Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 10: C4.2



Ban đầu thì cô cũng chẳng để ý, rửa cũng được.

Nhưng bà già kia vừa lên tiếng, cô cố tình không làm.

Khương Từ càng không đời nào đi rửa — mẹ cô đã làm cơm cả nửa đời người, nay cô được trọng sinh rồi, đừng ai hòng bắt nạt mẹ cô thêm nữa.

“Nói về tiền lương thì mẹ cháu cao nhất nhà này, vậy thì càng không tới lượt mẹ cháu phải rửa bát.”

“Mẹ mày chỉ là công nhân tạm thời, nói thì hay ho là hộ lý riêng, chứ chẳng qua là đi chăm người tàn tật!”

Hứa Linh Chi vừa ghen vừa tức:

“Nếu nhà đó không có tiền, mẹ mày lấy đâu ra cái mức lương cao nhất nhà này?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Bà có bản lĩnh thì bà cũng đi đi.”

Bây giờ Khương Từ chẳng ngán ai nữa:

“Cháu thấy mỗi tháng bà nhận tiền sinh hoạt mẹ cháu đưa vui vẻ lắm mà.”

Đã cãi nhau đến mức này, vợ Khương lão tam cũng chẳng muốn mình là người chịu thiệt.

Lỡ mà làm quen rồi, sau này cả đống việc nhà lại đổ hết lên đầu cô.

“Nếu mọi người không muốn nấu cơm rửa bát nữa, thì ba chị em dâu chúng ta mỗi người góp ba đồng mỗi tháng, thuê cô Vương hàng xóm nấu cơm và rửa bát cho cả nhà.

“Chị cả, chị hai thấy sao?”

Nhà họ Khương là một trong những gia đình có điều kiện khá giả nhất ở Tần thành.

Không chỉ là gia đình công chức, mà còn làm ở các đơn vị tốt, lương cũng cao.

Mỗi nhà góp ba đồng, cộng lại là chín đồng.

Chín đồng có thể mua được năm mươi tám cân gạo mới loại tốt.

Bất kỳ nhà nào cũng không nỡ bỏ ra một khoản lớn như vậy chỉ để thuê người nấu cơm rửa bát.

Theo lời của Hứa Linh Chi:

“Phụ nữ trong nhà này đâu phải c.h.ế.t sạch rồi, cớ gì phải mang tiền đi nuôi người ngoài?”

Chung Tuệ Tuệ vốn nổi tiếng keo kiệt, giờ nghe nói phải góp ba đồng thì cũng thấy xót ruột.

Cô cũng nhìn ra tình hình hôm nay trong nhà có gì đó không đúng, cộng thêm mấy lời đồn đã nghe được, chắc là chị dâu ở nhà cũng chẳng ở lâu nữa.

Sau này chị dâu mà không ở nhà thì sẽ không còn ai nấu cơm rửa bát.

Cô đi làm cả ngày đã mệt rã rời, chẳng đời nào muốn về nhà còn phải phục vụ cho cái đại gia đình này từ ăn uống đến sinh hoạt.

Cô đâu phải người giúp việc.

Chung Tuệ Tuệ cắn răng, đồng ý với đề nghị của Thẩm Mai Mai:

“Ba đồng của tôi tôi góp, nhưng bà Vương nấu ăn dở lắm. Hay là mời chị Kỷ sang giúp đi, chị ấy nấu ăn ngon, lại ít nói, làm việc cũng siêng. Chị cả thấy sao?”

Khương Từ thay mẹ lên tiếng:

“Ba đồng mỗi tháng bên mẹ con cháu cũng sẵn sàng góp.”

“Vậy thì quyết thế đi.”

Ông cụ Khương không cảm thấy bỏ ra chín đồng mỗi tháng để thuê người nấu cơm là chuyện to tát gì.

Ông chưa từng yêu cầu các con dâu phải nộp hết lương.

Mỗi tháng, ba cô con dâu đưa cho Hứa Linh Chi hai mươi đồng tiền sinh hoạt.

Cộng thêm ba mươi đồng tiền lương hưu ông đưa cho bà, mỗi tháng trong tay bà đã có đến chín mươi đồng tiền đi chợ, không phải ít.

Nhà người ta bình thường, tổng thu nhập cả nhà một tháng cũng chỉ bốn, năm chục đồng là cùng.

“Tôi không đồng ý!”

Hứa Linh Chi lồm cồm bò dậy từ dưới đất, giọng đầy oán trách:

“Nghiệp chướng! Nhà có đến ba đứa con dâu mà lại đến nỗi phải thuê người về nấu cơm, chuyện này mà truyền ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào nữa!

“Người ta sẽ nói tôi không trị nổi con dâu, tôi kiên quyết phản đối!”

“Phản đối thì bà tự vào bếp nấu cơm rửa bát đi!”

Ông cụ Khương tức đến nhức đầu.

Ba người phụ nữ hợp lại đã thành một vở tuồng, giờ trong nhà có tận năm người đàn bà, còn thêm con gái vô tích sự lâu lâu lại mò về xin ăn.

Trước đây bận rộn làm lãnh đạo ở đơn vị, suốt ngày quay cuồng cũng không thấy mệt.

Giờ về hưu rồi, ông cụ Khương mới phát hiện thật sự là không thể chịu nổi nữa.

Ông đứng dậy nói:

“Thằng cả, thằng hai, vào phòng với ba, ba có chuyện muốn nói. Đừng quan tâm đ ến bà già kia, chờ khi nào bà ấy chán làm việc nhà thì tự nhiên sẽ đồng ý để mấy đứa bỏ tiền ra thuê người.”

“Đứa nào cũng than mệt, than bận, vậy còn không về phòng mà nghỉ đi!”

Câu này là nói với mấy cô con dâu.

Ông già đã lên tiếng rồi, Khương Từ lập tức kéo Lâm Uyển lên tầng hai.

Khương Từ làm gương trước, Chung Tuệ Tuệ mặc kệ Hứa Linh Chi đang mắng chửi sau lưng, xoay người đi thẳng vào phòng tây.

Thẩm Mai Mai là người có học thức, liền nói với ông lão một câu:

“Ba, con về phòng chấm bài đây. Từ tháng này con sẽ đưa cho mẹ hai mươi ba đồng. Mẹ thích thì giữ lại mà nấu ăn, không thích thì dùng tiền đó thuê người, con vẫn góp phần của con.”

Tóm lại, cô tuyệt đối không phải là kiểu dâu trưởng đi nấu ăn cho cả nhà như chị dâu.

Ai ngon ai dở tự biết.

Thẩm Mai Mai vào phòng phía đông, khóa cửa lại, chuyên tâm chấm bài.

Hứa Linh Chi: “……”

Loạn rồi, cái nhà này loạn hết cả rồi!

Thời buổi này, con dâu mà cũng dám hống hách đến thế sao?

“Thằng cả, thằng hai, mai dắt vợ tụi bây về nhà mẹ đẻ đi cho tao! Nhà họ Khương chúng ta không nuôi nổi đám con dâu dám cãi lại mẹ chồng thế này!”

Khương lão nhị nói: “Mẹ à, giờ không còn là thời mẹ làm dâu nữa rồi. Mẹ cứ muốn đè đầu cưỡi cổ con dâu làm gì? Mẹ nhìn cả con phố đi, có bà mẹ chồng nào được vừa ý hết đâu? Mỗi tháng mẹ cầm trong tay chín mươi đồng tiền đi chợ, mà cả tháng chỉ mua được đúng một lần thịt cho lũ nhỏ, tụi con có nói gì không?”

“Đúng đó.” Khương lão tam cũng tiếp lời: “Nếu không có con với anh hai mua thêm cá với thịt về, mấy đứa nhỏ làm sao chịu nổi?”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 11: C4.3



“Hai đứa chúng mày là đồ bất hiếu! Đừng quên là chúng mày chui ra từ cái bụng của ai! Bây giờ vì vợ mà dám trách mẹ, chúng mày muốn bay lên trời chắc?”

Khương Đại Trụ không nhịn được nữa, chạy ra hét lớn: “Bà nội, mẹ con cũng rất cực khổ! Sao bà cứ bắt nạt mẹ con hoài? Về sau con không nhận bà là bà nội nữa!”

Đứa cháu trai mà bà yêu thương nhất lại đ.â.m thẳng d.a.o vào tim bà, Hứa Linh Chi ôm n.g.ự.c gào khóc thảm thiết.

“Ngay cả thằng quỷ con cũng biết thương mẹ nó, còn hai đứa con bất hiếu tụi bây thì không biết thương mẹ chút nào! Tao thà lúc xưa bóp c.h.ế.t tụi bây cho rồi…”

“Thằng hai, thằng ba, còn ngẩn ra đó làm gì? Vào phòng với ba, có chuyện nghiêm túc cần nói.”

Ông cụ Khương đập mạnh cửa gian giữa, chẳng thèm đoái hoài gì đến tiếng gào vô lý của bà già nhà mình.

Ông trầm mặt nhìn hai con trai: “Thằng hai, thằng ba, anh cả tụi bây sắp về rồi.”

“Cái gì?”

Khương lão nhị sững người, miệng há hốc không ngậm lại được:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Anh cả không phải đã c.h.ế.t rồi sao?”

Khương lão tam phản ứng chậm hơn một chút:

“Chuyện tốt mà ba! Chị dâu cả vì anh ấy thủ tiết mười bảy năm, giờ coi như khổ tận cam lai rồi.”

“Tốt cái rắm!”

Ông cụ Khương tức đến mức suýt thổ huyết.

Lúc Hứa Linh Chi nói với ông chuyện này, suýt nữa ông đã ngất xỉu.

“Anh cả tụi bây còn dẫn theo một người đàn bà về nữa, hai người họ còn sinh tận bốn đứa con!”



Một lúc sau, ở phòng trên lầu hai, Lâm Uyển nghe không còn tiếng Hứa Linh Chi gào khóc nữa.

“Tiểu Từ à, cũng lạ thật, nay mẹ mới phát hiện ra hai thím dâu con bức xúc với mẹ chồng đến vậy, sao trước giờ không thấy gì, mà hôm nay lại đồng loạt bùng nổ.”

Khương Từ khẽ cười: “Con thấy cũng hả dạ ghê.”

“Trước giờ việc nhà đều do mẹ lo hết, hai thím con chỉ lo giả câm giả điếc. Mẹ mà không ra tay nữa thì công việc đương nhiên đổ lên đầu họ, nổ tung cũng phải.”

“Thật ra, ông nội con cũng công bằng, hai chú với hai thím cũng không tệ, nếu không thì mẹ con thật sự chẳng sống nổi trong cái nhà này.”

“Mẹ, mẹ dễ hài lòng quá rồi đấy. Con không muốn mẹ cứ phải ở lại đây làm người hầu nữa. Chờ mai con nhận việc thay ông nội xong, mẹ con mình dọn ra ngoài ở riêng nhé.”

Lâm Uyển kéo cô con gái đang cúi người tìm gì đó dưới gầm giường:

“Tiểu Từ, con đang cúi đầu tìm cái gì vậy?”

“Mẹ có thấy cuốn nhật ký của con không?”

“Cái cuốn mà năm con bảy tuổi, thằng nhóc Thanh Xuyên tặng con hả?”

“Đúng rồi, chính là cuốn đó, con viết nhật ký mấy năm liền, con không muốn để mất đâu.”

Lâm Uyển nghĩ một lúc:

“Thằng nhóc Thanh Xuyên mười năm rồi không tặng gì cho con, mà cuốn nhật ký đó con quý như báu vật. Chẳng phải con ép nó dưới đáy rương gỗ long não sao? Để mẹ lấy cho con.”

Bà lục lọi dưới đáy rương, lấy ra cuốn nhật ký của Khương Từ:

“Con tìm nó làm gì vậy? Lần trước con khóc lóc chạy từ nhà thằng nhóc Thanh Xuyên về, chẳng phải giận quá mà nhét nó vào rương, còn nói sẽ không bao giờ thèm để ý đến cậu ta nữa mà?”

Khương Từ khẽ cong khóe môi, nở nụ cười kín đáo.

Cô đã mười lăm năm không nhìn thấy cuốn nhật ký này rồi.

Được sống lại lần nữa, cô nhất định không thể để mất nó thêm lần nào nữa.

Trong mắt người khác, đây chỉ là một cuốn nhật ký bình thường, nhưng Khương Từ lại nhìn thấy những điều mà người khác không thể thấy.

Với cô, đây là một cuốn nhật ký “đặc biệt”.

Cô mở cuốn sổ ra, Khương Từ đọc lướt một đoạn, bật cười:

“Hèn gì hôm đó con khóc ghê thế, thì ra là Thanh Xuyên nói lời cay nghiệt, bảo con sau này đừng tới nhà anh ấy nữa.”

Bà nhìn con gái bằng ánh mắt đầy yêu thương:

“Mẹ biết từ nhỏ con đã thích thằng bé rồi. Thanh Xuyên là đứa tốt, nó chỉ sợ thành phần địa chủ nhà nó sẽ liên lụy đến con, nên mới không cho con qua lại.”

“Con biết mà mẹ, con không giận Thanh Xuyên đâu.”

Ngón tay Khương Từ siết chặt lấy mép sổ.

Những gì Lâm Uyển thấy chỉ là dòng chữ nhật ký cô từng viết.

Còn những gì cô thấy, lại hoàn toàn khác.

Trên cuốn nhật ký ghi lại một đoạn văn, mà cô chính là trung tâm của đoạn ấy:

“Cha của nữ chính, Khương Quốc Trụ, đúng vào thời khắc then chốt quay trở về. Không những quay về, ông ta còn dẫn theo một người phụ nữ và bốn đứa con của họ.”

“Nữ chính không chịu nổi cú sốc từ sự phản bội của cha và căn bệnh nặng của mẹ, bỏ nhà ra đi. Vì sinh kế, cô vào núi hái chút đặc sản mang đi bán lén, bị người phụ nữ mà cha dẫn về tố cáo, cuối cùng bị phán tội đầu cơ trục lợi, lãnh án năm năm…”

Nữ chính trong nhật ký đó, chẳng phải chính là cô – Khương Từ – sao?

Khương Từ khép cuốn nhật ký lại, trong lòng sục sôi: Khương Quốc Trụ, cái đồ khốn nạn đó, sao cô lại có một người cha như vậy chứ?

Kiếp trước, cô cũng từng đọc được những dòng tương tự trong cuốn nhật ký này, nói rằng vào một ngày nào đó cô sẽ bị người ta đẩy xuống sườn núi.

Lúc ấy cô chưa trải qua trọng sinh, bị hiện tượng siêu nhiên đột ngột ấy dọa đến hồn bay phách lạc.

Mơ hồ mụ mị, cô vẫn cùng mọi người lên núi hái hạt dẻ, và rồi… thật sự bị người ta đẩy xuống.

Nhật ký viết không sai chút nào.

Sau này, khi cô tỉnh lại trong bệnh viện thì cuốn nhật ký chẳng biết đã biến đâu mất.

Giờ đây cô đã biết rõ kẻ đẩy mình là ai.

Chỉ cần giữ được cuốn nhật ký này sớm, cô nhất định sẽ giúp Cố Thanh Xuyên tránh khỏi tất cả tai kiếp.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 12: C5.1



Chương 5: Đại hội gia đình

Thứ có hiện tượng siêu nhiên không chỉ là cuốn nhật ký, mà còn cả dòng “linh tuyền” trong cơ thể Khương Từ.

Kiếp trước, dòng linh tuyền này bắt đầu xuất hiện cùng lúc với dị thường trong nhật ký.

Lúc ấy cô vô cùng sợ hãi, cứ tưởng mình bị tâm thần, không dám sử dụng nguồn nước đó.

Đến khi tỉnh lại từ bệnh viện, linh tuyền đã khô cạn, không còn lấy một giọt.

Ở kiếp này, Khương Từ lựa chọn tin tưởng.

Lâm Uyển rót một ly sữa nóng trở về:

“Tiểu Từ, uống sữa nóng rồi ngủ sớm, mai còn phải dậy sớm theo ông đi đến nhà máy cơ khí.”

“Mẹ để lên bàn đi ạ, để nguội chút con uống.”

Khương Từ cúi đầu lật xem nhật ký.

Nhân lúc Lâm Uyển xuống lầu rửa mặt, cô nhỏ một giọt linh tuyền tinh khiết từ đầu ngón tay vào ly sữa nóng.

Kiếp trước, Khương Từ mắc bệnh nan y.

Lâm Uyển cũng c.h.ế.t vì bệnh.

Những người đã khắp nơi lo lót cầu xin giúp cô được ra tù sớm, đến trước khi cô mãn hạn cũng đều c.h.ế.t vì bệnh.

Trong nhật ký viết: Đây là “bàn tay vàng” của nữ chính.

Linh tuyền có thể cải thiện thể chất con người, vô cùng hiếm, mỗi ngày chỉ có một giọt.

Nếu sử dụng linh tuyền một cách hợp lý: “nữ chính” có thể sống lâu hơn.

Khương Từ chẳng muốn kiếp này lại mắc bệnh nan y.

Vậy thì thử xem hiệu quả của linh tuyền đi.

Nhìn những vết trầy xước và bầm tím trên tay chân, cô một hơi uống nửa ly sữa.

Nếu linh tuyền thật sự có tác dụng chữa bệnh, sáng mai mấy vết thương này chắc sẽ đỡ hơn.

Sữa có linh tuyền trở nên thơm ngậy hơn hẳn, còn có chút vị ngọt dịu thanh thanh.

Sau khi rửa mặt xong, Lâm Uyển quay về phòng.

Nhìn thấy nửa ly sữa còn lại trên bàn, bà hỏi:

“Tiểu Từ, sao con không uống hết?”

Năm nay tuy sữa bò không còn phải mua bằng phiếu đặc biệt như trước, nhưng vẫn rất khó kiếm.

Nhà bình thường thì gần như không thể đặt được sữa tươi.

Lâm Uyển phải nhờ chỗ làm của bà – nhà chủ thuê – mới xin được mỗi ngày một chai mang về cho con gái.

Chỉ vì một chai sữa tươi quý giá này, Hứa Linh Chi không biết đã cãi nhau với bà bao nhiêu lần.

Nói rằng một đứa con gái thì uống sữa làm gì, phải để dành cho cháu trai cưng của bà ta uống mới đúng.

Lâm Uyển đương nhiên không chịu, vì thế mà Hứa Linh Chi càng thêm ghét hai mẹ con họ.

“Mẹ, nửa ly này là để dành cho mẹ đó.”

Khương Từ làm nũng, đưa ly sữa qua tay mẹ: “Mẹ cũng uống đi mà.”

Lâm Uyển bị bệnh tim.

Ngày mai Khương Quốc Trụ sẽ dắt người đàn bà đó về.

Kiếp trước, mẹ cô vì tức giận mà phát bệnh tim, bệnh tình ngày một nặng hơn, chưa đầy hai năm thì mất.

Lần này, Khương Từ chỉ mong linh tuyền có tác dụng, đừng để mẹ cô bị hai kẻ khốn kia làm cho phát bệnh nữa.

“Được, mẹ cũng uống.”

Lâm Uyển uống cạn ly sữa trong một hơi, rồi khẽ nói:

“Tiểu Từ, bà ngoại và các cậu con đều trách mẹ là ngu, nói mẹ không nên thủ tiết vì Khương Quốc Trụ, uổng phí cả tuổi xuân, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”

Bà nhìn đứa con gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, mắt rưng rưng lệ.

“Mẹ chưa bao giờ hối hận. Họ đều sai cả. Mẹ không phải vì Khương Quốc Trụ mà giữ mình, mẹ là vì con. Vì con có thể được sinh ra một cách đường đường chính chính, không bị ai gọi là con hoang. Con là cháu gái đích tôn của nhà họ Khương, có danh phận này, sẽ không ai dám bắt nạt con.”

Ông cụ Khương là bí thư xưởng của Nhà máy cơ khí Tần Xuyên, quyền còn lớn hơn cả giám đốc, đức cao vọng trọng.

Cháu gái chân chính của ông, cho dù không có cha, cũng chẳng ai dám coi thường.

“Mẹ, thì ra mẹ không phải yêu say đắm bố con đến c.h.ế.t đi sống lại như mọi người vẫn tưởng. Mọi người đều nghĩ mẹ thủ tiết là vì yêu ông ấy đấy.”

Không yêu quá sâu, thì khi bị tổn thương cũng sẽ đỡ đau hơn.

“Mẹ với bố con là đính hôn từ nhỏ, không kết hôn không được.”

Lâm Uyển bình thản nói:

“Bố con lén sau lưng gia đình qua lại với một cô gái khác. Về sau cô ta chuyển đi nơi khác, ông ấy mới miễn cưỡng lấy mẹ.”

Tiệc cưới đã làm xong, nhưng vài ngày trước khi đi đăng ký kết hôn, Khương Quốc Trụ lại bỏ trốn.

Trong lòng Khương Từ mắng ông ta bảy trăm tám mươi lần:

Quả nhiên, cha cặn bã từ đầu đã cặn bã đến cùng!



“Tiểu Từ, thì ra uống sữa bò lại hiệu quả đến vậy sao? Người ta vẫn nói uống sữa trước khi ngủ giúp dễ ngủ, nay mẹ tin rồi. Tối qua mẹ uống nửa ly, ngủ một giấc ngon lành tới sáng luôn ấy.”

Lâm Uyển soi gương sau khi thức dậy, phát hiện nếp nhăn nơi khóe mắt mờ đi thấy rõ, làn da trắng hồng mịn màng, chẳng lẽ là nhờ ngủ ngon?

Khương Từ cúi đầu che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, hiệu quả của linh tuyền thật sự vượt xa sức tưởng tượng của cô.

“Đúng đó mẹ, sau này mẹ cũng phải duy trì uống sữa nha.”

Những vết trầy xước và bầm tím ở tay chân hoàn toàn biến mất, trên cánh tay không còn một dấu tích nào cho thấy từng bị thương.

Cô sững sờ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Một ngày chỉ có một giọt, nhưng tác dụng lại thần kỳ đến vậy.

Xem ra sau này phải pha loãng ra để dùng tiết kiệm, nếu không rất dễ bị người khác phát hiện ra điểm bất thường, dẫn đến phiền phức không đáng có.

Tối qua Khương lão nhị và lão tam sau khi nói chuyện với ba mình, về phòng liền kể lại cho vợ biết chuyện anh cả sắp dắt theo một người đàn bà về.

Hai cô em dâu, dù sao cũng là phụ nữ, nghe chuyện này không khỏi liên tưởng đến bản thân, tức tối mắng chửi anh cả và ả đàn bà kia một trận, trong lòng tràn đầy đồng cảm với chị dâu.

Sáng nay, Khương lão nhị và lão tam cùng đến quán ăn quốc doanh mua bữa sáng, nào là sữa đậu nành, quẩy, bánh bao, chả giò… xách đầy một tay mang về nhà.

Hứa Linh Chi ôm n.g.ự.c than đau:

“Nhà nào mà bữa sáng xa xỉ thế này chứ? Ai mà chịu nổi ngày nào cũng ăn sáng ở quán quốc doanh. Từ mai trở đi, con dâu cả nấu bữa sáng, con dâu hai nấu bữa tối, con dâu ba lo rửa bát.”

Thẩm Mai Mai ôm cả chồng bài tập chấm khuya xong, dắt xe đạp đi thẳng, thậm chí không thèm ăn sáng:

“Em đến trường đây. Tối nay em về nhà mẹ, khỏi chờ em ăn tối.”

Thẩm Mai Mai là người có học, biết hôm nay Khương Quốc Trụ sẽ dẫn đàn bà và con cái về, trong nhà thể nào cũng náo loạn.

Tối nào cô cũng phải chấm cả đống bài, chẳng hơi đâu mà dây vào chuyện nhà này.

Khương lão tam kêu lên:

“Mai Mai, đợi anh với, em đi rồi lát nữa anh đi làm kiểu gì?”

Anh với vợ cùng chung đường đi làm, bình thường ăn sáng xong là anh chở vợ bằng xe đạp, rồi mới đến nhà máy cơ khí.

“Anh tự đi bộ đi.”

Thẩm Mai Mai leo lên xe rồi đạp đi mất.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 13: C5.2



Chung Tuệ Tuệ mang tâm lý xem kịch ngồi xuống bàn, cầm lấy cái bánh bao nhân thịt lớn:

“Dù sao con cũng góp tiền rồi, con không nấu nướng đâu. Mẹ không nỡ thuê người thì tự mà nấu.”

Những chuyện hèn hạ mà Hứa Linh Chi làm, giấu cả nhà kỹ như vậy, chẳng có gì đáng để cô tôn trọng.

Chỉ tiếc là sau này không được ăn đồ chị dâu cả nấu nữa.

Khương Từ uống xong ly sữa đậu nành, thấy ông nội cũng đã buông đũa, bèn nói:

“Ông ơi, mình đi nhà máy cơ khí làm thủ tục bàn giao việc nhé.”

“Ừm.”

Ông cụ Khương cầm lấy điếu thuốc lào:

“Đi thôi.”

Hứa Linh Chi quýnh lên.

Con trai cả sắp về rồi, bà ta vẫn còn nuôi hy vọng, muốn ông cụ Khương để việc cho con cả tiếp quản, hoặc bán việc đó cho cháu họ để lấy tiền.

“Ông già, lời tôi nói với ông hôm qua ông không nhớ à?”

Ông cụ Khương trước giờ cứ tưởng con trai cả đã chết.

Hôm qua mới biết Khương Quốc Trụ không chết, không những không c.h.ế.t còn tìm đàn bà khác sinh cả đống con.

Làm sao ông có thể giao việc cho đứa con bất hiếu ấy?

“Bà còn mặt mũi mà nói? Nhìn lại chuyện tốt bà làm đi!”

“Tôi thì sao mà không có mặt mũi nói?”

Hứa Linh Chi chán đời đ.â.m lao theo lao, dứt khoát nói toạc mọi chuyện ra.

“Lâm Uyển, con trai cả nhà tôi đã trở về, nhưng cô đừng có mà hả hê. Nó ở ngoài đã lấy vợ sinh con rồi. Mấy chục năm nay cô ở nhà này cũng thật sự vất vả, nhưng giờ con trai tôi đã có vợ, đương nhiên cô không thể tiếp tục ở đây nữa. Công việc của ông nhà tôi cũng không thể giao cho Khương Từ. Nhà chúng tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản tiền.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đây là đề nghị của bà với lão Khương, nhưng bị ông lão thẳng thừng từ chối.

Hứa Linh Chi vẫn không chịu buông tha, hy vọng Lâm Uyển bị kích động mà tự động cuốn xéo, như vậy không những khỏi phải lo việc phân công tác, mà còn dọn đường cho con trai cả trở về nhà.

“Mẹ, lời mẹ nói khó nghe quá!” Khương lão nhị đêm qua đã biết trước, nhưng vẫn bị sốc khi thấy mẹ đối xử tàn nhẫn với chị dâu không khác gì con vật.

May mắn là mấy đứa nhỏ trong nhà đã bị đuổi đi học từ sáng sớm.

Hứa Linh Chi cố tình nói ra lúc này, rõ ràng là muốn phá hỏng công việc của Khương Từ.

Khương Từ thấy Lâm Uyển đã tức đến mức không nói nên lời, bà già này dám bắt nạt mẹ cô như vậy, cô không thể để Hứa Linh Chi toại nguyện.

Khương Từ nhảy lên, một cước đá tung chiếc bàn vuông. Cú đá này là thay mặt mẹ cô, cô càng phẫn nộ bao nhiêu, Lâm Uyển trong lòng sẽ càng thỏa mãn bấy nhiêu.

“Thì ra bố cháu không chết, còn cưới được tiểu thư, tất cả các người cùng nhau bắt nạt mẹ cháu.” Cô nhấn mạnh từ “tiểu thư” một cách đầy châm biếm.

Khương lão tam giật mình trước hành động đá bàn của cháu gái, nhưng nghĩ lại chuyện này xảy ra với ai mà chẳng phát điên.

“Tiểu Từ, cháu oan cho ông và hai chú rồi. Chúng ta cũng chỉ biết chuyện này tối hôm qua thôi.”

“Vậy bà nội biết từ khi nào? Biết rồi sao không nói với mẹ cháu? Để mẹ cháu chờ uổng 17 năm trời? Đến loài súc sinh cũng không làm chuyện độc ác như vậy!”

Mắng hay lắm! Lâm Uyển run rẩy nghĩ, cả nhà này không có một người nào tốt, chỉ có con gái là thương mẹ.

Hứa Linh Chi thấy Khương Từ dám chửi mình, liền quát: “Đồ con hoang, còn chưa biết mày có phải m.á.u mủ nhà họ Khương không nữa là, biết đâu mày là con của mẹ mày với thằng đàn ông nào...”

“Bốp!” Ông cụ Khương trực tiếp tát Hứa Linh Chi một cái.

“Con dâu cả nhà ta chỉ có một người là Lâm Uyển. Giờ tôi đã hiểu thanh danh nhà họ Khương bị hủy hoại bởi chính người nhà. Đợi Khương Quốc Trụ về, tôi sẽ tự tay g.i.ế.c nó, g.i.ế.c xong tôi sẽ đi đền mạng!”

Hứa Linh Chi bị tát đến mức choáng váng. Xem ra ông lão đã quyết tâm. Bà ta ôm mặt tìm cách biện hộ cho con trai cả.

“Chuyện này không liên quan gì đến Quốc Trụ cả! Mười năm trước nó đã gửi thư cho tôi, nói rằng không trở về nữa, bảo Lâm Uyển đi lấy chồng khác. Chính tôi đã giấu tin này lại.”

Hóa ra đêm qua Hứa Linh Chi vẫn chưa nói hết sự thật. Lão Khương ngã vật ra sau, tưởng chừng như sắp tắt thở.

Khương lão nhị và lão tam hoảng hốt, ôm lấy ông cụ Khương bấm huyệt nhân trung. Chung Tuệ Tuệ vội vàng pha một tách trà sâm.

Ông lão không thể c.h.ế.t được, nếu không gia đình này sẽ rơi vào tay Hứa Linh Chi, cộng thêm anh cả mang theo người phụ nữ kia về gây sóng gió, không ai có ngày yên ổn.

Uống một ngụm trà sâm, ông cụ Khương mới tỉnh lại. “Bà già, sao mười năm trước bà không nói? Bà đã hại con dâu cả, để con bé lãng phí mười năm chờ đợi trong vô vọng!”

Chung Tuệ Tuệ cảm thấy ớn lạnh. Chị dâu nhất định sẽ không ở lại nhà này nữa. Vợ lão tam có nhà mẹ đẻ khá giả, không vui có thể về bên ấy. Chỉ có cô là không có nơi nào để đi, cũng không có anh em nào đỡ đần, lại còn sinh cho nhà họ Khương bốn đứa con.

Cô biết đi đâu bây giờ? Chẳng lẽ sau này chỉ còn mình cô phải đối mặt với người mẹ chồng độc ác này?

Chung Tuệ Tuệ không nhịn được, liền nói một câu công bằng cho Lâm Uyển: “Mẹ quả thật là người mẹ tốt nhất thiên hạ, đối với con trai thì không có gì để nói, nhưng khổ thân chúng con những người làm con dâu mẹ! Mười năm trước chị dâu con mới hai mươi bảy tuổi, đang độ xuân thì, nếu nhà họ Khương chịu bỏ ra một ít của hồi môn, chị ấy vẫn có thể tìm được người đàn ông tử tế để sống qua ngày, đâu đến nỗi phải chịu nhục như hôm nay!”

Khương Từ bỗng thấy có chút thiện cảm với người thím hai nóng tính này.

Hứa Linh Chi tức giận tát Chung Tuệ Tuệ một cái: “Vợ thằng hai, cô ở nhà này mười mấy năm có nấu nổi bữa tối nào không? Hưởng phúc xong giờ quay sang trách tôi? Lâm Uyển mà đi thì việc nhà cô phải lo hết!”

Bị mẹ chồng đánh, Chung Tuệ Tuệ không dám đánh lại, tức quá liền tát luôn vào Khương lão nhị: “Mẹ anh làm chuyện xấu, giờ lại muốn đổ hết lên đầu tôi!”

Ông cụ Khương ngồi dậy: “Vợ thằng cả, nhà họ Khương có lỗi với con. Ba hiểu ý đồ của bà già này lúc đó. Khi con mới về nhà này, thằng hai, thằng ba chưa đến tuổi lấy vợ, bà ta lười biếng tham ăn không muốn làm việc nhà, nên nhờ con gánh vác hết.”

“Bà già này chỉ nghĩ đến bản thân, lúc đó tưởng thằng cả không bao giờ trở lại nên giấu kín mọi người, để con dâu cả tiếp tục ở nhà làm việc. Giờ thằng cả ở ngoài kia sống không nổi, dắt vợ về, bà ta mới chịu nói ra.”

Khương Từ nhổ một bãi nước bọt: “Vậy là coi mẹ cháu như người giúp việc không công à? Bà nội như bà, cháu không nhận!”

Tên đàn ông đểu Khương Quốc Trụ, cô cũng tuyệt đối không nhận hắn làm cha.

Hứa Linh Chi chỉ muốn tống cổ Khương Từ ngay lập tức: “Tao còn chẳng thèm nhận mày nữa là! Có giỏi thì đừng nhận việc của ông mày!”

“Việc đương nhiên cháu phải nhận, cháu chỉ không nhận bà chứ đâu nói không nhận ông.”

“Việc này là của tôi, tôi muốn cho ai thì cho!” Ông cụ Khương giận dữ hỏi Hứa Linh Chi: “Thằng cả giờ đến đâu rồi?”

“Tối qua đã về tới rồi, đang ở nhà khách.” Hứa Linh Chi mừng thầm: “Ông không giận thằng cả nữa à?”

“Tôi muốn bẻ gãy chân nó!” Lão Khương ra lệnh: “Thằng hai đi gọi thằng cả về, thằng ba đến xưởng xin nghỉ, con dâu thứ hai đi xin phép hộ chồng. Lâm Uyển hôm nay cũng đừng đi làm nữa, đợi tí họp toàn gia đình.”

“Chúng ta sẽ giải quyết chuyện nhục nhã này một lần cho xong!”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 14: C6.1



Chương 6: Phân Gia

“Mẹ ơi, nếu mẹ thấy ấm ức thì cứ khóc ra đi, đừng kìm nén trong lòng như vậy.”

“Mẹ không muốn khóc, mẹ chỉ thấy tức thôi.”

Lồng n.g.ự.c của Lâm Uyển phập phồng vì tức giận, nhưng bà không hề cảm thấy đau buồn.

Khương Quốc Trụ tệ bạc đến mức đó, Hứa Linh Chi thì lòng dạ đen tối, điều này càng khiến bà thêm quyết tâm đưa con gái rời khỏi nơi đây.

Nghĩ thông rồi, đầu óc cũng dần trở nên sáng suốt. Bà nói:

“Tiểu Từ, công việc của ông nội con nhất định phải giữ lấy, đừng để cho tên lòng lang dạ sói Khương Quốc Trụ kia. Đợi họp xong đại hội gia đình, mẹ sẽ đưa con rời khỏi nhà này. Mẹ con mình đều có lương, sẽ không c.h.ế.t đói đâu.”

Khương Từ thầm nghĩ: Linh tuyền đúng là có công dụng làm dịu tâm trạng và tỉnh táo đầu óc thật? Dù sao thì giờ cô cũng không còn lo Lâm Uyển phát bệnh tim nữa rồi.

Cả nhà họ Khương, trừ mấy đứa nhỏ đi học, đều đã ngồi chật cứng trong sảnh chính. Ngay cả con dâu của người con trai thứ ba đang dạy học ở trường, Thẩm Mai Mai, cũng đã xin nghỉ để về nhà.

Khương Từ và Lâm Uyển ngồi bên cạnh ông cụ Khương. Ông cụ Khương nhị vừa bước vào cửa liền cúi đầu nói với ông:

“Ba, anh cả đã đến ngoài cửa rồi.”

Sắc mặt ông cụ Khương càng thêm đen kịt.

Mười bảy năm chưa từng quay về, Khương Quốc Trụ lúc này nhẹ nhàng an ủi người phụ nữ bên cạnh:

“Đừng sợ, chẳng phải là chỉ về làm giấy đăng ký kết hôn và nhập hộ khẩu cho con thôi sao? Em đã sinh con cho nhà họ Khương, ba anh cũng không dám đuổi em đi đâu. Hơn nữa, mẹ anh thương anh nhất, chắc chắn sẽ đứng về phía chúng ta.”

Khang Quế Hương dịu dàng nhìn người đàn ông:

“Quốc Trụ, công việc của ba anh còn chưa chuyển sang cho Khương Từ đâu, anh phải tranh thủ đấy. Anh là con ruột mà không để cho anh mà lại đưa cho một con nhỏ, nghe có được không?”

Thật ra trong lòng cô ta đang vô cùng phấn khích. Cuối cùng thì cô ta cũng đã quay lại, lần này nhất định phải sống còn rực rỡ hơn cả kiếp trước.

Ở kiếp trước, cũng chính vào thời điểm này, cô ta cùng Khương Quốc Trụ về đến nhà họ Khương. Trong rương gỗ trên tầng hai, cô ta tìm được một quyển “Nhật ký”, bên trong viết rằng con gái của Lâm Uyển là “nữ chính”, chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại trong bệnh viện và quay về nhà.

Nữ chính có vận khí cực tốt, có thể mang lại may mắn cho những người xung quanh. Sau khi tỉnh dậy, cô ấy đã rời khỏi nhà họ Khương cùng với Lâm Uyển, rồi Lâm Uyển nhanh chóng tái hôn với một người đàn ông còn tốt hơn Khương Quốc Trụ cả vạn lần, sống nửa đời sau như một quý bà hưởng phúc.

Khương Từ thì tìm được một chàng trai là “sói con nhà địa chủ”. Không lâu sau, thành phần địa chủ trong gia đình cậu ta cũng được xóa bỏ.

Nhà cậu ta còn khai quật được mấy rương báu vật to tướng. Vài năm sau, hai người làm ăn khắp cả nước, còn vươn ra cả nước ngoài, trở thành phú hào số một Tần thành.

Khương Từ được người đàn ông ấy cưng chiều suốt cả một đời.

Còn Khang Quế Hương, giành được cha của nữ chính, nhưng về sau Khương Quốc Trụ lại thấy người vợ cũ ngày càng xinh đẹp, nụ cười ngày càng rạng rỡ với cô ta ngày nào dần dần trở thành hối hận.

Khang Quế Hương cãi nhau với Khương Quốc Trụ suốt mấy năm, cuối cùng cũng ly hôn.

Cô ta một mình nuôi bốn đứa con, chưa đến năm mươi tuổi đã già như một bà lão bảy mươi.

Đọc đến đó cô ta hoảng sợ đến mức làm rơi cả cuốn sổ, nhặt lên rồi quất mạnh mấy cái, không ngờ nét chữ trên đó lại thay đổi.

Trên cuốn nhật ký lại hiện ra một đoạn nội dung mới: Khang Quế Hương chạy đến bệnh viện, lén tiêm một lọ thuốc gây mê vào ống truyền dịch của Khương Từ, khiến cô không kịp tỉnh lại, công việc ở nhà máy cơ khí bị Khương Quốc Trụ chiếm mất.

Khi đó tuy thấy khó tin, nhưng cô ta vẫn làm theo, chạy đến bệnh viện khiến Khương Từ không thể tỉnh dậy.

Làm xong chuyện này, trên nhật ký lại hiện ra một đoạn mới: Khương Từ mất việc, Lâm Uyển vì tức giận mà phát bệnh nặng, Khương Từ buộc phải vào núi hái một ít đặc sản rừng lén mang ra ngoài bán.

Nhưng Khang Quế Hương độc ác không chịu buông tha, tố cáo Khương Từ đầu cơ tích trữ, khiến cô bị phạt tù năm năm.

Năm đó, Khang Quế Hương đã làm đúng theo cuốn nhật ký đó, không chút do dự đi tố cáo Khương Từ.

Sau khi Khương Từ vào tù, Khang Quế Hương làm theo từng chỉ dẫn trong nhật ký, làm hết việc xấu này đến việc xấu khác, tích lũy được một khối tài sản khổng lồ.

Có tiền rồi, Khang Quế Hương sớm đã không còn coi trọng Khương Quốc Trụ, sau khi ly hôn thì tìm hết người tình trẻ này đến người tình trẻ khác, sống vui vẻ sung sướng.

Tiếc là những ngày tốt đẹp ấy chưa kéo dài được bao lâu, Cố Thanh Xuyên đã khiến cô ta phá sản.

Đám người tình trẻ đẹp đều bỏ chạy hết, Khương Quốc Trụ cũng chẳng buồn đoái hoài đến cô ta.

Con cái thì ghét bỏ, không chịu nhận, còn đưa cô ta vào viện dưỡng lão.

Ở viện dưỡng lão, cô ta bị ngã một cú.

Tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở nhà khách Tần thành, cùng với Khương Quốc Trụ.

Khang Quế Hương làm sao mà không kích động cho được?

Có kinh nghiệm từ kiếp trước, cô ta chắc chắn lần này sẽ khiến Cố Thanh Xuyên phá sản.

Những người tình trẻ của cô ta, ai nấy vừa đẹp trai vừa biết nịnh nọt, đúng là khiến người ta mê mẩn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhìn lại Khương Quốc Trụ bên cạnh, mấy chục tuổi đầu rồi, tinh lực chẳng còn được như xưa, gương mặt đen sạm vì nắng cũng chẳng thể nào so được với đám tiểu bạch kiểm của cô ta.

Trùng sinh trở về, Khang Quế Hương thật sự không thể chịu đựng nổi người đàn ông này dù chỉ một khắc.

Nhưng cô ta buộc phải nhẫn nhịn, thời cơ đá hắn đi vẫn chưa tới.

Cô ta lại nhẹ nhàng nhắc nhở một câu:

“Quốc Trụ, công việc của ba anh nhất định phải giành lấy, em với bốn đứa nhỏ đều trông chờ vào đồng lương của anh để sống đấy.”

“Đừng mơ tới chuyện công việc nữa.” – Khương Quốc Trụ nói – “Ông già cứng đầu lắm, nếu ông chịu giao công việc cho anh thì ngày trước đã không phản đối chuyện từ hôn, còn bắt ép anh cưới Lâm Uyển. May mà chưa kịp đăng ký kết hôn, chứ không hôm nay em có đứng nổi ở đây không?”

Khang Quế Hương nhún vai, thầm nghĩ lát nữa cô ta sẽ thay cái tên đàn ông c.h.ế.t tiệt này đi đòi việc.

Bốn đứa con của họ bị ông cụ Khương không cho mang về, vẫn còn ở nhà khách, còn cô ta và Khương Quốc Trụ thì đã vào trong nhà.

Cổng viện sau lưng họ khép lại, cửa lớn phòng chính cũng đóng sầm lại.

Khang Quế Hương tỏ ra đắc ý, nhưng khi lần nữa nhìn thấy Lâm Uyển, trong lòng cô ta lại thấy khó chịu vô cùng.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 15: C6.2



Đã mười bảy năm trôi qua, tại sao người đàn bà đó vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy?

Nhìn qua chỉ như mới ngoài hai mươi tuổi.

Nhưng cũng chẳng sao cả, giờ Khương Quốc Trụ là đàn ông của cô ta rồi, chẳng phải Lâm Uyển sắp phát điên, lăn lộn ăn vạ trong cơn ghen hay sao?

Ha ha ha, thật là hả giận.

Trước khi Khương Quốc Trụ đến biên cương đã từng viết thư cho cô ta, hai người vẫn luôn giữ liên lạc, chỉ là sau đó mất liên lạc một thời gian.

Mười năm trước, Khương Quốc Trụ lại viết thư cho cô ta, lúc ấy cô ta vừa mất chồng, liền mang theo hai đứa con trai tìm đến Khương Quốc Trụ, sau đó lại sinh thêm cho hắn hai cô con gái.

Nhưng khi ánh mắt cô ta lướt qua người Khương Từ, suýt chút nữa cô ta ngất xỉu.

Sai ở chỗ nào rồi?

Khương Từ vào lúc này chẳng phải đang nằm ở bệnh viện bất tỉnh, chờ cô ta tới tiêm thuốc cho tiếp tục ngủ mê hay sao?

Cô ta tỉnh lại rồi, vậy kế hoạch sau này phải làm sao nữa đây?

Không được! Nhất định phải giữ bình tĩnh!

Khang Quế Hương từng trải qua đủ loại chuyện kỳ quái suốt cả một đời, tuy trong lòng lo lắng đến muốn chết, nhưng vẫn không hé răng nói nửa lời.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chỉ cần mở miệng là lòi đuôi.

Nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà liên tục liếc nhìn lên cầu thang, dưới đáy rương gỗ đàn hương trên tầng hai chắc chắn vẫn còn quyển nhật ký đó.

Chỉ cần lấy được quyển nhật ký, bên trong sẽ chỉ dẫn cho cô ta từng bước nên làm thế nào.

Không sợ, không sợ, lát nữa tìm cách lên tầng hai, tìm lại quyển nhật ký là được.

Cô ta đời này nhất định sẽ lại thành phú bà, còn tìm thêm được nhiều tiểu bạch kiểm nữa.



Khương Từ thấy hơi lạ, Khang Quế Hương này có vẻ rất rõ cấu trúc căn nhà lớn của nhà họ Khương.

Sao cứ nhìn lên tầng hai hoài thế?

Tầng hai là phòng của cô và Lâm Uyển, Khang Quế Hương đang nhòm ngó cái gì vậy?

Khương Từ lập tức trở nên cảnh giác.

Khương Quốc Trụ quỳ xuống trước mặt ông cụ Khương:

“Ba, con đã trở về rồi.”

Ông cụ Khương nghiêng người sang bên:

“Tôi không xứng làm ba anh. Con trai cả của tôi, trong lòng tôi, đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Người con trai ông kỳ vọng nhất, đáng ra phải trở thành trụ cột trong nhà, thay ông làm việc ở nhà máy cơ khí, phát triển sự nghiệp.

Vậy mà vì một người đàn bà, anh ta bỏ vợ bỏ con, ngay cả cha mẹ già cũng mặc kệ, căn bản không xứng làm đàn ông.

Trong lòng ông, đứa con trai ấy đã chết.

Hứa Linh Chi thấy đứa con trai mình thương yêu chịu ấm ức, vội vàng kéo anh ta dậy:

“Đừng nghe ba con nói bậy, con về rồi là tốt rồi.”

Khương Quốc Trụ cũng mới biết gần đây rằng mẹ mình không hề báo tin anh ta còn sống cho Lâm Uyển.

Nhìn thấy Lâm Uyển cũng có mặt ở đây, trong lòng anh ta không có chút hổ thẹn nào.

Ngược lại còn thấy sự có mặt của Lâm Uyển có thể khiến Khang Quế Hương bối rối.

Anh ta cau mày, muốn đuổi Lâm Uyển đi để tránh cả ba cùng khó xử:

“Nhà tôi đang họp gia đình, cô ở đây làm gì?”

Anh ta cho rằng, ông cụ Khương đang bàn với cả nhà cách thu xếp chỗ ở cho gia đình mình.

Khương Từ liếc nhìn người phụ nữ đứng cạnh Khương Quốc Trụ, trong lòng thầm nghĩ:

Sao mà so được với mẹ cô – một mỹ nhân xinh đẹp như hoa?

Khương Quốc Trụ đúng là mù thật rồi.

“Khương Quốc Trụ, mười bảy năm trôi qua rồi, ông tưởng cái nhà này vẫn như lúc anh bỏ đi sao? Bây giờ trong nhà, mẹ tôi còn có địa vị cao hơn cả ông đấy. Hai người em trai của ông, đều nhờ ăn cơm mẹ tôi nấu mà cưới được vợ, sinh được con. Ông đừng có mơ mọi người sẽ đứng về phía ông.”

Khương Từ nhìn tên cha khốn nạn mà chẳng thấy thoải mái chút nào.

“Thứ không có được vĩnh viễn là nốt ruồi son trong tim ông. Ông không hài lòng với hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, không cam lòng cưới mẹ tôi, mà mẹ tôi xinh đẹp thế kia cũng chẳng thèm ngó ngàng đến ông đâu.”

“Bây giờ ông đã có được 'nốt ruồi son' của mình rồi, nhưng sớm muộn gì ông cũng sẽ nhận ra, đó chẳng qua chỉ là một vết muỗi đốt mà thôi. So với mẹ tôi thì có điểm nào hơn chứ? Đúng là mù cả mắt chó.”

Khương Từ mắng cho đã miệng, nhà họ Khương thì cũng có lỗi, giờ ai mà dám ra mặt bênh vực Khương Quốc Trụ.

Chỉ có ông cụ Khương là lên tiếng một câu:

“Gì mà nốt ruồi son với muỗi đốt? Mấy chuyện tào lao đó con gái con đứa học ở đâu thế hả? Dù cha con có thế nào thì cũng là cha con, ông nội sẽ làm chủ cho con.”

Dù sao thì Khương Từ đã mắng cho hả dạ, Lâm Uyển cũng vì thế mà dễ chịu hơn.

Cô rót một ly trà nóng đưa cho ông cụ Khương:

“Ông ơi, là do con giận quá thôi. Vậy ông cứ mắng tiếp đi, con không mắng nữa.”

Ông cụ Khương: “……”

Khương Quốc Trụ mặt mày đầy bực bội.

Sau khi tổ chức xong tiệc cưới, Lâm Uyển dọn về nhà họ Khương ở, chỉ ngủ một đêm mà đã mang thai.

Sớm biết vậy thì ngày đó anh ta nên nhịn xuống mới phải.

“Con là Tiểu Từ phải không? Tôi là ba con đấy, nói năng cho tử tế một chút.”

Hừ... Khương Quốc Trụ còn mặt mũi xưng là ba? Ông ta xứng sao?

Khương Từ lạnh lùng nói:

“Ông nội tôi đã nói con trai cả của ông ấy c.h.ế.t rồi, vậy thì trong lòng tôi, cha tôi cũng đã chết.”

Khương Quốc Trụ: “……”

Vốn dĩ anh ta còn định chỉ đuổi Lâm Uyển ra khỏi nhà, còn con gái thì muốn nhận lại.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, Khương Từ với Khang Quế Hương – mẹ kế của cô, rõ ràng không thể chung sống hòa thuận.

Vậy thì chỉ còn cách để cô rời khỏi nhà họ Khương.

Khang Quế Hương thì đầy tự tin.

Kiếp trước cô ta đã giẫm Khương Từ dưới chân, kiếp này có kinh nghiệm rồi, dù Khương Từ tỉnh lại sớm hơn một chút, cô ta cũng không sợ!

“Con nhóc mất dạy này, không có tí giáo dục nào hết…”

Khương Từ lập tức cắt ngang lời Khang Quế Hương:

“Tôi do ông nội tôi một tay nuôi lớn, cô nói như vậy là đang chê ông tôi không biết dạy cháu à?”

Một câu liền khiến ông cụ Khương bừng tỉnh, hóa ra người đàn bà này đang vòng vo mắng cả ông – người làm chủ gia đình.

“Cháu gái lớn của tôi là tôi dạy nên người, cô đang ám chỉ tôi không có giáo dục à?”

Khang Quế Hương: “……” Cô ta không phải, cô ta không có, cô ta thật sự không dám mắng ông cụ Khương đâu mà.

“Cha, sao con dám mắng cha được chứ…” – Khang Quế Hương mặt đỏ bừng, trong lòng chỉ muốn đập cho Khương Từ một trận, không thể nằm yên trong bệnh viện cho cô ta nhàn hạ một chút được sao?

Ông cụ Khương thì chán ghét người đàn bà đã hủy hoại đứa con trai cả của ông.

Nếu không có cô ta, con trai ông và con dâu lớn ít nhất cũng có thể sống tôn trọng nhau, ông cũng không đến nỗi phải đưa ra quyết định khó khăn như hôm nay.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 16: C6.3



“Cô có tư cách gì gọi tôi là cha? Ai cho cô vào đây? Nhà tôi đang họp, liên quan gì đến cô? Đuổi ra ngoài!”

Sắc mặt Khang Quế Hương tái mét:

“Cha, sao con lại không thể vào? Con còn sinh cho Quốc Trụ hai con trai hai con gái, chẳng phải còn hơn Lâm Uyển chỉ sinh mỗi một đứa con gái sao?”

“Im miệng!” – ông cụ Khương suýt chút nữa bị tức đến phát bệnh.

Nhà họ Khương không thiếu con cháu, Khương Từ là cháu gái đầu tiên của ông, từ trước đến nay ông luôn rất coi trọng đứa cháu này.

“Thằng hai nhà tôi nói hai đứa con trai kia một đứa mười hai, một đứa mười lăm, nhà họ Khương chúng ta không nuôi con của người khác.”

Khang Quế Hương giật nảy mình, thì ra ông cụ đã biết rồi?

Cô ta âm thầm oán hận, cái tên đàn ông ngu ngốc kia thật đáng chết.

Khi em trai của anh ta hỏi chuyện ở nhà khách, sao Khương Quốc Trụ lại dám nói thật chứ?

Anh ta chỉ cần nhận bừa là được rồi, nói bốn đứa nhỏ đều là con ruột của mình thì đâu có sao.

Bây giờ thì hay rồi, cô ta mất mặt như thế này, lại còn bị ông cụ Khương mắng cho sấp mặt.

Cô ta đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Khương Quốc Trụ:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Quốc Trụ, anh từng nói sẽ xem con trai em như con trai anh mà.”

Khương Quốc Trụ vỗ vỗ vào tay cô ta, trấn an:

“Con trai em cũng là con trai anh, nhà họ Khương nhất định sẽ nhận chúng nó.”

Chỉ có Khương Quốc Trụ là muốn nhận, còn ông cụ Khương thì tuyệt đối không chấp nhận hai đứa cháu “hời” này.

Người con trai mà ông từng đặt nhiều kỳ vọng, giờ lại quyết tâm nuôi con cho người khác, khiến ông hoàn toàn thất vọng.

Đứa con cả này, coi như đã hỏng rồi.

Trong lòng ông cụ không còn chút hy vọng nào nữa:

“Lâm Uyển, Khương Quốc Trụ đã hỏng hẳn rồi, ngay cả ba cũng không quản nổi. Con là người bị hại, cứ nói yêu cầu của mình ra, nhà họ Khương chúng ta nhất định sẽ đồng ý.”

Lâm Uyển nhìn thấy Khương Quốc Trụ dẫn người đàn bà kia trở về, bản thân vẫn giữ được bình tĩnh, cô cũng thấy khâm phục chính mình.

Có lẽ vì đã biết trước mọi chuyện, nên khi gặp mặt cũng không còn quá phẫn nộ như tưởng tượng.

Chỉ còn lại sự thất vọng và ghê tởm. Hôn nhân do cha mẹ sắp đặt đúng là hại người.

Nhưng cô không hối hận, bởi cô còn có một đứa con gái.

“Ba, ngày xưa con chỉ về nhà họ Khương sau khi làm tiệc cưới với Khương Quốc Trụ. Giờ thì con không thể ở lại nhà này thêm nữa. Nhưng con cũng không thể cứ thế mà ra đi. Khương Quốc Trụ nhất định phải bù cho con tờ giấy đăng ký kết hôn còn thiếu. Sau đó, con sẽ ly hôn với anh ta. Từ nay về sau, mạnh ai nấy sống, không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Hợp tình hợp lý.

Ông cụ Khương gật đầu:

“Nên làm như vậy.”

Khương Quốc Trụ đã làm ra chuyện đồi bại như vậy, ông cụ Khương vốn cũng không mong con dâu cả sẽ tiếp tục ở lại nhà họ Khương.

Đề nghị của Lâm Uyển, ít ra còn giữ được thể diện cho cả hai bên.

Nhưng có một người không đồng ý.

“Không được!”

Khang Quế Hương lập tức nhảy dựng lên:

“Nếu làm giấy kết hôn thì chẳng phải tôi sẽ biến thành con hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác sao? Dù gì Quốc Trụ cũng không sống với Lâm Uyển nữa, sao cứ phải khiến tôi khó chịu chứ?”

“Phụt!” – Thẩm Mai Mai và Chung Tuệ Tuệ đều không nhịn được bật cười mỉa mai.

Bình thường nhà có chuyện, mấy chị em dâu chẳng bao giờ xen vào lời nào, nhưng người đàn bà này đúng là nhảy dựng quá lố rồi.

“Chẳng phải cô chính là hồ ly tinh hay sao? Cả nhà này chỉ công nhận chị dâu cả là người nhà. Địa vị của chị ấy chẳng ai có thể thay thế được, dù có ly hôn thì cũng vẫn là chị dâu cả của chúng tôi.”

Chung Tuệ Tuệ và Thẩm Mai Mai gả vào nhà họ Khương là để hưởng phúc.

Mọi việc trong nhà đều do Lâm Uyển lo liệu chu toàn, hai người họ chỉ việc làm bà chủ nhàn rỗi.

Giờ nghĩ lại, đúng là đã thiếu nợ Lâm Uyển quá nhiều, không thể không đứng ra nói vài lời bênh vực chị dâu cả.

Khang Quế Hương biết rõ những người này sẽ không đứng về phía mình, liền làm nũng với Khương Quốc Trụ:

“Quốc Trụ, anh tuyệt đối không được làm giấy kết hôn với Lâm Uyển, thật quá ghê tởm!”

Đã lớn tuổi mà còn làm nũng kiểu đó, cảnh tượng ấy thật sự không thể nhìn nổi.

Cả căn phòng như nổi da gà từng đợt.

Ngay cả ông cụ Khương cũng không nhìn nổi nữa, ông quát lớn:

“Không chịu làm theo lời Lâm Uyển thì cút về biên cương của cô đi! Cô tưởng nhà họ Khương này thèm khát gì mấy người sao? Tốt nhất là c.h.ế.t rũ ngoài kia luôn đi!”

Sắc mặt Khang Quế Hương lúc trắng lúc đen, trong lòng nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn.

Nếu không đồng ý, e rằng Lâm Uyển sẽ cứ bám lấy không chịu rời khỏi nhà họ Khương.

Hơn nữa, quan trọng nhất là quyển nhật ký trên lầu kia, phải lấy được càng sớm càng tốt mới yên tâm.

“Vậy sau khi Quốc Trụ ly hôn, tôi có thể đường đường chính chính bước vào nhà rồi chứ?”

Cô ta nhất định phải vào nhà họ Khương.

Cô ta phải lên được tầng hai.

Cô ta phải tìm được cơ hội lục soát cái rương gỗ đàn hương có quyển nhật ký bên trong.

Ông cụ Khương là cái thá gì?

Khương Quốc Trụ là cái thá gì?

Khương Từ cũng chẳng là cái thá gì!

Cô ta nhất định phải có được quyển nhật ký!

Ông cụ Khương trừng mắt nhìn người đàn bà ồn ào này, rồi quay sang hỏi Lâm Uyển:

“Con còn yêu cầu gì nữa không?”

“Không còn.” Lâm Uyển đáp: “Hôm nay con sẽ thu dọn đồ đạc, đợi lấy được giấy ly hôn xong thì con đi.”

Ông cụ Khương ngầm đồng ý.

Người con dâu cả chịu thương chịu khó nhất mà còn muốn ra đi, thì hai người con dâu thứ hai và thứ ba sau này chắc chắn không thể dễ bảo như vậy.

Cộng thêm người đàn bà mà Khương Quốc Trụ mang về, nhà này sau này còn mong gì có được ngày yên ổn.

Đã sớm đoán được những ngày sau này sẽ gà bay chó sủa thế nào, ông cụ Khương thở dài:

“Vậy giờ nói chuyện chia nhà đi.”

“Cha, người còn sống sờ sờ đây sao lại nói chia nhà?” Ông cụ Khương nhị và lão tam thầm nghĩ, lần này đúng là cha bị anh cả chọc giận thật rồi. Cha mẹ còn sống sờ sờ ra, chia nhà cái gì chứ?

Họ thì không muốn chia, nhưng Thẩm Mai Mai và Chung Tuệ Tuệ lại muốn.

Chị dâu cả đi rồi, cả đống việc nhà rơi xuống đầu, còn mệt hơn đi làm.

Hai người họ đều còn phải đi làm, chẳng ai muốn sau giờ tan sở lại phải về phục vụ cả nhà ăn uống.

Chung Tuệ Tuệ véo chồng một cái, ra hiệu im miệng.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 17: C6.4



Cô lên tiếng:

“Chúng con nghe theo sắp xếp của cha. Cha bảo chia thế nào thì cứ chia vậy.”

Hứa Linh Chi tức đến suýt ngất, nếu chia nhà rồi thì còn gì là phúc bà mẹ chồng được hưởng nữa?

“Tôi không đồng ý chia nhà! Vất vả nuôi ba đứa con trai lớn khôn, vừa mới đến lúc được hưởng phúc thì lại đòi chia? Chỉ trừ khi tôi chết!”

Chia nhà rồi thì tiền đi chợ chín mươi đồng mỗi tháng bà lấy đâu ra?

Lão già này nổi điên cái gì chứ?

Khang Quế Hương cũng hoảng hốt.

Một khi đã chia nhà, Khương Từ chắc chắn sẽ mang hết mọi thứ đi.

Lỡ đâu Khương Từ tìm được cuốn nhật ký bị bỏ quên thì chẳng phải cô ta hết sạch cơ hội rồi sao?

“Tôi cũng không đồng ý chia nhà. Khó khăn lắm Quốc Trụ mới trở về, cả nhà đoàn tụ, giờ là lúc vợ chồng tôi hiếu thuận với cha mẹ, sao có thể nói chia là chia?”

Tuyệt đối không thể chia nhà lúc này, có chia thì cũng phải đợi cô ta lấy được quyển nhật ký rồi tính tiếp.

Hứa Linh Chi lập tức có cảm tình với người phụ nữ sắp trở thành con dâu cả của mình:

“Vẫn là cô hiểu chuyện. Sau này chuyện trong nhà trông cậy vào cô. Mấy việc nhà trước đây Lâm Uyển làm mỗi ngày, cô cứ làm hết đi.”

Trong lòng Hứa Linh Chi đắc ý: Lâm Uyển đi rồi thì sao, chẳng phải có người mới đến thay ngay đó sao? Lại còn tốt hơn ấy chứ!

Khang Quế Hương: “……” Cô ta đâu có muốn làm con ở trong nhà cơ chứ, ai mà muốn suốt ngày hầu hạ làm việc nhà?

Nhưng bây giờ cũng không thể đắc tội với Hứa Linh Chi, cô ta đành cố nặn ra một nụ cười:

“Mẹ yên tâm, con với Quốc Trụ sẽ hiếu thuận với mẹ.”

Ông cụ Khương chẳng thèm để tâm đ ến ý kiến của Hứa Linh Chi, quay sang hỏi hai người con trai còn lại:

“Thế lão nhị với lão tam, các con có muốn chia nhà không?”

“Chúng con không muố……n…” – lời còn chưa dứt, đã bị vợ véo cho một cái, nói không nên lời.

Thẩm Mai Mai là giáo viên, người có học ăn nói luôn xuôi tai:

“Ba à, trong lòng chúng con thì không muốn chia nhà đâu. Nhưng xét theo tình hình thực tế hiện nay, chia nhà lại giúp gia đình yên ổn hơn.”

“Ba xem, anh cả một lúc dắt về bốn đứa nhỏ, trong nhà còn sáu đứa đang đi học. Mười đứa con nít, mỗi khi tan học ùa về, con còn làm sao mà chấm bài? Ồn ào đến mức con sắp điên rồi. Mà ba dạo này cũng mất ngủ, tốt nhất là chia ra cho yên tĩnh.”

Thẩm Mai Mai bày tỏ rõ lập trường:

“Ba cứ yên tâm, dù có chia nhà thì tình cảm vẫn không thay đổi, chúng ta vẫn là một nhà.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hứa Linh Chi tức tối:

“Vợ thằng ba, cô nằm mơ à! Muốn chia nhà là bất hiếu đấy. Tôi sẽ đến trường cô mà làm loạn, khiến cô mất việc luôn!”

“Tôi còn chưa c.h.ế.t mà bà dám dọa ai?” Ông cụ Khương làm lãnh đạo nhà máy cơ khí cả đời, trên người tự nhiên toát ra khí thế khiến Hứa Linh Chi câm nín, không dám nói thêm lời nào.

“Hôm nay cái nhà này nhất định phải chia!”

Ông cụ Khương rất mừng vì mình đã quyết định chia nhà.

Ông biết mình sống không lâu hơn Hứa Linh Chi được, nếu đợi đến khi ông mất mà vẫn chưa chia, thì sớm muộn gì lão nhị với lão tam cũng sẽ bị mẹ ruột làm cho nhà tan cửa nát.

Câu “cưới vợ ảnh hưởng ba đời” quả thật không sai chút nào.

Ông cụ Khương đập bàn, quyết định luôn phương án chia nhà.

“Thật ra trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá để chia. Mọi thứ đều do ba tích góp mà có, việc làm của các con cũng đều do ba sắp xếp. Ba không thẹn với mấy đứa ranh các con.”

Ông cụ nói tiếp:

“Nhà mình có hai mảnh đất ở, căn nhà nhỏ gần Khúc Thủy Kiều (cầu Khúc Thủy), ba quyết định giao cho Khương Từ. Nó là cháu gái lớn của ba, ba thương nó. Mấy đứa có ý kiến gì cũng không được phép nói, đồ của lão tử, muốn cho ai là quyền của lão tử.”

Lão nhị với lão tam thấy vợ mình đều muốn chia nhà, trong lòng nghĩ nếu không chia chắc bị vợ đập c.h.ế.t mất.

Thêm nữa là cha đã quyết tâm chia rồi, vậy thì còn gì để nói nữa?

“Cha, tụi con không có ý kiến, mọi việc nghe theo cha.”

Thẩm Mai Mai dĩ nhiên càng không có ý kiến gì.

Đây vốn là đất tổ nhà họ Khương, cha chồng muốn cho ai thì cho:

“Chị dâu cả không có công việc chính thức nên không thể chia nhà tập thể. Căn nhà nhỏ đó giao cho họ là hợp lý.”

Hứa Linh Chi thì không chịu:

“Đó là nhà của họ Khương chúng ta, phải để ba đứa con trai tôi thừa kế!”

Căn nhà nhỏ ấy lại nằm sát nhà của Cố Thanh Xuyên.

Khương Từ nghe ông nội muốn giao căn nhà đó cho mình, nếu cô không nhận thì chẳng biết sẽ rơi vào tay ai.

Cô liền nói với Hứa Linh Chi:

“Hay là bà để căn nhà đó lại cho ba cháu đi. Sau này ông ấy truyền lại cho đứa cháu 'hời' của bà, chẳng phải tổ nghiệp nhà họ Khương sẽ rơi vào tay người ngoài sao? Dù sao cháu cũng là cháu ruột của ông nội, ông nội đã cho thì cháu nhận.”

Không lấy thì phí.

Ông cụ Khương nghe thấy cũng thấy có lý:

“Hứa Linh Chi, bà câm miệng cho tôi. Đừng có nói tôi không chừa thể diện cho bà trước mặt con cháu. Nói thêm một câu nữa thì cút ra ngoài!”

Nhà đất là tài sản lớn.

Đây không phải nhà tập thể do đơn vị phân, mà là nhà tổ có thể tự do mua bán, rất có giá trị.

Chia căn nhà nhỏ thì chia, vậy còn căn nhà lớn mà cả nhà đang ở thì sao?

Căn nhà lớn trước sau hai dãy, có sân trong, có cả phòng bên hai phía thì tính thế nào?

Chung Tuệ Tuệ mạo hiểm bị mắng, liền hỏi:

“Cha, vậy còn căn nhà lớn hiện tại thì sao ạ? Cha cũng nên định ra quy tắc cụ thể đi ạ?”

Ông cụ Khương công bằng mà nói:

“Căn nhà lớn này, mấy anh em các con đều có phần. Tính theo giá thị trường thì căn nhà này khoảng năm nghìn đồng. Bây giờ ba vẫn ở đây, các con dọn ra ngoài hết. Sau khi ba chết, nhà nào trả nổi thì bỏ tiền ra mua, rồi chia đều số tiền đó.”

“Khương Quốc Trụ, đừng nói ba thiên vị. Lão nhị lão tam ba đã sắp xếp việc làm cho, lần này con trở về, ba cũng sẽ sắp cho một công việc. Nhưng đừng mơ mộng được ngồi văn phòng, chỉ có thể làm công nhân trực tiếp.”

“Còn nữa, người phụ nữ là do con tự nguyện cưới, thì tự lo mà nuôi. Đám con cái mà con muốn nhận thì tự mình gánh vác. Đừng mơ tưởng nhà họ Khương bỏ tiền bỏ sức sắp xếp việc làm cho cái nhà họ Khang kia, không có cửa đâu.”

Ông cụ Khương mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, phất tay dứt khoát:

“Quyết vậy đi. Tiểu Từ theo ông đến nhà máy bàn giao công việc. Lâm Uyển cùng Khương Quốc Trụ cầm hộ khẩu gia đình đi làm giấy đăng ký kết hôn, rồi sau đó ly hôn. Lão nhị lão tam chuẩn bị chuyển ra ở riêng.”

Không ai dám có ý kiến gì về phương án chia nhà của ông cụ Khương, ngay cả Khương Quốc Trụ cũng không dám hé răng.

Chỉ có Khang Quế Hương là như kiến bò trên chảo nóng.

Nếu Khương Từ có được công việc, thì cô ta sẽ không phải vào núi hái đặc sản đem bán.

Vậy thì làm sao cô ta có cơ hội để tố cáo Khương Từ được nữa?

Khang Quế Hương lớn tiếng nói:

“Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói!”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 18: C7.1



Chương 7: Chuyển Nhà

Khang Quế Hương nói cô ta có chuyện muốn nói, khiến ông cụ Khương cũng ngớ người.

Ba đứa con trai của ông còn chẳng có ý kiến gì, người đàn bà còn chưa chính thức bước chân vào cửa này lại định làm gì chứ?

Ông cụ Khương cảm thấy ngay, đây đúng là kẻ chuyên phá hoại gia đình, sắc mặt có phần khó chịu:

“Cô muốn nói gì?”

Khang Quế Hương nở nụ cười nịnh nọt:

“Cha, Khương Từ vào nhà máy cơ khí cũng chẳng có tiền đồ gì đâu. Quốc Trụ học đúng kỹ thuật công nhân rồi. Con bỏ tiền ra mua lại công việc đó, rồi tìm cho Khương Từ một công việc khác, cha thấy thế nào?”

Kiếp trước Khương Từ đã không vào được nhà máy cơ khí.

Khang Quế Hương không muốn đời này xảy ra quá nhiều khác biệt so với kiếp trước.

Cái nhà máy cơ khí này, nếu có thể không để Khương Từ vào thì càng tốt.

Đó là suy nghĩ của Khang Quế Hương.

Nhưng Khương Từ muốn vào nhà máy cơ khí, không chỉ vì muốn có một công việc.

Cô còn có những lý do khác.

Kiếp trước có vài chuyện chưa rõ ràng, cô muốn vào nhà máy cơ khí để điều tra một chút.

Cô nói với ông nội:

“Ông ơi, làm ở nhà máy cơ khí vừa thể diện lại ổn định. Con lại là học sinh cấp ba, việc hành chính chắc chắn con làm tốt. Với lại, căn nhà ở Khúc Thủy Kiều mà ông cho con cũng gần nhà máy, đi lại thuận tiện. Con nhất định muốn công việc ở đó.”

“Được, vậy con lên lầu lấy bằng tốt nghiệp đi, chúng ta đến nhà máy ngay.”

Ông cụ Khương phất tay về phía con trai cả:

“Khương Quốc Trụ, anh đi mà dạy lại vợ mình cho đàng hoàng. Nhà họ Khương còn chưa đến lượt cô ta làm chủ!”

Khương Quốc Trụ mặt mũi lúng túng, kéo Khang Quế Hương sang một bên:

“Em về nhà khách trông mấy đứa nhỏ đi. Anh ly hôn xong rồi tụi mình ra ngoài tìm nhà. Việc làm thì cha đã hứa sẽ sắp xếp cho anh, chắc chắn không sai lời đâu.”

Khang Quế Hương không thể nói gì thêm.

Xem ra không ngăn nổi Khương Từ vào làm ở nhà máy cơ khí rồi.

Vậy thì đợi cô ta đi khỏi, mình sẽ lên tầng hai lấy quyển nhật ký là được.

Khương Từ đeo chiếc ba lô vải màu xanh quân đội, nghĩ một lát, rồi lấy quyển nhật ký từ rương gỗ đàn hương ra.

Bên trong nhật ký vẫn dừng lại ở đoạn có người đẩy cô xuống núi, chưa xuất hiện nội dung mới.

Khương Từ nhét quyển nhật ký, bằng tốt nghiệp, số phiếu lương thực tích cóp được cùng hơn một trăm đồng tiền mặt vào ba lô, rồi xuống lầu theo ông nội Khương Đại Hữu đến nhà máy cơ khí.

Phó giám đốc của nhà máy cơ khí là Cố Thành Vinh, con trai lớn của Đổng Hoa, cũng là bác ruột của Cố Thanh Xuyên.

Cố Thành Vinh cười híp mắt hỏi:

“Chào bí thư cũ. Con trai cả của ông – Quốc Trụ chẳng phải đã về rồi sao? Sao không để cậu ta vào nhà máy thay vị trí của ông? Nếu cậu ta chịu đến, tôi sẽ cho cậu ta làm trưởng phòng hành chính. Còn nếu ông giới thiệu tôi làm giám đốc kế nhiệm, tôi sẽ đề bạt Quốc Trụ làm phó giám đốc.”

Ông cụ Khương tuy đã nghỉ hưu, nhưng trong nhà máy vẫn rất có tiếng nói.

Cố Thành Vinh đang tính toán kỹ càng, cho rằng ông cụ vì con trai chắc chắn sẽ đồng ý.

Làm gì có người cha nào mà không tính cho con ruột mình chứ?

Khương Từ không thể để Cố Thành Vinh phá hỏng công việc của mình được.

Vợ hắn – Cung Lệ Bình – ở cổng bệnh viện chẳng có chứng cứ gì mà đã dám la hét vu oan Cố Thanh Xuyên giở trò lưu manh.

Cô không tin Cố Thành Vinh lại không biết chuyện này.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Cố giám đốc, vợ ông vu khống cháu ông – Cố Thanh Xuyên – giở trò đồi bại.

“Tôi và anh ấy suýt chút nữa bị các người hại chết.

“Khương Quốc Trụ thì dẫn đàn bà về nhà, mẹ tôi ly hôn rồi không có công việc ổn định.

“Nếu tôi còn không được vào nhà máy, mẹ con tôi chẳng lẽ đi uống gió Tây Bắc mà sống sao?”

Cố Thành Vinh liếc nhìn sắc mặt không vui của ông bí thư cũ.

Ông ta biết rất rõ ông cụ này cực kỳ sĩ diện, chuyện Khương Quốc Trụ dắt đàn bà về nhà thì hàng xóm láng giềng ai cũng biết cả rồi.

Nhìn nét mặt ông cụ, đã biết ông ta tuyệt đối sẽ không để đứa con cả này vào nhà máy, tiếp tục bôi xấu thể diện gia đình nữa.

Ông ta lập tức đổi giọng:

“Cháu gái à, thím cháu cũng chỉ vì lo cho cháu nên mới làm chuyện dại dột như thế.

“Tôi đã mắng bà ấy rồi.

“Giờ ông nội cháu đã đồng ý để cháu vào làm việc thì tôi cũng không có gì để nói.”

“Nhưng cháu là con gái, xuống xưởng sản xuất thì cực lắm.

“Vừa hay trong kho đang thiếu nhân viên quản lý kho, cháu qua đó làm đi.”

Một công việc vừa nặng nhọc vừa không có tương lai, dùng để đuổi khéo cô ta là tốt nhất.

Ông cụ Khương tức giận rồi.

Cháu gái ông mà chỉ làm nhân viên quản lý kho sao?

Khương Từ là học sinh cấp ba đấy!

Thời buổi này, con gái học hết cấp hai đã là hiếm, cấp ba thì càng hiếm hơn.

Mỗi loại công việc đều có mức đãi ngộ khác nhau.

Nhân viên quản lý kho vừa vất vả vừa lương thấp.

Ông vừa mới nghỉ hưu, mà Cố Thành Vinh đã dám chèn ép cháu gái ông?

“Tiểu Từ, mình đi tìm giám đốc Cát, để chú Cát của cháu sắp cho cháu công việc ở văn phòng.” – Ông cụ Khương lập tức quay người bỏ đi.

Cố Thành Vinh hoảng hốt, vội nói:

“Ông bí thư cũ, công việc thay thế cũng không thể muốn vào đâu là vào được, nhà máy cũng có khó khăn mà!”

Đúng là cố tình gây khó dễ.

Ông cụ Khương tức đến không chịu nổi, liền dẫn Khương Từ đi tìm giám đốc Cát đang cùng công nhân nghiên cứu kỹ thuật trong xưởng.

“Chà, bí thư cũ, sao ngài lại đến đây?”

Cát Tường là người do ông cụ Khương đích thân nâng đỡ lên làm giám đốc, luôn coi ông là sư phụ, rất kính trọng ông.

Ông cụ Khương khoanh tay sau lưng, tức giận nói:

“Tôi để cháu gái lớn của tôi vào thay tôi làm việc trong nhà máy, thế mà phó giám đốc Cố lại đẩy cho nó cái chức thủ kho.

“Tôi làm cả đời ở nhà máy, cuối cùng chỉ xứng với cái chức thủ kho thôi sao?”

Thật là tức c.h.ế.t đi được.

Có đuổi ăn xin thì cũng không đến mức như vậy.

Nếu thật sự chấp nhận sự sắp xếp của Cố Thành Vinh, người khác nhìn ông – một bí thư mới về hưu – bằng ánh mắt gì đây?

Những công nhân đứng bên cạnh cũng cảm thấy phó giám đốc Cố quá đáng:

“Kho hàng phải khuân vác bốc dỡ, Tiểu Từ mới mười bảy tuổi, sức đâu mà làm nổi.

“Bắt cô gái nhỏ như thế đi làm thủ kho thì không hợp lý tí nào.”

Thật ra Khương Từ đã nhắm sẵn vị trí mình muốn.

Nếu thật sự được sắp vào văn phòng thì lại không tiện cho cô hành động.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 19: C7.2



“Chú Cát, cháu nghe nói phòng tư liệu của nhà máy đang thiếu người quản lý, cháu vào đó cũng được ạ.”

Cô lấy bằng tốt nghiệp từ trong túi ra đưa cho mọi người xem:

“Cháu tốt nghiệp cấp ba, bản vẽ kỹ thuật, bản vẽ cơ khí từ nhỏ cháu đã theo ông nội nhận biết qua rồi.

“Sau này nếu các chú các bác cần tìm tài liệu gì, cháu nhất định có thể tìm rất nhanh.”

Thực ra vị trí đó cũng không phải là công việc tốt gì.

Nhưng Khương Từ cần nó.

Chuyện khiến Cố Thanh Xuyên hối hận cả đời kia, cho đến lúc c.h.ế.t vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Sau này Khương Từ nghĩ, chỉ có thể tra ra được trong phòng tư liệu của nhà máy cơ khí.

Nhà máy cơ khí Tần Xuyên là xí nghiệp công nghiệp nặng, rất nhiều tài liệu kỹ thuật đều là tài liệu mật, người ngoài căn bản không thể vào được phòng tư liệu.

Một số công nhân trong nhà máy thì có thể ra vào, nhưng phòng tư liệu của nhà máy cơ khí Tần Xuyên rộng gần bằng nửa thư viện thành phố.

Muốn tìm được thứ mình cần, nếu không mất vài tháng thì cũng chẳng có hy vọng gì.

Cô không thể mỗi ngày đều viện cớ để vào phòng tư liệu, như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ.

Nếu có thể làm quản lý ở đó, cô có thể mượn danh nghĩa sắp xếp tài liệu để tra ra sự thật mà mình muốn biết.

Cát Tường nghĩ cô bé này khá hiểu chuyện, không làm khó ông nội mình, tránh để Cố Thành Vinh có cớ đi rêu rao rằng ông bí thư cũ lợi dụng quyền lực sắp xếp công việc ngon lành cho cháu gái.

Ông nói:

“Cháu là học sinh cấp ba, theo lý mà nói thì vào văn phòng, phòng tuyên truyền hay phòng tài vụ đều dư sức đảm đương.

“Nhưng vì phó giám đốc Cố không đồng ý, thì ta cứ bắt đầu từ phòng tư liệu trước đã.

“Nếu làm tốt, ta sẽ điều cháu vào văn phòng nhà máy.”

“Vâng ạ!”

Đúng như mong muốn của Khương Từ : “Cảm ơn chú Cát. Vậy cháu đi đến phòng nhân sự làm thủ tục nhận việc luôn ạ.”

Trong lòng Cố Thành Vinh chợt chấn động, sao lại trùng hợp là phòng tư liệu chứ, chuyện năm đó...

“Phòng tư liệu không hợp đâu. Con bé ấy có biết gì đâu, nhỡ làm loạn hồ sơ lên, đến lúc cần dùng lại không tìm được thì sao?”

Khương Từ nghĩ, chuyện khiến Cố Thanh Xuyên canh cánh cả đời, rất có thể có liên quan đến Cố Thành Vinh.

Nếu không thì tại sao ông ta lại cản mình vào phòng tư liệu?

Cô được ông nội cưng chiều từ bé, gan lớn hơn các cô gái bình thường nhiều.

Trước kia còn hay thích chạy theo Cố Thanh Xuyên, Cố Thành Vinh có lẽ cũng nhìn ra được cô thích anh ấy.

Vậy nên ông ta mới không dám để cô vào phòng tư liệu chăng?

Cô cứ nhất định phải vào!

“Phòng tư liệu cũng đâu chỉ có mình cháu, cháu sẽ chăm chỉ học cách sắp xếp tài liệu.”

Ban đầu ông cụ Khương cũng không mấy hài lòng với công việc ở phòng tư liệu, nhưng thấy Cố Thành Vinh còn không chịu đồng ý, ông càng tức, lập tức vung tay áo nổi giận:

“Quản lý tư liệu mà cháu gái tôi còn làm không nổi? Tôi đảm bảo nó làm còn tốt hơn bất kỳ ai!

“Tiểu Từ, đi thôi, chúng ta đi làm thủ tục nhận việc!”

Cố Thành Vinh suy nghĩ một lát rồi cũng không ngăn cản nữa.

Một cô bé con thì có thể biết được chuyện năm đó gì chứ?

Có lẽ là ông ta đã suy nghĩ quá rồi.

...

“Mẹ, con bé nhà họ Khương kia vào nhà máy rồi, còn vào hẳn phòng tư liệu.

“Con sợ chuyện của lão nhị năm xưa bị lật lại thì phiền to.”

Cố Thành Vinh vẫn cảm thấy không yên lòng, liền chạy về nhà kể chuyện Khương Từ nhận việc cho mẹ mình là Đổng Hoa nghe.

Người ông gọi là “lão nhị nhà họ Cố”, chính là cha ruột của Cố Thanh Xuyên – Cố Chính Sơ.

“Lúc trước, lão nhị là giám đốc của nhà máy cơ khí.

“Lô bản vẽ thiết kế máy móc đó là do ông ấy tự tay vẽ, chính con đã động tay sửa lại.

“Sau đó xảy ra sự cố sản xuất, suýt nữa thì bị điều tra.

“Nếu không nhờ mẹ tố cáo nhà ông ta có thành phần địa chủ, rồi dẫn người đến lục soát, thì người bị điều tra ra đã là con rồi.

“Đến lúc đó, người c.h.ế.t chắc chắn là con.”

Cố Thành Vinh vẫn còn sợ hãi trong lòng:

“Chuyện đó bao nhiêu năm nay vẫn luôn là nỗi lo trong lòng con, mẹ nói xem giờ phải làm sao?”

Khi đó Cố Chính Sơ luôn khẳng định bản vẽ do mình thiết kế không có vấn đề, yêu cầu được trưng ra bản vẽ gốc để kiểm tra đối chiếu.

Cố Thành Vinh khi ấy sợ đến run rẩy, lập tức chạy về nhà bàn với mẹ – Đổng Hoa.

Vừa hay năm đó lại là năm đầu tiên của thời kỳ hỗn loạn.

Đổng Hoa liền chạy tới Ủy ban, tố cáo Miêu Tú Lan là tiểu thư nhà địa chủ, còn Cố Chính Sơ là “chó con của địa chủ”, cố tình thiết kế bản vẽ sai, gây tổn thất nghiêm trọng cho nhà máy và cho quốc gia.

Năm đó, Cố Thanh Xuyên mới mười tuổi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cha cậu – Cố Chính Sơ – là kỹ thuật viên chủ chốt kiêm giám đốc nhà máy cơ khí.

Chỉ vài ngày sau khi bị lục soát nhà, ông đã bị kết án tử hình và thi hành ngay lập tức.

Sau khi Cố Chính Sơ chết, vụ tai nạn năm đó không còn ai nhắc đến việc điều tra nữa.

Vì trong lòng mọi người đã tin chắc: con cháu nhà địa chủ chính là cố tình phá hoại tài sản của quốc gia.

Chết cũng đáng!

Đổng Hoa nhìn đứa con trai bị dọa đến hồn vía lên mây, giận không chịu được:

“Mày đúng là đồ vô dụng!

“Bản vẽ từ mười năm trước rồi, có khi bị chuột gặm nát hết rồi cũng nên.

“Cho dù có tìm ra thì con cứ không nhận là mày sửa, có gì to tát đâu.”

Một mạng người, mà bà ta nói nhẹ như không.

“Con nhớ kỹ lại xem, mấy người biết chuyện năm đó, giờ còn ngoan ngoãn không?”

“Con đã điều bọn họ sang phòng nồi hơi rồi, đứa nào dám nói ra là cho nghỉ việc ngay.

“Giờ đứa nào cũng ngoan ngoãn cả.”

“Thế thì còn gì phải lo.” – Đổng Hoa nói – “Chẳng ai dại gì lên tiếng bênh vực cho một người chết, lại còn để mất việc, mất nguồn thu nhập nuôi sống cả nhà.

“Con đừng tự dọa mình nữa.”

Nghe mẹ nói vậy, Cố Thành Vinh mới cảm thấy yên tâm hơn một chút:

“Mẹ, thế mẹ nói con có nên tìm cơ hội đuổi con bé đó không? Nó thân thiết với thằng nhóc Cố Thanh Xuyên, mỗi lần con thấy nó ở nhà máy là lòng thấy khó chịu.”

Ông ta luôn cảm thấy ánh mắt của cô bé kia như có lửa, mỗi lần nhìn ông, sống lưng đều lạnh toát, cứ như thể cô ta đã biết chuyện gì rồi.

Tóm lại là rất không thoải mái.
 
Back
Top Bottom