Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 120



“Được. ” Phó chủ nhiệm Trương nhìn về phía Trần Khâm Hiền nói: "Giáo sư Trần, cậu là một học giả, là một thầy giáo, dạym học trồng người, lòng dạ rộng lớn. Cái gọi là: Độ tận kiếp ba huynh đệ tại, gặp gõ nhất tiếu mẫn ân cừu. Cứ để ân oán bốn mươi năm trước đi theo giór thôi.

Dù giọt m.á.u đào hơn ao nước lã. Ông cụ Lưu trải qua rất nhiều vất vả mới tìm lại được cậu, ông ấy vẫn luôn nói là chưa hoàn thành trách nhiệm ucủa người ba trong nhiều năm, đây là tiếc nuối của ông ấy.

Nhưng mà quãng đời còn lại còn rất dài, các người có thể gặp lại nhau để nối tại tình cảm ba con thì đã rất may mắn. ” Không phải phó chủ nhiệm Trương ép Trần Khâm Hiền nhận ba, mà là do hoàn cảnh trước mắt ép buộc, thứ nhất là tài chính trong nước khan hiếm, nhu cầu cấp bách, cấp trên cũng hy vọng có thể giải quyết vấn đề người thân của thương nhân Hồng Kông, đương nhiên ông ta cũng không phải Trân Khâm Hiền, đứng tại góc độ của ông ta, việc nhận một người ba giàu có như thế, có trăm lợi mà không có một hại.

Ông ấy cũng không biết giáo sư Trần đang suy nghĩ chuyện gì.

Trần Khâm Hiền kiềm chế sự chán ghét khi đứng ở trước mặt người này, đứng lên, Tiết Hiểu Tĩnh c*̃ng đi theo, hai vợ chồng cúi đầu trước Lưu Tương Niên một cái, Lưu Tương Niên không biết hai người có ý gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi hai vợ chồng cúi người chào thì ngồi xuống, Trần Khâm Hiền nói: “Tài chính trong nước khan hiếm, kinh phí nghiên cứu cũng là vấn đề cấp bách, chênh lệch với các trường quốc tế rất xa, ông cụ Lưu đã quyên tiền vì trường học và bệnh viện, số tiền này có tác dụng rất lớn trong việc bồi dưỡng nhân tài trong nước. Ở việc công, tôi được coi là giáo sư của đại học T, vợ của tôi là giáo sư ngành y, chúng tôi đều rất cảm kích ngài!”

Nghe thấy ông vẫn xưng hô là “ông cụ Lưu”, Lưu Tương Niên biết đây là ông không muốn nhận, chuyện này cũng là chuyện bình thường.

Trần Khâm Hiền nói tiếp: “Căn nhà mà ông nhắc tới, có phải là Phồn Viên không?”

“Đúng. ” Lưu Tương Niên gật đầu.

Trần Khâm Hiền thở dài: “Phồn Viên vốn là nơi ẩn nấp mà ông nội tôi Trần Tế Thương tặng cho con gái, là tác phẩm đầu tiên của mẹ tôi, bà ấy đã kết hợp kiến trúc vườn và kiến trúc mỹ thuật vào nơi này. Về sau bà ấy còn thiết kế... ”

Trần Khâm Hiền đọc lên mấy trường học, số đông là trường nữ, ông nói: “Những trường học này cũng là do bà ấy bỏ vốn xây dựng, kiến trúc trường học đều có phong cách cá nhân của bà ấy. Bà ấy đã thấy nhiều cảnh tượng ăn hôm nay lo bữa ngày mai, tiền tài là thứ sống không dùng hết thì c.h.ế.t cũng không mang theo được, không bằng dùng tiền trong việc giáo dục, để có nhiều cô bé được nhận giáo dục hơn, để bọn họ có thêm nhiều lựa chọn hơn khi phải đối diện với khó khăn. Ví dụ như lúc bị phản bội thì có thể không cần nén giận, có dũng khi quay người rời đi. Nghe đến đó, hẳn là ông biết, mẹ tôi chưa bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình. Về tư, tôi không thể phản bội lại mẹ ruột của mình được. ”

“Tư Niên. Đã nhiều năm như vậy rồi, ba chưa từng thay đổi điều gì ở Phồn Viên, ba chỉ nghĩ… đáng tiếc… Mẹ con không còn ở đây. ”Lưu Tương Niên ngửa đầu, ông cụ lấy khăn ra lau nước mắt.

“Mẹ của tôi đã đi về cõi tiên, bây giờ ông còn có thể đứng ở đây đặt giả thiết nếu bà ấy còn sống thì sẽ quay về Phồn Viên sao. ”

Trần Khâm Hiền cười cười, nhìn về phía phó chủ nhiệm Trương: "Phó chủ nhiệm Trương, bên cạnh đơn vị của các người có hoa viên của nhà họ Lữ trước khi giải phóng, hẳn là ông hiểu rõ, đúng không?”Phó chủ nhiệm Trương không biết Trần Khâm Hiền nói lời này là có ý gì, ông ta gật đầu.

“Trước kia, ông Lữ cùng cô ba nhà họ Tần là thông gia, nhà họ Tần lấy một mảnh đất trung tâm, ông Lữ mời nhà thiết kế người nước ngoài đến thiết kế, đây chính là sào huyệt ân ái của hai người họ. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 121



“Đáng tiếc là mười năm sau đó, ông Lữ cưới một người vợ bé về, vào hoa viên nhà họ Lữ. Tất cả mọi người đều hâm mộ thê thiếp nhà họ Lữ hòa thuận, chưa bao giờ truyền ra bất cứ một tin đồn nào. Mãi đến những năm sáu mươi, ông Lữ và bà vợ bé uống thuốc chịu chết. Cô ba nhà họ Tần cũng rời khỏi hoa viên nhà họ Lữ. Mấy năm trước, sau khi phong ba đi qua, chính phủ hoàn trả lại nhà ở, chúng tôi nhận lại nhà, nhưng mà cô ba nhà họ Tần không muốn, tình nguyện sống cùng vợ chồng con trai ở trong căn phòng do đơn vị phân phát hai mươi mét. ”

Trần Khâm Hiền cười: "Cô ba nhà họ Tần còn dịu dàng hơn mẹ của tôi, vậy mà bà ấy còn không thể nào chấp nhận được chỗ kia nữa. Với tính cách của mẹ tôi, làm sao bà ấy có thể quay về Phồn Viên một lần nữa?”

Lời này khiến phó chủ nhiệm Trương lập tức không còn lời nào để khuyên.

Tiết Hiểu Tĩnh nói với Phàn Kỳ: “Con đã từng thấy cô ba nhà họ Tần rồi, chính là người bà Hảo trong nhà họ Lưu!”

Phàn Kỳ cố gắng nghĩ lại, trong trí nhớ, quả thật có một bà Hảo ưu nhã ôn nhu của nhà họ Lữ, cô nói: “Bà Hảo của nhà họ Lữ còn hấp bánh cho con bằng bếp than, bà ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà con từng thấy. Hóa ra lại có chuyện cũ như vậy!”

Tiết Hiểu Tĩnh sờ tóc của Phàn Kỳ: “Con cũng biết, thực ra nhà chúng ta không có nhiều quy định. Nhưng mà, nhà họ Trần tốt, nhà họ Tiết cũng tốt, cũng được coi là vọng tộc của năm đó. Nhà chúng ta chưa bao giờ giáo dục về tiền bạc, mà là nhân phẩm mới là thứ quý giá. Nói về nhân phẩm, vợ chồng ba mẹ không thể so với bà của và ba mẹ của con. Trước kia bà con làm thuê ở chỗ mẹ, bà nội Chí Khiêm biết ông nội của con bị bệnh nặng, giúp ông nội con mời bác sĩ phương Tây đến phẫu thuật, cho dù ông nội của con không còn cơ hội để sống sót. Nhưng mà nhà con vẫn luôn giữ chút tình cảm đó ở trong lòng, nhà con bảo vệ Chí Khiêm, ở trong hoàn cảnh đó đã phải chịu bao nhiêu vất vả chứ? Đợi đến khi ba mẹ trở về, nhận lại được nhà, có căn nhà lớn như vậy, mời ba mẹ và bà nội của con vào ở, bọn họ tại kiên quyết không chịu, cũng không chịu chiếm một chút lợi lộc nào. Cho nên vợ chồng ba mẹ mới có thể sống thoải mái như vậy. Mọi thứ đều được phân chia, chuyện này không thể dùng tiền tính toán được, mà chỉ có thể xét theo việc chung chí hướng, con có hiểu không?”

Mẹ Trần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Phàn Kỳ liên tục gật đầu: “Con hiểu được. ” Trần Khâm Hiền đứng lên: “Nhà chúng tôi cũng đã bày tỏ quan điểm rất rõ ràng. Thực sự rất xin lỗi, không thể nào hoàn thành được nguyện vọng của ông cụ Lưu. ”

Trần Chí Khiêm đứng lên cùng ba mình, Phàn Kỳ kéo cánh tay Tiết Hiểu Tĩnh, Trần Khâm Hiền nói với phó chủ nhiệm Trương: “Chủ nhiệm Trương, tôi và vợ mình sẽ bay đi vào chuyến xế chiều nay, trường học của chúng tôi không được nghỉ hè, công việc của vợ tôi ở trong bệnh viện cũng tương đối bận rộn. Chuyện này cứ dừng ở đây, được không?”

Lúc ông nói lời này cảm giác giống như ông coi chuyện này như một vở kịch.

Vốn là cơ thể Lưu Tương Niên không tốt, sắc mặt tái nhợt, bây giờ đã trở nên trắng bệch, ông cụ đứng lên giữ chặt Trần Khâm Hiền: “Tư Niên, ba luôn nghĩ về mẹ con trong những năm này. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ông cụ Lưu, tôi ở trong bụng mẹ tôi sống ở Trùng Khánh, mẹ đã sinh tôi ra trên đường Bảo Kê, chờ đến khi trở lại Hồng Kông thì tôi đã là đứa trẻ 5 tuổi, ông đến sân bay Khải Đức đón mẹ con tôi về Phồn Viên, cũng chỉ ôm có hai mươi phút ở trên đường không phải sao? Đến Phồn Viên, ông để cho mẹ tôi nhìn thấy cái gì? Mẹ tôi ở Phồn Viên chưa đến mười phút, về sau chúng ta gần như chưa từng gặp mặt. Gần như hai người không có cơ hội tiếp xúc, làm sao có cảm tình ba con được? Tôi có vợ có con, con trai tôi cũng đã kết hôn rồi, đột nhiên lại có người ba muốn lo lắng cho tôi sao?”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 122



Trần Khâm Hiền bất đắc đ* thở ra một hơi, đôi mắt trở nên sắc bén, hoàn toàn không còn vẻ nhã nhặn, học giả vừa rồi: “Mong ông không đổ hết mọi tội lỗi cho vấn đề lịch sử.

Vốn là mẹ của tôi sẽ trở lại Hồng Kông vào năm bốn sáu, sau đó sẽ định cư ở đây, nếu không phải do ông cưới vợ hai nhân lúc bà ấy không có ở đây, và ông là thứ nhất đại diện nhà họ Trần bán nhà máy cho người Nhật Bản khi Hồng Kông bị vây kín, khiến nhà họ Trần hổ thẹn thì bà ấy sẽ không kiên quyết rời đi.

Nếu như không phải do ông thì bà ấy sẽ c.h.ế.t vì bị sốt cao sao? Nếu như không do ông thì tôi sẽ phải làm người chăn cừu ở Thiên Sơn mười mấy năm sao? Giai đoạn lịch sử đó kết thúc vào năm 78, năm 79 trong nước có thương nhân Hồng Kông đầu tiên đầu tư xí nghiệp, nếu như ông cụ Lưu lo lắng

thì vì sao lại không về trong nước trong khoảng thời gian đầu tiên, tìm kiếm người mà mình lo lắng?”

Bị con trai chất vấn như thế, Lưu Tương Niên không thể nói về những giày vò mà mình chịu đựng trong bao nhiêu năm nay: “Tư Niên, con quá chú ý vào những chuyện vụn vặn, nếu lúc đó không hợp tác thì chỉ có con đường chết. Tại sao con lại đổ hết tội lỗi về việc con chịu khổ lên người ba, nếu như không phải do mẹ con cố chấp phải rời khỏi Hồng Kông thì làm sao con phải chịu nhiều khổ sở như vậy?”

“Đúng vậy! Cho nên cũng ở Hồng Kông, ông cụ Viên bị ám sát, người nhà họ Viên tình nguyện đóng công ty điện ảnh và tòa soạn cũng không muốn hợp tác cùng người Nhật Bản, nhà họ Viên tổn thất nặng nề. Ông lại duy trì thực lực, là người khôi phục đầu tiên sau chiến tranh. Ông là đại trượng phu co được dãn được, tôi là con trai của Trần Uyển Âm, mẹ con chúng tôi giống nhau, thích chú ý mấy chuyện vụn vặt. Nếu đã khác biệt thì ông cũng không nên cưỡng cầu. Tôi có thể không hận, nhưng nếu ông muốn tôi yêu thương thì chuyện này quá ép buộc. Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, đó mới là cách sống chung tốt nhất giữa chúng ta. ” Trần Khâm Hiền bình tĩnh lại một lần nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vợ chồng Trần Khâm Hiền đi đến trước mặt phó chủ nhiệm Trương: “Chủ nhiệm Trương, mẹ tôi đã dùng hết khả năng để cống hiến cho xã hội, một đời cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời, thân là con, tôi thực sự không thể để bà ấy lo lắng khi ở dưới cửu tuyền, xin lỗi!”

Biết rõ nhân quả, phó chủ nhiệm Trương không còn muốn khuyên, ông ta muốn mắng người, ông ta nói: “Giáo sư Trần, tôi nhỏ bé, xin cứ tự nhiên. ”

Con trai luôn nói vợ ở dưới suối vàng sẽ lo lắng, nhìn cả nhà con trai đi ra ngoài, Lưu Tương Niên lùi một bước, ngã ngồi trên ghế sa lon... Lúc này vẫn còn sớm, hai bố con đến đại lý bán vé để mua vé máy bay.

Phàn Kỳ và Tiết Hiểu Tĩnh thì khoác tay nhau đi dạo phố, bây giờ giá cả trong nước được thi hành theo hệ thống theo dõi kép, giá dự kiến ban đầu và giá thị trường khác nhau rất nhiều, có rất nhiều hàng công nghiệp nhẹ giá cả thì đắt mà chất lượng không tốt tắm.

Từ những năm 1970, ngành công nghiệp sản xuất, đặc biệt là hàng công nghiệp nhẹ đã phát triển mạnh ở Hồng Kông, hơn nữa đây cũng là một thành phố thương cảng nên quần áo và đồ điện tử đều rất rẻ.

Bây giờ là cuối tháng sáu, có rất nhiều hàng hiệu tồn kho, có một cửa hàng có chất liệu và kiểu dáng nhìn cũng đẹp, mấu chốt là chiết khấu thấp.

Mặc dù Tiết Hiểu Tĩnh nói rằng mình xuất thân từ gia tộc danh giá, nhưng cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy, của cải trong nhà lại cho con cái đến Hồng Kông để mua nhà và chi tiêu, thu nhập của hai người già cũng được coi là tốt ở Đại Lục, nhưng nếu thật sự phải tiêu tiền thì vẫn phải tính toán kỹ càng.

Không giảm giá thì không mua, còn phải mặc cả, được bà ấy dẫn đi nên Phàn Kỳ cũng hứng thú, đi mua với bà một lần, Tiết Hiểu Tĩnh còn muốn mua cho Phàn Kỳ, bà ấy và chồng đã tách ra khi còn trẻ nên vẫn luôn tiếc rằng không thể có một cô con gái.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 123



Thấy Phàn Kỳ ra ngoài một năm mà đã thay đổi rất nhiều, trong lòng cực kì vui mừng, con gái đã lớn rồi. "Mẹ, con đã mua rất nhiều rồi. Mẹ cứ mua cho mẹ là được rồi. " Phàn Kỳ nghĩ lại thì thấy không đúng: "Cũng mua vài món cho ba mẹ con nữa. "

Nói thì nói như vậy, nhưng trrong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có size của ba mẹ và anh trai?

Thấy Phàn Kỳ đắn đo không chắc chắn, Tiết Hiểu Tĩnh dùng bàn tay đo kích thước: "Vòng n.g.ự.c của ba con thì chắc lớn hơn vòng n.g.ự.c của ba A Khiêm mười phân, mẹ con thì hơi tròn nên phải mua cho bà ấy quần áo có vòng n.g.ự.c từ 98 đến 100 c... "

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Trần biết hết size của các thành viên trong nhà bọn họ nên Phàn Kỳ chỉ lo chọn kiểu, Tiết Hiểu Tĩnh nói: "Cũng không cần mua cho bà nội, bác đã mua cho bà nhưng bà cũng nói là không mặc được, bà chỉ muốn mặc áo sơ mi vải chéo cũ. Do mẹ con may cho bà. "

"Dạ được! Hiểu rồi. "

Gần đây, Phàn Kỳ kiếm tiền được rất nhiều tiền nên chọn không ít, lúc tính tiền thì bị Tiết Hiểu Tĩnh lấy đi và trả tiền toàn bộ.

Thanh toán tiền hàng xong, Tiết Hiểu Tĩnh hỏi: "Kỳ Kỳ, có chỗ nào bán mỹ phẩm không?"

Phàn Kỳ dẫn bà đến một cửa hàng chuyên bán mỹ phẩm giảm giá, Tiết Hiểu Tĩnh ghé sát vào tai Phàn Kỳ, nói: "Mẹ muốn mua cho anh trai con một bộ mỹ phẩm. "

"Vì sao?" Phàn Kỳ tò mò mở to mắt. "Mẹ giới thiệu cho nó một cô gái nhỏ ở bệnh viện mẹ, cô gái nhỏ có vẻ ngoài xinh đẹp, hơn nữa năng lực nghiệp vụ cũng tốt, cực kì kiên nhẫn với bệnh nhân. Anh của con đi xem phim với người ta, ấn tượng của người ta đối với anh con cũng tốt, mẹ nghe nói là anh con c*̃ng thích. ”

“Thật không?”

“Mua một bộ mỹ phẩm cho anh con, rồi để nó tặng cho cô gái đó. Được không?" Mặt mày Tiết Hiểu Tĩnh hớn hở.

"Được, được. "Phàn Kỳ chọn một bộ quần áo hàng hiệu của Pháp dành cho các cô gái trẻ, cầm cẩn thận, Tiết Hiểu Tĩnh thì chuẩn bị rời đi. Phàn Kỳ lôi kéo bà: "Mỹ phẩm ở đây rất rẻ, mẹ cũng mua vài món đi!”

“Mẹ hả, mẹ dùng Maxam là được rồi. " Tiết Hiểu Tĩnh muốn đi ra ngoài.

Phàn Kỳ ôm lấy cánh tay của bà ấy, cầm hai bộ mỹ phẩm phù hợp với tuổi của mẹ, lại kéo bà ấy đi mua kem dưỡng vai và cổ cho bà ấy, loại kem dưỡng vai và cổ này là kiếp trước Phàn Kỳ đã mua cho người bảo mẫu chăm sóc cô lúc nhỏ. "

Kem dưỡng tay này rất tốt, giá cũng rẻ, bác sĩ như mẹ phải rửa tay rất nhiều, mẹ lấy thêm mấy cái tặng cho đồng nghiệp đi!" Phàn Kỳ lại giúp cô lấy mấy lọ linh tinh. Tiết Hiểu Tĩnh nhìn Phàn Kỳ đang chọn quà cho bà mang về thì có cảm giác như con gái đột nhiên đã trưởng thành rồi, trước giờ trong lòng vẫn luôn bồn chồn nhưng nay đã thả lòng hơn nhiều rồi. Phàn Kỳ chọn gần đủ rồi, cô bước nhanh tới trước quầy, Tiết Hiểu Tĩnh lại muốn giành tính tiền nhưng Phàn Kỳ đã trả tiền trước.

Phàn Kỳ không phát hiện, khi Tiết Hiểu Tĩnh nghe thấy tổng cộng hơn 1500 đô la Hồng Kông thì thịt trên mặt run rẩy. Cô kéo Tiết Hiểu Tĩnh cùng đi ra ngoài: "Anh trai tìm được đối tượng tốt rồi thì mẹ nên vui vẻ!"Thay đổi chủ đề nên Tiết Hiểu Tĩnh cũng lập tức hăng hái: "Đúng vậy! A Tuấn tìm được đối tượng rồi nên nhà cửa lại thành vấn đề. Ngược lại nếu nói với ba mẹ con để cho bọn họ tới ở thì mọi thứ cũng không có ý nghĩa gì cả. ”

“Quả thực điều này không tốt lắm. " Nhà họ Trần có nhà là chuyện của nhà họ Trần, hai nhà cùng ở một dưới mái nhà thì môi và răng cũng sẽ đánh nhau, cho dù quan hệ tốt, thì cũng sẽ phiền phức nếu có sự ngăn cách.

"Phải chờ xưởng đóng tàu phân nhà đến khi nào? Cũng không thể để cô dâu gả tới một căn nhà năm miệng ăn, còn ở trong căn phòng hai mươi mét vuông chứ? Sau này còn có con cái nữa?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 124



Tiết Hiểu Tĩnh cũng biết không được, có thể suy nghĩ thay nhà họ Phàn một chút, thật sự rất phiền phức: "Con không biết đâu, có rất nhiều người già không tìm được nhà, nhưng mà lại không có quá nhiều trai già không tìm được vợ. " Câu này cũng là sự thật, không nói tới việc có con, chỉ tính việc kết hôn mà nhét một gia đình năm miệng ăn vào cùng một chồ thì sao hai vợ chồng trẻ trải qua được cuộc sống vợ chồng?

Trong trí nhớ của nguyên chủ thì quả thật ở Hồng Kông rất khó khăn, vậy mà cô lại vươn tay đòi tiền trong nhà, nói thật là rất quá đáng.

Phàn Kỳ ghi nhớ những lời này trong lòng, và xem xem mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền sau tết, vào lúc đó thì giá phòng ở Thượng Hải cũng không cao nhỉ?

Nhìn thấy tiệm bánh đang xếp hàng ở đằng trước thì Phàn Kỳ cũng đến xếp hàng: "Mẹ, bánh của bà chủ tiệm này ăn rất ngon. Mẹ mua một ít về chia cho đồng nghiệp trong đơn vị đi. "

Tiết Hiểu Tĩnh nhìn túi mỹ phẩm trên đất, lại nhìn con gái nhiệt tình mua đồ, tự nói với mình rằng đây là tấm lòng của con, không được mất hứng.

Hai ba con nhìn mẹ chồng con dâu cầm bao lớn bao nhỏ vào cửa, Trần Khâm Hiền cười nói: "Đây là được mùa lớn rồi. "

Tiết Hiểu Tĩnh ngồi kế bên cạnh Trần Khâm Hiền, rất đắc ý: "Niếp Niếp mua mỹ phẩm thoa mặt cho em. "

"Em lại thoa cho mềm thêm chút nữa thì chúng ta sẽ trở thành hai thế hệ mất. "

Tiết Hiểu Tĩnh sờ tóc của người đàn ông: "Thật ra lúc nãy em tính mua thuốc nhuộm tóc cho anh!”

“Không muốn. Anh như vậy rất tốt. Em đừng để bị lừa. "

Trần Chí Khiêm đứng lên: "Hai người về rồi thì đi ăn cơm tối nào!"Mới bước ra cửa khách sạn, Phàn Kỳ muốn đi về phía bên tay phải nhưng bị Trần Chí Khiêm một kéo qua, đi về phía con hẻm nhỏ bên cạnh, vừa nãy còn âm thầm nói rằng ba mẹ đã đến đây thì phải dẫn bọn họ đi ăn món Quảng Đông chính gốc mà? Sao bây giờ lại dẫn đi ăn thịt nướng ở một tiệm trong hẻm nhỏ?

Mùi vị ngon, nhưng mà ăn cơm ở ven đường, hoàn cảnh chênh lệch, hai người bọn họ ăn thì thôi đi, nhưng dẫn ba mẹ đến thì có phải là không được tốt lắm không?Ba Trần mẹ Trần hoàn toàn không thèm để ý, mẹ Trần mẹ gắp một cái chân vịt cho Phàn Kỳ: "Niếp Niếp, A Khiêm, ngày mai ba mẹ có chuyến bay lúc mười một giờ nên sáng sớm đã ra sân bay rồi, các con cũng đừng chạy tới tiễn ba mẹ. Các con cứ bận chuyện của mình, chờ đến tết lại quay về nhà. "

Ăn cơm với ba Trần mẹ Trần mẹ xong thì hai người cùng nhau về nhà, Phàn Kỳ oán giận: "Không phải đã nói sẽ tới tiệm rượu Vân Nguyệt sao? Hiếm khi ba mẹ tới đây một lần. ”

“Cô có biết mẹ tôi gọi tôi đi vào làm gì không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ nghiêng đầu nghi ngờ nhìn anh, Trần Chí Khiêm bị vẻ mặt của cô làm cho tức cười: "Bà ấy cho anh tôi lăm nghìn, nói rằng cô mua rất nhiều, có điều là tấm lòng của cô nên mẹ cũng không thể từ chối được. Bà ấy đau lòng lắm rồi. "Đúng vậy! Gần đây mình kiếm được tiền nên thói quen xa hoa lúc trước đã quay lại rồi. Phàn Kỳ: "Anh không lấy tiền của mẹ chứ chứ? Thật ra gần đây tôi kiếm được rất nhiều tiền. "

"Tôi đẩy tiền ra, mẹ nói với anh rằng nếu như hai chúng ta thật sự dư dả thì tích góp một ít tiền, đến lúc thì mua một căn hộ cho ba mẹ cô. Chắc chắn ba mẹ cô sẽ không chịu vào ở trong vườn hoa của nhà họ Trần. Bởi vì anh là con trai nuôi của bọn họ, lại còn là con rể, em thì là con gái, nếu như hai chúng ta mua nhà thì chắc chắn ba mẹ sẽ đồng ý dọn vào ở. Bọn họ có chỗ ở rồi thì tặng cho anh trai căn nhà hiện tại để kết hôn là có thể giải quyết vấn đề. "Phàn Kỳ gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy, giá phòng bây giờ của Thượng Hải có mắc không?"

"Bởi vì nhà đều do đơn vị phân phối nên người bình thường cũng sẽ không muốn mua. Ở khu vực của tôi thì một mét vuông giá bốn, năm trăm còn không có người mua. "
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 125



"Ba mẹ tôi muốn có thêm bà nội nên cần hai phòng ngủ. "

"Những ngôi nhà có thể mua được trên thị trường Đại Lục hiện nay có diện tích tối đa là năm mươi mét vuông. "

Phàn Kỳ tính toán một lát: "Là khoảng 25000, tỉ lệ của nhân dân tệ và đô la

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồng Kông đô la

khoảng 1:2 nhỉ? Vậy là khoảng năm vạn đô la Hồng Kông. Để tôi mua!"

Tàu điện ngầm mở cửa, Phàn Kỳ đi vào, Trần Chí Khiêm đi theo ở phía sau, anh đi tới bên cạnh cô, cau mày hỏi: "Cái gì gọi là cô mua?"

"Nhà cho ba mẹ tôi thì để tôi mua. " Phàn Kỳ cho rằng đây là điều hợp tình hợp lí, dù sao cô cũng là con gái ruột của nhà họ Phàn: "Anh đừng nhúng tay vào, anh từ bỏ đi Mỹ để ở lại với tôi, chắc chắn ba mẹ tôi đã rất áy náy rồi, giờ còn muốn bỏ tiền mua nhà thì trong lòng bọn họ sẽ càng bất an hơn. Đến lúc hai chúng ta ly hôn thì sao anh còn để cho bọn họ chỗ để ở chứ?"

Rõ ràng cô nói rất đúng, nhưng Trần Chí Khiêm phát hiện mình cũng rất khó chịu, rất khó chấp nhận cô phân rõ ràng như vậy, đứng ở đằng kia không nói lời nào. Phàn Kỳ không nghe thấy anh trả lời, buồn bực, không phải anh nên trả lời "Ừ" hoặc là "Đúng" sao? Sao lại không nói gì? Ngửa đầu nhìn anh, phát hiện anh vốn bình thường, nhưng sao bây giờ sắc mặt lại thay đổi, giống như người ta hỏi mượn tiền anh không trả vậy.

Phàn Kỳ cẩn thận nhớ lại, mình cũng đâu có nói sai, đã chọc giận anh chỗ nào vậy?

Phàn Kỳ đang nghĩ mãi không ra thì thấy có một cô gái mười mấy tuổi từ cửa đi tới đang ôm một con gấu màu vàng nhạt, nhìn thấy cái này, Phàn Kỳ không còn những suy nghĩ khác, đôi mắt nhìn chằm chằm gấu bông trong tay người ta. Trần Chí Khiêm buồn bực một lát, phát hiện vì sao cô lại không nói chuyện, cúi đầu nhìn thì thấy Phàn Kỳ đang nhìn chằm chằm gấu bông trong tay con gái nhà người ta, đôi mắt sáng lấp lánh.

Anh kéo cô: "Đứng đây. "Phàn Kỳ đi ra trước cửa xe, còn lưu luyến nhìn con gấu bông kia một chút. Rất muốn, nhưng mà trong nhà thực sự quá nhỏ.

"Đi cầu thang cẩn thận một chút. " Trần Chí Khiêm nhắc nhở cô. Phàn Kỳ cúi đầu ủ rũ đi theo sát anh tới lối ra của tàu điện ngầm, giờ phút này bên ngoài trời đang mưa to.

Đèn đường rọi xuống, hạt mưa lít nha lít nhít, Trần Chí Khiêm cúi đầu nói với cô: "Tôi đi qua trước để lấy dù, còn cô thì đứng đây chờ. ”

“Anh dầm mưa chạy qua, sau đó lại quay lại đón tôi? Có bị bệnh không? Cùng nhau chạy qua!"

Trần Chí Khiêm chưa kịp trả lời mà Phàn Kỳ đã chạy vào trong mưa, anh lập tức đuổi theo. Phòng của bọn họ nói là ở bên cạnh tàu điện ngầm nhưng mà vẫn phải đi hơn mười phút, Phàn Kỳ liều mạng cả một đoạn đường, cả người ướt đẫm bước vào trong thang máy, lập tức không chịu nổi, cúi người th* d*c: "Không ổn rồi, tôi chạy sắp c.h.ế.t rồi. "

Trần Chí Khiêm đưa bàn tay cho cô, Phàn Kỳ nắm tay anh đứng lên, tiếp tục thở. "Phàn Kỳ. " Trần Chí Khiêm gọi nàng.

"Hả?"

"Ngày mai có muốn bắt đầu chạy bộ vào sáng sớm cùng với tôi không?" Trần Chí Khiêm thấy cô không trả lời nên lại nói thêm một câu: "Tiện thể giảm cân. "

Trần Chí Khiêm nói cô giảm cân đã nhắc nhở cô một chuyện, cô hỏi: "Giảm cân? Tôi mập?"

Cô lại bắt đầu làm phiền? Mình đúng là vạch áo cho người xem lưng mà, nói cô mập làm gì chứ? Có điều cô thích ăn như thế, còn ngủ như heo, cũng không phải mập, nhưng mà cô mới chạy đoạn đường ngắn như vậy mà đã th* d*c thì thật sự phải rèn luyện.

Trần Chí Khiêm tạm thời không biết trả lời cô như thế nào, nhìn thấy cửa thang máy mở ra nên nói một tiếng: "Đi thôi. "

Phàn Kỳ đi theo sau, cô vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề cái bụng của mình nên khi bước đi lại thỉnh thoảng cúi đầu nhìn, cũng không phát hiện đã đi đến cửa nên va vào Trần Chí Khiêm đang mở cửa, rồi bị anh oán giận: "Sao đi đường lại không chịu nhìn đường?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 126



"Không phải anh nói tôi mập sao, nhiều thịt hơn sao? Còn nói thịt trên bụng tôi nhiều hơn nên em đang nhìn bụng của em. " Trần Chí Khiêm chờ sau khi cô vào nhà thì đóng cửa lại:"Nhanh chóng đi tắm đi, cả người ướt đẫm rồi. "

Phàn Kỳ tắm một hồi rồi quấn tóc trong một chiếc khăn và đi ra khỏi phòng tắm, tay nắm thịt trên bụng qua lớp áo thun.

Thấy cô xoắn xít như thế, Trần Chí Khiêm nói với cô: "Cô chỉ tăng cân một chút thôi. Không nhìn kỹ một chút thì sẽ không thấy. "

Phàn Kỳ trừng lớn hai mắt nhìn anh, giống như là hiểu biết về một người lại từ đầu: "Anh còn nhìn kỹ? Trần Chí Khiêm, anh nhìn lén tôi?"

Này? Có ý gì hả? Trần Chí Khiêm tức giận: "Cô ngủ quá xấu, trên người thì không bao giờ đắp chăn, áo thun thì luôn cuốn lên ngực, để lộ cái bụng giống như con ếch, tôi không nhìn cũng không được. Tôi nhìn lén cái gì?"

Phàn Kỳ đang ngạc nhiên, nhét vạt áo vào cạp quần, chắc là như vậy sẽ không lộ bụng ra nhỉ?

Trần Chí Khiêm thấy cô nhét vạt áo ở ngay trước mặt anh, anh lắc đầu: quả thật cô không hề xem anh là người ngoài.

Lưu Tương Niên ngồi ở trong phòng họp, nhìn cảng Victoria thông qua tấm kính, biểu cảm trên mặt thần bí khó lường, nghe ngài Ấn - cổ đông đứng thứ hai của Islay Electronics thương lượng giá cả: "Ông chủ Lưu, nếu như ngài thật sự muốn, bốn xu một cổ phiếu, tôi cũng đánh giá cao tình yêu của anh dành cho cháu trai của anh. "

Vân Mộng Hạ Vũ

"Giá cổ phiếu trung bình của Islay Electronics trong ba mươi ngày giao dịch đầu tiên chỉ có tám xu, nhưng bây giờ ông lại muốn bốn xu một cổ phiếu?"Lưu Tương Niên đứng lên:"Vậy hôm nay cứ như vậy đi. Ông cứ trở về suy nghĩ thật kỹ. "Trợ lý Lưu Tương Niên cười một tiếng: "Ngài Ấn, công ty của anh không phải là công ty sản xuất thiết bị điện tử duy nhất ở Hồng Kông. Islay của mấy anh chỉ vừa đủ ăn, nhưng vẫn lỗ vốn, cậu chủ của chúng tôi khi đó trong tay không có tiền, không có tài nguyên nên mới có thể đến chỗ các ông gia công. Ông có tin không, hai ngày nữa ông chủ Lưu sẽ mua lại Vĩ Khoa cho cậu chủ của chúng tôi? Khi đó, Islay của anh tăng từ sáu xu lên rồi lại quay về sáu xu. Ông chủ Hoàng của các anh đã biến một nhà máy tốt thành tình trạng như ngày hôm nay, nhân lúc bây giờ giá cổ phiếu đang tăng thì còn có thể bán được vài đồng, giờ sẽ mua với giá một xu năm, ông có bán không?"Ngài Ấn thấy Lưu Tương Niên đi ra ngoài: "Ông chủ Lưu, ngài cũng không có cách nào thu được nhiều cổ phần Islay như vậy ở thị trường bên ngoài. "

Lời nói này khiến Lưu Tương Niên dừng lại: "Hai xu năm, ông muốn bán thì bán. "Vị Ấn tiên sinh này suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy lấy cái giá này. "Tiễn vị cổ đông thứ hai của Islay đi, trợ lý nói với Lưu Tương Niên: "Ông chủ, cái giá này có phải là quá cao không. Cổ phần của ông ta đã được chuyển nhượng, một khi thu mua thất bại thì không thể chuyển nhượng trong vòng sáu tháng, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ thất bại ở trong tay. "Lưu Tương Niên dựa vào ghế, muốn lấy được cổ phần để khống chế quyền thì cổ phần của vị cổ đông thứ hai này không đủ, anh nói: "Vì để thằng bé quay về thì tóm lại phải dùng chút tiền này. Phần còn lại thì thu mua ở trên thị trường, để Hứa Hạt bắt đầu thu mua cổ phiếu của Islay Electronics. "

"Được. "Phàn Kỳ ăn cơm xong thì muốn gục xuống bàn chợp mắt. Có một ly cà phê đặt lên bàn, Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn, là Liêu Nhã Triết, cô cầm ly cà phê lên uống một ngụm. Liêu Nhã Triết nói: "Đi thôi, sắp bắt đầu phiên giao dịch rồi. "

Phàn Kỳ đứng lên, chân rất đau, cô gõ hai cái, bước đi hơi không được tự nhiên. "Phàn Kỳ, chủ nhật được nghỉ mà cô còn không có tinh thần. Chồng cô cũng lợi hại quá đi chứ? Giày vò cô thành như vậy?”

“Cút!"Phàn Kỳ mắng một tiếng, chuyện không giống như Liêu Nhã Triết nghĩ, nhưng mà còn khiến người ta tức giận hơn so với chuyện Liêu Nhã Triết nghĩ tới.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 127



Trong quyển sách nói rằng Trần Chí Khiêm sẽ không tái hôn sau khi vợ qua đời. Trước đó vẫn còn đang suy nghĩ rằng tại sao anh lại không tái hôn, bây giờ đã biết rồi, anh như vậy thì dù cho có đẹp trai đến đâu cũng sẽ không có ai muốn. Cô còn chưa đồng ý muốn chạy bộ sáng sớm đâu! Mà sáng sớm hôm nay, năm giờ rưỡi đã đánh thức cô dậy, kéo cô đi xuống lầu chạy bộ, chạy ròng rã 40 phút, cô mệt giống như chó mà anh còn nói không được đi thang máy tên lầu, đi cầu thang là cách tập thể dục cực kì tốt.

Tập thể dục cái quỷ gì! Bị anh kéo bò đến tầng mười sáu, cô đã mệt đến mức sắp gục xuống rồi.

Lúc đó nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy vẫn còn khoẻ, qua giữa trưa thì cô chỉ cảm thấy đi đứng đau không chịu được, tên khốn kiếp này không biết tiến lên từ từ sao?

Bước vào phòng giao dịch, cỗ phiếu của máy điều khiển trò chơi điện tử đã tăng ba ngày liên tiếp trong tuần trước tuần trước, hôm nay đã xuống, toàn bộ thị trường đã bắt đầu rớt xuống, đương nhiên Islay Electronics trong tay cô c*̃ng rớt xuống.

Nhưng xét từ dòng tiền chảy ra thì tài chính chủ lực vẫn chưa chạy trốn, cho nên cô vẫn chưa giảm kho. Buổi chiều, vừa bắt đầu phiên giao dịch thì cô lập tức phát hiện Istay Etectronics dẫn đầu trong việc tăng lên, đang liên tục ăn rất nhiều đơn hàng lớn, giá cổ phiếu từng bước tăng lên, phương pháp này nhìn qua giống như là một tay già đời. Tăng lên rất nhiều, buổi sáng giá cổ phiếu vẫn chìm dưới nước, vào lúc này lại được kéo lên rồi tại đẩy xuống, thị trường lợi nhuận đồn dập chạy trốn.

Ngay sau đó, khối lượng giao dịch giảm xuống và giá cổ phiếu lại tăng lần nữa, vào lúc này, cảm xúc lên men, các loại cổ phiếu cùng loại cũng dồn dập tăng theo.

Cổ phiếu máy điều khiển trò chơi điện tử lại nhanh chóng hot lên lần nữa, Phàn Kỳ nhìn giá cổ phiếu tăng vọt, buổi sáng từ mười chín xu, giờ phút này đã tăng gần gấp đôi. Thật sự rất phiền phức khi kiểm tra từng mệnh lệnh, giá cổ phiếu giằng co ở khoảng ba mươi xu, và có một nền tảng được thiết lập để giải quyết vấn đề đó.

Chị Hạng gọi điện thoại xuống: "Kỳ Kỳ, Islay Electronics tăng nhiều như vậy, có muốn chạy hay không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Rơi túi xuống là an toàn, không có vấn đề gì. Có điều, em cảm thấy còn có thể theo dõi. "

"Vậy chị c*̃ng theo dõi?"Cúp điện thoại, Phàn Kỳ xác định là có tài chính tiếp sức nên sẽ không quan tâm. Quá mệt mỏi, cô nên về nhà đi ngủ.

Phàn Kỳ rời khỏi văn phòng, đi tới cửa thang máy chờ thang máy, sáng sớm hôm nay bị Trần Chí Khiêm kéo bò cầu thang, bây giờ cô có thể đi thang máy thì chắc chắn sẽ không đi thang bộ. "Ngài Uông, vậy cứ như thế nhé. " Một giọng nói vang lên.

Phàn Kỳ quay đầu nhìn, thấy Hứa Hạt của Trường Hưng đang hộ tống người quen của nguyên chủ, đạo diễn Uông Thiếu Dương đi tới cửa thang máy. Hứa Hạt dùng ánh mắt khinh bỉ lướt qua cô một lát, Uông Thiếu Dương đã nhân đôi biểu cảm của Hứa Hạt.

Cửa thang máy mở ra, Phàn Kỳ bước vào trong thang máy, Uông Thiếu Dương cũng bước vào theo, phất tay với Hứa Hạt. Cửa thang máy đóng lại, Uông Thiếu Dương trọc nửa đầu cũng ở trong tháng máy, vẻ mặt ba phần hèn mọn ba phần đầy mỡ bốn phần xấu hổ: "Phàn Kỳ, lại gặp mặt rồi, sao không chào?"

"Ai quy định tôi phải chào hỏi trước? Nữ hoàng Anh sao?" Thang máy đã tới tầng một, Phàn Kỳ ra khỏi thang máy.

Uông Thiếu Dương ở sau lưng cô: "Trước đây thì cứ anh Dương, anh Dương, gọi ngọt ngào bao nhiêu, bây giờ lại rút x vô tình?"

Cái gì gọi là rút x vô tình? Quả thật nguyên chủ có nịnh nọt anh ta một chút, có điều cuối cùng cô gái cũng không thể buông tay, nhưng mà chỉ gọi ngoài miệng chứ căn bản chưa từng xảy ra cử chỉ thân mật thực chất nào.

"Chú ý lời nói của anh. " Phàn Kỳ nhắc nhở anh ta.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 128



Uông Thiếu Dương chê cười đi tới bên cạnh Phàn Kỳ, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cô quả thật rất thông minh, biết nhà họ Lưu không thể cho cô vào cửa nên vây Nguy cứu Triệu, ôm đùi Liêu Kế Khánh để đóng vai chính trong phần mở đầu của "Ai là thần chứng khoán", muốn dựa vào cái này chuyển hình? Có lẽ là cô không biết? Tôi đã nhận quay phần mở đầu của bộ phim này, hơn nữa quay cùng phần đầu phim này còn có phim điện ảnh "Vua chứng khoán”, cô cũng biết doanh thu phòng vé của "Thiên vương bất bại" là tôi đây. Muốn chuyển hình thì đây là một cơ hội tuyệt vời. Cô còn nhớ lời lần trước tôi nói với cô không? Tôi chờ điện thoại của cô. " Phàn Kỳ trả lại anh ta một người da đen có dấu chấm hỏi đầy mặt: "Ông Uông, không hổ là người làm phim, trí tưởng tượng hết sức phong phú. Anh cứ thong thả chờ!”

Không muốn nói nhiều với tên khốn kiếp này, bây giờ cô chỉ muốn về nhà nằm.

Phàn Kỳ về đến nhà, cầm quần áo tắm rửa sạch sẽ rồi lập tức vào nhà đóng cửa, mở máy lạnh và nằm xuống.

Trong mơ màng nghe, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên ngoài vang lên, cô đi chân đất, đi ra ngoài nghe điện thoại: "Alo!"

"Phàn Kỳ, cô không thoải mái sao?"

Là Trần Chí Khiêm, cô trả lời: "Không có!"

"Tôi gọi điện thoại cho Diêu Hoa, cô ấy nói rằng cô đã đi từ lâu rồi. Không có chuyện gì là tốt rồi. " Ở bên kia điện thoại, hình như Trần Chí Khiêm thở phào nhẹ nhõm: "Tối nay tôi đi xã giao nên không về ăn cơm, cô cứ ăn trước đi. "

Lúc này Phàn Kỳ mới tỉnh lại, nhớ tới người đầu xỏ hôm nay khiến mình khó chịu thì cô nổi nóng: "Đều tại anh, mới hừng sáng đã kéo tôi đi chạy bộ. Cả ngày nay tôi đều mệt muốn chết. Tôi không thèm nghe anh nói nữa, tôi muốn đi ngủ bù. "

Cúp điện thoại, Phàn Kỳ tiếp tục nhào lên giường ngủ bù, khi tỉnh lại thì vén một góc rèm cửa sổ lên, thấy ở ngoài đã có hàng ngọn ngọn đèn, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi. Từ từ xoay người, cô rời khỏi phòng, tìm và lấy cà chua và trứng gà trong tủ lạnh ra, thêm một gói mì, đây là một bát mì cà chua trứng gà. Mở ti vi lên, kênh tài chính đang chiếu thông tin về thị trường chứng khoán, Phàn Kỳ đang gắp mì dở thì thấy trên bảng tin hôm nay đang nói rằng Islay Electronics có một chấn động lớn, cao nhất là 35 xu, thấp nhất hai xu và giá đóng cửa là ba xu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thị trường chứng khoán Hồng Kông lên xuống như vậy cũng không hiếm thấy, có điều liên quan đến cổ phiếu của máy điều khiển trò chơi điện tử nên bị lôi ra thảo luận, ngày mai phải theo dõi một chút, nếu như có sự bất đồng lớn với tài chính thì cô phải chạy. Ở kiếp trước, cổ phiếu hạng A dẫn đầu tăng đến bảy, tám lần, bởi vậy cảm xúc cũng lên men bảy, tám ngày, có vốn lưu động tiếp sức, có thêm người cứng cỏi, tóm lại là dẫn đầu tăng trước, rồi cuối cùng mới hạ, khi có thời gian thì tài chính có thể tháo chạy. Thị trường chứng khoán Hồng Kông thì không giống vậy, không có giới hạn giá cả, toàn bộ số tiền tăng lên sẽ nhanh chóng được đổi thành tiền mặt, hơi bất cẩn một chút là sẽ bị vùi vào. Bọn họ cực kỳ cẩn thận khi thao tác vốn lưu động trên thị trường chứng khoán Hồng Kông, một khi chúng tăng lên thì phải cẩn thận hơn gấp đôi.

Tiếng chìa khóa vặn khóa cửa vang lên, cửa bị đẩy ra, đôi đũa đang chọc mì của Phàn Kỳ dừng lại, cô nhìn thấy Trần Chí Khiêm ôm một gấu trắng lớn lông xù. Cái này là cho cô sao?Anh bước vào, đôi mắt Phàn Kỳ nhìn chằm chằm gấu trắng lớn, đũa gắp lấy mì sợi nhét vào trong miệng.

"Ăn ngon ghê, sắp chọc vào lỗ mũi rồi kìa. " Trần Chí Khiêm nhắc nhở. Có gấu bông rồi thì sao có thể quan tâm đến mì nữa chứ? Phàn Kỳ để đũa xuống hỏi: "Ở đâu ra vậy?"Nhìn cô không thèm ăn cơm thì Trần Chí Khiêm nhét con gấu vào trong lòng cô.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 129



Nhận được gấu trắng lớn, bộ lông này thật mềm mại, mặc dù không phải gấu Phác Phác nhưng cô vẫn rất thích, rất thích. Trần Chí Khiêm thấy cô cực kì chuyên tâm xoa bóp gấu thì khóe miệng anh nở nụ cười: "Tôi dự định bán máy chơi game và tặng một con gấu trúc nhỏ Kỳ Kỳ, vì thế nên đã đi tìm một nhà máy sản xuất đồ chơi để in bản mẫu. Tiện thể lấy cho cô một con. Lần trước ở trong tàu điện ngầm, có biết bao nhiêu người mà còn coi trọng gấu bông của người ta. Mau ăn mì đi, nở hết rồi kìa. "

Phàn Kỳ đặt gấu bông lên đùi, nhanh chóng gắp mì.

Trần Chí Khiêm nhìn các nhà phê bình chứng khoán trên tivi đang thảo luận cổ phiếu của máy điều khiển trò chơi điện tử Vị vua trở về, nói rằng sức kêu gọi của thị trường rất mạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm nhìn quần áo trên người cô: "Cô đã tắm rửa rồi hả?"

Trần Chí Khiêm đi tắm, Phàn Kỳ thì rửa chén bát, ăn no rồi thì cô ôm gấu trắng lớn ngồi trên ghế xem ti vi, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Phàn Kỳ nghe máy: "Alo. "

"Hôm nay cô đã gặp ngài Uông rồi sao?" Người đại diện hỏi.

"Ừ, làm sao vậy. "

"Ngày mai cô hãy tới công ty làm thủ tục hủy bỏ hợp đồng. "

Trong lòng Phàn Kỳ hơi hiểu rõ, cô hỏi: "Không phải còn quay phần đầu của ông Thang sao, vẫn chưa ký hợp đồng à?”

“Cô còn muốn quay phần đầu hả?" Người đại diện cười ra tiếng: "Cô không biết là ngoài đắc tội với ngài Uông ra thì cô còn đắc tội với tiểu thư Hứa Trường Hưng sao?"Phàn Kỳ trầm ngâm một lúc, buổi sáng cô phải theo dõi thị trường, cô nói: "Được rồi! Chiều mai tôi có thể tới làm thủ tục không?"

Trần Chí Khiêm từ bên trong đi ra: "Ai gọi vậy?”

“Thái Gia Đống, người đại diện của tôi. Kêu tôi bốn giờ chiều mai đến công ty làm thủ tục hủy hợp đồng. ”

“Không phải cô nói là phải quay phần đầu của chuyên mục nào sao?" Trần Chí Khiêm lau tóc đi ra từ trong phòng vệ sinh.

Phàn Kỳ xoa đầu gấu trắng lớn, bất đắc dĩ: "Ngày hôm nay, lúc tôi đi về thì đụng trúng Hứa Hạt và Uông Thiếu Dương đi ra, Uông Thiếu Dương lập tức quái gở đi theo sát tôi và nói rằng anh ta sẽ quay phần đầu, còn muốn quay một bộ phim đề tài chứng khoán. Anh ta nghĩ rằng tôi vẫn còn đi quay phim. Lại còn nói... "Câu nói kia quá bỉ ổi, Phàn Kỳ không thể nói ra trước mặt Trần Chí Khiêm được. "Anh ta nói cái gì?"

"Quên đi, quên đi! Em so đo với cặn bã làm gì chứ?" Phàn Kỳ dùng sức xoa gấu bông lớn màu trắng để khiến mình bớt giận. Trần Chí Khiêm cắn răng, Uông Thiếu Dương?Không thể nói kiếp trước Phàn Kỳ không sai. Thế nhưng không có Uông Thiếu Dương thì chí ít Phàn Kỳ sẽ không tới Hồng Kông, cũng sẽ không đóng phim ở Đại Lục, cũng sẽ không đóng phim tình yêu. Mà chắc chắn mình sẽ đi con đường xuất ngoại do nhà nước cung cấp chi phí, cũng sẽ không tình cờ gặp Lưu Tương Niên, sau đó cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Dù cho kiếp trước, mình đã khiến ông ta không sống được ở Hồng Kông và Đại Lục, cuối cùng chạy đi Canada thì Trần Chí Khiêm vẫn khó chịu khi nghĩ tới người này. Trần Chí Khiêm bất giác xoa đầu Phàn Kỳ. Cô gái ôm gấu bông lớn màu trắng này e là rất tức giận nhỉ?Phàn Kỳ muốn tránh ra, nhưng nhìn vì địa vị của gấu trắng lớn, thôi thì cứ để cho anh xoa vậy!

"Ăn tối xong rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi. Đã trễ rồi. "Phàn Kỳ rửa mặt, nhìn con gấu bông trắng lớn ngồi trên ghế trong phòng khách, nếu như cầm nó vào trong phòng thì có tốn diện tích không nhỉ? Thật ra cũng không lớn lắm! Khoảng bốn mươi, năm mươi centimet nhỉ? Chắc là có thể đặt ở dưới gót chân ha?Phàn Kỳ ôm gấu bông lớn màu trắng lên giường, nói rằng sẽ để ở dưới gót chân nhưng cô không nỡ, nên đặt gấu trắng lớn ở phía trong cùng của giường, cô nằm xuống bên cạnh ôm lấy gấu trắng lớn, nhìn có vẻ như rất ổn!

"Tắt đèn đi ngủ. "
 
Back
Top Bottom