Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 100



Trông thấy Dung Viễn, ông cụ biết Trần Chí Khiêm sẽ không thiếu tiền. Dung Viễn gần như chưa bao giờ

đầu tư thất bại, được anh ta nhìn trúng thì cũng đủ để chứng minh Trần Chí Khiêm ưu tú, ít nhất là đứa cháu trai ngoại Phùng Học Minh còn không được người ta đặt vào mắt.

Càng không chiếm được thì càng không được từ bỏ, bây giờ Lưu Tương Niên không còn cảm thấy kỳ quái khi Trần Chí Khiêm không cho mình sắc mặt tốt, càng nghĩ càng thấy đứa bé này ngông nghênh, có bản lĩnh, càng ngày càng cảm thấy thằng bé giống bà nội mình, ông cụ cũng cảm thấy khó khăn khi đưa anh về nhà.

Lên xe, tài xế hỏi: “Ông chủ, bây giờ đi công ty, hay là về nhà?”

Hưng phấn thì hưng phấn, chuyện đêm qua ông cụ không ngủ cũng là thật, bây giờ sức khỏe của ông cụ cũng không còn tốt bằng lúc trước, ông cụ nói: “Về nhà. ”

Trên đường Lưu Tương Niên từ từ nhắm hai mắt, vẫn còn đang nghĩ, dùng biện pháp gì để đưa đứa nhỏ về nhà.

Nếu không thì đi Thượng Hải tìm con trai Tư Niên trước trước? Đúng vậy, đúng vậy! Tìm con trai con dâu trước, con trai đã là người đã trung niên, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc chắn là tâm tình bình thản, cũng biết ấm lạnh của nhân gian, khi cân nhắc vấn đề cũng sẽ không thẳng thắn như thế. Mình đi tìm con trai con dâu trước, như vậy còn sợ cháu trai không về nhà sao? Xe tiến vào Phồn Viên, Lưu Tương Niên thấy vợ mình đang ngửa đầu chỉ huy công nhân trên cây đang tu bổ cây phượng vĩ, một cành cây to đã nằm trên mặt đất, tán cây vốn tròn trịa đã lệch sang hẳn một bên, chỉ còn lại một nửa. Đêm qua giấc mơ uống trà cùng Trần Uyển Âm ở dưới gốc cây phượng vĩ đã vỡ, hôm nay lại thấy cây phượng vĩ bị như vậy.

Ông cụ lo lắng đi qua: “Ai bảo các người cưa cây?”

Công nhân trên cây dừng cưa lại, nhưng mà một cành cây đã sắp bị cưa đứt, kèm theo tiếng răng rắc, gãy xuống.

Trên mặt đất là hai nhánh cây, cây phượng vĩ vốn còn duyên dáng, giờ đã biến thành một chiếc trụ chọc trời, lòng Lưu Tương Niên cũng rỉ máu. Bà cụ Lưu đi tới nói: “Ông à, cây này quá lớn, gió thổi lớn là nó sẽ quét mái hiên. Cưa bỏ hai nhánh cây này, mấy năm nữa là sẽ mọc lại. ”

“Qua mấy năm?” Ông cụ ép hỏi.

“Ba năm năm liền mọc tốt, đến lúc đó cây c*̃ng cao. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà cụ Lưu ngửa đầu: "Ông nhìn chỗ mái hiên kia đi, một lần bị hỏng do gió lớn, đã phải tu bổ một lần một lần. ”

“Ba năm năm?” Lưu Tương Niên nghĩ tới ba năm năm nữa không biết mình còn có ở trên đời này không, đau lòng không nhịn được, đưa tay đánh một cái vào mặt của vợ mình. Bà cụ Lưu che khuôn mặt, mặt bị đau, nhưng điều khó chịu hơn là bà ta bị đánh trước mặt người làm, bà ta khóc chất vấn: “Nhiều năm như vậy rồi, tôi m.ó.c t.i.m móc phổi mà hầu hạ ông, ông qua ông để con gái mình phải xin lỗi cháu dâu của người phụ nữ kia, hôm nay vì cái cây người phụ nữ đó trồng mà ông đánh tôi sao? Lưu Tương Niên, tôi đi theo ông hơn bốn mươi năm, bây giờ phải chịu tình cảnh như thế này sao?”Nghe thấy lời này, vốn là Lưu Tương Niên tức giận khi còn ở chỗ Trần Chí Khiêm, bây giờ ở trong lòng ông cụ, cháu trai mình vô cùng tốt đẹp, sẽ không tức giận với trẻ con, nhưng cũng không có nghĩa là ông cụ không biết tức giận, lúc này lửa trong lòng lại bốc lên: “Kết cục gì? Trước kia chị em gái tốt của bà là A Thiền gả cho một tài xế lái xe, sau đó sống ở trong một căn nhà nhỏ, con ch.ó của bà còn được sống trong căn phòng lớn hơn bà ấy. Người trồng cây phượng vĩ này còn tôn quý hơn bà gấp trăm lần nghìn lần, tôi cho phép bà động tới đồ vật ở trong vườn từ lúc nào hả?”

“Ông nói lời này, có phải là muốn cho tôi c.h.ế.t sớm một chút hay không?”Nhớ tới cháu của mình phải ở trong một căn phòng chật hẹp không tả nổi, còn đeo theo tạp dề, sáng sớm nấu ăn, rửa chén cho vợ.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 101



Là cháu trai của mình và Trần Uyên Ẩm vốn nên được nuôi dưỡng như ngọc, Lưu Tương Niên càng lúc càng nổi giận: “Nếu bà muốn đi thì cứ đi, hỏi tôi làm cái gì?” Bà cụ Lưu khóc lóc đi vào trong nhà.

Lưu Tương Niên cũng không cho bà ta ánh mắt nào, lên lầu hai, đi vào thư phòng nhìn ra ngoài, cây phượng vĩ thật đẹp đã bị cưa thành như thế này, trong lòng ông cụ cảm thấy vô cùng khó chịu, ông cụ cầm điện thoại lên: “Giúp tôi liên lạc về Thượng Hải một chút, tra về cháu trai của Trần Tế Thương, con trai của Trần Uyển Âm là Trần Tư Niên, sau khi tra xong thì báo cho tôi biết. ”

Lưu Tương Niên mệt mỏi, ông cụ nằm ở trên ghế nằm trong phòng rồi nhắm mắt lại, trong đầu đều là Trần Uyển Âm, không nghĩ tới lần từ biệt kia lại là mãi mãi, ông cụ nhắm nghiền hai mắt, trước mắt là Trần Uyển Âm nằm dựa ở ghế trong sân, dùng một quyển sách che mặt, ông cụ về nhà lấy quyển sách kia ra, vụng trộm hôn lên má của bà, nhìn gương mặt của bà đỏ bừng lên, đứng lên đánh mình... Mãi đến khi tiếng đập cửa truyền đến, Lưu Tương Niên mới đứng lên, đưa tay lau khuôn mặt, vậy mà đầy nước trong tay, lấy khăn tay ở trên bàn lau sạch mặt.

Tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh, ông cụ đi tới cửa kéo ra, thấy con gái và vợ đang đỏ mắt, mũi của ông cụ có chút nghẹt, tiếng nói có chút khàn: “Có chuyện gì sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ba à, mắt ba bị sao vậy?”

Bị con gái nhìn ra, Lưu Tương Niên quay người: “Không sao cả, mấy người có việc gì không?”

“Có. ” Lúc nói lời này con gái còn có chút nức nở.

Lưu Tương Niên ngồi xuống, bà Phùng Lưu Xảo Yên ngồi ở bên cạnh ông cụ, bà cụ Lưu đứng bên cạnh, không cam lòng nhưng cũng không rời đi.

“Ba à, Phùng Thế Xương dẫn Học Minh đến nhà họ Hứa từ hôn mà không nói với con một tiếng. ”Lưu Xảo Yên lại khóc lên: "Nếu không phải là Diệu Nhi khóc gọi điện thoại cho con thì con cũng không biết. Con hỏi Học Minh, Học Minh nói thằng bé sẽ không thừa kế Thiên Hòa, Phùng Thế Xương cũng không có ý định sao sản nghiệp nhà họ Phùng cho Học Minh, thằng bé không xứng với Hứa Diệu Nhi, cho nên muốn hủy hôn. Ba à, Học Minh đã được ba dạy dỗ từ năm mười hai tuổi! Dưỡng chó, dưỡng mèo cũng phải có tình cảm chứ? Ba nói không cho là không cho sao?”

“Ba không nói là không cho, là Học Minh muốn tạm thời rời khỏi Thiên Hòa, chuyên tâm cho sự nghiệp của mình. ”

“Nhưng thằng bé chỉ cần không đến Thiên Hòa là toàn bộ người Hồng Kông đều biết biết, thằng bé từ hôn với nhà họ Hứa, cái gọi là cửa gỗ đối với cửa gỗ, cửa trúc đối với cửa trúc, những gia đình giàu có đều coi trọng việc môn đăng hộ đối. Từ bỏ Hứa Diệu Nhi, thằng bé còn có thể tìm được gia đình nào khác như vậy sao?”

Lưu Xảo Yên giữ tay Lưu Tương Niên: "Ba, bây giờ Hứa Hạt đang chờ điện thoại của ba, ba chỉ cần nói một câu đồng ý từ hôn thì ông ta sẽ đồng ý. ”

“Từ hôn là ý nghĩ của Học Minh. ”Lưu Tương Niên đứng lên: "Ba đồng ý, nếu như bây giờ con muốn ba gọi điện thoại thì ba sẽ gọi cuộc điện thoại này. ”Lưu Xảo Yên nghe thấy lời này liền muốn khóc cũng không khóc được, sững sờ nhìn người ba đã yêu thương mình từ nhỏ.

“Xảo Yên, đừng cầu xin ông ấy. Bây giờ ông ấy đang nghĩ về con trai cháu trai và người phụ nữ kia. Trong lòng của ông ấy làm gì còn vị trí cho hai mẹ con chúng ta? Con hỏi vì sao mắt của ông ấy hồng, chắc hẳn là khóc vì người phụ nữ kia!”Bà cụ Lưu mỉa mai: "Trước kia người phụ nữ đó sống trong b.o.m đạn cũng không thấy ông ấy trân trọng như vậy, bây giờ thì lại giả vờ thâm tình. ”Lời này đ.â.m chọt đúng chỗ đau của Lưu Tương Niên, ông cụ thẹn quá hoá giận, chỉ vào cửa ra vào: “Cút cho tôi. ”Bà cụ Lưu lôi kéo con gái đi ra ngoài, Lưu Tương Niên chống hai tay lên bàn, vết sẹo bị tiết lộ, đau không thể tả, không… Uyển Âm thích ông ấy, bà ấy đã sinh con trai trong mưa b.o.m bão đạn, lấy tên là Tư Niên.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 102



Ông cụ muốn đến Thượng Hải tìm Tư Niên về, ông cụ muốn đi Thượng Hải mang tro cốt của Uyến Âm về Hồng Kông, muốn bọn họ được chôn ở cùng một chỗ. Chuông điện thoại vang lên, Lưu Tương Niên trì hoãn: “Alo. ”

“Ông chủ, đã tra được tình huống của cậu chủ thông qua nhóm Hoa Kiều, cậu chủ đang là giáo sư khoa công trình xây dựng của đại học T, là chuyên gia kiến trúc trong nước, mẹ của cậu chủ là giáo viên ngành y, viện trưởng khoa sản trong bệnh viện, chính phủ còn trả lại vườn cho mẹ cậu chủ, bây giờ bọn họ đang ở đất nhà họ Trần. ”

“Vậy sao?” Nghe thấy lời này, Lưu Tương Niên vừa vui vẻ lại vừa đau khổ, vậy mà con trai lại kế thừa Uyển Âm trở thành chuyên gia kiến trúc, dù sao cũng là con mình, cho dù ở trong nước thì cũng là giáo sư đại học.

“Vâng, đã lấy được được số điện thoại nhà và số điện thoại đơn vị của cậu chủ. Ngài xem.”

“Đưa điện thoại cho tôi. ” Lưu Tương Niên muốn gọi điện thoại, lập tức gọi điện thoại đến đơn vị của con trai.

Rất nhanh đối phương đã nhận điện thoại, nghe thấy tiếng nói thì ông cụ run rẩy nói: “Tôi tìm giáo sư Trần Tư Niên. ”

Đối phương trả lời: “Chỗ chúng tôi không có giáo sư Trần Tư Niên, có phải ông đã nhầm rồi không?” Lưu Tương Niên hỏi: “Có phải đây là khoa kiến trúc xây dựng của đại học T không?”

“Đúng vậy!”

“Tại sao lại không có Trần Tư Niên được? Tôi từ Hồng Kông gọi tới, có biết con của thằng bé không? Là Trần Chí Khiêm. ”

Đối phương cũng trả lời: “Tìm giáo sư Trần sao? Chí Khiêm đã xảy ra chuyện gì sao? Giáo sư Trần đang ở trên lớp, có muốn tôi thông báo cho ông ấy luôn không?”

Lưu Tương Niên thật sự muốn nghe giọng của con trai, ông cụ không làm sáng tỏ: “A… Đúng vậy!”Nghe thấy lời này, đối phương nói: “Ông đừng cúp, tôi lập tức đi tìm ông ấy. ”

Trong điện thoại truyền đến: “Giáo sư Trần, cẩn thận... ”Rất nhanh trong điện thoại có tiếng vang lên: “Alo, xin chào! Tôi là Trần Khâm Hiền, Trần Chí Khiêm sao rồi?”

Đối phương nói xong, thở hồng hộc. Lưu Tương Niên lấy lại tinh thần, Trần Khâm Hiền? Tại sao lại tên là Trần Khâm Hiền?

Ông cụ xác nhận lại: “Cậu là ba của Trần Chí Khiêm sao?”

“Đúng vậy! Ngài mau nói cho tôi biết Chí Khiêm sao rồi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đối diện với tiếng nói lo lắng của con, ông cụ không thể giả vờ.

“Cậu là con trai Trần Uyển Âm sao?” Lưu Tương Niên hỏi.

Tiếng nói của đối phương bình tĩnh mà lạnh lùng: “Ông là ai? Muốn làm gì? Trần Uyển Âm là mẹ của tôi. ”

“Tư Niên, ba là... ba đây. ”

Lưu Tương Niên nói lại lần nữa: "Ba là ba của con, Lưu Tương Niên. ”

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc chốc lát: “Chí Khiêm không sao chứ?”

“Không sao cả. ” Đối phương vô cùng tức giận: “Ông Lưu, tôi đang lên lớp. Xin ông đừng đùa kiểu này, thời gian của bọn nhỏ rất quý giá, phí điện thoại rất đắt, tôi không rảnh nói chuyện phiếm với ông. ”

Buổi sáng Phàn Kỳ thi hai môn, buổi chiều kiểm tra một môn và một bài kiểm tra giao dịch có kỳ hạn, không ảnh hưởng đến giấy phép giao dịch cổ phiếu, kỳ thi vào cuối tuần.

Lúc kiểm tra cô cũng cảm thấy đơn giản, khá giống với những phán đoán của cô, với tư cách là một người làm việc lâu năm, có xuất thân chính quy trong ngành, cô gần như có thể chọn đáp án mà không cần mở mắt, phần sau là đề vấn đáp, chỉ cần tránh các quy định và phương pháp trong tương lai là được. Chỗ khó là một số phương pháp mua bán cổ phiếu thời xưa, những thứ này mới chỉ dừng chân ở Hồng Kông vài tháng, Phàn Kỳ chưa từng thấy, khả năng là sẽ làm sai những câu này.

Hẳn là sẽ làm tốt sau khi đọc sách hướng dẫn đúng không?

Mới 2:00 chiều, cách thời điểm báo cáo cuối ngày còn sớm, cô trở về văn phòng Diệu Hoa.

Trông thấy bên cạnh cô Hạng có một học sinh nữ tròn trịa xinh đẹp, chính là học sinh nữ nhỏ nở nụ cười có hai lúm đồng tiền ở sân khấu Trường Hưng lúc trước, gọi cô: “ Cô Phàn.”

“Xin chào nha!”

Chị Hạng biết cô đang thi, hỏi: “Thi thế nào rồi?”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 103



“Tôi đã làm hết bài thi rồi, cảm thấy cũng không tệ, vẫn nên chờ đến khi có kết quả rồi thì lại nói tiếp. ” Phàn Kỳ vẫn duy trì sự khiêm tốn khi ở trước mặt những đồng nghiệp khác.

“Làm được hết là đã rất giỏi. ” Chị Hạng chạy đến bên người cô: "Hôm nay Islay Electronics lên xuống thất thường, chúng ta có nên dừng khi còn đang tốt không?”

“Tôi đi xem một chút. ” Phàn Kỳ đi xuống lầu tới phòng giao dịch, ngồi xuống bên cạnh Liêu Nhã Triết, cầm tài liệu bên cạnh anh ta lên, nghe Liêu Nhã Triết hỏi cô: “Thế nào rồi?”

“Khả năng cao... ” Cô ngừng một chút.

“Muốn gọi tôi là ông nội sao?” Phàn Kỳ nhập một chuỗi lệnh vào, nhìn xu thế Istlay Electronics, đột phá đỉnh, tượng giao dịch hôm nay rất lớn, bây giờ đang bây giờ đang kéo về, cô gọi điện thoại cho chị Hạng: “Cứ giữ tại trước đã! Chút giá này chắc chắn không phải mục tiêu khiến bọn họ tốn nhiều công sức như vậy. ”

Cúp điện thoại, Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết: “Anh chờ gọi tôi là bà nội đi! Mua bốn nghìn lô Istlay Electronics với giá mười hai xu trước. ” Liêu Nhã Triết đặt hàng cho cô: “Thật sự qua được bài kiểm tra sao?“

“Khả năng cao. ”

Phàn Kỳ nhìn cổ phiếu trọng điểm hôm nay: "Vừa rồi anh làm thế nào. ”Liêu Nhã Triết cho cô xem tài liệu, nói qua một lần với cô, Phàn Kỳ kiểm tra số liệu của mấy loại cổ phiếu: “Mua Tinh Mỹ với giá hai tệ một hào ba, hai trăm lô. ”

Sau khi giao dịch Tinh Mỹ xong, Phàn Kỳ tiếp tục xem cổ phiếu, một trợ lý bước nhanh tới, đến bên cạnh Phàn Kỳ: “Cô Phàn, cô Hứa của Trường Hưng đến tìm cô. ”Phàn Kỳ sững sờ, tối hôm qua cô cũng không nói chuyện cùng cô Hứa này, hơn nữa bản thân mình còn giải thích, mình có chồng rồi cho nên sẽ không có hứng thú với Phùng Học Minh, cô ta còn tới tìm cô làm gì?

Liêu Nhã Triết treo điện thoại của khách hàng, lập tức gọi điện cho Phùng Học Minh: “Hứa Diệu Nhi đến tìm Phàn Kỳ, cậu lập tức tới giải quyết. ”Anh ta cúp điện thoại nói với trợ lý: “Cô bảo cô Hạng mời cô Hứa đến phòng họp trước, bảo cô ta chờ một lát, bảo cô Phàn ra bên ngoài uống cà phê. ”

“Cô Hứa ngồi ở trên lầu có thể nhìn xuống dưới lầu. ”

“Cô cứ nói như vậy với cô Hạng. ” Liêu Nhã Triết nói.

Trợ lý nhỏ bất đắc dĩ lên lầu. Liêu Nhã Triết thở ra một hơi: “Thực sự phiền phức. Hôm nay Phùng Học Minh đề cập chuyện chia tay với cô ta nhưng cũng chỉ thông qua việc ba anh ta nói chuyện với Hứa Hạt. Vốn là bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối năm, áo cưới và quần áo long phượng cũng đã được chuẩn bị từ sớm. ”

“Tại sao Phùng Học Minh lại muốn chia tay? Hứa Diệu Nhi làm ảnh hưởng đến việc theo đuổi cái đẹp của anh ta sao?”Phàn Kỳ không hiểu rõ, trong ký ức của nguyên chủ, Phùng Học Minh cũng đã có chuyện xấu với mấy nghệ sĩ, Hứa Diệu Nhi có muốn quản hay không là một chuyện, nhưng mà có thể quản được hay không thì lại là chuyện khác.

“Phàn Kỳ, cô thực sự không hiểu sao?” Liêu Nhã Triết hỏi Phàn Kỳ, thấy một đôi mắt to thanh tịnh, mười phần chân thành của cô nhìn mình, giống như trên mặt viết rõ ràng: À biết chứ!

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta thở dài, chỉ có thể nghiêm túc giải thích cho cô hiểu: “Chồng của cô không phải cháu trai ruột của Lưu Tương Niên sao? Phùng Học Minh nói với ông ngoại của mình, vì để chồng của cô có thể bồi dưỡng tỉnh cảm với ông cụ Lưu thật tốt, để mọi người không có gánh nặng trong lòng, anh ta quyết định rời khỏi Thiên Hòa. Nhưng mà, anh ta như vậy thì không môn đăng hộ đối với Hứa Diệu Nhi, nhà họ Phùng không có thế lực thật sự giống bề ngoài, Phùng Học Minh còn có một người em trai, kém anh ta 3 tuổi, vốn là ba anh ta muốn giao hết sản nghiệp nhà họ Phùng lại cho đứa con trai này. Cho nên sau khi anh ta bàn bạc với ông ngoại mình, mời ba mình đứng ra đi đến nhà họ Hứa hủy hôn. ”

“Lý do này quá giả tạo, tôi không tin!”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 104



Phàn Kỳ cười nhạo, nghĩ tại: "Chẳng lẽ cậu ấm ăn chơi đang quan tâm đến một cô gái nào chứ? Muốn cho người phụ nữ mình yêu thích một danh phận. Không thể nào? Mấy ngày trước anh ta còn trêu chọc tôi, làm sao đột nhiên lại trở thành người tình chung thủy được? Như vậy thì không phải tôi đã trở thành bia đỡ đạn cho tình yêu của bọn họ rồi sao? Như vậy quá liều, tôi cũng không quen biết anh ta đến mức như vậy, dựa vào cái gì mà tôi phải thành tấm khiên cho anh ta? “

”Anh ta quyết định hồi tâm vì một người phụ nữ, nhưng mà người phụ nữ đó là cô, anh ta hủy hôn là vì cô!”

“Tôi?”

Phàn Kỳ phát điên: "Mẹ nó, anh nói đùa sao? Sao tôi lại không nhìn ra được, Phùng Học Minh chỉ theo đuổi chơi đùa tôi mà thôi. Huống chi cho tới bây giờ, tôi vẫn không để ý đến anh ta. Như vậy cũng đáng giá để anh ta hủy một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, có rất nhiều lợi ích như vậy sao? Tôi không chịu trách nhiệm cho nỗi oan này được. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Là do cô không để ý đến anh ta, càng không chiếm được thì càng muốn. Hôm qua sau khi tôi đưa cô về nhà, Phùng Học Minh gọi điện thoại cho tôi, tôi đã kể chuyện của cô, nếu chồng cô quay về nhà họ Lưu thì cô sẽ ly hôn, ở trong lòng của anh ta, anh ta nói chỉ cần cô ly hôn thì anh ta sẽ cưới cô. ”

Phàn Kỳ bị thần lôgic này làm cho choáng váng: “Là đầu óc của anh ta bị điên hay là do tôi bị điên? Tôi nói chồng tôi dám nhận thì tôi dám ly hôn. Sau khi ly hôn xong lại chấp nhận gả cho cháu ngoại Lưu Tương Niên sao?”

“Anh ta cảm thấy mình hiểu lòng phụ nữ hơn chồng cô. Nhất định có thể làm cô động lòng. ”

“Anh ta thật sự rất tự tin. ”

Phàn Kỳ vỗ trán: "Cho dù đó có là câu chuyện nghìn lẻ một đêm như thế thì chuyện này liên quan gì đến Hứa Diệu Nhi?”

Liêu Nhã Triết có chút lúng túng: “Buổi trưa hôm nay anh ta gọi điện thoại cho tôi, hai chúng tôi nói về chuyện anh ta hủy hôn và chuyện của cô, bị Hứa Diệu Nhi đi hưng sư vấn tội nghe được. ”Chưa làm chuyện gì mà đã bị người khác coi thành tiểu tam sao?

Phàn Kỳ mắng bằng tiếng Thượng Hải: “Nhắc đến chuyện đó, đúng là tôi phải cảm ơn cả nhà anh ta!”Liêu Nhã Triết không hiểu Phàn Kỳ nói cái gì, anh ta nói: “Lần này anh ta nghiêm túc với cô. ”

Phàn Kỳ dùng những từ mà anh ta có thể hiểu được nói: “Nhận mẹ anh đấy!”Phàn Kỳ đang mắng người, trợ lý có mặt vội vàng đi tới: “Cô Phàn, cô Hạng đang ở cửa ra vào. ”

Cô thấy chị Hạng vội vàng phất tay ở bên ngoài cửa thủy tinh, chỉ có thể đi ra ngoài, thấy chị Hạng, chị Hạng vội vàng nói: “Hứa Diệu Nhi đang ở chỗ tiếp đãi khách, mọi người chỉ trích nói cô quyến rũ chồng sắp cưới của cô ta... ”Đời trước đầu tư ở ngân hàng, cô may mắn bắt gặp cảnh vợ đến bắt quả tang chồng và tiểu tam, cuối cùng sau khi làm loạn xong, sau khi tiểu tam bị đánh thì từ chức, mà tên đàn ông cặn bã kia vẫn đối đầu với vợ con.

Phàn Kỳ không hiểu nổi, tất nhiên tiểu tam làm sai, không phải đàn ông cặn bã cũng giống vậy sao, vì sao người phụ nữ kia vẫn phải trân trọng đưa người đàn ông rác rưởi kia quay về?Trước đó xem trò vui không ngại chuyện lớn, nhưng mà khi chuyện này chuyển đến người mình thì cô thật sự chỉ biết im lặng!

Phàn Kỳ đi cùng chị Hạng, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của chị Hạng, không phải chị Hạng cũng thực sự cho rằng cô và Phùng Học Minh có cái gì chứ?Đi vào phòng tiếp khách, Phàn Kỳ thấy Hứa Diệu Nhi đeo kính râm dửng dưng ngồi trên ghế sa lon.

Thấy cô đi vào, mọi người đều chú ý đến cô, Phàn Kỳ ngối đối diện Hứa Diệu Nhi, chị gái nhỏ tiếp tân đến hỏi: “Xin lỗi vì đã làm phiền chị, có muốn đến phòng hội nghị không?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Cô Hứa đã quảng bá rộng rãi, công và tư cũng chẳng phân biệt được, tôi cũng không có gì để nói với mọi người, cũng có thể giải quyết quang minh lỗi lạc. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 105



Hứa Diệu Nhi tháo kính râm xuống, mặt mày xanh lét, dùng một đôi mắt có thể so sánh với chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, giống như bước kế tiếp tiền muốn dùng móng vuốt xé cô thành mảnh nhỏ: “Quang minh lỗi lạc? Hay là muốn từ chối lại ra vẻ mời chào? Làm ra bộ dáng băng thanh ngọc khiết, cô thật sự cho rằng anh ta sẽ vì cô mà từ bỏ không cần một xu nào, cùng cô song túc song phi sao?“ Mặc dù tiếng gầm của Hứa Diệu Nhi không cao, nhưng tại mang theo vẻ bén nhọn.

“Anh ta là ai?” Phàn Kỳ nhận ly cà phê của tiếp tân đưa cho mình, thoải mái dựa vào trên ghế sa lon hỏi.

“Cô còn dám hỏi ra sao?”

“Tại sao tôi lại không dám hỏi? Hôm qua trong tiệc rượu, tôi đã nói là tôi kết hôn rồi, cô còn coi như không nghe thấy, sáng nay cô không đọc báo sao? Cái gọi là: Sứ quân tự có phụ, la thoa tự có phu. Làm sao tôi có thể quyến rũ rồi ở cùng chồng sắp cưới của cô được? Chứng hoang tưởng của cô cũng nặng thật đấy? Có muốn đi kiểm tra lại não một chút không?” Phàn Kỳ mang theo cơn tức hỏi.

“Chẳng lẽ không phải cô nói với Liêu Nhã Triết sao? Nếu như chồng của cô quay về nhà họ Lưu thì cô sẽ lập tức ly hôn sao? Chẳng lẽ không phải là cô muốn ly hôn với anh ta để đến với Phùng Học Minh?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đêm qua trong tiệc rượu, nhà báo và đài truyền hình cũng đã sàng lọc, cho nên mặc dù đêm qua náo loạn rất lớn, nhưng mà chuyện Lưu Tương Niên đã nhận được cháu trai thông qua chiếc dây chuyền của Phàn Kỳ cũng chỉ giới hạn ở trong lời truyền của mấy bà vợ nhà giàu, còn không được đăng lên báo. Cho nên người ở hiện trường, vẫn không thể biết được tin tức giật gân trong giới nhà giàu. Nghe thấy lời này, mấy người đến từ sớm hóng chuyện đã bắt đầu dựng thẳng tai lên để nghe chuyện của mấy người nhà giàu.

“Cho nên?”

Phàn Kỳ khinh miệt cười nhìn cô ta: "Ngay cả cháu trai của nhà họ Lưu mà tôi còn không thèm? Thế mà lại cần đứa cháu trai ngoại Phùng Học Minh của nhà họ Lưu sao?”

“Cô là kẻ tâm cơ thâm trầm. Cho dù chồng của cô là cháu trai của nhà họ Lưu nhưng mà anh ta đã từng nhận được sự giáo dục tốt đẹp nào chưa? Là người mà gia tộc dốc sức để bồi dưỡng thừa kế sao? Anh ta có thể so với Phùng Học Minh sao?”Hứa Diệu Nhi trợn mắt lên trời.

Lúc này Phùng Học Minh nửa chạy nhanh đi vào, nghe thấy Hứa Diệu Nhi nói ra câu này, anh ta còn chưa kịp quát bảo Hứa Diệu Nhi dừng lại thì đã thấy Phàn Kỳ đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hứa Diệu Nhi: “Chồng tôi là cháu trai của thương nhân yêu nước Trần Tế Thương, cháu trai đích tôn của Trần Uyển Âm, gia tộc cũng không chỉ truyền lại mấy đồng tiền, còn có phẩm cách cùng giáo dưỡng. Tôi nói nếu anh ấy nhận Lưu Tương Niên thì tôi sẽ ly hôn với anh ấy là bởi vì tôi có tự tin này, anh ấy sẽ không nhận một kẻ bội bạc, không còn khí tiết làm ông. ”

Phàn Kỳ dùng ánh mắt trợn ngược của Hứa Diệu Nhi nhìn về phía Phùng Học Minh: “Tôi bị gì sao, không cần một người chồng có gia giáo tốt, đẹp trai phong độ lại nhẹ nhàng, còn một lòng mà đi thích một người chồng sắp cưới có ông ngoại hai vợ, ba cũng có hai vợ, cả nhà đều có dòng m.á.u như vậy, cả ngày đi làm chuyện xấu với nghệ sĩ nữ sao?”Có ai mà không biết chuyện xưa năm đó của nhà họ Lưu? Ban đầu, lời nói này của Phàn Kỳ khiến mọi người có chút nghi vấn, bây giờ cộng với việc cô nói mình đã có chồng ở trong báo hôm qua, vậy mà chồng của cô lại là cháu trai đích tôn của chủ cũ Phồn Viên, bà Trần sao?

“Thật không biết cô lấy tự tin từ đâu ra? Vì cô mà anh ta sẽ chịu chấp nhận từ bỏ nhà họ Lưu sao?” Hứa Diệu Nhi cười lạnh hỏi.

“Loại tự tin này là ăn ý giữa vợ chồng, cô chưa bao giờ trải qua thì làm sao có thể hiểu được?”Lời này của Phàn Kỳ đ.â.m vào tim Hứa Diệu Nhi, Hứa Diệu Nhi cắn môi đến trắng bệch, nhìn Phùng Học Minh.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 106



Vẻ mặt Phùng Học Minh ảm đạm, bộ dáng giống như anh ta đã không còn quan hệ gì với Hứa Diệu Nhi. Nhìn thấy hai người họ như thế này, Phàn Kỳ không khỏi cảm thấy không đáng thay cho Hứa Diệu Nhị, tại sao lại muốn treo cổ ở trên cái cây Phùng Học Minh này?

“Phàn Kỳ. ”

Một cái giọng nói quen thuộc khiến Phàn Kỳ quay đầu lại, cô thấy Trần Chí Khiêm đứng ở cách cô hai bước, phía sau anh có một vị là Hứa Hạt ba của Hứa Diệu Nhi mà đêm qua Liêu Nhã Triết chỉ cho cô, còn có một người trẻ tuổi có chút khí thế, người trẻ tuổi kia đang cười trộm.

Phàn Kỳ lập tức lấy khả năng diễn xuất của nguyên chủ ra, vừa nói vừa đứng dậy, đi qua kéo cánh tay của anh, ngọt ngào gọi: “Ông xã. ”

Phàn Kỳ ngửa đầu nhìn anh, cố gắng tượng tượng anh thành con gấu Teddy mà ngày đó mình nhìn thấy, rất nhanh liền thể hiện ra sự yêu thích của mình, không chút giấu diếm.

Bị cô nhìn chăm chú như vậy, Trần Chí Khiêm có chút không được tự nhiên nói: “Đứng vững. ”

Phàn Kỳ thả tay của anh ra rồi đứng thẳng người, nhưng lại bị anh nắm tay, anh nhìn qua Phùng Học Minh, lại nhìn về phía Hứa Diệu Nhi: “Cô Hứa, buổi sáng tôi đã nói chuyện qua với ông Lưu, trước đó tôi và ông ta không có quan hệ, sau này cũng vậy. Nếu như anh Phùng Học Minh lấy lý do quyền thừa kế Thiên Hòa khiến cho hai bên không môn đăng hộ đối để chia tay thì lý do này không còn tồn tại, hai người có thể quay lại với nhau. ”

Bây giờ Hứa Diệu Nhi đang bị gương mặt lạnh lẽo của ba mình nhìn chằm chằm, cô ta không rảnh bận tâm Trần Chí Khiêm nói cái gì, hai tay nắm chặt lấy túi, đốt ngón tay trắng bệhc, nhìn ba mình: “Ba… con…”

“Về nhà. ” Hứa Hạt trầm giọng. Vừa mới mở hội nghị xong thì đã bị người khác thông báo Hứa Diệu Nhi đang làm loạn ở chỗ Liêu Kế Khánh bên cạnh, đi tới xem tình huống thì thấy vẻ mặt của đối thủ cũ ở phố Wall đang đứng ở cửa còn xấu hơn khi ở trong lễ tang của mẹ mình. Sau khi thoát khỏi phóng viên, họ về đến nhà đã rất muộn, Phàn Kỳ đi tắm trước, Trần Chí Khiêm ở trong phòng khách xem TV. Phàn Kỳ đang tắm thì nhớ tới một chuyện, tắm rửa xong trùm tóc lại, Phàn Kỳ đi tới hỏi: “Trần Chí Khiêm, nếu anh làm về máy chơi game thì tại sao tôi lại chưa từng chơi game?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh đến đây không bao lâu liền bắt đầu bán máy chơi game, trước kia trong nhà có rất nhưng Phàn Kỳ cũng không đi chơi, không ngờ cô lại có hứng thú, anh nói: “Ngày mai tôi sẽ mang về cho em. ”

“Được. ”Cô ngồi xuống nói: "Anh đi vào tắm rửa đi. ”Trần Chí Khiêm đi vào nhà tắm để tắm rửa, Phàn Kỳ tiếp tục xem tin tức tài chính và kinh tế, bây giờ cô bắt đầu đầu tư cổ phiếu, xem chương trình tài chính và kinh tế là chuyện bình thường.

Chuông điện thoại trên bàn reo lên, Phàn Kỳ nghe điện thoại: “Alo. ”Đầu kia của điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp: “Kỳ Kỳ, là ba đây. A Khiêm có đây không?”

Phàn Kỳ phản ứng lại, đây là ba của Trần Chí Khiêm, là người lạ đối với cô, nhưng lại là ba chồng của cô ở phương diện pháp luật, cô cũng không có thời gian để nghĩ xem nguyên chủ sẽ xưng hô với ba Trần như thế nào, cô nói: “Ba, ba chờ một chút, A Khiêm đang tắm.” Trước mặt trưởng bối không thể gọi to tên của Trần Chí Khiêm, cô gọi: “A Khiêm, ba gọi điện thoại tới. ”

Cửa nhà tắm bị kéo ra, Trần Chí Khiêm để trần, vây người bằng một chiếc khăn tắm đi ra, trên đầu vẫn còn ẩm ướt ch** n**c tách tách, nhận điện thoại từ trong tay cô: “Ba, chuyện gì vậy?”Phàn Kỳ nhìn nước ở trên người anh đang chảy xuống, cởi chiếc khăn tắm ở trên đầu mình xuống ném cho anh. Trần Chí Khiêm nhận khăn mặt ngồi xuống lau tóc, trong nháy mắt ngồi xuống, anh cuống quýt nắm lấy, bắt được phần giữa khăn tắm, khăn mặt bên trên đầu bị rơi xuống.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 107



Phàn Kỳ còn chưa phản ứng kịp, thấy khăn mặt của anh bị rớt xuống đất, khom lưng nhặt thay anh. “Phàn Kỳ, em đi vào phòng đi. ”

Anh nói chậm như vậy, trong lúc Phàn Kỳ nhặt khăn lông lên, thấy người nào đó đang dùng tay kéo khăn tắm, miễn cưỡng mới che được chỗ cần che.

Cô trùm khăn mặt lên đầu anh, như không có việc gì nói: “Em đi vào đây. ”

Bây giờ mặt và cổ của Trần Chí Khiêm đều chuyển sang màu gan heo.

Trước khi Phàn Kỳ vào phòng, còn nhô đầu ra khỏi phòng, Trần Chí Khiêm vừa nói chuyện vừa nháy mắt với cô, bảo cô đi vào. Thấy cửa gian phòng đóng tại, lúc này Trần Chí Khiêm mới thở dài một hơi, tiếp tục nói chuyện cùng ba mình: “Ba yên tâm, ông ta tới tìm con nhưng mà con đã từ chối. Kỳ Kỳ đã từ chối ông ta trước, ừ, chúng con đều hiểu, sẽ không làm vậy. ” Cúp điện thoại, hai cánh tay Trần Chí Khiêm rảnh rỗi, quấn khăn tắm quanh eo, quay đầu nhìn cửa căn phòng, đúng là lúng túng c.h.ế.t mất.

Trần Chí Khiêm đi vào phòng tắm, tiếp tục tắm rửa, càng tắm càng chán nản, vì sao lại không bảo cô cúp điện thoại của ba trước chứ?

Tại sao lại vội vàng chạy ra nhận làm gì?Tắm xong thì thu dọn phòng tắm, giúp Phàn Kỳ lấy quần áo ra, cho quần áo của anh vào rửa. Gõ cửa phòng, Phàn Kỳ còn nháy mắt ra hiệu cho anh, Trần Chí Khiêm gõ một cái lên trán của cô, đưa cho cô chậu nhựa: “Phơi quần áo.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ nhận lấy chậu nhựa, hỏi: “Ba anh gọi điện thoại đến là có chuyện gì?” Thu nhập ở trong nước thấp như vậy, giá gọi điện đến Hong Kong không thấp, bình thường làm gì cam lòng gọi điện thoại?Nghe cô thấy cô hỏi chuyện nghiêm túc, Trần Chí Khiêm bớt lúng túng không ít, nói: “Lưu Tương Niên thật dũng cảm, gọi điện thoại tới đơn vị của ba tôi, dọa ba là tôi xảy ra chuyện. ”

“Sau đó thì sao?”

“Ba bảo anh không nên tiếp xúc với Lưu Tương Niên. ”

“Chuyện này là điều chắc chắn. Chỉ sợ là Lưu Tương Niên sẽ không từ bỏ ý đồ. Cái lão đó không chịu trách nhiệm mà lại muốn tất cả mọi thứ. ”

Phàn Kỳ phơi quần áo xong thì mang chậu ra ngoài, vào nhà ngủ, tâm trạng hôm nay của cô thực sự tốt, bình thường cũng là cô nghịch trò mèo, hôm nay đến phiên Trần Chí Khiêm. Bình thường anh mặc quần áo dài đi ngủ vào buổi tối, rất toàn diện và đầy đủ hiếm khi có chuyện lúng túng hơn nhiều so với việc cô quên mang lót ngực. Lần này tâm lý cô rất vững, tiếng ồn của máy điều hòa không khí cũng không thể làm ảnh hưởng đến cô, hài lòng ngủ thiếp đi.

Cô ngủ rất thoải mái, hôm nay Trần Chí Khiêm không ngủ được, nghe thấy người bên gối ngủ như bé heo thì anh nhắm mắt lại tự nhủ mình đi ngủ nhanh một chút!Có lẽ là sau đó sẽ lại có người nào đó đá chân. Đợi một chút, tại sao cô lại không lăn tới?

Trần Chí Khiêm không ngủ được nghiêng người sang, nhìn Phàn Kỳ ở phía đối diện đang ngủ rất ngoan ngoãn, đột nhiên trong lòng cảm thấy kinh hoảng, tại sao tư thế ngủ của cô lại ngoan ngoãn như vậy?Trong lòng có cảm xúc muốn đánh thức cô. Lúc này, Phàn Kỳ trở mình, một cánh tay vung tới, đặt ở trên người anh, Trần Chí Khiêm cảm thấy như có cái gì ở trong lòng rơi xuống, cơn mệt mỏi ập tới, nhắm mắt lại thiếp đi.

Phàn Kỳ ngủ một giấc đến khi tỉnh, cậu chủ ốc đồng đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong, loại cơm bưng đến miệng này khiến cô ngượng ngùng: “Trần Chí Khiêm, sau này chúng ta tính thế này đi, một ba năm anh làm đồ ăn sáng, hai bốn sáu để tôi. ”

“Đây cũng không được tính là chuyện gì, còn cần phải phân công sao?” Trần Chí Khiêm bưng đĩa tới.

Được rồi!

Bữa sáng hôm nay đơn giản, mỗi người một phần sandwich cộng thêm một ly sữa bò nóng.

Phàn Kỳ chỉ có thể nói với mình sau này cần chủ động một chút, cùng nhau chia sẻ việc nhà.

Phàn Kỳ mở TV ra, tin tức sớm về tài chính và kinh tế đã được chiếu, Phàn Kỳ thấy: “Dung Viễn này!”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 108



Trần Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn, trên TV Dung Viễn nhận phỏng vấn, truyền thông hỏi anh ta sẽ ở lại Hồng Kông bao lâu? Anh ta nói: “Một tuần lễ, không thể rời khỏi Mỹ được. Lần này trở về là vì một cái hạng mục. ”

“Là hạng mục gì vậy?”

“Ta đầu tư vào điện tử Thiên Dược. Tôi cảm thấy tiềm lực của ngành này rất lớn. ” Dung Viễn kết thúc phỏng vấn, lập tức có người đứng ra phân tích, phân tích về ngành nghề video games, đưa kết luận rằng ngành này hiện do các nhà sản xuất Nhật Bản thống trị và hy vọng các nhà máy sản xuất trong nước có thể kiếm được một chén canh.

Chỉ ra bây giờ các nhà sản xuất video-games đang áp dụng hình thức gia công, liệt kê ra mấy nhà máy gia công, bên trong bao gồm Islay Electronics.

Đây là đang nói về khái niệm cổ phiếu, dựa theo đời kinh nghiệm đầu tư cổ phiếu từ kiếp trước, sẽ có một cổ phiếu hàng đầu trong số cổ phiếu này.

Nhớ tới biến đổi bất thường của Islay Electronics trong mấy ngày này, có lẽ là đã có người biết Dung Viễn muốn đầu tư vào hạng mục video games, cho nên nếu có tài chính thì sẽ mai phục trước sao?

Nhưng mà Trần Chí Khiêm dự định hùn vốn vào một nhà máy trong nước, sau khi xào qua những loại cổ phiếu này một lượt thì chúng sẽ biến thành lông gà hết.

“Đúng rồi, chúng ta cần tạm hoãn chuyện ly hôn lại một chút. ” Trần Chí Khiêm nói.

Nghe thấy lời này, Phàn Kỳ trùng hợp đang uống một ngụm sữa bò vào, lập tức bị sặc, ho khan kịch liệt, Trần Chí Khiêm đưa cho cô một tờ giấy, cô lau lau hỏi: “Vì sao?”

“Bây giờ tôi đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, một là cháu trai ruột của Lưu Tương Niên, hai là đối tượng do Dung Viễn đầu tư. Dựa theo khả năng của phóng viên Hồng Kông thì chắc chắn là bọn họ sẽ chạy theo chúng ta, nếu là tôi ly hôn với em, hai chúng ta ở riêng thì chỉ sợ dư luận xôn xao. Hoặc là đoán tôi về nhà họ Lưu, hoặc là đoán em đến với Phùng Học Minh. Đối với loại người Phùng Học Minh này, em càng không để ý đến anh ta thì anh ta càng nỗ lực, vì thế không để cho anh ta có được là tốt nhất. Cho nên, không chỉ có việc hai chúng ta không thể ly hôn mà còn phải biểu hiện mối quan hệ vô cùng tốt như vừa rồi khi ở bên ngoài. ” Trần Chí Khiêm nói với cô. Phàn Kỳ phát hiện mình thật sự ở trong nhà trong khoảng thời gian quá lâu, căn bản không nghĩ đến những thứ này, anh nói có lý đến mức nào chứ?Cô gật đầu.

“Chờ thêm một năm hay nửa năm? Em nói xem?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nghe lời anh. ”Dù sao thì qua tối hôm qua, tất cả mọi người đều dùng ngón chân đào đất, thậm chí còn đào ra một toà nhà ảo mộng, tất cả mọi người đều lúng túng cho qua, cũng đã đạt đến mức cân bằng, cũng không còn khó xử như vậy.

“Được. ” Trần Chí Khiêm đứng lên thu dọn. Phàn Kỳ liền vội vàng đứng lên: “Để tôi làm, anh đã nấu đồ ăn sáng rồi, cứ để tôi rửa chén nhé?”

“Được. ”

Phàn Kỳ đi rửa chén, Trần Chí Khiêm lau bàn, lau sàn một chút. Hai người dọn dẹp sạch sẽ, cùng ra ngoài. Lưu Tương Niên không ngủ được cả một đêm, lật qua lật lại cũng chỉ có dáng vẻ Trần Uyển Âm dắt tay con trai nhỏ.

Con trai không chỉ không nhận ông cụ mà còn đổi tên. Nghĩ tới đây, khó tránh khỏi có chút chán nản trong tinh thần. Nhưng mà cứ nghĩ đến cháu trai đẹp trai tuấn tú thì ông cụ lại không biết con trai có dáng vẻ như thế nào, thực sự là có ngàn vạn trong lòng.

Ông trời đối xử với ông cụ không tệ, để ông cụ đi được đến hôm nay, nhưng ông trời lại đùa cợt ông cụ, để ông cụ cách xa con cháu hơn bốn mươi năm. Bây giờ con cháu cũng không chịu nhận mình. Lưu Tương Niên gọi người sắp xếp tài xế, quyết định đi miếu Hoàng Đại Tiên thắp hương.

Trợ lý riêng đưa Lưu Tương Niên vào miếu Hoàng Đại Tiên.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 109



Hương hỏa của miếu Hoàng Đại Tiên hưng thịnh, tất cả đều bởi vì hữu cầu tất ứng, Lưu Tương Niên quỳ gối trên bồ đoàn niệm nguyện vọng của mình, thành kính muốn nhờ: “Cốt nhục đoàn tụ, dù cho vợ chồng đã không thể gặp lại nhưng cũng mong được chôn cất cùng nhau. ”

Bên cạnh miếu có một hàn lang, ở đây có chỗ đoán mệnh xem bói, Lưu Tương Niên đứng trong chốc lát, nhìn qua có chút do dự, trợ lý

riêng hỏi ông cụ: “Ông chủ, có muốn đi xem một quẻ không? Nghe nói rất linh nghiệm. ”

Lưu Tương Niên vừa sợ không linh nghiệm, không thể để khiến lời cầu của mình trở thành sự thật, lại sợ quá linh nghiệm, rút ra một quẻ xấu, trái ngược với nguyện vọng trong lòng mình, ông cụ thở ra một hơi: “Đi thôi!”

Lúc đi đường về, vốn phải đi trên đường hầm, ông cụ bảo tài xế vòng qua chỗ cháu trai mình, khi xe đến chỗ cần đến thì đã là giờ cao điểm buổi sáng, xe di chuyển rất chậm, tài xế hỏi ông cụ: “Ông chủ, có muốn dừng xe không?”

Ông cụ ngước nhìn tòa nhà kia, lít nha lít nhít, tất cả đều là cửa sổ, nhà nào cũng chỉ có một không gian nho nhỏ như vậy, cháu trai ruột của ông cụ cũng ở đó.

Ông cụ nói: “Không cần!”

Xe đi về phía trước, Lưu Tương Niên nhìn qua cửa sổ xe thấy cháu trai cùng Phàn Kỳ đi sóng vai, không biết Phàn Kỳ nói cái gì mà cháu trai cười rất vui vẻ.

Hình ảnh mình cùng Uyển Âm còn đang ở trong thời điểm yêu đương cuồng nhiệt như hiện ra mơ hồ ở trước măt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người đi vào ga điện ngầm, đã không còn nhìn thấy, radio trong xe đang phát chuyên mục đàm luận tài chính và kinh tế về việc Dung Viễn đầu tư cho hạng mục video games.

Dù sao cũng là cháu trai ruột của Lưu Tương Niên ông cụ, là một người xuất sắc như vậy. Ông cụ nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng quyết định: “Giúp tôi sắp xếp một chuyến bay đến Thượng Hải. ”Trợ lý nghe thấy ông cụ nói như vậy thì khuyên: “Ông chủ, chỉ sợ cơ thể của ngài không thích hợp đi đường dài như vậy. Tôi nghĩ ra được một cách, mời cậu chủ và mợ chủ đến Hồng Kông đoàn tụ với ngài. ”Lưu Tương Niên mới phẫu thuật được mấy tháng, đúng là không thích hợp đi lại như vậy.

“Nếu cậu đến thì chưa chắc bọn họ sẽ để ý đến cậu. ” Lưu Tương Niên nói.

“Ông chủ, thứ nhất là chúng ta cũng đầu tư không ít ở trong nước, thứ hai, trong nước cũng luôn cổ vũ việc người thân gặp lại. Ngài tìm kiếm cháu trai không gặp trong bốn mươi năm cũng là một đề tài tốt. Tôi sẽ tìm cán bộ địa phương, cậu chủ và bà nội cậu chủ nhậm chức ở trường học và bệnh viện, bọn họ là người trong nước, lúc nào cũng phải nể mặt người trong đài truyền hình và lãnh đạo. Cậu chủ và ngài có hiểu lầm, nếu như không tạo áp lực từ bên ngoài với bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không cho ngài cơ hội giải thích.”

Trợ lý thật sự là người rất tri kỷ, Lưu Tương Niên bị từ chối nhiều lần gật đầu: “Hãy khuyên bảo bọn họ thật tốt, mời bọn họ tới Hồng Kông cùng nhau nói chuyện. ”Ông cụ tin tưởng, nếu Tư Niên nhìn thấy sự phồn hoa của Hồng Kông, biết sản nghiệp của nhà họ Lưu, cho dù có không hiểu được ngay lập tức thì chỉ cần ông ấy hiểu rõ bằng lý trí, lấy tình cảm lay động, hứa chi lấy lợi thì ông ấy nhất định sẽ hiểu được.

Trợ lý gật đầu: “Vâng. ”

“Mặt khác, cậu đã điều tra rõ ràng công ty của Chí Khiêm chưa?”

“Nửa đêm hôm qua đã có báo cáo điều tra, bởi vì quá muộn cho nên chưa gửi cho ngài. Sau khi đến công ty thì sẽ báo cáo chi tiết với ngày. ”

“Nói giản lược. ”

Trợ lý gật đầu, bắt đầu nói qua về quá trình Trần Chí Khiêm vừa tới Hồng Kông từ lúc vừa bắt đầu rảnh rỗi cho đến khi học xong đi làm nhà phân phối ldeales) cho công ty video games Nhật Bản, đây vẫn là một công việc mới mẻ, nhưng ở trong đại học của anh, độ thích ứng của nhân viên rất cao cho nên có thể khai thác thị trường nhanh chóng, đồng thời đây cũng là chuyên ngành của anh, cho nên tiến hành khai thác lĩnh vực video games với bạn của mình.
 
Back
Top Bottom