Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 110



Nửa năm trước anh quyết định thành lập một công ty, thành lập công ty là chuyện để dàng, nhưng mà muốn tạo ra được sản phẩm thì rất khó, anh không có tiền mở nhà máy, chỉ có thể tìm kiếm nhà máy gia công. Hồng Kông có hãng điện tử Nhật Bản sử dụng nhà máy làm gia công, nhưng mà làm gì có nhà máy nào chịu đồng ý giúp một sinh viên đại học mới mở công ty như vậy?

Anh đã tìm được Islay Electronics liên tục thua lỗ mấy năm.

Ông chủ Islay Electronics muốn hợp tác lâu dài với công ty Nhật Bản cho nên đã bỏ ra nhiều tiền mua thiết bị mới, nhưng mà không ký thỏa thuận liên quan đến GT, bọn họ tập trung tinh thần phối hợp GT làm hàng mẫu với số lượng nhỏ để thử nghiệm.

Sau khi sản xuất hàng loạt thì GT báo giá rất cao cho Islay Electronics, phải hạ giá liên tục.

Islay Electronics đã đầu tư rất nhiều vào thiết bị, lúc trước phối hợp nghiên cứu phát minh sản phẩm GT c*̃ng đầu tư rất nhiều, không thể hạ giá, đối phương chỉ sẵn sàng cho Islay 1 3, những phần còn lại sẽ do nhà cung cấp mới sản xuất.

Số lượng này khiến bọn họ lỗ, không sản xuất nhiều hàng thì cũng lỗ, chỉ có thể làm lỗ, lỗ liên tục trong ba năm, cũng không thể tiếp tục.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm đến tìm, muốn bọn họ gia công cùng một loại sản phẩm, ông chủ này một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, trông thấy Trần Chí Khiêm cũng chỉ ở trong một công ty mới thành lập, còn là một cậu nhóc trẻ tuổi trong nước, căn bản là trong công ty không có nhiều người, trải qua lần hợp tác với công ty này, ông chủ này làm việc rất cẩn thận, đòi tiền khắp nơi, rất khó đối phó.

Nhưng mà, dù Thiên Dược đưa tiền kịp thời, một khi Nhật Bản có đơn đặt hàng khẩn cấp thì đơn hàng bình thường Thiên Dược được sắp xếp cũng phải nhường đường cho đơn của Nhật Bản.

“Cho nên, hàng hóa của cậu ấy vẫn luôn không được cung cấp đầy đủ. ” Trợ lý báo cáo với Lưu Tương Niên. Xe đến cửa tòa nhà, Lưu Tương Niên đi qua, hỏi: “Bây giờ sản lượng của thằng bé vẫn chưa được tăng lên sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà có Lân Long rót vốn cho, hẳn là tình huống của cậu ấy sẽ tốt hơn. ”

“Tốt hơn cũng cần thời gian. Cho dù có mở cho thằng bé một nhà máy, muốn có máy móc thiết bị nhanh nhất thì cũng phải mất nửa năm?” Lưu Tương Niên nói.

“Thậm chí còn lâu hơn. ”

“Bây giờ ở nhà máy kia, ông chủ kia để đơn đặt hàng của thằng bé ở sau, có đơn đặt hàng của người Nhật thì sẽ làm cho người Nhật trước, không phải sao?” Lưu Tương Niên nghĩ một hồi: "Lân Long bỏ tiền cho thằng bé là để thằng bé phát triển và tiếp thị đúng không? Tôi sẽ xử lý vấn đề nhà máy, cậu để người đi sửa sang lại tình huống cơ bản của bên Islay Electronics đi. ”

“Vâng. ”Trợ lý tiếp tục báo cáo cho ông cụ: "Thêm nữa, hôm nay ngài hẹn gặp mặt ông Hứa Hạt vào mười giờ hôm nay, nói về chuyện hôn nhân của cậu Học Minh và cô Hứa. ”

Hai người cùng nhau đi vào thang máy, Lưu Tương Niên có chút mệt mỏi: “Học Minh ở văn phòng công ty, đúng không?”

“Đúng. Tôi đã thông báo cho cậu chủ Học Minh. ”

“Bảo thằng bé đến phòng làm việc của tôi trước. ”

“Vâng. ” Lưu Tương Niên đi vào văn phòng ngồi xuống, mấy hôm nay có quá nhiều việc, không được nghỉ ngơi thật tốt, ông cụ có chút mệt mỏi ngồi trên ghế. Hôm qua Phùng Thế Xương mang đưa con trai đến nói chuyện với Hứa Hạt xong, Hứa Hạt rất tức giận, nhưng không đồng ý, muốn để Lưu Tương Niên tự mình nói. Bà Hứa gọi điện thoại cho bà Phùng, vốn khi bà Phùng nghe thấy tin quyền thừa kế của con trai mình rơi vào tay người khác thì đã tức, bây giờ lại nghe con trai muốn hủy hôn với nhà họ Hứa, bà ta sắp điên rồi.

Lưu Tương Niên cũng có thể hiểu được, con gái không thể chịu được vì cũng có lý do của riêng. Không có Hứa Diệu Nhi thì làm gì còn cô gái gia đình giàu có nào chịu gả cho Học Minh?Chẳng lẽ thực sự muốn cưới một cô nghệ sĩ về sao?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 111



Đến buổi chiều, Hứa Diệu Nhi lại làm ầm 1 ở Diệu Hoa, trùng hợp gặp Chí Khiến, Chí Khiêm nói rõ tại đó, anh sẽ không quay về, bảo

anh ta tiếp tục hôn lễ với cô Hứa. Nhưng mà ở đây lại liên quan đến việc Học Minh thích vợ của Chí Khiêm, cô gái kia có tính cách rất nóng nảy, không dễ dàng đồng ý.

Lưu Tương Niên đau đầu.

Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Lưu Tương Niên xoa xoa huyệt Thái Dương: “Vào đi. ”

Phùng Học Minh đi tới chào: “Ông ngoại. ”

“Ngồi đi. ” Lưu Tương Niên nói.

Ngày bình thường có phong độ nhanh nhẹn, vẫn luôn duy trì trạng thái tinh thần tốt, Phùng Học Minh có chút uể oải suy sụp, không phải là vì lo lắng đánh mất cuộc hôn nhân với Hứa Diệu Nhi, mà là hôm qua trông thấy Trần Chí Khiêm và Dung Viên ở cạnh nhau, về sau anh ta cùng Hứa Hạt trở lại Trường Hưng, nghe Hứa Hạt mắng Hứa Diệu Nhi.

Dung Viễn ủng hộ Trần Chí Khiêm, đủ để cho thấy Trần Chí Khiêm lợi hại, ông ngoại vốn muốn đưa cháu trai mình quay về, chỉ sợ bây giờ càng thêm động lòng. Giống như mình với Phàn Kỳ, cô càng không cho mình một ánh mắt thì mình càng nhớ thương, không thể từ bỏ được.

Vốn anh ta chưa từng thực sự muốn từ bỏ Thiên Hòa, bây giờ nhìn lại, nếu như Trần Chí Khiêm trở về, dù Trần Chí Khiêm và mình có năng lực sàn sàn nhau thì chuyện ông ngoại sẽ giao Thiên Hòa cho ai cũng là chuyện rõ ràng.

Thật ra ông ngoại cũng biết rõ những chuyện này ở trong lòng, chỉ là nếu đã nói ra thì làm sao có thể thu hồi lại được?Một con đường đi đến bóng tối, mình còn có chút mặt mũi, hơn nữa còn có... Phàn Kỳ.

“Ông ngoại, cháu và Hứa Diệu Nhi thật sự không phù hợp. Hôm qua cô ta đến Diệu Hoa làm ra việc như thế, không có chút giáo dưỡng và phong độ của tiểu thư nhà hào môn. Cháu không thể tiếp tục cùng cô ta. ”Lưu Tương Niên lẳng lặng nhìn Phùng Học Minh, ông cụ nhớ tới Trần Uyển Âm trước kia, có thể tức giận với ông cụ dù chỉ là việc rất nhỏ, lúc đó ý nghĩ của ông cụ là làm gì có ai chịu nổi loại tính cách này, mãi đến khi ba của bà xảy ra chuyện, vì chuyện có quay về hay không mà bọn họ đã cãi nhau rất lớn, đây là cuộc chiến khốc liệt nhất giữa bà và ông cụ.

Nhưng mà khi đó ông cụ không có cảm giác gì, dù sao thì khi bà đến Trùng Khánh cũng gửi cho ông cụ một tin bình an, ông cụ gửi tin bảo bà chú ý an toàn, khoảng cách giữa bọn họ cũng biến mất theo đó. Về sau cô sinh ra con trai, lấy tên Trần Tư Niên, khoảnh khắc này khiến ông cụ cảm thấy có chút kiêu ngạo, dù sao thì bà cũng không thể rời khỏi mình. Ông cụ c*̃ng tin tưởng, chắc chắn là bà có thể chấp nhận được chuyện ông cụ có vợ hai trong khoảng thời gian bà rời đi, một người đàn ông vẫn luôn cần có người bồi bạn ở bên cạnh. Mấy năm trôi qua, cuối cùng ông cụ cũng biết tin bà bình an, sắp trở về, ông cụ đến sân bay đón bà và con trai, vợ con ở bên, ông cụ vô cùng vui vẻ. Cửa Phồn Viên mở ra, bà nhìn thấy trên giá xích đu có một cô bé, cũng nhìn thấy Ngô Mỹ Vân, Ngô Mỹ Vân nhút nhát đi qua gọi một tiếng: “Chị à, chị về rồi. ”Ông cụ vẫy tay gọi con gái đến, đặt tay của con gái vào tay của con trai: “Xảo Yên, mau gọi anh trai. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Uyển Âm kéo con trai lại, nói với ông cụ: “Anh Lưu, xin anh dẫn vợ và con gái mình rời khỏi nhà họ Trần. ”Tất nhiên là ông cụ hổ thẹn, nhưng mà bà cũng không thể không nể mặt ông cụ như vậy, không nói lý như vậy?Ông cụ muốn lý luận với bà, bà xoay người rời đi, hôm sau tìm luật sư tới, tìm người đuổi ông cụ ra khỏi Phồn Viên, thậm chí câu nói kia còn là câu nói cuối cùng giữa hai người họ. Sau đó, chỉ còn lại điều khoản pháp lý và bàn bạc, bà dùng 3 tháng, bán sạch tài sản ở Hồng Kông, dẫn con trai rời đi.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 112



Nghĩ tới đây, Lưu Tương Niên nói với cháu ngoại: “Phụ nữ làm ầm ĩ với cháu là vì họ còn hy vọng với cháu. ”

“Ông ngoại, nếu như ông cũng biết đạo lý này thì tại sao ông lại không trân trọng bà ngoại? Bà theo sát cãi nhau với ông khàn cả giọng, chẵng lẽ không phải là vì còn hy vọng với ông sao?”

Phùng Học Minh hỏi ông cụ: "Nếu như trong lòng ông không có bà thì ông có quan tâm đến việc trong lòng bà còn hy vọng không? Giống như khi cháu ở cùng mấy cô nghệ sĩ kia, dù sao cũng chỉ là cuộc giao dịch về một chút trang sức, túi xách mà thôi. Ông không thể đáp ứng được mong muốn của bà nội. Cháu cũng không thể đáp ứng được mong muốn của Hứa Diệu Nhi. ”

Thư ký gọi điện thoại vào nói Hứa Hạt đã đến.

Lưu Tương Niên đứng lên: “Ông tôn trọng ý nguyện của cháu”

Cửa phòng làm việc mở ra, Hứa Hạt đi đến, Phùng Học Minh lên tiếng trước: “Bác Hứa. ”

Hứa Hạt khẽ gật đầu, xem như trả lời anh ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Tương Niên tự hiểu cháu ngoại nhà mình đuối lý trong việc này, việc hai nhà thông gia cũng là bởi vì quan hệ của ông cụ và nhà họ Hứa.

Ông cụ đi trước một bước: “Hứa Hạt, thực sự hổ thẹn về việc này. ”

“Chú Lưu, tại sao lại nói như thế? Cũng là chuyện của bọn họ, có liên quan gì đến chú đâu?” Thái độ này của Hứa Hạt khiến Lưu Tương Niên cảm thấy ngạc nhiên, ông cụ dẫn Hứa Hạt ngồi xuống ghế sô pha, thư ký mang trà đến. Lưu Tương Niên biết Hứa Hạt muốn mình phải tỏ thái độ, ông cụ nhìn về phía Phùng Học Minh: “Hôm qua, Thế Xương đưa Học Minh mạo muội đến chỗ của cháu, chú nghe thấy thì hết sức tức giận. ”

Nếu như không có cái gật đầu của Lưu Tương Niên thì Phùng Thế Xương hoàn toàn không dám, Phùng Học Minh càng không dám, loại lời này cũng chỉ là lời nói cho có mà thôi, Hứa Hạt uống một ngụm trà: “Cháu nghe thấy thì cũng rất tức giận, cũng sắp xếp hôn lễ xong rồi, áo cưới cũng đang được làm, bây giờ lại hủy hôn, chuyện này là sao chứ?”Lưu Tương Niên gật đầu: “Đúng vậy? Hủy bỏ hôn ước vào lúc này thì thể diện của hai nhà sẽ bị vứt đi đâu chứ?”

“Nhưng mà sau đó thấy cảnh Diệu Nhi náo loạn như vậy thì mới biết được Học Minh coi trọng diễn viên kia, vì diễn viên đó mà hủy hôn. ” Hứa Hạt đặt chén trà xuống, nhìn Phùng Học Minh. Phùng Học Minh bị Hứa Hạt nói như vậy thì tự khuyên bảo bản thân mình phải nhẫn nhịn, dù sao thì mình cũng là người làm sai trước, nếu Hứa Diệu Nhi đã nói ra thì anh ta cũng không muốn phủ nhận, dù sao thì anh ta cũng không muốn Phàn Kỳ ấm ức.

“Hôm qua Dung Viễn đưa Chí Khiêm đến tìm tôi bàn bạc về chuyện phát triển tương lai của Thiên Dược. Có ý định để Trường Hưng đảm nhận việc tư vấn IPO cho Thiên Dược và bảo lãnh phát hành cổ phiếu mới. ” Hứa Hạt khinh miệt nhìn thoáng qua Phùng Học Minh. Phùng Học Minh biết Hứa Hạt không vui khi anh ta để WO

hợp tác với Diêu Hoa.

Trước kia Lưu Tương Niên cũng từng khuyên Phùng Học Minh, muốn cho Hứa Hạt mặt mũi, bây giờ ông cụ cũng chỉ có thể nói theo: “Đúng vậy! Nhà họ Hứa rễ sâu lá tốt, Trường Hưng còn có cả Hứa Huy có danh tiếng vô cùng tốt ở trên thị trường tài chính, hơn nữa hai tổ chức đều có thế mạnh riêng. ”

Hứa Hạt có giá đỡ, nói: “Hôm qua A Viễn nói dì Bảy của tôi là bạn tốt của bà cố Chí Khiêm, A Viễn và Chí Khiêm lại ăn ý như vậy, tình nghĩa giữa hai nhà rất sâu. Cháu cảm thấy chú cũng chỉ có một đứa cháu trai là Chí Khiêm, dù sao cuối cùng Chí Khiêm cũng phải quay về nhà họ Lưu. Dù sao thì vợ của cháu chú cũng là phụ nữ trong giới showbiz cho nên cũng không phù hợp. Cháu thấy hôn ước giữa hai nhà vẫn nên dừng lại ở đây. Hôn ước của Học Minh và Diệu Nhi dừng ở đây?”Nội tộc nhà họ Hứa rất lớn, nhà họ Hứa ở Nam Dương mới có quan hệ chặt chẽ nhất với vợ chồng Dung Viễn.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 113



Hứa Hạt có người em trai họ Hứa Huy đang phát triển kinh doanh tại Hồng Kông, trùng hợp là cũng làm ở nghề này, người một nhà không nói hai lời, Hứa Huy và Dung Viễn sẽ dẫn dắt ông ta. Nhưng mà dù sao thì ông ta cũng phải dựa vào Hứa Huy cùng Dung Viễn thì mới có được chút quan hệ, lần này thấy Dung Viễn dẫn Trần Chí Khiêm tới, nói rằng Trần Chí Khiêm là tri kỷ cho nên ông ta lập tức có ý nghĩ này.

Hứa Hạt vừa ý Trần Chí Khiêm, muốn Trần Chí Khiêm làm con rể sao?

Bị Hứa Hạt nhìn như vậy, m.á.u của Phùng Học Minh dâng lên.

Lúc đầu Lưu Tương Niên có chút ấn tượng tốt về Phàn Kỳ, nhưng mà lại không thích vì cô từng làm diễn viên, càng lúc miệng lưỡi cô càng bén nhọn, thậm chí lời nói còn th* t*c, ông cụ muốn cháu trai, nhưng mà lại không xem trọng người cháu dâu này.

Hứa Hạt nói như vậy cũng hợp ý ông cụ, ông cụ nói: “Nếu như có thể tiếp tục duyên phận giữa hai nhà thì không còn gì tốt hơn. ” Hứa Hạt nhìn về phía Phùng Học Minh, sau đó lại nói với Lưu Tương Niên: “Cho cháu nói một câu mạo phạm này, xem ra đầu cây trẩu vạc vẫn chỉ là đầu cây trẩu vạc như cũ, Học Minh rất phù hợp với loại diễn viên như thế. ” Phùng Học Minh được yêu thương mà lớn, giờ lại bị sỉ nhục đến mức sắp nhỏ máu.

Phàn Kỳ cũng được xem như thấy khả năng của Dung Viễn, anh ta cũng chỉ cho Trần Chí Khiêm một vòng quay thiên thần với số tiền không nhiều.

Vậy mà thị trường lại thật sự lên men một làn sóng cổ phiếu video-games, các loại cổ phiếu liên quan đều nhao nhao tăng lên, bởi vì chuyện này, Islay Electronics cũng không còn biến động lớn như mấy ngày trước, từ thứ tư đến thứ sáu cũng tăng 41, nhưng mà tăng như thế lại khiến chị Hạng rất vui vẻ. Nhưng mà Phàn Kỳ cho rằng số tiền lớn được phục kích sớm như vậy, chắc chắn không chỉ là số ít như vậy, nhất định sẽ cao hơn, cho nên cô chưa bán bốn nghìn cổ phiếu của mình đi, đương nhiên còn lại chút tiền kia cũng được dùng vào mấy loại cổ phiếu đi đầu trong mấy ngày qua, mua đắt một chút thì cũng không được lời bao nhiêu.

Dù sao thì cuối tuần cũng nên nghỉ ngơi thoải mái, Phàn Kỳ nhìn chằm chằm con gấu trúc đang nhảy tới nhảy lui ở trên TV, cứ một lúc là lại có tiếng kỳ lạ. Cô nói: “A a a a! Lại chết!”

Phàn Kỳ ném máy chơi video-games: “Trần Chí Khiêm, anh không thể tạo ra các chế độ dễ, vừa và khó sao? Anh tự đến đây xem tôi đã c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi?”Trần Chí Khiêm quấy bột vừa nói: “Vừa rồi tôi đã nói là em phải ăn thêm mấy mạng. ”

“Tôi bị con sông này làm khó, hơn nữa con khỉ ở trước mặt chắc chắn sẽ ăn một cái mạng của tôi. ”Trần Chí Khiêm đặt bột lên bàn, lấy tay cầm từ tay cô: “Tôi dạy em. ”

Anh đánh tạp tạp tạp, chạy qua vách núi, đánh c.h.ế.t con khỉ cướp bóc cản đường, lấy được hai cái mạng, tiếp theo là qua sông, Phàn Kỳ thường c.h.ế.t ở chỗ này, anh nói: “Nhấn hơi chậm một chút... ”Anh qua cửa này rồi hỏi: “Có phải là rất đơn giản hay không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ bưng bột nói: “Con mắt thì nói như vậy nhưng tay nói không được. ”Cô kín đáo đưa bột cho Trần Chí Khiêm, giơ tay lên tiếp tục chơi, vẫn không được.

Thôi bỏ đi, không chơi nữa. Phàn Kỳ ném máy chơi game, đi qua nhìn Trần Chí Khiêm làm bánh rán.

Dung Viễn nói ba ngày, vậy mà anh ta thực sự lấy được bộ đồ làm bánh kếp trong ba ngày.

Ngay vừa rồi, anh ta phái người đưa tới đây.

Phàn Kỳ nhìn trong bát đã có mấy chiếc bánh kếp, còn có một miếng ở trên chảo, không tròn còn hơi rỗ, có thể nhìn ra đây là một chiếc bánh thất bại, không thể nhịn được nữa: “Anh tránh ra một bên, để tôi!”

Phàn Kỳ cho thêm bột vào bột của Trần Chí Khiêm, trộn một lần nữa, cầm mỡ thịt xoa xoa trên chảo, cho một thìa bột vào, dùng cây đẩy tre xoay vài lần để bột bao phủ hết chảo, Phàn Kỳ đưa tay: “Trứng gà. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 114



Trần Chí Khiêm đưa cho cô một quả trứng gà, cô gõ trứng gà tách thành hai nửa, dùng cái xẻng để trở mặt bánh, tương ngọt tương ớt, cải bẹ, hành thái, lại

thêm bánh quế da nổ mà Trần Chí Khiêm đặc biệt đi mua về, cuốn lên, cắt đôi, để vào trong đĩa, một mạch hoàn thành. Phàn Kỳ trả lại lời nói vừa rồi cho anh: “Có phải là rất đơn giản hay không?”

Trần Chí Khiêm cười ra tiếng: “Ừm, mắt đã học xong, tay không làm được. ”

“Bắt chước, đúng là con vẹt!”

Phàn Kỳ mắng một tiếng, quay đầu đi làm báunh kếp trứng gà, còn có bánh kếp, cô nói: “Tôi sẽ làm thêm mấy cái bánh kếp cuốn, không cần xào mì nữa, chúng ta xào thịt bò, thêm khoai tây sợi xào giấm để cuốn vào bánh nhé?”

“Được, tôi đi cắt sợi khoai tây. ” Trần Chí Khiêm cắt sợi khoai tây, nhóm bếp, Lấy thêm thịt bò, tại cắt cà rốt cùng ớt.

“Để tôi xào. ”

“Được. ” Trần Chí Khiêm cầm máy chơi game bắt đầu chơi: "Em nói rất đúng, tôi có thể tạo ra một phiên bản dễ hơn. ”

“Cho ta loại này lại đồ ăn lại thích chơi. ” Phàn Kỳ nói: "Tôi nói này Trần Chí Khiêm, tại sao con gấu trúc này của anh lại tên là Thúy Thúy? Thật ngớ ngẩn. ”

Nhân vật chính trong game của Trần Chí Khiêm là một con gấu trúc em gái của Ham Ham, video games ở thời đại này rất ít khi có đồ họa chi tiết, nhưng mà gấu trúc lại được tạo thành từ màu trắng và màu đen, rất dễ khiến người ta nhớ kỹ. Câu chuyện cũ này rất đơn giản, thôn gấu trúc bị hổ già dẫn đội tấn công, tiêu diệt thôn gấu trúc, bắt trưởng thôn gấu trúc đi, để gấu mèo trong thôn giao ra kho báu.

Cũng chỉ có duy nhất gấu trúc Thúy Thúy thoát được kiếp nạn này, muốn thông qua những cửa ải khó khăn để cứu trưởng thôn về.

“Thật ra tên là Tracy, là Tracy trong tiếng anh, đó là sự chuẩn bị để sau này mở rộng ra thị trường nước ngoài. ”

“Thúy Thúy, không bằng anh gọi là Thúy Hoa đấy!”

“Nếu không thì gọi là Kỳ Kỳ, lên tiếng Anh là Gigi?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

Phàn Kỳ giơ cái thìa lên nói với anh: “Tôi không có ý kiến, cũng chỉ sợ đối tượng sau này của anh có ý kiến, đến lúc đó, anh cứ nói là hai chúng ta bị ép buộc không có tình cảm, người ta sẽ hỏi: “Không có cảm tình mà game của anh lại dùng tên của vợ cũ sao?” Lần này tốt rồi, có miệng cũng không nói được mà? Tôi cũng không quan tâm, điều này cũng chỉ chứng minh cho thấy tôi có mị lực. Năm đó anh từng thần hồn điên đảo tôi. ”Trần Chí Khiêm sững sờ, tay run một cái, gấu trúc rơi mất một cái mạng.

Thằng nhóc, còn muốn trêu cô sao? Lần này không còn lời nào để nói đúng không?Phàn Kỳ lắc m.ô.n.g đi qua tiếp tục xào rau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một loạt tiếng gõ cửa, Trần Chí Khiêm thả máy chơi game trong tay xuống đi ra mở cửa, trông thấy người tới cửa: “Ba, mẹ, sao hai người lại tới đây?”Ba mẹ anh tới, hơn nữa sau lưng còn có camera đi theo.

Đời trước Lưu Tương Niên dùng chiêu này rất nhiều lần khiến cho Trần Chí Khiêm rất quen với chuyện này.

Phàn Kỳ vội vàng tắt bếp, giơ thìa, quay đầu nhìn ra, là ba mẹ Trần Chí Khiêm trong trí nhớ của nguyên chủ.

Trần Chí Khiêm giống ba mình, chỉ là ba anh đã trải qua cuộc sống chăn thả ở Tây Bắc mấy chục năm, tóc đã bạc trắng hơn nửa, khóe mắt và bên miệng đều có nếp nhăn, mẹ Trần thì tốt hơn, mặc dù ở Vân Nam khổ nhưng mà bà ấy vẫn là bác sĩ, dù sao thì cũng không phải màn trời chiếu đất, bởi vậy trên thực tế hai người cách nhau có hai tuổi nhưng khi nhìn thì giống như cách mười mấy tuổi.

Trông thấy Phàn Kỳ đeo tạp dề đang xào thức ăn, câu đầu tiên khi mẹ Trần đi vào là: “A Khiêm, tại sao Niếp Niếp lại nấu ăn? Con đang làm cái gì?”

Mẹ Trần đi tới trông thấy hình ảnh trên TV, tay cầm chơi game trên mặt đất, bà quan sát Trần Chí Khiêm từ trên xuống dưới, với vẻ mặt đó, nếu không phải là đằng sau có người theo vào thì Phàn Kỳ đã có thể làm được một chiếc chổi lông gà từ đầu của bà.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 115



Nhà bọn họ thật sự rất nhỏ, sau khi một chiếc camera cùng mấy nhân viên công tác đi vào thì hoàn toàn không còn chỗ, bên cạnh bọn họ còn có một nhà khác cho nên không thể chặn hành lang được. Ba Trần quay đầu nói với hai người: “Mọi người xuống lầu tìm chỗ ăn cơm đi? Vợ chồng già chúng tôi muốn nói chuyện với con trai con dâu hai câu. ”

“Giáo sư Trần, chúng tôi đến đây với nhiệm vụ của mình. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cho dù các người có nhiệm vụ gì thì cũng phải đợi đến lúc chúng tôi đưa con trai con dâu đến khách sạn trước, đến lúc đó người chụp gì thì chụp được không?”

Vẻ mặt của ba Trần rất khó coi.

Bọn họ vừa đi, mẹ Trần lập tức không nhịn được: “A Khiêm, có chuyện gì xảy ra với con vậy? Niếp Niếp nấu cơm còn con ngồi chơi game sao?”

“Vốn là con đang chơi, anh ấy làm bánh rán, vì anh không làm tốt cho nên con đến làm thử, vì vậy con mới nấu cơm. ”

Phàn Kỳ giải thích giúp Trần Chí Khiêm.

Nghe Phàn Kỳ bảo vệ con trai như vậy thì sắc mặt mẹ Trần khá hơn. Bà đặt túi xách xuống ghế, cúi đầu: “A Tuần nghe nói ba mẹ đi đến Hồng Kông cho nên đã đi xe đạp đến cửa hàng thực phẩm hàng đầu, xếp hàng hai tiếng ở dưới trời nắng, mua cá xông khói cùng tai heo xốp giòn, không thể mang cá xông khói tới cho nên chỉ có tai heo xốp giòn. ”

Ngoại trừ tai heo xốp giòn, còn có quẩy xoắn rong biển, ô mai, tất cả đều là đồ ăn vặt, mẹ Trần nói: “Vì quá vội cho nên cũng không biết nên mua gì. ”Khi Phàn Kỳ còn nhỏ, ba mẹ không ở với nhau, trong thế giới của cô người xuất hiện nhiều nhất chính là dì bảo mẫu, dì quản lý ký túc xá và dì ở nhà ăn, còn có những người bạn gái của ba cô, cô cũng gọi dì.

Ba cô có thể nhớ kỹ mỗi một sở thích của bạn gái mình, nhưng lại không thể nhớ được sở thích của con gái. Sau khi ly hôn, mẹ của cô cưới một người đàn ông da trắng, mãi đến khi cô đến Mỹ đi học được gần một năm thì mẹ của cô mới biết cô đang ở cách họ có bốn mươi dặm Anh, mẹ của cô cùng chồng bà ấy đến đón cô, nói sẽ cho cô một gia đình, giúp cô quen biết mọi người trong nhà, những người nhà tóc vàng mắt xanh kia rất thân mật, chỉ là trên bàn cơm toàn là cơm Tây, mẹ của cô nói: “Cơm trung có nhiều khói dầu, dầu mazut chứa nhiều muối, không tốt cho sức khỏe. Con cũng phải làm quen với nền ẩm thực mới... ”

Mẹ của cô nói một tràng, lúc đó cô cũng tự phản bác: “Tuổi thọ của người Mỹ cũng không được tính là cao, tỷ lệ béo phì cũng đứng ở vị trí cao trên thế giới. ”Sau khi cô tốt nghiệp về nước, ba cô đã tìm một cô gái lớn tuổi hơn cô, sinh ra một đứa con trai.

Có lẽ là vì đã lớn tuổi cho nên định tu tâm, trở thành một người đàn ông tốt, đưa cô đi ăn cơm, tai xách mặt lệnh với cô nói đây là em trai ruột của cô, nói sau này phải chăm sóc em trai. Cô nhìn mẹ kế nhỏ nói: “Vợ của ba cũng không chênh lệch với con lắm, ba lo lắng làm gì? Sau khi ba già rồi c.h.ế.t đi, vợ của ba vẫn còn trẻ. Còn muốn con xen vào làm cái gì?”

Bởi vì câu nói này, ba cô đuổi cô ra khỏi nhà. Cô không quan tâm, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cô cũng không có nhà.

Bây giờ mẹ Trần nói anh trai đã xếp hàng hai tiếng dưới trời nắng cũng chỉ vì mua đồ mà cô thích. Mặc dù tai heo xốp giòn ở Hồng Kông được dùng nguyên liệu tốt hơn nhưng đây là tâm ý của người nhà.

Phàn Kỳ nhìn đồ trong tay mình: “Con muốn ăn. Đồ lần trước A Khiêm mang về, con vẫn còn đang cất ăn dần đấy!”

“Niếp ngoan. ” Vẻ mặt mẹ Trần tràn đầy từ ái.

Chưa từng có người nào dùng giọng nói thân thiết như thế này để gọi cô, một sợi dây cung ở dưới đáy lòng cô bị k*ch th*ch.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 116



Cho dù ba mẹ Trần thương nguyên chủ như thế nào thì cô cũng chỉ lười nhác qua loa, luôn cảm thấy người ta thiếu nợ gia đình mình, cho dù đối xử tốt với cô như thế nào thì cũng là chuyện đương nhiên. Cho nên dù cuộc hôn nhân này là vì mộng tưởng tới Hồng Kông của nguyên chủ thì nguyên chủ cũng chưa bao giờ chịu mở miệng gọi bọn họ một tiếng.

Cô phải làm gì để cân bằng mối quan hệ với ba mẹ Trần đây?

Trong điện thoại cô cũng gọi “ba”, cũng không làm kiêu, cô kéo ghế dựa ra nói: “Ba mẹ ngồi xuống đi!”, mẹ Trần nghe thấy cô gọi “Ba mẹ ” thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà trong nhà cũng chỉ có hai chiếc ghế, mẹ Trần nhìn: “Các con ăn cơm trước đi. ”

Trần Chí Khiêm lấy ghế ở trong góc ra: “Ba mẹ, hai người ăn chưa?”

Lần trước khi Lưu Tương Niên tới, anh không lấy ghế ra, Phàn Kỳ đẩy Trần Chí Khiêm: “Anh hỏi ba mẹ đã ăn chưa mà lại không đi xào trứng tráng cà rốt, cùng nhau ăn chung một chút! Đần chết!”

“Tôi đi xào. ” Trần Chí Khiêm quay đầu muốn đi xào rau.

Phàn Kỳ cất đồ vào trong ngăn tủ, xoay người lại: “Bạn của A Khiêm giúp mang chảo từ trong nước đến đây, hôm nay chúng con làm thử bánh kếp, ba mẹ, hai người nếm thử không?”

Vốn là làm hai cái bánh kếp, bây giờ có bốn người, mỗi người nửa cái cũng được: “Ba mẹ, hai người ăn bánh kếp trứng gà đi. ”

“Mẹ đi rửa tay. ” Mẹ Trần nói. Hai người lớn tuổi đi rửa tay, mẹ Trần rửa tay xong đi nhận lấy nửa miếng bánh kếp trứng gà, cắn một cái, đôi mắt sáng lên: “Ông Trần, ông ăn thử đi. Bánh kếp trứng gà này ăn rất ngon. ”Trần Chí Khiêm đánh trứng gà: “Đây là do Kỳ Kỳ làm.”

Ba Trần đang ăn bánh kếp trứng gà có chút giật mình: “Kỳ Kỳ làm sao?”Phàn Kỳ giải thích: “Ba, thỉnh thoảng A Khiêm rất bận rộn, con cũng không thể chờ anh ấy về nấu cơm cho con đúng không? Cho nên con tự học rồi làm! Huống hồ, mẹ con cũng nói với con, ra ngoài cũng không nên để A Khiêm chăm sóc con mãi, hơn nữa trong nhà còn có ba mẹ, bà nội và anh trai. ”

“Niếp Niếp thật ngoan. ” Mẹ Trần vui vẻ nhìn Phàn Kỳ, quay đầu hỏi ba Trần: "Có phải là Niếp Niếp mập lên hay không?”Ba Trần nhìn kỹ qua mắt kính: “Đúng là mập hơn một chút. Xinh xắn hơn lúc trước. ”

Béo… Mập?Phàn Kỳ nghe thấy lời của ba Trần mẹ Trần thì quay đầu nhìn Trần Chí Khiêm đang bưng trứng gà tráng cà rốt khô đi đến, hy vọng anh có thể nói một câu công bằng. Trần Chí Khiêm đưa tay bóp mặt Phàn Kỳ một cái: “Gần đây ăn cơm rất ngoan, thỉnh thoảng cũng ăn hơi nhiều cho nên trên mặt có thêm chút thịt. ”Ơ chuyện này?

Được anh chứng thực, Phàn Kỳ muốn khóc. Trông thấy tinh thần của Phàn Kỳ sa sút, mẹ Trần vội vàng ôm cô: “Niếp Niếp à! Mẹ và mẹ con đều lo lắng, con đi ra ngoài, không giống khi ở trong nhà, khi đó còn có người thúc giục con ăn cơm. Có phải là gầy đến mức không còn da thịt không? Bây giờ thì tốt rồi, lúc trở về, mẹ có thể nói với mẹ con, không chỉ không gầy đi mà còn béo lên. Như vậy thì buổi tối mẹ con cũng có thể ngủ ngon. ”

“Mập một chút mới tốt, trông khỏe mạnh. ” Ba Trần cũng nói như vậy. Lúc này Phàn Kỳ mới ý thức được, cơ thể này không khác với cơ thể của cô ở đời trước, nhưng mà nội hạch bên trong thì lại không giống nhau.

Đời trước cô ăn bao nhiêu cũng không mập!Trần Chí Khiêm châm trà cho ba mẹ, Phàn Kỳ đưa cho mẹ Trần một chiếc bánh kếp nhân thịt bò và khoai tây sợi: “Mẹ, mẹ thử món này đi. ”

“Niếp ngoan, con ăn đi. ” Mẹ Trần thấy bộ dáng này của cô thì có cảm giác vui mừng khi con nhỏ đã trưởng thành. Trần Chí Khiêm đi vào vấn đề chính: “Ba, mẹ, tại sao ngay cả một cuộc điện thoại mà hai người cũng không gọi đến? Quay lên TV là có ý gì?”

“Người này, ba nên gọi ông ta như thế nào chứ?” Ba Trần có đầy một bụng tức giận.

“Lưu Tương Niên đến Thượng Hải tìm hai người sao?” Trần Chí Khiêm hỏi.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 117



“Đúng vây! Ông ta phái thuộc hạ đến Thượng Hải, tìm được liên hiệp Hoa Kiều, để liên hiệp Hoa Kiều tìm hiệu trưởng. Vừa mở miệng là đã đóng góp 500 vạn đô la Hồng Kông cho trường. Để lãnh đạo tiến hành công tác tư tưởng cho ba. Nhắc đến chuyện đó, đúng là tên da đỏ mà!” Ba Trần không thể khống chế, mắng một tiếng. “Cũng đi đến bệnh viện chỗ mẹ rồi làm giống như vậy, quyên góp một tòa nhà, nói với lãnh đạo cho mẹ, ông ta là ba chồng của mẹ, bảo mẹ về làm công tác tư tưởng cho ba con. ”

Mẹ Trần cũng lắc đầu: "Qua nửa ngày, người của đài truyền hình tới phỏng vấn. Nói muốn làm một tiết mục thể hiện tình cảm ruột thịt, chia ly bốn mươi năm nhưng cũng không thể cắt bỏ tình cha con. Các con nghĩ một chút xem, lãnh đạo thành phố, lãnh đạo trường học của ba con, lãnh đạo tại bệnh viện của mẹ, ai cũng thay nhau làm công tác tư tưởng. ”

Nghe thấy vậy thì Phàn Kỳ cũng muốn ốm: “Đây không phải là ép buộc đạo đức sao? Vấn đề là Lưu Tương Niên không có đạo đức đấy!”

“Nói đúng là vậy! Dùng tiền đè người. Ông ta có tiền thì liên quan gì đến chúng ta! Đầu óc bị bệnh rất nặng!” Mẹ Trần cũng mắng chửi người.

Ba Trần ăn hết bánh kếp, uống một hớp nước: “Dù sao thì ba cũng chỉ muốn nói với các con, nếu như nhận ông ta thì ngày đông hay là tiết thanh minh, chúng ta cũng không thể đến Thanh Phố tảo mộ cho bà nội và ông cố của mấy đứa. ”

“Con hiểu, sẽ không làm như vậy. ” Trần Chí Khiêm nhớ tới đời trước ba mình cũng không thể khống chế cảm xúc, làm rùm beng với Lưu Tương Niên, mặc dù có lý, nhưng lại bị bọn họ cố ý biên tập lại, những lời nói khẳng khái hùng hồn của ba anh đã biến thành lời nói xúc phạm trưởng bối, một người mắc bệnh nan y, ông ấy sẽ trở thành một kẻ th* t*c, không có giáo dưỡng, không xứng làm thầy.

“Ba, dựa vào trải nghiệm của mình, đối với loại người đã hại bà nội, trên thực tế đã hại cả ba thì khi không thấy mặt còn đỡ, lúc gặp mặt thì cảm xúc sẽ thường bị mất khống chế. Nhưng mà người ta đã quyên tiền cho trường học, lại mời đài truyền hình tới, hơn nữa, ba là giáo sư đại học, nếu không thể kiềm chế cảm xúc, không buông tha cho một người mắc bệnh nan y, muốn truyền lại sản nghiệp cho mình thì đến lúc đó khi chiếu lên TV, chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Ông ta mắc bệnh nan y cho nên trở thành người có lý sao? Vậy thì bà nội của con cũng đã c.h.ế.t rồi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ cần nhắc đến người này, Trần Khâm Hiền lại không thể khống chế được chính mình.

“Dù lúc đó ba chỉ có năm tuổi nhưng hình ảnh đó vẫn rất rõ ràng ở trong đầu ba, ba cùng mẹ mình đi vào Phồn Viên, trông thấy một người phụ nữ mặc sườn xám vải gấm, đang đẩy xích đu cho một cô bé mặc váy công chúa. Ở trong ấn tượng của ba, ông ta rất giỏi ăn nói, khi đó nói chuyện với mẹ, ba không nhớ rõ là ông ta nói gì, chỉ nhớ là miệng ông ta lúc mở lúc đóng, bộ dáng đó của ông ta cũng chỉ xuất hiện trong ác mộng của ba. ”

“Ba, con cảm thấy là như thế này, người ta quyên tiền cho nên nhờ lãnh đạo đến dọa người thì chúng ta sẽ nói chuyện công tư phân minh, ba và mẹ, cùng nhau thay mặt đại biểu của trường và bệnh viện cảm ơn... ” Phàn Kỳ vừa ăn vừa nghe Trần Chí Khiêm nói với ba mẹ mình xem nên làm thế nào, vốn là cô muốn đề nghị ba Trần nói với liên hiệp Hoa Kiều, đừng khuyên người ta làm điều tốt mà khiến người ta cảm thấy khổ, bây giờ nghe Trần Chí Khiêm nói như vậy thì chuyện này thực sự đẳng cấp hơn rất nhiều so với những gì cô nghĩ.

Cô muốn sờ cằm biểu thị đồng ý, chạm vào một đầu mụn đậm, có chút đau, không tự chủ muốn cạy. Lúc Trần Chí Khiêm nói chuyện, vẫn không quên nhìn cô: “Đừng cạy mụn. ”

Phàn Kỳ bỏ tay xuống dưới cái nhìn chăm chú của anh, tiếp tục nghe anh nói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 118



Trần Chí Khiêm nói xong suy nghĩ của mình, ba Trần mang dáng vẻ vui mừng khi thấy con mình hiểu chuyện: “Ba hiểu rồi. Cũng đến giờ rồi, chúng ta cùng nhau đi thôi. ” Phàn Kỳ cùng Trần Chí Khiêm đưa ba mẹ đến khách sạn, khách sạn này cũng là sản nghiệp của nhà họ Lưu, bởi vì muốn ở cùng đồng chí của đài truyền hình cùng liên hiệp Hoa Kiều cho nên hai vợ chồng chỉ có thể ở lại đây.

Không biết có phải là đã chuẩn bị sẵn hay không, họ vừa đưa giấy tờ ra thì quản lý khách sạn lập tức đi đến, trên mặt tươi cười, khom lưng: “Cậu chủ, mợ chủ, đã chuẩn bị phòng xong, mời đi theo tôi. ”

Người có đầu đầy tóc trắng được xưng là “cậu chủ” sao? Mẹ Trần không nhịn được cười ra tiếng: “Thầy Trần, không ngờ tới sao?”

Ba Trần cũng lắc đầu ngay lập tức.

Ông nói với đối phương: “Vị tiên sinh này, ngại quá, tôi sẽ không ở trong gian phòng này, anh chuyển giúp tôi sang phòng có giường đôi khác, tiền thuê theo giá thị trường là được. Anh gọi tôi là ông Trần thì sẽ phù hợp hơn. ”

Quản lý khách sạn cảm thấy rất khó khăn: “Đây là do ông chủ tự mình đưa quyết định. ” Trần Chí Khiêm tiến lên một bước: “Làm phiền anh liên lạc với ông chủ của mình một chút, nếu như có vấn đề thì chúng tôi sẽ tìm một khách sạn khác để ở lại. ”

Vị quản lý khách sạn này đi vào trong gọi điện thoại, một lát sau anh ta đi ra: “Ông Trần, ngài có thể vào ở rồi. ”

Sau khi nhận phòng, Phàn Kỳ cùng Trần Chí Khiêm đưa ba mẹ đi vào phòng, đẩy cửa phòng ra, phát hiện có một mặt hướng ra biển, còn có ban công và phòng khách lớn. Được đấy!

Sống ở đây với mức giá phòng tiêu chuẩn. Thôi bỏ đi, không xoắn xuýt những chuyện này, hai vợ chồng già bỏ đồ xuống, Phàn Kỳ đi đến trên ban công, nhìn ra cảng Victoria, Trần Chí Khiêm hỏi: “Buổi tối dẫn ba mẹ đi ăn đồ Quảng Đông nhé?”

“Được!” Phàn Kỳ nhớ tới lời mới vừa nói: "Tôi thật sự mập sao. ”Trần Chí Khiêm cẩn thận chu đáo, nhìn một chút, trong đầu xuất hiện bộ dáng cô nằm ngửa để lộ ra chiếc bụng màu trắng, anh cố gắng so sánh giữa đêm đầu tiên trở lại và đêm qua, nghe cô nói: “Anh nói thật. ”

“Thật sự có một chút. Cũng chỉ là một chút, trên bụng có nhiều thịt hơn một chút. ”Tất nhiên nếu người ta muốn nghe lời nói thật thì Trần Chí Khiêm sẽ nói thật.

Phàn Kỳ cúi đầu nhìn bụng của mình, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Làm sao anh biết bụng tôi có nhiều thịt?”Nói mà không suy nghĩ, lúc này Trần Chí Khiêm đã ý thức được lời vừa rồi không thích hợp, anh vừa muốn giải thích, mẹ Trần tới: “A Khiêm, Niếp Niếp, chúng ta phải đi xuống. ”

“Vâng. ” Trần Chí Khiêm lôi kéo Phàn Kỳ đi xuống. Hai vợ chồng già trong phòng nhìn hai đứa con nói thì thầm ở ban công, trong lòng rất vui vẻ, lúc này thấy con trai nắm tay Phàn Kỳ thì đều nở nụ cười.

Phàn Kỳ không nhận được câu trả lời, trong lòng như có móng vuốt mèo đang cào xé, làm sao mà anh biết được?Trong thang máy ngửa đầu dùng ánh mắt hỏi Trần Chí Khiêm.

Vẻ mặt của Trần Chí Khiêm nhàn nhạt, đây là đang giả vờ lạnh lùng sao?

Đầu óc Phàn Kỳ nhanh chóng chuyển sang ba Trần nói: “Ba. Nếu lần sau ba gọi điện thoại tới mà con nói với ba là A Khiêm đang tắm thì ba trực tiếp cúp điện thoại đi, chờ hai mươi phút lại... ”

Cô nói được nửa câu, tay bị Trần Chí Khiêm xiết chặt, anh cúi đầu cảnh cáo: “Đừng nói nữa. ”

Phàn Kỳ chớp một cặp mắt xinh đẹp, âm mưu coi nhẹ lời cảnh cáo của anh, mẹ Trần phản ứng lại: “Thằng bé sẽ không c** tr*n rồi chạy linh tinh chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ không nghĩ tới mẹ Trần lại có suy đoán to gan như vậy, dù sao thì hình ảnh gốc vẫn có khăn tắm, đây là bà đang tiến thêm một bước.

Trần Chí Khiêm thả Phàn Kỳ ra, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Mẹ Trần thấy bộ dáng xấu hổ của con trai thì im lặng: “Giống hệt ba con, tại sao lại ngại rồi? Trong phòng cũng không có ai khác, làm như vợ mình chưa bao giờ thấy vậy, chỉ cần không cho những người phụ nữ khác nhìn thấy là được rồi. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 119



Ba Trần hắng giọng một cái: “Cũng không cần nói, không nên nhắc những chuyện này ở trước mặt mấy đứa nhỏ, đứng đắn một chút. ” Thang máy đến lâu năm, cửa mở ra, mẹ Trần giữ chặt ba Trần: “Trân Khâm Hiền, ông nói rõ một chút cho tôi, tôi không đứng đắn chỗ nào?”

“Xuỵt. ” Ba Trần ra hiệu để vợ dừng lại: "Lãnh đạo đến đây. ”

Camera đi theo lãnh đạo đến, trên mặt lãnh đạo mang theo nụ cười: “Giáo sư Trần, giáo sư Tiết. ”

“A Khiêm, Tiểu Kỳ, đây là phó chủ nhiệm Trương của liên hiệp Hoa Kiều. ” Trần Khâm Hiền lại giới thiệu con trai con dâu cho phó chủ nhiệm Trương: "Con trai nhỏ Trần Chí Khiêm, con dâu Phàn Kỳ. ”

Phó chủ nhiệm Trương nhìn Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ nói: “Vợ chồng cậu ấy đúng là trai lài gái sắc!”

“Chào chủ nhiệm Trương. ” Trần Chí Khiêm bắt tay với ông ta, Phàn Kỳ c*̃ng bắt tay.

“Ông Lưu Tương Niên cũng đang ngồi chờ trong phòng khách. ” Phó chủ nhiệm Trương ở bên cạnh Trần Chí Khiêm nói: "Lúc còn trẻ, ba của mấy đứa đã chịu rất nhiều khổ cực, chúng ta đều hiểu được, nhưng mà trong chuyện này ấy! Có nguyên nhân lịch sử, bây giờ ông cụ Lưu muốn gắn kết mối quan hệ cha con. Tiểu Trần, cháu cũng là cháu trai, cần phải có tác dụng làm dầu bôi trơn, giúp hiểu lầm giữa hai bên biến mất. ”

“Chủ nhiệm Trương, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, có một số việc không thể nói rõ bằng một hai câu. Chúng cháu là người nhỏ tuổi, thực sự không thể nắm rõ được chuyện năm xưa. ” Trần Chí Khiêm nhã nhặn từ chối.

Nghe thấy lời này, phó chủ nhiệm Trương còn muốn khuyên, thấy Lưu Tương Niên đã đứng ở nơi đó dùng ánh mắt từ ái nhìn Trần Khâm Hiền. Ánh mắt của Lưu Tương Niên thực sự từ ái, chỉ là cái từ ái ánh mắt này khiến Phàn Kỳ cảm thấy rất không hài hòa, tóc của ba Trần còn trắng hơn tóc của Lưu Tương Niên nhiều. Hơn 10 năm chịu sương gió ở Tây Bắc, trên mặt ông đều là vết tích. Hai người bọn họ làm gì giống người của hai thế hệ, rõ ràng là đồng lứa, thậm chí ba Trần còn nhìn lớn tuổi hơn so với ông cụ.

Trần Khâm Hiền lạnh nhạt, bước đi không nhanh không chậm, đi đến trước mặt Lưu Tương Niên, nghe Lưu Tương Niên thâm tình gọi: “Tư Niên!”

“Ông cụ Lưu, tôi là Trần Khâm Hiền. ” Trần Khâm Hiền sửa sai lần nữa. Lưu Tương Niên hoàn toàn không ngại, quay đầu nhìn về phía mẹ Trần, nói: “Đây là Hiểu Tĩnh sao?”Mẹ Trần đã sớm thay đổi sang vẻ mặt khác, giữ vững khí chất lạnh lùng của bác sĩ: “Tôi là Tiết Hiểu Tĩnh, ông cụ Lưu, xin chào!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Tương Niên thấy dáng vẻ của hai vợ chồng con trai như vậy, cho dù bọn họ có đối xử với ông cụ như thế nào thì ông cụ cũng sẽ không để ý, đứa nhỏ thực sự phải chịu khổ rất nhiều. Tiếng nói của ông cụ mang theo chút nghẹn ngào: “Được rồi, đi vào nói chuyện thôi. ”Khi trợ lý của Lưu Tương Niên dẫn đường đến một căn phòng ở trong khách sạn, Phàn Kỳ bị mẹ Trần kéo tay, hai người ngồi lên ghế sa lon. Lưu Tương Niên ngồi ở ghế chủ vị, phó chủ nhiệm Trương ngồi ở ghế cho khách, be con nhà họ Trần thì ngồi ở sát bên cạnh.

Phó chủ nhiệm Trương bắt đầu lời dạo đầu: “Bốn mươi năm mưa gió, không thể cắt đứt tình cảm ruột thịt, ông cụ Lưu có tình thân sâu sắc, thông qua liên hiệp Hoa Kiều Tìm được người thân thất lạc nhiều năm, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bà cụ Lưu đã qua đời nhiều năm. Cũng may là con cháu ưu tú. Đây cũng là một chuyện vui. ”Lưu Tương Niên có khí thế của ông chủ lớn, có tình cảm sâu sắc của ba con: “Việc này may mà có liên hiệp Hoa Kiều trợ giúp cho nên tôi mới nhanh chóng tìm lại được con trai như vậy, ròng rã bốn mươi năm, ruột thịt phân ly. Hôm nay vốn là ngày đoàn tụ nhưng mà tôi cảm thấy tôi và Tư Niên đã không gặp nhau trong bốn mươi năm, trước tiên sẽ nói về tình cảm cha con ở đây trước, đợi ngày mai tôi sẽ giới thiệu người nhà hco thằng bé. ”
 
Back
Top Bottom