Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1520: Chương 1520



Diệp Ninh đang hôn mê cảm nhận dường như có người nào đó đang v**t v* gương mặt của mình, bên tai cũng vang lên tiếng nói chuyện.

Tiềm thức dâng lên cảm giác nguy hiểm làm cô muốn cố gắng tỉnh táo lại.

Cô không biết mình giãy dụa bao lâu, cuối cùng ý thức cũng dần dần quay trở về.

Ngay khoảnh khắc cô mở to mắt ra, tiếng nói của Mục Văn Hạo cũng chui vào tai cô.

“Tỉnh rồi?”

Tầm nhìn của Diệp Ninh ngay từ đầu còn hơi mờ ảo, dần dần có tiêu cự rõ ràng, cuối cùng cũng nhận ra người trước mặt.

“Tại sao lại... là anh?”

Giọng nói của cô khàn đặc, phản ứng đầu tiên chính là muốn đứng lên.

Nhưng mà cơ thể của cô lại mềm như bông, không có chút sức lực nào.

Giờ phút này cô cũng ý thức được tình cảnh của chính mình, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.

“Anh làm gì tôi đó?”

Anh ta còn dám bắt cóc cô ngay giữa đường, anh ta đã bất chấp tất cả đến nước này rồi sao?

Ánh mắt của Mục Văn Hạo khi nhìn về phía cô dịu dàng như sắp nhỏ nước, không thèm che giấu t.ì.n.h d.ụ.c đối với cô.

“Đừng sợ, sao tôi nỡ làm gì em chứ.”

Diệp Ninh giãy dụa muốn đứng lên, trạng thái hiện tại làm cô cảm thấy nguy hiểm chưa từng có.

“Nơi này là chỗ nào?”

Nơi này rõ ràng không phải là Hồng Hải, càng không phải là nhà của Mục Văn Hạo, mà là một hoàn cảnh vô cùng lạ lẫm.

Mục Văn Hạo cười nói: “Đây là nơi mà sau này chúng ta sẽ sinh sống với nhau.”

Toàn thân Diệp Ninh đều đắm chìm trong cơn lo sợ, vô tình phát nát ảo tưởng của anh ta.

“Chúng ta sẽ không bao giờ sống chung với nhau!”

“Sao lại không được chứ, không phải hiện tại em đang nằm trên giường của chúng ta sao?” Mục Văn Hạo đắc ý nói, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn từ trước đến nay chưa từng có.

Anh ta vươn tay về phía Diệp Ninh, muốn sờ mặt cô.

Diệp Ninh phản ứng vô cùng kịch liệt, xoay đầu đi, cảm giác vô cùng chán ghét và buồn nôn.

“Mục Văn Hạo, anh tỉnh táo lại một chút có được không! Tôi không thích anh, anh chấp nhất như thế sẽ chỉ tự mình hại mình mà thôi!”

Hiện tại cô cũng không dám nói ra lời nói quá kịch liệt k*ch th*ch tên điên này.

Tay của Mục Văn Hạo khựng lại giữa không trung, cũng không thu tay lại.

“Nhưng mà tôi cứ thích em, vậy bây giờ phải làm sao đây? Tôi đã thử rồi, Diệp Ninh, tôi thật sự thử rồi. Tôi muốn buông bỏ em, nhưng mà tôi không làm được.”

Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ yêu một người phụ nữ nào như bây giờ, cho dù chỉ cần nhìn cô như thế cũng đã đủ làm anh ta cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ rồi.

Diệp Ninh đã biết trước là mình không thể nào thuyết phục được anh ta, nếu không thì cũng sẽ không có cục diện như bây giờ.

“Mục Văn Hạo, anh bình tĩnh lại một chút đo. Cho dù không thể làm người yêu thì chúng ta cũng chỉ có thể làm bạn với nhau...”

“Tôi không cần làm bạn với em! Tôi yêu em, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn em chui vào vòng tay của người đàn ông khác! Như thế tôi sẽ điên, thật sự đó Diệp Ninh, tôi sẽ điên!”

Mục Văn Hạo kích động kể ra tình cảm của mình, muốn làm cô động lòng.

Diệp Ninh cực lực làm bản thân bình tĩnh lại, giả vờ khuyên nhủ: “Tôi sẽ không tìm người đàn ông khác, chính ta có thể bình tĩnh từ tốn nói chuyện với nhau một chút.”

Hiện tại cô phải nghĩ cách thuyết phục anh ta, hoặc là cô kéo dài thời gian, chờ đến khi Cố Phong phát hiện cô mất tích, nhất định sẽ nghĩ cách tìm cô.

Hơn nữa cô bị bắt ngay giữa chợ bán thức ăn, chợ bán thức ăn có nhiều người như thế, Cố Phong chắc chắn có cơ hội tìm được cô!

“Tôi biết em đang nghĩ cái gì, nhưng mà tôi khuyên em nên bỏ cuộc đi là vừa. Nơi này là tôi cẩn thận chuẩn bị cho đôi ta, cho dù là Cố Phong thì cũng sẽ không dễ dàng tìm được. Hơn nữa cho dù anh ta có tìm đến, đến lúc đó em cũng đã là người phụ nữ của tôi rồi. Em nói xem, sau khi anh ta nhìn thấy, có khi nào anh ta còn nổi điên hơn tôi hay không?”

TBC

Mục Văn Hạo chỉ cần tưởng tượng đến cảnh này là lập tức cảm thấy vô cùng sung sướng.

Cuối cùng Diệp Ninh vẫn sẽ chỉ là của anh ta!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1521: Chương 1521



Tuy rằng Diệp Ninh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà nghe Mục Văn Hạo nói ra, cô vẫn cảm thấy có chút khó thở.

Không ngờ anh ta lại muốn dùng cách này để buộc cô đi vào khuôn khổ sao?!

Trừ khi cô chết!

TBC

Mục Văn Hạo không chút hoang mang tháo cà vạt, cởi áo khoác ra.

Diệp Ninh thật sự luống cuống.

Hiện tại cô thậm chí còn không có bất cứ cơ hội phản kháng nào.

“Mục Văn Hạo, anh luôn mồm nói yêu tôi, nếu anh thật sự yêu tôi thì sẽ không cưỡng ép tôi!”

Trong giọng nói của cô mang theo một chút run rẩy.

Mục Văn Hạo lại thật sự dừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Nếu tôi không yêu em thì đã không chờ đến bây giờ. Tôi hoàn toàn có thể chiếm hữu em trong lúc em hôn mê, nhưng tôi lại không làm như thế.”

Anh muốn làm cô tỉnh táo mà đắm chìm trong đó.

Tỉnh táo mà trở thành người phụ nữ của anh ta!

Diệp Ninh cảm nhận được lực áp bách đến từ người đàn ông này, nhưng cô không thể cứ thế mà bỏ cuộc được.

“Tôi đói bụng! Đúng, tôi đói! Anh muốn làm cái gì, ít nhất cũng phải làm tôi ăn no bụng trước đã!”

Mục Văn Hạo biết đây chỉ là cái cớ để kéo dài thời gian của cô mà thôi, nhưng mà anh ta vẫn rất sẵn lòng phối hợp cô ta.

Bởi vì chỉ có như thế, cô mới biết được anh ta thật sự để ý cô.

“Được, vậy chúng ta ăn cơm trước.”

Anh ta đồng ý vô cùng dứt khoát, sau đó cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi giường.

Diệp Ninh nhìn thấy anh ta ra khỏi phòng, lập tức mất sạch sức lực.

Vài giây sau, cô lại thử đứng dậy lần nữa.

Hình như cô đã hơi khôi phục một chút sức lực, nhưng cũng không đủ sức làm cô bỏ chạy.

Lần này Mục Văn Hạo rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng, bỏ thuốc cô, làm cô muốn bỏ chạy cũng chạy không được.

Trong phòng không có đồng hồ, mà túi xách, đồng hồ và mấy thứ khác của cô không biết đã bị quăng ở nơi nào rồi.

Mục Văn Hạo muốn làm cô không có khái niệm thời gian đúng không?

Cô thử vài lần nhưng không thành công, đổ mồ hôi đầm đìa.

Như vậy thì thật sự không được, trốn không thoát, ít nhất cũng phải tìm được đồ đạc phòng thân.

Ngay lúc Diệp Ninh cố gắng nghĩ cách thì Mục Văn Hạo đã bưng đĩa đồ ăn quay về.

Nhanh đến mức Diệp Ninh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Nào, tôi đút em ăn.”

“Không cần. Tôi tự ăn được!” Thái độ của Diệp Ninh vô cùng gắt gỏng từ chối.

Mục Văn Hạo giống như không nghe thấy lời cô nói, chỉ lo tự gắp đồ ăn đưa đến bên miệng của cô.

Diệp Ninh vãn cứ không nhúc nhích.

Mục Văn Hạo không sốt ruột cũng không tức giận: “Nếu em không muốn ăn thì chúng ta có thể tiếp tục chuyện lúc nãy.”

Diệp Ninh siết chặt nắm tay, không đợi anh ta nói xong đã ngoan ngoãn mở miệng ra.

“Ha hả.” Mục Văn Hạo sung sướng bật cười thành tiếng.

Diệp Ninh nhai nuốt cực kỳ chậm rãi, một miếng thức ăn phải nhai ít nhất một hai phút.

Mục Văn Hạo hoàn toàn không lộ ra bất cứ vẻ sốt ruột gì, ngược lại còn ra vẻ vô cùng hưởng thụ.

Cứ như vậy, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, toàn bộ đồ ăn trong đĩa đều vào bụng của Diệp Ninh.

“Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ phát hiện ra em ăn uống khỏe như thế.” Mục Văn Hạo chủ động trêu chọc.

Giống như hiện tại hai người bọn họ đã là người yêu vô cùng thân thiết vậy.

Diệp Ninh đã no đến khó chịu, chẳng qua chỉ là vì muốn kéo dài thời gian mà thôi.

Mục Văn Hạo buông đĩa thức ăn xuống, ánh mắt u ám lại nhìn về phía cô.

“Tôi còn muốn ăn trái cây!” Diệp Ninh đành phải tìm cớ khác.

Mục Văn Hạo cũng không đồng ý ngay, mà lại nhìn chằm chằm vào cô vài giây.

Tuy rằng mặt ngoài Diệp Ninh vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng đã hoảng loạn muốn c.h.ế.t rồi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1522: Chương 1522



“Cố Phong, cậu đừng có sốt ruột, hiện tại chúng ta có thể hoàn toàn khẳng định Mục Văn Hạo chưa từng ra khỏi thành. Chỉ cần anh ta còn ở trong thành phố thì nhất định sẽ tìm được!”

Lữ Đình nhìn sắc mặt đáng sợ của Cố Phong, sợ anh sẽ vì sự mất tích của Diệp Ninh mà mất đi lý trí.

Thật đúng là cờ kém một nước, vốn dĩ bọn họ có thể bắt giữ Mục Văn Hạo bất cứ lúc nào, nhưng vì bảo đảm an toàn, anh ấy muốn chờ toàn bộ chứng cứ và nhân chứng đến rồi mới bắt đầu hành động.

Không ngờ lại xuất hiện sơ suất lớn như thế.

Nếu Diệp Ninh thật sự có chuyện không hay gì đó xảy ra, chỉ e là Cố Phong sẽ nổi điên mất.

“Đây đều là lỗi của tôi! Nếu không phải hôm nay tôi không đi theo Diệp Ninh thì cũng sẽ không phát sinh chuyện như thế này!” Vương Kim hối hận muốn xanh cả ruột, nếu biết trước như thế thì cho dù anh ấy có tiêu chảy đến c.h.ế.t thì cũng nên đi theo bên cạnh Diệp Ninh.

Cố Phong không trách mắng bất cứ ai, ngược lại càng thêm bình tĩnh.

“Các đồng chí của đội số một và đội số hai, lấy Hồng Hải vì trung tâm, lục soát chặt chẽ các nơi. Các đồng chí của đội số ba và đội số bốn, lục soát thành đông và thành tây. Vương Kim, anh dẫn theo mấy đồng chí, dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm Mộng Kiều Nhụy.”

Anh dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp mọi chuyện.

“Được rồi!”

Mọi người lập tức bắt đầu hành động.

Bọn họ đã hỏi chuyện ông Lý lái xe taxi rồi, Diệp Ninh đi vào chợ bán thức ăn xong không đi ra nữa. Hơn nữa lúc đó cũng tìm được nhân chứng chứng kiến sự việc ở chợ bán thức ăn, xác nhận lúc đó người bắt Diệp Ninh đi chính là Mộng Kiều Nhụy.

Nhưng mà hiện tại Mộng Kiều Nhụy đã không còn tung tích nữa rồi.

Cuối cùng Cố Phong mới nói với Lữ Đình: “Hiện tại chúng ta cũng đến Hồng Hải đi.”

Dù sao thì Hồng Hải cũng là hang ổ của Mục Văn Hạo, cũng chính là nơi dễ dàng để lại dấu vết nhất.

Lữ Đình gật đầu, liên tục cầu nguyện ở trong lòng, Diệp Ninh nhất định không được xảy ra chuyện gì đó!

...

Diệp Ninh đảo mắt nhìn về phía con d.a.o gọt hoa quả trong tay của Mục Văn Hạo.

“Táo gọt xong rồi, ăn đi.”

Mục Văn Hạo không chỉ gọt vỏ cho cô, mà còn cắt thành miếng nhỏ, đưa đến bên miệng của cô.

Cô có lệ cắn một miếng.

Mục Văn Hạo đương nhiên biết cô không phải thật sự muốn ăn táo, chỉ là vẫn luôn kéo dài thời gian mà thôi.

Đĩa đựng trái cây và d.a.o gọt hoa quả được anh ta tiện tay đặt ở mép giường.

“Em có muốn uống nước không?”

Anh ta cố ý phối hợp cô hỏi.

Diệp Ninh dồn toàn bộ lực chú ý vào con d.a.o gọt hoa quả kia, thuận miệng lên tiếng đáp: “Được.”

Mục Văn Hạo không chút hoang mang đứng lên, rót cho cô một ly nước.

Chờ đến khi uống nước xong, trong phòng lập tức chìm vào trong bầu không khí vô cùng áp lực.

TBC

Mục Văn Hạo đốt một hộp huân hương lên.

Diệp Ninh theo bản năng bịt mũi lại hỏi: “Đây là cái gì?”

Mục Văn Hạo trả lời: “Đàn hương, có thể làm hai chúng ta ngủ ngon hơn.”

Nghe được hai chữ “chúng ta”, Diệp Ninh suýt chút nữa đã nôn hết toàn bộ mấy thứ vừa mới ăn vào bụng.

“Tôi không thích ngửi mấy thứ này, tắt nó đi!”

Mục Văn Hạo lại cười, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, anh ta không nhớ rõ mình đã cười bao nhiêu lần rồi.

“Được rồi, nghe lời em.”

Nói xong anh ta thật sự tắt huân hương đi.

“Bây giờ em còn có yêu cầu gì khác hay không?”

Lúc này ở trong mắt Mục Văn Hạo, Diệp Ninh đã hoàn toàn trở thành người phụ nữ mà anh ta yêu chiều nhất.

Anh ta cũng không vội vã muốn có được cô ngay lập tức, mà là muốn cô cam tâm tình nguyện.

Diệp Ninh nhìn thấy anh ta lại chuẩn bị lên giường, liên tục nhích người sang một bên khác, muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

“Tôi còn có việc!”

Mục Văn Hạo như cười như không.

Diệp Ninh cố gắng muốn nghĩ ra một cái cớ mới, nhưng thật sự không biết có thể làm cái gì.

Nhưng mà hiện tại Mục Văn Hạo trông còn bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều.

“Mục Văn Hạo, anh từng có nhiều người phụ nữ như thế, chẳng lẽ không thể tha cho tôi sao?”

“Nhưng mà mấy người phụ nữ kia đều không phải là em! Diệp Ninh, em đừng sợ. Nếu em biết tôi đã có rất nhiều người phụ nữ, vậy em cũng nên biết ở phương diện này tôi chắc chắn sẽ làm em hài lòng. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi bảo đảm sẽ làm em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1523: Chương 1523



Ở phương diện giường chiếu này, Mục Văn Hạo tràn ngập tự tin, anh ta biết rõ phải làm như thế nào thì mới có thể làm cho phụ nữ sung sướng. Cho nên chỉ cần Diệp Ninh trở thành người phụ nữ của anh, vậy thì sẽ hoàn toàn từ bỏ tên Cố Phong đáng c.h.ế.t kia.

Diệp Ninh ước gì có thể cho anh ta một bạt tay: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Em cảm thấy hiện tại em còn có quyền lợi lựa chọn sao?” Giọng nói của Mục Văn Hạo dần dần trở nên khàn khàn, ánh mắt không chút kiêng dè gì mà nhìn lướt qua người của cô.

Diệp Ninh cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của anh, cố tình hiện tại cô vẫn không có sức lực.

Vì sao Cố Phong còn chưa đến đây nữa?

Cô thật sự không kéo dài thời gian nổi nữa rồi!

“Mục Văn Hạo, anh không được tới đây, anh cho tôi một chút thời gian để suy xét...”

Ở trước mặt tên điên Mục Văn Hạo này, Diệp Ninh thật sự rất khó giữ bình tĩnh.

“Chờ chúng ta làm xong chuyện trước, sau đó em lại suy xét cũng được.”

Mục Văn Hạo không phải không có kiên nhẫn, nhưng mà nhìn người phụ nữ mà anh ta luôn nhớ nhung yêu thương ở gần trong gang tấc, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào muốn có được, thật sự không thể không chế được.

Anh ta diễn kịch với cô lâu như thế, cũng nên kết thúc rồi.

Mục Văn Hạo bắt đầu cởi bỏ cúc áo trên, hơn nữa động tác càng lúc càng nhau.

Diệp Ninh giãy dụa muốn đứng lên, giây tiếp theo lại bị Mục Văn Hạo ngang ngược giam cầm ở dưới người.

Ánh mắt của Mục Văn Hạo giống như có ngọn lửa thiêu đốt, nhìn gương mặt ửng hồng, ánh mắt hoảng loạn và phần cổ trắng nõn của cô, anh ta thật sự không thể nhịn thêm một giây nào nữa.

Anh ta nuốt nước bọt, ước gì có thể nuốt cô vào trong bụng.

“Diệp Ninh, em là của tôi! Vĩnh viễn đều chỉ có thể là của tôi!”

Anh ta gầm nhẹ tuyên thệ chủ quyền, * l**n t*nh m* hôn cô.

Lần đầu tiên Diệp Ninh cảm thấy tuyệt vọng như thế, có lẽ cô không chờ được đến lúc Cố Phong đến rồi.

Cô không kêu gào, dùng hết toàn bộ sức lực còn lại để giãy dụa, đồng thời cũng chưa từng quên đi con d.a.o gọt hoa quả đặt ở mép giường!

Mục Văn Hạo bắt đầu xé quần áo của cô, vô cùng vội vàng muốn được đến càng nhiều hơn, hoàn toàn không thèm để ý đến sự phản kháng và giãy dụa của Diệp Ninh.

Bởi vì anh ta biết Diệp Ninh sẽ nhanh chóng từ bỏ ý định phản kháng, thậm chí sẽ cầu xin anh ta mau yêu thương cô.

TBC

Anh ta thật sự quá đắc ý, vậy mà lại hoàn toàn không phát hiện ra Diệp Ninh đã chạm vào d.a.o gọt hoa quả.

Ngay khoảnh khắc cầm lấy con dao, trong mắt Diệp Ninh lộ ra sát ý dày đặc.

Tuy rằng cô không thể chạy thoát, nhưng lại có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông này!

Cô đ.â.m mạnh xuống.

Đầu óc Mục Văn Hạo còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể vô cùng nhạy cảm với các loại nguy hiểm lập tức làm anh ta phản ứng ngay.

Nhưng cho dù là như thế thì vẫn chậm một bước, tuy rằng mũi đao không thể đ.â.m từ sau lưng đến trái tim của anh ta, nhưng vẫn rạch một đường trên cánh tay anh ta, m.á.u tươi chảy ra.

“Hồng hộc! Hồng hộc!”

Hai người cuối cùng cũng kéo dãn khoảng cách, Mục Văn Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh đang cầm con d.a.o gọt hoa quả.

Diệp Ninh cũng thở hổn hển, ánh mắt khi nhìn về phía anh ta lạnh đến thấu xương.

“Nếu anh còn dám đụng vào người tôi, tôi sẽ c.h.ế.t cho anh xem!”

Cô tức giận quát to uy h**p, không hề do dự chút nào, gác con d.a.o lên cổ của mình.

Lúc nãy không thành công, Diệp Ninh biết cô đã không còn cơ hội đ.â.m Mục Văn Hạo lần thứ hai.

Tuy rằng cô không thể g.i.ế.c Mục Văn Hạo, nhưng cô lại có thể tự g.i.ế.c c.h.ế.t mình!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1524: Chương 1524



Sắc mặt Mục Văn Hạo âm u như muốn nhỏ nước, anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến cánh tay đang bị thương của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào phần da bị mũi đao chĩa thẳng vào.

Chỉ cần lại thêm một chút nữa, con d.a.o kia sẽ cắt đứt cổ họng của cô.

Hơn nữa anh ta cũng hoàn toàn không nghi ngờ chút nào, Diệp Ninh sẽ nói được làm được!

Tuy rằng anh ta có chút ảo não, nhưng vẫn buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

“Được rồi, tạm thời tôi sẽ không đụng vào em, em đưa đao cho tôi trước đi.”

Đây là lần đầu tiên anh ta dùng thái độ cẩn thận như thế để nói chuyện, muốn thuyết phục cô.

Sao Diệp Ninh lại có thể buông đao chứ, đây là thứ duy nhất cô có thể dùng để tự bảo vệ mình.

“Hiện tại anh lập tức đi ra ngoài ngay, đừng để tôi nhìn thấy anh!”

Mục Văn Hạo nhíu chặt mày, do dự không dám làm gì.

Diệp Ninh không hề do dự nhấn mạnh xuống, mũi đao đ.â.m thủng làn da, m.á.u tươi chảy ròng ròng.

Vệt màu đỏ kia ánh vào trong mắt Mục Văn Hạo, làm anh ta hoảng sợ.

“Được rồi! Tôi lập tức đi ra ngoài ngay!”

Anh ta không dám chần chờ chút nào, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống giường.

Diệp Ninh nhìn chằm chằm, chờ đến khi anh ta hoàn toàn rời khỏi phòng rồi, lúc này mới thở hổn hển buông con d.a.o gọt hoa quả ra.

Miệng vết thương trên cổ vô cùng đau đớn nhưng mà đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Cô mất vài phút mới làm bản thân bình tĩnh lại.

TBC

Trong căn phòng này, cô hoàn toàn không xác định được thời gian, nhưng mà từ lúc cô hôn mê tỉnh lại đến bây giờ ít nhất cũng mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc thì Cố Phong đã phát hiện cô bị mất tích hay chưa?

Chờ đến khi cô khôi phục lại một ít sức lực rồi, cho dù chỉ có thể xuống giường đi lại thôi thì có lẽ cô còn có thể nghĩ đến cách khác.

Trong lòng cô tính toán như thế, dựa vào trên đầu giường, sốt ruột chờ cơ thể của mình khôi phục lại sức lực.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Cô còn cho rằng trạng thái của mình sẽ càng ngày càng tốt, nhưng theo thời gian trôi đi, cơ thể dần dần dâng lên chút cảm xúc bất an xao động.

Ngay từ đầu luồng hơi nóng kia cũng còn chưa rõ ràng, nhưng theo nhiệt độ cơ thể liên tục tăng cao, một loại cảm xúc khó chịu không thể miêu tả cũng dần dần dâng lên.

“Tại sao lại như thế này?”

Diệp Ninh nhịn không được nỉ non.

Cô vừa mới nói xong, lại cảm giác buồn nôn đến mức nổi đầy da gà.

Mặt giống như bị bốc cháy, giống như có thứ gì đó liên tục chui vào trong xương cốt, d*c v*ng nào đó ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng cũng dần dần bị phóng đại.

Lúc này bóng dáng của Mục Văn Hạo lại xuất hiện ở cửa lần nữa.

Diệp Ninh nhìn thấy anh ta, lập tức siết chặt con d.a.o gọt hoa quả, lại kề d.a.o lên cổ mình lần nữa.

“Không được đến đây!”

Cô lạnh lùng quát to.

Mục Văn Hạo cũng không có ý định tiếp tục đi về phía trước, cũng chỉ đứng yên ở nơi đó.

“Tôi không qua đó!”

Anh ta vừa nói vừa để ý đến sắc mặt của cô.

Khi nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô, khóe môi của anh ta không nhịn được mà cong lên.

“Diệp Ninh, không phải em muốn bình tĩnh nói chuyện với tôi sao? Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể nói chuyện.”

Anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, chỉ là vì muốn đứng lại ở cửa.

“Chúng ta không có gì để nói cả, trừ phi anh thả tôi ra.” Diệp Ninh đã đề phòng anh ta rất nhiều, nếu anh ta dám đi vào, cô sẽ thật sự tự tử.

“Em cần gì phải làm như thế chứ. Cho dù tôi đồng ý để em đi thì hiện tại em cũng không đi nổi mà.” Mục Văn Hạo nói một cách đương nhiên: “Thật ra nếu so ra thì tôi phù hợp với em hơn Cố Phong, em là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ ủng hộ sự nghiệp của em vô điều kiện. Hơn nữa em không bao giờ cần bị mấy thứ khuôn sáo kia trói buộc, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.”

Chẳng lẽ như thê không tốt sao?

Diệp Ninh cảm giác mình như sắp bị bốc cháy, ước gì có thể c** s*ch quần áo trên người ra, thậm chí cô phải dùng hết toàn bộ lý trí mới có thể đè suy nghĩ này xuống.

“Anh, làm gì tôi đó?”

Nếu hiện tại cô còn chưa ý thức được khác thường, vậy thì cô thật sự chính là đồ ngốc.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1525: Chương 1525



Mục Văn Hạo thấy cô đã phát hiện, càng thêm dịu dàng nói: “Tôi đã bỏ thuốc vào trong ly nước lúc nãy.”

Anh ta làm như thế cũng là vì muốn cho hai người bọn họ càng thêm vui sướng mà thôi.

“Mục Văn Hạo, anh đúng là đồ khốn nạn!” Diệp Ninh đã nghĩ đến việc này, nghe anh ta thừa nhận lập tức giận muốn phát điên.

Cảm giác khó chịu càng lúc càng dày đặc, ý thức của cô cũng bắt đầu dần dần mơ hồ.

Mục Văn Hạo không giận ngược lại còn mỉm cười, lần này anh ta nhất định sẽ không làm cô có cơ hội thoát đi.

Hơn nữa anh ta biết rõ tính cách thà gãy chứ không chịu cong của cô, cho nên mới chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

“Là thuốc có dược tính mạnh nhất, em chống cự không được, chỉ có anh mới là thuốc giải của em.”

Đây vốn dĩ là một chuyện có thể làm cho hai người bọn họ vui vẻ sung sướng.

TBC

Cảm giác chóng mặt liên tục ập đến, Diệp Ninh trực tiếp cắn vào lưỡi.

Chỉ có đau đớn mới có thể làm cô hơi tỉnh táo lại.

Nhìn thấy gương mặt đắc ý của Mục Văn Hạo, ngoại trừ hận thù ra, cô đã không còn bất cứ cảm xúc gì khác.

“Diệp Ninh, đời người rất ngắn, chúng ta nên tận hưởng niềm vui trước mắt mới đúng.”

Mục Văn Hạo biết rất rõ với trạng thái hiện tại của cô thì đã không thể nào chịu đựng được bao lâu, anh ta vừa nói vừa đi vào trong phòng.

“Không được nhúc nhích!” Diệp Ninh lại đ.â.m múi đao vào da mình.

Mục Văn Hạo hơi híp mắt lại, trong mắt chợt lóe lên một chút kinh ngạc.

Cô cứng đầu như thế sao?

Nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì hết, uống phải loại thuốc này, cho dù là người phụ nữ có cứng đầu như thế nào thì cũng sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

“Được rồi, tôi không nhúc nhích. Tôi chờ em cầu tôi đi qua đó.”

Hơn nữa cô chắc chắn sẽ làm thế.

Diệp Ninh há to miệng thở hổn hển, cảm giác này có thể làm cho bất cứ người nào đó phát điên!

Cô và Mục Văn Hạo cứ như thế mà giằng co với nhau.

Mục Văn Hạo chờ đợi cô buông vũ khí đầu hàng.

Mà cô thì đang chờ sự xuất hiện của Cố Phong.

“Hồng hộc! Hồng hộc!

Cơ thể nóng rực làm cô ta đành phải mở rộng cổ áo ra, muốn dùng phương pháp này làm bản thân bình tĩnh lại.

Quần áo trên người cô đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, nhưng nhiệt độ trên cơ thể lại không hề giảm đi chút nào, ngược lại càng thêm kịch liệt hơn.

Ý thức của cô dần tan rã, cuối cùng chỉ có thể dựa vào ý chí của mình để chống đỡ.

Mục Văn Hạo nhìn thấy cô bị tác dụng thuốc tra tấn, chỉ riêng dáng vẻ này của cô cũng làm anh ta khó có thể ngăn cản được d*c v*ng.

Ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào con d.a.o gọt hoa quả trong tay Diệp Ninh, tìm kiếm cơ hội.

Chỉ cần cô hơi thả lỏng một chút, anh ta sẽ có thể lập tức đứng lên, đến lúc đó mọi chuyện đều sẽ không thành vấn đề gì nữa.

Nhưng mà Diệp Ninh vẫn cứ nắm chặt lấy con d.a.o gọt hoa quả trong tay, thậm chí cổ còn chảy m.á.u nhiều hơn lúc nãy rất nhiều.

“Diệp Ninh, nếu em c.h.ế.t đi thì chuyện gì cũng đều sẽ không còn nữa, cho dù em nỡ buông bỏ hết tất cả những thứ hiện tại, chẳng lẽ em cũng nỡ rời xa người nhà của mình sao?”

Từ trước đến này Mục Văn Hạo chưa bao giờ đánh giá thấp sự cứng đầu của Diệp Ninh, nhưng mà cô có thể chịu đựng đến bây giờ cũng đã hoàn vượt ngoài dự đoán của anh ta.

Anh ta sẽ để con d.a.o gọt hoa quả xuất hiện ở trong phòng này chính là bởi vì anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến nó, càng không ngờ rằng một con d.a.o gọt hoa quả nho nhỏ sẽ trở thành vũ khí để Diệp Ninh dùng để kiềm chế chính anh ta.

Diệp Ninh đã không nghe ra được anh ta đang nói cái gì, trong lúc hốt hoảng, gương mặt của Mục Văn Hạo đã biến mất, thay vào đó chính là gương mặt sốt ruột của Cố Phong và tiếng gọi của anh.

“Cố Phong... là anh sao? Anh đến cứu em sao?”

Mục Văn Hạo nghe đến nước này rồi mà cô còn gọi tên Cố Phong, toàn thân bị cảm xúc ghen tị bao phủ lấy.

Tên đàn ông c.h.ế.t tiệt kia thật sự tốt như thế sao?

“Là anh. Anh đến cứu em đây!”

Anh ta vừa mắng thầm trong lòng vừa mở miệng nói theo, sau đó bước đến gần giường hơn...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1526: Chương 1526



“Cố Phong, tìm được rồi! Chúng tôi tra hỏi chị Dung biết được, nửa năm trước hình như Mục Văn Hạo đã từng đi đến đường Kiến Thiết bên thành Tây mấy lần để coi nhà!”

Lữ Đình còn chưa nói xong, Cố Phong đã chạy lên xe.

Lữ Đình theo sát phía sau, sợ sẽ bị Cố Phong bỏ lại.

Dù sao thì bọn họ cũng không biết tình hình bên phía Mục Văn Hạo như thế nào, nếu Cố Phong đi qua đó một mình, chỉ e là sẽ có nguy hiểm.

Trong bóng đêm dày đặc, xe chạy như bay trên đường phố vắng tanh.

Lữ Đình nhìn tốc độ xe trên đồng hồ đo, không dám thở mạnh tiếng nào.

Nếu người lái xe không phải là Cố Phong, anh ấy nhất định sẽ cho rằng đối phương đang tự tìm đường chết.

Lúc này Cố Phong trông có vẻ lạnh lùng đến mức làm cho người ta sợ hãi, toàn thân tỏa ra lực áp bách càng làm cho người ta cảm giác khó thở.

Hiện tại Diệp Ninh đã mất tích gần sáu tiếng đồng hồ rồi.

Lữ Đình không dám tưởng tượng trong vòng sáu tiếng đồng hồ này, Mục Văn Hạo sẽ làm cái gì với Diệp Ninh.

Anh ấy không dám tưởng tưởng đến tình huống xấu kia, không dám nghĩ nếu Cố Phong tìm được Mục Văn Hạo, có khi nào anh sẽ trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta hay không?!

Dưới bầu không khí áp lực này, xe dừng lại trước đường Kiến Thiết.

TBC

Bọn họ thậm chí không cần phải đi tìm, cũng đã có thể tìm được vị trí của Mục Văn Hạo.

“Là Hà Bân, đó là tâm phúc của Mục Văn Hạo!” Lữ Đình nhìn bóng dáng đang đứng thẳng ngoài cửa, lập tức nhận ra ngay.

Ngoại trừ Hà Bân ra thì còn có năm sáu người đàn ông khác đang canh giữ ở bên ngoài.

“Cố Phong, trên người bọn họ có lẽ có vũ khí, hiện tại chúng ta chỉ có hai người, tôi cảm thấy nên...” Lữ Đình còn chưa nói xong, Cố Phong đã mở cửa xe đi xuống.

Lữ Đình hít một hơi thật sâu, cũng không hề chần chờ

Cố Phong mới vừa xuất hiện đã bị Hà Bân phát hiện, lâp tức móc d.a.o găm đeo ở sau người ra.

Cố Phong hoàn toàn không thèm để ý, bước nhanh đi về phía cửa.

Hai bên thậm chí không thèm nói câu nào đã trực tiếp nhào vào đánh nhau.

“Không được nhúc nhích! Công an đây!” Lữ Đình không chút do dự, rút s.ú.n.g ra.

Nhưng mà đối phương đều là dân liều mạng, không chỉ không dừng tay, ngược lại còn nhào về phía anh ấy.

Lữ Đình không ngờ rằng bọn họ sẽ vô pháp vô thiên đến mức này, nhanh chóng đưa ra quyết định, bóp cò súng.

Tiếng s.ú.n.g vang lên, đinh tai nhức óc.

Người bị b.ắ.n trúng đều ngã vào trong vũng máu.

Anh ấy còn cho rằng bọn họ sẽ bị hoảng sợ rồi biết điều ngoan ngoãn một chút, nhưng mà tình hình lại vượt xa dự đoán của Lữ Đình.

Cửa đã mở ra, lại có mười mấy người từ bên trong xông ra ngoài.

Lần này thì đến cả Lữ Đình cũng bị vây ở bên trong vòng vây.

Người vây quanh Cố Phong còn nhiều hơn bên Lữ Đình rất nhiều, anh không hề sợ hãi, giống như hóa thân thành sát thần.

Anh muốn đi vào, tất cả những người muốn cản anh chỉ có một hậu quả.

Bị tiêu diệt!

Lữ Đình nhìn thấy mấy người xung quanh dần dần ít đi, cũng có chút hoảng sợ trước sự mạnh mẽ và điên cuồng của Cố Phong.

Mà anh ấy lại bởi vì mất tập trung, bị đ.ấ.m vài quyền.

Anh ấy vội vàng lên tinh thần, không muốn cản trở làm hại Cố Phong.

Khi Hà Bân bị Cố Phong dùng một đao xử ký, những người còn lại đều lộ ra sắc mặt hoảng sợ.

Đây là người đó hả?

Anh mạnh đến đáng sợ!

Ở trong mắt Cố Phong, mấy người còn sót lại này đã không thể tạo thành uy h.i.ế.p cho anh nữa.

Anh quay đầu nhìn về phía Lữ Đình

Trên mặt Lữ Đình đã bầm xanh bầm tím, nhưng mà lại nói một cách chắc ních: “Anh mau đi vào đi, cứ giao nơi này cho tôi!”

Cố Phong không hề do dự gì nữa, nhanh chóng sải bước đi vào trong.

Trong phòng khách rộng lớn đèn đuốc sáng trưng.

Cố Phong đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ có người ngăn cản, nhưng mà anh lại chỉ nhìn thấy một người.

Mục Văn Hạo!

Chỉ có một mình Mục Văn Hạo yên tĩnh ngồi trên ghế sofa, mặt mày bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh.

Giống như chuyện đánh nhau ở bên ngoài không liên quan gì đến anh ta hết.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1527: Chương 1527



Đáy mắt Cố Phong dâng lên lệ khí, anh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ninh ở trong phòng khách.

“Anh đến rồi à.” Mục Văn Hạo chủ động mở miệng nói.

“Diệp Ninh đâu?” Cố Phong không dám tùy tiện đến gần, bởi vì anh biết rất rõ Mục Văn Hạo âm hiểm xảo trá như thế nào.

Trạng thái hiện tại của Mục Văn Hạo rõ ràng là không đúng lắm, chỉ e là anh chỉ cần hơi sơ sót một chút là sẽ rơi vào bẫy của anh ta ngay.

“Anh đến còn chậm hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều!” Mục Văn Hạo cũng không trả lời câu hỏi của anh, chỉ khinh thường chế nhạo.

“Diệp Ninh đâu?” Trong giọng nói âm u của Cố Phong xen lẫn mưa to gió lớn.

Mục Văn Hạo rõ ràng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của anh, nhưng cảm xúc càng nhiều hơn nữa chính là bất an.

Anh ta đột nhiên cười, lại còn bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha. Cầu xin tôi đi, chỉ cần anh cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho anh biết Diệp Ninh đang ở nơi nào!”

Cố Phong siết chặt nắm tay, khớp xương dần dần trở thành màu trắng, xác định không phát hiện bất cứ người và thứ gì khả nghi, anh trực tiếp bước đi.

Anh ta không nói, anh có thể tự đi tìm!

“Cố Phong, nếu anh còn dám nhúc nhích một bước, Diệp Ninh sẽ c.h.ế.t ngay lập tức, anh có tin hay không?”

Mục Văn Hạo chỉ uy h.i.ế.p một câu đã thành công làm Cố Phong từ bỏ ý định đi tìm kiếm.

Nhìn thấy Cố Phong dừng lại, Mục Văn Hạo lại mỉm cười.

Thì ra không phải chỉ có một mình anh ta bị lý do này trói buộc, dùng nó để đe dọa Cố Phong cũng rất có tác dụng.

“Mục Văn Hạo, anh đã không còn đường lui nữa rồi. Hiện tại anh thả Tiểu Ninh ra ngay, nếu không anh sẽ chết!”

Chữ c.h.ế.t do Cố Phong nói ra, không hề có bất cứ nhiệt độ nào.

Mục Văn Hạo vẫn cứ ngồi yên trên ghế sofa không nhúc nhích, nghiêng đầu hưởng thụ vẻ sốt ruột của anh.

“Chuyện đã đến nước này, anh cảm thấy tôi còn sợ c.h.ế.t à?”

Cố Phong cắn chặt răng, trên người Mục Văn Hạo không trong sạch, anh ta đương nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước rồi.

Mục Văn Hạo tiếp tục nói: “Tôi có thể thả Diệp Ninh, nhưng mà hiện tại chúng ta cần phải nói chuyện một cách công bằng.”

“Tôi và anh chẳng có cái gì để nói cả.” Cố Phong tăng thêm âm lượng.

Anh biết Diệp Ninh chắc chắn đang ở trong căn phòng nào đó trong nhà này, chỉ cần nghe được tiếng của anh, có lẽ cô sẽ cho anh một ít tín hiệu.

Mục Văn Hạo không chút hoang mang dùng tay chống cằm, tuy rằng anh ta bị từ chối, nhưng lại biết rõ hiện tại anh ta đang nắm giữ quyền chủ động ở trong tay mình.

“Tôi chỉ muốn hỏi anh một vấn đề mà thôi.”

Cố Phong rõ ràng nhận ra được anh ta đang muốn kéo dài thời gian, nhưng lại còn phải kiêng dè lời uy h.i.ế.p lúc nãy của anh ta.

“Hỏi!”

Anh gằn giọng nói.

Biểu cảm trên mặt Mục Văn Hạo dần dần trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc thì anh đã dùng cách gì mà lại có thể làm Diệp Ninh khăng khăng một mực với anh như thế?”

Anh ta nói không lớn, nhưng lại làm Cố Phong cảm nhận được lửa giận và sự ghen tị của anh ta.

“Không có phương pháp gì cả, dùng thật lòng đổi lấy thật lòng mà thôi.”

“Dùng thật lòng đổi lấy thật lòng cái con khỉ khô, nếu Diệp Ninh vẫn giống như trước kia, chắc anh còn không thèm liếc nhìn cô ấy cái nào thì có.”

Đây không phải là lần đầu tiên Mục Văn Hạo nói ra những lời này, cũng tuyệt đối không phải là lần cuối cùng.

Bởi vì anh ta thật lòng cho rằng như thế.

Anh ta thật sự cho rằng tình yêu của Cố Phong chỉ là vì sắc đẹp bên ngoài, không thể nào vượt qua những khó khăn trắc trở.

Cũng chỉ có loại phụ nữ ngu ngốc như Diệp Ninh mới bị anh lừa gạt.

“Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Tôi và Diệp Ninh đã phục hôn, em ấy không phải là người anh có thể làm bẩn!” Cố Phong trầm giọng cảnh cáo.

Cảm xúc của Mục Văn Hạo đột nhiên mất khống chế: “Ha ha ha! Tôi nói rồi, anh đã đến chậm, Diệp Ninh đã là người phụ nữ của tôi!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1528: Chương 1528



Lời Mục Văn Hạo nói ra, Cố Phong cảm giác như sét đánh giữa trời quang, làm anh mất đi toàn bộ lý trí ngay lập tức.

Thậm chí tiếng nói của anh ta còn chưa dứt thì Cố Phong đã xông đến trước mặt anh ta, siết chặt lấy vạt áo của anh ta đánh đ.ấ.m điên cuồng.

Thái độ của Mục Văn Hạo quá khác thường, anh ta không thèm chống cự, cứ để mặc cho Cố Phong phát tiết.

Chờ đến khi Lữ Đình dẫn người đi vào, nhìn thấy mặt Mục Văn Hạo toàn là máu, lập tức sợ hết hồn.

“Cố Phong, dừng tay!”

Mục Văn Hạo đã bị đánh để hủy dung, nếu cứ tiếp tục đánh nữa, chỉ e là sẽ bị anh đánh c.h.ế.t mất.

Cố Phong giống như không nghe được lời ngăn cản của Lữ Đình, tiếp tục quơ nắm đấm.

Mãi đến vài phút sau, Vương Kim chạy đến giữ c.h.ặ.t t.a.y anh lại.

Cố Phong đã mất đi lý trí không cho phép bất cứ kẻ nào cản trở mình, không ngờ còn mất đi khống chế ra tay với Vương Kim.

May mà Vương Kim tránh nhau, cho nên mới không bị đánh.

“Cố Phong, anh bình tĩnh chút đi, mau đi tìm Diệp Ninh!”

Vương Kim gân cổ lên hò hét, muốn gọi lý trí của anh lại.

Cuối cùng Cố Phong cũng dừng lại, nhìn Mục Văn Hạo thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều, ý thức được có lẽ lời uy h.i.ế.p lúc nãy của anh ta cũng không phải là thật, nếu không thì sao lại không có ai chạy ra cứu anh ta chứ!

Những người khác đã bắt đầu tìm kiếm từng phòng một.

Bóng dáng của Cố Phong chạy qua từng căn phòng, lần lượt thất vọng.

Lữ Đình đầu tiên là đi xác nhận Mục Văn Hạo còn sống, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Khi nhìn thấy Cố Phong giống như một con ruồi bọ không đầu, anh ấy cũng không dám tưởng tượng tình cảnh hiện tại của Diệp Ninh.

“Tìm được rồi!”

Một công an đứng ở trước cửa phòng ở góc lầu hai, kêu to với mọi người.

Không đợi những người khác phản ứng lại, Cố Phong đã xông đến.

Ngay khoảnh khắc Cố Phong đi vào trong căn phòng kia, hai tay bắt đầu phát run.

Mùi m.á.u tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí, Diệp Ninh nằm trên giường, quần áo bị m.á.u nhuộm đỏ hơn phân nửa, nhìn thôi đã thấy sợ rồi.

Đầu óc Cố Phong trống rỗng, toàn thân giống như biến thành một con rối gỗ.

“Tiểu Ninh...”

Anh dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể gọi tên cô.

Mũi và miệng Diệp Ninh đều tràn ra m.á.u tươi, thảm không nỡ nhìn.

Nhưng cho dù là thế, khi Cố Phong vừa đi đến giường đệm, Diệp Ninh lập tức có phản ứng ngay.

Cô thậm chí đã không mở nổi mắt ra, nhưng bàn tay vẫn cứ nắm chặt lấy con d.a.o gọt hoa quả kia.

TBC

“Không... Không được đến đây...”

Cô dùng giọng nói cực kỳ yếu ớt đưa ra lời uy h.i.ế.p cuối cùng, mũi đao tiếp tục đ.â.m vào da thịt.

Mắt Cố Phong đỏ ngầu, nắm lấy tay cô, không cho cô tiếp tục tự làm mình bị thương nữa.

Anh muốn cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả kia, nhưng mà Diệp Ninh lại không chịu buông tay ra.

Anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ sẽ làm cô đau.

Nhưng anh lại cũng không dám quá yếu, sợ cô sẽ làm bản thân bị thương.

“Tiểu Ninh, là anh. Anh là Cố Phong, anh đến cứu em. Xin lỗi, anh đến muộn...”

Tim như đao cắt chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Tiểu Ninh, em nhìn anh đi, anh là Cố Phong đây!”

Giọng của anh dần nghẹn ngào, ước gì hiện tại có thể tự đ.â.m mình một đao.

“Cố, Cố Phong?” Hình như Diệp Ninh nghe được lời kêu gọi của anh, cố gắng xác minh thân phận của anh.

Cố Phong điên cuồng gật đầu, không quan tâm cô có thể nhìn thấy hay không.

“Là anh! Là anh!”

Có lẽ Diệp Ninh tin tưởng anh, có lẽ cũng đã đến giới hạn cuối cùng, hai tay vô lực rũ xuống.

Toàn thân Cố Phong đều phát run, muốn ôm cô lên, lại hoàn toàn không biết trên người cô bị thương bao nhiêu chỗ, sợ sẽ không cẩn thận đụng trúng những vết thương kia.

“Tiểu Ninh, em nhìn anh đi! Anh dẫn em về, chúng ta về nhà...”

Anh cẩn thận nâng mặt cô lên, nước mắt rơi như mưa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1529: Chương 1529



Lữ Đình và Vương Kim cũng đi vào phòng, sau khi nhìn thấy Diệp Ninh, hai người gần như thở không nỗi nữa.

“Mẹ nó, Mục Văn Hạo! Ông đây g.i.ế.c c.h.ế.t mày!”

Vương Kim tức giận mắng, sau đó thật sự xoay người muốn đi g.i.ế.c Mục Văn Hạo.

Trong số ba người bọn họ, Lữ Đình là người duy nhất còn bình tĩnh, vội vàng cản anh ấy lại.

“Hiện tại không phải lúc đi để ý đến Mục Văn Hạo, mau đưa Diệp Ninh đến bệnh viện đi!”

Sự an toàn của Diệp Ninh mới là quan trọng nhất.

Hơn nữa lần này cho dù Mục Văn Hạo có làm cái gì thì cũng không thể nào chạy thoát được.

“Đúng vậy, phải cứu Diệp Ninh trước!” Vương Kim cũng hoàn hồn, vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Phong: “Cố Phong, anh phải bình tĩnh, chúng ta nhanh chóng đưa Diệp Ninh đến bệnh viện!”

Cố Phong đương nhiên cũng biết, nhưng mà hiện tại anh thật sự không dám đụng vào người cô.

Cuối cùng Lữ Đình và Vương Kim cùng nhau giúp đỡ, Cố Phong thành công ôm Diệp Ninh đã hôn mê lên.

“Mau lái xe!”

Lữ Đình vừa xuống lầu vừa hô to.

TBC

Cố Phong ôm chặt lấy Diệp Ninh, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài.

Mục Văn Hạo vốn dĩ đã rơi vào trạng thái bán hôn mê lại mở mắt ra, nhìn bóng dáng hai người đang rời đi, cong khóe môi lên.

Lần này lại là đang trào phúng chính anh ta.

Trong trận chiến giữa anh ta và Cố Phong lần này, cuối cùng người thất bại vẫn cứ là anh ta.

Nhưng anh ta không thua Cố Phong, mà lại thua trong tay Diệp Ninh.

Người phụ nữ ngu xuẩn kia thà là tự mình hại mình đến c.h.ế.t cũng không muốn ở bên cạnh anh ta.

Bọn họ đều nói anh ta không biết yêu là gì, nhưng nếu anh ta không yêu Diệp Ninh thì tại sao lại sẽ thất bại thảm hại như thế chứ?!

Tim anh ta... Thật sự đau quá!

“Tiểu Ninh, em cố lên, chúng ta sắp sửa đến bệnh viện rồi!” Trên đường đi, Cố Phong vẫn cứ liên tục nói chuyện với Diệp Ninh.

Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như bây giờ.

Lữ Đình và Vương Kim cũng vô cùng nghiêm túc, đến cả lời an ủi cũng không nói nên lời.

Trong mấy năm dài dòng này, Cố Phong và Diệp Ninh thật sự đã trải qua quá nhiều cực khổ và khúc chiết.

Vương Kim chạy xe nhanh đến mức xe muốn nổ, xông thẳng đến bệnh viện.

“Bác sĩ, y tá, mau đến cứu người!”

Trong tiếng rống to của Vương Kim, Diệp Ninh bị bác sĩ đẩy mạnh vào trong phòng cấp cứu.

Ánh mắt của Diệp Ninh vẫn cứ nhìn theo bóng dáng của Diệp Ninh, mãi đến khi cách cửa dày nặng của phòng cấp cứu hoàn toàn đóng lại cản trở.

Quần áo của anh cũng dính đầy máu, là m.á.u của Diệp Ninh.

“Cố Phong, Diệp Ninh sẽ không sao đâu.” Lữ Đình vỗ vai anh.

Cố Phong vẫn cứ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Giờ phút này, thời gian giống như cũng yên lặng lại.

Vương Kim liên tục đi tới đi lui, trong vòng nửa tiếng đã nhìn đồng hồ không dưới mười lần.

Lữ Đình cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng sốt ruột, nhưng mà hiện tại anh ấy cũng cần phải quay về để khống chế toàn bộ sự việc.

“Vương Kim, tôi phải đi xem tình hình bên phía Mục Văn Hạo, nhưng mà nơi này...”

“Nơi này cứ giao cho tôi, anh đi đi.” Vương Kim không đợi anh ấy nói xong đã thúc giục ngay.

Cái tên Mục Văn Hạo kia rất âm hiểm, lỡ như anh ta còn có chuẩn bị gì khác nữa thì cũng là chuyện rất phiền phức.

Lữ Đình không quá yên tâm nhìn về phía Cố Phong, sau đó nói: “Tôi đi nhanh về nhanh.”

Anh ấy biết rõ nếu Diệp Ninh có bất trắc gì, một mình Vương Kim ở lại nơi này chắc chắn sẽ không khống chế được Cố Phong.

Bên ngoài phòng cấp cứu trống rỗng chìm vào trong yên lặng, giống như tất cả mọi người đều đã chết.

Vương Kim lo lắng nhìn Cố Phong, anh giống như một sợi dây cung đã bị kéo căng ra đến cực hạn, một là hoàn toàn thả lỏng, hai chính là đứt gãy hủy diệt.

Anh ấy không giúp được Cố Phong, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, Diệp Ninh nhất định phải vượt qua được cơn nguy hiểm này...
 
Back
Top Bottom