Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1080: Chương 1080



Cô vừa mới xuống xe đã có một người phụ nữ nhào tới: "Lạc Di."

Còn chưa tới gần cô đã bị chặn lại rồi.

Người phụ nữ tóc tai bù xù trên mặt toàn là nước mắt: "Lạc Di, là dì, dì là dì Trịnh đây, mẹ Hàn Á Huy."

Lạc Di từng gặp mẹ Hàn một lần, là một người phụ nữ khôn khéo giỏi giang, từ cách nói chuyện cho tới năng lực làm việc đều nhanh nhẹn, cũng nằm trong cấp quản lý ở sở nghiên cứu vật liệu.

Nhưng lúc này khuôn mặt mẹ Hàn tiều tụy, tóc tai rối bời, dáng vẻ rất chật vật.

"Lạc Di, cầu xin cháu, giúp dì với."

Lạc Di hơi cau mày: "Giúp dì? Giúp như thế nào?"

Vành mắt mẹ Hàn đỏ bừng, cả người căng cứng: "Bọn họ nói Á Huy nhà dì gặp chuyện ở nước ngoài, còn mời lão Hàn đi điều tra mà đến nay chưa có tin tức gì cả, cháu hỏi thăm một chút giúp dì với."

Đã qua rất nhiều ngày rồi, bên ngoài đồn đoán không ngơi mang tới áp lực rất lớn cho bà ấy.

Bà ấy đi khắp nơi tìm cách cứu lão Hàn nhưng đều bị từ chối gặp mặt, thậm chí còn có người gửi lời với bà ấy rằng nên khiêm tốn một chút, đừng đi lại lung tung, không có lợi cho bà ấy.

Nhưng sao bà ấy có thể làm được chứ, đó là người thân quan trọng nhất của bà ấy kia mà.

Lạc Di lặng lẽ thở dài ở trong lòng, có một đứa con trai như thế, xem như tiền đồ của cha mẹ cũng đổ sông đổ bể rồi.

Bọn họ còn làm ở đơn vị nhà nước, bị liên lụy là chắc chắn.

Cũng không biết vợ chồng nhà họ Hàn có vấn đề hay không.

"Cháu đâu có năng lực đó? Dì đánh giá cháu cao quá rồi."

Mẹ Hàn không tin, nhiều năm trước Lạc Di đã thể hiện ra tài hoa vượt bậc, lại còn là học trò của lão Mạc, muốn hỏi thăm tin tức cũng không khó, nói đỡ cho mấy câu cũng vậy.

Bà ấy đau khổ cầu xin: "Lạc Di, cháu và Á Huy là bạn thân nhất mà, các cháu đã từng phấn đấu cùng nhau, chắc chắc cháu cũng biết rõ Á Huy là người như thế nào, thằng bé chính trực thiện lương, phẩm hạnh đoan chính, là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, cháu giúp dì đi mà."

Lạc Di thản nhiên nói: "Là người thì sẽ thay đổi."

Đáy lòng mẹ Hàn dâng lên cảm giác lạnh lẽo: "Lạc Di, lúc trước Á Huy chạy tới sở nghiên cứu lấy vật liệu, vợ chồng dì mạo hiểm khả năng bị sa thải để giúp các cháu, cho dù không có công lao cũng có khổ lao đúng không?"

Đây là đòi trả lại ân tình, tâm trạng Lạc Di rất phức tạp, ai mà ngờ được lại tới bước này chứ?

"Dì thật sự không biết con trai dì làm gì ở nước ngoài sao? Dì không liên lạc với con trai mình à?"

Mẹ Hàn không biết nhiều lắm, chỉ nghe được phong thanh thôi, nói là Á Huy phản quốc, điều này sao có thể?

Từ nhỏ con trai đã ưu tú từ việc học đến đạo đức, có tiền đồ thênh thang, tất cả người nhà của nó đều ở trong nước thì nó có lý do gì để phản quốc đâu?

"Không liên lạc được, ngoài đi học ra thì con dì còn làm gì được chứ? Thằng bé là con mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học thôi."

Bà ấy không tin chút nào vào lời người ngoài nói, bà ấy chỉ muốn đòi lời giải thích!

Một chiếc xe jeep dừng lại bên cạnh hai người, một chàng trai bước xuống: "Lạc Di, anh đang tính tìm em..."

Hai mắt mẹ Hàn sáng lên, kích động nhào sang: "Dương Nam Ba, Tiểu Dương, cháu giúp Á Huy nhà dì với."

Dương Nam Ba nhìn mấy lần mới nhận ra đây là mẹ Hàn Á Huy.

Sắc mặt anh ta trầm xuống: "Cậu ta yêu đương với tiểu thư nhà giàu ở Mỹ, bị bỏ bùa mê thuốc lú tiết lộ bí mật quốc gia, còn tin những lời dụ dỗ của nước Mỹ, trở thành tay sai của họ rồi."

Như sét đánh ngang tai, trước mắt mẹ Hàn biến thành màu đen: "Cháu nói bậy, chuyện này không thể nào, đây chắc chắn là vu khống!"

Dương Nam Ba khẽ thở dài một hơi: "Khuyên cậu ta về nước tiếp nhận điều tra mới là lối thoát duy nhất."

Bọn họ không tiện ra tay ở nước ngoài, chỉ có thể để Hàn Á Huy chủ động về nước.

Mẹ Hàn điên cuồng lắc đầu: "Dì không tin, Lạc Di, cháu tin à?"

"Tin." Vẻ mặt Lạc Di bình tĩnh: "Bởi vì cháu nhìn thấy tận mắt, nếu Hàn Á Huy về nước thì còn một đường sống, nếu không..."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1081: Chương 1081



Thân thể mẹ Hàn lảo đảo sắp ngã, ruột gan thiêu đốt.

Lạc Di bước nhanh vào trong, Dương Nam Ba đi theo bên cạnh cô, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô gái thì không khỏi khuyên nhủ: "Cho dù công việc quan trọng thế nào cũng phải nghỉ ngơi hợp lý, sức khỏe quan trọng lắm."

Lạc Di có quá nhiều chuyện phải làm, cô luôn cảm thấy thời gian không đủ: "Biết mà, anh cố ý chạy tới tìm em là vì xảy ra chuyện gì sao?"

Dương Nam Ba nói nhỏ: "Còn nhớ Trịnh Vinh Xương ở HK không? Ông ta tới thủ đô, thăm hỏi rất nhiều người, em đi đâu cũng nhớ cẩn thận một chút."

Đây là để đề phòng lỡ như.

Lạc Di mở to đôi mắt vô tội: "Ân oán giữa em và ông ta đã xoá bỏ rồi, ông ta không đến mức như thế chứ."

Dương Nam Ba giật mình, sao cô lại nghĩ như thế chứ? Anh ta sắp quên nghĩa bốn từ xóa bỏ ân oán rồi.

"Cơ nghiệp nhà họ Trịnh sụp đổ trong tay em, người thừa kế mà ông ta để ý nhất cũng chôn vùi trong tay em đấy."

Lạc Di lời lẽ hiên ngang: "Nói bậy, nhà họ Trịnh bị người thừa kế ông ta coi trọng làm sụp đổ thì có, liên quan gì tới em? Em chỉ là người bị hại đáng thương thôi."

Dương Nam Ba: "..."

Cô về nước là giả vờ hiền lành ngoan ngoãn, tính lừa ai thế?

"Đồ của em ở nước đã được đóng gói gửi về đây, em ký nhận đi."

Lạc Di gật đầu: "Đưa tới đơn vị công tác của em trước đi, em có một căn hộ ở bên đó."

Đơn vị chia căn hộ cô cũng có phần, cô nhận được một căn hộ hơn một trăm mét vuông, được trang trí đầy đủ cả rồi, bình thường làm việc xong trễ quá thì cô sẽ ở lại căn hộ đó, vừa tiện vừa đỡ lo.

"Được."

...

Phòng hội nghị, Lạc Di giới thiệu công dụng của máy in đa năng trước mặt mọi người, khiến mọi người vô cùng bất ngờ, đây là đồ tốt đấy.

Vừa có thể in biển quảng cáo, vừa có thể in ảnh, đã thế còn in được nhiều thứ khác, chỉ có không nghĩ ra chứ không gì là không in được.

Cửu sư huynh không khỏi khen một câu: "Lạc Di, cái này rất sáng tạo, có thể sản xuất quy mô lớn."

Lạc Di cười tủm tỉm đưa ra những thông tin có liên quan, không giấu riêng chút nào, giảng giải chi tiết cho mọi người: "Tôi đã xin quyền sáng chế, cứ lấy đi dùng đi, trả một chút phí bản quyền là được rồi, có điều tìm vật liệu hơi tốn công."

Cửu sư huynh nghe một hồi, hiểu hết: "Em học ngành Khoa học Vật liệu mà, sao không tiếp tục nghiên cứu cách tạo ra vật liệu?"

Lạc Di không có nhiều thời gian như vậy: "Hạng mục nghiên cứu tiếp theo quan trọng hơn, cần em hơn nữa."

Siêu máy tính đã được đưa vào kế hoạch, những vật liệu cần thiết cũng đã gom được gần đủ rồi, có thể bắt đầu.

Cửu sư huynh biết Lạc Di là người đúng mực: "Được rồi, vậy để anh sắp xếp."

"Đồng chí Lạc Di, cùng ăn bữa cơm đi, căn tin có cá xào ớt và thịt dê luộc đấy."

"Được thôi." Nhắc tới ăn là cô rất hăng hái.

Lạc Di ăn ké một bữa cơm, sau đó không ở lại quá lâu mà đến địa điểm tiếp theo, đại học Bắc Kinh.

Khai giảng một tháng rồi mà cô chưa ghé lần nào.

Có điều cô là giáo sư được mời riêng về giảng dạy, trước đó đã thỏa thuận có thể điều chỉnh giờ dạy, khi nào rảnh mới tới mở tọa đàm, quy tắc do cô quy định.

Cách nhiều năm lại đứng trong sân trường quen thuộc, Lạc Di nhìn xng quanh cảm thấy vô cùng thân thiết, con đường này cô từng đi qua vô số lần, mặt cỏ này cô từng ngồi chơi

Vài sinh viên đi ngang qua cô, một người trong số đó bước lui lại, hai mắt sáng ngời: "Vị bạn học này, bạn đi lạc đường sao? Muốn đi đâu, để tôi dẫn bạn đi."

Bạn học nữ này xinh quá, khí chất ngời ngời, người đẹp như tiên giáng trần.

Khóe miệng Lạc Di giật giật, cách bắt chuyện cổ lỗ sĩ quá.

"Không cần, tôi biết đường."

Nam sinh còn chưa muốn đi, bạn học bên cạnh nhịn không được túm cánh tay cậu ta kéo về phía trước: "Đi thôi, tiết hôm nay rất quan trọng, không thể đến trễ được, muốn kết bạn thì khi nào chả được."

Các nam sinh nhanh chân rời đi, tới khu dạy học mới quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Wow, bạn học nữ kia đi theo chúng ta kìa, chẳng lẽ cũng ở khoa cơ khí của chúng ta? Nhưng làm gì có chuyện tôi không có ấn tượng gì với bạn nữ xinh như thế chứ."

"Còn xinh hơn cả hoa khôi của khoa, đúng là không thể tưởng tượng, sao người như thế lại không có tiếng tăm gì được."

"Hay là sinh viên trao đổi?"

"Cũng có thể."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1082: Chương 1082



Trong lúc nói chuyện đã đến cửa phòng học, vừa vào từ cửa sau họ đã lập tức sững sờ.

Sao lại nhiều người thế này? Đến lối đi ở giữa cũng đầy người ngồi.

Ơ, sao những giáo sư khác cũng tới thế này?

"A, không phải đây là hiệu trưởng sao?"

"Đúng vậy, đúng là hiệu trưởng, thầy ấy chạy tới nghe giảng sao? Vậy phải coi trọng giáo viên mới biết bao nhiêu."

Có người tin tức nhanh nhạy, nói: "Nghe nói vì giành giáo viên này mà hiệu trưởng và vị ở cách vách suýt vung tay đánh nhau đấy, cuối cùng là bên trên hòa giải, nhận cả thư mời hai bên, tạo ra lịch sử xưa này chưa từng có."

Từ trước đến nay hai trường đại học theo kiểu một núi không thể có hai hổ, mỗi năm giành học sinh mà đánh nhau vỡ đầu, bình thường cà khịa nhau cũng là truyền thống.

"Nghe thì có vẻ ghê gớm quá, nhưng sao không ghi tene giáo viên ra? Bày đặt tỏ vẻ thần bí."

Đúng lúc này Lạc Di đi vào, trực tiếp đi tới trước bục giảng, mọi người sửng sốt một lát, có một bạn sinh viên ngồi ở hàng trước nhỏ giọng nhắc nhở: "Bạn gì đó ơi, bạn mau tìm chỗ ngồi đi, giáo viên sắp tới rồi."

Lạc Di nhướng mày, nhìn quét một vòng, thấy được mấy gương mặt quen thuộc, vãi chưởng, cái gì đây?

"Thầy hiệu trưởng, thầy cũng tới nghe giảng à?" Đi dự giờ sao?

Hiệu trưởng ngồi lẫn trong đám người, vẻ mặt nghiêm túc: "Em cứ giảng đi, cứ xem như thầy không tồn tại."

Các sinh viên ngơ ngác nhìn bọn họ, đây là ý gì?

Lạc Di hất tóc, áo thun trắng rộng thùng thình phối với quần jean đen, đi giày màu đen trông có vẻ gọn gàng nhanh nhẹn, tự do và thoải mái, mái tóc đen được cô buộc tùy ý, da thịt trắng như tuyết, mặt mũi tinh xảo, tràn đầy sức sống thanh xuân, khó trách lại bị người khác nhầm là sinh viên.

Cô lấy phấn viết lên bảng đen tên của mình, Lạc Di.

"Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu một chút, Lạc Di, giáo viên được mời riêng về giảng dạy, học vị tiến sĩ chuyên ngành khoa học máy tính tại trường đại học Harvard, hiện đang có hai mươi mấy bằng sáng chế, có hạng mục hợp tác với giáo sư tại đại học Harvard, nếu có ai muốn tới đại học Harvard để đào tạo sâu thì có thể tìm tôi để tìm hiểu thêm chi tiết."

Trời ạ, cô ấy khôn phải sinh viên mà là giáo viên! Còn là giáo viên được mời riêng về giảng dạy!

Phải biết rằng giáo viên được mời riêng về giảng dạy đều là những học giả có cống hiến kiệt xuất về mặt học thuật hoặc là có sở trường, là một loại vinh dự, rốt cuộc cô tài giỏi tới mức nào chứ.

Lạc Di không nói chuyện nhiều mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.

"Hôm nay là tiết dạy đầu tiên của tôi, tôi sẽ giảng giải về một trong số những thành quả nghiên cứu khoa học của mình, phân tích về nguyên lý cấu tạo và kỹ thuật của bút ghi âm Dubhe, ngoài ra còn phân tích về những vật liệu cần thiết."

Hai mắt mọi người sáng lên, cực kỳ hưng phấn, đây là tự tiết lộ? Wow, xem như hôm nay đến đúng rồi, đầy hữu ích.

Một sinh viên tốt bụng nhắc nhở: "Cô ơi, cô không sợ hậu quả sau khi tiết lộ sao?"

Lạc Di mỉm cười: "Trên thị trường có rất nhiều hàng bắt chước rồi, nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được, có biết tại sao không?"

Mọi người không hẹn mà cùng đồng thanh: "Tại sao?"

"Hiểu hết lý lẽ nhưng vẫn sống không tốt cả đời." Lạc Di nhìn một vòng những người ở đây, khóe miệng mang theo nụ cười tự tin: "Hiểu hết nguyên lý nhưng có mấy ai có thể làm lại được đây? Nếu những người ngồi đây nghe xong buổi tọa đàm này có thể làm lại được thì đó là vinh dự của tôi."

Huống chi, cái cô phân tích là phiên bản cơ bản nhất, chuyên gia trong và ngoài nước đã tìm ra từ lâu rồi.

"Tôi cũng báo trước cho mọi người biết, sau khi học xong tiết này, tôi sẽ giao bài tập cho mọi người, mười người một nhóm tự làm thử bút ghi âm, nhóm làm được tốt nhất sẽ có phần thưởng."

Chọn lọc những sinh viên xuất sắc ở đâu, sau đó lôi kéo người về tay, hoàn mỹ.

Lạc Di cười tủm tỉm nhìn qua: "Hiệu trưởng, em có thể xin một khoản phí thí nghiệm cho sinh viên được không?"

Lão hiệu trưởng cố ý nói: "Nếu không được duyệt thì sao?"

Đừng tưởng rằng ông ta không biết cô đang tính toán điều gì, rõ ràng là muốn lôi kéo người, sao con bé này tinh ranh thế nhỉ.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1083: Chương 1083



Lạc Di nhún nhún vai: "Vậy em đành phải tự bỏ tiền túi thôi, nhưng sau này sẽ không dạy học kiểu thực tiễn như thế nữa."

Đây là uy h.i.ế.p sao? Lão hiệu trưởng dở khóc dở cười: "Duyệt."

Ông ta rất mong đợi những sinh viên được Lạc Di đào tạo ra dưới hình thức đó, nói không chừng sẽ mang lại bất ngờ lớn cho ông ta.

Trong khoảng thời gian ngắn tiếng hoan hô vang đội, tất cả mọi người hưng phấn không kiềm chế được, hấp tấp nhìn Lạc Di.

Suốt một tiếng rưỡi, mọi người nghe vô cùng tập trung, tới mức không nỡ chớp mắt, bút trong tay không ngừng ghi chép, ham học hỏi như đói khát, trong phòng yên tĩnh chỉ có mỗi giọng của Lạc Di.

Chờ tới khi Lạc Di tuyên bố tan học thì nhóm sinh viễn vẫn thấy chưa đã ghiền, ồ ạt kéo tới đặt câu hỏi cho cô, Lạc Di kiên nhẫn giải đáp từng câu, còn cho địa chỉ email, có việc gì có thể gửi email cho cô.

Tới lúc tiếng chuông tan học vang lên Lạc Di mới có thể thoát thân, đi ra khỏi phòng học cô thở phào một hơi.

Lão hiệu trưởng chờ ở bên ngoài nhịn không được khen ngợi: "Lạc Di, tiết học của em rất tốt, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, tràn đầy hữu ích, còn không buồn tẻ nhạt nhẽo, hình thức dạy học này đáng được tham khảo."

Lạc Di vừa định nói gì thì lại bị nhóm người cách đó không xa thu hút sự chú ý, hơi cau mày.

"Cô Lạc Di, đúng là khéo quá, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lạc Di đánh giá vài lần: "Vừa mới có người nhắc tới ông là ông đã xuất hiện, đúng là không thể nhắc tới ai đó được mà, ông Trịnh Vinh Xương."

Cô nở nụ cười yêu kiều, đôi mắt sáng trong như nước, phong thanh tuế nguyệt, khí độ cao hoa, xinh đẹp sạch sẽ như một bức tranh sơn dầu.

Trịnh Vinh Xương ngạc nhiên nhìn cô, rõ ràng là một con cáo nhỏ xỏa trá thay đổi liên tục, nhưng lại mang gương mặt vô hại, rất dễ gạt người.

Trong mắt Trịnh Mỹ Nghi lóe lên chút ánh sáng lạnh lẽo, cô ta cố ý cười hiền nói: “Cha, đây chính là tiến sĩ xinh đẹp chủ động xà vào lòng người ta đó hả? Giả bộ cũng ra dáng lắm.”

Bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi, ánh mắt họ nhìn Lạc Di trở nên khác thường.

Mẹ nó, trông đẹp thế, nhưng lại là một con đàn bà không biết kiềm chế.

Lạc Di hơi híp mắt lại: “Đây là Trịnh Mỹ Nghi, con gái ông đúng không? Khá giống anh em sinh đôi Trịnh Tử Long đấy, không biết Trịnh Tử Long có khỏe không?”

Đây là lời cảnh cáo, nhưng Trịnh Mỹ Nghi vừa nghe tới tên anh mình thì lập tức giận điên lên. Bọn họ do một mẹ sinh ra, anh cô ta thăng chức thì cũng tốt cho cô ta.

Cô ta là đứa con gái duy nhất trong nhà, là bảo bối trong tay cha mẹ, anh em đều phải nhường, vốn là danh viện nở mày nở mặt nhất Hồng Kông, đi tới đâu cũng được tán tụng. Điều chờ đợi cô ta là con đường gấm vóc.

Nhưng tất cả những điều này đều bị Lạc Di phá hủy hết.

Ánh mắt cô ta trở nên ác độc: “Sao nào? Cô muốn già, còn băn khoăn trẻ à? Muốn ăn cả cha lẫn con sao? Buồn nôn quá.”

Cô ta không bằng Trịnh Tử Long, không biết tính toán, vui buồn gì cũng lộ hết ra mặt.

Trịnh Vĩnh Xương giật mình: “Mỹ Nghi, không được nói linh tinh, mau xin lỗi đi.”

Sự thay đổi mấy ngày nay đã đả kích Trịnh Mỹ Nghi rất lớn, cô ta cười lạnh: “Cha, cha vì tình nhân mà không cần con gái luôn à? Hu hu.”

Cô ta còn làm bộ khóc lên, ra vẻ đáng thương.

Lạc Di cười híp mắt nhìn cô ta: “Cô Trịnh, cô nghĩ nhiều thật đó, ai lại thích một tên thái giám không thể quan hệ chứ? Có tiền thì cũng không được nha, đúng không?”

Trịnh Mỹ Nghi: “…”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi người không khỏi nhìn xuống th*n d*** của Trịnh Vinh Xương, khiến ông ta muốn phun máu, mặt đỏ bừng.

Chẳng lẽ ông ta có thể nói rằng mình không như thế, đó là con trai ông ta?

Chuyện mất mặt nhưng ông ta không thanh minh được, buồn bực muốn chết.

Con tức còn nghẹn trong ngực, ông ta vừa tức vừa hận vừa oán, còn có chút sợ hãi nữa.

“Tiến sĩ Lạc Di, con gái tôi l* m*ng, tin vào lời đồn không có thật, xin cô đừng so đo với nó, chỉ số thông minh của nó không cao.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1084: Chương 1084



Nghe cha ruột nói mình như vậy, Trịnh Mỹ Nghi tức giận méo cả miệng: “Cha, anh đã nói với con, cô ta chuyên gieo họa…”

Thật ra cô ta biết không nhiều, chỉ nghe anh cả kêu gào, nói Trịnh Tương Long và Lạc Di trong ứng ngoại hợp, cướp mất quyền thừa kế của nhà họ Trịnh, còn trục xuất cả nhà họ ra nước ngoài.

Mẹ cô ta khóc lóc mắng ông già nhà mình độc ác, chỉ ham sắc đẹp, có người mới quên người cũ.

Còn về sự thật thì không mấy ai biết, cũng không ai dám nói.

Lạc Di đảo mắt, cong khóe miệng lên: “Để tôi giới thiệu né, đây là ông Trịnh Vinh Xương đến từ Hồng Kông, đây là hiệu trưởng đại học Thủ Đô.”

Hai người chào hỏi nhau: “Chào ông, ngưỡng mộ ông đã lâu.”

“Ông khách khí rồi, rất hân hạnh được gặp ông.”

Lạc Di ở bên cạnh lịch sự cười nói: “Hiệu trưởng, đầu năm nay em gặp ông Trịnh ở Hồng Kông, ông ấy là một doanh nhân nhiệt tình với sự nghiệp giáo dục. Hồi đó ông ấy nói muốn quyên góp mười triệu cho trường mình, bây giờ ông ấy nói được làm được, thật sự tới quyên tiền.”

Trịnh Vinh Xương trợn mắt há mồm, ông ta nói lúc nào chứ? Lại gài bẫy ông ta rồi!

Ông ta biết cô có thù phải trả! Thôi được, coi như của đi thay người đi.

Trịnh Mỹ Nghi lại không vui. Cả nhà họ ở nước ngoài, sinh hoạt phí cả năm chỉ năm trăm ngàn, đã quen sống trong nhung lụa, cô ta không thích ứng được với cuộc sống nghèo khó đó.

“Chúng tôi chỉ tới thăm trường thôi, không muốn quyên tiền.”

Bọn họ từng khóc nháo, nghĩ muốn đòi thêm chút tiền, Trịnh Tương Long có thể kế thừa tài sản, sao còn muốn bọn họ chịu khổ nữa chứ?

Đáng tiếc, lòng dạ Trịnh Vinh Xương cứng như sắt đá, nói gì cũng không chịu đồng ý.

Bà Trịnh dứt khoát đẩy Trịnh Mỹ Nghi ra ngoài, để cô ta về Hồng Kông xin cha tha thứ, còn muốn đánh một cú hồi mã thương.

Thế nhưng Trịnh Vinh Xương lại có nỗi khổ khó nói. Ông ta đã bán hết sản nghiệp trong nhà rồi, ngoài nhà cũ ở Hồng Kông, còn mua cho vợ con ở nước ngoài một căn biệt thự lớn để họ ở, trong tay ông ta không còn nhiều tiền.

Ông ta còn muốn dựa vào số tiền đó để gây dựng lại sự nghiệp, Đông Sơn tái khởi. Đây mới là nguyên nhân thật sự để ông ta tới đại lục khảo sát.

Chút tiền đó của ông ta, ở nước ngoài không đáng bao nhiêu cả, nhưng vật giá, nhân công ở đại lục đều rẻ, giá đất cũng không đắt, chính là thời cơ tốt nhất.

Lạc Di ngạc nhiên: “Gì cơ? Mười triệu quá ít, cô muốn quyên hai mươi triệu cơ à? Tốt quá, cảm ơn ông Trịnh, phẩm chất cao thượng của ông đáng để các sinh viên tôn trọng.”

Trịnh Mỹ Nghi vô cùng tức giận kêu to: “Cô điếc à? Tôi nói là không quyên….”

Lạc Di đặt tay lên tai, tỉ mỉ lắng nghe: “Gì cơ? Hai mươi triệu cũng không đủ để thể hiện ái tâm vĩ đại của nhà cô sao? Cô muốn quyên ba mươi triệu hả? Chuyện tốt này nhất định phải được tuyên truyền. Hiệu trưởng à, thầy mau thông báo cho các bên phóng viên đi, phải làm một lễ quyên tặng long trọng.”

Hiệu trưởng mờ mịt, người ta có nói quyên tiền à? Sao ông ấy không nghe thấy chứ?

“Chuyện này…”

Lạc Di cười ngọt ngào: “Thầy không biết số các bên truyền thông sao? Em có thể giúp thầy.”

Cô rút điện thoại ra:

“Bố trí một hội trường quyên tặng giúp tôi, ngay ở đại học Thủ Đô, làm nhanh lên nhé.”

“Tôi muốn thấy các bên truyền thông nổi tiếng nhất cả nước trong vòng một tiếng ở đây.”

Lạc Di quả quyết xử lý xong, cười hì hì nhìn cha con nhà họ Trịnh: “Cảm ơn sự khảng khái của ông Trịnh và tấm lòng thích làm việc thiện của cô Trịnh.”

Một tổ hợp quyền vừa nhanh vừa độc, khiến đầu óc Trịnh Mỹ Nghi loạn hết cả lên: “Tôi không có, cô không biết xấu hổ…”

Trịnh Vinh Xương nháy mắt, vệ sĩ lập tức tiến lên chặn miệng cô ta lại. Trịnh Mỹ Nghi liều mạng giãy giụa mà không thoát được, tức phát khóc.

Sao có thể đối xử với cô ta thế chứ?

“Tiến sĩ Lạc, tôi xin lỗi thay con gái tôi…” Trịnh Vinh Xương khóc không ra nước mắt, vẫn hung tàn như thế, thủ đoạn như điện xẹt.

Lạc Di mỉm cười nhưng trong mắt lại là sự châm biếm: “Mắng một câu mười triệu, dù mắng, nhưng nhà họ Trịnh có tiền như thế, đủ cho cô Trịnh mắng một hồi đấy.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1085: Chương 1085



Không nói đạo lý gì hết, ra tay luôn.

Dám bắt cóc tôi, thì cứ để nhà họ Trịnh đổi chủ đi.

Dám mắng tôi, thì cứ chờ táng gia bại sản đi.

Trịnh Vinh Xương: “…”

Ông ta quay đầu hung hăng lườm con gái mình. Thành sự không có bại sự có thừa, giống y hệt anh nó, đều là phế vật.

Năm xưa ông ta không nên sinh chúng ta.

Ông ta càng không nên nhất thời mềm lòng mang cô ta đi giải sầu.

Một giờ sau, trong phòng hội nghị của đại học Thủ Đô tổ chức một lễ quyên tặng long trọng, tất cả các nhà truyền thông lớn đều đến, các thầy cô không có lớp cũng đến, làm chứng thời khắc này.

Trịnh Vĩnh Xương không không khỏi kinh hãi, bối cảnh của Lạc Di sâu không lường được, vừa gọi một cuộc đã sắp xếp xong xuôi hết thảy.

Rốt cuộc ông ta cũng nhận ra, ở mảnh đất này, Lạc Di mới là địa đầu xà, sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Lúc ở Hồng Kông, cô vẫn có thể kêu mưa gọi gió, đùa bỡn hai thế lực trong lòng bàn tay, giờ đến địa bàn của cô…

Ông ta có thể làm gì được nữa? Chỉ có thể nén đau thương quyên tiền, còn phải vui vẻ đưa tiền đi.

Suốt cả quá trình, hiệu trưởng đều hoảng hốt. Rõ ràng ông ta không muốn, tại sao còn phải quyên tiền chứ? Bọn họ không vác gậy uy h.i.ế.p phải quyên mà.

Trịnh Mỹ Nghi bị bịt miệng đứng xem, nước mắt chảy rào rào, tim đau muốn chết.

Thấy hai cha con họ không vui, Lạc Di lại vui.

“Hiệu trưởng, vừa rồi thầy còn nói thiếu kinh phí nghiên cứu khoa học, giờ thầy không cần xin cấp trên nữa đâu. May mắn quá, ông Trịnh đúng là người tốt.”

Hiệu trưởng cạn lời nhìn trời, nói gì cũng không đúng, không bằng không nói nữa.

Trịnh Vinh Xương hít một hơi sâu, đã mất tiền rồi, nhưng vẫn phải lôi kéo quan hệ với Lạc Di.

Cô có quá nhiều mưu kế, lỡ mà ném đá giấu tay với ông ta, thì ông ta khó lòng đề phòng.

“Cô Lạc, tôi mời cô ăn một bữa nhé.”

“Tôi sợ con gái ông lại mắng tôi một hồi nữa.” Lạc Di chậm rãi nói: “Tôi sợ ông không có tiền quyên.”

Trịnh Vinh Xương: “…”

Dương Nam Ba nhìn thấy cảnh này, khóe miệng co giật, cố gắng nhịn cười.

Có nghĩ nhiều hơn cũng nghĩ không lại Lạc Di.

Lạc Di chưa bao giờ chủ động ra tay, nhưng nếu người khác ức h.i.ế.p cô, cô không đè người ta xuống đất đánh một trận thì không mang họ Lạc.

Tài sản của Trịnh Vinh Xương đã hụt mất ba mươi phần trăm, bên ngoài vẫn phải gắng sức nhẫn nhịn, nhưng về nhà lại không chịu nổi nữa. Ông ta ngồi xuống sofa, mất hết sức lực.

Thế nhưng, miệng Trịnh Mỹ Nghi được tự do, cô ta lại khóc lóc ỉ ôi, trách Trịnh Vinh Xương tình nguyện quyên tiền cũng không chịu cho mẹ con họ tiêu.

Trịnh Vinh Xương không thể nhịn được nữa, tất cô ta một cái: “Của hồi môn của mày hết rồi, tao quyên góp hết rồi.”

Lần đầu tiên trong đời Trịnh Mỹ Nghi bị đánh, cô ta uất ức muốn khóc, nhưng lời nói của Trịnh Vinh Xương khiến cô ta mất hết can đảm: “Cha, cha nói gì cơ?”

Sao có thể không có của hồi môn được? Cô ta là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Trịnh đó.

Cô ta vẫn chưa nhận rõ sự thật.

Trịnh Vinh Xương nhìn đứa con gái bị chiều hư, yên lặng thở dài.

“Anh mày đã hỏng rồi, mày an phận thì còn có miếng cơm ăn, còn không hiểu chuyện nữa, mày ra ngoài tự lực cánh sinh đi.”

“Rốt cuộc con nói sai chỗ nào chứ?” Trịnh Mỹ Nghi muốn trút cho hết: “Cô ta hại nhà họ Trịnh chúng ta, hại anh con, con không thể mắng cô ta mấy câu à?”

Trịnh Vinh Xương cười gằn: “Một câu mười triệu, đáng tiền ghê.

Nghe vậy, Trịnh Mỹ Nghi càng tức giận: “Vậy sao cha còn quyên?”

Trịnh Vinh Xương rất mất kiên nhẫn: “Tao còn muốn bình an về Hồng Kông, không muốn bỏ mạng lại đây.”

Trịnh Mỹ Nghi: “…”

“Cha, cha đừng dọa con, Lạc Di chỉ là con đàn bà thăng tiến nhờ nhan sắc thôi…” Trong mắt cô ta lóe lên chút ác ý: “Cha, cha tìm người hủy mặt cô ta đi. Có thằng đàn ông nào chịu được một đứa con gái bị hủy hung chứ? Mất núi dựa, cô ta không gây… A, cha, sao cha đánh con?”

Đầu Trịnh Vinh Xương ong lên, cô ta tự cho rằng mình thông minh sao.

“Ngu y như anh mày, nhà họ Trịnh không có người nối nghiệp nữa. Haizz, thôi, mày về nước Y luôn cho tao, còn chạy linh tinh nữa, tao đánh gãy chân mày.”

Đối với Lạc Di, đầu cô mới là thứ đáng tiền nhất.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1086: Chương 1086



Bất kể Trịnh Mỹ Nghi có khóc lóc thế nào thì cũng bị áp tải về nước Y, khi đó Trịnh Vinh Xương mới như trút được gánh nặng.

Ông ta đi khắp nơi hỏi thăm, tìm cơ hội làm ăn, ngày nào cũng bận tới bận lui, mãi đến khi Trịnh Tương Long bay tới tụ họp với ông ta.

Ngày trước Trịnh Tương Long mua được một mảnh đất, khai thác rất chậm, nên anh ta đưa cho cha xử lý luôn, để cha tìm chuyện làm ăn.

Quá rảnh rỗi dễ suy nghĩ bậy bạ, cũng dễ xảy ra chuyện.

Lạc Di không hề quan tâm bọn họ, nhưng Dương Nam Ba lại vẫn theo dõi sát sao.

Lạc Di đang vùi đầu vào chế tạo siêu máy tính. Cô từng đi theo nhóm nghiên cứu, nắm rõ các khâu trong lòng bàn tay, cũng có kinh nghiệm liên quan, nhưng lại không đủ nhân viên.

Vương Trung Nghị mang tới cho cô hai mươi sinh viên ưu tú nhất, đã giải quyết được vấn nạn không đủ người này.

“Đúng rồi, đây là giấy mời, hân hạnh đón tiếp cháu.”

Lạc Di mở ra xem, là đám cưới của La Lập và Vương Thiên Du: “Cháu nhất định sẽ đến. Đã lâu rồi cháu không gặp La Lập, công việc của anh ấy thế nào rồi ạ?”

Sau khi bộ phận bán hàng được tách riêng ra, Vương Trung Nghị trở thành tổng quản lý của công ty, La Lập là trợ lý của ông ta nên cũng phải đi theo.

Chỗ làm việc được chuyển qua tòa nhà bên cạnh, chỉ mở một cửa sổ với bên ngoài, đã tách hoàn toàn ra khỏi sở nghiên cứu, như vậy tránh được hỗn loạn, lại dễ quản lý.

“Vô cùng tốt.” Vương Trung Nghị rất hài lòng về con rể tương lai, giờ ông ta còn chưa biết đang có một trận sóng gió nổi lên.

Lạc Di xử lý xong hết chuyện trong tay, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời tối đen, đã đến khuya rồi.

Điện thoại rung lên, có tin nhắn đến, là Tiêu Thanh Bình, hỏi cô còn làm việc không? Nếu không bận thì cùng đi ăn khuya.

Hai người đều bận, làm nghiên cứu khoa học không theo giờ hành chính, thời gian nghỉ ngơi cũng không theo quy luật, nên không thể dính lấy nhau bất cứ lúc nào.

Nhưng chỉ cần hai người rảnh thì sẽ liên lạc cho nhau.

Lạc Di xoa ấn đường, quả thực hơi đói, nên cô nhắn tin bảo anh tới đón cô.

Tiêu Thanh Bình cũng đang ở thôn Trung Quan, hai người cách nhau không xa, chỉ một lát đã đến rồi.

Hai người hẹn hò không đi dạo phố, xem phim, mà cùng nhau đi thăm dò các tiệm ăn ngon ở phố lớn hẻm nhỏ, như đi đào kho báu, mỗi lần tìm được một nhà đều rất vui vẻ.

Lần trước hai người ăn miến ở một tiệm ăn khuya rất ngon, Lạc Di nhớ mãi không quên, còn muốn đến thử lại.

“Được, vậy đến tiệm đó đi.” Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di: “Con gái đoàn trưởng Vương sắp kết hôn rồi.”

Hai người quen nhau, khi ở nước Mễ đã tiếp xúc khá nhiều.

Tuy nhiên, giọng điệu này thật u oán.

Lạc Di biết đoàn trưởng Vương rất thương đứa con gái này, nên tổ chức hôn lễ rất lớn, đồng thời cũng để giới thiệu con rể với bạn thân, kéo anh ta vào vòng quan hệ.

Vương Trung Nghị không có gì chê đứa con rể này cả.

“Cũng đưa thiệp mời cho anh rồi hả?”

Giọng Tiêu Thanh Bình rất hâm mộ: “Hôm đó anh có cuộc họp, không đi được, em gửi tiền mừng giúp anh. Thật ra nếu chúng ta kết hôn, không cần đưa hai phong bì.”

“Anh nói với em không tính.” Ánh mắt Lạc Di hơi lưu luyến: “Hay chúng ta sinh một đứa con đi?”

Về bản chất, cô là người độc lập tự chủ, tự dựa vào mình đến cực đoan, tư tưởng cũng rất phóng khoáng, sinh con cho người yêu cũng không có gì quá đáng cả.

Lòng Tiêu Thanh Bình nóng lên, ánh mắt rất nóng bỏng, nắm tay Lạc Di chặt hơn.

Còn ăn khuya gì nữa, mau về tạo em bé thôi…

Khóe miệng lái xe A Văn co giật, anh ta coi như không nghe thấy. Khẩu vị của hai người này không bình thường, không cần ngạc nhiên.

Chuyện điên cuồng hơn nữa, bọn họ cũng đã từng làm rồi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lạc Di nhìn qua rồi ngồi ngay ngắn trở lại: “Là cha em.”

Tiêu Thanh Bình như bị đánh tỉnh, yên lặng than thở. Anh không sợ bị chặt đứt chân, chỉ sợ vợ chồng Lạc Quốc Vinh tức giận trúng gió.

Lạc Di nở nụ cười ngọt ngào: “Cha, con biết rồi, thứ Bảy con nhất định sẽ về, được ạ.”

Cô cúp điện thoại, xong, Tiêu Thanh Bình ân cần hỏi: “Sao thế? Không sao chứ?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1087: Chương 1087



Lạc Di không màng đến chuyện cất điện thoại đi: “Nói là ngày gia đình, phải về nhà cùng nhau ăn cơm.”

Cô vô tình liếc qua ngoài cửa xe, người xe trên đường không nhiều, đèn đường mờ tối, bóng cây hai bên lúc sáng lúc tối.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô đông lại, cô ghét sát mặt vào cửa kính xe.

Trên vỉa hè, một đôi trái gái đang dây dưa với nhau. Cô đang định kêu dừng xe, lại phát hiện hai người kia ôm nhau thật chặt.

Được rồi, là người yêu, không phải lưu manh trêu chọc.

“Sao thế?”

“Không sao cả.” Lạc Di kéo tay Tiêu Thanh Bình, tựa đầu vào vai hắn: “Hôm nào anh rảnh? Em muốn mang cả nhà đi kiểm tra sức khỏe.”

Tiêu Thanh Bình tự nhiên ôm lấy cô, hôn cô: “Em quyết định thời gian đi, anh sẽ xin nghỉ.”

“Được.”

Trong tiệm ăn khuya đã đầy người, không còn chỗ trống. Đang lúc hai người khó xử, có tiếng người kêu lên: “Tiến sĩ Tiêu.”

Tiêu Thanh Bình nhìn sang, là nhân viên mới vào đơn vị, có nam có nữ, bốn năm người.

“Đều ở đây à.”

Một nam sinh nhiệt tình gọi: “Bác sĩ Tiêu, nếu không ngại thì ngồi chung bạn đi.”

Tiêu Thanh Bình nhìn về phía Lạc Di, cô khẽ gật đầu. Hai người nắm tay đi tới, kéo thêm hai cái ghế, chen chúc với nhau.

Lạc Di gọi một chén hoành thánh tôm thịt, Tiêu Thanh Bình lại gọi mì, thêm một phần hoành thánh nhỏ nữa.

“Tiến sĩ Tiêu, đây là?” Nam sinh kia vô cùng tò mò.

Tiêu Thanh Bình giới thiệu rất tự nhiên: “Bạn gái tôi, Lạc Di.”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn cô gái đang cúi đầu, như có chút tiếc nuối, lại có chút thương hại.

Lạc Di cười duyên chào hỏi mọi người, trao đổi tên hỏi. Cô cố ý nhìn cô gái tên Tôn Vũ Tính nhiều chút.

Cô đã quen rồi, tài hoa, khí chất, tướng mạo của Tiêu Thanh Bình đều đứng đầu, nên có nhiều nữ sinh thích anh.

Điều này chứng minh mắt nhìn của cô rất tốt, đúng không?

Chỉ cần không bám ví dây dưa không buông, trước giờ Lạc Di đều không để ý đến.

Chuyện này quan trọng là do đàn ông, nếu thái độ của người đàn ông kiên định, lâu dài, đằng gái sẽ bỏ cuộc.

Có ai không có những lúc cảm nắng đâu chứ, có lúc chỉ là bị cuốn hút thôi.

Không vạch trần, bỏ qua là được.

Đồng thời, cô cũng có không ít người theo đuổi, Tiêu Thanh Bình cũng chưa từng đề cập tới, sự tín nhiệm dành cho nhau đủ dày.

Tiêu Thanh Bình muốn dùng nước nóng rửa đũa, Lạc Di cười híp mắt nói chuyện với mọi người.

Đều là các thanh niên mới tốt nghiệp, có nhiệt huyết, có lý tưởng, tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ.

Cô sáng sủa, thích cười, nói năng lịch sự, nói gì cũng hiểu, đã nhanh chóng hòa đồng với mọi người.

Mọi người vốn cho rằng cô chỉ có gương mặt xinh đẹp thôi, nhưng giờ lại phát hiện, cô hiểu biết rất nhiều, kiến thức rất rộng.

Được rồi, ánh mắt của tiến sĩ Tiêu rất tốt, Tôn Vũ Tĩnh kém hơn vị này.

“Tiến sĩ Tiêu, bạn gái anh rất đẹp, rất có khí chất, rất xứng với anh.”

Lời nói này khiến Tiêu Thanh Bình xuôi tai: “Cảm ơn.”

Trương Dương cười hì hì nói: “Lạc Di, cô không biết tiến sĩ Tiêu ở trong đơn vị nghiêm túc thế nào đâu, trước giờ đều không cười, chúng tôi sợ anh ấy lắm.”

Lạc Di nhớ lại khi bọn họ còn bé, mí mắt cong lên: “Khi còn bé, anh ấy cũng rất lạnh lùng.”

Tiêu Thanh Bình không nhịn được phản bác: “Anh lạnh lùng với em lúc nào?”

Cô là người bạn duy nhất của anh, cũng là ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối của anh, khiến anh không nhịn được mà đến gần.

Mọi người đều sợ ngây người: “Hai người quen nhau từ nhỏ sao?”

Ánh mắt Tiêu Thanh Bình rất dịu dàng, anh khẽ cong khóe miệng lên: “Đúng vậy, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.”

Mọi người sợ ngây người, hóa ra tiến sĩ Tiêu cũng biết cười! Một phát hiện bất ngờ! Ngày mai phải lên đơn vị tuyên truyền mới được.

Trương Dương cười lớn: “Ha ha ha, tiến sĩ Tiêu yêu sớm.”

Lạc Di bày tỏ không đồng ý, bọn họ là những bé ngoan tuân theo quy tắc.

“Không đâu, anh ấy chờ tôi lớn rồi mới tỏ tình.”

“Thật hay giả thế?” Mọi người không hẹn mà cùng lên tiếng.

“Thật.” Tiêu Thanh Bình chính miệng thừa nhận, vẻ mặt anh khi nhớ tới chuyện cũ ôn hòa hơn nhiều.

Ánh mắt một nữ sinh lộ ra mơ ước, một tình yêu thật đẹp.

“Tiến sĩ Tiêu luôn du học ở nước ngoài, hai người yêu xa, rất vất vả đúng không?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1088: Chương 1088



Trước nay Tiêu Thanh Bình luôn không nói chuyện riêng ở đơn vị, cũng không khoe khoang nói cho mọi người biết anh đã có bạn gái.

Tuy nhiên, bây giờ có bạn gái bên cạnh, tâm trạng anh vô cùng tốt: “Không đâu, cô ấy ra nước ngoài với tôi.”

“A, đi học cùng à?” Mọi người nghe vậy đều ngây người, họ từng nghe nói vợ đi học cùng, chưa bao giờ nghe nói có bạn gái đi học cùng.

Cuộc sống du học ở nước ngoài của Tiêu Thanh Bình khô khan nhàm chán, nhưng thời gian ở nước ngoài cùng Lạc Di lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời anh.

Anh không cần để ý đến ánh mắt người khác, quang minh chính đại cầm tay, hôn nhau, ở với nhau.

“Ừ, cô ấy học Harvard, tôi gọi Massachusetts.”

Mọi người: …

Khái niệm đi học cùng mà bọn họ nhận biết khác nhau.

Không đúng, điểm mấu chốt là… Bọn họ là đôi tình nhân xuất sắc à?

Tiêu Thanh Bình chợt nhớ tới một chuyện: “Nếu các cô các cậu muốn học thạc sĩ máy tính, có thể tìm cô ấy làm thầy hướng dẫn. Tiểu Di, em có thể dẫn dắt sinh viên không?”

Lạc Di mím môi, thầy hiệu trưởng hy vọng cô dẫn dắt một nhóm sinh viên, nhưng cô có lòng mà không có sức.

Dù cô có thu nhận học trò, nhưng cũng phải nghiêm khắc khống chế số lượng và chất lượng.

Binh cốt tinh nhuệ không cốt đông.

“Em chỉ dẫn dắt nghiên cứu sinh khoa máy tính của đại học Thủ Đô thôi, bên Hoa Thanh thì em từ chối khéo, không đủ sức.”

Tiêu Thanh Bình hơi đau lòng: “Vất vả quá thì chuyển bớt việc đi, sức khỏe quan trọng nhất, anh đi mua thuốc bổ cho em uống.”

Vẻ mặt Lạc Di cứng lại: “Đừng nhắc tới thuốc bổ, em uống mắc ói luôn rồi.”

Cô bị thầy giáo mang đi tìm đại quốc thủ để điều dưỡng cơ thể, kết quả, người ta kê đơn thuốc bổ lâu dài cho cô, mỗi nửa tháng phải đi tới đó bắt mạch, đổi toa thuốc.

Bác sĩ nói căn cơ của cô mỏng, khi còn nhỏ sức khỏe kém, khiến mọi người giật mình.

“Đó là nhờ ơn thầy, em không uống không phải phụ lòng thầy rồi sao?” Tiêu Thanh Bình đau lòng khi còn bé cô phải chịu khổ, ăn không đủ no chứ nói gì đến dinh dưỡng: “Hơn nữa, điều dưỡng cơ thể là chuyện nhất định phải làm, nếu em không uống, ngày nào anh cũng giám sát em.”

“Haixx.” Lạc Di thật mệt tâm.

Mì được đưa lên, Tiêu Thanh Bình đẩy đến trước mặt Lạc Di: “Em ăn trước đi.”

Anh đưa đũa đã được lau sạch cho Lạc Di.

Lạc Di rất thích ăn mì của nhà này, cay nhẹ vừa đủ, sợi mì mềm, nhưng sợ nào ra sợi nấy, mùi vị cũng ngon.

Cô ăn được mấy miếng, thanh niên kia mới giật mình phản ứng lại: “Chờ đã, tiến sĩ Tiêu, anh mới nói là Lạc Di dẫn dắt nghiên cứu sinh sao?”

“Ừ, cô ấy là chuyên gia máy tính đứng đầu cả nước.” Mặt Tiêu Thanh Bình đầy tự hào: “Không có “một trong”.”

Âm thầm tán dương bạn gái, cảm giác cũng không tệ. Ừ, quyết định thế đi, sau này mang Lạc Di đi show ân ái nhiều hơn.

“Mạnh miệng thật.” Có tiếng nói trào phúng từ phía sau truyền tới: “Thanh niên bây giờ cái gì cũng không biết, chỉ biết khoác lác.”

Là một người đàn ông trung niên.

Ông ta đeo kính gọng đen, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thanh Bình, đầu tóc rối bời, trông có vẻ rất bất đắc chí.

Tiêu Thanh Bình khẽ liếc ông ta: “Phiền ông tránh chút, ông đang cản chén hoành thánh của chúng tôi.”

Mặt người đàn ông cứng đờ, ông ta quay đầu lại nhìn, quả nhiên bà chủ đang đứng sau lưng ông ta, bưng mâm, mặt mày vui vẻ: “Xin nhường đường.”

Không gian khá hẹp, chỉ xếp được mấy cái bàn, lối đi chủ đủ cho một người qua.

Người đàn ông nghiêng người, bà chủ đặt hai chén hoành thánh nóng hổi lên bàn.

Hoành thánh tôm thịt rắc thêm chút hành, bột tiêu, dầu vừng, mùi thơm xộc vào mũi. Lạc Di không đợi được nữa, múc một cái, cắn, mùi vị tươi ngon lan khắp lưỡi, cả người đều thăng hoa.

Ngon quá, tươi quá!

Cô múc mấy cái hoành thánh cho Tiêu Thanh Bình: “Anh cũng nếm chút đi.”

Tiêu Thanh Bình cũng múc mấy cái cái hoành thánh nhỏ của mình cho cô, trao đổi đồ ăn cho nhau, đồ ăn càng ngon hơn.

Vỏ hoành thánh nhỏ rất mỏng, không nhiều thịt, nhưng nước canh rất thanh.

Hơi nước lượn lờ, hai người nhìn nhau cười, sự ăn ý được mài dũa từ lâu.

Tôn Vũ Tĩnh lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng chua xót khó tả, hốc mắt mơ hồ nóng lên, cảm nắng đã c.h.ế.t từ trong trứng nước.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1089: Chương 1089



Một giọng nói giận dữ vang lên: “Tôi đang nói chuyện với hai người đó.”

Người đàn ông đeo kính đen đó không biết đang giận cái gì nữa, phùng mang trợn má.

Vẻ mặt Tiêu Thanh Bình vẫn lạnh nhạt: “Văn không đệ nhất võ không đệ nhị, nếu tranh cãi chuyện này, không bằng ăn hết chén hoành thánh đi.”

Sự thật thắng ngụy biện.

Có lẽ người đàn ông đeo kính đen đã uống rượu, ông ta giận dữ trợn mắt nhìn bọn họ: “Tôi mới là chuyên gia máy tính ưu tú nhất cả nước, có biết máy tính hằng tinh không? Do tôi tạo ra đó!”

Lạc Di sửng sốt, cái quỷ gì thế?

“Ông là người phát minh ra máy tính hằng tinh á? Ông tên là gì?”

“Trương Hải Long, nhà nước đã thừa nhận tôi là người xuất sắc nhất.” Người đàn ông đeo kính đen ngẩng đầu lên, mặt đầy kiêu căng: “Các cô các cậu có muốn học chế tạo máy tính với tôi không? Tôi có thể suy nghĩ đó, trước hết mời tôi ăn một bữa khuya đi.”

Mọi người đều mừng rỡ nhìn ông ta. Người phát minh ra máy tính hằng tinh ở trước mặt, đây chính là thần tượng của vô số người đó, vô cùng giỏi.

Lạc Di hơi cau mày, cảm thấy có chút không ổn.

Cô nháy mắt với A Văn trong chỗ tối, A Văn nhanh chóng đi vào, kéo Trương Hải Long ra: “Đồng chí này, tôi muốn nói chuyện với ông.”

Trương Hải Long sợ hết hồn, liều mạng giãy giụa: “Tôi không biết cậu, cứu với.”

Ông ta hô cứu, các thực khách vội đứng ra ngăn cản. Tiệm này vốn nhỏ, người lại chen nhau, hiện trường rất hỗn loạn.

Tiêu Thanh Bình kéo Lạc Di lên trước, đến đứng ở một xó, bà chủ đang bưng mâm cũng chui vào xó đó, mặt đầy bất đắc dĩ.

Tiệm luôn có những thực khách kì lạ, đánh nhau là chuyện như cơm bữa, bà ấy cũng quen rồi.

Trương Hải Long nhân lúc hỗn loạn tránh đi, đi vào đám đông. Không biết vô tình hay cố ý, ông ta đụng vào bà chủ, tay bà ấy run lên, chén canh nóng hổi bay về phía Lạc Di.

“Cẩn thận.”

Tiêu Thanh Bình ôm chặt lấy Lạc Di xoay người, đưa lưng về phía chén canh nóng đang tạt vào, lại không cảm thấy đau đớn như trong tưởng tượng.

"A." Một tiếng hét thảm vang lên.

Tất cả yên tĩnh lại, người thanh niên mang kính đen đen bị kiểm soát, bà chủ bị dọa đến phát run, bò ngồi dưới đất nhìn cô gái hai tay ôm mặt gào thảm thiết: "Tôi không cố ý, tôi bị đụng phải, sao cô lại vụt ra chứ?"

Là Tôn Vũ Tĩnh, cô ta đau đến hít khí lạnh, nguyên cả chén canh nóng đều bị giội lên người cô ta.

Lạc Di nhắc nhở: "Nhanh đưa đến bệnh viện cấp cứu."

Cô chỉ huy A Văn đưa người vào bệnh viện, Trương Hải Long thì bị ban ngành liên quan mang đi.

Một nữ sinh đỏ bừng hốc mắt: "Sao Vũ Tĩnh lại ngốc thế chứ? Lúc mấu chốt lại lấy thân ra đỡ thay, có đáng không?"

"Ầy." Trương Dương khẽ thở dài một hơi.

Lạc Di và Tiêu Thanh Bình vừa trở lại viện người nhà của sở nghiên cứu, Dương Nam Ba đã dẫn người chạy tới, sắc mặt ngưng trọng hỏi: "Vẫn ổn chứ? Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"

Hai người bọn họ đều là đối tượng bảo vệ trọng điểm, có gió thổi cỏ lay gì cũng làm cho người khác căng thẳng không thôi.

Lạc Di lần nữa đảm bảo rằng không có việc gì, Dương Nam Ba mới thở ra một hơi thật dài: "Em kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho rõ ràng đi, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."

Lạc Di kể lại cặn kẽ quá trình, có để lọt mất chi tiết nào thì Tiêu Thanh Bình sẽ bổ sung vào.

Dương Nam Ba để cấp dưới ghi chép lại, đêm hôm khuya khoắt lại gọi mọi người tới, Lạc Di cảm thấy rất băn khoăn nên liền lấy bánh ngọt ra mời mọi người ăn.

Dương Nam Ba cũng không khách sáo với cô, gọi cấp dưới lại ăn.

"Em nói là, hai người nhất thời quyết định đi như vậy? Chưa từng nhắc qua với bất kỳ ai sao?"

Lạc Di khẽ gật đầu: "Vâng ạ."

Dương Nam Ba hỏi rất cẩn thận: "Nói thế thì, việc chạm mặt người thanh niên gây chuyện kia cũng chỉ là trùng hợp?"

"Đúng."

Trái tim Dương Nam Ba lơ lửng giữa không trung, bọn họ không thể để xảy ra chút sơ suất nào: "Vậy trước đó hai người có đến cửa tiệm đấy bao giờ chưa? Có từng nhắc qua với người khác chưa?"

Lạc Di nghiêm túc suy nghĩ: "Có, em có đề cập qua với thư ký của em và cả phó sở trưởng Vương nữa, nói là ở đó có miến với hoành thánh rất ngon."

Ăn món ngon xong chia sẻ với người khác cũng có một cảm giác sung sướng nha.
 
Back
Top