Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 70: C21.4



Bà cụ điềm nhiên nói: năm mươi năm trước, khi nhà họ Miêu chưa sa sút, năm đó ông nội bà chỉ riêng tiền tài trợ quân đội đã dâng hai triệu lượng bạc trắng. Hồi bà xuất giá, mẹ bà đem những thứ này cất giấu giúp, tất nhiên đều là những món tốt nhất. Thứ giấu trong trụ giường là những thứ “rẻ tiền” nhất – chính là mấy viên trân châu này.

Nhưng trân châu thì thiết thực, thời nào cũng có thể đem ra quy đổi hoặc đổi lấy tiền.

Bà cụ nói: “Tiểu Uyển, hôm nay dì đến đây là để cầu hôn cho thằng Xuyên nhà dì. Hai đứa nhỏ vốn đã có hôn ước, dì muốn sớm rước Tiểu Từ về làm dâu. Trong nhà giờ có thể đem ra làm sính lễ cũng chỉ có chừng này, sau này thằng Xuyên sẽ kiếm thêm, tuyệt đối không để Tiểu Từ phải chịu khổ.”

Chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Bà cụ nói khiêm tốn quá. Thôi Bình Châu líu cả lưỡi. Ở Tần Thành, người lớn tuổi đều còn nhớ rõ năm xưa lúc bà cụ xuất giá là một đám cưới rình rang mười dặm hồng trang. Mười năm trước nhà bà bị tịch thu sạch sẽ, không ngờ bà vẫn còn có thể mang ra được những món vàng ngọc cổ vật thế này.

Người ta vẫn đồn rằng trước khi bị tịch thu, bà cụ đã lặng lẽ chuyển đi không ít của hồi môn. Hóa ra lời đồn cũng không phải không có căn cứ. Giờ Thôi Bình Châu đã hiểu vì sao nhà họ Đổng – chi của Đổng Hoa – lại luôn nhằm vào gia đình bà Miêu Tú Lan, hận đến mức muốn tuyệt diệt con cháu bà, chỉ để chiếm đoạt của hồi môn bà để lại.

Bất kỳ món nào trong này cũng đủ cho một gia đình bình thường sống cả đời. Huống chi năm đó Đổng Hoa đã tận mắt nhìn thấy kho đồ của Miêu Tú Lan, sao có thể không động lòng.

Thôi Bình Châu là cha dượng, tất nhiên không tiện tự mình quyết định thay Lâm Uyển. Anh dịu dàng nhìn người vợ vẫn còn đang sững sờ của mình, khẽ gọi: “Lâm Uyển, dì đây đang chờ em hồi đáp đó.”

Cuộc hôn sự này, hai nhà đều vô cùng hài lòng, chỉ còn vướng một điều…

Lâm Uyển do dự nói: “Dì à, Tiểu Từ năm nay mới mười bảy tuổi thôi mà…” Bà vốn định chờ con bé lớn thêm chút nữa, ít nhất phải hai mươi tuổi rồi mới tính chuyện kết hôn. Tuổi còn nhỏ, lỡ lấy xong rồi mang thai thì không hay chút nào.

Bà cụ Miêu nói: “Tiểu Uyển, những điều con lo, dì đều đã nghĩ đến rồi. Giờ xã hội tiến bộ, không như thời bọn dì, mười lăm mười sáu tuổi đã lấy chồng. Pháp luật quy định là mười tám mới được đăng ký kết hôn đúng không? Dì biết con chắc chắn không muốn cho Tiểu Từ tổ chức lễ cưới trước rồi mới làm giấy đăng ký, vậy thì mình định hôn vào tháng Giêng năm sau. Tiểu Từ sinh ngày mồng chín, ngày mười hai tháng Giêng là ngày đẹp, con thấy hôm đó mở tiệc cưới được không?”

Cái này… Lâm Uyển ngẩn ra, bà cụ đã chuẩn bị đâu ra đấy cả rồi, giờ mà cô nói không đồng ý thì không biết dì ấy có nhảy dựng lên không nữa…

Thôi Bình Châu nhịn không được bật cười, lấy mu bàn tay che môi khẽ ho nhẹ một tiếng. Cưới vợ mà… tất nhiên là phải sốt ruột rồi. “Chỉ sợ bên ông Khương không dễ thuyết phục thôi.”

“Lão Khương hả?” Miêu Tú Lan nói: “Dì thuyết phục được ông ấy. Vậy là hai đứa đồng ý rồi à?”

Lâm Uyển: “……” Bọn con còn chưa gật đầu mà.

Thôi Bình Châu nghiêng đầu nhìn vợ, thay mặt Cố Thanh Xuyên nói một câu: “Em không phải luôn lo Tiểu Từ sống một mình không an toàn sao? Con bé lại không chịu dọn sang ở với mình. Anh thấy Tiểu Từ rất thích thằng Xuyên, không cưới nó thì không chịu, thôi thì cưới sớm đi cho xong.”

Lâm Uyển nghĩ một hồi rồi thở dài. Cô gả cho Thôi Bình Châu chẳng phải là để cho hai đứa trẻ có một danh phận đàng hoàng sao? Nếu còn đợi thêm hai năm, ai biết được trong hai năm ấy sẽ xảy ra chuyện gì?

Mũ “địa chủ” nhà bà cụ mới có dấu hiệu sắp được gỡ, đã có bao nhiêu người nhăm nhe vào của hồi môn. Còn Tiểu Từ đang làm ở nhà máy cơ khí, mấy thanh niên trẻ tuổi cứ như chó sói, biết rõ con bé có vị hôn phu rồi mà vẫn không buông tha. Hai đứa cưới sớm cũng là chuyện tốt.

“Dì à, bên con không có vấn đề gì. Vậy con đi cùng dì về nhà họ Khương, bàn với ông cụ một tiếng.”

“Được, vậy ta đi ngay bây giờ.”



“Anh Xuyên, Tiểu Đình Hương xuất viện rồi, sao anh vẫn còn ngủ ở nhà tôi vậy?”

Để Tiểu Từ bị lạnh nhạt ở nhà bên cạnh thế này cũng không hay lắm nhỉ? Con bé đó tốt với anh Xuyên biết bao, cả bữa sáng cũng mang đến tận nơi. Khương Đại Sinh nghĩ, nếu có cô gái nào đối xử chân thành như thế với anh ta, anh ta đã cưới từ lâu rồi.

“Tạ Đình Ngọc về rồi.” Chiều nay nắng dịu, Cố Thanh Xuyên nằm ngửa trên ghế tre, khuỷu tay che lên trán để chắn nắng.

“Về thì về thôi.” Khương Đại Sinh nói: “Cô ta không phải là em gái lớn của anh sao? Có phải ở nhà bố mẹ nuôi sống không nổi nữa rồi?”

Đến cả Khương Đại Sinh cũng đoán được. Con nhỏ lanh lợi đó chắc chắn là nghe tin nhà anh Xuyên sắp được tháo mũ “địa chủ” nên mới cuống cuồng quay về.

Sao không về sớm hơn đi, ba năm trước chẳng phải chính cô ta sống c.h.ế.t đòi rời đi sao?

“Cô ta mười tám tuổi rồi, lại đổi họ, tôi cũng phải giữ khoảng cách.” Cố Thanh Xuyên thở dài: “Từng nghĩ đến việc thuê nhà khác cho cô ta ở, nhưng chắc chắn cô ta sẽ khóc lóc vật vã ngay trước cửa nhà tôi. Năm đó mẹ cô ta cũng dùng chiêu đó, giữa trời tuyết ôm hai đứa nhỏ quỳ suốt một đêm trước cửa nhà tôi.”

Cố Thanh Xuyên cười giễu mình: “Cũng biết chọn chỗ thật, lúc đó trong khu, chỉ có cổng nhà tôi là cao nhất. Mẹ tôi mất ngay khi sinh tôi, cha tôi góa vợ bao năm. Nghĩ lại mới thấy, có khi người đàn bà đó còn nhắm vào cha tôi. Nếu bà ta không c.h.ế.t vì bệnh năm đó, thì bây giờ có khi tôi đã có một bà mẹ kế rồi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khi mười tuổi, Cố Thanh Xuyên không hiểu lòng dạ đàn bà. Giờ nghĩ lại, người phụ nữ yếu đuối đó có thể cứng rắn đến mức không nhận đồ cứu trợ của hàng xóm, thà c.h.ế.t rét cũng phải c.h.ế.t trước cửa nhà anh, là muốn tìm một nơi tốt cho hai đứa con gái. Nếu có thể tìm cho mình một chốn nương thân luôn thì càng tốt.

Năm đó Tạ Đình Ngọc tám tuổi, mẹ cô ta có dặn dò gì không thì ai mà biết được.

Tóm lại là giờ anh rất phiền.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 71: C21.5



Chuyện này Khương Đại Sinh cũng không giúp được, anh vào nhà lấy ra một xấp tiền mặt: “Tiền mấy tháng nay bán hàng rừng, mấy con vịt trời gà rừng đó bán chạy lắm. Giờ sắp Tết rồi, nhà ai mà chẳng muốn ăn thịt, muối đồ để dành. Sáu đồng một con, không mặc cả, bán hơn hai trăm con, đến hôm qua vừa đúng một ngàn năm trăm đồng. Anh mang sang đưa cho Tiểu Từ.”

Số còn lại hơn trăm con thì không nỡ bán, phải để dành đẻ trứng để mở rộng nuôi năm sau.

“Ừ.” Cố Thanh Xuyên nhận tiền, giờ chắc Tiểu Từ cũng tan ca rồi. “Lâu lắm rồi tôi chưa được ngủ một giấc ngon. Tối nay tôi không ra chợ nữa, cậu nhớ để cửa, tôi phải ngủ cho đã một giấc.”

“Được thôi.”

Tạ Đình Ngọc lang thang khắp ngõ ngách ở Tần Thành suốt một ngày, quả nhiên cô vẫn thích thành phố lớn như thế này – núi sông bao quanh, nhân tài tụ hội, lại gần kinh thành. Năm đó cô cùng mẹ quỳ giữa trời tuyết, cô chịu không nổi rét mướt đói khát, muốn xin mẹ sang nhà bên cạnh trú tạm gió tuyết.

Mẹ cô nói: “Con ngốc, nhà giàu nhất Tần Thành chính là nhà mình đang quỳ trước đó. Chỉ cần quỳ mềm được trái tim bà cụ, sau này con với em con chính là tiểu thư nhà giàu, ăn ngon mặc đẹp không lo. Mẹ có c.h.ế.t rét ở đây cũng phải giành cho hai chị em con một tương lai.”

Giờ cô đã hiểu tấm lòng của mẹ năm đó. Cô cũng phải dùng chân thành một lần nữa để làm bà cụ cảm động. Nếu có thể gả cho Cố Thanh Xuyên… thì càng tốt. Anh Xuyên tài giỏi như vậy, trong số những chàng trai cô từng gặp, không ai sánh bằng Cố Thanh Xuyên về cả tài lẫn sắc.

Tạ Đình Ngọc trong lòng đầy hân hoan. Hôm nay em gái xuất viện rồi, chắc chắn Cố Thanh Xuyên sẽ về nhà thôi.

“Bà ơi, bà đang làm gì vậy ạ?” Tạ Đình Ngọc nhìn thấy bà cụ vui vẻ đang gom hết chăn gối quần áo trong phòng của Cố Thanh Xuyên chất đống lên bàn giữa phòng chính, không hiểu bà định làm gì.

“Dọn phòng cho con đó.” Hôm nay tâm trạng của bà Miêu thật sự rất tốt. Lão Khương lúc đầu còn không đồng ý, nhưng sau khi bà nói ra chuyện kia, ông ta hút hết một điếu thuốc lào rồi mới im lặng gật đầu đồng ý.

Bà cụ chấp nhận cô rồi sao? Tạ Đình Ngọc trong lòng mừng rỡ không thôi, ngượng ngùng nói: “Vậy… anh trai con sẽ ngủ ở đâu ạ?”

Trong nhà tổng cộng chỉ có hai phòng.

“Anh con và Tiểu Từ đã định ngày cưới rồi, ngày mười hai tháng Giêng sang năm. Con đã về nhà thì cũng không định đi nữa, trước khi con xuất giá bà cũng không thể đuổi con đi được. Nhà mình không đủ phòng, bà đã bàn với thông gia rồi, để anh con dọn sang ở tạm bên sân nhà Tiểu Từ.”

Bà cụ tuyệt đối sẽ không để con bé này – ngoài mặt thì yếu đuối nhưng bên trong đầy toan tính – có chút cơ hội nào để nảy sinh ý đồ trước khi cháu trai lớn thành hôn.

Bao nhiêu toan tính trong lòng Tạ Đình Ngọc coi như đổ sông đổ bể. Cô ta cuống lên nói: “Bà ơi, tất cả là lỗi của con, con chiếm mất chỗ trong nhà, bà đừng dọn phòng của anh con nữa. Con ngủ tạm với bà cũng được mà, hồi trước chẳng phải chúng ta vẫn ngủ chung đó sao?”

Bà cụ lập tức bác bỏ: “Không được, con ngủ còn mê hơn cả heo, nhỡ Tiểu Đình Hương lại bị lạnh rồi sinh bệnh thì sao? Sao? Anh con sắp lấy vợ rồi, con không mừng cho nó à?”

Vui à? Vui sao nổi. Tạ Đình Ngọc thê lương nói: “Anh con là cưới vợ, đâu phải làm rể, sao lại phải dọn sang bên kia ở? Hơn nữa giờ còn chưa cưới mà, ở chung không hay, truyền ra ngoài lại bị dị nghị.”

“Có gì mà không hay?” Bà cụ cười lạnh trong lòng, con bé này chắc vẫn còn ảo tưởng đây mà.

“Bà đây nghĩ thoáng lắm. Chỉ cần thằng Xuyên cưới được vợ suôn sẻ, làm rể hay không chẳng sao cả. Những gì con nghĩ bà đều nghĩ rồi. Ngày mai bà sẽ thuê thợ đến đập bức tường ngăn giữa hai sân, thành một sân lớn, bà muốn gả cháu bà qua đó, có ai dám quản chắc?”

Quả thật là chẳng ai dám quản.

Tạ Đình Ngọc chẳng khác nào bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào tim. Bà cụ hành động quá nhanh, chỉ trong một ngày đã định xong ngày cưới. Tính ra chưa đầy hai tháng nữa là Cố Thanh Xuyên sẽ cưới Khương Từ.

Vậy còn cô thì sao?

Cố Thanh Xuyên vừa đến cửa đã nghe trong nhà ồn ào, liền ba bước thành hai chạy vội vào: “Bà ơi, có chuyện gì vậy ạ?”

Chăn gối, quần áo, đồ linh tinh của anh đều bị gói lại thành hai bọc to. Anh làm gì nên tội trời đất gì sao, bà nội định đuổi anh ra khỏi nhà à?

Không thể nào!

Bà cụ trừng mắt nhìn đứa cháu trai, tức đến mức trợn cả mắt. Thằng ngốc này chắc còn chưa biết có người đang nhắm đến nó đâu nhỉ?

“Dọn đồ con sang ở bên viện nhà bên cạnh, tối nay bắt đầu ngủ ở đó.” Bà cụ nói mà tâm trạng vô cùng vui vẻ.

“Ngủ ở đâu cơ ạ?” Cố Thanh Xuyên sắp xỉu đến nơi. Bên trái là Khương Từ, bên phải là nhà Đổng Hoa, anh thấy ở đâu cũng không ổn. Rốt cuộc là bà định bắt anh ở đâu?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tất nhiên là ở chỗ Tiểu Từ rồi, chẳng lẽ con còn muốn dọn sang ở với cái nhà Đổng Hoa đã hại c.h.ế.t cha con à?”

Bà Miêu thật sự thấy thằng cháu này quá đần: “Hôm nay bà vừa đến nói chuyện với Lâm Uyển và Khương Đại Hữu, đã định ngày cưới của con với Tiểu Từ là ngày mười hai tháng Giêng. Lo mà chờ cưới đi.”

Cố Thanh Xuyên như bị sét đánh trúng, đầu óc hoàn toàn đơ ra: “Định thì định, nhưng sao con phải dọn sang đó luôn… Không đúng, sao lại định nhanh vậy? Tiểu Từ có biết chưa? Chưa cưới mà đã ở chung nhà, thế không hay đâu ạ.”

“Cũng đâu bắt các con ngủ chung giường, nhà Tiểu Từ có hai phòng mà.” Bà cụ vừa nói vừa giận dữ vung tay đánh: “Mau khiêng chăn gối qua đó cho bà, nếu Tiểu Từ không cho con ở, thì khỏi về đây luôn đi!”

Cố Thanh Xuyên: “……” Anh thật đáng thương, bị đuổi khỏi nhà rồi.

Cố Thanh Xuyên xách hai bọc lớn, đứng ngơ ngác trước cửa nhà, nhìn quanh trái phải, đang định tính xem có nên qua nhà Khương Đại Sinh ngủ nhờ không.

Bà cụ Miêu đứng ở cửa dặn dò: “Mau qua trước cửa sân bên cạnh đợi Tiểu Từ, ổn định xong thì tranh thủ qua đại viện bộ đội một chuyến, chú Thôi của con tìm, nói có việc quan trọng cần giao.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 72: C22.1



Chương 22: Cơ mật

“Anh Xuyên, sao thế này? Bị bà đuổi ra khỏi nhà à?” Khương Từ vừa tan làm về nhà, thấy Cố Thanh Xuyên ngồi xổm trước cửa sân nhà cô, chăn chiếu quần áo chất thành hai bọc to, cô tò mò hỏi: “Anh gây ra chuyện gì tày đình vậy, làm bà tức đến mức đó?”

Cô lôi chìa khóa ra mở cửa: “Không lẽ anh định ngủ ở nhà em tối nay thật à?”

Cố Thanh Xuyên: “……”

“Tối nay anh vẫn sẽ qua ngủ nhờ bên nhà Khương Đại Sinh. Phòng bên anh nhường cho Tạ Đình Ngọc rồi, đồ cứ để tạm ở nhà em.”

Khương Từ quay lại cau mày: Đang yên đang lành sao lại phải nhường phòng cho Tạ Đình Ngọc chứ? Nghĩ lại thì, phòng ngủ trong phòng bà Miêu chỉ rộng có một mét rưỡi, nếu Tạ Đình Ngọc lại chen ngủ cùng, lỡ đâu lại làm Đình Hương bị lạnh thì phiền. Cô em chồng này, lần này mà không lấy chồng chắc cũng chẳng đi nữa.

“Để đồ ở đây thì không sao, nhưng anh không thể cứ ở nhà Khương Đại Sinh mãi được đâu nha.”

“Cũng không định ở lâu.” Nghĩ đến chuyện hôn sự đã định, Cố Thanh Xuyên ấp a ấp úng: “Tiểu Từ…”

Khương Từ đã xách một bọc đồ vào nhà, nghe vậy quay đầu hỏi: “Sao vậy? Có gì thì nói đi, cứ ấp úng thế làm gì.”

Tim Cố Thanh Xuyên đập loạn lên, anh hít sâu một hơi: “Hôm nay bà nội đến nhà dạm hỏi rồi. Ông nội em, dì Uyển và chú Thôi đều đồng ý cả. Ngày cưới định là ngày mười hai tháng Giêng…”

Khương Từ bất ngờ, không ngờ bà Miêu lại hành động nhanh đến vậy. Cô nhảy lên trước mặt Cố Thanh Xuyên, vòng tay ôm eo anh, ngẩng mặt cười hỏi: “Anh Xuyên, em không có ý kiến gì đâu. Giờ anh không trốn em nữa nhé? Em thấy anh không cần qua nhà Khương Đại Sinh ngủ đâu, bên em có hai phòng mà, sao không ngủ ở đây?”

“Không… không tiện.” Lòng bàn tay Cố Thanh Xuyên đầy mồ hôi, anh nắm tay cô kéo xuống, mặt cũng ửng đỏ: “Vẫn là… vẫn nên đợi sau khi cưới hãy ở cùng.”

Thấy anh căng thẳng như vậy, Khương Từ bật cười khẽ, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh một cái: “Vậy thì thôi, dù sao cũng chỉ còn hai tháng.”

Cố Thanh Xuyên đứng cứng ngắc tại chỗ, bị nụ hôn ấy làm cho ngẩn người. Trời thì lạnh, nhưng trong lòng anh nóng ran, chưa đầy một lát mà lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Trong nhà ngột ngạt quá, anh cần ra ngoài hít thở: “Chú Thôi gọi chúng ta qua đó, đi thôi.”

“Được.” Lần này, Khương Từ không buông tay ra nữa, dọc đường đều nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, mười ngón đan chặt vào nhau, Cố Thanh Xuyên lặng lẽ siết tay cô lại.



“Chú Thôi, chú tìm cháu ạ?” Cố Thanh Xuyên đứng trong thư phòng của Thôi Bình Châu, chàng trai trẻ có vẻ hơi lúng túng. Dù sao thì anh cũng đang muốn cưới con gái người ta về làm vợ, không biết vị “cha vợ” này có định đặt ra thử thách gì không.

Bà nội đến dạm hỏi, đối phương đã gật đầu, Cố Thanh Xuyên hiểu mọi chuyện chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.

Thôi Bình Châu ánh mắt sâu xa, mỉm cười nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Cậu có muốn nhân dịp này gỡ được cái mũ ‘địa chủ’ trên đầu nhà mình không?” Thôi Bình Châu nhìn chàng trai trẻ đối diện: “Dù chính sách đã ban hành, nhưng những kẻ muốn đè ép không cho nhà cậu được báo lên, thậm chí cố tình gây khó dễ, vẫn còn nhiều lắm.”

Cố Thanh Xuyên sớm đã nghĩ đến chuyện đó, chắc chắn sẽ có người nhảy ra phá đám. Anh hỏi: “Chú Thôi có cách gì không ạ?”

Thôi Bình Châu lấy từ trên bàn ra một xấp tài liệu, đẩy về phía anh: “Nếu cậu lập công cho quốc gia, được công nhận là công dân anh hùng, thì đến lúc đó chẳng ai dám lên tiếng khi nhà cậu được gỡ bỏ mũ địa chủ. Sao nào? Có muốn liều một phen không?”

Thôi Bình Châu cười cười: “Nếu liều được, hai tháng nữa, gánh nặng thân phận sẽ được gỡ bỏ, còn có thể đường đường chính chính cưới Tiểu Từ về nhà.”

Điều kiện quá hấp dẫn, m.á.u trong người Cố Thanh Xuyên như sôi lên.

Nhưng cái dòng chữ “Cơ mật” in trên bìa tài liệu khiến anh thấy nhức mắt. Cố Thanh Xuyên đâu có ngốc, với thân phận của Thôi Bình Châu, cộng thêm xấp tài liệu tuyệt mật kia, thứ mà ông định giao cho anh làm chắc chắn không phải việc tầm thường.

“Chú Thôi, chuyện quan trọng như vậy, thật sự giao cho cháu thì có ổn không?”

Dưới tay Thôi Bình Châu thiếu gì binh sĩ tinh nhuệ, cớ gì phải tìm đến một kẻ suốt ngày lang thang ở chợ đen như anh?

Chẳng lẽ đây là đang định “gài” con rể tương lai?

Thôi Bình Châu cười đắc ý: “Không hổ là chàng rể mà ta để mắt tới…”

Cố Thanh Xuyên: “Chú Thôi, câu này chú nói lần trước rồi. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ. Cháu biết, việc này dù làm hay không cũng đều phải làm, cháu không vòng vo nữa.”

Thôi Bình Châu rất tán thưởng — chàng trai trẻ này biết nhìn thời thế. Ông nói: “Phía Nam đã bắt đầu thí điểm cải cách mở cửa. Một khi cảng biển được mở, một tổ chức buôn lậu lại bắt đầu hoạt động mạnh trở lại. Trước khi giải phóng, từng có một lô cổ vật vì chiến tranh mà bị bọn chúng giấu trong vùng núi lớn mười vạn dặm của Tần Xuyên. Gần đây, chúng đã bí mật chuyển một phần đến Châu Thành. Cậu phải tìm được tên đầu sỏ, ngăn chặn trước khi lô cổ vật ấy vượt biên ra biển.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cố Thanh Xuyên: “……” Cha vợ ơi, nhiệm vụ này hơi bị to rồi đấy.

“Tại sao lại là cháu?” Cố Thanh Xuyên hỏi. Với thân phận hiện tại của anh, sao có thể đảm đương được nhiệm vụ kiểu này? Làm tốt thì là lập công lớn, làm không tốt thì là trọng tội. Mà cổ vật… nếu để Thôi Bình Châu đích thân phụ trách, chắc chắn là quốc bảo rồi?

“Một năm trước, cậu từng đánh tên ngoại tỉnh tên Hình Lão Tam ở chợ Hắc Thủy, hắn chính là thành viên của tổ chức buôn lậu đó. Hắn đã nghe đồn về gia đình ‘đại địa chủ’ của cậu. Nếu cậu mang theo thứ này xuống phía Nam…”

Thôi Bình Châu từ tốn mở ra một bức thư họa: “Đây là một trong những lễ vật cưới mà hôm nay bà nội cậu mang tới. Cậu sẽ dùng bức tranh này làm vỏ bọc, giả vờ đến phía Nam tìm người mua. Trên đường đi, chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu ‘vô tình’ gặp lại Hình Lão Tam. Khi hắn nhìn thấy bức tranh này, cậu hãy nói rằng nhà cậu còn rất nhiều cổ vật quý hơn thế này nhiều, để nhử hắn cắn câu, lần ra hang ổ và cả lô cổ vật kia.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 73: C22.2



Thiên thời, địa lợi, nhân hòa — Cố Thanh Xuyên đều chiếm đủ. Anh đã từng gặp Hình Lão Tam, còn Hình Lão Tam lại từng nghe truyền thuyết về nhà họ Cố ở Tần Thành – một gia đình đại địa chủ giấu hàng xe cổ vật quý. Nếu truy về nguồn gốc, bức tranh này là một bức thư họa thời Đường do đại thương gia họ Miêu bỏ tiền ra mua vào bảy tám chục năm trước. Giờ xuất hiện trong tay Cố Thanh Xuyên là hoàn toàn hợp lý.

Chỉ cần Cố Thanh Xuyên nói rằng đây chỉ là một trong những món bình thường nhất trong kho cổ vật của nhà mình, chắc chắn sẽ dụ được đầu sỏ của băng buôn lậu ra mặt.

Nguy hiểm là có thật — dù gì thì Cố Thanh Xuyên cũng không phải lính trinh sát được huấn luyện chuyên nghiệp. Thôi Bình Châu cũng có vẻ đang giằng co: “Thanh Xuyên, cậu có thể từ chối. Đóng tập hồ sơ lại, rời khỏi căn phòng này, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.”

Cố Thanh Xuyên chỉ do dự vài giây, rồi mở tập tài liệu mật dày mười mấy trang ra xem. Anh đọc không nhanh, mỗi trang đều mất vài phút, đến khi đọc hết toàn bộ, anh mới ngẩng đầu lên.

“Chú Thôi, cháu nhận nhiệm vụ này. Những cổ vật đó là quốc bảo của quốc gia chúng ta, tuyệt đối không thể để bọn trộm đem ra nước ngoài.”

“Tốt.” Thôi Bình Châu nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện này đừng nói với Tiểu Từ. Trong khoảng thời gian cậu rời đi, tôi sẽ nói với con bé là cậu xuống phía Nam giúp tôi chuẩn bị sính lễ cưới.”

Cố Thanh Xuyên cảm thấy cái lý do này có hơi gượng gạo: “Chú Thôi, chú nói thế có hơi quá rồi, liệu có lừa được ai không?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Sao lại không?” Thôi Bình Châu cười: “Tôi – Thôi Bình Châu – gả con gái, đi miền Nam chuẩn bị chút sính lễ thì có gì bất thường đâu.”

Cố Thanh Xuyên: “……” Ờ thì… cũng được.

“Cậu không mang tài liệu này về nghiên cứu thêm sao?” Thôi Bình Châu hỏi.

“Mấy thứ cơ mật thế này, để trong đầu là an toàn nhất.” Cố Thanh Xuyên chỉ vào thái dương: “Cháu nhớ hết rồi.”

“Trí nhớ siêu phàm luôn ha…” Thôi Bình Châu đùa: “Vậy mà mỗi lần vào rừng trúc là bị lạc, phải đánh dấu mới lần ra được đường? Trí nhớ này tôi nghi ngờ đó.”

Cha vợ theo dõi mình sao? Mà anh lại không phát hiện ra? Vậy người theo chắc chắn là trinh sát giỏi nhất rồi?

Cố Thanh Xuyên suýt phát điên, mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng: “Cháu chỉ nuôi ít gà vịt trên núi thôi mà, sao chuyện đó chú cũng biết? Chú đừng có báo cáo cháu nha…”

“Chuyện gì mà tôi không biết chứ? Ngay cả mấy chuyện cậu làm ở chợ Hắc Thủy ấy hả? Tôi còn chẳng buồn quản.” Thôi Bình Châu làm ra vẻ nghiêm nghị: “May mà sắp tới sẽ cho phép kinh doanh cá thể rồi, mấy chuyện cậu làm, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, tất cả sẽ được xóa bỏ một lần.”

Bên ngoài thư phòng, Khương Từ đang cầm chiếc hộp gấm nạm vàng ba tấc, hỏi: “Mẹ ơi, sao cái hộp này không có chìa khóa vậy?” Cô lắc lắc, bên trong không nghe tiếng gì: “Hay là mình cạy ra xem thử đi?”

“Không được, tuyệt đối không được!” Viện trưởng Lục của Bảo tàng Tần Thành vội vàng bước lên ngăn cản. Trên sống mũi ông đeo một cặp kính lão, hai tay mang găng trắng nylon, vô cùng cẩn trọng nâng chiếc hộp nhỏ lên.

“Cô bé, cháu nhìn xem kiểu khóa này là thời Dân Quốc, nhưng hoa văn mạ vàng trên hộp lại là từ thời Ngụy Tấn. Điều đó chứng tỏ chiếc hộp này từng được mở ra cách đây trăm năm, và bên trong nhất định là cổ vật vô cùng quý giá nên chủ nhân mới dùng một ổ khóa liên hoàn tinh xảo như thế để bảo quản.”

Khương Từ bất lực, trong mắt viện trưởng già này, tất cả đều là quốc bảo vô giá. Cô, Cố Thanh Xuyên và cha Thôi đã bàn bạc kỹ, ngoài đôi vòng ngọc phỉ thúy và chuỗi trân châu, hai món còn lại – bức thư họa và chiếc hộp mạ vàng – sẽ được hiến tặng cho Bảo tàng Tần Thành, nhưng yêu cầu là phải giữ bí mật tên người hiến tặng, sau ba năm mới được trưng bày công khai.

Viện trưởng Lục sau khi nhìn thấy hai món cổ vật, xúc động đến mức không biết phải nói gì, liền đồng ý ngay với yêu cầu của họ. Nghe nói Thôi Bình Châu muốn mượn bức thư họa vài hôm, ông ta còn đau lòng không thôi, dặn đi dặn lại không được làm hư hại.

Cố Thanh Xuyên đẩy xe lăn đưa Thôi Bình Châu ra khỏi phòng, Khương Từ ngẩng đầu nhìn chàng trai cao lớn rắn rỏi trước mặt, mím môi cười hạnh phúc, cứ như đang mơ — chuyện hôn sự giữa cô và Cố Thanh Xuyên thế là được định rồi.

Cô quay sang nói với viện trưởng: “Viện trưởng Lục, tối nay ngài mang hai cổ vật này về luôn đi ạ.”

Viện trưởng Lục vừa định mở miệng, lại nhớ ra lời dặn của Thôi Bình Châu là không được nhắc đến chuyện mượn tranh trước mặt hai cô gái, ông liền nói: “Tuy hai cháu muốn ẩn danh khi hiến tặng, nhưng ta vẫn phải chuẩn bị một giấy chứng nhận hiến tặng. Vài hôm nữa ta sẽ cùng nhân viên mang giấy chứng nhận đến tận nơi, tốt nhất là đồng chí Thôi cử lính đi theo hộ tống. Đây là quốc bảo, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì.”

Khương Từ nghĩ thầm: bây giờ là thời bình, đâu còn ai gan to đến mức dám cướp cổ vật giữa đường? Nhưng cẩn thận một chút thì cũng tốt.

Sau khi viện trưởng rời đi, Thôi Bình Châu giả vờ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Từ, ba bảo tiểu Xuyên xuống phía Nam mua ít đồ cưới lớn, chắc mất khoảng nửa tháng.”

Đồ lớn? Ai mà tin nổi? Khương Từ cảm thấy bất an: “Ba Thôi, ba bảo anh Xuyên đi miền Nam sắm đồ cưới? Ba đang đùa con đúng không?” Làm vậy có cần thiết không?

“Ở Tần Thành cái gì cũng có, ba định để anh Xuyên đi đâu làm gì vậy?” Dù sao thì lý do mua sính lễ, cô là không tin nổi rồi.

Cố Thanh Xuyên làm bộ như bị vạch trần, quay sang nói với Thôi Bình Châu: “Chú Thôi, cháu đã bảo là lý do này không qua được Tiểu Từ rồi mà. Trên đường về cháu sẽ nói rõ với cô ấy.”

Thôi Bình Châu gật đầu: “Nói nhẹ nhàng thôi.” Cô gái này không dễ lừa, có thể giấu được Lâm Uyển, chứ Khương Từ thì khó lắm.

Hai người trở lại sân nhỏ nhà Khương Từ, cô đẩy mạnh chàng trai vào nhà chính, dưới ánh đèn sợi đốt 25W, cô nhìn người đàn ông trước mặt – đôi mắt cứ chớp chớp né tránh – “Nói đi, ba Thôi bảo anh làm gì?”

Cố Thanh Xuyên nhìn cô gái nhỏ đang truy hỏi, thở dài một tiếng, rồi đem những điều Thôi Bình Châu đã nói trong thư phòng kể lại ngắn gọn cho cô nghe.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 74: C23.1



Chương 23: Mạo hiểm

Chuyện ba Thôi nhờ Cố Thanh Xuyên làm khá nguy hiểm, cũng chỉ vì muốn giúp anh sớm thoát khỏi cái mũ “địa chủ” của gia đình. Chỉ cần người đàn ông này lập được công, đừng nói là xóa được thân phận địa chủ, mà sau này có nhập ngũ hay vào quân đội cũng không phải chuyện không thể.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Từ ngồi xổm dưới đất suy nghĩ. Phong trào gỡ mũ “địa chủ” trên toàn quốc đã kéo dài mấy năm rồi, cho dù bây giờ chưa gỡ được, sau này cũng sẽ được. Chính sách ngày càng tốt lên mà.

Cô thật sự không muốn để Cố Thanh Xuyên đi mạo hiểm. Có khi nào là do cô ép anh ấy quá gấp? Hay là... mình cưới muộn một chút cũng được?

“Anh Xuyên, hay là anh đừng đi nữa. Nếu anh thấy kết hôn bây giờ áp lực quá thì cứ để vài năm nữa cũng được, em không vội đâu.”

Cố Thanh Xuyên: “……” Cô mà không vội ấy hả? Mấy hôm nay cô cứ quyến rũ đến mức làm lòng anh loạn hết cả lên. Giờ lại đúng dịp chính sách tốt, hai bên gia đình đều đồng ý, chỉ cần anh đánh cược một phen, họ sẽ có thể chính thức thành vợ chồng. Thế mà giờ cô lại nói không vội – chẳng phải muốn lấy mạng người sao?

“Tiểu Khương Từ, em muốn hủy hôn hả?” Cố Thanh Xuyên kéo cô gái dậy, lần đầu tiên chủ động ôm chặt cô vào lòng: “Nhưng giờ em không có cơ hội hối hận đâu, cứ ở nhà đợi anh quay về.”

Người đàn ông sắp xoay chuyển cuộc đời, khí thế cũng khác hẳn. Khương Từ thầm nghĩ chắc không thể khuyên nổi anh đừng đi nữa. “Vậy được, nhưng anh phải trở về nguyên vẹn cho em.”

“Được.” Cố Thanh Xuyên đáp lời, hai người vẫn chưa cưới nhau, anh vội vàng buông cô ra: “Vậy… anh qua bên nhà Khương Đại Sinh đây.”

“Ừ.” Khương Từ giúp anh thu xếp vài bộ quần áo thay đổi, rồi hỏi: “Anh định hôm nào đi?”

“Chưa biết nữa, đợi chú Thôi báo.” Cố Thanh Xuyên chợt nhớ trong túi còn cầm một ngàn năm trăm đồng: “À đúng rồi, mấy con gà rừng và vịt trời ở thung lũng, hai tháng nay bán được hơn hai trăm con, đây là tiền – em giữ đi.”

“Nhiều vậy sao.” Khương Từ nhận lấy mà không đếm, rồi rút một nửa ra: “Anh đi miền Nam mà, cầm theo chút tiền.”

“Anh có rồi.” Cố Thanh Xuyên đẩy đống tiền về lại cho cô, lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng bổ sung: “Sau khi cưới, tiền anh kiếm được đều giao cho em, anh sẽ không giấu tiền riêng đâu.”

Khương Từ cười không dừng được, bắt đầu cảm thấy rất mong chờ cuộc sống sau hôn nhân. Ở kiếp trước, sức khỏe của cô yếu, phần lớn thời gian đều nằm viện. Về sau, khi chồng kiếm đủ tiền, anh thuê hẳn một đội ngũ y tế chăm sóc tại nhà, vậy mà cô cũng không sống nổi quá mười năm.

Sau khi Cố Thanh Xuyên rời đi, Khương Từ cũng không ngủ nổi.

Sau khi trọng sinh, rất nhiều chuyện đã khác hoàn toàn so với kiếp trước, đặc biệt là liên quan đến Cố Thanh Xuyên. Nhờ cô tỉnh lại sớm, kịp thời ra đồn công an làm chứng, người đàn ông này mới không bị mang tiếng “quấy rối phụ nữ”, tránh được kiếp ngồi tù.

Cố Thanh Xuyên không gặp chuyện, đó là cái "nhân", đã có nhân thì sẽ có "quả" sau này. Mai Bảo Anh định đưa Thôi Đóa Đóa cho Thôi Bình Châu nhận làm con nuôi, rồi muốn gả cho Cố Thanh Xuyên, khiến Thôi Đóa Đóa gần như bỏ nhà ra đi. Vì chuyện này, mẹ cô – Lâm Uyển – mới đề nghị đăng ký kết hôn với Thôi Bình Châu.

Rồi thì sao?

Cố Thanh Xuyên gặp đúng thời điểm phong trào xóa mũ “địa chủ” diễn ra. Cô em chồng – người mà kiếp trước không thấy bóng dáng đâu – lại quay về. Bà nội Miêu lập tức đi dạm hỏi cưới, mang theo thư họa và cổ vật. Ba Thôi liền giao cho Cố Thanh Xuyên một nhiệm vụ trọng đại có thể lập đại công. Thế là từ đó, con đường của Cố Thanh Xuyên đã hoàn toàn rẽ sang hướng khác so với kiếp trước.

Cái nào tốt hơn? Cái nào tệ hơn?

Dù sao… cô cũng không biết nữa.

Khương Từ lấy từ ngăn bí mật dưới cùng của tủ quần áo ra cuốn nhật ký. Cô luôn có cảm giác rằng, bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô và Cố Thanh Xuyên lần này, sẽ được ghi lại trong đó.

Cảm giác của cô không sai.

Trên trang nhật ký lấp lánh hàng chữ in rõ ràng:

*Cố Thanh Xuyên qua nhiều châu huyện, cuối cùng lên tàu lửa đi về phía Nam. Dưới sự sắp đặt có chủ đích của Thôi Bình Châu, anh và Hình Lão Tam “vô tình gặp nhau” trên tàu. Cùng đi còn có một người phụ nữ mang theo vàng thỏi và cổ vật mà tình nhân cô ta cất giấu, cô ta ngẩng đầu đã nhận ra Cố Thanh Xuyên…*

Khương Từ biết ngay mà, nhiệm vụ lần này của ba Thôi đâu thể trôi chảy như vậy được. Cô đóng cuốn nhật ký lại, trong lòng đã có tính toán.



“Mẹ, cái nhà bên kia… thật sự sắp được gỡ mũ địa chủ rồi sao?” Cố Thành Vinh sốt ruột đi vòng quanh trong nhà.

Năm xưa, đại phòng và nhị phòng đã sớm tách biệt, cái mũ “địa chủ” chỉ đội lên đầu nhà bà Miêu. Hơn nữa, chính là Đổng Hoa vì “đại nghĩa diệt thân” mà chủ động tố cáo, dẫn người đi tịch thu kho của bà Miêu, nên đại phòng mới bình an vô sự.

Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày cái mũ "địa chủ" lại có thể được gỡ xuống, để Cố Thanh Xuyên có cơ hội lật mình. Nếu vậy, chẳng phải anh ta sẽ tìm mọi cách để rửa oan cho cha mình – Cố Chính Sơ sao?

“Nếu chuyện năm xưa bị khơi ra điều tra lại, con trai mẹ cũng chẳng thoát được đâu. Mẹ, lỡ như con phải trả mạng thay cho Cố Chính Sơ thì sao? Mẹ, giờ chúng ta phải làm gì?”

Đổng Hoa từng trải qua bao sóng gió, đến nước này rồi, muốn làm hòa với Miêu Tú Lan là chuyện viển vông.

“Có chuyện gì là con cứ hoảng lên. Ra ngoài mà lộ cái vẻ đó thì người ta nhìn phát biết ngay trong lòng có tật.”

Bà lại nói tiếp:

“Tuy có chính sách, nhưng cũng đâu nói là ai cũng được xóa bỏ cái mũ địa chủ đó. Bao nhiêu người như vậy, chắc chắn sẽ có người không đủ điều kiện. Cuối cùng được hay không vẫn là do chính quyền địa phương quyết định. Con đi tìm Lưu Thế Vinh đi, năm đó ông ta cũng tham gia vụ việc, ngày tịch thu nhà, ông ta còn giữ lại nửa hộp cá ngừ đại hoàng. Việc này mẹ chưa nói ra, mẹ nghĩ ông ta trong lòng biết rõ. Không lý nào ông ta lại để nhà bà già Miêu được gỡ mũ trong đợt này.”

Nửa hộp cá ngừ đại hoàng? Cố Thành Vinh choáng váng – cá ngừ đại hoàng là cách gọi khác của vàng thỏi. Một thỏi nặng mười lượng! Những thỏi vàng Miêu Tú Lan mang theo hồi môn đều đúc từ thời trước giải phóng, mười lượng thời đó tương đương hơn ba trăm gram hiện tại. Nửa hộp là tám thỏi, cộng lại hơn năm cân vàng thỏi.

Vậy là bao nhiêu tiền chứ!
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 75: C23.2



“Hắn không sợ c.h.ế.t vì tham sao!” Cố Thành Vinh tức tối: “Đó đều là của nhà họ Cố ta, sao lại để hắn đút túi? Phải bắt hắn trả lại cho nhà mình!”

Đổng Hoa liếc mắt khinh thường cậu con trai cả không biết nhịn: “Hôm nay Miêu Tú Lan xách một bọc nhỏ đến nhà Thôi Bình Châu dạm hỏi cưới, mẹ không ngờ trong nhà bà ta vẫn còn thứ chưa bị tịch thu. Giờ có kêu ca cũng vô dụng. Con đi tìm Lưu Thế Vinh, bảo ông ta nghĩ cách, đừng để tên Cố Thanh Xuyên xuất hiện trong danh sách được gỡ mũ lần này.”

“Bây giờ Cố Thanh Xuyên là con rể của Thôi Bình Châu, con sợ Lưu Thế Vinh không dám đâu.”

“Thì sao? Bộ đội đâu có can thiệp vào chính quyền địa phương. Thôi Bình Châu cũng không dám can dự công khai.”

Lúc Lưu Thế Vinh tranh thủ kiếm chác, Đổng Hoa đã để mắt theo dõi, chỉ hận lúc đó mình không gan lớn, nếu bà cũng tranh thủ cất đi nửa hộp cá ngừ đại hoàng, giờ đã có thể lén đem bán đổi tiền. Tiếc là lúc ấy chỉ giấu được một thỏi vàng nhỏ – một lượng – cũng chỉ đổi được vài trăm đồng. Bà ta nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng.

Đổng Hoa lấy thỏi vàng nhỏ nặng một lượng từ khe viên gạch thứ sáu dưới gầm giường ra, giao cho con trai: “Mang cái này đi cho Lưu Thế Vinh xem, ông ta sẽ biết phải làm gì.”

Vàng à? Mắt Cố Thành Vinh sáng rực: “Mẹ, mẹ giấu vàng mà không nói với con, dưới gầm giường còn nữa không? Lấy hết lên đi, con có cách đổi ra tiền.”

Làm gì còn nữa? Nếu còn thì bà đã chẳng ấm ức đến vậy. Cái bà già Miêu Tú Lan kia, năm đó bà hỏi xin mà bà ta thà để bị tịch thu cũng không chịu cho, tức c.h.ế.t người.

“Không còn đâu, mẹ chỉ giấu được một thỏi này thôi, con đi nhanh đi.”

Cố Thành Vinh cực kỳ thất vọng, mang theo thỏi vàng nhỏ đến tìm Lưu Thế Vinh.

Sau khi Ủy ban G bị giải thể, Lưu Thế Vinh chuyển sang làm việc ở chính quyền thành phố, hiện đang là Chánh Văn phòng Thành ủy Tần thành – cũng là thư ký trưởng của Bí thư Thành ủy. Hôm đó tan sở về đến khu nhà tập thể của Thành ủy, vợ ông – Lạc Ngọc Châu – thấy chồng mặt mày nhăn nhó, liền tháo tạp dề ra hỏi:

“Bí thư mới khó làm việc lắm hả?”

“Cũng không hẳn, lãnh đạo mới muốn triển khai chính sách mới ở Tần thành, yêu cầu cấp dưới thực hiện tốt đợt xóa mũ địa chủ lần này. Tần thành phải làm gương cho các huyện và địa cấp thị, cần nhanh chóng tổng hợp danh sách những người đủ điều kiện để trình lên họp bàn.”

Lãnh đạo coi trọng thì cấp dưới phải tích cực. Lưu Thế Vinh muốn ghi điểm với lãnh đạo mới nên thúc ép tiến độ rất gấp.

“Tưởng có chuyện gì, chỉ thế thôi mà ông cũng lo lắng sao. Ông cứ giúp lãnh đạo làm cho đẹp là được rồi.” Vợ ông nói: “Mặt mũi cau có thế làm tôi hết hồn.”

Lưu Thế Vinh bực bội, không muốn nói chuyện với bà. Vợ là do gia đình sắp đặt, cưới nhau bao nhiêu năm chỉ biết xoay quanh cái bếp, chẳng hiểu gì, nói ra cũng vô ích. Lại sợ bà đi nhiều chuyện lung tung, nên tan làm về nhà ông cũng chẳng muốn giao tiếp. Thà tăng ca ở cơ quan còn tốt hơn, ít nhất còn được lãnh đạo đánh giá cao.

Vợ ông bưng một rổ đậu nành luộc, ngồi lên ghế salon: “Đội rau năm nay dựng nhà kính, mùa này còn có đậu nành. Tối nay tôi nấu gà trống đất, ông giúp tôi lột đậu nhé.”

Bà ấy sinh hai đứa con gái đều đã lấy chồng, biết chồng mình còn tư tưởng phong kiến, một lòng muốn có con trai. Bà năm nay mới hơn bốn mươi, vẫn còn cố gắng được. Người phụ nữ e thẹn nói: “Ăn xong, vợ chồng mình… vận động một chút nhé? Biết đâu lần này lại có con trai thì sao?”

Toàn thân Lưu Thế Vinh nổi hết cả da gà, người đàn bà này, ông ta đến một ngón tay cũng không chạm nổi, nhưng phải nhẫn nại, chậm rãi bắt đầu bóc đậu nành.

Vợ ông là người lắm lời, cứ lải nhải một mình:

“Lão Lưu, mũ địa chủ thì nhà nào cũng có thể gỡ, chứ nhà Miêu Tú Lan thì không được. Năm xưa ông và Đổng Hoa chính là người dẫn đầu đi tịch thu tài sản nhà bà ta. Nếu giờ họ mà lật lại thế cờ, ai biết có trả thù ông không.”

Mấy ngày sau khi bị tịch thu tài sản, con trai Miêu Tú Lan – Cố Chính Sơ, giám đốc nhà máy cơ khí – liền chết. Cô cháu gái mà bà ta nuôi từ nhỏ, Cố Vân Xuyên, cũng phải gả cho một tên lưu manh để đổi lấy hai trăm cân gạo. Bao nhiêu ân oán chồng chất như thế, nếu là bà ta thì bà ta cũng không chịu để yên.

“Bà tưởng tôi không hiểu chuyện bên trong à?” Lưu Thế Vinh ném mấy hạt đậu trong tay vào rổ, không muốn bóc nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ai bảo thằng Cố Thanh Xuyên sắp cưới con gái của Thôi Bình Châu chứ. Hôm nay thiệp mời cưới còn được gửi đến tận bàn làm việc của Bí thư Thành ủy, mời ông ấy dành một ngày rảnh vào ngày mười hai tháng Giêng để dự tiệc cưới con gái. Ý của Thôi Bình Châu đã rõ như ban ngày rồi, tôi còn làm được gì nữa?”

Tuy chưa nói thẳng ra, nhưng ai nhìn vào cũng hiểu được rằng: Thôi Bình Châu đang ngầm thông báo với cả thiên hạ rằng Cố Thanh Xuyên là con rể mình. Huống chi ông ta lại là người quen cũ của Bí thư mới, ai dám làm khó con rể ông ta chứ? Đã có người đưa tên Cố Thanh Xuyên vào danh sách gỡ mũ, chỉ chờ Lưu Thế Vinh ký duyệt là trình lên trên.

Vợ ông thì chẳng hề để tâm: “Ông cứ làm theo công vụ, nói nhà hắn không đủ điều kiện. Lãnh đạo mới yêu danh tiếng, không vì chuyện nhỏ như vậy mà gây khó dễ cho ông đâu.”

Lưu Thế Vinh thực sự không muốn nói thêm với bà nữa.

Lúc ấy có tiếng gõ cửa ngoài sân. Từ khi chồng lên làm thư ký trưởng, luôn có người mang quà tới xin nhờ vả, phần lớn đều bị ông ta từ chối. Vợ ông liếc mắt qua mắt mèo, quay lại nói:

“Là Cố Thành Vinh. Ông vào trong trốn đi, tôi sẽ nói là ông không có nhà.”

Việc Cố Thành Vinh đến khiến ông khá bất ngờ. Hồi xưa, hai người vì cùng có chữ “Vinh” trong tên, còn kết nghĩa huynh đệ. Sau này Lưu Thế Vinh vào Thành ủy, quan hệ cũng nhạt dần.

“Bà mở cửa cho anh ta vào đi.” Lưu Thế Vinh nói: “Cũng chưa chắc là đến nhờ vả gì.”

Vợ ông – Lạc Ngọc Châu – mở cửa, Lưu Thế Vinh bước ra đón, cười nói:

“Người anh em, hôm nay rảnh rỗi ghé qua chỗ tôi à? Để tôi bảo chị dâu chú làm vài món nhắm, hai anh em mình làm vài ly.”

“Được chứ, lâu rồi chưa được uống rượu với anh cả cho đàng hoàng.”

Cố Thành Vinh mang theo hai chai rượu ngon, một con vịt muối, một hộp bánh và hai chai nước lê đóng hộp. Lạc Ngọc Châu thấy vậy thì cười tươi, nghĩ bụng Cố Thành Vinh này cũng biết điều, liền vội vào bếp làm mấy món nhắm rượu cho họ.

Uống được ba tuần rượu, Cố Thành Vinh vẫn chưa đi vào vấn đề chính. Đến lúc ra về, Lưu Thế Vinh xách áo khoác, chào vợ một tiếng rồi nói:

“Anh đưa lão Cố xuống dưới một chút.”

Đi mãi đến tầng dưới, Cố Thành Vinh nhìn quanh không thấy ai, mới mở lớp vải bọc trong túi áo, hé ra một phần thỏi vàng nhỏ:

“Anh, mẹ tôi bảo đưa cái này cho anh xem, anh nhìn rồi trong lòng tự hiểu.”

Lưu Thế Vinh vừa nhìn thấy ký hiệu đặc biệt ở đuôi thỏi vàng nhỏ, sợ đến mức vội vàng nhét lại vào tay đối phương. Trong lòng ông sao có thể không hiểu rõ? Mười năm trước ông còn làm ở Ủy ban G, khi nhận được đơn tố cáo từ Đổng Hoa, ông lập tức dẫn người cùng bà ta xông vào nhà kho của Miêu Tú Lan. Lúc ấy, ông ta đã lén giữ lại tám thỏi vàng lớn có dấu hiệu đặc biệt giống hệt thỏi này.

Ý của Đổng Hoa ông hiểu rất rõ – để con trai bà ta là Cố Thành Vinh đến nhắc khéo một tiếng: đừng để nhà Miêu Tú Lan lật lại thế cờ. Chuyện này vốn dĩ ông cũng chẳng định nhúng tay, chỉ tiếc là tám thỏi vàng kia đến nay vẫn chưa tìm được đường tiêu thụ.

“Về bảo với mẹ cậu, tôi hiểu rồi.” Lưu Thế Vinh gằn giọng, sắc mặt không tốt.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 76: C23.3



Sau khi Cố Thành Vinh rời đi, Lưu Thế Vinh không quay về nhà mà rẽ sang lối khác ra khỏi khu nhà tập thể Thành ủy, lén tránh mặt người quen trên đường rồi chạy một mạch đến nhà "Mỹ nhân bán đậu phụ" – Liễu Thúy Liên – ở nhà máy chế biến đậu phụ.

Liễu Thúy Liên hơn ba mươi tuổi, ly hôn đã mười năm, không có con cái, sống một mình. Lưu Thế Vinh luôn hứa hẹn sẽ ly hôn để cưới cô ta, còn đưa tất cả những tài sản quý giá cất giấu tại đây. Liễu Thúy Liên hoàn toàn tin tưởng.

“Sao hôm nay lại đến vậy?” Liễu Thúy Liên vừa mở cửa, người đàn ông đã lách vào, cô vội vàng đóng cửa lại.

“Chỗ đồ tôi gửi ở chỗ em đâu?” Lưu Thế Vinh nói: “Tôi sẽ liên hệ một người, ngày mai em xin nghỉ, nói là về Chu Thị thăm người thân, mau đem mấy món đồ này đi bán.”

“Bán được rồi à?” Liễu Thúy Liên vội vàng lấy toàn bộ đồ đạc Lưu Thế Vinh cất giấu mấy năm nay từ ngăn bí mật dưới đáy chum gạo trong bếp ra – tám thỏi vàng lớn nặng tổng cộng hơn mười cân, cùng với hai bức thư họa.

Bán được số này, cô ta sẽ không cần đi làm ở nhà máy đậu phụ nữa. Chờ lấy được Lưu Thế Vinh, ung dung làm vợ quan ở nhà.

Lưu Thế Vinh kiểm đếm một lượt, còn ngắm nghía kỹ hai bức thư họa, sau đó lại cất đồ về chỗ cũ, đậy nắp, rồi kéo chum gạo về chỗ ban đầu. Ông ta nói:

“Vàng có giá cố định, người ta mua cũng phải có lời. Tám thỏi vàng này, mỗi thỏi hơn ba trăm gram, tôi nghĩ có thể thỏa thuận được giá ba vạn tệ.”

Ba vạn tệ? Liễu Thúy Liên kích động đến mức run lên – ngần ấy tiền, tiêu một đời cũng không hết. Có số tiền này rồi, cô còn đi làm làm gì nữa.

“Còn hai bức thư họa này thì sao?” Liễu Thúy Liên nghĩ bụng tranh chắc chẳng bằng vàng: “Mang theo luôn à?”

“Đương nhiên phải mang. Tôi từng nghe Hình Lão Tam nói, mấy loại tranh chữ này nếu tuồn ra nước ngoài, đưa vào nhà đấu giá thì ít nhất cũng mấy chục vạn. Đám đó tham lắm, tôi có mấy bức mãi không đàm phán xong giá. Giờ không thể chờ thêm nữa, hai vạn một bức. Nếu chuyến này trót lọt, tổng cộng là bảy vạn tệ. Đừng có khờ khạo gửi vào ngân hàng, khoản tiền lớn thế này sẽ bị truy nguồn đấy.”

Bây giờ là cuối thập niên 70, so theo mức giá thời ấy thì quả thực là đủ sống một đời. Ai mà ngờ mấy chục năm sau vật giá lại tăng vọt như thế.

“Em biết rồi, em biết rồi.” Liễu Thúy Liên mơ hồ cả đầu óc: “Vậy em cứ làm theo lời anh, đến Chu Thị gặp người liên lạc, bán xong đem tiền về?”

Lưu Thế Vinh suy tính một hồi – lãnh đạo mới chẳng ưa gì ông, ông đã hơn bốn mươi, muốn thăng chức là điều rất khó. Nếu đem số đồ này quy đổi thành tiền, chẳng bằng ông dứt khoát Nam tiến làm ăn, khỏi để sau này bị lật tẩy chuyện cũ mà phải ngồi tù.

“Đợi bán được đồ thì em thuê một căn nhà ở đó chờ tôi. Tôi sẽ nghĩ cách kiếm thêm vài món đồ tốt nữa, rồi ly hôn đến tìm em. Mình nắm trong tay số tiền này, sống những ngày vui vẻ an nhàn.”

“Anh không phải đang dỗ em đấy chứ?” Liễu Thúy Liên ánh mắt ngập tràn tình cảm nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi, muốn cùng cô đến phương Nam sống cuộc đời sung túc. Trong lòng cô cảm thấy, bao năm chờ đợi cũng đáng giá.

“Thế… anh nỡ bỏ vợ và hai cô con gái của anh sao?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, anh còn quan tâm gì đến tụi nó nữa. Em lại sinh cho anh một thằng c* kháu khỉnh là được rồi…”

Vừa nói, Lưu Thế Vinh vừa bất chấp tất cả, bế người phụ nữ vào phòng ngủ, cả đêm đó không về nhà.

……

Hôm nay nhà máy cơ khí có đoàn khảo sát của đơn vị anh em tới thăm. Chủ tịch công đoàn và giám đốc nhà máy đích thân dẫn đoàn đi tham quan toàn bộ nhà máy, điểm dừng chân cuối cùng là tòa nhà lưu trữ hồ sơ của nhà máy.

Trải qua gần hai tháng chiến đấu, tòa nhà tư liệu đã hoàn toàn khác xưa. Tường ở tầng một và hai được sơn lại, từng hàng kệ sắt theo quy chuẩn được sắp xếp gọn gàng. Tài liệu được phân loại theo chủ đề, niên đại, có bảng tra cứu đầy đủ – giờ đây muốn tìm gì cũng vô cùng tiện lợi.

Đại diện đoàn khảo sát mắt sáng rỡ:

“Phòng tư liệu này tốt đấy. Bên nhà máy trọng điểm miền Nam của chúng tôi, phòng lưu trữ rối như tơ vò. Lần trước tôi muốn tìm bản vẽ động cơ bản nháp của năm năm trước, tìm nửa tháng trời vẫn không ra.”

Người đang nói là Phó bí thư Tiền của nhà máy trọng điểm miền Nam. Giám đốc nhà máy Cơ khí Tần Xuyên – giám đốc Cát – liền mỉm cười đáp lời:

“Nhờ có hai cán bộ tư liệu mới đến, mất hai tháng mới chỉnh lý lại được toàn bộ tầng một, tầng hai. Nếu các anh lên tầng ba, sẽ thấy nơi này trước đây hỗn độn cỡ nào.”

“Ồ? Vậy thì phải lên xem thử.” Phó bí thư Tiền tỏ ra hứng thú. Cả đoàn kéo nhau lên tầng ba, nhìn thấy hai nữ cán bộ lưu trữ trẻ trung xinh xắn đang cặm cụi phân loại đống tài liệu chất cao như núi. Trời thì lạnh, vậy mà hai cô đã cởi áo khoác, trán ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy ngay cả khi không có ai giám sát, các cô cũng chẳng hề lười biếng.

Phó bí thư Tiền lập tức có thiện cảm với hai cô gái trẻ, giám đốc Cát liền giới thiệu: “Đồng chí Tiểu Khương và Tiểu Tôn là hai cán bộ tư liệu của nhà máy chúng tôi.”

Nghe nói việc chỉnh lý phòng lưu trữ là do Khương Từ chủ động đề xuất, phó bí thư Tiền tán thưởng: “Cô gái trẻ rất có ý tưởng.”

Ông quay sang nói với những người bên cạnh: “Các đồng chí nhìn xem, lúc đầu đừng sợ phiền phức. Một khi đã chỉnh lý rồi, mấy năm sau cũng đều thuận tiện.”

“Vâng, phó bí thư Tiền nói đúng lắm.” Người đi cùng mỉm cười nói: “Hay là mời hai đồng chí Tiểu Khương và Tiểu Tôn đến nhà máy trọng điểm miền Nam của chúng tôi, giao lưu chút kinh nghiệm với bên lưu trữ của chúng tôi, phó bí thư thấy thế nào?”

“Được chứ.” Phó bí thư Tiền lập tức đồng ý: “Chỉ không biết giám đốc Cát có đồng ý cử đoàn khảo sát đến nhà máy chúng tôi tham quan không?”

Giám đốc Cát tất nhiên là đồng ý, nghe nói Tập đoàn Trọng điểm miền Nam vừa mới đưa vào một dây chuyền sản xuất tiên tiến nhất, ông đã sớm muốn sang đó tham quan. Thế là lập tức đồng ý ngay, tổ chức một đoàn khảo sát gồm các cán bộ kỹ thuật chủ chốt, đoàn khảo sát của Tần Xuyên rầm rộ cùng các đồng chí của Tập đoàn Trọng điểm miền Nam, đến trạm dừng cuối cùng là Kinh thị rồi mới quay về.

Khương Từ và Tôn Phi Phi được cử đi trước, ngồi tàu lửa đến Tập đoàn Trọng điểm miền Nam, chính là đến thành phố Châu.

Ba ngày sau, Khương Từ và Tôn Phi Phi được tài xế của nhà máy đưa đến ga tàu. Chuyến này là công tác, ăn ở đi lại đều được thanh toán, Khương Từ thì khá bình tĩnh, còn Tôn Phi Phi thì hào hứng không chịu nổi.

“Tiểu Khương, tớ vui quá, lớn bằng từng này rồi mà chưa từng ra khỏi Tần Xuyên, tớ còn chưa từng đi tàu lửa nữa cơ. Thành phố Châu xa lắm đúng không? Mình phải ngồi tàu tận hai ngày ấy nhỉ?”

Tôn Phi Phi kéo theo một cái vali to đùng, xách rất vất vả, Khương Từ liền đổi túi xách của mình với cô: “Cậu cầm cái này đi, mình chỉ đi có một tuần thôi mà, cậu mang nhiều đồ vậy làm gì?”

“Đều là quần áo ấy mà, áo bông chiếm chỗ lắm chứ bộ.”

Khương Từ bật cười, khẽ chọc vào trán cô: “Mình nói với cậu bao nhiêu lần rồi, phía Nam ấm hơn mình nhiều, bên đó giờ còn hai mươi độ, cậu mang nhiều áo dày như vậy cũng không mặc được đâu.”

Tôn Phi Phi chưa từng đến miền Nam, xấu hổ vỗ vỗ chiếc áo bông hoa đang mặc: “Mẹ mình không tin, cứ bắt mình mang theo.”

Hai người soát vé vào sân ga, mọi người đều lên tàu rất trật tự. Khương Từ bị ai đó va phải, người phụ nữ kia sợ tàu sắp chạy, chạy vội quá nên đ.â.m sầm vào cô, cái bọc lớn đeo trên vai rơi xuống đất, rơi “loảng xoảng” một tiếng, âm thanh rất vang và giòn.

Khương Từ còn chưa kịp nói gì, người phụ nữ kia đã mắng lên: “Cô mù à? Làm hỏng đồ của tôi thì sao đây?” Liễu Thúy Liên hốt hoảng nhặt bọc lên, bên trong là hơn chục cân vàng thỏi lớn, còn có hai bức tranh chữ được bọc kỹ bằng quần áo, không biết có bị va đập hỏng gì không, nhân tình của cô nói tranh chữ rất quý, hư hỏng thì không bán được, nhưng cô cũng không dám mở ra xem lúc này.

Liễu Thúy Liên tức giận trừng mắt nhìn Khương Từ: “Đồ trong bọc của tôi quý lắm đấy, hỏng rồi cô đền nổi không?”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 77: C24.1



Chương 24: Đừng hoảng

“Đền nổi hay không thì chị cũng phải mở ra xem đã chứ?” Khương Từ giật lấy bọc mà cô ta vừa nhặt lên, nặng trĩu trong tay: “Nào, chị mở ra trước mặt mọi người xem thử đi, nếu hỏng tôi sẽ đền.”

Cô nhận ra người này – Liễu Thúy Liên của xưởng chế biến đậu phụ, là nhân tình của Lưu Thế Vinh, chính là người mà ở trạm tiếp theo sẽ gặp Cố Thanh Xuyên, rồi ở trước mặt Hình Lão Tam nói ra chuyện anh là con rể của Thôi Bình Châu, khiến nhiệm vụ lần này thất bại.

Tôn Phi Phi bất bình thay cho Khương Từ, rõ ràng là người phụ nữ này va phải người ta còn không xin lỗi, giờ còn định giở trò ăn vạ. Vừa mới ra cửa đã gặp loại người thế này, thật xui xẻo: “Đúng đấy, chị mở ra xem nào, xem là cái gì mà tụi tôi không đền nổi.”

Liễu Thúy Liên không dám mở bọc ra giữa đám đông, viện cớ tàu sắp chạy, vội chen lên phía trước để lên tàu trước: “Thôi bỏ đi, nể tình hai cô còn nhỏ tuổi, tôi không chấp.”

Ngay cả nhân viên soát vé cũng chỉ biết lắc đầu bất lực, mỗi ngày có bao nhiêu hành khách đi đi lại lại, người không có ý thức thế này anh ta thấy nhiều rồi: “Hai cô gái mau lên tàu đi.”

Sau khi lên tàu, Khương Từ cứ đi theo sau Liễu Thúy Liên. Cô biết ở trạm tiếp theo, Cố Thanh Xuyên sẽ gặp người phụ nữ này, nếu trùng hợp mà ở cùng toa thì rắc rối to. Cô phải giúp Cố Thanh Xuyên, nhất định phải tìm cách đuổi người phụ nữ này sang toa khác.

Nếu muốn cô ta không gây rối, chỉ cần lôi cái bọc ra giữa toa rồi mở toang, chắc chắn cảnh sát tàu sẽ lập tức áp giải cô ta xuống đồn, nhưng như thế sẽ đánh rắn động cỏ. Hành khách sẽ xôn xao bàn tán, mà tới trạm sau kiểu gì an ninh cũng bị siết chặt, đến lúc đó Hình Lão Tam sẽ cảnh giác hơn, Khương Từ sợ làm hỏng chuyện lớn của ba Thôi.

Đúng lúc ấy, thật khéo, chỗ ngồi của cô và Tôn Phi Phi lại nằm ngay đối diện Liễu Thúy Liên.

Khương Từ dừng bước, thấy Liễu Thúy Liên đã ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, tay vẫn ôm chặt bọc hành lý, không chịu để lên giá đỡ. Người bên cạnh bắt chuyện, cô ta cũng không thèm đáp lại.

Cô quay sang nói với Tôn Phi Phi: “Đợi lát nữa có nhân viên tàu đi qua, mình hỏi thử có thể mua bổ sung vé giường nằm không, ngồi đây nghỉ chút đã.”

“Cậu nghĩ chu đáo thật đấy.” Tôn Phi Phi vừa nghe đến việc phải ngồi tàu hơn ba bốn chục tiếng, lưng eo đã thấy mỏi nhừ.

Khương Từ xách cái va-li to tướng của Tôn Phi Phi, nhìn là biết rất nặng, hai thanh niên ngồi ở dãy ghế đối diện lập tức đứng dậy: “Cô gái, cần tụi tôi giúp không?”

Hai người trông tầm hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, cao ráo tuấn tú, đứng dậy là thấy rõ chiều cao không dưới mét tám hai. Tôn Phi Phi đỏ ửng cả vành tai, giọng cũng nhỏ lại, không còn oang oang như thường ngày: “V-vâng… cảm ơn nhé…”

Hai chàng trai trẻ đang chuẩn bị giúp họ cất hành lý, Khương Từ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng nhấc cái vali to đùng của Tôn Phi Phi lên giá hành lý, sau đó lại thản nhiên đặt luôn túi xách của mình lên.

Tôn Phi Phi thở dài trong lòng: “Bạn mình… khỏe lắm.” Có một người bạn tay khỏe như thế, đôi khi cũng hơi phiền toái.

Hai chàng trai rất thân thiện, mỉm cười đáp lại: “Cô gái này khỏe thật.” Rồi ngồi lại vào chỗ.

Tôn Phi Phi ghé sát tai Khương Từ thì thầm: “Tiểu Từ, hai người đó đẹp trai ghê, khí chất còn hơn đám thanh niên ở nhà máy mình ấy. Nếu lúc nãy cậu chịu giả vờ yếu đuối một chút, chắc mình đã hỏi được họ là người ở đâu rồi. Không biết họ có phải người Tần Thành không nữa?”

Khương Từ không nhìn sang bên kia, thản nhiên đáp: hỏi rồi người ta cũng chưa chắc nói thật. Hai người đẹp trai đó cô đã gặp rồi — hôm nọ ở ngoài phòng làm việc của ba Thôi. Hai người này giả làm dân thường để lên tàu, ừm... chắc là làm bình phong cho Cố Thanh Xuyên?

Còn về đẹp trai… giờ cô miễn dịch rồi. Đẹp cỡ nào đi nữa cũng không bằng Thanh Xuyên của cô.

Liễu Thúy Liên nhìn thấy Khương Từ và bạn đồng hành ngồi ngay đối diện mình thì căng thẳng ôm chặt gói hành lý: “Ghế trống nhiều như vậy, sao cứ phải ngồi chỗ tôi chứ.” Bây giờ cô ta thấy ai cũng có vẻ khả nghi, tàu phải đi hai ngày một đêm, chỉ cần chợp mắt là không chừng đồ trong tay đã bị người ta khoắng mất. Cô ta quyết định sẽ không ngủ một phút nào.

Khương Từ cố tình đưa tay chạm vào gói hành lý cô ta ôm chặt: “Bên trong có gì quý thế? Mau mở ra xem thử có bị hỏng không đi, tôi không tin nhà tôi không đền nổi đâu.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Liễu Thúy Liên trong lòng khinh bỉ — nhà cô cho dù giàu đến mấy cũng không đủ tiền đền, gói này mà có rơi mất nửa cục vàng thôi thì bán cả biệt thự nhà cô cũng chưa chắc đủ. Cô ta xẵng giọng: “Thôi đi, tôi rộng lượng không chấp với cô, đừng có hỏi lung tung nữa.”

“Vậy chắc là thứ quý giá lắm nhỉ?” Khương Từ cố ý nói lớn: “Ôi chao, đi hơn ba mươi tiếng cơ đấy, sau còn có thêm nhiều người lên nữa, cô nhớ giữ kỹ nha. Cô yên tâm, tôi thì không nhòm ngó đâu. Lát nữa tôi đi mua thêm vé giường nằm, một khoang có sáu người, mỗi người một giường, ôm đồ trong lòng ngủ cũng chẳng sợ bị trộm.”

Chưa bán được đồ, Liễu Thúy Liên ban đầu còn tiếc tiền không muốn mua vé giường nằm. Nhưng nghĩ đến toa ghế cứng đông người lộn xộn, chi bằng bỏ ra chút tiền mua vé giường nằm còn hơn. Trong lòng cô ta âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa khi nhân viên tàu đến sẽ bổ sung một vé giường nằm.

Đã quyết định xong, cô ta quay đầu đi, không nói chuyện với Khương Từ nữa.

Chẳng bao lâu, tàu bắt đầu lăn bánh, có nhân viên soát vé đến kiểm tra. Khương Từ nhân cơ hội hỏi:

“Đồng chí ơi, giờ còn có thể bổ sung vé giường nằm không ạ?”

“Để tôi kiểm tra.”

Nhân viên tàu ngoài việc soát vé còn có thể hỗ trợ hành khách mua thêm vé giường nằm nếu còn. Anh ta xem cuốn sổ đăng ký trong tay, nói:

“Toa số 11 chỉ còn trống một giường thôi, nhưng hai người các cô chỉ có thể mua thêm được một vé.”

“Vậy chúng tôi lấy một vé trước, nếu có thêm giường trống thì mua thêm sau.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 78: C24.2



Khương Từ quay sang nói với Tôn Phi Phi:

“Phi Phi, cậu đi giường nằm trước đi.”

Tôn Phi Phi lần đầu tiên ra khỏi nhà, nào dám rời Khương Từ, cô lắc đầu quầy quậy:

“Không được đâu, nếu không mua được cả hai thì tớ ngồi đây với cậu. Tớ không dám đi một mình.”

Liễu Thúy Liên từ bên trong chen ra:

“Đồng chí, họ không cần thì tôi mua. Xin hỏi cần bù bao nhiêu tiền?”

Nhân viên tàu nhìn cô ta một cái, nhận ra đây chính là người phụ nữ vừa rồi đụng vào cô gái nhỏ mà không chịu xin lỗi, lại còn đòi tiền. Ấn tượng cực xấu, anh ta vẫn quay sang hỏi Khương Từ:

“Cô gái, hai cô có thể mua một vé trước, lát nữa vài trạm nữa sẽ có thêm giường trống, đến lúc đó bổ sung thêm cũng được.”

Có thể mua một vé là quý rồi.

Liễu Thúy Liên quýnh lên — chỉ còn một giường, đợi thêm không biết khi nào mới có. Cô ta còn có thể đợi, nhưng đồ quý giá trong tay thì không.

“Đồng chí nhân viên, anh thiên vị người đẹp thì có, thiên lệch rõ ràng, thái độ làm việc như thế có vấn đề đấy nhé! Tôi sẽ kiện lên trưởng tàu!”

Nhân viên tàu tức đến muốn nổ phổi, chuyện này mà cũng lôi tới vấn đề giác ngộ tư tưởng, còn có lý nữa không đây?

“Dù gì cũng phải có trước có sau chứ? Đây là người ta hỏi trước, bạn cô ấy không chịu đổi, cô ấy cũng chưa nói là không cần.”

Mục đích của Khương Từ là muốn Liễu Thúy Liên rời khỏi toa này, cô nói:

“Vậy đổi cho chị ta đi, không thì lát nữa chị ta lại nói những lời còn khó nghe hơn, ra ngoài là không muốn chuốc bực vào người.”

Liễu Thúy Liên đắc ý, phụ nữ lanh chanh một chút là không thiệt, cô ta đứng dậy:

“Thế còn chờ gì nữa, đưa tôi qua toa giường nằm đi chứ.”

Nhân viên tàu đã gặp đủ kiểu hành khách, người hiền thì hay bị bắt nạt. Có điều cô gái này trông cũng không phải dễ bắt nạt gì. Thôi, không nghĩ nữa, anh ta dịu giọng:

“Lát nữa có giường trống, tôi sẽ quay lại bổ sung cho các cô.”

“Cảm ơn anh nhé.” Khương Từ cười ngọt ngào, trong lòng thầm thấy chuyện này xử lý cũng suôn sẻ, vài tiếng nữa là anh Xuyên lên tàu, chỉ cần không bị vạch trần thân phận là được. Thân phận của ba Thôi đặc biệt, tuyệt đối không thể để Hình Lão Tam biết anh Xuyên là con rể tương lai của ông. May mà Hình Lão Tam đã rời khỏi Tần Thành từ một năm trước, giấu hắn là đủ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hai chàng trai ngồi cạnh cũng đứng dậy rời đi, Tôn Phi Phi len lén liếc một cái, thấy hai người đó đang cầm cốc đi lấy nước nóng.

Khổng Nghiêm vặn nắp bình giữ nhiệt, đổ nước nóng bên trong ra rồi rót đầy nước mới, giả vờ như đang làm chuyện rất bình thường, rồi ghé sát người bên cạnh nói nhỏ:

“Lập ca, Khương Từ là vợ chưa cưới của Cố Thanh Xuyên, Cố Thanh Xuyên lên tàu ở ga Tư Thủy, đi cùng Hình Lão Tam. Chút nữa tính sao đây?”

Hai người bọn họ, chính là hai quân nhân trẻ từng có mặt trong văn phòng của Cục trưởng Phó Chính ủy, ông Thôi Bình Châu.

Khổng Nghiêm rất không phục việc để Cố Thanh Xuyên – một kẻ lăn lộn ở Hắc Thủy Hà – tham gia nhiệm vụ quan trọng thế này.

Tần Lập lớn hơn một tuổi, là đội trưởng của tổ hành động đặc biệt lần này.

Cô gái đó, anh ta từng gặp hai lần.

Lần đầu là ở nhà của Cục trưởng Thôi, anh ta nhìn ra ngoài từ thư phòng, đúng lúc ánh mắt cô quét ngang qua.

Lần thứ hai là trên xe buýt ở thành phố Tần, anh phát hiện khi thay đồ lính đã quên mang theo tiền, cô gái ấy bước lên từ phía sau, mua hai vé xe, đưa cho anh một tấm, suốt quá trình không nói một lời, chỉ lúc đưa vé thì nháy mắt với anh.

Tần Lập tin rằng cô gái ấy đã nhận ra anh, rất lanh lợi.

Hơn nữa lúc vừa lên xe, cô cũng tỏ vẻ không quen biết, cô ấy chưa chắc không biết Cố Thanh Xuyên đi chuyến này để làm gì.

Việc Liễu Thúy Liên lên tàu là nằm ngoài dự liệu của họ.

Hai người còn đang nghĩ cách đẩy cô ta sang toa khác thì cô gái nhỏ đã ra tay trước, thật sự giúp họ gỡ rối.

Tần Lập nói: “Cậu xem cô ấy nghĩ cách đẩy Liễu Thúy Liên đi toa nằm, chứng tỏ cô ấy hiểu chuyện, đừng lo.”

Hai người mượn cớ đi lấy nước nóng, nói với nhau vài câu rồi quay về chỗ ngồi.

Từ đầu đến cuối, Khương Từ không liếc nhìn về phía này lấy một lần, chỉ có Tôn Phi Phi thỉnh thoảng nghiêng đầu len lén nhìn vài cái.

Hai người họ lên tàu lúc hai giờ chiều, sáu tiếng sau, tàu dừng ở ga Tứ Thủy.

Hành khách lên xuống chen chúc nhau.

Xe lửa thời ấy vẫn là kiểu ghế đối mặt, ở giữa có một cái bàn nhỏ.

Hành khách bên cạnh Khương Từ vừa xuống, khi tàu sắp chuyển bánh, lại có hai người mới lên và đứng cạnh họ.

Tôn Phi Phi đang ngả đầu ngủ gật trên vai Khương Từ, cô hé mắt nhìn, thấy rõ hai người đàn ông ngồi đối diện, liền kinh ngạc đẩy Khương Từ tỉnh lại.

“Tiểu Từ, cậu mau dậy xem, không phải là…”

Đây chẳng phải là Cố Thanh Xuyên sao? Vị hôn phu của Tiểu Từ, sao anh ta lại lên tàu ở ga Tứ Thủy? Cao ráo, chân dài mà lại gầy gò, chẳng hiểu vì sao lại cạo đầu trọc lốc như đầu đinh, ánh mắt lạnh băng, khí chất đúng chuẩn đầu sỏ xã hội đen khiến người lạ không dám tới gần.

Sao chị Tiểu Từ không đánh c.h.ế.t anh ta đi chứ.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 79: C24.3



Cố Thanh Xuyên lạnh lùng nhìn hai cô gái đối diện, sắc mặt không chút biểu cảm. Bên cạnh anh là một người đàn ông ngoài bốn mươi, hơi phát tướng, ánh mắt cứ đảo tới đảo lui trên người ba người bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Khương Từ.

Cô gái này quá xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo đến lạ, không giống những cô gái mới lớn hay phụ nữ đã có chồng khác – bị người ta nhìn vài cái đã đỏ mặt quay đi – cô mới bị nhìn có hai lần mà đã trừng mắt lại rồi.

Họ Hình – Hình lão Tam – vốn là người vô cùng thận trọng. Lúc còn ở Tứ Thủy, ông ta từng gặp Cố Thanh Xuyên chuyên buôn bán tranh chữ lậu. Một năm trước, ông từng đánh nhau với Cố Thanh Xuyên ở chợ đen Tần Thành, không đánh không quen, không ngờ Cố Thanh Xuyên lại mang theo đồ tốt như thế.

Khi Cố Thanh Xuyên đưa tranh ra cho ông ta xem, Hình lão Tam là người sành sỏi, đã nhận ra đó là bút tích thật của một danh gia thời Đường. Hơn nữa, ông ta biết bà nội của Cố Thanh Xuyên từng là tiểu thư nhà giàu, của hồi môn năm xưa được ca tụng là mười dặm hồng trang. Nghe nói mười năm trước, dù đã bị tịch thu nhưng vẫn còn để lại cả xe tải hàng hóa.

Cố Thanh Xuyên nói, số bị tịch thu chưa đến một nửa, nửa còn lại được chôn trong núi ở Tần Xuyên. Nếu giá cả hợp lý, anh ta có thể dẫn bọn họ tới đào lên.

Hình lão Tam đã liên lạc với ông trùm ở Châu Thị, ông trùm bảo dẫn Cố Thanh Xuyên về để kiểm tra thử.

Giờ gặp người quen của Cố Thanh Xuyên, dĩ nhiên ông ta không bỏ qua cơ hội thăm dò. Hình lão Tam cười hỏi:

“Các cô em nhỏ định đi đâu thế? Hai cô quen với anh em của tôi à?”

“Quen thì sao nào? Đừng có mà giở trò làm quen với chúng tôi.” Khương Từ ngẩng cằm, bực bội trừng mắt với người đàn ông trung niên nói:

“Ở Tần Thành, hắn là trùm lưu manh nổi tiếng đấy. Ông xưng huynh gọi đệ với hắn, chắc chắn cũng chẳng phải người tốt. Tôi không muốn nói chuyện với ông.”

Cô đứng dậy, lấy từ trong túi vải mang theo một túi đồ ăn, kéo tay Tôn Phi Phi nói:

“Phi Phi, chúng mình đi toa ăn hâm bánh bao nhé.”

Trong lòng Hình lão Tam nhẹ nhõm hẳn, lời cô gái cũng chứng thực rằng Cố Thanh Xuyên ở Tần Thành đã không còn đường lui, chỉ có thể dựa vào chợ đen Hắc Thủy Hà để sống qua ngày. Giờ chính sách nới lỏng một chút, hắn mới lấy mấy món đồ tốt giấu trong nhà ra bán, vừa hay bị ông ta gặp được, giao cho việc lớn thế này, xem ra lần này mình sẽ được nở mày nở mặt với ông trùm rồi.

Tim Khương Từ đập thình thịch, kéo Tôn Phi Phi chạy một mạch đến toa ăn. Tôn Phi Phi như chìm trong mây mù, nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Từ, cậu cũng cảm thấy có gì đó không ổn phải không? Người đàn ông bên cạnh Cố Thanh Xuyên đúng là sói đội lốt cừu, mặt thì cười nhưng trong mắt toàn là sát khí.”

“Ừ, anh Thanh Xuyên cũng không chủ động nói chuyện với tụi mình, chắc chắn là đang làm việc gì đó rất quan trọng. Chúng ta đừng làm phiền anh ấy, cứ giả vờ không quen là được.”

Khương Từ rất nhỏ giọng dặn dò Tôn Phi Phi:

“Nếu cậu không biết diễn cho giống thì đừng nói gì cả.”

Nhân viên toa ăn rất tốt bụng, giúp hai người hâm nóng bánh bao thịt, trong lòng thầm nghĩ hai cô gái nhỏ này ăn khỏe thật.

“Mười cái bánh bao to, mấy cô ăn nổi hết à?”

Khương Từ nhận lấy, cười nói:

“Ăn không hết thì chúng tôi có thể nhường lại cho người cần mà.”

Cô thấy Cố Thanh Xuyên lên xe cũng không mang theo gì để ăn. Người đàn ông này là vậy, không ai chăm lo thì có thể để bản thân đói đến ngất.

Bánh bao thịt thơm lắm, sau khi hâm nóng, mùi thơm nồng nặc lan ra, không thể giấu nổi. Vừa mới trở về ghế, Khương Từ cắn một miếng nhỏ, Hình lão Tam đối diện đã phải nuốt nước miếng ừng ực.

Trước khi lên tàu, bọn họ còn chưa ăn trưa, giờ bị mùi thịt làm cho đói đến dính bụng, thèm thuồng bánh bao trong tay cô gái nhỏ đối diện.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Cô em, hai cô gái các cô cũng không ăn hết mười cái bánh bao đâu, hay là bán cho tôi với huynh đệ tôi vài cái đi?”

“Ai là em gái anh chứ, anh bớt giở trò làm quen đi.” Khương Từ trừng mắt liếc hắn, rồi nói:

“Chúng tôi là đại diện đoàn khảo sát của Nhà máy cơ khí Tần Xuyên, đến Tập đoàn Công nghiệp Nặng phương Nam để giao lưu kinh nghiệm, đến Châu Thị sẽ có xe đón. Anh đừng có giở trò gì với tụi tôi.”

“Đâu dám đâu dám.” Trong lòng Hình lão Tam lại càng yên tâm hơn, thì ra hai cô gái này đến Châu Thị xa xôi như vậy là để đi công tác ở Tập đoàn Công nghiệp Nặng phương Nam.

Khương Từ nói xong những điều cần nói, mới tiếp lời:

“Muốn ăn hả? Lấy tiền ra mua, năm hào một cái.”

“Sao cô không đi cướp luôn đi?” Ở nhà ăn quốc doanh cũng chỉ bán có một hào một cái, vậy mà cô ta mang lên tàu lại bán gấp năm lần, đúng là biết làm ăn.

“Anh có thể không mua mà.”

Khương Từ và Cố Thanh Xuyên ngồi ở hàng trong cùng sát cửa sổ, đôi chân dài của Cố Thanh Xuyên bị ép đến co cả lại dưới bàn nhỏ. Khương Từ vươn tay nhéo một cái, người đàn ông vẫn đang giả vờ nhắm mắt ngủ lập tức bị nhéo tỉnh, ánh mắt đăm đăm nhìn cô.

Khương Từ kiêu ngạo ngẩng mặt, rồi còn ra vẻ ghét bỏ mà đẩy qua bốn cái bánh bao thịt: “Nếu không phải thấy anh đẹp trai, tôi chẳng thèm bán cho anh đâu. Nhìn cái gì mà nhìn, đưa tiền đi.”
 
Back
Top Bottom