Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1250: Chương 1250



Lúc này Diệp Ninh đã rời đi lại bị Lưu Mãn đột nhiên xuất hiện cản lại ở trong một ngõ nhỏ khá hẻo lánh.

Lưu Mãn rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng, bên cạnh còn có ba bốn người đàn ông hung dữ, tất cả đều lăm le nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.

“Diệp Ninh, cô không ngờ đến cô rơi vào trong tay tôi nhanh như thế đúng không?” Lưu Mãn cười âm trầm.

Diệp Ninh cũng không quá hoảng sợ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta.

“Anh muốn làm cái gì?”

“Làm cái gì? Cô hại tôi mất sạch mặt mũi ở trong thôn, món nợ này chúng ta cũng nên tính toán cho rõ ràng rồi đúng không?”

Diệp Ninh cô đơn một mình, ở trong mắt Lưu Mãn, cô chính là một con dê đang đợi làm thịt.

Diệp Ninh cười khẩy nói: “Anh mất hết mặt mũi thì liên quan gì đến tôi chứ?”

TBC

Trong mắt Lưu Mãn lập tức lộ ra vẻ hung dữ: “Đều là bởi vì cô dám đối đầu với tôi! Đừng tưởng rằng hiện tại cô có mấy đồng tiền là có thể sánh bằng tôi!”

“Không phải là hai anh em các anh khiêu khích trước sao? Anh muốn có mặt mũi ở trong thôn thì phải làm chuyện khiến mình nở mày nở mặt chứ không phải đổ lỗi lên đầu người khác.” Diệp Ninh nhẹ nhàng ngắt ngang lửa giận của anh ta.

Trong mắt Lưu Mãn tràn ngập lệ khí, rõ ràng là đã bắt đầu có ý định xấu xa với Diệp Ninh.

“Được, được lắm! Cô còn chưa nhận rõ tình hình hiện tại đúng không?”

Nếu như cô trực tiếp quỳ xuống xin tha thì có lẽ anh ta còn sẽ cho cô một cơ hội.

Nhưng cô lại cứ không biết điều như thế!

“Ban ngày ban mặt, anh định làm gì tôi?”

Thái độ của Diệp Ninh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Lưu Mãn càng thêm khó chịu.

“Cô sẽ biết nhanh thôi!”

Không bao lâu nữa cô sẽ khóc lóc thảm thiết, cầu xin anh ta tha cho cô.

Lưu Mãn phất tay, những người kia nhanh chóng xúm lại gần Diệp Ninh.

Diệp Ninh đảo mắt nhìn về phía đầu hẻm.

Lúc này Lưu Mãn mới uy h**p: “Cô tự đi theo chúng tôi, hay là tôi bảo bọn họ ra tay bắt cô đi?”

Giọng nói đã đến bên miệng của Diệp Ninh lại bị cô nuốt ngược trở về, sau đó mới nói với Lưu Mãn: “Tôi đi với mấy anh là được.”

Đây cũng là điều Lưu Mãn muốn.

Tuy rằng anh ta sẽ không cho Diệp Ninh có cơ hội chạy trốn, nhưng dù sao nơi này cũng là trấn trên, nếu Diệp Ninh phản kháng kêu cứu, nói không chừng sẽ làm cho người qua đường phát hiện được, cho nên anh ta phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.

Anh ta nháy mắt ra hiệu cho mấy tên đàn em ở bên cạnh.

Một người đàn ông trong số đó cầm đao đặt ở sau lưng Diệp Ninh.

“Đừng có giở trò gì, nếu không con d.a.o trong tay tôi không có mắt đầu.”

Diệp Ninh cam đoan: “Yên tâm đi, tôi còn rất yêu quý mạng sống của mình.”

Cuối cùng Lưu Mãn cũng lộ ra nụ cười hài lòng, bởi vì Diệp Ninh còn đang mang khẩu trang, cho nên anh ta cũng không nhận ra được vẻ mặt hiện tại của Diệp Ninh là như thế nào.

Nhưng mà ở trong mắt anh ta, cho dù lúc ở thôn Diệp Ninh có kiêu ngạo đến mức nào thì cô cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, làm gì từng trải qua chuyện này chứ, chắc chắn là đã sợ đến ngu người rồi.

Diệp Ninh bị mấy người này bắt cóc, đi về phía lối vào khác của ngõ nhỏ.

Xe của Lưu Mãn đang đậu ở bên kia.

Cửa xe mở ra, Diệp Ninh bị xô đẩy bắt đi vào trong.

“Diệp Ninh, cô không ngờ chúng ta sẽ lại gặp mặt nhanh như thế đúng không?”

Lưu Mỹ Lệ từ trên ghế phụ thò người xuống, cười tươi rói nhìn về phía Diệp Ninh đang chật vật.

Diệp Ninh nói: “Đúng là không ngờ đến thật.”

Lưu Mỹ Lệ nghĩ đến những nhục nhã mà Diệp Ninh đã làm với cô ta lúc ở tiệm cơm, ngang ngược giơ tay định tát cô.

Hiện tại cô ta là d.a.o thớt, Diệp Ninh là thịt cá, đương nhiên là vội vàng muốn phát tiết và trả thù rồi.

Giây tiếp theo, cổ tay của cô ta đã bị Diệp Ninh chính xác túm lấy, cảm giác đau nhói từ cổ tay nhanh chóng ập đến.

Con ngươi kịch liệt co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Cô còn dám phản kháng à?!”

Diệp Ninh dùng hành động thay thế cho câu trả lời, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.

“Shh...”

Lưu Mỹ Lệ đau đến hít hà, khóe mắt trực tiếp ch** n**c mắt.

Rõ ràng cô ta chỉ là bị nắm cổ tay thôi, tại sao lại đau đến mức này chứ?!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1251: Chương 1251



“Anh, giúp em!”

Lưu Mỹ Lệ gân cổ lên gào rống.

Lưu Mãn đã mở cửa xe ngồi xuống ghế lái, nhìn thấy em gái bị ăn h**p, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi giúp đỡ.

Động tác của Diệp Ninh còn nhanh hơn anh ta rất nhiều, cô hất văng tay của Lưu Mỹ Lệ ra, ngay khoảnh khắc Lưu Mãn duỗi tay đến đã lập tức uy h**p: “Lưu Mãn, hiện tại bên ngoài toàn là người, anh không sợ tôi sẽ la lên sao?!”

Nắm tay của Lưu Mãn chỉ còn cách Diệp Ninh chừng vài centimet, nhìn thái độ ngang ngược của Diệp Ninh, ánh mắt d.a.o động kịch liệt.

TBC

Diệp Ninh tiếp tục lạnh lùng nói: “Nếu anh dám chọc điên tôi ở nơi này, vậy chúng ta cùng nhau c.h.ế.t chùm!”

Cơ bắp trên mặt Lưu Mãn điên cuồng run rẩy, mục đích của anh ta không phải là muốn cá c.h.ế.t lưới rách với Diệp Ninh.

Anh ta đảo mắt nhìn ra bên ngoài, trên đường lớn ở cách đó không xa có rất nhiều người đi tới đi lui.

“Cô chờ đó!”

Anh ta lộ ra vẻ mặt hung dữ đe dọa vài câu, sau đó xoay người ngồi xuống ghế điều khiển.

Lưu Mỹ Lệ nhìn cổ tay đã sưng đỏ của mình, mặt mày vặn vẹo.

Cô ta không ngờ rằng Lưu Mãn sẽ bị Diệp Ninh đe dọa, còn muốn đánh Diệp Ninh tiếp.

Tuy rằng Lưu Mãn cũng rất căm ghét Diệp Ninh, nhưng đầu óc của anh ta còn coi như tỉnh táo.

“Em đừng có nổi điên! Cứ làm việc theo đúng kế hoạch đi!”

Đánh nhau ở chỗ này sẽ chỉ kéo dài thời gian hơn mà thôi.

Huống chi nếu Diệp Ninh thật sự la to, chắc chắn sẽ làm cho người đi đường chú ý đến.

Lưu Mỹ Lệ bực bội trừng mắt nhìn Lưu Mãn: “Anh, anh nhát gan như thế từ lúc nào vậy?”

Lưu Mãn nhanh chóng khởi động xe, chờ rời khỏi chỗ đó rồi, thần kinh căng thẳng của anh ta mới hơi thả lỏng lại.

“Đừng quên kế hoạch của chúng ta!”

Anh ta trầm giọng nhắc nhớ.

Lưu Mỹ Lệ không cam lòng ngậm miệng.

Diệp Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, những người đứng bên cạnh Lưu Mãn trong con hẻm lúc nãy cũng không có lên xe, xem ra bọn họ sẽ không tham dự vào chuyện sau đó.

Chiếc xe chạy lướt qua phố lớn ngõ nhỏ.

Vài phút sau, vẫn là Lưu Mỹ Lệ mất kiên nhẫn đầu tiên, tuy rằng cô ta không thể đánh Diệp Ninh, nhưng còn có thể dùng ngôn từ để nhục nhã, k*ch th*ch, làm cô hoàn toàn sụp đổ.

“Cô không ngờ đến có một ngày mình sẽ rơi vào trong tay hai anh em chúng ta đúng không!”

Diệp Ninh nói: “Anh em hai người tốn nhiều công sức như thế, còn không phải là vì muốn dụ dỗ tôi ra khỏi thôn sao? Nhưng mà tôi thật sự rất tò mò, sao hai người có thể thuyết phục được Lý Vân Phong thế?”

Lưu Mỹ Lệ lộ ra vẻ mặt đắc ý nói: “Anh ta không bị tôi thuyết phục, mà là đến cả ông trời cũng giúp tôi. Vừa lúc để tôi lợi dụng chuyện Lý Vân Phong mời mọi người gặp mặt để lừa cô đến nơi này.

“Thì ra là thế à.” Diệp Ninh nhẹ giọng nỉ non.

Lý Vân Phong không phải đồng mưu của cô ta, nhưng mà cô cũng đã đánh giá cao Lưu Mỹ Lệ quá rồi, không ngờ cô lại có thể hỏi được chuyện này một cách dễ dàng như thế.

Lưu Mỹ Lệ không hề ý thức được tâm cơ của Diệp Ninh, chỉ muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi, hối hận và cầu xin trên mặt Diệp Ninh thôi.

“Cô cũng nên cảm ơn tôi, nhờ tôi cô mới có cơ hội nhìn thấy Lý Vân Phong. Nhìn thấy người yêu cũ của mình thì có cảm giác như thế nào?”

Khóe môi Diệp Ninh cong lên một độ cong cực nhỏ nói: “Mấy người định làm cái gì tôi?”

Lưu Mỹ Lệ ước gì cô mau hỏi vấn đề này: “Không phải cô thích ra vẻ chơi trội lắm sao? Chúng tôi sẽ thay cô tìm một nơi đi thích hợp, sau này cho cô chơi trội đã luôn!”

Diệp Ninh hơi híp mắt lại: “Mấy người làm thế là đang phạm tội, không sợ ngồi tù hả? Nếu như tôi mất tích, người nhà tôi sẽ báo công an.”

“Ha ha ha, bây giờ là lúc nào rồi mà cô còn nghĩ đến chuyện báo công an nữa chứ? Chúng tôi bán cô cho bọn buôn cười, ai còn có thể tìm ra cô? Đến lúc đó chuyện cô mất tích thì liên quan gì đến chúng tôi chứ!”

Lưu Mỹ Lệ cảm thấy Diệp Ninh rất ngu ngốc, cô ta chưa bao giờ nghe đến chuyện có người nào từng bị bọn buôn người bắt cóc mà còn có thể bình an quay về với người nhà.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Diệp Ninh sẽ bị bán đến núi sâu rừng già, cả đời bị nhốt ở nơi đó, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hai thì cô ta lại vui vẻ đến mức hét ầm lên!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1252: Chương 1252



Diệp Ninh chỉ nói hai ba câu đã biết rõ toàn bộ kế hoạch của hai anh em bọn họ, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

Cho nên tiếp theo đây bọn họ muốn đi gặp bọn buôn người chuẩn bị mua bán cô.

Tuy rằng chuyện này có hơi nằm ngoài dự đoán một chút, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Hơn nữa toan tính và kế hoạch của hai anh em này thật sự là toàn là sơ hở, rõ ràng là đang tự đào mộ chôn mình.

Sự im lặng của cô lại bị Lưu Mỹ Lệ cho rằng cô đang sự hãi, điều này càng làm cho Lưu Mỹ Lệ cảm thấy kế hoạch của bọn họ thật sự là vô cùng hoàn mỹ.

“Bây giờ đã biết sợ rồi sao? Đã muộn rồi!”

Diệp Ninh thậm chí chẳng có ý định khuyên nhủ bọn họ.

Cô vốn dĩ muốn nhổ cỏ tận gốc nhà họ Lưu, hiện tại người ta đã chủ động dâng lên đến tận họng, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Mỹ Lệ, em bớt nói lại vài câu đi.” Lưu Mãn đang lái xe, giọng nói tràn ngập căng thẳng, tuy rằng hiện tại mọi chuyện tiến hành ất thuận lợi, nhưng mà không đến giây phút cuối cùng thì vẫn không thể thả lỏng lại.

Nếu cô ta thật sự chọc giận Diệp Ninh thì bọn họ cũng không có chỗ lợi gì.

Lưu Mỹ Lệ ngông cuồng kêu gào: “Anh, anh đã quên mất những sỉ nhục mà chúng ta đã chịu lúc ở trong thôn sao? Cô ta sẽ không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta!”

Lưu Mãn cũng biết cô ta rất tức giận, nhưng mà lòng bàn tay đang cầm tay lái đã đổ đầy mồ hôi rồi.

Thỉnh thoảng lại thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Diệp Ninh ở phía sau.

Tuy nói Diệp Ninh bị bọn họ bắt cóc, nhưng phản ứng của cô cũng hơi bị bình tĩnh quá rồi đó.

Nhất là sau khi cô biết mình sắp bị bọn buôn người mua đi, nhưng vì sao lại vẫn không hề phản kháng chút nào hết vậy.

Anh ta theo bản năng đạp chân ga mạnh hơn, chạy thẳng đến nơi đã hẹn trước với bọn buôn người.

Diệp Ninh còn cho rằng ít nhất bọn họ sẽ chọn một nơi hẻo lánh ít người ở ngoại thành, nhưng không ngờ bọn họ vòng tới vòng lui vài vòng, sau đó trực tiếp dừng lại trước cửa một căn nhà coi như là khá kín đáo.

Huyện thành nhỏ vốn dĩ cũng không quá rộng lớn, nơi này Diệp Ninh cũng biết. Một căn nhà nhỏ trông có vẻ vô cùng bình thường, nhưng người ở bên trong lại là bọn buôn người.

“Xuống xe!”

Lưu Mãn xô đẩy Diệp Ninh, sợ cô sẽ giở trò gì nữa.

Lưu Mỹ Lệ hưng phấn đi theo bên cạnh Diệp Ninh.

Lưu Mãn cẩn thận gõ cửa, một lúc sau, cửa mở ra.

Đối phương quan sát bọn họ một chút, quay đầu, ra hiệu cho bọn họ đi vào trong.

Diệp Ninh đảo mắt nhìn lướt quanh sân, sau đó nhìn về phía người ở đối diện.

Người đi ra là hai nam một nữ.

Đàn ông đều khoảng ba bốn mươi tuổi, phụ nữ thì lại còn hơi lớn tuổi hơn một một chút.

Ba người có gương mặt rất bình thường, ăn mặc rất mộc mạc, đi ra ngoài chắc chắn sẽ không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

TBC

Nhưng mà Diệp Ninh lại nhìn thấy được vẻ hung ác và xảo trá trong ánh mắt của người đàn ông dẫn dầu.

Ánh mắt của ba người đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh.

“Đây là người mà mấy người nói đó hả?”

Những lời này đương nhiên là hỏi Lưu Mãn.

Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ vô cùng cẩn thận nhìn người nói chuyện.

“Đúng vậy, chính là cô ta! Hiện tại mấy người đã có thể bắt cô ta đi rồi!”

Lưu Mãn sốt ruột thúc giục, bọn họ nhanh chóng rời khỏi huyện thành thì anh ta cũng có thể yên tâm sớm hơn.

Người đàn ông này không thèm để ý đến cảm xúc của anh ta, lại tập trung lực chú ý lên trên người Diệp Ninh: “Sao cô ta bịt mặt kín mít thế này?”

Tuy nói bọn họ là người mua bán dân cư, nhưng không phải người nào cũng sẽ bán.

Nếu như điều kiện quá kém, cuối cùng cũng bán không được mấy đồng, còn chưa đủ chi phí chạy tới chạy lui.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1253: Chương 1253



Lưu Mãn đã đoán được suy nghĩ của đối phương, lập tức bảo đảm: “Ông cứ yên tâm, cô ta là người cực kỳ xinh đẹp!”

Diệp Ninh đột nhiên rất muốn cười, đây cũng coi như là đang khen cô đúng không?

“Cậu nói gì thì là cái đó à, chúng tôi phải đi kiểm tra hàng hóa trước đã!” Người đàn ông kia càng tin vào thứ mình tận mắt nhìn thấy hơn, duỗi tay muốn kéo nón và khẩu trang của Diệp Ninh xuống.

Nhưng mà Diệp Ninh lại nhanh chóng né tránh.

Biến cố này làm tất cả mọi người đều bất ngờ.

Bọn buôn người cũng không kinh ngạc lắm, dù sao thì nếu những người phụ nữ bị lừa bán còn tỉnh táo mà không phản kháng thì mới là chuyện bất thường.

“Nếu cô đã rơi vào tay của tôi thì tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời sẽ tốt hơn, như thế cũng có thể bớt chịu một chút đau khổ về thể xác.”

Ông ta không nói quá nặng, nhưng lại làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Diệp Ninh cũng mở miệng nói: “Phải là tôi khuyên mấy ông mau chóng thả tôi ra mới đúng.”

“Ui chu choa, đây là một người gặp nguy không loạn à.” Mấy kẻ buôn người lập tức có hứng thú với Diệp Ninh, nhưng mà cho dù có là người phụ nữ lợi hại đến mức nào, rơi vào trong tay bọn họ thì không bao lâu sau cũng sẽ không bình tĩnh nổi nữa.

“Cởi nón và khẩu trang xuống.”

Cửa đã được khóa trái, mà mấy căn nhà ở bên cạnh cũng không có người nào.

Cho dù cô có chắp cánh cũng khó thoát.

Diệp Ninh cười lạnh nói: “Nếu tôi không cởi ra thì sao?”

Lưu Mỹ Lệ thấy Diệp Ninh giằng co với đám buôn người, trên mặt lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nhanh chóng thêm dầu vào lửa.

“Đừng có nói với tôi là đến cả một con đàn bà mà mấy người cũng không trị được đó nha?”

Mấy kẻ buôn người kia tạm thời dời ánh mắt lạnh lùng khỏi người Diệp Ninh, nhìn về phía cô ta.

Đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lại nở nụ cười đầy thâm ý.

Trái tim Lưu Mỹ Lệ khẽ run lên, chỉ cảm thấy giống như bị thứ đồ dơ gì đó theo dõi, nổi da gà khắp người.

Cô ta theo bản năng rụt về phía sau Lưu Mãn.

Lưu Mãn cảm nhận được bầu không khí khác thường, vội vàng nói: “Tình hình của con nhỏ này có hơi đặc biệt, mấy người làm cho cô ta hôn mê trước, sau đó lại đi kiểm tra gương mặt của cô ta sau.”

Anh ta biết loại người như bọn họ có thủ đoạn làm việc này.

Bọn buôn người nhướng mày, bắt được trọng điểm: “Đặc biệt là có ý gì?”

Lưu Mãn hơi nín thở, sắc mặt thay đổi vài lần.

Anh ta quá sốt ruột, không ngờ lại nói không nên lời.

Lúc trước khi liên lạc với hai người bọn họ, anh ta chỉ nói Diệp Ninh là một người phụ nữ ở nông thôn, cũng không nói thêm gì nữa về những thông tin khác.

Anh ta cũng lo lắng, nếu như nói cho những người này biết Diệp Ninh là quân tẩu, bọn họ cũng sẽ không đồng ý vụ làm ăn này.

TBC

Mấy kẻ buôn người lập tức ý thức được gì đó, vẻ mặt hung dữ nói: “Nói!”

Lưu Mãn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không thể không nói.

“Cô ta, chồng của cô ta là người tham gia quân ngũ, cho nên để tránh đêm dài lắm mộng, mấy người mau đưa cô ta đi ra ngoài đi.”

“Cậu lặp lại lần nữa?!” Người đàn ông đột nhiên tăng thêm âm lượng, không chỉ ông ta mà một nam một nữ còn lại cũng đều tức giận trừng to mắt.

Tuy rằng Lưu Mãn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt của ba người cũng có hơi hoảng sợ.

Không đợi anh ta trả lời, người đàn ông kia giống như hung thần ác sát, mắng to: “Mẹ nó, mày muốn hại c.h.ế.t bọn tao đúng không? Đến cả quân tẩu cũng dám đụng vào?!”

Lưu Mãn nuốt nước bọt, miễn cưỡng giữ bình tĩnh.

Anh ta cũng bị cơn ghen tị và thù hận làm mụ mị đầu óc, trong tiềm thức cũng cố ý bỏ qua thân phận này của Diệp Ninh.

“Dù sao thì cũng chỉ là một còn đàn bà, cùng lắm thì tôi không lấy tiền nữa, cho không cô ta cho mấy người đó.”

“Mày rước lấy phiền phức lớn như thế cho bọn tao mà còn đòi tiền nữa hả? Mày chán sống rồi đúng không?”

Ba bọn buôn người rất muốn rút đao băm c.h.ế.t hai anh em Lưu Mãn.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1254: Chương 1254



Lưu Mãn mếu máo, chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra, nhưng mà anh ta cũng không phải là chưa từng chuẩn bị gì.

“Tôi đã đưa cô ta đến đây rồi, cho dù mấy người không muốn thì cô ta cũng đã nhìn thấy mặt của mấy người, chắc chắn sẽ không tha cho mấy người.”

Quả nhiên, ba kẻ buôn người lại nhìn về phía Diệp Ninh, lộ ra vẻ mặt âm độc.

Diệp Ninh thả chậm tốc độ nói: “Tôi có thể bảo đảm, chỉ cần mấy ông thả tôi đi, tôi sẽ coi như mình chưa từng gặp mấy người.”

“Mấy người đừng nghe cô ta ăn nói bậy bạ, người phụ nữ này rất gian trá!” Lưu Mãn có chút hối hận, vì sao lúc ở trong xe lại không bịt miệng cô lại chứ.

Ba kẻ buôn người dùng ánh mắt âm thầm nói chuyện với nhau.

Để bảo đảm an toàn, đúng là chỉ có thể bắt lấy cô gái này, sau đó nhanh chóng vận chuyển ra khỏi thành.

Nhưng rõ ràng bọn họ đã bị hai anh em này chơi một vố, bọn họ cũng không cam lòng.

“Là cậu có thù oán với cô ta, chúng tôi không có thù gì với cô ta cả. Nếu cô ta đi ra khỏi nơi này, người đầu tiên cô ta muốn tính sổ chắc chắn sẽ là hai người mấy cậu.”

Bọn buôn người nhắc nhở Lưu Mãn sự thật này.

Trong lòng Lưu Mãn căng thẳng, trầm xuống, anh ta đương nhiên biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho nên tuyệt đối không thể để Diệp Ninh chạy thoát được.

Một lúc sau, anh ta mới không tình nguyện đưa ra điều kiện: “Tôi có thể đưa cho mấy người một số tiền, chỉ cần mấy người bán cô ta đi thật xa, vĩnh viễn không thể quay về là được.”

“Anh, vậy chẳng phải là quá hời cho bọn họ rồi sao?” Lưu Mỹ Lệ muốn cản.

Rõ ràng trước đó đã nói tốt, mấy người này phải đưa tiền cho hai anh em bọn họ.

Hiện tại không chỉ không lấy được tiền mà còn phải đưa tiền cho người ta nữa hả?!

Lưu Mãn hung dữ trừng mắt nhìn cô ta nói: “Em ngậm miệng lại!”

Chuyện đã đến nước này, sao cô ta còn chưa làm rõ tình hình nữa chứ?

Ánh mắt của bọn buôn người khi nhìn về phía bọn họ lóe lên ánh sáng: “Cho bao nhiêu tiền?”

Bọn họ đã mua bán dân cư rồi, đương nhiên cũng làm không ít việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Lưu Mãn do dự vài giây, vươn một đầu ngón tay ra.

Một trăm đồng đã không ít, hơn nữa dựa theo sắc đẹp cả Diệp Ninh, kiểu gì cũng có thể bán được một cái giá tốt.

TBC

Đám buôn người cong môi lắc đầu nói: “Một nghìn đồng? Chúng tôi xử lý quân tẩu cho mấy cậu, ít nhất cũng phải hai nghìn!”

“Shh!” Lưu Mãn hít một ngụm khí lạnh: “Cái gì mà một ngàn, tôi nói là một trăm!”

Bọn buôn người lộ ra vẻ mặt châm chọc: “Một trăm đồng, cậu định tống cổ ăn mày đi xin cơm à? Hai nghìn, không được thiếu một xu, nếu không thì mấy người đưa cô ta đi đi!”

Bọn họ đã nắm thóp của Lưu Mãn rồi, biết anh ta chắc chắn sẽ không đưa cô quay về, cho nên sẽ càng không có gì sợ hãi nữa.

Lưu Mãn thở dồn dập, vốn chỉ là muốn trả thù Diệp Ninh thôi, không ngờ lại còn gặp phải chuyện tống tiền này nữa.

“Anh, anh không thể đồng ý được...”

Lưu Mỹ Lệ kéo ống tay áo Lưu Mãn, cực kỳ khó chịu với mấy kẻ buôn người này.

Những người này thật sự chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp gì cả.

Lưu Mãn đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh.

Bọn họ nói nhiều như thế, người phụ nữ này từ đầu đến cuối lại chẳng có chút phản ứng nào cả.

Cô có thể lấy ra một vạn đồng tiền cho thôn sửa đường, không có khả năng không có tiền tự cứu. Lỡ như chờ chút nữa cô phản ứng lại, cũng dùng tiền để mua chuộc bọn buôn người kia, vậy sự việc sẽ trở nên phiền phức hơn rất nhiều.

Anh ta lập tức cắn răng nói: “Được! Hai ngàn thì hai ngàn, tôi đồng ý! Mấy người mau làm lẹ đi!”

Dưới sức hấp dẫn của tiền bạc, chút kiêng dè về thân phận quân tẩu của Diệp Ninh trong lòng ba kẻ buôn cười đều đã biến mất sạch sẽ.

Anh ta chậm rãi đến gần Diệp Ninh.

Mãi đến lúc này Diệp Ninh mới mở miệng lại lần nữa: “Mấy người đã suy nghĩ kỹ chưa? Hiện tại bỏ cuộc vẫn còn kịp đó.”

Rõ ràng là cô phải hoảng sợ bất an mới đúng, hiện tại giọng nói lại mang theo chút hài hước.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1255: Chương 1255



Bọn buôn người còn chưa trả lời, Lưu Mỹ Lệ đã vừa hưng phấn lại vừa mất kiên nhẫn.

Tuy rằng tổn thất tiền tài, nhưng người cười đến cuối cùng vẫn là hai anh em nhà bọn họ.

“Diệp Ninh, người c.h.ế.t vì tiền chim c.h.ế.t vì mồi. Muốn trách thì trách cô không nên đắc tội chúng tôi, sau này không bao giờ gặp lại ha!”

Nói xong lời cuối cùng, cô ta còn đắc ý vẫy tay về phía Diệp Ninh.

Chỉ đáng tiếc là cô ta không thể nhìn thấy, không biết trên mặt Diệp Ninh sẽ lộ ra vẻ tuyệt vọng và sợ hãi đến mức nào nhỉ?

Cô ta nói xong, hai kẻ buôn người lại đột nhiên dừng chân lại.

Mà lúc này, Diệp Ninh đã duỗi tay ra sau, nắm lấy khẩu s.ú.n.g giấu trong quần áo.

Ba người lại cộng thêm hai anh em nhà Lưu Mãn, dựa vào võ thuật và khẩu s.ú.n.g này, cho dù không cần gọi những người đi theo bên ngoài giúp đỡ thì cô cũng có thể tự giải quyết được.

Đây là sự tự tin của cô.

“Cô nói cô ta tên gì?” Mấy kẻ buôn người chất vấn Lưu Mỹ Lệ, thậm chí còn có chút sốt ruột.

Lưu Mỹ Lệ hoàn toàn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, thuận miệng trả lời: “Tên Diệp Ninh đó.”

Vẻ mặt của hai nam một nữ lại thay đổi lần nữa, hơn nữa lần này rõ ràng còn nghiêm trọng hơn lúc trước rất nhiều.

“Diệp Ninh nào thế?”

Lưu Mỹ Lệ vừa định nói bọn họ nói cái gì cô ta không hiểu, chỉ là một cái tên thôi, có gì hay đâu mà hỏi?

Lúc này Lưu Mãn lại nhạy cảm ý thức được gì đó, nhanh chóng nói: “Chỉ là một cái tên bình thường mà thôi, mấy người mau hành động đi!”

Dựa theo phản ứng của mấy kẻ buôn người, hình như bọn họ quen biết Diệp Ninh hả?

Nếu bọn họ thật sự quen biết cô, có lẽ lại có thay đổi gì nữa.

Nhưng mà anh ta càng thúc giục sốt ruột thì bọn buôn người ngược lại càng không vội vàng.

Bọn họ không chỉ không vội vàng, lại còn có chút lo âu.

Đừng có nói là trùng hợp đến thế đó nha?

Nếu thật sự là người mà bọn họ suy nghĩ, vậy thật sự sẽ bị hại c.h.ế.t đó.

Ba người nhìn chằm chằm vào mặt của Diệp Ninh, ước gì có thể nhìn xuyên qua khẩu trang, nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Ninh.

“Cô là cái cô Diệp Ninh kia đó hả?”

Câu hỏi này nghe có vẻ rất ngu ngốc.

Nhưng mà Lưu Mãn lại cảm nhận được trong giọng nói của bọn buôn người tràn ngập bất an, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Diệp Ninh đã biết bọn họ muốn làm cái gì rồi.

“Đúng vậy. Tôi chính là Diệp Ninh kia.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của cô, ba tên buôn người đều luống cuống.

Bọn họ không chỉ không tiếp tục tiến lên, ngược lại còn lui ra sau vài bước, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Diệp Ninh, sau đó dùng giọng điệu vô cùng hoảng loạn thì thêm nịnh nọt giải thích.

“Hiểu lầm! Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi! Chúng tôi không quen biết gì hai người bọn họ, hiện tại cô đã có thể rời đi rồi!”

Lưu Mãn: “...”

Lưu Mỹ Lệ: “...”

Hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ, thấy bọn buôn người đột nhiên thay đổi thái độ, hoàn toàn ngơ ngác.

Ba kẻ buôn người nhìn hai anh em nhà Lưu Mãn, hận đến ngứa răng.

Bọn họ muốn tìm chết, lại còn liên lụy đến bọn họ nữa!

Lúc trước Diệp Ninh bị bắt cóc, đã kinh động đến cả nước.

Quân đội, công an hợp tác với nhau cùng hành động, suýt chút nữa đã tìm kiếm hết một nửa quốc gia.

Kết quả cuối cùng chính là Diệp Ninh được cứu, mấy người Trịnh Toàn Cường đều bị đánh gục, không có bất cứ người sống nào.

Tuy rằng công an không công khai tin tức ra bên ngoài, nhưng vụ án lớn như thế, vẫn cứ tiết lộ không ít thông tin bên lề.

Trịnh Toàn Cường cũng là người có thân phận, đến cả loại người như gã cũng không thể c.h.ế.t tử tế, huống chi là bọn họ.

Huống chi gương mặt này của Diệp Ninh, cho dù có đưa cô đến nơi nào thì cũng sẽ bị người ta nhận ra, trừ phi bọn họ điên rồi, mới dám lừa bán cô!

“Xem ra mấy người biết tôi à.” Diệp Ninh thật sự không quá sốt ruột.

Bọn buôn người gật đầu như giã gạo, cẩn thận thương lượn: “Tên tuổi của cô Diệp làm gì còn có người nào không nghe nói đến chứ. Đây thật sự là lần đầu tiên chúng tôi làm loại chuyện này, không ngờ đã gặp phải cô Diệp. Cô Diệp có thể giơ cao đánh khẽ, coi như chưa từng gặp qua chúng ta không?”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1256: Chương 1256



Diệp Ninh cười lạnh: “Mấy người yên tâm à? Không phải lúc nãy Lưu Mãn đã nói rồi sao, tôi đã nhìn thấy mặt của mấy người, sau khi đi ra ngoài chắc chắn sẽ báo công an.”

“Yên tâm, yên tâm, vô cùng yên tâm! Cô đương nhiên sẽ nói chuyện giữ lời!”

Mấy kẻ buôn người cúi đầu khom lưng, dáng vẻ ân cần kia chỉ thiếu điều trực tiếp quỳ xuống quỳ lạy thỉnh Diệp Ninh rời đi.

“Tôi nói nè, có phải mấy ông bị điên rồi không? Cô ta đã biết mấy người là bọn buôn người rồi, mấy người còn hi vọng xa vời rằng cô ta sẽ bỏ qua cho mấy người à?” Lưu Mãn hoàn toàn không có cách nào giải thích được những việc xảy ra hiện tại, gân cổ lên nhắc nhở.

Một tên buôn người trong số đó nghe được anh ta còn đang kêu gào, hai người nhanh chóng đi sang, trực tiếp vả cho anh ta một bạt tay.

Ông ta dùng hết sức toàn thân để tát anh ta, không chỉ đánh Lưu Mãn mắt đầy sao xẹt mà còn làm khóe miệng của anh chảy ra vết máu.

“Bà nội nó, tụi mày đang tìm chết! Lại còn dám bắt cóc lừa bán cô Diệp! Bọn tao đang giúp đỡ cô Diệp chạy thoát!”

Lưu Mãn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu kêu ong ong.

“A!” Lưu Mỹ Lệ sợ hãi đến mức hét ầm lên.

Nhìn thấy Lưu Mãn bị đánh, chuyện cô ta nghĩ đến đầu tiên không phải là bảo vệ anh trai, mà là sợ hãi né tránh thật xa.

Lưu Mãn thở hổn hển, mất mười mấy giây cuối cùng mới hoàn hồn lại được.

Phản ứng đầu tiên chính là muốn lao lên đánh lộn với bọn buôn người, nhưng mà khi anh ta nhìn thấy ánh mắt hung dữ của hai người đàn ông kia, suy nghĩ muốn đánh nhau này lập tức biến mất sạch sẽ.

Tuy rằng anh ta vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, nhưng anh ta cũng biết sự việc này không đơn giản như trong tưởng tượng.

“Tôi cho mấy người tiền là được! Hai ngàn còn chưa đủ đúng không? Tôi cho mấy người năm ngàn, năm ngàn là đủ rồi đúng không?”

Anh ta cũng không tin, ba kẻ buôn người này có thể chống cự được cám dỗ lớn đến như thế.

Nhưng mà anh ta cũng vừa mới nói xong, đối phương lại đã tát anh ta thêm cái nữa.

“Phụt!”

Lần này, anh ta phun cả m.á.u lẫn răng ra ngoài.

Mấy tên buôn người lại hùng hồn đầy chính nghĩa quát lớn: “Đừng tưởng rằng mày có tiền thì muốn làm gì thì làm, tao khinh thường loại người như mày nhất!”

Diệp Ninh nhìn thấy vết m.á.u trên mặt đất, âm thầm rũ tay xuống.

TBC

Hiện tại đã không cần dùng đến nó nữa rồi,

“Cô Diệp, cô đừng sợ, có chúng tôi ở đây, chắc chắn sẽ không làm cho hai người bọn họ tổn thương cô. Hoặc là cô có gì muốn căn dặn hay không, chúng tôi nhất định đều sẽ làm theo”

Mấy kẻ buôn người thu hồi vẻ tàn bạo khi đối mặt với Lưu Mãn, đổi thành vẻ mặt hiền hòa nói với Diệp Ninh.

Diệp Ninh nhìn gương mặt sưng vù của Lưu Mãn “chậc chậc” vài tiếng.

“Đau không? Đau là được rồi, đây là cái giá mà anh cần phải trả, nhưng mà không phải chỉ trả giá một chút ít như thế thôi đâu.”

Giờ phút này, hận ý trong mắt Lưu Mãn đã dâng lên đến đỉnh điểm.

Nếu anh ta biết trước cục diện sẽ thành ra thế này, anh ta đã nên bất chấp tất cả, tự mình ra tay cho rồi!

“Diệp Ninh, cô làm cái gì mà có thể làm bọn họ sợ cô đến thế!”

Cho dù c.h.ế.t thì cũng phải làm một con quỷ biết rõ ràng mọi chuyện.

Diệp Ninh lười đi giải thích với anh ta, lãng phí thời gian đến bây giờ, cô cũng không muốn tiếp tục kéo dài thêm nữa.

Cô lạnh nhạt nói với ba kẻ buôn người kia: “Mấy người muốn tự đi tự thú hay là chờ tôi đi ra ngoài rồi lại báo công an đến bắt mấy người?”

Ý của cô đã vô cùng rõ ràng, cô sẽ không tha cho bọn họ.

Mặt mày của ba kẻ buôn người đều xanh mét, im lặng không nói gì, sao có thể không giãy dụa suy nghĩ được chứ.

Lưu Mãn giống như nhìn thấy được tia hi vọng cuối cùng, cô rõ ràng là đang tự tìm đường chết, không ngờ lại còn ngây thơ đến mức đi khuyên nhủ bọn buôn người đi tự thú nữa?!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1257: Chương 1257



“Mấy người nghe rõ chưa? Cô ta sẽ không tha cho mấy người đâu! Giết cô ta! Giết c.h.ế.t cô ta là xong hết mọi chuyện, mấy người cũng sẽ không bị cô ta uy h.i.ế.p nữa!” Lưu Mãn tức giận trừng mắt kêu gào.

Sắc mặt của ba kẻ buôn người trở nên vô cùng khó coi.

Cán cân trong lòng liên lục lắc tới lắc lui.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng bình tĩnh của Diệp Ninh, ba người biết lần này chắc chắn sẽ không chạy thoát được.

Từ đầu đến cuối cô không hề lộ ra chút sợ hãi và lo lắng gì, chứng tỏ cô có chỗ dựa rất vững chắc.

Nếu đến cả điểm này bọn họ cũng không nhận ra được thì bọn họ đã c.h.ế.t mấy trăm lần rồi.

“Nếu chúng tôi tự thú thì có thể miễn giảm hình phạt không?”

TBC

Cuối cùng người dẫn đầu ba kẻ buôn người quyết định thỏa hiệp.

Những người này thật sự rất thông minh.

Diệp Ninh chửi thầm trong lòng, không chút hoang mang nói: “Tôi không biết có thể miễn giảm hình phạt hay không, nhưng dù sao tự thú cũng sẽ tốt hơn bị bắt.”

Ba kẻ buôn người nghe hiểu ý mà cô ám chỉ trong lời nói, chấp nhận số phận mà buông bỏ toàn bộ đề phòng và phản kháng.

Nói không chừng hiện tại bên ngoài đã bị cảnh sát bao vây quanh rồi.

“Chúng tôi tự thú, cô Diệp, cô nhất định phải chứng minh điều này cho chúng tôi đó.”

Diệp Ninh gật đầu, mặc kệ bọn họ có thật lòng ăn năn hay không, nhưng hiện tại bọn họ cũng đã đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ hoàn toàn ngơ ngác, cho dù nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng sự việc sẽ thay đổi thành thế này.

Hai người vừa kinh ngạc lại không thể nào chấp nhận được sự thật này.

“Mấy người bị điên rồi hả? Hay là trúng bùa mê thuốc lú gì rồi?”

Diệp Ninh chỉ nói một câu, bọn họ đã đồng ý đi tự thú?!

Anh ta không nói tiếng nào thì còn đỡ, vừa mở miệng lập tức biến thành trung tâm lửa giận của ba kẻ buôn người kia.

Nếu không phải tại hai anh em bọn họ, tại sao bọn họ lại ra nông nỗi này chứ!

“Cô Diệp, tiếp theo đây là ân oán tư nhân của chúng tôi, cô đứng xa một chút.” Bọn buôn người xoa tay hầm hè, rõ ràng là đang chuẩn bị đánh Lưu Mãn.

Ngoại trừ phát tiết cơn giận trong lòng ra, bọn họ cũng muốn lấy lòng Diệp Ninh.

Tuy rằng bọn họ không biết rốt cuộc thì Diệp Ninh và hai anh em này có ân oán gì, nhưng mà hai người này bắt cô ra đây lại bán cho kẻ buôn người là bọn họ, cô đương nhiên là rất hận hai kẻ này, cho nên chắc cũng đang muốn dạy cho hai anh em này một bài học.

Quả nhiên Diệp Ninh cũng không ngăn cản, thật sự nhích ra ngoài cửa.

Hành vi ngầm đồng ý này làm cho ba kẻ buôn người càng thêm không chút sợ hãi.

“Mấy, mấy người muốn làm cái gì?” Trên mặt Lưu Mãn tràn ngập sợ hãi và mồ hôi, giọng nói cũng phát run.

Lưu Mỹ Lệ chưa bao giờ trải qua chuyện này, liên tục run rẩy, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại giống như mọc rễ.

Ba tên buôn người hung dữ nhào về phía hai anh em bọn họ.

Diệp Ninh lạnh nhạt nhìn Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ bị đánh, ánh mắt lạnh nhạt không có bất cứ vẻ thương hại nào cả.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Cầu xin mấy người... Thả tôi ra, chúng tôi không dám nữa...”

Trong sân tràn ngập tiếng kêu cầu xin thê thảm và khóc lóc kể lể của hai anh em nhà bọn họ.

Vài phút sau, Diệp Ninh không nhanh không chậm mở cửa ra.

Cửa vừa mới mở ra, vài công anh nhanh chóng chạy vào.

“Không được nhúc nhích!”

“Tất cả đều không được nhúc nhích!”

Cho dù là ba tên buôn người, hay là hai anh em Lưu Mãn thì đều bị khống chế ngay lập tức.

Hai anh em bị đánh đến mặt mày biến hình nhìn thấy công an, cũng không cảm thấy sợ hãi, mà lại giống như nhìn thấy cứu tinh, ôm lấy đùi công an khóc lóc thảm thiết.

“Chị! Em đến cứu chị đây!”

Công an vừa mới chạy vào nhà thì tiếng la hét ầm ĩ của Diệp Đống cũng vang lên.

Cậu nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Ninh, lo lắng quan sát cô từ trên xuống dưới.

“Chị, chị có sao không? Bọn họ có làm gì chị không?”

Diệp Ninh nói: “Không có.”

Lúc này Diệp Đống mới giống như trút được gánh nặng.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1258: Chương 1258



Từ sau khi Diệp Ninh đến tham dự cuộc họp mặt do Lý Vân Phong tổ chức, cậu và công an vẫn luôn âm thầm giấu trong chỗ tối bảo vệ cô.

Sau đó Diệp Ninh bị chặn đường trong hẻm nhỏ, rồi lại bị hai anh em Lưu Mãn bắt lên xe, bọn họ cũng đều đã biết hết.

Nhưng mà bởi vì ngay từ đầu Diệp Ninh đã nói trước, phải đợi cô thổi còi, hoặc là nghe được tiếng s.ú.n.g thì bọn họ mới có thể xuất hiện, cho nên bọn họ vẫn luôn không dám quấy rầy kế hoạch của cô.

Trong khoảng thời gian lúc nãy, bọn họ ở bên ngoài hoàn toàn không biết được tình hình của Diệp Ninh ở bên trong, thật sự suýt chút nữa đã chờ không nổi nữa rồi.

“Chúng tôi muốn tự thú! Cô Diệp có thể làm chứng cho chúng tôi, chúng tôi là tự thú!”

Bọn buôn người liên tục lặp đi lặp lại những lời này làm công an và Diệp Đống đều nhìn về phía Diệp Ninh.

Diệp Ninh bình tĩnh nói: “Bọn họ là bọn buôn người, lúc nãy đã đồng ý tự thú rồi.”

Tuy rằng công an dẫn đầu có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

Ba tên buôn người bị bắt ra ngoài trước, sau đó chính là hai anh em Lưu Mãn.

Lúc bọn họ đi ngang qua người Diệp Ninh, gương mặt đã bị đánh đến biến hình.

Diệp Đống mở to mắt, khó hiểu hỏi: “Chị, hai người này là ai thế? Sao trông quen quá vậy?”

Không đợi Diệp Ninh trả lời, Lưu Mãn đã kích động rống giận.

“Diệp Ninh, Diệp Đống, hai người sẽ không c.h.ế.t tử tết được đâu! Sẽ không c.h.ế.t tử tế được!”

Hình như Diệp Đống bị hoảng sợ, vỗ n.g.ự.c nói: “Đây là Lưu Mãn đó hả? Người kia là Lưu Mỹ Lệ? Mới trong chốc lát không gặp, sao mấy người đã thành đầu heo rồi? Ui cha, thảm thật đó.”

Cậu vừa nói vừa thương hại lắc đầu.

Lưu Mãn chỉ cảm thấy m.á.u trong lồng n.g.ự.c dâng lên cuồn cuộn, n.g.ự.c nghẹn đến mức muốn nổ tung.

“Diệp Ninh, cho dù tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cô!”

Cho dù anh ta có giãy dụa kịch liệt đến mức nào thì cũng không thể tránh thoát khỏi sự giam cầm của công an và còng tay đeo trên cổ tay.

Hai anh em bọn họ nhét vào xe công an ở bên ngoài, tiếng gào rống cũng bị ngăn cách.

Trên mặt Diệp Đống tràn ngập vẻ hưng phấn và vui vẻ khó có thể che giấu được: “Loại người này đúng là tự tìm đường chết, sau này cứ vào trong tù mà kêu đi!”

Diệp Ninh không thèm để ý thu hồi ánh mắt nhìn về phía bên kia lại, được cảnh sát ra hiệu ngồi vào một chiếc xe công an khác.

Đồn công an.

TBC

“Đồng chí Diệp Ninh, cô cứ yên tâm. Hành vi phạm tội của hai anh em Lưu Mãn đã rất rõ ràng, đã bị bỏ tù rồi.” Võ Binh, sở trưởng đồn công an đích thân tiến Diệp Ninh ghi lời khai xong ra ngoài.

Diệp Đống chờ ở bên ngoài nhanh chóng bước lên đón.

Diệp Ninh cảm ơn Võ Binh: “Lần này rất cảm ơn các đồng chí công an bảo vệ, tôi đã trả s.ú.n.g lại cho đội trưởng Lý rồi.”

“Bảo vệ sự an toàn của người dân vốn là trách nhiệm của chúng tôi mà. Cô có thể bình an không có chuyện gì, chúng tôi cũng thành công bắt được hai anh em Lưu Mãn và ba tên buôn người, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.” Võ Binh cũng coi như là trút được gánh nặng.

Hiện tại đối với bọn họ mà nói, Diệp Ninh không phải là một người bình thường, tuyệt đối không thể để cô xảy ra chuyện lần nữa.

Sáng sớm khi cô đi vào đồn công an nói rõ thân phận, hơn nữa còn nói cô có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, lập tức làm cho bọn họ coi trọng.

Tuy rằng đây chỉ là chuyện do cô phỏng đoán, nhưng vì đề phòng sự việc của Trịnh Toàn Cường lại phát sinh lần nữa, Võ Binh cố ý xin chứng nhận cầm s.ú.n.g tạm thời cho cô, hơn nữa còn trang bị s.ú.n.g ống cho cô, vào thời khắc nguy hiểm cô còn có thể dùng nó để phòng thân.

Lần này, cho dù là bên phía đồn công an hay là Diệp Ninh thì cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Diệp Đống đi theo bên cạnh Diệp Ninh, nghe cuộc nói chuyện của hai người, không dám thở mạnh tiếng nào.

Hiện tại cậu đã bội phục Diệp Ninh sát đất, vẻ mặt hoàn toàn thể hiện ra điều này.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1259: Chương 1259



“Chị, chắc là hai anh em Lưu Mãn sẽ không được thả ra ngoài đâu đúng không?”

Ra khỏi đồn công an, Diệp Đống lập tức mất kiên nhẫn.

TBC

Diệp Ninh lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

Bắt cóc, lừa bán quân tẩu, tội này cũng đã đủ làm hai anh em bọn họ ngồi tù đến sông cạn đá mòn rồi.

Diệp Đống kích động đến mức quơ tay múa chân, nhất là khi nghĩ đến cảnh hai anh em Lưu Mãn bị bắt cóc, dáng vẻ thể thảm của bọn họ, cậu cảm thấy vô cùng sung sướng.

“Chị, rốt cuộc là sao mà chị biết được Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ muốn hãm hại chị vậy?”

Cho dù cậu nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.

Buổi sáng khi đi ra ngoài, cậu chỉ cảm thấy Diệp Ninh vẫn cứ tình cũ khó quên với Lý Vân Phong, dọc theo đường đi đều khuyên nhủ.

Nhưng mà lại không ngờ rằng sau khi Diệp Ninh đến huyện thành, cô lại trực tiếp đi đến đồn công an.

Khi Diệp Ninh nói với công an là có người muốn hại cô, cậu thật sự sợ đến ngây người.

Một loạt hành động tiếp theo đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.

Diệp Ninh vẫn cứ tham dự cuộc gặp mặt với Lý Vân Phong, mà cậu thì bị bỏ lại đó đi theo công an âm thầm hành động.

Cậu thậm chí còn lo lắng, cô làm lớn chuyện như thế, nếu như không có chuyện gì xảy ra, vậy Diệp Ninh phải ăn nói thế nào với đồn công an đây?

Sự thật chứng minh, những gì cậu lo lắng đều là dư thừa, Diệp Ninh thật sự đã đoán trước, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của cô.

Diệp Ninh vốn dĩ cũng không muốn nói nhiều, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ tò mò của Diệp Đống, cô vẫn cứ mở miệng.

“Từ lúc Lưu Mỹ Lệ nói với chị là Lý Vân Phong mời chị tham dự buổi họp mặt bạn cũ.”

Diệp Đống hơi sửng sốt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Vì sao chứ?”

Cậu thật sự không hiểu.

Diệp Ninh nói: “Bởi vì Lý Vân Phong sẽ không bao giờ chủ động gặp mặt chị.”

Đầu óc của Diệp Đống cũng vận chuyển cực nhanh: “Từ lúc còn nhỏ thì Lý Vân Phong đã không thích chị rồi, đúng là không có khả năng sẽ chủ động muốn gặp chị.”

Cậu ta nói xong, mới ý thức được lời nói này của mình quá tổn thương người khác, nhanh chóng xin lỗi.

“Chị, em không phải cố ý muốn k*ch th*ch chị.”

Cũng may cậu cũng không nhìn thấy vẻ đau lòng gì đó trong mắt của Diệp Ninh, lúc này mới tiếp tục phân tích.

“Vậy cũng có khả năng là Lưu Mỹ Lệ muốn mượn cơ hội này làm chị mất mặt mà, cũng chưa chắc chứng minh được cô ta muốn hại chị.”

Diệp Ninh cho cậu một ánh mắt khen ngợi, cậu cũng không quá ngốc.

“Việc này đúng là không thể chứng minh được gì, nhưng mà ngày hôm qua Lưu Mỹ Lệ lại bảo Tiểu Hoa đưa cho chị một bức thư.”

“Thư gì thế?” Đến lúc này Diệp Đống mới biết hôm qua Tiểu Hoa đã đến nhà bọn họ, hơn nữa còn cố ý nói chuyện riêng với Diệp Ninh.

Thì ra là đến để đưa thư.

“Bức thư mà Lưu Mỹ Lệ giả thành Lý Vân Phong để viết.”

Cũng chính vì bức thư này mới làm Diệp Ninh chắc chắn rằng Lưu Mỹ Lệ không chỉ muốn làm cô mất mặt ở buổi gặp mặt thôi.

Dù sao thì cho dù thế nào thì chuyện cô thích Lý Vân Phong cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, huống nhi tình hình hiện tại của cô rất tốt, cho dù đi tham dự buổi gặp mặt kia thì người bị mất mặt cũng chưa chắc sẽ là cô.

Nhưng mà Lưu Mỹ Lệ lại nghĩ đủ cách cũng muốn dụ cô đi qua đó, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết nơi này chắc chắn có âm mưu.

Chẳng qua trước đó cô còn chưa thể xác định được, trong sự kiện này Lý Vân Phong đã đóng vai trò gì?

Diệp Đống mất khoảng ba phút mới hoàn toàn tiêu hóa được chuyện này.

“Cho nên thật ra ngày hôm nay chị đi ra ngoài cũng không phải là vì gặp Lý Vân Phong, mà là vì muốn làm Lưu Mỹ Lệ lộ đuôi cáo sao?”

Thì ra cậu đã quá khinh thường chị của mình rồi!

Quả nhiên Diệp Ninh gật đầu.

“Vậy sao chị biết được lá thư kia không phải do Lý Vân Phong viết vậy?” Diệp Đống cảm thấy nếu so sánh với chỉ số thông minh của Diệp Ninh thì cậu chẳng khác nào một tên ngốc.

Nếu chuyện này đổi thành cậu, có lẽ trong đầu cậu chỉ sẽ nghĩ xem phải làm thế nào để làm tên cặn bã Lý Vân Phong kia hối hận.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back