Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1040: Chương 1040



Lạc Di ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”

Trong lòng giáo viên không nỡ, nhưng cho dù không nỡ đến đâu, cũng phải ưu tiên cân nhắc sự an toàn của Lạc Di: “Trở về đi, không có gì quan trọng hơn tính mạng của em.”

Ông ta có thể hiểu rõ, Lạc Di đã đắc tội với cục trưởng kia, về sau sẽ có rất nhiều phiền phức.

Cô không thể trở về nước Mỹ.

“Nhưng mà...” Hốc mắt Lạc Di đỏ lên: “Một lòng em ngóng trông xây dựng phòng thí nghiệm, cùng mọi người thảo luận nghiên cứu sâu về khoa học, cái này đều đã lên kế hoạch xong rồi.”

Thầy giáo nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chúng ta có thể gửi email trao đổi, không có ảnh hưởng gì, trở về đi.”

Các giáo sư khác cũng tỏ ý kiến: “Hãy để lại email và số điện thoại, có chuyện gì cứ nói một tiếng.”

“Cứ về nước tránh chuyện này trước, sau này hãy nói.”

“Có thể tiếp tục thảo luận về phương diện kỹ thuật chuyên môn, sẽ không cắt đứt liên lạc.”

Nước mắt Lạc Di lưng tròng, trong mắt hiện tia không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn bị bọn họ thuyết phục: “Dạ được, toàn bộ nghe lời thầy.”

Cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ai mà không thích chứ.

Trong lòng thầy giáo chua xót, cho dù ông ta là lão đại trong ngành, nhưng không có biện pháp nào đối phó với cơ quan thực thi pháp luật, ông ta không bảo vệ được học sinh: “Thầy tìm người hỏi thăm một chút, nhanh chóng sắp xếp cho em về nước vậy.”

Đây là do ông ta sợ đêm dài lắm mộng, lỡ như cục trưởng phát điên lại phái cấp dưới tới đây thì sao?

Ông ta thuộc phái hành động, tìm tước sĩ Ngô hỏi thăm một chút, Lạc Di bị thương nặng, có thể sắp xếp máy bay đưa cô về nước hay không?

Giọng điệu của ông ta vội vàng, thậm chí còn ám chỉ vài câu có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Tước sĩ Ngô cũng không muốn Lạc Di lại xảy ra chuyện, sự sống c.h.ế.t của Lạc Di tác động đến rất nhiều người, tối hôm qua đoàn người náo động khắp nơi, ầm ĩ đến nỗi sắp lật tung trời đất.

Đám người túc trực kín mín một đêm ở cổng bệnh viện, có thể thấy được danh tiếng và sức hấp dẫn của cô.

Ông ta không nói hai lời mà đồng ý hỗ trợ chu toàn, tối hôm đó khi tin tức lan truyền, các bên liên quan đã phá lệ đồng ý thuê một chiếc máy bay thương gia 14 chỗ cho cô, cô phải tự mình trả tiền.

Thứ Lạc Di không thiếu nhất chính là tiền, trực tiếp quyết định, xác định thời gian cất cánh và đường bay.

Từ HongKong bay thẳng đến kinh thành, không cần quá cảnh, bớt lo lại bớt sức.

Đương nhiên, mọi chuyện thuận lợi như vậy, không riêng gì bọn họ phải chạy bôn ba khắp nơi, mà còn có những người khác âm thầm giúp đỡ.

Mà trong phòng bệnh, Lạc Di nghiêng người dựa vào giường bệnh, chậm rãi ăn cháo kê tổ yến táo đỏ.

Ở đối diện, Trịnh Tương Long mặt mày cau có: “Xin lỗi, Lạc Di, em bị anh liên lụy, mục tiêu của Trịnh Tử Long là anh.”

Khoảnh khắc anh ta biết được chân tướng kia, cả người đều sụp đổ.

Anh ta vẫn coi Trịnh Tử Long là đối thủ cạnh tranh, tranh đấu gay gắt không ngừng, nhưng dù chán ghét đối phương thế nào, cũng sẽ không gây họa cho người nhà.

Anh ta coi đối phương là người, ai ngờ, đối phương lại là súc sinh khoác da người.

Lạc Di bỗng nhiên nhớ tới Quách Vịnh Văn đã ngất đi, cô sắp xếp đưa người tới bệnh viện.

“Cô hai Quách có sao không? Anh hãy ở bên cạnh cô ấy nhiều một chút, cô ấy đã bị đả kích rất lớn, cái tên em trai thứ hai của anh quả thật chẳng ra gì cả...”

Sắc mặt Trịnh Tương Long đen như mực than, căm hận nói: “Anh không có đứa em trai như vậy.”

Cả đời này anh ta cũng sẽ không tha thứ!

Trịnh Vinh Xương luôn ở bên cạnh làm người tàng hình ho một tiếng: “Khụ khụ, tôi đã đánh Tử Long một trận nhừ đòn, tiến sĩ Lạc, xin cô hãy bớt giận.”

Vẻ mặt Lạc Di lãnh đạm như tuyết, cũng không để ý tới ông ta, thờ ơ ăn một ngụm cháo.

Trịnh Vinh Xương nháy mắt với con trai, nhưng Trịnh Tương Long chỉ làm như không thấy, anh ta không thể mở miệng cầu xin, mối giao tình của lạc Di và anh ta cũng không tốt tới mức đó.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1041: Chương 1041



Cả người Lạc Di đầy thương tích, còn vị hôn thê sự hãi quá độ sốt cao không hạ, tất cả đều do Trịnh Tử Long hại, người ta muốn trả thù như thế nào là quyền của cô.

Không phải là vận tải biển Vinh Ký sao? Dù sao ông cụ nhà cũng sẽ không cho anh ta, thay vì cho Trịnh Tử Long thừa kế, còn không bằng cho Lạc Di.

Trịnh Vinh Xương thật sự không có biện pháp: “Tiến sĩ Lạc, cô và Tương Long là bạn bè, hãy nể mặt nó mà giơ cao đánh khẽ đi, tôi đồng ý với cô, chỉ cần cô gửi một câu, nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ giúp cô toàn diện, toàn bộ đều nghe lời cô.”

Đây là một ẩn ý thể hiện ông ta sẵn sàng giúp đỡ cô, ông ta chưa bao giờ hạ thấp thái độ như vậy.

Lạc Di đối với nhà họ Trịnh không có hảo cảm gì, phong cách làm việc của bọn họ quá kém: “Tôi không thiếu cấp dưới.”

Cô ra lệnh một tiếng, liền có người vì cô làm việc.

“Tiến sĩ Lạc, tôi xuất thân bần hàn, lấy thuyền làm nhà, lúc tôi còn rất nhỏ cha và anh trai đã bị sóng cuốn cướp đi tính mạng, tôi...” Trịnh Vinh Xương kể lại nỗi bất hạnh của mình, mấy năm nay luôn dốc sức làm việc không dễ dàng, đây là ra đòn tình cảm.

Ở trong mắt ông ta, Lạc Di thông minh, nhưng cô quá trẻ tuổi, trái tim người trẻ tuổi rất nhiệt huyết, dễ dàng xúc động.

Đáng tiếc, Lạc Di không dính thủ đoạn này: “Ra đòn tình cảm với tôi cũng vô dụng, lòng thương cảm của tôi không rẻ như vậy, những thứ này của ông đều là thủ đoạn cấp thấp tôi không thèm chơi.”

Trịnh Vinh Xương đỏ mặt, không biết là tức giận hay là xấu hổ.

Ông ta đã thử đủ mọi thủ đoạn nhưng lạc Di cứng đầu đến mức không thể làm gì được.

Lạc Di ăn xong một chén cháo, đã bị A Phong lấy chén không đi rồi đổi một phần hoa quả.

Lạc Di ăn đến quên cả trời đất, A Văn đi vào phòng bệnh, hai tay đưa di động lên: “Cô cả, có điện thoại của cô.”

Là ông Damon, cố ý nói với cô một tin tức, cục trưởng cục tình báo dự định đích thân bay đến HonKong, trình diễn một vở kịch vui vẻ hòa thuận, đồng thời đón cô về nước Mỹ.

Lạc Di nhíu mày: “Chuyện này nằm trong dự đoán của tôi, nhưng mà, vẫn phải cám ơn tin tức của ngươi.”

Damon cố ý chỉ rõ: “Tôi còn liên kết với một đám người tạo áp lực.”

Được, đây là tới tranh công.

Từ khi nghe Bach khoác lác nói Lạc Di nợ ông một nhân tình, Damon liền cảm thấy mình rớt lại phía sau một bước, cái này không được.

Lỡ như có chuyện tốt, còn có thể đến phiên ông ta sao? Ông ta không khỏi lâm vào trạng thái vô cùng lo lắng.

Lạc Di tỏ vẻ rất hài lòng: “Được, tôi biết rồi, năm nay tôi sẽ chơi lớn, đợi nghe tôi gọi đi.”

Ông Damon đã quen với việc đòi ân tình, đã làm việc rồi, đương nhiên phải làm cho người ta cảm kích.

Nhưng không ngờ sẽ nghe được tin tức tốt như vậy, ánh mắt của ông ta sáng lên, giọng nói thay đổi: “Giống như lần trước à?”

Lạc Di muốn tuốt lông cừu nước láng giềng, đất nước này đã xảy ra sự sụp đổ của thị trường chứng khoán vào năm 1989.

Cô sẽ không đụng vào HongKong, nhưng với nước Mỹ, Nhật, không làm sẽ không làm.

“Không khác nhau mấy đâu.”

Damon kích động thể hiện lòng trung thành: “Gia tộc Damon lúc nào cũng chờ tiến sĩ Lạc triệu hồi.”

Ông ta quyết định, nhất định phải vì Lạc Di quét sạch tất cả chướng ngại vật! Để cho cô an tâm đưa bọn họ lên!

Lúc Lạc Di cúp điện thoại, mặt mày hiện lên ý cười, Trịnh Tương Long tò mò hỏi một câu: “Lạc Di, có chuyện gì vui sao?”

Lạc Di cầm di động nghịch, thuận miệng nói: “Cục trưởng cục tình báo Mỹ lên máy bay đến HongKong rồi.”

Trịnh Vinh Xương như bị sét đánh ngang tai, trong lòng dâng lên một trận sóng lớn.

Rốt cuộc Lạc Di có lai lịch gì? Mạng lưới tin tức của cô thật đáng sợ, hành tung của cục trưởng người ta nhất định được bảo mật, nhưng đối với Lạc Di mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ.

Cô nói có quen biết, xem ra là thật.

Trịnh Tương Long ngơ người, còn chưa kịp phản ứng: “Cái gì? Ông ta tới làm gì?”

Nhắm mắt lại Lạc Di cũng biết âm mưu của người kia: “Ông ta không chịu được áp lực nên cúi đầu trước tôi, định biểu diễn một vở kịch hòa giải trước mặt toàn thế giới, dùng để chứng minh sự trong sạch của ông ta, ha ha.”

Một người vừa chiếm được món hời còn khoe mẽ.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1042: Chương 1042



Trịnh Tương Long cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, rốt cuộc cô đang nói cái gì? Đó là một quan chức cấp cao của Mỹ!

“Cúi đầu trước em? Em không nói đùa chứ?”

Lạc Di cũng không ngẩng đầu: “Ông ta tính toán rất ghê gớm, đáng tiếc lại gặp em.”

Trịnh Tương Long vẫn cảm thấy Lạc Di rất bí ẩn, Lưu Nhất Hách giữ kín như bưng về cô, hỏi thế nào cũng không chịu nhiều lời.

Anh ta còn nhớ rõ mấy lần gặp mặt, Lưu Nhất Hách đều rất khách sáo với cô, không dám có nửa điểm bất kính.

Nhưng anh ta làm sao cũng không nghĩ tới, Lạc Di còn có mối quan hệ với những quan chức cấp cao kia? Còn dám đấu với họ?

Thế giới này làm sao vậy? Anh ta đang nằm mơ sao?

Anh ta cẩn thận hỏi: “Em và ông ta…”

“Có đấu với nhau một lần, ông ta thua hoàn toàn, ha ha.” Lạc Di có chút đắc ý nhướng mày, giống như một đứa trẻ đùa giỡn thành công: “Vào lúc này, em đã sắp xếp xong vận mệnh của ông ta.”

Từng câu nói như một mũi kim độc đ.â.m vào trái tim Trịnh Vinh Xương, anh ta có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, lần này rốt cuộc nhà họ Trịnh đã chọc vào một nhân vật đáng sợ cỡ nào?

Có thể khiến bên Trung Quốc nghe lệnh, có thể khiến quan chức cấp cao Mỹ c*́i đầu?

Nhà họ Trịnh... thật sự sắp xong đời, giây phút này ông ta mới nhận ra điều này một cách sâu sắc.

Trước mắt ông ta biến thành màu đen theo từng đợt, cảm giác bầu trời muốn sụp đổ, cái tên khốn khiếp Tử Long kia, lúc trước không nên để cho tên đó được sinh ra! Cả một tai họa!

Có tin tức tới, Lạc Di làm động tác mời: “Hai vị mời trở về đi, tôi còn có việc phải xử lý.”

Trịnh Vinh Xương đánh c.h.ế.t cũng không dám đi, ông ta dám cam đoan, chỉ cần rời khỏi phòng bệnh này, tất cả nỗ lực mấy chục năm của ông ta đều hóa thành bọt nước:

“Tiến sĩ Lạc, tôi đồng ý với cô về phần 51%, nhưng cô phải trả lại tất cả chứng cứ cho tôi.”

Lạc Di thản nhiên cười: “Đó là giá tối hôm qua, hôm nay không giống, tám mươi.”

Trịnh Vinh Xương sắp hộc máu, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người con gái vừa đáng sợ lại đáng hận như vậy, đây còn là con gái sao?

Đây là người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Lạc Di nhíu mày: “Ông không chịu cho cũng không sao cả, bởi vì tôi đã sắp xếp phương án thứ hai, muốn nghe một chút không?”

Trong lòng Trịnh Vinh Xương căng thẳng: “Nguyện nghe tường tận.”

Khóe miệng Lạc Di khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười trong trẻo: “Bước đầu tiên, đưa chứng cứ đến trước mặt người Mỹ.”

“Bước thứ hai, tin tức ông đắc tội người Mỹ sẽ nhanh chóng lan truyền khắp toàn thế giới, trong lòng người công ty ông không yên tâm, giá cổ phiếu sẽ giảm mạnh. Tôi đã điều tra qua, trong tay ông nắm giữ 51% cổ phần, mấy người anh em cũ. Và bóng hồng của ông đã chia 24%, cổ phiếu lưu hành 25%."

Tim Trịnh Vinh Xương đập thình thịch, cô ấy nghiêm túc! Ngay cả bài tập cũng làm xong!

“Bước thứ ba tôi sắp xếp người tấn công thị trường chứng khoán. Đến lúc đó, ông sẽ gặp rắc rối trong và ngoài, không biết ông có thể sống sót được bao lâu. Tôi nghĩ rằng một khi nước Mỹ gây khó dễ, việc vận tải Vinh Ký sẽ hỗn loạn và sụp đổ, nhà họ Trịnh có thể giữ được tính mạng an toàn hay không cũng khó nói? Mà vận tải Vinh Ký đương nhiên sẽ rơi vào tay tôi, cũng không cần tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần tốn chút thời gian thôi.”

Cô hời hợt nói, vừa nói nói vừa cười, mái chèo tan thành mây khói. Nhưng cha con nhà họ Trịnh nghe xong lại trợn mắt há hốc mồm.

Đó là một người tàn nhẫn, không đúng, là người sói!

Cả đời Trịnh Vinh Xương gặp qua đủ loại người, có người thông minh hơn người, có người ngu dốt, cũng có người tự cho là đúng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào có khí chất mạnh mẽ như vậy.

Điều đáng sợ hơn là, cô ấy bày ra kế hoạch trước mặt mình nhưng mình lại không nghĩ ra cách giải quyết.

“Cô... cô rốt cuộc là ai?”

Lạc Di nhìn thoáng qua thời gian, sao còn chưa tới? Cô bóc một quả cam, chậm rãi ăn: “Tôi đã nói từ trước rồi, thiên phú đọc sách của tôi là kém nhất.”

Trịnh Vinh Xương: “...”

Tuyệt vọng lại đáng thương, còn gì có thể sốc hơn nữa không?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1043: Chương 1043



Tiếng gõ cửa vang lên, cửa vừa mở, Dương Nam Ba đi vào: “Lạc Di, đã sắp xếp xong theo ý của em.”

“Tốt lắm.” Lạc Di đặt quả cam xuống, lau miệng: “Em cũng nên lộ một mặt rồi.”

Trước tòa nhà VIP của khu nội trú là một vườn hoa nhỏ, những cơn gió mùa đông thổi qua những bông hoa, có chút hiu quạnh.

Lúc này, một đám người đang đứng ở hoa viên, ánh mắt háo hức nhìn về lầu khách quý, nghe nói tiến sĩ Lạc ở chỗ này, rất muốn biết bây giờ cô thế nào.

Nói là thoát khỏi nguy hiểm, nhưng không tận mắt nhìn thấy, mọi người vẫn rất lo lắng.

Khi một cánh cửa sổ mở ra, có một hình ảnh mảnh khảnh xuất hiện ở trước mắt mọi người, đám người liền nhôn nhao cả lên.

“Là tiến sĩ Lạc, là cô ấy.”

Tuy rằng đầu tiến sĩ Lạc quấn băng gạc, chỉ lộ ra hơn nửa khuôn mặt, khuôn mặt này còn có vết thương, nhưng vừa nhìn một cái đã nhận ra.

Mọi người đều đau lòng muốn chết, vết thương này nghiêm trọng đến cỡ nào chứ.

Dưới ánh mặt trời, sắc mặt Lạc Di trắng bệch, lại lộ ra nụ cười tươi sáng nhất, vẫy tay với người bên dưới: “Các bằng hữu thân ái, xin chào.”

Một tình nguyện viên hốc mắt đỏ bừng ngửa đầu nhìn cô: “Tiến sĩ Lạc, cô có khỏe không?”

Hai tay Lạc Di chống ở trên bệ cửa sổ, cố gắng muốn cho mình đứng vững: “Tôi vẫn còn sống, Friedrich Wilhelm Nye từng nói, What does not kill me, makes me stronger. Cái gì không g.i.ế.c được tôi sẽ làm tôi mạnh mẽ hơn, tặng câu nói này cho tất cả mọi người, cùng nhau chia sẻ.”

Ai cũng không ngờ vết thương Lạc Di nghiêm trọng, dạo qua cửa quỷ một vòng, nhưng vẫn tỏa sáng như vậy, tràn ngập năng lượng tích cực.

Câu nói này khiến rất nhiều người cảm động sâu sắc, trong lòng không khỏi hưng phấn, lòng kính trọng đối với Lạc Di càng tăng lên.

Đây là thần tượng đẹp nhất trong tâm trí họ.

Có người không khỏi hét lên: “Tiến sĩ Lạc, cô là người giỏi nhất, chúng tôi đều yêu quý cô.”

Hai tay Lạc Di chắp lại chào mọi người: “Cám ơn, nghe nói rất nhiều người thức trắng đêm không ngủ cầu nguyện cho tôi, Lạc Di tôi có tài đức gì mà có thể có được sự yêu mến của mọi người như vậy, tôi rất cảm động, cũng tràn đầy cảm kích, cám ơn tất cả những người quan tâm tôi, chính vì có nhiều người yêu thương như vậy, tôi mới có thể dũng cảm đứng ở chỗ này, lớn tiếng nói với thế giới này một tiếng, được sống thật tốt.”

Vô số người tại hiện trường không khỏi rơi nước mắt, cô là ánh sáng chói lóa nhất thế gian, là thần thoại đẹp nhất thế gian, là tín ngưỡng của các cô gái.

Tiến sĩ Lạc, cô nhất định phải sống thật tốt, sống thật đặc sắc.

Lạc Di nhìn vô số con mắt đang rưng rưng, trong lòng mềm nhũn, thế giới này có những thứ đen tối dơ bẩn, nhưng cũng có tình nghĩa tốt đẹp như vậy.

“Được, tôi sẽ thỏa thuận với mọi người một điều được không?”

“Cô nói đi.”

Vẻ mặt Lạc Di vừa chăm chú lại nghiêm túc: “Hàng năm vào mùng một tết, cho dù tôi ở nơi nào, cũng sẽ nói chúc mừng năm mới với mọi người qua phát thanh, mọi người cũng sẽ chúc mừng năm mới với tôi, có được không?”

Mọi người phía dưới đều thi nhau hưởng ứng: “Được, một lời đã định.”

Mọi người đều được trấn an, bọn họ có một thỏa thuận với thần tượng, thật hạnh phúc.

Trong vườn hoa, cha con nhà họ Trịnh nhìn người con gái trên lầu đầy kinh ngạc, trong lòng lại bị đả kích thêm một lần nữa.

Ánh mắt Trịnh Tương Long sáng lên thần kỳ, gặp qua người con gái như vậy, đời này còn có thể yêu người khác sao?

Nhưng Trịnh Vinh Xương lại nhìn thấy một thứ khác, một đôi bàn tay giản dị đã khuấy động thế giới sóng gió.

Trong chớp mắt ông ta già đi mười mấy tuổi, như gà trống bị đánh bại, sắc mặt vô cùng ảm đạm.

“Đi, chúng ta trở về.”

Trịnh Tương Long nhìn khuôn mặt tái nhợt của cha, có chút giật mình: “Cha, cha thật sự muốn đưa vận tải biển Vinh Ký cho cô ta?”

Trịnh Vinh Xương không khỏi cười khổ: “Chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Chuyện cô ta muốn làm nhất định sẽ làm được, chúng ta đều không phải đối thủ của cô ấy.”

Lúc còn trẻ ông ta cũng không có khả năng này.

Điều cô am hiểu nhất lại là mưu lược và đòn tấn công tâm lý.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1044: Chương 1044



Đối với việc bọn họ quay lại, Lạc Di cũng không có gì ngạc nhiên, nhướng mày nói: “Nghĩ thông suốt rồi?”

Trong lòng Trịnh Vinh Xương tràn ngập sự thất bại: “Tôi đồng ý với cô.”

Lạc Di lộ ra nụ cười tự tin nói: “Nam Ba, gọi luật sư tới ký thỏa thuận.”

Vài phút sau, luật sư liền chạy tới, bản thỏa thuận cũng đã sớm chuẩn bị xong, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Trịnh Vinh Xương tan vỡ.

Phải, người ta đã sớm sắp xếp xong hết thảy, không phục sao? Vậy thì bị đánh cho phục.

Lạc Di cố ý nhắc nhở một câu: “Thấy rõ rồi, là tám mươi phần trăm.”

51 trên danh nghĩa của ông ta, cộng thêm 24 của mấy cổ đông, mới 75%, nói cách khác còn phải dùng tiền mua lại cổ phiếu lưu hành, tư nhân hóa trả lại thị trường.

Tài chính lưu động trong nhà không đủ, còn phải bán đi mấy căn nhà xoay sở tiền bạc, lúc này đây nhà họ Trịnh thiệt hại rất lớn.

“Tôi biết làm như thế nào, hai mươi phần trăm này... cho Trịnh Tương Long?”

Vẻ mặt Trịnh Tương Long mơ hồ, còn có chuyện của anh ta sao?

Lạc Di cười híp mắt gật đầu: “Đúng, anh ta đủ ngốc, đủ nghe lời là được, tôi đồng ý anh ta.”

Trịnh Vinh Xương rất muốn châm chọc, cô đang nói về việc giúp Trịnh Tương Long có được quyền vận chuyển đường biển của Vinh thị, không phải chỉ có 20%.

Nhưng, ông ta không dám nói cái gì hết, chỉ yên lặng nuốt xuống.

Ông ta không muốn tan cửa nát nhà, hơn nữa, Trịnh Tương Long cũng là con trai của ông ta, là người nhà họ Trịnh.

Lạc Di giơ tay lên, A Vũ đưa tới một tờ giấy nợ: “Đúng rồi, còn quên một việc, cậu hai Trịnh viết giấy nợ, ai sẽ giải quyết?”

Làm chuyện ghê tởm như vậy, còn muốn bình yên thoát khỏi, sao mà mơ đẹp quá vậy.

Trịnh Vinh Xương xác nhận là chữ viết của con trai ông ta, tức giận đến cả người phát run, 20 triệu? Đúng là một tai họa lớn, như thế nào mà trước kia ông ta cảm thấy thằng hai thông minh lanh lợi, so với thằng cả càng thích hợp kế thừa gia nghiệp chứ.

Quá khứ có bao nhiêu mù quáng

“Ai viết thì đi tìm người đó đòi.”

Trong mắt Lạc Di hiện lên nụ cười, lần này Trịnh Vinh Xương hoàn toàn chán ghét con trai thứ hai, những người khác nhà họ Trịnh và người phụ thuộc nhà họ Trịnh tự nhiên sẽ hận anh ta thấu xương, những anh em cũ mất cổ phần cũng không phải ăn chay.

Thứ chờ đợi anh ta chính là bạn bè xa lánh, gió tanh mưa máu, vĩnh viễn không có ngày bình yên.

“Được, tôi cho người đi đòi nợ mỗi ngày”.

Chờ cha con nhà họ Trịnh rời đi, Lạc Di thở ra một hơi thật dài, chuyện cuối cùng đã giải quyết thuận lợi.

Dương Nam Ba nhìn thoáng qua đồng hồ: “Đi thôi, máy bay đã chờ ở sân bay, tất cả mọi người đang chờ em về nhà.”

Tại sân bay, Lạc Di ngồi trên xe lăn nói lời tạm biệt với mọi người.

“Thầy, chuyện máy in vạn năng thầy cần phải theo sát một chút, em ở trong nước cũng sẽ theo.”

Giáo sư Johnson có chút lo lắng cho cô, sắc mặt cô vẫn rất kém, môi trắng bệch, đầu quấn băng gạc trắng.

“Được, sau khi em về nước nếu gặp khó khăn, có thể tìm chúng tôi.”

Lạc Di ngơ ra, nhìn cô yếu ớt như vậy sao: “Em biết rồi, vốn còn muốn PK với hacker một phen, bây giờ cũng không biết nên kết thúc như thế nào.”

Giáo sư Johnson khoát tay: “Đây đều là việc nhỏ, không quan trọng.”

Kỳ thật ngày hôm qua trong lúc hỗ loạn, ông ta đã nhận được thư mời tham chiến, nhưng ai sẽ quan tâm chứ? So với sống chết, những thứ khác đều là chuyện nhỏ.

Lạc Di nhìn mọi người cười cười: “Có cơ hội mọi người tới nước Trung Quốc tìm tôi chơi nhé, nhà của tôi ở tại khu phố cổ xưa nhất, đến nay có hơn bảy trăm năm lịch sử, lưu lại rất nhiều di tích lịch sử, trong đó có nhiều cung điện và danh nhân. Nơi ở cũ của tôi còn có Thập Sát Hải, mùa hè chèo thuyền ngắm hoa sen trên hồ, mùa đông trượt băng chơi đùa, rất thú vị, mấu chốt là rất nhiều đồ ăn ngon, tôi đưa mọi người đi ăn uống vui chơi.”

Giáo sư Johnson bị cô chọc cười, đứa nhỏ này chỉ biết ăn: “Được, nếu có cơ hội nhất định sẽ đi.”

Vợ thầy giáo ôm Lạc Di: “Chờ thêm vài năm nữa nước Mỹ phát triển, tất cả chúng ta đều đang chờ con.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1045: Chương 1045



Tất cả mọi người đều có tâm lý này, trước tiên tránh khỏi việc này rồi nói sau.

Lạc Di cười dí dỏm nói: “Sư mẫu, ở trong phòng làm việc em có giấu một kiện bảo bối, nếu tìm được sẽ thuộc về cô.”

Trước khi đi cô đã chôn mấy quả trứng màu.

Ánh mắt sư mẫu sáng lên: “Là cái gì?”

“Giữ bí mật nha.”

Nhưng vào lúc này, có một âm thanh kinh ngạc vang lên: “Cô là cô Lạc Di sao?”

Đây là lối đi VIP, người ra vào không nhiều lắm, có một cô gái trẻ tuổi vẻ mặt vui mừng nhìn Lạc Di.

“Đúng vậy, cô là?”

Cô gái trẻ tuổi hưng phấn lấy giấy chứng nhận ra: “Tôi là người của bộ phận phóng viên BBC đài truyền hình HK, có thể gọi tôi là Emily, tôi muốn phỏng vấn cô, không biết có được hay không?”

Ánh mắt Lạc Di lóe lên: “Thật ngại quá, tôi phải lên máy bay.”

Emily dịu dàng cầu xin: “Chỉ nói vài câu thôi, cầu xin cô đó.”

Lạc Di vô cùng khó xử: “Vậy... năm phút thôi.”

Emily vui mừng muốn chết: “Cô Lạc Di, thật vui khi gặp cô ở chỗ này, đây có phải là lần đầu tiên cô tới HK không, ấn tượng của cô đối HK như thế nào?”

Lạc Di khoác lác khen ngợi mà không cần suy nghĩ: “HK là một đô thị lớn phồn hoa xinh đẹp, tôi rất thích, nhưng tôi càng thích người dân HK hơn, vô cùng ấm áp, nhiệt tình, lương thiện.”

Lời khen của cô vô cùng thẳng thắn, điển hình của phong cách Mỹ.

Emily không hề ngạc nhiên chút nào, ngược lại cô ấy rất ngưỡng mộ phong cách này, cô ấy đến từ nước Y và đang học tại một trường đại học ở Mỹ.

Hai người hàn huyên vài câu, rốt cục cũng đi vào vấn đề chính: “Có thể nói cho chúng tôi biết sự kiện bắt cóc lần này không? Rốt cuộc sau lưng có ẩn tình gì?”

Vừa nói ra câu này, khắp nơi đều vô cùng yên tĩnh, Lạc Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua các giáo sư, sắc mặt bọn họ đều phức tạp, cho dù biết người đứng sau màn này là ai, nhưng thân là người Mỹ, bọn họ cũng không muốn chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài.

Mỗi người đều có lập trường của mình, đều muốn bảo vệ quốc gia của mình, không thể đơn thuần dùng đúng sai đánh giá.

Lạc Di cười cười : “Vụ án này liên quan đến mọi mặt, cứ lấy lời cảnh sát nói làm chuẩn.”

Cô nói rất hàm súc, nói trắng ra giống như hai người khác nhau.

Emily vô cùng khó hiểu, đây không phải phong cách của cô: “Cô là đương sự có cái gì không thể nói?”

Lạc Di khoát tay áo: “Tôi chỉ là một người nhỏ nhoi, không muốn liên lụy đến người khác, việc này dừng ở đây đi.”

Giọng nói của cô ôn hòa, cũng không để cho người ta nghi ngờ.

Emily trầm mặc vài giây, đổi đề tài: “Cô muốn đi đâu?”

“Về nước.” Lạc Di trực tiếp nói.

Hai mắt Emily mở to: “Về nước? Không phải cô nói muốn ở lại nước Mỹ phát triển sao?”

Thân là một phóng viên, cô ấy có chút hiểu biết về chuyện của Lạc Di, năm đó đoạn ghi âm kia là ở BBS công khai trước, cho nên, đối cô ấy rất chú ý tới Lạc Di.

Lạc Di từ chối cho ý kiến, mà khéo léo bày tỏ: “Tôi ở nước Mỹ bốn năm, rất thích bầu không khí giáo dục học thuật của nước Mỹ, cũng rất thích những người Mỹ yêu thích hòa bình, cho dù tôi ở nơi nào, cũng sẽ không quên cuộc sống mình đã từng học tập từng ở nước Mỹ, sẽ không quên các giáo viên tri thức uyên bác, đã từng giúp đỡ các bạn học của tôi.”

Emily động tâm, yêu hòa bình?

Sự nhạy cảm của người đưa tin khiến cô ấy nhanh chóng nắm bắt được từ mấu chốt, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: “Bỗng nhiên cô thay đổi chủ ý, chẳng lẽ là vì vụ án bắt cóc này?”

Lạc Di mấp máy môi, người bảo vệ bên cạnh nhắc nhở: “Đến năm phút rồi, cô gái này, xin mời.”

A Văn đẩy xe lăn rời đi, Lạc Di vẫy tay tạm biệt mọi người.

Emily vội vàng đuổi theo vài bước: “Lạc Di, đối với người quan tâm cô, cô có gì muốn nói không?”

Lạc Di nghiêm túc suy nghĩ rất lâu: “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Tôi sẽ nỗ lực sống một cuộc sống khác biệt và tuyệt vời, cũng như trở thành một người tốt hơn. Tôi sẽ sống xứng đáng với thời gian của mình, tuổi trẻ của tôi và các bạn, cũng xin mọi người cùng nhau thúc đẩy thế giới hòa bình, tôi hy vọng trên thế giới sẽ không còn tranh chấp và g.i.ế.c chóc nữa, cuối cùng tôi cầu mong tình hữu nghị giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ sẽ tồn tại mãi mãi.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1046: Chương 1046



Câu nói trước rất bình thường, nhưng vừa chuyển qua câu sau có chút kỳ lạ, dường như có hàm ý khác.

Nhất thời Emily phân tích không ra, có chút mơ hồ nhìn xung quanh.

Giáo sư Johnson đưa mắt nhìn Lạc Di rời đi, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

Là nước Mỹ có lỗi với Lạc Di, Lạc Di đã để lại giữ thể diện cho nước Mỹ, không có tuôn ra tin tức lớn.

Chỉ cần cô hé môi nói chuyện cô bị cục tình báo nước Mỹ bắt cóc truyền ra ngoài, chắc chắn nước Mỹ sẽ nhận vô số chỉ trích

Lạc Di là người đàng hoàng, là một cô gái tốt lương thiện.

Cô vẫn rất quan t@m đến phần tình nghĩa này với nước Mỹ.

Mười mấy tiếng sau, khi cục trưởng cục tình báo nước Mỹ tràn đầy tự tin đến HK, chuẩn bị triển khai kế hoạch, lúc nghe nói Lạc Di đã về nước, cả người đều không khỏe.

Muốn truy cứu trách nhiệm, bôi nhọ hình tượng Lạc Di, BBS đã tung ra một tin tức vô cùng lớn, khiến kế hoạch của ông ta hoàn toàn tan vỡ.

Lúc này, Lạc Di lên máy bay công vụ liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt quen thuộc: “Bác cả, bác cùng cháu trở về sao?”

Nhiếp Khôn Minh tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, không để ý tới cô.

Lạc Di không hiểu tại sao, ông ấy lại làm sao vậy: “Bác cả, kỳ mãn kinh của bác đến rồi à?”

Nhiếp Khôn Minh tức muốn hộc máu: “Bác đã nói thế nào với cháu? Không nên mạo hiểm, không nên lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.”

Khi định ra kế hoạch, ông ấy không đồng ý, nhưng không chống lại được sự thuyết phục nhiều lần của Lạc Di.

Tầm quan trọng của Lạc Di không cần nói cũng biết, cô không thể có nửa điểm sơ xuất nào.

Từ trước tới nay cô rất biết ăn nói, biết tẩy não, còn có thể diễn trò, ông ấy không có biện pháp nào.

Nói cái gì đây, chỉ có cô tự mình đi một lần, mới có thể nắm quyền chủ động, kiểm soát mọi việc trong tay mình.

Nhưng, nhưng cô đã bị đánh!

Lạc Di có lý do nói: “Cháu không gặp nguy hiểm, A Vũ vẫn luôn âm thầm bảo vệ cháu, Dương Nam Ba tới rất đúng lúc.”

Nhiếp Khôn Minh vẫn không muốn để ý đến cô, Lạc Di đảo mắt nói: “Bác cả, sau khi trở về mời cháu ăn vịt quay đi, cháu muốn hai con!”

Kỳ thật, chỉ là Nhiếp Khôn Minh cảm thấy mình thất trách, không có bảo vệ tốt cho cô.

“Tiền của cháu còn ít sao?”

Lạc Di chưa từng tính qua cụ thể mình có bao nhiêu tiền, dù sao cả đời này cũng không cần lo việc ăn uống.

“Cháu vừa mới làm việc cống hiến lớn như vậy, toàn bộ cổ phần công ty vận tải Vinh thị đều chuyển vào công ty tiểu long nhân, đến một hào cháu cũng không có, như vậy còn không thể mời cháu ăn vịt quay an ủi một chút sao?”

“Cháu có 10%.” Nhiếp Khôn Minh cố ý chỉ ra điểm này.

Lạc Di liếc mắt xem thường, quyên góp 90% cho quốc gia, còn muốn thế nào nữa? Còn không thể đổi lấy một khuôn mặt tươi cười sao?

Nhiếp Khôn Minh khẽ thở dài một hơi, đẩy một cái rương qua: “Tất cả đều là của cháu.”

Lạc Di tò mò mở ra xem, tất cả đều là đặc sản của HongKong, đều là món trứng cuộn và bánh bích quy cháu thích ăn nhất, còn có bánh hạnh nhân, bánh yến sào, bánh lúa mạch, tôm que.

Ánh mắt cô lấp lánh tỏa sáng, vui vẻ vô cùng: “Cảm ơn bác.”

Trên máy bay được trang bị đủ thiết bị, cái gì cần có đều có, có ghế da thoải mái, ti vi, điều hòa, có các loại đồ ăn ngon khác nhau.

Trên đường đi, đều vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.

Máy bay hạ cánh ở sân bay, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm vì rốt cục đã tới.

Lạc Di đi từ cabin ra, có một luồng gió lạnh thổi tới, không tự chủ được run rẩy một chút, lạnh, lạnh quá.

Mùa đông lạnh giá có một không hai ở kinh thành.

Cô đã mặc áo khoác rất dày, nhưng vẫn rất lạnh.

“Tiểu Di.” Có một âm thanh quen thuộc vang lên.

Một bóng hình cao lớn đập vào mắt Lạc Di, a a a, là bạn trai cô tới đón cô về nhà.

Ánh mắt cô sáng rực lên, chạy lạch bạch xuống: “Anh Thanh Bình.”

Chạy quá nhanh, áo khoác quá dài thiếu chút nữa làm vướng chân, làm cho chân lảo đảo vài bước, khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ.

Tiêu Thanh Bình bị dọa đến mặt trắng bệch: “Chậm một chút, đừng chạy.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1047: Chương 1047



Nhiếp Khôn Minh đi theo phía sau kịp thời ra tay, xách lấy cổ áo Lạc Di, thật sự là tan nát cõi lòng.

“Có cần gấp như vậy sao? Bạn trai lại không chạy mất.”

Lạc Di nghiêm túc phủ nhận: “Gió lớn quá.”

Nhiếp Khôn Minh: “...” Ngọn gió lạ sao?

Nhiếp Khôn Minh đưa Lạc Di đi xuống bậc thang, vừa thả tay ra, Lạc Di liền chạy về phía Tiêu Thanh Bình, tươi cười sáng lạn vô cùng: “Em về rồi.”

Tiêu Thanh Bình ôm chặt lấy cô, suốt hơn một năm, anh cảm giác như xa cách nửa thế kỷ dài đằng đẵng.

Anh nhớ cô nhiều đến nỗi ngày nào cũng nhớ cô, có lúc anh cảm thấy không chịu đựng được nữa.

May mắn thay, rốt cục cô đã trở lại, vẫn là cô gái nhỏ tươi cười kia.

“Trở về là tốt rồi.”

Đôi mắt Lạc Di nóng lên, khóe mắt dường như có lệ, nhưng nụ cười lại càng tươi tắn hơn: “Em nhớ anh vô cùng, bạn trai à.”

Lời nói này như một viên thuốc an thần, nhanh chóng trấn an trái tim nóng bỏng bất an của Tiêu Thanh Bình.

“Chúng ta kết hôn đi, ngay hôm nay, ngay bây giờ!”

Lạc Di: “...”

Mọi người: “!!!”

Cửa hàng đồ ăn chín của nhà họ Lạc là cửa hàng lâu năm nổi tiếng xa gần, có được một lượng khách trung thành rất lớn, có người thậm chí còn lặn lội từ xa tới chỉ vì một miếng ăn.

Món tủ của cửa hàng là giò heo kho, vừa thơm ngon tươi mới lại vừa có độ đàn hồi nhất định, hương vị ấn tượng, nên mỗi ngày phải bán hết hai nồi to.

Nhà ông ấy có mở ba chi nhánh, mỗi cửa hàng chi nhánh cũng đều có khách ra vào từ lúc mở cửa cho đến khi đóng cửa.

Nhưng so ra thì tình hình kinh doanh của cửa hàng chính vẫn là tốt nhất, dù không phải giờ cơm vẫn có hàng dài người tới mua.

“Cho tôi mua mười suất giò heo kho.”

“Được ạ.” Nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn nhận tiền rồi đưa giò heo kho qua, khi ngước nhìn, nhân viên nọ ngẩn cả người, ôi chao, cô gái này thật quá xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh ngập nước, đen bóng và sáng ngời.

“Chân gà ngâm ớt của cửa hàng chúng tôi cũng rất đặc sắc, quý khách có muốn thử không ạ?”

Cô gái trẻ tủm tỉm cười, gật đầu: “Được, vậy cho một phần đi.”

Giọng nói cũng hay nữa chứ, nhân viên cửa hàng không nhịn được lại lén liếc nhìn lần nữa, tuy cô ấy cũng là con gái nhưng con gái cũng thích ngắm người đẹp nha.

“Quý khách là Hoa kiều từ đâu về ạ? Tiếng Trung của quý khách rất chuẩn đấy ạ.”

Lạc Di: “...” Mình giống Hoa kiều chỗ nào vậy?

Một chiếc xe tải chở hàng dừng trước cửa, Lạc Quốc Vinh nhảy xuống từ bên ghế phụ, vừa định vọng ra sau vận đồ xuống thì chợt liếc thấy một bóng người trong đám đông.

Ông giật mình ngỡ ngàng, đó là… “Tiểu Di?”

Lạc Di quay đầu lại, tươi cười như hoa, chạy vội tới chỗ ông: “Cha.”

Lạc Quốc Vinh ôm chầm lấy cô con gái yêu dấu, khóe mắt đỏ lên, một lúc sau mới đẩy con ra, cẩn thận nhìn từ đầu đến chân một lượt. Con gái ông giờ đây đã thành thiếu nữ, trông càng đẹp hơn xưa, phong thái cũng khác nhiều.

Ông không biết phải nói cụ thể thế nào, chỉ biết là đặc biệt đẹp.

“Ôi ôi, đúng là cục cưng nhà ta đây rồi, con về bao giờ thế? Sao không báo trước cho cha mẹ một tiếng? Lần này về là sẽ không đi nữa chứ?”

Ông còn tưởng con gái lại lỡ hẹn, một năm lại một năm ở bên kia không biết ngày về.

Con bé này một đi là đi liền bốn năm, chưa từng về nhà một lần, ông và vợ đã qua bên đó hai bận, nhưng cũng chỉ vội vàng đến, vội vàng đi, không có nhiều thời gian bên con.

Lạc Di ôm cánh tay cha, nũng nịu nói: “Lần này con về hẳn, không đi nữa, cha, con nhớ cha mẹ lắm.”

Nghe con gái nói lời ngon tiếng ngọt, Lạc Quốc Vinh vô cùng vui sướng: “Cha mẹ cũng nhớ con thật nhiều, về là tốt rồi, hôm nay muốn ăn gì để cha làm cho con.”

Lạc Di mỉm cười: “Con muốn ăn đầu cá nấu ớt, cá hầm cải chua, với cả phật nhảy tường nữa.”

Thực ra ở nước ngoài Lạc Di ăn uống khá hợp khẩu vị, vì cô có đầu bếp riêng, nhưng đồ ăn cha làm lại không giống thế. Lạc Quốc Vinh nghe con gái nói muốn ăn, chỉ ước gì có thể làm ngay ra một mâm thật phong phú: “Được được, cha đi làm ngay đây, con có mệt không? Hay là về tắm rửa rồi ngủ một giấc đi đã, cha làm xong sẽ gọi con dậy nhé.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1048: Chương 1048



Lạc Di ngọt ngào nói: “Cha là tốt nhất, con yêu cha nhất, nhất nhất luôn đó.”

Vẫn là điệu nịnh nọt quen thuộc, vẫn là cô bé con quen thói nói ngọt mười mấy năm, Lạc Quốc Vinh đã nghe bao lần vẫn không biết chán, còn cười toe toét, con gái mình lúc nào cũng đáng yêu như vậy.

Chợt có một âm thanh xen ngang: “Chú Lạc, đây là con gái chú hả? Trông xinh quá nhỉ, chẳng giống chú chỗ nào.”

Đó là một người đàn ông trung niên đeo xích vàng to bự, mặt mũi phúc hậu.

Lạc Di giống mẹ, càng lớn lại càng có thần thái và phong độ riêng, học lên cao dần, sách vở hun đúc ra một phong cách trí thức, khiến cô trông đằm lại nhưng không hề chìm nghỉm giữa đám đông, là một kiểu ấn tượng mà không chói lóa.

Lạc Quốc Vinh thì đã hơi mập ra theo tuổi, cha con xác thực không giống lắm.

Bấy giờ Lạc Quốc Vinh mới nhớ ra ông Trương, người hợp tác làm ăn với mình còn ở đây, bèn quay sang trừng mắt với ông ta một cái.

“Ông anh mắt kém, không thấy mắt mũi con bé giống tôi thế à, đầu óc cũng giống tôi luôn, cực kì thông minh nhé.”

Ông đắc ý dào dạt khoe khoang: “Biết con gái tôi giỏi cỡ nào không? Là tiến sĩ trẻ nhất của Harvard đấy nhé.”

Ừm, vẫn là thói cũ, siêu thích khoe con gái.

Ông Trương ngây cả người, đã hợp tác với Lạc Quốc Vinh ba năm, ông ta vẫn luôn nghe đối tác nhắc tới cô con gái đang học ở Harvard, nhưng mọi người đều nửa tin nửa ngờ, bởi vì trước nay chưa ai từng gặp cô bé.

“Thật hay giả đấy?”

Không phải đã nói ra nước ngoài học 4 năm sao? Ông ta tuy không có văn hóa nhưng thường thức thì vẫn phải có.

Du học nước ngoài làm tiến sĩ tối thiểu phải 5 năm, chẳng lẽ cô bé con Lạc Quốc Vinh đặc biệt giỏi nên tốt nghiệp trước thời hạn?

Lạc Quốc Vinh hơi khó chịu rồi, ông biết ngay đám người này không tin mình, rõ ràng ông chưa bao giờ nói dối.

“Tiểu Di, con nói cho ông ấy đi.”

Lạc Di mỉm cười nói: “Cha, con chỉ lấy cái bằng tiến sĩ kép thôi, có gì ghê gớm đâu.”

“Song tiến sĩ?” Vừa nghe câu đó, ông Trương bật cười ha hả: “Ha ha ha, chú Lạc này, con gái chú còn giỏi khoác lác hơn chú luôn, người trẻ tuổi hiện giờ ấy mà, thích khoe mẽ quá rồi.”

Ông ta dám chắc hai cha con nhà này đều thích khoác lác.

Nếu con bé nói nó học một trường bình thường, có khi ông ta cũng tin rồi, nhưng lại cứ nhất định phải khoác lác là song tiến sĩ ở trường đại học hàng đầu thế giới cơ, như thế ai mà tin nổi.

Người không có đầu óc thì làm sao kinh doanh được, ông Trương tự thấy mình không ngốc đến thế.

Tiêu Thanh Bình đang rất buồn bực, anh cầu hôn thất bại, đang tức giận lắm.

Nhưng anh cũng có thể hiểu được, Lạc Di muốn hỏi ý kiến cha mẹ trước, đây là tôn trọng tối thiểu dành cho bậc sinh thành, không thể thiếu được.

Chớ thấy Lạc Di luôn có những ý tưởng và hành vi rất ‘đi trước thời đại’, thực chất cô ấy lại rất biết thế nào là chừng mực và kiên định với quan điểm của bản thân.

Đối với cô ấy, tự do yêu đương thì ok thôi, muốn yêu người thế nào là quyền của mình.

Nhưng hôn nhân thì khác, hôn nhân phải được sự đồng ý của cha mẹ hai bên.

Nếu cha mẹ không đồng ý thì sao? Thì hãy thử phương án mưa dầm thấm đất, trường kì kháng chiến, xem bên nào thua bên nào.

Đó, con người cô ấy mâu thuẫn và cổ quái như thế, nhưng lại luôn giữ được logic và quan điểm sống của bản thân trước sau như một.

Tiêu Thanh Bình rất không thích nghe người ta phủ định Lạc Di như thế: “Bác có phải đang hiểu lầm gì về giới trẻ chúng cháu không ạ? Cháu cũng có bằng song tiến sĩ của Harvard, thạc sĩ đại học M, là bạn trai của Lạc Di.”

Ông Trương chép miệng: “Chậc chậc, lại thêm một đứa thích c.h.é.m gió, chú Lạc này, nhà chú tụ hội của thánh c.h.é.m đấy à, ha ha.”

Tiêu Thanh Bình có vẻ không vui: “Bác nghĩ điều đó không thể là vì bác thiếu kiến thức thôi, xin đừng coi chuyện bản thân thiếu kiến thức là chuyện thú vị gì, thực sự rất mất mặt đấy.”

Ông Trương sa sầm mặt lại, ông ta cũng tính là một ông chủ lớn đi, mấy năm nay kiếm được kha khá tiền, cho nên cũng cảm thấy mình có chỗ hơn người: “Này chú Lạc, cậu con rể tương lai này của chú nghe chừng không ổn lắm, trông như kiểu sống bám váy vậy đó, không đáng tin đâu, để tôi giới thiệu cho con gái chú một cậu ấm nhà quan to, bảo đảm chú vừa lòng.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1049: Chương 1049



Tiêu Thanh Bình lạnh lùng liếc mắt một cái: “Chú, làm ăn với loại người không biết nhìn người thế này hẳn là vất vả lắm nhỉ, cháu thấy hình như đầu óc cũng không tốt lắm.”

Cơ mặt Lạc Quốc Vinh giật giật mấy hồi, vốn chỉ là chút việc nhỏ, đừng có biến thành chuyện lớn chứ: “Cảm ơn anh Trương đã quan tâm, nhưng mà Tiểu Di nhà chúng tôi rất kén chọn, Thanh Bình hợp với con bé nhất rồi.”

Đối với cậu con rể tương lai này, Lạc Quốc Vinh rất vừa lòng, thằng bé vừa tốt tính lại vừa thông minh, quan trọng nhất là nó một lòng một dạ thích Tiểu Di nhà ông.

Con cháu quan to có gì tốt đâu, Tiểu Di cũng là một người có chức vị lớn, chưa biết chừng còn cao hơn cả cha mấy đứa đó.

“Từ nhỏ đến lớn cháu chỉ ưng mỗi một người.” Lạc Di thoải mái đường hoàng khoác tay Tiêu Thanh Bình: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì năm nay chúng cháu sẽ kết hôn.”

Tiêu Thanh Bình tức thì mừng rỡ, Tiểu Di nhà anh sao mà lại đáng yêu thế chứ: “Đến khi đó xin được mời bác tới ăn tiệc mừng ạ.”

Lạc Quốc Vinh trợn trắng mắt, thầm nhủ, hai đứa ranh con lại tự quyết rồi, không cho.

Ít nhất cũng phải đợi mấy năm nữa, con gái 28 tuổi lấy chồng sinh con là vừa lúc.

Một chiếc ô tô màu đen đang trờ tới, còn chưa dừng hẳn lại thì cửa sổ xe đã được quay xuống, một cái đầu thò ra gọi: “Lạc Di, là em thật à? Thầy còn tưởng thầy hoa mắt cơ đấy. Em về chừng nào thế? Sao không gọi cho thầy? Con bé này, có còn biết tôn sư trọng đạo là thế nào không hả?”

Lạc Di cố nén cười: “Thầy, em mới về thôi mà, còn chưa vào được đến nhà đâu.”

Hôm nay giáo sư Mạc có buổi liên hoan, bỗng nhớ ra cửa hàng món kho họ Lạc gần đây, bèn muốn đánh xe qua mua một ít mang đi, không ngờ lại gặp ngay cô học trò nhỏ.

Niềm vui tới quá bất ngờ.

Xe dừng lại, ông ấy nôn nóng xuống xe túm Lạc Di nhìn từ đầu đến chân, chậc, gầy rồi.

Trong xe lại có hai ông cụ bước xuống, một béo một gầy, cũng đều đi tới: “Trò Lạc Di, chúc mừng em hoàn thành việc học, trở về tổ quốc.”

Lạc Di định thần nhìn lại, mới nhận ra, chậc, hiệu trưởng đại học Bắc Kinh, hiệu trưởng đại học Hoa Thanh, sao họ lại đi cùng nhau nhỉ?

“Em chào hiệu trưởng, chào thầy hiệu trưởng Khương ạ.”

Hiệu trưởng vô cùng vui mừng, Lạc Di chính là niềm tự hào của trường ông ấy mà: “Lạc Di, nào nào, cho thầy xem bằng tốt nghiệp của em nào.”

Thầy tính sao lại một bản đem về trường làm tuyên truyền cổ động sinh viên.

Đây, xem xem anh chị khóa trước của các em, tài giỏi xuất sắc cỡ này, nhưng vẫn cứ lựa chọn trở về đền đáp tổ quốc, các em phải học tập nhé.

Chậc, những nhân vật có tài hơn người đều có thể sống tùy ý vậy đó.

Lạc Di lấy ra hai tấm bằng, đưa cho hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng sửng sốt: “Sao lại đến hai cái? Em còn chọn thêm một chuyên ngành khác để học thạc sĩ à? Thầy nhớ là hồi học đại học em thích học song song hai chuyên ngành, ra nước ngoài vẫn giữ thói quen này cơ à? Chậc, được đấy, rất có quyết tâm, sinh viên ưu tú của đại học Bắc Kinh chúng ta mà… Ừm… Ối chà…”

Khi mở ra nhìn kĩ, thầy hiệu trưởng giật mình kêu lên.

Thầy Khương tò mò ngó lại, cũng chấn kinh không kém: “Học vị tiến sĩ ngành vật liệu? Em làm thế nào mà có thể hoàn thành cái này?”

Lạc Di không muốn khoe lắm, nhưng nếu đã khoe thì phải khoe cho đẹp, cha cô thích nhất trò này mà.

Là con gái, phải có nghĩa vụ giúp cha mẹ nở mày nở mặt nha.

“Các thầy chẳng quan tâm gì đến tin tức về em cả, trước đó em đã công bố phát minh máy in đa năng rồi mà, cho nên trường lại cho em thêm một bằng tiến sĩ nữa.”

Hai thầy hiệu trưởng ngó nhau, xem ra lần này con bé đã phát minh thứ gì đặc biệt lắm: “Nào nào, nói cụ thể cho thầy nghe xem máy in đa năng đấy là cái gì?”

“Khụ khụ.” Giáo sư Mạc đưa mắt ra hiệu cho họ, không thấy chỗ này người ta đang nói chuyện à?

Ông ấy hớn hở giương cằm, nói: “Khá lắm, bốn năm lấy hai bằng tiến sĩ, còn sở hữu bốn thành quả nghiên cứu khác nhau, chúc mừng em.”

Học trò của mình giỏi như thế, không khoe khoang một tí sao được?

Thầy tuy già nhưng vẫn rất thích hư vinh đó.
 
Back
Top