Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 20: C7.3



“Con đúng là gan nhỏ.” – Đổng Hoa chỉ tay về hướng đông.

Bên cạnh sân nhà bà chính là nơi ở của cháu đích tôn – Cố Thanh Xuyên.

Cách đó một nhà nữa chính là tổ trạch của nhà họ Khương.

Khương Từ đã chuyển tới, trở thành hàng xóm của Cố Thanh Xuyên.

“Khương Quốc Trụ dắt đàn bà về, chuyện này xóm giềng ai mà không biết.

“Ông già nhà họ Khương đã chia nhà, căn nhà nhỏ ấy cho Khương Từ.”

“Giám đốc Cát chắc cũng sắp tới số rồi đúng không?

“Con tìm cách thay ông ta đi.

“Còn con nhóc Khương Từ kia...”

Đổng Hoa cười lạnh, ra hiệu cho con trai đừng phí tâm sức vào một đứa con gái nhỏ.

“Con bé đó vốn chẳng ngoan gì, nghe nói trước kia hay vào núi hái đồ hoang đem bán lén.

“Mẹ sẽ bảo vợ con chú ý theo dõi nó, chờ có cơ hội thì lập tức tố cáo.

“Còn con thì cứ chuyên tâm lo chuyện trong nhà máy.

“Lần này, vị trí giám đốc tuyệt đối không được để người khác giành mất nữa.”

“Mẹ, con hiểu rồi.” – Cố Thành Vinh nói – “Lần này nhất định con sẽ ngồi lên được ghế giám đốc.”

Mười năm trước, khi giám đốc nhà máy cơ khí – Cố Chính Sơ, cha của Cố Thanh Xuyên – chết, chiếc ghế giám đốc ấy vốn dĩ nên thuộc về ông ta.

Thế nhưng khi đó, bí thư ủy ban đảng nhà máy – ông cụ Khương – lại nâng đỡ học trò đắc ý nhất của mình là Cát Tường lên làm giám đốc, khiến ông ta chỉ đành uất ức làm phó giám đốc.

Một người làm chính, một người làm phụ, quyền lực khác biệt lớn lắm.

Lần này nhất định phải giành được chức giám đốc.



Khương Từ làm xong thủ tục nhận việc tại nhà máy cơ khí, ông cụ Khương cũng đưa chìa khóa căn nhà nhỏ cho cô.

“Nhà đó từ nay là của con.

“Bình thường ông vẫn trồng ít hoa cỏ, rau xanh trong sân, dọn dẹp cũng sạch sẽ rồi.

“Chiều nay con đi mua vài bộ chăn đệm mới là có thể chuyển vào ở được rồi.”

Khương Từ ôm chặt chìa khóa, nghĩ đến việc sắp được làm hàng xóm với Cố Thanh Xuyên thì liền muốn chạy sang xem ngay:

“Ông ơi, con muốn qua đó luôn bây giờ. Ông cứ về trước đi, trưa nay con không về nhà ăn đâu ạ.”

Lúc ra khỏi nhà từ sáng, Khương Từ đã cất phiếu lương thực và tiền vào trong ba lô vải.

Cô chạy đến quán ăn quốc doanh mua mấy món nóng, rồi đi thẳng tới căn nhà ở Khúc Thủy Kiều.

Khu Khúc Thủy Kiều đất rộng người thưa, không có nhà cao tầng, toàn là những ngôi tứ hợp viện xây từ trước thời giải phóng.

Ngôi nhà cổ này có ba gian lợp ngói, hai gian phía đông và tây là phòng ngủ, ở giữa là phòng khách, phía đông còn có một gian nhỏ là bếp.

Phòng không nhiều nhưng sân thì rất rộng, riêng sân sau cũng rộng ít nhất năm mươi mét vuông.

Trước đây ông cụ Khương trồng rau ở đó nên cả nhà không cần mua rau ngoài.

Chỉ là mấy năm nay sức ông yếu hơn, sân sau đã để hoang, chỉ còn sân trước là vẫn còn trồng ít hoa, rau, cây ăn quả.

Không sao cả, bây giờ đang là mùa thu, vẫn có thể trồng được rau vụ thu đông.

Sân sau có thể dựng một cái nhà kính nhỏ, còn có thể nuôi thêm ít gà vịt.

Mười năm nay, cuộc sống của Cố Thanh Xuyên vô cùng gian khổ, cả nhà anh gần như bị dồn đến kiệt quệ.

Cô phải nghĩ cách tự cung tự cấp, trước khi thời kỳ hỗn loạn kết thúc, phải bồi bổ lại sức khỏe cho Cố Thanh Xuyên.

Tường sân cao chưa đến hai mét, Khương Từ bê một cái ghế đặt vào góc tường, đứng lên rồi dựa người l*n đ*nh tường lợp ngói.

Trong sân nhà bên cạnh, một bé gái gầy yếu đang ngồi xổm trên đất nhổ cỏ trong kẽ gạch.

Khương Từ thấy xót xa trong lòng.

Đó là em gái út của Cố Thanh Xuyên – Cố Đình Hương.

Một đứa trẻ mười tuổi mà vì thiếu dinh dưỡng kéo dài, nhìn chỉ như sáu bảy tuổi.

“Đình Hương!” – Khương Từ dựa vào tường, mỉm cười vẫy tay gọi cô bé – “Lại đây nào.”

“Chị Từ!” – Cố Đình Hương ngạc nhiên vui sướng chạy đến sát tường – “Lâu lắm rồi chị không đến!”

Một năm trước, không biết anh trai đã nói gì với chị Từ, khiến chị ấy vừa khóc vừa bỏ đi.

Từ đó về sau, chị Từ không quay lại nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chị không đến, cũng không còn ai trèo tường đưa đồ ăn cho nhà cô bé.

Bây giờ lại thấy chị Từ, sao mà cô bé không vui cho được!

“Chị sẽ dọn đến đây ở luôn, em có vui không?”

Đôi mắt Cố Đình Hương mở to kinh ngạc, thật sao? Chị sẽ sống ở đây ư? Tuyệt quá đi mất!

“Vui ạ!”

“Sao em không đi học?” – Khương Từ hỏi – “Anh em có ở nhà không?”

“Anh trai đi ra ngoài rồi.” – Cố Đình Hương nói – “Bà nội bị bệnh, anh bảo em ở nhà chăm bà.”

Tần thành là thành phố lớn, thủ phủ của tỉnh, trong nội thành không có đất để trồng trọt, mọi nhu cầu ăn uống, mặc dùng đều phải dựa vào tem phiếu để mua.

Nhà Cố Thanh Xuyên không có ai có công việc ổn định, không tiền, không phiếu, cuộc sống vô cùng khốn khó.

Kiếp trước, anh cũng từng vào núi săn vài con gà rừng, thỏ rừng, rồi lặn lội đến tận những vùng núi hoang vắng để hái chút đặc sản rừng, lén mang ra chợ đen đổi lấy lương thực.

Lúc no lúc đói, miễn cưỡng mới giữ được cả nhà sống sót.

Từ gian nhà phía đông truyền đến tiếng ho của một người già – là bà nội của Cố Thanh Xuyên.

Khương Từ cảm thấy lo lắng.

Kiếp trước khi Cố Thanh Xuyên bị bắt giam, bà cụ không đợi được ngày anh ra tù, đã qua đời.

Sau này có người nói với anh, bà không phải vì bệnh nặng mà chết, mà là... bị đói chết.

Bởi vì sau khi anh bị bắt, bác gái của Cố Thanh Xuyên đã đem cô bé Đình Hương – khi ấy mới mười tuổi – bán cho một gia đình không có con cái để làm con nuôi.

Còn người em dâu Đổng Hoa thì chẳng ai buồn đoái hoài đến bà cụ nằm liệt trên giường.

Trước khi bệnh nặng qua đời, bà cụ đã c.h.ế.t đói ngay trên giường.

Về sau, khi ra tù, Cố Thanh Xuyên đã không tha cho những kẻ đó...

Cái c.h.ế.t của bà nội, là nỗi đau không bao giờ nguôi trong lòng Cố Thanh Xuyên.

Khương Từ nghĩ đến linh tuyền trong người mình – hôm nay vẫn chưa dùng đến giọt nào.

“Đình Hương, em đợi chị ở đây nhé, chị quay lại ngay.”

“Vâng.” – Cố Đình Hương ngoan ngoãn chờ ở góc tường.

Anh trai nói sẽ về nhà vào buổi trưa, nếu thấy chị Từ chắc chắn sẽ mừng lắm.

Cô bé thầm nghĩ, hy vọng anh trai đừng ngu ngốc đến mức lại làm chị Từ khóc nữa.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 21: C8.1



Chương 8: Anh trai

Cố Thanh Xuyên lê bước trở về nhà với thân thể mệt mỏi.

Hôm nay thu hoạch khá tốt, ba con gà rừng, hai con thỏ béo múp.

Trong nhà không thể nấu đám sản vật núi rừng này được, chỉ cần có mùi thịt bay ra, bà Đổng Hoa bên cạnh sẽ lập tức chạy qua tìm bằng chứng, nghĩ đủ cách để tố cáo anh.

Ngày mai mang ra chợ đen có thể đổi được mấy chục cân lương thực.

Nếu may mắn còn có thể đổi được nửa cân phiếu thịt, cho em gái bớt thèm.

Thời buổi này, nhà nào cũng không đủ phiếu thịt, nếu không thì mấy món sản vật rừng của anh đâu có quý đến vậy.

“Anh ơi, anh về rồi!”

Cố Đình Hương bưng một bát sứ men lam, miệng đầy dầu mỡ, chạy đến nắm lấy tay anh:

“Mau đến ăn cơm đi!”

“Ăn cơm?” – Cố Thanh Xuyên nhéo nhéo má em gái, gầy đến nỗi toàn xương:

“Trưa nay em nấu cơm à? Mùi thơm thế, bà nội tỉnh chưa?”

Tối qua bà cụ bị cảm lạnh, ho suốt cả đêm.

Cố Thanh Xuyên định bán hết mấy món đặc sản rừng rồi quay lại mua ít thuốc ho cho bà.

Thân thể bà cụ yếu, lại không có tiền khám bệnh, hết năm này đến năm khác kéo dài, đến nay mắt cũng gần như mù hẳn.

Cố Đình Hương vẫn không hiểu vì sao một năm trước, anh trai lại khiến chị Khương Từ tức giận đến mức bỏ đi, rồi còn không cho chị ấy đến nhà nữa.

Cô bé vẫn nhớ, anh trai từng nói đừng tìm chị Khương Từ, cũng đừng nhận bất cứ thứ gì chị ấy mang tới, vì như vậy sẽ khiến chị ấy gặp phiền phức.

Thế nhưng hôm nay đồ ăn chị ấy mang đến ngon quá, đến cả bà nội cũng ăn thêm được một bát cơm nữa!

Cô bé hơi chột dạ như vừa làm sai chuyện gì:

“Chị Khương Từ mua ở quán ăn quốc doanh đấy ạ. Có sườn hầm khoai mỡ, còn có món canh nấm dại đậu phụ mà bà nội thích nhất.”

Cố Thanh Xuyên buông tay, chiếc bao tải lưới buộc chặt rơi xuống đất.

Mấy con gà rừng bị trói cánh bên trong liền nhảy loạn lên.

Anh bước nhanh vào gian chính.

Cô gái ấy ngẩng đầu, nở nụ cười với anh:

“Anh Xuyên...”

Ngực Cố Thanh Xuyên nghẹn lại.

Một năm trước anh đã nói ra những lời như thế với cô, sao cô vẫn còn muốn đến?

Em gái và bà nội đã ăn xong, Khương Từ cũng dừng đũa.

Anh đi đến, nhẹ giọng hỏi:

“Ăn xong rồi à?”

“Ừm.” – Khương Từ có chút chột dạ.

Năm mười sáu tuổi, cô đã biết thế nào là thích một người, liền thẳng thắn chạy đi nói với Cố Thanh Xuyên rằng cô thích anh.

Khi đó Cố Thanh Xuyên sững người rất lâu, rồi nói rằng chỉ coi cô như em gái, còn bảo cô từ nay đừng đến nhà anh nữa.

Kiếp trước, cô lại thật sự tin lời dối trá của Cố Thanh Xuyên, suốt một năm trời không đến tìm anh.

Mãi đến khi cô bị người ta đẩy xuống sườn núi, chính Cố Thanh Xuyên đã cõng cô về, rồi cô tỉnh lại trong bệnh viện...

Em gái ư... Hừ.

Kiếp trước, khi cô ra tù, Cố Thanh Xuyên đến đón cô, sau đó đưa thẳng đến cục dân chính, làm giấy đăng ký kết hôn.

Năm đó, người đàn ông ấy nói:

“Hồi đó nhà anh có thành phần xấu, không dám liên lụy em.

“Giờ xã hội đã ổn định, cái mũ 'địa chủ' cũng được gỡ bỏ, sau này anh sẽ bảo vệ em suốt đời.”

Suốt đời...

Tiếc là cô chỉ sống được thêm mười năm.

Cố Thanh Xuyên nắm lấy cổ tay Khương Từ, đưa cô ra đến tận cửa:

“Ăn xong rồi thì về đi, sau này đừng đến nữa.”

Khương Từ mím môi cười, chỉ sang sân nhà bên cạnh:

“Anh Xuyên, ông nội em cho em căn nhà bên cạnh rồi. Mẹ em cũng đã ly hôn với Khương Quốc Trụ, sau này em chỉ có thể ở đây thôi.”

Cố Thanh Xuyên: “……”

Hai sân nhà này vốn dĩ là một thể, sau khi giải phóng thì xây một bức tường ngăn ở giữa, một nửa chia cho nhà họ Khương, một nửa để lại cho đại phòng nhà họ Cố.

Nhà họ Khương đã dọn đi từ lâu, con nhóc này sao lại quay về?

Bà Đổng dán tai vào tường sân trong nhà, nghe thấy giọng của Cố Thanh Xuyên.

Hôm nay trong nhà có mùi thịt, chắc chắn là thằng ch.ó con này lại vào núi bắt thỏ rừng về rồi.

Cũng thật lạ, người khác vào núi bảy tám lần cũng chưa chắc bắt được gà rừng hay thỏ, mà nó lần nào cũng mang được về vài con, đem đổi lấy lương thực và phiếu.

Nếu không có số đó, nhà tụi nó sớm c.h.ế.t đói cả lũ rồi.

Bà ta thầm nghĩ, nếu có thể tìm ra đường đi buôn lén của Cố Thanh Xuyên thì hay biết mấy, bắt quả tang rồi tố cáo một lần cho xong.

Vùng ven Tần thành có núi có sông, nếu may mắn vào núi bắt được chút đồ mang về ăn thì cũng chẳng ai nói gì, nhưng mà đem ra bán thì lại là chuyện khác.

Bà ta nghĩ, nếu không bắt được bằng chứng bán hàng lậu, thì cứ để hắn không thể bán nữa, để cả nhà hắn c.h.ế.t đói là tốt nhất.

Đổng Hoa lại chạy sang gõ cửa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Từ vội vàng ném hai bao tải lưới dưới đất sang sân nhà mình:

“Chắc chắn là bác dâu cả của anh rồi. Anh đúng là ngốc, bắt được thì mang đi bán luôn đi, mang về nhà làm gì chứ?

“Anh không biết là nhà bác dâu cả ngày nào cũng rình rập trước cửa nhà anh sao?”

Muốn bán thì cũng phải đợi đến tối.

Ban ngày ban mặt thì không được.

Bà nội đang bệnh, Cố Thanh Xuyên trong lòng sốt ruột.

Sáng nay lại thu được nhiều bất ngờ, chỉ trong nửa buổi mà bằng cả nửa tháng trước, nên anh mới vội vã quay về.

Cố Thanh Xuyên nói:

“Thấy thì thấy, anh cứ bảo là đồ nhà ăn, nấu ngay trước mặt bà ta, xem bà ta làm được gì.”

Chỉ tiếc là không thể mang đi đổi lấy lương thực.

“Để em bán giúp anh.”

Khương Từ mở cửa sân:

“Ai đấy, giữa trưa giữa hôm làm ồn c.h.ế.t đi được, không cho người ta ngủ trưa à?”

Bà Đổng: “……” Không ngờ Khương Từ cũng ở đây rồi, dọn nhà cũng nhanh thật.

“Bà vừa thấy thằng Xuyên xách hai cái bao tải lưới, có phải lại bắt được gì ngon trên núi không? Mang ra cho bà xem cái nào.”

Muốn ép hắn đem đồ về ăn ngay, thì hắn sẽ không thể mang đi đổi lương thực.

“Con mắt bà mờ rồi hả?” – Khương Từ chỉ vào sân, nơi có thể nhìn thấu:

“Ở đâu ra bao tải lưới? Với lại, bà nghe thấy mùi thịt là lại chạy qua như chó hoang thế hả?

“Sau này ngày nào tôi cũng nấu thịt mang qua đây, để xem ai còn kiên nhẫn nhìn thấy cái bản mặt độc địa của bà lúc ăn cơm nữa.”

Bà Đổng: “……” Con nhỏ này mồm còn độc hơn cả bà ta.

“À, không có thì thôi.” – Bà Đổng đảo mắt nhìn khắp nơi, chắc chắn con nhóc kia đã nhanh tay ném đồ sang sân nhà mình rồi.

Đợi sau sẽ bảo con dâu lớn theo dõi Khương Từ chặt chẽ, bắt quả tang cô ta buôn lậu đồ rừng là báo cáo ngay.

Bà Đổng hậm hực bỏ đi, bị ăn một bụm bụi vào mặt.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 22: C8.2



Khương Từ lấy ra tờ giấy nhỏ, chính là tờ giấy tối hôm qua được bọc trong viên đá.

Trên đó là nét chữ mạnh mẽ của Cố Thanh Xuyên.

“Anh Xuyên, đây là anh viết đúng không?”

Tay Cố Thanh Xuyên khẽ run, đến cả tờ giấy cũng không cầm vững.

Anh không ngờ Khương Quốc Trụ về, nhà họ Khương chia nhà nhanh chóng như thế, rồi Khương Từ dọn sang đây.

Anh còn có thể làm gì?

Anh xé tờ giấy vụn ra từng mảnh:

“Em có biết vì sao cô của em – Giang Hồng Vũ – lại muốn đẩy em không?”

“Em vẫn chưa nghĩ ra.” – Khương Từ nói:

“Nhưng em biết bà ta mắc bệnh nan y, sống không được bao lâu nữa. Em không chết, chắc chắn bà ta cũng thấy sợ rồi. Nhà chia tài sản, bà ta cũng không dám về đòi phần.”

Người đẩy Khương Từ, chính là cô ruột của cô – Giang Hồng Vũ.

“Vậy… sau này em phải cẩn thận với bà ta. Người biết mình sắp c.h.ế.t rồi, lúc phát điên sẽ chẳng còn giới hạn đâu.”

Nói xong câu cảnh báo ấy, Cố Thanh Xuyên nhẫn tâm nói:

“Chúng ta bây giờ đều đã lớn rồi, nên giữ khoảng cách một chút. Em không biết anh và nhà họ Thôi đã có hôn ước từ nhỏ sao? Em cũng đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi rồi, cứ chạy đến nhà anh suốt, làm sao mà coi được? Cũng không còn là trẻ con nữa.”

Khương Từ chớp chớp mắt, ấm ức nói:

“Người đính hôn với nhà anh là chú hai nhà họ Thôi mà lúc đánh trận bị thương, ông ấy còn chưa lấy vợ thì làm gì có con gái nhỏ đính hôn với anh?”

“Bây giờ chưa có, không có nghĩa sau này sẽ không có.”

Cố Thanh Xuyên mở cửa sân:

“Anh đã nói rồi, em với em gái anh giống nhau. Anh mong em… cũng xem anh như một người anh trai.”

Khương Từ: “……”

Kiếp trước cô biết rõ, người đàn ông này yêu cô đến mức có thể bỏ cả mạng sống.

Vậy mà bây giờ lại muốn làm anh trai cô…

Khương Từ:

“Cố Thanh Xuyên, anh cứ chờ đấy cho em!”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bà nội Miêu nghe tiếng cháu trai vào nhà, lạnh nhạt nói:

“Lại chọc con bé giận bỏ đi nữa hả?”

Trên bàn còn để phần cơm đặc biệt dành cho anh, không phải đồ ăn thừa, mà là những món ngon được chọn kỹ, dùng tô sứ lớn úp lại cẩn thận.

Ngực Cố Thanh Xuyên nhói lên như bị kim đâm:

“Cháu nuôi cả cái nhà này đã khó lắm rồi, làm gì còn sức mà lo cho cô ấy. Đã nuôi không nổi thì sao còn dám để ý đến cô ấy?”

Miêu Tú Lan lại tát cho cháu một cái vào đầu.

Cố Thanh Xuyên bật cười, bà nội còn đủ sức đánh anh chứng tỏ tinh thần vẫn ổn.

“Bà ơi, sao bà lại đánh cháu nữa?”

“Vì cháu ngu!” – bà nội Miêu vô cùng tin tưởng vào bản lĩnh của đứa cháu lớn: “Cái mũ địa chủ của nhà ta rồi sẽ có ngày gỡ xuống. Đến khi đó, cháu đừng có hối hận vì đã làm con bé kia tức giận bỏ đi!”



Lâm Uyển sau khi ly hôn liền quay về căn nhà nhỏ bên Khúc Thủy Kiều.

Vừa vào cửa đã thấy con gái đang giặt tấm ga trải giường bên giếng nước, trên dây phơi còn treo mấy cái chăn bông mới được giũ sạch.

“Sao thế? Mặt mày không vui gì cả, thằng Xuyên lại nói lời khó nghe với con hả?”

Nghĩ cũng đoán được.

Cố Thanh Xuyên không muốn Tiểu Từ lãng phí thời gian vì mình, chắc chắn lại làm con bé tức giận rồi.

Nó từng cõng Tiểu Từ từ trên núi về, cứu cô bé một mạng.

Cộng thêm việc con gái mình thích nó như vậy, Lâm Uyển từ lâu đã xem nó như con rể.

Bà chẳng quan tâm gì cái mác thành phần địa chủ gì hết.

Thành phần nhà họ Khương thì có tốt đấy, nhưng nhìn Khương Quốc Trụ xem, là cái loại gì đâu.

“Ừm.” – Khương Từ nghĩ đến bộ dạng nhẫn nhịn đầy u sầu của Cố Thanh Xuyên, trong lòng cũng chẳng giận nổi nữa.

Lại nhớ đến câu nói ban nãy của anh, cô bật cười vì tức:

“Anh ấy bảo muốn làm anh trai của con đó. Hay là mẹ nhận luôn anh ấy làm con trai đi?”

“Con đừng lắm lời.” – Lâm Uyển nói: “Nếu mẹ thật sự nhận nó làm con trai, thì chắc con lại sốt ruột lên mất.”

Lâm Uyển nhìn thấy hai bao tải lưới trong sân, bên trong có thứ gì đó đang quẫy đạp loạn cả lên.

Bà vội mở ra:

“Trời ơi, là gà rừng với thỏ rừng, toàn là đồ sống! Bịt kín thế này không được đâu, sẽ c.h.ế.t mất.”

“Là anh Xuyên để ở đây đó. Tối nay con sẽ mang ra chợ đêm bên Hắc Thủy Hà bán đi.”

Khương Từ đem ba con gà rừng và hai con thỏ béo nhốt vào trong lồng tre.

Kiếp trước cô từng đi chợ đen ở Hắc Thủy Hà mấy lần, biết có một người có thể giúp cô bán mấy thứ này.

Kiếp này, cô biết có không ít người đang theo dõi mình, nên tuyệt đối sẽ không dại dột tự mình mang đi bán.

“Được, nhưng con nhớ cẩn thận, đừng để bị bắt đấy.”

Lâm Uyển biết con gái mình có nhiều mánh lới.

Trước kia vẫn hay hái nấm rừng, hạt dẻ đem đi bán kiếm chút tiền.

Vả lại, thời buổi này, nhà nào chẳng từng đổi đồ trên chợ đen.

Thế nên bà cũng không cản trở gì.

“Mẹ, mẹ thật sự ly hôn với Khương Quốc Trụ rồi à?”

“Ừ.” – Trong lòng Lâm Uyển rất bình thản.

Ly hôn không khó khăn như tưởng tượng, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm.

Người đàn ông như thế, không có gì để lưu luyến cả.

“Tiểu Từ, mẹ sắp đi làm rồi. Con quay lại nhà lớn bên kia thu dọn đồ đạc, tối bảo hai chú con đến giúp mình dọn nhà.”

Lâm Uyển cùng con gái vắt khô ga giường rồi phơi lên dây.

Bà đi làm, còn Khương Từ thì quay lại nhà lớn nhà họ Khương để chuyển đồ.

Cô không muốn ở đấy thêm một ngày nào nữa, tránh để bị Khương Quốc Trụ và người đàn bà kia làm bẩn mắt.

“Mày quay về làm gì? Không phải nhà ở Khúc Thủy Kiều đã cho mày rồi sao?”

Hứa Linh Chi giờ chỉ cần thấy Khương Từ là lại muốn nổi điên.

Một cái nhà yên ổn, nếu không vì con nhóc này, làm sao mà đến mức phải chia nhà?

“Tôi về lấy đồ.”

Kiếp trước, Khương Từ bị Hứa Linh Chi hại thảm rồi.

Chuyện Giang Hồng Vũ đẩy cô, bà ta có biết không?

Cô cũng chẳng buồn để ý đến Hứa Linh Chi, cắm đầu chạy lên tầng hai, ngay tại chiếu nghỉ cầu thang thì đụng phải Khang Quế Hương với gương mặt đầy hoảng loạn.

Sao người đàn bà này vẫn còn ở đây?

Buổi sáng cô ta không đi à?

“Cô lên phòng tôi làm gì?” – Khương Từ túm lấy tay cô ta – “Cô ăn trộm đồ của tôi à?”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 23: C9.1



Chương 9: Cá Cược

“Không có, tôi không có ăn trộm gì cả!”

Khang Quế Hương đã lục tung phòng ngủ tầng hai mà vẫn không tìm thấy cuốn nhật ký kia, trong lòng đã rối như tơ vò.

Nghe thấy tiếng Khương Từ từ dưới nhà vang lên, biết con nhóc này về rồi, cô ta mới cuống cuồng chạy xuống.

“Không tin thì cô cứ khám đi!” – Khang Quế Hương cởi áo khoác, để mặc cho Khương Từ kiểm tra người, còn ra vẻ oan ức: “Cô vu oan cho tôi ăn trộm!”

Khương Từ sớm đã nhìn ra sự hoảng hốt trong mắt Khang Quế Hương, biết cô ta đang nói dối.

Trên người tuy không phát hiện đồ đạc gì của cô và mẹ, nhưng cả căn phòng bị lục tung bừa bộn.

“Ông ơi, Khang Quế Hương lục tung phòng cháu lên rồi này!” – Khương Từ nghi hoặc trong lòng, rốt cuộc người đàn bà này đang tìm cái gì?

Ông cụ Khương khoanh tay sau lưng đi lên tầng, nhìn thấy phòng cháu gái lớn bừa bộn, liền cau mày nhìn người đàn bà không biết điều kia.

Nhà họ Khương sao lại rước về loại đàn bà tay chân không sạch sẽ thế này?

“Tiểu Từ, cháu có mất gì không?”

“Cũng may là tiền và phiếu con đều mang theo người, nếu không thì thật khó mà nói được.” – Khương Từ mở chiếc túi đeo chéo bên người ra, trong chiếc ba lô vải xanh quân đội là một quyển nhật ký, bên trong kẹp theo một xấp tiền mặt, phiếu lương thực và phiếu thực phẩm phụ.

Mắt Khang Quế Hương đỏ rực như máu, không ngờ con nha đầu c.h.ế.t tiệt này lại mang cuốn nhật ký theo người!

Phải làm sao bây giờ?

Con ranh này có phát hiện ra bí mật của quyển nhật ký không?

Cô ta còn đang trông cậy vào những điều tiên đoán kỳ lạ trong đó để phát tài đây này!

Ông cụ Khương nhìn thấy ánh mắt tham lam của Khang Quế Hương, cứ tưởng cô ta đang thèm thuồng đống tiền và phiếu trong tay Tiểu Từ, liền tức đến mức không chịu nổi, lập tức gọi Khương Quốc Trụ lên.

“Khương Quốc Trụ, anh nhìn xem anh rước loại đàn bà ăn trộm gì về nhà thế này? Mới ngày đầu bước chân vào cửa mà đã lục lọi đồ người khác rồi!”

Hôm nay vừa mới chia nhà, vốn là một gia đình đông vui náo nhiệt, giờ con trai con dâu đều đang thu dọn chuẩn bị dọn ra riêng, tâm trạng ông cụ vốn đã chẳng tốt.

Lúc nãy Khương Quốc Trụ còn cố gắng khuyên nhủ, nói đợi anh ta tìm được việc rồi phân nhà xong anh ta mới chuyển ra.

Ông cụ vẫn chưa đồng ý.

Giờ nhìn thấy người đàn bà này không biết điều, càng thêm quyết tâm không cho họ ở lại.

“Nhà tôi không nuôi nổi loại người tay chân không sạch sẽ như các người, cút đi cho tôi nhờ!”

Khang Quế Hương tạm gác chuyện cuốn nhật ký sang một bên.

Cô ta đang nhắm vào căn nhà lớn này.

Nghĩ đến chuyện lão nhị và lão tam chuyển ra, chỉ cần cô ta cứ mặt dày bám trụ ở đây, chờ ông già c.h.ế.t thì căn nhà này nhất định sẽ do Khương Quốc Trụ thừa kế.

Vài năm nữa, thị trường bất động sản sẽ được tự do mua bán.

Kiếp trước, chính nhờ bán căn nhà lớn này, Khương Quốc Trụ mới đổi được năm vạn đồng, để cô ta khởi nghiệp phát tài.

Bây giờ tạm thời chưa lấy lại được cuốn nhật ký, nhưng không thể để mất căn nhà này.

Cô ta biết rất nhiều chuyện của kiếp trước, tin rằng dù không có nhật ký, mình vẫn có thể trở thành một trong những người giàu có sớm nhất.

Khương Quốc Trụ vội vàng chạy lên, ra sức bênh vực Khang Quế Hương:

“Tiểu Từ, không mất đồ thì thôi, đừng làm ầm lên.

“Quế Hương cũng chỉ muốn lên giúp con đóng gói đồ đạc thôi, dù sao tối nay mấy người chúng ta cũng dọn lên đây ở, thu dọn trước một chút thôi mà.”

Chính là lấy cớ đó để lục lọi đồ đạc của Khương Từ.

May mà Khương Từ đã sớm đem theo những thứ quan trọng bên người.

“Cô muốn độc chiếm căn nhà lớn của nhà này à?” – Khương Từ cười lạnh. Kiếp trước, Khang Quế Hương xúi giục Khương Quốc Trụ bán căn nhà lớn này được năm vạn đồng, không chia cho chú hai và chú ba lấy một xu, nuốt trọn một mình.

Khương Từ đời nào để Khang Quế Hương được dọn vào ở căn nhà này, càng không thể để cô ta có cơ hội độc chiếm nó.

Trước mặt cả nhà, cô viết ra mấy tờ giấy nợ:

“Ông ơi, con mua căn nhà lớn này. Một năm sau con sẽ trả đủ năm ngàn đồng, chia làm năm phần. Ông nội, chú hai, chú ba, con và Khương Quốc Trụ – mỗi người một ngàn.”

Năm ngàn? Ông cụ Khương nhị và lão tam tròn xoe mắt.

Đứa cháu gái lớn này đúng là dám nói.

Nó vừa mới vào nhà máy cơ khí, lương cấp hai, mỗi tháng chỉ có ba mươi hai đồng.

Phải làm bao nhiêu năm mới tiết kiệm được năm ngàn đây?

Một năm? Chuyện không tưởng!

Hôm phân chia tài sản đã nói rõ, ai đưa ra được năm ngàn trước thì căn nhà lớn này thuộc về người đó.

Ông cụ Khương đang bực bội vì Khang Quế Hương.

Nếu để người đàn bà này dọn vào sống, có khi ông cũng chẳng sống nổi thêm được mấy năm.

“Thằng hai, thằng ba thì sao?” – Ông cụ Khương vẫn hỏi ý hai người con trai – “Hai đứa có muốn mua lại căn nhà lớn này không?”

Ông cụ Khương nhị và lão tam liếc nhìn nhau.

Căn nhà lớn này đúng là tốt thật, nhưng nói đến chuyện bỏ ra năm ngàn đồng thì bọn họ lấy đâu ra ngần ấy tiền?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vả lại, cả hai gia đình vợ chồng đều là công chức, đơn vị hai bên đều có phân nhà ở, chẳng thiếu chỗ ở, vậy thì chi bằng ngồi chờ chia tiền cho khỏe.

“Nếu Tiểu Từ có thể đưa ra năm ngàn đồng trong vòng một năm, hai anh em con không có ý kiến gì cả.”

Khang Quế Hương thì có toan tính riêng trong lòng.

Chỉ cần chờ thêm vài năm, giá trị căn nhà này sẽ tăng gấp mười mấy lần.

Chẳng qua mấy kẻ ngu dốt này không biết mà thôi.

“Tôi thì không đồng ý.” – Khang Quế Hương lập tức phản đối: “Khương Từ, ông nội cô đã cho cô một căn nhà rồi. Căn nhà lớn này vốn không tới lượt cô, cô chia cái gì mà chia!”

“Dựa vào việc tôi họ Khương.” – Khương Từ đáp: “Nếu cô không phục, thì cô cũng đưa ra năm ngàn đồng trong vòng một năm đi. Nếu cô đưa được năm ngàn, tôi sẽ trả sáu ngàn. Dù sao thì tôi cũng sẽ luôn trả hơn cô một ngàn, vậy cô không còn gì để nói nữa chứ?”

Khang Quế Hương tức đến phát điên.

Con nhãi này chẳng phải chỉ nhờ vào vận may mà kiếm được chút đặc sản trong núi sao?

Dựa vào cái đó mà định tiết kiệm được năm ngàn trong một năm? Lại còn phải mạo hiểm bị tố cáo nữa chứ.

Cô ta bắt đầu gào lên:

“Tôi có thể nhận tờ giấy nợ này của cô. Nhưng nếu sau một năm cô không đưa ra được năm ngàn đồng thì định bồi thường cho cả nhà thế nào? Không thể đùa giỡn với cả gia đình như vậy được!”

Khang Quế Hương chắc chắn rằng Khương Từ sẽ không kiếm ra nổi ngần ấy tiền.

Thậm chí còn nghĩ, biết đâu sẽ giống kiếp trước, bị cô ta bắt được cơ hội để tố cáo.

Ông cụ Khương nhị và lão tam bắt đầu thấy chán ghét người đàn bà mà anh cả mình mang về.

“Đều là người một nhà cả, không đưa ra được thì thôi, đòi bồi thường gì chứ?”

Khương Từ thầm nghĩ, căn nhà này không thể để rơi vào tay Khang Quế Hương.

Nếu chú hai và chú ba không mua, thì cô sẽ mua lại.

Tránh để sau này người đàn bà kia vì căn nhà mà hại cả nhà họ Khương tan cửa nát nhà.

Kiếp trước, chẳng phải chính cô ta đã khiến chú hai và chú ba gặp thảm họa đó sao.

“Vậy thế này đi.” – Khương Từ nói: “Nếu một năm sau tôi không thể đưa ra đủ tiền mua nhà, thì phần của tôi tôi cũng không cần nữa.”

Trong lòng Khang Quế Hương khẽ run lên vì hưng phấn.

Con nha đầu này chắc chắn vì muốn gom đủ tiền mua nhà mà suốt năm sẽ lăn lộn ngoài chợ đen.

Thế thì không lo không tìm được cơ hội để tống nó vào tù.

Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô vải màu xanh quân đội trên lưng Khương Từ với ánh mắt tham lam.

Đến lúc đó, cuốn nhật ký kia sẽ lại quay về tay cô ta.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 24: C9.2



Khang Quế Hương ra vẻ mình là con dâu lớn, người làm chủ trong nhà, cố ý buông lời khiêu khích Khương Từ:

“Được, tôi đồng ý. Một năm sau nếu cô không đưa ra được năm ngàn đồng, thì mãi mãi không được bước chân vào cửa nhà họ Khương nữa. Công việc ở nhà máy cơ khí phải trả lại cho cha cô, căn nhà nhỏ hiện cô đang ở cũng phải trả về cho ông nội cô!”

Khương Từ lạnh nhạt liếc cô ta một cái.

Khang Quế Hương còn tự ý thêm điều kiện vào vụ cá cược này.

Vậy thì được, nếu đã thêm thì không thể chỉ một phía được thêm.

“Được thôi. Một năm sau nếu tôi không đưa ra được năm ngàn đồng, tôi sẽ trả lại công việc và căn nhà nhỏ cho ông nội tôi.”

Khương Từ ngừng một lát, rồi nói tiếp:

“Nhưng nếu tôi đưa ra được, thì phần thuộc về Khương Quốc Trụ sẽ thuộc về ông nội để dưỡng già. Còn cô, vĩnh viễn không được bước chân vào nhà họ Khương nữa. Khương Quốc Trụ nếu lấy cô từ thì cũng đừng quay về đây!”

Khang Quế Hương lập tức suy tính trong đầu.

Khương Quốc Trụ giờ chẳng qua là bàn đạp của cô ta thôi.

Kiếp trước đã từng sống cuộc sống giàu sang, bây giờ trong mắt cô ta, tiền mới là quan trọng nhất.

Vài năm sau, căn nhà lớn này sẽ có giá trị tới năm vạn đồng.

Cô ta muốn nuốt trọn một mình.

Tuy cô ta không thể trong một năm kiếm đủ năm ngàn đồng, nhưng cô ta tin chắc Khương Từ cũng sẽ không kiếm ra nổi.

Cô ta sợ Khương Từ có việc làm và chỗ ở thì sẽ không coi trọng vụ cá cược này, nên mới cố tình thêm điều kiện là phải trả lại cả việc làm và nhà cửa.

Ban đầu còn lo Khương Từ không chịu đồng ý, không ngờ con nhỏ ngu ngốc này lại bị kích động mà gật đầu cái rụp.

Chỉ cần Khương Từ dám đi chợ đen bán đồ kiếm tiền, thì trong một năm này, chẳng lo không có cơ hội tống cô ta vào tù.

Trong lòng Khang Quế Hương đắc ý vô cùng.

Kiếp trước, Ông cụ Khương nhị và lão tam cũng không đấu lại được cô ta.

Chỉ cần lại khiến Khương Từ bị tống vào tù như kiếp trước, thì tương lai của cô ta sẽ thuận buồm xuôi gió.

Cô ta thay mặt Khương Quốc Trụ đồng ý ngay lập tức: “Được, để cha và em hai, em ba làm chứng. Một năm sau nếu mày không đưa ra được tiền thì phải cuốn gói đi tay trắng. Còn nếu mày đưa ra được tiền, thì cha mày phải xách gói rời khỏi nhà.”

“Đây là chuyện đùa à!” Khương Quốc Trụ bắt đầu thấy khó chịu.

Nếu không thể về nhà họ Khương thì anh ta còn biết đi đâu?

Anh ta là con cả của nhà họ Khương cơ mà, sao Khang Quế Hương có thể tự tiện thay anh ta quyết định?

Mối quan hệ, nhân mạch của ông già đều ở Tần thành.

Nếu cắt đứt quan hệ với ông, thì sau này ở Tần thành này đừng mong có chỗ đứng.

Khương Từ đã viết xong bốn tờ giấy nợ, mỗi tờ một ngàn đồng.

Ông cụ Khương nhị và lão tam mỗi người cầm một tờ.

Hai tờ còn lại cùng với tờ cam kết đều giao cho ông nội giữ.

“Ông ơi, phần của Khương Quốc Trụ ông cứ giữ trước đi, tránh cho người đàn bà kia lại giở trò. Một năm sau, nhất định con sẽ đưa đủ tiền. Căn nhà này ông cứ yên tâm ở.”



Khang Quế Hương bị ông cụ Khương đuổi khỏi nhà, chỉ còn cách đi thuê nhà bên ngoài ở tạm.

Khương Quốc Trụ thì quay sang trách móc cô ta:

“Em so đo với Tiểu Từ làm gì? Dù sao nó cũng là con gái anh. Trên đường đến đây chẳng phải em còn nói sẽ coi Tiểu Từ như con ruột sao?”

Anh ta cũng không hiểu nổi, người phụ nữ luôn dịu dàng hiểu chuyện kia sao lại đột nhiên thay đổi, trở thành kiểu đàn bà mà anh ta ghét nhất.

Xét về nhan sắc, Khang Quế Hương kém xa vợ cũ Lâm Uyển.

Nhưng Lâm Uyển quá kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu cúi đầu nói một câu nhẹ nhàng.

Còn Khang Quế Hương, dù anh ta có sai, cô ta cũng chỉ như một con thỏ bị thương, dè dặt nhìn anh ta, khiến anh ta không nhẫn tâm mà muốn che chở.

Lâm Uyển…

Khương Quốc Trụ thầm thở dài trong lòng.

Hôm nay sau khi ly hôn xong, anh vốn định gọi Lâm Uyển lại, bảo rằng sau này nếu hai mẹ con cô gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm anh, có thể giúp gì anh nhất định sẽ giúp.

Nhưng Lâm Uyển vẫn cao ngạo như trước, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ánh mắt nhìn anh chẳng khác nào nhìn rác rưởi, không nói một lời nào đã quay lưng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng mảnh mai xinh đẹp của vợ cũ, trong lòng Khương Quốc Trụ bỗng thấy nhói đau.

Khang Quế Hương đã sống với Khương Quốc Trụ hai kiếp người, chỉ nhìn nét mặt anh ta là biết anh ta đang nghĩ gì.

Tên đàn ông khốn kiếp này đang hối hận vì đã ly hôn rồi chứ gì?

Cô ta đè nén cơn giận trong lòng, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:

“Quốc Trụ, anh cũng thấy dáng vẻ ngạo mạn của Khương Từ rồi đấy, nó ngay cả anh là cha ruột mà còn không để vào mắt. Em có tốt với nó thế nào cũng vô ích thôi, nó chẳng bao giờ biết ơn cả. Chúng ta có bốn đứa con, em làm tất cả cũng là vì lợi ích của gia đình nhỏ của mình thôi mà. Anh đừng giận nữa được không? Sau này em sẽ nghe lời anh.”

“Thôi bỏ đi, sau này đừng như vậy nữa.” – Khương Quốc Trụ nói: “Thành phố không giống nông thôn, không có chuyện tính công điểm. Mọi thứ đều cần tiền, cần phiếu mới mua được. Bây giờ không còn cha mẹ giúp đỡ, lại phải thuê nhà ở ngoài. Lương của một mình anh thì sao nuôi nổi bốn đứa con? Em cũng đi tìm việc làm đi.”

“Quốc Trụ, anh… anh nói sao cơ?” – Khang Quế Hương lắp bắp không nên lời.

Đúng là đàn ông là giống loài không đáng tin chút nào.

Ông già nhà họ Khương đã nói rõ sẽ không sắp xếp công việc cho cô ta, thì cô ta biết đi đâu kiếm được việc chính thức?

Chẳng lẽ lại phải giống như Lâm Uyển đi làm người giúp việc?

Cô ta gả cho Khương Quốc Trụ là để đến Tần thành hưởng phúc, chứ không phải để đi làm osin!

Khang Quế Hương nghẹn ngào nói: “Quốc Trụ, em chẳng có bản lĩnh gì cả, nếu nhà anh không sắp xếp công việc cho em thì em sao mà kiếm được việc tốt. Em có thể đi làm giúp việc thật đấy, nhưng mà… phụ nữ của Khương Quốc Trụ mà đi làm osin cho nhà người ta, chẳng phải anh cũng mất mặt lắm sao, anh nói xem?”

Khương Quốc Trụ nghĩ đến chuyện vợ cũ của mình từng chăm sóc một người đàn ông tàn tật suốt nhiều năm, trong lòng lại nổi trận lôi đình.

Lâm Uyển sao có thể đi làm công việc như vậy chứ?

Nghe nói thì hay ho là “chăm sóc riêng”, chứ chẳng phải cũng là đi hầu hạ người ta đó sao?

Huống chi đối phương lại còn là một người đàn ông, nghĩ đến là anh ta đã thấy bực không chịu nổi.

“Giúp việc thì mình không làm được. Anh sẽ giúp em tìm công việc khác, chẳng bao lâu là em có thể đi làm thôi, đừng vội.”

Khang Quế Hương: “……”

Kiếp trước sau khi đến Tần thị, cô ta căn bản chưa từng đi làm việc gì cả.

Cô ta không muốn đi làm!

Khương Quốc Trụ đúng là không hiểu tiếng người hay sao?



“Tiểu Từ, đồ đạc chú thím đều để ở gian tây rồi. Vài bộ chăn ga mới là thím ba của con lấy từ nhà mẹ đẻ mang tới cho con đấy.”

“Cảm ơn chú hai, chú ba.”

“Ừ, vậy chúng ta về trước nhé.” Ông cụ Khương nhị và lão tam quay về để thu xếp đồ đạc của mình.

Ông cụ Khương còn có vài lời muốn dặn riêng cháu gái, nên không đi cùng hai người con trai.

Khương Từ trải chăn nệm lên giường cho ngay ngắn.

Ông cụ Khương thì đi dạo quanh sân trước sân sau, may mà thỉnh thoảng ông vẫn qua chăm sóc hoa cỏ nên sân vườn chưa bị bỏ hoang.

Chỉ là nhà bên cạnh có thành phần hơi xấu.

Lúc còn nhỏ, cháu gái lớn thường hay chạy theo Cố Thanh Xuyên, giờ lớn rồi, cũng nên giữ khoảng cách một chút.

“Tiểu Từ, mấy con gà rừng thỏ rừng này ở đâu ra vậy?” Ông cụ Khương nhìn thấy mấy con gà rừng và thỏ bị nhốt trong lồng tre thì hỏi.

Khương Từ len lén lè lưỡi, cô quên mất chưa mang chúng đi giấu rồi.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 25: C10.1



Chương 10: Thiếu tiền

“Ông ơi, đây là anh Xuyên mang cho con đó. Con bắt một con gà rừng mang về để ông hầm canh ăn nhé.”

Ông cụ Khương vội xua tay, không muốn dính líu gì với nhà bên cạnh:

“Ông không lấy, con giữ lại mà ăn đi. Gà mái ngoài chợ giờ một tệ ba một cân, gà rừng này hơn ba cân lận. Thỏ thì cứ tính theo giá thịt heo. Ba con gà, hai con thỏ, sau này quy đổi thành tiền thì nhớ đưa sang trả người ta.”

Ông lấy từ túi áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn ra hai trăm tệ: “Con cầm lấy mà sắm sửa chút đồ dùng. Giờ con cũng không còn nhỏ, lại có công việc đàng hoàng, nhất định phải giữ khoảng cách với thằng nhóc nhà họ Cố.”

Năm vừa rồi cháu gái lớn không còn chạy theo Cố Thanh Xuyên nữa.

Giờ dọn đến sống bên cạnh, ông cụ thấy hơi lo lắng.

“Con muốn quen ai cũng được, nhưng nhất định không được dính dáng đến người có thành phần xấu, đặc biệt là Cố Thanh Xuyên.”

Ông chỉ vào mấy con thỏ trong lồng tre:

“Thằng nhóc đó suốt ngày không lo làm ăn đàng hoàng, chỉ biết buôn bán đồ rừng. Nghe nói gần đây nó sắp trở thành ông trùm chợ đen rồi đấy. Loại người như thế sớm muộn gì cũng bị bắt. Ông tuyệt đối không cho phép con qua lại với nó. Cũng không được lén lút đi bán đồ ngoài chợ đen. Nếu thiếu tiền thì cứ đến tìm ông.”

Ông cụ Khương hoàn toàn không để tâm đ ến vụ cá cược mà Khương Từ nói hôm nay, chỉ nghĩ là con nhóc bốc đồng.

Ông là người chính trực cả đời, trong mắt ông, con trai cả là kẻ vô tích sự.

Còn người như Cố Thanh Xuyên – suốt ngày dính dáng đến chợ đen, đầu cơ trục lợi – càng không thể giao con cháu mình vào tay hắn được.

Tâm tư cháu gái nhỏ, ông cụ sao lại không nhìn ra?

Thế nên mới phải nói rõ ràng từ đầu.

Muốn quen ai cũng được, miễn đừng là loại có thành phần xấu, đặc biệt là Cố Thanh Xuyên.

Khương Từ âm thầm thở dài trong lòng, Cố Thanh Xuyên cũng muốn làm người đàng hoàng lắm chứ.

Nhưng không có nhà máy nào chịu nhận anh cả.

Không buôn bán đồ rừng thì cả nhà anh ta phải uống gió Tây Bắc mà sống chắc?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ông ơi, con biết rồi. Ông mau về nhà xem đi, chắc bà nội lại đang gây sự với chú hai và chú ba của con đó. Chỉ có ông mới dẹp yên được bà thôi.”

“Con biết là tốt rồi.” – Ông cụ Khương đặt hai trăm tệ lên lồng thỏ: “Vài hôm nữa ông qua đây dựng cho con cái giàn nho, từ bé con đã thích ăn nho mà.”

Khương Từ thở dài trong lòng – ông nội đúng là rất tốt với cô.

Ông nội phải hiếu kính, còn Cố Thanh Xuyên thì cô vẫn phải lấy thôi.

Kệ đi, thật sự lấy rồi, cùng lắm bị ông nội mắng một trận vậy.

Hai con thỏ rừng trong lồng đã bắt đầu ủ rũ.

Mà thỏ c.h.ế.t thì bán không được giá.

Khương Từ chạy vào bếp, nước suối linh mà cô đã pha loãng hồi trưa vẫn còn nửa bát.

Cô lấy một ít đổ cho thỏ uống, còn đổ thêm một chút vào máng nước của gà rừng.

Hai con thỏ như nhận ra nước có “linh khí”, liền rướn người uống sạch ngay.

Cô cho thỏ và gà rừng vào bao tải lưới, bên ngoài lại phủ thêm một lớp túi vải màu đen.

Sợ chúng ngạt chết, Khương Từ còn đục thêm vài lỗ thông hơi.

Cô xách túi đi về phía khu Hắc Thủy Hà.

Khúc Thủy Kiều và Hắc Thủy Hà cách nhau hai dặm đường.

Khu Hắc Thủy Hà thì bẩn thỉu và hỗn loạn hơn.

Người Khương Từ muốn tìm sống gần nhà máy xi măng.

“Anh Đại Sinh, anh có ở nhà không?” – Khương Từ gõ cửa sân nhà lụp xụp của Khương Đại Sinh.

“Ai đấy?” – Khương Đại Sinh mở cửa nhìn ra, thấy là cô nhóc Khương Từ thì vội vàng cài lại cúc áo sơ mi đang mở: “Ồ, là Tiểu Từ à… Hiếm thấy thật đấy, em tìm anh – thằng thất nghiệp này – có chuyện gì sao?”

Giọng nói anh ta bỗng cao lên mấy phần.

Giờ mới đầu giờ chiều, Khương Từ không dám đứng trước cửa đùa dai với anh ta.

Cô đẩy cánh cửa gỗ đang bị Khương Đại Sinh chặn lại: “Cho em vào trong nói chuyện.”

“Tiểu Khương Từ này, hôm nay mẹ anh không có ở nhà, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì không hay cho danh tiếng của em đâu…”

Khương Từ đẩy mạnh cánh cửa gỗ, khiến Khương Đại Sinh lảo đảo lui về sau một bước.

Anh ta vội vã đóng cửa lại.

“Chúng ta cùng họ Khương, có gì mà phải sợ người ta dị nghị. Khương Đại Sinh, không cho em vào, chẳng lẽ anh đang làm chuyện mờ ám trong nhà à?”

Khương Từ và Khương Đại Sinh là bà con xa trong họ năm đời.

Năm đó mẹ của Khương Đại Sinh từng tìm ông nội của Khương Từ, mong ông sắp xếp cho con trai mình vào nhà máy cơ khí làm học việc.

Nhưng ông cụ coi thường đám thanh niên lêu lổng, nên cương quyết từ chối.

Sau đó hai nhà cũng chẳng qua lại nữa.

Khương Đại Sinh là tay anh chị nổi tiếng ở chợ Hắc Thủy, ai muốn buôn bán đồ rừng ở đây đều phải được anh ta đồng ý mới yên ổn làm ăn.

Khương Từ muốn trong một năm kiếm đủ năm ngàn đồng để mua lại nhà tổ của nhà họ Khương, tất cả hàng hóa sau này của cô chỉ có thể nhờ Khương Đại Sinh bán giúp.

Khương Đại Sinh nhìn thấy túi lưới trong tay cô, bên trong có thứ gì đó đang ngọ nguậy sống động, liền hiểu ngay cô đến vì chuyện gì.

“Tiểu Khương Từ, nhà em điều kiện tốt như vậy, sao phải đến chợ đen bán đồ làm gì? Không lo mà ăn ngon mặc đẹp đi, bị ông cụ nhà em biết thì anh cũng tiêu đời luôn.”

Ông cụ Khương là người suốt đời sống theo khuôn phép, ghét nhất là chuyện đầu cơ trục lợi, cũng không cho người nhà đến chợ đen mua bán đồ rừng.

Thời buổi này, người thành phố có lương chỉ mong được ăn miếng thịt.

Nhưng nền kinh tế kế hoạch lại phân phối có hạn, mỗi người mỗi tháng chỉ được nửa cân thịt.

Muốn ăn nhiều hơn cũng chẳng biết mua ở đâu.

Thế nên, chợ giao dịch ngầm bên Hắc Thủy Hà buôn bán vô cùng nhộn nhịp.

Tất cả cũng nhờ có người kia quản lý mấy năm qua rất chặt chẽ, nếu không thì làm sao được như bây giờ – trật tự và kín đáo đến vậy.

“Em đang thiếu tiền.” – Khương Từ không vòng vo khách sáo: “Từ giờ trở đi, đồ em mang đến, anh giúp em bán. Chúng ta chia 8–2, anh lấy hai phần trăm, coi như tiền hoa hồng, thấy sao?”

Kiếp trước Khương Từ đã biết, chợ đen bên Hắc Thủy Hà này là nơi buôn bán an toàn nhất.

Nghe nói có một nhóm người đứng sau quản lý chuyên nghiệp.

Dù đã bị tố cáo vô số lần, nhưng chưa từng có ai bị bắt quả tang.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 26: C10.2



Kiếp trước, sau khi cô ra viện, Cố Thanh Xuyên đã vào tù.

Cô còn chưa kịp bắt đầu bán đồ thì đã bị Khang Quế Hương tố cáo.

Quả nhiên việc gì cũng cần người chuyên làm mới ổn.

Đồ thì cô có thể xoay xở để kiếm, nhưng nếu tự mình bán thì chắc chắn không ổn.

Sẽ rất dễ bị theo dõi rồi tóm cổ.

Muốn bán hàng an toàn, Khương Đại Sinh là người lối mòn dễ nhất.

“Giúp em bán thì không phải không được. Nhưng sao em lại thiếu tiền vậy?” Khương Đại Sinh hỏi.

“Em cá cược với người đàn bà Khương Quốc Trụ mang về. Một năm phải kiếm được năm ngàn tệ để mua lại căn nhà lớn của ông em, không thể để bà ta chiếm lợi được.”

Khương Đại Sinh: “……” Con bé này đúng là dám nói to thật.

Anh ta mở bao lưới ra, cân nhắc trọng lượng của mấy con thỏ đang còn sống.

“Gà rừng bán năm tệ một con, ba con là mười lăm. Thỏ rừng này chắc được năm sáu cân, sơ chế ra được ba bốn cân thịt. Hai con anh cũng có thể bán được tám đồng. Lấy hai phần trăm thì anh chỉ thu bốn đồng sáu thôi đấy.”

Khương Từ trợn mắt nhìn anh ta: “Hôm nay thì không được tính như thế. Mấy thứ này là của anh Xuyên. Anh ấy bất tiện ra mặt, nên em mới mang giúp đi bán.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Đại Sinh: “……”

Anh ta liếc về phía gian giữa của căn nhà – người đàn ông “không tiện xuất hiện” kia, mỗi tối đều cắm mặt ở chợ để duy trì trật tự.

Chuỗi cung ứng – sản xuất – tiêu thụ của chợ đen Hắc Thủy này là do Cố Thanh Xuyên dẫn theo mấy anh em lập ra trong vài năm qua.

Chỉ là người ngoài không biết người đứng đầu chính là anh Xuyên mà thôi.

Anh ta cũng chẳng tiện nói rõ: “Được rồi, mai quay lại lấy tiền. Sau này có gì muốn bán thì đến vào buổi tối, ban ngày dễ bị chú ý lắm.”

“Được, vậy chốt thế nhé.”

Khương Từ liếc vào trong nhà – ngay từ đầu Khương Đại Sinh đã cứ liếc liếc về gian giữa, có lẽ bên trong có người đang tránh mặt, không muốn bị phát hiện đang giao dịch.

Cô cụp mắt xuống: “Em về đây.”



Khương Đại Sinh tiễn Khương Từ ra ngoài, nhìn quanh quất xác nhận không ai theo dõi mới đóng cổng lại.

Cố Thanh Xuyên bước ra từ trong phòng.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi xanh quân đội, quần đen, gương mặt điển trai căng thẳng.

Anh nhìn mấy con thỏ rừng mới bắt được buổi sáng mà ngẩn người.

Có người vỗ vai, anh quay đầu lại thì thấy cái bản mặt đáng đánh của Khương Đại Sinh.

“Anh Xuyên, anh nghe hết rồi đúng không? Tiểu Khương Từ đang thiếu tiền đó, anh mau kiếm đủ tiền cưới người ta về đi.”

Cố Thanh Xuyên huých cho anh ta một cái cùi chỏ:

“Ra ngoài đừng nói bậy. Nhà tôi mang thành phần địa chủ, ông nội Tiểu Từ tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu. Đến con ruột mà ông ấy còn đuổi khỏi nhà, thì sao có thể chấp nhận cho Tiểu Từ gả vào nhà tôi được? Đừng mơ.”

“Cũng đúng.” Khương Đại Sinh thở dài: “Ông già ấy cố chấp lắm, xem thường tôi không có tiền đồ nên đến việc cũng không chịu giới thiệu cho, sao có thể dễ dàng đem đứa cháu gái bảo bối gả cho một nhà như anh được chứ.”

Anh Xuyên và Tiểu Từ đúng là đáng tiếc.

Mười năm trước, anh Xuyên là nam sinh mà ai trong trường cũng ngưỡng mộ – gia thế tốt, thành tích tốt.

Khi đó, tan học rồi anh luôn đưa Tiểu Từ về tận cửa nhà.

Giờ thì Cố Thanh Xuyên lại như thể biết rõ Tiểu Từ thích mình, đến mặt cũng không chịu gặp.

Anh từng nói, ai dính vào nhà họ Cố thì người đó xui xẻo.

Sao có thể thế được? Trong mắt Khương Đại Sinh, anh Xuyên rất có bản lĩnh.

Anh ấy dẫn dắt mấy kẻ thất nghiệp như bọn họ, mà vẫn tổ chức và điều hành chuỗi sản xuất – cung ứng – tiêu thụ ngầm một cách gọn gàng trật tự.

Về sau, bất kể Tiểu Từ muốn bán gì, bao nhiêu, đều có thể tiêu thụ hết.

Nói đi cũng phải nói lại, Cố Thanh Xuyên cũng thiệt thòi.

Cha anh – Cố Chính Sơ – sinh ra anh, ai cũng mong chú hai nhà họ Thôi sinh được con gái.

Nhưng chú hai Thôi bị thương tật trong chiến tranh, đến giờ vẫn chưa kết hôn.

“Nếu như Tiểu Khương Từ là con gái chú hai Thôi thì tốt biết mấy.” – Khương Đại Sinh lẩm bẩm, bỗng nhiên linh quang lóe lên, nhảy dựng lên.

“Anh Xuyên, em nghĩ ra rồi! Anh đi nhờ chú hai Thôi nhận Tiểu Khương Từ làm con gái nuôi, thế thì cô ấy nghiễm nhiên trở thành vị hôn thê của anh rồi. Ông cụ Khương có muốn phản đối cũng chẳng làm gì được.”

Khương Đại Sinh càng nghĩ càng thấy ý này rất có lý.

“Mẹ của Tiểu Từ làm y tá riêng cho chú hai Thôi bao nhiêu năm như vậy, chắc chắn có chút tình cảm. Nếu anh thấy khó mở miệng, để em nói với Tiểu Từ, chỉ cần cô ấy lên tiếng, chú hai Thôi nhất định sẽ đồng ý nhận cô ấy làm con gái nuôi.”

Cố Thanh Xuyên bị anh ta chọc tức đến bật cười – cái kiểu chủ ý ba xu này mà cũng nghĩ ra được.

Nếu chú hai Thôi thực sự nhận Tiểu Từ làm con gái, rồi cô ấy lại gả cho anh, thì ông cụ Khương chắc tức đến mức đập cửa nhà họ Cố luôn mất.

“Đừng nghĩ mấy ý vớ vẩn nữa.” – Cố Thanh Xuyên đá cho anh ta một cái.

Tiểu Từ làm con gái nhà ai cũng không được.

Cái mũ “địa chủ” của nhà anh, đã khiến cha anh mất mạng.

Anh còn không biết mình sống được bao lâu nữa.

Biết đâu mai lại bị đưa xuống nông thôn đào phân trong chuồng trâu.

Chưa chắc đã thấy được ngày tiếp theo.

Khương Đại Sinh càng nói càng hứng khởi, dù bị đá cũng không chịu bỏ cuộc:

“Anh Xuyên, nếu Tiểu Từ thật sự trở thành con gái của chú hai Thôi, thì anh có cưới cô ấy không?”

“Không cưới.”

“Anh cứng miệng như vịt c.h.ế.t vậy! Tôi không tin đâu!” – Khương Đại Sinh lắc lư mái tóc dài lãng tử của mình: “Tiểu Khương Từ mà trở thành vị hôn thê của anh, tôi không tin anh nỡ lòng nào đi huỷ hôn.”

Cố Thanh Xuyên không kiên nhẫn nữa, vung tay tát cho anh ta một phát: “Mau đi bán mấy con gà rừng thỏ rừng này đi, tiền đem nộp cho Tiểu Từ. Cấm được nói năng linh tinh trước mặt con bé!”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 27: C11.1



Chương 11: Chú hai Thôi

“Cha, cha thật sự muốn đem Đoá Đoá nhà chúng con cho chú hai, rồi để con bé hứa hôn với Cố Thanh Xuyên sao? Nhà em ba cũng có con gái đấy thôi, sao cha không nhận con bé bên ấy, thiên vị cũng quá đáng rồi!”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trong căn nhà độc lập của khu nhà công vụ trong đại viện quân đội, Doãn Tần chất vấn cha chồng.

Chồng chị đã hy sinh trong chiến tranh, chị thủ tiết hai mươi năm, dưới gối chỉ có một đứa con gái, luôn mong tìm được một nhà chồng tốt cho nó.

Làm sao nỡ lòng cho con gái mình làm con nuôi của chú hai Thôi?

Còn Cố Thanh Xuyên là ai chứ?

Con cháu địa chủ, không có công việc chính thức, trong nhà còn có em gái và bà nội bị mù, chẳng phải là đối tượng tốt chút nào.

Nếu hôn sự đã định thì chị cũng không nói gì.

Nhưng rõ ràng không phải thế, chỉ là Thôi Viễn Sơn sĩ diện không muốn phá bỏ hôn ước cũ nên mới tính gả con gái chị đi thay.

Thôi Viễn Sơn và vợ trước sinh được hai con trai.

Con cả ông cưới Doãn Tần xong năm thứ hai thì c.h.ế.t trận.

Con thứ là Thôi Bình Châu bị thương tàn tật, chán nản không chịu lấy vợ.

Vợ trước của ông chịu không nổi cú sốc một đứa c.h.ế.t một đứa tàn mà một năm sau đó cũng bệnh chết.

Năm kế tiếp, ông tái hôn với Mai Bảo Anh – người phụ nữ mang theo một đứa con riêng.

Cậu con riêng sau này cũng sinh được một đứa con gái.

Thôi Viễn Sơn rít một hơi thuốc, trong làn khói nhả ra một tiếng thở dài:

“Con gái của thằng ba rốt cuộc cũng không phải m.á.u mủ nhà họ Thôi. Cố Thanh Xuyên năm nay hai mươi, đã đến tuổi thành thân. Lời hứa giữa cha và ông nội nó, nhất định phải giữ, không thể không thực hiện.”

Hứa hẹn cái quỷ gì chứ – chỉ là sĩ diện không muốn mất mặt mà thôi.

Từ sau khi bà kế bước chân vào nhà, hai mươi năm gối chăn bên nhau, gió bên gối thổi suốt khiến ông già càng ngày càng thiên vị.

Những lời vớ vẩn như “huyết thống với chẳng huyết thống”, chẳng phải chỉ vì Mai Bảo Anh không nỡ để cháu gái ruột của mình phải làm con nuôi của chú hai hay sao?

Ai cũng không muốn dính vào mối hôn sự này.

Lại đi bắt nạt hai mẹ con góa phụ cô đơn, nhắm vào Đoá Đoá mà tính toán.

“Lần trước Cố Thanh Xuyên đến xin hủy hôn, cha sĩ diện không chịu đồng ý, giờ thì cha đi thương lượng với nhà em ba đi.” – Giọng nói của Doãn Tần lạnh tanh: “Đoá Đoá sắp được vào Đoàn văn công rồi đấy.”

Với dung mạo và gia thế của Đoá Đoá, một khi đã vào Đoàn văn công thì sau này chắc chắn có thể gả cho một sĩ quan.

Chị nhất định không để ông già phá hủy tiền đồ của con gái mình.

Thôi Viễn Sơn dụi tắt điếu thuốc trong tay, quyết đoán hệt như năm đó không để vợ cả cản trở mà vẫn đưa cả hai con trai ra chiến trường: “Hồ sơ nhập đoàn của Đoá Đoá, tôi đã bảo cảnh vệ rút lại rồi. Cô bảo con bé chuẩn bị tinh thần để lấy chồng đi.”

Một hơi nghẹn trong n.g.ự.c Doãn Tần khiến chị gần như không thở nổi, chỉ một câu nói của ông già mà huỷ cả cuộc đời con gái cô.

Ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng của Mai Bảo Anh đóng chặt, bà già kia giả câm giả điếc như không hay biết gì.

Doãn Tần quay người đi tìm Thôi Bình Châu, bây giờ chỉ có chú hai của Đoá Đoá mới có thể khiến Thôi Viễn Sơn thay đổi ý định.

“Bình Châu, em nói với cha đi, Đoá Đoá không thể gả cho Cố Thanh Xuyên được.”

Doãn Tần tìm thấy Thôi Bình Châu đang ngồi thất thần trong thư phòng, trên chiếc xe lăn.

Thôi Bình Châu ra trận khi mới hai mươi tuổi, đến năm hai mươi ba đã lập chiến công hạng nhất.

Sau đó, anh cả c.h.ế.t trận, mẹ mất, còn bản thân anh thì thành tàn phế.

Trước lúc qua đời, mẹ dặn anh phải chăm lo tốt cho cái nhà này.

Đứa con duy nhất của anh cả chính là Đoá Đoá.

Giờ ông già lại muốn định đoạt tương lai của Đoá Đoá ư… Hừ…

“Chị dâu cứ yên tâm, em sẽ có cách khiến ông già từ bỏ hôn ước với nhà họ Cố.”

“Tốt quá… Vậy chị và Đoá Đoá trông cậy cả vào em đấy.” – Trong lòng Doãn Tần lại dâng lên chút áy náy.

Năm đó Thôi Bình Châu bị thương, nằm viện mấy tháng liền, sau khi vết thương hồi phục thì chẳng bao giờ đứng dậy được nữa.

Một sĩ quan trẻ từng đầy khí phách như thế, chỉ trong vài tháng đã trở nên trầm mặc.

Nếu như năm đó không phải là Lâm Uyển – y tá trong bệnh viện khu quân sự – được mời về nhà để chăm sóc cho Thôi Bình Châu, thì có lẽ chú hai này đã không còn đủ niềm tin để sống đến hôm nay.

Sáng nay Lâm Uyển không đến, Thôi Bình Châu cứ ngồi trước cửa sổ nhìn mãi tới giờ.

Khi Thôi Bình Châu tỉnh lại trong bệnh viện, anh hoàn toàn mất đi ý chí sinh tồn.

Chính là nhờ Lâm Uyển chăm sóc, động viên, mới giúp anh bước ra khỏi tuyệt vọng.

Lúc ấy, chồng của Lâm Uyển đã mất tích.

Ai cũng nói chồng cô đã chết, khuyên cô nên tái giá.

Nhưng Lâm Uyển đều từ chối.

Cô một mình nuôi đứa con gái mới vài tuổi, từng ngày cắn răng sống qua.

Thôi Bình Châu từng nghĩ, cuộc sống sẽ cứ như thế tiếp diễn.

“Hôm nay Lâm Uyển không tới.” – Thôi Bình Châu lên tiếng.

Tim Doãn Tần khẽ thắt lại. Chuyện của nhà họ Khương đã ầm ĩ khắp nơi, chú hai có lẽ cũng đã nghe được gì rồi.

“Khương Quốc Trụ dẫn một người đàn bà về, Lâm Uyển đi làm thủ tục ly hôn rồi. Hôm nay không đến thì ngày mai chắc chắn sẽ đến.”

Lâm Uyển chính là lý do để Thôi Bình Châu tiếp tục sống.

Doãn Tần thật muốn nói thẳng: Lâm Uyển đã ly hôn rồi, chú hai cứ cưới cô ấy đi là được.

Nhưng chị không dám mở miệng.

Một người đàn ông kiêu ngạo như Thôi Bình Châu, mang thân tàn phế, sao có thể cam lòng làm gánh nặng cho Lâm Uyển?

Anh sợ rằng về sau sẽ không để Lâm Uyển đến chăm sóc mình nữa.

Chị thật lòng thấy thương chú hai.

“Để chị đi tìm Lâm Uyển, hỏi xem chiều nay cô ấy có đến không.”

Thôi Bình Châu ngẩng mắt nhìn chị, ánh mắt trầm xuống:

“Về sau đừng để cô ấy đến nữa.”

Lâm Uyển bây giờ đã ly hôn, không còn là người phụ nữ có chồng mất tích nữa.

Cô có thể đường hoàng tìm một người đàn ông tốt để tái giá.

Còn nếu cứ tiếp tục chăm sóc cho một người tàn phế như anh… thì danh tiếng sẽ rất khó nghe.

Anh rút ra một phong thư, đưa cho Doãn Tần:

“Đây là tiền lương tháng này, làm phiền chị dâu thay em gửi cho cô ấy.”

Cánh cửa thư phòng khép lại sau lưng anh.

Ngón tay Doãn Tần cầm phong bì đã tái nhợt cả đi.

Chị có chút hối hận – có lẽ chị không nên để chú hai ra mặt đấu tranh với ông già vì chuyện của Đoá Đoá…
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 28: C11.2



Doãn Tần tìm đến Lâm Uyển, đưa phong bì trong tay cho cô:

“Bình Châu nhờ tôi đưa cho cô. Chú ấy nói… sau này cô đừng đến nữa.”

Nói ra cũng thật ngại ngùng.

Lâm Uyển vốn là y tá thực tập của bệnh viện quân khu, sắp được chuyển biên chế.

Vậy mà lại đồng ý về làm hộ lý riêng cho Thôi Bình Châu.

Dù Thôi Bình Châu bị tàn phế, anh vẫn còn quân hàm.

Một nửa tiền lương đều đưa cho Lâm Uyển. Nhưng những thứ đó làm sao sánh được với một công việc biên chế ổn định, ăn lương nhà nước.

“Bình Châu nói đã tìm sẵn cho cô mấy công việc. Y tá ở bệnh viện, trưởng phòng thu mua của cửa hàng bách hoá, còn có tiếp tân ở uỷ ban thành phố. Cô muốn làm ở đơn vị nào thì chọn đi.”

Lâm Uyển mở phong bì ra, bên trong là một xấp tiền và phiếu,Thôi Bình Châu đưa cô khoản tiền bằng nửa năm lương, coi như phí trợ cấp nghỉ việc?

Còn kèm theo một trong những công việc tốt đến mức người khác cầu còn không được...

“Hôm nay ở nhà xảy ra chuyện gì?” – Lâm Uyển hỏi Doãn Tần.

“Lúc chị ra khỏi nhà, tâm trạng của anh ấy thế nào?”

Doãn Tần nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không khác mọi khi lắm. Thôi Viễn Sơn muốn để Đoá Đoá làm con nuôi của chú ấy, Bình Châu nói chú ấy có cách khiến ông già yên phận. Sau đó bảo tôi đến tìm cô, kêu cô chọn một công việc, từ nay đừng đến nhà nữa.”

“Thế thì nguy rồi.” – Lâm Uyển sốt ruột nói: “Chúng ta phải mau quay về xem sao, Thôi Bình Châu anh ấy…”

Anh ấy chẳng phải định c.h.ế.t đấy chứ?

Muốn dùng tính mạng của mình để khiến Thôi Viễn Sơn suốt đời ân hận. Từ đó không còn tư cách lấy lời hứa năm xưa ra để hủy hoại cả đời Đoá Đoá.

Đúng là một người đàn ông nhẫn tâm với chính bản thân mình.

Lâm Uyển tức giận – hơn mười năm qua cô quá hiểu con người này.

Chậm một bước, e là nhà họ Thôi sẽ xảy ra đại họa.



Khi Lâm Uyển vội vã chạy đến căn biệt thự số 4 trong đại viện, Thôi Bình Châu vừa viết xong thư tuyệt mệnh.

Chỉ cần anh c.h.ế.t đi, Thôi Viễn Sơn sẽ hối hận cả đời.

Và ông ta sẽ không còn lý do gì để can thiệp vào cuộc đời của đứa con gái duy nhất mà anh cả để lại.

Lâm Uyển đẩy cửa thư phòng ra – khẩu s.ú.n.g trong tay Thôi Bình Châu đã dí thẳng vào trán.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lâm Uyển tức giận hét lên: “Thôi Bình Châu! Anh còn là đàn ông không hả? Chết có giải quyết được gì không?”

Rõ ràng còn có rất nhiều cách để bảo vệ Đoá Đoá, thế mà anh lại chọn con đường cực đoan nhất.

Người đàn ông này, căn bản là không muốn sống nữa, đúng không?

Lâm Uyển giận dữ xông tới, giật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay anh ném vào ngăn kéo: “Giỏi quá nhỉ, tôi mới không đến có nửa ngày, mà anh đã đòi sống đòi c.h.ế.t rồi. Tôi vất vả chăm sóc anh suốt hơn chục năm, vậy mà anh muốn c.h.ế.t là c.h.ế.t luôn sao? Anh hỏi qua tôi chưa? Công sức của tôi chẳng đáng giá tí nào à?”

Thôi Bình Châu: “…”

Anh nghẹn lời, khàn giọng nói: “Xin lỗi.”

“Chẳng phải chỉ là một mối hôn sự thôi sao? Nhà họ Thôi các người không coi trọng, nhưng nhà tôi – Tiểu Từ thì coi trọng đấy.”

Lâm Uyển thật sự tức đến phát điên.

Sáng nay cô vừa mới ly hôn, chiều đến Khương Quốc Trụ đã dẫn người đàn bà kia đi đăng ký kết hôn, kết xong còn kéo nhau đến trung tâm thương mại mua sắm ầm ầm, nói là phải tổ chức vài bàn tiệc cho ra trò.

Được lắm, Khương Quốc Trụ không thèm giữ thể diện cho vợ cũ, vậy thì cô cũng chẳng cần phải giữ mặt mũi cho nhà họ Khương nữa.

“Thôi Bình Châu, nếu tôi gả cho anh, thì Tiểu Từ chính là con gái anh. Anh đã có con gái rồi, thì Đoá Đoá đâu cần phải được nhận làm con nuôi nữa.”

Lâm Uyển nhìn thẳng người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, nghiêm túc nói: “Nếu anh đồng ý, chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn.”

Thôi Bình Châu ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại: “Em… muốn lấy tôi?”

Lâm Uyển gật đầu: “Tôi làm hộ lý cho anh bao nhiêu năm, cũng thấy anh chẳng có ý định lấy vợ. Tôi giờ đã ly hôn, cũng không muốn tìm đàn ông nữa. Tiểu Từ nhà tôi rất thích thằng bé Xuyên, nói cho cùng cũng là nhờ có anh mà bọn nhỏ mới quen nhau. Nếu anh đồng ý, tôi có thể đảm bảo đời này ở lại nhà họ Thôi, chăm sóc anh đến cuối đời. Anh thấy sao?”

Đây là cách hợp lý nhất mà Lâm Uyển có thể nghĩ ra.

Nếu cô kết hôn với Thôi Bình Châu, thì việc cô tiếp tục chăm sóc anh sẽ không còn ai dị nghị, mà Đoá Đoá – cô cũng đã nhìn con bé lớn lên từ bé – sẽ không phải giống như cô, bị một cuộc hôn nhân sắp đặt huỷ cả đời.

Cô và Khương Quốc Trụ chính là ví dụ điển hình cho bi kịch hôn nhân sắp đặt.

Còn cả Tiểu Từ nữa – nếu trở thành vị hôn thê chính thức của Cố Thanh Xuyên, thì hai đứa nhỏ cũng không cần phải ngượng ngùng lén lút nữa.

Thấy Thôi Bình Châu vẫn còn đờ người ra, Lâm Uyển lại hỏi: “Anh nói gì đi chứ. Chúng ta chỉ cần kết hôn là giải quyết được bao nhiêu rắc rối rồi, anh là đàn ông mà sao còn do dự mãi thế?”

Thôi Bình Châu siết chặt hai tay, tim đau thắt lại: “Tôi là kẻ tàn phế, em lấy tôi thì cả nửa đời sau của em coi như hỏng hết.”

“Hỏng cái gì mà hỏng? Dù có tệ cũng không thể tệ hơn hiện tại được nữa.”

Lâm Uyển thấy vẻ mặt của Thôi Bình Châu, biết anh là có lòng: “Nếu anh không tàn phế, tôi còn chưa chắc chịu gả cho anh ấy chứ. Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Tôi vẫn chăm sóc anh như trước, anh cứ trả lương cho tôi như cũ. Anh chỉ cần làm cha tốt của Tiểu Từ, con bé sẽ hiếu thuận với anh.”

Thôi Bình Châu vẫn không nói gì.

Doãn Tần không ngờ Lâm Uyển lại nghĩ thoáng như vậy.

Chú hai là người luôn giấu kín tâm tư, đến giờ vẫn chưa từng để Lâm Uyển biết anh thích cô.

Giờ Lâm Uyển chủ động nói muốn kết hôn với anh, còn đợi gì nữa chứ?

Vợ chồng trên danh nghĩa thì đã sao?

Chỉ cần Lâm Uyển chịu ở lại, Thôi Bình Châu mới còn lý do để tiếp tục sống.

Doãn Tần đỏ hoe mắt: “Bình Châu, em còn chần chừ gì nữa? Tự nhiên có được một người vợ và một đứa con gái, em mà còn sĩ diện cái nỗi gì nữa. Anh cả và mẹ mà biết được, chắc dưới đất cũng tức c.h.ế.t thêm lần nữa đấy!”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 29: C12.1



Chương 12: Vị Hôn Thê

Lâm Uyển sau khi nói chuyện với Thôi Bình Châu xong thì về nhà.

Khương Từ đang hầm canh gà rừng trong bếp:

“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa? Trên bếp con có để lại canh gà cho mẹ.”

“Ừ, vậy nấu cho mẹ một bát mì gà nhé.”

Lâm Uyển rửa tay xong liền tự tay nấu mì.

Trong lòng vẫn không biết nên nói với con gái thế nào, lúc cô hỏi xong câu đó, Thôi Bình Châu lại không trả lời ngay, chỉ nói muốn suy nghĩ một đêm, mai sẽ trả lời cô.

Nhưng với sự hiểu biết của cô về người đàn ông ấy, cô tin là anh sẽ đồng ý.

Ăn mì xong, Lâm Uyển đặt bát đũa xuống:

“Tiểu Từ, nếu mẹ tái hôn trong thời gian tới, con có thể chấp nhận không?”

“Với ai ạ?” – Khương Từ ngớ ra một lúc, trong đầu xoay nhanh, không lẽ là với chú hai Thôi?

“Thôi Bình Châu.”

Thấy con gái không phản đối, Lâm Uyển nói tiếp: “Thôi Viễn Sơn không chịu huỷ hôn ước với nhà họ Cố, muốn cho Đoá Đoá làm con nuôi của chú hai con bé. Mấy người bọn mẹ bàn đi bàn lại, chỉ có cách này là đơn giản nhất. Mẹ và Chú hai Thôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. Tiểu Từ, con không có ý kiến gì chứ?”

Con gái bà nên được ở bên người mình thích, không thể giống như bà năm đó – rõ ràng biết Khương Quốc Trụ không yêu mình, vậy mà vẫn bị gia đình sắp đặt gả cho hắn ta.

Ông nội Khương đúng là đối xử tốt với Khương Từ, nhưng chắc chắn sẽ can thiệp vào hôn sự của cháu gái lớn, tuyệt đối không chấp nhận việc cô qua lại với Cố Thanh Xuyên.

Nhưng nếu Lâm Uyển kết hôn với Thôi Bình Châu, thì Tiểu Từ và Thanh Xuyên sẽ có một mối hôn ước danh chính ngôn thuận.

Nếu ông cụ có phản đối, thì cũng có thể lấy hôn ước ra để bịt miệng ông.

Khương Từ cảm thấy mẹ mình quá thiệt thòi: “Mẹ, mẹ không muốn tìm một người đàn ông bình thường sao? Chân của chú Thôi…”

“Có những người đàn ông, nhìn bề ngoài thì bình thường. Nhưng trong lòng lại tàn phế, như Khương Quốc Trụ vậy. Còn chú hai Thôi, tuy đôi chân không lành lặn, nhưng con người lại ngay thẳng, đàng hoàng, còn hơn khối người đàn ông khác.”

Lâm Uyển nói: “Mẹ đã quen chăm sóc chú ấy rồi, cũng không muốn đi tìm người khác nữa. Có tìm thì cũng chẳng ai chấp nhận để mẹ tiếp tục làm công việc này. Thà cứ kết hôn với Thôi Bình Châu, sống như thế đến hết đời, mẹ thấy cũng ổn.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Từ ôm lấy mẹ: “Mẹ thấy ổn là được, con không có ý kiến gì cả.”

Trong thư phòng nhà họ Thôi, khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm rọi vào, Thôi Bình Châu cuối cùng cũng thuận theo tiếng lòng mình:

“Chị dâu, phiền chị chạy một chuyến đến Khúc Thuỷ Kiều, mời Lâm Uyển và Tiểu Từ đến nhà mình bàn chuyện.”

“Em nghĩ thông rồi à? Quyết định cưới Lâm Uyển, nhận Tiểu Từ làm con gái rồi à?”

Doãn Tần lau nước mắt đầy xúc động.

Chú hai đã sống thu mình quá lâu, để mặc cho bà mẹ kế Mai Bảo Anh càng ngày càng lấn lướt, ngay cả những dấu vết của mẹ chồng chị để lại trong nhà cũng bị bà ta dọn sạch sẽ, giờ lại còn định xoá sạch cả những người thân đang sống.

“Ừ.” Thôi Bình Châu khẽ gật đầu, đáy mắt dường như bừng sáng. “Làm phiền chị dâu một chuyến.”

……

“Tiểu Khương Từ, tiền bán gà rừng và thỏ rừng hôm qua, em cầm lấy đi.”

Khương Đại Sinh vừa ngáp vừa gõ cửa sân nhà Khương Từ, đưa cho cô một xấp tiền phiếu.

Khương Từ đếm tại chỗ, hai mươi lăm đồng, còn nhiều hơn hôm qua đã bàn thêm hai đồng. Xem ra Khương Đại Sinh cũng có bản lĩnh ra phết.

Thấy anh ta mắt đầy tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi, Khương Từ biết chắc đêm qua bên chợ đen có khi nửa đêm mới xong việc: “Giao lúc nào chẳng được, anh đến sớm thế làm gì?”

Cô nhìn đồng hồ mai hoa trên cổ tay, mới sáu giờ sáng.

“Anh vừa mới tan ca, anh Xuyên bảo anh đưa tiền bán thỏ đến cho em ngay, không được chậm trễ.”

“Anh Xuyên cũng bận đến tận sáng với anh à?”

Khương Từ nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Khương Đại Sinh, lập tức tóm lấy anh ta:

“Anh Đại Sinh, anh nói thật cho em biết, anh Xuyên tối nào cũng bận đến sáng ở chợ đen đúng không?”

Tiểu Khương Từ hỏi có hàm ý, Khương Đại Sinh đâu có ngu mà mắc bẫy.

Xuyên ca đã dặn rồi — có đánh c.h.ế.t cũng không được lộ ra.

“Dì Uyển, chào buổi sáng ạ.”

Lâm Uyển đứng ở cửa bếp, mỉm cười nói: “Ở lại ăn sáng đi cháu, dù sao cũng là bà con họ hàng xa với nhà ta mà.”

“Không không, cháu về ngủ tiếp đây, mẹ cháu làm sẵn bữa sáng chờ cháu rồi.”

Khương Đại Sinh thừa cơ chuồn lẹ, chạy mất tăm.

Nói về lanh lợi, chẳng ai bằng tiểu Khương Từ, ở lại thêm mấy phút nữa kiểu gì cũng bị cô nàng moi ra vài câu.

Bữa sáng là canh bột vụn, Khương Từ còn rán bánh hành dầu thơm phức, hấp thêm mấy cái bánh bao thịt mua từ quán ăn quốc doanh hôm qua.

Cô bê một chậu canh bột vụn, gắp mấy cái bánh bao và bánh hành lên đ ĩa:

“Mẹ, con mang ít đồ ăn sáng qua cho Tiểu Đình Hương và bà nội Miêu nhé.”

“Đi đi.”

Lâm Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị nước nóng để rửa mặt, đánh răng, ăn sáng.

Khương Từ bước vào bếp nhà Cố Thanh Xuyên, tiểu Đình Hương vừa hay đang nhóm lửa nấu cơm: “Tiểu Đình Hương, anh em ngủ chưa?”

Cô đặt nồi canh nhỏ trong tay lên bếp, đưa cho cô bé xem bánh bao thịt và bánh hành dầu: “Lấy mấy cái bát ra nhé.”

“Bánh hành dầu với canh bột vụn!”

Đình Hương lập tức dập lửa trong bếp, rửa tay rồi lấy bát đũa.

Cô bé thích nhất là canh bột vụn chị Giang nấu, bánh hành cũng ngon hơn cả bánh bao.

“Anh vừa mới về.”

Đình Hương ghé lên bệ bếp nhìn Khương Từ múc ba bát canh bột vụn: “Giờ đang tắm bên giếng nước ở sân sau.”

Khương Từ dùng khăn lau tay, xếp gọn đồ ăn sáng vào khay gỗ: “Em đem vào nhà ăn với bà nội nhé, chị qua xem anh em một chút.”

“Dạ.” Tiểu Đình Hương gật đầu, nôn nóng mang khay vào ăn sáng với bà nội.

Khương Từ đẩy cửa sau phòng chính, Cố Thanh Xuyên đang đứng cạnh giếng nước lát đá xanh, vừa dội cả thùng nước lạnh lên đầu, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi lớn, những giọt nước trên thân hình rắn rỏi, cơ bụng chắc nịch chảy dọc xuống nền đá.

Khương Từ hơi sững người, đúng lúc Cố Thanh Xuyên nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau.

Cố Thanh Xuyên: “…”

Tay run lên, cái xô gỗ rơi bịch xuống đất: “Tiểu Khương Từ, gan em càng lúc càng lớn rồi, đến đàn ông tắm cũng dám nhìn à…”

Khương Từ từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận —

Giận anh không biết quý trọng sức khỏe bản thân.

Cái thân thể này cô có chỗ nào chưa thấy qua?

“Cố Thanh Xuyên anh muốn c.h.ế.t à? Sáng sớm ra tắm nước lạnh làm gì! Nấu nồi nước nóng thì khó lắm hả?”

Cố Thanh Xuyên nhìn bóng cô nhóc tức giận bỏ đi, mờ mịt hất những giọt nước trên tóc:

Sao lại giận nữa rồi? Chỉ là tắm nước lạnh thôi mà.

Anh lại múc nước giếng, rửa sạch bọt xà phòng trên người.

Chốc lát sau, cô nhóc lại quay lại, cầm theo một chiếc khăn bông dày, quăng nguyên cái khăn lên đầu anh.

Cố Thanh Xuyên kéo chiếc khăn xuống khỏi trán nhìn một cái — không phải khăn nhà anh.

Anh lau qua loa một lượt rồi mặc áo vào, trên khăn còn phảng phất mùi thơm nhẹ của xà phòng: “Cái khăn này… không phải em đã dùng qua rồi đấy chứ…”

Khương Từ khựng lại một chút, cô còn lâu mới để anh dùng đồ của mình nhé, cơ mà sao cảm thấy Cố Thanh Xuyên của năm nay lại mang dáng vẻ đen tối thế nhỉ, rõ ràng sau khi kết hôn thì rất điềm đạm cơ mà.

Cô lập tức tức giận mắng: “Dù có dùng rồi cũng còn sạch hơn của anh!”
 
Back
Top Bottom