Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 170


Ngoài cửa, bộ trưởng Diêu và vợ ông ta còn chưa lấy lại tinh thần, Trần Huy đã chạy tới nhỏ giọng giải thích: “Đó là vợ của thủ trưởng Quý.”

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ra con trai mình dẫm phải mìn, vội vàng chạy lên lôi kéo con trai và nhỏ giọng mắng anh ta: “Triều Chi, con làm gì vậy? Mau xin lỗi chú Quý của con và thím nhỏ đi.”

Lời mẹ Diêu nói lập tức làm bầu không khí trở nên đông lạnh.

Khương Tuệ Ninh ngơ ngác: … Thím nhỏ?

Diêu Triều Chi không thể tin được: … Không phải giới thiệu người cho tôi sao?

Quý Thần Nham lạnh lùng: … Ai là chú của anh ta!!

Trần Huy thấy trong phòng quá nóng, vội lui hai ra bước đứng ở bên cửa.

“Nếu tới bộ đội của tôi thì không cần xưng hô như trước kia, gọi giống mọi người là được. Quân đội chính là quân đội, đừng lôi mấy thứ bên ngoài vào.”

Giọng điệu của Quý Thần Nham vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mà dù là ai cũng đều có thể nhìn ra anh đang rất tức giận.

Tất nhiên Diêu Triều Chi cũng biết, anh ta giơ tay làm quân lễ, kêu lên một tiếng: “Thủ trưởng.”

Đương nhiên anh ta biết Quý Thần Nham, từ nhỏ anh đã là thần thoại trong khu người nhà, nhưng thật sự không ngờ cô gái trước mặt lại là vợ anh.

Cho nên anh ta đã bỏ đi sự phớt lờ đối với Khương Tuệ Ninh, mẹ Diêu thấy sắc mặt của Quý Thần Nham lại chuẩn bị thay đổi, vội vàng nói: “Mau xin lỗi thím nhỏ đi, không biết lớn nhỏ gì cả.”

Lúc này Khương Tuệ Ninh cũng giả vờ giả vịt, học theo dáng vẻ của Quý Thần Nham: “Ôi chao, ở quân đội thì cũng đừng mang theo mấy thứ bên ngoài vào, gọi tôi là đồng chí Khương giống thư ký Trần là được!”

Nói xong, cô còn cười hiền từ như dáng vẻ của một người trưởng bối nhìn về người vừa gọi cô là cô nhóc.

“Đồng chí Khương, tôi xin lỗi chuyện vừa rồi.” Diêu Triều Chi khẽ nghiêng đầu một chút, nhìn thấy mẹ mình đang không ngừng nháy mắt ra hiệu cho mình, anh ta cắn răng lên tiếng.

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng vừa lòng. Hừ, ai bảo anh khinh thường người khác, vốn dĩ cô còn đang muốn cáo trạng, lúc này không cần nữa, đã bị bắt rồi đúng không?

Cô không ngờ mình lại có vai vế cao đến như vậy, thật sảng khoái!!

Lão Tô không ngờ Khương Tuệ Ninh là vợ của thủ trưởng Quý. Trời ạ, anh ta thế mà lại để cho vợ thủ trưởng làm việc cho anh ta lâu như vậy.

Mặt khác, mấy người đến hỗ trợ vừa nghe cô gái xinh đẹp này thế mà lại là vợ của thủ trưởng nhà mình, tất cả đều lặng lẽ mặc quần áo vào nghiêm chỉnh, đi đến một bên và yên lặng đứng im.

“Sao lại chạy đến bên này?” Quý Thần Nham nhìn người bên cạnh, áo khoác đã cởi ra, chỉ mặc một cái áo len cao cổ màu đỏ rực, áo len tương đối dán vào người, thể hiện ra dáng người tuyệt đẹp của cô.

Gương mặt nhỏ bị nhiệt độ của nhà ấm làm đỏ ửng, giống như trái cây chín mọng tươi ngon ướt át.

Anh yên lặng bình tĩnh mặc áo khoác vào giúp cô.

“Em ở bên này trồng rau.” Bởi vì trên tay còn dính nước, cho nên cô vẫn luôn giơ hai cánh tay trắng nõn lên.

Quý Thần Nham lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau khô nước trên tay cô, sau đó nắm ở trong lòng bàn tay: “Lạnh như vậy? Nếu bị cảm thì phải làm sao bây giờ?”

Lão Tô vội vàng chạy lên nói: “Thủ trưởng Quý, là tôi bảo đồng chí Khương dạy tôi trồng rau.” Nói xong anh ta lại vội vàng khen ngợi Khương Tuệ Ninh trên trời dưới đất một lần, những kỹ thuật trồng rau tiên tiến mới vừa rồi, cái gì mà bộ rễ mạnh yếu, như thế nào phân phối, thật sự muốn khen người thành một đóa hoa.

Khương Tuệ Ninh nghe mà ngại ngùng.

Còn những người khác trong phòng lại nhìn Khương Tuệ Ninh với ánh mắt khác, vốn dĩ Diêu Triều Chi đang quay mặt về nơi khác, kết quả nghe lão Tôi nói như vậy cũng không nhịn được mà nhìn Khương Tuệ Ninh một cái. Cô ấy thật sự lợi hại như vậy sao?

Còn mẹ Diêu thì càng nhìn càng thấy thích Khương Tuệ Ninh, chẳng trách Quý Thần Nham sẽ thích cô, thật là đã đẹp lại còn tài giỏi, trông dáng vẻ của cô cũng là dễ sinh nở, Quý Thần Nham này thật sự biết chọn vợ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 171


Suy nghĩ xong bà ấy lại liếc mắt nhìn con trai nhà mình một cái, khi nào nó mới có thể làm bà ấy yên tâm đây.

Quý Thần Nham lại rất bình tĩnh, chỉ là khi nhìn thấy người khác khen Khương Tuệ Ninh, ánh mắt của anh cũng mềm mại hơn rất nhiều.

Anh cũng không ngờ cô vợ nhỏ của mình lại biết được nhiều như vậy, nhưng mà cô vẫn luôn rất thông minh, nên anh cũng cảm thấy không có gì kỳ lạ.

Thời gian không còn sớm, anh phải dẫn người về nhà, lão Tô cũng không dám ở quá lâu, nhưng mà Khương Tuệ Ninh quyết định sáng mai lại đến đây dạy ông anh lão Tô trồng rau.

Lão Tô không dám đồng ý, vẫn là Khương Tuệ Ninh kéo cánh tay của Quý Thần Nham hỏi: “Sáng mai em lại đây được không?”

“Được, buổi sáng ngày mai anh không có việc gì, anh lại đây cùng em.”

Có Quý Thần Nham gật đầu, lão Tô rất vui vẻ.

Nhanh nhẹ chạy tới thân thiện tiễn người ra đến cửa.

Diêu Triều Chi nhìn người rời đi, theo bản năng nhíu mày lại.

Lúc này mẹ Diêu mới nhớ đến chuyện ngày hôm nay: “Triều Chi, cô gái kia sức khỏe quá kém, hôm nay mẹ cũng không dám đưa cô ấy lên núi, hay là ngày mai con theo mẹ đi gặp thử đi, người ta là con gái, lại ở xa đến đây một chuyến…”

“Con đã nói là không thích loại nũng nịu yếu ớt này, ba mẹ mau đưa người ta rời đi.” Nói xong anh ta vung tay rời khỏi nhà ấm.

“Vậy con thích kiểu gì?” Mẹ Diêu thật sự đã rất nhọc lòng, hỏi thì anh ta không nói, còn mình tìm thì anh lại không thích.

Diêu Triều Chi đi ra ngoài vừa lúc nhìn thấy Quý Thần Nham dẫn theo Khương Tuệ Ninh đi ở phía trước, cô đi đường giống như một con thỏ, xiêu vẹo đi trên nền tuyết, Quý Thần Nham vươn tay ra kéo người ôm vào trong lòng ngực, như là nửa ôm cô đi vậy, Quý Thần Nham đối xử tốt với một người từ lúc nào vậy?

Mình thích kiểu gì? Có lẽ cũng là hoạt bát một chút, tốt nhất là cười rộ lên đẹp một chút.

Sau khi trở lại nơi nghỉ ngơi, bữa tối của hai người cũng được thư ký Trần đưa tới, vô cùng đơn giản, cũng thật sự có một đĩa măng tây xào.

Khương Tuệ Ninh kể chuyện nhà ăn đi hái măng tây lúc chiều cho anh nghe, Quý Thần Nham nhìn đồ ăn trong chén: “Anh sẽ bảo thư ký Trần nhắc nhở bọn họ, không cần đối xử đặc biệt với anh.”

“Thật ra trong tình huống có đồ ăn thì đặc biệt thêm món ăn cũng được, nhưng mà hôm nay mấy cây rau này đều chưa lớn lên, rất đáng tiếc.” Khương Tuệ Ninh đã ăn xong rồi, cô chống cằm nhìn anh và nói: “Nhưng mà bọn họ cũng là thật lòng sùng kính anh, cho nên mới làm như vậy.”

“Quý Thần Nham, em phát hiện anh rất tốt đó, hình như bọn họ đều rất thích anh.”

“Tuệ Tuệ thì sao?” Quý Thần Nham ăn cơm xong, thu dọn chén đũa của hai người chén đưa đến bồn rửa tay bên kia, mở nước ấm và tự động rửa chén.

“Em làm sao?” Khương Tuệ Ninh đi theo anh, không ngờ anh còn biết rửa chén.

“Thích anh không?”

Lúc anh hỏi chuyện, anh cố ý nghiêng đầu nhìn cô, giữa hai người chỉ còn lại tiếng nước ào ào.

Khương Tuệ Ninh chỉ cảm thấy đầu quả tim run lên, cô vội cúi thấp đầu, cố ý hỏi anh: “Anh còn biết rửa chén à?”

Quý Thần Nham thấy cô không nói lời nào, cũng không truy hỏi: “Anh còn biết rất nhiều thứ, Tuệ Tuệ, em có thể từ từ tìm hiểu.”

Khương Tuệ Ninh hỏi bản thân, cô thích Quý Thần Nham sao? Chắc chắn là thích, nhưng cái thích này là bao nhiêu thì cô không biết.

Thật ra vừa rồi cô do dự một chút là đang suy nghĩ câu trả lời, nhưng mà nhìn anh cúi đầu rửa chén, cô cũng không nói gì, cảm thấy có chút ngại ngùng, hơn nữa hình như anh cũng chưa nói thích cô.

Sau khi rửa mặt xong và trở lại phòng, Khương Tuệ Ninh lập tức lăn đến trên giường. Đây là lần đầu tiên cô ngủ giường đất, cảm giác rất thoải mái, toàn bộ giường đều ấm áp dễ chịu.

Quý Thần Nham cầm thuốc đi vào nhìn người nằm trên giường, hai chân quơ tới quơ lui giữa không trung, bởi vì cô xuyên váy ngủ, bên trên đùi trống rỗng không có vật gì, thậm chí góc váy biên đã lăn đến bên đùi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 172


Dưới ánh đèn ở trong nhà, làn da tr*n tr** của cô phảng phất tỏa ra ánh sáng trắng và sáng chói như ngọc, da thịt mềm mại như kem, ngón chân nhỏ xinh hơi cuộn lại, như là một món ăn xinh đẹp.

Cuốn cổ anh có chút ngứa, anh khẽ ho một tiếng rồi đi đến ngồi xuống bên mép giường, giả vờ bình tĩnh nói: “Nằm xuống trước, anh bôi thuốc cho em”

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến chuyện anh nói bôi thuốc lúc trước khi ra cửa, lỗ tai nóng bừng lên, lập tức rụt trở về, đỏ mặt lắc đầu lia lịa: “Không cần, không cần, em không đau.”

“Không đau?” Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ kia của cô, khẽ cười một tiếng, giọng nói dịu dàng ấm áp như mang theo cổ: “Để anh kiểm tra xem.” Dứt lời, tay của anh đã dọc theo bắp đùi thon mềm của cô chạy lên phía trên, sau đó dừng lại ở nơi nào đó, như là đang chờ cô đáp lại.

Khương Tuệ Ninh cảm nhận nơi anh v**t v* có chút tê dại, khẽ cắn môi đỏ mặt che váy ngủ lại, không cho anh chuyển động.

“Không bôi thuốc thì phải cho anh kiểm tra, nếu không vẫn luôn đau thì phải làm sao bây giờ? Không phải ngày mai em còn muốn đi trồng rau sao? Đau thì đi như thế nào?”

Quý Thần Nham còn đang nhỏ giọng dụ dỗ cô, như thể anh đang nghiêm túc khuyên nhủ cô.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy chắc chắn anh đã hạ cổ cô, nếu không thì sao anh vừa khuyên bảo như vậy là cô thật sự nằm xuống.

Ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt của người đàn ông ngược sáng, ánh mắt đen tối nhìn không thấu, ánh mắt chậm rãi dừng lại cùng một chỗ với ngón tay.

Độ ấm xẹt qua lòng bàn tay, Khương Tuệ Ninh vừa thẹn vừa hồi hộp, cắn chặt môi nhưng lại vì cảm giác ấm áp nên không cẩn thận phát ra âm thanh từ khóe miệng.

Bởi vì nhiệt độ trên giường khiến da thịt trắng như sứ của cô ửng hồng nhàn nhạt.

Quý Thần Nham cắn răng, không nhìn dáng vẻ của cô, cuối cùng cũng thu tay lại trước khi sụp đổ một giây.

Chờ khi anh rửa tay xong đi ra thì Khương Tuệ Ninh đã dùng chăn bọc hết cả người mình, giữa tấm chăn có một khối nhô lên, nhìn không thấy đầu, nhưng lại lộ ra hai chân, trông càng trắng hơn trên nền drap trải giường màu xanh quân đội.

Anh chỉnh trang cho mình xong, khôi phục dáng vẻ sạch sẽ.

Anh đi tới vươn tay nhéo chân cô, không lạnh chút nào, nhưng vẫn kéo chăn phủ kín lên cho cô.

Hình như Khương Tuệ Ninh cũng tỉnh táo lại sau cơn xấu hổ, ló đầu ra, cuối cùng cũng hít được không khí mới mẻ, nhịn không được hít sâu hai hơi.

Người đàn ông giương mắt thì nhìn thấy b* ng*c phập phồng của cô, không biết đã c** ** l*t từ khi nào, váy ngủ mỏng manh không che được dáng người xinh đẹp của cô, nhưng ánh mắt anh chỉ dừng lại một giây rồi chuyển sang gương mặt cô.

Trùm chăn một lúc lâu nên mặt cô nghẹn đỏ bừng, trên trán ứa ra một lớp mồ hôi mịn mỏng, vài sợi tóc còn dán vào trán.

Quý Thần Nham vươn tay sửa tóc dán trên trán cô lại.

“Uống nước không?”

Thấy cô vô ý thức l**m môi hơn hai lần, Quý Thần Nham cảm thấy có lẽ nhiệt độ trên giường hơi cao thì phải.

Khương Tuệ Ninh gật đầu, sau đó nhìn thấy Quý Thần Nham đứng dậy đi rót nước cho mình.

Nước sôi đã nguội bớt thành nước ấm, không bị lạnh nhưng cũng không nóng, uống vào vừa miệng.

Cô nhận lấy rồi uống hết nửa ly, một nửa còn lại thì tất nhiên cũng bị Quý Thần Nham uống hết.

Lúc anh ngửa đầu uống nước thì yết hầu hiện lên rất rõ, nhích lên nhích xuống, Khương Tuệ Ninh nhìn ngây người, anh cũng đẹp ghê chứ.

Đến yết hầu cũng đẹp hơn người ta nữa.

Quý Thần Nham để ly nước xuống thì nhìn thấy người nửa quỳ trên giường đang nhìn chằm chằm vào mình, đã quyết định đêm nay sẽ không động vào cô nhưng ánh mắt này của cô, khiến lòng ai cũng phải rối bời, anh đưa tay xoa huyệt thái dương, không biết nên làm sao để nhắc nhở cô rằng đừng nhìn anh như thế, anh là đàn ông.

“Nhìn chằm chằm vào tôi mãi làm gì?”

Khương Tuệ Ninh sực tỉnh, làm ra vẻ không đứng đắn,”Bởi vì anh đẹp trai chứ sao.”

Quý Thần Nham nhìn chăm chú vào người trước mắt, im lặng một lúc rồi mới nói: “Nông cạn.”

Hả?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 173


Khương Tuệ Ninh cảm giác hình như người trước mắt đang hơi giận dỗi thì phải, mặt dù vẻ mặt không thay đổi nhưng trong ánh mắt mang theo chút gì đó không giống ngày thường, không phải lạnh lùng, chỉ là giống như có hơi không vui, nhưng lời này của cô cũng xem như đang khen mà.

Từ khi nào mà khen người ta đẹp sẽ khiến người ta thấy khó chịu thế?

Khương Tuệ Ninh hơi chu môi, đàn ông lớn tuổi không hiểu hài hước là gì.

Quý Thần Nham trầm mặc xoay người đi cất ly, Khương Tuệ Ninh nhìn theo bóng anh rồi nghi ngờ không biết có phải mình làm sai cái gì rồi không, nhưng cô lại không biết mình sai ở đâu, thế là nhịn không được trách móc một câu,”Mấy người lớn tuổi như anh đều nói chuyện nghiêm túc như thế sao?”

Không đúng, rõ ràng mấy lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng tối hôm qua là do anh nói mà.

Lớn tuổi? Quý Thần Nham bắt chính xác được cụm từ anh không muốn nghe thấy nhất.

Dù ai nói anh tuổi lớn, anh cũng có thể khinh thường ngó lơ đi, nhưng Tuệ Tuệ nhà anh lại nói anh lớn tuổi?

Nhưng đây cũng là sự thật, anh lớn hơn Khương Tuệ Ninh mười mấy tuổi…

Cũng vì đây là sự thật, nên Quý Thần Nham mới cảm thấy khó chấp nhận nổi.

Khương Tuệ Ninh nhìn người quay đầu lại đi thẳng tới đây, không tức giận, nhưng khí áp quanh người lại bộc ra một cảm xúc khác.

“Tôi lớn tuổi?” Quý Thần Nham ngồi xuống cạnh Khương Tuệ Ninh, ánh mắt tối tăm, lặp lại hai lần bên tai cô: “Tuệ Tuệ cảm thấy tôi lớn tuổi à?”

Ngụ ý là Tuệ Tuệ em chê anh lớn tuổi sao?

Đương nhiên Khương Tuệ Ninh hoàn toàn không nghe ra ngụ ý của anh, chỉ cảm thấy sao hôm nay anh già này tích cực dữ thế?

Cô cũng đâu nói là không thích lớn tuổi, mà ngược lại Khương Tuệ Ninh luôn rất thích người lớn tuổi hơn, hồi trước lúc lướt video xem, ngày nào cô cũng bị những nam thần tuýp ông chú quyến rũ đến nỗi gục ngã, thế nên dù người theo đuổi cô xếp thành hàng dài nhưng cô vẫn độc thân như cũ, bởi vì bên cạnh chẳng có ai thuộc gu ông chú của cô.

Không ngờ xuyên vào truyện lại để cô nhặt được của hời quá lớn.

Quý Thần Nham thấy cô không trả lời nên tự cho đó là suy nghĩ của cô, thế là trực tiếp kéo người tới, dùng môi đè lên.

Cứ như bây giờ anh chỉ có cách này để thu hút người trong lòng thôi.

Không không để ý nó có nông cạn hay không, có tác dụng là được.

Khương Tuệ Ninh cảm nhận được hơi thở của người đàn ông dồn dập hơn, xương hàm dưới sắc sảo không ngừng cọ vào vành tai và chóp mũi của cô…

Thậm chí không ngại vươn tay nắm tay cô đặt lên thắt lưng phần bụng của anh v**t v* từng chút, còn ấn tay cô đi xuống từ từ.

Bên tai là tiếng thở của anh, cả người dán vào cơ bắp cứng rắn như thiết của anh.

Khương Tuệ Ninh bị vây quanh bởi hơi thở giống đực vừa tươi mới vừa nồng đậm của anh, bây giờ người đàn ông ngày thường mặc quần áo nghiêm chỉnh, khí chất sạch sẽ lạnh nhạt ấy đang mất khống chế, người đàn ông như vậy, một khi bị nhiễm d*c v*ng đúng là muốn mạng người ta.

Theo hành động của anh, gương mặt cô dần ửng hồng, nhịp tim cũng nhanh hơn, môi hơi nhếch, nhưng chờ một lúc lâu mà người đàn ông này vẫn không tiếp tục bước kế tiếp.

Khương Tuệ Ninh không khỏi mơ màng, đêm nay Quý Thần Nham làm sao vậy?

Đột nhiên giống như bị nhập vậy, cố gắng hết sức dùng cơ thể quyến rũ cô, nhưng cuối cùng lại không có hành động tiến thêm một bước.

“Chú Quý, chú muốn làm gì thế?” Cô nghịch ngợm kêu anh là chú.

Bởi vì trong đầu Khương Tuệ Ninh nhảy ra một suy nghĩ không thích hợp lắm, chẳng lẽ thân thể Quý Thần Nham thật sự không được à, vì tối hôm qua quá mãnh liệt nên hôm nay không được nữa?

Cô đã nói trước cô đi nghe hội thảo của bác sĩ nhiều thế, ai cũng nói người lớn tuổi không thể có h*m m**n quá nặng được, dù sao tuổi cũng lớn rồi, nên tiết chế lại một chút.

Xem đi, quả nhiên chỉ có trâu cày mệt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 174


Khương Tuệ Ninh có loại cảm giác như mình vẫn là vương giả, đang tính mở miệng khuyên bảo an ủi người đàn ông trung niên cơ thể không đủ ưu tú này một phen.

Kết quả lại cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, người đàn ông ôm cô lên, không phải kiểu ôm công chúa mà là kiểu ôm như chuột túi, một tay n*ng m*ng cô, một tay đỡ eo cô.

Cách ôm này mang lại cảm giác vô cùng bất an, khiến Khương Tuệ Ninh sợ tới mức nhanh chóng đưa tay ôm cổ anh, hai đùi bám chặt vào eo anh.

Quý Thần Nham ôm cô, đặt mạnh cô lên tường, anh dùng một bàn tay che mặt tường phía sau để cô không phải tiếp xúc trực tiếp với mặt tường, một tay khác thì buông cô ra, đưa lên bóp cằm cô để cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô: “Vừa rồi gọi tôi là gì?”

Chú Quý? Lớn tuổi?

Nói thật trong những từ này thì không có từ nào là Quý Thần Nham thích nghe.

Hôm nay anh đã nghe thấy quá nhiều lần, với người khác thì anh có rất nhiều cách để trừng phạt, nhưng với Khương Tuệ Ninh thì anh chỉ có một cách thôi.

Anh không ôm khiến Khương Tuệ Ninh cảm thấy không an toàn, hai tay không dám thả lỏng chút nào, hai chân chỉ hận không thể buộc luôn lên người anh.

“Em sai rồi… Em sai rồi Quý Thần Nham!”

Tốc độ nhân sai xin lỗi của Khương Tuệ Ninh có thể so với hỏa tiễn, không mang theo tí do dự nào.

“Sao chỗ nào?”

Quý Thần Nham mượn cơ hội tắt đèn, thuận thế đặt người lên giường, vốn dĩ không tính để cô nằm lên giường, nhưng thấy cô sợ quá nên mới làm thế.

Chỉ là không chờ cô phản ứng đã dùng một tay nằm hai cánh tay nhỏ nhắn của cô đè l*n đ*nh đầu, không cho cô cơ hội dùng tay cọ vào mình.

Đôi chân mạnh mẽ có lực không cần dùng bao nhiêu sức đã giam được người dưới thân, nương theo ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào người đang luôn miệng nói xin lỗi, dường như nhất quyết muốn nghe những lời kiểm điểm sâu sắc của cô.

“Hu… Chỗ nào em… Cũng sai hết!!” Khương Tuệ Ninh vừa mở miệng là trích theo lời nói của mấy gã cặn bã.

Không phải cô muốn trích lời nói của đám đàn ông cặn bã, mà thật sự là người phía trên không cho cô có cơ hội được kiểm điểm nghiêm túc.

Bây giờ trên người cô đang mặc một cái váy ngủ, trải qua một loạt động tác vừa rồi đã cuốn hết lên eo.

Điều này cũng tiện cho người nào đó, thậm chí anh không cần làm quá nhiều chuẩn bị cũng có thể bắt lấy toàn bộ suy nghĩ của cô.

Anh… Khiến cô hoàn toàn không thể nào tự hỏi được, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, âm thanh trong cổ họng như đang phát độc, mở miệng là nói không thành câu, tiếng không thành chữ.

Cả người như bị một mồi lửa thiêu đốt, từ từ lan rộng ra, toàn thân như có đốm lửa còn để lại, nóng đến nỗi khiến cả người cô bủn rủn.

Sự nhiệt tình của anh như tuyết lở đất nứt.

Nhưng là mưa to cuốn trôi đất đá, cô là người nằm giữa dòng nước lũ, bị cuốn đến đối đầu choáng mắt hoa.

“Quý Thần Nham… Em sai thật rồi!! Không nên kêu anh là chú, không nên nói anh lớn tuổi…”

Khương Tuệ Ninh bị ép nóng nảy nên vào lúc này gọi thẳng luôn tên anh, cũng mặc kệ những chuyện khác, chỉ muốn anh nhanh chóng buông tha cho mình đi.

Nhưng bây giờ Quý Thần Nham là cây cung đã kéo căng, sao có thể kêu tha là tha cho được, đến dịu dàng cũng không có.

“Là anh lớn tuổi.”

Quý Thần Nham gần như nói những từ này qua kẽ răng, mang theo cảm xúc dữ tợn.

Trong ý thức mơ hồ, Khương Tuệ Ninh nghe thấy được giọng nói cố ý đè thấp của anh, trong giọng nói lạnh nhạt xen lẫn nguy hiểm vẫn là sự dịu dàng.

Hai mắt Khương Tuệ Ninh đẫm lệ, cô đã hiểu là không thể nói đàn ông lớn tuổi được, lời này như đang gián tiếp nói anh không được vậy.

Giờ phút này cô cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nghĩ rằng cần phải nịnh nọt thêm lần cuối trước khi mất đi ý thức, cô không muốn kéo dài tới sáng giống như đêm qua đâu, eo cô sắp gãy mất rồi.

“Không không không… Anh là càng già càng dẻo dai!”

Ôi không, không ngờ lúc đầu óc không tỉnh táo, thay vì vuốt mông ngựa thì vỗ vào vó ngựa rồi.

Quý Thần Nham không muốn nghe cô nói chuyện nữa, trực tiếp cúi đầu cắn lên môi cô, ngăn cản tất cả những lời cô định nói.

Khương Tuệ Ninh hối hận quá, cô nói cái từ kia làm gì chứ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 175


Hai tiếng sau…

Quý Thần Nham nhìn người gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mờ mịt, dáng vẻ không khác gì tối hôm qua lắm.

Cúi người hôn lên trán cô, anh lại quay về làm Quý Thần Nham dịu dàng, lịch lãm.

Còn Khương Tuệ Ninh thì mệt muốn chết, dáng vẻ hơi cau mày, muốn khóc nhưng khóc không được, nước mắt lập tức chảy ra từ đôi mắt chứa đầy nước, khiến đuôi mắt cô hiện lên màu đỏ nhạt.

Quý Thần Nham quá yêu dáng vẻ này của cô, thậm chí đến tiếng kêu chú của cô cũng không thấy chói tai.

Nhưng Khương Tuệ Ninh cảm thấy đủ rồi, cô đã thầm cảnh cáo bản thân, sau này nhất quyết không thể nói từ già ra trước mặt Quý Thần Nham…

Ngày hôm sau trong lòng Khương Tuệ Ninh còn muốn trồng rau nên tám giờ đã dậy.

Kết quả sau khi tỉnh lại thì trong phòng đã không còn bóng dáng của Quý Thần Nham, nhưng mà quần áo của cô đều đã được đặt ở mép giường, xếp gọn gàng ngay ngắn, nội y ren màu đen bắt mắt được đè giữa áo lông của cô.

Trong đầu Khương Tuệ Ninh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, theo lý thuyết thì loại nội y này của cô vốn chưa có ở thời đại này mà, vì sao mỗi lần Quý Thần Nham thấy lại không thấy kỳ lạ?

Sau đó lại nghĩ lại, có lẽ anh cũng chưa từng thấy nội y của phụ nữ, thế nên anh mới nghĩ của ai cũng là như thế.

Nghĩ như vậy Khương Tuệ Ninh không lo lắng nữa, nghênh ngang mặc vào.

Chờ cô mặc quần áo chỉnh tề xong đi ra phòng khách thì cửa phòng cũng mở.

Quý Thần Nham đi vào rồi đặt hộp cơm trong tay xuống bàn nhỏ trước sô pha, vươn tay cởi áo khoác quân đội, sau đó tiện tay treo nó lên giá áo bằng gỗ bên cạnh sô pha.

Trải qua sự gột rửa của cơn tuyết, gương mặt anh sáng sủa nam tính, lúc nhìn thấy Khương Tuệ Ninh thì dưới đáy mắt lập tức dâng lên ý cười ấm áp, anh bước tơi dịu dàng kéo người vào trong lòng,”Tuệ Tuệ, chào buổi sáng, đói bụng rồi đúng không, đã mua bữa sáng về cho em rồi.”

Anh lại nhã nhặn lịch sự, không còn sự điên cuồng như tối qua, Khương Tuệ Ninh không hiểu tại sao lại có người lúc mặc quần áo và c** q**n áo là hai loại trạng thái hoàn toàn khác nhau như thế, cô nghiến răng với anh.

Quý Thần Nham bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười, trực tiếp cúi người hôn cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: “Tuệ Tuệ, còn muốn à?”

Khương Tuệ Ninh mặt đỏ tai hồng vì lời nói xấu hổ của anh, cô biết mình không phải đối thủ của người văn nhã bại hoại như Quý Thần Nham, bây giờ đang ở trên địa bàn của anh, chờ về đến nhà cô, cô lại xử lý anh sau.

Có suy nghĩ này, Khương Tuệ Ninh cũng không so đo với anh nữa, ngồi xuống ăn cơm.

“Sao hôm nay không phải thư ký Trần tới đưa cơm?”

Khương Tuệ Ninh cắn một ngụm bánh bao mới sực nhớ chuyện Quý Thần Nham lại tự đi lấy cơm.

Trước kia thư ký Trần như xuất hiện mọi lúc mọi nơi.

Quý Thần Nham xoay người bước vào phòng ngủ bắt đầu sửa sang lại giường,”Thư ký Trần có việc.”

Mà thư ký Trần bị nói là bận việc lại đang ăn sáng ở căn tin, hắn cảm thấy có lẽ gần đây mình bị thất sủng rồi, vốn dĩ chuyện lấy bữa sáng cho lãnh đạo và đồng chí Khương là việc của hắn, thế mà hắn còn chưa kịp lấy thức ăn xong thì đã thấy lãnh đạo đội tuyết tới đây.

Lãnh đạo tự mình đến lấy cơm!!

Chẳng lẽ hôm nay hắn dậy muộn à? Trần Huy nhịn không được nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian còn sớm hơn trước kia một chút mà.

Làm thư ký, Trần Huy đã quen với việc chăm sóc sinh hoạt của lãnh đạo về mọi mặt, đột nhiên trong một chớp mắt hắn lại có cảm giác như mình không được cần nữa, khiến hắn cảm thấy hơi sợ hãi.

“Hôm nay lãnh đạo có chuyện gì sao?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 176


Quý Thần Nham nhìn thoáng qua thấy được sự kinh ngạc trong mắt Trần Huy, anh nhàn nhạt nói: “Không sao, cậu ăn cơm trước đi, sau này buổi sáng không cần phải đưa cơm cho tôi nữa, để tôi tự mình nấu.”

Nơi này cũng không được tốt như ở nhà, diện tích cũng không lớn, đôi khi Khương Tuệ Ninh có chút l* m*ng hấp tấp, anh cũng không nghĩ đến chuyện trừ anh ra có bất kỳ ai có thể nhìn thấy bộ dạng lúc mới tỉnh dậy của cô.

Cho nên vẫn nên để anh tự dậy nấu cơm là được.

“Được, vậy muộn một chút tôi đến giúp lãnh đạo dọn dẹp phòng.” Nếu mang cơm không cần thì hẳn vẫn phải đến nhà thu dọn đi.

Quý Thần Nham không chút suy nghĩ liền cự tuyệt luôn,”Về sau, phòng của tôi, tôi sẽ tự mình dọn dẹp, không cần cậu phải làm, cũng đừng cho những đồng chí hậu cần làm nữa.”

Chiếc giường đã từng được Khương Tuệ Ninh ngủ, anh cũng không muốn cho người khác chạm vào.

Mãi đến khi lãnh đạo rời đi, Trần Huy cũng chưa hiểu chuyện này là sao, hắn làm không tốt ở chỗ nào, hay là lãnh đạo muốn có ý đổi thư ký?

Chẳng lẽ bởi vì chuyện lần trước từ Bắc Kinh trở về?

Khó trách trong khoảng thời gian trước nghe Trương Hạ nói lãnh đạo đang muốn tìm người trong bộ, tính là bổ sung vào vị trí thư ký đang bị thiếu.

“Bí thư Trần, không quen ăn đồ ăn ở đây sao?”

“Tham mưu Thẩm, khi nào cũng đã học được cách nói châm biếm này rồi.”

Trần Huy trợn trắng mắt liếc nhìn Thẩm Ngu, hai người là bạn học cùng lớp, nên thật ra khi nói cũng không quá câu nệ, nói chuyện cũng khá là thoải mái.

“Cậu làm sao vậy?” Thẩm Ngu đem hộp cơm đặt xuống, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua người bạn cũ, người đang tỏ ra một bộ mặt sợ hãi cùng buồn bã.

Mấy người cùng lớp chơi thân với nhau như bọn họ hầu hết đều là làm ở Tam Bộ, và Trần Huy đang là người có vị trí tốt nhất, lúc mới vào thì đã được thủ trưởng Quý tuyển chọn làm người ở bên cạnh, mấy năm nay cũng lên thẳng đến chức thư ký, lại nói tiếp, ai mà không hâm mộ hắn, vậy mà hôm nay, cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bộ dạng ủ rũ này của người bạn học.

Nên nhịn không được có chút tò mò.

Trần Huy thở dài,”Không có gì, cảm giác sắp tới có khả năng tôi sẽ bị chuyển đi khỏi bộ phận thư ký.”

“Thăng chức sao?”

Thẩm Ngu đang mở nắp thì dừng lại một chút, rồi nhìn chằm chằm vào người bạn học đằng trước,”Thăng chức mà không mời mấy người bạn học chúng tôi đi uống rượu mừng.”

Trần Huy cười khổ, thăng chức? Không ngã xuống dưới là tốt rồi.

Nhưng mà chuyện này hắn cũng sẽ không nói cho Thẩm Ngu biết, miễn cho anh ta lại cười nhạo mình.

“Cậu làm sao vậy? Mới vừa từ lớp huấn luyện ban đêm về à? Sao mà người nhiều tuyết vậy?” Hắn nhớ rõ lãnh đạo đã nói là do thời tiết khắc nghiệt nên đã hủy bỏ lớp huấn luyện vào ban đêm mà.

Nói đến chuyện này, Thẩm Ngu “Bang” một tiếng, đem đôi đũa buông, rồi móc một ngón tay về phía Trần Huy, thấy Trần Huy đưa lỗ tai lại gần thì mới nhỏ giọng nói: “Cùng bộ trưởng Diêu đi tìm con trai ông ta đi.”

“Sao lại như vậy?”

“Rạng sáng bộ trưởng Diêu nói không nhìn thấy Diêu Triều Chi đâu, gần đây anh ta bởi vì chuyện người nhà thúc giục kết hôn cho nên có chút kháng cự, vì sợ anh ta đi ra khỏi đơn vị mà không xin phép, mà ở quân đội thì đây cũng là điều tối kỵ, lại vừa lúc thủ trưởng Quý cũng ở đây, nên bộ trưởng Diêu muốn tìm tôi nhờ tôi hỗ trợ, mà tôi cũng không muốn kinh động đến nhiều người, do đó mới đi theo bộ trưởng Diêu tìm người trước.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 177


Trong chuyện công việc Trần Huy vẫn luôn nghiêm túc, nghe Thẩm Ngu nói như vậy, thì lập tức trầm giọng nói: “Các người còn không hiểu quy định của quân đội sao, chuyện này sao có thể giấu được?”

Thẩm Ngu cũng biết là Trần Huy sẽ tức giận, vội nói “Yên tâm, cậu đừng có nổi nóng, vốn dĩ tôi định tính là đi tìm ở quanh doanh trại trước, nếu thật sự sẽ phải ra ngoài tìm, thì chuyện này cũng không dám giấu giếm mà lập tức báo cáo, kết quả đúng là tìm được ở trong doanh trại, nhưng mà cậu có đoán được Diêu Triều Chi đang làm gì không?”

“Đang làm gì?”

“Ở nhà kính của lão Tô bên kia, không chỉ giúp lão Tô sửa lại cửa của nhà kính mà còn đóng hộ anh ấy một chiếc giá bằng gỗ ở trong phòng, sáng sớm lão Tô đến nhìn thấy thì cảm động đến mức rơi hết cả nước mắt, nước mũi ra, cậu nói xem, Diêu Triều Chi có phải là đang bị người trong nhà bức đến phát điên rồi không?” Thật ra Thẩm Ngu rất thích Diêu Triều Chi, từ sau khi nhập ngũ thì anh ta cũng đã vài lần hoàn thành được nhiệm vụ vô cùng xuất sắc.

Ngay cả khi đoàn bộ bọn họ mở cuộc họp thì cũng đều nói là những người như Diêu Triều Chi đúng là trời sinh phù hợp với doanh trại quân đội.

Trần Huy nghe xong lời Thẩm Ngu nói thì cũng không tra hỏi tiếp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, chỉ là cũng không biết kỳ quái chỗ nào.

Con người Diêu Triều Chi này, anh vẫn có những nhận biết nhất định, từ nhỏ anh ta đã như là một niềm kiêu hãnh của gia đình, anh ta cùng với lãnh đạo thuộc một đại viện, trước kia khi lãnh đạo về Bắc Kinh, thì đám trẻ con trong đại viện đều vô cùng tôn sùng lãnh đạo, coi anh như là thần tiên, duy nhất chỉ có Diêu Triều Chi này là nhìn lên bằng ánh mắt khinh thường.

Thật chí còn có hai lần trực tiếp khiêu khích lãnh đạo, người này về sau so với lãnh đạo hẳn là sẽ càng xuất sắc hơn.

Về cơ bản lãnh đạo cũng không chấp nhặt với anh ta, chỉ là đứa nhỏ nên nghe chút rồi cho qua, không nghĩ đến cuối cùng anh ta lại nhập ngũ đến Tam Bộ bên này, vốn dĩ bộ trưởng Diêu không đồng ý cho anh ta đến Đông Thành, ai ngờ anh ta liều mạng đòi bằng được đến, hơn thế lại còn không chịu ở lại ở trong thành Đông Thành, mà trực tiếp dừng ở nơi gian khổ nhất.

Nhưng sau khi đến anh ta cũng không câu nệ, hai lần hắn đến đây thì đều nhìn thấy anh ta một thân đầy thương tích từ chiến trường đi về, nhưng cũng không kêu than một tiếng, mới hai mươi tuổi mà đã được thăng chức lên doanh trưởng, đúng thật là chỉ dựa vào năng lực của bản thân.

Dù sao lãnh đạo cũng sẽ không cho anh ta bất cứ một lối tắt nào, liền cho là bộ trưởng Diêu ra mặt cũng chưa từng có, Diêu Triều Chi cũng khinh thường khi mà có người sắp xếp lối tắt cho anh ta, thậm chí lúc mới tới cũng không ai biết anh ta là con trai của bộ trưởng Diêu.

Ở điểm này, anh ta và lãnh đạo thật sự có vài phần giống nhau, nhưng mà Trần Huy vẫn cảm thấy nếu Diêu Triều Chi muốn vượt qua lãnh đạo thì chuyện này cũng khá khó có thể xảy ra được.

Sau khi ăn cơm sáng xong, Trần Huy muốn đi theo đoàn người ở bộ đi một chuyến đến doanh trại biên phòng, nên anh ta đến nhà kính nói với lãnh đạo một tiếng rồi rời đi.

Lúc rời đi còn nhân tiện nhìn thoáng qua Diêu Triều Chi, người vẫn ở nhà kính yên lặng mà làm việc.

Mới nhìn thì thấy cũng vô cùng bình thường.

Khương Tuệ Ninh ăn xong bữa sáng, chờ Quý Thần Nham đem bát đũa rửa sạch thì hai người cũng đến nhà kính, nhìn thấy cánh cửa nhà kính đã được sửa lại, cái giá cũng được đóng xong, nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc,”Anh Tô, anh thức suốt đêm để làm sao?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 178


Lão Tô đương nhiên biết Khương Tuệ Ninh là vợ của thủ trưởng, biết hôm nay thủ trưởng Quý đến đây, cả người anh ta liền có chút căng thẳng, xua tay nói,”Không phải tôi, là doanh trưởng Diêu làm giúp.”

Tối hôm qua sau khi anh ta sắp xếp xong, thì doanh trưởng Diêu lại chạy đến đây, hỏi anh ta nhà kính có cần làm gì nữa không, lão Tô cho rằng anh ta định tính toán một chút xem hôm sau sẽ cho mình mượn bao nhiêu người, nên liền đem chuyện Khương Tuệ Ninh nói lại một lượt cho doanh trưởng Diêu nghe, không nghĩ đến nửa đêm doanh trưởng Diêu lại tự chính mình làm, sáng sớm anh ta đến đây thì thấy cái giá đã được làm sắp hoàn thành, hôm nay cũng có thể trực tiếp sử dụng.

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua người đang yên lặng làm việc, sao cô cảm thấy nhìn thấy Diêu Triều Chi này có vẻ cũng không đáng ghét như vậy, chỉ là có chút kiêu ngạo, dù sao bây giờ cô cũng được coi là trưởng bối của anh ta, nên cũng sẽ không so đo tính toán chuyện ngày hôm qua.

Quý Thần Nham sau khi giải quyết xong chuyện của Trần Huy thì cũng đến đây, nhìn thấy Diêu Triều Chi cũng ở đây, thì bước chân hơi dừng lại một chút, nhưng mà cũng không quá rõ ràng bởi lúc đó anh đi đường cũng không nhanh, chốc lát sau đã đến bên cạnh Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh mặc áo khoác tương đối dày và nặng, nên làm việc cũng không được thuận tiện cho lắm.

Dù sao nơi này ấm áp như vậy, bây giờ cửa lại được sửa, gió lạnh căn bản cũng không vào được, nên chuẩn bị đưa tay cởi áo khoác, kết quả lại bị Quý Thần Nham lấy tay đè lại,”Cởi ra sẽ lạnh.”

“Không cởi bất tiện lắm, anh xem em muốn đào lớp băng này, nếu không cởi ra nó sẽ dính hết vào quần áo em, hơn nữa nơi này cũng không lạnh, em còn đang cảm thấy nóng.”

Quý Thần Nham cũng không dao động, không cho cô c** q**n áo,”Muốn làm cái gì thì em cứ nói, để tôi làm.”

“A, vậy em đến đây làm gì?”

Khương Tuệ Ninh dừng một chút, tuy rằng được anh hỗ trợ thì rất vui vẻ, nhưng là sẽ phải đứng ở một bên nhìn sao?

“Hôm nay em làm tổng chỉ huy, em bảo anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó.”

Không thể không nói con người Quý Thần Nham này không hổ là người làm lãnh đạo, anh ấy vô cùng giỏi việc thu phục lòng người, những lời này của anh đã nhanh chóng làm Khương Tuệ Ninh bị động tâm.

Anh là ai chứ? Là người đứng đầu chỉ huy Tam Bộ, mà hôm nay cô có thể chỉ huy anh, hơn nữa là ngay trên địa bàn của anh.

Ngẫm đi nghĩ lại thì cảm thấy chuyện này thật vô cùng hạnh phúc.

Lão Tô vừa nghe thủ trưởng muốn đích thân làm việc, thì vô cùng sợ hãi,”Thủ trưởng, như vậy không được đâu, sao anh có thể làm việc này, để tôi đi tìm doanh trưởng Diêu mượn hai người đến đây.”

Anh ta đương nhiên biết thủ trưởng chắc hẳn là đau lòng phu nhân, nhưng nếu để thủ trưởng đến chỗ cái lán nhỏ của anh ta để làm việc thì anh ta tuyệt đối không dám, dù sao việc mà thủ trưởng cũng phải là việc lớn.

“Không cần, tôi cũng là người, có cái gì mà không được.”

Quý Thần Nham nói xong trực tiếp đem áo khoác cởi ra, sau đó đưa cho Khương Tuệ Ninh, để cô có thể ôm cho anh, sau đó anh còn chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: “Chỉ huy Khương ngồi vào ghế kia để chỉ đạo công việc cho tôi đi.”

Khương Tuệ Ninh còn cố ý hỏi,”Vậy nếu anh làm sai thì em có thể mắng anh không?”

Quý Thần Nham nhướng mày, không nói chuyện, nhưng biểu tình lại là ý muốn nói cô vui vẻ là được rồi.

Khương Tuệ Ninh rốt cuộc cũng vừa lòng, ôm quần áo của anh ngồi sang một bên, bắt đầu chỉ đạo, nhưng mà khi ngồi cô cảm thấy như là thiếu một chút khí thế, vì vậy cô đứng dậy đi đến bên cạnh Quý Thần Nham.

“Như vậy không được, anh phải thêm một chút nước nữa, phải làm tan hết lớp băng kia xong mới bón phân vào.”

“Anh cẩn thận một chút, bên cạnh anh còn có rau giống, đừng giẫm hỏng chúng.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 179


Khương Tuệ Ninh không nghĩ tới Quý Thần Nham mang quân đánh giặc đã là giỏi nhất rồi, giờ ngay cả trồng trọt cũng so với người bình thường giỏi hơn, dường như cô chưa phải nói gì, anh đã từ một suy ra ba, thậm chí còn không cần cô chỉ dạy thì anh đã làm được.

Tuy rằng trồng trọt nhìn thì đơn giản, nhưng muốn để chúng phát triển tốt thì cũng không dễ dàng, phải biết rằng cô còn là người đời sau đã có kinh nghiệm tiên tiến về trồng trọt rồi.

Chuyện Quý Thần Nham ở nhà kính trồng rau rất nhanh đã truyền đến khắp nơi, binh của anh một người cũng chưa dám đến đây, không nhận được mệnh lệnh, nên đương nhiên bọn họ sẽ không được đến, nhưng cũng quản không được những người nhà trong khu đại viện.

Dù sao thủ trưởng lớn trồng rau là việc vô cùng hiếm lạ, cho nên trong chốc lát ở đây đã vây kín người.

Nhưng khi các cô ấy đến đây thì liền nhìn thấy Quý Thần Nham bị Khương Tuệ Ninh chỉ huy qua lại, còn thủ trưởng ngay cả một câu cũng đều không nói.

Thậm chí còn còn dành thời gian chăm sóc người đang chỉ huy bản thân mình.

Lập tức đã làm những người kia xáo trộn trong lòng, từ hâm mộ cũng không biết được nói bao nhiêu lần.

“Lãnh đạo, em nhìn xem chỗ đất này có thể trồng không?” Quý Thần Nham vừa rồi vẫn luôn trêu chọc Khương Tuệ Ninh, nên trực tiếp gọi cô là lãnh đạo.

Bởi vì vẫn luôn ở trong nhà làm việc, cũng không chú ý đến những người đang đứng ở bên ngoài, nên khi một tiếng lãnh đạo này phát ra khỏi miệng, lập tức đã truyền đến những âm thanh khe khẽ cười.

Cũng không phải là điệu cười xem nhẹ, mà là bọn họ cảm thấy thủ trưởng phu nhân cùng với vợ anh ở cùng nhau ngọt ngào quá đi.

Chắc hẳn phải yêu thương cô vợ này lắm thì mới có thể công khai gọi vợ là lãnh đạo như vậy được.

Nói thật ra thì bản thân các cô ấy cũng đã có gia đình, cũng quen biết những người đã kết hôn xung quanh, đàn ông là trụ cột trong gia đình, dù nhiều hay ít thì cũng sẽ có bản tính của đàn ông, chỉ là có rõ ràng hay không thôi, cho dù tính cách ôn hòa đi chăng nữa thì cũng chưa bao giờ gọi vợ mình là lãnh đạo.

Dù sao thì ở nhà bọn họ, thì người đàn ông cũng giống người lãnh đạo hơn.

Cho nên khi nghe thấy Quý Thần Nham gọi Khương Tuệ Ninh như vậy, thì họ đều cảm thấy rất hiếm lạ nhưng cũng thật dễ nghe.

Lúc mới bắt đầu Khương Tuệ Ninh còn cảm thấy chơi rất vui, nhưng nhìn những người đi xem nhiều như vậy, mà Quý Thần Nham còn gọi cô như vậy, cô cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng cười truyền đến, mặt cũng đều đỏ hết lên.

Cô chạy nhanh đến bên cạnh bên người Quý Thần Nham nói nhỏ,”Anh không được gọi em là lãnh đạo.”

“Làm sao vậy? Không phải vừa rồi còn rất thích sao?”

“Bên ngoài đang có rất nhiều người, các cô ấy đang cười.” Khương Tuệ Ninh tránh né ở phía sau Quý Thần Nham, dù sao bị nhiều người vây xung quanh nhìn như vậy, cô cũng có chút ngại ngùng, đặc biệt là khi họ cười cô lại càng ngại ngùng nhiều hơn, tuy rằng không biết là các cô ấy đang cười cái gì.

Quý Thần Nham lúc này mới chú ý ngoài cửa không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người.

Có người lớn mật bắt đầu nói,”Thủ trưởng, vợ của anh thật là thẹn thùng.”

Quý Thần Nham không nói gì, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Khương Tuệ Ninh, gương mặt trắng như tuyết còn hiện lên vài đám hồng hồng nhìn vô cùng mê người, nhất là khi cô nhíu mày cúi xuống mang theo chút ngại ngùng.

Bình thường thì vô cùng dũng cảm, nhưng đến hiện giờ chỉ vì một câu nói mà đã thẹn thùng như vậy.

“Đúng vậy, là ngại ngùng, cho nên mong rằng các vị đồng chí không nên ở lại chỗ này, cô ấy nhát gan, nên các người đừng dọa cô ấy.”

Đây là lần đầu tiên Quý Thần Nham nói chuyện trước mặt những người nhà theo quân, trước kia đều là sau khi làm xong việc thì liền rời đi, ngày thường ấn tượng của mọi người đối với anh đều là dựa vào người đàn ông nhà mình đi làm về nhà kể lại.
 
Back
Top Bottom