Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 160: Chương 160



Lý Kim Phượng thấy cô không muốn nói chuyện về đề tài này, lập tức thay đổi đề tài khác.

“Trước kia không ai tin rằng cô sẽ kiên trì giảm cân được cả, nhưng hiện tại xem ra chúng tôi đã sai rồi.”

Cô ta vừa nói vừa quan sát gương mặt đổ đầy mồ hôi của Diệp Ninh.

Hai ba tháng này Diệp Ninh trông có vẻ gầy đi trông thấy, đến cả trên mặt cũng dần dần có đường nét rõ ràng, có sức sống hơn trước kia rất nhiều.

Diệp Ninh càng lười để ý đến người phụ nữ này.

Lúc trước Lý Kim Phượng và Vương Hinh Tuyết vô cùng thân thiết với nhau, ngày hôm qua Vương Hinh Tuyết gặp chuyện, hiện tại cô ta lại đang cười hả hê trên nỗi đau của người khác.

Lý Kim Phượng hoàn toàn không nhận ra thái độ lạnh nhạt của Diệp Ninh, hơi đến gần cô hơn.

“Chị dâu biết cô làm thế là vì muốn lấy lòng liên trưởng Cố, chị dâu cũng đã nhận ra rồi, lần này liên trưởng Cố bị thương xong, mối quan hệ giữa hai vợ chồng đã dịu đi không ít rồi đúng không? Cô đó, cuối cùng cũng thông minh lên một chút rồi. Anh Chu của cô nói với tôi, không bao lâu nữa có lẽ liên trưởng Cố sẽ được thăng chức, chỉ cần hai người không ly hôn, nửa đời sau của cô sẽ toàn là ngày lành thôi.”

Tuy rằng Lý Kim Phượng là một người phụ nữ ở nông thôn, nhưng cô ta lại làm người xử thế rất khéo léo giỏi giang.

Trước kia mỗi ngày Diệp Ninh đều kiếm chuyện đòi sống đòi chết, cô ta đương nhiên khinh thường, cho nên mới đứng về phe của Vương Hinh Tuyết.

Nhưng mà hiện tại lại khác, đã mấy tháng rồi Diệp Ninh không kiếm chuyện, Vương Hinh Tuyết ngược lại càng không được.

Quan trọng nhất là thái độ của Cố Phong đối với Diệp Ninh cũng đã thay đổi không ít, cho nên cô ta là người ba phải, đương nhiên sẽ lại chạy theo phe của Diệp Ninh.

Nhưng cô ta lại không biết rằng Diệp Ninh đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện từ lâu rồi.

TBC

“Cảm ơn chị dâu nhắc nhở, cô cứ yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ ôm chặt lấy Cố Phong không bỏ.”

Đến cả Lý Kim Phượng cũng đều cảm thấy như thế, cô đương nhiên cũng muốn chứng thực.

Lý Kim Phượng cười cong cả mắt, tiếp tục nịnh nọt nói: “Cô biết tấm lòng của chị dâu là được rồi.”

Diệp Ninh suýt chút nữa đã nôn mửa, lấy lệ đáp vài câu rồi lên lầu.

Vào phòng, giây phút nhìn thấy Cố Phong, cô hoàn toàn ngẩn người.

Cố Phong mặc quân trang, lộ ra dáng người cao lớn thẳng tắp, hiên ngang bừng bừng, toàn thân đều toát ra vẻ cứng rắn của quân nhân, vô cùng trang trọng, không dám mạo phạm.

Diệp Ninh theo bản năng nuốt nước bọt, ổn định lại trái tim nhỏ đang đập điên cuồng của cô.

“Bữa sáng tôi để trên bàn, tôi phải đến liên đội tập hợp trước, sau đó lại cùng mọi người đến đoàn văn công.” Cố Phong nói xong cũng không nhận ra sự khác thường của cô, sau khi nói hết lời thì cầm quân mỹ lên, thong thả đi lướt qua người cô.

Mãi đến khi anh rời khỏi phòng rồi, Diệp Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn chậc lưỡi “chậc chậc”.

Tuy rằng cô rất ghét tính cách của người đàn ông này, nhưng lại thích cái vẻ ngoài của anh.

Ca này khó mà được cả hai!

Đoàn văn công.

Mới sáng sớm Lý Kiến Hoa đã nhận được cuộc điện thoại xin nghỉ của Sầm Lan, nói tối hôm qua cô ta bất cẩn bị ngã cầu thang, đã gãy tay, chỉ sợ là mấy ngày nay đều không thể tham gia buổi biểu diễn được.

Gặp được chuyện thế này, anh ấy cũng chỉ có thể bảo Sầm Lan ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cũng may Sầm Lan không phải người hát chính trong đội ca hát, cho dù vắng mặt thì cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến buổi biểu diễn tiếp theo.

Nhưng mà mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, làm anh ấy cảm thấy rất bực bội, cho nên bắt buộc phải mở họp vào sáng sớm.

Anh ấy cố ý nhấn mạnh với tất cả mọi người phải chú ý an toàn khi ăn uống và an toàn của bản thân.

Thậm chí còn gọi riêng Tôn Manh Manh ra, vô cùng trịnh trọng nhắc nhở cô ấy, trong mấy ngày này chắc chắn không thể xuất hiện bất cứ tình huống gì.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 161: Chương 161



“Diệp Ninh, cô có biết hiện tại có ai đang ngồi ngoài kia không?”

Trong hậu trường của đoàn văn công, Trịnh Thư Vân hưng phấn chạy đến bên cạnh Diệp Ninh nói.

Diệp Ninh không chút hoang mang trả lời: “Cố Phong.”

Trịnh Thư Vân dở khóc dở cười, sao cô chẳng biết phối hợp gì thế?

“Vậy cô có nói cho chồng cô biết là hôm nay cô sẽ lên sân khấu biểu diễn không?”

Diệp Ninh lắc đầu.

Hai mắt đen như hạt châu của Trịnh Thư Vân phát sáng, rõ ràng là đang vô cùng hưng phấn muốn hóng trò hay.

“Chờ lát nữa nếu anh ấy nhìn thấy cô trên sân khấu, anh nói coi mặt anh ấy sẽ xuất sắc đến cỡ nào?”

Chỉ mới nghĩ thôi mà cô ấy cũng đã cảm thấy rất thú vị rồi.

Diệp Ninh biết cô gái này có hơi nhiều chuyện, nhưng không ngờ lại nhiều chuyện đến mức này.

“Có lẽ anh ấy không nhận ra tôi đâu.”

Cô vô cùng bình tĩnh nói ra một loại khả năng khác.

Dù sao thì ngày hôm qua cũng có ba buổi biểu diễn, cô cũng có ở trên sân khấu, hơn nữa người ngồi bên dưới cũng có người thuộc đại viện, nhưng mà lại không có bất cứ ai nhận ra cô.

Ngẫm lại chuyện này cũng rất châm chọc, có lẽ cho dù những người đó có nhìn thấy cô thì cũng không muốn thừa nhận rằng người trên sân khấu thật sự là cô.

Trịnh Thư Vân ngơ ngẩn vài giây nói: “Không thể nào?”

Có ông chồng nhà ai mà không nhận ra được vợ của mình chứ?

Nếu thật sự là thế, vậy thì cũng rất đáng buồn.

Nhìn gương mặt không có quá nhiều biểu tình của Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân đột nhiên bắt đầu có chút đồng tình cô.

“Cho dù không nhận ra cũng không sao hết, dù sao thì vị trí của cô cũng rất khó thấy.”

Tất cả đều là do cô ấy, cô ấy không nên nhắc đến đề tài này mà.

Diệp Ninh nhìn thấy cô ấy áy náy như thế thì lại bật cười: “Không có gì, tôi cũng không để ý đến mấy chuyện đó.”

Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Thư Vân cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.

Dù sao nếu cô ấy là đương sự trong chuyện này, không được người đàn ông mình thích nhận ra, cô ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.

“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, năm phút sau lên sân khấu.”

Tiếng Từ Minh Vũ nhắc nhở làm tất cả mọi người đều lên tinh thần.

Diệp Ninh nhìn bản thân trong gương, âm thầm hít một hơi thật sâu, giờ phút lên sân khấu cũng đã đến rồi.

Trong thính phòng bên dưới sân khấu, Cố Phong ngồi ở vị trí chính giữa của hàng ghế sau.

“Ngày hôm qua là quốc khánh, liên đội chúng ta cũng tổ chức hoạt động chúc mừng. Tôi còn nghĩ đây là ngày hội đầu tiên mà cậu và em dâu cùng nhau trải qua, cho nên mới không gọi cậu đến.” Giả Hạo hạ giọng giải thích với Cố Phong.

Cố Phong gật đầu.

TBC

Giả Hạo tiếp tục hỏi thăm: “Mấy ngày nay cậu và em dâu thế nào rồi?”

Dù sao lúc trước khi ở bệnh viện, biểu hiện tổng thể của Diệp Ninh vẫn còn khá ổn.

Cố Phong chỉ trả lời hai chữ: “Tạm được.”

Bởi vì mỗi ngày Diệp Ninh đều đi sớm về trễ, thời gian bọn họ gặp mặt cũng chỉ có vài phút trước buổi tối.

“Tạm ổn là được rồi. Thật ra em dâu cũng không dễ dàng gì, hiện tại chúng ta ngồi ở đây xem tiết mục biểu diễn, cô ấy lại không biết còn đang bận rộn ở chỗ nào.” Giả Hạo hiếm khi mà nói lời hay thay Diệp Ninh.

Cố Phong không phát biểu ý kiến gì.

Thật ra anh đã tính toán xong rồi, chờ xem xong buổi biểu diễn này thì sẽ đi gặp Diệp Ninh và lãnh đạo của đoàn văn công một lần.

Dù sao anh cũng là chồng của Diệp Ninh, anh chưa từng trả giá bất cứ thứ gì cho công việc của Diệp Ninh cả.

“Tiếp theo đây mời mọi người thưởng thức tiếp mục hợp xướng!”

MC giới thiệu chương trình xong, hai người cũng tạm thời dừng lại không nói chuyện nữa.

Đội ca hát và đội nhạc khí lần lượt lên sân khấu.

Tiết mục này lập tức thu hút lực chú ý của tất cả mọi người.

Tiết mục này trở thành tiêu điểm cũng không phải vì bản thân nó, mà là hiện tại đội ca hát đã sớm trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Dù sao thì ngày hôm qua vừa mới xảy ra sự cố biểu diễn lớn như thế, người trong bộ đội cũng đều nghe thấy, hiện tại đương nhiên là muốn nhiều chuyện hơn là xem tiết mục.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 162: Chương 162



Ánh đèn chậm rãi điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, tất cả mọi người dựa theo quy trình mà đi về vị trí của mình.

Diệp Ninh là người đi lên cuối cùng, với lại cơ thể của cô giấu phía sau những người trong đội nhạc khí khác, nếu không để ý thì thật sự rất khó bị phát hiện.

Cho dù là như thế, khi cô vừa mới lên sân khấu, cô vẫn lập tức cảm nhận được có một tầm mắt trực tiếp rơi xuống trên người cô.

Cô cũng không quá cố tình đi tìm kiểm, chỉ giống như mọi hôm, vô cùng bình tĩnh ngồi xuống trước đàn dương cầm, bắt đầu biểu diễn tiếp theo đó.

Hai mắt Cố Phong nhìn chằm chằm vào bóng dáng vừa mới đi lên kia, cho dù anh hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của đối phương, nhưng vẫn lập tức nhận ra cô!

Diệp Ninh!!!

Không ngờ cô lại xuất hiện trên sân khấu, hơn nữa còn ngồi trước đàn dương cầm nữa?!!

“Liên trưởng Cố, anh có biết Diệp Ninh có biết đàn dương cầm không?”

Câu hỏi Chu Thế Thành nói ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

Lúc đó anh còn thắc mắc không hiểu vì sao Chu Thế Thành lại đột nhiên hỏi ra câu hỏi này, nhưng mà hiện tại anh lại ý thức được gì đó.

Biểu diễn đã chính thức bắt đầu, nhưng mà trong tai trong mắt anh chỉ còn lại bóng dáng ngồi trước đàn dương cầm kia.

Cho nên đây chính là bí mật mà cô vẫn luôn che giấu sao?

Cô ở đoàn văn công chẳng phải làm người dọn dẹp vệ sinh gì hết, mà là làm thành viên của dàn nhạc!

Chẳng trách lúc trước khi anh chủ động nói muốn đối công việc khác cho cô, cô từ chối ngay mà không cần nghĩ ngợi gì, hơn nữa còn nhắc đến chuyện chuyển chính thức, thì ra là như thế này!

Nhưng mà sao cô lại biết đàn dương cầm thế?!

Một thắc mắc trong lòng Cố Phong đã có lời giải đáp, nhưng lại có một thắc mắc khác càng lớn hơn xuất hiện.

Nghe tiếng đàn êm tai chảy ra từ dưới đầu ngón tay của Diệp Ninh, nhìn dáng vẻ bình tĩnh thong dong của cô, hiện tại cô hoàn toàn biến thành một người khác.

TBC

Giả Hạo cũng đang nghe hăng say, đột nhiên ý thức được Cố Phong ngồi bên cạnh đang căng chặt, lập tức thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh.

“Cậu làm sao thế?”

Cộng sự với nhau nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Cố Phong kinh ngạc đến mức này.

Cố Phong gian nan mở miệng nói: “Diệp Ninh.”

Giả Hạo khó hiểu, không hiểu vì sao anh lại nhắc đến tên Diệp Ninh vào giờ phút này?

Nhưng mà câu nói kế tiếp của Cố Phong làm anh ấy còn có phản ứng kịch liệt hơn cả anh nữa.

“Người đàn dương cầm trên sân khấu chính là Diệp Ninh.”

Giọng nói của Cố Phong rất thấp rất trầm, hai tay cũng siết chặt lại, giống như đang đè nén cảm xúc gì đó.

Hơi thở của Giả Hạo hơi cứng lại, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng nhìn về phía đàn dương cầm.

Anh ấy cố gắng quan sát.

Người ngồi trước đàn dương cầm đúng là một cô gái, trông đúng là cũng béo hơn những người khác một chút, nhưng mà ngoại trừ những điểm này ra, anh ấy hoàn toàn không thể nào liên tưởng người này với Diệp Ninh được.

“Có phải cậu nhìn lầm rồi không?”

Cô gái đàn dương cầm kia trông có vẻ rất ưu nhã, đoan trang, quan trọng nhất là người ta đàn dương cầm rất hay, sao có thể là Diệp Ninh được chứ?

Hoàn toàn không giống!

Cố Phong cười khổ: “Tôi cũng hi vọng là tôi đã nhìn lầm rồi.”

Làm một người chồng, vậy mà đến cả công việc của vợ ở bên ngoài là gì mà anh còn không biết, anh thật sự không đủ tư cách.

Trước kia anh đẩy hết toàn bộ vấn đề và mâu thuẫn lên người Diệp Ninh, không lẽ anh thật sự không hề có sai lầm gì sao?

Đây là lần đầu tiên anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại vấn đề này.

Giả Hạo vốn dĩ đang định cãi lại, nhưng mà nhìn thấy Cố Phong khẳng định và khiếp sợ như thế, trong lòng cũng chấn động.

Anh ấy biết rõ, nếu Cố Phong không chắc chắn một trăm phần trăm thì sẽ không có trạng thái như thế này.

Cho nên cô gái kia thật sự là Diệp Ninh sao?!!!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 163: Chương 163



Buổi biểu diễn kết thúc, Diệp Ninh quay về hậu trường.

Tiếp theo chính là tiết mục múa, sau đó còn có một tiết mục độc tấu của dàn nhạc.

“Diệp Ninh, sao rồi? Liên trưởng Cố có nhận ra cô không?”

Trịnh Thư Vân sốt ruột vội vàng chạy đến xác định với cô.

Diệp Ninh nghĩ đến tầm mắt vẫn cứ luôn nhìn chăm chú vào chính mình kia, chỉ e là ngoại trừ Cố Phong ra cũng sẽ không còn có ai khác làm thế.

“Chắc là nhận ra rồi đó.”

Trịnh Thư Vân vui vẻ thay cho cô, thử hỏi xem có ông chồng nào nhìn thấy vợ mình tài giỏi như thế mà không vui vẻ chứ.

Bởi vì lát nữa còn có một buổi biểu diễn, cho nên bọn họ cũng không nói với nhau quá nhiều.

Chờ đến khi hoàn thành xong toàn bộ buổi biểu diễn buổi sáng rồi, Diệp Ninh và mọi người chuẩn bị quay về nghỉ ngơi, Từ Minh Vũ lại đi đến bên cạnh cô.

“Diệp Ninh, liên trưởng Cố đang ở bên ngoài chờ cô đó.”

Diệp Ninh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không có bất cứ do dự gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Cố Phong đứng ở trước cổng phòng biểu diễn, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Giây phút anh nhìn thấy Diệp Ninh từ bên trong đi ra, hai mắt càng trở nên sâu không thấy đáy.

“Anh nhìn thấy tôi rồi đúng không?” Diệp Ninh đi đến bên cạnh anh, hoàn toàn không cần anh hỏi đã chủ động mở miệng.

Cố Phong gật đầu.

Diệp Ninh tiếp tục nói: “Thật ra tôi cũng không phải làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh ở đoàn văn công mà là thành viên của dàn nhạc. Chuyện này vốn dĩ tôi nên nói cho anh biết từ trước, nhưng mà mãi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để nói.”

Lý do này đương nhiên chỉ là tùy tiện lấy lệ mà thôi, bởi vì cô biết cho dù cô có nói thế nào thì Cố Phong cũng không có quyền nghi ngờ.

“Không tìm được cơ hội thích hợp.” Cố Phong dùng giọng nói trầm thấp lặp lại lần nữa.

Diệp Ninh biết trong lòng anh chắc chắn cũng có khó chịu, nhưng mà cô cũng không có ý định đứng ở đây cãi nhau với anh.

“Cô học đàn dương cầm từ khi nào thế?” Quả nhiên, câu hỏi tiếp theo của Cố Phong đã bắt được trọng điểm ngay.

Mà đây cũng chính là chỗ làm Diệp Ninh căng thẳng nhất.

“Mới học không được bao lâu.”

Cô nói ra câu trả lời mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Cố Phong cười mỉa nói: “Mới học không được bao lâu mà đã có thể đàn được giỏi như thế sao?”

Đáy mắt còn mang theo vẻ vô cùng nghi ngờ.

Mấy ngày nay, cô đã xuất hiện vô số thay đổi, anh là người có thể cảm nhận sâu sắc nhất.

Cô giống như thay đổi thành một người khác, không chỉ có tính cách khác hẳn với trước kia mà đến cả dương cầm cũng biết đàn luôn rồi.

Nếu không phải gương mặt trước mặt vẫn cứ là gương mặt cũ, anh thật sự nghi ngờ cô không phải Diệp Ninh của quá khứ.

Diệp Ninh cũng không trả lời ngay, mà lại vô cùng bình tĩnh hỏi: “Anh có rảnh không? Đi đến chỗ này với tôi.”

Hiện tại đang là buổi trưa, cô rời đi một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

“Đương nhiên là có rảnh rồi.” Cố Phong trả lời rất dứt khoát.

Diệp Ninh không nói gì nữa, chỉ ra hiệu anh nhanh chóng đuổi kịp cô.

Hai người một trước một sau rời đi.

Cố Phong không hỏi Diệp Ninh muốn dẫn anh đi nơi nào, chỉ là đi sát theo phía sau cô.

Đi đại khái khoảng mười phút, Diệp Ninh dừng lại trước cửa một cửa hàng bán đàn.

Cố Phong ngẩng đầu quan sát cửa hàng ở trước mặt.

Diệp Ninh mở cửa đi vào.

“Diệp Ninh, sao giờ này cô lại đến đây?”

Hai người vừa mới đi đã lập tức có một người đàn ông trung niên nhiệt tình bước lên đón.

Người đàn ông này mặc đường trang, còn đeo kính, trông có vẻ rất ôn tồn lễ độ, tràn ngập cảm giác thư sinh.

Ông ấy hình như khá quen thuộc với Diệp Ninh, cười tươi rói, chào hỏi Diệp Ninh xong trước rồi ánh mắt lập tức dừng lại trên người Cố Phong.

TBC

“Đây là?”

Diệp Ninh giới thiệu nói: “Anh ấy là chồng tôi, Cố Phong.”

Trong lúc người đàn ông này quan sát Cố Phong thì Cố Phong cũng đang đánh giá ngược lại đối phương.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 164: Chương 164



“Ông ấy là Trần Lễ, chủ cửa hàng bán đàn này.” Diệp Ninh cũng giới thiệu người đàn ông này cho Cố Phong: “Là thầy Trần dạy tôi đánh đàn dương cầm.”

Cố Phong hơi sửng sốt.

Trần Lễ cũng đã nhiệt tình chạy lên bắt tay với anh.

“Chào cậu, Cố Phong, trước kia tôi thường nghe Diệp Ninh nhắc đến cậu, không ngờ đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.”

“Xin chào thầy Trần.”

Cố Phong hoàn hồn lại, lập tức bắt tay với Trần Lễ.

Diệp Ninh lại nói chuyện tiếp: “Mỗi ngày khi tôi từ đoàn văn công tan ca rồi sẽ lập tức đến đây tìm thầy Trần để học đàn dương cầm.”

“Đúng vậy. Diệp Ninh thật sự là học trò có tài năng nhất mà tôi đã từng dạy, cô ấy chỉ ở chỗ tôi học tập ba bốn tháng nhưng đã bằng người thường học ba bốn năm. Có thể có được một học trò có tài năng như thế cũng là vinh hạnh của tôi!”

Trần Lễ không chút nào keo kiệt liên tục khen ngợi tài năng của Diệp Ninh, hai người kẻ tung người hứng phối hợp vô cùng chặt chẽ.

Diệp Ninh vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến từng phản ứng của Cố Phong.

Đây là cách mà cô đã nghĩ ra được, vừa có thể giải thích được vì sao cô sẽ biết đàn dương cầm, lại có thể giải thích nguyên nhân vì sao mấy ngày nay cô về trễ, như thế thì có lẽ cũng sẽ có thể làm Cố Phong không còn nghi ngờ cô nữa.

TBC

Quả nhiên, Cố Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cho nên tối nào cô cũng sẽ đến đây để tập đánh đàn sao?”

Diệp Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy, ngoại trừ buổi ra, cuối tuần tôi cũng sẽ đến đây.”

Trần Lễ tiếp tục phụ họa nói: “Diệp Ninh không chỉ có tài năng mà còn cực kỳ siêng năng, tôi cũng rất thích tính cách này của cô ấy.”

Tất cả khó hiểu trong lòng Cố Phong đều biến mất sạch sẽ, thì ra lại là như thế này.

Anh cũng thật đúng là quá hoang đường, không ngờ còn sẽ đi nghi ngờ nghĩ đến một vài thứ tầm xàm bậy bạ kia.

Diệp Ninh nhìn thấy anh liên tục thay đổi sắc mặt, lập tức biết cách này của cô đã thành công rồi.

Cô nháy mắt ra hiệu với Trần Lễ, Trần Lễ vội vàng phối hợp kể lại một vài chuyện khi cô ở chỗ này học đàn dương cầm.

Mười phút sau, hai người ra khỏi cửa hàng bán đàn này.

Toàn thân Diệp Ninh đều nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ anh hiểu hết chưa?”

“Trước kia là do tôi hiểu lầm cô, thật xin lỗi.” Cố Phong rất nghiêm túc.

Diệp Ninh ho khan, không ngờ anh sẽ xin lỗi dứt khoát như thế, cho dù cố nhận lấy lời xin lỗi này sẽ cảm thấy rất xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh nhận lấy.

“Chuyện này cũng có một phần lỗi của tôi, tôi không báo cho anh biết trước. Nhưng mà những ngày đó anh cũng không quay về nhà, cho dù tôi muốn nói thì cũng không có cơ hội.”

“Ừ. Tôi biết.”

Ánh mắt của Cố Phong vẫn cứ sâu thăm như cũ, làm người ta không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.

Anh có thể thông cảm cho cô như thế, Diệp Ninh ngược lại càng không biết nên nói thế nào.

“Sao tự nhiên cô lại muốn học đàn dương cầm thế?” Cố Phong biết anh hiểu biết quá ít về cô, cho nên chủ động hỏi thăm.

“Chỉ là ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, sau đó lúc đi ngang qua chỗ này vừa khéo nghe được tiếng đàn của thầy Trần, tôi cảm thấy rất thích, cho nên lập tức quấn lấy thầy Trần đòi làm học trò của ông ấy.” Diệp Ninh thuận miệng bịa chuyện.

Cố Phong đã hoàn toàn tin tưởng những lời cô nói, không hề nghi ngờ gì nữa.

“Bởi vì cô học đàn dương cầm, cho nên mới cứ nhất quyết đòi tôi tìm công việc ở đoàn văn công cho cô, đúng không?”

“...”

Khóe miệng Diệp Ninh giật giật, cô hoàn toàn không ngờ anh còn có thể liên tưởng đến tận chỗ này.

Cố Phong thở dài nói: “Xin lỗi, là trước kia tôi không chịu hỏi rõ ràng, còn tưởng rằng cô đang kiếm chuyện, vẫn là vì tôi không thèm quan tâm đến chuyện của cô, thậm chí là còn rất kháng cự nữa.”

Trước kia anh thật sự quá tự cho là đúng, hoàn toàn chưa bao giờ thử đứng ở lập trường của cô để suy nghĩ.

Diệp Ninh chột dạ muốn chết, cô chỉ là muốn nói dối chuyện cô biết đàn dương cầm với chuyện về trễ mà thôi, từ trước đến nay chưa bao giờ có ý định sẽ làm cho anh áy náy.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 165: Chương 165



“Cố Phong, cũng không phải như anh nghĩ đâu...”

Tuy rằng Diệp Ninh cũng có thể coi như là một người có cách suy nghĩ khá ích kỷ, nhưng dù sao thì da mặt vẫn chưa dày đến mức đó, cho nên cô muốn giải thích lại với Cố Phong.

“Cô không cần phải nói gì hết, tôi đều hiểu. Trước kia đúng là có rất điểm tôi làm không tốt, tôi sẽ suy nghĩ lại thật kỹ, sau đó sửa lại.” Giọng nói của Cố Phong rất nặng, lần đầu tiên hứa hẹn với Diệp Ninh.

Diệp Ninh xấu hổ đến mức đầu ngón chân muốn moi mặt đất: “Anh đừng có nói như thế, những chuyện tôi làm lúc trước thật sự cũng rất quá đáng, anh làm rất đúng.”

Cố Phong đột nhiên mỉm cười nhìn cô.

Nụ cười xinh đẹp đến mức giống như muốn làm trái tim của người khác hòa tan.

“Nếu cô cũng biết những chuyện cô làm trước kia rất quá đáng, vậy có phải có nghĩa là sau này cô sẽ không làm thế nữa không?”

Diệp Ninh ngơ ngẩn, nghĩ kiểu gì cũng không ngờ rằng đề tài sẽ chạy đến chỗ này.

Rõ ràng tối hôm qua bọn họ còn đang cãi nhau.

Chẳng lẽ anh không cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất cứng đờ sao?

“Tôi...” Lời từ chối đã đến bên miệng lại không thể nào nói nên lời, chỉ có thể trách Cố Phong hiện tại thật sự quá chân thành, mà bầu không khí giữa hai người cũng quá hài hòa, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số phận nói: “Sẽ cố gắng hết sức.”

Được đến câu trả lời khẳng định của cô, nụ cười trên khóe miệng Cố Phong lại càng mở rộng thêm một chút.

Không ngờ hôm nay bọn họ lại có thể hoàn thành một cuộc nói chuyện thành công, đây là lần đầu tiên trong suốt năm tháng qua, thật sự là bất ngờ rất lớn.

“Đi thôi, đi ăn cơm.”

Cố Phong chủ động kết thúc đề tài này, nói với Diệp Ninh.

Bây giờ đã là giữa trưa, cho dù có về đoàn văn công thì cũng đã không kịp giờ ăn trưa rồi, Diệp Ninh nghĩ thế cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Hai người tùy tiện tìm một tiệm cơm gần đó.

“Cô muốn ăn gì?”

Cố Phong đưa thực đơn đến trước mặt cô.

Diệp Ninh không thèm nhìn nói: “Anh đi gọi đi, tôi ăn một đĩa rau là được rồi.”

Cố Phong cười cười, sau đó đứng lên đi ra ngoài quầy gọi món ăn.

Diệp Ninh nhàm chán quan sát hoàn cảnh quanh tiệm cơm, tuy rằng chỗ này không lớn, nhưng được cái sạch sẽ.

Nhìn Cố Phong gọi món xong quay về, cùng với ánh mắt quan sát của các khách đang ăn cơm trong tiệm, trong lòng cô khẽ chậc lưỡi.

Không thể phủ nhận rằng Cố Phong mặc quân trang thật sự rất bắt mắt, cho dù là cô cũng nhịn không được muốn ngắm thêm vài lần.

“Nhìn cái gì đó?”

Mãi đến khi Cố Phong ngồi xuống đối diện cô, cô cũng chưa kịp thu tầm mắt lại.

“Đương nhiên là nhìn anh rồi.”

Diệp Ninh thành thật nói.

Cố Phong khó hiểu hỏi: “Tôi sao? Có chỗ nào không ổn à?”

Anh theo bản năng cúi đầu nhìn quân trang trên người mình, có phải có chỗ nào có vấn đề rồi không?

Diệp Ninh cười nói: “Không có chỗ nào không ổn cả, anh không phát hiện ra những người khác đều đang nhìn anh sao?

Cố Phong nhìn xung quanh, đúng là như thế thật.

“Theo lý thuyết thì viện gia thuộc của quân khu ở ngay trong huyện thành, ở bên ngoài gặp được quân nhân cũng không có gì phải kinh ngạc cả, xem ra sau này đi ra ngoài vẫn phải hạn chế mặc quân trang mới được.”

Rõ ràng anh đã hiểu sai ý của Diệp Ninh, tưởng thân phận của anh làm người khác chú ý.

TBC

Diệp Ninh cũng không ngờ anh lại ngốc như thế, cũng không định giải thích nữa.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, khi cô nhìn thấy bốn đĩa rau thì dở khóc dở cười.

“Sao toàn là rau thế này?”

Cố Phong nói: “Không phải cô đang giảm cân sao?”

“Đúng là thế thật, nhưng anh cũng có thể gọi món mặn mà.” Diệp Ninh nói một cách đương nhiên.

Cố Phong đưa cho cô một đôi đũa: “Tôi không kén ăn, với lại nếu gọi món mặn lên, nếu cô không nhịn được thì phải làm sao đây?”

Diệp Ninh bật cười thành tiếng, vui vẻ: “Cho nên là vì tôi à?”

Không ngờ Cố Phong lại còn: “Ừ.”

Diệp Ninh thật sự cảm thấy cô có chút vui vẻ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 166: Chương 166



“Ăn đi, không phải chiều nay còn có buổi biểu diễn sao.” Cố Phong ra hiệu.

Tuy rằng mớ rau xanh này toàn là đồ chay, nhưng cũng may gia vị nêm nếm khá vừa miệng, ăn cũng rất ngon.

Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng hài hòa.

Diệp Ninh phát hiện đây là lần đầu tiên bọn họ đi ra ngoài ăn cơm.

Không chỉ ăn cơm, đây còn là lần đầu tiên chỉ có hai người bọn họ đi ra ngoài cùng nhau.

“Đúng rồi, sao anh biết chiều này tôi có buổi biểu diễn thế?”

Cô muộn màng phát hiện ra vấn đề.

Cố Phong giải thích nói: “Tôi gặp được đội trưởng Từ Minh Vũ, trò chuyện với anh ấy một lúc.”

Từ Minh Vũ khá ngạc nhiên khi biết anh không hiểu biết tình hình của Diệp Ninh, cố ý nói cho anh biết những biểu hiện của Diệp Ninh trong ba tháng qua ở đoàn văn công, hơn nữa còn đưa ra đánh giá rất cao.

Nói thật, sau khi nghe được những lời đánh giá đó của Từ Minh Vũ, anh rất khiếp sợ, thậm chí khó mà tưởng tượng được người anh ta nói chính là Diệp Ninh.

Nhưng mà hiện tại hình như anh cũng dần dần chấp nhận rồi.

Diệp Ninh không biết những gì anh đang suy nghĩ trong lòng, thuận miệng nói: “Thì ra là như thế. Mấy ngày nay chúng tôi biểu diễn rất bận, buổi tối tôi còn phải đến cửa hàng bán đàn để luyện tập, nếu trễ quá thì anh cứ đi ngủ trước đi, không cần chờ tôi.”

Cô còn phải biểu diễn bên phòng ca múa thêm mấy ngày liên tục nữa, cho nên mấy ngày nay cô đều phải dùng cớ này.

TBC

“Cô tập đến mấy giờ?”

Câu hỏi này của Cố Phong làm Diệp Ninh hơi sững sờ, không kịp phản ứng lại.

Cố Phong lặp lại lần nữa: “Cô luyện tập ở cửa hàng bán đàn đến mấy giờ?”

Đầu óc Diệp Ninh nhanh chóng vận chuyển, anh hỏi kỹ càng tỉ mỉ như thế, đừng có nói là anh vẫn không tin cô, muốn đi qua đó điều tra đó nha?

“Cái này còn phải xem trạng thái lúc đó như thế nào nữa, nếu trạng thái tốt thì có lẽ sẽ luyện tập nhiều thêm một chút.”

Xem ra chiều này cô phải gọi điện thoại cho Trần Lễ, để tối nay ông ấy dựng hiện trường như có người đang đàn dương cầm mới được.

“Được, tôi biết rồi.”

Lời Cố Phong nói làm chuông cảnh báo trong lòng Diệp Ninh réo lên liên hồi.

Cho nên anh nói anh biết rồi là có ý gì thế hả?

Ngay lúc cô đang chuẩn bị hỏi thăm thêm thì Cố Phong đột nhiên vươn tay về phía cô.

Anh hành động thật sự rất đột ngột, cho nên Diệp Ninh hoàn toàn không hề có bất cứ chuẩn bị gì cả, trực tiếp cứng đờ.

Mãi đến khi ngón tay của anh chạm vào khóe môi của cô, lau đi một giọt dầu mỡ, cô mới chợt hoàn hồn lại.

Cô thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng có một luồng cảm giác tê dài từ lòng bàn tay có chút thô ráp của người đàn ông kia lan tràn, quét đến toàn thân, giống như bị điện giật này.

Hành vi thân mật đột ngột này làm đầu óc Diệp Ninh lập tức c.h.ế.t máy, mặt lập tức đỏ bừng.

“Tôi, tôi tự lau là được rồi.”

Cô không tìm được khăn giấy, trực tiếp dùng tay lau mạnh, giống như chỉ cần làm như thế là có thể tiêu diệt cảm giác mới lúc nãy vậy.

Cố Phong vốn dĩ cũng chỉ là vô tình, không ngờ cô lại có phản ứng như thế, anh cũng ý thức được gì đó, dùng ý cười để che giấu cái gì.

Cho nên cô đây là... Ngượng ngùng sao?!

“Cô thấy chưa, tôi nói không sai đúng không? Bọn họ thật sự là người yêu của nhau.”

Một cái bàn cách đó không xa vang lên tiếng hai cô gái nói nhỏ với nhau.

“Tiếc thật đó, cô gái kia mập như thế, xấu muốn chết, vậy mà lại có thể tìm được một anh bộ đội đẹp trai như thế.”

Tuy rằng giọng của hai người không quá lớn, nhưng Diệp Ninh vãn nghe được rành mạch, cười nhạo.

Toàn bộ bầu không khí mập mờ đều đột nhiên biến mất.

Cố Phong nhướng mày, hiển nhiên anh cũng nghe được tiếng nghị luận của hai người.

Anh không hiểu vẻ mặt này của Diệp Ninh là có ý gì.

Không phải tức giận, cũng không có tự ti và lúng túng, ngược lại cô còn trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, giống như đang im lặng chờ phản ứng của anh.

Giây tiếp theo, Cố Phong từ chỗ ngồi đứng lên.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 167: Chương 167



Diệp Ninh không tức giận là bởi vì cô cũng không cảm thấy hai cô gái kia nói sai chỗ nào. Tuy rằng hành vi trông mặt mà bắt hình dong của hai người bọn họ rất ngu ngốc, nhưng cho dù là hiện tại hay tương lai thì đây vẫn là hiện thực không thể nào thay đổi được.

Ở trong mắt người khác, cô thật sự không xứng với Cố Phong.

Cô nhìn Cố Phong cũng không phải trông cậy vào Cố Phong sẽ làm cái gì, chỉ là muốn làm anh nghe rõ với lại nhận rõ tình huống hiện tại.

Mối quan hệ hôn nhân hiện tại của bọn họ vốn chính là không bình đẳng, nếu vẫn cứ tiếp tục như thế nữa, cô vĩnh viễn là bên bị khinh bỉ.

Nhưng mà Diệp Ninh lại không ngờ rằng Cố Phong lại đứng lên, hơn nữa còn nhanh chóng bước lại gần hai cô gái kia.

Gương mặt lạnh nhạt của Diệp Ninh lập tức xuất hiện vết nứt.

Đừng có nói là anh định...

Cố Phong nhanh chóng dừng lại trước mặt hai cô gái kia.

Hiển nhiên hai người bọn họ cũng không ngờ rằng Cố Phong sẽ đi đến, hai người đều bất an thay đổi sắc mặt.

Dù sao thì Cố Phong sẽ tạo ra cảm giác áp bách rất mạnh cho người khác, mà lúc nãy hai người bọn họ còn đang nói ra nói vào anh.

“Hai cô nói rồi, hai người chúng tôi không phải người yêu.” Cố Phong đã mở miệng.

Ặc.

Diệp Ninh đen mặt.

Cô biết ngay người đàn ông sẽ không bao giờ đi khó xử hai cô gái khác vì cô mà.

Hai cô gái kia lại càng trợn mắt há hốc mồm, trong đó có một người phản ứng lại nhanh hơn, giây tiếp theo đã lộ ra ánh mắt sáng lấp lánh.

Anh lính này chủ động lại đây làm sáng tỏ, vậy có phải có nghĩa là...

“Cô ấy là vợ của tôi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.”

Cố Phong hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội tiếp tục mơ mộng nữa.

Nét hưng phấn trên mặt cô gái kia cứng lại, sau đó gương mặt lập tức đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, xấu hổ đến mức muốn tìm cái hầm để chui vào.

Cố Phong cũng chỉ muốn nói với đối phương những lời này, nói xong lập tức quay về bên cạnh Diệp Ninh.

Diệp Ninh nhìn hai cô gái kia đang vô cùng lúng túng xấu hổ, cố kìm chế khóe miệng đang điên cuồng cong lên kia.

“Ăn no chưa? Tôi đưa cô về.”

Cố Phong nhìn thấy rõ ý cười của cô.

Diệp Ninh vội vàng gật đầu.

Lúc đi ngang qua hai cô gái kia, bọn họ đều khoa trương dùng tay che nửa bên mặt của mình lại, hoàn toàn tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của Diệp Ninh và Cố Phong.

Ra khỏi tiệm cơm, tâm trạng của Diệp Ninh khá tốt.

“Không ngờ anh đường đường là liên trưởng, vậy mà cũng sẽ đi chấp nhặt với hai cô gái trẻ nữa.”

Cô nửa nói giỡn, nửa nghiêm túc trêu chọc.

Cố Phong nghiêm trang phản bác: “Tôi không có. Chỉ là bọn họ nói sai rồi, tôi sửa lại cho đúng mà thôi.”

TBC

Diệp Ninh chắp tay sau lưng, lúc đi đường cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Được rồi. Tuy rằng anh là vì sự nghiệp của anh, nhưng mà tôi miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.”

Cố Phong khó hiểu nhìn cô, không hiểu cô nói thế là có ý gì.

Diệp Ninh chỉ cười nói: “Không có gì. Tôi tự đi về là được, anh không cần đưa tôi đi.”

Chân của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, đi đứng còn có chút khập khiễng, tướng đi này vẫn sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn chăm chú của người đi đường.

Cố Phong nhìn thoáng qua phía trước nói: “Không có gì, tôi đưa cô đi qua đó.”

Diệp Ninh cũng không từ chối nữa, hơi thả chậm bước chân, phối hợp với tốc độ của anh.

Ăn cơm xong lại chậm rãi đi dạo như thế, cảm giác cũng khá tốt.

Bệnh viện.

Vương Hinh Tuyết ôm chặt lấy đầu giường bệnh, nói kiểu gì cũng không chịu buông tay.

Hôm nay cơ thể của cô ta đã khôi phục hoàn toàn, bác sĩ cũng đã kiểm tra cho cô ta, xác định cô ta đã có thể xuất viện, nhưng cô ta hoàn toàn không muốn rời khỏi nơi này.

Thậm chí cô ta đã có thể tưởng tượng được một khi bản thân quay về đại viện thì sẽ gặp phải tình cảnh nhục nhã như thế nào.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 168: Chương 168



Trần Hồng Diễm tức giận trừng to mắt, rõ ràng đã cực kỳ mất kiên nhẫn.

“Ở chỗ này không tốn tiền hả? Bác sĩ đã nói là em có thể xuất viện rồi, em còn quậy, em cảm thấy bản thân chưa đủ mất mặt đúng không?”

Vương Hinh Tuyết cắn chặt khóe miệng, mặc kệ Trần Hồng Diễm nhục mạ như thế nào cũng nhất quyết không buông tay

TBC

“Vương Hinh Tuyết, nếu em còn không chịu buông tay thì chị lập tức đi tìm lãnh đạo của em đến, để bọn họ đến đây chứng kiến đức hạnh hiện tại của em là thế nào!” Trần Hồng Diễm gân cổ lên tung ra đòn sát thủ.

Quả nhiên sắc mặt Vương Hinh Tuyết lập tức thay đổi ngay, đôi mắt đỏ ngầu cầu xin Trần Hồng Diễm.

“Chị dâu, chị cứ để mặc kệ sự sống c.h.ế.t của em đi...”

Trần Hồng Diễm hít thở sâu, bây giờ mới biết mất mặt à?

“Em tưởng chị thích lo cho em lắm à? Chị đây là đang nể mặt anh trai của em! Nếu em thật sự cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp ai thì nhanh chóng kiếm người tốt gả đi đi, đừng ở chỗ này đòi sống đòi c.h.ế.t nữa!”

Chị ta cố ý nói như thế là bởi vì chị ta nghe nói Lý Trường Đông rất thích Vương Hinh Tuyết, chỉ còn chờ Vương Hinh Tuyết gật đầu mà thôi.

Nếu nhà bọn họ thật sự có thể leo lên Lý Trường Đông, vậy cũng coi như là Vương Hinh Tuyết đã làm một chuyện cực kỳ tốt cho gia đình.

Trái tim Vương Hinh Tuyết run rẩy, nghĩ đến cái đêm mà cô ta không muốn nhớ đến nhất.

Nhưng mà từ sau đêm đó Lý Trường Đông không hề đến tìm cô ta nữa, đến cả cô ta gặp chuyện lớn thế này, Lý Trường Đông cũng chưa từng đến thăm cô ta.

Sao anh ta có thể không biết chuyện này được, chẳng lẽ người đàn ông này cũng muốn đổi ý sao?

Trần Hồng Diễm không quan tâm trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì, thấy cô ta dường như đã hơi thả lỏng tay, lập tức túm lấy cánh tay của cô ta kéo cô ta ra khỏi bệnh viện.

Đại viện gia thuộc.

“Thật sao?!”

“Sao lại thế được? Có thấy rõ chưa đó? Là Diệp Ninh thật à?”

Rõ ràng buổi trưa vốn là giờ để nghỉ ngơi, nhưng mà dưới lầu lại đứng đầy quần chúng cắn hạt dưa nhiều chuyện.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ lại khó tin, xác nhận đi xác nhận lại.

“Chồng của tôi nói là Diệp Ninh, còn nói lúc đó Cố Phong đã lập tức chạy đến đội nhạc khí tìm người.”

“Chồng nhà tôi cũng nói là Diệp Ninh, nói cô ta đàn dương cầm hay lắm, suýt chút nữa đã nhận không ra rồi.”

Mọi người mỗi người một câu, cảm xúc của mọi người càng ngày càng kích động.

Cuối cùng cũng có người đưa ra một kết luận.

“Cho nên Diệp Ninh đến đoàn văn công làm việc không phải là người dọn vệ sinh gì hết, người ta ở dàn nhạc đàn dương cầm đó!”

Tương phản thật sự quá lớn, cho nên làm người ta không thể nào chấp nhận được.

Lý Kim Phượng đứng ở giữa đám đông, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Heo nái biết leo cây thật à?

“Sao từ trước đến nay Diệp Ninh không chịu nói đến thế? Với lại cô ta biết đàn dương cầm từ lúc nào vậy?”

Sau đó chính là một đám thắc mắc.

“Ai là người nói Diệp Ninh làm người dọn vệ sinh vậy?” Có người lại nhịn không được hỏi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc này có người tinh mắt, nhìn thoáng qua đã thấy hai chị em chồng Trần Hồng Diễm và Vương Hinh Tuyết đang đi về phía này.

“Vương Hinh Tuyết về rồi kìa!”

Tiếng la này lập tức làm tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn về phía cổng lớn.

Trần Hồng Diễm cố ý chọn quay về lúc giữa trưa là bởi vì biết giờ này người trong đại viện đều đang nghỉ ngơi, không có ai nhìn thấy bọn họ, cũng coi như giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho Vương Hinh Tuyết.

Nhưng mà chờ đến khi tiến vào, nhìn mấy người cách đó không xa, trực tiếp ngơ ngác.

Sao hôm nay lại không giống như bình thường vậy?

Toàn thân Vương Hinh Tuyết run lên, mồ hôi chảy dọc theo gương mặt tái nhợt rơi xuống.

Phản ứng đầu tiên của cô ta chính là trốn đi, nhưng mà không đợi hai chị em chồng bọn họ kịp làm gì thì những người kia đã vội vàng hấp tấp chạy lên đón.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 169: Chương 169



“Hinh Tuyết, sao em xuất viện nhanh thế? Đã khỏe hẳn chưa?”

“Hinh Tuyết, hôm qua có chuyện gì thế? Có phải em ăn đồ hư chột bụng không?”

“Hinh Tuyết, chuyện này cô đừng có để trong lòng, người ăn ngũ cốc hoa màu, đây là chuyện khó tránh khỏi. Nếu các lãnh đạo làm khó dễ cô thì chúng tôi sẽ đi năn nỉ thay cho cô.”

...

Vương Hinh Tuyết và Trần Hồng Diễm bị mọi người vây ở xung quanh, tiến thối lưỡng nan.

Tuy rằng tất cả mọi người đều đang nói lời quan tâm, nhưng Vương Hinh Tuyết vẫn nhìn thấy rõ vẻ hả hê cười trên nỗi đau của người khác từ trong ánh mắt của bọn họ.

Cô ta ước gì có thể tìm được một cái hầm trực tiếp chui vào, vĩnh viễn cũng không cần đi ra ngoài gặp người nữa.

Trần Hồng Diễm trả lời thay cô ta: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, ừm, hiện tại cơ thể của Hinh Tuyết còn có hơi khó chịu, chúng tôi đi về trước ha.”

“Đừng có gấp thế chứ, mấy người chúng tôi còn có chuyện muốn hỏi Hinh Tuyết.”

Hiện tại so với việc Vương Hinh Tuyết mất mặt thì mọi người càng quan tâm chuyện vì sao Diệp Ninh từ người dọn vệ sinh biến thành thành viên của đội nhạc khí hơn.

Trần Hồng Diễm xấu hổ cười gượng, người ở chỗ này không có ai là chị ta có thể đắc tội, chỉ có thể để mặc cho bọn họ hỏi.

“Hinh Tuyết, chuyện của Diệp Ninh rốt cuộc là làm sao thế? Hai ngày nay bọn họ đi đến đoàn văn công xem biểu diễn, sao lại nhìn thấy Diệp Ninh ở trên sân khấu đàn dương cầm thế?”

Vấn đề này vừa mới hỏi ra, làm sắc mặt Vương Hinh Tuyết vốn dĩ đã trắng bệch lại càng trở nên khó coi đến cùng cực.

Chuyện cô ta muốn ngăn cản cuối cùng vẫn đã xảy ra.

Trần Hồng Diễm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Diệp Ninh không phải làm người dọn vệ sinh sao?”

Mọi người nhìn thấy phản ứng của chị ta lại càng cảm thấy thú vị hơn nữa.

“Sao đến cả cô cũng không biết thế? Diệp Ninh chẳng phải là người dọn vệ sinh gì cả, người ta đang làm việc rất tốt ở đội nhạc khí đó.”

Mấy người bọn họ không biết thì cũng thôi, nhưng Vương Hinh Tuyết là người hát chính của đội ca hát, sao có thể không biết được tình huống thật sự của Diệp Ninh chứ.

Điều này có nghĩa là trong sự kiện này, Vương Hinh Tuyết không chỉ lừa gạt mọi người trong đại viện mà đến cả người nhà mình cô ta cũng lừa gạt nốt.

Trần Hồng Diễm lắc đầu như trống bỏi, tuy rằng chị ta không tiếp xúc với Diệp Ninh quá nhiều, nhưng mỗi ngày cũng đều nghe người trong đại viên nói tới nói lui, cho nên hiện tại mức độ hoảng sợ của chị ta cũng không thua kém bất cứ người nào.

“Trưa nay chồng tôi quay về nói, anh ấy đi hỏi người của đoàn văn công rồi, Diệp Ninh ở đội nhạc khí rất được coi trọng, đến cả thủ trưởng cũng khích lệ cô ta đàn rất giỏi!”

Lời này rõ ràng là đang nói cho Vương Hinh Tuyết nghe.

Hiện tại gần như tất cả mọi người đều đã hiểu, Vương Hinh Tuyết chỉ là không muốn làm mọi người biết điểm tốt của Diệp Ninh, cho nên mới giấu tất cả mọi người trong đại viện.

Mọi thứ trước mặt Vương Hinh Tuyết đều xoay vòng vòng, cô ta lắc lư muốn ngã xuống.

Trần Hồng Diễm cũng không phải người ngốc, nhanh chóng hiểu rõ những ẩn khuất đằng sau việc này, mặt mày xấu hổ.

“Diệp Ninh giỏi thật đó. Các cô nói chuyện tiếp đi, chúng tôi phải đi về thật rồi.”

Nói xong chị ta túm chặt lấy cánh tay Vương Hinh Tuyết, chen chúc chui ra khỏi đám đông đi về.

Hai người đi ra xa một đoạn rồi nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cảm thán của mấy người này.

“Sao trước kia tôi lại không phát hiện ra Vương Hinh Tuyết là loại người này chứ?”

“Chắc là sợ không thể sánh bằng Diệp Ninh đấy mà.”

Tiếng nghị luận hết câu này đến câu khác.

TBC

Vương Hinh Tuyết bước từng bước chân nặng nề, hoàn toàn không biết bản thân đi vào nhà bằng cách nào.

Cửa phòng vừa đóng lại, Trần Hồng Diễm cũng mất kiên nhẫn chuẩn bị tra hỏi, Vương Hinh Tuyết đã không đè nén được khí huyết cuồn cuộn trong lòng, phun ra một ngụm m.á.u tươi...

Phòng ca múa Hồng Hải.

Diệp Ninh hoàn thành xong buổi biểu diễn, đi xuống sân khấu trong tiếng hoan hô vang dội.
 
Back
Top Bottom