Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 40


Khương Tuệ Ninh nghe thấy hốc mắt không nhịn được nóng lên, sau đó nước mắt liền trào ra lăn trên trên mặt.

Cô duỗi tay ôm lấy mợ mình khóc “Ô, ô” lên rồi nói : “Mợ, con xin lỗi đã để cho mọi người phải lo lắng rồi.”

“Đứa nhỏ ngốc này, nói linh tinh cái gì đấy, là chúng ta vô dụng làm cho Ninh Ninh nhà chúng ta…” Ai, Từ Ngọc Trần thầm thở dài trong lòng, nếu không phải vì chuyện trong nhà thì họ nào đến nỗi phải cho cô đi làm mẹ kế của người khác.

Người ta chỉ thấy cô gả cho một người có thế lực vô cùng ghê gớm nhưng ai có thể biết được sự tình thực sự ở phía sau.

Cho nên đây cũng là lý do mà Từ Ngọc Trân cũng không đề cập đến thân phận của cháu rể ra bên ngoài, bởi vì nhắc đến chuyện này thì trong lòng bà nó vẫn luôn là một rào cản, vả lại cũng sợ Quý Thần Nham cảm thấy, nhà bà âm thầm lấy thân phận của anh ra bên ngoài kiếm lợi, rồi sẽ liên lụy đến Ninh Ninh, đồng thời anh sẽ coi thường cô.

“Mợ, người yên tâm đi, Quý Thần Nham đối xử với cháu rất tốt, Quý Tử Thư cũng không có làm gì nhằm vào cháu, dì Lưu cũng rất tốt, con ở nhà họ Quý cũng không có bị ai bắt nạt hết.”

Từ Ngọc Trần vỗ về ở sau lưng Khương Tuệ Ninh, giống như lúc còn nhỏ dỗ cô ngủ vậy, vỗ nhẹ từng chút từng chút, cũng không nói lời nào không vui cả.

“Được, chỉ cần Ninh Ninh nhà chúng ta vui vẻ là được.”

Nói đến chuyện vui vẻ, Khương Tuệ Ninh lập tức ngồi ngay ngắn, chỉ lo nói chuyện này mà chút nữa quên mất nói chuyện quan trọng.

“Mợ, bệnh viện của mợ có kiểm tra sức khỏe không?” Khương Tuệ Ninh cũng không rõ lắm thời đại này người ta có quan trọng việc khám sức khỏe hay không không nên hỏi trước một chút, sau đó lại đăng ký cho Quý Thần Nham một gói khám sức khỏe định kỳ.

Từ Ngọc Trân duỗi tay lau nước mắt cho Khương Tuệ Ninh rồi mới nói: “Có chứ, cháu muốn kiểm tra sức khỏe sao?” Hỏi xong thì bà như chợt nhận ra, kết hôn thì phải sinh em bé, nên hẳn là muốn khám kiểm tra sức khỏe một chút.

“Không phải là cháu, mà là cháu muốn để Quý Thần Nham đến kiểm tra sức khỏe.” Trước khi đến đây, cô đã từng bỏ ra một số tiền rất lớn để kiểm tra sức khỏe toàn diện rồi, nó chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc, cô rất khỏe mạnh, nên cô không cần kiểm tra lại.

Quý Thần Nham? Từ Ngọc Trân không nhịn được khẽ nhíu mày lại, nhưng mà nếu đây là chuyện mà Ninh Ninh nói, vậy bà ấy cũng không hỏi nhiều nữa,”Được, vậy định khi nào đến đây khám được ?”

Khi nào? Khương Tuệ Ninh cũng không biết, bây giờ cũng không phải thời gian tốt, nên phải làm thế nào để cho anh đến khám bệnh một cách hợp lý được.

Trong sách viết mỗi năm Quý Thần Nham đều đi khám sức khỏe, nhưng cũng không kiểm tra được ra bệnh này, vậy chứng minh khám định kỳ hẳn là không có tác dụng, cô còn muốn kiểm tra thêm nhiều hơn nữa.

“Mợ, hạng mục kiểm tra sức khỏe có thể thêm nhiều hơn một chút không?”

“Thêm hạng mục gì vậy?” Từ Ngọc Trân hỏi.

Thêm cái gì, chuyện này làm Khương Tuệ Ninh sững lại, trong sách chỉ nói là bệnh cũ, nhưng cũng chưa nói qua bệnh cũ là bệnh gì.

Bệnh cũ nào có thể dẫn đến mất mạng?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 41


Từ Ngọc Trần nhìn bộ dạng ấp úng của cô, nghi ngờ trong lòng lập tức được xác thực, giữa lông mày của bà ấy lại hiện lên một tia ưu sầu, hẳn chuyện giữa chồng già vợ trẻ thường gặp, khổ Ninh Ninh nhà bà ấy.

“Mợ, Quý Thần Nham đã từng bị thương, ý của cháu là thêm tất cả những hạng mục mà người có thể nhớ đến thì làm hết đi, kiểm tra toàn diện cho cơ thể một lần.” Nghĩ tới nghĩ lui bệnh cũ này có thể là do anh từng bị thương, dù sao anh cũng là quân nhân, lại từng đi đến chiến trường, rất có thể là do nguyên nhân này.

Từng bị thương?

Từ Ngọc Trân sắc mặt có chút căng thẳng, hỏi lại “Không phải là bị thương chỗ nào nguy hiểm đấy chứ?”

Hẳn là không có đi, nếu đã thương chỗ nào quan trọng thì chắc hẳn là không giữ được tính mạng rồi?

“Không có.”

Từ Ngọc Trân thấy cô lắc đầu thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ là cô gả cho một người lớn tuổi đang lo lắng cơ thể anh không được tốt, nếu anh bị thương nặng, thì muốn chữa khỏi thì đúng là thần tiên cũng chưa có biện pháp, bà ấy cũng không muốn Ninh Ninh sống thủ tiết cả đời.

“Ninh Ninh, cháu yên tâm đi, đến lúc đó mợ sẽ đem những hạng mục có thể kiểm tra thêm hết vào, dù chỉ là một hạng mục nhỏ nhất cũng không bỏ qua.” Chỉ cần không phải là vết thương nặng, mà chỉ là vấn đề tuổi tác thì bà ấy cũng sẽ có cách.

Ở chỗ của lão gia tử có một phương thức bí truyền lấy từ nội cung ra, đến lúc đó dựa vào việc kiểm tra sức khỏe xong bà ấy có thể đem thuốc này kết hợp với đơn thuốc kia rồi cho Ninh Ninh, hẳn là hai, ba tháng sau có thể điều trị được.

Khương Tuệ Ninh cũng không lo lắng, có cô ở đây, nếu Quý Thần Nham không thể sống đến một trăm tuổi thì chắc hẳn là bản lĩnh của cô có vấn đề.

Nhưng mà cô vẫn phải thương lượng trước với mợ, nói: “Mợ, chuyện cho Quý Thần Nham đến kiểm tra sức khỏe thì tự cháu sẽ giải quyết, nhưng cháu không muốn để cho anh ấy biết là cháu muốn anh ấy tới, đến lúc đó người kiếm một cái cớ nho nhỏ nào đó giải quyết giúp cháu được không?” Khương Tuệ Ninh biết hàng năm Quý Thần Nham đều kiểm tra sức khỏe, nếu tùy tiện nói anh đi kiểm tra chắc hẳn anh sẽ hoài nghi, mà cô thì không thể nói rõ với anh là sau này có thể anh sẽ vì bệnh cũ tái phát mà qua đời được.

Tuy rằng thời đại này không lưu hành việc đưa cô đến viện nghiên cứu cắt miếng ra để nghiên cứu nhưng cũng khó có thể chắc chắn là anh không cho rằng cô là gián điệp hoặc là có tâm kế gì.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 42


Khương Tuệ Ninh làm nũng, trong mắt Từ Ngọc Trần toàn bộ đều là sự thỏa hiệp, trong lòng bà cảm thấy nghẹn ngào, rõ ràng anh không được, lại còn liên lụy đến Ninh Ninh nhà mình phải cẩn thận khỏi ảnh hưởng đến tự tôn của anh.

“Được, Ninh Ninh cháu nói với nó, đây là lễ vật mợ tặng tân hôn cho hai đứa, mợ không có gì để đưa, chỉ hy vọng hai đứa khỏe mạnh.”

“Cảm ơn mợ.” Khương Tuệ Ninh nghĩ, mợ mình đúng không hổ là bác sĩ, lý do này thật tốt, đưa cái gì cũng không bằng đưa sức khỏe, người có tuổi càng lớn thì càng thích nghe chính là sức khỏe và sự hoàn hảo.

Bây giờ có được sự giúp đỡ của mợ, việc này coi như cũng đã thành, nhưng mà cô vẫn tính toán là về hỏi bóng gió một chút xem Quý Thần Nham đã từng bị thương tích gì, chính xác một chút, kết quả sẽ càng đáng tin cậy hơn.

Từ Ngọc Trân nhìn vẻ mặt hài lòng của cháu gái, bà ấy cảm thấy cô đúng thật là một đứa nhỏ vừa ngốc vừa đơn thuần.

Khương Tuệ Ninh ở nhà mợ chơi đến chiều, cuối cùng bởi vì mợ còn phải đi trực đêm nên mới chia tay bà ấy rồi ôm chiếc rương chứa đầy vàng bạc châu báu về nhà.

Từ Ngọc Trần tiễn cháu gái về, nhìn bóng dáng vui vẻ của cô, bà ấy cảm thấy cháu gái này của mình sau khi kết hôn thì tính tình cũng đã thay đổi rất nhiều.

Tuy rằng khi Ninh Ninh còn nhỏ vô cùng hoạt bát đáng yêu, nhưng từ sau khi được mười tuổi trở đi liền vô cùng trầm tính, không nghĩ tới, sau khi kết hôn lại hoạt bát trở lại.

Xem ra cô thật sự không nói dối, nhà họ Quý đối cô hẳn là cũng không quá tệ, bằng không cô cũng không thể cười nói vô tư như vậy.

Bí thư Trần cho người đem xe dừng ở bên ngoài khu đất trống cạnh bệnh viện, lúc trước khi Khương Tuệ Ninh đi qua cũng không thấy tài xế lái xe, cô còn tưởng bí thư Trần tự mình lái xe được, kết quả lúc cô đem đồ để lên chỗ ngồi đằng sau thì phát hiện ra anh còn chưa lên xe.

“Bí thư Trần, không về sao?” Cô vừa giữ cửa xe vừa hỏi.

“Đồng chí Khương, chúng ta phải đợi một người.”

“Chờ ai vậy?” Tài xế sao?

“Lãnh đạo.”

Quý Thần Nham, anh cũng tới sao?

Khương Tuệ Ninh còn chưa kịp hỏi ra miệng, thì liền nhìn thấy một đám người từ trong bệnh viện đi ra.

Người đi đầu đúng là Quý Thần Nham, anh như cũ vẫn mặc một bộ quân trang, cổ áo phẳng phiu, từ lông mày đến máy đều đen nháy, đường nét hơn lạnh lùng, anh hơi hơi nghiêng mặt hình như là càng người ở phía sau nói chuyện, hàm dưới chuyển động lên xuống lưu loát, mũi thẳng tắp, nói xong lời môi còn nhẹ nhàng nhấp lại.

Vừa lạnh lùng vừa đẹp, cùng với một đôi chân dài mấy người có được đó, lại càng hiện lên sự ưu việt trong một nhóm người.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 43


Khương Tuệ Ninh sợ anh không nhìn thấy mình liền ôm hộp gỗ chạy ra phía trước hai bước rồi vẫy tay với người đang đi ở đường đối diện.

Quý Thần Nham lập tức chú ý tới người đang đứng ở đường đối diện, nhìn bộ dạng của cô như là đang muốn xông qua, anh liền nhanh chóng cắt ngang mấy lời lải nhải của viện trưởng Tôn.

“Chuyện hôm nay đã phiền đến viện trưởng tôn rồi, bác sĩ Từ là mợ của vợ tôi, cũng là bác sĩ người ngoài tỉnh mà bệnh viện mới mời tới, tôi tin tưởng rằng y thuật và nhân phẩm của bà ấy khi đến bệnh viện này đều vô cùng được công nhận, chuyện bên trong của mọi người, Tam Bộ cũng sẽ không vì ai mà can thiệp vào, nhưng ông thấy đấy vợ tôi vẫn còn nhỏ tuổi như vậy, nên tính khí hơi khó chiều một chút, khi mà có người coi thường người nhà của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ ra mặt bảo vệ.”

“Bởi vì quan hệ của tôi, nên khó tránh khỏi có người nói cô ấy ỷ thế h**p người, nên tôi không hy vọng nghe được những lời đồn đại vô căn cứ như vậy.”

Thái độ của Quý Thần Nham không lạnh không nhạt, nhìn thì như vô cùng ôn hòa, nhưng mấy lời nói ra kia thật là khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Viện trưởng tôn nghe xong toát ra một loạt mồ hôi lạnh, hôm nay lúc mà thư ký Trần phái người đến tìm ông ấy, thì ông ấy cũng đã cảm giác được một chút rồi.

Nhưng trăm lần không ngờ tới Quý Thần Nham lại có thể cố ý đến đây một chuyến.

“Thủ trưởng Quý, người yên tâm, việc này bệnh viện chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc xử lý, tuyệt đối không có bất luận lời đồn đại bất lợi nào cho đồng chí Khương bị truyền ra.”

“Cảm ơn viện trưởng Tôn đã thông cảm.” Quý Thần Nham nói xong cũng không có khách khí đi thật nhanh sang đường đối diện.

Viện trưởng Tôn cùng đoàn người nhìn Quý Thần Nham rời đi, ai nấy đều quay qua nhìn nhau.

Không nghĩ đến Quý Thần Nham chỉ vì một chút đồn đại nhỏ mà phải tự mình đến bệnh viện một chuyến, không phải đều nói là anh rất bận sao? Vừa rồi anh mới đem Tam Bộ ở phía bắc xác nhập lại về một khu không phải là nhiều chuyện khiến anh phải giải quyết sao, giờ sao lại vì chút việc nhỏ này mà phải ra ngoài một chuyến.

Chỉ là anh cưới một người vợ mới vô cùng xinh đẹp thôi mà, sao đến mức khiến anh phải bận tâm nhiều như vậy?

“Sao anh lại đến đây?” Khương Tuệ Ninh ôm một rương đồ, hai bước chân chạy đi liền đâm vào lồng ngực của Qúy Thần Nham.

Qúy Thần Nham nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy cô,”Sao mà chạy nhanh như vậy?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 44


“Anh đến đón em à?” Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu lên hỏi.

Quý Thần Nham suy nghĩ mất ba giây mới nói,”Tiện đường đi qua đây thôi.”

“Ồ, thế anh đi ngang qua bên trong bệnh viện để làm gì vậy?”

Quý Thần Nham:…

Anh giơ tay xoa xoa giữa mày nói: “Anh tiện đường đến bệnh viện gặp người quen.”

“Là viện trưởng Tôn sao?”

Lần đầu tiên Quý Thần Nham phát hiện ra rằng cô vợ Khương Tuệ Ninh này của mình không chỉ gan lớn háo sắc mà còn thích nói nhiều.

Nhưng anh cũng không cảm thấy ồn ào, chỉ là anh cũng không biết nên nói gì với cô, bởi vì trong lòng luôn có dự cảm chỉ cần anh trả lời thì cô sẽ có rất nhiều lời đang chờ anh, hôm nay anh đúng thấy hơi mệt, cũng không muốn nói chuyện lắm.

Trần Huy thấy vậy thì vội vàng chạy đến cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Không đúng, mà là cắt ngang những câu hỏi của Khương Tuệ Ninh.

“Lãnh đạo, đồng chí Khương, chúng ta lên xe đi.”

Nói xong liền bước về phía trước hai bước, vươn tay mở cửa xe.

Quý Thần Nham vẫn là người lên xe trước, sau đó đưa tay về phía Khương Tuệ Ninh.

Cô đặt chiếc hộp nhỏ vào tay anh trước, nhờ anh giúp cô đặt cẩn thận xong mới vươn tay nắm lấy tay anh.

Trần Huy nhìn thấy hai người đã ngồi lên xe xong, mới khởi động xe.

Dọc theo đường đi, Quý Thần Nham cũng không nói lời nào, Khương Tuệ Ninh thỉnh thoảng lại lặng lẽ mở chiếc hộp gỗ nhỏ của mình ra để ngắm một cái, nhưng cũng không nói lời nào.

Ngược lại Quý Thần Nham lại liếc nhìn cô mấy lần, thấy sự chú ý của cô đều tập trung ở chiếc hộp trong tay, ánh mắt anh tối sầm, cuối cùng lại không nói gì.

Trần Huy nhìn qua kính chiếu hậu, lãnh đạo không nói gì, anh ấy tất nhiên cũng tập trung vào việc lái xe.

Đợi đến lúc đến đại viện, Quý Thần Nham bảo Khương Tuệ Ninh về nhà trước, còn anh thì ngồi trong xe nói chuyện với Trần Huy.

Khương Tuệ Ninh cũng không để ý đến bọn họ, cô ôm chiếc hộp trong tay đi vào nhà.

Thấy cửa xe đóng lại, Quý Trần Nham hơi nheo mắt nhìn về phía Trần Huy đang ngồi ở vị trí lái xe: “Ngày mai cậu thay tôi đi gặp Thái Văn Thân ở Cục ba phía Bắc.”

Lúc này Trần Huy đang ngồi nghiêng, nghe được sự sắp xếp của lãnh đạo thì hơi kinh ngạc nói: “Nếu như có một mình tôi đi, ông ta có khả năng lại muốn kiếm chuyện để nói.”

Quý Thần Nham hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện gây ra tranh chấp giữa ba Cục ở phương bắc, lần này để cho cậu đi cảnh cáo ông ta, ông ta không xứng để gặp tôi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 45


Trần Huy: … Cũng chỉ có lãnh đạo mới dám nói ra những lời như vậy.

Anh ấy nhìn sắc mặt của lãnh đạo, giống như sau khi nói xong những lời muốn nói, sát khí đã giảm bớt một chút, mới nhỏ giọng nói: “Lãnh đạo, hôm nay lúc ở bệnh viện là do tôi quá bốc đồng, không nên cùng đồng chí Khương gây chuyện.”

“Ở bệnh viện đã xảy ra những chuyện gì vậy?” Quý Thần Nham khó hiểu nhìn chằm chằm anh ấy.

“Hôm nay đồng chí Khương nghe nói rằng có người đang coi thường bác sĩ Từ, vì vậy tôi đã cùng cô ấy diễn một vở kịch, còn đặc biệt gọi viện trưởng Tôn đến và giới thiệu đồng chí Khương với viện trưởng Tôn, để cho mọi người trong bệnh viện đều biết ngài là cháu rể của bác sĩ Từ.”

Anh ấy đã đi theo lãnh đạo hơn mười năm, cũng biết rằng lãnh đạo không thích có người lấy thân phận của ngài ấy để ra oai, cho dù là Tử Thư cũng không được, hôm nay anh ấy lại gây ra chuyện như vậy, còn khiến lãnh đạo đặc biệt đến đây để giải quyết, người thư ký như anh ấy quả thật quá thất trách rồi.

Hôm nay Quý Thần Nham rất dễ nói chuyện: “Không sao, sớm muộn gì mọi người cũng biết chuyện cô ấy là vợ của tôi, nếu đã giới thiệu thì cứ giới thiệu thôi.”

Anh cũng không né tránh việc cho mọi người biết bản thân đã lấy vợ, hơn nữa trong bệnh viện Khương Tuệ Ninh cũng chẳng làm gì, chỉ là hơi phô trương một chút thôi.

Anh cũng không sợ những thứ này, nhưng mà bởi vì ba Cục phía bắc mới vừa được sáp nhập, có rất nhiều người muốn nhân cơ hội này để gây rối, vì vậy để cho viện trưởng Tôn giải quyết tất cả các vấn đề nội bộ của bệnh viện bọn họ là đủ rồi.

Trần Huy không ngờ được hôm nay lãnh đạo lại dễ tính như vậy, cả người anh ấy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nói: “Vậy sáng mai tôi sẽ bảo Trương Hạ đến đón ngài, tôi sẽ trực tiếp đi gặp Thái Văn Thân.”

“Ừm.”

Đêm nay Khương Tuệ Ninh thậm chí không thèm để ý đến quyển sách dài tập kia nữa, sau khi ăn tối xong, quay về phòng ngủ, cô đã đổ đống của hồi môn mà ông nội và mợ đã đưa lên trên giường.

Ngoài những thỏi vàng, vòng tay phỉ thúy, nhẫn đá quý, ngọc bội mà ông ngoại đã đưa cho cô ra thì mợ còn cho cô một cây nhân sâm trăm tuổi.

A!!!

Cô nóng lòng muốn thời gian trôi nhanh đến thời đại kinh tế bùng nổ, những thứ này lấy ra bất luận cái gì đem đi bán đấu giá cũng sẽ rất có giá trị đúng không?

Cô quỳ trên giường cầm chiếc nhẫn hồng ngọc to gần bằng ngón tay cái của mình giơ lên cao, qua ánh đèn quan sát viên ngọc trong suốt đỏ tươi.

Người ta nói rằng độ rõ ràng của đá quý càng cao thì giá trị bán đấu giá càng cao.

Chiếc nhẫn này có được coi là độ trong suốt cao không? Dù sao khi nhìn qua ánh đèn cô chẳng nhìn thấy một chút tạp chất nào.

Sau này có thể đổi thành một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh không?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 46


Khi Quý Thần Nham bước vào trong phòng liền nhìn thấy những thứ chất đống trên giường và hình ảnh Khương Tuệ Ninh đang nửa quỳ ở trên giường.

Cô đã thay váy ngủ rồi, mái tóc dài đen nhánh được hất ra sau lưng, nghe tiếng mở cửa, cô lập tức quay đầu về phía anh, đúng lúc có thể nhìn thấy con người sâu thăm thẳm của cô.

Dưới ánh đèn thấp thoáng, trông cô có vẻ càng ngoan ngoãn hơn.

“Anh về rồi à, nhanh đến giúp em xem cái này có đáng giá tiền không.”

Khương Tuệ Ninh nói xong liền không hề lo lắng đứa chiếc nhẫn hồng ngọc ra cho anh nhìn.

Quý Thần Nham đi đến, đứng ở mép giường, cầm lấy chiếc nhẫn mà cô đang giơ.

Cô quỳ tiến sát lại gần phía anh, cách anh rất gần, hơi cúi đầu, bám lấy cánh tay của anh hỏi: “Anh biết giám định bảo vật không?”

Khi Khương Tuệ Ninh quỳ gối trên giường thì cả người cô trông cao gần đến vai của Qúy Thần Nham, cho nên lúc cô nói chuyện thì hơi thở nóng ấm đều phả lên ngực anh, một hơi ấm vô cùng dễ chịu.

“Không biết.” Quý Thần Nham liếc nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trong tay, loại vật phẩm này có gì đáng để giám định chứ.

“Vậy anh cảm thấy chiếc nhẫn này có đáng giá không?”

Nhìn vẻ mặt mong chờ của cô, anh suy nghĩ một chút rồi hùa theo cô nói: “Đáng giá.”

Khương Tuệ Ninh lập tức trừng mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng bình tĩnh trước mặt mình nói: “Không phải anh nói anh không biết giám định bảo vật sao? Làm sao anh biết nó có đáng giá tiền hay không?”

Quý Thần Nham cũng không trả lời câu hỏi của cô, còn hỏi ngược lại: “Em rất thích những thứ như thế này à?” Sau khi hỏi xong, anh nhìn lướt qua đống trang sức mà cô đang bày trên giường, lúc trên xe cô đã thích đến nỗi không để dời tay, sau khi về nhà lại lấy ra ngắm nghía, thích đến mức như vậy à?

Khương Tuệ Ninh thấy ánh mắt của anh dừng lại trên đống bảo bối của mình, lập tức người nằm sấp xuống bảo vệ đống đồ trong ngực mình, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía Quý Thần Nham nói: “Đây là của hồi môn của em, là tiền của em, nếu sau này chúng ta ly hôn thì em sẽ mang theo những thứ này.”

Cho nên anh không thể có ý định gì với đống bảo bối này của em được.

Quý Thần Nham nghe cô nói đến chuyện ly hôn, hai hàng lông mày của anh nhíu lại, sau đó lại nghĩ đến chuyện từ trước đến giờ cô đều nói chuyện không đứng đắn, cho nên cũng không so đo, chỉ lạnh lùng nói: “Em rất thích tiền?”

Khương Tuệ Ninh bối rối trước câu hỏi của anh, cho nên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

Ai mà lại không thích tiền chứ?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 47


Quý Thần Nham không nói gì, anh nhìn chằm chằm Khương Tuệ Ninh như thể anh đang nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề nào đó, sau khi đứng im mất mấy giây, anh quay người rời đi.

Đây là có ý gì?

Vài phút sau, Quý Thần Nham lại trở lại, lúc này trên tay anh có thêm một chiếc hộp, còn lớn hơn rất nhiều chiếc hộp nhỏ của Khương Tuệ Ninh.

Ý của anh là gì? Đây là trực tiếp mang hòm của anh đến đựng bảo bối của cô sao? Trong lòng Khương Tuệ Ninh quyết định thề chết để bảo vệ tài sản trong tay mình. hôm nay anh cũng không thể lấy đi bất cứ thứ gì trong tay của cô, ngay cả một sợi tóc cũng không được.

Quý Thần Nham đặt chiếc hộp sang một bên, đưa cuốn sổ tiết kiệm trong tay cho cô, nói: “Đây là tiền lương của anh, tất cả tiền từ lúc anh tham gia bộ đội đến bây giờ đều ở trong này.”

Khương Tuệ Ninh nghe vậy thì cầm lấy, mở ra để xem, khá lắm, có hơn chục nghìn.

Cho dù đợi đến bốn mươi năm sau thì số tiền tiết kiệm trong tài khoản của cô cũng không có nhiều như vậy.

Quả nhiên, sự chênh lệch giữa người và người chính là tôi nghèo chẳng có gì trong tay cả, còn anh ta giàu không biết để đâu cho hết, hu, cho dù ở Syria cũng chưa bị thương nặng như vậy.

Cô nhìn vào mắt của Quý Thần Nham, hai mắt đỏ hoe (kích động) nói: “Cái này…”

“Cho em đấy.”

Oh yeah, cô đang đợi chính câu nói này của anh đấy, anh còn chưa nói xong, Khương Tuệ Ninh đã vội vàng ôm cuốn sổ tiết kiệm vào trong lòng, như thể chậm một giây thôi cũng là sự xúc phạm đối với sổ tiết kiệm.

Cô còn chưa hết vui mừng thì đã nhìn thấy Quý Thần Nham đem chiếc hộp to kia đặt ở trước mặt mình, sau đó ‘Bang’ một tiếng mở hộp ra.

Những món đồ bên trong lập tức hiện ra trước mắt cô.

“Những thứ này đều là của cải từ đời của tổ phụ nhà họ Quý bọn anh để lại, vẫn luôn để trong xó, nếu như em thích thì lấy ra chơi đi.”

Khương Tuệ Ninh cẩn thận, run run chạm vào những thứ mà Quý Thần Nham nói để cho mình làm đồ chơi.

Từ ngọc lục bảo cho đến kim cười, từ đá quý có màu sắc rực rỡ cho đến ngọc trai tự nhiên…

Ở Bích Tịch Tịch mua đồ nhái cũng không dám mua trọn bộ như thế này, anh lại bảo cô cầm đi chơi… chơi? Nghe xem, đây có còn là ngôn ngữ của con người không? Đây quả thực là âm thanh của tự nhiên.

Cô quyết định rồi, bắt đầu từ giờ phút này, Quý Thần Nham chính là thần của cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 48


“Tất cả đều cho em hết sao?” Sao cô cảm thấy như đang trong một giấc mơ vậy.

“Đưa cho con dâu nhà họ Quý.”

Con dâu nhà họ Quý không phải là đang chỉ cô hay sao? Không cần làm trong gì nữa, tất cả đống này là của cô.

Khương Tuệ Ninh quỳ gối trên giường quơ chân múa tay, không thèm che giấu sự vui sướng trong lòng mình.

Quý Thần Nham nhìn chằm chằm hai mắt phát ra ánh sáng xanh hám của của Khương Tuệ Ninh, sao trên đời này lại có người có thể bày ra bộ dạng tham lam, háo sắc một cách chính trực như vậy chứ, còn không khiến người ta cảm thấy chán ghét, thậm chí còn cảm thấy rất dễ thương.

Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, anh không khỏi nhếch miệng lên, giống như tất cả những chuyện không vui đều biến mất trong giây phút này.

Khương Tuệ Ninh hoàn toàn không để ý đến Quý Thần Nhan, bây giờ trong mắt cô chỉ có toàn bảo bối mà thôi.

Chúa ơi!!! Khương Tuệ Ninh, động vật ở tầng chót cuối cùng cũng giàu rồi, không bao giờ còn phải nhìn người để sống nữa.

Buổi tối trước khi ngủ, Khương Tuệ Ninh những thứ ông ngoại đã cho cô đặt vào cái hộp của Quý Thần Nham, để trống cái hộp nhỏ để đựng sổ tiết kiệm anh đưa và tiền mặt cùng phiếu mà bản thân đã tiết kiệm được.

Nghĩ đến chuyện số tiền bản thân phải tiết kiệm dành dụm mãi cũng chẳng bằng được con số lẻ trong sổ tiết kiệm của ai đó, Khương Tuệ Ninh cảm thấy buồn mất 3 giây.

Nhưng 3 giây sau cô không cảm thấy buồn nữa, bởi vì tất cả những thứ này giờ đã thuộc về cô rồi.

Hì hì!!!

Kết hôn thật tốt, cô thật sự quá thích kết hôn.

Nằm trên giường, Khương Tuệ Ninh bị mất ngủ, kể từ lúc biết bản thân có nhiều thứ quý giá như vậy, cô luôn cảm thấy có người đang thèm muốn tài sản của mình.

Khi cô trở mình lần thứ năm, Quý Thần Nham trực tiếp ngồi dậy bật đèn lên, hai mắt hơi híp lại hỏi: “Em không định ngủ à?”

Khương Tuệ Ninh thật thà nói: “Em không ngủ được.”

“Sao thế?”

“Em luôn cảm thấy sẽ có người tới trộm bảo vật của mình.” Mẹ kiếp, đây là suy nghĩ của người nghèo sao, khi có được món đồ quý giá nào luôn cảm thấy khắp nơi đều là kẻ cướp.

Quý Thần Nham:…

Anh thật sự không biết nên khen cô ấy thông minh hay ngu ngốc nữa.

“Ở cửa có lính gác, còn có lính tuần tra ban đêm, đừng nói là kẻ trộm, mà ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.”

Khương Tuệ Ninh vỗ đầu, giật mình tỉnh ra nói: “Đúng vậy, em quên mất.”

Nhưng vừa dứt lời, cô đột nhiên nhớ đến một vấn đề khác, lo lắng nhìn về phía Quý Thần Nham nói: “Anh sẽ không nửa đêm lén lút giấu bảo bối của em chứ?”

“Ngủ đi.” Quý Thần Nham không để ý đến cô nữa, trực tiếp tắt đèn để ngăn lại những suy nghĩ lung tung của Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh nghĩ rằng nhân vật lớn như anh chắc chắn sẽ không làm như vậy, cho nên cũng yên tâm nằm xuống.

Đợi một lúc, sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Quý Thần Nham, cô lại định nhào tới, chỉ là lần này người bên cạnh giống như đã cảm nhận được điều gì.

Cô còn chưa kịp hành động, anh đã hành động trước.

Vài giây sau, Khương Tuệ Ninh cảm thấy cả người cô như bị một hòn đá đè lên, cơ bắp rắn chắc của anh giống như bức tường sắt giam cầm cô trong ngực, cô đã đẩy anh ra rất nhiều lần nhưng cũng không đẩy được.

Không phải tư thế ngủ của lãnh đạo rất tốt sao? Sao giờ lại thành như thế này?

Má, tại sao anh lại nặng như vậy chứ, cả người vừa nặng vừa cứng, cả người cô giống như một cái gối ôm không xương bị vùi vào trong ngực anh vậy, cảm nhận sự cứng rắn của cả người anh.

Hai tay còn bị anh đè chặt lại, cơ bụng cũng không thể chạm vào, khóc-ing…

Tác giả có chuyện muốn nói:

Quý Thần Nham: Hôm nay cuối cùng cũng nhanh tay hành động khống chế được đôi tay nghịch ngợm của bà xã rồi.

Khương Tuệ Ninh: Hừ, sau này anh đừng có mà cầu xin em làm loạn đấy

Quý Thần Nham:…
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 49


Sáng hôm sau lại là một ngày ngủ tới tự nhiên tỉnh.

Sau khi Khương Tuệ Ninh tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người vô cùng bủn rủn, mà vị trí bên cạnh đã trống từ lâu.

Cô nghĩ chắc chắn là mình bị đè cả đêm rồi, thầm mắng trong lòng một câu, cô chịu đựng cơn đau toàn thân xuống giường ôm hai hộp kho báu của mình từ trong tủ quần áo ra, cẩn thận kiểm tra một lần, may mà không tổn hao gì, không thiếu tí nào.

Cô hài lòng, đến cơn đau trên người cũng giảm đi rất nhiều, tiền tài trị bách bệnh, lời này không sai chút nào.

Khương Tuệ Ninh không ngờ lúc còn sống mình có thể nhìn thấy Quý Thần Nham ở nhà ngồi cạnh bàn ăn thong thả ăn cháo lúc đã qua tám giờ.

“Đồng chí Tiểu Khương dậy rồi à.” Dì Lưu nhìn thấy người đang từ trên lầu đi xuống, cười nói: “Hôm nay tôi làm bánh bao nhân đậu đũa muối chua mà cô nói này, cô nếm thử xem có phải hương vị này không.”

Dì ấy nói xong thì đi xuống bếp bưng bữa sáng của Khương Tuệ Ninh lên.

Khương Tuệ Ninh ngáp một cái, lười nhác ngồi xuống bên cạnh Quý Thần Nham, nói một câu “chào buổi sáng” theo thói quen.

“Chào buổi sáng.”

Nhìn dáng vẻ tinh thần sảng khoái của anh, lại nhìn dáng vẻ chật vật như vừa chạy mười kilomet suốt đêm của mình.

Khương Tuệ Ninh tức giận cố ý vươn cánh tay và không ngừng vung nắm đấm trước mặt anh, ánh mắt còn đảo qua đảo lại trên người anh, cứ như muốn nói anh mau xem chuyện tốt anh làm đi.

“Sao thế?” Quý Thần Nham buông chén xuống, nhìn người có cả đống biểu cảm trước mắt.

Hình như tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, trong đôi mắt đen lộ ra sự dịu dàng, cứ như mang theo móc câu khiến người ta nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm một lần.

Bởi vì vừa nuốt cháo trong miệng xuống nên yếu hầu lộ ra bên ngoài cổ áo ngay ngắn di chuyển lên xuống, Khương Tuệ Ninh nuốt nước bọt giống anh theo bản năng, đơn giản chỉ là nhìn thôi thì người đàn ông này đúng là quyến rũ.

“Cả người đau nhức.”

“Sao lại đau?”

Khương Tuệ Ninh muốn trừng anh, tại sao đau anh còn không biết à? Đè tôi cả đêm thì tất nhiên anh thấy thoải mái rồi, nhưng cô thì đúng là biến thành cái gối ôm hình người miễn phí, còn là loại không có cách nào nhúc nhích được.

“Hửm?” Quý Thần Nham không để ý tới ánh mắt chứa đầy dao nhỏ của cô, hơi nghiêng đầu ánh mắt dừng lại trên mặt cô, lộ ra vẻ thắc mắc.

Chẳng lẽ anh không biết tư thế ngủ của mình xấu lắm sao? Hay là lúc tỉnh anh đã không còn đè mình nữa rồi?

Vậy bây giờ mình có nên nói cả người đau là do bị anh đè không, có khi nào anh nghĩ là mình đang vu oan cho anh không?

Thôi thôi, tôi hôm qua mới lấy được hộp kho báu và một cuốn sổ tiết kiệm của người ta, không lẽ cô không thể nể mặt tiền để rộng lượng một chút sao?

Quả nhiên của cho là của nợ, Khương Tuệ Ninh rút tay lại ảo não nói: “Không có gì, có lẽ là tư thế ngủ buổi tối không tốt nên bị ảnh hưởng tới.”

Quý Thần Nham tán đồng gật đầu, đúng là tư thế ngủ không tốt thật, không ôm thì chắc chắn không chịu nằm yên.

Khương Tuệ Ninh:…
 
Back
Top Bottom