Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1000: Chương 1000



Vẻ mặt của ông ấy rất phức tạp: "Thật ra, với trình độ của em, chỉ cần dành vài năm là có thể tự mình hoàn thành."

"Em biết.” Lạc Di quan sát hắn đã lâu, có sự thừa nhận với tính cách của ông ấy: "Nhưng thứ em thiếu nhất là thời gian, muốn làm ra nó càng sớm càng tốt để mang lại lợi ích cho nhân loại.”

Cô vừa nói một đạo lý rất lớn, liền khiến cho bản thân nhuốm một lớp ánh sáng vàng.

"Dự án này không chỉ đòi hỏi một số lượng lớn các công thức tính toán, mà còn cần cả những tài liệu mới, vì vậy, em muốn mời hai thầy hướng dẫn cùng nghiên cứu với em, thầy thấy có được không?"

Giáo sư Wilson giật mình: "Giáo sư Johnson? Em đã đề cập với ông ấy chưa?"

"Em hỏi ý kiến

của thầy trước." Lạc Di mỉm cười ngọt ngào, thể hiện sự chân thành nhất.

Giáo sư Wilson rất hưng phấn: "Thầy sẽ gọi cho giáo sư Johnson trước."

"Cái gì?" Trong điện thoại giáo sư Johnson rất sửng sốt: "Tôi lập tức qua ngay, đợi tôi."

Trong lúc chờ giáo sư Johnson vội vã chạy tới, giáo sư Wilson hào hứng đi qua đi lại, cảm xúc khó dồn nén: "Lạc Di, em cứ dùng dự án này để viết một bài về luận văn đi, coi như luận văn tốt nghiệp, đến lúc đó gửi cho tạp chí khoa học.”

Luận văn này có chất lượng cao, chỉ ra một hướng đi chưa từng có trước đây, có giá trị.

Đương nhiên, Lạc Di cũng đã sắp xếp ổn thỏa, thứ cô đưa ra chỉ là một khái niệm, không hơn không kém.

Luận văn của cô là bổ sung thêm nội dung, đến lúc sẽ chia làm ba bài, đến thời hạn sẽ nộp từng bài một.

Khi có kết quả nghiên cứu cũng là lúc cô nộp bài viết cuối cùng.

"Được."

Giáo sư Johnson vội vàng đi tới, vừa nhìn thấy Lạc Di liền lao tới hỏi: "Sao không nói cho thầy trước?"

Đúng vậy, ông ấy ghen tị, rõ ràng là ông ấy đã dẫn dắt cô suốt bốn năm.

Wilson tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mất hai năm!

Lạc Di không hề sợ hãi, cười ngọt ngào: "Giáo sư Wilson là người thầy mà em kính trọng nhất, còn người là thầy giáo mà thân thiết với em nhất."

Cô hóa thân thành một người trước sau như một, cố gắng xử lý mọi việc công bằng.

Bởi vì thân thiết, nên mới nói phía sau, không cần phải khách sáo như vậy với người của mình.

Cả hai đều khá hài lòng, đó chính là câu trả lời mà ông ấy mong muốn.

Sau đó giáo sư Johnson mới ngồi xuống: "Ở đâu rồi? Nhanh cho thầy xem."

Lạc Di lặp lại một lần nữa, giáo sư Johnson cũng biết của, hai mắt sáng ngời, không ngừng hỏi.

Ba người họ trò chuyện suốt buổi chiều, nói chuyện rất vui vẻ.

"Quyền sở hữu bằng sáng chế..." Giáo sư Wilson do dự một lúc, người thường thẳng thắn cũng không thể nói được gì.

Trò chuyện cả buổi chiều, có thể nói Lạc Di rất hiểu phương diện này, có phương hướng rồi, phần đó có rồi, mô hình đã có sẵn, không phải chỉ là khung trống.

Lạc Di khẽ mỉm cười: "Có thể cùng nhau sở hữu, hai thầy thấy thế nào?"

Giáo sư Wilson biết cô thông minh, nhưng không biết cô lại hiểu biết đối nhân xử thế đến vậy. "Thế này đi, em 6, thầy với Johnson 4, thế nào?"

Giáo sư Johnson không có phản đối, ông ấy càng coi trọng vinh dự mà thứ này mang lại.

Còn Lạc Di cũng không bị lỗ, tuy đã nhường một ít lợi nhuận, nhưng hai vị siêu cấp thành công này lại bợ đỡ cho cô.

Danh tiếng, mối quan hệ, nguồn lực đều có thể nhìn thấy được, nhưng cũng có nhiều lợi ích vô hình.

Cô ấy làm cử chỉ đồng ý: "Được ạ, cho em thời gian ba ngày, em sẽ viết ra bản thảo đầu tiên."

Ba ngày? Hai giáo sư nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Thực ra cô đã sớm có nội dung rồi, phải không?

Ba ngày sau, Lạc Di mang ổ USB đến theo đúng hẹn, luận văn dài 10.000 từ đã viết xong.

Giáo sư Wilson nhìn cách diễn đạt chính xác, sự chuyển đổi liền mạch giữa tiếng Anh và tiếng Latin, không hề có chút cứng nhắc, trôi chảy như tiếng mẹ đẻ vậy.

Ông trao đổi với giáo sư Johnson một chút, sửa lại một số chỗ nhỏ, rồi gửi bài luận văn đến địa chỉ email của Tạp chí khoa học.

Lạc Di sửng sốt: "Ơ, cứ gửi đi như thế này ạ? Không cần sửa lại ạ?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1001: Chương 1001



Giáo sư Johnson càng nhìn cô càng hài lòng: "Bài viết của em rất có ý nghĩa nội dung rõ ràng, số liệu thực nghiệm chính xác, có các định lý lý luận, số học, công thức có liên quan, cách hành văn có thể coi là hoàn hảo, có thể thành luận mẫu, có thể thấy rằng em rất có kinh nghiệm."

Cho dù đó là thử nghiệm kinh nghiệm, hay kinh nghiệm viết báo cáo luận văn, đều rất phong phú, qua nhiều lần gọt dũa.

Giáo sư Wilson có chút không nhịn được, liền đứng lên: "Đi thôi, đến phòng thí nghiệm của thầy."

Đây là phòng thí nghiệm khoa học vật liệu hàng đầu thế giới, hợp tác với quân đội, trang thiết bị cực kỳ đầy đủ.

Có một phòng chuyên dụng để lưu trữ vật liệu, bốn bức tường chứa đầy các mẫu vật liệu.

Lần đầu tiên Lạc Di được bước chân vào phòng mẫu vật liệu này, thậm chí còn không dám nhìn, quá hoành tráng.

Giáo sư Wilson rất coi trọng căn phòng này, toàn là tự mình giữ chìa khóa: "Lạc Di, em xem xem, loại nào thì thích hợp hơn?"

Lạc Di nhìn quanh rồi lấy ra ba miếng vật liệu: "Trước tiên làm thí nghiệm phân tích và phân tách đã, nếu không đạt đến yêu cầu, làm lại lần nữa."

"Ok."

Giáo sư Johnson quay người rời khỏi phòng mẫu, khóa cửa lại.

Ông ấy dẫn người đến trước bàn thí nghiệm: "Lạc Di, em làm đi."

Lạc Di thường xuyên đến đây, cũng không xa lạ gì với môi trường này, cô nhận lấy chiếc áo blouse trắng do trợ lý đưa cho, trả lời không chút do dự: "Được ạ."

Cô hết sức chăm chú vào làm thí nghiệm, động tác sinh động như nước, vô cùng lưu loát.

Dáng vẻ tập trung và nghiêm túc giống như một viên ngọc tỏa sáng lóa mắt, tỏa sáng rực rỡ.

Nhìn cô làm thí nghiệm là một loại cảm giác thư giãn.

Giáo sư Johnson đứng cách đó không xa quan sát, đắc ý khoe khoang: "Nhìn những động tác thuần thục của học trò của tôi xem, gọn gàng dứt khoát, dáng vẻ điềm tĩnh, thật sự rất đáng kinh ngạc, chả trách là do tôi dạy dỗ mà thành."

Giáo sư Wilson nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em ấy cũng là học sinh của tôi." Đắc ý cái gì chứ.

Giáo sư Johnson rất kiêu ngạo: "Có thể giống nhau được không? Tôi là người hướng dẫn tiến sĩ của em ấy, còn ông là người hướng dẫn thạc sĩ!"

Giáo sư Wilson tức giận trợn mắt: "Ai không phải là người hướng dẫn tiến sĩ? Lạc Di, em ấy là sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ ... bỏ đi, không tranh cãi với ông."

Giáo sư Johnson cười khúc khích: "Không cãi nổi phải không, chính ra là tôi chỉ giỏi hơn ông, có thể dẫn dắt sinh viên tốt hơn hơn ông."

Lời nói của ông ấy quá khó chịu, cộng thêm giọng điệu kiêu ngạo, bất cứ ai cũng sẽ phát điên thôi.

Giáo sư Wilson có khả năng kiềm chế tốt, cũng bị k1ch thích: "Không phải chỉ là tiến sĩ sao? Tôi sẽ để Lạc Di tiếp tục học lấy tiến sĩ, tiếp tục hướng dẫn em ấy."

"Bản lĩnh này thì tính gì?" Giáo sư Johnson trợn mắt: "Có điều, em ấy cũng không có hứng thú với việc học tiến sĩ của ông."

Giáo sư Wilson nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu dự án này thành công, tôi sẽ nộp đơn xin kiểm duyệt từ phía nhà trường, để em ấy trực tiếp tốt nghiệp với bằng tiến sĩ. "

Một ý cười thoáng qua trong mắt Giáo sư Johnson: "Không có tiền lệ như vậy nhỉ."

Vốn dĩ giáo sư Wilson vẫn còn chút do dự, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tập trung của Lạc Di, đã quyết định: "Trước đây không có, nhưng sau này sẽ có, quy định sinh ra là để phá vỡ, dự án này không chỉ đạt thành tích học tập cao, còn có thể lưu danh sử sách, bộ mặt của trường cũng sáng sủa."

Điều mới là điều mà các giáo sư đánh giá cao nhất.

Là một nhà khoa học, ai lại không muốn ghi tên mình vào lịch sử, được thế hệ mai sau ghi nhớ với sự ngưỡng mộ.

Giáo sư Johnson lúc đó hài lòng nói: "Được rồi, cứ làm thế đi, tôi sẽ luôn để mắt tới ông."

Giáo sư Wilson chậm ba nhịp mới phản ứng lại, trời ơi, ông ta đã bị lừa.

"Thầy cố tình à."

"Đúng, thầy cố tình." Giáo sư Johnson hào phóng thừa nhận: "Chúng ta đã được hưởng lợi, vì vậy tất nhiên chúng ta phải trả lại một cái nào đó, lẽ nào em chỉ vào mà không ra? Thế sao được?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1002: Chương 1002



Ông ấy không từ chối hai triệu mà Lạc Di giúp ông ấy đầu tư, nghĩ rằng sau này có thể trả lại một chút.

Chẳng phải là, cơ hội đã đến rồi sao.

Giáo sư Wilson đặc biệt không nói nên lời: "Thầy muốn tuyệt giao với ông ấy."

Tình bạn kéo dài hàng chục năm, còn không bằng một sinh viên.

Giáo sư Johnson chỉ cười, bọn họ quen nhau mấy chục năm, cũng không có tranh chấp gì, cho nên quan hệ của họ nhìn chung không phải tốt kiểu bình thường.

Ai không biết ai chứ?

Sau khi Lạc Di làm thí nghiệm xong, thất vọng mà lắc đầu: "Ba miếng này đều không thích hợp, cần phải lấy vật liệu kiểu mới."

"Được rồi, em sẽ cố gắng làm ra sớm nhất có thể." Ông Wilson đã chuẩn bị tinh thần, tâm lý khá tốt: "Lạc Di, từ nay về sau em nên học hết những môn này."

Ông ấy đưa một tờ giấy đầy chữ cho Lạc Di, vẻ mặt Lạc Di có vẻ bối rối: "Em đã học xong hết rồi." "

"Hãy tham gia tất cả các khóa học này, thầy sẽ đăng ký cho em." Giáo sư Wilson chỉ có thể nghiến răng, giữ chặt lá cờ mà ông đã cắm: "Đương nhiên, với sự thông minh của em, có thể đến đó vào những lúc thi thôi cũng được, nếu không hiểu thì cứ trực tiếp đến hỏi thầy."

Khóe miệng Lạc Di co giật: "Đây là chương trình học của tiến sĩ, em lại không học tiến sĩ."

"Nếu không học xong, thì nghỉ hè học tiếp, cho đến khi học xong." Giáo sư Wilson rất cố chấp.

Lạc Di nhìn sang giáo sư Johnson, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi cô đang làm thí nghiệm?

"Wilson nghĩ rằng với trình độ của em, sẽ thật đáng tiếc nếu không thử thách chút với học vị tiến sĩ." Giáo sư Johnson nói một cách nghiêm túc, à, ông ấy luôn là một giáo sư ma quỷ, làm gì giống tôi chứ, một người hòa nhã và đáng yêu. "

Ông Wilson: “…”

Bài luận văn Lạc Di gửi cho tạp chí khoa học rất nhanh đã nhận được phản hồi và được thông qua.

Bài luận văn sau khi được đăng tải đã gây chấn động lớn trong giới học thuật, rất nhiều người muốn giao lưu trực tiếp với Lạc Di, nhưng đều bị Lạc Di từ chối, cô chỉ muốn tập trung vào việc học.

Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp vẫn được tổ chức như dự kiến, Lạc Di đến từ sáng sớm, xếp ở hàng đầu tiên, vừa bước vào cô liền phát hiện các ghế ngồi đều là giáo sư cùng chuyên ngành.

Tất nhiên, còn có cả thầy hướng dẫn của cô.

Các giáo sư lần lượt đặt ra các câu hỏi, Lạc Di trả lời từng câu một cách không gấp gáp cũng không chậm rãi, cô nói rất lưu loát và cực kỳ bình tĩnh.

Không có gì phải khẩn trương, mọi người đều biết nhau.

Các giáo sư không tìm ra sai sót nào, dù sao bài viết của Lạc Di cũng nổi tiếng là xuất sắc và được dùng làm bài luận mẫu.

Có một vài câu hỏi kỹ thuật càng không làm khó được Lạc Di, cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Lạc Di thể hiện rất ưu tú, bảo vệ thành công và lấy được điểm xuất sắc.

Cô bước nhanh ra khỏi phòng, đối diện với ánh mắt lo lắng bất an của mọi người, cô mỉm cười nói: “Đơn giản lắm, mọi người hãy thả lỏng đi."

Mọi người nhìn nhau, ai mà không biết danh tiếng của cô, một người điên cuồng học tập.

Qua thì là bình thường, không qua mới là kỳ lạ, biết không?

Lạc Di không ở lại lâu, cô xách túi đi ra ngoài, cô còn phải nhanh đến lớp.

Giáo sư Wilson nói là làm, ông ấy thực sự đã đăng ký cho cô tham gia mấy khóa học, làm cho thời gian của cô càng eo hẹp hơn.

Cô vừa đi ra ngoài thì có một bóng người vội vã đụng phải cô: "A."

Lạc Di kịp thời tránh được nhưng đối phương lại đụng vào kính và đau đến hít một hơi.

Lạc Di giúp anh ta lồng tiếng: “Ôi ôi, đau muốn chết, đầu của tôi.”

Cô lồng tiếng sống động như thật, người đàn ông ôm trán muốn chửi, nhưng khi ngẩng đầu lên thì anh ta liền sững sờ.

"Lạc Di, hôm nay cũng là ngày cô bảo vệ luận văn à?" Là Allen, anh ta ăn mặc rất bảnh bao, tóc chải chuốt gọn gàng: "Có phải căng thẳng quá nên muốn ra ngoài đi dạo không? Hahaha, cô cũng sẽ sợ bảo vệ luận văn, thì ra học bá cũng là người bình thường.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1003: Chương 1003



Lạc Di nhìn thấy là anh ta, cô cũng lười quan t@m đến một kẻ ngốc.

Cô xua tay: “Anh vào đi.”

Ai biết Allen lại uống nhầm loại thuốc nào: “Tôi nói cho cô, loại chuyện này trải qua mấy lần là không còn sợ nữa, không qua được cũng chẳng sao, viết lại là được.”

Anh ta chợt cảm thấy đây là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ hơn nên anh ta không ngừng an ủi Lạc Di.

Cơ hội như vậy không có nhiều, Lạc Di luôn bị một đám người vây quanh, nghĩ đến tấm chi phiếu kia, Allen có chút kích động.

Lạc Di liếc anh ta một cái rồi nói: "Tôi phải đến lớp rồi, mau tránh ra."

“Cô đây là muốn bỏ cuộc sao?” Allen đặt tay lên cửa kính, bày ra bộ dạng phong lưu: “Đừng mà, tích lũy thêm chút kinh nghiệm cũng không tệ."

“Tại sao anh lại cho rằng tôi không qua được?” Lạc Di không nhịn được cười, nói anh ta là đồ ngu, anh ta còn không chịu thừa nhận: "Tôi khác với anh, học tám năm vẫn chưa tốt nghiệp, anh đã đi khám bác sĩ chưa?"

"Chẳng lẽ..." Trong đầu Allen hiện lên một ý nghĩ, nhưng anh ta vẫn không dám tin: "Cô đã qua rồi sao? Nhanh như vậy? Chẳng phải chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao?"

“Qua ải một cách xuất sắc rồi” Lạc Di nở nụ cười ngọt ngào: “Anh phải cố lên nhé, nếu anh vẫn không thể tốt nghiệp nữa, tôi chân thành khuyên anh nên ăn nhiều óc lợn vào, ăn não bổ não.”

Allen rất buồn, tại sao phải bổ não?: "Cô ghét tôi đến thế à?"

Lạc Di kỳ quái nhìn hắn: "Đâu có, tôi đang khích lệ anh, anh ngu ngốc không phải lỗi tại anh, mà là tại cha mẹ anh đẻ không khéo."

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Ồ, nhân tiện, thay tôi chào ông Edward một tiếng nhé."

Allen như bị sét đánh trúng, anh ta sửng sốt: "Cô nói cái gì vậy? Edward là ai?"

Lạc Di cười ngọt ngào: “Đương nhiên là cục trưởng cục tình báo rồi, hỏi giúp tôi xem ông ấy dạo này thế nào rồi?”

Đầu Allen ong ong, sắc mặt anh ta tái nhợt, có một nỗi sợ hãi tự nhiên dâng lên.

Cô biết tất cả rồi? Biết chuyện này từ khi nào? Tại sao cô lại nói như vậy?

Lạc Di xua tay rồi thoải mái rời đi.

Mà Allen lại rơi vào hoảng loạn tột độ, anh ta xuất hiện tại buổi bảo vệ luận văn với đôi mắt đờ đẫn và đầu óc trống rỗng, đối mặt với câu hỏi của các giáo sư, anh ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Các giáo sư thì thầm, bày tỏ sự khó hiểu.

"Giáo sư Johnson, đây là học sinh của thầy sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Luận văn tốt nghiệp không phải là đi chép đấy chứ?"

Dù có chép cũng phải đọc nội dung mấy lần, chứ đứng ngơ ngác ở đây là muốn tát vào mặt ai?

Ở tuổi này rồi mà còn mù mờ như vậy thì nên tiếp tục học thêm vài năm nữa, tốt nghiệp cái gì a?

Giáo sư Johnson tức giận đến đỏ mặt, chấm anh ta không đạt ngay tại chỗ.

"Năm tới em đổi thầy hướng dẫn khác đi."

Bình thường anh ta rất giỏi tán gái nhưng khi viết luận văn lại rất kém, vào thời điểm quan trọng đã làm cho ông ấy thực sự đã mất hết mặt mũi.

Cũng may là Lạc Di tương đối xuất sắc, giữ được chút thể diện cho ông ấy.

Ánh mắt Allen tối sầm, "Thầy ơi, hãy cho em một cơ hội nữa."

"Ra ngoài." Giáo sư Johnson rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Allen ngơ ngác đi ra ngoài, lúc anh ta đi ngang qua cửa kính thì đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, là Lạc Di cố ý phải không?

Đây nhất định là sự trả thù của cô! Đúng là một người phụ nữ độc ác!

Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Ngài Edward, Lạc Di biết chuyện tôi theo ngài rồi, làm sao bây giờ?”

Giọng nói của ông Edward có chút không bình thường, rất trầm: “Sau này đừng nhắc đến người này nữa.”

Allen không hiểu, "Hả? Sao cơ?"

“Tôi đã chuyển công tác rồi, việc này không còn do tôi quản lý nữa.” Ông Edward nói xong lời này liền trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu óc Allen hỗn loạn, ông ta đang nói cái gì vậy?

Vừa rồi Lạc Di còn nói muốn hỏi thăm ông Edward, bây giờ ông Edward liền bị chuyển công tác? Là cô làm sao?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1004: Chương 1004



Vừa nghĩ đến, lòng bàn chân anh ta chợt thấy ớn lạnh, toàn thân nổi da gà.

Ahhh, thật đáng sợ.

Lạc Di nhận ra được người giám sát mình đã rút lui, cô thở dài một hơi.

Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm thật không thoải mái.

Mặc dù tạm thời bị loại khỏi một vài khóa học nhưng Lạc Di lại không trượt bài kiểm tra nào và đạt toàn điểm A.

Giáo sư Wilson rất hài lòng với kết quả của cô, cô sinh viên này rất có tiềm năng.

Chỗ Lạc Di ở rất yên tĩnh, Tưởng Kiện Vân ngồi trên sô pha nhìn cô gái đang hưng phấn đắc ý rồi lại nhìn tấm bằng tiến sĩ ở trên bàn, anh ấy không khỏi khen ngợi mấy tiếng. "Em học bốn năm đã lấy được bằng tiến sĩ, giỏi quá, em thật sự học rất giỏi."

Lạc Di mím môi, đẩy tách trà đến trước mặt anh ấy: “Chắc là em phải lấy thêm một bằng tiến sĩ nữa.”

Tưởng Kiện Vân không khỏi sửng sốt: "Cái gì? Em không về nước sao? Vẫn muốn học?"

Lạc Di đã muốn rời đi từ lâu, nhưng việc trước mắt vẫn chưa xử lý xong.

"Em chắc chắn sẽ về trong năm nay, em muốn đón năm mới cùng gia đình."

Tưởng Kiện Vân chuyển một bản kế hoạch qua rồi nói: "Trong đây có mấy phương án kế hoạch, em xem cái nào phù hợp."

Lạc Di tùy tiện lật qua, kế hoạch trốn thoát đầu tiên chính là trà trộn vào đám nhân viên Bắc Đẩu, cùng nhau trở về HongKong.

Phương án thứ 2: Giấu trong container, vận chuyển bằng đường biển, sắp xếp người theo dõi.

Phương án thứ ba: Nhờ gia tộc Robert giúp đỡ, sao chép lộ trình của Tiêu Thanh Bình.

Cô khẽ lắc đầu, những phương án kế hoạch này đều không được, có quá nhiều sơ hở.

Lần rời đi lúc trước của Tiêu Thanh Bình nhìn rất đơn giản nhưng thực ra đó là kết quả của sự tính toán kỹ lưỡng và là sự phối hợp của tất cả các bên.

Hơn nữa còn là lúc thiên thời địa lợi nhân hoà, sự sụp đổ của thị trường chứng khoán năm 1987 là điểm đột phá sớm nhất, nhưng hiện tại không có điều kiện thích hợp như vậy.

"Để em tự làm đi, lúc cần các anh phối hợp, các anh chỉ cần yểm trợ em là được."

"Được." Tưởng Kiện Vân biết cô là cao thủ lập kế hoạch, lộ trình rời đi lần trước của Tiêu Thanh Bình diễn ra hoàn mỹ, chỉ trong chớp nhoáng.

Trong tình cảnh trước khi các bên liên quan kịp phản ứng thì Tiêu Thanh Bình đã trở về Trung Quốc an toàn, một lộ trình suôn sẻ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Từng bước được liên kết chặt chẽ với nhau, tính toán cực kỳ tinh tế, chọn thời gian đúng lúc.

Thành thật mà nói, anh ấy thậm chí còn không thể làm được như vậy.

Tưởng Kiện Vân tưởng rằng sẽ rất nhanh, nhưng anh ấy đợi nửa năm mới nhận được tin tức của Lạc Di.

"Bắt đầu kế hoạch."

Ngày hôm nay, phòng thí nghiệm yên tĩnh đến lạ thường, mọi người đều nhìn chằm chằm vào một cỗ máy lớn.

Máy phát ra âm thanh cạch cạch, sau đó một bức tranh sống động như thật hiện ra trước mặt mọi người.

"Ồ, đây chính là Grand Canyon của Mỹ, đẹp quá."

Các hang động và thung lũng đá có nhiều hình dạng khác nhau, có màu đỏ tươi sống động như thật, bức tranh có kích thước lớn đến mức chiếm toàn bộ bức tường.

Có người không nhịn được sờ sờ: "Cái này được in ra từ máy in vạn năng, tuyệt quá."

Lạc Di khoanh tay, khẽ nhếch miệng, sau nửa năm thì máy in vạn năng cuối cùng cũng ra mắt.

"Chúng ta hãy đánh một quảng cáo đi, viết là… chào mừng đến với Grand Canyon của Mỹ, nếu muốn xem chỉ cần mười đô la."

Giáo sư Wilson muốn tự tay làm, nhưng giáo sư Johnson lại cũng tích cực bày tỏ rằng ông ấy cũng muốn tự mình làm, hai người không ai chịu nhường ai.

Lạc Di không nói nên lời, hai người đều có năng lực riêng, nhưng lại thích so đo cao thấp.

"Để em làm cho."

"Được, em làm đi." Giáo sư Johnson rất hài lòng với Lạc Di, việc phát triển thành công loại máy in vạn năng này, tất nhiên là nhờ có công sức của Lạc Di.

Lạc Di rất quen thuộc với chiếc máy này, cô đã tạo ra một tấm biển lớn bằng những động tác nhanh nhẹn và lưu loát.

Những người khác cũng thay phiên nhau thử nghiệm và nhận thấy rằng bất kỳ vật liệu nào cũng có thể sử dụng được, phạm vi ứng dụng rất rộng.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1005: Chương 1005



Giáo sư Johnson vui mừng nói: "Tôi tuyên bố , máy in vạn năng đã được phát triển thành công."

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều vui mừng rạng rỡ.

Ngày hôm sau, giáo sư kích động đến không ngủ được liền triệu tập rất nhiều phóng viên truyền thông đến để mở họp báo.

Danh tiếng của hai người rất cao, không chỉ có nhiều phóng viên đến mà còn có rất nhiều người từ giới học thuật đến, địa điểm tổ chức là ở trường đại học Nottingham bây giờ đã chật kín người.

Giáo sư Wilson đã giới thiệu tính năng và công dụng của sản phẩm cho mọi người, còn giáo sư Johnson đích thân trình diễn toàn bộ quy trình, có thể in trên mọi chất liệu và mọi kích thước.

Hội trường tràn ngập sự phấn khích, đây là một thành tựu nghiên cứu khoa học mang tính thời đại.

Phóng viên truyền thông vội vàng hỏi: "Đây quả là một phát minh vĩ đại, hai ngài đã gặp cơ hội thế nào để cùng nhau phát triển nó? Kế hoạch tiếp theo của các ngài là gì?"

Giáo sư Johnson làm ra động tác giữ yên lặng với mọi người: "Chờ một chút, để tôi giới thiệu cho các bạn một người trước, ý tưởng về máy in vạn năng là do em ấy khởi nguồn, hơn nữa em ấy cũng là chủ sở hữu bằng sáng chế."

Hiện trường liền bùng nổ như giọt nước b.ắ.n vào dầu.

Đây không phải là bằng sáng chế của hai giáo sư hàng đầu này sao? Vậy tại sao họ lại tổ chức họp báo?

Tất nhiên, điều mọi người quan tâm hơn là người sở hữu bằng sáng chế rốt cuộc là ai?

Mọi người mở to mắt nhìn về phía sân khấu, họ thấy một cô gái trẻ từ bước ra từ phía cánh gà, cô mặc bộ vest màu trắng ngọc trai, tóc mái vén lên, để lộ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, mái tóc dài ngang vai hơi xoăn, vừa trí tuệ vừa thanh lịch lại rạng rỡ.

"Đây là Lạc Di, tiến sĩ về Khoa học Máy tính, Khoa học và Kỹ thuật Vật liệu của Đại học Harvard, năm nay 24 tuổi."

Khán giả:! ! !

24 tuổi có bằng tiến sĩ kép? ? ? Đây là con người sao?

Giáo sư Johnson bổ sung thêm một câu: “Em ấy cũng là học trò tâm đắc của tôi và giáo sư Wilson, rất có tài trong nghiên cứu khoa học.”

Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của vô số người, Lạc Di chào hỏi một cách tự nhiên: "Xin chào mọi người, rất vui được gặp mọi người ở đây, xin hãy nhớ tên tôi, tôi là Lạc Di.”

Cô có khí chất tao nhã, cả người toát ra sự phong độ của người tri thức, cô có một đôi mắt đen mà sáng đến kỳ lạ.

Một phóng viên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: "Cô thực sự chỉ mới 24 tuổi thôi sao?"

Cô trông rất trẻ, còn có khí chất như vậy, là một người đẹp rất xuất sắc.

Lạc Di đắc ý nói: "Đúng vậy, tôi đến Đại học Harvard và bắt đầu sự nghiệp học tập của mình vào năm hai mươi tuổi, thời sinh viên của tôi đã kết thúc sau bốn năm dài đằng đẵng."

Bằng tiến sĩ khoa học của cô được đích thân hiệu trưởng trao tặng, hiệu trưởng còn khen ngợi cô một trận và khẳng định thành tích của cô.

Trong mắt các phóng viên tràn đầy sự hoài nghi: "Sao cô có thể lấy được bằng tiến sĩ kép trong bốn năm?"

Chuyện này quá khoa trương, muốn để những sinh viên tám năm chưa tốt nghiệp kia nghĩ thế nào?

Chẳng lẽ là dựa vào sắc đẹp?

“Trên thế giới này, thiên tài và người thường này không giống nhau.” Lạc Di cười ngọt ngào, cô bình tĩnh nói: “Mà tôi giỏi nhất là hai việc, đó là đọc sách và nghiên cứu khoa học.”

Cô mang một loại thần khí riêng, như thể không có gì có thể làm khó được cô, hơn nữa điều đó còn không khiến mọi người cảm thấy rằng cô quá kiêu ngạo.

“Ý cô muốn nói cô là thiên tài?” Phóng viên thừa nhận cô rất xinh đẹp, tao nhã, nhưng lại không nhìn ra được cô tài giỏi đến mức nào.

Thế nhưng, có thể được hai đại lão đầu ngành đứng ra bảo vệ cũng không phải người đơn giản.

Lạc Di cười nói: “Cách đây không lâu, ảnh của tôi được treo ở đại sảnh danh vọng của trường.”

Như mọi người đã biết, chỉ có hai loại học sinh có thể được ghi danh vào đại sảnh Danh vọng, một là những người có thành tựu phi thường, hai là những người có thành tích xuất sắc và có những đóng góp to lớn.

Vậy cô thuộc loại nào?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1006: Chương 1006



Nhưng cho dù là loại nào thì cũng đều nói lên một điều rằng cô đã được nhà trường công nhận và làm chứng cho.

Bảng vàng của Đại học Harvard khá hiệu nghiệm, làm cho mọi người không khỏi kinh sợ.

Một phóng viên đột nhiên hỏi: "Sao tôi nghe giọng của cô nghe quen quen?"

Lạc Di nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Có lẽ là anh đã nghe qua hai đoạn ghi âm kia.”

Vị phóng viên kia còn chưa kịp phản ứng, các đồng nghiệp xung quanh đã hét lên: "A a, tôi biết cô là ai rồi, cô chính là cô gái Harvard không sợ cường quyền, tranh luận để bảo vệ lý lẽ và một lòng muốn học tập.”

Khi hai đoạn ghi âm đó vừa ra mắt đã gây ra một làn sóng dư luận điên cuồng, có ảnh hưởng rất lớn đến xã hội.

Thế nhưng, các phóng viên đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không tìm ra được danh tính của đương sự mà chỉ biết rằng vụ việc xảy ra tại Đại học Harvard.

Các giảng viên và học sinh đều không hẹn mà cùng lựa chọn bảo vệ quyền riêng tư của Lạc Di.

Lạc Di khẽ mỉm cười, cô nói ra câu nói vô cùng nổi tiếng đó: "Hãy kiên trì với sự thật, kiện định với bản thân và theo đuổi ước mơ của mình, tôi muốn trở thành một người như vậy, đây chính là mục tiêu theo đuổi cả đời của tôi."

Hiện trường lập tức bùng nổ, phóng viên truyền thông giơ máy ảnh lên điên cuồng chụp Lạc Di.

Người mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói cuối cùng cũng xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện trước công chúng một cách oanh liệt như vậy.

Vào thời khắc này, Lạc Di mới là tâm điểm chú ý.

Một nam phóng viên không nhịn được nói lớn tiếng: "Cô Lạc Di, tôi luôn tưởng tượng trong đầu rằng cô trông như thế nào, không ngờ rằng cô lại trông như thế này."

Lời nói và cử chỉ của cô quá thu hút, khiến cho mọi người đều có ấn tượng rất tốt về cô, dù qua mấy năm nhưng độ yêu thích đối cô vẫn rất cao.

Lạc Di nhạy cảm nhận ra sự thay đổi thái độ của phóng viên trở nên tốt bụng và thân thiện hơn: "Làm anh thất vọng rồi sao?"

Nam phóng viên lắc đầu điên cuồng: “Không, không, tôi nghĩ cô là một cô gái đeo kính gọng đen, khuôn mặt nhợt nhạt, tóc tai bù xù, dung mạo bình thường, năng lực cũng bình thường nhưng là người vô cùng chăm chỉ.”

Nói trắng ra thì anh ta đã nghĩ đến hình ảnh của một con mọt sách.

Một nam phóng viên khác bật cười: “Ha ha ha, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng không ngờ cô lại xinh đẹp và ưu tú đến mức ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi”

"Tôi bỗng nhiên hiểu ra, thầy trò bọn họ đã che giấu họ ngay từ đầu thật ra là vì không muốn thế giới bên ngoài biết đến sự xuất sắc của cô, họ không muốn mọi người quấy rầy, cản trở việc việc học tập và nghiên cứu khoa học của cô.”

Lạc Di toát lên vẻ tao nhã từ trong ra ngoài, hơi thở điềm tĩnh: “Tôi rất biết ơn ý tốt của mọi người đối với tôi.”

Một nữ phóng viên nhìn cô gái đàn tỏa sáng, thật lòng thấy mừng cho cô: "Cô đã rất nỗ lực mới đạt được thành tựu ngày hôm nay, chúc mừng cô."

Một cô gái sợ hãi muốn khóc trước quyền lực nhưng lại nói muốn cống hiến cho nhân loại, nhân cách cao thượng như vậy thì có thể có ý xấu gì?

Ngoài việc ủng hộ cô, thì vẫn là ủng hộ cô.

"Cảm ơn."

Bởi vì sự việc này nên thái độ của giới truyền thông rất ôn hòa, không làm khó dễ cô, cho dù có xuất hiện một hai kẻ khác người cũng không thể gây ra sóng gió gì, Lạc Di không cần tự mình chống trả, tự nhiên sẽ có người giúp đỡ đánh trả lại.

Phải nói rằng nền tảng quần chúng của Lạc Di vô cùng tốt.

Lạc Di giới thiệu về nguồn gốc của ý tưởng này, những khó khăn trên đường đi nhưng không thể khiến cô từ tỏ ý định ban đầu.

Cô rất giỏi dùng lời nói để mê hoặc lòng người, mọi người còn chỉ lựa chọn nhìn điểm tốt của cô thế nên đã bị làm cho vô cùng cảm động.

Cô chia sẻ rằng thành quả khoa học công nghệ lần này phần lớn là do hợp tác cùng hai thầy hướng dẫn, mọi người không những không công kích cô để kiếm lợi ích mà ngược lại còn yêu quý cô hơn.

Cũng không biết những người này đang bổ não cái gì, nhưng kết quả vẫn tốt.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1007: Chương 1007



Buổi họp báo rất thành công, các tờ báo lớn vừa đăng tin thì thành quả quả nghiên cứu khoa học cũng lập tức được lan truyền, người nhìn thấy cơ hội kinh doanh liền lần lượt tìm cách liên lạc với họ.

Lạc Di là người được hưởng lợi lớn nhất, cô được các phóng viên khen ngợi về mọi mặt, danh tiếng của cô tăng vọt và trở thành một cái tên quen thuộc.

Khi dư luận biết cô gái Harvard mà họ từng khen ngợi có động thái mới thì đổ xô đi mua báo, báo đã được bán hết hàng trong khoảnh khắc.

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp, thông minh trên bản tin, mọi người đều có một loại cảm giác vui mừng vì gia đình mình có một cô con gái trưởng thành.

Đúng vậy, họ đã dành rất nhiều tình cảm cho Lạc Di, nhiều đến nỗi họ vô tình coi cô như con cháu trong nhà, họ vui mừng vì sự trưởng thành và thành tích của cô.

Ở bên kia, giáo sư Johnson nhận được thư mời được gửi qua đường bưu điện, nhưng sau khi xem qua, ông ấy cũng không để ý đến.

Lạc Di bưng hộp cơm chạy vào: "Thầy ơi, ăn cơm thôi."

Đôi mắt của giáo sư Johnson sáng lên: "Chỉ thầy có?"

Từ khi giáo sư Wilson ăn đồ ăn do Lạc Di mang đến, ông ấy nhất quyết đòi mang cho ông ấy một phần, không được thiên vị món nào.

Ngược lại, giáo sư Johnson lại có chút không vui.

Lạc Di từ lâu đã quen với tinh thần hơn thua trẻ con của bọn họ, cô cười dỗ dành nói: "Thầy ơi, giáo sư Wilson chỉ có thể cô độc ăn một mình, còn thầy thì có em ăn cùng."

Giáo sư Johnson tưởng tượng ra cảnh ông bạn già ngồi ăn một mình, ông ấy lập tức thấy vui vẻ trở lại.

“Để thầy xem có món gì ngon.”

Sườn kho chua mận và cơm thịt quay hai loại, đồ ngọt tráng miệng là xôi xoài nếp cẩm bạch tuyết và bánh Mã Lai.

Lạc Di gắp một miếng sườn lên gặm, thản nhiên liếc qua nhìn một cái: “Ơ, hội nghị an ninh mạng máy tính đang được tổ chức ở HK? Họ mời thầy tham dự sao? Em cũng nhận được lời mời, đến lúc đó cùng nhau đặt vé máy bay a.”

Giáo sư Johnson ăn đến miệng đầy dầu, thật sự rất kỳ quái, trong căng tin rõ ràng cũng có đồ ăn Trung Quốc, nhưng hương vị lại không giống như thế này.

"Thầy không muốn đi, xa quá, bên này còn có nhiều việc."

Lạc Di trợn mắt nói: "HK là thiên đường ẩm thực, có ngỗng quay mật ong da giòn thịt mềm, vì cá thơm đến mức khiến người ta ăn rồi chỉ muốn ăn nữa, trứng cá ngọt ngọt mang theo chút vị cay, trà sữa nhập khẩu mịn như lụa.”

Giáo sư Johnson nuốt nước miếng nói: "Đừng nói nữa, đi xa như vậy chỉ để ăn một miếng cũng không đáng, đầu bếp của em cũng có thể làm được."

Lạc Di rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Hương vị không giống nhau, đồ ăn trên đường phố mới lad chuẩn vị nhất.”

Giáo sư Johnson vẫn lắc đầu, máy in vạn năng đã được phát triển thành công, hiện tại ông ấy phải chọn đối tác, có quá nhiều việc phải làm.

Lạc Di cũng không nói nhiều thêm nữa, chỉ đưa ra một mệnh lệnh nữa cho Tưởng Kiện Vân.

Không lâu sau, giáo sư Johnson đi tới và nói: "Lạc Di, em hiểu bao nhiêu về hacker?"

Lạc Di kinh ngạc: "Hacker? Người rất giỏi về mảng công nghệ thông tin, có chuyện gì vậy ạ?"

"Thầy vừa nhận được thư khiêu chiến từ một hacker, giọng điệu khá kiêu ngạo." Giáo sư Johnson cầm theo máy tính của mình, vừa mở ra thì thấy một màn đen cùng một dòng chữ: Có dám so tài với tôi không? ?

Chữ rất lớn, còn có màu đỏ, quả thật vô cùng kiêu ngạo.

Trong mắt Lạc Di hiện lên một ý cười nhàn nhạt: "Chắc là ai đó chơi khăm thôi, sao thầy không phá giải nó?"

Sắc mặt giáo sư Johnson tối sầm lại: “Phá mấy lần rồi, lần này đã là lần thứ mười.”

Ai chịu được nổi cái tiết tấu này?

Lạc Di: “…”

“Để em làm cho."

Cô cầm lấy máy tính, ngón tay gõ như bay trên bàn phím, tôi chấp nhận khiêu chiến!

Màn hình lóe lên mấy lần, đột nhiên vô số con số xuất hiện, nhiều đến mức làm người ta choáng váng.

Ngón tay Lạc Di rất nhanh rời khỏi dư ảnh, không mất bao lâu cô đã giải được câu hỏi của đối phương, một cửa sổ xuất hiện, khi cô mở ra thì có một hộp thoại.

"Rất vui được gặp ông, tôi là Hồng."

"Có chuyện?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1008: Chương 1008



Đối phương gõ rất nhanh: “Nghe nói ông là người giỏi nhất ngành máy tính, sắp tới sẽ tham dự hội nghị an ninh mạng của HK phải không, rốt cuộc là ông mạnh hơn hay tôi giỏi hơn? Để cho công bằng, hãy so tài ở cùng một khu vực và cùng một thời điểm, tất cả các chuyên gia có mặt tại hội nghị sẽ làm chứng cho chúng ta, tôi đợi ông ở HK.”

Tốc độ mạng hiện tại không nhanh, dễ bị ngắt kết nối, việc nói chuyện với người không cùng khu vực bị trễ vài phút là chuyện thường gặp.

Nói xong, Lạc Di liền bị đẩy ra ngoài, cô trợn tròn mắt: "Thầy ơi, đây là một tên nam sinh cấp hai mắc chứng ảo tưởng thôi, thầy không cần để ý tới cậu ta, em sẽ làm thầy một kết giới an toàn.”

Giáo sư Johnson khẽ cau mày, cảm thấy có chút bất an.

Danh tiếng quá vang dội cũng không phải là điều tốt.

Sự bất an này rất nhanh đã được xác minh, các cơ quan truyền thông lớn lần lượt gọi điện cho ông ấy để thăm dò về cuộc đọ sức đỉnh cao này.

Giáo sư Johnson rất bối rối, ông ấy vốn dĩ đâu muốn tham gia, tại sao lại bị lan truyền thế này?

Chuyện này càng lan rộng càng gây thêm phẫn nộ, ai cũng cho rằng giáo sư Johnson không dám nhận lời thách đấu, muốn làm một kẻ hèn nhát.

Còn nói danh tiếng của ông ấy chỉ là danh tiếng hão, thổi phồng danh tiếng nhưng thực chất lại không có năng lực gì

Sự việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn, những người ông ấy biết đã gọi điện cho ông ấy, một số thì cố gắng thuyết phục ông ấy, một số thì cố gắng an ủi, nhưng hầu hết họ đều muốn ông ấy chấp nhận thử thách.

Điều này khiến giáo sư Johnson rất tức giận, làm một giáo sư thì danh tiếng rất quan trọng.

Nhưng với tư cách là một đại lão lâu năm trong ngành thì việc cạnh tranh với một hacker vô danh mang lại vinh quang gì?

Thắng thì được coi là chuyện đương nhiên, thua thì danh tiếng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Đúng lúc này, Lạc Di bước tới nhận lời phỏng vấn của một cơ quan truyền thông, cô nói một cách chính đáng rằng mình sẽ đấy thay thầy.

Cô là một đàn em non nớt nên thua cuộc cũng không có gì đáng xấu hổ.

Cô còn nói: “Ở đất nước tôi có một câu nói là ‘có chuyện, nhờ học trò’, tức là nếu bề trên có việc gì thì đệ tử luôn sẵn lòng giúp đỡ, thầy của tôi danh vọng uy tín cao, cho có thắng cũng sẽ bị buộc tội bắt nạt trẻ em, chuyện này đối với thầy ấy thật không công bằng."

"Tôi tuy còn nhỏ nhưng học lực không tệ, mấy năm nay thầy đã chăm sóc dạy dỗ tôi rất tốt, bây giờ đến lượt tôi báo đáp ân tình cho thầy."

Một học trò ngoan biết đền ơn đáp nghĩa khiến cho vô số người cảm động.

Tưởng Kiện Vân: “…”

Người xấu là cô, người tốt cũng là cô, để xem cô có thể làm được gì.

Danh tiếng Lạc Di lại càng tăng cao, vừa ưu tú lại vừa hiểu biết ơn, ai lại không thích chứ?

Các giáo sư lớn tuổi đều thật ước được như giáo sư Johnson, có một học trò như vậy, sánh được mấy trăm người nha.

Mấu chốt là đặc biệt có lòng.

Bình thường hay đưa đủ món ăn ngon đến đã đủ để người ta hâm mộ, bây giờ còn thay thầy ra trận, thật ghen tị.

Giáo sư Johnson rất hả hê, sung sướng đi khoe khắp chốn, kéo vô số thù hận.

Ông ấy quyết định theo Lạc Di đến HongKong tham dự cuộc họp, đủ mọi thủ tục ông ấy đều một mình ôm lo hết, Lạc Di không cần quan tâm gì cả.

Hết thảy đều rất thuận lợi, vé máy bay cũng đã mua xong, mọi thứ sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.

Lạc Di đang thu dọn vali, bỏ ba bộ quần áo để giặt thay ra vào, lại thêm đồ rửa mặt, ít món nữ trang giá trị, không còn gì nữa rồi.

Cô dặn dò cấp dưới: "Mọi người cũng vậy, đừng mang hàng cấm, chúng ta quang minh chính đại rời đi, đừng để ai nắm được cán dao."

"Vâng."

A Phượng nhìn đồ vật khắp phòng, có chút không nỡ bỏ: "Cơ mà nhiều đồ tốt như thế lại không thể mang đi, cũng tiếc thật."

Sinh sống bốn năm, nhiều đồ ghê gớm, vật dụng trong nhà, đồ điện gia dụng này nọ cũng rất đáng tiền, cứ thế bỏ lại sao?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1009: Chương 1009



Lạc Di nhìn mớ quần áo xinh đẹp trong tủ, mím môi một cái, đều là những bộ đồ mẹ thiết kế cho cô: "Chúng ta rời đi rồi thì bảo nhà ngoại giao Tưởng đến xử lý."

Anh ta được miễn quyền ngoại giao.

Về phần tài liệu, tất cả cô đều đã đăng lên lưu trữ trong hộp thư, quan trọng nhất là nằm trong não cô.

"Được rồi."

"Ta sẽ phải xử lý căn nhà này như nào đây?" A Văn rất quý mến căn hộ rộng rãi này, nhưng sau này không thể nào trở lại nữa rồi.

Lạc Di rất phóng khoáng, cô lại không thiếu tiền, căn này còn do Helen tặng, xem như có bị đóng băng cô cũng chẳng thấy đau lòng: "Cứ để đi, tôi cũng không cách nào mang tòa cao ốc ở New York của mình đi được."

Nhưng trước đó cô đã có đề phòng rồi, không ghi thẳng nó vào dưới tên mình, mà lại ghi tên công ty, vòng qua mấy tay.

Bây giờ không thể động vào nó, động sẽ khiến các bên nghi ngờ.

Lạc Di thấy các bảo tiêu mặt đầy lưu luyến thì không khỏi lắc đầu, không thể cứ vậy được.

"Nhớ kỹ, đây chỉ là một lần đi công tác bình thường mà thôi, xong việc ta sẽ còn trở lại."

A Vũ ngây ngẩn cả người: "Ơ? Trở lại?"

"Đầu tiên phải lừa bản thân, sau mới có thể lừa được người khác." Lạc Di chỉ khuôn mặt của bọn họ: "Tự đi nhìn mình trong gương đi."

Được thôi, mặt ai nấy đều đầy vẻ vui sướng và lưu luyến.

Vì sắp trở về tổ quốc xa cách nhiều năm, nên tâm trạng vui sướng lộ rõ trên mặt.

Nhưng phải rời đi nơi đã từng sống bốn năm, họ vẫn sẽ cảm thấy lưu luyến không rời.

A Phượng xoa xoa mặt mình: "Cô chủ, sao cô có thể giữ vẻ bình tĩnh được thế?"

Cô vĩnh viễn tràn đầy tự tin, vĩnh viễn tỏa sáng, gần như rất hiếm khi thất thố.

Dù có ôm được nhiều tiền trên thị trường chứng khoán đến thế, cô cũng chỉ nhếch miệng mỉm cười.

Lạc Di nhướng mày: "Ấy là vì, tôi mặt liệt."

A Phượng: “…” Câu chuyện cười này nhạt quá đi.

Trong sân bay, lữ khách qua lại như dệt cửi, người người nhốn nháo, tiếng ồn ào vang mãi không dứt.

Lạc Di bận một bộ đồ lông xám rộng thùng thình, quần jean xanh đậm, lưng đeo ba lô màu nghệ, cánh tay vắt một chiếc áo khoác đen, cả người trông rất nhàn nhã, ăn diện cứ như đang ung dung đi nghỉ phép vậy.

Giáo sư Johnson còn dẫn vợ con theo, tiện thể đi chơi.

Vợ thầy vẫy vẫy tay với Lạc Di: "Em chỉ mang một vali hành lý theo thôi sao? Cô nghe nói khí hậu bên đấy rất ấm áp, em đã mang đồ xuân chưa?"

Lạc Di cười híp mắt đáp: "Em có mang chi phiếu rồi, thiếu gì thì lại mua đó, ra khỏi nhà mà xách túi lớn túi nhỏ phiền lắm ạ. Cô, đến lúc đó chúng ta cùng đi sắm quần áo đi."

"Được." Ấn tượng của vợ thầy đối với Lạc Di rất tốt, cô không chỉ thông minh mà còn biết ơn, biết cách dỗ ngon dỗ ngọt người khác nữa.

"Chờ chúng ta quay về, cô mời em đến nhà cô làm khách, nhà cô mới chuyển sang một căn hộ lớn."

Chồng bỗng nhiên buôn bán lời được hai triệu, khiến bà ấy sướng đến mụ người, cũng không hỏi thêm tiền kiếm từ đâu ra.

"Vâng ạ."

Giáo sư Johnson chợt nhớ tới một chuyện: "Le Yi, em đã tính sẽ đi đâu chưa? Em thật sự không muốn làm trợ giảng sao?"

Lúc trước cô vẫn luôn bận bịu với máy in vạn năng và bài tập, giờ đã xong, cô cũng nên có kế hoạch rồi.

Ban ngành liên quan đã từng đặc biệt gọi điện thoại hỏi ông ấy về ý của Lạc Di, ông ấy đứng ra cản giúp cô, nói là tạm thời cô đang ở lại phòng thí nghiệm của ông ấy giúp đỡ.

Nhưng đây không phải một kế hoạch lâu dài.

"Em thành lập một phòng thí nghiệm, được không ạ? Có lẽ sẽ hợp tác với người khác?" Lạc Di có hơi sầu khổ: "Em cảm thấy bị người khác quản rất phiền, còn phải tuân thủ mấy cái quy định công ty này nọ nữa, làm trợ giảng thì rườm rà quá, sẽ chiếm hơn phân nửa tinh lực của em. Thầy cũng biết mà, em chỉ muốn toàn tâm toàn ý nghiên cứu khoa học."

Mãi đến giờ giáo sư Johnson vẫn chẳng hề cảm thấy Lạc Di có ý định trở về nước chút nào, lúc người khác hỏi ông ấy, ông ấy không chút do dự đáp, nhất định Lạc Di sẽ ở lại nước Mỹ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back