Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNybIUL5HP54SGZjoYB16OLkC-sNbFjYRavbKN8wMOd5Y9KQUe6kunJzEaaJ-ddmYbuaOWRs2PXnm122A2GngZnk0AkeIPL0b2a-GX6aHkY-UUMKvE9IKu1XLExYo6brtNNQQJLWId2QVKiCGRAj9vT=w215-h322-s-no-gm

[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Kết hôn với Hạ Thư Văn ba mươi năm, tôi tự cho rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi hạnh phúc mỹ mãn.

Sống hòa thuận với bố mẹ chồng, chưa từng cãi vã, con gái tuy là con nuôi, nhưng con bé hiểu chuyện, hiếu thảo.

Cho đến khi Hạ Thư Văn đột ngột qua đời vì tai nạn xe.

Khi thu dọn di vật của anh ta, tôi phát hiện cuốn nhật ký anh ta khóa trong ngăn kéo bàn làm việc.

Trong đó chi chít ghi lại tình cảm của anh ta dành cho chị dâu góa phụ.

Mà đứa con gái chúng tôi nhận nuôi, hóa ra lại là con của anh ta và người phụ nữ đó.

Luật sư tuyên đọc di chúc anh ta đã lập từ trước.

Tôi mới biết, anh ta đã sớm giấu tôi, chuyển hết tài sản đứng tên mình đi, chỉ để lại cho tôi một đống nợ nần.

Trong cơn giận dữ, tôi bị đột quỵ não, ngã xuống đất.

Con gái nuôi phát hiện, nhưng chỉ bình tĩnh ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn tôi đau đớn giãy giụa trên sàn.

Suốt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, con bé mới từ từ gọi điện thoại cấp cứu.

Vì đưa đi cấp cứu muộn, tôi bị di chứng nghiêm trọng, liệt giường.

Ba năm sau đó, tôi sống lay lắt trong sự hành hạ ác ý của người chăm sóc, cuối cùng còn đang sống sờ sờ mà lại bị bỏ đói đến chết.

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về những năm 80, năm thứ năm sau khi kết hôn với Hạ Thư Văn.

Cũng là năm anh ta chuẩn bị nhận con nuôi.​
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 1: Chương 1



Kết hôn với Hạ Thư Văn ba mươi năm, tôi tự cho rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi hạnh phúc mỹ mãn.

Sống hòa thuận với bố mẹ chồng, chưa từng cãi vã, con gái tuy là con nuôi, nhưng con bé hiểu chuyện, hiếu thảo.

Cho đến khi Hạ Thư Văn đột ngột qua đời vì tai nạn xe.

Khi thu dọn di vật của anh ta, tôi phát hiện cuốn nhật ký anh ta khóa trong ngăn kéo bàn làm việc.

Trong đó chi chít ghi lại tình cảm của anh ta dành cho chị dâu góa phụ.

Mà đứa con gái chúng tôi nhận nuôi, hóa ra lại là con của anh ta và người phụ nữ đó.

Luật sư tuyên đọc di chúc anh ta đã lập từ trước.

Tôi mới biết, anh ta đã sớm giấu tôi, chuyển hết tài sản đứng tên mình đi, chỉ để lại cho tôi một đống nợ nần.

Trong cơn giận dữ, tôi bị đột quỵ não, ngã xuống đất.

Con gái nuôi phát hiện, nhưng chỉ bình tĩnh ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn tôi đau đớn giãy giụa trên sàn.

Suốt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, con bé mới từ từ gọi điện thoại cấp cứu.

Vì đưa đi cấp cứu muộn, tôi bị di chứng nghiêm trọng, liệt giường.

Ba năm sau đó, tôi sống lay lắt trong sự hành hạ ác ý của người chăm sóc, cuối cùng còn đang sống sờ sờ mà lại bị bỏ đói đến chết.

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về những năm 80, năm thứ năm sau khi kết hôn với Hạ Thư Văn.

Cũng là năm anh ta chuẩn bị nhận con nuôi.

1

Cảm giác đói cồn cào xé ruột gan tôi.

Tai ù đi.

Tôi khó khăn mở mắt, một lúc sau mới nhìn rõ được xung quanh.

Căn phòng bệnh đơn giản, bên cạnh giường có giá treo nước biển kiểu cũ, trên đó treo hai chai nước biển, chất lỏng bên trong đang theo ống truyền dịch nhỏ dài, từng giọt từng giọt chảy vào mu bàn tay tôi.

Trên bức tường vàng ố dán tấm áp phích tuyên truyền "Phòng chống bệnh truyền nhiễm mùa xuân".

Góc dưới bên phải ghi năm 1993.

Khi tôi còn đang kinh ngạc, bên tai vang lên giọng nam trầm thấp.

"Em tỉnh rồi à? Có khó chịu ở đâu không?"

Tôi quay đầu theo hướng giọng nói, liền nhìn thấy Hạ Thư Văn trẻ trung, tuấn tú đang ngồi trước giường bệnh, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn tôi.

Chỉ là nơi sâu thẳm trong đáy mắt anh ta, lại lộ ra một tia chán ghét khó nhận ra.

"Em bị làm sao vậy?"

Mở miệng mới phát hiện, giọng tôi khàn đặc.

Hạ Thư Văn cau mày, giọng nói có chút oán trách: "Chẳng phải tại em sáng nay cứ đòi đi xếp hàng mua quẩy, kết quả bị một chiếc xe máy tông ngất đi, vốn dĩ chúng ta định đến trại trẻ mồ côi làm thủ tục nhận con nuôi, em xem xem, thế này chẳng phải lỡ việc rồi sao!"

Ký ức dần dần quay về.

Tôi vậy mà lại quay về đúng ngày nhận nuôi Hạ Hinh.

2

Kiếp trước.

Vào năm thứ tư sau khi kết hôn, Hạ Thư Văn nói với tôi, anh ta bị chẩn đoán mắc chứng vô sinh.

Còn đưa cho tôi xem một bản báo cáo.

Tôi tin là thật.

Sau đó, chúng tôi nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi ba tháng tuổi ở trại trẻ mồ côi.

Và đặt tên là Hạ Hinh.

Mong con bé cả đời được ấm áp, tốt đẹp.

Nhưng tôi không ngờ rằng, đứa con gái tôi yêu thương hơn hai mươi năm, lại là con của Hạ Thư Văn và chị dâu góa Liễu Thanh Thanh của anh ta.

Tôi không hiểu nổi thế giới này sao lại hoang đường đến vậy.

Tôi và Hạ Thư Văn quen biết nhau từ nhỏ, cũng coi như là thanh mai trúc mã, sau đó bố Hạ nhờ người mai mối đến cửa cầu hôn, định ra hôn sự của tôi và anh ta.

Sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi bình lặng, hạnh phúc.

Tuy không có con ruột, nhưng con gái nuôi lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Tôi và bố mẹ chồng cũng sống hòa thuận, chưa từng có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Khi Hạ Hinh bảy tháng tuổi, vì khó thở, nhiễm trùng đường hô hấp tái phát, nên bị phát hiện mắc bệnh tim bẩm sinh phức tạp.

Để chữa bệnh cho con bé, chúng tôi chạy vạy khắp nơi, nợ gần mười vạn.

Nhưng tôi chưa từng oán trách gì, đã nhận nuôi con bé, thì con bé chính là con của tôi.

Lúc túng quẫn nhất, để mua thuốc chống đông m.á.u Hạ Hinh bắt buộc phải uống sau khi đặt stent tim, tôi đã lén đến trạm m.á.u bán máu.

Mãi đến sau năm 2000, cuộc sống của chúng tôi mới dần tốt lên.

Đã từng có lúc, tôi ngây thơ cho rằng Hạ Thư Văn là người cùng tôi vượt qua sóng gió.

Nhưng sau đó anh ta chết.

Tôi đọc nhật ký của anh ta mới biết, ngay khi tôi đến trạm m.á.u bán m.á.u để kiếm tiền mua thuốc, Hạ Thư Văn lại dùng bảy nghìn đồng tiền riêng mua cho Liễu Thanh Thanh một chiếc vòng tay ngọc bích thượng hạng.

Anh ta viết trong nhật ký như thế này: "Hứa Tri Vi vốn kiên cường, khó khăn trước mắt cô ấy luôn có cách giải quyết. Cùng lắm, cô ấy còn có anh trai, có bố mẹ, mặt dày một chút, về nhà mẹ đẻ đòi là được thôi...."
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 2: Chương 2



Tôi lật từng trang nhật ký.

Nhìn họ đi du lịch khắp non sông đất nước; nhìn họ lén đưa Hạ Hinh đi công viên giải trí, nhìn người chồng của tôi nỗ lực gây dựng sự nghiệp, mua nhà lầu, xe sang cho Liễu Thanh Thanh; nhìn họ đặt trước mộ hợp táng cho hai vợ chồng...

Tôi cười ra nước mắt.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Sau khi Hạ Thư Văn được chôn cất, luật sư tuyên đọc di chúc của anh ta cho tôi và Hạ Hinh.

Tôi mới biết, trong di chúc, ngoài việc để lại cho tôi gần một nghìn vạn tiền nợ, còn có hai gian nhà đất ở quê đã lâu không có người ở, còn lại tài sản đã sớm bị anh ta chuyển đi hết.

Trong cơn giận dữ, tôi bị đột quỵ não ngã xuống đất.

Hạ Hinh lại chỉ im lặng đứng một bên, như nhìn xuống một con kiến mà nhìn tôi.

Mãi đến khi qua thời gian cấp cứu tốt nhất, con bé mới từ từ gọi điện thoại cấp cứu.

Vì đưa đi cấp cứu muộn, tôi bị di chứng nghiêm trọng, liệt giường, ăn uống đại tiểu tiện đều không thể tự lo.

Ba năm sau đó, tôi sống lay lắt trong sự hành hạ ác ý của người chăm sóc, cuối cùng bị bỏ đói đến chết.

Mà ba năm đó, Hạ Hinh chưa từng đến thăm tôi một lần.

Loại sói mắt trắng như vậy, còn mong tôi nhận nuôi lại lần nữa sao?

3

Căm hận tràn ngập lồ ng ngực, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Ngẩng đầu nhìn Hạ Thư Văn lần nữa, anh ta đang cau mày đánh giá tôi.

Thấy tôi im lặng hồi lâu, anh ta lên tiếng, giọng nói ôn hòa, nhưng lại mang theo sự áp đặt không cho phép phản bác.

"Đợi em truyền xong hai chai nước biển này, anh làm thủ tục xuất viện cho em, bên trại trẻ mồ côi còn đang đợi chúng ta đến làm thủ tục đấy!"

Tôi không biểu cảm, lạnh lùng nói: "Muốn làm thủ tục nhận nuôi, anh tự đi mà làm, tôi không rảnh."

Giọng Hạ Thư Văn đột ngột cao lên: "Thủ tục nhận nuôi cần vợ chồng cùng có mặt, anh đi một mình thì có ích gì?"

Tôi trợn mắt, chán ghét đáp: "Đó là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi?"

Có lẽ không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy.

Vẻ mặt Hạ Thư Văn thoáng ngây ra.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Một người phụ nữ thời thượng mặc áo khoác dáng dài màu be, tay ôm một bó hoa tươi bước vào.

Đó chính là chị dâu góa của Hạ Thư Văn, Liễu Thanh Thanh.

Cô ta có khuôn mặt thanh tú, có lẽ mới sinh con không lâu, thân hình đầy đặn, có một loại phong tình khó nói.

Chỉ là trên mặt có nét u sầu nhàn nhạt.

Anh trai của Hạ Thư Văn mất vì ung thư gan ba năm trước, để lại cô ta một mình góa bụa.

Bố mẹ chồng không phải người cổ hủ.

Sau khi con trai cả qua đời, bố mẹ chồng khuyên Liễu Thanh Thanh nếu gặp được người thích hợp, có thể tái giá.

Thậm chí còn chuẩn bị cho cô ta một phần của hồi môn.

Nhưng cô ta khóc lóc quỳ xuống trước mặt bố mẹ chồng, nói cả đời này, sống là người nhà họ Hạ, c.h.ế.t là ma nhà họ Hạ, cả đời này tuyệt đối sẽ không tái giá.

Lúc đó tôi và bố mẹ chồng đều cảm động trước tấm chân tình của cô ta dành cho người chồng đã khuất.

Bình thường trong cuộc sống, tôi cũng quan tâm cô ta nhiều hơn, đồ ăn, đồ dùng, tôi đều nghĩ đến phần cô ta.

Có một khoảng thời gian, Liễu Thanh Thanh từng xin đoàn kịch nghỉ phép gần nửa năm, nói là bị gãy xương chân.

Hạ Thư Văn đưa tôi đến bệnh viện thăm cô ta.

Lúc đó chân cô ta quả thực có bó bột.

Tôi còn ngốc nghếch đưa cho cô ta hai nghìn đồng, bảo cô ta yên tâm dưỡng bệnh.

Sau khi xuất viện, cô ta nói về nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh, hơn nửa năm không lộ diện.

Nghĩ lại chắc là cô ta trốn đi sinh con rồi.

Bây giờ nghĩ lại những chuyện kiếp trước của mình, thật sự là ngu ngốc đến mức có thể vào viện bảo tàng.

4

Hạ Thư Văn nhìn thấy Liễu Thanh Thanh, kích động đứng dậy: "Chị dâu, sao chị lại đến đây?"

Người phụ nữ miễn cưỡng nở một nụ cười.

"Chị nghe nói Tri Vi bị tai nạn xe, nên tranh thủ thời gian nghỉ trưa của đoàn kịch, chạy đến xem, không có chuyện gì chứ?"

Còn chưa đợi tôi trả lời.

Hạ Thư Văn ân cần bê ghế đến sau lưng Liễu Thanh Thanh, vừa đáp: "Cô ấy không sao, bác sĩ nói bị chấn động não nhẹ, bảo quan sát thêm."

Liễu Thanh Thanh ngồi xuống, đặt bó hoa lên tủ đầu giường.

Sau đó nhẹ giọng trách móc tôi: "Tri Vi, em xem em sao lại bất cẩn như vậy, biết rõ hôm nay phải đi nhận con nuôi, còn cứ chạy đi mua đồ ăn sáng làm gì, giờ em nằm viện, chuyện nhận con nuôi phải làm sao?"

"Bố mẹ ở nhà còn đang mòn mỏi chờ đợi, thế này thì tốt rồi, họ sẽ thất vọng biết bao."
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 3: Chương 3



Cô ta thở dài, trong mắt toàn là trách móc và oán giận.

Hạ Thư Văn đúng lúc phụ họa: "Tri Vi, hay là thế này, làm thủ tục nhận nuôi cũng đơn giản, hay là chiều nay chúng ta đi làm thủ tục nhận nuôi trước, nếu em có gì không thoải mái, anh lại đưa em đến đây."

Tôi nhìn đôi nam nữ không biết liêm sỉ trước mặt, cười lạnh.

Nhưng lúc này, tôi còn chưa muốn vạch trần họ.

Tục ngữ nói "bắt giặc phải bắt tận tay, day tận mặt", tôi sẽ không hành động hấp tấp.

Kiếp trước, vì nghĩ đến bố mẹ chồng tuổi già mất con, luôn mong ngóng đứa con nuôi vào cửa.

Tôi quả thực đã xuất viện ngay hôm đó, đến trại trẻ mồ côi làm thủ tục nhận nuôi Hạ Hinh.

Nhưng ôm về mới mấy tháng, Hạ Hinh đã bị phát hiện mắc bệnh tim bẩm sinh phức tạp.

Chỉ riêng tiền phẫu thuật đã cần bảy, tám vạn.

Còn chưa tính các chi phí linh tinh khác.

Năm 1993, lương của tôi và Hạ Thư Văn cộng lại cũng chỉ hơn một nghìn đồng.

Để chữa bệnh cho con bé, tôi đã dốc hết của hồi môn và tiền tiết kiệm, tiền dưỡng già của bố mẹ tôi cũng gần như bị tôi vét sạch.

Họ hàng bạn bè vay mượn khắp nơi, nhưng vẫn còn xa mới đủ.

Lúc đó, tôi và Hạ Thư Văn sống trong khu tập thể của đơn vị, cuối cùng là thế chấp căn nhà của bố mẹ tôi ở ngân hàng, mới vay được năm vạn đồng.

Hạ Hinh sau phẫu thuật vô cùng yếu ớt, bên cạnh căn bản không thể rời người.

Tôi đành phải nghỉ việc, ở nhà chuyên tâm chăm sóc con bé.

Mãi đến khi con bé vào mẫu giáo, sức khỏe mới dần tốt lên.

Sau khi Hạ Hinh đi học, với sự giúp đỡ của bố mẹ, tôi mở một quán ăn, ngày ngày dậy sớm thức khuya, chỉ để kiếm thêm chút tiền trả nợ.

Nhưng khi tôi vì Hạ Hinh mà chịu hết khổ cực, thì mẹ ruột của con bé Liễu Thanh Thanh đang làm gì?

Cô ta đang làm diễn viên xinh đẹp, hào nhoáng trong đoàn kịch.

Tan làm thì đến quảng trường Hồ Tâm khiêu vũ.

Cuối tuần cùng bạn bè đi ăn đồ Tây, uống cà phê, nghỉ phép thì cùng bạn bè đi du lịch khắp nơi.

Cô ta sống phóng khoáng, tự do, không bao giờ phải lo lắng về kế sinh nhai, cuộc sống trở thành giấc mơ xa vời của tôi.

5

Nghĩ đến đây, tôi hận đến nghiến răng.

Hạ Thư Văn đưa tay sờ trán tôi, dịu dàng hỏi: "Sao sắc mặt em đột nhiên khó coi như vậy, có phải khó chịu ở đâu không? Có cần anh gọi bác sĩ giúp em không?"

Tôi thuận thế đáp, nghiến răng nói: "Bây giờ em chóng mặt dữ dội, thế giới quay cuồng, còn muốn nôn từng cơn, căn bản không dậy nổi."

Hạ Thư Văn do dự: "Vậy... bây giờ anh đi gọi bác sĩ giúp em nhé?"

Tôi giả vờ đau khổ nhắm mắt lại.

Hơn mười phút sau.

Bác sĩ liên tục dặn dò tôi tạm thời không thể xuất viện, phải ở lại bệnh viện quan sát, nếu không có vấn đề gì họ sẽ không chịu trách nhiệm.

Liễu Thanh Thanh ngơ ngác nhìn theo hướng bác sĩ rời đi, dần dần đỏ hoe mắt.

Cô ta loạng choạng bước ra khỏi phòng bệnh.

Hạ Thư Văn nhìn tôi, lại nhìn theo hướng người phụ nữ rời đi, cuối cùng, vẫn đuổi theo.

Tôi rút kim truyền trên tay, cũng rón rén đi theo.

Từ cầu thang truyền đến tiếng khóc thút thít của Liễu Thanh Thanh và tiếng an ủi đầy xót xa của người đàn ông.

"Em đừng khóc, em khóc làm tim anh tan nát, em yên tâm, chậm nhất là hai ngày nữa, anh nhất định sẽ đưa con gái về nhà."

Người phụ nữ khóc càng dữ dội hơn: "Anh rõ ràng đã hứa với em hôm nay sẽ đưa Hinh Hinh về nhà, con bé vốn đã yếu, hôm trước khi đặt ở cổng trại trẻ mồ côi, con bé còn hơi ho, nhỡ bệnh tình nghiêm trọng thì sao?"

Hạ Thư Văn ôm người phụ nữ vào lòng: "Con gái một mình ở trại trẻ mồ côi, anh cũng đau lòng, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, cô ta không có mặt, cũng không thể làm thủ tục nhận nuôi... đều tại con khốn Hứa Tri Vi kia, tai nạn không sớm không muộn, lại đúng vào hôm nay... em đừng khóc, anh đưa em về trước, lát nữa anh đến trại trẻ mồ côi thăm con gái..."

Tôi nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa, sốt ruột dậm chân.

Chỉ hận bây giờ không có điện thoại ghi lại cảnh vừa rồi.

6

Tối hôm đó, Hạ Thư Văn không đến bệnh viện chăm sóc.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ký xong "Giấy đồng ý xuất viện tự nguyện", tôi trực tiếp làm thủ tục xuất viện.

Dù sao theo ký ức kiếp trước của tôi, cơ thể quả thực không có vấn đề gì.

Vừa bước vào khu tập thể, liền nghe thấy mấy người phụ nữ thích buôn chuyện chỉ trỏ về phía tôi, bắt đầu xì xào.

Nhìn vẻ mặt và ánh mắt đó, chắc lại đang cười nhạo tôi không đẻ được.

Tôi bước đến.

Đàng hoàng cười nói: "Ô, các thím đang nói chuyện phiếm đấy à? Đang nói chuyện tôi không đẻ được đúng không?"
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 4: Chương 4



Mấy người trên mặt có chút xấu hổ.

Vội vàng xua tay: "Đâu có đâu có, cô chắc chắn nghe nhầm rồi."

Tôi cười giải thích: "Thật ra không phải tôi không đẻ được, là Hạ Thư Văn mắc chứng vô sinh, không trách tôi được."

Người phụ nữ ngây ra một lúc, sau đó buột miệng nói: "Nhưng tôi nghe Tiểu Hạ nói cô là gái đá, trời sinh không đẻ được, loại thân thể như cô, ngày xưa, nhà đứng đắn nào dám cưới."

Người bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, nghe nói anh trai Tiểu Hạ tuổi còn trẻ đã mất, cũng không để lại đứa con nào, cô lại không đẻ được, tôi thấy, hương hỏa nhà họ Hạ này coi như đứt đoạn trong tay cô rồi."

Tôi nheo mắt cười.

Vốn dĩ chỉ muốn giải thích rốt cuộc là ai không đẻ được.

Nếu họ đã nói khó nghe như vậy, tôi cũng không cần nể mặt họ làm gì.

Tôi quay sang người phụ nữ mở lời đầu tiên hỏi: "Thím Lý, thím và người đàn ông bên ngoài đã cắt đứt sạch sẽ chưa? Chú Lý bây giờ còn vì chuyện này mà đánh thím không?"

Người phụ nữ đột ngột ngẩng đầu, không thể tin được trợn to mắt.

Tôi coi như không thấy, lại quay sang người phụ nữ ở giữa nói: "Dì Chu, tôi nghe nói Linh Linh mới mười chín tuổi đã chửa vượt mặt, muốn kết hôn với người yêu, kết quả vợ của người yêu cô ta không đồng ý cuộc hôn nhân này, có chuyện này không?"

Nụ cười trên khóe miệng cô ta cũng dần tắt.

Tôi kiên trì nguyên tắc đối xử bình đẳng với mọi người, tiếp tục nói: "À đúng rồi thím Vương, đừng để chú Vương trộm thép của nhà máy bán nữa, nếu bị bắt, là phải ngồi tù đấy. Còn con trai út của thím, cũng đừng để cậu ta nửa đêm trèo cửa sổ trộm đồ lót của phụ nữ nữa..."

Trong phút chốc, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Khi họ sắp bùng nổ, tôi nhẹ nhàng để lại một câu: "Những chuyện này, đều là Hạ Thư Văn nói với tôi, anh ta rảnh rỗi là thích đi buôn chuyện của các người, các người có bí mật gì thì đừng để anh ta biết nữa."

Nói xong, tôi quay người rời đi.

Sau lưng truyền đến một tràng tiếng mắng chửi điên cuồng của đám phụ nữ.

7

Buổi tối, Hạ Thư Văn vừa tan làm về, liền bắt đầu gào lên: "Hứa Tri Vi, cô cút ra đây cho tôi!"

Tôi ung dung đi ra từ phòng ngủ.

Nhìn rõ mặt người đàn ông, tôi "phì" cười thành tiếng.

Gò má trái của anh ta sưng vù, khóe miệng còn có vết máu, gò má phải có mấy vết cào của móng tay, tóc tai rối bời, vô cùng chật vật.

Anh ta gào lên với tôi: "Rốt cuộc cô đã nói gì với nhà họ Chu, tại sao tôi vừa vào cổng khu tập thể, đã bị cả nhà họ vây đánh một trận, còn nói gì mà, bảo tôi quản tốt cái miệng của cô. Ôi, đau c.h.ế.t mất."

Anh ta ôm bên mặt sưng vù, nhe răng trợn mắt.

Tôi vẻ mặt vô tội, lắc đầu lia lịa: "Không biết, chiều nay tôi về, họ cười nhạo tôi là gà mái không đẻ được trứng, tôi chỉ đáp lại mấy câu thôi."

Sau đó, tôi cao giọng giận dữ: "Chỉ vì chuyện này mà bọn chúng dám đánh anh à? Đây là ỷ nhà họ Hạ các người c.h.ế.t hết rồi à? Đi! Chúng ta đến đồn cảnh sát tìm công an phân xử."

Nói xong, tôi kéo anh ta định ra ngoài.

Hạ Thư Văn do dự một hồi, hất tay tôi ra: "Thôi, hàng xóm láng giềng cả, chắc có hiểu lầm gì đó, mai tôi sang nhà hắn hỏi rõ ràng."

Anh ta cởi áo bông, treo lên móc áo sau cửa.

Lại vắt một chiếc khăn lạnh đắp lên mặt.

Đau đến mức "xít xoa" mấy tiếng.

Một lúc lâu sau, anh ta đổi giọng oán trách tôi: "Đúng rồi, em xuất viện sao không báo anh một tiếng, hại anh chạy đến bệnh viện một chuyến."

"Nếu em đã khỏe lại, vậy mai chúng ta đi làm thủ tục nhận nuôi đi, kéo dài nữa, đứa bé bị người ta nhận nuôi mất thì không hay."

Tôi suy nghĩ một chút, không từ chối thẳng.

Chỉ tỏ vẻ khó xử: "Mai không được, mai bố mẹ em bảo em về nhà, nói có việc."

Nghe tôi nhắc đến bố mẹ, Hạ Thư Văn có chút do dự.

Những năm tôi và anh ta kết hôn, bố mẹ tôi đã giúp đỡ chúng tôi không ít.

Công việc của anh ta ở nhà máy thép, ban đầu là do anh trai tôi nhờ bố vợ anh ấy giúp đỡ, sắp xếp.

Anh ta đương nhiên không muốn đắc tội với nhà mẹ đẻ của tôi.

Tôi cho anh ta một viên thuốc an thần: "Ngày kia đi, tối mai em ở nhà bố mẹ, sáng ngày kia anh đạp xe đến nhà bố mẹ em, em bảo anh trai em lái xe của anh rể em đưa chúng ta đến trại trẻ mồ côi, trời lạnh thế này, không thể để em bế con ngồi sau xe đạp của anh về được."
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 5: Chương 5



Nghe vậy, Hạ Thư Văn dần dần giãn mày, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn một chút.

Anh ta ôm chầm lấy tôi: "Vẫn là vợ anh nghĩ chu đáo, vậy nghe em, sáng ngày kia chúng ta đi làm thủ tục."

Tôi nhìn khuôn mặt anh ta, trong lòng buồn nôn, suýt chút nữa nôn ra.

8

Ngày hôm sau, Hạ Thư Văn mặt mày hớn hở.

Trước khi đi làm, hiếm hoi đưa cho tôi năm trăm tệ, bảo tôi đừng tay không về nhà mẹ đẻ.

Tôi cười híp mắt nhét tiền vào túi.

Đi dạo phố bên ngoài, mãi đến khi Hạ Thư Văn sắp tan làm.

Tôi mới ung dung đạp xe thẳng đến khu nhà Liễu Thanh Thanh đang ở.

Căn nhà Liễu Thanh Thanh đang ở hiện tại, là do anh trai Hạ Thư Văn mất xong mới mua.

Bố mẹ chồng lo lắng cô ta ở trong căn nhà cũ, không thể thoát khỏi nỗi đau mất chồng, nên đã quyết định bán căn nhà cũ, đổi lấy căn hộ nhỏ hai phòng ngủ trong khu chung cư mới xây này.

Hàng xóm xung quanh không biết rõ về quá khứ của Liễu Thanh Thanh, còn tưởng cô ta là con gái của bố mẹ chồng.

Bố mẹ chồng cũng không giải thích nhiều, sau khi con trai mất, họ thực sự coi Liễu Thanh Thanh như con gái.

Tôi ngồi ở quán mì đối diện khu chung cư, gọi một bát mì.

Không lâu sau, liền nhìn thấy Hạ Thư Văn và Liễu Thanh Thanh vừa nói vừa cười cùng nhau đi vào khu chung cư.

Mãi đến khi trời tối hẳn, họ không ra ngoài nữa, tôi mới yên tâm rời đi.

9

Chín giờ tối, tôi đập cửa nhà bố mẹ chồng rầm rầm.

"Bố, mẹ, mau mở cửa, không hay rồi, chị dâu bị lưu manh bắt nạt!"

"Chị dâu gặp chuyện rồi, mau mở cửa..."

Bố mẹ chồng ở trong khu nhà tập thể kiểu cũ, các nhà hàng xóm san sát nhau.

Nghe thấy tiếng đập cửa lớn của tôi, hàng xóm lục tục khoác áo mở cửa, lo lắng hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi vừa khóc vừa kể, diễn tả sinh động một màn.

Nói có mấy tên lưu manh là khán giả của đoàn kịch chị dâu, thấy chị dâu xinh đẹp, liền theo đuôi cô ta vào khu chung cư.

Hạ Thư Văn vì bảo vệ chị dâu, cũng bị lưu manh đánh.

Tôi là nhân lúc hỗn loạn mới chạy thoát ra được.

Những người sống ở đây đều là hàng xóm cũ của bố mẹ chồng.

Họ đa phần đều chứng kiến anh em Hạ Thư Văn lớn lên, giờ anh cả mất, vợ anh ta lại bị lưu manh trêu ghẹo.

Cơn giận bị châm ngòi.

Họ nhanh chóng về nhà mặc quần áo, vớ lấy đồ đạc, muốn dạy cho mấy tên lưu manh kia một bài học.

Mười mấy người đạp xe, rầm rộ kéo đến trước cửa nhà Liễu Thanh Thanh.

Trong phòng, mơ hồ truyền đến tiếng phụ nữ cầu xin.

"Đừng mà, thật sự đừng mà, em chịu không nổi, xin anh, tha cho em."

Chỉ là tiếng cầu xin này quá mức mờ ám, không giống bị lưu manh bắt nạt, càng giống như đang tán tỉnh.

Nhất thời mọi người nhìn nhau, không biết có nên xông vào hay không.

Mẹ chồng là người phản ứng đầu tiên, bà ấy mặt đỏ bừng, mở miệng muốn hòa giải: "Có lẽ có hiểu lầm gì đó, muộn thế này rồi, hay là mọi người về trước..."

Nhưng, không kịp nữa rồi.

Một tiếng "rầm" vang lên.

Tôi một chân đạp tung cửa lớn, hét lớn: "Chị dâu, chị đừng sợ, em đưa người đến cứu chị đây!"

Sau đó quay lại phía sau hét: "Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau theo tôi vào bắt lưu manh!"

10

Vài phút sau.

Mọi người kinh ngạc nhìn tôi cưỡi trên người Hạ Thư Văn, điên cuồng tát vào mặt hai người đang trốn dưới chăn.

"Hạ Thư Văn, đồ trời đánh, anh đúng là cầm thú không bằng, anh cả anh còn chưa lạnh xương cốt, anh đã ngủ với chị dâu."

"Rốt cuộc các người có biết liêm sỉ không, có đạo đức luân thường không, các người đây là loạn luân, đồ đê tiện!"

"Anh bảo bố mẹ già mặt mũi để đâu, anh bảo anh cả anh dưới suối vàng sao nhắm mắt, tôi phải đánh c.h.ế.t đôi cẩu nam nữ các người."

Hai người hoàn toàn không dám phản kháng.

Họ không mảnh vải che thân, chỉ dám run rẩy, trốn dưới chăn hét: "Mau dừng tay! Cô dừng tay cho tôi!"

Dừng tay là không thể nào.

Tôi đánh đến hai tay tê dại, mất hết cảm giác.

Kiếp trước tôi bị bọn họ coi như con ngốc, lừa gạt cả đời.

Vì bọn họ làm trâu làm ngựa.

Đến cuối cùng, tôi chỉ xứng đáng nhận được hai gian nhà đất đổ nát và một đống nợ nần.

Cả phòng hàng xóm can ngăn, không phải, không can cũng không được.

Tiếng ồn ào, khiến hàng xóm khu nhà Liễu Thanh Thanh cũng lục tục kéo đến xem.

Trong nhà chật kín người.

Bố mẹ chồng lúc này mới tỉnh táo lại sau cơn chấn động lớn.

Họ liều mạng kéo tôi xuống giường: "Con gái ngoan, chúng ta biết con giận, con đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, giờ xuống đi, để bọn họ mặc quần áo, chuyện còn lại chúng ta sẽ làm chủ cho con."
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 6: Chương 6



Thấy tôi vẫn không hề lay động, chỉ là từng quyền từng quyền giáng mạnh lên đầu hai người.

Mẹ chồng "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi: "Tri Vi, mẹ xin con, con xuống trước đi, để bọn họ mặc quần áo vào, được không?"

Tôi liếc mắt nhìn xung quanh.

Nhìn cả phòng người, tôi biết chuyện gian díu của đôi cẩu nam nữ này không thể giấu được nữa.

Toàn thân như bị rút hết sức lực.

Tôi trực tiếp từ trên giường trượt xuống đất, ôm mặt khóc lớn.

Không ôm mặt không được.

Sợ cười to quá lộ liễu.

11

Những người không liên quan trong phòng, đều bị mời ra ngoài.

Mẹ chồng liên tục xin lỗi hàng xóm cũ, tiễn họ xuống lầu xong, khóa trái cửa lại.

Bà ấy đỡ tôi dậy, để tôi ngồi trên ghế trong phòng khách.

Tôi vẫn ôm mặt, khóc không thành tiếng.

Bố chồng đập bàn, giận dữ quát: "Hai đứa súc sinh, còn nằm trên giường làm gì, mau mặc quần áo vào, cút ra ngoài cho tao."

Không lâu sau, Hạ Thư Văn tóc tai bù xù, mặt đầy m.á.u từ phòng ngủ đi ra.

Một phần là do người nhà họ Chu gây ra hôm qua, một phần là do tôi vừa mới gây ra.

Anh ta quỳ thẳng xuống đất, không nói một lời.

Bố chồng lạnh lùng nhìn, đột nhiên giơ chân đạp mạnh vào n.g.ự.c anh ta.

Hạ Thư Văn bị đạp ngã xuống đất.

Anh ta mím chặt môi, lại bò dậy, quỳ thẳng về chỗ cũ.

Bố chồng chỉ vào mũi anh ta mắng: "Đồ súc sinh! Trong kia là chị dâu mày, nó là chị dâu mày, sao mày có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy..."

"Từ nhỏ mày đã không để tao bớt lo, đuổi gà bắt chó, nghịch ngợm gây họa, cậy có chút thông minh, chỉ biết lươn lẹo, mày không bằng một nửa anh cả mày."

"Uổng công anh cả mày lúc nhỏ thương mày, yêu mày, mày làm sai chuyện gì, đều là anh cả mày bảo vệ mày, gánh vác thay mày, vậy mà anh ấy mới đi chưa được hai ba năm, mày xem mày làm ra chuyện đê tiện gì?"

Bố chồng tức đến mức thở không ra hơi, ngón tay chỉ vào Hạ Thư Văn run rẩy.

Những lời này không biết chọc trúng dây thần kinh nào của Hạ Thư Văn.

Vốn dĩ đang cúi gằm mặt, anh ta đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn bố mình.

Bố chồng giơ tay tát anh ta một cái: "Sao? Mày còn không phục?"

Hạ Thư Văn dùng lưỡi đẩy vào má bị bố đánh, đột nhiên bật cười.

Anh ta chậm rãi đứng dậy.

Sau đó ngả ngớn nhổ ra một ngụm máu.

Anh ta khiêu khích nhìn bố: "Đúng vậy, con chỗ nào cũng không bằng con trai cả của bố, nhưng vậy thì sao? Hạ Thư Lễ có tốt, có giỏi, cũng chỉ là một kẻ đoản mệnh, mới sống đến ba mươi tuổi đã chết."

"Từ nhỏ bố đã so sánh con với Hạ Thư Lễ, trong mắt bố con chỗ nào cũng không bằng anh ấy, anh ấy cưới chị dâu, bố thấy họ xứng đôi vừa lứa, con cưới Hứa Tri Vi, bố lại nói con trèo cao. Con trèo cao cái gì? Bố không phải thấy nhà cô ta có chút tiền dơ bẩn, thấy anh trai cô ta quen được con gái nhà quyền thế, nên lúc đầu mới vội vàng nhờ bà mối đi hỏi cưới, nhưng con nói cho bố biết, con căn bản không thèm Hứa Tri Vi, người con thích chỉ có chị dâu con."

Tôi bị tức đến bật cười.

Anh theo đuổi tình yêu đích thực thì cứ theo đuổi, sao phải dìm hàng tôi.

Bố chồng tức đến mức toàn thân run rẩy, ôm n.g.ự.c ngã xuống ghế.

Mẹ chồng nhào tới bịt miệng Hạ Thư Văn, lại dùng sức đ.ấ.m anh ta mấy cái, khóc lóc: "Đồ nghiệt chướng, mau im miệng, mày muốn chọc bố mày tức c.h.ế.t à?"

Hạ Thư Văn đột nhiên quay đầu nhìn tôi, nham hiểm nói: "Hứa Tri Vi, tất cả chuyện này là do cô cố ý bày ra đúng không?"

Tôi giả vờ không hiểu, mặt đầy vô tội: "Anh nói tôi cố ý bày ra chuyện anh đến chỗ chị dâu, cố ý bày ra chuyện anh cởi hết quần áo lên giường chị dâu, cố ý bày ra chuyện anh và chị dâu nằm chồng lên nhau, còn cười cợt tán tỉnh..."

"Đủ rồi!" Hạ Thư Văn giận không thể át, ngắt lời tôi.

Anh ta dùng sức vuốt ngược mái tóc rối bù, cố gắng kiềm chế cơn giận: "Nếu đã đ.â.m thủng lớp giấy dán cửa sổ này, chuyện của tôi và Thanh Thanh, cũng không cần phải giấu giếm nữa. Hứa Tri Vi, tôi muốn ly hôn với cô! Cô cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."Không đợi tôi trả lời.

Anh ta lại nhìn bố mẹ mình, từng chữ từng chữ nói: "Sau khi ly hôn, tôi sẽ cưới Thanh Thanh, bất kể bố mẹ đồng ý hay không. Đồng ý, thì tôi vẫn là con trai bố mẹ, không đồng ý, thì bố mẹ cứ coi như tôi c.h.ế.t giống như anh cả. Bây giờ mời bố mẹ rời khỏi đây."

Tôi im lặng.

Ban đầu còn lo anh ta sống c.h.ế.t kéo dài không chịu ly hôn.

Bây giờ tốt rồi.

Anh ta đã chủ động đi theo đuổi hạnh phúc của mình rồi.
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 7: Chương 7



12

Chuyện ly hôn của tôi và Hạ Thư Văn diễn ra rất thuận lợi.

Ngoại trừ đồ dùng và quần áo của anh ta, tất cả mọi thứ đều thuộc về tôi, bao gồm cả chiếc xe đạp anh ta đã đi ba năm và toàn bộ tiền lương và tiền thưởng của năm nay.

Đương nhiên, ban đầu anh ta không đồng ý.

Tôi lấy việc đến đoàn kịch của Liễu Thanh Thanh tìm lãnh đạo của cô ta, vạch trần chuyện gian díu của cô ta và em chồng làm uy h**p, Hạ Thư Văn mới bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Anh ta không nỡ để Thanh Thanh của anh ta chịu một chút tổn thương nào.

Đồng thời đây cũng là điều kiện của anh ta.

Sau khi nhận được tài sản, tôi không được đến đoàn kịch của Liễu Thanh Thanh gây chuyện nữa.

Tôi đồng ý.

Nhưng có làm được hay không, lại là một chuyện khác.

Hôm đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, Liễu Thanh Thanh cũng đi cùng.

Cô ta như cố ý tuyên bố chủ quyền, ngồi sau chiếc xe đạp mới mua của Hạ Thư Văn, ôm chặt eo anh ta.

Lấy giấy chứng nhận xong, ra khỏi Cục Dân Chính.

Hạ Thư Văn tức giận nói với tôi: "Hứa Tri Vi, tôi thật không ngờ cô lại là người bỉ ổi và có tâm cơ như vậy, cô đã hủy hoại danh tiếng của tôi và Thanh Thanh, cô có biết người trong khu nhà họ bây giờ nhìn cô ấy thế nào không? Cô có biết đồng nghiệp trong đơn vị tôi bàn tán về tôi thế nào không?"

Tôi lạnh lùng nhìn hai người đẹp đang khoác tay nhau.

Bọn họ không thấy chuyện mình làm khó coi, lại còn trách tôi hủy hoại danh tiếng của họ.

Tôi mỉa mai cười thành tiếng: "Người khác nhìn thế nào, tôi không rõ, nhưng ở chỗ tôi, các người chính là đồ trộm cắp, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!"

Liễu Thanh Thanh khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Cô ta nũng nịu nghẹn ngào: "Thư Văn... cô ta, cô ta mắng chúng ta khó nghe quá..."

Hạ Thư Văn giận dữ: "Cô xem bộ dạng đàn bà chanh chua của cô bây giờ đi, tôi thật hối hận khi trước đã cưới cô, tôi và Thanh Thanh là tình yêu đích thực, cô dựa vào đâu mà bôi nhọ cô ấy như vậy, cô lập tức xin lỗi Thanh Thanh ngay, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."

Tôi nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc: "Xin lỗi cái con khỉ, đồ ngu!"

Tôi đạp xe đạp đi xa hai mươi mét.

Sau lưng mới truyền đến tiếng gầm gừ và tiếng chửi rủa của anh ta.

Ha.

Chỉ có vậy?

13

Sau khi ly hôn, tôi nhanh chóng làm thủ tục xin nghỉ việc ở đơn vị.

Kiếp trước tôi có kinh nghiệm kinh doanh nhà hàng, nên tôi dùng số tiền ly hôn có được, lại vay bố mẹ thêm một ít, mở một nhà hàng có ba gian mặt tiền ở trung tâm thành phố.

Trong tương lai sẽ có một làn sóng sa thải liên tiếp.

Cho dù tôi không xin nghỉ việc, sau này cũng có khả năng nằm trong danh sách bị sa thải.

Việc tôi cần làm bây giờ là tiết kiệm tiền, sau đó kiên nhẫn chờ đợi thị trường chứng khoán tăng giá vào năm 1996.

Bởi vì, tôi nhớ rõ những cổ phiếu nào kiếm được nhiều tiền nhất.

Tôi vốn tưởng rằng Hạ Thư Văn sau khi ly hôn với tôi, sẽ nhanh chóng kết hôn với Liễu Thanh Thanh, đưa Hạ Hinh ra khỏi trại trẻ mồ côi.

Nhưng anh ta không làm vậy.

Mà kéo dài hai ba tháng.

Một lần tình cờ trời mưa, tôi gặp mẹ Hạ bị ngã trên đường, đưa bà ấy đến trạm y tế xong, bà ấy nắm tay tôi trò chuyện, tôi mới biết được nguyên nhân.

Sau khi vụ bắt gian xảy ra, chuyện xấu đó bị đồn thổi ầm ĩ.

Bố Hạ và mẹ Hạ cảm thấy không còn mặt mũi nào, trực tiếp chuyển về quê cũ.

Về quê, bố Hạ liền đổ bệnh.

Mẹ Hạ lần này vào thành phố, là để bán căn nhà cũ mà họ đang ở.

Hạ Thư Văn từng về nhà tìm bố mẹ, hy vọng họ chuyển về thành phố, sau này có thể giúp anh ta chăm sóc Hạ Hinh.

Nhưng bố Hạ thậm chí còn không mở cổng lớn của sân.

Khi tôi và Hạ Thư Văn ly hôn, anh ta cơ bản là ra đi tay trắng.

Tiền lương của nhà máy thép không phải trả theo tháng, có khi ba tháng, có khi nửa năm, nên anh ta căn bản không có tiền.

Mà tiền lương của Liễu Thanh Thanh, cơ bản đều dùng để theo đuổi chất lượng cuộc sống.

Đặc biệt cô ta là diễn viên kịch nói, nghề nghiệp khiến cô ta càng chú ý đến hình tượng của mình.

Hai người không có tiền dư để nuôi con, cũng không thuê nổi người giúp việc.

Nên việc nhận nuôi con, chỉ có thể kéo dài.

Khi biết Liễu Thanh Thanh và Hạ Thư Văn vẫn chưa kết hôn, trong lòng tôi thầm lo lắng.

Sao có thể như vậy được?

Tình yêu đích thực phải được khóa chặt!.

Vì vậy, về đến nhà, tôi lập tức viết một lá thư tố cáo gửi đến đoàn kịch của Liễu Thanh Thanh.
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 8: Chương 8



Tố cáo cô ta làm giả bệnh án, lừa tiền lương, gây tổn hại lợi ích đơn vị.

Ngoài ra, chen chân vào hôn nhân của người khác, sinh con riêng, phá hoại nghiêm trọng quan hệ hôn nhân của người khác, vi phạm đạo đức cơ bản.

Chỉ có cắt đứt sự nghiệp của cô ta, cô ta mới toàn tâm toàn ý nép vào vòng tay của Hạ Thư Văn.

Còn Hạ Thư Văn ư?

Công việc của anh ta tôi tạm thời sẽ không động đến.

Dù sao lỡ như anh ta bị sa thải, Liễu Thanh Thanh không muốn ở bên anh ta thì sao?

14

Nhà hàng của tôi mới kinh doanh được khoảng nửa năm, công việc làm ăn ngày càng phát đạt.

Thời buổi này, nhà hàng quốc doanh vẫn chiếm đa số trong thành phố, nhưng thái độ của nhân viên phục vụ đa phần khó nói.

Tôi đào tạo nhân viên theo mô hình "phục vụ trên hết", phục vụ tươi cười, thái độ nhiệt tình, không bao giờ chặt chém.

Khách gọi nhiều món, còn ân cần nhắc nhở, tránh lãng phí, sau bữa ăn còn tặng thêm một đĩa trái cây theo mùa.

Khách quen ngày càng nhiều, danh tiếng cũng ngày càng tốt.

Tháng bảy nóng bức, vì n.g.ự.c tôi thường xuyên khó thở, nên đến bệnh viện thành phố kiểm tra.

Không ngờ ở hành lang bệnh viện, lại gặp Hạ Thư Văn đang ôm Hạ Hinh.

Hắn ngồi ngây ra trên ghế dài, sắc mặt trắng bệch.

Mới có hơn nửa năm không gặp, mà trông hắn già đi trông thấy, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm.

Đúng là ai chăm con mọn, người đó già đi.

Bước ra khỏi phòng khám, tôi nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng khám bên cạnh.

"Bác sĩ, cầu xin bác sĩ cứu con gái tôi, tôi thực sự không gom đủ tiền để lên thành phố lớn chữa bệnh, bác sĩ y thuật cao siêu như vậy, xin bác sĩ nghĩ cách giúp."

"Tôi nghe người ta nói, bác sĩ là chuyên gia chữa bệnh tim, nhất định có cách mà, cầu xin bác sĩ cứu con tôi."

Tôi nhìn quanh, không thấy bóng dáng Liễu Thanh Thanh đâu.

Giọng bác sĩ đầy giận dữ: "Anh quỳ ở đây ra thể thống gì, tôi mà cứu được đứa bé thì còn khoanh tay đứng nhìn sao? Tôi đã nói rồi, bệnh tình của con gái anh quá phức tạp, ở đây chúng tôi không chữa được, bệnh viện chúng tôi cũng không có ai làm được loại phẫu thuật này, các người phải lên Bắc Kinh hoặc Thượng Hải mà khám."

"Mau đứng dậy đi, đừng làm mất thời gian của bệnh nhân khác."

Tôi đứng ngoài cửa, nhìn tấm lưng Hạ Thư Văn từ từ đổ sụp xuống, cuối cùng ngồi bệt xuống đất.

Tôi rất hiểu tâm trạng của hắn lúc này, bởi vì kiếp trước tôi cũng giống như hắn bây giờ.

Nhưng kiếp này, đứa bé gái kia sống hay c.h.ế.t không liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi quay người định đi.

"Hứa Tri Vi!"

Người đàn ông phía sau đột nhiên lên tiếng gọi tôi lại.

Hắn ôm đứa bé lảo đảo đi đến trước mặt tôi: "Hứa Tri Vi, cô có thể cho tôi mượn tám vạn tệ được không, Hinh Hinh nó bị bệnh tim, cần phải phẫu thuật."

Tôi ngây người trước câu nói này của hắn.

Chủ yếu là không ngờ hắn lại có thể mặt dày đến thế.

"Hạ Thư Văn, đầu óc anh không bị lừa đá đấy chứ, anh tìm tôi mượn tiền để chữa bệnh cho con hoang của anh và Liễu Thanh Thanh à?"

Hạ Thư Văn sững sờ: "Cô nói linh tinh gì vậy? Hinh Hinh là đứa bé tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi."

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, cười khẩy: "Anh nói xem? Có phải không ai nói thì coi người ta là đồ ngốc không? Vậy anh có dám đi bệnh viện làm xét nghiệm không?"

Ngoài dự đoán, Hạ Thư Văn không hề chối cãi nữa.

Hắn cầu khẩn nhìn tôi: "Tri Vi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi và Thanh Thanh, không liên quan gì đến Hinh Hinh, bác sĩ nói nếu không phẫu thuật, con bé sẽ chết, cầu xin cô, cô có thể đi tìm anh trai cô mượn mấy vạn tệ được không."

Lúc này lại nhớ đến anh trai tôi rồi.

Tôi nhìn vẻ mặt cầu xin và tuyệt vọng của hắn, khóe miệng cong lên cười lạnh.

"Lúc trước không phải anh coi thường anh trai tôi bám vào con gái nhà quyền thế à, sao bây giờ lại có mặt mũi đi mượn tiền người ta? Anh vừa làm đ* vừa lập đền thờ, có phải quá ghê tởm không?"

Hạ Thư Văn há miệng muốn nói gì đó.

Tôi ngắt lời hắn luôn: "Tôi không có mặt dày đi tìm anh trai tôi mở lời, anh không ngại thì cứ trực tiếp đi tìm anh ấy mà mượn, xem anh ấy có chịu cho anh mượn không."

Nói xong tôi quay người đi thẳng.

Từ khi anh trai tôi biết hắn ngoại tình, đang lo không có cơ hội dạy dỗ hắn đây.

Hắn mà dám đi mượn, chắc chắn sẽ biết được "vì sao hoa lại đỏ như vậy".
 
[Thập Niên 80] Thành Toàn Cho Cặn Bã
Chương 9: Chương 9



15.

Nghe nói Hạ Thư Văn gần đây vì lo tiền phẫu thuật cho con gái, đến nỗi mất ăn mất ngủ.

Tôi biết, đây là thời cơ tốt nhất để tôi "ném đá giấu tay".

Đang lúc tôi chuẩn bị viết thư tố cáo lên đơn vị của Hạ Thư Văn, tố cáo hắn lợi dụng chức quyền nhận hối lộ.

Thì đột nhiên có tin Hạ Thư Văn bị bắt vì tội tham ô công quỹ.

Tôi kích động đi khắp nơi dò hỏi, mới biết được nguyên nhân cụ thể hắn bị bắt.

Mối tình cấm kỵ giữa Hạ Thư Văn và chị dâu cả, lan truyền ầm ĩ trong nhà máy thép.

Nhưng vì tôi, "người bị hại", không đến làm ầm ĩ, nên lãnh đạo nhà máy cũng nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ là lặng lẽ gạch tên hắn khỏi danh sách đề bạt lên chức quản lý.

Sau đó, Liễu Thanh Thanh bị đoàn kịch đuổi việc, dứt khoát chuyển đến khu tập thể nhà máy thép nơi Hạ Thư Văn ở.

Mọi người tuy bàn tán xôn xao.

Nhưng họ một người ly hôn, một người chồng mất, tuy là quan hệ em chồng và chị dâu góa phụ, nhưng người ngoài cũng không bắt bẻ được gì.

Sau khi kết hôn, họ nhận nuôi một bé gái bị bệnh tim ở trại trẻ mồ côi.

Từ khi đưa đứa bé về nhà, hai người ba ngày cãi nhau một trận lớn, hai ngày cãi nhau một trận nhỏ, dần dần Liễu Thanh Thanh rất ít khi về nhà.

Để chữa bệnh cho con, Hạ Thư Văn vay tiền đồng nghiệp xung quanh khắp lượt.

Nhưng mọi người đều không dư dả gì.

Tục ngữ có câu, cứu người lúc nguy cấp chứ không cứu người nghèo khó.

Lâu dần, cũng không còn ai cho hắn mượn tiền nữa.

Đúng lúc Hạ Thư Văn đang đau đầu vì tiền phẫu thuật cho con gái, thì có một khoản tiền hàng hơn bảy vạn tệ của nhà máy về đến tay hắn.

Kết quả, hắn đấu tranh tư tưởng mãi, rồi biển thủ số tiền này để phẫu thuật cho con gái.

Hạ Thư Văn biển thủ công quỹ, chỉ một tháng sau, đã bị kế toán của đơn vị phát hiện, và báo cảnh sát.

Hạ Thư Văn bị cảnh sát đưa đi điều tra.

Nhưng vì hắn có con gái sức khỏe yếu cần chăm sóc, mà mẹ đứa bé lại không có ở bên cạnh, nên cảnh sát cho hắn được tại ngoại.

Pháp vụ của nhà máy thép yêu cầu Hạ Thư Văn trong vòng một tháng, phải trả lại bảy vạn tệ, thì sẽ không truy cứu trách nhiệm pháp luật nữa.

Nhưng tiền đã dùng để phẫu thuật cho Hạ Hinh rồi, Hạ Thư Văn căn bản không trả nổi.

Cuối cùng là bố Hạ, mẹ Hạ chạy vạy khắp nơi, cộng thêm tiền bán nhà trước đó, mới trả lại tiền cho đơn vị thay con trai.

Sau chuyện này, Hạ Thư Văn đương nhiên bị đuổi việc.

Căn nhà ở khu tập thể nhà máy thép của hắn cũng bị thu hồi.

Bất đắc dĩ, hắn đành đưa Hạ Hinh về quê.

Còn Liễu Thanh Thanh, cô ta như đột nhiên biến mất khỏi thành phố này, không ai biết cô ta đi đâu.

16.

Thời gian thấm thoắt, mấy năm trôi qua.

Tôi dùng tiền kiếm được từ việc mở nhà hàng và chơi cổ phiếu, mua hai căn nhà ở Kinh Thành.

Đồng thời cũng mở nhà hàng đến Kinh Thành.

Cửa hàng cũ, giao cho em họ tôi quản lý, mỗi năm tôi thu 20% lợi nhuận.

Mấy năm sau đó, tôi bận rộn mở cửa hàng mới, đầu tư mua nhà.

Sau khi có nhiều tiền tiết kiệm, tôi dần dần giảm bớt nhịp độ công việc.

Sau đó, qua bạn bè giới thiệu, tôi cũng bắt đầu một mối tình mới.

Anh ấy tên Đào Hằng, làm nghiên cứu hóa học hữu cơ.

Cũng là tái hôn.

Nhưng ly hôn của anh ấy, khác với tôi và Hạ Thư Văn.

Họ không có ngoại tình và phản bội, đơn thuần là quan điểm sống không giống nhau.

Vợ cũ của anh ấy là người phụ nữ thích mạo hiểm và du lịch, thích thử thách, ví dụ như leo núi tuyết, leo núi đá, đi sâu vào rừng rậm hoặc thảo nguyên, v.v.

Nhưng anh ấy lại thiên về ổn định, cuối tuần thích ở nhà đọc sách, nghe nhạc hơn.

Hai người cảm thấy không hợp nhau, liền bình thản ly hôn.

Đưa Đào Hằng về nhà ra mắt bố mẹ, anh trai tôi nhiệt tình quá mức, chuốc anh ấy rất nhiều rượu, bản thân anh trai tôi cũng uống không ít.

Sau khi bữa tối kết thúc, tôi không để tài xế đưa về.

Mà cùng anh ấy tay trong tay, chậm rãi đi bộ về.

Đi ngang qua đường Xuân Minh, nhìn thấy có một quầy hàng bánh vằn thắn bốc hơi nghi ngút.

Nghĩ Đào Hằng cả buổi tối đều uống rượu, không ăn gì, liền kéo anh ấy, định cho anh ấy ăn một bát bánh vằn thắn nóng hổi ấm bụng.

Nhưng khi tôi nhìn rõ người chủ quán đang đeo tạp dề, tôi sững người tại chỗ.

Là Hạ Thư Văn.

Bên cạnh hắn có một cô bé gầy gò, ôm một con búp bê vải, đang buồn chán ngồi trên ghế đung đưa chân.
 
Back
Top Bottom