Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,203
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNP-43nusJUFuroJaY_SzArsfhoHZ70OKP8O6kkY1sZYCQWGYckAfu1Nvgeh3NAJWu4euG1imSvGPcC0SNpOqaqGPjAevn0b-Pnaw2r_B3fmoXF_ndjeB9jhyohh0oi2Z2yqkFz8P-RPRod2J09y0k3=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tạ Tiểu Ngọc đã trọng sinh, trở lại đúng khoảnh khắc đang trên đường đi đăng ký kết hôn với Diệp Hành Chu.

Rất nhiều người khuyên cô:

“Phúc Sinh hung dữ lại lạnh lùng, một ngày nói không nổi một câu, anh ta bị bệnh đấy. Lấy anh ta, đời cô coi như xong.”

Cũng có người chờ xem trò cười: Nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất làng, từ bỏ cơ hội về thành phố, lại đi lấy một kẻ vừa lạnh lẽo vừa dữ tợn như Diệp Hành Chu, chết thảm cũng đáng đời.

Sau này, Tạ Tiểu Ngọc mới biết, Diệp Hành Chu là người xuyên từ cổ đại đến.

Anh mắc chứng rối loạn nhận thức, không biết cách giao tiếp với người khác.

Sau khi sống lại, Tạ Tiểu Ngọc quyết định sẽ dành cho đứa trẻ đến từ vì sao này tình yêu thương tốt nhất.

Cô dùng đồ ăn ngon từng chút một chữa lành Diệp Hành Chu:

“Phúc Sinh, chân giò hầm xì dầu ngon không?”

Tai Diệp Hành Chu đỏ bừng.

Ở thế giới trước kia, ai ai cũng gọi hắn là quái vật.

Chỉ có Tạ Tiểu Ngọc nói:

“Phúc Sinh là giỏi nhất, Phúc Sinh là đứa trẻ đến từ các vì sao.”

---

Tag nội dung: Trọng sinh, ngọt ngào

Tóm tắt một câu: Bận rộn làm nông thời kỳ những năm tám mươi.

Chủ đề: Yêu thương có thể chữa lành tâm hồn

Nhân vật: Tạ Tiểu Ngọc, Diệp Hành Chu (tên trên giấy tờ) - Phúc Sinh (tên ở nhà)​
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 1: Chương 1



Tạ Tiểu Ngọc tối qua khi đi ngủ đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông báo không kêu, cô bị người ta lay dậy.

Người phụ nữ trung niên đối diện, gò má cao, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Người đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào hầm than đen cũng không được mấy đồng, cùng lắm cho cô hai mươi tệ.”

Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa buột miệng nói:【Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một người làm bằng ba người, thêm mười tệ nữa.】

Phúc Sinh?

Hầm than đen?

Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, giống hệt giấc mơ mà cô thường xuyên gặp.

Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi giá trị quan đúng đắn của thế kỷ hai mốt, sao có thể làm chuyện buôn bán người.

Cô lập tức bịt miệng lại, nuốt câu nói kia vào.

Nhìn kỹ lại cặp nam nữ trước mặt, trang phục là của những năm bảy mươi, tám mươi, tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã hư hỏng, chắc là bị đập phá trong thời kỳ bài trừ mê tín phong kiến.

Người đàn ông hói đầu đứng sau lưng Vương Hỉ Nương nhìn Tạ Tiểu Ngọc mà thấy mắt sáng rực.

Cô gái này da trắng, mặt xinh xắn, hắn sống từng ấy năm, chưa từng thấy cô nào mềm mại xinh đẹp đến thế.

Gã hói nảy sinh tà niệm, thì thầm vài câu bên tai Vương Hỉ Nương, giọng rất nhỏ, theo lý mà nói, Tạ Tiểu Ngọc không thể nghe được họ đang bàn gì.

Nhưng cô lại biết rõ: họ đang tính toán lừa cô đi theo luôn một thể, bán Phúc Sinh vào hầm than làm khổ sai, còn cô thì đem bán vào núi cho mấy lão đàn ông ế vợ.

Tạ Tiểu Ngọc cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Dù gì từ khi có trí nhớ, cô vẫn luôn lặp đi lặp lại một giấc mơ giống như phim truyền hình nhiều tập.

Trong mơ, dường như là cuộc đời của cô ở một không gian khác.

Nhưng giấc mơ hôm nay lại có chút khác lạ, bởi vì câu thoại vốn nên là cô nói: “Thêm mười tệ nữa”, vậy mà cô lại khống chế được, không thốt ra thành lời.

Đoạn mở đầu của giấc mơ này, là Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vào thành phố để đăng ký kết hôn.

Nhưng chỉ sau một khung hình, cô lại đang thương lượng giá cả với bọn buôn người, định bán Phúc Sinh vào hầm than đen, bởi vì cô không muốn kết hôn với một tên ngốc, cô chỉ muốn trở về thành phố.

Sau đó, cô cũng phải nhận lấy báo ứng.

Bị bọn buôn người tham lam bán vào sâu trong núi, gả cho một lão đàn ông ế vợ.

Đêm hôm đó, lão già bị cô đá cho tàn phế, mất luôn khả năng làm đàn ông.

Còn cô thì bị đánh gãy chân.

Mãi đến ba năm sau, Phúc Sinh mới tìm được cô, đưa cô đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Sau khi kết hôn, Phúc Sinh rất lạnh nhạt với cô, cả ngày chẳng nói được mấy câu.

Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy, Phúc Sinh đang trả thù cô, vì năm đó cô từng tìm bọn buôn người để bán anh ta đi.

Thế nhưng, Tạ Tiểu Ngọc hoàn toàn không nhớ mình đã làm sao mà tìm được bọn buôn người.

Trong ký ức của cô, mọi thứ nhảy từ lúc cùng Phúc Sinh đi đăng ký kết hôn, sang cảnh bị bọn buôn người trói lại.

Đoạn ký ức ở giữa hoàn toàn trống rỗng.

Trong giấc mơ cũng vậy, không hề có đoạn ký ức bị thiếu kia.

Tạ Tiểu Ngọc khẳng định, cô chưa từng nghĩ đến chuyện bán Phúc Sinh.

Cô không làm chuyện đó, tuyệt đối không.

Vài năm sau đó, Tạ Tiểu Ngọc mới dần dần hiểu ra, thật ra Phúc Sinh là người đối xử với cô tốt nhất, yêu thương cô đến tận xương tủy.

Chỉ là Phúc Sinh mắc chứng rối loạn giao tiếp.

Anh có thiên phú rất cao, khả năng học tập vượt trội, nhưng lại không biết cách giao tiếp, cũng không biết cách thể hiện tình cảm.

Hơn nữa, Phúc Sinh là người xuyên từ thời cổ đại tới.

Trong giấc mơ này, Tạ Tiểu Ngọc rất rõ ràng: Phúc Sinh vốn là trẻ mồ côi ở thời cổ đại, bị sư phụ nhặt về và huấn luyện thành tử sĩ.

Người cổ đại không biết anh bị rối loạn giao tiếp, nên ai cũng mắng anh là quái vật.

Chỉ là... sao giấc mơ này vẫn chưa kết thúc chứ?

---

Tạ Tiểu Ngọc quyết định phải kiểm chứng xem hiện tại là mơ hay thực.

Cô vung cánh tay trắng nõn mảnh mai, tát mạnh vào gương mặt chua ngoa độc địa đầy ác ý đối diện.

“Chát!”

Tiếng bạt tai giòn tan khiến Vương Hỉ Nương vừa thẹn vừa giận.

Vương Hỉ Nương lập tức đồng ý với chủ ý của gã hói đầu – bán một người cũng là bán, bán hai người cũng thế, huống chi cô gái nhỏ trắng trẻo xinh xắn này còn đáng giá hơn tên ngốc kia.

Bà ta ra lệnh cho gã hói: “Bịt miệng nó lại, trói lại cho tao!”

Dây thừng thô ráp siết đau cổ tay trắng ngần mảnh mai của Tạ Tiểu Ngọc.

Cơn đau và cảm giác nguy hiểm khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

Cô bừng tỉnh nhận ra – lần này không phải là mơ.

Nếu theo đúng diễn biến trong giấc mơ, chẳng mấy chốc cô sẽ bị Vương Hỉ Nương làm cho mê man rồi lừa đi mất.

Còn gã hói sẽ đi lừa Phúc Sinh.

Phúc Sinh không thấy Tạ Tiểu Ngọc đâu, liền đánh cho gã hói một trận.

Sau đó, Phúc Sinh phối hợp cùng công an, mất ba năm trời mới tìm ra được cô.

Tạ Tiểu Ngọc lúc này đã xác định đây là hiện thực, đầu óc tỉnh táo, nắm rõ toàn bộ tình tiết trong giấc mơ, biết rõ Phúc Sinh đang ở bên ngoài ngôi miếu đổ nát.

Cô lập tức hét lên: “Phúc Sinh, cứu em với!”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 2: Chương 2



Phúc Sinh mắc chứng rối loạn giao tiếp, tức là tự kỷ.

Nhưng đồng thời anh cũng là người mắc hội chứng bác học – có thiên phú cực kỳ cao trong lĩnh vực học tập.

Ở thời đại của anh, quá trình huấn luyện vô cùng gian khổ.

Anh chỉ nói chuyện với sư phụ mình, không giao tiếp với bất kỳ ai, bị người khác gọi là quái vật.

Hiện tại là cuối thập niên bảy mươi, vẫn chưa có mấy ai hiểu gì về hội chứng bác học.

Chỉ biết rằng tên ngốc Phúc Sinh sau khi đập đầu thì càng trở nên ngu ngốc, dữ tợn hơn.

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc vừa hét lên cầu cứu Phúc Sinh ngoài cửa, thì Vương Hỉ Nương và gã hói đầu lập tức bị đá nhỏ bay tới nện trúng huyệt thái dương, ngất xỉu tại chỗ.

Lực đạo vừa khéo – bất tỉnh nhưng vẫn còn thở.

Phúc Sinh phá cửa sổ mà vào, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Tiểu Ngọc, không nói một lời.

Anh nghe thấy động tĩnh bên trong, nhưng vì chứng tự kỷ, anh không biết nên làm gì.

Từ nhỏ, Phúc Sinh đã được huấn luyện phải tuyệt đối nghe lệnh, không có mệnh lệnh thì không được hành động.

Tạ Tiểu Ngọc bảo anh chờ bên ngoài, thì anh chỉ có thể chờ, cho đến khi nghe thấy tiếng cô cầu cứu – anh lập tức ra tay.

Tạ Tiểu Ngọc trong những giấc mơ lặp đi lặp lại đó, từng nhiều lần hét vào mặt chính mình:

“Phúc Sinh không cố tình lạnh nhạt với mày đâu! Anh ấy bị rối loạn giao tiếp, không biết cách biểu đạt mà thôi!”

Tạ Tiểu Ngọc rất thích Phúc Sinh trong giấc mơ.

Cô từng nghĩ, nếu giấc mơ đó thành sự thật, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với Phúc Sinh, sẽ không gọi anh là quái vật, mà sẽ nói với anh rằng – anh là đứa trẻ đến từ vì sao.

Hai tay của Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn bị trói, cô dùng trán nhẵn mịn dụi nhẹ vào chiếc cằm lạnh lùng của Phúc Sinh, xác nhận xem người trước mặt có phải thật sự tồn tại.

Phúc Sinh nghiến chặt răng, cơ cằm căng cứng.

Tạ Tiểu Ngọc biết, Phúc Sinh không quen bị người khác chạm vào, anh đang gồng mình chịu đựng.

Trong mơ cũng thế, mỗi lần cô muốn ôm lấy Phúc Sinh, anh luôn cứng đờ người.

Đến khi cô buông ra, anh mới vội vã trốn đi.

Lúc đó cô trong mơ cứ tưởng Phúc Sinh ghét cô chạm vào.

Nhưng thực ra, Phúc Sinh chỉ là... đang ngại thôi.

Tạ Tiểu Ngọc như đang trong cơn mộng.

Cô đã từ thế kỷ hai mốt, trọng sinh vào chính kiếp sống trong giấc mơ kia – nơi có người cô yêu thích nhất: Phúc Sinh.

Phúc Sinh còn thật hơn trong mơ.

Cô có thể chạm vào anh – sống mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng kiên nghị, sao lại có người đẹp đến vậy chứ.

Tạ Tiểu Ngọc đưa đôi tay bị dây thừng siết đỏ hồng lên trước mặt anh, mũi cay cay:

“Phúc Sinh, tay em đau...”

---

Tay trái của Diệp Phúc Sinh giấu sau lưng, tay phải buông thõng bên người, các khớp ngón tay thon dài lúc thì siết chặt, lúc lại buông lỏng, rồi lại nắm chặt lần nữa.

Anh nhíu mày, rồi lại nhíu mày sâu hơn, như thể đang đấu tranh nội tâm.

Sau đó, anh cúi xuống cởi dây thừng trên cổ tay Tạ Tiểu Ngọc.

Dây buộc là loại thắt nút chết, không thể tháo ra nếu không có tiếp xúc đầu ngón tay.

Gỡ xong dây, Phúc Sinh lập tức lùi lại một bước, hai tay đều giấu ra sau lưng, bàn tay khép lại, khớp ngón tay siết chặt.

“Đi.”

Giọng nói của Phúc Sinh trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề mang theo cảm xúc.

Anh dường như không biết tức giận, không biết vui vẻ, thậm chí chẳng biết cười là gì.

Nhíu mày có lẽ là cách biểu đạt cảm xúc hiếm hoi của anh.

Tạ Tiểu Ngọc giờ đã không còn là cô gái trong mơ không nhìn rõ sự thật nữa.

Cô biết rõ những khổ đau Phúc Sinh từng trải ở thời cổ đại, cũng hiểu rõ những oan ức anh phải chịu sau khi xuyên đến đây.

Cô gọi anh lại, chỉ vào hai kẻ buôn người đang nằm dưới đất:

“Phúc Sinh, hai kẻ này là người xấu. Chúng ta đưa họ đến công an.”

Phúc Sinh có vẻ không hiểu lời cô nói.

Tạ Tiểu Ngọc liền giải thích: “Công an chính là nha môn chuyên bắt kẻ xấu. Hai người này buôn bán người, là kẻ ác.”

Phúc Sinh một tay xách bổng gã hói lên.

Anh khỏe đến kinh người – gã đàn ông to xác kia trong tay anh nhẹ bẫng như không có trọng lượng.

Phúc Sinh chỉ tay vào người phụ nữ đang nằm dưới đất, rồi lại chỉ vào Tạ Tiểu Ngọc: “Của em.”

Tạ Tiểu Ngọc – người luôn là khán giả chứng kiến cuộc đời của Phúc Sinh qua giấc mơ – hiểu anh còn hơn cả sư phụ nuôi dạy anh.

Tất nhiên cô hiểu ý anh.

Phúc Sinh cho rằng nam nữ khác biệt, anh không thể động vào người phụ nữ kia.

Ý của anh là: để Tạ Tiểu Ngọc mang Vương Hỉ Nương theo.

Tạ Tiểu Ngọc không thể vác nổi Vương Hỉ Nương.

Cô đành lấy sợi dây thừng lúc nãy từng trói mình, trói chắc bà ta lại.

Cơ thể của cô ở kiếp này đúng là yếu ớt thật – chỉ trói một người mà lòng bàn tay đã bị dây thừng chà đến đỏ ửng.

Phúc Sinh xách gã hói đi phía trước, bước chân nhanh đến mức Tạ Tiểu Ngọc không theo kịp.

“Phúc Sinh, đợi em với! Hơn nữa... nha môn ở hướng ngược lại mà!”

Phúc Sinh dừng lại, rồi xoay người, nhìn Tạ Tiểu Ngọc.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 3: Chương 3



Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, Phúc Sinh mới xuyên tới đây chưa được bao lâu, vẫn đang cố gắng thích nghi với thời đại này.

Hiện tại, Phúc Sinh từ thời cổ đại xuyên đến.

Còn cô thì từ thế kỷ hai mốt xuyên qua.

Tạ Tiểu Ngọc ở thế kỷ hai mốt bị bệnh tim bẩm sinh rất nặng.

Bác sĩ nói cô sống không qua nổi hai mươi lăm tuổi.

Khi giấc mơ cứ xuất hiện ngày càng thường xuyên, bệnh cũng phát càng lúc càng nặng.

Tạ Tiểu Ngọc đoán, ở kiếp trước cô đã lên cơn bệnh khi đang ngủ – có thể đã qua đời.

Sau đó, cô trọng sinh vào kiếp sống mà cô luôn mơ thấy.

Cơ thể có hơi yếu, nhưng tuyệt đối không bị bệnh tim nữa.

Cô có thể sống khỏe mạnh cùng Phúc Sinh, nghĩ đến đó, Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy mình lời to rồi.

Dù gì ở kiếp trước cô cũng là trẻ mồ côi, chẳng có gì vướng bận.

Tại đồn công an, Tạ Tiểu Ngọc tố cáo gã hói và Vương Hỉ Nương là bọn buôn người, định bán cô và Phúc Sinh – anh thì bị bán vào hầm than, cô thì bị bán vào núi sâu gả cho mấy lão độc thân.

Hiện tại nhà nước đang tích cực trấn áp tội buôn bán người, bắt được là xử nặng.

Vương Hỉ Nương vội vàng phản bác, kéo Tạ Tiểu Ngọc xuống nước:

“Là con tiện nhân này tìm tôi, muốn bán chồng nó để về thành phố! Nó cũng tham gia buôn người đấy, phải bắt thì bắt cả hai!”

Tạ Tiểu Ngọc tất nhiên không thể nhận tội.

Chính cô cũng thấy kỳ lạ – rõ ràng là đang cùng Phúc Sinh đi đăng ký kết hôn, vậy mà khi tỉnh lại thì đã ở trong ngôi miếu với bọn buôn người.

Ký ức ở giữa hoàn toàn trống rỗng.

Dù gì cô cũng là người từ thế kỷ hai mốt xuyên tới, lại hay nằm mơ, cuộc đời còn đầy những điều kỳ quái.

Cô đoán, rất có thể thời điểm đó, có ai đó dùng “bàn tay vàng” điều khiển tư tưởng của cô, hoặc có người nhập vào thân xác cô để thao túng hành động.

Tạ Tiểu Ngọc rùng mình một trận ớn lạnh.

Cô thà để những nhân vật khác có “bàn tay vàng” còn hơn là bị ai đó xuyên vào thân xác mình.

Tạ Tiểu Ngọc luôn khăng khăng cho rằng, người trong giấc mơ chính là bản thân cô.

Cô tuyệt đối không muốn bị người khác nhập vào rồi làm ra chuyện bán Phúc Sinh như vậy.

Tạ Tiểu Ngọc liền phản bác:

“Vậy bà nói thử xem, tôi đã tìm bà bàn chuyện ở đâu?”

“Thì... thì ngay trên đường c** ** mà…”

Vương Hỉ Nương cũng cảm thấy kỳ lạ.

Hôm nay bà ta đang lang thang ngoài phố tìm mục tiêu mới.

Thì thấy cô gái nhỏ này trắng trẻo, yếu đuối, vẻ ngoài xinh xắn mà tâm địa lại độc ác, mở miệng là nói không muốn lấy tên ngốc, muốn bán hắn đi để được quay về thành phố.

Vương Hỉ Nương cũng không hiểu sao mình lại nghe theo, kéo theo cả gã hói vào ngôi miếu đổ nát, rồi xảy ra cảnh trả giá lúc đầu.

Tạ Tiểu Ngọc đoán trong chuyện này quả thật có điều gì mờ ám.

Có lẽ thực sự có kẻ đang nắm “bàn tay vàng”.

Cô nói thẳng: “Tôi hoàn toàn không quen biết bà, sao có thể chỉ nhìn trên phố mà đoán được bà là kẻ buôn người? Làm sao tôi có thể bảo bà bắt cóc Phúc Sinh chứ? Chính bà và đồng bọn đã dụ dỗ, lừa tôi theo!”

Vương Hỉ Nương chỉ vào Phúc Sinh: “Các người hỏi hắn đi, hắn chứng kiến từ đầu đến cuối, tôi không nói dối!”

Gã hói thở dài thườn thượt: “Hắn là thằng ngốc, nói không nên lời, hỏi thì được gì chứ?”

“Tên ngốc là ông mới đúng!” Tạ Tiểu Ngọc không cho phép ai mắng Phúc Sinh.

Cô tát một cái, cào trầy cả mặt gã hói: “Phúc Sinh là người giỏi nhất! Anh ấy chỉ không thích nói chuyện, chứ không phải đồ ngốc!”

Hai cảnh sát thì thầm với nhau: “Cô gái nhỏ xinh thế này, sao lại đi lấy một thằng ngốc được chứ?”

“Đúng đó, bạn trai cô ấy nhìn tuấn tú thế kia, ánh mắt sáng quắc, làm gì có vẻ gì là ngốc?”

Cảnh sát hỏi: “Đồng chí Diệp Hành Chu, xin hỏi hai người vì sao lại cùng bọn buôn người đến ngôi miếu kia?”

Tạ Tiểu Ngọc có hơi lo lắng.

Tuy cô không nhớ đoạn ngắn đó, nhưng Phúc Sinh chắc chắn biết rõ.

Phúc Sinh không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa là anh không nói.

Liệu anh sẽ nói gì đây?

Ánh mắt trong trẻo của Diệp Phúc Sinh đảo một vòng.

Gương mặt vẫn không có biểu cảm gì, tay vẫn giấu sau lưng.

Chỉ là anh nhìn về phía Vương Hỉ Nương và gã hói, thốt ra hai chữ: “Kẻ xấu.”

Phúc Sinh không thích nơi đông người, đặc biệt là những nơi nghiêm trang như nha môn – dù bây giờ gọi là đồn công an.

Dù sao thì trước khi đến thế giới kỳ lạ này, anh cũng chỉ là một tử sĩ không thể lộ mặt nơi ánh sáng.

Nói xong, Phúc Sinh liền xoay người bước ra ngoài.

Nữ cảnh sát chưa từng thấy người đàn ông nào lạnh lùng đến thế.

Không đợi bạn gái mình mà đã rời đi trước rồi. Ai da, cô gái nhỏ này thật đáng thương…

Cô cảnh sát nhỏ giọng an ủi Tạ Tiểu Ngọc: “Bạn trai em cá tính ghê, tuyệt chiêu ném đá kia, đúng là thần kỳ.”

Lực tay khống chế cực chuẩn – đến đồn công an chỉ cần dội một xô nước lạnh là hai tên kia tỉnh ngay.

Tạ Tiểu Ngọc mím môi cười. Phúc Sinh còn nhiều tuyệt chiêu nữa kia.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 4: Chương 4



Cô vội vàng nói: “Chị cảnh sát ơi, em với bạn trai còn phải đi đăng ký kết hôn, bọn em đi được chưa ạ?”

“Được rồi, hai em đi đi. Nhưng sau này ra đường, đừng tùy tiện bắt chuyện với người lạ nhé.”

Cảnh sát tinh mắt nhìn ra – hôm nay cô gái nhỏ cùng bạn trai vào thành để đăng ký kết hôn, chưa kịp đến cục dân chính đã gặp ngay bọn buôn người trên đường?

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế!

Chắc chắn là bọn buôn người thấy hai đứa trẻ đẹp đôi, muốn bắt cóc mang đi.

Cảnh sát cho người bắt giữ bọn buôn người, còn dặn dò Tạ Tiểu Ngọc lần nữa không nên dễ dàng tin người lạ.

Tạ Tiểu Ngọc cảm ơn rồi rời khỏi đồn công an.

Phúc Sinh đứng thẳng tắp bên đường.

Nhà họ Diệp người đông, nghèo khổ, thiếu ăn thiếu mặc.

Phúc Sinh gầy gò đáng thương, gió vừa thổi qua, tà áo lay động để lộ bờ vai gầy trơ xương.

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ – cô nhất định phải nuôi anh mập lên một chút.

Cô bước đến, cười híp mắt nói: “Phúc Sinh, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé!”

---

Lửa trong bếp lò bập bùng cháy, b.ắ.n ra một đốm lửa nhỏ.

Lưu Tú Hảo đang ngồi xổm dưới bếp nhóm lửa, bị đốm lửa bất ngờ làm giật mình lùi lại phía sau.

Bà mẹ chồng của cô vừa chiên xong một đĩa trứng rán hành hoa – trứng vàng ươm mềm tơi kết hợp với màu xanh mướt của hành, mùi thơm bay khắp nơi khiến người ta nuốt nước miếng liên hồi.

Hôm nay Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc vào thành phố để đăng ký kết hôn, Cao Phân mới nỡ chiên hai quả trứng.

Bình thường trong nhà, nửa tháng cũng khó mà thấy nổi một tí xíu trứng.

Lưu Tú Hảo nuốt nước bọt, nói: “Mẹ, không đợi Phúc Sinh nữa đâu, mình ăn cơm trước đi, chiều còn phải đi làm nữa.”

Cao Phân đứng ở cửa bếp, nhìn con đường đất dẫn ra đầu thôn, nói: “Phúc Sinh với Tiểu Ngọc đi đăng ký kết hôn, chắc cũng sắp về rồi nhỉ?”

Trong lòng Cao Phân cũng rõ, Tạ Tiểu Ngọc là vì giận dỗi mới lấy Phúc Sinh.

Tạ Tiểu Ngọc là thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn, vừa xinh đẹp lại có học thức.

Lúc đầu dạy học ở trường tiểu học trong làng, lũ trẻ con rất quý cô. Đám trai trẻ trong làng, thấy cô là đỏ mặt không thôi.

Thế nhưng, không có nhà nào trong làng muốn cô làm con dâu cả.

Vì sao vậy?

Vì Tạ Tiểu Ngọc về vùng quê là để trốn cưới. Nghe nói trên thành phố có một gã lưu manh họ Lương cứ nhất quyết đòi lấy cô.

Để ép cô về thành phố, gã cho người phá luôn công việc dạy học của cô ở làng.

Mà cô là thanh niên trí thức, không dạy học thì phải xuống ruộng làm việc.

Thân thể mềm yếu như Tạ Tiểu Ngọc, sao có thể chịu nổi công việc nặng nhọc ngoài đồng?

Tạ Tiểu Ngọc tức giận, nói thà gả cho một tên ngốc ở Đại Hà thôn còn hơn quay về thành phố gả vào nhà họ Lương.

Thế là cô chạy đến nhà họ Diệp, không đòi sính lễ, không làm tiệc cưới, nói rằng bằng lòng cùng Diệp Phúc Sinh đi đăng ký kết hôn.

Nhà họ Diệp vốn nghèo rớt mồng tơi, Phúc Sinh thì vừa ngốc vừa dữ, thế mà không tốn một đồng lại cưới được một cô vợ như Tạ Tiểu Ngọc – dịu dàng, xinh đẹp, khiến bao trai trẻ trong làng đỏ mắt ghen tỵ.

Nhưng mấy người lớn trong làng thì không mấy ai ủng hộ.

Ai cũng khuyên Cao Phân: “Không cần sính lễ cũng không thể cưới, cưới về mà không làm được việc, bà định nuôi cô ta như tổ tông à?”

Nhưng Phúc Sinh không giống người bình thường, nhà họ Diệp lại quá nghèo.

Nếu không phải Tạ Tiểu Ngọc vì giận mà nói muốn gả cho kẻ ngốc, thì đời này Phúc Sinh làm gì cưới được vợ?

Khi Tạ Tiểu Ngọc đến hỏi cưới, Cao Phân cắn răng nghĩ – mặc kệ cô ta có xuống đồng được không, trước tiên cứ cưới vợ cho Phúc Sinh cái đã.

Lưu Tú Hảo là con dâu thứ hai của Cao Phân.

Cô liếc nhìn đĩa trứng chiên thơm lừng trên bàn rồi bĩu môi.

Nếu miếng ngọc đó không nói dối, thì Tạ Tiểu Ngọc hôm nay chắc chắn sẽ không quay về nữa.

Chuyện này nói ra cũng kỳ lạ.

Mấy ngày trước, chú chồng cô – Phúc Sinh – bị đập đầu, người nhà đưa anh về.

Lưu Tú Hảo nhặt được một miếng ngọc ngay tại chỗ Phúc Sinh ngã.

Tối hôm qua, cô bất ngờ nghe thấy tiếng nói phát ra từ miếng ngọc đó.

Cô còn hỏi chồng mình có nghe thấy không, chồng cô nói không, còn bảo cô thần thần bí bí.

Nhưng cô thật sự đã nghe thấy!

Và việc miếng ngọc biết nói chuyện – rõ ràng kỳ lạ như vậy, mà trong lòng Lưu Tú Hảo lại chẳng hề thấy sợ.

Miếng ngọc đó nói: Phúc Sinh sau này sẽ có đại phúc khí, phúc khí ấy sẽ giúp nhà họ Diệp phát tài.

Nhưng nếu Phúc Sinh kết hôn, thì phúc khí đó sẽ thuộc về gia đình nhỏ của riêng anh, người khác trong nhà họ Diệp sẽ không được hưởng ké.

Lưu Tú Hảo không tin.

Một kẻ ngốc thì có thể có phúc khí gì chứ?

Cô còn thuận miệng nói: nếu thật sự có phúc khí, thì để Phúc Sinh không cưới được vợ đi, để phúc khí ở lại nhà lớn, cho phòng hai hưởng trọn là được rồi.

Miếng ngọc kia đáp rằng: có thể.

Tạ Tiểu Ngọc sẽ gặp bọn buôn người vào đúng ngày đi đăng ký kết hôn, và sẽ bán Phúc Sinh đi.

Nhưng vì Phúc Sinh có đại phúc vận nên không sao cả.

Ngược lại, Tạ Tiểu Ngọc sẽ bị bọn buôn người lừa bán, đưa vào núi sâu.

Bây giờ đã gần trưa rồi, Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc vẫn chưa quay về.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 5: Chương 5



ưu Tú Hảo vào phòng, mở đáy rương ra xem – thì thấy miếng ngọc phát sáng tối qua đã vỡ nát thành bụi.

Còn làm bẩn cả bộ quần áo mới duy nhất của cô.

Lưu Tú Hảo vội vàng chỉnh lại sắc mặt.

Cô cảm thấy việc ngọc vỡ thành bột thật quá kỳ lạ, giống như một điềm báo chẳng lành.

Cô bước ra ngoài, nói: “Mẹ, con vẫn thấy để Phúc Sinh cưới Tạ Tiểu Ngọc không ổn đâu. Mẹ xem, trong làng có bao nhiêu thanh niên trí thức đều làm hồ sơ bệnh để được về thành phố. Tạ Tiểu Ngọc sớm muộn gì cũng sẽ quay về thôi.”

“Về thì tốt chứ sao, cho Phúc Sinh nhà mình theo về thành phố luôn.”

“Mẹ nghĩ đơn giản quá rồi. Tạ Tiểu Ngọc sẽ không thích Phúc Sinh đâu. Không có người phụ nữ bình thường nào thích kẻ ngốc cả. Mẹ xem thanh niên trí thức ở làng bên kìa, chỉ để được về thành phố, đến hai đứa con cũng không cần, đòi ly hôn nữa là!”

Cao Phân quát lên: “Phúc Sinh không phải là thằng ngốc!”

Người ngoài nói thì còn tạm chịu được.

Chứ người trong nhà mà dám nói, bà sẽ tát cho mấy phát văng răng.

Lưu Tú Hảo vội vàng xin tha, rồi tiếp tục tìm cách lung lay quyết tâm của mẹ chồng.

Cô đem chuyện miếng ngọc đổi thành một giấc mơ: “Mẹ à, con nói thế này cũng vì tối qua con mơ thấy một giấc mơ chẳng lành. Con mơ thấy Tạ Tiểu Ngọc lên thành phố, rồi tìm bọn buôn người để bán Phúc Sinh nhà mình vào hầm than đen.”

Sắc mặt Cao Phân lập tức biến đổi.

Bà tin rằng giấc mơ là một loại điềm báo.

Bà vội chạy ra đồng, gọi hai người con trai lớn về nhà: “Vợ thằng hai mơ thấy Tiểu Ngọc bán em các con! Mau lên thành phố tìm Phúc Sinh về!”

---

Tạ Tiểu Ngọc cùng Diệp Phúc Sinh đến cục dân chính, xếp hàng làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Giấy tờ cô đã chuẩn bị đầy đủ.

Phúc Sinh từ đầu đến cuối đều căng thẳng mặt mày.

Tạ Tiểu Ngọc đoán chắc là anh đang lo lắng.

Dù sao thì thời đại này khác xa với thời cổ đại – không còn tam thư lục lễ.

Bây giờ chỉ cần hai người đến cục dân chính, hai mươi phút là xong hết mọi thủ tục.

Cô cán bộ làm thủ tục không biết Phúc Sinh là người từ thời cổ đại đến.

Cô thấy anh chàng này đi đăng ký kết hôn mà mặt mũi vẫn nghiêm như đưa đám, đúng là chuyện lạ hiếm thấy.

Cô không vui, nói: “Đồng chí Diệp Hành Chu, cưới được cô vợ xinh đẹp thế này, cậu không thể nở một nụ cười sao? Cậu để cô gái nhà người ta nghĩ gì trong lòng đây?”

Phúc Sinh trừng mắt nhìn cô.

Cô cán bộ bực mình: “Nói cậu vài câu mà còn trợn mắt? Không muốn cưới thì nói một tiếng đi!”

Phúc Sinh cúi đầu xuống, hai tay đặt lên đầu gối, bóp đến mức khớp xương kêu răng rắc.

Tạ Tiểu Ngọc sợ anh bóp gãy cả xương chân, vội lên tiếng: “Chị ơi, bạn trai em là vì hồi hộp quá nên mới như vậy. Thật ra trong lòng anh ấy vui lắm, tối qua cả đêm không ngủ, kích động đến khản cả giọng nên không nói được nữa.”

“À, ra vậy.”

Cô cán bộ nhiệt tình ở cục dân chính “cạch cạch” hai tiếng, đóng dấu lên giấy chứng nhận kết hôn.

“Xong rồi, hai người bây giờ là vợ chồng hợp pháp rồi đó, sau này phải yêu thương nhau thật nhiều nhé.”

Tạ Tiểu Ngọc kéo tay Phúc Sinh cúi người thật sâu: “Cảm ơn chị ạ.”

Tạ Tiểu Ngọc là thanh niên trí thức được phân về Đại Hà thôn, không có nguồn thu nhập gì.

Muốn ăn miếng thịt cũng phải tự bỏ tiền ra mua.

Ba mẹ cô nửa năm nay chỉ gửi được cho cô hai mươi đồng, cô luôn dành dụm chưa dám dùng.

Hôm nay đi đăng ký kết hôn, cô cũng mang theo hết.

Lúc ra cửa, mấy chị em ở khu tập thể thanh niên trí thức còn gom cho cô vài tấm phiếu mua đường.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Phúc Sinh, mình đến hợp tác xã mua ít kẹo cưới mang về nhé.”

Tuy không tổ chức tiệc cưới, nhưng trong thôn có rất nhiều trẻ con, lại còn các chị em thanh niên trí thức đã góp phiếu đường cho cô – nhất định phải mua ít kẹo cưới để chia sẻ niềm vui.

Phúc Sinh móc từ túi quần ra một xấp phiếu gấp ngay ngắn – thứ này chính là “bạc trắng” của thời đại này.

Đây là tiền mẹ anh đưa, nói rằng Tiểu Ngọc không cần sính lễ, nhưng dù nhà có khó khăn đến đâu cũng phải cố vét ra một ít, mua vài thước vải để may cho Tiểu Ngọc một bộ quần áo mới.

“Cho em.”

Phúc Sinh đưa tiền cho cô.

Tạ Tiểu Ngọc đếm qua – tổng cộng mười tám đồng tám hào.

Cả thôn Đại Hà đều biết, Cao Phân là một góa phụ, một mình nuôi ba đứa con lớn khôn.

Bà còn phải lo cưới vợ cho hai anh lớn của Diệp Phúc Sinh.

Nhà nghèo đến mức leng keng không còn gì để kêu.

Nhà khác mà cưới vợ là phải vay nợ khắp nơi, riêng Tạ Tiểu Ngọc không đòi sính lễ, không làm tiệc cưới – nhà họ Diệp cuối cùng cũng tránh được cảnh mắc nợ.

Tạ Tiểu Ngọc trong mơ đã biết rõ giá cả vật dụng thời này.

Kẹo trái cây chỉ bảy hào một cân, kẹo Đại Bạch Thố thì đắt hơn chút.

Nhưng mà, ở thôn quê trừ khi có cưới xin thì nhà nào nỡ mua đồ ăn vặt cho con?

Hộp diêm chỉ hai xu, mà còn phải dè xẻn từng chút một.

Tạ Tiểu Ngọc lấy phiếu đường ra, mua hai cân kẹo trái cây, hết một đồng bốn hào.

Cô nhớ ra xà phòng ở khu tập thể thanh niên trí thức đã dùng hết, lại mua thêm một cục xà phòng, hết ba hào.

Tổng cộng tiêu một đồng bảy.

Phúc Sinh chỉ vào mấy cuộn vải đủ màu sau quầy, ngăn cô đang định rời đi: “Chọn vải.”

Phúc Sinh nhớ rõ lời mẹ dặn – phải mua cho Tiểu Ngọc một mảnh vải hoa, may quần áo mới.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 6: Chương 6



Tạ Tiểu Ngọc không thiếu quần áo.

Cha mẹ cô biết cô thích làm đẹp, mỗi năm đều gửi vài bộ thời trang mới nhất từ cửa hàng bách hóa đến cho cô.

Ngược lại, Phúc Sinh thì thiếu đồ mặc.

Bộ áo sơ mi ngắn tay và quần đen sạch sẽ không vá trên người anh hôm nay là bộ duy nhất còn tươm tất.

Bình thường đi làm đồng anh không nỡ mặc – hôm nay đi đăng ký kết hôn mới lấy ra mặc .

Tạ Tiểu Ngọc không có phiếu vải.

Cô lấy ra một nắm kẹo cưới tặng cho chị bán hàng ở hợp tác xã, hỏi xem có mảnh vải nào không cần phiếu không.

Loại vải không cần phiếu tức là vải có khuyết điểm – giá cũng rẻ hơn – thường thì phải quen biết mới mua được.

Tạ Tiểu Ngọc miệng ngọt như mía lùi, vài câu đã khen tới tấp khiến chị bán hàng vui vẻ, lấy ra vài cuộn vải lỗi cho cô xem.

Tạ Tiểu Ngọc chọn vải màu xám và đen, cắt vài thước.

Cô lại mua thêm vài món đồ sinh hoạt – ly sắt tráng men, bàn chải đánh răng, khăn mặt mới.

Phúc Sinh nhìn mấy cuộn vải màu xám và đen thì khẽ nhíu mày.

Rõ ràng là Tạ Tiểu Ngọc mặc loại vải hoa kia sẽ đẹp hơn nhiều.

Nhưng tính cách và quá trình huấn luyện từ nhỏ khiến anh chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.

Nói nhiều quá nhẹ thì bị phạt, nặng thì mất mạng.

Phúc Sinh cúi đầu xuống – có lẽ nếu nhìn thêm vào mảnh vải hoa kia nữa, anh sẽ bị phạt mất.

Mua đồ xong, Tạ Tiểu Ngọc đưa tất cả cho Phúc Sinh xách.

Ngay bên cạnh chính là tiệm chụp ảnh.

Tạ Tiểu Ngọc kéo Phúc Sinh vào chụp ảnh cưới.

Chụp ảnh cưới thời này thật đơn giản – hai người ngồi trước phông nền, vai kề vai, đầu dựa sát vào nhau, máy ảnh “tách” một tiếng – là có ngay một tấm hình cưới.

Phúc Sinh vốn không quen ngồi sát người khác.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ cho anh xem những bức ảnh cưới treo trên tường tiệm: “Phúc Sinh, anh ngồi yên nhé. Một tuần nữa, chúng ta cũng sẽ có ảnh treo ở đây. Sau này về già rồi, còn có thể nhìn lại dáng vẻ của chúng ta lúc trẻ nữa.”

Kiếp trước, khi bị sư phụ đ.â.m xuyên tim, Phúc Sinh mới hai mươi tuổi.

Hiện tại, anh cũng đúng vừa tròn hai mươi.

Mà luật hôn nhân hiện giờ vẫn chưa sửa đổi – nam hai mươi, nữ mười tám là có thể đăng ký kết hôn.

Tạ Tiểu Ngọc ở kiếp trước bị bệnh tim nên mất sớm.

Kiếp này có được một thân thể khỏe mạnh, cô muốn sống bên Phúc Sinh đến đầu bạc răng long.

Mỗi năm, cô đều sẽ cùng anh chụp một bức ảnh kỷ niệm.

Phúc Sinh hoàn toàn không hiểu thứ gọi là “chụp ảnh” này là gì.

Đúng rồi, ở đây người ta gọi nó là “máy ảnh” – một loại máy có thể ghi lại hình dáng con người lên một tấm giấy đặc biệt.

Người kết hôn đều đến đây, để "chụp lại linh hồn của hai người" vào cùng một tấm ảnh.

Ở đây không gọi là “thành thân” mà gọi là “kết hôn”.

Sư phụ của Phúc Sinh từng dặn: những kẻ như bọn họ là tử sĩ thì tuyệt đối không được có tình cảm, không được có người thân, không được có bất kỳ ràng buộc nào.

Vì thế, anh không được phép thành thân.

Phúc Sinh vẫn còn nhớ, có lần anh từng nhặt được một con ch.ó con bị thương.

Anh nuôi nó trong âm thầm, cứ nghĩ không ai biết.

Đến khi con ch.ó lành lặn, anh bắt đầu có tình cảm với nó, thì sư phụ anh đã ngay trước mặt anh – xử lý nó.

Sắc mặt Phúc Sinh tái nhợt, anh đứng bật dậy rồi chạy ra ngoài.

Người thợ chụp ảnh còn chưa kịp bấm máy, vội hỏi: “Ơ sao thế? Hai người còn chụp nữa không?”

“Xin lỗi nhé đồng chí, bọn tôi không chụp nữa.” Tạ Tiểu Ngọc vội vã chạy theo ra ngoài.

Phúc Sinh không chạy xa, chỉ đứng ngay ngoài cửa đợi cô.

Tạ Tiểu Ngọc còn nhìn thấy anh cả của Phúc Sinh – Diệp Kim Sơn – đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng.

Cô chạy đến: “Anh cả, sao anh lại đến đây? Em với Phúc Sinh chuẩn bị về rồi.”

Diệp Kim Sơn thấy hai người cùng từ tiệm chụp ảnh bước ra thì ngạc nhiên hỏi: “Hai đứa đăng ký kết hôn rồi à?”

“Tất nhiên rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Diệp Kim Sơn xem.

Diệp Kim Sơn nhìn thấy tờ giấy chứng nhận, trong lòng mới yên tâm phần nào.

Anh vội hỏi: “Thế còn chuyện bọn buôn người là sao?”

Mẹ bảo họ lên huyện tìm Phúc Sinh.

Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn không dám chậm trễ, còn đến nhà trưởng thôn mượn xe đạp để đi.

Tới huyện thì hỏi thăm khắp nơi, chỉ nghe người ta kháo nhau hôm nay có chuyện lạ: một cô dâu mới định bán người chồng ngốc của mình cho bọn buôn người.

Còn lại thì chẳng ai rõ thêm điều gì.

Diệp Ngân Sơn sợ quá, lại đạp xe về báo tin.

Diệp Kim Sơn thì ở lại huyện tiếp tục dò hỏi, lần mò mãi mới đến được đồn công an.

Cảnh sát ở đồn nói, cặp vợ chồng trẻ đó đưa bọn buôn người tới, rồi lại đi đăng ký kết hôn.

Bảo anh đến cục dân chính mà tìm.

Cục dân chính thì không gặp được ai, vừa ra ngoài thì đúng lúc thấy họ ở cửa tiệm chụp ảnh.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 7: Chương 7



Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Anh cả, sao mẹ lại biết có bọn buôn người vậy?”

Diệp Kim Sơn thật thà chất phác, nói: “Chị dâu hai em... nằm mơ, mơ thấy... mơ thấy em tìm bọn buôn người bán Phúc Sinh đi.”

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ – chị dâu hai Lưu Tú Hảo rất có thể chính là kẻ có “bàn tay vàng”.

Xem ra chị ta không hề muốn Phúc Sinh cưới vợ.

Cũng đúng, Phúc Sinh giỏi như vậy, việc sửa sang trong nhà hay việc gì cũng làm được, lại kiếm được nhiều điểm công ở đội sản xuất.

Cần cù, ít nói, lại không tốn tiền, nếu Phúc Sinh không lấy vợ, thì chẳng khác gì lao động miễn phí cho nhà họ Diệp.

Bây giờ đã có cô Tạ Tiểu Ngọc ở đây thì tuyệt đối không để ai bắt nạt Phúc Sinh.

Trên đường về, hai người bắt được chuyến xe máy cày, xuống xe ở đầu thôn.

Từ xa đã nghe thấy trước cửa nhà họ Diệp ồn ào lộn xộn.

Cao Phân nghe con trai thứ hai báo tin, trong lòng vẫn không muốn tin.

Dù gì cũng chỉ là một giấc mơ, đâu thể xem là thật được?

Tạ Tiểu Ngọc xuống nông thôn hai năm, dạy học hai năm trời, ngay cả con gà còn không dám giết, làm sao mà dám bán người chứ?

“Tiểu Ngọc không bao giờ bán Phúc Sinh đâu.”

Còn Lưu Tú Hảo thì nghĩ Tạ Tiểu Ngọc đã tìm bọn buôn người, chứng tỏ lời miếng ngọc nói là thật.

Phúc Sinh có đại phúc khí, anh không sao cả, còn Tạ Tiểu Ngọc thì bị bọn buôn người bắt đi.

Như vậy, Phúc Sinh sẽ mãi là của nhà họ Diệp.

Cô ta lên tiếng: “Mẹ à, trong giấc mơ của con, Phúc Sinh thì không sao... Chỉ tội cho Tiểu Ngọc, bị bọn buôn người bắt đi, cũng coi như là báo ứng vì bán Phúc Sinh.”

Lời vừa dứt, giọng nói ngọt ngào của Tạ Tiểu Ngọc vang lên từ bờ ruộng, mang theo cả sự vui vẻ: “Mẹ ơi! Con với Phúc Sinh làm xong giấy kết hôn rồi nè!”

---

Phúc Sinh và Tiểu Ngọc làm xong giấy kết hôn trở về, người tụ tập xem náo nhiệt liền giải tán.

Rốt cuộc là một trận hiểu lầm.

Chị Hoa lần trước từng cãi nhau với Lưu Tú Hảo vì một quả trứng gà, bĩu môi nói với Cao Phân: “Ngày nghĩ gì, đêm mới mơ thấy cái đó. Bác gái à, xem ra con dâu thứ hai nhà bác không muốn cho Phúc Sinh lấy vợ đâu.”

Lưu Tú Hảo tức giận mắng: “Bà nói bậy! Đừng có phá hoại tình cảm nhà tôi!”

Cao Phân trừng mắt liếc Lưu Tú Hảo một cái: “Im hết đi, đi hâm lại đồ ăn!”

Đồ ăn đã nguội từ lâu, nhưng trứng chiên hâm nóng lại vẫn rất thơm.

Nhà họ Diệp có hơn mười miệng ăn, gạo không đủ, phải trộn thêm khoai lang vào nấu cơm.

Tạ Tiểu Ngọc ở trong giấc mơ đã quá quen với cả nhà họ Diệp, ai cô cũng biết, nên cũng ứng phó được.

Cô nói: “Mẹ ơi, hôm nay trứng chiên thơm quá!”

“Muốn ăn thì ăn đi. Hôm nay đăng ký kết hôn, mẹ mới làm thêm món cho đó.”

Cao Phân nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Mẹ thật tốt.”

Tạ Tiểu Ngọc cười ngọt ngào.

Cao Phân thầm nghĩ: tốt cái rắm ấy.

Không có sính lễ, không có tiệc cưới, chỉ có mỗi đĩa trứng chiên mà cũng vui được.

Tiểu Ngọc với Phúc Sinh đúng là một đôi ngốc.

Sau này bà mà c.h.ế.t rồi, không còn che chở nữa, chẳng phải sẽ bị anh trai với chị dâu bắt nạt c.h.ế.t sao?

Phúc Sinh vẫn cúi đầu không nói câu nào, cũng không gắp đồ ăn.

Dù có nguyên một bát cơm đầy, nhưng trong bát anh, khoai lang thì nhiều mà hạt cơm thì ít.

Xới vài đũa, bên dưới toàn là khoai.

Còn bát của anh cả và nhị ca thì ít ra cũng còn một nửa là cơm.

Mà cơm là do Lưu Tú Hảo múc – rõ ràng là cô ta đang bắt nạt Phúc Sinh.

Tạ Tiểu Ngọc liền cầm đĩa trứng chiên lên, gắp một nửa bỏ vào bát của Phúc Sinh.

Phần còn lại cô chia đều cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một ít.

Vậy là một đĩa trứng chiên cũng chia sạch sẽ.

Lưu Tú Hảo không cam lòng.

Trên bàn chỉ có mỗi đĩa trứng chiên xem như chút đồ mặn.

Cô ta nửa tháng rồi chưa được nếm mùi trứng gà.

“Mẹ ơi, sao Tiểu Ngọc lại được ăn riêng thế?”

“Cái gì mà riêng chứ, chẳng phải mẹ đã nói rồi sao. Đây là món mẹ làm thêm cho em với Phúc Sinh nhân ngày đi đăng ký kết hôn đó. Em còn chia cho Đại Trụ, Nhị Trụ với Tiểu Nhi nữa. Chị là người lớn, không lẽ lại đi tranh trứng với mấy đứa nhỏ?”

Lưu Tú Hảo: … Thế còn Phúc Sinh sao lại được ăn đến một nửa?

Phúc Sinh ngừng đũa.

Cả đống trứng chiên chất đầy trong bát mà anh chưa gắp một miếng nào.

Chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào đĩa trứng.

Vì được hâm lại nên hành hoa bên trên đã héo, nhưng mùi thơm vẫn nức mũi.

Cao Phân trong lòng chua xót.

Thằng con ngốc của bà chỉ biết cắm đầu làm việc.

Bà trừng mắt liếc Lưu Tú Hảo: “Chỉ là một bát trứng chiên thôi, hai đứa con con chẳng phải cũng ăn rồi sao?”

Diệp Ngân Sơn dưới gầm bàn bấm vội vợ một cái: “Mau ăn cơm đi, chiều còn phải ra đồng làm nữa.”

Giờ vẫn còn đang trong thời kỳ chế độ tập thể, bữa trưa có giờ cố định.

Ăn chậm là tổ trưởng đội sản xuất sẽ trừ công điểm đấy.

Tạ Tiểu Ngọc vừa ăn cơm khoai lang, vừa nghĩ – nguyên liệu ở đây đúng là tự nhiên, sạch sẽ không hóa chất, ăn vào cũng thấy thơm ngon.

Nhưng nếu ngày nào cũng ăn những món không dính tí dầu mỡ nào thế này, thì con người sao chịu nổi?

Nhất là đang vào mùa vụ, nam nữ đều phải lao động nặng ngoài đồng.

Muốn ăn thịt thì không có – trứng gà cũng xem như quý rồi.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 8: Chương 8



Tạ Tiểu Ngọc đẩy nhẹ Phúc Sinh đang ngẩn người: “Phúc Sinh, đã vào bát anh rồi thì là của anh, ăn đi chứ.”

Phúc Sinh từ nhỏ đến lớn, hiếm khi được ăn trứng gà.

Ở thao trường huấn luyện mấy trăm người, mấy rổ bánh ngô mốc đen được quăng xuống, ai giành được thì ăn, giành không được thì đói.

Về sau, người ngày một ít đi, mới có thể ăn được khoai lang, thậm chí là bánh bao bột mì.

Đến lúc chỉ còn lại vài chục người, thỉnh thoảng mới có thể nếm được trứng gà – nhưng trứng đó, cũng chẳng thơm ngon như bây giờ.

Tiểu Ngọc nói, đã vào bát là của anh.

Phúc Sinh liền động đũa, cúi đầu ăn cơm khoai lang phủ đầy trứng chiên.

Lưu Tú Hảo đảo mắt khinh thường.

Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn.

Một người mà ăn bằng hai người, không sợ nghẹn c.h.ế.t à?

Trong lòng cô lại bắt đầu nghi ngờ – cái tên ngốc này nhìn sao cũng chẳng giống người có đại phúc khí gì cả, có khi nào mình nghe nhầm rồi không?

Ăn xong cơm, Lưu Tú Hảo lau miệng: “Mẹ, dù gì Tiểu Ngọc cũng không xuống đồng, bảo cô ấy rửa bát đi.”

Tạ Tiểu Ngọc thật sự bị đau tay, không phải giả vờ.

Cô lật lòng bàn tay trắng trẻo lên, cổ tay và lòng bàn tay vẫn còn in hằn vết dây thừng siết đỏ tấy: “Mẹ ơi, hôm nay con suýt bị người ta đem đi bán, tay còn bị dây thừng siết sưng lên nữa. Đợi tay con khỏi rồi, con sẽ rửa bát sau, được không ạ?”

Cao Phân nhìn kỹ – quả thật là vậy.

Lòng bàn tay trắng nõn giờ sưng đỏ, đúng là kiểu tiểu thư yếu đuối, đừng nói xuống ruộng, chỉ cần vò dây thừng thôi chắc cũng đủ làm rách tay rồi.

Trời đất ơi, đúng là rước một bà tổ tông về nhà.

Cao Phân nói: “Con dâu thứ hai, đi rửa bát đi.”

Lưu Tú Hảo bất mãn: “Con còn phải xuống đồng nữa, muộn là bị trừ công điểm đó!”

“Biết bị trừ công điểm còn không mau đi rửa?”

Lưu Tú Hảo tức đến nghẹn họng.

Gả Tiểu Ngọc cho Phúc Sinh còn không bằng để anh ta ở vậy – ít ra cũng đỡ phải nuôi thêm một người ăn không ngồi rồi.

Chị dâu cả của Phúc Sinh lúc này đang mang bầu năm tháng, liền đứng dậy nói: “Mẹ, để con rửa cho.”

Cao Phân nhức cả đầu.

Vợ chồng nhà con cả thì hiền như cục đất, đánh một gậy cũng không bật ra một câu.

Con thứ ban đầu còn được, cưới vợ xong thì bị vợ dẫn dắt, càng ngày càng lười biếng mưu mẹo.

Con út thì khỏe, làm việc giỏi, nhưng tính tình kỳ quặc.

Mà con dâu út lại là một tiểu mỹ nhân yếu đuối như đèn lồng gặp gió, thổi một cái là tắt, khó nuôi vô cùng.

Cả nhà như vậy, ngày càng khốn khó hơn.

Tạ Tiểu Ngọc bốc cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một nắm kẹo.

Sau đó cầm túi kẹo đến bên Cao Phân, bốc thêm một nắm: “Mẹ, ăn kẹo đi. Chiều nay cho Phúc Sinh nghỉ làm được không ạ? Để anh ấy giúp con dọn đồ từ khu tập thể thanh niên trí thức về.”

Cao Phân phẩy tay: “Đi đi.”

Tạ Tiểu Ngọc xách túi kẹo, gọi Phúc Sinh: “Phúc Sinh, mình đi phát kẹo cưới cho cả làng nha!”

Lưu Tú Hảo liếc mắt khinh thường.

Sợ người trong thôn không biết cô ta gả cho một thằng ngốc à?

Còn đi phát kẹo cưới khắp nơi – Tạ Tiểu Ngọc còn ngốc hơn cả Phúc Sinh!

Phúc Sinh đứng dậy, nhìn về phía cái cuốc đặt ở góc tường.

Mấy ngày nay ở đây anh biết: muốn sống thì phải lao động mới có lương thực.

Không làm là bị trừ công điểm, cuối năm bị chia ít lương thực, không có thì sẽ bị đói.

Anh lại quay sang nhìn Tạ Tiểu Ngọc – cái dáng vẻ yếu ớt như chỉ cần gió thổi cũng ngã – nếu đói một bữa, chắc ngất mất.

Phúc Sinh nói: “Làm việc. Tối dọn đồ.”

Cao Phân sợ tính cách ngang ngạnh của con trai út làm Tạ Tiểu Ngọc buồn, liền nói: “Hôm nay cưới vợ, nghỉ một ngày cũng chẳng sao đâu. Mẹ đi nói với đội trưởng, không trừ công điểm đâu.”

(Nhưng trong lòng thầm nghĩ: không trừ là không thể, nhưng không cần để con biết.)

Tạ Tiểu Ngọc chẳng buồn gì hết.

Cô hiểu rõ từng câu nói của Phúc Sinh – anh sợ lương thực ít thì cô sẽ bị đói.

Phúc Sinh đúng là người tốt nhất trên đời.

Hai người cùng đến khu tập thể thanh niên trí thức.

Hiện tại, điểm tập kết của Đại Hà thôn vẫn còn hơn chục người.

Sáu người chung một phòng, toàn là giường tầng lớn.

Vừa đến cửa, đã nghe bên trong có tiếng chế giễu vang lên: “Ai mà chẳng biết ở Đại Hà thôn, Diệp Phúc Sinh vừa ngốc vừa dữ. Hôm trước chính là hắn đấy, một đ.ấ.m g.i.ế.c c.h.ế.t cả con heo rừng. Người đáng sợ như thế, lại còn là một thằng ngốc. Tạ Tiểu Ngọc tự nguyện lấy hắn, sau này bị hắn đánh c.h.ế.t cũng không liên quan đến tôi đâu!”

Nghe giọng thì là Lương Thiên Đông.

Tạ Tiểu Ngọc vừa nghe người khác gọi Phúc Sinh là đồ ngốc liền tức giận.

Phúc Sinh đâu phải đồ ngốc, anh chỉ bị rối loạn giao tiếp thôi.

Anh còn thông minh hơn phần lớn mọi người.

Tạ Tiểu Ngọc đạp mạnh cửa bước vào: “Lương Thiên Đông, cô nói chuyện không biết ngượng à? Thịt heo rừng cô ăn không à? Có bản lĩnh thì nhè ra hết rồi hãy nói xấu người khác!”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 9: Chương 9



Hôm đó, một con heo rừng từ trên núi lao xuống đội ba thôn Đại Hà, húc bị thương hai người đàn ông trưởng thành, giẫm nát cả một đám hoa màu.

Chính Phúc Sinh đã đ.ấ.m c.h.ế.t con heo rừng ấy.

Đội sản xuất chia thịt, khu tập thể thanh niên trí thức cũng được chia hai cân.

Trong đó, Lương Thiên Đông là người ăn nhiều nhất.

Lương Thiên Đông bị giật mình, thấy sau lưng Tạ Tiểu Ngọc còn có Diệp Phúc Sinh vẻ mặt lạnh lùng, càng sợ hơn.

Tên ngốc này một đ.ấ.m có thể g.i.ế.c c.h.ế.t heo rừng – ai mà biết hắn có phát điên đánh người không?

Lương Thiên Đông trốn ra sau lưng chị cả thanh niên trí thức – Lưu Vân, rồi lớn tiếng phản bác: “Tạ Tiểu Ngọc, cô thật vô lương tâm! Tôi ở đây với cô hai năm, vậy mà cô lại không chịu lấy anh họ tôi!”

“Tôi nói này, đầu cô có bệnh à? Ai ở với ai chứ? Chúng ta đều là thanh niên trí thức về nông thôn lao động! Anh họ cô là đồ b**n th**, tôi thà c.h.ế.t cũng không lấy hắn!”

“Cô dám mắng anh tôi! Tôi viết thư về méc anh ấy!”

“Cô cứ đi mà méc! Tôi đã lấy chồng ở Đại Hà thôn rồi, anh ta làm được gì tôi? Năm đó anh ta trêu chọc một con mèo, bị nó cào một cái, liền đánh c.h.ế.t nó ngay trước mặt người ta.

“Rồi cái năm đầu mới về nông thôn, có con ch.ó cỏ sủa chúng ta mấy tiếng, nửa đêm anh ta lén g.i.ế.c nó rồi làm lẩu chó ăn.

“Lúc còn làm ở xưởng, cãi nhau với Tiểu Lưu, anh ta đánh người ta nằm liệt giường suốt nửa năm.

“Cô nói thử xem, anh ta không phải đồ b**n th** thì là gì?!”

Cái người tên Lương Phù đó là anh họ của Lương Thiên Đông, ông ngoại là bí thư xưởng.

Lương Phù tính tình tàn nhẫn, ít nói, cả nhà máy mấy nghìn người, không ai không sợ anh ta.

Năm Tạ Tiểu Ngọc mười sáu tuổi, Lương Phù đến nhà cầu hôn, muốn đính hôn với cô.

Nhà họ Tạ không địch lại nhà họ Lương, nhưng Tạ Tiểu Ngọc cực kỳ ghét Lương Phù.

Cô lén bỏ nhà trốn về nông thôn, đến Đại Hà thôn.

Không bao lâu sau, Lương Thiên Đông cũng xuất hiện.

Tạ Tiểu Ngọc biết, chính là Lương Phù phái Lương Thiên Đông đến Đại Hà thôn để theo dõi cô.

Hai năm đầu sống tạm yên.

Vừa tròn mười tám tuổi, Tạ Tiểu Ngọc đã đủ tuổi kết hôn – Lương Thiên Đông lập tức ra sức khuyên cô quay về thành phố.

Vì nếu cô không chịu quay về, Lương Phù cũng không cho Lương Thiên Đông về lại.

Lương Thiên Đông khuyên Tạ Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, anh tôi có cách giúp cô được về thành phố. Cô lấy anh ấy đi, không cần đi làm, ở nhà chơi thôi, còn sướng hơn sống ở nông thôn nhiều!”

Tạ Tiểu Ngọc lập tức quay đầu đi lấy Diệp Phúc Sinh, khiến Lương Phù hoàn toàn hết hy vọng.

Lương Thiên Đông lên huyện gọi điện cho Lương Phù, nói Tạ Tiểu Ngọc thà lấy một thằng ngốc chứ nhất quyết không chịu quay về thành phố.

Đầu dây bên kia, Lương Phù bật cười lạnh lẽo: “Cô ta lấy chồng? Dù có c.h.ế.t rồi thì cũng phải là người của tao.”

Lương Thiên Đông khuyên Lương Phù đừng làm loạn.

Đại Hà thôn thuộc huyện Thanh Hà, nơi có trị an tốt nhất, tay của nhà họ Lương chưa vươn đến được đâu.

Lương Thiên Đông cũng muốn về thành phố sớm.

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc đúng là đồ thần kinh, thà gả chồng chứ không chịu quay về.

Cô ta đành nói với Lương Phù: “Anh à, em đã khiến cô ta mất việc dạy học ở trường làng, giờ cô ta phải xuống ruộng làm rồi. Cô ta yếu ớt như vậy, chắc chắn không chịu nổi lao động nặng đâu. Cùng lắm vài tháng là đổi ý thôi, đến lúc đó ly hôn quay về thì dễ sắp xếp hơn. Cô ta lấy một thằng ngốc, em dám đảm bảo lúc ly hôn vẫn còn trong trắng.”

Tên điên như Lương Phù thì chẳng thèm quan tâm chuyện Tạ Tiểu Ngọc đã lấy chồng hay chưa.

Hắn ta nói: dù cho Tạ Tiểu Ngọc có là cái xác chết, thì cũng phải cưới xong rồi chôn vào mộ tổ nhà hắn!

Tạ Tiểu Ngọc đang phát kẹo cưới cho các thanh niên trí thức ở điểm tập kết.

Lương Thiên Đông chạy theo hỏi: “Tạ Tiểu Ngọc, Diệp Phúc Sinh vừa ngốc lại vừa dữ, có ngày phát điên không khéo đánh c.h.ế.t cô đấy. Cô tay chân nhỏ như que tăm, hắn chỉ cần một tay là bóp c.h.ế.t được cô rồi.”

“Lương Thiên Đông, cô nói được lời người tử tế không đó? Trước mặt Phúc Sinh nhà tôi đấy!”

Tạ Tiểu Ngọc tức muốn đánh cô ta.

“Hắn là đồ ngốc mà, có nghe hiểu đâu. Cô nhìn đi, hắn chẳng biết giận, mặt lúc nào cũng đơ ra. Chẳng hiểu cái gì gọi là thích nữa. Anh tôi thích cô như thế, sao cô lại không chịu lấy anh ấy? Cô đúng là nhẫn tâm!”

Tạ Tiểu Ngọc đáp: “Con Đại Hoàng ở đầu thôn cũng thích cô, sao cô không lấy nó đi?”

Mấy thanh niên trí thức về ăn cơm trưa đều bật cười.

Đại Hoàng là con trâu cày của đội sản xuất.

Đúng là vậy – thích nhau là chuyện của hai người.

Tạ Tiểu Ngọc đã từ chối rõ ràng rồi, thế mà nhà họ Lương còn ép cô đến mức phải lấy một kẻ ngốc.

Tạ Tiểu Ngọc bốc một nắm lớn kẹo trái cây đưa cho Lưu Vân.

Lưu Vân là người đến đây sớm hơn mấy năm, rất chăm sóc các cô gái mới.

Phiếu đường của Tạ Tiểu Ngọc cũng là do Lưu Vân dành dụm, không nỡ dùng, đưa cho cô.

Lưu Vân thấy Diệp Phúc Sinh cứ đứng ở cửa, quay lưng lại với trong phòng, trong lòng có chút tiếc thay cho Tạ Tiểu Ngọc.

Nếu không phải vì tên điên nhà họ Lương, thì sao cô lại phải lấy một người ngốc ở nông thôn chứ.

Nhưng đây là lựa chọn của Tiểu Ngọc, Lưu Vân vẫn gửi lời chúc mừng.

“Tối qua chẳng hiểu sao, cứ thấy có thứ gì trơn trơn lướt qua cổ mình.”

Lưu Vân vừa giúp Tạ Tiểu Ngọc thu dọn hành lý, vừa tiện miệng kể.

“Không phải là rắn đấy chứ?”

Mùa hè nhiều côn trùng, trong làng thì một bên giáp núi, một bên giáp sông, rắn nước chui vào phòng cũng không phải chuyện hiếm.

Lưu Vân sợ xanh mặt: “Không đâu không đâu, nếu thật vậy thì phải làm sao, chị thà ra chuồng trâu ngủ còn hơn!”

Tạ Tiểu Ngọc biết Phúc Sinh rất lợi hại, đến tiếng động nhỏ nhất anh cũng nghe thấy.

Cô thu dọn đồ xong, bảo các thanh niên trí thức ra ngoài hết, rồi kéo Phúc Sinh vào: “Phúc Sinh, anh giúp chị Lưu kiểm tra một chút nhé.”

Lương Thiên Đông hừ lạnh khinh thường.

Một thằng ngốc thì làm được gì? Nếu thật có rắn thì chắc cũng không bắt nổi.

Vẫn nên gọi đội trưởng đội sản xuất tới kiểm tra kỹ mới yên tâm.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta ngây người.

Phúc Sinh b.ắ.n hai viên đá lên mái ngói, nghe âm thanh phản hồi để xác định.

Đến viên thứ ba, anh b.ắ.n trúng một con rắn nước dài hơn một thước, làm nó rơi xuống, mấy cô thanh niên trí thức đứng gần đó hét ầm cả lên.

Tạ Tiểu Ngọc cũng sợ c.h.ế.t khiếp: “A” một tiếng nhảy vọt lên, tay chân bám hết lên người Phúc Sinh.

“Phúc Sinh, còn nữa không?”

“Hết rồi. Bất tỉnh.”

Phúc Sinh chỉ nói mấy chữ, rồi gỡ Tạ Tiểu Ngọc khỏi người mình, lùi ra sau một bước.

Tạ Tiểu Ngọc cười thầm.

Quên mất là Phúc Sinh không thích bị người khác đụng chạm.

Cô biết rõ – Phúc Sinh đợi đến khi con rắn bò đến đúng phía trên giường Lương Thiên Đông mới ra tay.

Lực đánh khống chế cực kỳ chuẩn xác – chắc chỉ lát nữa thôi, con rắn sẽ tỉnh lại.

Ai bảo Phúc Sinh là đồ ngốc chứ?

Anh rõ ràng là đang giúp cô trút giận đấy!
 
Back
Top Bottom