Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1050: Chương 1050



Lạc Di cảm thấy phong cách này có vẻ không ổn lắm, cha cô thì vẫn luôn thích khoe, nhưng thầy Mạc lại tương đối khiêm nhường mà.

Lần này là sao vậy nhỉ?

“Cảm ơn thầy, thầy xem em vất vả đến gầy hẳn đi rồi, cần phải bồi bổ thật nhiều đấy ạ.”

Cô không biết là, thời kì này, xã hội khuyết thiếu nhất chính là lòng tự trọng dân tộc, có câu nói rất phổ biến thế này: Trăng ngoại quốc tròn hơn trăng trong nước, không khí nước ngoài ngọt lành hơn không khí nước ta.

Xuất ngoại cũng đã thành một trào lưu, bao người xếp hàng chờ làm hộ chiếu thị thực.

Những người được nhà nước cử ra nước ngoài phần đa đều lựa chọn ở lại bên đó, khiến vô số người trong nước hâm mộ và thèm muốn không thôi.

Cũng có người giống Lạc Di, học xong lựa chọn về nước, nhưng đại đa số đều lựa chọn bên kia là tổ quốc thứ hai.

Giáo sư Mạc vô cùng vui mừng, học trò do ông ấy một tay bồi dưỡng ra đã cho thấy cô bé xuất sắc hơn đám người nước ngoài.

“Vậy thời gian tới cứ nghỉ ngơi lấy sức đi, thầy hẹn quốc thủ Trương cho em, em qua đó ông ấy khám và điều trị xem có vấn đề gì không.”

Một thời gian cơ à? Lạc Di không dám tin thầy mình lại rộng rãi đến thế: “Em cảm ơn thầy.”

Viện nghiên cứu 581 đã như rắn mất đầu nhiều năm, đang cấp bách chờ cô về chủ trì.

Thầy hiệu trưởng giật mình, vội nói: “Lạc Di, trường cũ đối xử với em thế nào?”

“Tốt lắm ạ.” Lạc Di nào dám nói không tốt chứ, nhưng hiệu trưởng hẳn muốn chơi chiêu gì, phải đề phòng.

Hiệu trưởng lại tươi cười nói tiếp: “Vậy em về trường mình dạy học, thế nào?”

Lạc Di không dễ dàng bị cho vào tròng: “À, thưa hiệu trưởng, chuyện này thì em không thể tự quyết định được ạ.”

Thầy hiệu trưởng Khương cũng rục rịch lôi kéo nhân tài: “Lạc Di à, Hoa Thanh bên thầy cũng muốn mời em qua đứng lớp, đãi ngộ cao nhất luôn, bảo đảm tốt hơn bên Bắc Kinh.”

Muốn có thứ tốt thì phải biết tranh cướp mới được.

Hiệu trưởng Bắc Kinh rất không hài lòng, ông hàng xóm quen thói dẫm mình để tự làm nổi bật như thế, thật là xấu tính: “Lạc Di quen với trường cũ hơn, còn đãi ngộ hả, bên các ông có gì, bên này chúng tôi có hết, cái gì các ông không có, chúng tôi cũng có nốt.”

“Ha ha, có cái gì mà các ông có, chúng tôi không có?” Bắt bẻ chê bai nhau là truyền thống của hai trường đại học, cuộc chiến giữa các hiệu trưởng cũng gay cấn không kém.

Lạc Di hết sức bất đắc dĩ, nhưng chuyện này cô thật sự không thể tự quyết định được, bèn chìa tay mời: “Ba thầy, chúng ta vào uống chén trà, ăn miếng giò heo đã ạ.”

Cô vừa mời, tất cả đều đi vào theo, còn liên hoan à? Ừm, quên rồi, cái đó không quan trọng lắm.

Lạc Quốc Vinh đang định vào nhà làm một bàn tiệc mừng con gái về, ông Trương vội vàng túm c.h.ặ.t t.a.y ông, kích động đến đỏ rần mặt, người cũng run run: “Chú Lạc, con gái chú thật sự có hai bằng tiến sĩ, hiệu trưởng hai trường đại học lớn nhất nước ta đều tranh nhau mời con bé về trường dạy học.”

Mẹ tôi ơi, đời này ông ta chưa từng gặp sự việc nào như thế.

Không ngờ Lạc Quốc Vinh này nhìn thường thường mà lại thật sự có đứa con gái tài giỏi đến không giống người thường, hâm mộ quá đi.

“Này đã là gì?” Lạc Quốc Vinh kiêu hãnh bảo, giờ mà ông nói cho người ta biết, con gái ông đã vào viện nghiên cứu quốc gia từ lâu rồi thì người ta còn sẽ ngưỡng mộ cỡ nào nhỉ, tiếc là cái này không nói được.

“Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới, tôi quen rồi, ài da, con gái quá tài giỏi thì sẽ phiền lòng thế đấy, hai vị hiệu trưởng sắp đánh nhau đến nơi rồi, làm sao bây giờ nhỉ? Ông anh nhất định sẽ không phải phiền não như thế về con mình đâu đúng không? Thích thật.”

Ông Trương: “...”

Lạc Di bước qua cửa vào nhà, thấy mọi thứ trong sân vẫn như cũ, bài trí trong nhà chưa hề thay đổi, sạch sẽ ngăn nắp, hẳn cha mẹ cô vẫn luôn lau dọn hàng ngày.

Cô đứng trong sân, vuốt v3 thân cây táo xù xì, lòng ngổn ngang trăm mối.

“Ngoài trời lạnh đấy, vào nhà đi.” Tiêu Thanh Bình kéo cô vào nhà, không khí trong nhà ấm sực, tay chân nhanh chóng ấm lên, toàn thân đều thoải mái.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1051: Chương 1051



Lạc Di cởi áo khoác, châm trà tiếp đón thầy giáo và hai vị hiệu trưởng, còn đưa quà tặng cho từng người.

Giáo sư Mạc nhìn túi quà: “Em quá cảnh ở Hongkong à?” Đây đều là đặc sản của Hongkong.

Mỗi tháng Lạc Di đều sẽ gọi điện thoại cho giáo sư Mạc một lần, nhưng sẽ không trò chuyện quá chi tiết về tiến độ nghiên cứu và học tập, một là không tiện, hai là sợ bị nghe lén, thư từ qua lại cũng chỉ là những lời thăm hỏi cơ bản nhất.

Tin tức hai bên không thông nên giáo sư Mạc không rõ tình hình gần đây của Lạc Di lắm, không biết lần này cô bí mật về nước, bởi vậy từ ban đầu đã phải giấu tất cả mọi người, ngay cả vợ chồng Lạc Quốc Vinh cũng không biết trước tin cô về.

Lạc Di tủm tỉm cười, gật đầu, báo cáo sơ qua việc học của mình cùng thành tích mấy năm qua, còn những thứ khác không tiện đề cập ở đây.

Giáo sư Mạc càng nghe càng hớn hở, chà chà, cô học trò này thật sự đã làm thầy nó mở mày mở mặt quá, chuyện gì vào tay con bé, nó đều có thể làm được tốt nhất, khiến người ta kinh ngạc.

Hiệu trưởng Bắc Kinh cũng rất kiêu hãnh: “Lạc Di, ngày khai giảng khóa tới, em hãy đến trường diễn thuyết nhé, để cho đám trẻ trong trường được mở mang tầm mắt, cho bọn nhỏ biết ngoài kia còn có nhiều người tài giỏi lắm, và cũng đừng nghĩ ánh trăng nước ngoài sáng hơn nước mình.”

Lạc Di cười cười: “Được ạ.”

Muốn khoe khoang cấp độ quý tộc chứ gì? Sở trường của cô rồi.

Hiệu trưởng Khương cũng nôn nóng nói: “Trường chúng tôi cũng rất mong em tới diễn thuyết một buổi…”

Hiệu trưởng Bắc Kinh lườm ông bạn đồng liêu một cái: “Sao ông cứ bắt chước tôi mãi thế? Thật là.”

Hiệu trưởng Khương vẫn rất bình thản, thong dong đổi một phương thức khác: “Trò Lạc Di, hay là tới trường tôi tổ chức tọa đàm đi, thời gian thế nào tùy em quyết định, thế nhé?”

Lạc Di lập tức nhận lời: “Được ạ.”

Một buổi tọa đàm không mất nhiều thời gian lắm.

Hiệu trưởng Bắc Kinh tỏ vẻ không cam lòng: “Lạc Di, em là sinh viên trường ta mà.”

Hiệu trưởng Khương lập tức bắt bẻ ông ấy: “Ông hẹp hòi thế, Lạc Di là công dân nước ta.”

Giáo sư Mạc bóp trán thở dài: “Thôi thôi, hai ông đừng ồn ào nữa, còn đang ở nhà người ta đấy.”

Hai vị hiệu trưởng ngày thường vẫn hay cãi nhau như thế, cứ có rảnh là lại quay sang đấu võ mồm mấy câu, lấy chê bai dè bỉu nhau làm vui.

Đương nhiên, hai ông cụ cũng biết, trước mặt người ngoài cần nghiêm trang lấy uy, trước mặt học trò bình thường cũng rất nghiêm túc chỉn chu trong lời nói việc làm.

Lạc Di đảo mắt suy nghĩ, nói: “Thầy ơi, em đang tính mau chóng chế tạo ra máy in đa năng để sớm đưa vào sản xuất hàng loạt, nước ngoài đã bắt đầu đưa ra thị trường rồi, nước ta không thể lạc hậu quá xa được.”

Giáo sư Mạc cũng rất nóng lòng: “Ừ ừ, đúng đấy, thầy chờ tin từ phía em, có gì cần giúp thì cứ việc nói với thầy.”

Lạc Di gật đầu, lại nhìn sang hai vị hiệu trưởng: “Hiện em đang có một ít tài liệu học tập, sửa soạn lại xong em sẽ gửi các thầy một bản, hi vọng hai thầy không chê.”

Tài liệu của thiên tài là bảo vật mà vô số người mơ ước muốn có, huống chi, đó đều là tài liệu học tập trong quá trình ở nước ngoài với những mảng tri thức tiên tiến nhất.

Hai vị hiệu trưởng lập tức sáng rực mắt lên: “Vậy thì còn gì bằng, cảm ơn trò trước.”

Lạc Di cùng các giáo sư ăn một bữa cơm, trò chuyện thêm một lát mới thấy thấm mệt, bèn xin phép về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Thanh Bình lưu luyến nhìn theo cô một lát mới quay đầu tiếp tục tiếp chuyện các thầy.

Cảnh trí quen thuộc làm Lạc Di thấy an lòng, nằm vào giường một lát đã ngủ say.

Không biết ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy, người ấm áp thoải mái, Lạc Di duỗi người ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường đã nghe thấy một tiếng gọi vui vẻ: “Tiểu Di dậy rồi à?”

Bấy giờ Lạc Di mới phát hiện mẹ mình đang đứng ngay cạnh giường nhìn mình, cô vui mừng reo lên: “Mẹ, mẹ xinh đẹp quá đi.”

Ngô Tiểu Thanh đứng bên giường ngắm con gái ngủ đã lâu nhưng không nỡ đánh thức con bé, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.

Lòng mẹ nhớ con, chỉ muốn nhìn thật nhiều như để bù đắp những tháng năm xa cách.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1052: Chương 1052



Lạc Di ngồi dậy, Ngô Tiểu Thanh bước tới ôm con gái vào lòng, nó vẫn là cô bé con hay nói lại giỏi nịnh của mình.

Bà vuốt tóc con, thấy tim mình như tan chảy: “Con gái mẹ mới là cô gái đẹp nhất, giống mẹ, đúng không.”

“Ha ha ha.” Lạc Di ôm eo mẹ, cười phá lên: “Cha cũng nói con giống cha nhất.”

Vừa nhắc tới, Lạc Quốc Vinh đã nói vọng vào: “Tiểu Di dậy rồi à? Ra ăn cơm đi con, cha làm nhiều món ngon cho con lắm đấy.”

“Vâng ạ.” Lạc Di nhanh nhẹn nhảy xuống giường đi rửa mặt, vừa ra khỏi phòng liền gặp ngay ông cụ Tiêu. Bốn năm không gặp, ông cụ đã già đi rất nhiều, mái tóc đã bạc trắng, bước chân cũng không còn vững chãi.

Lạc Di nhìn ông cụ, lòng đầy thương cảm, nhưng ngoài mặt không hề biểu lộ điều đó mà chỉ hớn hở luôn miệng nói đủ mọi lời ngon tiếng ngọt khiến ông cụ cũng cười ha ha.

Ông cụ Tiêu xưa nay luôn coi cô bé Lạc Di này là cháu gái mình, yêu thương cô không kém gì Tiêu Thanh Bình.

Ông cụ cười đầy từ ái: “Quốc Vinh, Tiểu Thanh, đám nhỏ đều đã trưởng thành rồi, cũng đã học hành thành tài, vậy có phải chúng ta cũng nên tính đến chuyện giải quyết vấn đề hôn nhân cho chúng nó rồi không? Thanh Bình nhà tôi, hai cháu cũng đã biết nó từ nhỏ đến lớn, hai nhà biết rõ về nhau, tôi thay mặt nó tới hỏi Tiểu Di cho nó, ý hai cháu thế nào?”

Lạc Di nhìn sang phía Tiêu Thanh Bình, thấy anh căng thẳng cứng cả người, đáy mắt đầy chờ mong.

Chậc, hẳn là vị này sốt ruột lắm rồi.

Tiêu Thanh Bình thầm nhủ, muốn hai bên cha mẹ đồng ý mới được chứ gì? Vậy thì anh về bảo ông nội tới hỏi cưới là được.

Ông cụ Tiêu nghe cháu mình đề nghị thế thì vui mừng lắm, hai đứa nhỏ đều là những đứa cháu mà ông cụ yêu thương nhất, về sau chúng sẽ chăm sóc nâng đỡ nhau trong phần đời còn lại, ông cũng có thể yên tâm.

Nụ cười trên mặt Lạc Quốc Vinh cứng đờ lại, cả người như đang tản ra một cảm giác hết sức không vui.

Con gái ông vừa mới về nhà thôi, ông còn chưa ngắm đủ đâu.

Ngô Tiểu Thanh chỉ trầm mặc, nhưng không khó đoán bà cũng không vui lắm.

Tiêu Thanh Bình khẩn thiết nói: “Thưa cô chú, cháu sẽ hết lòng với Tiểu Di, xin cô chú hãy đồng ý ạ.”

Lạc Quốc Vinh tỏ vẻ khó chịu: “Tiểu Di còn nhỏ.”

Tiêu Thanh Bình chỉ chỉ vào mình: “Nhưng cháu không nhỏ, sắp 30 rồi ạ.”

Lạc Quốc Vinh im lặng, nam thanh niên lớn tuổi đáng ghét vậy đó. Ông trầm ngâm một lát mới nói: “Hiện tại đang là thời điểm Tiểu Di phát triển sự nghiệp, đợi vài năm nữa đi…”

Tiêu Thanh Bình thận trọng phản bác: “Cô ấy đã có sự nghiệp rồi ạ, thậm chí có thể nói là sự nghiệp lớn hơn bất kì ai, cấp bậc cũng cao hơn cả cháu rồi.”

Lạc Quốc Vinh lập tức bắt được ý này: “Một cuộc hôn nhân mà nữ hơn nam chỉ e không thích hợp.”

Tiêu Thanh Bình giỏi nhất là gặp chiêu nào phá chiêu ấy: “Từ nhỏ đến lớn cháu luôn nghe theo Tiểu Di, đã quen với sự chỉ huy của cô ấy rồi, có chỗ nào không thích hợp đâu ạ?”

Lạc Quốc Vinh cạn lời, bèn quay sang cầu cứu vợ mình, mình à, mau tìm cách tống cổ thằng nhóc đáng ghét này đi.

Ngô Tiểu Thanh cũng rất khó xử, thật lòng thì bà rất thích Tiêu Thanh Bình, nhưng bà lại chưa chuẩn bị tâm lý để con gái mình sớm kết hôn như vậy.

“Tiểu Di, con đã trưởng thành rồi, vậy ý con thế nào?”

Ngô Tiểu Thanh tự thấy mình là một người mẹ hiện đại và tôn trọng con cái, đương nhiên, con gái bà cũng không phải hạng người để người khác khống chế, nó rất có chủ kiến và ý tưởng.

Con cái tôn trọng mẹ cha thì người làm cha làm mẹ cũng nên tôn trọng ý kiến của con cái.

“Con thì chắc chắn sẽ chỉ lấy anh Thanh Bình thôi, chỉ có anh ấy mới có thể sánh bước cùng con.” Lạc Di thẳng thắn bày tỏ thái độ: “Đương nhiên, khi nào kết hôn thì sẽ do cha mẹ quyết định ạ.”

Tiêu Thanh Bình lập tức ỉu xìu, trông rất đáng thương: “Tiểu Di.”

Đã nói cả hai sẽ cùng nhau khuyên cha mẹ mà, sao giờ lại đối xử với nhanh như thế?

Lạc Di kéo áo anh, nghiêm trang nói: “Chúng ta cần phải nghe cha mẹ, là những đứa con ngoan. Đương nhiên, trừ việc không thể đi đăng kí kết hôn, những chuyện khác chúng ta đều có thể làm, hai ta đều đã thành niên rồi mà.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1053: Chương 1053



Lạc Quốc Vinh: ??? Vì sao con gái ông còn cố ý nói thêm câu cuối kia? Có phải đúng như ông đang nghĩ không? Sợ rồi nha.

Ngô Tiểu Thanh: “...” Nhất định là bà hiểu sai ý nó rồi, bé Di nhà bà là bé con ngoan ngoãn ngây thơ đáng yêu nhất cơ mà.

Tiêu Thanh Bình rất muốn cười mà không dám cười, nhẫn nhịn đến đỏ cả mặt lên, ông cụ Tiêu thì ngó trần nhà ngó sàn nhà, ngó khắp nơi, chỉ không nhìn hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh.

Bầu không khí trong nhà rất kì quái.

Lạc Di là người bình tĩnh nhất, cô nhìn quanh, hỏi: “Ủa, Tiểu Nhiên đâu ạ?”

Lạc Quốc Vinh cảm thấy, con mình vẫn là đứa con ngoan đó thôi, chắc chắn là tại ông nghĩ xa quá rồi: “Nó vào làm trong Bộ ngoại giao, mấy ngày nay đi công tác, không về nhà.”

Lạc Di gật đầu: “Còn chú Lý đâu ạ?”

Lạc Quốc Vinh hơi nhíu mày: “Đợt trước mới nhận được tin tức về con ổng, đi tìm con rồi.”

“Có tin về con chú ấy ạ?” Lạc Di biết ước mơ lớn nhất đời thầy thuốc Lý chính là tìm được con mình, gia đình đoàn tụ: “Đây là chuyện tốt mà, chắc chú ấy phải mừng lắm.”

Lạc Quốc Vinh khẽ thở dài: “Tình hình nhà chú ấy hơi phức tạp, chú Lý của con… Thôi, không nói những chuyện này nữa, qua đây ăn bát phật nhảy tường mà con thích nhất đi.”

Ông thuận tiện đổi đề tài, Tiêu Thanh Bình hé miệng định nói thì Lạc Di đã đưa mắt ngăn anh lại.

Một lần không được thì lần sau nhắc lại, nói thêm vài lần, cha mẹ cô có chuẩn bị tâm lý dần cũng dễ hơn.

Hiện giờ cô vừa về nhà, đang là thời gian cha mẹ muốn tranh thủ bên cô bù đắp những năm xa cách, nào dễ đồng ý cho cô lấy chồng.

Lạc Di ở nhà nghỉ ngơi hồi phục hai hôm, cùng cha mẹ đi khắp chốn, nơi này không thay đổi gì nhiều, chỉ thấy khắp nơi đang ồ ạt xây dựng.

Cô bỗng nhớ mình còn có mấy miếng đất, không biết giờ ra sao.

Giữa trưa, cả nhà vào một tiệm cơm, gọi mấy món ăn, vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện.

Đang nói chuyện thì chuông điện thoại của cô vang lên, Lạc Di liếc nhìn màn hình rồi bắt máy: “Chào thầy, thầy họp xong rồi? Vậy khi nào thì về ạ?”

Thầy hướng dẫn của cô nghiêm nghị nói: “Annie, ngài Miller muốn nói chuyện với em.”

Lạc Di nhướng mày, Miller chính là cục trưởng mới: “Vâng ạ.”

Ông Miller vừa xuống máy bay liền tới ngay khách sạn các giáo sư đang tạm trú, lại phát hiện Lạc Di đã biến mất.

Mẹ kiếp, đấy xem đi, trước đó mình nghi ngờ không sai tí nào, con bé đó đã thực sự trốn về nước rồi.

Ông ta đùng đùng nổi giận mắng chửi một hồi, trách các giáo sư không trông coi Lạc Di cẩn thận, cho rằng việc này họ cũng phải chịu trách nhiệm.

Nhưng giáo sư Johnson nói thẳng: “Tôi khuyên cô bé về nước đấy, cô ấy mà không đi thì có khi đến tính mạng cũng chẳng còn, các người đang làm những gì, còn cần tôi nói thẳng ra sao?”

Miller tức điên lên, nhưng các vị giáo sư này không phải cấp dưới của ông ta, và họ cũng đã sớm bất mãn trước những hành vi của ông ta rồi, vậy mà ông ta vừa tới đã kết tội họ để nhân vật nguy hiểm sổng mất, cút mẹ các người đi, tưởng mình là thứ gì to tát lắm, muốn ngồi lên đầu những giáo sư đầu ngành ở đây chắc.

Vì thế, các vị giáo sư hợp tác công kích Miller túi bụi. Từ đó Miller đã hoàn toàn bị giới học thuật cạch mặt.

Vốn đã tức giận lắm rồi, nhưng vừa mở tivi lên, ông ta lại thấy ngay phỏng vấn của Lạc Di trước khi rời khỏi Hongkong. Lạc Di trong phỏng vấn đó vừa cư xử thỏa đáng lại vừa hào sảng, yêu thương thế giới, chuộng hòa bình, nhận được vô số lời khen.

Những bí ẩn phía sau vụ án bắt cóc càng khiến mọi người suy đoán nhiều hơn, không biết từ bao giờ, những suy đoán dần hướng về một phía, cục tình báo Mỹ.

Ý tưởng này giống như viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, tức thì gợn sóng khắp hồ, càng phân tích kĩ càng toàn bộ sự kiện càng thấy suy đoán này hợp lý. Quan trọng nhất là mấy câu nói của Lạc Di, chuyện cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, không muốn làm liên lụy đến người khác, nhưng vì sao cô ấy còn cố tình nói một câu, cảm ơn những người Mỹ yêu hòa bình?

Vậy người không yêu hòa Bình, không có thiện ý là ai?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1054: Chương 1054



Có nhiều chuyện không thể đào quá sâu, bằng không sự thật sẽ bại lộ ngay, huống chi lần này Lạc Di còn cố tình gài bẫy, Miller sập bẫy, sứt đầu mẻ trán tìm cách giải quyết.

Ông ta vô cùng căm hận Lạc Di, lòng hạ quyết tâm phải bắt được cô gái này, tiêu diệt triệt để hòng trừ mối họa.

Vừa cầm máy, ông ta lập tức chất vấn: “Cô Annie, sao cô lại về nước? Cô đã nói sẽ ở lại Mỹ mà.”

Lạc Di về nước rồi thì đâu còn sợ gì nữa, cô thản nhiên: “Tại tôi sợ ấy mà, tính tôi hơi nhát gan.”

“Cô…” Miller tức muốn nổ phổi nhưng vẫn phải cố nén giận: “Tôi sẽ cử người tới đón cô, cô hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Ông ta quá đề cao bản thân, không coi ai ra gì, cứ thế hạ lệnh, bởi vì từ đầu tới cuối, ông ta luôn xem thường Lạc Di.

“Tôi đang bị thương nặng, không thể di chuyển, còn cần tiếp tục điều trị.” Lạc Di cười lạnh một tiếng, chất vấn: “Ông Miller, vì sao ông cứ nhất định phải đẩy tôi vào chỗ chết? Tôi đã làm gì khiến ông không vui sao? Ông nhất định ép tôi phải công khai sự thật đấy à?”

Miller tức thì giận tím cả mặt, quả nhiên cô ả giả vờ giả vịt: “Cô dám đe dọa tôi?”

Lạc Di nheo mắt: “Hay ông cứ tới đây đi, chúng ta trò chuyện cho tiện, nhưng mà, ông có dám tới không?”

Dám tới, cho ông có đến không có về.

Miller nào dám sang đó, thân phận và chức vị của ông ta quá mẫn cảm, sang đó liệu còn có ngày về?

Hơn nữa, Lạc Di lại không phải người có quốc tịch Mỹ, ông ta lấy lí do gì để yêu cầu chính phủ Trung Quốc ‘giao trả’?

Dư luận trong và ngoài nước đều đang ở thế bất lợi cho ông ta, người ta chỉ trích ông ta rất nhiều, ngược lại, danh tiếng của Lạc Di lại đang rất tốt, dân chúng nước Mỹ đều cảm thấy con bé đó là một cô gái trẻ tài giỏi và có nhân phẩm tốt, lại cũng rất tử tế với người Mỹ, không có bất kì điểm xấu nào.

Dưới tình huống ấy, Miller cũng không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng tạo áp lực lên Lạc Di, ép cô chủ động yêu cầu quay lại Mỹ.

Nhưng mọi chuyện cho đến giờ đều do một tay Lạc Di bố trí, Miller đã thua rồi.

Bất kể Miller nói gì, thái độ ra sao, Lạc Di chỉ có một câu: “Đang bị thương nặng, không thể động đậy.”

Miller tức giận rống to: “Cô đừng tưởng về đến đó là tôi không làm gì được cô.”

“Gì cơ? Tôi không nghe rõ, gió lớn quá.” Lạc Di vờ a lô mấy tiếng rồi ngắt điện thoại.

Miller nghe thấy những tiếng tít tít từ bên kia vọng lại, mắt trợn to như không dám tin, một con nhỏ sinh viên quèn dám ngắt máy ông ta?

Ông ta giận quá, ném mạnh điện thoại xuống sàn, mẹ kiếp, tức điên mất.

Giáo sư Johnson cũng nổi giận, mẹ nó, làm gì mà đập di động của ông?

Ông đẩy Miller ra, nhặt di động lên: “Đền đi, một đền năm, cộng cả bồi thường thiệt hại tinh thần nữa, tổng là mười nghìn đô.”

Miller liên tiếp bị chơi xỏ, bị chọc giận, bèn giận cá c.h.é.m thớt với giáo sư Johnson, nếu không phải tại đám người này bênh vực Lạc Di thì ông ta đã bắt được con nhỏ đó rồi.

“Mười nghìn đô? Sao ông không đi cướp đi?”

“Không chịu đền à? Được, tôi sẽ đ.â.m đơn kiện.” Giáo sư Johnson cầm điện thoại đi thẳng, không hề quay đầu lại.

Ông là một trong những người đứng đầu ngành, lại là giáo sư hàng đầu của một trường đại học lừng lẫy, mạng lưới giao thiệp và tài nguyên nhiều vô số kể, không sợ đấu trực diện với Miller.

Hơn nữa, ông lại không phải bên sai, kiện ra tòa không cần e dè.

Miller tái mặt, nếu bị đ.â.m đơn ra tòa, thanh danh của ông ta coi như hỏng, sự nghiệp chính trị chấm dứt từ đây.

Đương nhiên, hiện giờ bản thân ông ta cũng chẳng có thanh danh gì tốt lành.

Mà đây còn chưa phải bi thảm nhất, cấp trên đã liên tiếp đánh điện cảnh cáo, triệu ông ta về Mỹ, không bao lâu sau, Miller đã bị điều sang vị trí khác.

Công ty vận tải Vinh Thị của nhà họ Trịnh ở Hongkong cũng có hành động mới, thu hồi các cổ phiếu lưu hành trong thị trường, hoàn tiền rồi hoàn toàn tư hữu hóa công ty, con cả nhà họ Trịnh là Trịnh Tương Long đã trở thành người lãnh đạo mới của tập đoàn, toàn thành phố đều kinh ngạc, không hiểu.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1055: Chương 1055



Rõ ràng người con thứ hai mới là người thừa kế được chỉ định, vì sao lại biến thành con cả?

Ai ai cũng muốn biết ẩn tình sau chuyện này, nhưng Trịnh Vinh Xương đã đóng cửa từ chối tiếp khách, cự tuyệt phát biểu về chuyện này.

Những người khác trong nhà đã bị Trịnh Vinh Xương đưa sang Anh, không có mệnh lệnh không được trở về.

Nhà cũ chỉ còn cha con Trịnh Vinh Xương, Trịnh Tương Long suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn khuyên nhủ: “Cha, chi bằng cha cũng sang Anh đi, ở đây không ổn lắm.”

Sản nghiệp nhà họ Trịnh đã bán sạch, chỉ còn căn nhà này cùng với một căn nhà ở bên Anh.

Cả gia tộc to như thế, thực chất đã rỗng tuếch, Trịnh Vinh Xương còn mang nợ thật nhiều người, cũng có xích mích với không ít người quen cũ.

Thuyền vương oai phong uy quyền ngày xưa đã không còn tồn tại, mỗi ngày còn phải nhìn gia sản nhà mình dần đổi chủ, trở thành sản nghiệp nhà người ta, cảm giác này thật quá giày vò.

Trịnh Vinh Xương lạnh lùng nhìn con trai cả: “Không đi, cả con cũng không thể chứa chấp cha con nữa hay sao?”

Ông cụ đang giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng cũng biết rõ, nhà ông ta rơi vào tình cảnh này, kẻ đáng trách nhất phải là Trịnh Tử Long, người thừa kế mà ông ta một lòng dạy dỗ.

Trong trận này, Trịnh Tương Long chiếm được lợi thế, nhưng lại không hề vui sướng.

Anh ta cũng chỉ là con rối mà thôi, ngày nào đó, Lạc Di muốn lấy 20% này, hẳn chỉ cần một giây là có thể lấy đi.

“Con chỉ hi vọng cha không phải nhìn tình cảnh tương lai mà đau lòng.”

Nơi này cực kì thực tế, đâu đâu cũng lấy danh lợi làm trọng, một khi thất thế, sẽ chẳng còn gì, ai cũng muốn cắn một miếng, dẫm một nhát.

Nhà họ đã không còn gì, 20% cổ phần này, có lẽ ngày nào đó cũng sẽ không giữ được, chi bằng rời xa nơi đầy thị phi này.

Trịnh Vinh Xương trầm mặc thật lâu mới nói: “Cha cũng tính tới đại lục một chuyến.”

Thực ra, ông ta cũng biết rõ rằng Lạc Di để lại 20% này là đã tính toán cẩn thận, vừa lúc dừng ngay trước giới hạn của ông ta.

Mặt khác, cũng vì để thuận lợi chuyển giao, tập đoàn vận tải đường biển Vinh Thị quá lớn, tạm thời còn cần người của nhà họ Trịnh hỗ trợ.

Trịnh Tương Long rất khó xử: “Sao ạ? Đại lục không phải Hongkong, cha mà phạm tội bên đó thì không ai cứu nổi đâu.”

Trịnh Vinh Xương bực mình, đ.ấ.m con trai một cái, thằng nghịch tử này ăn nói kiểu gì đó?

“Cha anh chỉ muốn đi xem một chút thôi.”

Lời này ông ta dám nói nhưng con ông ta không dám tin: “Không phải cha muốn trả thù Lạc Di đó chứ? Con nói thật, cha từ bỏ suy nghĩ đó đi, cô bé đó đầu óc đáng sợ lắm, con cũng chẳng dám.”

Một tay đùa bỡn cả nhà họ Trịnh cùng với cục tình báo quốc gia Mỹ, mà dân tâm dư luận đều đứng về phía cô nàng, người như thế quá đáng sợ.

Trịnh Vinh Xương nhíu mày, thở dài: “Em con… tàn phế rồi.”

Vừa rồi ông ta đã nhận được tin báo, Trịnh Tử Long đã bị đánh gãy cả ba cái chân, từ nay về sau không còn có thể làm một người đàn ông hoàn chỉnh nữa.

Trịnh Tương Long khiếp sợ: “Hả? Sao ạ? Chẳng phải nó sang nước khác dưỡng bệnh cơ mà? Nó lại làm gì nữa? Sao nó còn chưa chịu thôi đi cho con nhờ?”

Nói là đi dưỡng bệnh, thực chất là để tránh mặt, tránh điều tiếng.

Trịnh Vinh Xương cũng trầm mặc, sắc mặt nặng nề, thằng ranh kia chán đời, tới quán bar chơi, tranh đàn bà với người ta, bị đối phương đánh hỏng người, nhưng ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

Trịnh Tương Long chợt nghĩ đến một điều, hỏi: “Chẳng lẽ cha nghi ngờ Lạc Di là người đứng sau chuyện này? Nhưng đó là nước Y, cô ta chưa thể thao túng qua tận bên đó được.”

Trịnh Vinh Xương chỉ trầm mặc, chuyện đó khó mà chắc chắn được.

Lạc Di cho ông ta một cảm giác, người này sâu không lường được, nói cười giận dữ đều chỉ là diễn, ông ta đã nghiên cứu kĩ càng từng hành vi cử chỉ của Lạc Di trước khi rời Hongkong mà vẫn không nhìn thấu.

Một cô gái trẻ, tại bệnh viện đứng ra trấn an dân chúng, tiếp nhận phỏng vấn của BBC, đường hoàng tự tin hiếm thấy.

Hành vi trấn an dân chúng khiến cô nàng thu được sự ủng hộ từ người dân, ngay cả đám phóng viên giải trí trước nay luôn vô cùng khắt khe khắc nghiệt cũng phải khen cô ta xinh đẹp lương thiện thuần khiết.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1056: Chương 1056



Còn đoạn phỏng vấn với BBC, chỉ có thể nói là tuyệt vời, cực kì cao tay, sự thật được được hé lộ một chút nửa vời, khiến mọi người đều tò mò.

Cô nàng còn bày tỏ thiện ý với bên ngoài, tăng mạnh ấn tượng cô gái thiện lương trong lòng người Mỹ, một câu cuối cùng ‘Tình hữu nghị Trung Mỹ trường tồn’ càng khiến người ta yêu thích.

Công chúng đều cho rằng Lạc Di là một cô gái thiện lương yếu đuối, nhưng ai có thể ngờ, cô nàng này mưu sâu kế hiểm, am hiểu khống chế nhân tâm.

Những chuyện phát sinh ở Hongkong không đến được tai Lạc Di, mặc dù có biết, cô cũng không mấy để ý.

Bởi vì lúc này cô lại bị mời đi ăn thịt kho tàu.

Giáo sư Mạc dẫn theo cô học trò luôn khiến người ta sốt ruột, dọc đường đi cứ phải liên tục dặn dò, đừng có làm rộn, không phải trẻ con nữa đâu đấy nhé.

Lạc Di ra vẻ ngây thở: “Thầy, sao thầy lại cảm thấy em sẽ làm phiền người khác chứ? Em vẫn luôn là cô bé ngoan ngoãn đáng yêu nhất thế giới mà.”

Giáo sư Mạc: …

Hình như con bé quên mất lần đầu gặp mặt nó đã chủ động đòi hỏi những gì.

Nó còn đưa ra yêu cầu, muốn có một bản chép tay ‘Tuyết mùa xuân ở Thấm Viên’ của lãnh đạo nữa cơ.

Trước nay có ai từng liều như nó?

Lãnh đạo vừa thấy Lạc Di đến bèn cười, cô bé này đã lớn rồi, trông càng linh động láu lỉnh, mặt mũi cũng nảy nở, thành thiếu nữ rồi.

Ông trêu ghẹo: “Cuối cùng cũng về rồi hả, thế là đồng chí Tiêu Thanh Bình có thể ngủ ngon được rồi.”

Lạc Di cười cười, mắt cong lên, không hề ngại ngùng gì: “Khi nào chúng cháu kết hôn sẽ mời ngài ăn kẹo mừng nhé.”

Lãnh đạo thích nhất thái độ tự nhiên phóng khoáng của cô bé, rất thẳng thắn, rất vô tư.

“Được, đến khi đó cũng sẽ tặng quà mừng đám cưới cho hai đứa.”

Lạc Di hí hửng lấy ra hộp quà đã chuẩn bị từ trước: “Vậy xin cảm ơn ngài trước ạ, đây là quà mừng năm mới cháu mang về tặng ngài, chúc ngài năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”

Trong chiếc hộp được gói xinh xắn đó là vài món đồ.

Lãnh đạo nhìn, dò hỏi: “Đây là?”

“Đây là thành quả nghiên cứu bốn năm qua của cháu, báo cáo lại với ngài một chút ạ.” Lạc Di tặng cái gì cũng đều đưa hai phần như nhau: “Đây là hai chiếc USB, dùng để lưu trữ file, thông tin, trong nước cũng có thể mua được nhưng cái này do cháu tự tay làm, đánh số 1 và 2, có ý nghĩa đặc thù, trong USB này có lưu vài thứ có ích.”

“Đây là máy phiên dịch, có thể phiên dịch ngôn ngữ năm nước, hỗ trợ giao tiếp với người nước ngoài không bị cản trở.”

“Đây là máy chơi game cầm tay, thứ này ở nước ngoài đang rất thịnh hành, doanh số át cả công ty game nổi tiếng bên đó, làm bọn họ tức điên đến nỗi muốn ám sát cháu, ha ha ha.”

Lạc Di đắc ý cười ha hả như đứa trẻ.

Lãnh đạo cảm thấy mỗi lần gặp cô bé này đều cảm thấy lòng rất vui sướng dễ chịu, vì cô bé này luôn rất lạc quan thoải mái, đặc biệt thích cười, tính tình hào sảng.

Điều khiến ông ấy vui mừng nhất là, cô bé này còn rất trẻ nhưng đã có sức sáng tạo cực mạnh, tương lai rất đáng để chờ mong.

“Vui thế cơ à?”

Lạc Di cười hì hì: “Cháu thích nhất là nhìn bọn họ ghét cháu mà lại không làm gì được cháu.”

Lãnh đạo cũng bật cười, con bé này, cái gì cũng dám nói, tính tình vẫn y như trước kia, chẳng thay đổi gì.

“Bác rất thích món quà này, hi vọng sang năm sẽ lại có quà mới.”

Lạc Di gật đầu hăng hái: “Chắc chắn rồi ạ. Trước mắt cháu đang muốn chế tạo máy in đa năng, đợi khi nào làm xong sẽ nhờ người mang qua cho ngài xem, nói là đa năng nhưng mà cháu thích gọi là vạn năng hơn, kiểu máy in này có thể sản sinh ra một kỹ thuật mới, rất thú vị đấy ạ.”

“Nói nghe thử xem.” Lãnh đạo cũng cảm thấy có hứng thú.

Lạc Di bèn giảng giải một cách đơn giản nhất về nguyên lý cấu tạo và sản phẩm nó tạo ra cùng với khả năng phát triển và ứng dụng.

Vì cô hiểu thứ này rất rõ nên có thể giải thích một nguyên lý phức tạp nhất bằng những lời đơn giản nhất, người ngoài ngành nghe cũng hiểu ngay.

Lãnh đạo hiểu được, cũng cảm thấy thú vị: “Cái gì cũng in ra được, nghe hay đấy, thật đáng mong chờ.”

Lạc Di hớn hở: “Vậy ngài chờ thêm một thời gian nữa.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1057: Chương 1057



Lãnh đạo rất quan t@m đến tình hình học tập của Lạc Di, bèn hỏi: “Nói qua về quá trình du học của cháu ở bên đó xem nào.”

Câu hỏi này có phạm vi quá rộng, Lạc Di nói một hồi từ chuyện sinh hoạt tới chuyện học tập nghiên cứu, rồi cả những thứ cô tâm đắc nhất trong quá trình làm thí nghiệm, phong cách nói năng sinh động thú vị, làm lãnh đạo hết sức chuyên chú lắng nghe.

Cuối cùng, Lạc Di tổng kết một câu: “Sức mạnh, thành tựu và lực lượng làm nghiên cứu khoa học kỹ thuật của Mỹ có thể nói là mạnh nhất thế giới, ít nhất phải vượt qua chúng ta 20 năm, chúng ta cần phải nhìn ra bên ngoài, nỗ lực đuổi theo bước tiến của thế giới thì mới có thể trở thành lực lượng đầu, dẫn dắt thế giới.”

Tuổi không lớn nhưng khát vọng rất lớn đó, có điều, ước mơ của cô lại rất hợp ý lãnh đạo, làm người nhất định phải có chí hướng, tầm nhìn và tâm tính.

“Có không ít học sinh được nhà nước cử đi đã lựa chọn ở lại nước Mỹ, cháu thấy chuyện này thế nào?”

Đề tài này khá là mẫn cảm, nhưng Lạc Di không né tránh mà nói thẳng vào ba điểm chính: “Cần tăng mạnh giáo dục lòng yêu nước, tăng lớn mức độ tuyên truyền, tạo ra điều kiện tốt hơn nữa cho các nhà nghiên cứu.”

Cô biết ăn nói, lời nào cũng điểm đúng trọng tâm, lãnh đạo nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cháu có thích dạy học không?”

“Dạ?” Lạc Di bỗng nhớ tới hai vị hiệu trưởng, khi ấy cô đã từ chối, nói là mình không tự quyết được, cho nên họ tìm tới tận tổ chức để đề nghị?

“Cháu cũng khó nói được là thích hay không thích, nhưng nếu nhà nước yêu cầu, cháu có thể làm được.”

Cô biết, trước mặt lãnh đạo cần mạnh dạn nói thật, chớ nên chơi chiêu, người ta là bậc thầy trong số những người tài, chỉ nhìn sơ là có thể thấy rõ tâm tư người khác.

“Vậy cho cháu một nhiệm vụ này, tranh thủ mỗi năm dạy ra được một nhóm học sinh ưu tú nhất, lấy danh nghĩa Lạc Di.”

Lạc Di giật mình: “Ý ngài là, bảo cháu về trường làm giáo viên, còn ở viện nghiên cứu vẫn tiếp tục lấy tên giả?”

Lãnh đạo gật đầu: “Đúng, người giỏi thường vất vả, nhưng nước chúng ta rất khát người tài.”

Lạc Di nhanh nhẹn đồng ý: “Được ạ, không vấn đề gì.”

Như vậy cũng hay, bên ngoài dạy học, phía sau làm nghiên cứu, rất tiện cho giao lưu học thuật với giới khoa học nước ngoài, lại có thể tạo được tấm màn che.

Cô đã nói mà, gừng càng già càng cay, không hổ là lãnh đạo một nước.

Lãnh đạo cũng rất hài lòng, cô bé này phẩm hạnh hơn người mà lòng yêu nước cũng nhiệt thành như chiến sĩ.

“Máy in vạn năng đã được nghiên cứu ra, tiếp theo có kế hoạch gì không?”

Lạc Di lập tức phấn chấn, mắt sáng lấp lánh: “Cháu muốn chế tạo siêu máy tính, có hai đặc điểm, một là tốc độ cao, hai là dung lượng lớn, có năng lực tính toán và xử lí số liệu cao, ứng dụng cho quân sự, hàng không vũ trụ, y dược, thiên văn, tài chính, … Siêu máy tính của Mỹ mỗi giây có thể tính được cả trăm triệu phép tính, đây là một số liệu cực đáng sợ, nó tính toán trong một giờ có thể tương đương với 1.3 tỉ dân nước ta cầm máy tính tính trong 10 năm.”

Lãnh đạo giật mình, tim đập gấp gáp, ông hiểu rõ ý nghĩa của điều này hơn ai hết.

“Cháu cần gì cứ nói, chúng tôi sẽ dốc toàn lực hỗ trợ cháu trong quá trình nghiên cứu phát minh.”

Thứ này quá quan trọng, dù phải dốc của cải sức lực cả nước cũng phải chế tạo cho ra siêu máy tính.

“Cảm ơn ngài.” Lạc Di chỉ chờ lời này của ông ấy.

Lãnh đạo nhìn cô gái trẻ đầy tự tin trước mặt, ông cũng đặt hết niềm tin vào cô gái này: “Những cống hiến của các cháu, tổ quốc chưa bao giờ quên, nhân dân cũng sẽ khắc ghi công lao.”

“Thế kỉ 19 là của người Anh, thế kỉ 20 thuộc về người Mỹ, thế kỉ 21…” Lạc Di mỉm cười, tự tin lại đầy kiêu hãnh: “Cháu tin rằng, đó là thế kỉ của chúng ta.”

Trong một chiếc xe màu đen, Lạc Di lặng lẽ nhìn ngắm nơi đã thay đổi lớn, Viện nghiên cứu 581.

Nơi từng hoang vắng, hẻo lánh giờ đây đã dần hiện lên vẻ nhộn nhịp.

Theo kế hoạch cũ của cô, nơi này được chia thành ba khu: khu ngoại vi là khu thương mại, khu giữa là khu dân cư, và trung tâm là viện nghiên cứu.

Ba khu này tách biệt nhau, mỗi khu có lối vào riêng.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1058: Chương 1058



Hiện tại, khu thương mại vẫn đang trong quá trình xây dựng, trong khi khu dân cư đã hoàn thành, với nhiều tòa nhà cao tầng được bố trí hợp lý, có cảnh quan xanh mát, mang đậm phong cách hiện đại.

Viện nghiên cứu cũng đã được mở rộng, gấp đôi so với trước.

Xe đi vòng quanh hai lần, Lạc Di đã có cái nhìn tổng quan. "Chúng ta vào thôi."

Cổng màu đen kín đáo, toát lên vẻ nghiêm túc, trang nghiêm.

Người gác cổng vẫn là người quen, thấy mặt Lạc Di liền hớn hở chạy ra: “Viện trưởng, cô trở lại rồi, thật tốt quá, mọi người đều nhớ cô lắm."

Dù chỉ là người gác cổng, nhưng chỉ còn bốn năm nữa anh ta sẽ được phân một căn hộ, nghĩ đến đó đã thấy vui, tất cả nhờ công lao của viện trưởng.

Lạc Di mỉm cười nhẹ nhàng: “Mọi người đều ổn chứ?"

"Ổn, mọi người đều tốt."

Lạc Di dặn dò: “Tôi sẽ đi quanh một vòng trước, đừng nói với ai."

Người gác cổng vui vẻ: “Được ạ, lãnh đạo đi thăm dò bí mật à, tôi hiểu rồi."

Rõ ràng là xem phim cảnh sát hình sự quá nhiều, Lạc Di không nhịn được cười.

Xe từ từ tiến vào, Lạc Di nhìn quanh môi trường quen thuộc nhưng cũng xa lạ, nhiều cây xanh hơn, thậm chí còn có thêm một tòa nhà giảng đường.

Cô đến đây không báo trước, mà là âm thầm.

Viện nghiên cứu rất yên tĩnh, Lạc Di đi một vòng quanh nhưng không thấy bóng dáng ai.

Cô định đến tòa nhà giảng đường mới xây để xem xét, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói: “Này, cô là ai vậy? Sao cứ đi lung tung thế? Không biết đây là đơn vị bảo mật à?"

Lạc Di quay người lại, trước mắt là một người đàn ông trẻ, mặc bộ vest lịch sự, giữa lông mày và mắt có chút kiêu ngạo.

Cô chắc chắn mình không quen biết anh ta, mỗi người trong cơ quan đều do cô tuyển dụng: “Anh là ai vậy?"

Người đàn ông nhìn rõ mặt cô, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Tôi biết rồi, cô đến để ứng tuyển, hãy theo tôi."

Lạc Di nhướng mày, ứng tuyển? Cô không nói gì.

Người đàn ông lại rất nhiệt tình, liên tục giới thiệu bản thân, họ La, La Lập, là trợ lý phó viện trưởng, từ trường Đại học Kinh tế Quản lý Hoa Thanh.

Lạc Di hiểu ra, quả thật, một mình Vương Trung Nghị không thể xoay sở hết, thuê vài người giúp đỡ là đúng đắn.

La Lập đứng bên cạnh cô nói không ngừng: “Bạn học, tên cô là gì? Cô có vẻ ngoài nổi bật, khí chất tốt, tôi đề xuất cô nên ứng tuyển vào bộ phận quan hệ công chúng."

Lạc Di: ". . ."

"Quan hệ công chúng?" Viện nghiên cứu làm gì cần bộ phận quan hệ công chúng? Đây không phải là nói bừa sao?

La Lập cười tươi gật đầu: “Rất phù hợp với cô, à, cô tốt nghiệp trường nào?"

Bất tri bất giác, họ đã đi đến tòa nhà giảng dạy mới xây, một bóng người chạy ra, thấy La Lập mắt sáng lên: “Trợ lý La, cuối cùng anh cũng đến, mọi người đều đang chờ anh, còn người này là?"

Lạc Di hai tay đút túi, cả người lười biếng: “Tôi qua đây mở mang tầm mắt, vào thôi."

Cô đi vào trước, La Lập và đồng nghiệp nhìn nhau, đều hơi ngơ ngác, ý này là chủ nhân đến nhà khách sao?

Lạc Di đi vào, thấy có khoảng hai mươi nam nữ trẻ đang chuẩn bị phỏng vấn, vẻ mặt đều hơi căng thẳng.

Cô tìm chỗ ngồi, nói chuyện với bạn bên cạnh vài câu, cuối cùng cũng hiểu ra, không phải tuyển dụng cho viện nghiên cứu, mà là cho hoạt động kinh doanh bên cạnh.

Khu thương mại sắp hoàn thành, đội ngũ quản lý vẫn chưa có.

Phỏng vấn chưa bắt đầu, là một phòng bán trong suốt, lúc này không có ai bên trong.

La Lập mang một tờ đơn đến, yêu cầu Lạc Di điền, còn nhắc nhở cô điền kỹ lưỡng.

Lạc Di lạnh nhạt nhận lấy: “Phó viện trưởng không tự mình phỏng vấn à?"

La Lập không suy nghĩ nhiều, đáp lại: “Hôm nay ông ấy có việc, phó viện trưởng rất coi trọng tôi, nên tôi có thể đại diện ông ấy phỏng vấn. Đây là nhóm đã qua vòng sơ tuyển."

Anh ta nói nhẹ nhàng, làm việc rất tỉ mỉ.

Một cô gái ăn mặc thời trang chạy đến, ôm lấy cánh tay anh ta, nũng nịu: “Đàn anh La, em thấy lo lắng quá, mấy vị giám khảo kia có thể sẽ cố tình gây khó dễ cho em không?"

La Lập rõ ràng rất quen thuộc với cô ta, cười nói: “Làm sao có chuyện đó? Điền Tâm, em đừng nghĩ nhiều."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1059: Chương 1059



"Em nghe nói mỗi đơn vị đều có cuộc đấu tranh phe phái, không chú ý là sẽ trở thành con tốt thí." Điền Tâm liếc Lạc Di một cái, nói giọng dễ thương: “Nhưng em là người của anh mà."

Lạc Di không nhịn được cười.

Cô gái đỏ mặt: “Cười cái gì?"

"Chỉ là phỏng vấn thôi, còn chưa biết có vào được không, cô nghĩ hơi nhiều rồi." Lạc Di dù sao cũng không thích loại người này, vì một người đàn ông mà chơi trò mưu mẹo, thật là một lời khó nói hết.

Cô chỉ nói với La Lập vài câu mà thôi, cần gì phải nhảy ra bảo vệ quyền lợi như vậy? Chuyện tình cảm nơi công sở thật là không nên.

"Tôi học ở Đại học Công Thương, chuyên ngành phù hợp, làm sao không vào được?" Điền Tâm có chút thù địch với Lạc Di, rõ ràng coi La Lập như của riêng mình: “Còn cô, chẳng lẽ tốt nghiệp từ trường học kịch nghệ à?"

Lạc Di sờ sờ mặt mình: “Đây là khen tôi đẹp à? Không còn cách nào, sinh ra đã xinh đẹp, khó từ bỏ. À, một người từ Đại học Hoa Thanh, một người từ Đại học Công Nghiệp, sao gọi là đàn anh?"

Cô nói một cách tự nhiên, thần thái mạnh mẽ, La Lập không tự chủ được giải thích: “Chúng tôi cùng một trường trung học."

Lạc Di gật đầu, hiểu rồi.

"Vào công ty rồi thì bỏ đi những thứ này đi, không phù hợp, dễ bị người khác chỉ trích."

Điền Tâm càng lúc càng không vui: “Cô quản lắm chuyện thế, đàn anh La, đàn anh La..."

Lạc Di xoa xoa trán, có chút không biết nói gì, tố chất này rõ ràng không ổn, rõ ràng là người có quan hệ.

La Lập cảm thấy bất an không rõ nguyên nhân, không tự chủ được mà nói giúp: “Điền Tâm được cha mẹ nuông chiều, hơi ngây thơ, nhưng không có ác ý, xin đừng để ý, Điền Tâm mau xin lỗi đi."

"Đàn anh La, em lại nói sai lời rồi ư?" Điền Tâm nói với vẻ oan ức: “Xin lỗi nhé."

La Lập rất hài lòng vỗ vỗ tay cô ta: “Không trách em."

Lạc Di cuối cùng cũng nhìn thấu, tính cách của La Lập giống như máy lạnh trung tâm, chỉ là không biết khả năng làm việc thế nào.

Cô chỉ có một yêu cầu với cấp dưới, năng lực không kéo lùi, phẩm chất tốt là được, con người không thể hoàn hảo mười phần.

Điền Tâm cuối cùng vẫn không chịu thua, đột nhiên nhìn về phía cô: “À, cô tốt nghiệp trường nào vậy?"

Lạc Di liếc nhìn cô ta: “Đại học Harvard."

La Lập: ". . ."

Điền Tâm tròn xoe mắt kinh ngạc: “Cô đùa đấy à? Người tốt nghiệp Đại học Harvard làm sao có thể về nước? Trừ khi... cô không tốt nghiệp và không thể tiếp tục học?"

Lạc Di không muốn lãng phí lời nói với loại người này, cô đã xem xét xong tất cả, đứng dậy đi ra ngoài.

La Lập giật mình: “Cô đi đâu? Này này, không được lung tung ở đây."

Đối diện đi tới một vài giám khảo, một trong số họ mở to mắt, hét lên lao tới.

"Sếp ư? Thật sự là sếp! A a a a, sếp trở lại rồi, bao giờ về vậy? Chúng tôi nhớ sếp quá."

Lạc Di nhớ ra anh ta, Uông Nguyên Đán của nhóm máy tính.

"Uông Nguyên Đán, thông báo cho mọi người, một giờ sau họp tại phòng họp lớn."

"Dạ." Uông Nguyên Đán luôn kính trọng cô, coi cô như thần.

Anh ta vốn chỉ đến đây cho có mặt, không ngờ lại gặp sếp nhà mình, vui sướng như bay lên trời.

Lạc Di lại ra lệnh: “Mời ba trưởng nhóm đến văn phòng gặp tôi, mang theo bản ghi chép công việc bốn năm qua."

"Được."

Lạc Di nhanh chóng bước ra ngoài: “Phỏng vấn tạm dừng một chút, đợi tôi thông báo."

"Được."

La Lập đuổi theo ra ngoài, vừa nghe thấy câu này, lòng anh ta bỗng thắt lại.

Anh ta nhìn Lạc Di lấy ra một tấm thẻ đen, thuần thục quẹt thẻ vào khu vực cấm.

Cho đến khi cô biến mất khỏi tầm nhìn, Uông Nguyên Đán mới nhảy cẫng lên vui sướng, thần tượng của anh ta đã trở về nước!

La Lập chạy nhanh vài bước, kéo tay Uông Nguyên Đán hỏi nhỏ: “Anh Uông, cô ấy là ai vậy?"

Dù anh ta là trợ lý của phó viện trưởng, nghe có vẻ oai phong, nhưng thực chất chỉ là người chạy việc, chỉ phụ trách công việc bên ngoài, còn những công việc cụ thể của viện nghiên cứu đều do Vương Trung Nghị quản lý.

Uông Nguyên Đán đang vui vẻ: “Đó là sếp lớn của chúng ta, viện trưởng của Viện Nghiên cứu 581."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back