Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1390: Chương 1390



Mục Văn Hạo khinh thường mở cửa xe ra, chỉnh lại áo trên, đi thẳng về phía cổng chính của đoàn văn công.

Nhưng mà anh ta lại không ngờ rằng hai tên công an kia lại cản đường đi của anh ta lần nữa.

Sắc mặt của anh ta lập tức trở nên vô cùng âm u nói: “Tôi đi bộ trên đường cũng vi phạm pháp luật sao?”

“Không.”

“Vậy sao các anh lại cản đường tôi?” Trong giọng nói khàn khàn của Mục Văn Hạo mang theo chút mất kiên nhẫn.

Hai công an lập tức đưa ra lời giải thích vô cùng hợp lý: “Dạo gần đây chúng tôi nhận được đoàn văn công báo án, nói nơi này có người thường xuyên đến quấy rầy người trong đoàn.”

Ánh mắt Mục Văn Hạo hơi khựng lại, trong lòng dần dần dâng lên vẻ âm u.

Anh ta còn chưa đi đến cổng chính mà bọn họ đã cho rằng anh ta muốn đến quấy rầy?

Cho nên việc này rõ ràng là cố ý nhắm vào anh ta mà!

Hai công an nói xong cũng không có bất cứ hành vi gì khác, ngược lại chỉ chờ hành vi tiếp theo đó của Mục Văn Hạo.

Nếu anh ta đến cổng chính lại nhắc đến tên của Diệp Ninh, sẽ lập tức bị bọn họ kéo đi ngay lập tức.

Mục Văn Hạo biết rõ mình bị cố ý nhằm vào, đột nhiên mỉm cười.

“Là Cố Phong bảo hai người đến đây đúng không?”

“Chúng tôi không biết anh đang nói cái gì.” Sắc mặt của hai công an vô cùng nghiêm túc.

Mục Văn Hạo cũng đã khẳng định, cho dù không phải Cố Phong trực tiếp đưa ra kế hoạch này thì anh cũng đã lên tiếng chào hỏi với đồn công an từ trước.

“Tôi đến nơi này tìm người!”

Tìm người cũng không vi phạm pháp luật.

“Chúng tôi sẽ xác minh với người mà anh đến tìm, để xem xem anh có phải là người đến đây quấy rối hay không.”

Lời công an nói ra làm Mục Văn Hạo lộ ra vẻ mặt vô cùng kh*ng b*.

“Tôi khuyên anh, nếu như không có việc gì thì anh nhanh chóng rời đi đi, nếu không chúng tôi sẽ bắt anh về giam giữ.” Đây là lời nhắc nhở của công an dành cho anh ta.

Mục Văn Hạo chợt siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào hai người ở trước mặt.

Đôi bên đều không ai nhường ai.

TBC

Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Một lúc lâu sau, Mục Văn Hạo chậm rãi buông lỏng nắm tay ra.

“Được lắm, tôi nhớ kỹ hai người.”

Anh ta lạnh lùng nói một câu, sau đó quay về trong xe.

“Ông chủ.” Hà Bân cẩn thận quan sát Mục Văn Hạo đang lộ ra vẻ mặt cực kỳ kém kia.

“Về Hồng Hải.” Hiện tại Mục Văn Hạo rất muốn g.i.ế.c người.

Lần này Cố Phong rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, muốn đối đầu trực diện với anh ta

Anh ta đảo mắt lại nhìn về phía cửa đoàn văn công lần nữa.

“Dừng xe.”

Anh ta đột nhiên hạ mệnh lệnh, tài xế nhanh chóng đạp phanh dừng xe lại.

Hà Bân lập tức quay đầu nhìn về phía Mục Văn Hạo đang ngồi ở ghế phía sau, sau đó phát hiện Mục Văn Hạo đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Anh ta lập tức nhìn theo tầm nhìn của Mục Văn Hạo, một bóng dáng phụ nữ đang đứng ở đầu hẻm cách đoàn văn công không xa.

Không đợi anh ta mở miệng hỏi cái gì, Mục Văn Hạo đã lạnh lùng âm u đưa ra mệnh lệnh.

“Bắt người phụ nữ kia về cho tôi.”

“Vâng, ông chủ.”

Hà Bân mở cửa xe đi xuống.

Mục Văn Hạo ra hiệu nói: “Lái xe đi.”

Xe nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi của đoàn văn công.

Vài phút sau khi anh ta rời đi, Cố Phong nhận được điện thoại do Lữ Đình gọi đến.

“Cố Phong, anh tính chuẩn thật đó, quả nhiên Mục Văn Hạo vừa mới xuất viện đã lập tức đi đến đoàn văn công. Nhưng mà anh cứ yên tâm đi, anh ta đã bị người của chúng ta đuổi đi rồi.”

Cố Phong không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Mục Văn Hạo, anh ta đã đấu với Mục Văn Hạo nhiều lần như thế, anh hiểu biết rất rõ những tính toán và mức độ nổi điên của Mục Văn Hạo, cho nên mới bảo Lữ Đình chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

“Nhưng mà cứ như thế mãi cũng không phải là cách hay, chúng ta có thể đề phòng anh ta một hai lần, cũng không thể để phòng anh ta cả đời được.

Bọn họ đã tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Mục Văn Hạo, tuy rằng cũng tiến triển được một chút, đã đủ để bắt Mục Văn Hạo rồi, nhưng mớ chứng cứ kia cũng chỉ đủ để làm Mục Văn Hạo ở tù hai ba năm mà thôi. Mà thứ Cố Phong muốn lại là làm cho Mục Văn Hạo không thể nào gây sóng gió gì thêm nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1391: Chương 1391



Những lời Lữ Đình nói, sao Cố Phong lại không biết được chứ, nhưng mà anh càng biết sốt ruột thì sẽ không thành công.

“Đừng sốt ruột. Từ từ thì anh ta cũng sẽ để lộ sơ hở mà thôi.”

“Cố Phong, có đôi khi tôi thật sự rất bội phục sự kiên nhẫn của anh.”

Lữ Đình nói ra những lời này, hoàn toàn không có bất cứ ý định châm chọc gì cả, mà thật lòng kính nể anh.

Mục Văn Hạo liên tục phá hư mối quan hệ vợ chồng của bọn họ hết lần này đến làn khác, thậm chí lần này anh nộp đơn xin phục hôn nhưng cũng bị anh ta phá hỏng.

Nếu đổi thành người bình thường khác, có lẽ đã liều mạng với Mục Văn Hạo từ lâu rồi.

“Anh quên rồi sao, lúc trước tôi chính là lính b.ắ.n tỉa đó.” Trong giọng nói bình tĩnh của Cố Phong che giấu cảm xúc thật sự của anh mà người ngoài rất khó có thể phát hiện ra.

Thân là một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, thứ anh không thiếu nhất chính là lòng kiên nhẫn.

Mà thứ anh muốn chính là g.i.ế.c c.h.ế.t Mục Văn Hạo trong một chiêu!

Lữ Đình đã hiểu được ý của anh: “Được rồi, vậy tôi sẽ tiếp tục điều tra nữa!”

Phòng ca múa Hồng Hải.

Vương Hinh Tuyết run bần bật nhìn Mục Văn Hạo đang ngồi trên ghế sofa.

Đối với cô ta, người đàn ông này chẳng khác nào ác ma.

“Tôi cảnh cáo mấy người, hiện tại tôi đang mắc bệnh, nếu mấy người dám làm tôi bị thương, tôi chắc chắn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đó!”

Cô ta cố gom đủ can đảm cảnh cáo.

Hơn nữa cô ta cũng không cảm thấy mình lại làm chuyện gì đắc tội người đàn ông này.

Mục Văn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô ta: “Tôi biết cô bị bệnh tâm thần.”

Ba chữ bệnh tâm thần k*ch th*ch thần kinh mẫn cảm của Vương Hinh Tuyết dữ dội.

“Tôi không phải bệnh nhân tâm thần, tôi đã khỏi bệnh rồi, bác sĩ đã đồng ý cho tôi xuất viện!”

Tôn nghiêm của cô ta làm cô ta kích động phản bác.

Mục Văn Hạo rõ ràng có thể cảm nhận được trạng thái của cô ta vẫn khác hoàn toàn với người thường, mà đây chính là thứ anh ta muốn.

TBC

“Đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm gì cô, nhưng mà cô phải nói cho tôi biết, cô đến đoàn văn công làm cái gì?”

Sắc mặt Vương Hinh Tuyết lại càng thêm tái nhợt: “Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi.”

“Vậy cô nói cho tôi biết, cô đi ngang qua đoàn văn công làm cái gì?” Mục Văn Hạo nói theo lời của cô a.

Vương Hinh Tuyết căng thẳng nuốt nước bọt, cô ta đương nhiên biết mối quan hệ giữa Mục Văn Hạo và Diệp Ninh.

“Tôi không có làm gì hết, chỉ là đi ngang qua mà thôi, đi ngang qua xem thử. Đúng vậy, tôi chỉ là đi ngang qua xem thử, tôi cũng là người của đoàn văn công, muốn thăm các đồng nghiệp cũ lúc trước.”

Trong lúc hoảng hốt, cuối cùng cô ta cũng tìm được lý do thích hợp.

Mục Văn Hạo lại không muốn vòng vo với cô ta: “Cô muốn đi trả thù Diệp Ninh.”

Giọng điệu của anh ta vô cùng khẳng định.

Một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân của Vương Hinh Tuyết bốc lên, cô ta đã từng trải nghiệm thủ đoạn độc ác của Mục Văn Hạo một lần rồi, tuyệt đối không phải lần thứ hai.

“Tôi, tôi không có! Anh tha cho tôi đi!”

Cô ta quỳ rạp xuống trước mặt Mục Văn Hạo, hèn mọn cầu xin.

Giây tiếp theo Mục Văn Hạo từ trên ghế sofa đứng lên, đi đến trước mặt cô ta, vươn tay.

“Đừng đánh tôi!”

Vương Hinh Tuyết gần như theo bản năng sợ hãi dùng hai tay ôm lấy đầu mình.

Nhưng mà cơn đau đớn trong dự kiến cũng không hề tiến đến.

Mục Văn Hạo lại vô cùng ga lăng đỡ cô ta từ dưới đất đứng lên.

“Cô sợ hãi như thế làm gì? Tôi có phải là người xấu đâu.”

Vương Hinh Tuyết nhìn nụ cười có lệ trên mặt người đàn ông, chỉ cảm thấy anh ta càng thêm đáng sợ.

“Anh, rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì?”

Nếu anh ta không phải người xấu thì chắc trên đời này không còn ai là người tốt nữa.

Mục Văn Hạo chậm rãi nói: “Cô ngồi xuống đi, chúng ta cứ từ từ nói chuyện.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1392: Chương 1392



Da đầu Vương Hinh Tuyết tê rần, không dám phản kháng chút nào.

Mục Văn Hạo thậm chí còn đích thân rót một ly rượu vang đỏ đưa đến trước mặt cô ta.

Vương Hinh Tuyết nghĩ đến thủ đoạn mà cô ta từng dùng để đối phó với Lý Trường Đông, cực kỳ đề phòng ly rượu vang đỏ này.

Mãi đến khi cô ta thấy Mục Văn Hạo dùng chai rượu kia rót thêm ly rượu nữa, lại uống cạn sẽ, mới dám xác định rượu vang đỏ trong ly không có vấn đề gì.

“Uống đi cho đỡ sợ.” Mục Văn Hạo ra hiệu.

Bởi vì kế hoạch anh ta chuẩn bị nói tiếp theo đó cần cô ta giữ gìn đầu óc tỉnh táo.

Vương Hinh Tuyết run run rẩy rẩy bưng ly rượu trong tay lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Văn Hạo, uống cạn sạch ly rượu.

Rượu xuống bụng, hình như nỗi sợ hãi trong lòng cũng giảm đi một chút.

Mục Văn Hạo xác định cô ta đã có thể nghe hiểu lời mình nói, bắt đầu vào thẳng chủ đề chính.

“Cô Vương, tôi biết từ trước đến nay cô đều rất hận Diệp Ninh...”

“Không có, hiện tại tôi không hận ai hết.” Vương Hinh Tuyết sốt ruột lại bất an phủ nhận.

Mục Văn Hạo hiếm khi mà lộ ra vẻ kiên nhẫn: “Cô nghe tôi nói cho hết lời đã.”

Vương Hinh Tuyết vô cùng cẩn thận hít thở nhẹ nhàng.

Mục Văn Hạo lại tiếp tục nói: “Thật ra cô không nên hận Diệp Ninh, muốn trách thì nên trách Cố Phong quá lạnh nhạt vô tình. Rõ ràng là Cố Phong trêu chọc cô trước, nhưng mà sau đó lại bởi vì Diệp Ninh giảm cân thành công, trở nên xinh đẹp, anh ta lập tức thay lòng đổi dạ. Cho nên rõ ràng là Cố Phong bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ cô.”

Biểu cảm của Vương Hinh Tuyết dần dần phát sinh thay đổi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, đôi tay cũng siết chặt lại thành nắm đấm.

Mà tất cả những điều này đều bị Mục Văn Hạo nhìn thấy rất rõ.

“Tôi cũng giống như cô, đều rất hận Cố Phong.”

Vương Hinh Tuyết lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt.

“Có lẽ là cô đã biết được mối quan hệ giữa tôi và Diệp Ninh từ lâu rồi đúng không? Diệp Ninh vốn dĩ đã đồng ý hẹn hò với tôi, nhưng mà vì Cố Phong quấn lấy, cho nên cô ấy mới lưỡng lự phân vân.” Mục Văn Hạo nói đến đây, cũng không thể nào che giấu được vẻ tức giận.

Vương Hinh Tuyết lại không hề nghi ngờ chút nào, bởi vì cô ta đã biết được mối quan hệ của Mục Văn Hạo và Diệp Ninh không bình thường từ rất lâu rồi.

TBC

“Diệp Ninh là một đứa lả lơi ong bướm!”

Cô ta chửi bới làm ánh mắt của Mục Văn Hạo trở nên lạnh lùng, anh ta cố gắng đè nén cảm xúc tức giận trong mắt xuống.

“Đây không phải là lỗi của Diệp Ninh, là Cố Phong. Cố Phong bắt cá hai tay, lưỡng lự lập lờ, cho nên mới làm tôi và cô đều bị tổn thương như bây giờ.”

Vương Hinh Tuyết không cãi lại, cô ta căm hận Diệp Ninh, cũng căm hận Cố Phong.

“Nhưng mà hiện tại bọn họ đã ở bên nhau lại rồi.”

Cô ta gằn giọng nói ra những lời này.

Mục Văn Hạo xụ mặt âm u, nói to hơn: “Cũng chính là bởi vì thế, chẳng lẽ cô cứ thế mà cam lòng sao? Cô chắc chắn là không cam lòng, cho nên hôm nay cô mới có thể xuất hiện ở trước cửa đoàn văn công.”

Anh ta đã nhìn thấy Vương Hinh Tuyết.

Cảm xúc của Vương Hinh Tuyết vốn dĩ là không ổn định, hiện tại lại bị anh ta cố ý châm ngòi, lại càng không thể khống chế được hơn.

“Tôi đương nhiên là không cam lòng rồi! Bọn họ hại tôi ra nông nỗi này, dựa vào cái gì lại có thể hạnh phúc ở bên nhau chứ?!”

Mục Văn Hạo nhìn gương mặt của cô ta dần dần trở nên dữ tợn, khóe môi nhịn không được cong lên.

“Đúng vậy. Cố Phong vốn dĩ phải là của cô, mà tôi chỉ cần Diệp Ninh.”

Lâu lắm rồi Vương Hinh Tuyết không nghe được những lời đại loại như “Cố Phong phải là của cô”, cho đến bây giờ, trong lòng vẫn cứ cảm thấy rất rung động.

“Nhưng mà anh ấy không cần tôi nữa...”

Mục Văn Hạo cười nói: “Tôi có cách làm anh ta nhất định phải cần cô, chỉ cần cô đồng ý làm theo lời của tôi. Tôi có thể bảo đảm, Cố Phong chắc chắn sẽ cưới cô làm vợ!”

Cảm xúc Vương Hinh Tuyết trở nên kích động: “Làm như thế nào? Anh mau nói cho tôi, rốt cuộc tôi phải làm thế nào?”

Cô ta hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện mình có bị Mục Văn Hạo lợi dụng hay không, chỉ cần có thể chia rẽ Cố Phong và Diệp Ninh, chỉ cần có thể được đến Cố Phong, cho dù là bảo cô ta nhanh chóng c.h.ế.t đi thì cô ta cũng không hề do dự!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1393: Chương 1393



Chiều tối tan ca, Diệp Ninh đi đến bãi đậu xe, không chỉ nhìn thấy Vương Kim mà còn gặp được Cố Phong, lập tức lộ ra gương mặt tươi cười.

“Hôm nay ở quân đội không bận rộn gì sao?”

Sáng sớm lúc bọn họ gọi điện thoại nói chuyện, anh cũng không nói là anh sẽ đến đón cô.

Tuy rằng chỉ mới không gặp nhau hai ngày, nhưng Cố Phong vẫn cứ nhớ cô, nhớ muốn chết.

Hiện tại nhìn thấy gương mặt mỉm cười của cô, anh mới hoàn toàn thoả mãn.

“Bận thì cũng phải ăn cơm, đi ngủ chứ.”

Ý chính là cho dù anh có bận cũng sẽ lợi dụng thời gian ăn cơm và ngủ để đến đây gặp cô.

Diệp Ninh cười càng tươi hơn, ánh mắt giữa hai người giống như dính lại với nhau.

TBC

“Khụ khụ. Tôi nói nè, hai người vừa vừa thôi chứ, có thể nào suy xét đến việc nơi này còn có một người đang độc thân không vậy?” Vương Kim vô cùng cạn lời ngắt ngang bầu không khí mập mờ này.

Cố Phong liếc mắt nhìn anh ấy, nói một cách đương nhiên: “Cho nên anh mau đi tìm tìm cô gái nào tốt đó gả mình đi đi.”

“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà có ai thèm cưới tôi đâu!” Lúc nói những lời này, Vương Kim lại không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

“Nếu anh muốn tìm thật thì cũng dễ thôi, nhờ Tiểu Ninh tìm một người trong đoàn giúp anh.”

Cố Phong vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Ninh.

Thứ mà đoàn văn công không thiếu nhất chính là con gái.

Vương Kim lập tức thu cờ rút lui ngay lập tức: “Hay là thôi đi. Tôi vẫn tự hiểu lấy mình, dựa theo tình huống của tôi, chẳng có cô gái nào ở nơi này ưng tôi đâu.”

Diệp Ninh lại không đồng ý với cách nói chuyện của anh ấy: “Vương mập, anh cũng không thể tự đánh giá thấp mình như thế.”

Vương Kim cười hì hì nói: “Thật ra là tôi sợ mình không khống chế được mấy cô gái hoa hoè loè loẹt như thế.”

Trong suy nghĩ của anh ấy, con gái có đẹp hay không cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng là phải tốt bụng, biết nghe lời, có thể chịu được cô đơn và vất vả, thành thật kiên định mà sống, cho dù xấu một chút thì cũng không sao hết.

Cố Phong và Diệp Ninh liếc nhìn nhau, chính anh ấy không muốn tìm cô gái trong đoàn, bọn họ cũng không thể ép.

Diệp Ninh đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi Cố Phong: “Tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, gọi Giai Bội đi chung đi.”

Đã lâu lắm rồi Cố Phong không gặp Chu Giai Bội, Chu Giai Bội cũng luôn quan tâm tình hình của anh, hiếm khi hôm nay anh có thời gian rảnh.

Cố Phong đương nhiên là không có ý kiến gì.

Phản ứng của Vương Kim lại có hơi kịch liệt: “Vậy hai người đi đi ha, dù sao Cố Phong cũng ở đây rồi, hôm nay tôi tan ca sớm.”

Anh ta thật sự không muốn gặp con nhỏ ngốc ăn mặc hoa hòe lòe loẹt lia.

“Sao nào, có đồng chí nữ nên anh ngại à? Chỉ là ăn chung với nhau bữa cơm mà thôi.” Cố Phong cũng không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ cảm thấy mọi người ở bên nhau sẽ càng thêm náo nhiệt.

“Sao tôi ngại được chứ, tôi chỉ là...”

“Vậy đi chung với nhau đi.” Cố Phong không đợi anh ấy nói hết lời, đã quyết định nhanh gọn lẹ.

Diệp Ninh đi đến bộ phận diễn kịch, quả nhiên Chu Giai Bội còn chưa đi về.

Nghe được sẽ đi ăn cơm chung với Cố Phong, cô gái nhỏ này vui vẻ đến mức quơ tay múa chân.

Nhưng mà khi cô ấy và Diệp Ninh đi vào bãi đậu xe, nhìn thấy Vương Kim cũng có mặt ở đây, cảm xúc vui vẻ này lập tức vơi đi rất nhiều.

Cô ấy cố ý vờ như không nhìn thấy Vương Kim, sau đó nhìn Cố Phong cười thật tươi.

“Anh Cố, lâu lắm rồi không gặp anh, anh đã khỏi thương hẳn chưa?”

Cố Phong nhìn cô ấy, ánh mắt giống như nhìn về phía em gái của mình.

“Đã khỏi hẳn rồi. Mau lên xe đi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Dạ được.” Chu Giai Bội vô cùng thân mật ôm cánh tay Diệp Ninh, đi đến hàng ghế sau.

Diệp Ninh chọn tiệm ăn tốt nhất trong thành phố, còn chọn phòng bao, gọi một bàn đồ ăn toàn những món Chu Giai Bội thích.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1394: Chương 1394



Nếu như là bình thường thì Chu Giai Bội đã ăn ngấu nghiến từ lâu rồi, nhưng mà hôm nay không biết lại có vấn đề gì, cô ấy đột nhiên trở nên rất ngại ngùng, đến cả động tác nhai nuốt cũng chậm rãi thong thả hơn rất nhiều.

Diệp Ninh hỏi: “Sao thế? Em không thích ăn sao?”

Cô nhớ rõ đây đều là mấy món cô ấy thích mà.

Chu Giai Bội vội vàng lắc đầu: “Thích.”

Diệp Ninh chủ động gắp đồ ăn cho cô ấy: “Em thích thì ăn nhiều vào.”

“Chị dâu, em tự ăn là được rồi, với lại em cũng không ăn nhiều như thế.” Chu Giai Bội cố ý nhấn mạnh, khóe mắt lại nhìn thoáng qua Vương Kim ở đối diện.

Cô ấy muốn biểu hiện ra mặt hoàn mỹ nhất của bản thân trước mặt tên mập này.

Diệp Ninh càng khó hiểu hơn, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Cố Phong.

TBC

Cố Phong cũng cảm thấy tối hôm nay Chu Giai Bội có chút khác thường, nhưng mà đến cả Diệp Ninh cũng không biết là có chuyện gì, anh lại càng không rõ ràng hơn.

So với dáng vẻ rụt rè của Chu Giai Bội, Vương Kim lại tùy ý hơn rất nhiều.

Ăn uống thỏa thích, không hề có hình tượng gì cả.

Cố Phong chủ động hỏi thăm tình hình của Chu Giai Bội: “Nghe nói tối hôm qua em đi xem mắt, thế nào rồi?”

“Khụ khụ khụ...” Chu Giai Bội lập tức bị sắc, bởi vì ho khan mãi, gương mặt xinh đẹp của cô ấy lập tức đỏ lên.

Diệp Ninh vội vàng đưa khăn giấy cho cô ấy.

Vương Kim lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Chu Giai Bội bình tĩnh lại, cũng không thể không trả lời câu hỏi của Cố Phong, rầu rĩ nói: “Không thành công.”

Cố Phong phản ứng một chút, an ủi nói: “Không có gì. Là người kia không có phúc, sau này sẽ càng tốt thôi.”

Vương Kim không nhịn được mà cười trên nỗi đau của người khác: “Cố Phong, anh nói như thế là không đúng rồi. Đến cả người kia cũng không vừa mắt cô ấy, người càng tốt sẽ càng khinh thường cô ấy hơn.”

Anh ấy chỉ nói một câu đã lập tức làm Chu Giai Bội xù lông, trừng to mắt.

“Là tôi không ưng anh ta! Không tin thì anh hỏi chị dâu của tôi đi!”

Cô ấy kích động trần thuật sự thật.

Vương Kim lại khinh bỉ, tiếp tục đấu võ mồm với cô ấy: “Đến cả cô cũng khinh thường, người nọ phải tệ đến mức nào chứ.”

Chu Giai Bội bị chọc tức đến mức nổi trận lôi đình: “Cho dù người kia có tệ thì cũng tốt hơn anh một trăm lần!”

Vương Kim cười hì hì nói: “Vậy đối phương chắc chắn là bị mù rồi.”

“Anh, anh... anh mới bị mù đó!” Chu Giai Bội tức muốn hộc máu, không thể nào cãi lại anh ấy.

“Chuyện này phải làm cô thất vọng rồi, mắt của tôi còn sáng lắm, con ruồi mấy chân tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.” Vương Kim hứng thú bừng bừng, càng nói càng hăng say.

Cố Phong xem ngây người, anh thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, sao đang yên đang lành mà hai người kia đã đột nhiên cãi nhau rồi?

Lại còn cãi nhau bằng lời lẽ ấu trĩ như thế nữa chứ?

Diệp Ninh thì lại hơi quen rồi, không hề để ý rót nước cho mình và Cố Phong.

Nếu bọn họ thích cãi nhau, vậy cãi nhau cho đã đi.

“Anh Cố, chị dâu, anh ta ăn h.i.ế.p đi!” Chu Giai Bội tủi thân mắt đỏ lên, cuối cùng cũng nhớ đến việc tìm Cố Phong và Diệp Ninh làm chỗ dựa cho cô ấy.

Cố Phong ho khan, cố ý xụ mặt nhìn về phía Vương Kim: “Anh giỏi như thế từ lúc nào vậy, lại còn đi ăn h.i.ế.p con gái nhà người ta nữa chứ?”

Vương Kim lập tức thu hồi cảm xúc hưng phấn, nghiêm túc cãi lại: “Tôi không có, tôi không làm thế.”

Cố Phong nhìn chằm chằm anh ấy vài giây: “Anh thế này...”

Thật sự có chút khác thường đó.

Nửa câu sau anh không nói ra, nhưng gương mặt lại tràn đầy thâm ý.

Vương Kim bị anh nhìn mà cảm thấy da đầu tê rần, khí thế kiêu ngạo khi đối mặt với Chu Giai Bội đã biến mất sạch sẽ.

“Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi cô ấy là được chứ gì.”

Nói xong anh ấy thật sự đứng lên, cúi người thật sâu với Chu Giai Bội.

“Xin lỗi, đồng chí Chu Giai Bội. Tôi không nên chê cô, khinh thường cô.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1395: Chương 1395



“Anh Cố, chị dâu, anh chị nghe anh ta nói chưa? Anh ta đang chê em, khinh thường em đó!” Chu Giai Bội lập tức tủi thân mắt đỏ lên.

Cố Phong và Diệp Ninh đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cái này mà là xin lỗi cái gì chứ, rõ ràng là đang mượn cớ xin lỗi để tiếp tục trêu ghẹo người ta.

Cố Phong cho Vương Kim một ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.

Vương Kim đắc ý nhún vai: “Tôi đã xin lỗi rồi, hai người còn muốn gì nữa? Tôi không thích cô ấy, cũng không thể nói trái lương tâm của mình được đúng không?”

“Cái miệng kia của anh không biết ăn nói thì ngậm miệng lại đi!” Trước kia Cố Phong cũng không phát hiện ra được anh ấy lại có thể khắc nghiệt như thế với một người con gái.

Vương Kim bực bội ngậm miệng lại, coi như là nể mặt Cố Phong.

Chu Giai Bội kích động quát với anh ấy: “Tôi cũng có bảo anh thích tôi đâu chứ! Hu hu hu, tôi là người xấu đó, hu hu hu hu...”

Cô gái trẻ này lại còn trực tiếp nằm rạp trên bàn khóc nấc lên.

Cố Phong và Diệp Ninh chỉ muốn làm mọi người vui vẻ ăn một bữa cơm với nhau mà thôi, không ngờ lại sẽ biến thành tình huống như thế này.

Biểu cảm muôn màu muôn vẻ trên mặt Vương Kim cuối cùng cũng cứng lại.

Tuy rằng anh ấy rất khinh thường Chu Giai Bội, nhưng cũng không muốn chọc một cô gái khóc thật.

Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt trách cứ lại oán trách của Cố Phong và Diệp Ninh, anh ấy còn xấu hổ cười cười.

“Hai người đừng có nhìn tôi như thế, có phải tôi chọc cô ấy đâu.”

Lúc này cuối cùng anh ấy cũng có chút chột dạ.

Diệp Ninh đi dỗ Chu Giai Bội: “Giai Bội, Vương mập đùa với em thôi. Em đừng khóc nữa, lát nữa khóc đến mắt sưng lên sẽ không đẹp nữa đâu.”

“Hu hu hu...” Chu Giai Bội không chỉ không nín mà ngược lại càng khóc tủi thân hơn nữa.

Cố Phong dùng ánh mắt uy h.i.ế.p Vương Kim, nhanh chóng đi giải quyết chuyện này.

Gương mặt Vương Kim tràn ngập mâu thuẫn, nhưng mà nhìn thấy cho dù Diệp Ninh nói cái gì thì Chu Giai Bội vẫn cứ khóc mãi không ngừng, lập tức hít một hơi thật sâu.

“Nè, tôi nói nè, cô đừng khóc nữa có được không? Tôi xin lỗi cô, lúc nãy là lỗi của tôi, là tôi có mắt lại không biết vàng nạm ngọc, không nhìn ra sự ưu tú của cô. Cô là cô gái đáng yêu, xinh đẹp nhất trên đời này, sau này chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn tôi trăm lần.”

Ặc.

Trên trán Diệp Ninh chảy xuống ba sọc đen.

Đây là câu xin lỗi qua loa và ấu trĩ nhất mà cô từng nghe được.

Nhưng mà cô lại không ngờ rằng tiếng khóc của Chu Giai Bội lại thật sự dần dần nhỏ đi.

“...”

Giờ phút này, Diệp Ninh thật sự không có cách nào dùng lời nói để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình.

Trên mặt Chu Giai Bội còn mang theo nước mắt, tức giận trừng mắt nhìn Vương Kim đang ngẩn người.

“Lần này tôi coi như nể mặt anh Cố và chị dâu, tha thứ cho anh. Sau này anh không được nói tôi như thế nữa!”

Vương Kim gật đầu như giã gạo: “Tôi thề tôi sẽ không nói nữa, nếu không cả đời này tôi sẽ không cưới được vợ.”

Chu Giai Bội hít mũi thật mạnh, rõ ràng là vô cùng hài lòng với biểu hiện hiện tại của anh ấy.

Cố Phong và Diệp Ninh hoàn toàn thành diễn viên quần chúng, thật sự không thể nào hiểu được cách ở chung của hai người bọn họ.

Cuối cùng trận cãi vã này kết thúc bằng việc nhận lỗi của Vương Kim.

“Anh Cố, chị dâu, để hai người chê cười rồi, chúng ta ăn cơm tiếp đi.”

Chu Giai Bội nín khóc, nhanh chóng khôi phục lại trở thành cô gái tùy tiện và rộng rãi giống như bình thường.

Cố Phong và Diệp Ninh dở khóc dở cười, phối hợp với Chu Giai Bội tiếp tục ăn cơm.

Vương Kim héo đi rất nhiều, hoàn toàn không thèm nhìn Chu Giai Bội cái nào.

Bốn người ra khỏi tiệm cơm, bầu trời ở bên ngoài đều tối đen.

Dựa theo đường về nhà thì đầu tiên sẽ đi ngang qua viện gia thuộc của quân khu trước, sau đó mới đến nhà Chu Giai Bội.

Nếu không phát sinh vụ vãi nhau trên bàn cơm, Diệp Ninh chắc chắn sẽ nhờ Vương Kim đưa Chu Giai Bội về nhà, nhưng mà hiện tại cô lại không yên tâm cho lắm.

Có khi nào trên đường về bọn họ lại cãi nhau hay không?

“Hay là chúng ta đưa Giai Bội về trước đi?”

Nếu làm thế thì phải vòng đi một vòng nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1396: Chương 1396



“Không cần đâu chị dâu, em tự gọi xe về là được rồi.” Chu Giai Bội cũng ngại không muốn đi phiền bọn họ.

“Cũng trễ rồi, để bọn chị đưa em về.” Diệp Ninh kiên trì muốn đưa cô ấy về.

Cố Phong cũng nghĩ như thế.

Vương Kim đã lên xe.

“Chị dâu, hay là chị với anh cứ đi xuống xe trước đi, như vậy sẽ không cần vòng trở lại nữa.”

Sau khi lên xe, Chu Giai Bội chủ động đề nghị, tuy rằng điều này cũng có nghĩa là cô ấy sẽ ở chung với Vương Kim một mình.

Nhưng mà chỉ cần bọn họ đừng ai trêu chọc ai, vậy thì sẽ không có việc gì.

Diệp Ninh dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn Cố Phong và Vương Kim.

Vương Kim cà lơ phất phơ nói: “Tôi không có ý kiến gì.”

Cố Phong nhìn thấy anh ấy như thế,m rõ ràng là còn đang giận lẫy.

“Vậy giao Giai Bội cho anh, anh không được ăn h.i.ế.p em ấy đó.”

Vương Kim lười biếng đáp cho có lệ: “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Nghe anh ấy nói như thế, Diệp Ninh cũng không kiên trì nữa, chỉ cần bọn họ không cãi nhau là được rồi.

Không bao lâu sau, xe nhanh chóng dừng lại trước cửa viện gia thuộc của quân khu.

Cố Phong và Diệp Ninh xuống xe, nhìn theo xe rời đi.

“Vương Kim và Giai Bội có chuyện gì thế? Bọn họ có thù hằn gì với nhau à?” Cố Phong lập tức hỏi.

Trong giọng nói của Diệp Ninh tràn ngập bất đắc dĩ: “Không tính là thù hằn. Có lẽ Vương Kim có hiểu lầm gì đó với Giai Bội, hơn nữa tối hôm qua Giai Bội uống quá nhiều, nôn lên người Vương Kim.”

“Hả?” Cố Phong hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có chuyện này, nhưng mà anh cũng coi như hoàn toàn yên tâm.

Nếu chỉ là nguyên nhân này thì sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết hiểu lầm thôi.

“Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hai người bọn họ chỉ cần gặp nhau là sẽ cãi nhau giống như con nít vậy, khuyên ai cũng không nghe.” Diệp Ninh tự nỉ non nói chuyện một mình.

Cố Phong hoàn hồn, trên mặt cũng lại mỉm cười.

“Dù sao thì sau này bọn họ cũng không có quá nhiều cơ hội gặp nhau.”

Diệp Ninh gật đầu, sau đó mới ý thức được Cố Phong đã nắm tay cô, chuẩn bị đi vào viện gia thuộc.

Đột nhiên cô nghĩ đến những lời Trịnh Hồng Xương nói lúc trước, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

“Hiện tại đã khuya rồi, anh mau về đi.”

Cố Phong rõ ràng là hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

Diệp Ninh cũng chỉ là vì muốn tốt cho anh, hiện tại chuyện phục hôn không biết đến bao giờ mới được phê duyệt, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như đang trong giai đoạn yêu đương, nếu anh cứ tiếp tục ngủ lại ở nhà của cô, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào.

Cô không muốn vì chuyện này mà mang đến phiền phức và ảnh hưởng không cần thiết cho Cố Phong.

Dù sao thì thời gian sau này còn dài lắm.

“Em cũng nói hiện tại đã khuya rồi, trên đường còn tối đen nữa, trời lạnh như thế, anh đi về một mình mà em cũng yên tâm sao?” Cố Phong không chỉ không buông tay cô ra, ngược lại còn nghiêm trong nhõng nhẽo với cô.

Diệp Ninh bật cười thành tiếng: “Nếu như anh gặp được người xấu dọc đường, người phải sợ hãi là bọn họ mới đúng chứ?”

Cố Phong thấy lý do này không thể thực hiện được, lại đổi thành lý do khác: “Vậy em nỡ để anh đi về như thế sao?”

Diệp Ninh đúng là không nỡ: “Dù sao thì anh cũng không muốn sinh con với em, ở hay không ở thì cũng như thế thôi.”

Cố Phong lập tức nghẹn họng: “Được rồi. Vậy anh đi về.”

TBC

Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng lại nắm chặt lấy tay cô không chịu buông.

Diệp Ninh nhận ra anh không nỡ để cô đi, nhón chân hôn nhẹ lên mặt anh.

“Anh về đi.”

Lúc này Cố Phong mới cảm thấy mỹ mãn buông ra: “Em đi trước đi, anh nhìn em đi vào.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1397: Chương 1397



Cố Phong nhìn Diệp Ninh đi vào cửa viện gia thuộc.

Anh biết nguyên nhân vì sao Diệp Ninh không cho anh ngủ lại nhà.

Vẻ dịu dàng trên mặt lập tức bị vẻ nghiêm túc thay thế.

Ngày mai mọi chuyện sẽ thay đổi, anh sẽ không để cô chờ đợi quá lâu.

Mà Diệp Ninh có thể cảm nhận rõ ràng được tầm mắt của Cố Phong dõi theo cô, cô không dám quay đầu lại, chỉ có thể bước nhanh hơn, sợ cô sẽ không nhịn được gọi anh đi vào cùng...

Mà ở một bên khác, Vương Kim và Chu Giai Bội không nói tiếng nào, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng xấu hổ.

Chu Giai Bội cố ý luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Mãi đến khi xe dừng lại trước cửa nhà cô ấy.

“Cảm ơn.” Chu Giai Bội nhanh chóng nói, sau đó mở cửa xe đi xuống.

Vương Kim thì lại có chút kinh ngạc, không ngờ cô ấy còn biết nói cảm ơn nữa đó?

Anh ấy đã đưa cô ấy về đến nhà an toàn, chỉ hi vọng sau này không bao giờ gặp lại cô gái phiền phức này nữa.

Anh ấy đang chuẩn bị đạp chân ga, đột nhiên lại nghe Chu Giai Bội ở trong nhà thét chói tai.

“A!!!”

Gần như chỉ trong tích tắc, Vương Kim đã lập tức lao xuống xe, nhanh chóng chạy vào.

Chờ đến khi anh ấy chạy vào nhà, lập tức nhìn thấy trong phòng cũng không phải chỉ có một mình Chu Giai Bội, mà còn có một người đàn ông đeo mặt nạ che mặt màu đen nữa.

Mà lúc này Chu Giai Bội đang tê liệt ngã xuống mặt đất, hiển nhiên lúc nãy cô ấy vừa mới xung đột kịch liệt với người đàn ông này.

Người đàn ông kia nhìn thấy Vương Kim đi vào, phản ứng đầu tiên chính là lôi Chu Giai Bội từ trên mặt đất lên.

Chu Giai Bội thậm chí không có sức phản kháng nào, một con d.a.o găm sắc bén đã kề sát cổ của cô ấy.

“Không được nhúc nhích! Nếu không tao g.i.ế.c nó!”

Người đàn ông hung dữ uy h.i.ế.p Vương Kim.

Sắc mặt Vương Kim vô cùng lạnh lùng, nhìn thẳng người đàn ông kia, lên tiếng đáp lại.

“Tôi không nhúc nhích, không được tổn thương cô ấy!”

Anh ấy vừa nói vừa giơ tay lên.

Lại dùng khóe mắt quan sát tình hình bên trong phòng.

Phòng khách vốn dĩ đã rất lộn xộn, hiện tại còn bị lục lọi bừa bộn hơn, ngăn kéo và tủ đều bị mở hết ra, cái túi đen mà người đàn ông cõng sau lưng đã bị nhét đầy.

TBC

Vài giây sau, anh ấy âm thầm thu hồi tầm mắt lại.

“Anh trai, anh chỉ là muốn tiền. Anh thả cô ấy, tôi để anh đi.”

Người muốn tiền thì dễ giải quyết nhất, hiện tại chỉ cần bảo đảm Chu Giai Bội an toàn là được, mấy chuyện khác đều không quan trọng.

Hơn nữa nếu như là ăn trộm bình thường, chỉ cần không k*ch th*ch thì người ta cũng sẽ không đả thương người khác.

Toàn thân Chu Giai Bội bị bao phủ trong sợ hãi, rưng rưng nước mắt nhìn Vương Kim, hàm răng run lên lập cập.

“Cứu tôi...”

“Không được nói chuyện!”

Cô ấy vừa mới mở miệng, người đàn ông kia lập tức căng thẳng, mũi đao loáng thoáng đã đ.â.m vào trong làn da của cô ấy.

Mặt mày Chu Giai Bội trắng bệch, hiện tại cô ấy chỉ có thể trông cậy vào Vương Kim, nhưng mà cô ấy không biết Vương Kim có thể cứu cô ấy hay không.

Ánh mắt Vương Kim nhìn về phía mũi đao một giây, lại nói với người đàn ông kia: “Anh thả cô ấy ra, chúng tôi coi như là chưa từng gặp được anh. Nhưng mà nếu anh dám làm cô ấy bị thương, hoặc là g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy, vậy thì tội của anh sẽ lớn hơn rất nhiều. Anh muốn tiền, chúng tôi chỉ cần bình an. Anh có thể rời đi ngay bây giờ, bên ngoài không có ai hết.”

Nói xong, anh ấy chủ động nghiêng người lộ ra vị trí cửa ra vào.

Ánh mắt người đàn ông hơi d.a.o động, hiển nhiên cũng hiểu rõ những lời anh ấy nói.

“Giao hết toàn bộ thứ quý giá của mấy người ra đây!”

Nếu đã như thế này, đương nhiên là có thể lấy được bao nhiêu thứ thì lấy bấy nhiêu rồi.

Vương Kim không nói hai lời, trực tiếp lấy đồng hồ và ví tiền trong túi ra, hơn nữa còn vô cùng phối hợp quăng đến dưới chân gã ta.

Người đàn ông kia thấy anh ấy nghe lời như thế, vô cùng hài lòng, đồng thời cũng cảm thấy tên lùn mập ở trước mặt hoàn toàn không phải là đối thủ của gã ta.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1398: Chương 1398



Gã ta tiếp tục khống chế Chu Giai Bội, khom lưng nhặt tiền và đồng hồ dưới đất lên.

“Trong nhà này còn có thứ gì đáng giá hay không?”

Những lời này là đang hỏi Vương Kim và Chu Giai Bội.

Vương Kim đương nhiên là không biết, Chu Giai Bội run run rẩy rẩy lắc đầu, trong giọng nói còn mang theo vẻ nức nở khó có thể che giấu được.

“Hết, hết rồi... anh đã lục lọi lấy hết rồi...”

Người đàn ông còn nhìn vào trong phòng quan sát lần cuối, đúng là gã ta đã kiểm tra hết các ngóc ngách, chỉ cần là thứ có giá trị đều đã bị gã ta cướp sạch sẽ.

Lúc kéo Chu Giai Bội đi ra ngoài, khóe mắt gã ta nhìn thoáng qua hình như trên cổ Chu Giai Bội còn đeo một sợi dây xích nhỏ.

Đồ trang sức đương nhiên là sẽ có giá trị rồi.

“Đưa sợi dây chuyền này ra đây!”

Chu Giai Bội hoàn toàn cứng đờ, theo bản năng dùng tay che dây chuyền lại, trên mặt lộ ra vẻ kích động.

“Sợi dây xích này không có giá trị, tôi không thể đưa cho anh được!”

Lúc nói ra những lời này, dường như mọi biến mất của cô ấy đều đã biến mất, giọng điệu vô cùng kiên định.

Người đàn ông nghe lời từ chối của cô ấy, lập tức bị k*ch th*ch, lại lộ ra ánh mắt hung dữ lần nữa. Hơn nữa gã ta cũng đã khẳng định sợi dây chuyền kia chắc chắn rất có giá trị, cho nên mới làm cô ấy trân trọng như thế.

Vương Kim lập tức nhận ra cảm xúc của gã ta đã thay đổi, gân cổ lên rống to với Chu Giai Bội: “Là mạng cô quan trọng hay là sợi dây xích kia quan trọng hả? Đưa cho anh ta đi!”

TBC

Hiện tại anh ta còn chưa tìm được cơ hội ra tay, ít nhất phải đợi người đàn ông này thả lỏng cảnh giác mới được, cho nên để bảo đảm an toàn của Chu Giai Bội, bọn họ chỉ có thể nghe theo lời của gã ta vô điều kiện.

Nhưng mà anh ấy lại không ngờ rằng Chu Giai Bội vốn dĩ đã sợ đến xanh mặt lại đột nhiên giống như biến thành một người hoàn toàn khác, cầm chặt lấy sợi dây chuyền giấu trong áo, tiếp tục kháng cự.

“Dây chuyền quan trọng hơn! Tôi sẽ không đưa cho gã! Cho dù có g.i.ế.c tôi thì tôi cũng sẽ không đưa!”

Đến câu cuối cùng, cô ấy gần như là gào rống, đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng Vương Kim có thể cứu cô ấy.

Vương Kim ý thức được tình hình đã sắp vượt tầm kiểm soát, đáy mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.

Người đàn ông mất kiên nhẫn dùng một tay để giật dây chuyền của Chu Giai Bội, Chu Giai Bội giãy dụa như phát điên, thậm chí còn không thèm để ý đến con d.a.o trong tay người đàn ông này.

Nhưng cho dù là thế, sao cô ấy có thể là đổi thủ của kẻ bắt cóc chứ, không bao lâu sau người đàn ông kia đã giật đứt sợi dây xích kia.

Người đàn ông kia giật được rồi, phản ứng đầu tiên chính là đi xem thử.

Ánh mắt Vương Kim hơi khựng lại, bắt được thời cơ, quyết đoán ra tay.

“Trả dây chuyền lại cho tôi!” Mắt Chu Giai Bội đỏ ngầu, muốn liều mạng với người đàn ông kia.

Người đàn ông kia siết chặt con dao, đ.â.m về phía cô ấy.

Ngay khoảnh khắc đao đ.â.m qua quần áo của cô ấy, Vương Kim đã xông đến gân, giơ tay túm chặt lấy cổ tay của người đàn ông kia.

Rắc!

Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên ngay sau đó.

“A!!”

Người đàn ông kia phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, mặt mày dữ tợn.

Cơn đau đớn kịch liệt làm gã ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Vương Kim, gã ta rút một con d.a.o khác càng thêm sắc bén đeo bên hông ra, đ.â.m thẳng về phía Vương Kim.

“Tao liều mạng với mày!”

Vương Kim cười lạnh, không tránh cũng không né, nâng lên chân đạp thẳng.

Dứt khoát, lưu loát.

Người đàn ông kia giống như một miếng vải rách, bị anh ấy đá văng ra xa ba bốn mét, cuối cùng đụng vào vách tường mới ngã ầm xuống mặt đất.

“Chậc chậc, thì ra mày cũng chỉ có như thế mà thôi.” Vương Kim lộ ra vẻ mặt khinh thường, không chút hoang mang tiếp tục đi về phía người đàn ông kia.

Chu Giai Bội thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Kim tràn ngập xa lạ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1399: Chương 1399



Hình như người đàn ông kia còn chưa chịu bỏ cuộc, giãy giụa muốn bò dậy.

Vương Kim cũng sẽ không cho gã ta có cơ hội này, trở tay nhặt con d.a.o găm dưới đất lên.

Anh ấy nhìn lưỡi d.a.o sắc bén, cảm thán nói: “Con d.a.o này tốt thật đó.”

Anh ấy còn chưa nói hết lời, mũi đao đã đ.â.m thủng mu bàn tay của người đàn ông kia.

“A!!!!!”

Người đàn ông kêu thảm thiết đinh tai nhức óc, cuối cùng cũng chịu đựng không được tra tấn khổ hình này, ngất đi.

Vương Kim ghét bỏ đá đầu của gã ta, xác định gã ta đã thật sự mất đi ý thức.

Ánh mắt của anh ấy nhìn về phía sợi dây chuyền bị Chu Giai Bội dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Dây xích nhìn có vẻ vô cùng bình thường không có gì đặc sắc, bên dưới còn có một mặt trang sức.

Anh ấy nhặt dây chuyền lên, lại đi về phía Chu Giai Bội.

Giờ phút này, Chu Giai Bội đã tận mắt nhìn thấy đầu đuôi mọi chuyện, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, cảm nhận được Vương Kim đến gần, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể cũng đã quá sợ hãi lui về phía sau.

Vương Kim nhìn thấy phản ứng của cô ấy như thế, lập tức dừng chân lại.

Anh ấy biết hành vi lúc nãy của mình đã làm người ta sợ rồi.

Chỉ duỗi tay đưa dây chuyền qua cho cô ấy.

TBC

“Tôi nói cô ngốc thì cô không chịu, chỉ vì một thứ như thế này, đến mạng cũng không cần à.”

Hình như cuối cùng Chu Giai Bội cũng phản ứng lại, hơi thở trở nên dồn dập hơn, tiến lên một bước cầm lấy dây chuyền.

Vừa cầm được sợi dây chuyền, mắt cô ấy lập tức đỏ lên.

“Đây là... Món đồ cuối cùng anh của tôi để lại cho tôi...”

Nói xong, cô ấy ấn vào một cái nút trên mặt trang sức, bên trong là một bức ảnh.

Vương Kim nhìn thoáng qua người trong bức ảnh, thông qua vẻ mặt hiện tại của Chu Giai Bội, anh ấy cũng ý thức được cái gì.

Anh ấy ho khan, thái độ cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn không ít.

“Mấy lời lúc nãy coi như tôi chưa nói. Sao nhà cô đến cả điện thoại bàn cũng không có vậy? Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại báo công an.”

Người đàn ông này nhất định phải giải quyết, báo công an là biện pháp tốt nhất.

Chu Giai Bội thấy anh ấy định bỏ đi, đầu óc nóng lên, hoảng loạn kéo lấy cánh tay của anh ấy.

“Tôi đi với anh...”

Vương Kim nhìn về phía tay của cô ấy, thoáng sửng sốt một chút.

Chu Giai Bội cũng ý thức được hành vi của mình không ổn cho lắm, nhưng vẫn không buông tay ra.

Bởi vì cô ấy thật sự quá sợ hãi, lỡ như Vương Kim bỏ cô ấy ở lại đây, mặc kệ cô ấy thì phải làm sao?

Hơn nữa cô ấy thật sự không dám ở lại nơi này một mình với một kẻ bắt cóc không biết sống c.h.ế.t như thế.

Vương Kim nhìn cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy hơi phát run, phá lệ không rút cánh tay về, tùy ý cho cô ấy nắm.

“Đi thôi.”

Hai mươi phút sau, công an đến.

Nhìn người đàn ông nằm trong vũng máu, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không phân biệt ra được ai mới là kẻ bắt cóc vậy?

Vương Kim vô cùng nghiêm túc nói: “Người này muốn g.i.ế.c người cướp của, trong lúc chúng tôi tranh chấp miễn cưỡng mới có thể chạy thoát được, con d.a.o kia cũng là của người này.”

Công an nhìn con d.a.o găm đ.â.m xuyên qua mu bàn tay của người đàn ông, sợ muốn chết.

“Vậy vết thương này...”

“Tôi cũng không biết là có chuyện gì, dù sao thì tên này muốn g.i.ế.c chúng tôi, chúng tôi chỉ tự bảo vệ mình mà thôi.” Vương Kim nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.

Công an còn có rất nhiều nghi vấn với những lời này của anh ấy, lại nhìn về phía Chu Giai Bội đang trốn sau lưng Vương Kim.

Sắc mặt của Chu Giai Bội vẫn còn rất khó coi, thấy công an nhìn chằm chằm vào mình, lập tức gật đầu thật mạnh.

“Tôi... Tôi vừa về đến nhà đã nhìn thấy tên này đang trộm đồ. Gã nhìn thấy tôi, còn muốn cướp dây chuyền của tôi, còn kề đao lên cổ muốn g.i.ế.c tôi nữa, là anh Vương cứu tôi. Trong lúc hai người bọn họ đánh nhau, gã bị thương...”

Cô ấy nói chuyện ngập ngừng, thậm chí còn ăn nói lộn xộn, vừa nhìn là biết ngay phản ứng vì quá sợ hãi.

Hơn nữa quần áo của cô ấy còn có chỗ bị d.a.o rạch rách, trên cổ còn có một vết thương không quá sâu.
 
Back
Top Bottom