Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 100: Chương 100



Nói đến đó, cô còn cố ý dài giọng: “Sau đó, cháu xin được báo án, có người vu oan hãm hại cháu, hừ, kẻ đó cứ chờ ngồi tù mọt gông đi thôi.”

Lạc Di đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt thoáng dừng lại trên người nam sinh đang đứng bên cửa sổ, cuối cùng rơi xuống mặt Vương Hải Yến, như thể muốn nói: Tôi biết, chính là các người.

Vương Hải Yến đã trắng bệch mặt mày, không còn vẻ kiêu ngạo hống hách trước đây, môi lập bập run, đây là… đây là thứ yêu quái gì thế? Có còn cho người ta sống với không?

“Tôi… tôi cũng không biết vì sao tiền của tôi lại ở chỗ em học sinh này, trên tờ tiền đó có dấu vân tay của tôi là chuyện thường, đó là tiền của tôi mà.”

Bà ta lào khào nói, giọng run rẩy không thể che giấu nổi sự chột dạ, lại không biết, lời này chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi, đã gián tiếp làm bại lộ mình.

Cảnh sát đã sớm chú ý đến bà ta, nay nghiêm túc quan sát thêm ‘nghi phạm’, nhận thấy càng nhìn thì người này càng trở nên luống cuống.

Lạc Di híp mắt nhìn: “Ý cô là, tiền bị người nào đó trộm mất? Vậy thì là ai? Thôi không cần đoán làm gì, để các chú cảnh sát làm so sánh vân tay là được, chắc chắn không phải người ngoài trường học, phạm vi chỉ có chừng này, vài ngày là tìm ra thôi.”

Cô nói rất thản nhiên, giọng điệu tràn đầy tự tin, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay rồi.

Khi Lạc Di quét mắt nhìn quanh, ánh mắt nghiêm khắc đến mức tất cả đám học sinh đều lặng lẽ lùi lại như thể muốn nói ‘không phải bọn này đâu’.

Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng nức nở: “Không phải tớ, không phải tớ thật mà, là do cô Vương ép tớ…”

Cậu nam sinh đứng bên cửa sổ đã sợ bệch bạc cả mặt, ra sức lắc đầu, nước mắt tuôn dài.

Tất cả đều ồ lên, trời đất, chẳng lẽ đây mới là sự thật?

Lạc Di nhếch môi cười nhẹ, quả nhiên đúng là cậu ta, vừa rồi cô đã quan sát thấy sắc mặt người này không bình thường, càng nghe cô nói thì càng trắng xanh cả ra, ánh mắt cũng hốt hoảng, ngó lung tung chứ không dám nhìn vào mắt cô.

Thực ra, ngay từ đầu Lạc Di đã không có ý định thực sự yêu cầu cảnh sát mang tiền đi giám định, mục đích của cô chỉ là muốn các chú cảnh sát này chứng minh rằng có kĩ thuật đó là đủ để gây áp lực tâm lý, đối thủ sẽ sợ hãi, không đánh đã khai.

Vương Hải Yến choáng váng, ra sức hét ầm lên nhằm át đi lời cậu học trò kia: “Mày nói láo!”

Cậu học sinh kia tên là Tiền Tiểu Đông, là học sinh lớp 5, rất chăm chỉ hiếu học, thường ngày luôn trầm mặc kiệm lời, lúc này đã sợ đến run người: “Cô Vương nói là, chỉ cần tớ phối hợp với cô ấy, nhét tiền vào ngăn bàn Lạc Di, cô sẽ cho tớ hai đồng, như vậy tớ sẽ có tiền nộp học phí.”

Trình Tuệ nhìn cậu nhóc này một lát, cũng đã nhớ ra, bèn hô to: “Lạc Di, vừa rồi cậu ta cũng đi cùng mấy bạn đến tặng quà đó, nhiều người quá nên tớ không chú ý hết cậu ta làm gì, có lẽ đúng là khi đó cậu ta đã nhét tiền vào vở cậu.”

“Sao cậu có thể làm thế hả?” Trình Tuệ tỏ vẻ hết sức thất vọng, đều là bạn cùng trường, sao lại làm chuyện thất đức như thế chứ.

Tiền Tiểu Đông ôm đầu ngồi thụp xuống, khóc to: “Tớ cũng chẳng còn cách nào nữa, nhà tớ nghèo quá không đóng nổi học phí, nhưng mà tớ muốn đi học, thực sự rất muốn.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 101: Chương 101



Cậu ta vì tiền mà che lương tâm làm chuyện xấu, nhưng trong lòng luôn lo sợ, vì thế vẫn luôn chú ý vụ việc này.

Khi nghe nói tới việc so sánh vân tay là có thể tìm ra hung thủ, cậu ta lập tức luống cuống, vì quả thật cậu ta từng chạm vào tờ tiền, trên đó nhất định sẽ có vân tay của cậu ta.

Tiền Tiểu Đông không muốn đi tù! A a a, sợ quá! Làm sao đây?

Hiệu trưởng thấy một học sinh của mình thì bị vu hãm, một học sinh khác lại bị lợi dụng tiếp tay cho kẻ khác làm chuyện xấu, cơn giận bùng lên trong lòng: “Vương Hải Yến, cô điên rồi à, sao cô có thể làm thế?”

Lạc Di cũng cảm thấy Vương Hải Yến này không bình thường.

Ở trường, hơi chút thì mắng chửi học sinh, chèn ép học sinh, loại hành vi này thuộc phạm trù đạo đức người thầy, rất khó dùng nó để xử trí bà ta.

Nhưng vu oan hãm hại thì lại khác, việc này đã chạm tới ranh giới pháp luật.

Cảnh sát muốn đưa Vương Hải Yến đi, bà ta giằng co quyết liệt, c.h.ế.t sống không chịu, vừa mắng chửi vừa cào cắn, ra sức khóc lóc om sòm.

Bà ta còn kêu gào ầm ĩ, kéo được cả cán bộ thôn tới. Những người này cũng ra sức xin giúp, bởi vì đều là người trong thôn, không phải hàng xóm láng giềng thì cũng là thân thích, không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt phật chứ.

Bọn họ nói hết lời ngon tiếng ngọt, thậm chí cả những lời đe dọa, nhưng cảnh sát vẫn kiên quyết muốn mang Vương Hải Yến đi, hai bên suýt thì đánh nhau rồi.

Cuối cùng, chuyện này lớn đến độ cả các lãnh đạo bên trên cũng nghe nói đến, bèn gọi điện tới hạ lệnh, không ai được phép ngăn cản cảnh sát thi hành công vụ, bằng không sẽ gông cổ tất cả về trừng phạt.

Sau, Vương Hải Yến vẫn bị mang đi, đến khi ấy bà ta mới hối hận khóc lớn.

Đi cùng còn có hiệu trưởng và Lạc Di, Tiền Tiểu Đông là đương sự, cũng phải đi theo.

Lạc Nhiên nhất quyết muốn đi theo chị hai, cậu nhóc nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di không chịu buông, Lạc Di bèn dắt nó đi cùng.

Nhóc con tuy đã cố tỏ vẻ kiên cường như thế, thực chất cũng rất khẩn trương, còn lén hỏi Lạc Di rằng bọn họ liệu có bị nhốt vào tù không?

Lạc Di xoa đầu cậu nhóc, nói, chúng ta chưa từng làm chuyện xấu thì không cần sợ cảnh sát đâu.

Đến đồn cảnh sát, lấy khẩu cung, nhân viên phụ trách nghe một hồi, tức đến tái mặt, một nhà giáo lại làm ra chuyện vu oan hãm hại học sinh, lại còn là một cô nhóc nhỏ tuổi thế này, thật là táng tận lương tâm.

Nhân phẩm thế này, sao xứng là thầy người khác? Như thế chẳng phải hại con cháu người ta sao?

Vì thế, cảnh sát liền gọi ngay cho lãnh đạo phòng giáo dục, phản ánh tình hình.

Người của phòng giáo dục lập tức ban lệnh khai trừ Vương Hải Yến khỏi ngành, từ nay về sau không cho phép gia nhập ngành này nữa.

Vương Hải Yến bị bắt đi, Tiền Tiểu Đông còn nhỏ tuổi, chưa thành niên, cho nên chỉ bị giáo dục và phê bình một bài rồi thả ra.

Sự việc phát triển quá nhanh, Vương Hải Yến trở tay không kịp, đã hoàn toàn choáng váng sợ hãi.

“Tôi muốn gặp anh tôi, anh tôi làm quan to, anh ấy nhất định sẽ giúp tôi.”

Đáy mắt Lạc Di thoáng lóe lên: “Anh cô? Vương Hải Thanh đúng không nhỉ? Sao cô biết ông ta nhất định sẽ giúp cô? Chẳng lẽ ông ta là người giật dây đằng sau chuyện này?”

Vương Hải Yến căm hận nhìn chằm chằm Lạc Di, tính toán cặn kẽ như thế, cuối cùng vẫn thua dưới tay con ranh này.

Như vậy, làm sao bà ta chịu cam lòng cho nổi?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 102: Chương 102



“Mày đừng đắc ý quá, tao là cháu gái của bí thư chi bộ thôn Hồng Tinh, là em họ của trưởng ban giáo dục công xã, mày còn muốn tiếp tục được học ở tiểu học Hồng Tinh này à? Đừng có nằm mơ.”

Lạc Di âm thầm cười lạnh một tiếng, cô cố ý làm lớn chuyện này, khiến cho các lãnh đạo phía trên đều biết, chính là để phòng ngừa chiêu này của nhà họ Vương.

Lại còn dám lấy quyền thế dọa dẫm người khác trước mặt nhân viên phá án, thật đúng là ngu không ai bằng.

Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt Lạc Di vẫn phản ứng rất ‘chân thật’, cô lộ vẻ sợ hãi, người run lên, tội nghiệp nhìn các cảnh sát ở đó: “Chú cảnh sát ơi, cháu sợ quá.”

Các cảnh sát càng thêm khinh ghét Vương Hải Yến, thật đúng là c.h.ế.t cũng không chịu hối cải, còn dám ỷ người nhà có quyền thế để bắt nạt người thấp cổ bé họng, thật là đáng khinh: “Đừng sợ, có các chú đây, xem ai dám lấy việc công để làm việc tư, cứ thử xem.”

Đôi mắt Lạc Di lập tức sáng bừng lên: “Cảm ơn các chú cảnh sát ạ, các chú quả đúng là thần hộ mệnh của thiếu nhi, chúng cháu cần phải học tập các chú.”

Các cảnh sát bật cười: “Cô nhóc, vậy sau này lớn lên cháu hãy làm cảnh sát nhé.”

“Hả?” Lạc Di nghe mà ngây ngẩn cả người.

Các cảnh sát rất thích cô bé này, cô bé mới mấy tuổi đầu đã có phong thái vững vàng tự tin ngay cả khi gặp chuyện không may, tâm trí sáng sủa, đầu óc thông minh hiếm có: “Làm cảnh sát có thể đem chính nghĩa đến cho nhiều người, giữ gìn chân lý, cứu giúp dân chúng bị hại, đây là một nghề nghiệp cao quý đặc biệt đó.”

Lạc Di chỉ muốn học thật giỏi, rời xa tình tiết kịch bản, nhưng vẫn chưa nghĩ sau này lớn lên thì làm gì: “Vì sao chú nghĩ cháu có thể làm cảnh sát ạ?”

“Cháu rất có thiên phú ở phương diện này.” Mấy chú cảnh sát thật tình cảm thấy cô nhóc này đặc biệt thông minh, đặc biệt nhanh trí, đồng thời cũng rất điềm tĩnh, tư duy logic cũng rất tốt.

Mà trẻ càng xuất sắc sớm như vậy thì càng phải chú ý bồi dưỡng, dẫn đường, bồi dưỡng tốt và đúng hướng mới trở thành viên ngọc quý ích nước lợi nhà.

Nếu như đi lệch đường, đó chính là mối nguy cực lớn.

Lạc Di tủm tỉm cười: “Hi hi, cháu cũng có thiên phú làm nhà khoa học nữa đó nha.”

Một cảnh sát xoa đầu cô, nói: “Chú là Quách Tinh Tinh, sau này có chuyện gì thì cứ tới gặp chú nhé.”

“Vâng ạ, cảm ơn chú cảnh sát nhiều.”

Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Lạc Di mới thở ra một hơi dài như vừa trút được gánh nặng, cuối cùng cũng đánh ngã Vương Hải Yến rồi.

Trời dường như càng thêm xanh, nước càng thêm trong, thật đáng mừng.

“Tiểu Di, Tiểu Nhiên.” Nhìn về phía tiếng gọi thân quen, Lạc Di thấy được cha mẹ mình, Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh.

Hai chị em nhào qua, mỗi đứa ôm một người: “Ba, mẹ.”

Ngô Tiểu Thanh ôm chặt lấy con gái, viền mắt đã đỏ lên, người run lên từng hồi: “Con không sao chứ? Có ổn không?”

Suốt dọc đường đi, bà cứ miên man suy nghĩ mãi, sợ hãi vô cùng, nếu con gái mình có chuyện gì thì sao?

Lạc Di ngửa mặt cười cười, vừa rạng rỡ lại vừa ngây thơ: “Con thì có chuyện gì được ạ? Có chuyện là người khác chứ, thưa quý bà Ngô Tiểu Thanh, chúc mừng quý bà đã sinh được một cô con gái siêu siêu thông minh.”

Lạc Di cố tình chơi chiêu làm nũng ngây thơ, tốn rất nhiều ‘công sức’ mới có thể dỗ cho cha mẹ cười vang.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 103: Chương 103



Hiệu trưởng Ngô đứng bên chứng kiến, thấy bốn người đã bình tĩnh lại mới bước tới: “Xin lỗi, tôi không săn sóc Lạc Di chu toàn, để người ta lợi dụng vu oan Tiểu Di, thành thật xin lỗi, lẽ ra tôi nên sớm phát hiện ra…”

Tuy rất yêu thương con nhưng Ngô Tiểu Thanh cũng phân biệt rất rõ, mục tiêu oán hận là Vương Hải Yến, bà còn chưa đến mức giận cá c.h.é.m thớt: “Đây không phải là lỗi của anh, cảm ơn anh đã bảo vệ Tiểu Di nhà tôi.”

Ánh mắt hiệu trưởng Ngô nhìn Lạc Di rất ấm áp: “Đây là chuyện nên làm mà, Lạc Di là học sinh của tôi.”

Lạc Quốc Vinh nhìn đến đó đã không nhịn nổi nữa, bèn choàng vai vợ, nói: “Bà xã, Tiểu Di đói rồi, chúng ta tới tiệm cơm quốc doanh ăn bát mì đi.”

Ông cố tình chen vào khoe khoang sự tồn tại của mình, là ghen đây mà.

Lạc Nhiên lơ ngơ nhìn quanh: “Ăn mì ạ? Thích quá.”

Nghe nói đến ăn, nhóc con này đã sắp ch** n**c miếng rồi.

Ngô Tiểu Thanh sao không biết tâm tư của ông chồng mình? Bà liếc xéo Lạc Quốc Vinh một cái, Lạc Quốc Vinh bèn nhe răng cười cười làm lành.

Ông chủ động lên tiếng mời: “Hiệu trưởng đi cùng nhà chúng tôi luôn đi, vợ chồng tôi mời bữa này để cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Di và Tiểu Nhiên những ngày qua.”

Ông cố tình nhấn mạnh là ‘vợ chồng tôi mời’, tay còn nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngô Tiểu Thanh, như thể muốn khẳng định chủ quyền.

Thấy vợ chồng họ tương tác đầy tình cảm, biết họ hòa thuận đầm ấm, lòng hiệu trưởng vừa xót xa lại vừa mừng: “Là nhiệm vụ của tôi cả thôi, không cần cảm ơn đâu, cả nhà cứ đi ăn đi.”

Ông ấy kiên quyết không đi cùng, mỉm cười gật đầu chào rồi quay đầu bước đi. Lạc Quốc Vinh nhìn theo bóng hiệu trưởng Ngô đi xa dần, âm thầm thở ra một hơi.

Trước đây, người ông kiêng kị nhất chính là hiệu trưởng Ngô, người này vừa có văn hóa lại có ngoại hình hơn người, khi nói chuyện với Ngô Tiểu Thanh cũng có đề tài chung, mà ông lại chỉ là một gã nông dân chân đất thô kệch.

May thay, cuối cùng người Tiểu Thanh chọn lại chính là ông.

Lạc Quốc Vinh quay đầu, thấy vợ đang nhìn mình, nửa như đang cười, lại như không, hình như chút tâm tư kín đáo kia của ông đã bị cô ấy nhìn ra rồi.

Nhưng Lạc Quốc Vinh chẳng hề ngại ngùng, ông có thể cưới được người mình yêu chính nhờ vào da mặt dày không biết xấu hổ này: “Đi thôi, chúng ta đi ăn mì thôi.”

Tiệm cơm quốc doanh không đông khách lắm, có một cửa sổ bán vé, giá đều viết rõ ở đó.

Mì Dương Xuân, tám hào một bát, Lạc Quốc Vinh gọi bốn bát, mỗi người một phần, cả nhà đều đã bị một trận kinh sợ không nhỏ, đều cần bồi bổ.

Bốn người chọn một bàn sát cửa sổ. Ngồi vào ghế, Lạc Di tò mò quan sát xung quanh, đây là lần đầu tiên cô tới tiệm cơm quốc doanh, thấy cái gì cũng lạ mắt, bàn ghế kiểu tứ tiên, đều đã cũ kĩ, kêu kẽo kẹt không ngừng, tường cũng loang lổ.

Trong tiệm chỉ có một người làm nhiệm vụ thu tiền.

Người này hơi mập, thái độ rất kiêu căng, thời buổi này, người làm trong những cơ sở nhà nước đều kiêu ngạo như thế. Mì làm xong, người nọ vẫn ngồi thẳng người bất động, hô to một tiếng: “Bốn bát mì Dương Xuân được rồi.”

Nhân viên tiệm vừa hô, Lạc Quốc Vinh liền đi tới bưng khay mì về bàn, thời đại này mà muốn được phục vụ tận nơi thì không có đâu.

Bát mì đầu là của Ngô Tiểu Thanh, bát thứ hai đặt trước mặt Lạc Di, bát thứ ba là của Lạc Nhiên, bát cuối mới là của Lạc Quốc Vinh.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 104: Chương 104



Lạc Quốc Vinh ngồi xuống, lấy đũa gắp một đũa mì sang bát Ngô Tiểu Thanh, để bà được ăn thêm một chút, thái độ thật sự dịu dáng ấm áp.

Hai người nhường qua nhường lại, bầu không khí hài hòa vui sướng, Lạc Di mím môi cố nén cười.

Nước mì lác đác hành xanh, tản ra một mùi thơm hấp dẫn, uống một hớp nước mì nóng, tươi ngon đặc biệt.

Sợi mì làm tay, dai ngon xuất sắc, một bát mì Dương Xuân có thể nếm ra mùi vị của Mãn Hán toàn tịch.

Ban đầu, thấy bát mì lớn, Lạc Di còn tưởng mình ăn không hết nổi, ai ngờ khi gắp đũa mì đầu tiên liền không dừng đũa được, toàn bộ bát mì đều vào bụng nhanh chóng, cả nước mì cũng bị uống sạch không chừa chút cặn.

Ăn xong, cô lau miệng, thỏa mãn thở ra, lần sau tích góp tiền trở lại ăn tiếp.

Thấy cha mẹ và em trai còn đang từ từ ăn từng miếng như thể tiếc nuối, không nỡ ăn nhanh, lòng Lạc Di rất thương xót.

Cô nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh, thời đại này không được làm buôn bán, đến chợ đen thì quá nguy hiểm, khó đây.

Thời tiết đang ngày càng lạnh đi, không thể lên núi hái thảo dược, con đường làm kinh tế này coi như bị chặt đứt tạm thời.

Khó quá đi.

Thôi vậy, trước mắt cứ chuẩn bị cho cuộc thi tính nhẩm trước đã, tranh thủ kiếm được giải lớn chút, phần thưởng chắc cũng không tệ đâu.

Dựa theo quy luật thì phần thưởng của huyện chắc chắn phải to hơn của công xã, có thể chờ mong.

Và phần thưởng có thể quy đổi ra tiền.

Ý thức được điều này, mắt Lạc Di như sáng lên, thật quá tốt.

Sau này, bất kể cuộc thi gì, có thời gian nhất định phải tham gia mới được.

“Tiểu Di, con đang cười gì thế?”

“Con…” Lạc Di vừa định trả lời thì khóe mắt liếc thấy một bóng người quen thuộc, “Í, kia có phải chị Xuân Mai không nhỉ? Chị ấy đi cùng ai thế?”

Lạc Xuân Mai đang đi cùng với một người đàn ông trung niên, hai bên cười cười nói nói rất là thân mật.

Lạc Quốc Vinh thò đầu ra xem, đúng rồi, đó chính là Lạc Xuân Mai, cô nàng đang cầm một xiên mứt quả, vui vẻ ăn, gương mặt tươi cười: “Đó là chồng của cô út con.”

Bà cụ Lạc sinh được ba trai một gái, con gái út tên là Lạc Hồng, tuy là con gái duy nhất trong nhà nhưng cũng không được ưu ái gì nhiều.

Lạc Hồng là một người rất biết tính toán, xuất thân nông thôn nhưng lại thành công cưới được một người đưa thư của công xã, coi như thành một nửa dân phố rồi.

Có người nói, anh đưa thư nọ xuống thôn trả thư tín thì gặp Lạc Hồng, Lạc Hồng nhanh chóng chiếm được tình cảm của người này, đến nỗi tuyệt thực đòi cưới bằng được cô nàng.

Lạc Di ồ lên một tiếng, thì ra là ông chú tình thánh đó sao.

Sau khi kết hôn, Lạc Hồng rất hiếm khi về nhà mẹ đẻ, chỉ đến tết mới về một chuyến cho đúng lễ nghĩa, nhưng cũng chẳng mang chồng con về theo, cho nên Lạc Di không nhớ được trông chồng cô ruột như thế nào.

Ngô Tiểu Thanh liếc nhìn một cái, hoàn toàn vô cảm, bà và em chồng không hợp nhau, ở chung chưa từng hòa thuận.

Lạc Hồng chỉ thân thiết với nhà anh chị cả, chỉ yêu thương ba đứa nhỏ nhà ấy, hai gia đình nhỏ còn lại thì hoàn toàn dửng dưng.

“Trông Xuân Mai mập hẳn ra kìa, xem ra cuộc sống cũng ổn đó nhỉ.”

So sánh hai bên thì Từ Mông dường như thảm hại hơn, lại một lần nữa bị đưa vào bệnh viện, vết thương càng nặng thêm, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 105: Chương 105



Lần trước đã làm phẫu thuật nên lần này không thể mổ lại, chỉ có thể bó thạch cao, nhưng anh ta lại dị ứng với thạch cao, thế nên hiện giờ vừa đau vừa ngứa, lại không ai bên cạnh chăm sóc, ngày ngày như sống trong nước sôi lửa bỏng.

Liễu Diệp rất tốt với anh ta, nhưng cô ấy cũng cần đi làm kiếm công điểm, không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh chăm sóc được.

Từ Mông mong đêm mong ngày, cuối cùng Liệu Diệp cũng tới, vừa thấy cà mèn cơm trong tay cô ấy, mắt anh ta sáng rực lên.

Anh ta không có nhiều tiền, tiêu dùng trong giai đoạn này cũng do các thanh niên trí thức quyên góp giúp đỡ, để anh ta có thể vượt qua thời kì khó khăn mà thôi.

Mỗi bữa Từ Mông có hai chiếc bánh màn thầu bằng lương thực phụ, vừa khô vừa chan chát, ăn vào rất khó nuốt.

Liễu Diệp dịu dàng mỉm cười, mở cà mèn cơm: “Em tiết kiệm từ phần ăn mang tới cho anh đấy, anh mau ăn đi.”

Đó là một cà mèn toàn khoai lang, mong chờ vỡ vụn, mặt Từ Mông như cứng lại, ai muốn ăn thứ này chứ? Anh ta muốn ăn cơm cơ.

Nhưng Từ Mông cũng đã đói đến hoa mắt rồi, hai chiếc màn thầu làm bằng lương thực phụ cơ bản không đủ no, cho nên vội vàng bốc khoai lang ăn, vừa ăn còn vừa dò hỏi bâng quơ: “Liễu Diệp, nhà em vẫn chưa gửi thư cho em à?”

Mỗi tháng Liễu Diệp đều sẽ thu được năm đồng và các loại phiếu định mức, đủ cho cô ấy sống thoải mái.

“Còn chưa tới một tháng mà, anh cố nhịn thêm chút nữa.”

Từ Mông lúc này trông hết sức lôi thôi, ria mép tua tủa, tóc rối như ổ gà, người bốc mùi chua loét khó chịu, hoàn toàn không còn bộ dạng tài tử phong lưu trước kia.

Nhưng, mặc dù đã rơi vào tình thế này, anh ta vẫn rất giỏi dỗ ngọt: “Anh vẫn ổn mà, anh chỉ lo em ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, em làm việc không được nhiều công điểm, phải chịu ấm ức cũng chẳng biết nói với ai, anh đau lòng lắm.”

Anh ta nói như thể hết sức chân thành thâm tình, mắt đong đầy thương xót, khiến những người khác trong phòng bệnh đều hâm mộ cực kì.

Liễu Diệp đỏ mặt lên, xấu hổ cúi đầu: “Em cũng rất lo cho anh, bác sĩ nói anh phải điều dưỡng thật tốt mới được, ba tháng này không thể làm việc nặng, như thế, anh lấy gì mà ăn đây?”

Đây cũng là điều khiến Từ Mông lo nhất, một ngày ba bữa phải giải quyết ra sao? Anh ta không muốn chịu đói.

Các thanh niên trí thức đã từng cho anh ta vay tiền, không thể vay thêm được nữa, tình hình trong nhà cũng không được tốt, không thể gửi tiền cho anh ta.

Tiền trong túi ngày càng vơi đi, ngay cả bánh màn thầu bằng lương thực phụ cũng sắp không có tiền mua rồi.

Từ Mông chợt nảy ra một ý, bèn nhìn Liễu Diệp bằng ánh mắt thâm tình, dịu dàng nói: “Liễu Diệp, trước nay anh vẫn luôn rất thích em, muốn cùng em nắm tay cùng tiến lên, không biết ý em thế nào?”

Anh ta nói rất hàm súc, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, thời buổi này nói như thế chính là muốn kết hôn đó.

Từ Mông cho rằng đây là một phương án cực kì ổn thỏa, bởi vì Liễu Diệp rất yêu anh ta, cô ấy đã biểu lộ rõ thế mà.

Đợi kết hôn rồi, anh ta có thể đường đường chính chính sống dựa vào vợ mình. Hơn nữa, nhà họ Liễu gả con gái đi hẳn cũng phải tỏ thành ý một chút, ví dụ như gửi thêm tiền của, như thế, anh ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn này rồi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 106: Chương 106



Ai ngờ, Liễu Diệp lại đỏ mặt, lắp bắp: “Em… Để em viết thư hỏi ý kiến ba mẹ em đã.”

Từ Mông nghẹn lời, đến nước này còn phải rụt rè giữ kẽ sao? Gửi thư đi cần tối thiểu một tuần, rồi còn chờ thư hồi âm một tuần, qua lại cũng phải nửa tháng rồi, nửa tháng này anh ta biết sống thế nào?

Người nhà bệnh nhân cùng phòng nghe thấy thế bèn nói chêm vào: “Đây là thời đại nào rồi mà còn phải hỏi ý cha mẹ, hiện giờ hôn nhân tự do, muốn kết hôn có thể kết hôn liền, tự mình quyết định là được, cần gì phải phiền phức thế.”

“Đúng vậy, đàn ông tốt như thế có nhiều cô thích lắm đó, muốn cướp được nhất định phải nhanh tay vào, sau này nếu anh ấy về thành phố, cô cũng thành người thành phố rồi.”

Anh chàng kia nói năng rất tao nhã, rất lễ độ, nhờ người giúp đỡ liền luôn miệng cảm ơn, xưng hô cũng thân thiết, khiến người ta ấm lòng, lời nói cũng chạm đến tâm khảm người nghe, cho nên những người trong phòng này đã sớm coi anh ta như người thân thiết.

Quan trọng nhất là Từ Mông nói mình từ thủ đô tới, chẳng trách lại có văn hóa như thế.

Liễu Diệp rũ mắt, vẻ rất ngượng ngập: “Mặc dù thế, cha mẹ vẫn là người sinh ra và nuôi dưỡng tôi nên người, cần phải tôn trọng ý kiến của họ chứ. Kính già yêu trẻ, hiếu thảo với cha mẹ chính là truyền thống của chúng ta mà.”

Cô ấy mềm giọng nói với Từ Mông: “Anh Từ, anh cũng là một người con hiếu thảo, chắc anh hiểu được cảm nhận của em đúng không?”

“… Phải.” Từ Mông có thể nói gì đây? Anh ta không thể tỏ vẻ quá nôn nóng, phải biết nắm bắt đúng lúc và đúng mực.

Liễu Diệp kín đáo quan sát anh ta một chút rồi nói: “À đúng rồi, anh có biết dọc đường tới đây em đã thấy ai không? Là con gái nhà đội trưởng ấy…”

Không đợi cô ấy nói hết câu, Từ Mông đã vội vàng cướp lời: “Ai? Lạc Xuân Mai?”

Từ Mông đặc biệt muốn biết tin tức về Lạc Xuân Mai, bởi vì nếu không phải do cô ả này chủ động lại gần thì anh ta đã không gặp phải tai họa này.

Nhưng cô ả đó, sau khi anh ta bị tai nạn lại trốn thật xa, chưa từng tới thăm anh ta lấy một lần.

Liễu Diệp rảnh rỗi không có việc gì bèn ngồi xuống bên giường, cầm một củ khoai thong thả ăn: “Đúng rồi, thời gian này cô ấy đang ở nhà cô ruột mình, trông đầy đặn mũm mĩm hẳn ra, lại còn có quần áo mới, ăn mứt quả, ai da, sống vô lo vô nghĩ, ăn mặc không phải quan tâm như thế thật là khiến người ta ao ước quá.”

Sắc mặt Từ Mông đã trắng xanh cả đi, trong lòng hỗn loạn đủ thứ cảm xúc.

Anh ta thì đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, Lạc Xuân Mai lại ngày ngày vui sướng, thật hận muốn chết.

Liễu Diệp lắc đầu, hạ thấp giọng, vẻ rất thần bí: “Cô ấy còn đi dạo phố cùng một người đàn ông, trông thân mật lắm.”

Cô ấy cố ý không nói đó là một người đàn ông trung niên, chính là để khiến Từ Mông tức điên lên.

Từ Mông quả thật đã điên lên rồi, hay lắm, mới mấy ngày trước còn xun xoe lấy lòng anh ta, giờ đã trở mặt bám lấy người khác, thật đúng là lẳng lơ.

Tin tức này khiến anh ta cảm thấy đầu mình vừa mọc thêm cặp sừng to bự.

Liễu Diệp giơ tay vén lọn tóc mai, che giấu ý cười nơi đáy mắt.

Lạc Di dễ dàng quật ngã Vương Hải Yến, thôn Lạc Gia lại chẳng hay biết gì, thôn Hồng Tinh cũng không thấy có động tĩnh, như là chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 107: Chương 107



Thực tế, yên tĩnh này là do nhiều bên liên hợp đè chuyện đó xuống.

Trường tiểu học Hồng Tinh có thêm một cô giáo mới, họ Thẩm, là thanh niên trí thức của địa phương, thông qua thi cử đàng hoàng mới giành được suất này, học thức khá tốt, tính tình cũng hiền hòa.

Hôm nay, Lạc Di đại diện cho công xã lên thị trấn tham gia cuộc thi tính nhẩm của huyện, hiệu trưởng Ngô đích thân đưa cô đi.

Ngoài Lạc Di còn có mấy học sinh khác, một là Vương Hoa, một người khác nữa là nữ sinh, tên Tôn Quỳnh, lần trước cũng tham gia cuộc thi của công xã, ba người coi như là đại biểu của bậc tiểu học.

Còn có ba học sinh khác thuộc bậc trung học, tham gia cuộc thi tính nhẩm dành cho học sinh trung học cơ sở. Vì thế, công xã còn bố trí một chiếc máy kéo tới đưa đón các học sinh.

Dọc đường đi, Vương Hoa chỉ trò chuyện với Tôn Quỳnh, cố ý cô lập Lạc Di.

Trò trẻ con này vốn chẳng đủ để Lạc Di quan tâm, cô lười nhác tựa vào thành xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hiệu trưởng Ngô thấy thế, thầm khen tâm tính cô học trò nhỏ này thật vững, hoàn toàn không thấy cô bé căng thẳng hay lo lắng gì. Những học trò khác đều đang cố gắng trao đổi với nhau để tìm hiểu thêm tin tức, trong khi cô bé Lạc Di này lại chọn ngủ.

Địa điểm thi lần này được đặt ở trường trung học cơ sở của thị trấn, vừa xuống xe, Lạc Di liền nghe thấy có người gọi mình.

“Lạc Di!”

Cô quay đầu lại, bắt gặp một bóng dáng thon gầy, mắt như chợt sáng lên: “Tiêu Thanh Bình.”

Lạc Di vô cùng hào hứng hỏi: “Ông của cậu có khỏe không? Đã khỏi ốm chưa?”

Lần trước chia tay quá vội vã, đến giờ cô vẫn còn nhớ hai ông cháu nhà họ Tiêu.

Tiêu Thanh Bình không ngờ lại có thể trông thấy Lạc Di ở trường học, cô ấy vẫn hào hứng vui vẻ, lạc quan cởi mở hệt một mặt trời nhỏ như trước.

Cậu nhìn cô gái nhỏ, vô thức nở nụ cười: “Ông nội tôi khỏe rồi, ông đã nói phải cảm ơn cậu và mọi người mới được, thế còn cậu thì sao? Sao cậu lại ở đây?”

Lạc Di nhìn đám học sinh lao nhao xung quanh: “Tôi tới tham gia cuộc thi tính nhẩm…”

Tiêu Thanh Bình mừng rỡ: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.”

Lạc Di thật không nghĩ tới, hôm nay là chủ nhật, học sinh có mặt ở nơi này đều là các tuyển thủ dự thi cả.

Cô bèn hào hứng nói: “Vậy chúng ta cùng cố lên nhé, phải dốc hết sức thi tốt, đó mới chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối thủ.”

Tiêu Thanh Bình gật đầu thật mạnh, nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn.

Hai người đang trò chuyện rôm rả, chợt bên cạnh có một tiếng hừ lạnh vang lên: “Lạc Di, cô phải nhớ lấy, hôm nay tới đây là để tranh tài, đừng có mà làm mất mặt công xã chúng ta.”

Đó là Vương Hoa, vừa rồi cố tình cô lập cô, giờ lại giở bài châm chọc khiêu khích.

Lạc Di rất khó hiểu, cô đã làm gì chứ: “Đừng để ý cậu ta, đầu óc cậu ta có bệnh đó.” Người nhà họ Vương này đều có tật ở não hay sao ấy.

Vương Hoa luôn cảm thấy con nhóc này trông thật ngứa mắt: “Chỉ biết hi hi ha ha với nam sinh lạ, không biết e dè là gì, nếu mà cô thua, tôi xem xem trở về cô phải ăn nói thế nào…”

Lạc Di bắt đầu bực rồi, cô với cậu ta thân quen lắm sao? Cậu ta có tư cách gì mà nói cô? Làm như mình to lắm vậy đó: “Phiền cậu giữ khoảng cách lịch sự đi, còn dám chọc vào tôi, ngay cả chó điên tôi cũng dám đánh đấy nhé.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 108: Chương 108



Vương Hoa tức đến độ nghẹn họng.

Cũng vào lúc này, cổng trường vừa được mở ra, đám học sinh đi thi lập tức ùa vào như ong vỡ tổ, Lạc Di đủng đỉnh đi sau cùng, không hề nôn nóng.

Tiêu Thanh Bình cũng yên lặng đi cạnh cô, rồi bất chợt, cậu bật cười: “Ha ha ha ha.”

Lạc Di ngơ ngác ngẩng đầu: “Cười gì thế?”

Tiêu Thanh Bình tưởng tượng đến cảnh Lạc Di xắn tay áo hung ác đánh chó điên, lại nghĩ tới vẻ mặt tái xanh của Vương Hoa, càng cười không dừng được: “Thật đáng yêu.”

Lạc Di hơi ngượng ngùng, cô đanh đá như vậy sao có thể gọi là đáng yêu được?

Căn cứ theo phép lịch sự tối thiếu, cô bèn cười cười nói một câu: “Cậu cũng rất dễ coi.”

Tiêu Thanh Bình hơi đỏ mặt: “Cậu càng dễ nhìn hơn.”

Hiệu trưởng Ngô đang lặng lẽ đi sau lưng hai đứa nhỏ, nghe đoạn hội thoại ấu trĩ này, khóe miệng giật giật, hai bên khen qua khen lại thế, thú vị lắm sao?

“Lạc Di, hãy thi tốt nhé.”

Cuộc thi này vô cùng quan trọng với Lạc Di, có thể nói, nó sẽ quyết định số phận và tương lai của cô.

Dân thôn Hồng Tinh rất đoàn kết, hiện giờ họ đã có ý oán hận cô bé vì vụ việc Vương Hải Yến, tuy tạm thời chưa có ý định làm gì có hại, nhưng sau này thì sao?

Nếu có thể giành giải, đem vinh quang về cho công xã thì công xã chắc chắn sẽ che chở cho cô bé.

Những lời này thầy không nói với Lạc Di, sợ tạo thành áp lực cho cô bé trước khi thi, nhưng vẫn luôn lo lắng và mong ngóng cô bé có thể dựa vào kì thi này để thoát khỏi khốn cảnh.

Lạc Di lại hoàn toàn chẳng hề hay biết, nhưng theo tính cách của cô, dù có biết cũng chẳng thèm để tâm.

“Thầy cứ yên tâm ạ.”

Vì tiền riêng, vì thịt kho tàu, vì mì Dương Xuân, vì bữa cơm không cần độn ngô khoai, tiến lên.

Trường thi chia làm hai tổ, tổ trung học cơ sở và tổ tiểu học.

Lạc Di nhanh nhẹn bước về phía tổ thi tiểu học, Tiêu Thanh Bình dừng bước, chỉ về phía bên kia: “Tôi qua bên đó nhé.”

Lạc Di trố mắt: “Cậu là học sinh trung học cơ sở á?”

Trông chỉ lớn bằng cô thôi mà, chẳng lẽ nhìn lầm?

“Ừ, năm nay tôi 13 tuổi, lớp 7 rồi.” Tiêu Thanh Bình vì suy dinh dưỡng nên rất gầy, trên người vận chiếc áo bông rách, mặt mũi trắng bệch vì gió lạnh lùa vào.

Có điều, trông cậu rất có tinh thần, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lạc Di hôm nay mặc chiếc áo bông màu đen, được sửa lại từ quần áo cũ của Ngô Tiểu Thanh, trông xám xịt chẳng có gì đáng để mắt, nhưng bông chần trong áo là bông mới, siêu ấm.

Cô bèn vung nắm tay nhỏ: “Tiêu Thanh Bình, chúng ta cố gắng lấy giải nhất nhé.”

“Được.” Tiêu Thanh Bình nhìn cô bé, đôi mắt sáng rực, lấp lánh như sao trời mùa hạ.

Chỗ ngồi được đánh số xen kẽ giữa các trường, Lạc Di ngồi chính giữa, trái phải trước sau đều không quen, tuy phòng học nhỏ ngồi đầy học sinh nhưng không có hệ thống sưởi nên lạnh lẽo như động băng vậy.

Có bốn giám thị, trước một, sau một, hai người qua lại tuần tra, Lạc Di hơi ngạc nhiên, một cuộc thi nhỏ mà thôi, làm vậy có phải hơi trịnh trọng rồi không?

Cô luôn cảm thấy không khí nơi này rất kì lạ, nhưng lạ ở chỗ nào lại không nói rõ được.

Thầy giám thị đi thẳng vào chủ đề: “Các em, hãy nghiêm túc thi hết mình, không được gian lận.”

Thứ Lạc Di chú ý nhất là phần thưởng, giải ba được một chiếc cốc tráng men, giải nhì là một bình thủy in chữ song hỉ, giải nhất… là một chiếc đồng hồ để bàn hiệu Tam Ngũ.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 109: Chương 109



Ánh mắt cô sáng rực lên, đồng hồ để bàn có giá thị trường tầm 43 đồng, phải có phiếu mới mua được, là thứ cực kì đắt hàng, thanh niên khi kết hôn thích mua một chiếc để khoe ra, dù không mua được cũng muốn bỏ tiền thuê vài ngày trưng ra cho người ta thấy.

Cô muốn cái đó!

Đề thi lần này có độ khó cao hơn hẳn cuộc thi ở công xã, nhưng vẫn không làm khó được Lạc Di.

Hồi bé cô từng được tham gia lớp huấn luyện tính nhẩm, biết rất nhiều phương thức và kĩ xảo tính nhanh.

Tốc độ làm bài của Lạc Di rất nhanh, tay viết xoẹt xoẹt, khiến mấy vị giám thị trong phòng đều chú ý, còn cố ý đi qua quan sát rất nhiều lần.

Giữa giờ, có mấy vị lãnh đạo đi vào kiểm tra, thầy giám thị ra đón, chỉ vào Lạc Di nói gì đó.

Sau đó, các vị lãnh đạo bèn đi tới bên cạnh Lạc Di, xem cô làm bài.

Mấy thí sinh gần đó đều căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, tay cũng run lên, rõ ràng tâm lý hơi kém.

Lạc Di biết có người nhìn mình chằm chằm nhưng không hề ngẩng đầu, tay vẫn vững vàng, trông đặc biệt bình tĩnh.

Dưới ánh mắt chăm chú của bao người, cô bình thản làm xong câu cuối cùng, kiểm tra lại một lần rồi mỉm cười thoải mái.

Vương Hoa ngồi sau đó mấy bàn ngẩng lên liếc nhìn, ánh mắt mê mang, mấy người này sao lại vây quanh Lạc Di thế nhỉ?

Hay là có gì đó bất thường?

Nhưng cậu ta không muốn bỏ thời gian nghĩ nhiều, còn nửa số câu chưa làm đâu.

Cậu ta đã hứa với ba, nhất định phải thi được thành tích thật tốt, thuận lợi giành được một suất tham dự kì thi cao cấp hơn.

Cậu ta nôn nóng hấp tấp làm vội, bỗng nghe thấy có một âm thanh quen thuộc vang lên: “Em xong rồi ạ.”

Vương Hoa thật muốn mắng to lên, lại là Lạc Di, chỉ biết khoe khoang, không thèm để ý đến cảm thụ của các thí sinh khác.

Có biết cô nàng nộp bài thi sớm sẽ khiến các thí sinh khác có áp lực lớn cỡ nào không? Đồ ích kỉ.

Cậu ta trợn mắt nhìn Lạc Di nộp bài rồi rời khỏi phòng thi, lòng như bị dày vò, nóng ruột đến vã mồ hôi.

Lạc Di còn tưởng mình là người nộp bài sớm nhất, nhưng khi ra đến cửa đã thấy Tiêu Thanh Bình ở đó, cậu đang chạy bộ, chạy vòng vòng mấy lượt, hẳn là để cho ấm người: “Anh làm bài xong rồi à? Nhanh thế.”

Còn nhanh hơn cả cô, thật đáng sợ.

Cô có lợi thế đứng trên vai người khổng lồ, hội tụ tri thức nghìn năm chắt lọc ra, cho nên mới đi tới bước này.

Vậy còn Tiêu Thanh Bình? Với cậu ấy, hẳn chỉ có một cách giải thích, đó là thiên tài chân chính.

Tiêu Thanh Bình mỉm cười, từ nhỏ cậu đã vô cùng mẫn cảm với số học, mấy đề thi kiểu này không làm khó được cậu.

Cậu cũng không muốn gây chú ý như thế, nhưng phòng thi quá lạnh, ngồi lâu thực sự không chịu nổi.

Các thầy cô đi cùng thí sinh của các công xã đang túm năm tụm ba trò chuyện, thấy có người đi ra đều giật mình, vội nhìn đồng hồ, mới hết nửa tiếng, nhưng tổng thời gian thi là một tiếng cơ mà.

Hiệu trưởng Ngô vội chạy tới, chau mày: “Lạc Di, sao em lại đi ra? Sao không kiểm tra lại bài cẩn thận thêm chút nữa?”

Nhóc con này ra sớm thế làm gì? Đây là một kì thi quan trọng, dù thế nào cũng phải ngồi yên trong đó kiểm tra bài cho tới khi chuông báo hết giờ chứ.

Lạc Di làm bộ đáng thương, ôm bụng nói: “Em đói quá.”

Sáng chỉ mới được ăn một bát cháo khoai lang, giờ đã tiêu hóa hết rồi.
 
Back
Top Bottom