Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 20


Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Qúy Thần Nham uy nghiêm đang đứng bên cạnh mình, vẫn như cũ là một bộ quân trang phẳng phiu, không biết có phải hay không bởi vì đây là nơi làm việc, nên sắc mặt anh hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ soái khí trên mặt, bởi vì đang ở trên địa bàn của anh, nên tựa hồ càng có nhiều khí phách làm người khác kinh sợ.

“Cùng dì Lưu đi mua đồ ăn.” Khương Tuệ Ninh đúng sự thật mà trả lời.

Quý Thần Nham đối với lời cô nói cũng không ý kiến gì.

Nhưng ngược lại, Trần Huy bên cạnh anh khẽ cười một tiếng, mà khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của lãnh đạo đang hướng đến mình thì cũng nhanh chóng thu lại nụ cười này.

Sau đó ra chào hỏi Khương Tuệ Ninh,”Đồng chí Khương, xin chào.”

Khương Tuệ Ninh chưa từng nhìn thấy Trần Huy, nhưng biết Quý Thần Ngôn có hai người thư ký, ngày thường đều đi theo bên cạnh anh, ngày hôm qua nghe anh nói anh chi thư ký Trương một ngày nghỉ, nên hôm nay đi theo anh hẳn là thư ký Trần.

Trên mặt cô nở ra một nụ cười khéo léo, nhưng cũng lộ ra phong thái của phu nhân nên có, cô thoáng gật đầu nói: “Bí thư Trần.”

Trần Huy không nghĩ rằng chỉ mới mấy ngày không thấy cô thì tính cách cô đã thay đổi rất nhiều, đang muốn hỏi cô gì đó, thì thấy ánh mặt của lãnh đạo dừng trên người mình, do làm thư ký nên tính cảnh giác của anh khá cao, nên anh biết rằng hôm nay càng nói ít thì càng tốt.

Vừa lúc này thì tài xế của Quý Thần Nham lái xe đến đây, Trần Huy chạy nhanh đến mở cửa xe ra cho anh.

Dì lưu cũng tự giác ngồi ở ghế phụ.

Qúy Thần Nham ngồi vào ghế sau, sau khi lên xe anh còn duỗi tay về phía Khương Tuệ Ninh đang đứng bên cạnh xe nói: “Nào, đưa tay cho tôi.”

Khương Tuệ Ninh bây giờ mới có thể nhìn thấy chiếc xe jeep của thập niên bảy mươi này, cảm thấy nó cao hơn một chút.

Nhìn dì Lưu sử dụng cả tay lẫn chân leo lên trên, lại còn có Trần Huy đỡ một bên mới lên được, cô đang cảm thấy khả năng tư thế lên xe của cô sẽ không được ưu nhã cho lắm.

Kết quả Qúy Thần Ngôn liền duỗi tay về phía cô, người đàn ông này còn rất thân sĩ đó!

Khương Tuệ Ninh không chút do dự, cô cũng không muốn sử dụng cả tay lẫn chân để leo lên, như vậy quá tổn hại mặt mũi phu nhân của cô, bây giờ cô đang là một người có gánh nặng đó.

Cô đưa tay mình vào bàn tay to rộng của anh, người anh thoát nhìn thì lạnh lùng nhưng tay lại thực sự ấm áp, bây giờ giống như một cái lò sưởi vậy.

Qúy Thần Nham nhìn tay cô, vừa trắng vừa mềm, lại còn rất nhỏ, đặt ở trên tay anh càng nhìn vô cùng rõ ràng điều đó.

Anh nắm lấy tay cô, dùng thêm một chút lực nữa.

Trần Huy ở bên cạnh cũng thức thời không chạy lên đỡ Khương Tuệ Ninh nữa, mà duỗi tay che ở cửa xe bên cạnh, tránh cho phu nhân của lãnh đạo không cẩn thận đụng đầu vào.

Thật ra anh ấy không đỡ trên đó cũng không sao, bởi vì lãnh đạo khống chế lực rất tốt, có thể nhẹ nhàng liền đưa người vào trong xe.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 21


Hôm nay, phu nhân lãnh đạo tự mình đến đón người, anh ấy có nhãn lực thấy, không nên đi theo sau, nên chỉ ân cần hỗ trợ đóng cửa xe lại rồi nhìn theo lãnh đạo rời đi.

Sau khi lên xe Khương Tuệ Ninh cũng không lập tức buông tay Quý Thần Nham ra, mà chỉ hơi hơi khép ngón tay lại xoay người đi, để cho lòng bàn tay đang có độ ấm của anh sưởi ấm bàn tay đang cứng đờ vì lạnh của mình.

“Lạnh lắm không?” Qúy Thần Nham cũng dễ dàng có thể thấy được hành động nhỏ của cô.

“Lạnh, lúc đứng ở bên ngoài gió hơi to.”

Trong lòng Quý Thần Nham hơi giật mình, nghĩ đến về sau chắc là cô vẫn sẽ còn đến, liền trầm tư một chút.

“Ngày mai tôi bảo thư ký Trần chuẩn bị cho em một tờ giấy thông hành, sau này đi đón tôi cứ trực tiếp vào chờ tôi, không phải ngày nào tôi cũng có thể về đúng giờ được.”

“Em có thể đi vào sao?” Khương Tuệ Ninh không chú ý đến câu nói kế tiếp của anh, chỉ nghe thấy anh nói làm giấy thông hành cho bản thân mình.

Nói thật cô đối với nơi này rất tò mò, đời này cô cảm thấy nơi này là nơi vừa thần bí vừa cao cấp, trước nay cũng không có cơ hội tới tham quan.

Không nghĩ đến chuyện cô bây giờ lại có cơ hội tiến vào, nên khó tránh được có chút kích động.

“Có thể.” Nhìn thấy cô kích động như vậy, Quý Thần Nham liền biết bản thân mình đoán không sai.

Khương Tuệ Ninh còn muốn nói thêm nữa, thì nghe thấy tài xế nhắc nhở anh ta sắp lái xe, cần phải ngồi cẩn thận chút.

Bởi vì dì Lưu đặt rỏ thức ăn ở phía sau, nên khoảng cách giữa Khương Tuệ Ninh và Qúy

Thần Nham đều vô cùng gần, chân cô thậm chí còn chạm vào chân anh, nhiệt độ cơ thể anh truyền qua người cô qua lớp vải mỏng, vô cùng nóng rát.

Cô cảm thấy thân thể Quý Thần Nham giống như cái lò nhiệt vậy, trên người đàn ông đều như vậy sao?

Ý nghĩ này của Khương Tuệ Ninh vừa lóe lên trong đầu, cô cũng không nghĩ đến nữa bời vì lực chú ý của cô bị đôi chân của Quý Thần Nham hấp dẫn.

Chân anh thật là dài đó!

Bởi vì ngồi nên quần vải co giãn nên hiện ra được hình dạng cơ bắp mờ mờ.

Vừa dài vừa mạnh mẽ.

Đây có phải là đôi chân mà chiều cao 1m8 nên có phải không?

Cô lặng lẽ để mình ngồi về phía trước một chút, so chân của mình cùng anh một chút.

Bây giờ cô mới hiểu cái gì gọi là tự rước lấy nhục.

Đúng lúc này chiếc xe đang tiến về phía trước đột nhiên phanh gấp lại, Khương Tuệ Ninh đang so chân hai người, thì thân thể lảo đảo muốn lao về phía trước.

Xong rồi… Đầu chuẩn bị đập vào cái lưng của hàng ghế phía trước rồi.

Nhưng mà Khương Tuệ Ninh cũng không cảm giác được sự đau đớt do đập vào đó, chỉ cảm thấy mình đụng vào một khối ấm áp.

Quý Thần Nham dùng một tay bảo vệ cái trán của cô, một tay khác ôm lấy eo cô mạnh mẽ mà ấn cô trở lại chỗ ngồi ban đầu.

“Lãnh đạo, phía trước đột nhiên có một con chó chạy vượt qua.” Tài xế dừng xe lại, liền nhanh chóng giải thích.

“Chú ý an toàn, lái chậm một chút.” Quý Thần Nham không có trách cứ, ngữ khí cũng không tính là ôn nhu, mà bình thường nhàn nhạt.

Tài xế gật đầu lên tiếng, rồi lại lần nữa khởi động lại xe.

Khương Tuệ Ninh lúc này mới lấy lại tinh thần nói với anh một tiếng: “Cảm ơn.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 22


Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy bản thân mình nói xong, thì trong mắt Quý Thần Nham một tia bất lực.

Đương nhiên cũng có một khả năng đó là bản thân cô nhìn lầm rồi, bởi vì cô khi cô nhìn rõ lại thì phát hiện ánh mắt của anh trước sau đều là một vẻ vô dục vô cầu, chắc hẳn vừa rồi là cô hoa mắt.

Quý Thần Nham không nói gì, chỉ nhắc nhở cô: “Ngồi cẩn thận.”

Dì Lưu quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy Khương Tuệ Ninh không có việc gì, liền quay đầu lại.

Lúc này đây Khương Tuệ Ninh cũng không dám phân tâm, ngồi cẩn thận đoan chính lại.

Quý Thần Nham liếc mắt qua thì thấy cô bây giờ vô cùng ngoan ngoãn, liền lấy áo khoác trên người lấy xuống rồi gập lại để trên đùi mình, rồi anh đem ánh mắt chuyển ra nhìn bên ngoài cửa sổ.

Về đến nhà dì Lưu liền đi vào trong nhà bếp, phải đi làm ngay việc của bà ấy, Quý Thần Nham muốn đi đến thư phòng, còn Khương Tuệ Ninh đi vào phòng ngủ.

Cô định là trước hết đi tắm rửa đã, vậy thì buổi tối mới có thể đi thư phòng đọc sách, ngày hôm qua, quyển sách kia cô cũng chưa có đọc xong, nghe nói tranh minh họa thời nay rất hay, cô còn chưa bao giờ được xem.

Phòng tắm trong phòng là kiểu bồn tắm, Khương Tuệ Ninh sợ đến giờ ăn cơm mình còn chưa tắm xong, liền chỉ tắm rửa qua một chút, sau đó dầu ngao sò ra làm kem dưỡng da.

Dù sao bây giờ có nhiều tiền nhiều phiếu mà, không phải đau lòng chút nào.

Chờ khi cả người được bôi xong chuẩn bị mặc quần áo vào thì cô phát hiện ra hình như mình quên mang quần áo sạch vào.

Mà quần áo cũ đã bị cô làm ướt hết rồi.

Này…

Chẳng lẽ bây giờ cô phải l** th* đi ra ngoài sao? Thật ra một mình cô thì không sợ, nhưng cái phòng ngủ này cũng không phải chỉ có một mình cô.

Lúc này Quý Thần Nham chắc là vẫn đang ở bên ngoài thư phòng đi?

Khương Tuệ Ninh dán lỗ tai lên lên trên cửa nghe một chút, phát hiện bên ngoài thực sự rất yên tĩnh, sau đó lại đem cửa mở ra một chút để nhìn, thì nhìn thoáng qua bên ngoài phòng ngủ thực sự không có ai hết.

Cô liền yên tâm, vừa che ngực vừa mở cửa đi ra ngoài.

Do Quý Thần Nham ngủ không đủ giấc, nên chuẩn bị về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa mới đẩy cửa tiến vào thì thấy Khương Tuệ Ninh đang không mảnh áo che thân từ trong phòng tắm đi ra.

Mà khoảng khắc Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Qúy Thần Nham đi ra kia, cả người như bị mất suy nghĩ, chỉ cảm thấy đầu óc mình như là trống rỗng.

Tuy da mặt cô cũng được tính là dày, nhưng ở trước mặt một người đàn ông mà không manh áo che thân, dù cho người đó có là chồng trên danh nghĩa của cô đi chăng nữa thì cô cũng không thể làm như không có việc gì được, cô không hét chói tai thì đã coi như giữ lại cho mình một phần thể diện rồi.

Lúc này đây cô cũng không biết mình nên đi chỗ nào, cơ thể cô như bị đóng đinh tại chỗ.

Quý Thần Nham đã nhanh chóng xoay người.

Khương Tuệ Ninh thấy anh xoay người, liền nhanh chóng che ngực lại chạy nhanh về phía phòng tắm.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 23


Kết quả là, không có cái gì gọi là đã xấu hổ cuối cùng rồi, chỉ có xấu hổ nhiều hơn thôi.

Vừa rỗi vẫn còn vệt nước chưa được khô, cô lại sốt ruột lùi lại quá nhanh.

Cũng chỉ cảm thấy dưới chân trượt một cái, theo bản năng liền hét chói tai một tiếng, tay chân bắt đầu muốn tìm đồ gì đó để giữ thân thể đứng lại.

Bị người ta nhìn thấy đã đủ xấu hổ rồi, nếu giờ lại trơn ngã trên mặt đất, thì dù mặt cô có dày thế nào cũng sẽ không chịu nổi.

Qúy Thần Nham nhanh chóng phản ứng lại, và ngay khi nghe thấy Khương Tuệ Ninh thất thanh hét một tiếng, anh liền như con báo nhanh chóng xoay người chạy vào trong phòng tắm.

Thời điểm Khương Tuệ Ninh sắp ngã xuống liền được anh một tay đỡ lấy.

Khương Tuệ Ninh bị dọa đến choáng váng, mãi đến khi xung quanh mình có một hơi thở tỏa ra mùi hương gỗ truyền đến thì cô mới phản ứng lại là bản thân cô đang trần chuồng nhào vào trong lòng ngực của anh.

Mà anh vì phòng ngừa bản thân mình cũng ngã, nên một tay kia liền dán vào lưng cô, một bàn tay kia thì đặt ở trên mông cô, lúc này hai vị trí kia giống như đang chạm vào gần lò lửa vậy.

Khương Tuệ Ninh:… Cô có thể giả chết không?

Quý Thần Nham sau khi ổn định được cơ thể cho cô xong, liền nhanh chóng rút tay của mình lại, nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu cô, rồi cau mày hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Cô cảm thấy giọng của anh có chút khàn khàn, hình như là bị dọa cũng không ít.

“Anh có thể đi ra ngoài trước không?” Khương Tuệ Ninh run rẩy nói, cô cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Quý Thần Nham nói nhẹ: “Xin lỗi.” Sau đó anh ngoảnh mặt rời khỏi phòng tắm, còn giúp Khương Tuệ Ninh đóng cửa phòng tắm lại, sau đó còn ho nhẹ, nói một câu: “Tôi mới đem quần áo ngủ của em đặt ở trước cửa, giờ tôi đến thư phòng, em cẩn thận một chút.”

Giọng nói vẫn như cũ ổn định vững vàng, nhưng trên mặt không còn được bình tĩnh như xưa, mà trên gương mặt còn hiện lên một chút ửng đỏ.

Nhưng mà Khương Tuệ Ninh cũng không thấy được, hiện giờ trong mắt có chỉ có bản thân mình vô cùng chật vật, nhìn bản thân của mình trong gương, không chỉ có khuôn mặt đỏ ửng dọa người mà cơ thể cũng hồng hồng đỏ đỏ, tóc tai rối bời, lúc trước bị dọa nước mắt vẫn còn vương ở khóe mắt, nhìn thế nào cũng giống bộ dạng bị bắt nạt.

Ổi… Đây là chuyện gì thế này!
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 24


Khương Tuệ Ninh đứng ở trong phòng tắm rất lâu, cuối cùng mới chán nản mặc áo ngủ đi ra ngoài.

Những vết đỏ trên mặt cũng đã dần dần biến mất, nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn không dám nghĩ đến chuyện kia nữa, mỗi khi tưởng tượng bản thân trần như nhộng đứng ở trước mặt Quý Thần Nham, mọi tế bào trên người cô đều không nhịn được mà kêu gào xấu hổ.

Mấu chốt là tay anh còn đặt trên mông của cô, hiện tại cô vẫn còn cảm giác được những nơi mà anh đã chạm đến đều đang nóng bừng lên, hu hu hu…

Đột nhiên lý trí của Khương Tuệ Ninh bay ra khỏi trong sự xấu hổ, theo lý thuyết thì những người đàn ông bình thường khi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì sẽ có phản ứng chứ.

Lúc đó hình như Quý Thần Nham không có phản ứng gì thì phải, cô cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó, anh thậm chí còn không nhìn cô nhiều thêm phút giây nào nữa, Liêu Hạ Huệ trong truyền thuyết cũng không bằng phẳng như anh đâu.

Hít… Chẳng lẽ do cô không có chút sức hấp dẫn nào sao?

Khương Tuệ Ninh ngay lập tức bật dậy khỏi giường, kéo áo ngủ ra rồi nhìn xuống, sau khi xuyên vào quyển sách này, bộ đồi núi kia của cô vẫn là cup D ổn định, cũng không bị nhỏ đi.

Mà mông của cô cũng là cặp mông đào căng nảy đã từng được tập luyện, đừng nói là đàn ông, mà ngay cả cô nhìn thấy cũng cảm thấy rung động ấy chứ.

Chắc chắn vấn đề không phải ở trên người cô, trong chuyện này, bản thân cô có sự kiên trì hiếu thắng của riêng mình, bản chất cạnh tranh của phụ nữ luôn được thể hiện ở trên những phương diện kỳ quái.

Vấn đề chắc chắn ở trên người của Quý Thần Nham.

Mặc dù cô không có kinh nghiệm thực tế nào nhưng kiến thức lý thuyết của cô khá phong phú.

Cô đã từng đọc được rất nhiều tin tức về phương diện này ở trên các diễn đàn lớn và diễn đàn Tieba, một số chức năng nào đó của những người đàn ông khi đã ngoài 30 quả thực bị giảm xuống rất nhiều, thậm chí có người còn trực tiếp chạm đến đáy.

Mà anh đã 35 tuổi rồi…

Chẳng trách đối với cô vợ nhỏ xinh đẹp này, đêm qua nói ngủ thật sự là đi ngủ luôn.

Đầu óc của Khương Tuệ Ninh lập tức hiểu ra, sự khác biệt giữa người đàn ông không được và chị em tốt là gì? c** q**n áo trước mặt chị em tốt thì có gì mà phải xấu hổ chứ?

Điều này lập tức khiến cho cô liên tưởng đến nhà tắm lớn ở phương bắc, một đám đều trần như nhộng đi qua đi lại nhưng không thấy ai cảm thấy xấu hổ cả.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy bản thân đã hoàn toàn nghe đến một sự thật vô cùng ghê gớm, cả người cô cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi Quý Thần Nham trở lại thư phòng, anh tiện tay lật xem một quyển sách, trang sách trắng nõn, có chút trong suốt.

Một ánh sáng trắng mang mang theo mùi hương vô tình lướt qua tâm trí anh.

Anh lập tức gập quyển sách lại, cũng cắt ngang suy nghĩ trong đầu của mình.

Anh ngả người dựa vào lưng ghế, vươn ngón tay lên ấn vào hai bên thái dương đang đau nhức để giảm bớt sự căng thẳng của đầu óc.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 25


Lúc Khương Tuệ Ninh xuống tầng ăn cơm thì trạng thái của cô cũng đã trở lại như lúc ban đầu, thậm chí cả người nhìn qua có vẻ như đã tự nhiên hơn rất nhiều.

Trong miệng cô đứt quãng ngâm nga một giai điệu.

Khi xuống đến cầu tháng thì nhìn thấy Quý Thần Nham đang ngồi ở bàn ăn, ánh mắt của họ bất ngờ chạm vào nhau.

Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh không có cảm xúc gì, khuôn mặt của Khương Tuệ Ninh có chút xấu hổ, nhưng sau khi nghĩ đến người trước mặt mình chỉ coi như là một người chị em tốt, còn là loại kiếm tiền đều để cho cô tiêu, vẻ mặt của cô lại trở lại bình thường.

Cô tiếp tục ngâm nga giai điệu vừa bị cắt đứt trước đó.

Quý Thần Nham nghĩ đến dáng vẻ hoảng sợ vừa rồi của cô khi ở trong phòng ngủ, chỉ trong một hai giờ mà cô đã có thể ra vẻ giống như không có gì xảy ra rồi sao? Quả thực đúng là vô tâm không phổi.

Anh chăm chú nhìn Khương Tuệ Ninh, giống như đang cố gắng nhìn thấu con người cô.

Khương Tuệ Ninh cũng vô cùng hào phóng đón nhận ánh mắt của anh, nhưng trong lòng không hiểu tại sao anh lại cứ cô chằm chằm như vậy.

Cô nhìn thoáng qua phát hiện hình như chỗ ngồi của mình cách anh hơi xa, trên chiếc bàn hình chữ nhật, cô ngồi một đầu, anh ngồi một đầu.

Mặt bàn giống như là một dải ngân hà ngăn cách giữa hai người họ.

Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, tối hôm qua hình như hai người ngồi ăn cơm cạnh nhau, cô còn gắp thức ăn cho anh.

Cô biết đây hành động nhắc nhở cô rằng không được quên vai trò của một người vợ nhỏ, cô hiểu, cô hiểu mà.

Mặc dù thân thể không được, nhưng bên ngoài hai người họ vẫn phải tỏ ra như một đôi vợ chồng đang rất thương yêu nhau.

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đứng dậy, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.

Vừa mới ngồi xuống, mùi hương gỗ thoảng thoảng trên người anh lập tức bao trùm lấy cô, anh dùng cùng loại xà phòng tắm giống như cô, nhưng tại sao bây giờ ngửi lại không có chút mùi gì liên quan đến xà phòng thơm vậy, mùi thơm trong trẻo lạnh lẽo của gỗ, vừa giống như nước hoa lại giống như không phải.

“Trên người anh có mùi thơm quá.” Cô vừa nói vừa dựa sát vào người anh, hít hít mũi, cảm thấy thơm quá.

Khi cô nói chuyện, hai bàn tay nhỏ bé bám lấy cánh tay của anh, bởi vì hít mũi cho nên cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại.

Khi bạn có ngoại hình xinh đẹp thì có thể tùy tiện làm bất cứ biểu cảm gì, nếu người bình thường làm ra động tác như này thì đúng là xấu muốn chết.

Nhưng khi cô làm như vậy thì lại khiến cho cả người cô vừa xinh đẹp lại mang theo chút ngây thơ.

Ánh mắt của Quý Thần Nham hơi lấp lóe.

Lúc này Quý Tử Thư đã giúp dì Lưu bưng thức ăn, từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng tỏ ý đã hiểu, cúi đầu im lặng đặt bát đĩa xuống bàn.

Dì Lưu quay người đi vào bưng canh, Quý Tử Thư đang định đi vào giúp lấy thêm cơm.

Trái tim của Quý Thần Nham đập thình thịch, vội vàng kéo tay cô ra khỏi tay mình, trầm giọng nói: “Ngồi nghiêm chỉnh, đến giờ ăn cơm rồi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 26


“Ồ.” Trong lòng Khương Tuệ Ninh âm thầm nghĩ, người đàn ông này thực sự quá keo kiệt mà, chỉ ngửi một chút cũng không cho?

Lúc Quý Tử Thư bưng bát cơm ra, thấy hai người đã ngồi cách xa nhau, trong lòng thằng bé âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến sáng nay cô mệt mỏi giúp mình pha trà mật ong, cho nên liền đưa bát cơm cho cô.

Khương Tuệ Ninh không ngờ được nam chính có thể tự mình đi bưng cơm cho cô, trong lòng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vui vẻ cười nhận lấy nói: “Cảm ơn Tử Thư nhé.”

Giọng điệu tự nhiên đó khiến cô có vẻ như một người mẹ đang nói chuyện với con trai lớn của mình vậy.

Quý Tử Thư nghe vậy thì tức giận lườm cô một cái, Khương Tuệ Ninh lại chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, trên mặt vẫn mang theo nụ cười của một người mẹ hiền.

Cậu liền biết bản tính của cô ta sẽ không thay đổi mà, cảm giác cô ta giống như chị gái nhà họ Lãnh sáng sớm nay quả nhiên đều là ảo giác của cậu.

Quý Tử Thư âm thầm nói thầm đàn ông ông tốt không so đo với phụ nữ, vì vậy cậu nén giận mà ngồi vào chỗ của mình, dùng đôi đũa chọc mạnh vào bát cơm.

Khương Tuệ Ninh giống như là vừa thắng trận vậy, cả người đều toát ra một cảm giác vô cùng đắc ý.

Quý Thần Nham nhìn mặt bàn trống không trước mặt mình, cũng chú ý đến những động tác nhỏ qua lại giữa hai người họ, trong lòng anh âm thầm nghĩ, từ lúc nào mà quan hệ giữa cô và Tử Thư tốt như vậy?

Anh không nhịn được cau mày.

Dì Lưu đi ra đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của đồng chí Quý, vội vào bưng bát cơm đã đơm xong đặt trước mặt anh nói: “Xin lỗi đồng chí Quý, vừa rồi tôi đi tắt bếp nên ra muộn.”

Quý Tử Thư nghe thấy những lời mà dì Lưu đã nói, mới phát hiện ra trên bàn trước mặt bố mình không có gì, mà cậu đã ăn hai miếng cơm rồi, còn Khương Tuệ Ninh ngồi đối diện đã vui vẻ cầm đũa cười nhìn mình.

Cậu đột nhiên cảm thấy da đầu đều run lên, có kẽ năm giờ sáng mai, cậu lại phải dậy sớm…

‘Cô hại cố ý hãm hại tôi?’ Ánh mắt của Quý Tử Thư như đang lên án.

Khương Tuệ Ninh vừa nhìn liền hiểu ý của cậu ấy ngay, nhún vai tỏ vẻ: ‘Là do bản thân cậu quên mất bố mình, sao có thể trách tôi được?’

‘Nếu như không phải do cô ra vẻ giống như người mẹ hiền thì sao tôi có thể tức đến mức quên mất chứ?’

‘Mẹ kế chẳng lẽ không phải là mẹ sao?’

“Ăn cơm đi.” Giọng nói của Quý Thần Nham cắt đứt ánh mắt đang xẹt qua sấm sét của hai người.

Hai người lập tức thu hồi ánh mắt của mình.

Trong bữa cơm, ngoài Khương Tuệ Ninh ăn uống chẳng thèm quan tâm gì cả, cơ thể và tinh thần vô cùng vui sướng ra, thì những người khác đều không ăn nhiều lắm.

Vất vả lắm mới ăn xong cơm, dì Lưu mới nhớ đến chuyện Khương Tuệ Ninh muốn đến bệnh viện Đông Thành để thăm cậu mợ, nói: “Đồng chí tiểu Khương, tôi đã chuẩn bị xong hết những đồ vật để mai cô mang đến thăm cậu mợ rồi, nhưng quãng đường từ đây đi đến bệnh viện Đông Thành khá xa đấy, đến lúc đó tôi sẽ dẫn cô đi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 27


Quý Tử Thư vừa nghe đến bệnh viện Đông Thành thì lập tức tỏ ra hứng thú nói: “Cô muốn đến bệnh viện Đông Thành à? Tôi có một chiếc xe đạp, tôi sẽ đèo cô đến đó.”

Ngày thường lúc cậu đi học hay đi ra ngoài đều ngồi xe do bố sắp xếp, cho nên cậu rất ghen tị khi nhìn thấy những người đạp xe, đúng lúc khoảng thời gian trước cậu đã bí mật mua một chiếc xe đạp cho riêng mình, vẫn luôn cất ở nhà bạn cùng lớp, còn chưa đạp đi đâu bao giờ.

Chỉ là vừa nói xong liền phát hiện vẻ mặt của bố cậu không chút thay đổi nhìn về phía bản thân.

Quý Tử Thư: … Bất cẩn mất Kinh Châu rồi (*lỡ miệng).

Quý Thần Nham rời ánh mắt khỏi người của Quý Tử Thư, sau đó mới nhớ đến chuyện cậu mợ của Khương Tuệ Ninh mới dọn đến Đông Thành, bởi vì lúc mới về, cô có chút xa cách với anh, công việc của anh cũng rất bận, cho nên cũng quên mất chuyện muốn đến thăm hỏi nhà cậu mợ, nói: “Ngày mai anh có cuộc họp quan trọng, tạm thời không thể đi cùng với em được, anh sẽ dặn thư ký Trần sắp xếp xe đưa em đến đấy.”

Đúng lúc ngày mai lại có cuộc họp bàn về việc sáp nhập ba bộ phận phía đông và ba bộ phận phía bắc, cho nên anh không thể rời đi được, chỉ đành để lần sau sẽ đi cùng với cô vậy.

Khương Tuệ Ninh không ngờ anh sẽ giải thích chuyện này với mình, dù sao thì ban đầu cô cũng không muốn để anh đi cùng, vì dù sao lần này đến tìm mợ cũng là muốn nói một chuyện quan trọng, nếu như anh đi thì cô cũng không biết nên nói ra như thế nào.

Cho nên rất hào phóng nói: “Không sao đâu, công việc của anh quan trọng hơn.” Cô đã thể hiện vô cùng tốt hình tượng một người vợ ân cần, chu đáo.

“Mai mấy giờ em đến đó?”

“Khoảng 10 giờ.” Nếu như sớm quá cô cũng không dậy được.

“Được.” Quý Thần Nham gật đầu nói: “Vậy để anh bảo thư ký Trần 10 giờ đến đón em.”

Khương Tuệ Ninh đã hoàn toàn phớt lờ đề nghị của Quý Tử Thư, xe bốn bánh tất nhiên thoải mái hơn ngồi xe đạp rồi, ai lại muốn ngồi sau xe đạp để hứng gió trong thời tiết lạnh giá này chứ.

Nếu không đã không có câu nói thà rằng ngồi khóc trong xe BMW còn hơn là ngồi cười ở ghế sau của xe đạp rồi.

Quý Tử Thư cho rằng toàn bộ sự chú ý của bố cậu đã đặt hết trên người của Khương Tuệ Ninh rồi, đang định nhân cơ hội trốn đi, nhưng khi cậu vừa quay người đi thì đã cảm nhận được hai luồng ánh sáng lạnh lẽo rơi trên người mình, cả người lập tức đông cứng lại, cậu theo bản năng ném cho Khương Tuệ Ninh một ánh mắt xin giúp đỡ.

Khương Tuệ Ninh lại giả vờ coi như không thấy gì, khiến Quý Tử Thư có chút tức giận.

“Đi lên tầng với bố.” Giọng nói của Quý Thần Nham đã không còn sự dịu dàng khi nói chuyện với Khương Tuệ Ninh như vừa rồi nữa, giọng nói lạnh lùng giống như gió bắc giữa những tháng mùa đông lạnh giá.

Những lời này là nói với Quý Tử Thư, Khương Tuệ Ninh vội vàng lùi về sau hai bước, tránh cho tai họa rơi đến trên người mình.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 28


Quý Tử Thư: … Cô thật sự nghiêm túc về việc lùi hai bước như vậy sao?
Đợi khi hai bố con họ biến mất ở cửa cầu thang, Khương Tuệ Ninh mới vội vàng quay sang hỏi dì Lưu: “Dì Lưu, có chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Lúc Tử Thư còn nhỏ bởi vì trộm đạp xe đi chơi đã bị ngã gãy chân, từ đó về sau, đồng chí Quý không cho thằng bé đi xe đạp nữa, kết quả là cách đây không lâu thằng bé lén lút mua một chiếc xe đạp bằng tiền tiết kiệm của mình, đồng chí Quý không biết chuyện này, vừa rồi Tử Thư lỡ miệng nói ra, đồng chí Quý chắc chắn muốn hỏi rõ chuyện này.”
Đối với chuyện lần này, dì Lưu cũng không thể giúp gì được, về vấn đề giáo dục Quý Tử Thư, trong nhà này chỉ có những gì đồng chí Quý nói mới là đúng, nếu xin tha giúp thằng bé thì cũng chỉ khiến hình phạt của nó bị tăng thêm thôi.
Hóa ra là như vậy, Khương Tuệ Ninh còn cho rằng có liên quan gì đến mình chứ, nhưng sau khi nghe đó là chuyện của một mình Quý Tử Thư, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện bố dạy dỗ con trai mình là điều tất nhiên rồi, cô mới không quan tâm chuyện này đâu
Đêm nay Quý Thần Nham muốn dạy cho con trai mình một bài học ở trong thư phòng, cho nên Khương Tuệ Ninh không thể đọc hết quyển sách mà cô muốn đọc, cho nên chỉ có thể về phòng nằm nghỉ.
Nhưng mà còn rất sớm mới đến giờ đi ngủ, cô cũng không ngủ được, cho nên chỉ đành nhìn chằm chằm trần nhà thẫn thờ.
Đợi đến khi Quý Thần Nham trở lại, anh nhìn thấy cô đang mở to mắt nằm trên giường, không biết đang nghĩ cái gì.
“Sao giờ này em còn chưa đi ngủ?”
“Đang đợi anh.” Khương Tuệ Ninh bất giác trả lời theo phản xạ.
Nói xong, cô mới nhớ ra mình đã nhập vai quá sâu, cô lặng lẽ liếc nhìn Quý Thần Nham một cái, phát hiện dáng vẻ của anh vẫn bất động như trước, cho nên cũng không để ý đến nữa.
Quý Thần Nham biết câu hỏi của cô không có ý tốt, cho nên cũng không đáp lại lời này của cô.
Nhưng khi anh xoay người đi lại cười nhẹ một cái, rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có một vài tiếng thở yếu ớt.
Khi Quý Thần Nham đi ra liền trực tiếp tắt đèn đi, lên giường nằm xuống.
Mặc dù bây giờ trong đầu của Khương Tuệ Ninh luôn coi anh như chị em tốt của mình, nhưng cô cũng không dám hành động quá mức khi anh vẫn thức, dù sao nếu như làm như vậy thì chẳng khác nào đang thách thức lòng tự tôn của đàn ông cả.
Khó khăn lắm mới đợi đến khi nghe thấy tiếng hít thở dần dần của người bên cạnh.
Cô lại lặng lẽ bò về phía anh, có kinh nghiệm từ buổi tối hôm qua, lại biết rằng anh không được, cho nên lúc này Khương Tuệ Ninh trực tiếp cho chân vào g*** h** ch*n của anh, quắp lấy nó, sau đó bàn tay từ từ đưa tay lên bụng anh , xuyên qua lớp áo mỏng tang, v**t v* cơ bụng săn chắc và đàn hồi của người đàn ông.
Điều kiện phần cứng này có phải cũng quá tốt rồi không? Đáng tiếc là phần bên trong đã thối rữa rồi…
May mà cô cũng chỉ thích sờ một chút, điều này cũng không tệ lắm.
Cả người Quý Thần Nham lại cứng đờ thêm một lần nữa.

Tác giả có chuyện muốn nói:
Quý Thần Nham: Hôm nay lại là một ngày bị bà xã thân yêu s* s**ng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 29


Sáng hôm sau lại là một ngày ngủ tới tự nhiên tỉnh.

Khương Tuệ Ninh lấy đồng hồ đeo tay ra xem giờ, cứ tưởng là cùng thời gian với mọi ngày, ai ngờ lại phát hiện chỉ mới sáu giờ mười lăm phút thôi…

Lúc còn là dân làm công ăn lương, cô cũng chưa từng dậy lúc mới hơn sáu giờ lần nào.

Vậy mà làm phu nhân rồi lại tỉnh lúc sáu giờ, đúng là tội lỗi.

Đều do tối hôm qua không tới thư phòng đọc chúa của những cuốn sách, ở thập niên 70 này ngoài đọc sách ra thì chẳng còn hoạt động về đêm nào cả, vậy nên ngủ sớm thì sẽ dậy sớm.

Có điều dậy sớm thế mà vị trí của Quý Thần Nham cũng đã trống, cô duỗi tay sờ thử, lạnh băng, xem ra lại dậy vào lúc năm giờ rồi.

y dà, Khương Tuệ Ninh thương tiếc thay anh.

Rèn luyện cho cơ thể khoẻ mạnh nhưng có ích gì đâu?

Cũng may là mình thích tìm tòi, bằng không anh thức khuya dậy sớm thế này cũng uổng công thôi.

“Đồng chí Tiểu Khương dậy rồi à?” Lần đầu tiên dì Lưu thấy Khương Tuệ Ninh xuống lầu mà chưa tới bảy giờ, nên vô cùng kinh ngạc.

“Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.” Khương Tuệ Ninh nói xong còn ra vẻ khởi động cơ thể.

Dì Lưu nhìn cô cười, không phải không biết có lúc cô ngủ thẳng tới trưa, nhưng dì ấy không vạch trần, còn thân thiết rót một ly nước ấm cho cô.

Khương Tuệ Ninh nói một câu “cảm ơn” rồi nhận nước uống hết nửa ly, hỏi: “Sáng nay ăn gì thế dì Lưu?”

“Không phải đồng chí Tiểu Khương nói hoành thánh vị hải sản ở thành phố Nam ăn ngon à? Ngày hôm qua tôi đã gói một ít, sáng nay sẽ nấu cho cô ăn thử xem có giống vị ở thành phố Nam không.”

“Hu hu… Dì Lưu à, dì đối xử với tôi tốt quá, tôi yêu dì chết mất.” Khương Tuệ Ninh miệng ngọt, lại còn biết nhõng nhẽo, nghe nói dì Lưu nấu hoành thánh cho mình thì ôm dì ấy cọ.

Cô thật sự cảm thấy bản thân hạnh phúc quá, cô đã đọc vô số cuốn sách, rất nhiều cô dâu mới về nhà chồng sẽ bị người giúp việc gian xảo kiêu ngạo bắt nạt, nhưng dì Lưu lại không như thế, luôn thay đổi các món ăn đa dạng để nấu cho cô ăn, từ lúc cô tới đây đã được chăm sóc và đối xử bình đẳng.

Cô quyết định, mình có thể ở lỳ trong gia đình này cả đời (chỉ cần có dì Lưu, thì hai đời luôn cũng được).

Từ trước đến nay người nhà họ Qúy luôn là kiểu lạnh nhạt tự kiềm chế, Khương Tuệ Ninh bất ngờ nhõng nhẽo thề này khiến dì Lưu hơi luống cuống tay chân, nhưng dì ấy cũng thích ứng rất nhanh, đồng chí Tiểu Khương hoạt bát đáng yêu, từ lúc cô tới đây thì trong nhà không còn vắng lạnh nữa, dì ấy nhìn người đang ôm mình đầy trìu mến, nhìn kỹ thì đồng chí Tiểu Khương đáng yêu quá đi.

Quý Thần Nham và Quý Tử Thư chạy bộ trở về, vừa vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng Khương Tuệ Ninh nhõng nhẽo.

Quý Tử Thư không có phản ứng gì lớn, cứ như cảm thấy chẳng có gì lạ.

Nhưng Quý Thần Nham lại lặng lẽ cau mày, gặp ai cũng lôi kéo ôm ấp là thói quen không tốt.
 
Back
Top Bottom