càng thấp. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 163



Lưu Tương Niên hiểu rằng ông ta đã bị cháu trai gạt ra ngoài rồi. Ông ta quay đầu nhìn anh, thấy anh mỉm cười xua tay với ông ta, “Vậy nên ngày mai tôi không cân tới nữa đâu nhỉ?”

“Sao cháu phải làm thế?“ Lưu Tương Niên không hiểu, ông ta đã đồn hết tâm sức đối xử tốt với anh, nhưng tại sao anh lại không hề cảm kích?

Trần Chí Khiêm cúi đầu cười, “Sao ông phải hỏi tôi câu này chứ? Người hỏi nên là tôi mới phải. Tại sao ông không bàn bạc với bà nội trước mà đã đưa em gái của bà vào Phồn Viên? Tại sao ông biết rõ lập trường cuủa nhà họ Trần mà ông còn bán bột mì cho người Nhật Bản? Tiếp nữa, tại sao ông chưa hỏi tôi câu nào mà đã mua lại Islay Electronic? Thật ra ông hiểu hết những chuyện này, nếu ông hỏi ra thì người bên kia sẽ không đồng ý, ông muốn mọi chuyện đều chỉ trở thành việc đã rồi. Nhưng ông đã từng thành công chưa?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thực ra Trần Chí Khiêm đang thuật lại đúng những gì anh đã nói ở đời trước. Khi đó, anh siết chặt nắm tay, đỏ mắt nói với ông ta. Giờ đây, anh chỉ thản nhiên nhìn Lưu Tương Niên, nhìn gân xanh trên trán ông ta nổi lên từng đợt.

Phàn Kỳ lo rằng Lưu Tương Niên sẽ tức giận đến nỗi đột quỵ mất, nhưng người bên cạnh cô thì vẫn tiếp tục nói chuyện, “Tôi còn phải cảm ơn ông vì đã mua lại Islay Electronic đấy, món hời lớn trong thương vụ này vừa đủ để giúp tôi góp vốn đầu tư với công xưởng trong nước. ”

Lưu Tương Niên giờ này mới thật sự không thể thở nổi, “Cháu tăng giá cổ phiếu của Islay ư?”

“Từ 7 đồng tăng tới gần 2 hào, sau đó ông còn cho Trường Hưng dùng các công ty khác để thu mua, trong quá trình thu mua giá cổ phiếu còn tăng lên 5 hào, còn chi phí tôi thu mua nhiều đợt là 1 hào 3, mà phí xuất hàng thì chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên với giá mà ông đưa ra, cũng là 3 hào 1. Bây giờ ông sốt ruột thông báo chào mua công khai tới các cổ đông, với chủ ý Thiên Hòa là tập đoàn lớn, tôi lại có thư xác nhận của Dung Viễn. Như vậy thì giá cổ phiếu nhất định sẽ tăng cao, những người chơi cổ phiếu vừa và nhỏ sẽ không bỏ qua cái giá 0. 25 này. Ông nhân cơ hội đó nắm lấy lợi thế mà Trường Hưng đem về, hoàn thành việc sở hữu cổ phần. Chiến lược của ông rất tốt, nhưng ước số không xác định được nhất trong đó lại chính là tôi. ” Trần Chí Khiêm cười, uống một ngụm trà.

Lưu Tương Niên lảo đảo quay đầu lại, đưa lưng về phía anh, “Chút tổn thất ấy không là gì với ông cả. ”

Tuy vậy nhưng ông ta lại bước đi một cách tập tễnh, trông rất hoảng sợ.

Phàn Kỳ quay đầu nhìn Trần Chí Khiêm, ôi trời hóa ra tên nhiều tiền ấy chính là anh à?Trần Chí Khiêm chỉ vào đĩa cá hấp vừa mới được dọn lên rồi nói, “Cá này mềm lắm, em ăn thử chút không?”Phàn Kỳ gắp một miếng thịt bò.

Bóng dáng Lưu Tương Niên đã hoàn toàn khuất khỏi cửa, nhưng ba ông lão còn lại thì vẫn chưa quay đầu, vẻ mặt rất phức tạp. Một lúc sau, ba người mới khôi phục lại tinh thần. Ông nội Viên hỏi anh, “Cháu vào Islay Electronic không phải chỉ để kiếm tiền đấy chứ?”Ngay cả khi Trần Chí Khiêm cười một cách khiêm tốn, ba ông chủ đang ngồi ở đây cũng không dám đánh giá anh đúng tuổi nữa. Trần Chí Khiêm cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, dù sao thì sau ngày mai, hướng đi của sự việc cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn. Anh chuyển đề tài về lại mảng trò chơi. Trần Chí Khiêm nói rằng trong Những cuộc phiêu lưu của gấu trúc, người chơi đến khu nào thì có trang phục và thiết kế ngoại hình theo đặc điểm của khu vực đó. Đợi đã! Đây chính là khái niệm của đồ chơi mô hình cơ mà?

Cô chính là tín đồ bí mật của đồ chơi mô hình, đồ chơi của cô chất đầy trên giường thì không nói, đây lại còn có cả một phòng đồ chơi bày những hộp bí mật mà cô thích nhất. Vì muốn có được bộ sưu tập mô hình, cô ngẩng đầu, “Với chuyện tiêu thụ mô hình thì em có một ý tưởng. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 164



Trần Chí Khiêm nghiêng đầu, “Em nói đi. ” Đời trước, hộp bí mật của công ty nào đó bùng nổ danh tiếng chỉ sau một đêm, cô cũng đã từng chơi kiểu hộp mí mật này, tại còn là người chơi có kinh nghiệm lâu năm, nên cách chơi của trò này cô đã năm trong lòng bàn tay.

Phàn Kỳ nói với anh về IP, về cách thức hoạt động và hoạt động bán lẻ của các trò chơi hiện đại.

Ông chủ Phó nghe cô nói xong thì quay qua nói với Trần Chí Khiêm, “Chí Khiêm này, tôi nghĩ mời vợ cậu đến làm quản lý cho Thế giới đồ chơi của chúng ta cũng được đấy. ”

“Tôi không dám ạ. ”

“Tôi nói thật đấy, tuy rằng quy mô của Cẩm Thành cũng lớn, nhưng quá trình kinh doanh của Thế giới đồ chơi cũng không suôn sẻ lắm. Hơn nữa, một cửa hàng bán lẻ đồ chơi khác ở thành phố này cũng liên tục sao chép cách vận hành và kinh doanh của chúng tôi. Tôi vẫn luôn muốn tìm một quản lý có tầm nhìn đến tiếp quản nơi này, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được ai thích hợp. Nhưng hôm nay sau khi nghe cô Trần nói chuyện, tôi chợt hiểu ra rồi. ” Ông chủ Phó nói.

Trước kia, khi Phàn Kỳ hóng chuyện ông chủ Lâm ly hôn, cô cũng đã từng tìm hiểu sơ sơ vấn đề này, nhưng tình hình cũng không hoàn toàn giống như ông chủ Phó miêu tả.

Đương nhiên là cô cũng không thể phản bác ông ấy, bảo là do cách quản lý của họ có vấn đề được.

“Cảm ơn ông chủ Phó đã cất nhắc, nhưng tôi không có kinh nghiệm gì ở mảng này cả, tôi vẫn nên làm môi giới chứng khoán thì hơn. ”

“Nếu cô không đến làm việc ở công ty tôi được thì tuần sau chúng ta cũng hẹn một buổi để nói chuyện nhé?” Ông chủ Phó nói.

“Được thôi. ” Dù sao thì ông chủ Phó cũng là bạn của ông nội Viên, phải nể mặt ông cụ mới được. Ăn cơm xong, hai người chào tạm biệt mọi người, hai người lái xe rời khỏi câu lạc bộ.

Phàn Kỳ vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm hỏi cô: “Sao em lại nhìn chằm chằm tôi như vậy?”

“Anh đang bí mật nghiên cứu công nghệ Islay phải không?"

"Đúng vậy, giờ tôi đang khởi nghiệp, hiện vẫn đang thiếu tiền, tôi phải dùng cổ phần để đổi lấy tiền từ Dung Viễn. Có thể kiếm được tiền thì sao lại kiếm chứ?" Anh hỏi cô. Những lời này hoàn toàn không sai, Phàn Kỳ lại hỏi lần nữa: "Trần Chí Khiêm, hôm nay không phải anh định dẫn tôi đi xã giao à?”

“Không phải, nay tôi định dẫn em đi ra mắt chính thức với bọn họ. " Trần Chí Khiêm nói tiếp: "Chỉ là biểu hiện hôm nay của em tốt hơn so với tôi tưởng tượng. "

"Nhưng mà tôi quen biết bọn họ để làm gì chứ? Tôi biểu hiện tốt trước mặt bọn họ thì cũng có nghĩa gì đâu? Anh sợ tôi ở Diệu Hoa không có chỗ đứng à?" Phàn Kỳ chọc chọc cánh tay anh. "Tôi không lo. " Trần Chí Khiêm hỏi cô: "Em có biết Lưu Tương Niên có một số việc làm ăn bên ngoài rất tốt không?”

“Tôi biết, Liêu Nhã Triết từng nói qua với tôi. "

"Nhà họ Viên làm trong giới truyền thông, có một doanh nghiệp về mảng này, cơ hội trong ngành nghiệp này rất lớn. Tôi đã nhờ ông nội Viên chiếu cố em, nhưng chưa chắc ông ấy đã để tâm, nhưng sau khi ông ấy biết em rồi thì khác, nếu ông ấy thích em thì chắc chắn sẽ tình nguyện giúp em. Thật sự rất khác biệt. "Nghe được những lời anh nói, Phàn Kỳ lại nhớ đến hai mươi bảy nhát d.a.o trong cuốn sách. Lúc đầu đọc sách, cô đã không tin Trần Chí Khiêm có thể g.i.ế.c người. Tiếp xúc với anh lâu như vậy, cô càng không tin anh có thể g.i.ế.c người. Lưu Tương Niên này luôn làm theo cách của mình, trước giờ ông ta vẫn luôn làm những gì ông ta cho rằng tốt cho anh. Như việc thu mua công nghệ Islay. Cũng có khả năng ông ta cảm thấy loại phụ nữ như nguyên chủ không xứng với người ưu tú như cháu trai mình, nên đã thay Trần Chí Khiêm giải quyết nguyên chủ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô thử hỏi: "Lưu Tương Niên có thể g.i.ế.c người không?”

“Ông ấy g.i.ế.c người nhanh như g.i.ế.c một con gà vậy. " Trần Chí Khiêm trả lời cô.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 165



Hai ngày trước còn ở trên báo chí thông báo tin tức đặc biệt Phàn Kỳ sắp rời khỏi làng giải trí, chuyên tâm làm vợ hào môn, ngay ngày hôm sau, đã có tin Phàn Kỳ được tìm thấy đã c.h.ế.t trên một con đường trên núi. Anh đi nhận xác, nhìn thấy người đã cùng mình lớn lên lại c.h.ế.t thảm như vậy, thiếu chút nữa ngất xỉu. Ở bên ngoài còn có tin đồn, anh chán ghét Phàn Kỳ, sợ cô làm anh mất mặt nên anh đã sát hại cô.

Tối hôm đó, trong lúc anh đắm chìm trong sự đau khổ lột cùng tự trách, thì nhận được điện thoại, Lưu Tương Niên nói với anh: "Chí Khiêm, làm đàn ông phải nắm được buông được, không thể vì đàn bà mà trở nên yếu lòng. Lần này coi như ông đã giúp con từ bỏ. "

Anh muốn nợ m.á.u phải trả bằng máu, anh muốn dùng những lời đồn thổi kia nhắc nhở bản thân, đừng nghĩ đến việc thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh.

Trần Chí Khiêm nhìn thấy mặt Phàn Kỳ trắng bệch, đưa tay ra nắm lấy tay cô: "Đừng sợ, tôi chỉ chuẩn bị trước mà thôi. Biểu hiện hôm nay của em đủ tốt rồi. "

Trên đài phát thanh đang thảo luận về kế hoạch phá bỏ Cửu Long Thành Trại của chính phủ, những vị khách mời đều đang thảo luận rất sôi nổi. Mặc dù Cửu Long Thành Trại là nơi thoát lạc, đầy tệ nạn nhưng nó đã tồn tại hơn một thể kỉ, nó đã trở thành một thành phố trong thành phố, tự có các nguyên tắc của riêng mình.

Người dẫn chương trình miêu tả chi tiết tình hình bên trong Cửu Long Thành Trại, sau đó lại nhắc đến vấn đề các băng đảng ở Hồng Kông. Theo thống kê, người trong các băng đảng ở Hồng Kông đã chiếm đến 5% tổng dân số.

Điều này làm cho đời trước của Phàn Kỳ lớn lên dưới cờ cộng sản, khó trách đời trước của cô lại có một bộ phim điện ảnh rất ăn khách tên "Người trong giang hồ". Thì ra bộ phim đều lấy ý tưởng từ hiện thực!

Trần Chí Khiêm đã chuyển kênh phát thanh, đài phát thanh phát ra giọng Quảng Đông thanh, nhẹ.

Xe chạy được một đoạn, Phàn Kỳ nhớ ra một chuyện: "Trần Chí Khiêm, tôi nghe được lúc hai vị tỷ tỷ nói về chuyện của Lâm Ích Hoà ly hôn bát quái, nếu theo như bọn họ nói về thế giới đồ chơi và thế giới trẻ em thì tôi cảm thấy Cẩm Thành không có bốc đồng. Sự suy giảm trong cạnh tranh của bọn họ chắc chắn không chỉ như ông chủ Phó đã nó, Ích Hoà đang mô phỏng lại bọn họ. Thật ra anh nên suy nghĩ lại việc hợp tác với Cẩm Thành, công ty đấy quá lớn, đây lại không phải lĩnh vực chính của họ, bọn họ sẽ không đặt quá nhiều tâm sức vào nó. Một khi anh đã kí hợp đồng với họ, anh sẽ không được lựa chọn nơi khác nữa. "

Trần Chí Khiêm không để ý, anh tự kinh doanh máy chơi game. Kiếp trước anh vì định hướng thị trường theo phát triển của thị trường châu Mĩ, châu Âu cho nên đã trở nên rất thịnh hành và thành công ở Hoa Kì và châu Âu. Cùng lắm là thâm nhập vào thị trường Nhật Bản, anh còn chưa kịp thâm nhập vào thị trường Đông Nam Á. Bây giờ nghĩ lại, quả thật doanh thu tiêu thụ thế giới đồ chơi của Cẩm Thành không tốt lắm. Hơn nữa, sau nhiều năm liên tiếp thua lỗ, Cẩm Thành còn phải bán tháo nó đi. Nhưng hiện tại, đứng sau Cẩm Thành là Ích Hoà, Lâm Ích Hoà là người kiếp trước đã kéo Phàn Kỳ vào vũng lầy. Người này và Uông Thiếu Dương về sau bị chính bản thân ép đến không còn đường lui ở Hồng Kông. Nhưng kiếp này còn chưa động chạm gì, anh không thể lấy kiếp trước tính nợ, càng không thể hợp tác với Lâm Ích Hoà.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Trong một lĩnh vực, ngoài Ích Hoà đứng sau Cẩm Thành, em có biết ai là người đứng sau Ích Hoà không?" Trần Chí Khiêm nhắc nhở cô. "Đương nhiên không thể hợp tác với tên khốn đó. " Phàn Kỳ nghĩ đến ánh mắt ghê tởm của tên khốn kia: "Chắc chắn không được, hay chúng ta tìm một công ty nhỏ, giống như công ty trước đây anh làm ấy. Nhỏ mà có võ.”

“Đợi lát nữa chúng ta ăn tối xong sẽ đi dạo xem hai nhà này. Tai nghe mắt thấy rồi mới quyết định, em thấy đúng không?" Trần Chí Khiêm hỏi cô.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 166



"Đúng. " Phàn Kỳ vừa trả lời anh thì nhận ra anh đi sai đường rồi, xe không chạy theo hướng về nhà mà cứ chạy thắng, cô nói: "Anh đi nhầm đường về. " Đâu có, chúng ta đang đi đúng đường. " Trần Chí Khiêm chỉ về phía trước, trước mặt là biên hiệu Công Viên Hải Dương.

"Đến đây làm gì?" Phàn Kỳ hỏi.

Trần Chí Khiêm đã vào bãi đỗ xe: "Buổi sáng em cùng tôi chơi bóng, buổi chiều tôi cùng em đi công viên hải dương. "

"Sao cơ? Anh đang làm cái gì vậy?"

Cô nhớ rõ nhất là lúc cô cùng anh ở trường mẫu giáo cô nghe bạn nhỏ này nói bố mẹ cho anh đi công viên giải trí, công viên nước rồi là công viên bách thú để xem con hổ vằn.

Cô cũng từng mong ba mẹ sẽ đưa mình đi chơi những nơi đó một lần, nhưng lần nào ba mẹ cũng đưa cô đến khu nghỉ dưỡng, rồi giao cô cho dì bảo mẫu để cô chơi ở khu vui chơi cho trẻ em trong khách sạn.

Sau đó cô dần hiểu chuyện, cô không muốn đi ra ngoài cùng ba hay mẹ nữa, dù sao thì có đi cùng cô cũng sẽ bị giao cho cô chú ở đó, cô đối với ba mẹ là một sự phiền phức.

Về sau cô lớn rồi, cô có thể tự mình đi chơi công viên giải trí, nhưng khi đi vào, ánh mắt cô luôn nhìn theo những đứa trẻ được ba mẹ dắt tay. Sự nhiệt huyết lúc đó cũng vì thế mà nguội lạnh. Cô hiểu, điều cô muốn không phải đi chơi ở đâu mà muốn ba mẹ luôn đồng hành cùng mình mà thôi. Từ đó về sau, cô kiềm chế bản thân mình, không lần nào bước vào những nơi như vậy nữa.

Lúc cô đang đắng chìm trong suy nghĩ thì hai người đã đi vào trong, trong lòng cô có chút buồn phiền: "Đã lớn từng này tuổi rồi còn đến những nơi như này, chúng ta mau về nhà đi!"Trần Chí Khiêm đi đến ghế lái phụ, mở cửa sau ra: "Đến thì cũng đến rồi, hiếm khi thời tiết đẹp như vậy chúng ta đi vào thôi!"Dưới sự khuyên bảo của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ nhăn nhăn nhó nhó xuống xe, bị anh kéo vào trong chơi. Trần Chí Khiêm đi lấy bản đồ, xem thời gian biểu diễn kịch: "Trước tiên ta đi xe cáp lên núi trước?"

"Xe cáp?" Phàn Kỳ nhất thời bối rối, nhìn theo hướng tay Trần Chí Khiêm chỉ:"À à, thì ra là cái này. " Ở nội địa gọi đây là cáp treo, gọi xe cáp làm cô không phản ứng kịp. Phàn Kỳ vừa nhăn nhó vừa bước vào cáp treo, cáp treo từ từ đi lên trên, cảnh sắc tráng lệ của biển Đông hiện ra trong tầm mắt, cô quay đầu nhìn bên cạnh còn có Trần Chí Khiêm, cô ngượng ngùng xoa xoa mặt, cô tình nguyện một mình ở nhà hưởng thụ cô độc, cũng không muốn tới nơi náo nhiệt nhất cảm nhận cô độc. Hiện giờ còn có người đang ngồi bên cạnh!Nhìn cảnh đẹp bên ngoài, Phàn Kỳ kích động muốn hét lên một tiếng, nhưng trong cáp treo có bốn người, cô không thể phấn khích quá mức, chỉ có thể ở bên tai anh nói: "Thảo nào nam chính trong tiểu thuyết lại bao trọn công viên giải trí cho nữ chính".

"Em nói linh tinh gì vậy?”

“Tôi nói trong phim và tiểu thuyết viết, nam chính vì muốn nữ chính vui, đã bao trọn công viên giải trí cho nữ chính, để một mình cô ấy chơi. ” Phàn Kỳ nói. Trần Chí Khiêm lắc đầu: "Nơi này không có quá nhiều người, nếu có nhiều người em đã phải xếp hàng dài rồi, hơn nữa em không thể chơi một mình được, chơi vậy rất nhàm chán, bao trọn công viên như vậy thì có ý nghĩa gì chứ". "Tôi còn chưa nói anh bao, anh đã cự tuyệt rồi sao?" Lúc này cáp treo đã lên đến đỉnh núi, cô bước ra khỏi cáp treo.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không phải tôi cự tuyệt, mà thực sự không cần thiết phải làm vậy". Trần Chí Khiêm nói, "Nếu em thật sự muốn, chờ hai năm nữa, tôi dư dả rồi, có thể bao công viên cho em một ngày? Để xem em có chán không?"Phàn Kỳ xoay người: "Sao lại là em? Ý em là đối tượng của anh. Thôi, quên đi! Dù sao, anh cũng không phải nam chính trong tiểu thuyết. ”

“Em bớt suy nghĩ lung tung đi, em muốn chơi cái nào trước?”

“Chơi thuyền hải tặc?" Phàn Kỳ nói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 167



Trần Chí Khiêm cầm lấy túi xách trong tay cô: "Đi đi! "

"Anh không đi sao?"

"Tôi không chơi mấy trò kiểu này, tôi ở phía dưới chờ em. "

Cùng lắm là cô trở lại lúc trẻ, cũng không thay đổi được tâm trạng đau lòng tang thương, còn thích chơi mấy cái trò tuổi teen hay chơi nữa? Thôi chỉ cần chơi vui là được.

"Anh thật sự không chơi à?" Phàn Kỳ hỏi hắn.

“Mau đi đi!" Phàn Kỳ nghĩ anh sợ độ cao, kỳ thật anh khá nhát gan? Cô đi xếp hàng, hàng người không dài, rất nhanh đã đến lượt, thắt chặt dây an toàn, Phàn Kỳ vẫy vẫy tay với Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm cũng dơ tay lên vẫy lại, thuyền hải tặc khởi động, cho dù có nhiều người cao giọng thét chói tai như vậy, anh vẫn dễ dàng nhận ra giọng của cô.

Anh nhìn thuyền hải tặc dừng lại, thấy cô bước ra, vội vàng đi qua.

Phàn Kỳ thấy Trần Chí Khiêm liền nắm lấy cánh tay hắn: "Đậu má, trái tim của tôi lắc lư như muốn bay ra khỏi lồng ngực, thật đáng sợ mà. "Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sợ tới mức trắng bệch, Trần Chí Khiêm ôm lấy cô: "Vậy em còn muốn chơi nữa không?"

Phàn Kỳ khẳng định: "Chơi, chơi. "Quả thật, khoảnh khắc thuyền hải tặc dừng lại, cô ngay lập tức tìm kiếm bóng dáng anh, thấy anh đứng trước lan can, ánh mắt chăm chú nhìn cô, cho dù tim đập thình thịch, cô vẫn cảm giác rất an tâm.

"Thả lỏng người trước đã, sau đó đi chơi đu quay, rồi lát nữa lại chơi tàu lượn siêu tốc?" Trần Chí Khiêm hỏi cô. Hai người đi tới đu quay, bên cạnh đấy có một cửa hàng thức ăn nhỏ, bất kể là trẻ em hay là các cặp đôi đều cầm kem trong tay. Phàn Kỳ nhìn chằm chằm một đứa bé, đứa bé ngẩng đầu: "Chị cũng muốn ăn kem sao?"

"Đúng vậy!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con muốn ăn kem vị dâu" Đứa bé giới thiệu cho cô kem dâu là ngon nhất.

"Được. "Phàn Kỳ đang định đi mua kem, nào ngờ Trần Chí Khiêm đã mua, rồi đưa cho cô: "Em ăn đi!"

Phàn Kỳ nhìn cây kem trắng muốt, cô đưa tay nhận lấy nói: "Bé gái kia nói với tôi, kem dâu Sỹ Đa ngon lắm. ”

“Vị vani cũng ngon mà. "

"Không đâu! Anh ơi, vị dâu Sỹ Đa là ngon nhất. " Đứa bé giơ tay chứng minh. "Em cầm lấy, tôi sẽ ăn cái này. Tôi mua cho em cái khác. " Trần Chí Khiêm quay đầu bước đi.

Phàn Kỳ cầm cây kem, kem trong ngày nắng nóng rất nhanh tan, cũng không thể để nó tan được? Kem dâu tây kia để Trần Chí Khiêm ăn đi!

Phàn Kỳ tiếm một miếng, hương vị không tệ! "Chị ơi, có ngon không ạ?" "Rất ngon. "

"Nhưng mà, kem dâu tây ngon hơn đấy chị!" Bé gái nhắc lại lần nữa.

Mẹ của bé gái nhìn cô mỉm cười: "Con bé nói nhiều lắm. "

"Đáng yêu quá. " Phàn Kỳ nói.

"Chúng ta tên trước thôi, con tạm biệt chị đi!" "Bái bai chị!" "Bái bai" Phàn Kỳ vừa vẫy tay vừa ăn kem.

Khi Trần Chí Khiêm thấy cô, cô đang ăn kem. Anh mua kem có hơi dư thừa rồi.

"Tôi thấy nó sắp tan nên mới ăn. " Lý do của Phàn Kỳ rất chính đáng, nhưng cô lại đang nhìn chằm chằm cây kem màu hồng trong tay Trần Chí Khiêm.

"Ăn hai cái thì nhiều lắm. " Trần Chí Khiêm suy nghĩ một chút, đưa kem cho cô: "Em cắn một miếng đi, nếm thử hương vị. "

"Có được không vậy?" "Khi còn bé, tôi ăn bánh rán chỉ ăn nhân không ăn vỏ bánh, anh A Tuần thấy tiếc hay bảo tôi cứ ăn đi, phần vỏ bánh còn lại anh ấy khác ăn cho. " Đó là khi anh còn bé, ngày đó thiếu ăn thiếu mặc, có thứ gì tốt, người lớn đều để dành cho trẻ con trong nhà, anh A Tuần hay nhường cho hai người chúng tôi, anh ấy nhất định sẽ nhường cho em gái út.

Nhưng khi lớn lên, giữa chúng tôi không còn như vậy nữa.

Nghe anh nói như vậy, trong đầu Phàn Kỳ hiện lên hình ảnh cô tóc buộc hai sừng cùng Trần Chí Khiêm năm bảy tám tuổi, thật đúng là như vậy. Cô là con gái một trong nhà, không biết có ca ca muội muội ở chung lại như vậy, ngẫm lại thật đúng là thú vị. Cô thò đầu cắn một miếng kem trong tay anh, nếm thử, cảm giác hương vị dâu tây hơi khé cổ, vẫn là kem vani của cô ngon hơn.

"Em muốn ăn nữa không?"

"Không cần đâu. "
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 168



Trần Chí Khiêm cúi đầu nhìn dấu tích chỗ kem nhỏ bị cô căn, đưa lên miệng ăn. "Chúng ta cùng đi chơi đu quay đi? Cái này không đáng sợ đâu”. Phàn Kỳ nói với hăn.

"Đáng sợ?" Trần Chí Khiêm sửng sốt một chút, tại sao lại sợ?

Anh đi theo cô: "Tôi đáng sợ chỗ nào?"

Cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của người khác rồi, đúng không? Phàn Kỳ hối hận vì đã nói chuyện quá trực tiếp, liền đánh trống lảng: "Ngồi cùng nhau nha? Nếu không, anh mua vé rồi lên sau được không?"

Trần Chí Khiêm theo sau. Phía trước bọn họ là một đôi tình nhân, hai người họ vẫn đang không ngừng ôm nhau, Phàn Kỳ ăn kem, thích thú nhìn hai người ôm ấp, không thể tách ra. Trần Chí Khiêm kéo cô: "Đi rồi, đi rồi, đừng nhìn nữa. "

Cặp tình nhân bước vào khoang cáp treo phía trước, Phàn Kỳ cùng Tiết Chí Khiêm ở khoang cáp treo phía sau.

Trần Chí Khiêm ngồi đối diện cô, miễn cưỡng ăn hết cây kem. Phàn Kỳ thấy khóe miệng anh dính kem thì rút một tờ khăn giấy bảo anh lau đi. Ngay khi cô đưa khăn giấy đến thì vòng đu quay đã lên tới đỉnh, vừa vặn có thể nhìn thấy đôi tình nhân trẻ phía trước đang ôm hôn tình cảm. Thấy cô nhìn với vẻ mặt hào hứng, Trần Chí Khiêm quay ra phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng quay mặt lại: "Tôi nói này Phàn Kỳ, em thích xem những thứ như vậy sao?"

"Tôi ngồi ở góc này, không nhìn không được, bây giờ bọn họ đi xuống thì tôi cũng không nhìn được nữa. ”

“Tôi thì thấy em có vẻ vẫn muốn xem thêm. "

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thật ra thì, hai người họ hôn nhau ở điểm cao nhất của đu quay, đúng là quá lãng mạn!" Phàn Kỳ vui vẻ nhìn cảnh tượng đặc sắc này. Vòng đu quay ngừng lại, Phàn Kỳ cũng đã ăn hết kem, trái tim đập loạn nhịp do chơi thuyền hải tặc cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc, Trần Chí Khiêm, chơi với tôi đi. Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh!"

Nhìn cô lúc nãy sợ đến mức chân đứng không vững, Trần Chí Khiêm cũng không dám để cô chơi một mình, nói: "Được. "Phàn Kỳ lên tàu lượn siêu tốc, trước khi xuất phát còn ra dấu cho Trần Chí Khiêm: “Đừng sợ!"

Trần Chí Khiêm tức giận: "Lo cho bản thân mình trước đi!"Cô làm sao có thể lo được cho chính mình? Tiếng thét chói tai xém chút nữa đã đ.â.m thủng màng nhĩ Trần Chí Khiêm. Nhìn thấy cô bị dọa sợ như vậy, anh nắm chặt lấy tay cô.

Bị một bàn tay ấm áp khô ráo nắm chặt, Phàn Kỳ ở lần tăng tốc thứ hai còn hét lớn hơn cả lần trước, lúc xuống tàu còn phải để Trần Chí Khiêm bế xuống. Miệng cô lẩm bẩm: "Quá k*ch th*ch, thật sự quá k*ch th*ch!"Chờ cô tỉnh táo lại, phát hiện Trần Chí Khiêm dường như không có cảm giác gì, cô hỏi: "Anh không cảm thấy k*ch th*ch sao?"

"Có k*ch th*ch, chỉ là tốc độ khôi phục của tôi khá nhanh mà thôi. " Trần Chí Khiêm dỗ dành cô.

Kiếp trước đã trải qua quá nhiều k*ch th*ch, bản thân cũng đã tìm kiếm quá nhiều trò mạo hiểm: trượt tuyết, leo núi,... Có lúc cô còn nghĩ, lỡ như có gặp phải chuyện ngoài ý muốn cũng không sao. Chỉ là khi ngẫm nghĩ lại, để cho ba mẹ cô phải chịu cảnh "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" thật sự không nỡ, cuối cùng chỉ có thể gồng mình gắng gượng sống qua ngày.

Phàn Kỳ thấy Trần Chí Khiêm có chút sững sờ, hóa ra là anh không biểu đạt được nhiều cảm xúc, thật ra vẫn bị k*ch th*ch. Cô kéo tay anh: "Đi thôi, đi xem biểu diễn cá heo. "

Xem xong biểu diễn cá heo, bên cạnh có một cửa hàng bán đồ lưu niệm, Phàn Kỳ đi vào, ôm lấy một con cá heo màu xanh, còn có một con sao biển và một con cua lớn. Cô xoay người hỏi Trần Chí Khiêm: "Anh cảm thấy tôi nên mua cái nào?"

"Cá heo?" Ít nhất thì cá heo có cái đầu nhỏ nhất, thân lại dài, không chiếm quá nhiều không gian.

Phàn Kỳ nhìn đi nhìn lại một lát: "Tôi cũng nghĩ thế. Chọn nó vậy!" Ra khỏi công viên Hải Dương, Phàn Kỳ ngồi trong xe than thở: "Trần Chí Khiêm, tôi mệt rồi, hay là món Đức kia... "
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 169



Phàn Kỳ đang tính toán tuần sau khi nào thì đi ăn. Trần Chí Khiêm nói: "Thứ bảy tuần sau thì sao?" Thứ bảy tuần sau, cô phải đợi nhiều ngày như vậy?

Phàn Kỳ lập tức phản bác: "Không, tối ngày mai ăn đi. "

"Vậy tối nay muốn ăn gì?"

"Tối nay ăn đơn giản một chút nhỉ?" Phàn Kỳ nói.

"Mì trứng ốp la?"

"Có muốn cho thêm một chút thịt băm cải thìa không?" Phàn Kỳ hỏi.

"Được. "

Hôm nay Phàn Kỳ chơi rất vui vẻ, nhận nhiệm vụ nấu mì.

Trần Chí Khiêm cầm cuá heo của cô lên: "Tôi giúp em đem cá heo đi giặt nhé?”

“Cảm ơn. "Trần Chí Khiêm dùng dầu gội đầu ngâm cá heo rồi chà xát vài cái. Mở máy giặt ra, thấy bộ đồ ngủ trong máy giặt quên lấy ra phơi bị bí hơi cả ngày, đành vò lại một lần nữa rồi bỏ nó và cá heo vào máy sấy quần áo. Chờ anh phơi cá heo và đồ ngủ xong, quay ra đã thấy Phàn Kỳ bưng hai bát mì lớn đặt trên bàn.

Hai người ngồi ăn mì, Trần Chí Khiêm hỏi cô: "Phàn Kỳ, em biết Hà Tú Mẫn à?”

“Đúng vậy! Cô ấy là hàng xóm của chúng ta đó. " Phàn Kỳ gật gật đầu. "Em gọi điện thoại cho cô ấy, nói tôi muốn nhận phỏng vấn, làm sáng tỏ một số tin tức. " Trần Chí Khiêm nói. Phàn Kỳ đưa đũa cho anh, hỏi: "Tin tức gì?"

Trần Chí Khiêm nói: "Trước những tin đồn trên thị trường, tôi muốn làm rõ: điện tử Thiên Thược đã chấm dứt mọi hợp tác với Islay Electronics, chúng tôi đã tìm được nhà máy gia công phù hợp để sẵn sàng hợp tác kinh doanh. ”

“Đây là một tin tức rất có giá trị, chị Tú Mẫn chắc chắn sẽ vui c.h.ế.t mất. " Phàn Kỳ tìm kiếm trong danh bạ, nhấn gọi: "Chị Tú Mẫn, em là Phàn Kỳ đây. Hôm nay chắc hẳn chị đã nghe được tin tức Thiên Thược mua lại thương hiệu Islay Electronics? Chồng em muốn làm sáng tỏ một số chuyện, ngay bây giờ ạ, được. "Phàn Kỳ cúp điện thoại: "Hẹn rồi, ở sảnh dưới lầu. Anh mau đi đi!”

“Bát cơm của em cứ để ở đó, đợi tôi về rửa. Hôm nay mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm một chút đi. " Trần Chí Khiêm dặn dò cô trước khi ra khỏi cửa.

Rửa bát có thể mệt mỏi được hả? Uống hết nước mì, Phàn Kỳ đứng lên rửa bát. Trần Chí Khiêm xuống lầu, gặp Hà Tú Mẫn, cô ấy hỏi: "Phàn Kỳ đâu? Sao không đi cùng anh?”

“Chơi cả ngày hôm nay, mệt rồi, tôi bảo cô ấy đi nghỉ ngơi trước. ”

“Anh đúng là rất thương vợ. "

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm mỉm cười, Hà Tú Mẫn lên tiếng: "Đến quán cà phê đối diện ghi hình đi. "Hai người đến quán cà phê ngồi, Hà Tú Mẫn chính thức bắt đầu phỏng vấn:"Trên thị trường đang có tin đồn, tập đoàn Thiên Thược mua lại Islay Electronics là do ông Lưu Tương Niên làm ra nhằm giải quyết khó khăn sản xuất của cháu trai ông ấy. Công ty điện tử Thiên Thược của Trần Chí Khiêm đang phải đối mặt với khó khăn trong sản xuất. Hôm nay chúng tôi đã tìm gặp anh Trần Chí Khiêm, để nói đôi lời về quan điểm của anh ấy. "Trần Chí Khiêm tiếp lời: "Tôi rất bất ngờ khi nghe được những tin đồn đó, tôi không rõ về hoạt động kinh doanh của các công ty khác. Để đáp ứng nhu cầu kinh doanh, khuôn mẫu và các sản phẩm liên quan do Islay Electronics đã được điện tử Thiên Thược chuyển đi. Hiện tại Thiên Thược và Islay Electronics không có mối quan hệ hợp tác nào. "

"Khuôn mẫu và sản phẩm đã được chuyển đi? Chuyển đi đâu rồi? “

“Thiên Thược là một nhà máy gia công điện tử. Mấy năm gần đây chế tạo và gia công của Hồng Kông đang đổi chiều nhanh chóng sang đại lục. Do vấn đề chi phí nhân công, mức lương hàng tháng của nội địa hiện tại chưa đến một trăm nhân dân tệ, tương đương với hai trăm đô la Hồng Kông, mức lương hàng tháng của Hồng Kông là ba nghìn đô la Hồng Kông. Tôi không có lý do gì để chỉ đặt sản xuất lắp ráp ở mỗi Hồng Kông. ”

“Cho nên việc Thiên Thược thu mua Islay Electronics, anh không hề biết?”

“Lúc đọc tin tức tôi mới biết được chuyện này. "

Trần Chí Khiêm tạm biệt Hà Tú Mẫn đi về nhà, thấy trên bếp đã được lau dọn sạch sẽ. Đẩy cửa vào phòng thì cô đã sớm ngủ thiếp đi, con gấu kia bị ném xuống đất không thương tiếc. Anh khom lưng nhặt nó lên, đặt ở góc giường.
 
Back
Top Bottom