Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,147
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPisk0xfoD7mV__Yz9BasspAK7_ugCMyVIgwLAyXbLuc8kFUeZZ19FlsQXkQRUrvqHulqnemO0d5G0b8zGwJVAX6RAYa0mNoe27fMQPUOtLSGU4Ct1KaJStodVqa4sa6Ylrmp7mZPEyrfL5X7VYiYT1=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Tác giả: Thanh Tri Hứa
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Hài Hước, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Khương Tuệ Ninh ngoài ý muốn xuyên sách, xuyên thành mẹ kế của nam chủ trong văn niên đại.

Trong sách, cô tuổi trẻ xinh đẹp nhưng vì gia đình xảy ra biến cố nên bị bắt gả cho người cha có địa vị cao kia của nam chủ.

Nhưng mà cốt truyện trong sách vì muốn khắc họa sự khổ nhọc và kiên cường của nam chủ nên làm cho cha của nam chủ kết hôn được nửa năm liền vì bệnh cũ tái phát không thể trị được mà qua đời.

Không còn người cha lợi hại vẫn không thể che đấu được ánh sáng của nam chủ, nhưng lại khổ cho người mẹ kế xinh đẹp trẻ tuổi là nguyên chủ, đã không còn chồng che chở nên cuộc sống rất thê thảm.

Khương Tuệ Ninh vừa xuyên tới đã gặp phải tân hôn:…… Muốn khắc họa bản lĩnh của nam chủ thì việc gì phải cướp đi cuộc sống yên bình của cô chứ?

Không nói hai lời liền lừa cha nam chủ tới bệnh viện kiểm tra thân thể, tính toán trực tiếp bóp chết mầm bệnh ở trong nôi.

Chỉ là tin tức cô mang theo chồng tới bệnh viện lan truyền rất nhanh chóng, mỗi người trong viện đều truyền nhau rằng chồng của Khương Tuệ Ninh không được.

Thậm chí còn có người nói, quả nhiên không thể gả cho đàn ông lớn tuổi, dù người đàn ông đó có bản lĩnh thì cũng không cho được hạnh phúc.

Những lời này truyền tới cả tai mẹ chồng Khương Tuệ Ninh, lão thái thái chạy tới nhà con trai liền nhìn thấy thuốc bổ đầy nhà, nhịn không được lắc đầu tiếc hận, con trai mình mới hơn ba mươi tuổi liền không được?

Người đàn ông nào đó bị lừa uống thuốc:……????

————

Một năm sau, Khương Tuệ Ninh sinh một đôi song bào thai, lúc tổ chức tiệc đầy tháng liền ôm hai tiểu nha đầu vào trong viện phơi nắng.

Người trong viện đều chạy tới vây xem, mặt mũi của hai tiểu nha đầu quả thực chính là cùng một khuôn khắc ra với cha ruột, xinh đẹp lại đáng yêu.

Mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ, lại âm thầm thảo luận với nhau, ai nói thân thể của chồng đồng chí tiểu Khương không tốt vậy? Đây không phải là khá tốt sao.

————

Người đàn ông lớn tuổi cao lãnh cấm dục VS người vợ nhỏ diễn tinh đáng yêu​
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 1


“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”.

Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động.

Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài.

Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?”

“Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua.

Từng tiếng truyền vào trong tai Khương Tuệ Ninh, cô chỉ cảm thấy Khẩn Cô Chú đọc tới đầu cô vang lên ong ong.

Rốt cuộc nhịn không được hô to một tiếng: “Sư phụ đừng niệm nữa”, sau đó đột nhiên quằn quại ngồi dậy.

Cô mở to mắt ra mờ mịt nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh xa lạ làm cô cho rằng đôi mắt mình xảy ra vấn đề, sợ tới mức cô xoa xoa đôi mắt.

Vẫn may, xoa nhẹ nửa ngày thì cảnh tượng trước mắt đã cực kỳ rõ ràng, không phải đôi mắt xảy ra vấn đề.

Cô vẫn còn chưa may mắn xong liền phát hiện một vấn đề càng quan trọng hơn, đôi mắt không thành vấn đề, chỉ là cô không hề ngủ ở trên giường nhà mình

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng xốc chăn lên nhìn thoáng qua, trên người cô vẫn mặc cái áo ngủ in đầy con mèo chiêu tài màu hồng, bất nhưng mà cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng khác.

Áo ngủ là của cô, nhưng đây lại không phải phòng ngủ của cô, đây là cái quỷ gì?

Lúc này cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ to rộng, trên người đang đắp một cái chăn hai lớp, mặt phía trong là vải miên thuần trắng, mặt ngoài là lụa thêu hình long phượng trình tường vui mừng.

Sàn nhà sạch sẽ, sáng tới mức có thể soi gương, ở đối diện giường có đặt một cái bàn trang điểm cổ điển.

Bên tay trái là một cái cửa phòng hình vòm, không có cửa, treo một cái mành hạt đủ mọi màu sắc.

Toàn bộ phòng ngủ thoạt nhìn có vài phần xa hoa nhưng lại tràn ngập cảm giác niên đại, cực kỳ giống phong cách của niên đại 70-80.

Khương Tuệ Ninh còn không kịp phản ứng lại thì trong đầu cô đã xuất hiện một đống đồ vật không thuộc về chính mình, thật vất vả sửa sang mấy thứ này xong, cô phát hiện ra một vấn đề cực kỳ khó lường.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 2


Đúng vậy, cô đã xuyên sách, xuyên tới một quyển văn niên đại vừa mới tùy tiện lật xem cách đây không lâu.

Trong sách cô vừa không phải nữ chủ am hiểu lòng người, cũng không phải nữ phụ làm nhiều việc ác.

Mà là một người có thể có cũng có thể không… Mẹ kế trẻ tuổi của nam chủ.

Trong sách không viết quá nhiều về người mẹ kế này, ít ỏi mấy trăm chữ liền kết thúc cả đời, chỉ nói là thê thảm cả đời, còn cụ thể là thê thảm như thế nào thì lại không viết.

Khương Tuệ Ninh chỉ muốn nói, cô xuyên tới thứ đồ chơi gì đây?

Cốt truyện trong sách chủ yếu là viết về cuộc đời của nam chủ ưu tú, cha của nam chủ là quan chỉ huy tối cao của một quân khu. Cuộc sống của nam chủ trước năm 16 tuổi có thể nói là xuôi gió xuôi nước, quả thực số mệnh nam chủ trời sinh.

Nhưng cốt truyện không đơn giản như thế, vào năm nam chủ mười sáu tuổi thì cha nam chủ liền bởi vì bệnh cũ tái phát mà qua đời, còn nam chủ sẽ vì hoàn thành di nguyện của cha mà vào bộ đội, 30 tuổi liền tiếp nhận vị trí trước kia của cha.

Cả đời của nam chính rất trâu bò, nhưng lại khổ cho người mẹ kế trẻ tuổi xinh đẹp, vốn dĩ mới gả cho cha của nam chủ được nửa năm, gót chân cũng chưa đứng vững thì chồng đã qua đời, nguyên nhân hai người kết hôn chính là bởi vì nhà mẹ đẻ của nguyên chủ gặp chuyện, vì tìm kiếm sự trợ giúp mới gả chồng.

Chồng không còn, nam chủ vào quân doanh, vừa đi liền cắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài, mẹ kế trẻ tuổi căn bản không bảo vệ được cái nhà này, kết cục cuối cùng liền dùng chữ thê thảm cả đời để khái quát.

Khương Tuệ Ninh không rõ mình đã làm chuyện thiếu đạo đức gì mà lại phải xuyên thành một nhân vật quần chúng xui xẻo thế này.

Nhưng mà tới đâu hay tới đó, cô nổi tiếng là có năng lực thích ứng mạnh.

Hơn nữa cô còn nắm giữ được cốt truyện trong sách, cô biết cha của nam chủ tái phát bệnh cũ là bởi vì bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất. Trong sách viết nếu là phát hiện sớm hơn ba tháng thì cái bệnh cũ này chỉ tương đương với một lần cảm cúm, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng.

Trước mắt cô vừa mới gả cho cha của nam chủ, còn nửa năm nữa cha nam chủ mới qua đời, vậy thì cô liền kéo người tới bệnh viện kiểm tra trước nửa năm, trị liệu xong sớm cũng yên tâm hơn.

Khương Tuệ Ninh nằm trên giường chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủn đã thích ứng với việc xuyên sách.

Nhưng mà cô vẫn không muốn rời giường, cô ôm chăn quay cuồng một vòng ở trên giường lớn, không có gì bất ngờ xảy ra, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa vang lên: “Đồng chí tiểu Khương …”

Khương Tuệ Ninh:…

“Đã dậy”. Làm người lễ phép của thế kỷ mới, không trả lời người khác hình như không lễ phép, cho nên vẫn cần phải đáp lại.

Người ở ngoài cửa không ngờ cô có thể trả lời một cách bình đạm như vậy, dừng một chút, mới lại nói: “Đồng chí tiểu Khương nhanh lên nhé, cháo thịt lạnh rồi liền không thể ăn”.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 3


Khương Tuệ Ninh nhận mệnh bò dậy khỏi giường, lúc đổi áo ngủ, nhéo chất liệu vải quen thuộc của quần áo làm giữa mày cô nhảy một chút, sau đó lập tức tìm kiếm trong phòng ngủ.

Cô đang mặc áo ngủ của mình chứng tỏ cô đã xuyên cả người lại đây, diện mạo của nguyên chủ có giống với cô hay không? Nếu như không giống thì không phải sẽ xong đời à?

Chỉ là căn phòng to như vậy mà lại không có một tấm ảnh chụp nào về nguyên chủ cả, không phải mới tân hôn sao? Thế mà lại không chụp một tấm ảnh kết hôn nào?

Khương Tuệ Ninh rốt cuộc cũng không phải nguyên thân, thật nhiều ký ức đều không có, trừ bỏ những điều trong sách viết thì cô không hề có một chút ấn tượng nào cả, nhịn không được mà cảm thấy hoảng hốt.

Lục tung một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được một tấm ảnh đen trắng ở trong rương hành lý của nguyên chủ.

Cô nhìn thoáng qua, lại cầm ảnh chụp đứng ở trước cái gương bên cạnh tủ quần áo để soi, không ngờ diện mạo của nguyên chủ và cô lại giống nhau như đúc, ngay cả cái nốt ruồi nhỏ ở dưới khóe mắt kia cũng giống nhau.

Nhưng mà cô nhớ rõ trong sách nguyên chủ mới mười tám, còn cô lại là người đã 26 tuổi, vì sao thoạt nhìn lại giống nhau như đúc nhỉ?

Khương Tuệ Ninh nhịn không được để sát vào gương xem một cái, làn da của cô hình như có chút không giống nhau, bởi vì cô hay cười nên xuất hiện nếp nhăn ở đuôi mắt cũng biến mất không thấy, mặc kệ có muốn tin hay không thì có thể cô đã quay về trạng thái lúc 18 tuổi rồi.

Cô nhịn không được lại xoa nhẹ mặt mình hai cái, mấy từ như vô cùng mịn màng, trắng nõn trơn mịn không phải chính là dùng để hình dung cô của hiện tại sao?

Không phải Khương Tuệ Ninh nói khoác nhưng cô thật sự thuộc những người có diện mạo đẹp, ngay cả lão sư của cô cũng nói là với diện mạo của cô không nên học ở đại học của bọn họ mà nên đi học ở học viện Điện Ảnh bên cạnh.

Không nghĩ tới xuyên sách còn có thể làm cho cô trở nên trẻ hơn, Khương Tuệ Ninh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, tuy rằng trên mạng mỗi ngày đều nói cái gì mà năm tháng cũng không đánh bại được mỹ nhân, nhưng có ai không muốn mình mãi mười tám tuổi chứ.

Mấu chốt là hiện tại cô còn trẻ mà đã lên làm vợ quan lớn… Tuy rằng người chồng quyền cao chức trọng thường xuyên không trở về nhà, đêm tân hôn không thèm để ý tới cô vợ nhỏ liền vội vàng rời đi.

A… Nhưng mà trong nhà có để lại dì giúp việc chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, trên tủ đầu giường có để tiền giấy, đừng nói ở thập niên 70, dù là đặt ở thời đại của cô thì cuộc sống này cũng thuộc loại cao cấp rồi.

Mà cô chỉ cần làm cho người chồng có địa vị cao của mình không chết thì có thể sống cuộc sống tốt đẹp này trong một thời gian dài, việc này nhẹ nhàng hơn việc đấu trí đấu dũng với nhà tư bản gấp bao nhiêu lần?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 4


Khương Tuệ Ninh lập tức vui vẻ khoa tay múa chân, vui sướng bắt đầu thay áo ngủ, thẩm mỹ của nguyên chủ khá tốt, ở trong niên đại thuần một sắc xanh trắng xám, thế nhưng lại có thật nhiều quần áo vừa đẹp lại tây, áo lông màu đỏ, sơ mi trắng, áo choàng dệt màu cam, áo khoác màu xanh nhạt.

Cô chọn một cái áo sơ mi màu trắng để mặc bên trong, bên ngoài mặc một cái áo choàng bằng vải dệt, cuối cùng là một chiếc áo khoác.

Khương Tuệ Ninh nghĩ là quần áo có thể treo ở trong tủ quần áo thì chắc chắn là có thể mặc, liền trực tiếp mặc vào người.

Cô nhìn bộ quần áo ngủ hiện đại mà mình vừa mới thay ra kia, trực tiếp nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, dựa vào cốt truyện trong sách, hạo kiếp mười năm phải tới sang năm mới có thể kết thúc, tuy rằng với vị trí hiện tại của chồng cô thì sẽ không có ai dám trực tiếp chạy tới nhà để lục soát cả, nhưng mà cẩn thận mới đi được thuyền vạn năm.

Cô tính toán sẽ đốt nó vào đêm khuya.

Sau khi đổi quần áo xong, nghĩ đến nguyên chủ từ khi kết hôn liền không hề bước ra ngoài cửa phòng, còn chồng của nguyên chủ cũng đã rời đi vào nửa đêm hôm đó, cả ngày hôm qua nguyên chủ đều nhốt mình ở trong phòng, dì giúp việc tới gọi cửa cũng không đáp lại.

Khó trách sáng hôm nay dì lại tới nữa, khẳng định là sợ cô dâu mới đói chết ở trong phòng sẽ không dễ ăn nói.

Khương Tuệ Ninh không biết vì sao nguyên chủ không muốn ra cửa, dựa theo cốt truyện là nguyên chủ bị bắt gả chồng nên chắc là trong lòng cảm thấy không dễ chịu.

Cô không hề có loại ý tưởng đó, trời đất bao la đều không quan trọng bằng ăn cơm, vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống lầu ăn cơm.

Vừa mới đi xuống lầu liền nhìn thấy trên bàn cơm đã có một người ngồi, xem bóng dáng thì là một nam hài trẻ tuổi, người nói chuyện với cậu ấy chắc chính là dì bảo mẫu, không biết dì bảo mẫu nói cái gì mà cậu ấy trả lời một câu: “Nếu thật sự không được thì tí nữa cháu đi tìm chìa khóa dự phòng, sau đó dì bê vào phòng cho dì ấy”.

Nghe lời này, tuổi lại không lớn, chắc hẳn đây chính là nam chủ Quý Tử Thư ở trong sách, cũng chính là con riêng của cô.

Khương Tuệ Ninh đọc sách, ấn tượng về nam chủ chỉ có miêu tả bằng chữ chứ không có hình ảnh cụ thể, cô cũng rất tò mò về người con riêng này, nghe lời nói của cậu ấy thì có vẻ cũng không hề có ác ý đối với người mẹ kế như cô, cô nhịn không được nhìn chằm chằm bóng dáng của Quý Tử Thư lâu thêm một chút.

“Được… Đồng chí tiểu Khương đã xuống dưới.” Dì bảo mẫu nói chuyện với Quý Tử Thư xong, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bước từ bậc thang xuống, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.

Tuy rằng bà ở Quý gia đã gần mười lăm năm, nhưng bà chỉ là bảo mẫu nhận tiền lương tới nấu cơm hằng ngày, ngày bình thường sẽ không nói quá nhiều. Thật sự là do cô dâu mới vào cửa vẫn luôn không chịu ra ngoài, bà lại không thể liên hệ được với Quý thủ trưởng, nhìn thấy Quý Tử Thư trở về từ trường học mới nhờ cậu ấy giúp nghĩ cách, không ngờ vừa mới nói chuyện xong thì nữ chủ nhân đã xuống dưới.

Làm cho bà cảm thấy có chút xấu hổ giống như nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt gặp vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 5


“Đồng chí tiểu Khương, mau ngồi xuống ăn cơm sáng đi, tôi đã cố ý làm bữa sáng phía Nam của các cô, cô mau nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không”.

“Cảm ơn dì Lưu”. Khương Tuệ Ninh không quen biết dì bảo mẫu, nhưng mà trong sách từng nhắc tới dì giúp việc họ Lưu, vào mười mấy năm trước được cha nam chủ thuê tới để chăm sóc cho nam chủ còn tuổi nhỏ, làm suốt từ đó cho tới tận hiện tại.

Trong sách, kết cục của bà ấy còn tốt hơn cả cô, sau khi nam chủ công thành danh toại liền tìm tới dì Lưu, bởi vì bà ấy không có con cháu gì nên chính là nam chủ dưỡng lão và lo chuyện ma chay cho bà ấy.

Khương Tuệ Ninh không thể hiểu được vì sao nam chủ có thể chăm sóc cho một dì giúp việc mà người mẹ kế trên danh nghĩa là cô lại chỉ xứng sống thê thảm cả đời nhỉ?

Nhưng mà hiện tại chuyện này cũng chưa gấp, cứ chậm rãi tìm hiểu.

Cô nghĩ đến trong sách có viết dì Lưu là người thành thật chăm chỉ, kết hợp với việc bà ấy sợ cô đói chết, kiên trì gọi cô ra ngoài ăn cơm thì chắc hẳn là một người lương thiện, cho nên lúc cô nói chuyện với dì Lưu thì khóe miệng cũng hơi mỉm cười.

Nhìn theo dì Lưu đi vào phòng bếp, Khương Tuệ Ninh mới quay đầu lại, vừa lúc gặp gỡ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Quý Tử Thư.

Không hổ là nam chủ của quyển sách? Ánh mắt sắc bén kia không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé mười lăm tuổi.

Nhưng mà diện mạo của cậu ấy vẫn chưa đuổi kịp ánh mắt, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt rất lớn, con ngươi đen nhánh, môi hơi mím, còn có hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt, bộ dáng môi hồng răng trắng này đâu có hung ác lạnh lùng giống như trong sách viết, rõ ràng vẫn là một con chó nhỏ đáng yêu.

Đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn duỗi tay xoa xoa cái đầu lông xù của cậu ấy.

Nhưng mà Khương Tuệ Ninh phải kìm nén.

Từ xưa việc ở chung giữa mẹ kế và con riêng chính là một vấn đề khó khăn thế kỷ, mặc kệ là nhiệt tình hay là lạnh nhạt thì cũng đều dễ dàng khiến cho người khác nói ra nói vào, huống chi hiện tại cô và con riêng lại chỉ kém nhau ba tuổi.

Nói như thế nào thì tạm thời cô vẫn nên bảo trì bình tĩnh, địch không động thì ta cũng không động, chờ tới khi địch ra chiêu cô sẽ tiếp chiêu.

Lúc Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư thì đối phương cũng đang nhìn cô.

Đến khi nhìn rõ bộ dáng của mẹ kế thì trong lòng Quý Tử Thư vẫn nhịn không được xem thường lão Quý một chút, ngày thường một bộ không gần nữ sắc, kết quả chỉ là không gần nữ sắc khó nhìn mà thôi.

Nhưng mà ngay sau đó trong lòng cậu lại có chút lo lắng, lão Quý tìm cho cậu cái người… mẹ kế này, trừ bỏ xinh đẹp thì thực sự quá trẻ tuổi, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn cả cậu, thật sự đủ mười tám tuổi sao?

Quý Tử Thư nghĩ như vậy, cũng không tự chủ được mà hỏi ra miệng: “Dì tròn 18 tuổi chưa?”

Khương Tuệ Ninh:…
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 6


Dì Lưu vừa bưng cháo đã múc cho Khương Tuệ Ninh ra thì nghe thấy câu hỏi của Quý Tử Thư.

Rõ ràng là có ba người trong phòng ăn, nhưng vì những lời vừa rồi đã khiến bầu không khí đêm nay yên tĩnh lại.

“Đồng chí Tiểu Khương, cháo của cô đây.” Dì Lưu đúng lúc đánh vỡ cục diện im lặng này.

Nhưng dù có đánh vỡ thì cũng không thay đổi được bao nhiêu, bởi vì dì ấy đặt cháo xuống xong là rời đi.

Để lại Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư hai mặt nhìn nhau.

Khương Tuệ Ninh nhìn cháo trên bàn, không biết nên nói gì.

Lời này của Quý Tử Thư có hiệu quả kỳ diệu giống như câu “Có phải dì để mắt tới tiền của cha tôi không”, vậy là cậu ấy nghi ngờ mình tham tiền của cha cậu ấy nên mới gả tới đây? Thế bây giờ là đang muốn ra oai phủ đầu?

Không hổ là nam chính, vừa rồi còn thấy cậu đáng yêu, hóa ra chỉ là hổ đang ngủ gật thì vẫn là hổ.

Cũng không biết tại sao còn nhỏ thế mà nhìn người chuẩn vậy.

Khương Tuệ Ninh hít sâu một hơi, quyết định mỗi ngày mình đều tự hỏi bản thân rằng, yêu tiền có sai không? Tham tiền có sai không? Được, mình không sai chỗ nào.

Có điều cô cũng không dám làm quá đáng, dù sao người trước mặt cũng là nam chính trong tương lai, cho dù bây giờ cậu vẫn trông như chú cún đáng yêu, nhưng lại không thật sự là cún.

Nói không chừng trong tương lai còn phải dựa vào đứa con riêng này, tất nhiên không thể khiến mối quan hệ c**ng c*ng được, bây giờ cô không biết trong truyện có nói vì quan hệ giữa nguyên thân và con riêng cứng đơ, dẫn tới chuyện con riêng mặc kệ nguyên thân hay không.

Nhưng cô quyết định muốn chung sống hòa thuận với con riêng, cho dù không chạm được đến trái tim lạnh lẽo cứng rắn kia của cậu, nhưng ai lại duỗi tay đánh người đang cười chứ, nếu thật sự có ngày phải cầu xin cậu, nếu cậu không giúp đỡ thì cô sẽ ôm chân xin cậu giúp, xem có thật là cậu không nhớ đoạn tình cảm mẹ con ngắn ngủi này thật không.

Lúc Quý Tử Thư đang ảo não xấu hổ vì mình đã nói sai thì Khương Tuệ Ninh đã tự ảo tưởng tới chuyện của mấy năm sau rồi, những tưởng tượng bay cao bay xa đó khiến cô nhanh chóng tỉnh táo lại.

Và cuối cùng cũng tìm được cách nói vừa dịu dàng lại vừa không phải mất mặt: “Mặc dù trông tôi hơi trẻ tuổi và xinh đẹp quá, nhưng chắc chắc đã đủ tuổi để kết hôn rồi, cha cậu không thể biết luật lại còn phạm luật được.”

Ám chỉ cô vì tiền, vậy thì cô cứ vờ như nghe không hiểu thôi, muốn so xem da mặt ai dày hơn thì Khương Tuệ Ninh tự tin là không có ai đánh bại được mình.

Cậu nói tôi còn nhỏ tuổi, vậy thì tôi nhận thôi, được người nhỏ hơn mình khen trẻ tuổi là chuyện đáng để kiêu ngạo lắm biết không?

Quý Tử Thư lập tức đỏ mặt vì lời nói của Khương Tuệ Ninh, dùng mắt thường cũng nhìn ra được vẻ xấu hổ trên mặt cậu.

Cậu thật sự không có ý gì khác, chỉ cảm thấy là cô quá đẹp lại còn trông nhỏ tuổi, vốn chỉ đang nghĩ thầm trong lòng, không hiểu sao lại nói luôn ra miệng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 7


Có lẽ là cô đã hiểu lầm gì đó rồi, cậu mở miệng định giải thích nhưng lại phát hiện không biết nên nói thế nào.

Cậu quyết định ít nói lại, cúi đầu ăn cháo.

Tất nhiên Khương Tuệ Ninh cũng đã phát hiện thay đổi của Quý Tử Thư, vẻ mặt xấu hổ muốn đào cái hang chui xuống này cô rất quen thuộc, quả nhiên bạn bè khắp nơi trên mạng không lừa cô mà, chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác.

Nhìn mà xem cái dáng cậu sắp chôn đầu vào chén kìa, dáng ngồi thẳng lưng ban đầu biến thành như con chim cút ấy, trông vừa đáng thương nhưng lại đáng yêu.

Điều này khiến cô nhớ tới những lời miêu tả nam chính trong tiểu thuyết, cậu có một khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ, nhưng biểu cảm lại hung dữ bạc tình, đôi mắt nâu đậm như miệng giếng cổ kính rất sâu khiến người ta nhìn không thấu.

Những lời nói ra cứ như gió đêm lạnh lẽo mùa đông, khiến người ta thấy lạnh thấu cả xương.

Ấy chà, ít nhất thì dáng vẻ đó cũng cần năm sáu năm kinh nghiệm trong xã hội mới có được, chứ bây giờ ấy hả, cũng chỉ là một cậu nhóc dễ đỏ mặt và thẹn thùng thôi, không phải bản thân dựa vào kinh nghiệm cả đời đã qua là đủ để làm khó cậu rồi sao?

Vừa rồi còn nghĩ cậu không hổ là nam chính, nói chuyện là đâm thẳng vào chỗ yếu, còn tưởng mình sẽ bị cậu bắt chẹt thế nào, không ngờ mới đó mà cậu đã lộ sơ hở, nhìn dáng vẻ hận không thể độn thổ ngay lập tức của cậu kìa.

Ván thứ nhất thắng tuyệt đối.

Khương Tuệ Ninh đắc chí, bây giờ chỉ muốn hát vang một khúc.

“Tôi ăn xong rồi, dì cứ từ từ ăn.”

Quý Tử Thư thật sự chịu không nổi cái nhìn chăm chú không dời mắt của Khương Tuệ Ninh, ăn ba ngụm là xong chén cháo, đến bánh bao cũng không ăn thêm cái nào đã bỏ chén xuống xoay người rời đi.

Chờ Khương Tuệ Ninh tỉnh táo lại thì phát hiện cậu đã chạy tới cầu thang rồi, thay vì nói là đi thì càng giống chạy trốn hơn.

Cô không ngờ bây giờ nam chính tương lai lại đáng yêu như vậy, xấu hổ đến thế còn nhớ phải lễ phép, hơi thú vị rồi đây, cô nhịn không được cười rộ lên.

Lúc dì Lưu đi ra thì nhìn thấy Quý Tử Thư không còn ngồi bên bàn ăn nữa, chỉ còn lại đồng chí Tiểu Khương đang cười đến nỗi không ăn được cơm.

Dì cảm thấy vẻ đẹp của nữ chủ nhân mới này không đơn giản tí nào, chỉ cười thôi cũng đẹp hơn người khác nữa.

Khó trách nhiều năm rồi Thủ trưởng Quý chưa có ý định tái hôn, nhưng lần này lại mặc kệ lời bàn tán của mọi người cưới cô về nhà.

Có điều nhớ tới dáng vẻ làm ầm ĩ của đồng chí Tiểu Khương vào đêm hôm đó, dì cũng không dám lắm lời thêm, chỉ hỏi: “Đồng chí Tiểu Khương, đã ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì tôi dọn chén đũa xuống.”

“Ăn xong rồi, làm phiền dì Lưu.” Khương Tuệ Ninh gật đầu đứng dậy nói.

Không ngờ cô lại lịch sự như thế, dì Lưu lại nhịn không được nhìn cô nhiều hơn một chút, và Khương Tuệ Ninh nghĩ cái nhìn này là do cô khác với nguyên thân.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 8


Cô chỉ xuyên vào thân thể này thôi, không có tí ký ức nào của nguyên thân cả nên không biết tính cách của nguyên thân như thế nào, có điều cô cũng không thấy lo lắng gì, mình chỉ mới gả tới đây được ba ngày thôi, trong đó còn có một ngày ở lỳ trong phòng, đồng nghĩa với việc bọn họ chỉ mới thấy mình vỏn vẹn một ngày thôi.

Mà gia đình của nguyên thân ở phương Nam, xa xôi vạn dặm đến phương Bắc nên xuất hiện chút khó chịu cũng không có vấn đề gì.

Vậy nên khi cô nhận thấy ánh mắt của dì Lưu thì cười một cái, chỉ cần co đủ tự tin thì không có ai có thể nghi ngờ cô được.

Quả nhiên dì Lưu tránh ánh mắt của cô, dọn chén đũa xong vội vàng xoay người vào phòng bếp.

Khương Tuệ Ninh nhướng mày, thong thả đi về phòng ngủ trên lầu.

Mặc dù không sợ người ta nghi ngờ, nhưng cô vẫn muốn đi sắp xếp lại đồ vật của nguyên thân, chủ yếu là muốn xem trong người có mang nhiều tiền hay không.

Còn phải suy tính xem nên dùng cách gì để lừa ông chồng của hời kia đi kiểm tra sức khỏe.

Mặc dù không có 996 trói buộc cô nhưng chuyện gì nên làm thì phải làm, chỉ là không biết khi nào ông chồng của hời kia mới về nhà.

Trong truyện không viết cụ thể nên Khương Tuệ Ninh không biết, vốn định hỏi dì Lưu thử xem nhưng nghĩ lại vẫn thôi, có lẽ lịch trình của một quan chỉ quy cấp cao sẽ không được báo cho một dì giúp việc đâu.

Cô chỉ cần ở nhà ôm cây đợi thỏ là được.

Khương Tuệ Ninh trở lại phòng, lôi hết đống tiền giấy trong ngăn tủ ra để lên giường, còn mình thì ngồi khoanh chân bên cạnh, ngón tay thuần thục đếm tiền.

Hồi trước cô bạn thân của cô là giao dịch viên ở ngân hàng, trong tay có một đống giấy để luyện tập, lúc nào hai người rảnh sẽ lấy nó ra luyện tay, nói cho hay thì là đang tập làm quen với cảm giác đếm tiền.

Chờ ngày nào đó trúng độc đắc thì sẽ tới ngân hàng rút tiền thật ra đếm, không đếm tới khi tay rút gân thì không cho nghỉ.

Nguyện vọng khi ấy chỉ đơn giản bình dị như thế thôi.

Không ngờ chưa chờ được tới ngày trúng số độc đắc, lại chờ được một cơ hội khác.

Khương Tuệ Ninh cũng không chê, mặc dù rời xa thời đại công nghệ cao, nhưng có tiền thì ở đâu chẳng được.

Cũng như trước kia có người hỏi bạn thích ở nông thôn hay ở thành phố, cô chỉ muốn nói, chỉ cần có đủ tiền thì dù bảo cô tới sa mạc Sahara cũng được, có một tòa thành thuộc về riêng mình ở trung tâm sa mạc, nghĩ tới đó thôi đã thấy sướng rồi.

Nghĩ xa rồi nghĩ xa rồi, bây giờ phải tập trung đếm tiền đã.

Thời này thì tờ tiền mặt có giá trị lớn nhất là mười nguyên, theo cách nói miệng thì là tờ đại đoàn kết, còn đáng giá hơn tờ một trăm trong tương lai.

Tiền trong ngăn tủ đều là tờ đại đoàn kết, đếm thử thì có khoảng năm mươi tờ, vậy là có tròn năm trăm nguyên đó.

Ở thời đại mà tiền lương một tháng của nhân viên kỹ thuật cao cấp còn chưa tới năm mươi nguyên này, đây xem như là một số tiền khổng lồ rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 9


Tùy tiện để lại phí sinh hoạt đã năm trăm, xem ra không thể xem thường gia thế của ông chồng của hời này được, cô thấy hơi hài lòng, đặt hết số tiền đã đếm xong sang một bên, còn lại là một ít phiếu.

Thời đại mua gì cũng cần phiếu này thì phiếu là đồ tốt, hơn nữa toàn bộ số phiếu này còn là phiếu quân dụng, Khương Tuệ Ninh không hiểu rõ lắm về thời dùng tem phiếu, nhưng nhìn cũng biết có rất nhiều phiếu, xếp chồng lên còn dày hơn một bộ bài Poker, còn là bộ bài đủ lá nữa, thế nên lại càng thấy hài lòng hơn.

Đếm xong thì cô gom lại đặt chung với tiền mặt.

Còn lại là đồ của cô, phải nói là cô không mang bao nhiêu đồ theo, chỉ có một vali quần áo và một cái bọc nhỏ.

Cô đã treo hết quần áo vào tủ rồi nên chắc cái bọc còn dư lại là đồ dùng cá nhân.

Cô lấy ra hết toàn bộ, lúc cô trút cái bọc ra thì bên ngoài cái bọc có một tờ giấy được gấp gọn lại rơi xuống chân giường, chỉ là người đang trút bọc ra hoàn toàn không để ý tới, ánh mắt của cô chỉ dừng lại trên những thứ trút ra được.

Khương Tuệ Ninh phát hiện trong bọc chỉ có kem bảo vệ da, kem con sò, còn có kem ngọc trai…

Xem ra chất lượng sinh hoạt của nguyên thân rất cao, hơn nữa còn rất thích làm đẹp, từ vali quần áo là có thể nhìn ra được, ngay đầu giường còn đặt trang sức nữa.

Ở thời đại này đúng là tận dụng mọi thứ để làm đẹp cho bản thân.

Về chuyện này thì cô thấy khá may mắn, mặc dù công việc trước kia bận rộn nhưng cô vẫn có yêu cầu rất cao về chuyện chăm sóc bản thân, dù thế nào thì người đẹp lúc nào cũng muốn giữ gìn sự lung linh ấy mà.

Cô còn tưởng mọi người ở thời đại này chỉ để mặt mộc, nếu mỗi ngày bản thân đều bôi bôi trét trét lên mặt có thể khiến người ta thấy nghi ngờ hay không, bây giờ thì không cần lo lắng nữa rồi.

Ngoài đồ chăm sóc da thì còn một đống đồ được bọc trong khăn tay, không cần đoán cũng biết chắc chắn là tiền.

Đừng hỏi, hỏi thì chỉ có thể nói là do xem nhiều phim truyền hình quá, dùng khăn tay bọc tiền thật sự là cảnh kinh điển một thời đấy.

Sau khi cô mở ra thì phát hiện đúng là tiền, chỉ là không mới như đống mà ông chồng của hời để lại, cũng không phải chỉ có tờ đại đoàn kết, đếm thử thì cộng cả tiền lẻ thì có khoảng hai trăm nguyên.

Có lẽ số tiền này là mẹ nguyên thân đưa, không phải cô đoán mò đâu.

Trong những câu miêu tả không nhiều lắm về nguyên thân thì cha mẹ cô ấy chiếm hết một nửa.

Thật ra trong truyện cô ấy cũng rất may mắn, mẹ làm việc ở Cung Tiêu Xã, cha là hiệu trưởng trường cấp ba trong trấn tại địa phương của họ.

Mà cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, mặc dù không đến nỗi ngậm thìa vàng sinh ra, nhưng điều kiện gia đình như thế đã tốt lắm rồi, cha mẹ còn không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nuôi cô ấy như cục cưng vậy.

Thật ra ép cô ấy gả chồng cũng là chuyện ngoài ý muốn.

Theo truyện viết thì cha của nguyên thân có phát biểu một bài về cái nhìn của mình trong giáo dục, sau đó bị người ta lợi dụng tố cáo nên bị bắt.

Lúc đó tình hình rất nghiêm trọng, vì không để cô ấy bị liên lụy mà mẹ cô ấy đã liên lạc với một nhân vật rất lợi hại quen biết nhiều năm trước, cũng chính là ông chồng của hời Quý Thần Nham của cô bây giờ.
 
Back
Top Bottom