Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 10: 10: Cả Nhà Đều Là Cực Phẩm 4



Lạc Quốc Vinh đã biết mẹ già thiên vị từ lâu, thỉnh thoảng lại lén lút cho cháu gái ăn thêm, nuôi đến nỗi béo béo trắng trắng, mà hai đứa con trai con gái của ông thì không có phần, gầy trơ cả xương.

Lúc này bắt quả tang đang thiên vị, ông có thể vui được sao? Ngay trước mặt bà cụ, ông cố ý cắn một miếng trứng gà, cười rất vui vẻ, sau đó đưa chỗ lòng đỏ trứng còn lại cho Lạc Di, lòng trắng trứng cho Lạc Nhiên.

Lạc Nhiên vẫn còn là trẻ con, há mồm ra ăn luôn, ăn rất ngon miệng, lần trước ăn trứng gà đã là lúc Tết, mùi vị đó vẫn làm thằng bé nhớ nhung đến nay.

Sau khi Lạc Nhiên ăn xong, còn chép chép cái miệng nhỏ, vẫn chưa đã thèm.

Lạc Di nhìn thấy thế thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, trong nhà nghèo, trứng gà trong nhà đều tích trữ để đổi lấy dầu muối tương giấm, trừ khi đổ bệnh mới có thể ăn một bát trừng hầm.

Cô đút chỗ lòng đỏ trứng vào miệng em trai, nhóc con vui đến nỗi nhảy cẫng lên, trên mặt là một nụ cười tươi, giống như chú cún con đang lấy lòng chủ nhân, chị gái đối xử với nó rất tốt, nó rất thích chị gái.

Hành động của Lạc Quốc Vinh trong mắt bà cụ là khiêu khích! Bà cụ tức giận mắng: “Đồ mất nết, lời bà đây nói mà anh không nghe sao? Tôi nuôi anh được cái gì? Ông nó ơi, ông chết sớm, để lại một mình tôi chịu khổ như thế này…”Bà cụ là quả phụ ở trong thôn, một tay nuôi nấng ba đứa con, tính tình rất mạnh mẽ ngang ngược, ý muốn kiểm soát cực mạnh.

Lạc Quốc Vinh đã quen nhìn dáng vẻ kêu la này của mẹ mình, lập tức học theo dáng vẻ của bà cụ lăn ra đất một vòng: “Cha ơi, nếu như cha còn sống thì tốt biết bao, cha cũng không biết đứa con trai út mà cha thương nhất bị bắt nạt thành cái gì rồi, con khổ quá, đời này khổ quá, con sắp bị ép đến không còn đường sống rồi.

”Một người đàn ông như ông lại không biết xấu hổ khóc lóc om sòm, đúng là được di truyền giống hệt nhau.

Bà cụ Lạc tức giận trừng mắt, dùng tay đập vào đầu con trai một cái: “Ai ép anh? Hả? Đồ không có lương tâm, bà đây tay dính phân dính nước tiểu nuôi anh lớn lên, anh thì tốt rồi, có vợ thì quên mẹ, suốt ngày đối nghịch với tôi.

”Con trai là ruột thịt, cho dù đã làm sai chuyện gì thì cũng là bị người khác dạy hư.

Chuyện này đương nhiên là do con dâu út rồi, bà cụ quay đầu đổ hết tội lỗi lên đầu Ngô Tiểu Thanh: “Năm đó không nên để cái sao chổi này vào nhà, anh cứ không chịu nghe tôi, đòi sống đòi chết nhất định phải cưới cô ta, Ngô Tiểu Thanh, sau khi cô vào nhà đã làm mấy chuyện tốt rồi? Cả ngày lười nhác, chỉ biết xúi giục chồng gây chuyện với người trong nhà!”.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 11: 11: Cả Nhà Đều Là Cực Phẩm 5



Trước đây bà cụ rất thương con trai út, nhưng mà con trai út không biết cố gắng, không để ý sự phản đối của bà cụ, nhất định phải cưới người có hoàn cảnh gia đình phức tạp như Ngô Tiểu Thanh, hoàn toàn chọc giận bà cụ.

Thành phần gia đình của đối phương không tốt, con người lại nũng nịu, không làm được việc nhà nông.

Ngoại hình xinh đẹp thì có thể làm cơm ăn à?Ngô Tiểu Thanh đã biết mẹ chồng ngứa mắt mình từ lâu, làm sao được, tình cảm của vợ chồng bọn họ rất tốt, chồng bà rất che chở bà, con trai con gái đủ cả, bà sợ cái gì chứ.

“Mẹ, nếu như mẹ đối xử công bằng thì ai mà gây chuyện chứ? Có câu nói rất hay, gả gà theo gà mà gả chó thì theo chó, con nghe chồng con.

”Ngô Tiểu Thanh không giống những người khác, bà đã từng được đi học, lúc còn trẻ thì ngoại hình và khí chất đều rất tốt, là một mỹ nhân, năm đó có không biết bao nhiêu chàng trai muốn lấy bà, nếu không phải là có biến cố đó chợt ập đến thì bà cũng không có khả năng gả cho một nông dân không biết được mấy chữ.

Lạc Quốc Vinh còn nhiều tật xấu hơn, nhưng mà có một điểm tốt, đó là ngoan ngoãn phục tùng bà, có thể bảo vệ bà.

Bà cụ Lạc toàn thân phát run, tay chỉ vào mặt Ngô Tiểu Thanh: “Có tin là tôi bỏ cô không!”Mấy năm nay Ngô Tiểu Thanh đấu trí đấu dũng với mẹ chồng, đã sớm tích lũy được vô số kinh nghiệm, vì vậy da mặt phải dày, phải vứt bỏ mặt mũi:“Tin tin tin, đến lúc đó con sẽ đi đến cổng chính quyền trên thị trấn kêu khóc, mẹ chồng ép con trai ly hôn con dâu là cặn bã của thời đại trước? Hay là thời đại phong kiến quay lại? Chủ tịch đã từng nói, mỗi người đều có quyền tự do hôn nhân, ai phản đối thì người đó là phần tử phản động.

”Lạc Di nhìn mẹ mình vơi vẻ kính sợ, năng lực chiến đấu này quá đỉnh, một người gánh hai.

Có phụ mẫu như thế nào, cô chỉ cần ở bên cạnh khen lợi hại là được.

Những lời này của Ngô Tiểu Thanh làm cho sắc mặt bà cụ Lạc hết xanh lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đen, nhưng mà sững sờ chứ không dám nói gì, cục tức nghẹn ở cổ họng, khó chịu đến nỗi thân thể lảo đảo.

Người đàn bà đanh đá không đáng sợ, chỉ sợ người đàn bà đanh đá có văn hóa.

Ngô Tiểu Thanh vừa định đưa tay ra đỡ bà cụ thì Lạc Xuân Mai đã nhanh tay hơn bà một bước, đỡ lấy bà cụ Lạc lùi về sau hai bước, ánh mắt có vẻ đề phòng: “Thím ba, thím bớt nói vài cậu đi, dù sao thì bà nội cũng là người lớn, phải nhường nhịn hiếu thuận với người lớn, người lớn nói cái gì thì chúng ta nghe cái đó, bất hiếu chính là không bằng heo chó.

Đương nhiên, không phải là cháu nói mọi người, mọi người đừng nhạy cảm.

”.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 12: 12: Cả Nhà Đều Là Cực Phẩm 6



Một câu cuối cùng không nói còn đỡ, nói ra thì còn có vẻ ám chỉ.

Ngô Tiểu Thanh nhíu mày, nhìn sang nồi cơm trắng bóng, bà liếc mắt với chồng mình một cái, Lạc Quốc Vinh lập tức xới cơm, còn để một chiếc bánh bột ngô trên bát cơm đầy, khoai lang thì cạo sang một bên, bình thường đã ăn đủ rồi.

Bình thường đều chỉ ăn gạo thô chưa xay kỹ, hôm nay ăn gạo tinh, không phải nói đến chuyện ngon như thế nào.

Ông đưa bát cơm cho Lạc Di, nhẹ nhàng đẩy cô một cái bảo cô về phòng.

Lạc Di lập tức ôm chặt lấy, quay đầu chạy về phía phòng nhà mình.

Lạc Nhiên chạy theo sau như cái đuôi nhỏ, vừa chạy vừa nuốt nước bọt, thèm chết đi mất.

Mà Ngô Tiểu Thanh thì múc hai bát canh đậu hũ, đều vớt cái, có Lạc Quốc Vinh chặn phía trước, bà cụ Lạc không ngăn cản được, tức đến nỗi lại bắt đầu mắng chửi, nói lười thì còn lười hơn heo, ăn thì lại ăn nhiều hơn heo.

Hai vợ chồng cũng không nói lại, ôm lấy đồ ăn chạy về gian phòng của mình.

Vừa đóng cửa lại thì đã cách tiếng mắng chửi của bà cụ Lạc ở bên ngoài, vui vẻ ôm lấy bát cơm, cơm trắng oáng ánh đầy tràn thật là ngon!Đậu hũ vừa non vừa mềm, ăn rất ngon! Trứng gà thơm thơm béo béo, ăn càng ngon hơn!Chửi thì cứ chửi thôi, cũng không mất miếng thịt nào hết, cơ hội khó có được, ăn no mới là quan trọng nhất.

Bình thường bà cụ tính đầu người nấu cơm, rất hà tiện, mọi người chỉ có thể ăn lửng dạ, tiết kiệm được đều lén lút cho ba chị em Lạc Xuân Mai.

Ở bên ngoài, Lạc Xuân Mai nghe tiếng chửi mắng của bà nội, cúi đầu nhìn nồi cơm thiếu đi non nửa, không vui nhíu mày, trong lòng cô ta hừ lạnh một tiếng, hai vợ chồng chú út vẫn cực phẩm như thế, con trai con gái mà bọn họ sinh ra cũng là tiểu cực phẩm, đều là đồ đáng ghét!Lạc Nhiên sờ sờ cái bụng nhỏ nhô lên của mình, hài lòng cười ngây ngô: “Nếu như ngày nào cũng có cơm ăn thì tốt quá.

”Ước mơ của trẻ con chỉ đơn giản như vậy thôi.

Ngô Tiểu Thanh nhìn vào mắt, âm thầm thở dài một hơi, ông nội bà là đại địa chủ, khi còn bé bà đã từng được ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống hạnh phúc của một đại tiểu thư.

Đáng tiếc, cha bà không có tiền đồ, bị người xấu xa dẫn dụ nghiện thuốc phiện, gia tài bạc triệu cũng lụn bại sạch trơn, bà từ một đại tiểu thư không lo cơm áo biến thành kẻ nghèo hèn.

.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 13: 13: Người Có Phúc Đã Tính Là Gì Nhà Ông Chính Là Thần…



Ai mà ngờ vì vậy mà trời xui đất khiến thoát được một kiếp, không phải bị xử tội, chỉ có thể nói là sự đời khó liệu.

Trước lúc bà phát hiện không hợp lý thì quyết định nhanh chóng gả vào nhà họ Lạc mấy đời là nông dân nghèo, nhờ sự che chở của nhà họ Lạc, sống một cuộc sống nhà nông bần hàn, cũng tránh được nguy hiểm.

Những năm này sống không tốt không tệ, mẹ chồng chán ghét, người nhà chồng khinh bỉ, người trong thôn bài xích bà, nhưng mà Lạc Quốc Vinh đối xử với bà rất tốt, có miếng ăn thì chia cho bà một nửa, bà bình an sống tiếp là được, còn cầu cái gì nữa?Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ gầy trơ xương của con trai và con gái thì không nhìn được mà chua xót trong lòng.

Lạc Quốc Vinh là người qua loa, không chú ý đến cảm xúc của vợ mình, ông ôm con trai vào lòng xoa nhẹ: “Cha sẽ cố gắng để các con có một cuộc sống tốt.

”“Cha tốt quá, cha tuyệt quá.

” Miệng nhóc con như bôi mật, nói chuyện rất ngọt.

Không khí trong gian phòng nhỏ rất hòa thuận vui vẻ, ấm áp thắm thiết, Lạc Di tựa trên đầu vai Ngô Tiểu Thanh, trong mắt đều là ý cười, tuy nghèo nhưng mà có người nhà như thế này thì cô rất thích.

Ngô Tiểu Thanh sờ sờ mái tóc mềm mượt của con gái, nhẹ nhàng nói: “Quốc Vinh, Tiểu Di đã mười tuổi rồi, nếu không đi học nữa thì sẽ chậm mất.

”Có nghèo cũng không thể nghèo giáo dục được, bất kể nam nữ gì cũng phải đi học.

Nhưng mà trong nhà họ Lạc, chỉ có con trai là được đi học, số tiền không nhiều lắm trong nhà đều dùng trên người con trai.

Đương nhiên, Lạc Xuân Mai luôn luôn là ngoại lệ, cô ta lớn tuổi nhất, đang học lớp chín ở công xã, chỉ cần cô ta muốn học tiếp thì trong nhà có đập nồi bán sắt cũng muốn chu cấp cho cô ta đi học.

Về phần cháu đích tôn của nhà họ Lạc thì nói muốn tranh cho thằng bé một suất sinh viên công nông binh, cái này tư tưởng rất cứng nhắc, yêu cầu gia đình có bối cảnh trong sạch, biểu hiện tốt, thanh danh tốt, cho nên nhà họ Lạc rất chú ý đến phương diện này.

Ba đứa con nhà anh cả, con trai nhà anh hai, cung cấp cho bốn đứa bé này đi học đã móc rỗng cái nhà vốn đã nghèo rớt mồng tơi này.

Lạc Quốc Vinh khẽ thở dài một hơi, ông đã từng đề cập đến không chỉ một lần, nhưng mà lần nào cũng bị bà cụ từ chối, nói cái gì mà con gái đi học cũng chỉ được hời cho người ngoài, ở nhà mẹ đẻ làm nhiều việc chút mới là việc nên làm.

.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 14: 14: Người Có Phúc Đã Tính Là Gì Nhà Ông Chính Là Thần… 2



Về phần Lạc Xuân Mai thì không giống, cô ta là người có phúc, đi học đọc sách thì có ích, tương lai nhất định có thể gả cao, nhà mẹ đẻ cũng được thơm lây.

Nói chắc chắn như vậy cứ như là ăn chắc nhà chồng tương lại vậy, cái tật gì thế không biết.

“Anh sẽ nghĩ cách, dù có phải vay tiền cũng phải chu cấp cho Tiểu Di đi học.

”Đối xử không công bằng như vậy, còn muốn vợ chồng bọn họ liều sống liều chết làm việc, hy sinh vì cái nhà này, dựa vào cái gì chứ?Ngô Tiểu Thanh cau mày, ai chịu cho bọn họ vay tiền được? Mọi người đều biết trong tay bọn họ không có tiền, không trả nổi.

“Nếu có thể ở riêng thì tốt.

”Lạc Quốc Vinh cũng muốn ở riêng, tiền nằm trong tay chính mình, muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó, nhưng mà… rất khó.

Lạc Di yên lặng nghe cha mẹ trò chuyện, hoàn toàn hiểu được tình cảnh của nhà mình.

Bác cả là đội trưởng, là chuyện tốt cũng là chuyện xấu.

Chuyện tốt là không ai dám bắt nạt, chuyện xấu là, quyền lên tiếng hoàn toàn nằm trong tay nhà bác cả và bà cụ.

Được thôi, Lạc Di lập một nhiệm vụ thiết yếu: trước tiên kiếm chút tiền, tích lũy chút vốn liếng.

Nhiệm vụ thứ yếu: thuận lợi đi học.

Sáng sớm bốn bề yên tĩnh, tất cả mọi người đang ngủ bù, phòng bếp trống rỗng, không có cái gì cả, tất cả gạo đường dầu muối đều khóa trong phòng của bà cụ.

Không ai hiểu mẹ bằng con, Lạc Quốc Vinh liếc mắt, biết là bà cụ cố ý!Ông sờ lên cái bụng rỗng, nhìn sắc mặt vợ con uể oải, sau đó quay người đi ra ngoài: “Anh đi vay thầy thuốc Lý mấy củ khoai lang, lót dạ trước một chút.

”Nhận sai với bà cụ là chuyện không thể nào.

Một khi đã cúi đầu thì người nhà ông sẽ sống càng khó khăn hơn.

Lạc Di giật mình, nhanh chóng đuổi theo: “Cha, chờ con với, con đi nữa.

”Khi Lạc Quốc Vinh đến phòng y tế thì thầy thuốc Lý đã đến, đang ôm một quyển sách xem không rời mắt.

“Khụ khụ.

”Thầy thuốc họ Lý, nhìn thấy là cha con bọn họ đến thì khóe miệng giật giật: “Sao anh lại đến đây? Đường đỏ không thể lấy thêm được nữa đâu.

”“Cho tôi vay bốn củ khoai lang trước đi, tối nay sẽ trả lại.

”thầy thuốc Lý nhìn thoáng qua với vẻ đồng tình, chỉ vào góc chỗ để cái hốt rác, để ông tự lấy.

Lạc Quốc Vinh cũng không khách sáo với ông ấy, dạo này vay tiền thì khó, nhưng mà vay mấy củ khoai lang thì không khó.

Lạc Di cười tủm tỉm đi đến trước mặt thầy thuốc Lý, mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm quyển sách trong tay ông ta, là một quyển sách trung y.

.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 15: 15: Người Có Phúc Đã Tính Là Gì Nhà Ông Chính Là Thần… 3



“Bác Lý, cháu có thể xem một tý được không ạ?”thầy thuốc Lý nhìn vẻ mặt khát vọng của cô, trong lòng khẽ thở dài một hơi, đứa nhỏ này muốn đi học đây mà, đáng tiếc.

Ông ấy âm thầm đưa sách đến, Lạc Di mở ra xem, bên trong giới thiệu dược liệu, tranh và chữ phối hợp với nhau, sinh động như thật.

Lạc Di ra vẻ ngây thơ chỉ vào một cây cỏ thuốc: “Bác Lý ơi, đây là cái gì vậy ạ?”“Cỏ xa tiền, có tác dụng thanh nhiệt và làm sáng mắt.

”“Cái này thì sao ạ?”“Cây thanh hao, có tác dụng thanh nhiệt giải nóng, dừng cơn ngứa.

”“Cái này thì sao ạ?”“Trọng lâu, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng giảm đau, có thể sử dụng như thuốc hạ sốt.

”Nói một hồi, thầy thuốc Lý kinh ngạc phát hiện Lạc Di đã nhìn thấy là sẽ không quên, dược thảo có vẻ ngoài giống nhau mà người bình thường không phân biệt được thì cô lại nói không hề sai chút nào.

Thế thì cũng thần kỳ quá đi mất.

Ông ấy không khỏi kích động reo lên: “Quốc Vinh, Tiểu Di nhà ông thông minh quá, tư chất như vậy rất hiếm có, nhất định phải cho con bé đi học.

”Lạc Quốc Vinh cũng sợ ngây người, con gái của ông trâu bò như vậy sao? Không phải chứ?“Thông minh giống mẹ con bé!”Nhà họ Lạc không có gen học giỏi, thành tích của mấy đứa cháu trai cháu gái rất bình thường, nhưng mà nhà họ Ngô thì không giống, có cả tú tài.

Đi học, nhất định phải đi học!Nhưng mà vấn đề là, tiền đâu ra? Một đồng tiến cũng ép chết được một người anh hùng.

Đưa tay đòi tiền từ bà cụ thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

Lạc Di mím mím môi, có chút căng thẳng hỏi: “Bác Lý ơi, trên núi gần đây cũng có thảo dược phải không ạ? Có thể bán lấy tiền không?”“Được chứ, tất nhiên là được rồi.

”Thầy thuốc Lý theo học một thầy thuốc trung y mấy năm, trị đau đầu sốt cảm thì không có vấn đề gì, nhưng mà cao siêu hơn thì lại không được: “Nhưng mà người bình thường không phân biệt được cỏ dại với thảo dược khác nhau nên cũng không ai lên núi đào.

”Hai mắt Lạc Quốc Vinh sáng lên, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, theo bản năng nhìn về phía con gái.

Hai cha con liếc nhau, xác nhận qua ánh mắt, nghĩ rằng cùng nhau đi, cứ làm như thế đi!Trước khi đi, Lạc Quốc Vinh cưỡng ép mượn sách đi, sau khi cả nhà ăn xong một bữa khoai lang luộc thì đeo giỏ trúc lên núi.

Lạc Nhiên tuổi còn quá nhỏ, Ngô Tiểu Thanh ở nhà với nó, bà cũng không leo núi được.

.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 16: 16: Người Có Phúc Đã Tính Là Gì Nhà Ông Chính Là Thần… 4



Đường núi gập ghềnh khó đi, nhưng mà đối với Lạc Quốc Vinh mà nói thì cũng không được coi là gì cả.

Vào mấy năm thiên tai trước đó, toàn bộ người trong thôn không có lương thực mà ăn, tìm miếng ăn khắp nơi, ông và mấy đứa trẻ trong thôn rủ nhau lên núi hái rau dại, tìm trừng chim, tìm quả dại, nghĩ hết cách để sống sót.

Cây cối um tùm, tre trúc tươi tốt, đường mòn uốn lượn khúc khuỷu, hai bên sườn núi mọc đầy cỏ dại rậm rạp, trong một bụi cây có cả hoa dại không biết tên trộn lẫn trong đó, phong cảnh rất đẹp.

Không khí rất mát mẻ và trong lành, có một mùi gỗ thông tự nhiên thơm mát, Lạc Di không nhịn được mà hít sâu mọt hơi.

Lạc Quốc Vinh một tay nắm tay con gái, một tay chống gậy gỗ, mắt quan sát bốn phía, tai nghe ngóng xung quanh, vô cùng cẩn thận, bởi vì trên núi có rất nhiều loại nguy hiểm.

Ánh mắt của ông rơi xuống một chỗ: “Nhìn kìa, đó là cái gì?”“Hạt dẻ!” Hai mắt Lạc Di sáng lên, hạt dẻ có hàm lượng dinh dưỡng rất cao, có thể nướng ăn, luộc lên ăn, làm điểm tâm, cách ăn thì có rất nhiều, cũng được coi là một loại lương thực.

Lạc Quốc Vinh thành thạo leo lên cây, dùng gậy gỗ đập lộp bộp lộp bộp một trận, những quả cầu gai nhỏ rơi xuống như mưa, ào ào nện xuống mặt đất.

Lạc Di đứng xa xa, trong lòng không biết vui vẻ đến thế nào, có thể ăn no nê rồi.

“Cha ơi, đủ rồi, nhiều hơn nữa chúng ta cũng không mang về hết, ngày mai lại đến.

”Lạc Quốc Vinh nhảy xuống khỏi cây, vỏ hạt dẻ quá khó để tách ra, ông cũng không cần sự hỗ trợ của con gái, một mình ngồi trên tảng đá lột lớp vỏ gai, lấy hạt dẻ bên trong ra, ném từng hạt từng hạt vào bao bố, lúc ra ngoài đã chuẩn bị nhiều một chút, bây giờ thì hay rồi, đã phát huy được tác dụng.

Ông cười đắc ý, không cho bọn họ ăn cơm phải không? Được thôi, độc chiếm hạt dẻ, không giao nộp lên đâu!Lạc Di cũng không chịu ngồi yên, cô di chuyển xung quanh, bỗng nhiên, tầm mắt của cô dừng lại, ồ, quen quá.

Cô rút một cây rồi chạy về phía Lạc Quốc Vinh: “Cha, cha nhìn một chút xem, đây có phải là trọng lâu không?”“Trọng lâu? Là cái gì?” Lạc Quốc Vinh đang đắm chìm trong sự vui sướng khi bội thu hạt dẻ, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Còn được gọi là bốn lá một hoa hoặc bảy lá một hoa, vị đắng, tính hàn, thanh nhiệt giải độc…” Lạc Di bô lô ba la nói ra một đống công hiệu, Lạc Quốc Vinh nghe mà ngây người, con bé đều nhớ hết sao?.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 17: 17: Người Có Phúc Đã Tính Là Gì Nhà Ông Chính Là Thần… 5



Thấy cha mình không có phản ứng, Lạc Di có chút sốt ruột: “Thầy thuốc Lý nói có thể dùng làm thuốc hạ sốt, cha, mau lấy sách thuốc ra so sánh một chút xem.

”Lạc Quốc Vinh ngơ ngác lấy sách thuốc ra, tay run run lật trang giấy, càng sốt ruột thì càng không lật ra đến, rốt cục là tờ nào chứ?“Trang thứ hai mươi chín.

” Giọng nói lanh lảnh của Lạc Di vang lên bên tai ông.

Lạc Quốc Vinh lật nhanh trang giấy, quả nhiên đã tìm thấy hình ảnh trọng lâu ở trang thứ hai mươi chín, giống hệt thứ mà Lạc Di đang cầm trong tay.

Con ngươi của ông co lại, trong lòng nhận lấy sự kinh ngạc cực lớn: “Tiểu Di, làm sao mà con biết là ở trang hai mươi chín?”Vẻ mặt Lạc Di khó hiểu: “Không phải là hôm qua đã xem rồi sao?”Dáng vẻ như đương nhiên của Lạc Di làm cho Lạc Quốc Vinh không nhìn được mà nghi ngờ cuộc đời, người với người có khác biệt nhau lớn như thế sao?Hôm qua ông cũng đã xem rồi, nhưng mà cái gì cũng không nhớ rõ, chứ đừng nói cái gì mà nội dung của từng trang.

Nhưng mà, cô con gái mười tuổi của ông thì chỉ xem một chút thôi mà đã nhớ kỹ rồi!Ôi trời, người mà ông sinh đâu phải con gái! Rõ ràng là một tiểu thần đồng!Người có phúc thì là cái đinh gì chứ, nhà ông là thần đồng đây này!!!Hoàng hôn, khói bếp bay lên từ bốn phía, Ngô Tiểu Thanh dẫn theo con trai đứng ở chân núi, trong lòng lo lắng bất an.

Đi cả ngày, đến giờ này vẫn chưa về, thật sự là làm cho người ta lo lắng, không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ?Đợi đến khi sắc trời tối xuống, những người dân trong thôn đều trở về ăn cơm tối, rốt cục thì Ngô Tiểu Thanh cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, người đàn ông sắp bị hai cái bao tải đè bẹp kia không phải là Lạc Quốc Vinh sao?Bà nhanh chân chạy lên đón, tháo hết đồ xuống, mở ra xem thì thấy một túi hạt dẻ, cái này tốt, có thể lấp đầy cái bụng.

Còn một túi này… rau dại sao? Sao lại hái nhiều như vậy?Lạc Quốc Vinh đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi thở hồng hộc, hai mắt lóe sáng khác thường.

“Mấy cái này là thảo dược, có thể bán lấy tiền.

”Ngô Tiểu Thanh hưng phấn thốt lên: “Thật sao? Đi đến chỗ nào bán? Bệnh viện sao?”“Giao cho thầy thuốc Lý là được, ông ấy sẽ xử lý.

” Thảo dược phải trải qua xử lý mới bán được giá, chuyện chuyên môn thì giao cho người có chuyên môn làm đi.

.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 18: 18: Người Tàn Ác Không Nhiều Lời



Một bên khác, Lạc Di cũng ném cái sọt trúc đã đeo cả quãng đường dài rồi, cô đặt mông ngồi xuống đất, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cả người rã rời không chịu nổi, mệt chết bảo bảo rồi.

Chuyện kiếm tiền này cũng khó quá, chỉ mỗi việc đi con đường núi này thôi đã quá sức rồi, chớ nói chi là chuyển đồ hái được xuống.

Lạc Nhiên hớn hở xoay quanh cô, gọi chị à chị ơi, cái miệng nhỏ rất ngọt, còn lấy bánh cao lương đã lén lút để dành cho Lạc Di ăn nữa.

Lạc Di đưa một cái hạt dẻ đã nướng chín ra, Lạc Nhiên ăn hạt dẻ nướng thơm ngào ngạt, lập tức cười tươi như hoa nở.

Phòng y tế của đội ở ngay dưới chân núi, vốn là một căn nhà bỏ hoang trong thôn, sau khi thu dọn lại một chút thì trở thành phòng y tế của đội, tổng cộng có hai gian phòng đơn sơ, một gian phòng sung làm phòng khám, một gian phòng cho người ở, cung cấp cho thầy thuốc Lý ở đây.

Dưới ánh đèn lờ mờ, thầy thuốc Lý nhìn chỗ thảo dược rồi lại nhìn cô gái nhỏ với nụ cười ngại ngùng, ông ấy có chút kinh ngạc: “Không sai, đúng là trọng lâu, là Lạc Di phát hiện sao?”Ngoại trừ trọng lâu thì còn có lá dâu tằm, cỏ xa tiền, cây thạch xương bồ, cây kim ngân… chủng loại rất phong phú, đều không sai loại nào.

Lạc Quốc Vinh cười toét miệng, mặt mày hớn hở chém gió: “Đúng vậy, Tiểu Di rất lợi hại, nhìn một cái là nhận ra ngay, tôi cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, tôi thấy cũng không khác gì cỏ dại gần đó, làm thế nào mà con bé phân biệt được?”“Càng thần kỳ hơn là quyển sách thuốc đó của anh dày như vậy mà con bé cũng xem một lần là nhớ, bảo tôi lật đến trang hai mươi chín để xác nhận trọng lâu, ha ha ha, bây giờ trẻ con đều thông minh như vậy sao? Hay là con gái tôi đặc biệt thông minh?”“Tiểu Di nhà tôi bình thường không thể hiện, thật thà không thích nói chuyện, thực ra đầu óc rất thông minh đấy, đúng không? Con nhà anh cũng thông minh như vậy sao? Nó biết tìm thảo dược không? Biết xem sách thuốc không?”Lạc Quốc Vinh đắc ý vô cùng, hoàn toàn không nhìn thấy thầy thuốc Lý đang lườm ông, càng không nói đến ghen tỵ như thế nào, ông ấy vốn cũng có vợ con, nhưng mà mấy năm trước xảy ra chút chuyện, vợ ông ấy ồn ào ly hôn rồi mang theo con đi bước nữa, lấy chồng xa, ông ấy cũng không biết là đã đi đâu.

“Đắc ý cái gì chứ, người thông minh là con gái anh, cũng có phải là anh đâu.

”“Thì cũng là tôi sinh ra.

”.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 19: 19: Người Tàn Ác Không Nhiều Lời 2



Thấy bọn họ gây ầm ĩ, đấu võ mồm không dứt, người ngoài cho rằng bọn họ không hợp nhau, thực ra thì tình cảm của bọn họ không tệ, đây là phương thức ở chung đặc biệt của bọn họ.

Ngô Tiểu Thanh sờ đầu con gái với vẻ mặt tự hào, quyết định phải chu cấp cho con gái đi học, không thể để lãng phí tư chất tốt được.

Bà cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần Tiểu Di có thể học lên trung cấp, tốt nghiệp xong thì được sắp xếp việc làm, đời này coi như hoàn toàn trở mình, thành người trong thành được ăn lương thực, tương lai lấy một người đàn ông có điều kiện tương đương, không cần phải lo nghĩ gì nữa.

Lạc Di chỉ cảm thấy trên đầu ấm áp, ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Mẹ, mẹ giúp con phụ đạo, con tranh thủ hai năm học xong tiểu học, tiết kiệm học phí cho em trai đi học, có được hay không ạ?”Cô tự đặt ra một mục tiêu nhỏ cho mình, hai năm học xong tiểu học, hai năm học xong cấp hai, hai năm học xong cấp ba, mười sáu tuổi lên đại học, hoàn hảo.

Muốn thoát khỏi đói nghèo ở niên đại mà tài nguyên thiếu thốn như thế này thì quá mức bình thường là không được, phải phóng đại sự nổi bật lên, bất kể là ai cũng không thể đỡ nổi hào quang của cô.

Muốn nổi danh phải thừa cơ làm sớm.

“Được được, mẹ phụ đạo cơ bản cho con, nhưng mà không có tài liệu giảng dạy tiểu học, người nhà anh cả và anh hai chắc chắn sẽ không cho chúng ta mượn đâu.

”“Chỗ này của tôi có.

” Thầy thuốc Lý lấy ra mấy quyển sách giáo khoa, là sách giáo khoa toán học và ngữ văn đến lớp năm của tiểu học, là sách mà con của ông ấy từng dùng.

Ông ấy nhẹ nhàng v**t v* sách vở, trong ánh mắt ẩn chứa chút ưu thương.

Lạc Quốc Vinh nhìn thấy thế thì vỗ nhẹ bờ vai ông ấy: “Đừng buồn bã, một ngày nào đó cha con sẽ được trùng phùng, nếu không thì để cho con tôi nhận anh làm cha nuôi nhé?”Thầy thuốc Lý có chút động lòng, nhưng mà suy nghĩ một chút rồi vẫn từ chối.

“Cha, con đói rồi.

” Nhóc con Lạc Nhiên ôm bụng, mở to đôi mắt nhìn cha mẹ.

Trẻ con thích chạy nhảy, tiêu hóa nhanh, lúc này đã đói bụng kêu ục ục rồi.

Lạc Di cũng đói bụng, ở trên núi đã ăn hạt dẻ nướng, nhưng mà quãng đường đi xuống tiêu hao quá nhiều thể lực, bây giờ đã đói lắm rồi.

Lạc Quốc Vinh mỗi tay kéo một đứa con đi ra ngoài: “Anh Lý, giao cho anh đấy, à đúng rồi, để lại mấy cân hạt dẻ cho anh làm đồ ăn khuya.

”.
 
Back
Top Bottom