Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1020: Chương 1020



Mấy cô gái đang lựa quần áo, A Văn A Võ thì đứng canh ở cửa, đây là cửa hàng quần áo nữ, đàn ông vào trong không tiện lắm.

Khách trong tiệm không nhiều, thái độ phục vụ của nhân viên khá tốt, Lạc Di dạo khắp một vòng, kiểu dáng đồ ở đây rất đẹp, nhưng thiếu một chút phong cách thời thượng, không có cảm giác đặc biệt.

Điều này không thể trách các nhà thiết kế, trước cải cách mở cửa chỉ có màu xám, xanh và đen, thẩm mỹ của đại lục là như thế này, nếu chưa từng ra nước ngoài mở mang tầm nhìn, khó trách bị hạn chế.

Cần phải tiếp thu thêm, chầm chậm thôi, việc này không thể giải quyết trong một thời gian ngắn được.

Định vị cũng chưa rõ ràng, cần phải tối ưu hóa thêm.

Lạc Di chọn vài chiếc áo len bó sát, một chiếc áo khoác hai hàng khuy mặc thử, cô không khỏi hơi ngạc nhiên, đường cắt khá đẹp, chất liệu cũng tốt, một bộ quần áo bình thường khi mặc lên người lại trở nên khác biệt hẳn.

Tất nhiên, vóc dáng đẹp của cô cũng là một lý do.

Cô thích quần áo đơn giản, chủ yếu hai màu đen trắng, mãi mãi sẽ không bị lỗi màu, bình thường không có tâm trạng trang điểm, tùy tiện chọn một bộ ra ngoài cũng không cần lo bị sai sót, nói trắng ra là tiết kiệm thời gian.

Nhân viên cửa hàng không ngừng khen ngợi vóc dáng đẹp của Lạc Di, mặc trang phục của nhà mình giống như một ngôi sao đại diện cho nhãn hàng vậy.

“Cửa hàng của cô ai làm đại diện vậy?” Lạc Di thuận miệng hỏi một câu.

Nhân viên hơi ngơ ngác nói: “Tạm thời chưa có ai.”

Lạc Di không tiết lộ danh tính mà đến đây với tư cách là một người tiêu dùng bình thường: “Việc kinh doanh không tốt? Hay là vì người nổi tiếng không thích?”

Nhân viên im lặng một lúc, gượng cười rồi giới thiệu một bộ quần áo khác.

Lạc Di chăm chú nhìn cô ấy, cũng chẳng hỏi tiếp.

Sư mẫu mang tới một chiếc váy hoa, nói: “Lạc Di, chiếc váy này rất hợp với em, mau thử đi.”

Đây là báu vật của cửa hàng, luôn được treo ở nơi dễ thấy nhất, Lạc Di chê nó quá màu mè nên không thích, không ngờ sư mẫu lại để ý đến.

Cô đành phải vào phòng thay đồ mặc thử, lúc trở ra, ánh mắt nhân viên bán hàng sáng lên: “Chị gái có thể cho tôi chụp một tấm hình được không? Để làm ảnh quảng cáo, chúng tôi có thể trả tiền cho chị.”

Chiếc váy mỏng màu xanh nhạt điểm xuyết những cánh hoa, tôn lên làn da trắng mịn của Lạc Di, tỏa ra tiên khí, giống như một nàng tiên.

Lạc Di lắc đầu, chuyện này không thể nào được.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, mấy cô gái trẻ trung ăn mặc thời trang bước vào, ánh mắt của nhân viên bán hàng sáng lên, đấy chẳng phải mấy cô tiểu thư nhà giàu trong thành phố sao?

“Cô hai, cô tư nhà họ Quách, cô cả nhà họ Lâm, cô ba nhà họ Tăng, mấy cô lần đầu đến cửa hàng chúng tôi nhỉ, để tôi giới thiệu cho mấy cô...”

Cô tư nhà họ Quách chỉ vào quần áo trên người Lạc Di: “Tôi muốn cái này.”

Cô ta vừa đi ngang qua cửa hàng này, vô tình liếc nhìn, lập tức bị bộ váy xinh đẹp này thu hút.

Nhân viên ngơ ngác nói: “Xin lỗi, ở HongKong chỉ có một cái thôi.”

Cô tư nhà họ Quách căn bản không thích nhãn hiệu này chút nào, cô ta cũng chưa từng nghe nói đến, ngày thường cô ta toàn mặc những đồ có thương hiệu quốc tế, có thể nhìn trúng bộ quần áo này là vinh hạnh của cửa hàng: “Tôi chỉ muốn cái này, cô tự liệu đi.”

“Cái này...” Nhân viên rất khó xử, không thể đắc tội với mấy cô thiên kim tiểu thư này, nhưng cô gái kia cũng không phải người bình thường.

“Hay là hai người thương lượng với nhau được không?”

Lạc Di vô ý xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp có sức ảnh hưởng rất lớn đối với các cô gái kia, đẹp nhưng không lòe loẹt, tao nhã thoát tục, làn da trắng trẻo mịn màng, giống như một luồng sáng.

“Cô Quách, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Quách Vịnh Văn hoàn hồn lại, sự kiêng dè với cô càng lớn, nhàn nhạt nói: “Thì ra là cô.”

Bạn gái cũ không đáng sợ, đáng sợ chính là bạch nguyệt quang chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể nào với tới.

Quách Vịnh Thi ngạc nhiên hỏi: “Chị hai, chị biết cô ấy à?”

Thái độ của Quách Vịnh Văn càng lạnh lùng hơn: “Chị gặp cô ta một lần, mà cũng không khác gì người lạ.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1021: Chương 1021



Trong tiếng nhạc trang nghiêm, mọi người chậm rãi đi lên thảm đỏ, từng bước một đi về phía đại sảnh của hội trường, ánh mắt của mọi người đều nhìn bọn họ, bọn họ là nhân vật chính hôm nay.

Họ đều là những người có công với những đóng góp xuất sắc cho đất nước và xứng đáng là những nhân vật hàng đầu.

Lúc này, không khí trên nền tảng xã hội Yabo vô cùng sôi động, tràn ngập bình luận của cư dân mạng, các tìm kiếm nóng hổi tràn ngập nội dung liên quan.

# Kính chào những người có công vĩ đại #, # Tôi yêu tổ quốc của tôi #, # bọn họ là người xinh đẹp nhất #, # thời đại thịnh vượng#

Các video trên nhiều nền tảng khác nhau đang bay khắp nơi.

Lần này người nhận huân chương đều lớn tuổi, cũng rất xa lạ, nhưng lý lịch của mỗi một người đều rất đáng kinh ngạc, khiến cho mọi người cảm thấy kính trọng.

Bỗng nhiên, trong ống kính xuất hiện một bóng người, mọi người không tự chủ được ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp.

Người phụ nữ mặc một bộ lễ phục tươm tất, không giấu được sự thanh tao ho nhã, năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên người người phụ nữ, một đôi mắt vẫn trong suốt tinh khiết như trước, thật làm cho người ta kinh diễm.

Vẻ đẹp ở trong xương chứ không ở làn da, người phụ nữ đó là ai?

Lời giới thiệu vang lên đúng lúc: “Lạc Di, người nghiên cứu phát triển Hằng Tinh, người phát minh siêu máy tính Long Uy, tổng thiết kế hệ thống vệ tinh dẫn đường Tinh Hà, người thiết kế máy móc thông minh Hân Hân, đã có những đóng góp to lớn cho công trình khoa học của nước ta.”

“Đồng thời, cô ấy cũng là người sáng lập Quỹ giáo dục Bội Lôi, người đã tài trợ cho học sinh nghèo trong nhiều năm và đóng góp xuất sắc cho sự nghiệp giáo dục bằng cách xây dựng hàng nghìn trường tiểu học hy vọng ở các vùng miền núi của đất nước.”

Toàn bộ mạng lưới nổ tung trong nháy mắt, trời ơi, đại lão siêu cấp trâu bò.

Làn sóng nhiệt này đã làm tê liệt Yabo, khiến nhân viên kỹ thuật vội vã sửa chữa.

Bất đắc dĩ, có vài người chạy đến diễn đàn nổi tiếng nhất trong nước xây dựng diễn đàn, ong muốn được nói chuyện, giao lưu của họ dâng trào.

Lầu 1: Trời ạ, người phát minh ra siêu máy tính Long Uy lại là cô ấy!!!

Lầu 2: Để tôi phổ cập kiến thức khoa học cho mọi người một chút, siêu máy tính Long Uy này trâu bò đến mức nào, là máy tính đầu tiên trên thế giới có tốc độ tính toán vượt quá 100 triệu tỷ lần, mấy năm nay luôn dẫn đầu thế giới, chưa bao giờ lạc hậu, là thứ quan trọng của nước ta, ứng dụng cho các ngành các nghề.

Lầu 3: Trâu bò, xin quỳ gối trước đại lão.

Lầu 4: Vậy mà náy tính Hằng Tinh cũng là do cô ấy nghiên cứu phát triển, nói cách khác, cô ấy đã mở ra thời đại trí tuệ?

Lầu 5: Đúng vậy, chính là bà chủ lớn này làm, máy tính thông minh, điện thoại thông minh, trò chơi thông minh đều do cô ấy sáng tạo ra.

Lầu 6: Nhưng tôi nghĩ cô ấy có thể được gọi là mẹ của thời đại trí tuệ nhân tạo nước ta, chả trách không tìm được bất cứ tin tức gì của cô ấy, không riêng gì quốc gia bảo vệ cô ấy, cô ấy là vua của ngành công nghiệp máy tính.

Lầu 7: Tôi muốn biết chiếc máy tính Hằng Tinh đầu tiên được chế tạo cách đây bao nhiêu năm? Lúc đó cô ấy bao nhiêu tuổi?

Lầu 8: Tôi cố ý đi kiểm tra một chút, 50 năm trước chiếc máy tính Hằng Tinh đầu tiên ra đời, so với tuổi của cha tôi còn lớn hơn.

Lầu 10: Đất nước không thể phạm sai lầm nên chỉ không để lộ tuổi tác, đầu óc nghiên cứu khoa học đơn giản, phải không dễ dàng già đi hay không?

Lầu 11: Có thể, khí chất của cô ấy rất tốt sự sang trọng tích lũy qua nhiều năm, rất quyến rũ, tôi muốn biết tất cả thông tin về cô ấy, có bạn bè nào biết không?

Lầu 12: Lớn lên cũng đẹp, tuổi này vẫn đẹp như vậy, lúc còn trẻ không biết là tuyệt sắc khuynh thành cỡ nào? Mọi người có hình ảnh nào của cô ấy khi còn trẻ không? Cầu cho có được những bức ảnh bùng nổ.

Tầng 13: Toàn bộ mạng đều không tìm thấy, không chừng là được bảo vệ, nhưng mà các cậu có phát hiện hay không, giá trị nhan sắc của các nhà khoa học trong sách giáo khoa khi còn trẻ đều rất cao.

Lầu 14: Lầu trên, tôi đã sớm phát hiện ra rồi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ là khí chất gia tăng?

Lầu 15: Bởi vì là một người xuất sắc, cô ấy vừa uy nghiêm vừa xinh đẹp, đường nét thanh tú và khí chất toát ra từ xương.

Lầu 16: Chờ một chút, tại sao mọi người không đề cập đến hệ thống vệ tinh dẫn đường Tinh Hà?

Lầu 17: Người trái đất đều biết, hệ thống vệ tinh Tinh Hà là hệ thống định vị thứ hai trên thế giới, nó luôn là công cụ tiên tiến quan trọng nhất của đất nước chúng ta, nó không chỉ bảo vệ an ninh quốc gia mà còn tạo ra một nền kinh tế khổng lồ...

Lầu 18: Nhưng không ai nghĩ tới xuất phát từ tay một nhà khoa học nữ.

Lầu 19: Lầu trên, nhà khoa học không phân biệt giới tính, bạn đang sỉ nhục nhà khoa học vĩ đại này.

Lầu 20: Được rồi, tôi sai rồi, tôi sửa lại một chút, là nhà khoa học vĩ đại.

Lầu 21: A, tôi phát hiện một điểm.

Lầu 22: Là cái gì?

Lầu 23: Dòng máy tính Hằng Tinh đều bắt đầu bằng ly, ly không phải là tên viết tắt của tên sếp lớn này sao?

Lầu 24: Khuôn mặt kinh ngạc, bạn không nói thì tôi không phát hiện ra, nói mới nhớ... Hình như không riêng gì máy tính điện thoại di động, còn có rất nhiều sản phẩm điện tử, để tôi đi lục lọi đồ trong nhà.”

Lầu 25: Có phải đoán sai rồi không? Bút ghi âm, MP3, máy phiên dịch điện tử trong nhà tôi đều có chữ Ly.

Lầu 26: Tất cả đều là chuyện nhỏ, thế nhưng người ta là nhà sáng tạo người máy Hân Hân, được không?

Lầu 27: Ôi chao, không thể không nói người máy làm việc nhà Hân Hân thật sự dùng quá tốt, cảm ơn cô Lạc Di đã giải cứu phế vật làm việc nhà này của tôi.

Tầng 28: Robot trông trẻ mới là tuyệt vời nhất, không chấp nhận phản bác của bất cứ ai.

Robot trông trẻ giỏi nhất trong việc chăm sóc trẻ em và giải phóng rất nhiều bà mẹ.

Tầng 29: Này này, robot dạy học tỏ vẻ không phục, sự xuất hiện của nó đã cứu vớt hạnh phúc của hàng ngàn hàng vạn gia đình, cũng cứu vớt vô số tính mạng của cha mẹ, cảm ơn cô Lạc Di.

Vì phụ đạo làm bài tập, có vô số mối quan hệ tình thân, tin tức cha mẹ tức giận không dứt bên tai, nhưng từ sau khi robot dạy học xuất hiện, tất cả đều không thành vấn đề.

Robot không cảm xúc, không nổi giận, bài tập phụ đạo không mệt mỏi, quả thực là hoàn mỹ.

Người nghèo cũng nguyện ý tiết kiệm tiền mua nó! Mua nó!!

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã xây được một tòa nhà thật cao.

Lầu 207: Rốt cuộc tôi đã biết người từng tài trợ cho tôi là ai, cám ơn cô Lạc Di, cám ơn ngài đã thay đổi cuộc đời tôi.

Lầu 208: Tôi cũng là sinh viên được cô Lạc Di tài trợ, cảm ơn.

Lầu 209: Trường tiểu học Hy Vọng tôi học chính là do Quỹ Bội Lôi xây dựng, chất lượng siêu tốt, còn quyên góp cho chúng tôi rất nhiều sách.

Vô số sinh viên được tài trợ đứng ra, thật sự là quá ngoạn mục.

Lầu 1010: Lầu trên, các cậu có nghĩ tới, cô ấy lấy đâu ra tiền không?

Lầu 1011: Có ý gì??

Lầu 1012: Cô ấy đúng là nhà khoa học hàng đầu, nhưng thu nhập của nhà khoa học có hạn, cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để làm từ thiện công ích? Nhất định là người khác quyên góp, đem công lao đều ghi ở trên đầu cô ấy, có phải hơi quá hay không? Không công bằng với những người khác.

Lầu 1013: Nói có chút đạo lý, cô Lạc Di rất vĩ đại, nhưng có một nói một, không thể đem công lao đều quy công cho một mình cô ấy.

Lầu 1014: Là cựu học sinh của cô ấy, quỹ của cô ấy không nhận bất kỳ khoản quyên góp nào, tất cả là tiền của cá nhân cô ấy, cô ấy có hàng nghìn bằng sáng chế. Nào, để tôi kể cho bạn nghe về những phát minh của cô ấy nhé...

Giới thiệu lưu loát một đống, suốt một trang, nhìn mọi người trợn mắt há hốc mồm chúng không chỉ được sử dụng trong cuộc sống của người dân mà còn được sử dụng trong các khía cạnh quân sự và kinh tế.

Lầu 1015: Lần đầu tiên tôi biết máy in vạn năng cũng là phát minh của cô ấy, trời ạ, cái này đúng là tuyệt vời chịu không nổi.

Lầu 1016: Thật hay giả vậy? Có thể bảo đảm không?

Lầu 1017: Thật đấy, nếu không tin bạn có thể hỏi cơ quan cấp bằng sáng chế.

Lầu 1018: Lầu trên cô là học sinh của cô Lạc Di sao? Vậy bạn cũng là nhà khoa học à? Sùng bái đại lão!

1019 lầu: Thật đáng tiếc, tư chất của tôi quá bình thường, chỉ là học sinh bình thường của co ấy, không phải đệ tử của cô ấy,

1020 lầu: Khụ khụ, sinh viên Bắc Kinh có tư chất bình thường? Vậy chúng ta là gì?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1022: Chương 1022



A Phượng và A Hương vẫn luôn bên cạnh bảo vệ, có điều mấy cô gái kiêu ngạo này không để ý, tưởng là bạn đi chơi cùng.

Lạc Di nhìn nhân viên bán hàng, nhân viên không biết tại sao run lẩy bẩy, lập tức gói mười mấy bộ quần áo lại rồi thanh toán, A Văn A Võ xách đồ vây quanh đưa cô rời khỏi.

Nhìn đoàn người rời đi, các cô con gái nhìn nhau, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

“Rốt cuộc cô ấy có ý gì? Hai bắp cải lớn? Không thể nào là hai bằng tiến sĩ đó chứ.”

“Cô đang nghĩ gì vậy, cô ta mới mấy tuổi chứ? Có thể còn chưa tốt nghiệp đại học.”

“Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, dù sao cũng không gặp lại, mau chọn vài bộ đi.” Cô ba nhà họ Tăng hào hứng nói: “Tối nay tước sĩ Ngô tổ chức tiệc chào mừng, chúng ta nhất định phải ăn mặc cho thật đẹp.”

Cô cả nhà họ Lâm lẩm bẩm: “Tước sĩ Ngô cũng thật là, còn thừa nước đục thả câu, không nói rõ là chào mừng ai.”

Quách Vịnh Thi mỉm cười nói: “Có thể khiến tước sĩ Ngô chiêu mời các gia tộc lớn, chắc chắn người đó là khách quý, đáng mong đợi.”

Tước sĩ Ngô là đại gia và là nhà từ thiện rất nổi tiếng ở HongKong, ông được tặng Huân chương Anh quốc và có địa vị xã hội cao, bất cứ khi nào có những vị khách quý đến HongKong, ông sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi, nó đã trở thành một loại xu hướng.

Những người thuộc tầng lớp thượng lưu tích cực tham gia, tranh nhau xã giao kết bạn, đó là cách tốt nhất để mở rộng quan hệ.

Mỗi khi có dịp này, mọi người đều sẽ xuất hiện trong diện mạo lộng lẫy.

Mọi người đã đến từ sớm, ai ai cũng sáng sủa xinh đẹp, phục trang đẹp đẽ, một cảnh tượng đầy xa hoa ngợp vàng.

Mấy người con trai của tước sĩ Ngô hòa vào trong đám người, tiếp đãi khách khứa.

Có người nhịn không được hỏi: “Cậu cả, vị khách hôm nay rốt cuộc là người như thế nào? Có thể nói với chúng tôi không.”

Cậu cả nhà họ Ngô rất nghe lời cha, không dám làm trái ý ông: “Sẽ bật mí nhanh thôi, mọi người đừng vội, nào, chúng ta cùng uống một ly.”

Thấy anh ta không chịu tiết lộ, mọi người cũng chỉ có thể tự mình nghe ngóng.

Trịnh Tương Long và vợ chưa cưới khoác tay nhau bước vào hội trường, chào người dẫn chương trình trước, quay người lại nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc, nhướng mày nói: “Nào, chúng ta qua đó.”

“Cha, má nhỏ.”

Trịnh Vinh Xương là một ông chủ lớn, là một nhân vật giao lưu cả hai phái hắc bạch, rất có uy thế, ông ta có hai bà vợ, bốn người con, ba trai một gái.

Trịnh Tương Long là con trai cả của người vợ đầu tiên, là người không được lòng ông ta nhất.

Ông ta nhàn nhạt liếc nhìn con trai lớn, sau đó mỉm cười thân thiện với cô gái bên cạnh: “Vịnh Văn đến rồi à, sức khỏe của cha con gần đây thế nào?”

Mối quan hệ giữa cha con có lúc tốt lúc xấu nhưng ông ta khá hài lòng với cô con dâu tương lai.

Hai nhà Quách Trịnh môn đăng hộ đối, sau khi quyết định liên hôn mối quan hệ hợp tác càng khắng khít, ký được không ít hợp đồng hợp tác.

Quách Vịnh Văn ăn mặc lịch sự, nụ cười tươi tắn, là mẫu người hiền lành mà các trưởng bối thích nhất. “Cha con vẫn khỏe, cảm ơn bác trai quan tâm, ông ấy chỉ bị cảm nằm viện vài ngày, bệnh vặt thôi.”

Cậu hai đi bên cạnh ông Trịnh mặc bộ vest đen, ôn hòa lịch sự, lại rất điềm tĩnh: “Vịnh Văn, hôm nay chị rất đẹp.”

Anh ta là con trai của vợ hiện tại, sớm được bố trí vào công ty học tập, được cha nuôi dưỡng, thành tích xuất sắc, mọi người đã ngầm chấp nhận anh ta là người thừa kế của nhà họ Trịnh.

“Cảm ơn.” Quách Vịnh Văn nhàn nhạt đáp, tuân thủ lễ nghi xã giao nhưng cũng không quá thân mật.

Trong mắt cậu hai nhà họ Trịnh lóe lên một tia ghen tị, anh cả không giỏi giang, nhưng lại rất may mắn.

“Anh cả, em nghe nói công ty anh phát triển không thuận lợi, gặp phải khó khăn, có cần giúp gì cứ đến tìm em, chúng ta là anh em ruột, cha dạy chúng ta, anh em một giuộc phải giúp đỡ nhau.”

Trịnh Tương Long cực kỳ mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng tưởng rằng học ở Đại học Pheasant vài năm sẽ trở thành người có văn hóa.”

Giả vờ, ai mà không biết.

“Đó là một ngôi trường danh tiếng…”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1023: Chương 1023



Trịnh Tương Long kéo vợ chưa cưới của mình rời đi, bà Trịnh trợn mắt tức giận: “Ông xã, ông xem Tương Long kìa, chẳng tôn trọng mẹ con em chút nào.”

Mấy mươi năm không tiếc công gây rối gieo rắc ly gián, đáng tiếc, dù có cố gắng thế nào, ông Trịnh cũng không tước bỏ quyền thừa kế của con trai cả.

Ông Trịnh chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không phải bà đã sớm quen rồi sao? Nếu còn cố ý gây rối ở bên ngoài thì đừng làm bà Trịnh nữa.”

Bà Trịnh tức giận như muốn nôn ra máu, tâm trạng tốt thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, khi người ta già rồi thì lại cảm thấy phiền phức đủ kiểu.

Bà ta biết, nếu không phải có một đứa con trai giỏi giang thì bà ta sớm đã bị ly hôn rồi.

Trịnh Tương Long không rảnh để tâm mớ hỗn độn này, khoác tay vợ chưa cưới của mình đi khắp hội trường.

Mặc dù không được ông Trịnh coi trọng, nhưng năm đó ông Trịnh đã cho anh ta hai mươi triệu vốn kinh doanh, anh ta không làm mất trắng, mà còn có chút tiếng tăm, cũng rất ra trò đấy.

Khả năng này đã giành được sự ưu ái của nhiều tiền bối trong thương trường, rất thân thiết với anh ta.

Bây giờ anh ta đã đính hôn với con gái nhà họ Quách, lực càng thêm mạnh, mọi người càng xem trọng anh ta.

Quách Vịnh Thi đến đây cùng mấy chị em của mình, vừa bước vào liền nhìn thấy chị gái, cô ta vội vàng chạy tới.

“Chị, chị thấy bộ quần áo em đang mặc thế nào? Em luôn cảm thấy không đẹp bằng bộ quần áo bị giành mất.”

Thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất.

Trịnh Tương Long mỉm cười nói đùa: “Ai có thể giành đồ với cô tư nhà họ Quách được chứ?”

Tính cách anh ta phong lưu bướng bỉnh, nhưng rất hào phóng với vợ chưa cưới, cũng đối xử rất tốt với em vợ của mình, Quách Vịnh Thi cũng không xem anh ta là người ngoài: “Anh rể, anh không biết người phụ nữ đó đáng ghét cỡ nào đâu, trông rất tự mãn, còn mạo danh là sinh viên Harvard.”

Còn về việc có mạo danh hay không thì cô ta không biết, cô ta chỉ cố ý nói ra mà thôi.

Quách Vịnh Văn trong lòng thắt lại, nháy mắt với em gái: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa.”

Cô ta và Trịnh Tương Long đã nói rõ chỉ là liên hôn, nhưng khi họ ngày đêm thân thiết, một người đàn ông đẹp trai tỏ ra hết sức quan t@m đến cô ta, dịu dàng và ân cần với cô ta, khiến trái tim cô ta dần chùng xuống.

Cho nên, dù biết anh ta phong lưu, nhưng vẫn muốn trở thành người phụ nữ cuối cùng của anh ta, để anh ta chinh phục được mình.

Quách Vịnh Thi không có phản ứng lại: “Chỉ là trong lòng em thấy khó chịu.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng huyên náo: “Tới rồi, tước sĩ Ngô tới rồi.”

Tước sĩ Ngô cùng một đám người tiến vào, trong hội trường ồn ào lên: “Ồ, những người này là ai? Trông họ rất khí chất, ồ, cô gái trẻ đó đẹp quá, rất có khí chất, còn xinh hơn cả nữ minh tinh.”

Nhóm người này trông có vẻ lịch sự và có học thức.

Hầu như tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào một hình bóng, ngoại hình tuyệt đẹp và khí chất như lan, cô trông giống như một hoa tiên trong chiếc váy tuyn màu xanh nhạt.

Cô bước đi duyên dáng giữa đám đông, giống như một vật thể phát sáng, trở thành tâm điểm theo đuổi của vô số người.

Trịnh Tương Long sửng sốt, đây không phải là Lạc Di sao? Sao cô lại ở đây?

Mấy thiên kim tiểu thư đều ngơ ngác, Quách Vịnh Thi dụi dụi mắt: “Chị hai, em có nhìn nhầm không vậy? Đây chẳng phải người giành váy với em sao? Rốt cuộc cô ta là người thế nào?”

Sắc mặt Quách Vịnh Văn tái nhợt, cô ta cũng muốn biết vấn đề này.

Tước sĩ Ngô đứng ở nơi dễ thấy nhất, lớn tiếng nói: “Xin giới thiệu vị khách quý của đêm nay, đây là giáo sư của Đại học Harvard, giáo sư Johnson và vợ của anh ấy, vị này cũng là giáo sư đại học Harvard...”

Mọi người nghe vậy đều ồ lên, đều là giáo sư của đại học Harvard, những nhân vật có tiếng trong ngành.

Chẳng trách tước sĩ Ngô lại coi trọng như vậy, người HongKong rất coi trọng trình độ học vấn, những gia đình giàu có sẽ gửi con vào những trường danh tiếng bất kể chúng có năng khiếu học tập hay không, cho dù có vét hết tiền cũng phải gửi vào.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1024: Chương 1024



Mọi người đều rất hào hứng, có rất nhiều lợi ích khi kết bạn với các giáo sư từ các trường nổi tiếng.

Ít nhất khi tìm người viết thư giới thiệu cũng sẽ dự định sẵn trong lòng, nên sẽ không phải chạy nhốn nháo như con ruồi không đầu.

Mấy cậu ấm cô chiêu đều nháo nhào: “Tước sĩ Ngô, cô gái xinh đẹp này là?”

Với khuôn mặt đậm chất phương Đông, chắc chắn không phải là con của giáo sư, chẳng lẽ lại là bạn gái của một giáo sư nào đó?

Vậy cũng có thể trở thành bạn gái của mình, thứ bọn họ có chính là tiền!

Sao nữ dù nổi tiếng đến đâu, chỉ cần sẵn sàng chi tiền thì không có gì là không lấy được.

Giáo sư Johnson nhìn Lạc Di, đứa trẻ này đêm nay quả thực vô cùng xinh đẹp, đối với các nhà nghiên cứu khoa học, sắc đẹp đương nhiên không phải là điều cần thiết.

“Học trò của tôi, tiến sĩ Lạc Di.”

Ông ấy sợ chưa đủ gây sốc cho mấy kẻ nhà giàu quen dùng tiền đổi mọi thứ nên đặc biệt tiết lộ thân phận của Lạc Di.

Khiêm tốn? Không thể tồn tại.

“Tiến sĩ? Ông ấy đang đùa à?” Mấy cậu ấm không dám tin. “Ý tôi là... trẻ như vậy mà đã là tiến sĩ, có hơi quá rồi.”

Giáo sư Johnson cười nhạt: “Mới đầu hai đã hai bằng tiến sĩ, quả thật trước giờ chưa từng có, nhưng sau này đâu phải không có ai, Lạc Di, chào hỏi mọi người đi.”

Tiến sĩ kép? Mọi người hoài nghi không dám tin vào tai mình nữa.

Sắc mặt Lạc Di lạnh lùng, giọng nói trong trẻo: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lạc Di, tôi có bằng tiến sĩ về khoa học máy tính và tiến sĩ về khoa học kỹ thuật vật liệu công trình tại Đại học Harvard, mọi người có thể gọi tôi là tiến sĩ Lạc, tôi đến từ Trung Hoa, mặc dù tôi không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng mọi người có thể trò chuyện với tôi bằng tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Latinh và tiếng Quan Thoại, cảm ơn mọi người.”

Tiếng Anh lưu loát nghe rất dễ chịu, nhưng lời này có hơi cao ngạo quá.

Tiến sĩ kép thông thạo năm thứ tiếng không phải người bình thường như các người có thể muốn là được.

Mọi người: “...”

Nhìn cô, đột nhiên thấy bản thân đến thế giới này chỉ để bù cho đủ số lượng thôi.

Quách Vịnh Thi không khỏi thốt lên: “Trời ạ, cô ta quả thật có hai bắp cải!”

Ây da, tiến sĩ kép Harvard, giỏi thật.

Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn qua: “Bắp cải gì?”

Xung quanh các giáo sư đều là người, Lạc Di cũng không ngoại lệ, bọn họ đều là những người tò mò thế hệ thứ hai và thứ ba, cả nam lẫn nữ.

Nhưng lần này không ai dám xúc phạm đến cô, ngay cả cậu út nhà họ Ngô nói năng tùy tiện nhất cũng hành động như một quý ông.

Lạc Di lần lượt trả lời những câu hỏi kỳ lạ của họ, cô lạnh lùng, điềm nhiên, kiêu hãnh và có khí chất mạnh mẽ, đây là ấn tượng của mọi người về cô.

Nhưng nó cũng phù hợp với tính cách của một người nữ thiên tài công nghệ.

“Lạc Di.” Trịnh Tương Long mang theo vẻ mặt phức tạp đi tới, cô gái xinh đẹp năm đó như cách nghìn mây không thể với tới, bây giờ lại càng thêm xa.

Lạc Di khẽ gật đầu: “Anh cũng ở đây à? Suýt nữa thì tôi quên mất anh là cậu cả nhà họ Trịnh, mấy năm nay thường chạy sang Đại Lục không?”

Những người có mặt đều ngạc nhiên: “Hai người quen nhau à?”

Trịnh Tương Long nhớ rất rõ ràng: “Chúng tôi quen nhau được sáu năm ba tháng rồi.”

Lạc Di nhướng mày, cô chỉ có hai ấn tượng với anh ta: phong lưu và giàu có. “Lâu vậy rồi sao?”

Trịnh Tương Long nhẹ nhàng thở dài: “Thì ra mấy năm nay cô cũng đi du học, sao tôi nhớ cô chỉ đi bốn năm thôi?”

Nói đi là đi, chẳng có một lời chào, trong lòng cô, anh ta vốn không phải là bạn của cô sao?

Lạc Di thật sự không coi anh ta là bạn, cùng lắm là bạn hợp tác: “Không nhớ lầm, bốn năm dài đằng đẵng.”

Năm đó Trịnh Tương Long cảm thấy cô xinh đẹp hơn những sao nữ bình thường nên đã dụ dỗ cô tham gia làng giải trí, bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, người ta muốn trở thành một nhà khoa học.

“Tức là bốn năm cô lấy được hai bằng tiến sĩ?”

Lạc Di lắc lắc ly rượu vang đỏ nhưng không chịu uống: “Không khó đâu.”

Quách Vịnh Thi ở phía sau xanh mặt, đây còn là người sao?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1025: Chương 1025



Trong lòng đám người học dốt cảm thấy tổn thương sâu sắc, lần lượt tản đi, chơi với học thần cho nhục à?

Một số cô gái không chịu rời đi, háo hức hỏi Lạc Di về trường Đại học Harvard, Lạc Di nhiệt tình nói với họ rằng nếu thành tích của họ đủ ưu tú và muốn nộp đơn vào Harvard, cô có thể giúp viết thư giới thiệu.

Tuy cô có tính cách lạnh lùng đặc trưng của một nhà nghiên cứu khoa học, nhưng trong lòng rất ấm áp, rất dễ tiếp xúc, đấy chính là cách nhìn của mọi người đối với cô.

Một người đàn ông vội vàng chen vào: “Tiến sĩ Lạc, tôi là hiệu trưởng trường Đại học HongKong, họ Ô, muốn mời cô đến trường chúng tôi diễn giảng, mong cô đồng ý.”

“Chào hiệu trưởng Ô, cảm ơn lời mời của ông.” Lạc Di cười nói: “Nhưng lịch trình chuyến đi này của tôi rất dày đặc, bốn ngày hội nghị học thuật và ba ngày hoạt động nghiên cứu khoa học, e rằng không có nhiều thời gian.”

Hiệu trưởng Ô lo lắng nói: “Chỉ cần hai tiếng thôi, tiến sĩ Lạc, mong cô có thể chia sẻ thành công và kinh nghiệm của mình cho mọi người, cũng là một sự khích lệ rất lớn với học sinh trường chúng tôi.”

“Cái này…” Lạc Di nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng được, tôi sẽ điều chỉnh thời gian.”

Hiệu trưởng Ô rất vui vẻ: “Cảm ơn tiến sĩ Lạc.”

Lạc Di được người hướng dẫn gọi đi, người khác không tiện đi theo, Quách Vịnh Thi không nhịn được nói: “Hiệu trưởng, ngài thật sự muốn mời cô ấy sao? Cô ấy mới 24 tuổi, còn quá trẻ sợ là không đủ sức.”

Hiệu trưởng Ô biết cô ta không thông minh, nếu không phải gia đình cô ta phá bỏ một toà thư viện thì cô ta cũng không vào được đại học HongKong.

“Con nhỏ ngốc này, bằng tiến sĩ kép ở tuổi 24 có năng lực gì, em còn không hiểu.”

Họ đều còn trẻ, nhưng người ta đã giành chiến thắng ở tuổi 24, còn có một số người vẫn còn đang lê lết.

Quách Vịnh Thi nũng nịu nói: “Vậy thầy nói cho bọn em thử đi.”

Đôi mắt của hiệu trưởng Ô sáng lên một cách đáng ngạc nhiên: “Trong vòng chưa đầy hai mươi năm, cô ấy sẽ trở thành người đứng đầu trong một ngành nào đó, hoặc một nhân vật lớn đặt ra các quy tắc.”

Điều này không liên quan gì đến giới tính hay quốc tịch, chỉ cần bạn đủ giỏi thì không có trở ngại gì.

Bây giờ còn không tiếp cận thì chờ gì nữa? Sau này muốn cũng không được.

Mọi người: “...”

Không biết ai đã nói câu: “Cũng chỉ là một kẻ hô gió gọi mưa trong ngành thôi, không liên quan đến mấy người chúng tôi.”

Khóe miệng của những người khác giật một cái, có ngốc không chứ?

Hiệu trưởng Ô cười cười: "Trong thời đại này, các ngành nghề đều hỗ trợ lẫn nhau, mối liên hệ khá chặt chẽ, các nguồn tài nguyên cũng được kết nối, chỉ có một số ít đứng ở trên đỉnh."

Quen biết nhau, nể mặt nhau có nghĩa là gì?

Ngẫm lại, giả sử ông trùm ngành bất động sản chào hỏi với anh cả đứng đầu ngành, trong trường hợp không có sự can thiệp của lợi ích, sẽ không nể mặt hay sao?

Ai cũng có lúc cần sự giúp đỡ.

Cho người khác mặt mũi, chính là cho mình một đường lui.

Lạc Di bị sư phụ gọi tới, tìm tiền bối trong ngành máy tính nơi đó để hỏi thăm tin tức về Hacker kia, nhưng không ai biết gì về cái này.

Trong lòng Lạc Di hiểu rõ nhất, nhưng trên mặt không hề để lộ: "Sư phụ à, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cứ bình tĩnh đối mặt là được."

Sư phụ rất sốt ruột, nhưng người trong cuộc là Lạc Di vẫn bình tĩnh, ông ấy còn có thể làm gì khác? Đành chờ thôi.

Tối nay Lạc Di chỉ ăn chút bánh quy, cô nhịn không nổi nữa: "Sư phụ, sư mẫu, hai người có đói không? Em đói quá."

“Chúng ta đi ăn chút gì đi.” Hai vợ chồng họ cũng hơi đói bụng, nên cùng nhau đi đến khu ăn uống.

Lạc Di lùi lại vài bước, không muốn quấy rầy khoảng thời gian riêng tư của hai người.

Cô bất chợt xoay người, không tệ, cả sắc hương vị đều đủ, món nóng, món lạnh và đồ ăn nhẹ đều rất tinh xảo.

Nhìn thấy món cháo trứng và thịt nạc muối đang bốc khói nghi ngút, cô nuốt một ngụm nước bọt, mùi thơm quá.

Cô tìm một bộ dụng cụ ăn sạch sẽ, sau đó đổ đầy vào chén nhỏ.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1026: Chương 1026



Một người đàn ông bỗng nhiên tiến tới bắt chuyện: "Cô Lạc Di, hân hạnh được gặp cô. Tôi tên là Trịnh Tử Long."

Lạc Di đã gặp qua rất nhiều cách bắt chuyện, nên thờ ơ đáp: “Xin chào.”

Thậm chí còn không thèm nhìn rõ mặt đối phương, cô đã lướt ngang qua anh ta đi đến quầy thức ăn, muốn chọn một ít rau củ trộn.

Trịnh Tử Long đi theo, vô cùng ân cần, miệng lưỡi ngon ngọt, dùng nhiều lời lẽ khen ngợi Lạc Di, nhưng sự chú ý của Lạc Di lại không ở trên người anh ta, cô bê đ ĩa chọn món mình thích.

Trịnh Tử Long khá buồn bực, tốt xấu gì cô cũng nên nhìn vào mắt anh ta, cô cứ như vậy khiến anh ta không có cảm giác tồn tại?

Tuy nói khách mời tối nay đều là tai to mặt lớn, nhưng anh ta cũng có chỗ đứng, được giới truyền thông ca ngợi là phú nhị đại điển trai và có năng lực nhất.

Không biết có bao nhiêu phụ nữ nhào về phía anh ta, đủ kiểu quỳ li3m, ngược lại là cô, mắt thậm chí còn chưa từng liếc qua anh ta.

Anh ta cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình: “Cô Lạc, cá hồi tối nay rất tươi, sinh ra tại vùng biển Alaska, vừa mới vận chuyển bằng đường hàng không đến khi chiều. Cô có thể thử xem.”

“Ồ.” Lạc Di hờ hững đáp lại, nhưng lại không gắp cá hồi mà chỉ chọn thức ăn đã nấu chín.

Dạ dày của cô không tốt, vốn không thể nào ăn đồ sống.

Trịnh Tử Long quan sát nửa ngày, cô rất có chủ kiến, nhưng cũng quá quạnh quẽ.

h*m m**n chinh phục trong lòng anh ta hoàn toàn bị khơi dậy, phụ nữ quạnh quẽ cỡ nào ở dưới thân anh ta cũng sẽ như lửa nóng...

"Cô Lạc, cô có biết không? Cô là mẫu người lý tưởng của tôi đấy."

Anh cho ta rằng Lạc Di cô đơn như vậy vì chưa từng có bạn trai, đợi cô rơi vào bể tình sẽ khác.

Lại không hề nhận ra người ta vốn chướng mắt anh ta.

Lạc Di coi đó là điều đương nhiên: "Tôi là hình mẫu lý tưởng của vô số người. Vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại có bản lĩnh. Ai mà không yêu chứ?"

Khóe miệng của Trịnh Tử Long giật giật, mặt dạn mày dày hỏi: "Tôi có phải là hình mẫu lý tưởng của cô không?"

Cuối cùng ánh mắt của Lạc Di cũng nhìn thẳng vào anh ta, kinh ngạc nói: "Trình độ của anh ở mức nào?"

Trịnh Tử Long tự tin phẩy tóc: "Trình độ của đàn ông không quan trọng, quan trọng là có tiền và có bản lĩnh."

Đàn ông có tiền luôn có một loại tự tin mù quáng, cho rằng chỉ cần ngoắc đầu ngón tay út, phụ nữ trên toàn thế giới sẽ phát điên vì mình.

Từ trước đến nay Lạc Di chưa bao giờ thích đàn ông sến sẩm, tầm thường thế này mà lại tự tin đến vậy: "Anh có bản lĩnh gì? Anh chỉ có năng lực kiếm tiền thôi sao? Anh đã kiếm được chục tỷ chưa?"

Trịnh Tử Long: “...” Điên rồi sao? Dám nghĩ vậy thật à!

"Cô Lạc thật biết nói đùa, tôi nghĩ trên đời không có mấy ai làm được điều đó đâu."

Một giọng nói vang lên: “Tử Long.”

Một người đàn ông rất oai vệ đi tới, Trịnh Tử Long tươi cười giới thiệu: "Cô Lạc, đây là cha tôi, ngài Trịnh Vinh Xương."

Lạc Di đánh giá đối phương vài lần, trong đầu hiện lên những thông tin liên quan: "Ông chủ của Vận tải biển Vinh Ký?"

Năm đó cô dự định hợp tác với Trịnh Tương Long, nên tất cả thông tin về Trịnh Tương Long đều được đưa đến trước mặt cô, cô đã xem qua vài lần.

Đây chính là người cha cặn bã mà Trịnh Tương Long đã nhắc đến.

Ánh mắt Trịnh Vinh Xương đầy thưởng thức, nhìn ở khoảng cách gần trông càng xinh đẹp và có khí chất, nụ cười toát lên bộ dáng thướt tha.

Tuy ông ta là người thô lỗ, nhưng thiếu cái gì thì càng ghen tị, hiếm thấy người có học thức.

Ông ta thầm nghĩ sẽ bồi dưỡng được một đứa con có thành tích cao, con trai thứ hai của ông ta coi như không thua kém, tốt nghiệp tại đại học nước ngoài, nhưng lại không cách nào sánh được với một con quái vật như Lạc Di.

Ông ta chợt cảm thấy việc tìm một cô con dâu có thành tích cao ở bên ngoài, cải thiện gen cho thế hệ sau là lựa chọn đúng đắn.

Nghĩ tới đây, ông ta cố gắng biểu hiện lịch thiệp và hiền lành hơn: “Cô Lạc đã từng nghe đến tên tôi rồi à? Thật vinh hạnh.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1027: Chương 1027



Lạc Di chỉ vào Trịnh Tử Long: “Đây là con trai thứ mấy của ông thế?”

"Hả?" Trịnh Vinh Xương hơi sửng sốt: "Đây là con trai thứ của tôi, nó rất ưu tú, biết đọc sách, là người nhã nhặn. Sau khi tốt nghiệp liền vào công ty để giúp đỡ tôi, vô cùng tài giỏi."

Ông ta dốc lòng khen ngợi con trai, Lạc Di tự mình chọn đồ ăn, khẽ gật đầu với hai cha con họ: “Các người cứ từ từ trò chuyện, tôi không cùng đi với các người nữa.”

Ơ, khen một đống đều vô ích, người ta thậm chí còn không để vào tai.

Trịnh Vinh Xương khẽ cau mày: "Cô Lạc, xin đợi một chút, không phải tôi khoe khoang..."

Trịnh Tương Long phát hiện Lạc Di bị vướng víu, vội vàng chạy tới giải vây: "Lạc Di, cô ở đây à? Cùng uống một ly cà phê nhé?"

Lạc Di trước giờ đều thấy Trịnh Tương Long chướng mắt, nhưng so với hai cha con này, lập tức trông dễ thương hơn nhiều.

"Được, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh trò chuyện vài câu. Mấy ngày tới tôi không có thời gian."

Với tư cách là một cổ đông hiểu rõ tình hình của công ty, ừm, quan trọng là công ty đã kiếm được bao nhiêu tiền trong những năm qua.

Tính toán kỹ lưỡng thì sạp hàng của cô trải thật lớn.

Trịnh Tương Long hiếm khi thấy sắc mặt cô dễ chịu, trong lòng thầm vui mừng: "Muốn gặp mặt cô quả thực rất khó, Hách đang ở Thâm Thành, tôi đã gọi cho cậu ấy rồi, cậu ấy sẽ đến đây ngay thôi. À đúng rồi, cho tôi xin thông tin liên lạc của cô đi, để tránh mất liên lạc lần nữa.”

Sắc mặt của Trịnh Tử Long thay đổi, sao ở đâu cũng có mặt tên khốn này vậy? Luôn làm hỏng việc tốt của anh ta.

Trịnh Vinh Xương ngạc nhiên nhìn con trai cả: "Tương Long, con biết cô Lạc đây sao?"

“Vâng.” Trịnh Tương Long không có ý nói thêm: “Cha, hãy gọi cô ấy là tiến sĩ Lạc.”

Anh ta nhìn quanh bốn phía, rồi chỉ vào một vị trí: "Chúng ta ra ban công đi, bên kia tương đối yên tĩnh."

Anh ta chủ động đỡ lấy đ ĩa cơm của Lạc Di, đi trước dẫn đường, tư thế khiêm nhường.

Lạc Di hững hờ theo sau, đột nhiên một giọng nói thâm trầm vang lên: "Cô Lạc Di, anh trai của tôi đã có vợ chưa cưới."

Trịnh Tương Long quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn em trai mình, khốn kiếp, thật không ra gì.

Vẻ mặt Lạc Di thờ ơ, nói: "Cậu hai Trịnh, tâm tư bớt đố kỵ một chút, thế giới này sẽ tốt đẹp hơn."

Vẻ mặt của Trịnh Tử Long cứng đờ, phụ nữ lại có thể sắc bén như vậy sao?: "Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ lo xảy ra tin đồn, sẽ không tốt cho cô và cả anh trai tôi."

Lạc Di có chút khó chịu trước những âm mưu đấu đá lẫn nhau này: "Ngài Trịnh Vinh Xương, ông làm nên sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tự tay tạo nên một đế chế kinh doanh khổng lồ, trắng đen đều có, là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Hồng Kông, nhưng lại giáo dục con cái không tốt cho lắm, cậu cả Trịnh thì thiếu khí phách, phẩm chất của cậu hai lại quá nhỏ, không thích đi theo con đường đúng đắn, cũng không sánh nổi ông.”

Cậu hai Trịnh chưa xứng nói chuyện trực tiếp cùng cô.

Trịnh Vinh Xương ngạc nhiên, cô biết không ít, chẳng lẽ là con trai cả nói cho cô biết sao?

Nhưng những lời này khiến ông ta cảm thấy rất phức tạp, khen ngợi ông ta, lại đạp hai đứa con trai của ông ta.

Tuy nhiên, lời cô nói đều đúng trọng tâm, không có gì sai cả.

Bốn đứa con đều không bằng ông ta, có lẽ đã bao bọc quá kỹ.

Sắc mặt của Trịnh Tử Long tái đi, tất cả thiện cảm mà anh ta dành cho Lạc Di đều biến mất, chỉ để lại sự chán ghét sâu sắc.

Trong mắt anh ta, Lạc Di đang giúp đỡ Trịnh Tương Long tranh giành sản nghiệp của gia đình, thật kinh tởm.

"Cha tôi là kỳ tài trăm năm khó gặp, con cái kém xa, vốn là chuyện bình thường, nhưng thành kiến của cô đối với tôi không biết

từ đâu mà đến?"

Lúc anh ta nói lời này, còn nhìn về phía Trịnh Tương Long, ám chỉ vô cùng rõ ràng.

Thực ra Lạc Di không có ý định tham gia vào cuộc tranh đấu của nhà khác, nhưng có thể đừng lôi kéo cô được không?

“Ân đức của bậc quân tử năm đời mới dứt, giàu không quá ba đời, cũng bởi vì con cháu không có tiền đồ.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1028: Chương 1028



Sắc mặt của Trịnh Vinh Xương sa sầm, một cỗ uy lực như núi Thái Sơn đè lên người ông ta: "Cô học rất giỏi, nhưng cô vẫn chưa có thành tựu."

Đây là đang uy h.i.ế.p cô sao? Lạc Di nhướng mày, như cười mà không phải cười: “So sánh ở phương diện khác, thì thiên phú học hành của tôi là kém cỏi nhất.”

Khí thế của cô không hề thua kém Trịnh Vinh Xương, thậm chí còn mạnh hơn.

Trịnh Vinh Xương thầm kinh ngạc, cô rốt cuộc là ai? Tuyệt đối không phải là con mọt sách bình thường.

Về phần thiên phú học hành kém cỏi nhất, chỉ coi là khoe khoang, ông ta căn bản không tin.

Phương diện học hành vốn đã trái đạo trời, nếu khác biệt như vậy, người khác còn sống thế nào?

Trịnh Tương Long thờ ơ nhìn hồi lâu, cảm giác cực kỳ sung sướng, nên hung hăng bóc mẽ.

“Cha, cô ấy là cổ đông của Kiến trúc 3Q. Mấy năm trước cô ấy đã dự đoán được sự phát triển của ngành kiến trúc, ánh mắt rất nham hiểm." Anh ta cố ý nói thêm: "Nhìn người rất chuẩn."

Kiến trúc 3Q chính là công ty được thành lập năm đó, ba người hùn vốn, Lạc Di nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần.

Hiện tại đã tạo được tên tuổi cho mình, kiếm được kha khá.

Trịnh Vinh Xương sửng sốt: "Cái gì?"

Trong mắt Trịnh Tử Long lóe lên một tia lạnh lùng: "Nếu đã chướng mắt anh trai tôi, tại sao lại hợp tác với anh ấy? Làm vậy không phải hơi mâu thuẫn sao?"

Lạc Di khẽ mỉm cười: “Chính vì anh ta ngu ngốc, nên mới dễ dàng khống chế.”

Trịnh Tử Long: “...”

Trịnh Vinh Xương: “...”

Người trong cuộc là Trịnh Tương Long không hề để bụng, cười lớn: “Tôi biết ngay là vì nguyên nhân này mà, ngay từ đầu cô đã không ưa tôi, nhưng những năm này cô chẳng hề quan tâm tới công ty, cô không sợ tôi liên thủ với Hách ép cô ra ngoài sao?”

"Sao anh biết tôi không để lại phương án dự phòng? Kiến trúc 3Q có thể phát triển, chỉ dựa vào tài cán của anh và Lưu Nhất Hách sao?" Lạc Di nở nụ cười sâu xa: "Hơn nữa, Lưu Nhất Hách dám ư?"

Trong lòng Trịnh Tương Long thầm kinh ngạc, Kiến trúc 3Q phát triển thuận buồm xuôi gió, anh ta luôn cho rằng mình may mắn và Lưu Nhất Hách có quan hệ tốt, chẳng lẽ không phải?

"Ừ, cậu ta không dám. Cô lợi hại như vậy, sao không tham gia giới kinh doanh?"

Trên mặt Lạc Di lộ ra vẻ ghét bỏ: "Kiếm tiền quá dễ dàng, không có tính khiêu chiến gì cả. Chỉ có kiểu cúng trăng chín ngày, mò rùa năm dương, mới xứng đáng để tôi khiêu chiến."

Lời lẽ hổ báo gì đây? Khuôn mặt của ba cha con nhà họ Trịnh rạn nứt từng khúc.

Trịnh Tử Long nhịn không được mà khẽ quát: "Cô thật kiêu ngạo."

"Vẫn luôn là như vậy, chưa từng thay đổi." Lạc Di đảo mắt, đột nhiên cười ngọt ngào: "Ngài Trịnh, ông làm trong ngành vận tải biển, vậy có biết ngài Jacques-Yves Robert của tập đoàn KKB không?"

Đôi mắt của Trịnh Vinh Xương hơi nheo lại: "Từng có duyên gặp nhau vài lần, cô cũng biết ông ấy?"

Đó là lão đại trong ngành, ông ta không đủ tầm với người ta, chỉ là gật đầu xã giao mà thôi.

"Nếu ông có cơ hội thì có thể hỏi ông ấy." Lạc Di nhàn nhạt cười một tiếng, nhưng lại khiến Trịnh Tương Long đứng bên cạnh khẽ run, anh ta cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn, chẳng lẽ là ảo giác?

Lạc Di liếc nhìn qua, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, "Trịnh Tương Long, anh muốn có vận tải biển Vinh Ký không? Tôi có thể giúp anh."

Quyết định rồi, chọn nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh tự mình đến cửa, không lý do gì không dùng.

"Ể?" Trịnh Tương Long cảm thấy tim mình đập mạnh, bất giác nhìn về phía Trịnh Vinh Xương đối diện, vẻ mặt của Trịnh Vinh Xương rất khó coi, ông ta chưa chết, mà lại thảo luận chuyện này trước mặt ông ta, có phải quá đáng rồi không?

"Tiến sĩ Lạc, cô quá giới hạn rồi."

Ông ta rất tức giận, nhưng Lạc Di hoàn toàn không để ý đến ông ta, "Trịnh Tương Long, anh chưa trả lời tôi."

"Tôi... muốn." Trịnh Tương Long do dự một chút, trái tim đập loạn xạ, giấc mơ nhiều năm của anh ta là kế thừa vận tải Vinh Ký, kế thừa nhà họ Trịnh.

Càng không được lòng Trịnh Vinh Xương, anh ta càng muốn chứng minh mình là lựa chọn tốt nhất.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1029: Chương 1029



"Vậy cô muốn cái gì?"

Lạc Di chưa bao giờ là người tự nguyện hy sinh không vụ lợi, dưới vẻ ngoài đẹp đẽ và duyên dáng là một trái tim mạnh mẽ, tính cách quyết đoán nhất.

Cô nhẹ nhàng cười, "Một món quà sinh nhật."

"Quà?" Trịnh Tương Long cảm thấy lạ lùng trong lòng, nhưng không nghĩ nhiều, "Được, miễn là tôi có thể làm được."

Hai người thảo luận chuyện tranh giành quyền lực ngay trước mặt cha con nhà họ Trịnh, thật là ngang ngược.

Trịnh Tương Long vốn là người kiêu ngạo, còn cố ý chọc giận cha mình, nói tôi không làm được? Vậy thì để tôi lên thay ông.

Trịnh Tử Long có vẻ mặt rất phức tạp, vừa tức giận, vừa có chút vui mừng kín đáo, "Cha, cha vẫn còn khoẻ mạnh, mà anh trai đã liên kết với người ngoài để cướp đoạt tài sản gia đình, lòng dạ sói lang khiến người ta khinh bỉ."

Ha ha ha, tốt lắm, hai kẻ ngốc này ngu ngốc đến thế, thật là trời giúp ta.

Vị trí người kế thừa của anh ta đã hoàn toàn vững chắc!

Nói cái gì mà 24 tuổi có hai bằng tiến sĩ, trí tuệ xuất chúng, chỉ thế này thôi sao?

Lạc Di nhìn anh ta thật sâu, "Ít nhất anh ta cũng dám thừa nhận, còn anh thậm chí không có can đảm thừa nhận, đồ vô dụng."

Sự tấn công này quá mạnh, mặt Trịnh Tử Long xanh mét, "Tôi không có, cha, con với cha một lòng một dạ, không có ý khác."

"Người thừa kế chỉ dám làm mà không dám nhận, chắc chắn sẽ không kéo dài được lâu." Lạc Di ngẩng cao đầu, giọng điệu vô cùng khinh thường, "Hình như vận tải Vinh Ký sắp không còn người nối nghiệp."

Trịnh Vinh Xương hoàn toàn bị kích động, khuôn mặt u ám đáng sợ, "Lạc Di, đây là Hong Kong, là lãnh địa của tôi."

Muốn làm lớn trong ngành vận tải biển, chắc chắn phải nắm trong tay cả hai giới hắc bạch, quyền lực ngập trời, là vua của thế giới ngầm.

Lạc Di không những không sợ, còn cười, "Chưa chắc đâu, lời của David Clive Wilson còn có trọng lượng hơn lời ông nhiều."

David Clive Wilson, tên tiếng Trung là Vệ Dịch Tín, là Thống đốc Hong Kong vào thời điểm đó.

"Vậy thì thử xem sao." Trịnh Vinh Xương nhìn chằm chằm vào cô một lúc, rồi bỏ đi.

Ánh mắt đầy ác ý của Trịnh Tử Long dường như sắp trào ra, "Cô sẽ hối hận, tôi thề đấy."

Lạc Di nâng cốc chúc mừng, cử chỉ phóng túng và kiêu ngạo, "Tôi đợi đấy."

Sự kiêu hãnh toát ra từ xương cốt của cô khiến Trịnh Tử Long tức giận đến phát điên, âm thầm thề sẽ khiến cô phải trả giá.

Trịnh Tương Long nhíu mày, "Lạc Di, sao tôi cảm thấy cô cố ý chọc tức họ?"

"Chỉ là ảo giác thôi." Lạc Di mỉm cười, bước đầu tiên hoàn thành, ok.

Cô nâng cốc chúc mừng bản thân, ừm, sâm-panh tối nay thật ngọt.

Trong căn phòng bí mật, một giọng nói ngạc nhiên vang lên, "Cháu điên rồi à?"

Nhiếp Khôn Minh nhìn cô gái ngoan ngoãn, đáng yêu trước mắt, trán nổi gân từng cơn.

Lạc Di chỉ là sửa đổi kế hoạch một chút, ban đầu là một mũi tên trúng hai đích, bây giờ thì, một mũi tên trúng ba đích.

Cô chớp mắt, nói một cách đáng yêu, "Cháu chỉ muốn một món quà sinh nhật mà thôi."

Lúc này dù cô làm nũng cũng vô ích, Nhiếp Khôn Minh gần như điên lên, "Người ta muốn quần áo, trang sức đẹp, còn cháu muốn một tàu sân bay!"

Đứa trẻ này, lúc nào cũng khiến ông phải đau đầu.

"Cháu là một loại pháo hoa khác biệt." Lạc Di cười đáng yêu, tựa như đứa trẻ trong sáng nhất thế gian, "Bác không muốn à? Bên trên không muốn?"

Ai lại không muốn? Nhiếp Khôn Minh hiểu rõ hơn ai hết về ý nghĩa chiến lược của tàu sân bay.

Đó sẽ là vũ khí quan trọng để giành quyền kiểm soát không phận và bảo vệ chủ quyền lãnh hải của đất nước. Một khi được triển khai, nó sẽ là sức mạnh răn đe thế giới, các quốc gia lân cận cũng sẽ phải cư xử cẩn thận hơn nhiều.

Nhưng họ bị cấm vận về mặt công nghệ trong lĩnh vực này, cũng không có đủ tiền.

"Thật sự có thể làm được không?"

Lạc Di từ kiếp trước vẫn nhớ rõ sự kiện va chạm máy bay ở Biển Đông, mỗi lần nghe đến câu "81192, xin hãy quay trở lại", cô đều rơi nước mắt.

Nếu đất nước mình có tàu sân bay mạnh mẽ, liệu đám người Mỹ đó có còn dám hành động ngang ngược như vậy không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back