Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 470


“Yên tâm đi! Trốn không thoát đâu. Tôi lo xong chuyện của nhà máy sẽ tiện thể liên hệ người bên quặng mỏ. Tuy ông cụ Thái của tôi có cho người đi khảo sát nhưng nhiều năm nay Trần Phong vẫn thường đi thăm dò. Nói không chừng bên trong có bảo bối gì đó còn ghê gớm hơn.

“Kim loại hiếm.” Quý Tử Thư chuyển động: “Dì hẳn phải biết bên kia cũng có một cái.”

Khương Tuệ Ninh nhớ đến việc mình từng trả nợ khi mở quặng mỏ, cô vinh dự được quốc gia chống lưng, sau đó lại đình chỉ, một mực phong tỏa lại. Sau này hậu thế còn dùng làm danh lam thắng cảnh, đi vào bên trong giống như đi theo những ngôi sao, muốn vào tham quan còn phải tốn mấy chục đồng tiền vào cửa.

“Chúng ta cần phải giao vật kia sao?”

“Phụt!” Quý Tử Thư nhìn dáng vẻ đường hoàng chững chạc của Khương Tuệ Ninh: “Dì không hổ là vợ của cha tôi, tư tưởng giác ngộ cũng rất cao.”

Khương Tuệ Ninh cau mày, im lặng suy nghĩ, nói: “Nếu thật sự là thứ quốc gia đang cần thì chúng ta cứ bàn giao thôi.” Cô biết quốc gia lớn mạnh sẽ rất quan trọng với họ. Giống như chiến dịch lần này mặc dù đã làm trung tâm của kẻ thù bị tốn thất nhưng mấy người họ vẫn tổn thất vô số quân.

Quốc gia đã trải qua rất nhiều vất vả để có được ngày hôm nay. Trước đây cô vẫn cho rằng mình sống ở thời đại hòa bình, thật ra khi ngẫm lại mới thấy cũng đâu phải là thời đại hòa bình, là lớn lên cùng với quốc gia hòa bình.

Vì vậy lớn mạnh rất quan trọng, nếu có thể để đất nước được cường đại cô rất sẵn sàng góp ra một phần sức lực của mình.

Quý Tử Thư không ngờ một người xem tiền như mạng giống như Khương Tuệ Ninh lại có một mặt công chính liêm minh như thế. Cậu gật đầu nói: “Được, tôi nghe theo dì.” Thật ra vừa rồi cậu cũng lừa gạt Khương Tuệ Ninh mà thôi.

Thật ra ông cụ Thái đã thăm dò quặng mỏ kia rồi, cũng đã hoàn thành công đoạn chuẩn bị khai thác từ trước đó, lấy được mẫu đều là ngọc thạch cả.

Nhưng gần đây cậu đã kiểm tra lại một lần nữa, có khả năng nguyên thạch sẽ tốt hơn dự đoán rất nhiều nên muốn để cô kỳ vọng giá cao hơn nhưng không ngờ cô lại giác ngộ cao đến vậy.

Với tiền tài, cậu tin tưởng tương lai mình sẽ không thiếu nên cô muốn thế nào thì làm thế đó, muốn quyên góp thì cứ quyên góp, nhà họ cũng không thiếu mấy thứ đó.

Quý Thần Nham dỗ hai đứa bé ngủ xong đi ra, nhìn thấy hai người đang đứng nói chuyện trong phòng bếp, anh tự nhiên đi đến, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang nấu nước đường đỏ. Anh hỏi: “Làm gì vậy?”

“Thạch băng. Giải nhiệt mùa hè nóng bức.”

Quý Thần Nham biết Khương Tuệ Ninh thích làm mấy thứ kỳ quái, tuy không phổ biến nhưng vị lại cực kỳ ngon.

“Cha.” Quý Tử Thư nhìn thấy cha mình đến nên rất tự nhiên đưa vật đang nằm trong tay mình, sự hỗ trợ của cậu xem như đã xong.

Quý Thần Nham không nói gì, anh chỉ hỏi hai câu rồi cũng bắt đầu trợ giúp.

Quý Tử Thư đứng một bên nhìn và hàn huyên với cha mình vài câu.

“Đi thăm anh ấy chưa?”

Quý Tử Thư gật đầu: “Gần đây con cũng thường đến. Tình trạng sức khỏe của ông ấy càng ngày càng tốt, chẳng qua ông ấy không quá mong chờ con đến, mà ngược lại rất yêu thích các em gái, mỗi lần đều dặn dò con dẫn các em ấy đến chơi.”

Lúc nói mấy lời này, khóe miệng cậu hơi cong lên, mang ý cười, nhưng không nhìn rõ đây là vui hay không vui.

Quý Thần Nham phát hiện con trai đã lớn rồi, đến anh cũng nhìn không ra suy nghĩ của con trai.

“Đến hiện tại anh ấy cũng chưa sống chung nhà với con, lại làm bạn với nghiên cứu đã lâu nên có thể bản thân anh ấy cũng không biết phải qua lại với con như thế nào.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 471


Cả cuộc đời của mấy người như anh ấy đều dành hết thời gian cho nghiên cứu cao thượng nên thường ngày rất ít khi giao tiếp với người khác, con nên rộng lượng với hành vi không hòa hợp của anh ấy.”

Quý Tử Thư cười nói: “Con hiểu. Cha, còn đã lớn rồi, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.”

Đúng vậy. Cậu đã trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện tự cậu có thể hiểu rất cặn kẽ. Chẳng qua dù có trưởng thành hơn đi chăng nữa thì vẫn là con trai của mình, anh luôn luôn hy vọng cậu vui vẻ.

“Cũng không cần có gánh nặng trong lòng! Nếu cảm thấy không vui thì tạm thời đừng đi, nhà của con vĩnh viễn ở nơi này.”

“Ừm. Con hiểu.” Quý Tử Thư nói xong thì nhìn đồng hồ: “Con còn phải đến xưởng một chuyến. Con đi trước đây.”

“Đi đi!”

Quý Tử Thư đi được hai bước mới quay đầu nói với Khương Tuệ Ninh: “Nhớ chừa lại một chút cho tôi.”

Khương Tuệ Ninh nhịn không được trợn trắng mắt lên nhìn cậu: “Biết rồi. Lần nào mà ăn sau lưng cậu?” Tổng tài bá đạo đã nói sao lại tham ăn thế này?

Lúc này Quý Thần Nham mới đi đến từ phía sau và khóa chặt Khương Tuệ Ninh, ôm cô vào lòng mình, cảm thán nói: “Về nhà thật tốt.”

Khương Tuệ Ninh đặt thạch băng đã làm xong cho vào tủ lạnh, đóng cửa tủ lại. Cô xoay người đẩy Quý Thần Nham tránh ra: “Đều là vợ chồng già, sao lại bám dính thế này?”

Quý Thần Nham xem như không thích nghe mấy lời như thế này lắm, trong lòng anh kìm nén một cơn giận dỗi, đột nhiên thu lại sự dịu dàng, ngọt ngào này. Anh dùng lực bóp tay cô, dán sát người vào cô, cúi đầu cắn lên vành tai mượt mà của cô như đang trừng phạt.

“Tuệ Tuệ thế này là đã mất kiên nhẫn với tôi rồi? Hay là tôi đã không còn lực hấp dẫn được em? Chúng ta mới được mấy năm, em đã bắt đầu ghét bỏ tôi rồi?”

Giọng nói của anh rất từ tính, lại khàn thể hiện anh rất tủi thân. Anh vẫn nghiền ép lên lỗ tai cô, hơi nóng theo hơi thở rót vào tai cô, cảm giác tê dại đâm thủng màng nhĩ đến thẳng trái tim.

Trái tim của Khương Tuệ Ninh cũng nhảy loạn, phần eo đã bị anh giữ chặt, cô muốn động đậy nhưng không thể, chỉ có thể duỗi hai tay sang ôm cổ anh: “Anh Quý, ở đây là nhà bếp, đợi lát nữa dì Lưu nghỉ trưa thức dậy sẽ sang đây mà nhìn thấy mất.

Cô có cách để dỗ dành Quý Thần Nham, cô đã dùng hết sự dịu dàng của mình, nụ cười ngọt ngào, áp sát lại cọ qua gương mặt anh.

Quý Thần Nham rất dễ dỗ dành, Khương Tuệ Ninh còn chưa dùng đến đại chiêu thì anh đã đầu hàng, nhưng hôm nay lại hừ một tiếng rất tủi thân từ trong lỗ mũi.

Sau đó anh bóp lấy eo cô, trực tiếp nhấc người lên, đè nén cuống họng, hùng hổ dọa người nói: “Vừa rồi em bảo tôi đừng bám dính em, chúng ta xa cách lâu như vậy, em không muốn tôi vừa ôm lấy là bám dính vào em sao?”

Khương Tuệ Ninh thật sự dở khóc dở cười. Anh đường đường là một thủ trưởng nhưng một khi bắt đầu ấu trĩ thì giống như muốn lấy mạng người ta. Khương Tuệ Ninh vội vàng nịnh nọt: “Nhớ anh, nhớ đến phát điên.”

Đôi môi mỏng của Quý Thần Nham hơi cong lên, anh thản nhiên cười, xấu xa hỏi: “Nhớ ở đâu?”

Khương Tuệ Ninh: “… Thủ trưởng Quý, em nghi ngờ anh đang lái xe.”

Quý Thần Nham không hiểu lời này của cô là có ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, anh căn bản vẫn có thể đoán được. Anh triền miên cắn môi cô: “Em vẫn chưa trả lời tôi.”

“Ngẫm lại thì chỗ nào cũng nhớ cả, anh mau thả em ra đi!” Dường như cô đã nghe thấy tiếng dì Lưu thức dậy và mở cửa phòng rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 472


Khương Tuệ Ninh đã mất mặt rất nhiều lần rồi nên hiện tại cô giống như chim sợ cành cong.

Quý Thần Nham giở trò xấu không thả, thậm chí anh còn bám sát vào cô hơn: “Vậy em nói một số lời tôi thích nghe đi!”

“Ông xã, cầu xin anh!” Khương Tuệ Ninh dán sát vào lỗ tai anh, cô nhỏ giọng cầu xin anh buông tha cho mình.

“Tha cho em lần này.” Anh vừa nói vừa lùi lại, còn vươn tay kéo cô trở về, lại giúp cô sửa lại quần áo trên người.

Vừa làm xong thì dì Lưu đã đến: “Đồng chí Quý không nghỉ trưa sao?”

“Ừm, làm thạch băng với Tuệ Tuệ.” Quý Thần Nham trả lời mà mắt không chớp, tim không đập.

Dì Lưu nhìn thấy một đống công cụ vẫn chưa được thu dọn, nói: “Để tôi đến dọn rửa cho, hai người mau về phòng nghỉ ngơi đi! Vất vả lắm mới về nhà, hai người trò chuyện là được rồi.”

Nói xong bà đã đẩy Khương Tuệ Ninh, bà xem Khương Tuệ Ninh giống như một cô con gái không hiểu chuyện, người con rể này vất vả lắm mới được về nhà, thế nhưng cô con gái lại không tranh thủ thời gian trao đổi để tình cảm được tăng lên, tốn thời gian ở phòng bếp này làm cái gì?

“Vậy chúng tôi đi ra ngoài trước. Dì Lưu, vất vả cho dì rồi.” Quý Thần Nham nói xong đã dắt tay vợ.

“Vất vả cái gì đâu? Tôi cũng không làm gì cả.” Dì Lưu đã ở lại Quý gia rất nhiều năm, rất tự nhiên dì cũng chăm sóc mọi người giống người trong nhà.

Khương Tuệ Ninh bị kéo ra ngoài, cô lập tức bị anh đẩy vào phòng ngủ.

“Quý Thần Nham, đang giữa ban ngày ban mặt, mấy đứa bé vẫn còn ngủ ở bên cạnh.”

Cần gấp gáp vậy sao?

“Phụt!” Quý Thần Nham đưa tay bóp mặt cô: “Trong đầu em có thể nghĩ đến thứ gì tốt hơn không? Ngủ với tôi một giấc đi! Tôi ở trên xe căn bản là không nghỉ ngơi được.” Anh thật sự đã chịu đựng hai ngày hai đêm rồi, có làm bằng sắt cũng ăn không tiêu.

Khương Tuệ Ninh tức giận, vươn tay nhéo trên cánh tay anh. Người này thật sự rất đáng ghét.

Quý Thần Nham không tránh cô, với chút sức lực này của cô thật sự giống như đang gãi ngứa cho anh. Tiếp theo đó anh đã đưa người lên giường.

“Vì sao anh ở trên xe lại không nghỉ ngơi? Khương Tuệ Ninh cảm thấy điều kiện của vé giường nằm trên xe cũng rất khá.

“Nhớ mọi người ở nhà nên không ngủ được.” Anh nói xong lại hôn người đang nằm trong ngực mình.

Hai đứa bé đang ngủ say ở phòng bên cạnh, thỉnh thoảng còn nói mớ.

Đột nhiên cô quay đầu lại, duỗi một cái chân gác lên eo Quý Thần Nham.

Anh đã nhắm mắt lại. Màn cửa che khuất cảnh đẹp bên ngoài, ánh sáng đã phác họa ra vầng trán đầy đặn, sóng mũi cao của anh, đập vào mắt là vẻ đẹp trai rất hài lòng. Khương Tuệ Ninh âm thầm thở dài trong lòng mình. Làm thế nào mà anh Quý nhà cô lại càng ngày càng đẹp trai thế này.

Anh đưa tay nhéo nhẹ lên cái chân đang vắt ngang qua eo anh, một cái tay khác vòng sang ôm cô vào lồng ngực mình, anh nghiêng người cọ xát đầu cô.

Khương Tuệ Ninh cũng dụi đầu vào lồng ngực anh, cô vốn dĩ muốn ôm eo anh nhưng kết quả bàn tay không cẩn thận lại đụng trúng một chỗ, cảm giác rất có tinh thần, Khương Tuệ Ninh không nhịn được dùng tay thử lại một lần nữa.

Bỗng nhiên Quý Thần Nham mở to mắt, trong chớp mắt huyệt thái dương cũng nhảy lên: “Ngủ không được thì chúng ta làm chút chuyện khác vậy!”

“Ngủ.” Khương Tuệ Ninh nhìn anh, vừa khéo đã đối diện với ánh mắt của anh.

Có lẽ vì anh thật sự mệt mỏi nên bên trong đôi mắt đã hiện lên những tia đỏ rất rõ ràng, hốc mắt cũng sâu. Khương Tuệ Ninh vội vàng hôn anh, an ủi anh nói: “Ngủ, ngủ.” Nói xong đã dùng tay ngăn cản ánh mắt của anh.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 473


Quý Thần Nham thuận thế ôm người vào lòng mình, hôn cô rất mạnh: “Tuệ Tuệ, em càng ngày càng tệ.”

Cô biết rõ đang là ban ngày, mấy đứa bé lại ngủ bên cạnh nhưng còn cố ý trêu chọc anh.

Khương Tuệ Ninh cũng không dám nói tiếp, cô vòng tay ra sau lưng anh, vỗ về anh như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

Cô không biết mình có dỗ cho Quý Thần Nham ngủ chưa nhưng cô đã ngủ mất rồi.

Ngủ mất bao lâu thì cô cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lúc ngủ mơ đã có người sờ lên mặt mình, một lúc sau lại kéo tóc mình.

“Cha, vì sao mẹ còn chưa thức? Điềm Điềm đã vào phòng hai lần rồi.

Cô bé và chị gái của mình đã thức dậy từ lâu rồi và chơi đùa với nhau, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi nhưng mẹ vẫn chưa chịu thức. Chúng rất muốn ăn thạch băng.

Quý Thần Nham ngồi trên sofa nhỏ gần đó, anh đọc sách chờ người đang ngủ kia thức dậy. Quý Thần Nham ôm con gái nhỏ đến, khẽ xuỵt một tiếng, nói: “Đừng làm ồn đến mẹ, đến đây đọc sách với cha.”

Đọc sách? Không muốn, không muốn. Điềm Điềm không thích đọc sách, cô bé không thích cả đọc sách và luyện chữ. Sợ bị cha mình ép học nên cô bé đã nhanh chóng trượt xuống khỏi người cha mình: “Không đọc, không đọc. Con đi tìm chị gái đây.”

Quý Thần Nham không ngờ tính tình của con gái lại giống hệt Khương Tuệ Ninh, hễ , nhắc đến học hành là có thể so sánh với mất mạng. Trong thoáng chốc anh cảm thấy hơi đau đầu.

Nhưng anh lại không thể ép buộc con gái học, chỉ có thể nhìn cô bé nghịch ngợm như một chú khỉ con chạy khỏi tay mình.

Sau khi chạy ra ngoài, Điềm Điềm vẫn còn sợ hãi nên đóng luôn cửa phòng của cha mẹ lại. Cô bé cảm thấy tốt nhất vẫn nên để mẹ ngủ thêm một lúc nữa, miễn cho cha có thời gian bắt cô bé đọc sách.

Đường Đường nhìn thấy em gái mình đi ra nhưng vẫn không nhìn thấy mẹ, cô bé nghiêng đầu chăm chú hỏi em gái: “Mẹ còn chưa thức dậy sao?”

Điềm Điềm ngồi trước mặt chị gái, lắc đầu. Cô bé cũng nhoài người nằm trên bàn chơi đùa với bò sữa, chú mèo ở bên cạnh cũng tranh thủ tình cảm, nó không ngừng cọ qua cọ lại bên chân của hai chị em.

“Chị, chị muốn ăn thạch băng sao?” Điềm Điềm thật sự thèm ăn chết mất.

Tuy Đường Đường đỡ hơn em gái nhưng tóm lại cô bé vẫn là một đứa trẻ nên rất tham ăn. Cô bé khẽ gật đầu: “Muốn.”

“Chúng ta lại đi gọi mẹ đi!” Đường Đường nói.

Điềm Điềm lắc đầu giống như trống bỏi: “Không không không. Chị, chúng ta không thể đi vào đó.” Cô bé không muốn vào đó để cha bắt mình đọc sách.

Đường Đường đang muốn hỏi vì sao thì lập tức nhìn thấy cổng chính ngoài sân đã mở.

Quý Tử Thư vừa vào cửa, hai chị em giống như nhìn thấy cứu tinh nhanh chóng chạy về phía anh trai.

“Anh.”

“Anh, em muốn ăn thạch băng.” Điềm Điềm muốn anh trai làm cho mình ăn, bà Lưu không biết gì cả nên nhất định sẽ nói đợi mẹ thức dậy.

Quý Tử Thư ôm người lên, hỏi: “Mẹ không làm cho các em ăn sao?”

Điềm Điềm lắc đầu rất đáng thương: “Không có.”

Quý Tử Thư nghĩ lẽ nào Khương Tuệ Ninh và cha đã đi ra ngoài, nếu không đã trễ thế này còn chưa cho các em gái ăn.

“Mẹ không có ở nhà sao?” Cậu hỏi.

“Mẹ đang ngủ.” Đường Đường nói.

Còn đang ngủ? Quý Tử Thư ngược lại biết làm thứ này, dù sao cậu cũng đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh làm món này nhiều lần rồi, hơn nữa căn bản là cô đã chuẩn bị xong rồi, nhưng dì Lưu không cho các em gái ăn có lẽ vì sợ băng bị kẹt lại ở cổ họng.

Khương Tuệ Ninh đã chuẩn bị công cụ xong, chỉ cần để một lúc thì thạch băng sẽ vỡ thành những hạt nhỏ, nếu uống như vậy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề. Chỉ là dì Lưu không biết nên mới không dám làm.

Quý Tử Thư bước vào nhà bếp, để các em gái của mình xuống, cậu rửa tay, sau đó đã đặt mấy chén nhỏ riêng của các em gái lên bàn.

Hai chị em vẫn chưa cao bằng cái bàn nên phải vịn lấy mép bàn, nhón chân nhìn anh trai làm thạch băng cho mình.

Khương Tuệ Ninh ngủ một giấc đến giờ ăn cơm chiều mới thức dậy. Cô vừa ngồi dậy, đã lập tức nhìn thấy Quý Thần Nham đứng cạnh giường cười như không cười nhìn cô.

“Thức rồi?”

“Em ngủ bao lâu rồi?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 474


Quý Thần Nham ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Không lâu. Bốn tiếng.”

“Sao anh không gọi em dậy?” Khương Tuệ Ninh nhớ đến trước khi mấy đứa bé ngủ, cô đã hứa sẽ làm sẵn thạch băng cho chúng, kết quả chính mình lại ngủ trễ như vậy, đoán chứng mấy đứa bé đều mỏi mắt trông chờ cô rồi.

Quý Thần Nham ngồi xuống, anh tỏ ra vô tội, nói: “Điềm Điềm đã đến gọi em hai lần nhưng đều không đánh thức được em.”

Khương Tuệ Ninh: …

Chờ cô thay xong quần áo, lúc đi ra mới biết hai đứa bé đều đã được ăn, có cả Quý Tử Thư ngồi bên cạnh.

May mà có con trai trưởng giúp đỡ. Mẹ già này thật đáng xấu hổ.

Thậm chí ngay cả một phần của cô cũng do Quý Tử Thư chuẩn bị cho, cậu đã bưng đến tận tay cô.

“Cảm ơn.”

Quý Tử Thư cười, nói: “Khách sáo cái gì?” Nói xong lại tiện thể đưa văn kiện mình đã mang về đưa cho Khương Tuệ Ninh.

“Đây là gì?” Khương Tuệ Ninh nhận lấy văn kiện nhưng chưa mở ra.

“Khẳng định là đồ tốt.”

Ban đầu Khương Tuệ Ninh còn cho rằng đây là cổ phần của xưởng may, kết quả mở văn kiện ra mới phát hiện đây là giấy phép xây dựng công viên giải trí.

“Cậu… Cậu muốn xây công viên trò chơi?”

Cơ ngạc nhiên há to miệng. Đến cùng thì Quý Tử Thư có bao nhiêu tiền?

Quý Tử Thư nhìn thấy dáng vẻ chưa từng nhìn thấy bộ mặt thành phố: “Trước kia dì đã nói với tôi về chuyện kia, tôi đã tìm hiểu rồi, mô hình này có rất nhiều ở ngoại quốc, tôi đã mời người đo đạc và hoàn thành bản vẽ. Tôi muốn tạo nên một hình thức công viên trò chơi loại lớn. Trên cơ bản, chúng ta phải đưa thiết bị từ nước ngoài về, cộng thêm thủ tục phê duyệt, đoán chừng khoảng bốn năm sau là có thể làm xong. Đến lúc đó vừa khéo các em gái vào tiểu học cũng là lúc có thể chơi đùa.”

Nguyện vọng khi còn bé của cậu được Khương Tuệ Ninh dẫn dắt mà thực hiện, tuy đến lúc trưởng thành lại đi chơi, những thứ kia đã thay đổi rất nhiều nhưng cậu vẫn nhớ kỹ loại tâm trạng đó.

Đến các em gái, cậu không hy vọng chúng sẽ có bất kỳ tiếc nuối nào ở giai đoạn tuổi thơ của mình. Vì vậy đây được xem như món đồ chơi cỡ lớn đầu tiên tặng cho các em gái.

“Cậu chỉ đơn thuần là muốn xây dựng một công viên giải trí cho bọn nhỏ chơi thôi sao?” Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình đã bình tĩnh, nhưng vẫn bị thao tác lưu loát khí phách của Quý Tử Thư làm cho có chút không phục hồi tinh thần được.

Quý Tử Thư nhướng mày, nói một cách hiển nhiên: “Không được sao?”

“Được…” Người nào có tiền người đó quyết định.

Nhưng mà Khương Tuệ Ninh vẫn có chút lo lắng hỏi: “Hiện tại cậu chỉ làm một cái nhà máy sữa, nhà máy này kiếm được nhiều tiền như vậy sao?” Tài chính có theo kịp không? Thời buổi này sửa chữa một công viên trò chơi cũng không hề rẻ, trong tình huống hầu hết các phương tiện đều phải dựa vào nhập khẩu, cô không cảm thấy đây là một khoản chi tiêu nhỏ.

Sao giọng điệu của cậu lại giống như đi chợ bán thức ăn mua một búp cải trắng vậy.

Quý Tử Thư cầm khăn lau miệng cho em gái: “Nhà máy không kiếm được tiền, mà là tôi kiếm tiền.”

Khương Tuệ Ninh:… Cậu có cần ngông cuồng như vậy không.

“Dì đặt một cái tên cho công viên giải trí đi, cần phải trình báo lên trước nghi thức đặt móng.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy cậu là đang làm khó dễ cho mình, cô là người không biết đặt tên có được hay không?

“Tôi đặt tên sao?”

Quý Tử Thư gật đầu: “Đúng vậy, món đồ chơi lớn của các em gái đó, đương nhiên phải là dì đặt tên rồi.”

Khương Tuệ Ninh rì rà nửa ngày vẫn không nghĩ ra được cái tên nào hay cả, cuối cùng vẫn là Quý Thần Nham lại đây nghe nói Quý Tử Thư muốn xây dựng công viên giải trí, muốn đặt tên nên đã nói: “Nếu là xây dựng cho các bảo bảo vậy thì đặt tên theo tên bọn nhỏ đi, công viên giải trí Tâm Ý.”

“Tôi cũng nghĩ đến cái tên này.” Ngay từ đầu Quý Tử Thư cũng suy nghĩ như vậy, nhưng mà cậu muốn trở về hỏi ý kiến của Khương Tuệ Ninh một chút, kết quả là cô lại không biết.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 475


Trong mấy chuyện như vậy, từ trước đến nay Khương Tuệ Ninh đều là chồng nói cái gì thì chính là cái đó, cô vội phụ họa: “Dễ nghe thì lấy cái tên này đi.”

Hai cha con:… Không cần suy nghĩ một chút sao?

Khương Tuệ Ninh: Hoàn toàn không cần, ở trước mặt chồng và con trai lớn, cô không cần phải múa rìu qua mắt thợ, cá mặn thì phải có dáng vẻ của cá mặn, kiên quyết không tham dự vào mấy chuyện động não này.

Được rồi, hai cha con đã hiểu ra, về sau gặp mấy chuyện như vậy cứ trực tiếp thông báo một tiếng là được, không cần phải trưng cầu ý kiến.

Đầu tháng tám, Quý Tử Thư phải đi Cảng Thành, Quý Thần Nham cố ý sắp xếp vệ sĩ cho cậu, tất cả đều là bộ đội xuất ngũ từ khu ba, không phải bộ đội đặc chủng thì cũng là bộ đội trinh sát.

Quý Tử Thư phải đi Quảng Thành trước, sáng sớm hai ba chiếc cờ đỏ khiêm tốn dừng ở trong sân, lần đầu tiên hai đứa nhỏ được đi xa nhà nên vô cùng kích động, mặc vào bộ váy xinh đẹp nhất, bím tóc là ba cột, kẹp tóc là anh trai mua.

Trước khi xuất phát, hai đứa nhỏ ôm ba mẹ hôn một chút: “Ba mẹ, con sẽ rất nhớ ba mẹ.” Điềm Điềm vẫn ngọt vào tận sâu trong trái tim mọi người.

Đường Đường thì nói: “Ba mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt em gái.” Nghiễm nhiên là dáng vẻ bà cụ non.

“Được, hai người các con đi ra ngoài không được chạy lung tung, phải đi theo anh trai đó, biết không?” Khương Tuệ Ninh vẫn rất lo lắng, nhưng mà khi nhìn thấy vệ sĩ do Quý Thần Nham sắp xếp, cô lại cảm thấy mình đã quá lo lắng.

Quý Tử Thư duỗi tay bế hai em gái lên: “Các em gái đi theo tôi, nên dì cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm các em ấy thiếu một sợi tóc nào cả.”

Sau khi tiễn ba đứa nhỏ đi, Khương Tuệ Ninh cũng đi thu thập một chút, mấy ngày nữa cô sẽ đi theo Quý Thần Nham đi Tây Bắc.

Dì Lưu ở lại giữ nhà, tháng trước Quý Thần Nham giúp đỡ tất cả người nhà của cô chuyển đến Kinh Thị, ngay cả sổ hộ khẩu cũng chuyển đến đây, cũng không cần phải chạy đi hai nơi.

“Ninh Ninh, tôi nghe nói bên kia gió cát rất lớn, khô ráo, cô đi qua nhớ rõ uống nhiều nước, tôi sẽ chuẩn bị trà thanh nhiệt cho cô và đổng chí Quý, tất cả đều để trong cái bao này.” Hiện tại dì Lưu đã hoàn toàn xem bọn họ như con của mình, đi ra ngoài một chuyến cũng phải chuẩn bị rất nhiều đồ.

“Được, cảm ơn dì Lưu.”

Hai người đi Tây Bắc vào giữa tháng tám, lần này cũng được xem là lần đầu tiên Quý Thần Nham đến nơi dừng chân ở Tây Bắc sau khi được thăng lên làm tổng tư lệnh, lần trước anh đến đây vẫn là làm quan chỉ huy của quân khu ba khu vực phía đông.

Lương Viễn Bồi dẫn theo đơn vị nghiên cứu, cấp dưới của không quân đến nơi không có người này làm thực nghiệm bay thử, nghe tin Quý Thần Nham sắp đến đây, anh ta cố ý dẫn theo Đồ Quốc An lại đây nghênh đón bọn họ.

“Ai da, đây là đã lâu không gặp đó thủ trưởng lớn của tôi, hoan nghênh cậu lại đây thị sát công việc.”

Quý Thần Nham không thèm quan tâm đến Lương Viễn Bồi vẫn luôn nói nhiều này, ngược lại là làm quân lễ với Đồ Quốc An: “Vất vả.”

“Không vất vả.” Đồ Quốc An làm quân lễ xong bỏ tay xuống mới nói câu: “Cảm ơn thủ trưởng quan tâm.”

Mấy người đều có tình nghĩa cùng nhau lớn lên trong một khu nhà, Quý Thần Nham còn phải gọi Lương Viễn Bồi một tiếng anh, nhưng mà đang trong công việc, không có tình nghĩa cùng nhau lớn lên, tất cả đều phải gọi một tiếng thủ trưởng.

Khương Tuệ Ninh chỉ có thể đi lại trong khu vực hạn chế ở nơi dừng chân, Quý Thần Nham để lại lính cần vụ chăm sóc cô, sau đó lại tập trung vào công việc.

Buổi chiều sau khi kết thúc công việc trong ngày, Lương Viễn Bồi đi theo Quý Thần Nham trở về đây đón Khương Tuệ Ninh đi ăn cơm.

Vừa gặp mặt, Lương Viễn Bồi đã nhịn không được mà trêu ghẹo nói: “Em dâu vẫn trẻ trung như cũ, còn có chút người đã bắt đầu già rồi.”

“Tôi có thể già bằng anh sao?” Quý Thần Nham nhìn thoáng qua Lương Viễn Bồi, người này là lớn hơn mình mấy tuổi, hiện giờ hai bên mai đã lấm tấm bạc sương.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 476


Ở vấn đề tuổi tác, Lương Viễn Bồi hoàn toàn không chiếm được ưu thế, nhưng anh ta đã cơ bắp lại mê chơi, vẫn luôn rơi vào tay Quý Thần Nham.

Khương Tuệ Ninh không nói chuyện, chỉ thân thiện mỉm cười, không có ý định chen vào cuộc hỗn chiến này.

Dù sao anh Quý nhà cô hiếu thắng cả đời, tuyệt đối sẽ không để mình thua thiệt ở bên ngoài.

Hiếm khi các cô lại đây mà không ăn cơm ở nhà ăn của nơi dừng chân nhà ăn, bởi vì mấy năm trước Đồ Quốc An ly hôn với vợ cũ, cho nên anh ta đã trực tiếp đưa Quân Quân đến bên này, sau đó anh ta lại cưới vợ mới, là giáo viên ở nơi dừng chân, chồng của cô ấy đã mất trên đường đi công tác ở mấy năm trước, bản thân có dẫn theo một đứa trẻ, hai người được mai mối rồi ở bên nhau.

Hôm nay các cô chính là muốn đến nhà Đồ Quốc An ăn cơm, vợ mới cưới của anh ta họ Tôn, tên là Nguyệt Chân.

Người dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, đứa con cô ấy dẫn lại đây là con gái, năm nay năm tuổi, chắc là giống người cha quá cố nên vẻ ngoài rất bình thường, tóc cột thành hai bím, tính tình có chút thẹn thùng, khi mẹ giới thiệu thì gọi một tiếng: “Chú Quý, dì Khương, chú Lương.”

Có lẽ bởi vì có con gái, nên Quý Thần Nham duỗi tay xoa đầu cô bé, khen một câu: “Cô bé thật đáng yêu.” Anh còn lấy chocolate trong túi ra cho cô bé.

“Cảm ơn chú Quý.”

Sau khi vào nhà, cô bé được khen nên rất vui vẻ, bắt đầu giúp đỡ mẹ rót trà cho khách, nước trà bên này là trà táo đỏ đặc sản.

Quân Quân năm nay đã tám tuổi, có lẽ là bởi vì cha mẹ ly hôn nên cả người có điểm ngỗ ngược, vốn dĩ thằng bé không muốn đi ra ngoài, kết quả là bị cha đánh một trận, ra thì thật sự có ra, nhưng mà lại bắt đầu làm chiêu trò, không biết vì sao lại vướng ngã em gái.

Tôn Nguyệt Chân làm mẹ kế nên cũng không thể dạy bảo thằng bé, chỉ có thể bế con gái lên.

Đồ Quốc An tức giận lại đánh con trai một trận, sau khi đánh xong, thằng bé trực tiếp chạy vào phòng khóa cửa lại, mãi vẫn không chịu đi ra ngoài.

Tôn Nguyệt Chân đi dỗ một chút thì nghe thấy tiếng quăng vỡ đồ vật ở trong phòng, Đồ Quốc An bảo vợ đừng để ý đến thằng bé, Tôn Nguyệt Chân chỉ đành quay về phòng khách tiếp khách.

Người nấu cơm chính là dì của Tôn Nguyệt Chân, không có con cái nên đi theo Tôn Nguyệt Chân, vốn dĩ là giúp đỡ Tôn Nguyệt Chân chăm sóc con gái, hiện tại cũng tương đương chăm sóc cho cả nhà.

Tôn Nguyệt Chân mời mọi người ngồi xuống, sau đó đi xuống phòng bếp hỗ trợ, Khương Tuệ Ninh nhàn rỗi cũng nghe không hiểu mấy người này nói cái gì, nên kéo tay áo của Quý Thần Nham và nói: “Em đi phòng bếp hỗ trợ.”

Quý Thần Nham nhìn thoáng qua phòng bếp đang truyền ra từng trận khói dầu, chân mày giật nhẹ: “Bên này là nấu bằng than đá, phòng bếp rất nóng, hay là anh cùng em ra ngoài đi dạo một chút?”

Lương Viễn Bồi không nhịn được mà ho khan một tiếng: “Ồ ồ ồ, ở đây có rất nhiều người đó, chú ý một chút đi thủ trưởng.”

Khương Tuệ Ninh vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì, em chỉ xem thử thôi.” Sau đó cô đứng dậy đi vào phòng bếp.

Mặc dù cô nói là đi giúp đỡ, nhưng Tôn Nguyệt Chân cũng không dám để cô làm việc, từ lúc vào cửa cô ấy đã chú ý đến vợ của thủ trưởng này, làn da trắng như tuyết, trong ánh mắt để lộ vẻ ngây thơ, đặc biệt là đầu ngón tay để lộ ra kia vừa nhìn đã biết là chưa từng làm việc.

“Thủ trưởng phu nhân, cô đi nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng tôi là được rồi.” Người nói chuyện chính là dì của Tôn Nguyệt Chân, là một bà cụ đặc biệt giản dị.

Bà ấy cũng không biết quan hệ của Quý Thần Nham và Đồ Quốc An, chỉ biết anh là thủ trưởng lớn đến từ Kinh Thị, nào dám để Khương Tuệ Ninh làm việc.

“Không có việc gì, để tôi giúp đỡ, nhặt rau cũng được.” Khương Tuệ Ninh thật sự không làm được quá nhiều, chỉ có thể nhặt rau.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 477


Cuối cùng Tôn Nguyệt Chân bưng hai chậu nấm tới và nói: “Làm phiền phu nhân nhặt một chút, số nấm này là Ni Ni và dì đi hái ở ở đám cỏ bên kia vào sáng nay, lấy ra xào với thịt bò rất thơm, là đặc sản ở nơi này của chúng tôi.”

“Đồng Chí Tôn gọi tôi là đồng chí Khương là được rồi, lão Quý nhà chúng tôi và Đồ Quốc An là bạn bè cùng lớn lên ở một khu nhà.” Tiếng gọi phu nhân này làm cô suýt chút nữa quỳ xuống, thật sự không quên, bây giờ cũng không phải thời dân quốc.

Hiển nhiên Tôn Nguyệt Chân không nghĩ đến mối quan hệ này, cô ấy sửng sốt một chút rồi vội nói: “Được, đồng chí Khương, làm phiền cô.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Khương Tuệ Ninh xua tay, phát hiện nấm này không giống bình thường, cô rất ít khi ăn loại nấm hoang dại như vậy, nhưng biết ô màu đỏ và thân màu trắng, ăn xong cùng nhau nằm thẳng…

“Đồng chí Tôn, mấy thứ này đều có thể ăn được sao?” Cô lựa một lúc, lựa mấy cây cỏ dại xen lẫn trong nấm ra, nhưng mà vẫn có chút không yên tâm, cái này nếu như có vấn đề thì một nồi này cũng đủ vật ngã tất cả bọn họ.

“Có thể ăn, những cây nấm chúng tôi chọn đều là có thể ăn.” Tôn Nguyệt Chân thật sự không hổ là giáo viên, nói rồi cô ấy bắt đầu phổ cập cho Khương Tuệ Ninh biết những loại nấm hoang dại có thể ăn này, còn nhiệt tình mời nói: “Nếu cô thích thì ngày mai có thể đi hái cùng chúng ta, bên kia còn có thể cưỡi ngựa nữa, đồng chí Khương biết cưỡi ngựa không?”

Khương Tuệ Ninh lắc đầu: “Tôi không biết cưỡi ngựa.” Cô chỉ biết đi xe đạp công cộng mà thôi.

“Tôi có thể dạy cho cô.”

Hai người nói chuyện một hồi, lúc này Khương Tuệ Ninh mới biết trước kia nhà của Tôn Nguyệt Chân còn có trại nuôi ngựa, đã trải qua rất nhiều chuyện, cha mẹ của cô ấy đều không còn nữa, sau đó cô ấy gả chồng sinh con, đứa bé mới trăng tròn thì chồng lại xảy ra chuyện, được người mai mối nên gả cho Đồ Quốc An.

Sau khi tái hôn hầu như cô ấy chỉ đi làm, chăm sóc con và chồng, cuộc sống rất bình thường nhưng lại là cuộc sống của rất nhiều người bình thường, đơn điệu nhạt nhẽo nhưng lại là con đường cần thiết phải đi.

Không biết có phải là ảo giác hay không, khương Tuệ Ninh có thể nghe được khát khao hướng tới tự do trong lời nói của cô ấy, hình như cô ấy không muốn bị gò bó trong gia đình, dù sao mấy ngày nay cô đều ở bên này cùng Quý Thần Nham, nên cô gật đầu nói: “Được, vậy ngày mai cô dạy cho tôi.”

Ngô Nguyệt thật tâm cười nói,”Vậy sáng mai tôi đến gọi cô nhé.”

Lúc Quý Thần Nham trở về thì nghe nói ngày mai Khương Tuệ Ninh muốn theo Ngô Nguyệt học cưỡi ngựa, vì vậy bàn tay đang cởi áo của anh cũng dừng lại một chút, sau đó xoay người qua nói với cô,”Nếu em muốn học cưỡi ngựa thì để ngày mai tôi bớt chút thời gian đi cùng em, trại ngựa không phải chỗ để đi du ngoại hơn nữa những con ngựa ở đây cũng không được tính là quá hiền.” Nghĩ đến người vợ hấp tấp, bộp chộp của mình nếu mà ngã xuống kia thì đây cũng không phải là chuyện đùa.

Khương Tuệ Ninh đột nhiên xoay người lăn vào trong chăn, hai chân trắng nõn vẫn lộ ra ngoài đong đưa qua lại, cô tò mò hỏi anh,”Anh biết cưỡi ngựa sao? Vậy có thể dẫn em ra ngoài thảo nguyên chạy như bay không? Giống như là ở trong sách kiếm hiệp viết về những người anh hùng vậy?”

Quý Thần Nham ngồi xuống bên cạnh cô,”Có thể, nhưng mà em phải đợi từ từ, sáng mai tôi có cuộc họp, nên có thể trưa mai mới có thể đi ra ngoài cùng em được.”

“Được ạ, không thành vấn đề.” Khương Tuệ Ninh nói rồi chống hai tay dậy, bò qua ôm lấy Quý Thần Nham, rồi hai tay lại ôm lấy mặt anh hôn lên,”Cảm ơn chồng.”

“Tý nữa cẩn thận cảm ơn cũng được.”

“…” Đồ lưu manh.

Vì là ngày đầu tiên học cưỡi ngựa nên Quý Thần Nham cũng không thể lăn lộn cùng Khương Tuệ Ninh, nhưng mà cô cũng không dậy được quá sớm.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 478


Ngô Nguyệt ở bên kia cũng được Quý Thần Nham cho người qua thông báo một câu, nói buổi chiều cùng nhau đi cưỡi ngựa, vì vậy người ở bên kia cũng không tới tìm cô, buổi trưa anh phải quay lại căn cứ bay thử nghiệm, thấy bên này cũng chỉ có Đồ Quốc An, nghe Quý Thần Nham nói muốn đi cưỡi ngựa, nên anh ta cũng đi theo vợ cùng qua đó luôn.

Dì cũng không thể giữ được hai đứa nhỏ, nên hai người cũng đem chúng qua đây.

Ni Ni vẫn như trước, vô cùng ngoan ngoãn đi theo mẹ, có thể là do Quý Thần Nham đã cho cô bé một chiếc kẹo, nên cô bé vô cùng thích cùng với Khương Tuệ Ninh và Quý Thần Nham nói chuyện.

Qua cách cư xử thậm chí còn thân thiết hơn so với cha kế của mình.

Quân Quân cũng không tình nguyện, nhưng mà do áp lực từ cha mình, nên cũng không dám biểu hiện ra quá mức.

Ngô Nguyệt thật sự không nói dối, phong cảnh bên này đúng là rất đẹp, có những hồ nước vô tận, nước trong hồ thậm chí còn xanh hơn cả bầu trời.

Vòng quanh bên hồ là những thảm cỏ xanh mướt, bây giờ là thời điểm nóng nhất trong năm, nên trên bãi cỏ được điểm vô cùng nhiều loại hoa nhỏ nhiều màu sắc, như là đang thêu hoa trên vải lụa vậy.

Gió thổi qua làm mặt hồ gợn lên những đợt sóng nhỏ, và mang theo một luồng khí mát dễ chịu, Khương Tuệ Ninh cũng bị gió thổi làm bay mất chiếc mũ.

Quý Thần Nham phải tiến lên hai bước đuổi theo mới có thể nhặt được mũ của cô trở lại,”Tôi giúp em đội lại mũ cho tốt.” Anh nói rồi đem mũ trong tay một lần nữa đội lại lên đầu Khương Tuệ Ninh, và kéo khăn lụa mềm lại đè lại ở hai bên má che đi gương mặt của cô, cuối cùng buộc chặt dây ở dưới lên, làm như vậy mặt trời cũng sẽ không thể chiếu được đến mặt cô.

Ngô Nguyệt dắt ngựa đứng ở một bên chờ, nhìn Khương Tuệ Ninh được chồng toàn tâm che chở, trong lòng cũng dâng lên không ít sự hâm mộ, đúng là mối quan hệ tốt đẹp đều là của nhà người khác.

Trại ngựa này cô ấy vô cùng quen thuộc, nên cố ý chọn cho Khương Tuệ Ninh một con ngựa ngoan ngoãn.

Khương Tuệ Ninh vốn dĩ còn đang nghĩ chỉ là cưỡi ngựa thôi mà, ai ngờ khi đi đến nhìn thấy con ngựa còn cao hơn mình thì liền có chút sợ hãi, không dám nhận lấy dây cương.

“Con ngựa này liệu có thể đá tôi không?” Khương Tuệ Ninh hỏi.

Ngô Nguyệt một tay giữ lấy dây cương, một tay v**t v* con ngựa đang đứng bên cạnh,”Không sao, cô thử sờ xem, nó rất ngoan.”

Khương Tuệ Ninh thử sờ một chút, nhưng mà vừa sờ đến chiếc bờm của con ngựa, thì nó liền phát ra âm thanh, làm cô sợ đến mức liên tục lùi về phía sau.

” Âm thanh này không phải không vui, mà là nó đang nhận em.” Quý Thần Nham nhanh chóng đi lại, đem người trước mặt ôm vào lòng mình, sau đó nắm tay vợ ấn trở lại, giúp cô làm quen với con ngựa mà mình sắp cưỡi.

Ngô Nguyệt thấy Quý Thần Nham hẳn là sắp dạy Khương Tuệ Ninh, nên bản thân mình liền lui lại một chút, sau đó lại dắt một con ngựa nữa ra.

Sau khi Khương Tuệ Ninh được Quý Thần Nham bế lên lưng ngựa, thì cô nhìn thấy Ngô Nguyệt đang nhỏ giọng nói chuyện với con ngựa bên kia, cô liền phát hiện ra con ngựa kia dường như là đã nhận cô ấy là chủ nhân, thỉnh thoảng lại cọ vào cô ấy một chút.

Cô ấy cũng có vẻ như là rất thích nó, không biết là đang nói gì với con ngựa.

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua chỗ Đồ Quốc An đang đứng cũng vẫn là chỗ vừa nãy với hai đứa con của mình, cô đang định quay đầu nói với Quý Thần Nham gì đó, thì lại thấy Quý Thần Nham đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô nghĩ rằng Quý Thần Nham sẽ như trước đây, nói cô quá quan tâm đến chuyện gia đình người khác, nên cũng không nói gì nữa.

“Làm sao vậy? Muốn nói gì với tôi?” Quý thần Nham nhỏ giọng hỏi cô.

“Chỉ là em muốn hỏi một chút bao giờ thì có thể đi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 479


Quý Thần Nham đem dây cương đặt vào trong bàn tay cô,”Nắm lấy cái dây cương này.” Sau đó đem bàn tay của mình bọc lấy tay cô, một tay khác giữ lấy eo cô, sợ cô té ngã xuống đất.

“Trước tiên tôi dẫn em chạy hai vòng, cho em thử cảm giác một chút.” Muốn biết cưỡi ngựa thì cho dù gấp cũng không học được, đa số mọi người đều làm quen với con ngựa trước sau đó mới có thể dễ dàng điều khiển nó.

“Vậy anh đi chậm một chút, em sợ.” Khương Tuệ Ninh cảm giác dường như mình đang bị sợ độ cao, sao con ngựa này lại cao như vậy, lúc đi còn lắc lư, làm cô sợ hãi mình bị đẩy xuống đất.

Quý Thần Nham kéo dây cương một chút, con ngựa đi về phía trước hai bước, khi đột nhiên làm động tác này làm cho Khương Tuệ Ninh bị đổ người về phía sau, nhưng mà sau lưng lại chính là Quý Thần Nham, mạnh mẽ ôm cô vào trong lồng ngực, nhưng mà cô vẫn bị sợ hãi làm cho kêu lên một tiếng nhỏ.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Bàn tay của Quý Thần Nham đang giữ lấy eo cô khẽ nâng lên một chút vỗ nhẹ lấy bàn tay đang giữ yên ngựa của cô như là an ủi.

Quý Thần Nham thật sự là một giáo viên tốt, vô cùng kiên nhẫn, từ đầu cũng sẽ không vội vàng, tự mình dẫn Khương Tuệ Ninh đi vài vòng giúp cô có thể thích ứng.

Thấy cơ thể cô đã từ từ thả lỏng, cũng thích ứng với cách điều khiển dây cương, thì anh liền xuống ngựa trước.

Anh giúp Khương Tuệ Ninh dắt ngựa, rồi bắt đầu dạy cô làm thế nào có thể khống chế được phương hướng và tốc độ của ngựa.

Khương Tuệ Ninh đi dạo quanh hồ được hai vòng thì Quý Thần Nham hỏi,”Có thể tự cưỡi chưa?”

“Không dám.” Tính cách ỷ lại của cô đã vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần bên cạnh có người, thì rất khó mới có thể làm cô rời tay.

Lúc này Ngô Nguyệt đã cưỡi một con ngựa chạy như bay qua người cô, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của cô hiện lên tràn ngập sự hâm mộ, có cảm giác là mình ngay cả bằng lái xe còn chưa có thì bạn bè đã lái một chiếc xe thể thao bên cạnh những người bạn khác, cô cũng muốn như vậy nhưng mà không dám.

Quý Thần Nham thấy cô ghen tị đến mức nước mắt cũng như là sắp chảy ra vậy, vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của người khác thì liền xoay người lên ngựa, đem người trên ngựa ôm vào trong ngực mình, một lần nữa lấy lại dây cương,”Tôi cưỡi cùng em.” Sau khi nói xong thì liền đánh con ngựa đuổi theo.

Tốc độ nhanh đến mức cô còn chưa kịp lấy tinh thần, nên bị sợ hãi đến quá mức, bên tai cũng chỉ đọng lại toàn bộ là tiếng gió, đôi mắt nhắm lại cũng không dám mở ra.

“Quý Thần Nham chậm một chút… Em sợ.” Cô có cảm giác khi mình nói chuyện cũng giống như là đang gào hét.

“Không phải sợ, mở to mắt ra, xem tôi giúp em vượt qua các cô ấy.” Khi anh nói xong, Khương Tuệ Ninh cảm thấy tốc độ như là lại nhanh hơn.

Bởi vì có Quý Thần Nham, nên cuối cùng Khương Tuệ Ninh vẫn mở mắt ra, nhưng là khi hoàn thành cô vẫn không nhịn đươc lại thét lên chói tai.

Sau vòng đầu tiên, cô đã nhất định không chịu cưỡi nữa, giấc mộng mang kiếm đi tung hoành khắp thiên hạ lập tức bị phá nát, không phải là cưỡi không giỏi mà là quá giỏi, đến nỗi cả người cô vì bị quá xóc nảy mà đau nhức, đặc biệt là ở mông, đau đến mức như đã nở hoa.

Thời điểm được chạm xuống đất, chân cô đều phát run lên,”Không cưỡi, không cưỡi, tất cả xương cốt của em như sắp tan thành từng mảnh rồi.” Quý Thần Nham đem ngựa giao cho người trông coi trại ngựa, sau đó trực tiếp ôm Khương Tuệ Ninh trở lại.

Ngay khi được ngồi xuống ghế, cô đã nghĩ không muốn đứng lên, thật sự quá mệt mỏi, lòng bàn tay đều bị đau nhức không chịu được.

Ở nơi xa kia Ngô Nguyệt vẫn còn đang cưỡi ngựa, như là cưỡi còn chưa đủ, cuối cùng Đồ Quốc An hướng đến chỗ cô ấy đang đứng vẫy tay thì cô ấy mới đi qua bên này.
 
Back
Top Bottom