Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 90



Mà Phàn Kỳ, đầu tiên là tới muốn thuyết phục anh nhận Lưu Tương Niên, về sau lại công khai hôn nhân, huyên náo khiến dư luận xôn xao. Về sau Phàn Kỳ xảy ra chuyện, lời đồn đại đầy trời, mọi người đều nói anh đã g.i.ế.c Phàn Kỳ, trên thực tế người đứng sau chính là Lưu Tương Niên. Đẩy người trẻ tuổi xuống vực sâu không đáy, không thể tránh khỏi cái chết, hết lần này tới lần khác lúc sắp c.h.ế.t Lưu Tương Niên còn muốn gặp anh một lần, còn nói với anh: “Cháu là cốt nhục của ông, tại sao không thể cúi đầu chứ?”

Chấp niệm huyết mạch này của Lưu Tương Niên khiến anh sống cả một đời đầy áy náy, thấy có lỗi với bạn tốt, cũng có lỗi với bà Hảo, ba mẹ Phàn nhà họ Phàn đối xử tốt với anh, còn có Phàn Kỳ c.h.ế.t oan. Làm sao có thể buông nỗi hận này xuống?

Ông trời để anh làm lại một lần, anh chỉ muốn xử lý Lưu Tương Niên thật tốt, nhưng hình như xuất hiện biến số, đó chính là Phàn Kỳ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ đang tắm trong nhà tắm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không đúng!

Hình như mình đã để lỡ chuyện gì đó, cô nghĩ là nhân cơ hội này ly hôn với Trần Chí Khiêm mới là mục đích chủ yếu, tại sao mình lại làm lẫn lộn đầu đuôi chứ?

Tắm xong, cô mở cửa nhà tắm, thấy Trần Chí Khiêm đang ngồi ở đó ngẩn người một mình, gọi: “Trần Chí Khiêm. ”

Trần Chí Khiêm quay đầu: “Tắm xong rồi sao?”

“Ừm!”

Phàn Kỳ lau tóc, tới ngồi xuống: "Tôi bàn chuyện này với anh. ”

“Em nói đi. ”

“Chúng ta có nên tìm thời gian để ly hôn không? Chỉ cần anh giấu giếm ba mẹ tôi, không cho họ biết là được. ”

Phàn Kỳ sợ anh không đồng ý, bù một câu: "Anh cũng biết là tôi không đi quay phim nữa, cũng không còn vấn đề khiến họ phải lo lắng. Nhưng chắc chắn là ba muốn tôi về nhà.”

Trần Chí Khiêm thốt ra: “Gấp gáp như vậy sao?”

“Cũng không phải gấp gáp, chỉ là chuyện này gò bó cả tôi và anh, đúng không? Lỡ như anh gặp được người mình thích ở trong trường thì anh cũng không còn gánh nặng khi theo đuổi người ta. ”

Phàn Kỳ vừa nói vừa bóp kem đánh răng.

“Em muốn tìm đối tượng?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

“Không có, là do ba mẹ cảm thấy hai chúng ta phù hợp, chính chúng ta cũng thấy không có chỗ nào không phù hợp cho nên mới lấy chứng nhận, nằm trên một cái giường cũng không có hứng thú với nhau. Anh nói xem, cầm tờ giấy này thì có ý nghĩa gì?”

Trần Chí Khiêm tán thành ý nghĩ của cô, nếu là Phàn Kỳ trước đây thì anh cũng muốn ly hôn, nhưng mà bây giờ cô có ý tưởng, cũng có năng lực tự nuôi sống chính mình, huống chi vừa rồi cô còn mới nói những lời chân thành về bà, chứng minh cô là một cô gái có tính cách tốt.

Căn bản không nên bị tờ giấy này ràng buộc, anh gật đầu: “Được! Em tìm xem lúc nào rảnh thì chúng ta cùng về Thượng Hải, lặng lẽ xử lý thủ tục. Chờ sau này tìm được thời gian phù hợp thì sẽ nói rõ ràng với ba mẹ hai bên. ”

“Ngày mai tôi đi thi, sau khi thi xong thì không bận gì. ”

“Ừm, ngày mai em thi xong thì chúng ta sẽ bàn bạc. ”Phàn Kỳ đi vào đánh răng, Trần Chí Khiêm vào phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa. Trần Chí Khiêm vào nhà tắm, Phàn Kỳ nói với anh: “Tôi đi đọc sách một lúc, quần áo đang ở máy giặt, anh tắm xong thì lấy ra giúp tôi. ”

“Được. ” Trần Chí Khiêm tắm rửa xong, lấy quần áo ở trong máy giặt ra, bỏ quần áo mình vào trong, đẩy cửa đi vào phòng, muốn kêu Phàn Kỳ phơi quần áo, thấy cô đang ôm sách tựa ở đầu giường, đã ngủ.

Thay cô phơi quần áo lên tủ sấy khô, anh rút quyển sách kia, liếc mắt nhìn túi vải dày ở gót chân cô, cất vào.

“Phàn Kỳ, nằm ngủ đi. ”Nghe thấy tiếng của anh, Phàn Kỳ mơ mơ màng màng: “A a!”

Cô hướng xuống, nằm ngửa.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 91



Trần Chí Khiêm nhìn người trên giường, chiếc áo phông cũng sắp bị cuốn lên ngực, cái bụng trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, anh lấy chăn đắp cho cô, tại đi ra ngoài, dọn dẹp phòng tắm một chút, đãi sạch gạo để ngày mai nấu cháo, ngâm nước trong nồi đất, như vậy thì sáng mai sẽ nấu cháo nhanh hơn chút. Dọn dẹp xong đi vào, Trần Chí Khiêm treo quần áo mình lên, muộn rồi nên không mở máy sấy khô, ảnh hưởng giấc ngủ.

Trần Chí Khiêm dịch Phàn Kỳ vào trong, thấy có chỗ ngủ, anh tắt đèn, nằm xuống, cánh tay kia lại đè lên người anh, chân lại vểnh lên, ôm lấy anh giống con gấu túi.

Trần Chí Khiêm đưa tay muốn đẩy cánh tay của cô, khi chạm vào tay cô, da thịt cánh tay mềm mại, nhớ tới lời cô vừa nói, bọn họ lấy giấy chứng nhận, nằm trên một cái giường, không có hứng thú với nhau.

Vừa nghĩ tới đây, anh đưa tay sờ mặt mình một cái, trên mặt vẫn còn có chút đau, còn có chút rát.

Anh nhìn về phía cánh tay người kia, buông cô đi thôi!

Sau khi buông cô, cô liền sờ lên mũi lên mặt, chân lại đá lên, tư thế giống như không đạp anh xuống giường thì không bỏ qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đang du hành thời gian phải không?

Không biết đời trước cô làm cái gì? Tại sao lại có tướng ngủ xấu đến như vậy?

“Phàn Kỳ! Phàn Kỳ!” Trần Chí Khiêm gọi cô hai tiếng. Phàn Kỳ bị anh đánh thức, có chút tức giận: “Gì vậy? Tôi muốn đi ngủ!”Trần Chí Khiêm muốn bảo cô ngủ ngoan một chút, ma xui quỷ khiến lại hỏi: “Sáng sớm ngày mai muốn ăn cái gì?”

“Bánh kếp, bánh kếp nguyên hạt ngũ cốc Sơn Đông, hai quả trứng, thêm rau thơm, hơi hơi cay. ” Phàn Kỳ lầu bầu nói xong, còn chẹp chẹp hai tiếng. Trần Chí Khiêm hối hận tại sao miệng mình lại tiện như thế?Bánh kếp ngũ cốc? Anh đi đâu để mua cho cô bây giờ?

Vào lúc này lại Phồn Viên của nhà họ lưu, bà Phùng ngồi trên ghế sa lon khóc hơn một tiếng, Lưu Tuyết Nghị bồi bác gái nhà mình, dù khuyên như thế nào cũng không khuyên được. Bà Phùng khóc lóc kể lể: “Dù sao đi nữa thì con cũng là con gái của ba. Lúc trước cũng đã nói rõ ràng, mãi mãi sẽ không gặp lại, tại sao bây giờ lại đến? Cũng chấp nhận để vợ c** q**n áo vì tiền, đứa cháu trai vì tiền mà tình nguyện đội nón xanh, vậy mà ba cũng muốn sao?”Lưu Tương Niên nghe thấy con gái nói những lời này thì đầu óc cũng căng gân, n.g.ự.c cũng cảm thấy đau đớn, chỉ trích bà vợ ngồi khóc lóc ở bên cạnh: “Đây chính là con gái tốt mà bà dạy dỗ ra sao, làm cho tôi mất mặt xấu hổ ở đó, bây giờ còn nói ra những lời này?”

Bà cụ Lưu càng lúc càng âm thầm khóc, có vẻ ủy khuất đến cực điểm. Phùng Học Minh đau đầu, thấy ông ngoại phát cáu, anh ta chỉ có thể khuyên: “Mẹ, căn bản là mẹ chưa từng gặp chồng của Phàn Kỳ, vô cùng xuất sắc. Hơn nữa Phàn Kỳ cũng là một người xuất sắc, mẹ cũng nhìn thấy, khi cô ấy và Kim Tiểu Tuệ đứng chung một chỗ, hoàn toàn không giống nhau. Mẹ không nên tùy tiện nói người ta như thế. ”Những lời này của con trai cũng khiến bà Phùng cảm thấy nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên.

Cuối cùng thì anh ta có biết đó là vợ của anh trai họ hay em trai họ hay không? Anh ta có biết nếu ông anh ta tìm được cháu trai thì sẽ đối xử với anh ta như thế nào không? Bà ta cũng không thể nói lời này trước mặt ba mình.

“Con bị váng đầu sao, con ăn phải thuốc mê gì mà vẫn luôn bảo vệ con hồ ly tinh này?” Lửa giận của bà Phùng đã đánh mất công tâm. Phùng Học Minh chỉ cảm thấy nước đổ đầu vịt, thực sự hiểu tại sao ba lại không muốn nói chuyện với mẹ dù chỉ một câu.

Một chiếc xe dừng ở trong vườn, người hầu kéo cửa ra, một người đàn ông đi đến, đến trước mặt Lưu Tương Niên: “Ông chủ. ”Lưu Tương Niên nhìn về phía vợ mình: “Lát nữa khi tôi xuống, con gái của bà có thể dừng khóc được không? Tôi đau đầu. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 92



Bà cụ Lưu sửng sốt: Cái gì là con gái của bà?

“Theo tôi đi lên. ” Lưu Tương Niên nói chuyện với người đàn ông kia.

Hai người cùng nhau lên lầu, tiến vào thư phòng, Lưu Tương Niên mang vẻ mệt mỏi rõ ràng, ngồi ở trên ghế, nghe người kia nói: “Ông chủ, đã điều tra rồi. Tên là Trần Chí Khiêm, ra đời ngày 17 tháng 4 năm 1964, học chuyên ngành kỹ thuật điện tử, học nghiên cứu sinh nửa năm ở đại học Hồng Kông, đã nghỉ học. ”

“Vì sao? Không học được sao?”

“Không phải, cậu ấy tới Hồng Kông không bao lâu liền bắt đầu từ làm ăn nhỏ, về sau ghi danh vào một công ty, buôn bán đồ chơi của Nhật Bản, hơn nửa năm nay, cậu ấy đang bắt đầu tự sản xuất trò chơi, đã làm hàng mẫu tới, bây giờ đang tìm một nhà máy gia công cho mình, nhưng mà số lượng của cậu ấy quá ít cho nên mãi không thể phát triển. ”

Lưu Tương Niên vốn cho là đứa bé này cố ý để vợ đeo sợi dây chuyền này đến cho ông cụ thấy, bọn họ đã tới đây một năm, bản thân anh cũng đã làm được nhiều chuyện như vậy sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù có mở công ty thành công hay không thì chuyện mở công ty ở cái tuổi này cũng đã rất ghê gớm.

“Hơn nữa, dáng vẻ rất đẹp trai, nghe nói trong trường học có rất nhiều học sinh nữ thích cậu ấy. Chỉ là cậu ấy vẫn luôn nói rằng mình đã có bạn gái, nhưng mà không ai biết bạn gái của cậu ấy như thế nào. ”

“Chuyện này cũng đúng, lúc trước Phàn Kỳ muốn quay phim cho nên thằng bé không để lộ mối quan hệ của mình. Còn có chuyện gì khác không?”

“Không có. Chuyện của Phàn Kỳ, lần trước cô ấy cùng tiểu thư Hứa cãi nhau, ông cũng biết rồi. ”

“Vẫn chưa nhìn đủ, rõ ràng là con bé ưu tú hơn trong tưởng tượng. Có thể để cho Liêu Kế Khánh dẫn đến tiệc rượu, giới thiệu cho khách hàng lớn của mình cũng đủ để chứng minh cô bé không chỉ là một nữ diễn viên. ” Lưu Tương Niên nói. Người này c*̃ng buồn bực, rõ ràng là anh ta đã điều tra rất nghiêm túc, Phàn Kỳ này chỉ có vẻ ngoài tốt hơn một chút, ngoài ra không còn gì đặc biệt. Nhưng mà có lẽ là biểu hiện mấy ngày nay của cô tốt hơn bình thường: “Vâng, tôi sẽ tiếp tục điều tra. ”

Lưu Tương Niên đứng lên: “Cậu đi ra ngoài đi!”

“Vâng. ” Đã bao nhiêu năm, thư phòng là nơi anh ta thường đi đến, anh ta có thể lẳng lặng chờ đến trưa. Lưu Tương Niên đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, cây phượng vĩ ở bên ngoài đã mọc cao đến mức che khuất cả mặt trời, trên cây đầy hoa phượng đỏ. Dưới ánh đèn, hoa phượng tàn lụi phủ kín mặt đất.

Trước kia có một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám mang theo này chuỗi dây chuyền đỡ cây phượng vĩ vừa mới trồng: “Tương Niên, chờ chúng ta già, hẳn là nó sẽ thành cây đại thụ che trời đúng không? Đến lúc đó chúng ta ở dưới tàng cây uống trà, con cháu sẽ vây quanh chúng ta. ”Cây phượng vĩ trưởng thành như bà mong muốn, ông cụ c*̃ng già, bà là một người kiên cường như thế, tại sao lại c.h.ế.t chứ?Nghĩ tới đây, Lưu Tương Niên đưa tay ôm kín khuôn mặt, im lặng khóc lên. Ông cụ không dám về trong nước tìm bà, chỉ sợ bà vẫn sẽ bướng bỉnh không chịu hòa giải như cũ, chỉ là chưa bao giờ ngờ đến, bà đã chết.

“Uyển Âm… Uyển Âm…” Lưu Tương Niên tự lẩm bẩm, dù bà không có ở đây, nhưng không phải đứa trẻ đã đến đây sao?Về sau, vợ chồng Tư Niên cùng Chí Khiêm sẽ bồi ông cụ, ngồi ở dưới tán cây phượng vĩ uống trà, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của bà?Ông cụ muốn đi tìm con, muốn đưa con đến Phồn Viên. Lưu Tương Niên đắm chìm ở trong thế giới của mình, cửa đã bị gõ rất lâu mà ông cụ vẫn không phản ứng lại, mãi đến khi Phùng Học Minh mở cửa: “Ông ngoại!”

Lưu Tương Niên phản ứng lại, nhìn ra cửa sổ, nói: “Cháu ra ngoài chờ đi. ”Phùng Học Minh đóng cửa lại, Lưu Tương Niên lau nước mắt, điều chỉnh tâm trạng, nói: “Vào đi.”

Phùng Học Minh đi tới: “Ông ngoại. ”

“Ngồi đi. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 93



Phùng Học Minh nghe thấy tiếng của ông ngoại khàn khàn, cũng nhìn thấy hốc mắt đỏ của ông cụ, anh ta ngồi xuống, nghe Lưu Tương Niên nói: “Học Minh, chuyện cũ của người lớn có quá nhiều khúc mắc, ông cũng không muốn nhiều lời, Chí Khiêm là em trai họ của cháu, cháu được ông nuôi lớn từ nhỏ, Chí Khiêm vẫn luôn ở bên ngoài, sau khi thằng bé trở về thì cháu hãy dẫn dắt thằng bé. ”

“Ông ngoại, cháu muốn nhanh chóng rời khỏi Thiên Hòa, chuyên tâm vào nhãnhiệu do cháu sáng lập. Lúc trước mọi người đều coi cháu là người thừa kế, nếu như cháu ở lại Thiên Hòa thì chắc chắn là sẽ có người so sánh chúng cháu. Từ nhỏ cháu đã được ông nuôi lớn mà Chí Khiêm tại lớn lên ở trong nước, cậu ấy không có môi trường tiếp xúc với việc quản lý xí nghiệp, dù cho có thiên phú của người nhà họ Lưu thì cũng không thể làm tốt trong thời gian ngắn được. Cũng cần người dẫn dắt. Hai mái hiên chéo xuống, tất nhiên sẽ cách biệt, em họ sẽ bị người ta coi là không chịu được chức trách lớn, sinh ra tâm lý tự ti, cộng với việc cậu ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận ông, không bằng cháu rời khỏi, ông toàn tâm toàn ý vun vén cho cậu ấy, bồi dưỡng cảm tình, như vậy thì cậu ấy mới có lòng trung thành. “

Lưu Tương Niên hết sức vui mừng khi thấy cháu ngoại hiểu chuyện: “Học Minh, cháu cũng không nên nói như vậy. Giống như cháu nói, cháu đã lớn lên bên cạnh ông từ nhỏ, vẫn luôn là người kế nhiệm trong lòng ông. Chí Khiêm thì sao? Nghe Phàn Kỳ nói là biết một nhà cậu của cháu đã phải chịu nhiều vất vả, đúng là ông muốn đền bù cho cả gia đình họ, nhưng mà vì tính lâu dài của Thiên Hòa, ông cảm thấy ai thắng thì sẽ để lại vị trí này cho người đó. ”

“Ông ngoại, vẫn nên nới lỏng chuyện này ra một chút, để cậu và Chí Khiêm về nhà, hòa nhập vào gia đình, ông có thể hưởng thụ niềm vui gia đình là tốt nhất. Ông biết mẹ cháu lớn lên trong lòng bàn tay của ông, khó tránh khỏi có chút quá đáng, cháu sẽ khuyên mẹ. Hơn nữa cháu cũng muốn bàn bạc với ông một chút, bây giờ nhà chúng ta có biến số, cái gọi là cùng lớn không phải ngẫu, hôn ước của cháu và Hứa Diệu Nhi không nên tiếp tục, ông thấy sao?”

Phùng Học Minh nói ra suy nghĩ của mình với Lưu Tương Niên, tình huống hôn nay đã khiến cho anh ta thấy rõ thêm một lần nữa, nếu như cưới Hứa Diệu Nhi về thì đừng nói là sinh con dưỡng cái, cho dù là đi thêm với cô ta một chút thì cũng khiến anh ta chán.

Vân Mộng Hạ Vũ

Huống chi Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết trên xe, nếu như Trần Chí Khiêm trở về nhà họ lưu, cô sẽ ly hôn với Trần Chí Khiêm.

Lưu Tương Niên biết anh ta không thích Hứa Diệu Nhi, mượn cơ hội chia tay Hứa Diệu Nhi, chỉ là hôm nay biểu hiện của con gái khiến ông ta cảm thấy thất vọng thêm một lần nữa, nếu là đứa con do Uyển Âm dạy dỗ thì chắc chắn sẽ không để tình huống này xảy ra.

Nghĩ tới đây, thế mà trong đầu ông cụ lại nghĩ đến Phàn Kỳ, có chí khí, quật cường, không chịu nhượng bộ, Lưu Tương Niên quyết tâm,: “Cháu tự quyết định đi!”

“Được. ” Phùng Học Minh xuống lầu, cuối cùng mẹ của anh ta cũng ngừng khóc, anh ta đưa mẹ mình lên xe, trên xe, bà Phùng không ngừng hỏi: “Ông con nói như thế nào? Có nói đến sắp xếp sau khi nhận lại người không?”

“Mẹ, chuyện này sẽ do ông ngoại quyết định. Tốt nhất là mẹ nên đi khuyên bà ngoại, không nên nói nhiều. Mặc dù người ngoài luôn gọi bà là bà cụ Lưu, nhưng ông ngoại chưa từng cho bà danh phận, bà vẫn chỉ được nạp thiếp vào nhà theo “luật lệ cũ của nhà Thanh”. Lúc trước cậu xảy ra chuyện cho nên ông mới chọn con để bồi dưỡng, nhưng là bây giờ cháu đích tôn của ông vẫn còn, còn có con trưởng, làm sao con có thể kế thừa được? ”

“Bà ta mới kết hôn cùng ông ngoại con được mấy năm, bà ngoại con sống cùng ông ấy cả một đời. Chẳng lẽ cảm tình bốn mươi năm không bằng mối quan hệ sống cùng nhau ba bốn năm sao?” Bà Phùng gay gắt nói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 94



“Nếu bà ta còn sống thì có khi ông ngoại đã sớm chán ghét, trước kia ông ngoại dễ dàng lấy được người phụ nữ xinh đẹp Trần Uyển Âm, sao có thể trân trọng được, không phải cuối cùng vẫn ở bên bà ngoại con sao? Đến khi Trần Uyển Âm quay người rời đi thì ông ấy lại nhớ mãi không quên, hơn nữa thời điểm bà ta rời khỏi Hồng Kông vẫn là thời điểm đẹp nhất của người phụ nữ. ”

Phùng Học Minh bất đắc dĩ cười cười: "Phồn Viên không có chút hơi thở nào của bà ấy, nhưng mà toàn bộ khu vườn đều không thay đổi chút nào. Phong cách của câu lạc bộ tương tự với Phồn Viên đến mức nào? Con sáng lập ra WO

cũng là nhờ Phồn Viên dẫn dắt, đi xem tài liệu ít ỏi về bà ấy, cũng không thể không nói, đó là một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng ưu nhã. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con cũng đứng về phía bà ta sao?” Bà Phùng tức giận đến phát run.

Phùng Học Minh nhìn mẹ mình: “Tôn trọng sự thật, người sống làm sao có thể tranh với người chết?”

“Vậy thì chỉ có thể mặc cho thằng nhóc kia quay về mà không thể làm gì khác sao?”

“Mẹ, cho dù mẹ có làm gì thì cũng chỉ khiến cho ông ngoại cảm thấy càng chán ghét hơn mà thôi, có một số việc mà mẹ và bà ngoại không cần làm gì, trên tay ông ngoại cũng đã dính đầy máu, đến lúc đó con cũng không giúp được hai người. ”

Phùng Học Minh cảnh cáo mẹ mình.

Mặc dù những năm này ông ngoại đã tẩy trắng, xem như buôn bán nghiêm chỉnh nhưng mà Phùng Học Minh cũng biết sự tàn nhẫn của ông cụ.

Đưa mẹ về nhà, Phùng Học Minh lái xe đi 2km ra bên ngoài, ba sống ở một căn nhà khác, bây giờ đã là đêm khuya, nhưng mà việc này liên quan đến Thiên Hòa, tối hơn thì cũng không được tính là muộn.

Quả nhiên vừa mới nhấn chuông cửa, cửa lớn lập tức mở ra, Phùng Học Minh lái xe đi vào, xuống xe đi vào phòng khách, ba anh ta mặc đồ ngủ và bà hai đang ngồi trong phòng khách. Dáng người của bà hai yểu điệu, lông mày nhỏ nhắn, không được coi là quá xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn, nếu nói về sắc đẹp thì khi còn trẻ mẹ anh còn thắng bà ta một bậc, chỉ là cho tới bây giờ, sắc đẹp không phải là thứ bảo đảm cho hôn nhân, bà hai là bông hoa hiểu chuyện, vì ba anh ta mà sinh liên tiếp một người con trai hai người con gái, mới là vinh sủng không suy. Bà hai nói một tiếng: “Cậu lớn tới rồi. ”

“Dì Hai, còn chưa ngủ sao?”Ông Phùng nói với bà hai: “Bà đi nghỉ trước đi, tôi nới với Học Minh hai câu. ”

“Được. ”

Hai ba con ngồi ở phòng khách, châm thuốc, cùng nhau hút, ông Phùng lẳng lặng nghe Phùng Học Minh nói: “Cho nên con dự định buông tay sao?”

“Trong lòng của ba, con và Học Kiệt, ba muốn chọn ai?”

“Việc này, con hỏi có chút sớm?”

Bị con trai nhìn như vậy, ba Phùng có chút chật vật. Không thể nghi ngờ con trai lớn vô cùng xuất sắc, nhưng mà con trai thứ là do người phụ nữ mình yêu sinh ra, lúc trước con trai lớn sẽ kế thừa sản nghiệp nhà ba vợ, nhà họ Lưu hào phú, ông ta có ý định giao sản nghiệp nhà họ Phùng cho con trai thứ, bây giờ con trai lớn mất vị trí kế thừa của nhà họ Lưu, từ phương diện lý trí thì việc giao sản nghiệp cho con trai lớn là chuyện đúng, nhưng mà ở trong lòng, ông ta không muốn làm tổn thương đứa con trai do người mình yêu sinh ra.

Phùng Học Minh nghiêm mặt: “Ba, con không có ý muốn sản nghiệp nhà họ Phùng, chỉ muốn ba suy bụng ta ra bụng người, như vậy thì ba có thể hiểu được suy nghĩ của ông. Huống chi so với việc Học Kiệt kế thừa sản nghiệp nhà họ Phùng, Trần Chí Khiêm là cháu trai đích tôn của vợ cả, danh chính ngôn thuận. Con mà không buông tay thì còn có thể làm như thế nào? Con cảm ơn ông ngoại đã dạy bảo con từ nhỏ, cũng có giao ước của nhà họ Lưu và nhà họ Phùng. Bây giờ con chỉ muốn làm tốt việc ở WO. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 95



“Con đã nói chuyện với ông ngoại rồi, không còn thân phận là người kế thừa Thiên Hòa, con và Hứa Diệu Nhi cũng không còn xứng đôi, cũng không muốn trì hoãn tuổi thanh xuân của cô ấy, cho nên con muốn giải trừ hôn ước, hy vọng nhận được sự đồng ý của ba. ”

Ông Phùng không nghĩ tới đứa con trai lớn luôn tỉnh táo của mình tại đưa ra quyết định hủy hôn với Hứa Diệu Nhi vào lúc này, nếu ở bên cạnh Hứa Diệu Nhi thì anh ta cũng có thêm một lá bài: “Con không nên vội vàng giải trừ hôn ước với Hứa Diệu Nhi vào lúc này, ông của con cũng không thể giao tất cả sản nghiệp lớn như vậy cho một thằng nhóc. Nếu kết hôn cùng Hứa Diệu Nhi thì sẽ có rất nhiều lợi ích. ”

Anh hướng về phía ngoại công đúng là lấy lui làm tiến, bản thân có tự tin, bây giờ ông ngoại đang cảm thấy thiếu nợ và áy náy với con gái nhà họ Trần, cho nên tất cả cảm tình đều chuyển đến người cháu trai, chỉ cần ông ấy thực sự tìm được đứa cháu trai ruột kia thì sẽ có sự so sánh, sẽ biết cháu ngoại được hun đúc trong hoàn cảnh xí nghiệp từ nhỏ cùng cháu trai lớn lên trong hoàn cảnh bế tắc trong nước khác nhau như thế nào. Lý trí sẽ khiến ông cụ đưa ra quyết định chính xác.

Phùng Học Minh liếc mắt nhìn lên lầu hai: “Chính mình hưởng thụ tiện lợi đồng thời, sau lưng ba có hai người phụ nữ, một người phí cả một đời, một người ấm ức cả một đời. ”

Ông Phùng bị con trai nói như vậy thì gõ gõ tàn thuốc: “Ba tôn trọng quyết định của con, ngày mai ba và con sẽ đi đến nhà bác Hứa nói rõ chuyện này. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cảm ơn ba!” Phùng Học Minh nghĩ nghĩ lại hỏi ông ta: "Ba, nếu như ông ngoại tìm lại cháu trai con trai, đó còn là một người rất ưu tú thì sao?”

Lời này khiến bước đi của ông Phùng đang tiễn anh ta dừng lại một chút, đến cửa ra vào, ông ta mới nói: “Học Minh, trong mắt ba, con giống như Học Kiệt, cuối cùng người làm ba cũng chỉ hy vọng con mình sống tốt, cho tới nay con vẫn luôn được ông ngoại chiếu cố, Học Kiệt không có gì cả, khó tránh khỏi ba thiên vị thằng bé hơn, nếu như cuối cùng con không có duyên với nhà họ Lưu thì hai anh em các con phải bắt tay với nhau quản lý sản nghiệp thật tốt. ”

Phùng Học Minh lái xe đi ra ngoài, anh ta không khỏi bật cười, ba anh ta vô cùng thiên vị, vẫn còn mong chờ thê thiếp hòa thuận, anh em tôn trọng nhau sao?

Xe đi đến bãi đỗ xe chỗ anh ta ở, Phùng Học Minh châm một điếu thuốc ở trong xe, mình còn nói ông ngoại không có được cho nên mới nhớ mãi không quên.

Chẳng lẽ mình không như thế sao?Từ lần đầu gặp mặt, muốn chơi đùa, sau khi gặp lại thì cảm mến, bây giờ thì như thế nào?Anh ta hy vọng Phàn Kỳ có thể nói chuyện bỏ qua, Trần Chí Khiêm chấp nhận quay trở về nhà họ Lưu, cô sẽ ly hôn với Trần Chí Khiêm.

Phàn Kỳ tỉnh lại sau giấc ngủ, thấy bạn giường dậy sớm, anh đi ngủ muộn hơn nhưng lại dậy sớm hơn cô, không phải quá chăm chỉ rồi sao?Cô chống người ngồi ở trên giường, ngáp một cái, duỗi lưng một cái, trong đầu tràn vào một đoạn ký ức ngắn, hôm qua cô ngủ như thế nào vậy?Hình như là cô đọc sách, vừa đọc một chút là đã ngủ mất sao?

Vậy thì sách đâu?Trần Chí Khiêm nhìn thấy sách của mình chưa?Cô lật túi vải dày ở bên chân ra, phát hiện sách vẫn đang nằm trong túi.

Tối hôm qua cô cất vào sao? Tại sao cô lại không có ấn tượng gì?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 96



Cô nghe thấy tiếng vang máy sấy khô, kéo rèm ra, quần áo của mình và quần áo của anh đều đang được sấy khôi! Nhìn lên móc áo đang treo nội y?

Cô chắc chắn trăm phần trăm, căn bản là mình còn chưa lấy quần áo từ trong máy giặt ra.

Phàn Kỳ kéo cửa ra, thấy Trần Chí Khiêm đang bận việc, hỏi: “Anh giúp tôi phơi quần áo sao?”

Trần Chí Khiêm quay đầu nhìn cô: “Ừm, em ngủ mất. Tôi thuận tay phơi giúp em!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôi ngủ như thế nào vậy?”

Bộ dáng Trần Chí Khiêm ngơ ngác: “Cái gì mà ngủ như thế nào? Em để lộ ra cái bụng, nằm ngửa ngủ. Tôi đẩy em mà em không có phản ứng gì cả. ”

“Tôi nhớ rõ ràng là tôi đang đọc sách mà?”

Trần Chí Khiêm cười một tiếng: “Chỗ đó có sách sao? Em đọc sách ở trong mở hả?”

Không có sách? Vậy là tốt rồi!Phàn Kỳ cười hì hì vào nhà tắm bóp kem đánh răng, cái gì mà lộ bụng?Phàn Kỳ đột nhiên phản ứng lại. Lộ bụng, không nhớ rõ có mặc áo lót không, đạp người xuống giường?

Lại nhìn trong gương, đầu tóc mình đang rối bời. Không được, không được!Cô thật sự chỉ thích hợp sống một mình, nên ly hôn sớm chút, nên dọn ra ngoài ở sớm chút. Nghe thấy tiếng chuông cửa, Trần Chí Khiêm gọi: “Phàn Kỳ, đi mở cửa. ”

Phàn Kỳ đánh răng, đi ra ngoài mở cửa, vừa mở cửa, thấy Lưu Tương Niên mang theo hai vệ sĩ, trong miệng có nhiều bọt kem đánh răng bạc hà, cay miệng. Cô vội vàng chạy vào nhà tắm súc miệng, thò đầu ra: “Trần Chí Khiêm, ông cụ Lưu đến. ”

“Tôi thấy rồi. ” Trần Chí Khiêm bưng đĩa bước vào trong phòng đứng đối diện với Lưu Tương Niên, anh đi qua đặt bánh trứng lên bàn. Lưu Tương Niên đánh giá bốn phía, c*̃ng đánh giá người tuổi trẻ trước mắt, trong một căn phòng nhỏ như thế, dù trên người vẫn đang đeo một chiếc tạp dề rất buồn cười nhưng cũng không thể che giấu ánh sáng của anh.

Những năm này Lưu Tương Niên đã thấy rất nhiều người trẻ tuổi trong nước, có lẽ là hoàn cảnh sinh hoạt khác nhau, dù điều kiện cuộc sống có tốt đến đâu thì trên người mấy người họ đều mang vẻ quê mùa chưa từng va chạm xã hội, mà trên người anh hoàn toàn không có loại cảm giác này, thậm chí còn có vẻ thong dong mà người độ tuổi này không có được. Trần Chí Khiêm không phản ứng lại ông cụ, lấy hai bát cháo hoa, một cái đĩa nhỏ đựng một miếng đậu hoa hồng được cắt thành hai nửa, anh lên tiếng: “Phàn Kỳ, có thể ra ăn sáng rồi. ”

“Tôi sắp xong rồi. ”Lưu Tương Niên vẫn luôn chờ đợi Trần Chí Khiêm mở miệng trước, đứa bé này còn có khả năng duy trì bình thản tốt hơn so với những gì ông cụ nghĩ, đây là dự định bỏ qua ông cụ để ăn sáng.

“Chí khiêm. ” Lưu Tương Niên gọi anh.

“Ông cụ Lưu. ” Trần Chí Khiêm đáp lại ông cụ.

“Ông nghĩ hẳn là cháu đã biết ý định của ông. ” Ánh mắt đầu tiên của Lưu Tương Niên đã thích đứa bé này. Phàn Kỳ đi ra từ nhà tắm, bàn ăn của bọn họ dựa vào tường, mặt đối mặt hai chiếc ghế, Lưu Tương Niên đi qua, không còn thừa chiếc ghế nào.

Phàn Kỳ vẫn hiểu chút lễ phép này: “Ông cụ Lưu, ngồi xuống nói chuyện nhé?”

“Em cứ ngồi xuống ăn trước đi, hôm nay phải đi thi, ăn xong còn phải đến tàu điện ngầm. ” Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ. Điều này cũng đúng. Phàn Kỳ ngồi xuống, trông thấy trong đĩa có một chiếc bánh bột ngô, phía trên có trứng gà thái hành, Trần Chí Khiêm thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc bánh thì anh cười: “Không phải bánh kếp trứng gà Sơn Đông, cũng không có rau thơm, phù hợp để ăn. ”

“À!” Phàn Kỳ duỗi đũa gắp một miếng bánh, bắt đầu ăn. Trần Chí Khiêm ở bên cạnh đứng đối diện Lưu Tương Niên, Trần Chí Khiêm ôn hòa lễ phép: “Tôi biết ý định của ông, nhưng mà không hiểu. ”Lưu Tương Niên mỉm cười: “Không hiểu cái gì?”

“Một chuyện đã có kết luận từ bốn mươi năm trước, vì sao lại nhắc lại? Ông nhớ kỹ sợi dây chuyền này nhưng lại quên nội dung trong bản ly hôn sao? Ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không gặp lại. Mấy chữ này viết rất rõ ràng. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 97



Trần Chí Khiêm đi tới cửa, đưa tay làm một tư thế xin mời: "Ông cụ Lưu, xin cứ tự nhiên!” Lưu Tương Niên khẽ lắc đầu: “Có lẽ người nhà cháu đã gieo cho cháu quá nhiều ân oán lúc trước, khiến cháu hiểu lầm sâu về ông, cái gọi là kiêm nghe thì minh, thiên thính thì ám. Chí Khiêm, cháu có đồng ý nghe ông giải thích hết những chuyện này không?

Trần Chí Khiêm không phản ứng lại ông cụ, ngồi xuống ăn sáng một chút, thấy Phàn Kỳ ăn bánh trứng gà, ăn đến vui sướng thì hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ăn ngon. ”

Nhớ tới yêu cầu của cô vào đêm qua, anh hỏi: “Nếu so với bánh kếp Sơn Đông thì sao?”

“Hương vị hoàn toàn khác nhau, hai loại này không thể thay thế cho nhau, đó chính là bánh kếp Sơn Đông! Loại bánh kia có da rất mỏng, bên trong kẹp bánh quế, tôi nhất định sẽ ăn thêm hai quả trứng, thêm tương ngọt, một chút tương ớt, còn còn có cải bẹ, hành thái cùng rau thơm. ”

Phàn Kỳ ăn bánh trứng, vẫn thể hiện quan điểm chân thật của mình: "Ôi trời, anh không nên nhắc nhở tôi, lần này tốt rồi, muốn ăn bánh kếp Sơn Đông, anh nói xem phải làm sao bây giờ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy cũng không cần phải suy nghĩ, bánh kếp Sơn Đông phải được làm bằng công cụ chuyên nghiệp, em nghĩ xem tôi phải đi tìm chảo ở đâu?”

Phàn Kỳ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Luôn có nhiều giải pháp hơn các vấn đề, có thể tìm ở cửa hàng vật dụng khách sạn, người nước ngoài cũng hay làm món bánh kia, công cụ đó giống công cụ làm bánh kếp Sơn Đông như đúc. ”

Trần Chí Khiêm kéo bánh trứng gà ở phía cô về chỗ mình: “Không thích ăn thì cũng đừng miễn cưỡng. ”Phàn Kỳ đoạt lấy: “Anh hẹp hòi vậy hả? Là chính anh hỏi, tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật, tôi cũng muốn ăn món này!”Trần Chí Khiêm tức giận: “Yêu cầu của em quá cao. ”

“Mọi người đều hướng tới cuộc sống tốt đẹp, là một trong những động lực để thôi thúc công nghệ kỹ thuật. Tôi coi trọng anh, cố lên!”Trần Chí Khiêm:... Phàn Kỳ đoạt lại bánh trứng, tiếp tục ăn, Lưu Tương Niên đứng ở nơi đó, tiến thối lưỡng nan.

Lưu Tương Niên nhìn đôi vợ chồng trẻ cúi đầu ăn sáng, bình thản ung dung trêu ghẹo, hơn nữa căn bản là không đặt một người sống sờ sờ như ông cụ vào trong mắt, ông cụ ho khan một tiếng: “Chí Khiêm, về ân oán đời trước. Thật sự có rất nhiều chuyện, những gì cháu biết cũng chỉ là lời đơn phương của bà nội cháu, cho nên sẽ có rất nhiều hiểu lầm về ông, ông cũng không so đo cùng con cháu. Ông hy vọng cháu có thể nghe ông nói hai câu. ”Phàn Kỳ đã ăn xong, đứng lên thu dọn bát đũa, Trần Chí Khiêm nói: “Đặt ở đó đi, tôi sẽ dọn, đi đến chỗ giao dịch sớm chút, đọc qua sách một chút, như vậy cũng tốt. ”

“Ừm. ” Phàn Kỳ vào phòng thay quần áo.

Trần Chí Khiêm đứng lên, anh hơn nửa cái đầu so với Lưu Tương Niên, anh nhìn Lưu Tương Niên: “Ông cụ Lưu, bà nội tôi đã qua đời, những gì bây giờ ông muốn nói mới là lời đơn phương. Dựa theo những gì tôi biết, khi vợ mang thai, ba vợ xảy ra chuyện, là một người đàn ông, ông không muốn mạo hiểm trở về nội địa xử lý loạn lạc, tôi có thể hiểu được. Con gái của ông chênh với ba tôi một tuổi, tôi cũng biết. Đây đều là lựa chọn của ông, đã làm rồi thì không hối hận. ”

“Lúc đó trong nước nguy hiểm như vậy, ông cố ngoại của con dặn dò bà con để bà ấy ở lại Hồng Kông, không được về trong nước, bà con không nghe ông mà khăng khăng muốn đi, ông cũng không còn cách nào khác. Ông ở đây, một người đàn ông ở bên cạnh một người phụ nữ cũng là chuyện bình thường? Đó là những năm 40, việc cưới hai vợ ở Hồng Kông là hợp pháp. ” Lưu Tương Niên nói.

“Tôi đính chính một chút, tôi họ Trần, Trần Tế Thương là ông cố nội của tôi, không phải ông cố ngoại. Việc quay về trong nước là do bà nội tôi chọn, cầm tiền nhà họ Trần đi cưới vợ hai cũng không phạm pháp ở Hồng Kông. Sống cùng vợ hai ở trong nhà của bà nội tôi, điên loan đảo phượng với người phụ nữ khác ở trên giường của bà tôi cũng không vi phạm pháp luật. Mời tiếp tục!”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 98



Trần Chí Khiêm giúp ông cụ giải thích một lần, dọn bát đĩa trên bàn rồi đi rửa chén. Phàn Kỳ thay xong quần áo thì đi ra, cười một tiếng: “Quá văn nghệ, cái gì mà điên loan đảo phượng, ông xứng sao? Nó là giao phối. Tôi đi đây!”

Trần Chí Khiêm kiềm chế mà nở nụ cười: “Đi thôi!”

Lưu Tương Niên đè n.g.ự.c tức giận: “th* t*c. ”

Phàn Kỳ cười: “Trong xã hội thượng lưu, nam đạo nữ xướng, làm được mà không nói được sao? Hiểu rồi. ”

Cầm chén bỏ vào rãnh nước, Trần Chí Khiêm thúc dục cô: “Đi mau, đi mau, chỉ biết ba hoa thôi. ”

Trần Chí Khiêm cúi đầu rửa chén, trên mặt vẫn nở nụ cười.

Lưu Tương Niên nói với mình, đứa trẻ đến đây một năm mà vẫn không đi tìm mình, có thể thấy được căn bản là anh không muốn nhận người ông nội này, việc mình đến gặp mấy đứa nhỏ, xảy ra hiểu lầm cũng là chuyện bình thường, nếu vừa mới gặp ông một lần mà đã chịu theo mình về thì mình sẽ quan tâm đến đứa cháu như thế sao?

Cảm tình giữa người với người đơn giản là lòng tôi đổi lấy tâm bạn, mình phải cho đi đầy đủ sự quan tâm và bảo vệ thì ai mà có thể vô tình mãi được?

“Chí Khiêm, cháu lớn lên ở trong nước từ nhỏ, ba cháu được bà nội cháu dạy dỗ mà lớn lên, không thể phủ nhận, bà cháu là một người vô cùng xuất sắc, bà ấy kiên cường, xinh đẹp, thông minh, cao quý, nhưng mà bà ấy c*̃ng rất cố chấp, rất khó để thay đổi nhận thức của bà ấy. Mối quan hệ của ông và bà ấy đã trở nên bi kịch vì thời đại đó. ”

Trần Chí Khiêm cất bát đũa được rửa sạch sẽ vào trong tủ: “Ông cụ Lưu, con người không thể vừa muốn lại muốn tiếp, nếu như ông muốn một người vợ ngoan ngoãn nghe theo, ngưỡng mộ thì không nên đi theo đuổi Trần Uyển Âm có tư tưởng độc lập. Tất nhiên ông sẽ tham sống sợ chết, không dám về trong nước đi nhặt xác cho ông cố nội tôi, vậy thì hãy giữ vững nửa người dưới của mình chứ, chờ bà nội tôi trở về. Tất nhiên là ông sẽ coi trọng người phụ nữ xinh đẹp hiền dịu, không quá thông minh, nhưng tốt xấu gì thì cũng đừng làm bẩn nhà của bà nội tôi. Ông muốn nói cái gì? Nói bà nội tôi dãi dầu sương gió từ trong nước đi ra, nhìn thấy ông và người phụ nữ khác chung sống ân ái trong căn nhà của mình, chẳng lẽ ông hy vọng Trần Uyển Âm cá tính sẽ chấp nhận thực tế, thê thiếp hòa thuận sao?”

Lưu Tương Niên qua đi đóng cửa lại, ông cụ nhẹ giọng thở dài: “Chí Khiêm, ông là một người đàn ông. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôi cảm thấy một người có thể đảm đương trách nhiệm được thì mới là một người đàn ông, tại sao đến trong miệng ông thì đàn ông đã trở thành kẻ vô trách nhiệm không thể đảm đương được?”

Trần Chí Khiêm cầm khăn lau, lau sạch sẽ bàn.

“Lúc đó bà cháu làm ầm lên, ông bất đắc dĩ mới phải ký vào tờ giấy hiệp nghị đó. Thật sự không phải là điều ông mong muốn. Khi bà ấy bướng bỉnh, ngay cả Phồn Viên cũng muốn bán, là ông mua lại Phồn Viên. Ông cũng không nói mình là người tốt, chắc chắn là ông đã làm sai nhiều, nhưng mà, chỉ cần lúc đó bà ấy tỉnh táo một chút thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Nghe Phàn Kỳ nói, ba mẹ cháu cũng chịu khổ trong những năm này. Ông chỉ muốn bù đắp cho mấy đứa, cũng không có ý gì khác. ”

“Thế mà ông cho rằng mình mua lại Phồn Viên vì mối tình cũ sao? Chẳng lẽ không phải tại ông ác độc với bà nội tôi sao? Ai nguyện ý để cho chồng và người phụ nữ kia ở trong tâm huyết của mình? Nói muốn bù đắp cho tôi, bù đắp cái gì?”Trần Chí Khiêm cởi tạp dề ra, treo ở móc treo sau cánh cửa.

Lưu Tương Niên bị anh nói, nhất thời không biết nói gì, không thể giải thích rõ ràng chuyện trước kia cho anh được, ông cụ chỉ có thể làm rõ với Trần Chí Khiêm: “Ông không có người thừa kế, chú của cháu đã c.h.ế.t từ mười ba năm trước, chỉ để lại một đứa con gái là Tuyết Nghị, cháu là đứa cháu trai duy nhất của ông. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 99



“Hắn là cháu cũng biết, năm ngoái ông bị chẩn đoán là ung thư, mặc dù đã phẫu thuật nhưng có thể sẽ không sống được hơn năm năm nữa, rất khó nói. Thiên Hòa có bao nhiêu nhân viên chứ? Chỉ cần cháu đủ xuất sắc, Thiên Hòa chính là của cháu. ” Trần Chí Khiêm nhìn về phía ông cụ: “Nếu như tôi không đủ xuất sắc, ông cần tôi làm cái gì? Nếu như tôi đủ xuất sắc thì tôi cần Thiên Hòa làm gì?”

Lưu Tương Niên lại nghẹn lời.

Chuông điện thoại vang lên, Trần Chí Khiêm nghe điện thoại: “Mười phút nữa thì anh đến sao? Được rồi bây giờ tôi sẽ xuống lầu. ”

Anh cúp điện thoại, một đôi mắt sâu thẳm, dùng mang theo giọng điệu thê lương: “Ông cụ Lưu, ông đã hủy hoại cuộc sống của Trần Uyển Âm, vì sao còn muốn cướp mất đứa cháu trai duy nhất của bà ấy sau khi qua đời?”

Nói xong Trần Chí Khiêm vào phòng, chỉ để Lưu Tương Niên ở lại phòng khách một mình, Lưu Tương Niên nhìn gian phòng đã đóng cửa. Tại sao đứa nhỏ này giống Uyển Âm như vậy, sao lại bướng bỉnh giống bà ấy thế?

Cửa phòng được mở ra, Trần Chí Khiêm mặc áo sơmi quần tây, đeo cà vạt, vắt chiếc áo vest ở khuỷu tay, khí thế hiên ngang.

Ở trong mắt Lưu Tương Niên, ngay cả Phùng Học Minh mà ông cụ tự tay dạy dỗ cũng không có sự ung dung thư thái này.

Trần Chí Khiêm cầm túi ở trên hộc tủ, kéo cửa ra: “Ông cụ Lưu, bây giờ tôi còn có việc, mời!”

Lưu Tương Niên đi ra cửa, Trần Chí Khiêm đóng cửa lại, anh bồi Lưu Tương Niên từ từ đi đến cửa thang máy, vệ sĩ của Lưu Tương Niên đang ở thang máy dưới sảnh, đuổi hết những người trong thang máy ra, để bọn họ đi thang máy khác, chờ Lưu Tương Niên cùng Trần Chí Khiêm đi vào thang máy. Bây giờ là giờ cao điểm, mở cửa ở mỗi một tầng, trông thấy hai vệ sĩ mặc tây trang đeo kính đen chặn ở cửa thì mọi người đều bị dọa lùi. Lưu Tương Niên nhìn Trần Chí Khiêm đứng ở bên cạnh mình, trong gương mặt của anh có dáng vẻ của bà, chỉ là vẻ ngoài của đàn ông trông mạnh mẽ hơn một chút.

“Chí Khiêm, người đàn ông nào cũng muốn lập nghiệp, có thể là cháu rất tài giỏi, nhưng mà cháu cũng biết khoảng cách giữa chân núi và đỉnh núi, cũng không thể đạt đến bằng cánh ngửa đầu lên nhìn được, mà ông lại có thể đưa cháu đi lên. ”Trần Chí Khiêm: “Trước mắt thì không cần điều này. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Căn bản là cháu chưa từng tiếp xúc với những người ở tầng lớp này. Căn bản là cháu không quen biết những người này, cháu sẽ có bao nhiêu cơ hội, cháu sẽ đạt được thành tựu sao. ”

Lưu Tương Niên thở dài: "Có đôi khi bỏ lỡ cơ hội là thực sự bỏ lỡ. Ông biết bây giờ cháu đang lo lắng vì không thể bán máy chơi game với số lượng lớn, ông cũng có thể trực tiếp đưa cho cháu một nhà máy. ”Trần Chí Khiêm cúi đầu cười nhạt, nhưng trong ánh mắt có sự trào phúng khiến Lưu Tương Niên không thể coi thường. Lưu Tương Niên đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, có chút không hiểu thấu đứa nhỏ này đang suy nghĩ gì.

Anh thật sự từ chối sao?Vậy vì sao còn muốn đưa ông cụ xuống lầu chứ?Thang máy xuống dưới lầu, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, bọn họ cùng nhau đi ra cửa ra vào.

Trước cửa có Rols-Royce của Lưu Tương Niên dừng lại, bất ngờ là đằng sau còn có một chiếc Bentley, ở thời đại này, ở tòa nhà này, xuất hiện hai chiếc xe sang trọng này thu hút vô số người. Cửa xe Bentley được mở ra, một thanh niên anh tuấn tuổi xấp xỉ Trần Chí Khiêm bước ra, vẫy tay: “Chí Khiêm. ”Lưu Tương Niên trông thấy người trẻ tuổi này thì sửng sốt một chút, bỗng nhiên ông cụ ý thức được tại sao Trần Chí Khiêm lại giễu cợt?

Đây là người đảo lộn thị trường tài chính. Vốn là Lưu Tương Niên dự định đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đưa tiền cho Trần Chí Khiêm, mở một xưởng gia công cho anh, giải quyết vấn đề khó khăn mà anh gặp phải, lợi dụng mối quan hệ trong tay giúp anh giải quyết, như vậy thì cũng có thể khóa anh lại một chỗ.
 
Back
Top Bottom