Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 30


Khương Tuệ Ninh đang ôm dì Lưu làm nũng, nghe thấy tiếng ho nhẹ của Quý Thần Nham thì hai người cùng quay đầu lại nhìn.

“Đồng chí Quý và Tử Thư về rồi à? Tôi nấu hoành thánh vị hải sản, mau ngồi xuống đi, để tôi bưng ra cho mọi người.” Dì Lưu nói xong thì xoay người xuống bếp lấy chén đũa cho hai người.

Lúc Quý Thần Nham chạy bộ không mặc áo khoác mà chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, chỉ là lúc này toàn bộ cái áo sơ mi tượng trưng cho văn minh đã ướt nhẹp mồ hôi, dính sát vào người, khiến cơ bụng vùng eo lộ ra vô cùng rõ ràng.

Cái áo sơ mi mỏng manh trên người không thấm thêm mồ hôi được nữa, nên từ từ chảy xuống dưới.

Dây nịt màu đen quanh hông cũng không thể cản lại được, mặc dù nó đã được thắt chặt rồi.

Nhưng mồ hôi vẫn có thể tìm được kẽ hở làm ướt cái quần màu xanh quân đội, khiến vệt nước lan ra bên dưới.

Quần ướt càng bám sát người hơn làm phần bụng dưới lộ rõ ra, khiến thứ gì đó trông có vẻ vô cùng mạnh mẽ sau khi vận động xong, nhưng dù có to thì cũng không có tác dụng gì, chẳng khác nào phụ tùng đã lỗi thời, chỉ được mã ngoài thôi.

Khương Tuệ Ninh vẫn thích nhìn cơ bụng lộ ra xuyên qua lớp quần áo hơn, tối hôm qua cô đã sờ tỉ mỉ rồi, xúc cảm vô cùng tốt.

Không biết có thêm mồ hôi thì khi sờ sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Ấy chà… Mới nghĩ thôi đã khiến máu người ta sôi trào rồi.

Quý Tử Thư thấy Khương Tuệ Ninh nhìn chằm chằm vào vào cha cậu giống như chó dữ nhìn miếng thịt vậy, thế là cũng tò tò nhìn thoáng qua cha, lúc ánh mắt cậu dừng lại trên người cha thì không hiểu sao lại thu tầm mắt lại theo bản năng, sau đó nhìn thoáng qua cơ thể mình.

Biểu cảm trên mặt Quý Thần Nham vốn đã lạnh như băng, bây giờ càng thêm sự giận dữ.

“Về phòng thay quần áo.” Lời này là nói với Quý Tử Thư.

Quý Tử Thư khó hiểu, hôm nay cậu cũng chẳng chạy bao nhiêu, quần áo không bị ướt, không phải người nên thay là ngài à?

Nhưng cậu không dám hỏi ngược lại cha ruột,”dạ” một tiếng rồi ảo não lên lầu.

Khương Tuệ Ninh nghe thấy lời Quý Thần Nham nói thì nhanh chóng thu tầm mắt đang dán vào cơ bụng anh về, khôi phục vẻ mặt vô hại, cười hỏi: “Anh về rồi à, chạy bộ mệt lắm đúng không? Đổ nhiều mồ hôi thế mà, muốn lên lầu thay quần áo rồi mới ăn không?”

Quý Thần Nham không phản ứng với Khương Tuệ Ninh, đúng là làm khó cô còn nhớ hỏi anh có mệt hay không.

Anh lập tức xoay người chuẩn bị lên lầu, Khương Tuệ Ninh thấy anh không từ chối thì nhanh chân đuổi theo, muốn tìm quần áo giúp anh.

Người đàn ông đi trước cảm nhận được cô đang đi theo nên dừng bước lại, Khương Tuệ Ninh không ngờ đột nhiên anh lại dừng nên phanh gấp, nhưng chóp mũi vẫn cọ vào tấm lưng của người đàn ông.

Quần áo ướt đẫm lành lạnh, mùi hương quen thuộc đó lại xuất hiện, cô phát hiện người đàn ông này đúng là thơm ghê, rõ ràng đổ mồ hôi ướt cả người mà lại không có tí mùi khó ngửi nào do mồ hôi, mà ngược lại còn khiến mùi gỗ trên người nồng hơn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 31


Quý Thần Nham không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tôi tự đi được rồi.” Nói xong thì đi nhanh lên lầu, nhìn là biết Khương Tuệ Ninh không đuổi kịp tốc độ đó rồi.

Ôi… Nửa đường bị từ chối.

Mới sáng sớm mà anh già này đã mang vẻ rất tức giận, chắc chắn là Quý Tử Thư lại không nghe lời rồi, từ giọng điệu trong câu đầu tiên anh nói ban nãy cô đã nghe ra được.

Cũng làm khó anh, lớn tuổi nên có lòng mà không có sức, lại phải trông thằng con trai nghịch ngợm, hiểu được hiểu được.

Khương Tuệ Ninh nghĩ ngay tới một vấn đề, luôn là một mình anh trông Quý Tử Thư sao?

Mẹ Quý Tử Thư đâu? Cô nhanh chóng nghĩ lại nội dung trong truyện, hình như suất diễn của mẹ Quý Tử Thư còn ít hơn cả mình, chỉ nhắc tới kết cục, còn là một cái kết không tốt.

Hình như là ngồi tù, còn cụ thể là vì lý do gì thì cô quên rồi, có điều là bị con trai ruột của cô ta là nam chính tự tay đưa vào.

Có thể để con trai ruột đưa vào tù thì chắc cũng không phải người tốt đẹp gì, không cần phải để trong lòng.

Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu trên, thôi thì hôm nay cô vẫn nên nói ít lại, để tránh vị vạ lây.

Ngoài Khương Tuệ Ninh không quan tâm đến cơn giận của Quý Thần Nham, thì những người khác trong nhà đều vô cùng cẩn thận.

Thậm chí Trần Huy đến đón người cũng phát hiện ra nên không nói nhiều như ngày xưa, đoan chính nghiêm túc, có thể không nói thì sẽ không nói.

Kết quả vừa đến Bộ chỉ huy lại nghe được chuyện có người ở ba Bộ miền Bắc vừa sáp nhập vào dẫn đầu kiếm chuyện.

Quý Thần Nham nghe Trương Hạ báo cáo xong thì cả người như đóng một lớp băng cứng.

Đến lính gác ở cửa cũng có thể cảm nhận được cơn giận tỏa ra từ người anh.

Trương Hạ nhìn thoáng qua Trần Huy, hai người đều là thư ký của Quý Thần Nham, lãnh đạo sắp nổi nóng, hôm nay bọn họ khó sống rồi.

Chỉ là trong ánh mắt của Trần Huy không có sự đồng cảm lẫn nhau, ngược lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Cậu không lo à?” Trương Hạ nhỏ giọng hỏi.

Nào ngờ Trần Huy hoàn toàn không để ý tới anh ấy mà bước tới trước, khom lưng nói: “Lãnh đạo, tôi đi đưa đồng chí Khương.”

Quý Thần Nham lạnh nhạt khép mắt lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, bút trên tay dừng lại một lúc ngắn ngủi rồi vẫy tay với Trần Huy, tỏ vẻ anh ấy đi đi.

Lúc Trần Huy quay đầu đi ngang qua Trương Hạ thì nhịn không được nhướng mày, cứ như đang nói “không ngờ hôm nay tôi phải làm nhiệm vụ bên ngoài chứ gì, phiền cậu nhận cơn giận của lãnh đạo một mình nhé”.

Trương Hạ:… Hâm mộ ghen tị nhìn chằm chằm Trần Huy nghênh ngang đi lướt qua mình ra ngoài. …

“Đồng chí Khương, cô xem những đồ chuẩn bị còn thiếu gì không? Nếu thiếu thì lúc chúng ta đi ngang qua Cung Tiêu Xã lại ghé vào mua.” Lúc Trần Huy đến khu nhà thì trên xe đã chở theo rất nhiều quà tặng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 32


Bởi vì lãnh đạo nói lần này phải chuẩn bị quà về nhà mẹ dựa theo cô vợ vừa cưới về, nên anh ấy còn cố ý tới chỗ hậu cần đổi tí thịt hộp và trà quân dụng.

Nghe nói vợ của anh cả đồng chí Khương vừa mới sinh con không lâu, thế là lại lấy hai hộp sữa bột.

Còn lại là do dì Lưu chuẩn bị, có sữa mạch nha thông thường, kẹo sữa thỏ trắng, một bao bột mì nặng năm cân, hai bó mì sợi nặng ba cân, hộp bánh ngọt, trái cây đóng hộp…

Khương Tuệ Ninh nhìn cả đống đồ để đầy sau cốp xe, quà ở thời đại này giản dị như thế sao?

“Chắc là không còn thiếu gì nữa nhỉ?” Đây cũng là lần đầu tiên Khương Tuệ Ninh thấy, có điều theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô thì chắc đủ rồi.

“Tiểu Trần à, đến lúc đó cậu mua thêm chút trái cây tươi nhé.” Dì Lưu cẩn thận kiểm tra quà tặng, trái cây rau dưa là hàng hiếm vào mùa đông ở phương Bắc, chuẩn bị nhiều một chút chắc chắn là đúng, nếu ít đồ thì sợ cậu nhà sui gia sẽ cho rằng bọn họ không vừa ý đồng chí Tiểu Khương, vậy nên dì ấy mới lên tiếng đề nghị.

Trần Huy chưa kết hôn nên mua những thứ này dựa theo suy nghĩ của mình, dù sao lãnh đạo nói không hạn chế những đồ chuẩn bị, tất cả đều xem ý của đồng chí Khương thế nào.

Nghe dì Lưu nói xong thì anh ấy nhanh chóng ghi nhớ, đợi lát nữa đi ngang qua Cung Tiêu Xã sẽ mua thêm, nhiều quà thì đâu ai chê, càng nhiều càng tốt.

Bên này Khương Tuệ Ninh đang hăng hái chuẩn bị đồ, mợ cô bên kia cũng không rảnh rang gì.

Mợ cô tên Từ Ngọc Trân, là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Đông Thành.

“Bác sĩ Từ, nghe nói cháu gái của cô gả tới thành phố Đông đúng không, còn gả cho một lãnh đạo của ba Bộ quân đội miền Đông, sao chưa thấy con bé ấy tới thăm cô thế?” Người nói chính là bác sĩ Lưu Nghiêu cùng khoa với Từ Ngọc Trân, hai người đang cạnh tranh vị trí chủ nhiệm.

Bà ta nghe nói cháu gái Từ Ngọc Trân gả vào ba Bộ miền Đông, còn đang lo bà ấy sẽ tìm người kéo quan hệ, kết quả ngày hôm qua bà ta nghe nói cô cháu gái kia của Từ Ngọc Trân còn chưa tới gặp người mợ này, càng đừng nhắc tới chuyện đi cửa sau giúp.

Vậy là bà ta lập tức có khí thế, bởi vì bà ta tìm được người rồi, hơn nữa còn làm việc ở bệnh viện bọn họ nữa.

Thế nên hôm nay vừa vào cửa nhìn thấy Từ Ngọc Trân hoàn thành xong ca mổ, bà ta đã nói móc nói mỉa.

Sáng sớm Từ Ngọc Trân đã phải tham gia một ca phẫu thuật, còn chưa uống ngụm nước nào đã về văn phòng và nghe những lời như thế, bà ấy lập tức nói lại ngay: “Có tới thăm tôi hay không thì tôi cần báo cáo với cô à? Cô là cái thá gì?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 33


Bà ấy nổi tiếng là người khó tính, mới được phân phối tới bệnh viện Đông Thành không lâu đã truyền cái tiếng ấy ra ngoài, chỉ là vì tay nghề bà ấy tốt nên mọi người mới không để ý, ai có bản lĩnh thì tính tình cũng sẽ khó chịu thôi, ai bảo người ta có năng lực chứ.

Lưu Nghiêu bị nói mà sắc mặt tái nhợt, nếu để bà ta lên làm chủ nhiệm thì Từ Ngọc Trân chính là người đầu tiên bị xử lý, chỉ là người được điều tới từ nơi khác thôi, dựa vào đâu mà gần đây luôn đè đầu bà ta chứ.

“Ấy chà, là tôi quan tâm cô thôi bác sĩ Từ, sao cô lại mắng người chứ? Có ai trong bệnh viện không biết cô đối xử tốt với cháu gái của mình đâu, con bé chưa gả tới đây đã chuẩn bị đồ xong rồi, kết quả bây giờ kết hôn lâu như thế rồi mà con bé ấy vẫn chưa tới thăm cô lần này, đây là loại cháu gái gì thế này.”

Lúc Lưu Nghiêu nói chuyện còn cố ý đứng ở cửa, lớn tiếng nói ra ngoài.

Từ trước tới nay Từ Ngọc Trân chưa từng khoe chuyện cháu gái gả cho lãnh đạo Bộ quân đội, là lúc biết tin cháu gái sẽ gả tới thành phố Đông, có đồng nghiệp nhìn thấy bà ấy chuẩn bị quà cưới, đồng nghiệp vây quanh hỏi mãi nên bà ấy mới tùy tiện nói vài câu, chỉ nói là gả vào khu nhà ba Bộ miền Đông.

Kết quả còn chưa tới hai ngày đã lan truyền trong bệnh viện rồi.

Vì sao Lưu Nghiêu lớn tiếng nói ra ngoài hả? Là để mọi người biết cho dù cháu gái Từ Ngọc Trân gả cho chỉ huy của ba Bộ miền Đông thì sao, người ta leo lên cành cao rồi cũng không thèm để ý tới người mợ này.

Vậy nên lúc bỏ phiếu tranh cử chủ nhiệm, mọi người nên bầu thế nào thì nên suy nghĩ cho kỹ, mặc dù bà ta tìm được quan hệ rồi, nhưng không phải nếu kéo thêm được phiếu bầu của đồng nghiệp thì vị trí chủ nhiệm này càng chắc chắn hơn sao?

Bằng không đến lúc đó lãnh đạo bệnh viện gật đầu đồng ý, nhưng đồng nghiệp lại bầu cho Từ Ngọc Trân thì sẽ trở thành đề tài bàn tán.

Lời này của Lưu Nghiêu đúng là khiến những người hóng chuyện có chút suy tính, thật ra phiếu bầu của bọn họ không quan trọng lắm trong chuyện quyết định chủ nhiệm, chỉ như cho một ân tình thôi, ngay từ đầu mọi người còn cho rằng Từ Ngọc Trân có ba Bộ miền Đông chống lưng, chắc chắc sẽ ngồi vào vị trí chủ nhiệm rồi.

Bây giờ biết bà ấy hoàn toàn không có chỗ dựa thì suy nghĩ của mọi người khó mà không lung lay, đã vậy Lưu Nghiêu còn là người thật sự có quan hệ ở bệnh viện nữa chứ, mặc dù quan hệ không lớn, nhưng có còn hơn không mà.

Có vài người bắt đầu dẫn hướng từng nhóm nhỏ,”Còn tưởng rằng bác sĩ Từ có quan hệ với ba Bộ miền Đông chứ, không ngờ lại hoàn toàn không có.”

“Vậy mọi người muốn bầu phiếu cho ai?”

“Bác sĩ Lưu đi…”

Mọi người bắt đầu lục tục thay đổi, xem ra bây giờ bác sĩ Lưu có phần thắng cao hơn, để công việc sau này càng thuận lợi, tất nhiên phải cho một ân tình để lấy lòng.

Khương Tuệ Ninh không ngờ mình lại tham gia vào chuyện chia bè chia phái ở đơn vị làm việc như kiếp trước, thế là lập tức kích động, lâu rồi không có loại cảm giác này.

Chỉ là hình như mợ mình không có chút phần thắng nào thì phải? Nguyên nhân là vì mình không tới đây sớm.

Hơn nữa hình như bọn họ rất để ý tới ba Bộ miền Đông, ba Bộ miền Đông lợi hại lắm sao?

Cô lặng lẽ nghe vài câu, thôi kệ, nếu ba Bộ miền Đông lợi hại như thế, mà chồng mình còn là quan chỉ huy tối cao, đã chiếm vị trí có lợi như vậy thì sao có thể trơ mắt nhìn mợ thua được chứ.

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng dùng mắt ra hiệu cho thư ký Trần, cô cảm thấy bản thân phải có một màn chào sân thật hoành tráng mới được.

Thư ký Trần vô cùng hiểu ý, lập tức hắng giọng một cái rồi lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi ai là bác sĩ Từ Ngọc Trân ạ?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 34


Trần Huy cũng là được quân đội rèn luyện ra, mặc dù hiện tại được điều đến bộ phận thư ký, cả người không còn vẻ nghiêm túc trang trọng như trong lúc huấn luyện, trở nên hiền hòa và khéo đưa đẩy hơn, nhưng khí thế vẫn còn.

Giọng nói này kêu lớn đến mức làm các bác sĩ, y tá đến tầng lầu này xem náo nhiệt đều sôi nổi tự giác nhìn về phía bọn họ.

“Xin hỏi vị nào là bác sĩ Từ Ngọc Trân?” Ánh mắt mọi người đều nhìn về đây, Trần Huy cũng tự nhiên nhỏ giọng lại, gương mặt nở nụ cười hiền hòa lễ phép hỏi người bên cạnh.

Trần Huy có mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, nét mặt lại ấm áp, là gương mặt tuyển chọn con rể theo quan niệm truyền, là kiểu gương mặt mà mẹ vợ sẽ vô cùng thích, hiền hòa, lễ phép, khiêm tốn lại rộng lượng.

Anh vừa nói chuyện, một y tá trẻ tuổi ở bên cạnh vội vàng chạy lên chỉ vào văn phòng thứ ba và nói: “Người đứng trong văn phòng ngoại khoa kia chính là bác sĩ Từ Ngọc Trân.”

Trần Huy nhìn theo hướng cô y tá chỉ, trên cửa văn phòng ngoại khoa có treo tấm biển, thật sự có một người phụ nữ trung niên đang đứng ở bên trong, trên người mặc áo blouse trắng, trên đầu còn đội mũ màu trắng của bác sĩ, gương mặt xụ xuống, thoạt nhìn có vẻ như tính tình không tốt lắm.

Sau đó Trần Huy lập tức cười nói lời cảm ơn cô y tá: “Cảm ơn cô, đồng chí.”

Nụ cười này như làn gió thánh ba mùa xuân vậy, cô y tá lập tức đỏ mặt, cũng không dám nhìn Trần Huy, vội cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: “Không cần cảm ơn.”

Lúc này Trần Huy mới nhìn về phía sau và kêu lên: “Đồng chí Khương, tìm được bác sĩ Từ rồi.”

“Đây là ai vậy?” Lúc này có người bắt đầu châu đầu ghé tai hỏi lai lịch của Trần Huy.

“Nhìn giống như là nhân vật lớn, cô xem cách ăn mặc của hắn đi, trong tay còn cầm đồ vật, vừa nhìn đã biết là không phải hàng rẻ tiền.”

“Có phải là người do phó xưởng trưởng xưởng quốc doanh được bác sĩ Từ làm phẫu thuật lần trước cử đến cảm ơn không?”

“Chắc là vậy, nếu không thì cầm nhiều đồ như vậy đến tìm bác sĩ Từ làm gì?”

Người ở phòng thư ký không cần mặc đồ quân đội, ăn mặc ngay ngắn và áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đậm.

Mọi người đều không đoán ra thân phận của Trần Huy, chỉ suy đoán theo cách ăn mặc và vẻ ngoài của hắn, đoán hắn không phải là nhân vật nhỏ.

Lúc này Khương Tuệ Ninh dẫm giày cao gót tự tin nện bước dẫn theo hai binh lính cần vụ mặc đồ quân đội từ chỗ ngoặt đi ra.

Bộ chiến bào hôm nay là cô ngàn chọn vạn tuyển, một chiếc áo khoác nỉ dài sẫm màu rất phong cách, phối hợp với một chiếc quần dài màu đen, dưới chân mang một đôi giày cao gót bằng da.

Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp được dì Lưu a di quấn thành một cái búi tóc, trên trán có hai nhúm tóc mai rũ xuống hai bên trán, cả người lộ ra chút khí chất dịu dàng lại lưu loát.

Tóm lại là rất không làm thất vọng thân phận phu nhân của cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 35


Quả nhiên sự xuất hiện của cô làm cho tất cả mọi người trên hành lang phải hướng mắt về phía cô, thật ra phong cách ăn mặc của cô rất giống cách ăn mặc đi làm thường ngày trong các công ty ở đời sau, nhưng ở niên đại này thì đây chắc chắn là cách ăn mặc sang trọng và mới lạ nhất.

Đằng trước có thư ký Trần mở đường, phía sau có người hộ tống.

Khương Tuệ Ninh giống như đang nện bước trên thảm đỏ, ngẩng đầu bước về hướng văn phòng của Từ Ngọc Trân.

Cô còn chưa đi tới văn phòng, ở cách văn phòng ba bước đã kêu lên một tiếng: “Mợ.” Giọng nói vừa ngọt vừa lanh lãnh.

Mọi người không ngờ người đẹp lại còn có giọng nói hay như vậy, thật là người so với người mà tức chết, hàng so với hàng muốn vứt đi.

Từ Ngọc Trân nghe được giọng của cháu gái, vội vàng chạy ra.

Vừa thấy thật sự là cháu gái Khương Tuệ Ninh nhà mình, hiếm khi để lộ ra vẻ mặt từ ái, vội tiến lên giữ chặt cánh tay của cô: “Ninh Ninh tới à? Chao ôi, mau để mợ nhìn xem, nhớ muốn chết, cậu và ông ngoại của cháu cũng nhắc cháu mãi.” Từ Ngọc Trân kéo cháu gái nhìn trái ngó phải, cứ cảm thấy sau khi cô kết hôn lại càng xinh đẹp hơn, vừa lòng khen ngợi một câu: “Càng xinh đẹp hơn.”

“Con xin lỗi mợ, mấy ngày hôm trước con vừa đến phương bắc nên còn chưa quen, cơ thể có chút không thoải mái, không có kịp thời tới thăm mợ.” Khương Tuệ Ninh lấy cớ cho việc làm dây dưa dây cà của mình, đồng thời nhướng mắt nhìn về phía Lưu Nghiêu.

Mợ của cô không phải không có ai chống lưng, chỉ là có việc nên tới trễ mà thôi.

Lưu Nghiêu lập tức biết cô đã nghe được lời nói vừa rồi của mình, tức thì đen mặt.

Lúc này Khương Tuệ Ninh mới từ từ quay đầu lại chỉ huy thư ký Trần đưa quà tặng vào văn phòng Từ Ngọc Trân.

Trần Huy rất phối hợp, cũng cho cô thể diện.

Có mấy bác sĩ và y tá có quan hệ không tệ với Từ Ngọc Trân cũng đi lên, nhìn các loại quà cáp chất chồng như một ngọn núi nhỏ thì hâm mộ nói: “Bác sĩ Từ, đây là cháu gái của bà à, xinh đẹp thật đấy.” Chẳng trách lại có thể gả cho lãnh đạo quân khu ba, dáng vẻ này, tìm khắp bệnh viện của bọn họ cũng không tìm được một người.

“Ninh Ninh nhà tôi là rất xinh đẹp.” Việc khen cháu gái này, Từ Ngọc Trân cũng thật sự không hề khiêm tốn.

Mặc dù da mặt của Khương Tuệ Ninh dày, nhưng cũng không chịu nổi lời khen ngợi trực tiếp như vậy, xung quanh còn có rất nhiều người đó, dù gì cũng phải khiêm tốn một chút.

“Bác sĩ từ, cháu gái của bà đối tốt với bà thật đấy, nhìn xem đồ vật trong phòng kìa, chẳng lẽ là dọn hết đồ trong Cung Tiêu Xã đến đây sao?”

“Nào có khoa trương như vậy.” Từ Ngọc Trân vội xua tay, bà quen một thân một mình, gặp được lời nói trêu ghẹo như vậy rất khó khéo léo đưa đẩy tiếp lời, lời nói chính đáng đúng mực, còn có phần nghiêm túc.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 36


Bởi vì thái độ của bà cũng không mềm mại, nên mọi người cũng không dám nói giỡn nữa, chỉ là tất cả đều nhìn bà với ánh mắt hâm mộ.

Bác sĩ Từ này thật có phúc, có được cô cháu gái tốt như vậy, nhìn xem đồ vật chất chồng trong phòng kia, còn có mấy người hỗ trợ đi tặng quà, vừa nhìn đã biết là thân phận không thấp, cũng không biết cô là gả cho ai ở quân khu ba.

Lúc này Trần Huy bắt đầu phát kẹo cho mọi người trong phòng, kẹo này là kẹo trái cây do dì Lưu chuẩn bị, nói đây cũng được xem là tân hôn của cô, phải phát kẹo mừng.

Một nắm kẹo ước chừng có mười mấy cây kẹo.

Người nhận được kẹo đều cười tươi hơn một chút. Hiện tại kẹo chính là hàng hiếm lạ, một nắm kẹo cũng đủ cho bọn nhỏ ăn một hồi lâu.

Lưu Nghiêu nhìn tất cả mọi người đều vây quanh Từ Ngọc Trân nịnh hót, còn bên người mình không có một người, tức giận đến âm thầm cắn chặt răng.

Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu, tân hôn đi gặp trưởng bối mà chồng không đi cùng, lấy một đống đồ vật tới thì có ích lợi gì?

Ha ha, hôn nhân chỉ có vật chất thật sự quá buồn cười, giả vờ giả vịt.

Nhưng mà khi bà ta nhìn thấy Trần Huy phát kẹo thì vẫn không nhịn được mà đi lên phía trước. Kẹo thì vẫn phải lấy, thứ này là hàng hiếm lạ cần phiếu và tiền mới mua được, bà ta chỉ có thù oán với người, không thù oán gì với kẹo.

Trần Huy phát một vòng, sau khi chắc chắn mỗi người trong phòng đều nhận được kẹo, trong tay hắn chỉ còn lại một nắm kẹo cuối cùng.

Lưu Nghiêu trông mong nhìn hắn, như là muốn duỗi tay nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ, kết quả đúng vào lúc này có một cậu bé mười mấy tuổi chạy tới mời y tá, nói ba của cậu bé đã tỉnh, có thể qua đi đổi thuốc.

Trần Huy không chút nghĩ suy đã đưa nắm kẹo trong tay cho cậu bé, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Nghiêu mới vươn cánh tay ra nửa vời, mang ý xin lỗi nói: “Ôi, tôi tưởng là đã phát xong rồi, ngại quá, nhưng kẹo đã cho cậu bé này rồi, tôi tin là bà sẽ không giành với cậu bé này đúng không?”

Cậu bé vừa nghe có người muốn cướp kẹo, vội vàng ôm kẹo vào trong ngực, ánh mắt nhìn Lưu Nghiêu như đang nhìn người xấu.

Lưu Nghiêu tức giận đến mức gương mặt biến hình, có câu nói kia của hắn, làm sao bà ta dám giành nữa, đừng nói là giành, cho dù lấy về một cái cũng sẽ bị mọi người trong phòng cười nhạo.

Bà ta chỉ có thể cắn răng nói: “Không sao, dù sao tôi cũng không thích ăn đường, ăn nhiều hư răng.”

Khương Tuệ Ninh ở một bên nhịn không được mà bật thành tiếng cười, thư ý Trần này xấu xa quá đi, hắn là cố ý không cho.

Nhưng mà hắn còn bày ra dáng vẻ hiền hòa, làm người ta không thể oán trách được.

Đúng lúc này đột nhiên trong đám người truyền đến tiếng nói kèm theo tiếng thở hổn hển: “Thư ký Trần, sao ngài lại đến đây?”

Vừa dứt lời, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, phía sau còn dẫn theo mấy người cũng mặc áo blouse trắng đi về hướng này, sau đó bày vẻ mặt lấy lòng nhìn thư ký Trần.

“Viện trưởng Tôn, chào ông. Hôm nay tôi lại đây là có chút việc riêng, ngại quá, làm phiền công việc của mọi người rồi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 37


“Không có, không có, ngài có thể lại đây chính là vinh hạnh của bệnh viện chúng tôi, sao có thể nói là quấy rầy hay không quấy rầy.” Tôn viện trưởng nói xong thì ngừng một chút, sau đó cẩn thận hỏi: “Có thể cho tôi hỏi một câu không, việc riêng của thư ký Trần là gì vậy?”

Trần Huy không giấu giếm, duỗi tay giới thiệu Khương Tuệ Ninh: “Vị này chính là đồng chí Khương, vợ của thủ trưởng Quý. Hôm nay tôi và đồng chí Khương lại đây thăm hỏi mợ của cô ấy, cũng chính là bác sĩ Từ, bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện các ông.”

Việc Quý Thần Nham cưới vợ không phải bí mật của khu ba, thậm chí cũng không phải bí mật của Đông Thành.

Có rất nhiều người ở Đông Thành biết chuyện này, nhưng mà khi mọi người nghe nói Khương Tuệ Ninh chính là vợ mới của Quý Thần Nham thì đều không nhịn được sôi nổi để lộ biểu cảm ngạc nhiên.

Thiên ạ, cháu gái của bác sĩ Từ thế nhưng gả cho Quy Thần Nham của Đông khu ba.

Viện trưởng vừa nghe vậy vội vàng vươn tay ra, vô cùng cung kính chào hỏi Khương Tuệ Ninh: “Đồng chí Khương, chào ngài, chào ngài.”

Khương Tuệ Ninh:…

Sao còn dùng đến từ ngài?

Rốt cuộc thân phận của Quý Thần Nham khủng khiếp đến mức nào chứ? Chắc chắn cô sẽ không mặt dày đến mức cho rằng viện trưởng là đang nể mặt mình, rất rõ ràng, người ta là nể mặt người đàn ông phía sau cô.

Bất quá mặt mũi này cũng lớn thật đấy, trước kia cô nằm mơ cũng không dám mơ thấy cảnh tượng này.

Một bên Lưu Nghiêu cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Trong Đông Thành có ai là không biết Quý Thần Nham.

Từ Ngọc Trân thế mà lại là mợ của vợ Quý Thần Nham, vốn dĩ cô ấy đã có danh tiếng tốt, hiện tại lại có mối quan hệ này, mình còn tranh giành lại không? Đừng nói tranh, chắc là trước kia bà ta cũng không xem mình là đối thủ đúng không?

Vậy những việc mình làm gần đây chẳng phải đều là trò hề sao? Chắc chắn Từ Ngọc Trân đã biết từ, cho nên vẫn luôn ở một bên xem trò hề của mình.

Nghĩ đến đây, Lưu Nghiêu cắn chặt hàm răng đến mức gần đứt đoạn, một con nhóc miệng còn hôi sữa thì sao có thể gả cho Quý Thần Nham chứ? Chẳng lẽ là ỷ vào gương mặt như hồ ly tinh kia? Mọi người đều nói Quý Thần Nham là nhân vật lớn, nhưng cũng chỉ là một người nông cạn.

Trần Huy lại rất bình tĩnh, cho Khương Tuệ Ninh một ánh mắt khẳng định. Khương Tuệ Ninh vội quay lại dáng vẻ thong dong như vừa rồi, vươn tay mỉm cười đáp lại một câu: “Viện trưởng, chào ngài.”

Hình như cô thoáng nhìn thấy thư ký Trần nhìn mình với ánh mắt tán thưởng, đây là khen cô giả vờ thành công sao?

Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ kinh sợ của viện trưởng, tức thì cảm thấy hình như cáo mượn oai hùm cũng rất sảng khoái

Lại nhìn Lưu Nghiêu co đầu rút cổ ở một bên, từ khi mình xuất hiện, biểu cảm trên gương mặt bà ta thay đổi rất xuất sắc.

Đột nhiên cô cảm thấy mình thật sự quá ấu trĩ, nhưng lại có chút sảng khoái là chuyện như thế nào đây?

Mặc kệ, dù sao cô cũng thật sự là vợ của Quý Thần Nham.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 38


Bởi vì cô đến, nên viện trưởng cố ý cho Từ Ngọc Trân được nghỉ một ngày.

Nhìn đến quà tặng chồng chất trong văn phòng, cô lại gọi tới người của bộ hậu cần tới giúp đỡ đọn đồ vật về nhà của Từ Ngọc Trân.

Thư ký Trần thì bị viện trưởng ba thỉnh bốn mời mời vào văn phòng nói chuyện. Còn Khương Tuệ Ninh một mình cùng mợ về nhà.

Từ khi biết cháu rể của Từ Ngọc Trân chính là Quý Thần Nham, mọi người đều nhìn bà với ánh mắt tràn ngập tôn trọng, giống như bác sĩ Từ đã là chủ nhiệm rồi vậy, biến hóa thật còn nhanh hơn cả trợn trắng mắt.

Nhưng mà Từ Ngọc Trân lại không bất cứ hành vi kiêu ngạo nào, vẫn vô cùng bình tĩnh thonh dong, bởi vì trong mắt bà chỉ có cháu gái, bà cũng không muốn mượn bất kỳ quan hệ nào của cháu rể.

Có sự đối lập này làm Khương Tuệ Ninh phát hiện tư tưởng giác ngộ của mình vẫn quá thấp.

Sau khi trở lại nhà mợ, Khương Tuệ Ninh cho rằng mình có thể nhìn thấy cậu và ông ngoại, kết quả đi đến nhà mợ rồi mới nghe mợ nói cậu được nhà máy cử đi học tập, ông ngoại thì đi nông thôn khám bệnh cho người ta, ngay cả hai người anh họ cũng tạm thời không ở Đông Thành.

Tương đương trong nhà chỉ có một mình mợ.

Được rồi, thật sự quá không khéo.

“Không có việc gì, hiện tại ở gần, chờ bọn họ trở về, mợ sẽ bảo anh họ lớn của cháu đi đón cháu, đến lúc đó cũng mời chú rể mới cùng nhau lại đây, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.” Từ Ngọc Trân sợ cháu gái mất mát, nên đã lên tiếng an ủi nói.

“Dạ.” Khương Tuệ Ninh gật đầu đồng ý.

“Đúng rồi, Ninh Ninh, cháu và nhà với mợ, mợ có cái này muốn cho cháu.” Từ Ngọc Trân nói rồi nắm Khương Tuệ Ninh đi vào phòng.

Sau khi vào phòng, bà lấy xuống một miếng gỗ rộng chừng nửa thước trên đỉnh tủ quần áo.

Sau khi mở ra lại lấy một hộp nhỏ nửa thước ở bên trong ra và đưa cho Khương Tuệ Ninh, nói: “Ninh Ninh, đây là của hồi môn ông ngoại cháu chuẩn bị cho cháu, mau mở ra xem thử đi.”

Khương Tuệ Ninh vươn tay ra mở cái khóa hộp làm bằng đồng, mở nắp ra, sau đó lập tức mở to hai mắt nhìn.

Năm thỏi vàng rộng chừng hai ngón tay, dài một lỏng tay ánh vào trong đôi mắt của cô.

Một con ngỗng điêu khắc bằng ngọc to chừng bàn tay, còn có hai sợi dây chuyền trân châu, một chiếc nhẫn đá quý, một vòng thay bằng ngọc lục bích trong sáng xinh đẹp.

Không phải trong sách viết ông ngoại cô sinh ra trong gia đình nghèo khó sao? Chắc không phải là có hiểu lầm gì với từ gia đình nghèo khó đấy chứ?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 39


Thấy Khương Tuệ Ninh nghi ngờ, Từ Ngọc Trân liền đem cái rương đặt trở lại tủ quần áo rồi ngồi bên cạnh cô nói: “Những thứ này là do ông ngoại của cháu được người đến khám bệnh tặng, người khác đưa, yên tâm đều là được đàng hoàng đưa đến, nhưng mà vẫn là không nên lấy ra, bây giờ bên ngoài không ổn định, lấy ra bị người khác nhìn thấy cũng không tốt.”

Được mợ giải thích, Khương Tuệ Ninh mới biết được hóa ra ông ngoại cô có y thuật vô cùng giỏi, là chuyên về trung y cổ truyền.

Kể từ khi sự kiện đột ngột phát sinh từ mười năm trước, ông liền rời khỏi viện trung y, mỗi ngày đều mang theo chiếc rương này lên núi xuống làng xem bệnh cho mọi người.

Những đồ này chính là do sau khi khám bệnh cho người ta sau đó người ta gửi phí khám bệnh.

Đương nhiên những đồ này mặc dù chỉ nói là thay thế cho phí khám bệnh nhưng giá trị của chúng rất cao, cũng bởi vì bọn họ đi đày đến nơi này, nên nếu mang theo những thứ này chắc chắn sẽ không giữ được, nói không chừng còn mất mạng.

Vậy nên chi bằng cho ông ngoại của cô, ít nhất ông ngoại có thể thường xuyên đi xuống nông thôn, chuẩn bị thuốc cho họ cũng có thể lấy thêm cho một ít thuốc bổ, đảm bảo cuộc sống này của bọn họ tuy là gian khổ nhưng ít nhất có thể sống sót.

Khương Tuệ Ninh đóng hộp gỗ lại, trong lòng thở dài, nếu không phải cô gả cho Quý Thần Nham, thì bố của cô liệu có phải chịu đựng loại khổ sở này không?

Cũng không cần nghĩ đến, sau này sẽ như thế nào, chỉ cần hiện tại bản thân sống tốt là được.

“Những đồ này đều để làm hồi môn cho cháu sao? Anh họ cả và anh họ hai thì sao ạ?” Khương Tuệ Ninh nhìn là đã biết được mợ yêu thương bản thân mình, bằng không mấy thứ này cũng sẽ không lấy ra nói với cô.

Nhưng mà nếu ông ngoại lấy được, hai anh trai cô cũng chắc chắn phải có một phần, bằng không chắc hẳn sẽ bị đàm tiếu.

“Hai anh trai kia của con đều có công việc, lại được ở nhà của mình, có mợ và cậu cháu giúp đỡ, không cần những thứ này.” Khương Ngọc Trần nói khéo rồi nắm tay Khương Tuệ Ninh, thật tâm đau lòng nói: “Ninh Ninh, cháu không được như vậy, quan hệ của cháu và Quý Thần Nham vốn dĩ cũng không bình đẳng, lại kết hôn là bởi vì chuyện của bố cháu, ông ấy vẫn luôn che chở chúng ta, nên tính vẫn luôn thấp hơn người một cái đầu, hơn nữa không có đồ gì bên người, cháu gả qua đó chúng ta cũng không yên tâm.”

“Hơn nữa nghe nói con của Quý Thần Nham cũng chỉ nhỏ hơn cháu hai tuổi, xảy ra loại chuyện này cũng khó tránh có lúc nó sẽ bắt bẻ cháu là gả của bố nó nhằm mục đích gì, tuy rằng là Quý Thần Nham trước đây nhận ân tình của nhà chúng ta, giờ lại giúp bố con, nhưng dù sao thì thân phận của anh ta ở nơi đó rốt cuộc là gì, anh ta không nói gì nhưng cũng khó tránh khỏi những người bên cạnh bàn ra tán vào.

Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Ninh Ninh nhà chúng ta sẽ bị người khác xem nhẹ, Ninh Ninh nhà chúng ta phía sau còn có nhà mẹ đẻ này, cho dù bố mẹ con ở cách xa ở Dung Huyện thì ở Đông Thành này còn có cậu mợ, chỉ cần nhà mẹ đẻ cháu quan tâm thì cháu ở nhà chồng cũng không để người ta tùy tiện bắt nạt được, hiểu chưa?”
 
Back
Top Bottom