Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 60: C19.5



Lão Tần là thợ cả ở phòng lò hơi, tuần này làm ca tối. Trong lúc bàn giao ca, ông thấy người đàn ông trước kia vốn luôn ủ rũ, giờ đây lại rạng rỡ hẳn lên, chẳng còn dáng vẻ luộm thuộm ngày xưa nữa. Cố Kiếm Sinh cởi bỏ áo khoác dính than khi làm việc, rửa sạch tay mặt dính bụi lò, gọn gàng sạch sẽ.

Lão Tần cười trêu chọc: “Trong nhà có đàn bà quả là khác hẳn, tan ca còn bày đặt chải chuốt, về nhà rửa không được à?”

Cố Kiếm Sinh cười ngượng: “Lai Phượng nói muốn đợi tôi cùng tan ca, cô ấy sạch sẽ kỹ lắm…”

Lão Hứa vợ mất từ năm ngoái, đến giờ vẫn chưa tìm được ai thích hợp để sống chung. Quý Lai Phượng là góa phụ nổi tiếng xinh đẹp, vòng eo mảnh như liễu, ở nhà máy thì khỏi phải nói, từ đám đàn ông độc thân, đến cả mấy gã đã có vợ cũng chẳng ai không thèm thuồng trong lòng. Không ngờ cuối cùng lại để Cố Kiếm Sinh lấy được.

Quý Lai Phượng sao lại để mắt đến anh ta nhỉ?

Lão Hứa ghen tị ra mặt: “Chẳng phải chỉ là cưới góa phụ thôi sao, nhìn anh kênh kiệu kìa, tôi xem thím Quý chịu đựng anh được bao lâu.”

Cố Kiếm Sinh đỏ bừng mặt vì tức: “Tôi cưới cô ấy, thì cô ấy không còn là góa phụ nữa. Nếu anh còn dám ăn nói vớ vẩn, tôi đ.ấ.m cho một trận giờ!”

Lão Tần nhìn ra ngay lão Hứa đang ghen, đá cho một cú về phía lò hơi: “Đi làm đi, giỏi thì cũng tìm lấy một bà vợ đi, chỉ biết cãi miệng thì không đáng mặt đàn ông.”

Quý Lai Phượng đường hoàng đứng trước cửa phòng lò hơi toàn đàn ông đợi chồng mình, Cố Kiếm Sinh nghĩ đến chuyện tối qua, mặt đỏ bừng lên: “Em đến rồi à? Có đợi lâu không?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Trò chuyện với Tiểu Từ một lúc ấy mà.” Quý Lai Phượng khoác tay Cố Kiếm Sinh, trong ánh mắt ghen tị và lời trêu chọc của đám đàn ông thô lỗ trong phòng lò hơi, hai người rời khỏi nơi oi bức đó.

Lão Hứa nghiến răng "xì" một tiếng, răng sau suýt nữa rụng: “Cố Kiếm Sinh cái thằng rùa đen, vận may thế quái nào lại tốt vậy chứ.”

Nhà máy cơ khí là một nhà máy lớn với mấy nghìn người, tuy chia ca tan làm nhưng vào giờ này ở cổng nhà máy cũng chật ních người. Gia đình có hai vợ chồng cùng làm trong nhà máy cũng không ít, nhưng giống như Quý Lai Phượng khoác tay chồng mình ra về một cách đàng hoàng thế này, đúng là hiếm thấy.

Cố Kiếm Sinh đỏ bừng cả mặt, lại nghĩ đến việc vợ xinh như thế còn chẳng chê anh chỉ là người đốt lò, thì mình còn gì phải tự ti nữa?

Anh ưỡn ngực: “Em vừa trò chuyện gì với Tiểu Từ vậy? Con bé hôm nay đi làm thuận lợi chứ?” Anh và Quý Lai Phượng kết hôn, Tiểu Xuyên đến giúp, Tiểu Từ cũng gửi lễ mừng, ân tình này không thể không ghi nhớ.

Quý Lai Phượng kể: “Cung Lệ Bình bắt hai cô bé tìm tài liệu từ mười mấy hai chục năm trước, nếu không tìm ra thì không cho tan làm. Vừa khéo bị em bắt gặp.”

“Cô bé đó cũng có chính kiến lắm, nhân cơ hội đề xuất việc chỉnh lý lại toàn bộ ba tầng kho tài liệu, em cũng thuận tay chấp thuận luôn.”

Mười năm trước Cố Chính Sơ là giám đốc nhà máy, khi đó Quý Lai Phượng cũng đã làm trong nhà máy, cô đương nhiên từng nghe nói chuyện này. Cố Kiếm Sinh cũng vì chuyện ấy mà gặp vận rủi, nếu không bây giờ anh ấy đã là trụ cột kỹ thuật trong nhà máy rồi.

Quý Lai Phượng nói: “Tiểu Khương Từ có phải đang muốn tìm bản thảo thiết kế động cơ mà năm đó sư phụ anh để lại không? Nhưng con bé làm sao mà biết được chuyện đó nhỉ?”

“Có lẽ là ông nội nó nói cho biết.” Vừa nhắc đến Cố Chính Sơ, Cố Kiếm Sinh lại thấy đau lòng.

Đó là anh họ của anh, cũng là sư phụ của anh, lúc mất chính anh đi thu dọn thi thể. Một người học vấn uyên bác, nho nhã như vậy, lại bị đánh đến mức mắt bị móc ra, anh không dám đợi Tiểu Xuyên khi ấy mới mười tuổi đến nhìn, liền tự mình quyết định hoả táng luôn, anh sợ đứa trẻ đó không chịu nổi khi thấy cha mình thê thảm như vậy.

“Cô ấy không thể tìm thấy bản thiết kế trong kho tư liệu đâu.” Cố Kiếm Sinh nói: “Nó bị người ta giấu rồi, ngay cả anh cũng không biết giấu ở đâu.” Nếu tìm được, anh đã sớm lên tiếng kêu oan thay sư phụ rồi.

“Không tìm được cũng không sao, ít nhất có thể khiến những kẻ kia sốt ruột, mà đã sốt ruột thì dễ mắc sai lầm.” Quý Lai Phượng nhẹ nhàng phủ tay lên bàn tay đang run lên vì tức giận của chồng, dịu giọng an ủi: “Cứ để con bé khuấy lên một trận cũng tốt, biết đâu kẻ đã giấu bản thiết kế lại bị nó moi ra, sư phụ anh được minh oan, anh cũng có thể quay lại xưởng làm việc. Anh chờ đi, ngày đó sẽ không còn xa nữa.”



“Anh theo dõi em làm gì vậy, lần này thì bị em bắt quả tang rồi nhé.” Khương Từ từ góc đường khu tập thể nhảy ra, làm Cố Thanh Xuyên giật cả mình.

“À… tiện đường ngang qua nhà máy cơ khí, thấy em tan làm nên đưa em về một đoạn.” Cố Thanh Xuyên dứt khoát không giấu nữa, sánh vai đi bên cô: “Thuốc em cần anh hái rồi, em tự mang về nhé.”

“Anh không qua thăm Đại Hoàng sao?” Khương Từ kéo tay áo anh: “Hồi nhỏ lúc nào cũng đưa em về tận cửa nhà mà, đi thôi, mình cùng về.”

Khương Từ như sống lại cảm giác mười năm trước, mỗi ngày tan học đều có anh trai cao cao gầy gầy lớp lớn đứng đợi trước cổng trường. Năm đó những gia đình công nhân bình thường còn chưa có xe đạp, vậy mà Cố Thanh Xuyên đã có chiếc xe đạp khung 28, còn đẩy phía sau dạy cô tập chạy xe, làm bao bạn học nữ ngưỡng mộ không thôi.

Sau đó… Sau đó Cố Thanh Xuyên không còn đến tìm cô nữa.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 61: C19.6



Trước cổng nhà máy cơ khí, mấy chục chàng trai chưa có vợ đang tan ca đứng sững như trời trồng, cô gái mới đến thật xinh, vậy mà lại nắm tay một thanh niên mặc áo sơ mi xanh đậm rời đi, là ai mà ra tay nhanh như vậy chứ?

Một lão công nhân nhận ra, vỗ mạnh vào gáy một thanh niên đang ngây ngẩn: “Nhìn cái gì mà nhìn, cháu gái lớn nhà họ Khương đấy, có người rồi.” Họ còn vừa đi ăn cưới của Lâm Uyển và Thôi Bình Châu bên nhà họ Khương nữa mà. Thanh niên cao cao gầy gầy kia, chẳng phải là con trai của cố giám đốc nhà máy, Cố Thanh Xuyên sao?

Thật tiếc… Cha cậu ta mất không rõ ràng, mà cũng có vài công nhân lão làng mơ hồ đoán được giám đốc Cố năm đó là bị oan… nhưng ai dám nhắc đến đều bị điều đi làm ở những phân xưởng khổ cực nhất, từ đó không ai dám mở miệng nữa.

Một túi to đầy thuốc bắc, đến trước cửa nhà, Cố Thanh Xuyên đưa cho cô:

“Tiểu Từ, thuốc anh hái về rồi, nhưng chân của Đại Hoàng không thể lành lại đâu, em đừng cố công vô ích nữa…”

“Gâu gâu…”

Vài tiếng sủa vang dội vang lên trước cổng sân, cắt ngang lời Cố Thanh Xuyên. Đại Hoàng đã có thể nhận ra tiếng bước chân của Khương Từ, nó nôn nóng kéo lê đôi chân sau vẫn còn quấn băng, run rẩy bò đến cổng sân.

Khương Từ mở cổng, kinh ngạc khi thấy Đại Hoàng đã lết được đến đó. Chẳng lẽ linh tuyền có hiệu quả đặc biệt với vết thương mới? Hôm trước cô uống sữa pha linh tuyền, mấy vết trầy trên người cũng nhanh chóng lành lại.

Đại Hoàng đứng không vững, cửa vừa mở liền ngã nhào xuống đất, băng ở chân sau lại rỉ m.á.u ra.

Cô vội vàng bế nó lên, chú chó con rên lên một tiếng rồi cố sức l.i.ế.m tay cô.

“Anh Xuyên, thuốc của anh hiệu nghiệm thật đấy, chẳng lẽ anh hái được linh chi ngàn năm hay thần dược gì sao?”

Cố Thanh Xuyên: “…”

Chỉ là mấy loại thuốc thông thường thôi mà, chú chó này hồi phục kiểu gì thế?

Anh kiểm tra lại chân sau của Đại Hoàng, thay lại nẹp tre và băng gạc, nói: “Hôm nay Đại Hoàng vận động nhiều quá, không thể để nó nhảy nhót lung tung được, phải để nó nằm yên nghỉ ngơi mới được.”

“Vậy để em cố gắng trông nó, ban ngày đi làm thì để Tiểu Đình Hương trông giùm.”

Cố Thanh Xuyên gãi đầu đầy nghi hoặc: “Phán đoán của anh không thể sai được, chẳng lẽ phong thủy sân nhà em tốt thật à?”

Khương Từ không nhịn được bật cười: “Là do thuốc của anh tốt ấy chứ. Anh hái thêm một ít nữa nhé, em sắc thuốc mang cho ba Thôi uống, biết đâu ba ấy cũng có thể đứng dậy được đó!”

Cố Thanh Xuyên: “…”

Thôi Bình Châu đã liệt mười mấy năm rồi, chỉ mấy vị thuốc tầm thường này mà có thể khiến ông ấy đứng dậy?

Cô gái này, mơ mộng hơi nhiều rồi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Vậy… em cứ thử xem sao.” Cố Thanh Xuyên gật đầu: “Nửa tháng nữa là khó đào được thuốc rồi, mấy hôm nay anh sẽ tranh thủ tìm nhiều một chút, đem về phơi khô để dành.”

Anh có nên đi nhắc nhở Thôi Bình Châu một tiếng không nhỉ? Gần đây đừng uống mấy loại thuốc kỳ quái mà Tiểu Khương mang tới thì hơn…

Anh ngẩng đầu nhìn trời, rồi quay sang cô gái bên cạnh nói: “Anh đi tìm Khương Đại Sinh, lúc ngủ em nhớ khóa cửa lại nhé.”

Cố Thanh Xuyên đi rồi, Khương Từ chạy về phòng ngủ, lấy ra mười mấy giọt linh tuyền tích trữ đựng trong lọ thủy tinh y tế trong tủ. Cô đổ bớt một phần ba lọ thuốc nhỏ mắt mới mua ra ngoài, sau đó đổ linh tuyền đầy vào phần còn lại, rồi chạy đi tìm bà cụ Miêu.

“Bà ơi, cháu mua thuốc nhỏ mắt cho bà này.” Trong phòng tối om, Khương Từ bật đèn lên, thấy Tiểu Đình Hương đang cuộn người ở cuối giường, hai bà cháu đang ngủ rất say.

Tiểu Đình Hương tỉnh dậy, dụi mắt: “Chị Từ, chị đến rồi à.”

Bà Miêu cũng mở đôi mắt mờ đục ra: “Là Tiểu Từ à? Mấy giờ rồi? A Xuyên về chưa con?”

“Bà ơi, mới hơn sáu giờ thôi, anh Xuyên vừa mới ra ngoài.” Khương Từ đỡ bà dậy, đưa lọ thuốc nhỏ mắt cho Tiểu Đình Hương: “Tiểu Đình Hương, nhiệm vụ nhỏ thuốc cho bà giao cho em nhé, sáng tối mỗi ngày một lần, dùng hết rồi thì nói với chị.”

“Vâng vâng.” Tiểu Đình Hương gật đầu liên tục, việc chị giao, nhất định em sẽ làm thật tốt.

Trong bếp vẫn còn bữa tối do Cố Thanh Xuyên nấu: cơm rang trứng và một nồi canh nấm rừng. Khương Từ ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa: “Tiểu Đình Hương, anh em nấu ăn dở quá đi mất.”

Tiểu Đình vô cùng tán thành: “Anh trai nói, không thể để chị ngày nào cũng đến nấu cơm, muốn ăn thì phải tự học, chị đâu phải bảo mẫu. Chị Từ, chị dạy em nấu cơm đi, em học rất nhanh đấy.”

Khương Từ: “……” Vậy đợi cô gả qua rồi, là không nấu cơm luôn à? Người đàn ông này, đúng là kiểu người hay làm bộ làm tịch.

Cố Thanh Xuyên ngày nào cũng đi sớm về khuya. Đến cuối tuần đầu tiên sau khi Khương Từ đi làm, anh cuối cùng cũng chuẩn bị xong nguyên vật liệu để dựng nhà kính giữ ấm. Hôm nay được nghỉ, Khương Từ đang ngủ nướng ở nhà thì con Đại Hoàng trong sân lại sủa ầm ĩ. Cô khoác áo ngoài rồi ra mở cửa.

“Anh Xuyên.” Cô dụi dụi đôi mắt còn mơ màng buồn ngủ: “Hôm nay anh về sớm hơn thường lệ một tiếng đấy. Lần sau anh đừng gõ cửa nữa, cứ trèo tường vào đi, Đại Hoàng nhận ra anh, nó sẽ không cắn đâu.”

Đại Hoàng chạy vòng vòng quanh Cố Thanh Xuyên hai vòng, thân thiết vẫy vẫy đuôi.

Cố Thanh Xuyên: “……” Anh chỉ vào Đại Hoàng, con ch.ó giờ đã có thể nhảy nhót, tay run lên: “Anh cả tuần không gặp Đại Hoàng, vậy mà nó đã có thể chạy rồi? Em ngàn vạn lần đừng nói với anh là nó được mấy loại cỏ dại anh hái về chữa khỏi đó nhé.”

Khương Từ: “Chính là do mấy loại cỏ dại anh hái về chữa khỏi đó. Từ hôm nay trở đi, em sẽ bắt đầu dùng đám thuốc dại anh hái được để chữa chân cho ba em.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 62: C20.1



Chương 20: Xe đạp

Đại Hoàng nhanh chóng có thể đi tập tễnh, hoàn toàn không hợp với kiến thức y học, nên Cố Thanh Xuyên chỉ coi đó là một kỳ tích. "Hôm nay lại phải vào núi một chuyến, em thay quần áo đi, ăn sáng xong là đi luôn."

Khương Đại Sinh cũng tới rồi, cả đêm qua không ngủ, tinh thần rõ ràng không tốt bằng Cố Thanh Xuyên. Anh múc nước lạnh trong chum nhà Khương Từ rửa mặt, rồi qua loa dùng tay áo lau đi. "Anh Xuyên, anh có phải dẫn bà cụ Miêu đi khám mắt rồi không? Nãy em qua sân nhà anh, bà cụ lại có thể nhìn rõ em đấy."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Mắt bà thật sự khá lên rồi sao? Dạo này anh bận đến quay cuồng, vậy mà lại không nhận ra?

Cố Thanh Xuyên gần đây bận đến mức muốn chết, sáng về nhà là ngủ, chẳng hiểu sao cứ ngủ một mạch tới tận chiều. Tỉnh lại thì trên bếp đã có cơm Khương Từ nấu sẵn, có lẽ là vì ngủ ngon nên tinh thần và thể lực đều khá hơn hẳn trước kia. Bà nội và em gái có Khương Từ chăm sóc, chẳng ai buồn để ý đến anh, thành ra anh thật sự không phát hiện ra mắt bà đã đỡ hơn.

Khương Từ bưng bữa sáng ra, Cố Thanh Xuyên chẳng buồn ăn, lập tức chạy về sân nhỏ nhà mình, xông thẳng vào phòng bà nội: “Bà ơi, mắt bà khỏi rồi à?”

Bà cụ ngủ sớm dậy sớm, tuy chưa ra khỏi giường nhưng cũng đã tỉnh từ lâu. “Đừng làm ồn đến em con.”

Miêu Tú Lan vén chăn dậy, Cố Thanh Xuyên vội khoác áo cho bà. Trời lúc này chưa hẳn là lạnh lắm, nhưng bà nội ít ra ngoài, bên ngoài vẫn hơi lạnh.

Bà cụ bước ra sân, lúc này nhà nhà đều bốc khói bếp, ai nấy đang lo bữa sáng. Vài con chim sẻ lạc đàn phương Nam đậu trong sân, mổ sâu trên đất mà ăn. Bên ngoài sáng sủa, bà nhìn cháu trai cao lớn bên cạnh – người mà bà phải với tay mới chạm tới đầu – đôi tay run run chạm lên đó.

“Càng lớn càng giống cha con, đúng là như đúc từ một khuôn vậy.” Miêu Tú Lan đã nhiều năm không nhìn rõ gương mặt đứa cháu đích tôn, giờ phút này cuối cùng cũng nhìn kỹ được. “Cha con mất khi còn chưa đến bốn mươi tuổi, Xuyên à, con phải sống lâu hơn cha con một chút nhé.”

Chồng bà đã mất, con trai cũng mất, đứa cháu trai duy nhất lại chịu đủ mọi tai ương.

Cố Thanh Xuyên cúi đầu, cắn chặt môi không nói nổi lời nào. Mấy lời gièm pha ngoài kia đã truyền suốt hơn mười năm qua – người đàn ông tài giỏi, nho nhã và điển trai nhất xưởng cơ khí – người ta nói khi ông mất, gương mặt đã không còn nhận ra được nữa. Lúc anh đến nơi, chú Kiếm Sinh đã đưa cha anh đi hỏa táng rồi. Anh biết, chú không muốn để anh nhìn thấy t.h.i t.h.ể cha mình trong tình trạng thê thảm đến thế nào.

Chừng ấy năm trôi qua, những gì anh thấy trong mơ vẫn là cảnh hỗn loạn lúc cha bị bắt đi.

Anh hít sâu một hơi: “Bà ơi, để con qua chỗ Tiểu Từ mang bữa sáng cho bà.”

“Cưới vợ sớm một chút đi.” Bà lão lần mò từng viên gạch, từng tấc đất trong sân nhỏ mà mình đã quá quen thuộc, giờ lại có thể nhìn rõ, thật tốt biết bao. “Lấy vợ sớm đi, con sống thọ được hơn.”

Cố Thanh Xuyên bước chân khựng lại, không quay đầu.

Khương Đại Sinh đang húp bát mì sợi chan nước hầm xương ống, sột soạt không ngừng. “Tiểu Từ, trứng ốp la cho anh thêm cái nữa đi.” Không phải anh chưa từng ăn trứng ốp la, nhưng không cái nào ngon bằng của Khương Từ làm – bên ngoài giòn vàng, cắn vào lòng đỏ vẫn còn chảy.

Bữa sáng nhà Tiểu Từ thật tuyệt. Cô ấy đúng là chịu ăn mì chan nước xương, bảo sao anh Xuyên ngày càng có tinh thần.

Khương Từ không biết hôm nay Khương Đại Sinh lại qua ăn chực, mì không đủ, cô đành hấp thêm mấy cái bánh bao làm từ hôm qua. “Ăn đến hai bát rồi đấy, coi chừng no c.h.ế.t đó.” Rồi tiện tay nhét cho anh hai cái bánh bao.

Chuẩn bị mang bữa sáng qua nhà bên cạnh, vừa đi đến cổng sân thì Cố Thanh Xuyên đã đón lấy: “Mắt bà nội có thể nhìn rõ được những thứ trước mắt rồi.”

Tuy chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nếu đưa sát tới gần, bà vẫn có thể nhìn rõ diện mạo người khác. So với trước kia hoàn toàn mù lòa, bây giờ ít ra bà cũng chịu ra khỏi phòng, đi dạo trong sân một vòng.

Anh hạ giọng nói: “Bà bảo anh trông giống y chang cha anh.”

Cố Chính Sơ không để lại bất kỳ tấm ảnh nào, tất cả đều đã bị xé nát đốt sạch vào cái năm bị tịch thu gia sản.

Khương Từ thấy thương anh: “Anh Xuyên, sau này sẽ ngày càng tốt lên thôi.”

“Tiểu Từ…” Người đàn ông nhìn cô, suýt nữa đã thốt ra lời. Anh muốn cưới cô. Nhưng rồi chợt nhớ ra rằng cô gái này qua năm mới mới tròn mười tám tuổi, lại thấy suy nghĩ của mình quá đỗi hèn mọn, vội vàng quay mặt đi, mang bữa sáng đặt vào tay bà nội.

Khương Từ biết anh đang nghĩ gì, khẽ mím môi cười, rồi quay vào bếp ăn vội mấy miếng bánh bao, uống một bát nước luộc mì. Khương Đại Sinh thấy phần bữa sáng mình mang đến, đã Khương Từ bị ăn mất, cũng bắt đầu thấy ngại.

“Lần sau anh muốn sang nhà em ăn sáng, anh sẽ báo trước cho em biết.”

Khương Từ: “…” Anh đúng là không xem mình là người ngoài chút nào.

“Em không nấu cho anh đâu.”

“Tiểu Khương Từ, mấy hôm nay anh với anh Xuyên bận rộn vì em đấy, em nhẫn tâm đ ến mức bữa sáng cũng không cho anh ăn à?”

Khương Từ vội hỏi: “Hai người bận gì vậy? Anh Xuyên mấy hôm nay cũng chẳng nói với em gì hết.”

Khương Đại Sinh cười thần bí: “Một lát nữa em sẽ biết thôi.”

Cố Thanh Xuyên nói buổi trưa sẽ không về. Khương Từ nhanh tay rán sáu chiếc bánh hành, lại gói thêm sáu cái bánh bao. Ba người tranh thủ lúc trên phố còn vắng, trước tiên đi về phía Hắc Thủy Hà, sau đó hai người đàn ông mỗi người đẩy ra một chiếc xe đạp khung 28 cũ được khoảng bảy tám phần mới.

Khương Từ: “……” Hai người bọn họ đều có xe đạp rồi!

Cố Thanh Xuyên bị ánh mắt cô trừng cho có chút chột dạ: “À… cũng chỉ là gần đây mới kiếm được chút tiền thôi. Trước khi em dọn đến, anh thực sự nghèo rớt mồng tơi.”

Khương Từ đột nhiên cảm thấy hơi có cảm giác nguy cơ: “Anh Xuyên, sau này cưới rồi, anh sẽ không giấu em để dành tiền riêng đấy chứ?”

Cố Thanh Xuyên: “……”

Khương Đại Sinh cười đến đau cả bụng: “Đi nhanh đi, lát nữa trên phố sẽ đông người đấy.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 63: C20.2



Cố Thanh Xuyên chở Khương Từ, Khương Đại Sinh thì tự đạp một mình, ba người đạp xe ra ngoại ô, sau đó giấu xe đạp kỹ rồi cùng nhau tìm đến thung lũng phía trên.

Đi chừng bảy tám dặm đường núi, Cố Thanh Xuyên vạch một bụi dây leo dại ra rồi nói: “Lần trước chỗ rừng trúc đó, anh tìm mãi không ra, đành phải ghi nhớ tạm tới đoạn này thôi.”

Sau bụi dây leo là rất nhiều tấm bạt nhựa, bó rơm lớn, cùng với dụng cụ để dựng nhà kính. Khương Từ kinh ngạc vô cùng: “Anh Xuyên, mấy thứ này các anh vận chuyển đến đây từ khi nào vậy?”

Chỉ riêng việc tìm kiếm những vật liệu này đã đủ mệt rồi, huống hồ còn phải lén lút vác lên tận đây. Khương Từ nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt xót xa, trách gì dạo này anh hay mệt như vậy, thì ra là đang chuẩn bị vật liệu để dựng nhà kính cho cô.

“Chỉ trong nửa tháng này thôi.” Cố Thanh Xuyên gọi Khương Đại Sinh vác đồ, rồi bảo Khương Từ đi trước dẫn đường. “Em đi phía trước dẫn đường, đi thêm hai ba lần nữa là có thể nhớ kỹ rồi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trong lòng Khương Từ bỗng thấy ấm áp. Người đàn ông này, chắc là lo cô một năm sau không kiếm nổi năm ngàn tệ nên âm thầm giúp cô chuẩn bị mọi thứ từ trước rồi.

Cô dẫn theo Cố Thanh Xuyên và Khương Đại Sinh, lòng vòng trong núi hết rẽ trái lại ngoặt phải, đi thêm hơn hai tiếng nữa thì cuối cùng cũng thấy rừng trúc lần trước. Khương Đại Sinh dừng lại nghỉ: “Trời ạ, chuyến này tôi không nhớ nổi đường đâu, Tiểu Khương Từ, sao em nhớ được hay vậy, đúng là không thể tin nổi.”

“Em cũng không biết nữa, chắc là trời sinh vậy.” Khương Từ thật sự không rõ mình có khả năng định hướng từ đâu, chỉ biết là cảm giác phương hướng của cô cực kỳ tốt, như thể trong đầu cô có sẵn một cái la bàn.

“Cho anh thêm cái bánh bao nữa đi.” Khương Đại Sinh chìa tay: “Đói quá rồi, chẳng còn sức mà đi nữa.” May mà sáng ăn mì, chứ nếu ăn cháo thì giờ chắc anh phải bò mà đi.

“Không được, trên đường anh ăn hai cái rồi, lát nữa còn ăn trưa nữa chứ?” Khương Từ vội vàng che bao bánh bao lại: “Anh làm có bao nhiêu việc đâu mà ăn nhiều thế, anh Xuyên còn chưa ăn kìa.”

Khương Đại Sinh tức tối đứng dậy: “Em thiên vị quá rồi đó, còn chưa cưới mà đã bênh người ngoài, anh vẫn là anh họ em đấy nhé.”

“Họ xa đến năm đời rồi.” Khương Từ chẳng thèm để ý.

Cố Thanh Xuyên từ nãy giờ vẫn không nói gì, anh đang ghi nhớ đường đi, nhưng một khi đã vào đến rừng trúc thì thật sự không phân biệt nổi đông tây nam bắc. Anh lấy con d.a.o nhỏ ra, bắt đầu khắc những ký hiệu kín đáo ở gốc các cây trúc ven đường.

Khương Từ ngồi xổm bên cạnh anh hỏi: “Anh Xuyên, em dẫn anh đi nhiều lần cũng không nhớ được à?”

Trán Cố Thanh Xuyên lấm tấm mồ hôi, anh khắc một hoa văn lạ kỳ, sau đó dùng bước chân đo lường, cứ cách mười bước lại khắc một dấu. “Rừng trúc quá rậm, không phân biệt được phương hướng, đi bao nhiêu lần cũng không được, cứ đánh dấu là chắc ăn nhất.”

Vì phải làm dấu, nên cả nhóm đi khá chậm. Đến giữa trưa, ba người mới đến được thung lũng có suối nước nóng lần trước. Đám gà rừng vịt trời vẫn đang nô đùa dưới ao như cũ.

Khương Đại Sinh ngồi bệt xuống bên suối nước nóng, thử thử nhiệt độ: “Nóng thật, bảo sao khí hậu chỗ này ấm như vậy. Tiểu Khương Từ, mau lấy cơm trưa ra đi, ăn xong còn làm việc.”

Khương Từ chia bánh bao và bánh hành ra, mười mấy phút sau, Cố Thanh Xuyên và Khương Đại Sinh bắt đầu chặt tre dựng nhà kính. Hai người họ tìm được một chỗ bằng phẳng bên cạnh ao, chỉ trong một buổi chiều đã dựng xong hai cái nhà kính có thể chứa bốn đến năm trăm con gà vịt hoang.

Khương Từ nhìn đồng hồ trên tay, đã bốn giờ chiều rồi: “Anh Xuyên, mình về thôi, việc chưa làm xong thì tuần sau lên tiếp.”

“Được, hôm nay về trước đã.” Cố Thanh Xuyên rửa tay bằng nước suối nóng, thu dọn hết dụng cụ để lại trong nhà kính, tiện tay bắt thêm hai con vịt rừng, bảo Khương Đại Sinh cũng mang về hai con nấu canh, rồi ba người cùng nhau rời khỏi rừng trúc.

Đến chân núi chỗ giấu xe đạp, Cung Lệ Bình đã đứng đợi từ lâu. Cô ta ở sát vách nhà Cố Thanh Xuyên, rất dễ phát hiện ra khi anh rời nhà. Tuy cô ta bám theo nhưng nhanh chóng bị bỏ rơi.

Cung Lệ Bình biết ba người này lên núi, nhưng lại không dám vào núi, chỉ có thể loanh quanh dưới chân núi, đợi cả ngày, cuối cùng cũng bắt gặp ba người trở xuống. “Mấy người lại định làm chuyện buôn bán đầu cơ trục lợi gì nữa đây?”

Trên tay Khương Từ xách một con vịt rừng béo ú: “Tôi vào núi bắt con vịt ăn không được à? Nếu cô thèm thì cũng vào núi mà bắt đi.”

Cung Lệ Bình không tin, ba người lên núi cả một ngày mà chỉ bắt được vài con vịt rừng? “Một đứa con gái mà theo hai gã đàn ông vào núi, chắc chắn là làm chuyện đồi bại gì đó rồi.”

Khương Đại Sinh bật dậy: “Cái miệng cô nói cho sạch sẽ một chút, muốn nói xấu người khác thì tôi cũng chẳng thua gì cô. Lần trước cô chui vào tiệm may ngồi cả buổi chiều, tôi cũng có thể nói cô với lão Tiêu thợ may đang lén lút gian díu với nhau đấy.”

Cung Lệ Bình tức đến suýt ngất, cái tên vô lại này ăn nói sao mà trơ tráo thế: “Tôi vào tiệm may là để làm quần áo…”

Khương Từ ngắt lời: “Vậy tôi với anh Xuyên cũng chỉ vào núi bắt vịt thôi. Nếu cô dám đặt điều bôi nhọ chúng tôi, thì cả ba người chúng tôi cũng sẽ bịa chuyện về cô, cô thử xem sao. Dù gì tôi với anh Xuyên cũng sắp cưới nhau rồi, cùng lắm thì tôi cưới sớm, dọn về nhà anh ấy ở. Cô nghĩ tôi sợ cô chắc?”

Cố Thanh Xuyên: “……” Trong lòng bức bối không thôi, cô gái thì muốn cưới, còn anh lại không đủ khả năng để cưới. Anh cần thêm thời gian.

Cung Lệ Bình: “……” Con nhóc c.h.ế.t tiệt này thật quá đáng, lại còn đòi gả cho con sói hoang ấy nữa.

Khương Đại Sinh hả hê vô cùng: “Ha ha ha, Tiểu Khương Từ có bản lĩnh không bị lạc trong núi, năm nào tới mùa thu mà chẳng vào núi cả chục lần, ai trong làng mà không biết chuyện đó? Anh Xuyên là hôn phu của cô ấy, đi cùng thì có gì sai? Tôi nhờ bóng anh Xuyên mà theo lên núi vớ được chút đồ rừng mang về cũng chẳng có gì lạ. Không cần cô phải đặt điều, tôi về là tự nói cho mà xem, hàng xóm láng giềng còn chẳng bẩn tính như cô đâu.”

“Đại Sinh, cậu về trước đi.” Cố Thanh Xuyên dắt xe đạp ra: “Tiểu Từ, mình đi thôi.”

“Ừ.” Khương Từ ngồi lên yên sau, Cố Thanh Xuyên đạp xe rời đi, để lại những lời chửi rủa của Cung Lệ Bình ở sau lưng.

Cung Lệ Bình ghen tị đến phát điên. Đám người này rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền ở chợ đen? Bọn họ đang buôn bán gì?
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 64: C20.3



Cô ta chưa bao giờ biết Cố Thanh Xuyên cũng có xe đạp. Nhà hắn ta không phải còn ăn không đủ no sao? Xe đạp đó từ đâu ra? Ngay cả tên vô lại như Khương Đại Sinh cũng có xe đạp, trong khi cô ta đến giờ vẫn phải dùng hai cái chân này mà đi làm và tan ca.

Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, Cung Lệ Bình lê đôi chân mỏi nhừ quay về nhà, thì thấy Cố Thành Vinh vẫn đang đợi cô nấu cơm tối. “Cô đi đâu cả ngày thế? Thằng Phán Trụ đang nằm viện còn chờ cô mang cơm tới kìa.”

“Tôi hôm nay đi theo thằng nhãi c.h.ế.t tiệt Cố Thanh Xuyên đó, canh ở chân núi suốt một ngày, đến một giọt nước cũng chưa được uống.” Cung Lệ Bình mở nắp nồi, thấy bếp lạnh nồi nguội, liền bất mãn nói: “Anh ở nhà mà không biết nấu cơm tối à? Tôi phải nhanh đi bệnh viện xem thằng con tôi thế nào.”

“Cô chờ chút đã, mẹ chắc chắn đã ăn cơm với thằng Phán Trụ ở căng-tin bệnh viện rồi, chờ cô thì có mà đói c.h.ế.t à.”

Cố Thành Vinh kéo cô lại: “Hôm nay tôi thấy con ch.ó vàng nhỏ bị thằng Phán Trụ đánh què hôm trước lại nhảy nhót vui vẻ được rồi, nghe nói là Cố Thanh Xuyên lên núi hái thuốc về chữa khỏi đó. Người ta bảo nó tìm được linh chi, tiên thảo gì đó, ban ngày con ch.ó nhỏ còn tập tễnh đi quanh cầu Khúc Thủy một vòng, hàng xóm láng giềng kéo nhau tới xem náo nhiệt cả buổi.”

“Không thể nào? Tôi còn tưởng con ch.ó đó c.h.ế.t rồi chứ.” Dù sao lúc con trai cô đá Đại Hoàng, cô là người chứng kiến tận mắt, lúc đó Tiểu Đình Hương ôm nó, trông chẳng khác nào một con ch.ó chết. Vậy mà giờ lại cứu sống được? Chẳng lẽ Cố Thanh Xuyên thật sự hái được báu vật?

Cô ta bỗng trở nên kích động, quay sang chồng nói: “Chân của Đại Hoàng mà khỏi được thì mấy loại thuốc đó chắc cũng có tác dụng với con mình, hay là mình cũng lên núi hái thuốc đi?”

Con trai nằm viện r*n r* đau đớn, cô ta xót xa đến thắt ruột. Bác sĩ nói phải nằm liệt giường nửa năm, nếu có được mấy loại thuốc kia, biết đâu một tháng là Phán Trụ có thể xuống giường đi lại. “Ông nó, ông đi hỏi Cố Thanh Xuyên xem, cậu ta đã hái những loại thuốc gì?”

Cố Thành Vinh cũng nghĩ y như vợ, trong lòng vẫn luyến tiếc mấy vị thuốc mà Cố Thanh Xuyên mang về. Nhưng với quan hệ giữa nhà mình và nhà Cố Thanh Xuyên, e là còn chưa bước đến cổng đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi.

“Thằng nhãi đó chắc chắn không nói cho chúng ta biết đâu. Hay là ngày mai cô đến cơ quan hỏi thử Khương Từ xem sao?”

“Nó chắc chắn cũng không nói đâu.” Cung Lệ Bình nghĩ bụng con nhỏ đó còn cứng đầu hơn cả Cố Thanh Xuyên. Nhưng nghĩ đến chân của con trai đêm nào cũng đau, còn con ch.ó c.h.ế.t tiệt kia giờ đã có thể đi lại, cô ta đành phải hạ mình: “Thôi được, để tôi tìm cơ hội hỏi nó.”



“Ba Thôi, mấy vị thuốc bắc này con đã hỏi qua bác sĩ Đông y, sẽ không gây tác dụng phụ đâu ạ. Con đã cực khổ nấu xong rồi, chú nhất định phải uống đấy nhé.”

Buổi tối, Khương Từ đã sắc xong thuốc bắc, cho thêm linh tuyền vào, rồi mang đến viện trong đại viện quân đội.

“Được, ba uống ngay đây.” Thôi Bình Châu cảm động vì lòng hiếu thảo của cô con gái nuôi, dù biết thuốc này chẳng giúp được gì cho chân mình, ông vẫn vui vẻ nhận lấy.

Trong mắt Khương Từ ánh lên vẻ phấn khích. Ba Thôi đã uống thuốc có linh tuyền, chắc chắn sẽ khỏi. Chỉ là chưa biết mất bao lâu. Trong ánh mắt chờ mong của cô, Thôi Bình Châu nâng bát thuốc lên, chuẩn bị uống một hơi hết sạch.

“Đợi đã!”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, theo sau là tiếng bước chân vội vã từ tầng hai chạy xuống. Khương Từ ngẩng đầu nhìn, thì ra là mẹ cô – Lâm Uyển.

Khương Từ mỉm cười: “Mẹ, con đến đưa thuốc cho ba Thôi.”

Lâm Uyển mấy ngày nay không gặp con gái, liền trách yêu: “Thuốc sao có thể uống bừa được chứ? Thật là hồ đồ.”

Để tăng thêm độ tin cậy, con gái còn mang theo cả Đại Hoàng. Con chó nhỏ đang nằm dưới gầm bàn trong phòng ăn, chạy vòng quanh chân mấy người. Khương Từ ném cho nó một khúc xương, Đại Hoàng ngoạm lấy ngay, rồi chạy sang một góc gặm rất vui vẻ.

“Đại Hoàng là bị gãy xương, tình trạng khác hoàn toàn với ba Thôi con.” Nghĩ đến việc Thôi Bình Châu có thể sẽ phải bị ép uống thuốc bắc vài tháng chỉ vì ý tưởng bốc đồng của con gái, Lâm Uyển cảm thấy miệng đắng ngắt. “Thôi bỏ đi thì hơn.”

“Không, nhất định phải uống đủ ba tháng.” Khương Từ kiên quyết tin rằng Thôi Bình Châu có thể đứng lên được, nếu chân của chú ấy khỏi, thì cuộc sống sau này của mẹ cô cũng sẽ hạnh phúc hơn. “Bắt đầu từ ngày mai, sáng nào trước khi đi làm con cũng sẽ mang thuốc tới cho ba Thôi.”

“Con đúng là bướng bỉnh mà.” Lâm Uyển giận đến bất lực.

Thôi Bình Châu vội uống cạn bát thuốc, rồi nói: “Tiểu Từ là có lòng tốt, anh thấy Đại Hoàng còn chữa được mà, biết đâu anh cũng khỏi thì sao. Lâm Uyển, nếu anh đứng lên được, chẳng lẽ em không vui à?”

“Em…” Lâm Uyển thở dài: “Thôi Bình Châu, anh cứ để con bé làm loạn đi, dù sao người chịu khổ cũng không phải em.” Dứt lời liền nhét cho Thôi Bình Châu một viên kẹo ô mai.

Thuốc bắc đắng nghét trong miệng, nhưng lòng Thôi Bình Châu lại ngọt ngào, anh bóc viên ô mai bỏ vào miệng.

Khương Từ suýt thì chua chết: “Mẹ, con đi đây, mai con lại đến đưa thuốc cho ba Thôi.”

Lâm Uyển thấy không cản được con, đành nói: “Mỗi ngày con mang qua cũng phiền lắm, hay là con mang thuốc thô qua đây, mẹ sắc thuốc bên này cũng được.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thôi Bình Châu cũng cảm thấy cô gái nhỏ vất vả quá: “Tiểu Từ, hay là con dọn qua đây ở đi.”

“Không được đâu, nước sắc thuốc bắc này là lấy từ giếng cổ sau sân nhà mình. Thật ra con cũng không rõ là thuốc do anh Xuyên hái tốt, hay là phong thủy cái sân đó tốt. Nói chung, cứ để con sắc thuốc rồi mang đến mỗi ngày là được.”

Khương Từ nghiêm túc nói: “Ba Thôi, ba uống thuốc này nếu cơ thể có gì không ổn thì mình ngưng ngay. Còn nếu chân ba có cảm giác lại, ba cũng phải nói cho con biết nhé.”

“Được, chú biết rồi.” Tuy thuốc bắc rất đắng, nhưng cảm giác được con gái quan tâm, ông đã mười mấy năm chưa từng cảm nhận được. Đừng nói ba tháng, dù là ba năm ông cũng cam lòng.

Ra khỏi đại viện quân đội, Khương Từ lập tức cảm giác có người đang bám theo mình. Người đó chắc chắn không phải Cố Thanh Xuyên, vì nếu là anh Xuyên, cô sẽ không nghe thấy chút tiếng động nào.

Rẽ qua góc phố, cô liền dựa vào tường chờ người phía sau đuổi kịp, rồi tung một cú đá làm đối phương ngã sóng soài.

“Chị Từ… đừng đánh…” Lưu Tiểu Trụ ôm đầu xin tha.

Khương Từ: “……”

“Sao cậu còn dám bám theo tôi? Lần trước bị đánh còn chưa chừa à?” Khương Từ tức giận muốn đánh người. Lưu Tiểu Trụ này, nói xấu thì cũng chưa đến mức, nhưng lần trước bị Khương Hồng Vũ xúi giục, chắc là lần đầu làm chuyện xấu.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 65: C20.4



Trong mắt Lưu Tiểu Trụ toàn là nỗi buồn rầu, cậu ta quỳ ngồi trên đất, cũng không dám đứng dậy.

“Chị Từ, em nghe nói bà nội của anh Xuyên đã nhìn thấy lại được rồi. Mắt mẹ em cũng bị bệnh giống vậy, giờ gần như mù luôn rồi. Em nghe nói chị mua thuốc nhỏ mắt cho bà cụ, thế là em tới bệnh viện mua hết các loại thuốc nhỏ mắt về, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Mấy loại này là trước giờ em từng mua cho mẹ dùng.”

Hơn chục lọ thuốc nhỏ mắt đủ kiểu, có lọ đã dùng hết, có lọ vẫn còn phân nửa. Lưu Tiểu Trụ cúi đầu: “Lần trước là em sai, em không có bản lĩnh kiếm tiền, lại muốn chữa mắt cho mẹ. Khi Khương Hồng Vũ đưa em hai trăm tệ, em đã d.a.o động rồi. Giờ em thật sự biết sai rồi, sau này sẽ không dám làm mấy chuyện hại người nữa. Chị Từ, thuốc nhỏ mắt chị mua ở đâu, chị có thể nói cho em biết không?”

“Có nói cho cậu biết thì cậu cũng không mua nổi đâu.” Thuốc nhỏ mắt có pha linh tuyền, cậu ta biết mua ở đâu chứ? Khương Từ tức giận nói: “Cậu tưởng ai phạm sai lầm cũng may mắn như cậu, còn có cơ hội sửa sai à? Nếu hôm đó không phải anh Xuyên đúng lúc xuất hiện, tôi có khi đã g.i.ế.c cậu rồi, tôi mắc gì phải giúp cậu?”

Khương Từ quay người bước đi, Lưu Tiểu Trụ vội vàng nhào tới: “Chị Từ, em chỉ muốn xin cho mẹ em một lọ thuốc nhỏ mắt thôi. Sau này chị bảo em làm gì em cũng làm. Mẹ em khổ lắm, lúc nhặt được em, người nhà ai cũng bảo bà bỏ em đi, nhưng bà không chịu. Cả đời không lấy chồng, nuôi em khôn lớn. Một người tốt như vậy… không đáng phải bị mù.”

“Mẹ cậu bị mù mới nhặt phải đứa như cậu – chẳng nên thân tí nào.” Khương Từ giơ chân lên nhưng lại không đá nổi, tự dưng cảm thấy bực vì mình lại mềm lòng.

Lưu Tiểu Trụ thấy không bị đánh, liền vội vàng đuổi theo mấy bước: “Chị Từ, em cũng muốn tìm việc để sống cho đàng hoàng, nhưng nhà em bị xếp vào thành phần xấu, em không tìm được việc gì cả. Chị cho em một cơ hội đi, em nhất định sẽ sống tốt.”

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Sau này nếu tôi mua được thuốc nhỏ mắt, tôi sẽ báo cho cậu.” Khương Từ không muốn cậu ta tiếp tục bám theo, cuối cùng vẫn quyết định dùng linh tuyền giúp mẹ cậu ta một lần. “Nhưng tôi không dám đảm bảo thuốc đó có tác dụng với mẹ cậu không đâu.”

“Cảm… cảm ơn chị.” Lưu Tiểu Trụ ngẩn ra, không ngờ Khương Từ lại thật sự đồng ý. Lúc đến đây, cậu ta vốn không dám hy vọng gì.

Khương Từ đã đi xa, Lưu Tiểu Trụ mới sực tỉnh lại, cậu ta giáng cho mình một cái bạt tai thật mạnh: “Lưu Tiểu Trụ, từ nay về sau đừng để bản thân mục nát như một vũng bùn nữa… Làm người cho đàng hoàng đi.”

Cung Lệ Bình vì sợ mất mặt nên không dám trực tiếp đến cầu xin Khương Từ, cô ta âm thầm quan sát suốt hơn một tháng. Đến khi thấy hai chân sau của chó nhỏ hoàn toàn hồi phục, mới tin là thuốc bắc do Cố Thanh Xuyên hái về thật sự có hiệu quả. Nghe nói con nhóc c.h.ế.t tiệt kia ngày nào cũng sắc thuốc mang đến cho Thôi Bình Châu, cô ta cũng muốn xin một ít cho con trai mình.

“Tiểu Khương, Tiểu Tôn, hôm qua tôi nhờ hai đứa tìm tài liệu kỷ niệm 40 năm của nhà máy, tìm được chưa?”

Cung Lệ Bình dựa nghiêng vào cửa phòng tư liệu tầng hai, trong lòng kinh ngạc không thôi. Hai cô nhóc này làm việc nhanh quá, giá sắt đặt từ tuần trước đã được giao, tư liệu tầng một đã được sắp xếp lại theo năm, theo loại, mỗi ngăn đều dán nhãn, còn có cả sổ mục lục tổng hợp. Muốn tìm gì, chỉ cần phối hợp với hướng dẫn thì chỉ vài phút là ra được đang nằm ở ngăn nào, dãy nào.

Bây giờ, các cô ấy đã bắt đầu sắp xếp tài liệu ở tầng hai rồi.

“Cô cần gì thì tự đi tìm. Giám đốc và chủ tịch công đoàn đều đã nói là không được làm phiền tôi với Tôn Phi Phi trong khi làm việc.” Khương Từ ngẩng đầu nói: “Cô mà còn đến quấy rầy nữa, không sợ bị xử phạt à?”

Cung Lệ Bình đá đá đống tài liệu dưới chân cho bớt chướng mắt. Hiện tại ai cũng khen việc sắp xếp tài liệu lần này rất tốt, giúp tiết kiệm thời gian tìm hồ sơ. Giám đốc vui mừng đến mức ra thông báo, trong thời gian hai nhân viên tư liệu chưa hoàn thành công việc thì tuyệt đối không ai được làm phiền họ. Thế là Cung Lệ Bình chẳng còn lý do gì để gây khó dễ cho hai cô gái nữa.

Cô ta tức tối, nhưng cũng may là người kia nói bản vẽ chứng minh sự trong sạch của Cố Chính Sơ không nằm trong tòa nhà tư liệu này, cứ để hai đứa nó bận rộn vô ích đi.

Nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến, cô ta liền đổi sắc mặt, cười giả lả: “À đúng rồi, Tiểu Từ à, mấy vị thuốc bắc mà cháu sắc cho Thôi Bình Châu uống đó, cháu có thể nói cho cô biết được không? Cô cũng muốn đến tiệm thuốc mua ít về cho thằng Phán Trụ nhà cô uống thử.”

Khương Từ quẳng cây bút xuống, đứng dậy xoa xoa cổ tay: “Thuốc sao có thể uống bừa được? Con chó nhỏ khỏi bệnh là do nó số lớn. Còn thằng Phán Trụ nhà cô, nó lòng dạ đen tối, bắt nạt Tiểu Đình Hương nhà tôi, thuốc của tôi có đổ đi cũng không cho nó uống đâu.”

“Mắt nào của cô thấy thằng Phán Trụ bắt nạt nó hả?” Cung Lệ Bình vừa nghe Khương Từ không chịu cho thuốc liền không muốn tiếp tục giả vờ nhún nhường: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt đó là do nhà họ Cố chúng tôi nhặt về, cho nó cơm ăn, nuôi sống nó, vậy mà dám ra ngoài nói lung tung, để xem tôi có đánh c.h.ế.t nó không!”

“Cô dám à?” Khương Từ lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đừng quên chân thằng Phán Trụ bị gãy là do đâu.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôn Phi Phi đã sớm chướng mắt Cung Lệ Bình cố tình gây sự: “Tiểu Từ, tụi mình ra nhà ăn ăn cơm đi, mặc kệ cô ta.”

Khương Từ chỉ vào đống tư liệu sắp xếp gọn gàng trên bàn – là thành quả lao động của cô và Tôn Phi Phi – nói: “Cô đừng tưởng tụi tôi đi rồi thì cô muốn phá gì thì phá. Những thứ đặt ở đâu, sắp xếp ra sao tôi đều nhớ rõ. Lúc quay lại mà thấy có gì thay đổi, tôi sẽ báo ngay cho giám đốc. Dù sao sáng nay chỉ có mình cô đến phòng tư liệu này thôi.”

Buổi trưa, cô gọi một suất đậu hũ kho tàu và cà tím xào thịt băm, tìm một chỗ trống ngồi xuống. Tôn Phi Phi hỏi: “Tiểu Từ, bên ngoài đang đồn ầm lên là Cố Thanh Xuyên may mắn hái được linh chi mấy trăm năm tuổi, thật hay giả vậy?”

“Tớ đâu có biết, tớ có biết nhận dạng thuốc đâu.” Khương Từ cười: “Cái gì mà tiên thảo linh chi, cậu cũng tin à?”

“Sao lại không tin được? Chúng ta ở Tần Xuyên, núi rừng mênh m.ô.n.g hàng vạn dặm, thứ gì quý hiếm mà chẳng có, chỉ là không ai dám vào sâu trong núi thôi. Mấy ngọn núi gần thì bị đào sạch từ đời nào rồi.”

“Thôi đi, đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa. Giờ trời lạnh rồi, có muốn tìm thuốc cũng chẳng tìm được.” Khương Từ có chút lơ đãng. Cô ở phòng tư liệu hơn một tháng rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được bất cứ manh mối nào.

Cô còn chưa kịp tra ra được gì, thì khắp các ngõ ngách ở thành phố Tần đã bắt đầu râm ran tin đồn – mũ “địa chủ” của nhà Cố sắp được gỡ bỏ. Khương Từ chẳng lấy làm lạ, kiếp trước cô đã biết trước điều này. Điều cô muốn là, cùng lúc nhà anh Xuyên được xóa mác địa chủ, cô sẽ tìm ra được chứng cứ minh oan cho cha anh.

(Nhân vật mới xuất hiện)
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 66: C20.5



“Đình Hương, chị về thăm em rồi đây.”

Kể từ khi nghe tin cả nước sẽ tiến hành phong trào gỡ bỏ mũ “địa chủ”, Tạ Đình Ngọc lập tức quay về từ nhà cha mẹ nuôi.

Ba năm trước, cô theo cha mẹ nuôi sang tỉnh bên cạnh và chưa từng quay lại. Lần nữa bước vào sân nhà nơi đã sống suốt bảy năm, mắt cô đã nhòe lệ.

Cô và Đình Hương là hai chị em ruột. Năm tám tuổi, mẹ cô dẫn theo cô và em gái mới đầy tháng, ngất xỉu ngay trước cửa nhà bà Miêu Tú Lan. Sau đó, mẹ cô không cứu được, bà Miêu Tú Lan đã cưu mang cả hai chị em, và họ thực sự đã có mấy tháng sống cuộc sống sung túc.

Bà cụ Miêu đối xử với hai chị em như cháu ruột. Khi đó trong nhà còn có một chị cả là Cố Vân Xuyên, và anh trai Cố Thanh Xuyên. Anh cả, chị cả đối xử với hai chị em được nhận nuôi tốt không sao kể xiết.

Nhưng ngày lành chẳng được bao lâu thì nhà bị tịch thu. Năm đó, chị cả vì không muốn để các em bị đói đã chấp nhận gả cho một kẻ vô lại. Còn cô, sống ở nhà họ Cố suốt bảy năm, cuối cùng không chịu nổi những ngày tháng thiếu ăn thiếu mặc, liền nghe lời Cung Lệ Bình xúi giục, rời khỏi nhà này, sang làm con nuôi nhà họ Tạ.

“Chị Đình Ngọc.” Tiểu Đình Hương vội chạy tới. Ba năm trước, sau khi chị gái đổi họ và được nhà họ Tạ nhận nuôi thì đã rời đi. Trước kia cô rất nhớ chị, nhưng mãi mà chị không quay lại. Về sau khi chị Tiểu Từ dọn đến, cô phát hiện mình chẳng còn mấy khi nhớ đến chị Đình Ngọc nữa.

“Đình Hương, em cao hơn, tròn trịa hơn rồi.” Đình Ngọc đặt chiếc rương gỗ trong tay xuống, ngồi xổm xuống ngắm kỹ em gái ruột. Lúc cô rời đi, Tiểu Đình Hương vẫn còn gầy nhom như củ cải khô, vừa đen vừa nhỏ. Giờ ba năm không gặp, trông đã trắng trẻo hơn hẳn.

“Chị Tiểu Từ dọn đến rồi, ngày nào cũng nấu đồ ngon cho em ăn, dĩ nhiên là em béo lên rồi.” Tiểu Đình Hương mới mười tuổi, tâm trí có lẽ vẫn còn ở độ tuổi sáu, bảy, không nhận ra vì sao sắc mặt chị Đình Ngọc lại đột nhiên khó coi khi nghe nhắc đến chị Tiểu Từ.

Tạ Đình Ngọc vừa mới về, vẫn chưa nghe ngóng được những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Tần Thành dạo gần đây. Dù sao thì cô ta cũng chẳng ưa gì Khương Từ, từ nhỏ đến lớn luôn bám lấy anh trai cô.

“Bà đâu rồi?” Tạ Đình Ngọc mở chiếc rương gỗ, bên trong là quần áo và đồ dùng cá nhân của cô. Cô lấy ra một túi nhỏ kẹo trái cây đưa cho Đình Hương, rồi lấy thêm một lọ thuốc nhỏ mắt. “Chị mua thuốc nhỏ mắt cho bà, là loại do bệnh viện quân đội tự pha chế, rất khó mua đấy.”

Tiểu Đình Hương cầm kẹo trong tay nhưng không ăn: “Chị ơi, em đang thay răng, không ăn kẹo nữa đâu.” Cô bé thay răng hơi muộn, chị Tiểu Từ nói tốt nhất là nên hạn chế ăn đồ ngọt.

“Ồ, vậy để chị mang thuốc nhỏ mắt cho bà nhé.” Năm cô rời đi, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ngay cả tiền mua thuốc nhỏ mắt cho bà cũng không có.

Tiểu Đình Hương vội kéo tay cô lại: “Không cần đâu chị, chị Tiểu Từ đã mua thuốc nhỏ mắt cho bà rồi, mắt bà đã khỏi hẳn rồi đó.”

Lại là Khương Từ? Trong lòng Đình Ngọc bực bội, liền ném lọ thuốc nhỏ mắt trở lại vào rương: “Vậy chị lên xem bà một chút.”

“Bà ơi, cháu gái về thăm bà rồi đây!” Tạ Đình Ngọc vừa vào phòng đã quỳ xuống bên giường, gục đầu lên đầu gối bà lão mà khóc rưng rức.

“Thôi đừng khóc nữa, bà còn chưa c.h.ế.t đâu, khóc cái gì mà khóc, làm bà phiền lòng. Có phải nghe nói nhà mình sắp được gỡ mũ địa chủ nên mới chạy về đây không? Bố mẹ nuôi bên đó nói sao?” Miêu Tú Lan nhìn cô cháu gái được nhặt về, nay kéo hành lý trở về, liền biết cô ta lần này quay lại là không định đi nữa rồi.

Hồi đó sống không nổi, mười lăm tuổi đầu cũng biết phải tính cho tương lai, không muốn như chị gái vội vã gả cho một kẻ khốn nạn, nên tự mình tìm đường nương nhờ người giàu, nhận cha mẹ nuôi. Bây giờ nghe nói mũ địa chủ sắp được gỡ bỏ, thì lập tức quay về trong đêm.

E rằng ba năm qua ở nhà cha mẹ nuôi cũng chẳng sung sướng gì.

Tạ Đình Ngọc khóc rất thảm thiết: “Cha mẹ nuôi của con bắt con phải lấy chồng, đối phương còn là người đã qua một đời vợ, con không muốn lấy. Bà ơi, con muốn về nhà sống.”

Biết trước nhà họ Cố còn có ngày lật lại được thế cờ, thì cô đã chờ thêm vài năm nữa. Giờ bỏ đi ba năm, e là đã khiến bà cụ mất cảm tình, chắc bà sẽ không dễ dàng chấp nhận cô như trước nữa.

“Nhà họ Tạ nhận nuôi con, thực chất là coi con như người làm, sai bảo đủ chuyện. Giờ con mười tám tuổi, có thể gả đi rồi, thì lại muốn đem con ra đổi lấy sính lễ. Bà ơi, ba năm nay con sống cũng chẳng khác gì không phải người nữa.”

Tạ Đình Ngọc vừa khóc vừa nói: “Con đã báo lên Hội Phụ nữ địa phương, nói họ muốn bán con nuôi. Cuối cùng con mới cắt đứt được quan hệ với họ, giờ thì bị đuổi ra ngoài rồi. Bà ơi, cho con về nhà đi, con không còn chỗ nào để đi nữa.”

Lần này cô về, là đã xác định tâm lý một đi không trở lại. Cô nói toàn là sự thật, cũng chẳng sợ bà cụ đi điều tra. Dù sao thì cái nhà này, cô nhất định phải quay về.

Miêu Tú Lan dựa vào ánh đèn, cẩn thận quan sát Tạ Đình Ngọc – đứa cháu gái ba năm không gặp, giờ đang khóc lóc thê thảm – nhưng cũng không lập tức đồng ý: “Cứ ở tạm đã, chờ anh con về rồi cùng bàn bạc.”

“Vâng ạ.” Tạ Đình Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: “Bà ơi, vậy tối nay con ngủ ở đâu ạ?”

Miêu Tú Lan nhìn cô kỳ lạ: “Nhà chỉ có hai phòng ngủ, còn ngủ ở đâu được nữa? Ba bà cháu chúng ta chen nhau một giường, Đình Hương giờ cũng mười tuổi rồi, chẳng lẽ con còn muốn để con bé ngủ chung với thằng Xuyên? Nam nữ bảy tuổi đã phải phân giường, hồi nhỏ bà không dạy con à?”

“Không phải, con chỉ tiện miệng hỏi thôi, dù sao cũng ba năm rồi con chưa về.” Tạ Đình Ngọc đỏ mặt.

Bà cụ không chịu được thức khuya, mới hơn tám giờ đã buồn ngủ: “Đình Hương, dẫn chị con xuống bếp làm chút cơm tối ăn, tranh thủ rồi còn ngủ.”

Trong bếp có bánh bao, bánh cuốn hấp, mấy chục cái bánh chẻo sống do Khương Từ mang sang, còn có một nồi lớn cá tạp kho. Mở nắp ra, nước súp bên trong đã đông lại thành lớp đông đá.

Tạ Đình Ngọc nói với em gái: “Lại bếp nhóm lửa cho chị, chị luộc bánh chẻo, em có ăn không?”

Tiểu Đình Hương mở miệng định nói: “Chị Tiểu Từ nói bánh chẻo đó để sáng mai cho anh ăn, anh thích ăn bánh chẻo chị ấy gói nhất.”

Tạ Đình Ngọc khựng lại, sao giờ trong nhà đâu đâu cũng thấy bóng dáng của Khương Từ? Tiểu Đình Hương mở miệng ra là “chị Tiểu Từ”, trong khi cô mới là chị ruột của con bé.

Nước sôi, Tạ Đình Ngọc vẫn luộc hai mươi cái bánh chẻo. Ăn no xong, cô kéo chậu gỗ ra đun một chậu nước nóng để lau người, thay quần áo sạch sẽ, rồi thoải mái ngâm chân.

Lúc vội vã trở về, cô chỉ mua được vé đứng, đứng hơn mười tiếng đồng hồ đến nỗi chân sưng tấy cả lên. Phải đến khi được ăn no, ngồi trong căn bếp quen thuộc, ngâm chân vào nước nóng, cô mới cảm thấy như mình sống lại.

Về nhà thật tốt, không ai đánh mắng cô, cũng không ai đem cô ra đổi lấy sính lễ. Nước trong thùng bắt đầu nguội, Tạ Đình Ngọc mở mắt ra: “Đình Hương, múc thêm ít nước nóng cho chị.”

“Dạ.” Tiểu Đình Hương múc hai gáo nước nóng từ vò treo, Tạ Đình Ngọc mới bảo dừng. “À đúng rồi, Đình Hương, muộn thế này rồi sao anh vẫn chưa về?”

“Anh đi bên Hắc Thủy Hà kiếm tiền rồi ạ.” Tiểu Đình Hương cũng không rõ anh làm gì: “Đi buổi tối, sáng mới về đó chị.”

Hắc Thủy Hà? Vậy chắc là ra chợ đen buôn bán rồi. Năm cô rời nhà, Cố Thanh Xuyên mới mười bảy tuổi, anh từng nói sống như vậy không bằng chết, phải ra ngoài tìm đường sống. Đã ba năm trôi qua, cậu thiếu niên non nớt năm xưa chắc giờ đã trở thành một người đàn ông chín chắn rồi nhỉ?

Chỉ sau ba năm, trong chum gạo đã đầy loại gạo mới ngon nhất, trong tủ bếp thì có cá có thịt. Giờ cái mũ “địa chủ” cũng sắp được gỡ bỏ, ngày tháng trong nhà chỉ có thể càng lúc càng khấm khá hơn…

Cố Thanh Xuyên từ nhỏ đã được con gái yêu thích vì ngoại hình đẹp, trong đám trẻ cùng trang lứa, anh luôn nổi bật nhất. Giờ cô đã quay về, mà cũng không còn là em gái của anh nữa rồi…

Tạ Đình Ngọc thẹn thùng lấy chiếc khăn mặt ướt đắp lên mặt.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Chị ơi, khăn đó là khăn lau chân mà, sao chị lại đắp lên mặt thế?” Tiểu Đình Hương vội vàng kéo khăn khỏi mặt chị, mặt chị đã đỏ ửng cả lên. “Chị bị sốt à?”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 67: C21.1



Chương 21: Định ngày đính hôn

Bị em gái vô tình chọc trúng, Tạ Đình Ngọc như bị ai nhìn thấu tâm tư, mặt càng đỏ hơn: “Không có đâu, chị không bị bệnh.”

Tạ Đình Ngọc lau khô chân, xỏ giày vào, đổ nước ngâm chân đi rồi mới quay lại bên em gái.

Nghĩ tới nghĩ lui trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định thăm dò một chút. Cô ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên vai em gái, giọng nói có phần kích động: “Đình Hương, nếu chị làm chị dâu của em, thì em và chị có thể sống bên nhau mãi mãi rồi, em có vui không?”

Tiểu Đình Hương vốn đã buồn ngủ lắm rồi, mí mắt cứ trĩu xuống, chỉ muốn đi ngủ sớm. Nhưng vừa nghe hai chữ “chị dâu”, cơn buồn ngủ liền bị hù bay mất: “Không không không, không được đâu.”

Chị đang nói gì vậy? Chị ấy muốn lấy anh sao? Không được! Cô không muốn thế. Cô muốn khiến chị Đình Ngọc từ bỏ suy nghĩ đó, nghĩ mãi không biết nên nói sao, chợt nhớ mấy hôm trước nghe bà nói, chị Tiểu Từ qua Tết sẽ làm vợ của anh.

Cô vội vàng nói: “Bà nói, chị Tiểu Từ sắp làm chị dâu của em rồi đó.”

Đúng vậy, Tiểu Đình Hương mong có thể sống cùng với chị Khương Từ và anh trai.

“Tiểu Từ, Tiểu Từ… sao em lại nói giúp chị ta chứ? Chị mới là chị ruột của em mà.” Tạ Đình Ngọc lập tức nổi giận, vốn tưởng em gái sẽ vui mừng, không ngờ em ruột cũng không đứng về phía mình.

Cô lay mạnh em gái, lay đến nỗi đầu Tiểu Đình Hương đau nhức: “Tiểu Đình Hương, em nhớ kỹ cho chị, chúng ta đều là trẻ được nhà họ Cố nhặt về, chúng ta là người ngoài. Ở nhà này sẽ không trụ được lâu. Chỉ khi chị làm chị dâu của em, nơi này mới thật sự là nhà của chúng ta.”

Biết thế, ba năm trước cô đã không đi. Giờ thì cả bà và em gái đều trở nên lạnh nhạt với cô.

Nhưng Tạ Đình Ngọc không hối hận. Nếu không rời đi chuyến đó, làm sao cô có thể đổi họ? Giờ cô không còn là em gái của Cố Thanh Xuyên nữa, có thể dùng một thân phận khác quay lại ngôi nhà này – đó là quyết tâm cô đã đặt ra từ khi trở về.

Tạ Đình Ngọc không còn chút buồn ngủ nào, kéo em gái hỏi han đủ chuyện trong ba năm qua: “Anh trai về nhà thì thường làm gì vậy?”

Tiểu Đình Hương gục đầu trên ghế dài, buồn ngủ đến không chịu nổi, nói chuyện toàn dựa vào bản năng: “Ra sau vườn tắm nước lạnh… rồi bị chị Tiểu Từ mắng… rồi ăn sáng… rồi đi ngủ…”

Vẫn chưa bỏ được thói quen tắm nước lạnh sao? Khương Từ còn dám nhìn Cố Thanh Xuyên tắm à? Bà nội không mắng sao?

Thật quá kỳ lạ, sau bảy tuổi, bà nội tuyệt đối không cho hai đứa cháu gái được nhận nuôi là cô và Đình Hương lại gần anh trai, cứ luôn miệng nói nam nữ phải có khoảng cách, đúng là cổ hủ.

Hồi trước Cố Vân Xuyên còn giặt quần áo, gấp chăn màn cho Cố Thanh Xuyên, bà nội thì nói đó là chị em ruột nên không sao.

Còn Khương Từ thì sao chứ? Cô ta là cái thứ gì? Sao đến lượt cô ta thì những quy củ ấy bà nội lại không nhắc đến nữa?

Trời còn chưa sáng, cửa sân đã mở, chắc là Cố Thanh Xuyên về rồi. Tạ Đình Ngọc nôn nóng muốn chạy ra ngay, hồi nhỏ tuy anh không thân thiết với cô bằng Khương Từ, nhưng cũng rất tốt với cô.

Đột nhiên nhớ đến chuyện Đình Hương nói anh trai mỗi sáng đều ra sau vườn múc nước giếng tắm. Nghĩ một lúc, cô lục trong chiếc rương gỗ mang theo từ nhà nuôi, lấy ra một chiếc khăn tắm lớn, rồi đẩy cửa hậu của phòng chính.

Anh trai của cô, so với ba năm trước lại cao hơn, rắn rỏi hơn, những đường nét cơ thể săn chắc phía sau lưng khiến tim cô đập thình thịch.

Cố Thanh Xuyên vừa cởi áo ra, trong lòng thầm nghĩ giờ này chắc Tiểu Từ chưa dậy, nếu cô mà thấy anh tắm nước lạnh lại sẽ nổi giận, thôi thì đi nấu ít nước nóng vậy. Anh vừa xoay người lại thì thấy một gương mặt thiếu nữ khác, không phải là Tiểu Từ.

Đồng tử Cố Thanh Xuyên đột nhiên co lại, quát lớn: “Ra ngoài!” rồi vội vàng mặc lại áo, không buồn tắm nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Là Tạ Đình Ngọc. Về thì về đi, sao lại quên cả quy củ? Cố Thanh Xuyên cúi đầu, sầm mặt, bước ngang qua người cô.

Tạ Đình Ngọc cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc. Sao anh lại tức giận đến vậy? Tiểu Đình Hương nói, lần trước Khương Từ nhìn thấy anh tắm, còn đưa khăn cho anh, mà anh đâu có nổi giận.

Tại sao đến lượt cô thì lại không được? Cô vò chặt chiếc khăn tắm trong tay, mắt ngấn đầy nước: “Anh Xuyên, em…”

“Cô gọi tôi là gì!” Giọng Cố Thanh Xuyên nghiêm khắc. Cách gọi đó, cô cũng xứng sao? Cô không tự nhìn lại thân phận của mình à? Cô là con nuôi của nhà họ Cố, là em gái của anh.

Anh chưa bao giờ thật sự hiểu người em gái này, từ nhỏ đã tính toán. Năm cô tám tuổi, nhà xảy ra chuyện, ngay cả thùng gạo cũng bị tịch thu, vậy mà cô đã nói với chị cả Cố Vân Xuyên rằng, chị cả nên đi lấy chồng để đổi lấy sính lễ cho nhà.

Từ ngày đó, Cố Thanh Xuyên dần dần xa lánh cô.

Anh cảm thấy một đứa bé tám tuổi như Đình Ngọc, cho dù là cố ý hay vô ý, anh cũng không thể thích nổi. Cô không hề đơn thuần, thiện lương như Đình Hương.

Năm mười lăm tuổi, cô tự mình âm thầm tìm được gia đình nhận nuôi, rồi mới về báo với mọi người. Vậy mà mới ba năm đã quay về.

Tạ Đình Ngọc sợ hãi đến mức tay run rẩy. Anh trai vẫn nghiêm nghị, vẫn lạnh lùng như vậy. Sao lại thế chứ, Khương Từ từ nhỏ vẫn gọi anh là “anh Xuyên”, có bao giờ thấy anh nổi giận đâu.

“Anh, em bị nhà họ Tạ đuổi đi rồi.”

“Ừ.”

Ừ? “Ừ” là có ý gì chứ? Trong lòng Tạ Đình Ngọc đầy uất ức: “Anh, anh không quan tâm đ ến em nữa sao? Trước đây anh đâu phải như vậy, em mới đi có ba năm thôi, em là em gái của anh mà.”

“Cô họ Tạ.” Cố Thanh Xuyên lạnh nhạt nói: “Chị gái tôi là Cố Vân Xuyên, em gái tôi là Cố Đình Hương. Ba năm trước khi cô rời đi, bà nội đã nói rồi, bước ra khỏi cánh cửa này, cô không còn là cháu gái nhà họ Cố nữa.”

“Nhưng bà nội không đuổi em đi mà… Em không còn chỗ nào để ở, anh, cho em ở lại đây đi, được không?”

Động tĩnh bên này lớn đến mức cả Khương Từ cũng nghe thấy, cô vội vàng chạy sang, vừa đến đã thấy sắc mặt Cố Thanh Xuyên đen như đáy nồi.

“Đình Ngọc về rồi à.” Khương Từ mỉm cười.

Em chồng trở về rồi.

Cô rất hiểu cô em chồng cực phẩm này. Ở kiếp trước, khi anh Xuyên bị vào tù, cô ta cũng không thèm quay về thăm bà hay Tiểu Đình Hương lấy một lần. Nếu không, bà đã chẳng phải c.h.ế.t đói bệnh trên giường. Về sau, khi Cố Thanh Xuyên ra tù, làm ăn càng lúc càng phát đạt, thì Tạ Đình Ngọc mới quay về.

Một bông hoa trắng yếu đuối, trình độ diễn đạt đến mức giáo khoa thư. Cô ta có thể biến chút tình cảm còn sót lại của người thân dành cho mình thành thứ tình nghĩa to lớn vô biên. Cố Thanh Xuyên cưới Khương Từ rồi, vậy mà cô ta vẫn bám lấy danh nghĩa em gái để lượn qua lượn lại, cũng vớ được không ít lợi lộc, hưởng đủ vinh hoa phú quý.

Tạ Đình Ngọc cười mà như khóc: “Tiểu Từ, anh ấy giận chị rồi.”

Lúc cô rời đi, Khương Từ mới mười bốn tuổi. Ba năm không gặp, cô bé năm xưa giờ đã nở rộ thành một đóa hồng rực rỡ nhất. Cô thật sự rất đẹp, vừa quyến rũ vừa rạng rỡ.

Mắt Tạ Đình Ngọc cũng nóng lên. Cố Thanh Xuyên lại thích kiểu này sao? Không phải con gái dịu dàng, e lệ mới được đàn ông yêu thích à?
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 68: C21.2



Trong bếp chợt vang lên tiếng “choang” lớn, không biết thứ gì rơi xuống đất. Khương Từ lập tức chạy qua, chỉ thấy Tiểu Đình Hương lăn từ ghế trong bếp xuống đất, ngã mạnh như thế mà cô bé vẫn không tỉnh lại.

Khương Từ vội vàng bế lấy cô bé, cả người Tiểu Đình Hương nóng rực, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao. Con bé bị cảm lạnh rồi. Trời lạnh thế này, sao lại có thể ngủ gục trên ghế trong bếp?

Khương Từ giận dữ, tối qua Cố Thanh Xuyên không ở nhà, vậy chỉ có thể là do Tạ Đình Ngọc bất cẩn. “Đình Ngọc, chị để Đình Hương ngủ trên ghế bếp à? Nhà không có giường hay sao?”

Tạ Đình Ngọc vội vàng chạy lại, thấy em gái sốt cao đến mức người nóng hầm hập, trong lòng lo sợ: “Không phải vậy, hôm qua chị về, mừng quá nên nói chuyện với em ấy cả đêm, em ấy cũng chỉ mới chợp mắt thôi mà.”

“Nói chuyện không thể ở trong chăn mà nói chắc?”

Tạ Đình Ngọc uất ức vô cùng: “Sợ làm bà thức giấc mà. Em xem, anh Xuyên còn tắm nước lạnh mỗi ngày mà, chị cũng không ngờ Đình Hương vừa chợp mắt lại sốt như thế. Chẳng lẽ chị lại dẫn con bé sang ngủ ở phòng anh? Anh mà về sẽ nổi giận mất.”

Khương Từ: “……” Cạn lời, đến chuyện này mà cũng lôi Cố Thanh Xuyên vào được.

“Cơ thể Đình Hương sao có thể so với anh Xuyên được?”

Khương Từ quay sang Cố Thanh Xuyên vừa vội vàng chạy tới, nói: “Anh Xuyên, Đình Hương sốt đến ngất xỉu rồi, phải đưa đến bệnh viện ngay.”

Không thể chậm trễ một phút nào, trong lòng Cố Thanh Xuyên rối như tơ vò, anh lập tức cõng em gái chạy đi. Lúc ấy mới sực nhớ trong người không có tiền, tiền anh đều để ở chỗ Khương Đại Sinh.

Khương Từ nhanh chóng đẩy nhẹ anh một cái: “Em mang tiền theo rồi, đi nhanh thôi!”

Cả hai lao tới bệnh viện, đăng ký khám cấp cứu cho Tiểu Đình Hương. Bác sĩ nhìn tình hình xong thì nói: “Viêm phổi cấp tính, bệnh viện chúng tôi đang thiếu thuốc kháng sinh nghiêm trọng. Nếu có điều kiện thì nên chuyển sang bệnh viện quân đội, nhưng bên đó phòng bệnh đang rất chật, chưa chắc đã xếp được giường.”

Nghe vậy, Khương Từ sốt ruột hẳn lên. Viêm phổi cấp tính không phải chuyện đùa. “Anh Xuyên, anh mau đưa Đình Hương đến bệnh viện quân đội ngay đi, em sẽ đi tìm ba Thôi.”

Lỡ như không có giường bệnh, chỉ còn cách nhờ ba Thôi tìm người giúp, dù phải thêm giường ở hành lang cũng được.

Tiểu Đình Hương trên lưng càng lúc càng sốt mê man, Cố Thanh Xuyên cũng không dám chậm trễ. Một người cõng em gái đến bệnh viện quân đội, một người thì vội vàng chạy đến đại viện quân đội tìm Thôi Bình Châu.

Tại ngã tư, đóa bạch liên nhỏ luôn lẽo đẽo theo phía sau không ai để ý đến. Tạ Đình Ngọc không biết nên đi theo ai, đành giậm chân một cái rồi quay người đuổi theo Cố Thanh Xuyên. Trong lòng vẫn lo cho Tiểu Đình Hương, lỡ như con bé có chuyện gì, anh trai sẽ không bao giờ quan tâm đ ến cô nữa.

Bảo vệ ở cổng đại viện quân đội nhận ra Khương Từ – con gái của ủy viên chính trị Thôi, ngày nào cũng đến đưa thuốc sắc cho anh. Cả đại viện ai cũng biết. Anh ta đứng nghiêm chào, Khương Từ vội vàng gật đầu rồi chạy thẳng đến khu nhà số 4.

Thôi Bình Châu đang tiếp khách. Lâm Uyển là người ra mở cửa cho cô. “Tiểu Từ, hôm nay là cuối tuần, sao con không ngủ thêm một chút? Trưa nay muốn ăn gì, mẹ sẽ nấu món ngon cho con.”

Mỗi cuối tuần Khương Từ đều đến đại viện, ngày này là ngày náo nhiệt và vui vẻ nhất trong nhà.

Khương Từ vội vàng xua tay: “Mẹ, Đình Hương bị viêm phổi cấp tính, anh Xuyên đang đưa con bé đến bệnh viện quân đội. Con sợ không có giường, nên đến nhờ ba Thôi nghĩ cách giúp.”

Lâm Uyển là người học ngành điều dưỡng, biết rõ thể trạng của Tiểu Đình Hương vốn yếu, cô hiểu viêm phổi cấp với trẻ con nguy hiểm thế nào. Cô lập tức nói: “Con đợi một chút, để mẹ vào thư phòng nói với ba con.”

Cô quay người gõ cửa thư phòng. Một lát sau, Thôi Bình Châu ngồi xe lăn ra ngoài. Cánh cửa thư phòng vẫn hé mở, bên trong là hai sĩ quan trẻ tuổi không ra theo. Có thể thấy ba người vừa rồi đang bàn chuyện rất quan trọng.

Thôi Bình Châu nói: “Tiểu Từ, con đến bệnh viện quân đội tìm một bác sĩ trưởng khoa nội tên là Tần Thiển, cô ấy là bạn thân của ba, ba sẽ gọi điện cho cô ấy ngay.”

“Cảm ơn ba Thôi.” Khương Từ cũng không kịp khách sáo: “Mẹ, con đi trước đây, tối nay con sẽ mang thuốc cho ba Thôi.”

Thôi Bình Châu đã uống thuốc bắc pha linh tuyền của cô hơn một tháng, nhưng đôi chân vẫn chưa có cảm giác. Khương Từ không muốn ngắt ngày nào, chỉ là thuốc phơi khô trong nhà cũng sắp hết rồi.



Trong phòng cấp cứu, bác sĩ trưởng Tần đích thân kiểm tra và chẩn đoán cho Tiểu Đình Hương. Cô bé đang sốt cao rất khó chịu, Khương Từ vẫn ôm chặt lấy em. Đóa bạch liên bên cạnh thì vừa khóc vừa rấm rứt muốn giành em gái về từ tay Khương Từ – đó là em ruột của cô ta, tại sao lại để Khương Từ ôm?

“Bác sĩ, em gái tôi có c.h.ế.t không ạ? Chị xem, nó còn đang co giật nữa. Nếu người bị bệnh là tôi thì tốt biết mấy.”

Như vậy thì anh cũng sẽ cõng cô đến bệnh viện.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tất cả là lỗi của tôi, là tôi để em bị cảm lạnh, rồi mới dẫn đến viêm phổi cấp đúng không? Căn bệnh này có c.h.ế.t người không ạ? Bác sĩ, chị nhất định phải cứu em tôi, nó mới có mười tuổi thôi mà, đứa em gái đáng thương của tôi…”

Trên khuôn mặt đeo khẩu trang của bác sĩ Tần hiện rõ vẻ tức giận. Cô không thể chịu nổi cái kiểu con gái yểu điệu chỉ biết khóc lóc này. “Muốn khóc thì ra ngoài khóc, đừng làm loạn trong phòng cấp cứu!”

Tần Thiển tính cách mạnh mẽ, rất ghét mấy kiểu phụ nữ gặp chuyện là chỉ biết khóc. Khóc chỉ khiến người ta thêm bực bội, tạo áp lực, chẳng giúp được gì cả.

Cô gái đang ôm Tiểu Đình Hương thì lại không tệ. Biết ngay từ đầu đi tìm Thôi Bình Châu, tìm đúng bác sĩ giỏi nhất. Chính vì một cú điện thoại của Thôi Bình Châu mà Tần Thiển – chuyên gia bệnh lý hàng đầu khoa nội của bệnh viện quân đội – lập tức bị gọi từ nhà đến bệnh viện.

“Em gái tôi bị bệnh, tôi khóc mấy tiếng cũng không được sao?” Tạ Đình Ngọc tỏ vẻ bị tổn thương sâu sắc, ánh mắt nhìn Khương Từ đầy ghen tỵ. Cô ta thấy Khương Từ một tay ôm Đình Hương, một tay không ngừng vuốt mồ hôi trên tóc em bé, trong lòng đầy đố kỵ. “Đâu như có người, không phải em ruột thì tất nhiên là không khóc nổi rồi.”

Một câu nói khiến cả mấy người trong phòng cấp cứu đều nhíu mày.

Khương Từ thật sự không ưa nổi cô ta: “Ở đây chẳng ai cần xem màn diễn của Tạ Đình Ngọc cô đâu, cô khóc cho ai xem chứ? Chỉ tổ khiến người khác chán ghét.”

Cô ôm Tiểu Đình Hương, đi theo bác sĩ Tần lên khu nội trú. Tạ Đình Ngọc còn muốn đi theo, nhưng bị Cố Thanh Xuyên chặn lại.

“Cô về đi, ở đây cô chẳng giúp được gì đâu.”

“Em không về! Người nằm bên trong là em gái em, em phải ở lại trông chừng em ấy.” Tạ Đình Ngọc vừa khóc vừa nói: “Anh ơi, anh đừng đuổi em mà.”

Cố Thanh Xuyên thật sự phiền lòng: “Đừng gây thêm rắc rối ở đây nữa. Về nhà nói với bà nội một tiếng, bảo là Đình Hương đã nhập viện rồi, để bà khỏi lo.”

Nhìn thấy vẻ mặt đầy nhẫn nhịn và tức giận của Cố Thanh Xuyên, lại nghĩ đến việc đúng là vì cô sơ ý mà Đình Hương mới bị bệnh, Tạ Đình Ngọc bèn nghĩ đợi Khương Từ đi rồi cô sẽ quay lại. “Vậy… vậy em về trước. Trưa em sẽ mang cơm cho anh.”

“Không cần, bệnh viện có căng-tin rồi.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 69: C21.3



Bác sĩ trưởng Tần gần bốn mươi tuổi, nhưng trông chỉ khoảng ba mươi mấy. Với cô, viêm phổi cấp tính không phải căn bệnh khó xử lý. Cô sắp xếp cho Tiểu Đình Hương nằm ở phòng bệnh dành cho cán bộ.

“Cảm ơn chị nhiều lắm, bác sĩ Tần.” Tiểu Đình Hương đang truyền dịch, cơn sốt đã hạ bớt, giờ đang ngủ yên trên giường bệnh. Trong lòng Khương Từ và Cố Thanh Xuyên đều vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của bác sĩ Tần, nếu không thì Đình Hương sao có thể nhập viện nhanh như vậy được.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Có gì mà cảm ơn chứ, bệnh viện quân đội chúng tôi cũng phải phục vụ nhân dân mà.” Tần Thiển cười sảng khoái. Lúc này cô mới có thời gian quan sát cô gái trước mặt, ngạc nhiên bởi vẻ đẹp rực rỡ đầy khí chất của cô. Quả thật rất đẹp. Mẹ cô – Lâm Uyển – nghe nói là một người dịu dàng xinh đẹp, không ngờ con gái lại mạnh mẽ, thẳng thắn như vậy.

“Thôi Bình Châu thật có phúc, tàn phế nửa đời người mà còn được trời cho không cả vợ lẫn con gái.”

Cô bé được đưa đến nhập viện hôm nay, nghe nói là em gái của con rể tương lai của Thôi Bình Châu. Một cô gái thẳng thắn như thế rất hợp ý cô, tiếc là đã có người đính hôn rồi, không thì… cô thật sự muốn giới thiệu cho thằng con kén chọn nhà mình.

Cô dặn dò hai người vài câu: “Đình Hương còn phải nằm viện vài hôm nữa, hai người luân phiên chăm là được, một người ở lại thôi.”

Cố Thanh Xuyên cả đêm qua không ngủ. Khương Từ liền nói anh về nghỉ ngơi trước: “Anh Xuyên, anh về nghỉ một chút đi, để em ở lại trông.”

“Không cần đâu, anh thức vài đêm cũng không sao. Em về đi, mai còn phải đi làm.” Cố Thanh Xuyên nhìn cô gái trước mặt, cô lo lắng cho người thân của anh như vậy, nhưng lại chưa từng có thời gian nghĩ đến bản thân mình. Anh lấy cô, thật sự có thể chăm sóc tốt cho cô sao?

Chờ Đình Hương truyền xong dịch, Cố Thanh Xuyên lại thúc giục Khương Từ về nhà. Khương Từ nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tối em quay lại thay anh.”



Sau mười mấy ngày điều trị ở bệnh viện quân đội, Tiểu Đình Hương đã xuất viện. Bà cụ Miêu nửa tháng không gặp cháu gái, thấy con bé gầy đi một vòng, đau lòng không chịu nổi, còn cháu trai thì cũng gầy đi trông thấy vì chăm em.

Bà thầm nghĩ trong lòng: Trong nhà mà không có một người phụ nữ làm chủ thì đúng là không xong.

Buổi trưa, bà cháu hai người ngồi phơi nắng trong sân, Tiểu Đình Hương rúc vào lòng bà, im lặng không nói gì.

Bà Miêu vuốt mái tóc mềm xẹp của cô bé, hỏi: “Con bé này, ốm một trận làm anh với chị con gầy rộc cả đi, sau này không được ốm nữa nghe chưa.” Bà nói “chị” ở đây dĩ nhiên là chỉ Khương Từ.

Nửa tháng qua, tuy Tạ Đình Ngọc cũng có đến chăm sóc, nhưng khi ở lại trực ban đêm thì chỉ lo ngủ say, nửa đêm Tiểu Đình Hương khát nước, gọi mãi cũng không dậy nổi.

Chị Tiểu Từ thì khác, chỉ cần cô bé xoay người là chị đã tỉnh dậy hỏi có khát không, có muốn đi vệ sinh không.

Cô bé nhớ lại đêm đầu tiên chị ruột quay về từng nói sẽ làm “chị dâu” của mình, lại không cho cô bé nói ra chuyện đó, khiến cô thấy sợ hãi.

Bà cụ đang ngồi tận hưởng ánh nắng ấm áp, chợt thấy cô cháu gái run rẩy trong lòng, vội hỏi: “Lạnh à con? Mau vào mặc thêm áo đi, chị Tiểu Từ không phải đã dùng áo khoác của mình sửa lại cho con hai cái áo nhỏ rồi sao? Lấy ra mà mặc.”

Năm nay phiếu vải rất khan hiếm, nghĩ đến việc chị Tiểu Từ dùng áo mới của mình để may lại cho cô, Tiểu Đình Hương lặng lẽ rơi nước mắt. Cô không lạnh, cô sợ.

Cô nhào vào lòng bà nội: “Bà ơi, con không muốn chị Đình Ngọc làm chị dâu của con, con muốn chị Tiểu Từ làm chị dâu.”

Sao tự nhiên con bé lại nói như vậy? Bà cụ hoảng hốt ngồi bật dậy: “Con nói gì cơ?”

Tạ Đình Ngọc muốn làm chị dâu của Tiểu Đình Hương? Cô ta đã nói gì với con bé? Bảo sao gần nửa tháng nay thằng bé Xuyên không chịu về nhà, ngoài việc ban ngày ghé qua xem một chút, còn lại đều sang nhà Khương Đại Sinh nghỉ ngơi.

Bà cụ chợt hiểu ra. Đúng vậy, cháu trai lớn còn biết giữ khoảng cách, là bà hồ đồ, không nghĩ sâu đến chuyện này.

“Chị con đã nói gì với con, mau nói cho bà biết, không thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”

Bà nội hỏi dồn dập, Tiểu Đình Hương không dám giấu: “Là chị Đình Ngọc nói… nói là muốn làm chị dâu của con, như vậy thì tụi con có thể mãi mãi ở lại trong nhà. Con đã nói là con chỉ muốn chị Tiểu Từ làm chị dâu thôi, nhưng chị Đình Ngọc rất giận, còn bảo con không biết điều.”

Bà Miêu nghe mà tim run lên. Tốt lắm, mắt bà mờ rồi lại nuôi thêm một đứa sói mắt trắng. Thấy nhà sắp được tháo bỏ mũ “địa chủ”, bà cứ tưởng con bé đó quay về là vì nhớ đến của hồi môn bà đã giấu đi.

Bà từng nghĩ, nếu một ngày những thứ ấy được mang ra lại ánh sáng, thì mấy đứa cháu gái, bà nhất định sẽ bù đắp cho mỗi đứa một phần làm của hồi môn.

Nhưng, không ngờ Tạ Đình Ngọc lại tham vọng như vậy, nhắm cả vào Cố Thanh Xuyên. Bà cụ vừa nghĩ vừa rùng mình. Tạ Đình Ngọc từ nhỏ đã có tính toán, muốn làm cháu dâu của bà? Ai biết được có phải cô ta đang nhắm đến số hồi môn bà giấu đi không?

Lòng người đúng là suốt đời này bà cũng không nhìn cho thấu.

Từ khi Khương Từ dọn đến, hai ba tháng nay sức khỏe bà cụ đã khá hơn nhiều. Bà bước vào phòng, lục lọi tủ hòm, lôi ra một bộ quần áo đẹp nhất: “Tiểu Đình Hương, đi lấy chậu nước rửa mặt cho bà.”

Nhà họ Cố không còn gì quý giá sao? Có chứ, ít nhất thì tiền cưới vợ cho cháu trai, bà vẫn còn lo được.

Trong phòng của bà cụ Miêu, chỉ còn lại chiếc giường tám tiên mà bà mang theo khi xuất giá từ nhà mẹ đẻ là chưa bị tháo đi. Nhà giàu xưa để vượt qua năm đói, đều tìm cách cất giấu của cải, mẹ bà cụ là người rất tinh thông chuyện này.

Bà từng được mẹ dặn, lúc làm chiếc giường cưới này, bốn trụ giường đều rỗng ruột, bên trong đã để sẵn đồ cho bà.

Giờ bà muốn cưới vợ cho cháu trai, không lấy ra lúc này thì còn đợi khi nào nữa.

Bà cụ xách d.a.o chẻ củi từ phòng chứa củi ra, không chút do dự bổ thẳng vào trụ giường.



Bà Miêu đã mấy năm không ra khỏi nhà, nhưng vị trí đại viện quân đội bà vẫn nhớ rõ. Bảo vệ gọi điện báo danh tính người đến thăm, Lâm Uyển vừa nghe xong liền vội ra đón.

“Dì Miêu, trông dì khỏe hơn trước nhiều rồi đấy.” Bà cụ đích thân đến nhà, Lâm Uyển hơi thấp thỏm, mơ hồ đoán được mục đích bà đến lần này. Thôi Bình Châu cũng ngồi bên cạnh.

Miêu Tú Lan mở bọc đồ mang theo, trải ra trên bàn trà phòng khách. Mắt Thôi Bình Châu khẽ nheo lại: hai mươi bốn viên trân châu to bằng trái nhãn, một đôi vòng ngọc phỉ thúy toàn sắc, một bức thư họa được bảo quản hoàn hảo – là bút tích thật của một danh gia thời Đường. Quý giá nhất là chiếc hộp gấm nạm vàng nhỏ chỉ ba tấc, bên ngoài còn có khóa, chỉ riêng hoa văn tinh xảo trên hộp đã đủ biết đây là vật từ trước thời Đường.

Một chiếc hộp đã quý như vậy, thứ bên trong e rằng càng không thể xem thường.
 
Back
Top Bottom