Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 140: Chương 140



Trước sự nghi ngờ của mọi người, Cố Nghiên giải thích: “Năm hào tăng thêm này là vì mọi người hoàn thành công việc trước thời hạn, thưởng cho mọi người"

“Đứa nhỏ này, cái này có gì mà thưởng đâu?” Thím Tiền dẫn đầu muốn trả lại cho cô năm hào.

Cô lập tức lùi người lại.

“Đừng đừng đừng” Cố Nghiên lập tức ngăn lại: “Đây đều là việc nên làm, ai bảo mọi người nhanh nhẹn như vậy, một chút cũng không làm cho cháu bị kéo dài công việc, cho nên mọi người cứ yên tâm cầm đi, hơn nữa sau này cháu còn tới tìm tới mọi người!"

Thấy cô kiên trì như vậy, mọi người cũng chỉ đành từ bỏ.

Trước khi đi, mọi người còn không quên nói: “Cái này, cũng không cần cháu tới tìm chúng ta, chúng ta sẽ chủ động tới tìm"

“Không phải thế sao."

Nhìn những khuôn mặt tươi cười đơn thuần này, Cố Nghiên cũng không tự chủ nở nụ cười, đáp lại: “Hoan nghênh hoan nghênh".

Sau khi nhìn họ rời đi, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng tìm một chiếc xe lừa, rồi trực tiếp gửi đến chỗ quản lý Ngô.

Trước khi rời đi, Cố Nghiên quay lại nhìn tấm biển bên cạnh – “Nhà máy que cay Nghiên Tùng”.

Tuy còn là một xưởng nhỏ với đầy đủ thủ tục nhưng cô tin rằng mình sẽ sớm biến nơi đây thành một xưởng sản xuất lớn.

Sau khi giao những gói que cay, Cố Nghiên vốn nghĩ rằng có thể sẽ mất hai hoặc ba ngày để bán hết chúng, nhưng ai có thể ngờ rằng tất cả cửa hàng đều bán hết trong vòng chưa đầy nửa ngày.

Đương nhiên, ngoài độ ngon của que cay, chủ yếu vẫn là do sự kiện được ăn thử.

Vừa nghe nói có thể nếm thử miễn phí, sáng sớm đã có người xếp hàng trước cửa để ăn rồi.

Vốn dĩ mọi người nghĩ ăn xong thì bỏ chạy, nhưng ai ngờ que cay lại hấp dẫn như vậy, nếm thử một miếng chẳng những chưa đủ mà còn khơi dậy lòng tham của họ!

Hơn nữa, không cần dùng phiếu để mua, chỉ cần 1 hào là có thể mua được một gói que cay, nên thứ này lập tức trở thành đối tượng tranh giành của mọi người.

Chỉ là mỗi đại lý chỉ cung cấp tiếp thị có 20 30 gói, có nơi thậm chí chỉ có vài gói, ai không mua thì khỏi cần nói uể oải thế nào, đều hỏi bao giờ mới có hàng nữa.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền đến các công xã, đến bây giờ mọi người nào còn châm chọc Cố Nghiên nữa, khi thấy cô đến ánh mắt còn lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

“Người nhà họ Trình cũng thật lợi hại, làm được ra loại que cay rất được mọi người hoan nghênh"

“Nghe nói rằng cung không đủ cầu kìa, có người còn kêu gọi lấy hàng nhanh, bản thân muốn mua mấy chục gói."

“Cái này, kiếm được bao nhiêu tiền từ nó rồi!"

“Tôi còn nghe nói, vừa rồi có một cuộc gọi từ đại đội trong quận lỵ tới tìm Cố Nghiên, phỏng chứng là muốn thương lượng tiếp tục hợp tác."

Không thể không nói có người thông tin rất nhanh.

Người gọi là quản lý Ngô, đối phương quả thật tới để gia hạn hợp đồng.

“...Giỏi thật, giỏi thật, thật sự là quá giỏi!!” Khi quản lý Ngô gọi điện thoại tới để nói chuyện, cả người vẫn còn đang kích động không ngừng, cuối cùng trực tiếp mở lời: “Cô Cố, lần này tôi muốn 3000 gói!"

Nếu có thể bán chạy như vậy, anh ấy đương nhiên muốn mạnh tay tăng số lượng đặt hàng, đồng thời cố gắng tạo thu nhập cho đơn vị.

3000 túi!

Trực tiếp tăng gần mười lần so với trước đây.

Vậy là tròn 2400 tệ đó!

Ngay cả khi trừ chi phí thì cũng có thể kiếm được 1000 rồi.

Đây là số tiền rất lớn mà không có xã viên nào dành dụm được trong nhiều năm!

Nhưng Cố Nghiên chỉ cần có đơn hàng là có thể kiếm được tiền.

Giờ phút này, không nói đến hai cái bánh bao nhỏ ở bên cạnh Cố Nghiên, ngay cả một người đàn ông thô kệch như Trình Kính Tùng khi nghe được điều này cũng không khỏi sững sờ.

Nhưng Cố Nghiên vẫn bình tĩnh, như thể cô đã đoán trước được điều này từ lâu.

“Không thành vấn đề.” Cố Nghiên tự nhiên lập tức đồng ý, nhưng cô cũng có yêu cầu: “Chỉ là lần này, quản lý Ngô cần trả một nửa tiền đặt cọc.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 141: Chương 141



Nói cách khác, cô sẽ phải chịu áp lực lớn hơn, dù sao thì khoản chi phí khoảng 1500 tệ sẽ được đầu tư tiếp theo.

“Được, được.” Nếu vừa mới bắt đầu, quản lý Ngô khẳng định sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ theo phản ứng của thị trường, anh ấy không có lý do nào không đồng ý.

Tiếp theo, anh ấy vội vàng hỏi: “Đúng rồi, nhà cô ở chỗ nào, tôi đi tìm cô, chờ gặp mặt chúng tôi sẽ nói cụ thể."

“Tổ 1 đại đội Hướng Dương, nhà xưởng que cay Nghiên Tùng, nếu vẫn không tìm thấy thì có thể hỏi xã viên đường đi cụ thể.” Cố Nghiên trả lời.

“Được, vậy cô chờ tôi, tôi hiện tại đi vào trong huyện.” Quản lý Ngô không muốn chậm trễ một giây nào, sau khi Cố Nghiên trả lời lại, anh ấy lập tức cúp điện thoại.

“Chị dâu, chị thật là lợi hại!” Sau khi ra khỏi đại đội, hai đứa trẻ ngưỡng mộ nhìn Cố Nghiên.

Lúc đầu họ tin chị dâu nhất định sẽ giúp họ sống cuộc sống ăn thịt từng bữa, đến bây giờ, quả thật là như vậy!

“Bây giờ, nhà chúng ta sắp phát tài rồi. Nhuyễn Nhuyễn thậm chí còn sung sướng đến nhảy cẫng lên.

“Im lặng, nói nhỏ lại, không thể để lộ tiền tài ra ngoài.” Mao Mao vội vàng che miệng cô bé lại, không để cho người ngoài nghe thấy.

Cố Nghiên nhịn không được xoa hai cái đầu nhỏ: “Giới mới đâu vào đâu đâu, không thể tính là phát tài được.

Sau này, mới là phát tài!

Về đến nhà, Cố Nghiên lại nhìn “Nhà máy que cay Nghiên Tùng” ở cửa, cô không khỏi kiễng chân lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* những chữ này, nụ cười trên mặt càng ngày càng sáng.

Bây giờ đã có người bán ổn định, đã đến lúc thay đổi địa điểm nhà máy thành một nơi lớn hơn.

Chờ sau khi ký xong hợp đồng 3000 túi que cay này xong, Cố Nghiên trực tiếp đến tìm đại đội trưởng, thuê những thanh niên trí thức không có chỗ làm của đại đội đến nhà máy que cay, lại triệu tập nhân thủ đến giúp mình làm que cay.

Lúc này đây dùng hơn hai mươi ngày.

Trong đó cứ năm ngày giao hàng một lần.

Bởi vì sau khi có con đường tiêu thụ ổn định này, Cố Nghiên cũng để lại mười công nhân, chính thức mời bọn họ làm công cho chính mình.

Trong đó thím Nguyễn phụ trách phân xưởng sản xuất, thím Tiền phụ trách mua nguyên vật liệu.

Tuy thủ hạ của hai thím không có bao nhiêu nhưng cũng xem như là cấp bậc chủ nhiệm.

Đây cho dù là người vô tri cũng biết tầm quan trọng của hai cương vị này, cho nên khi nghe nói Cố Nghiên lại muốn giao cho hai thím, hai người kích động mà suýt thì rơi nước mắt.

"Nha đầu A Nghiên, cháu xem chúng ta đã một đống tuổi rồi, thật sự có được không?" Chỉ thấy hai thím nhìn nhau, trong lòng đã nhảy nhót, lại không chắc chắn, hoảng đến không chịu được.

Cố Nghiên lần lượt kéo tay các thím, tươi cười kiên định, âm thanh hữu lực trả lời: "Chẳng qua mới hơn 40 tuổi, đang tuổi lớn, làm sao lại không được?"

"Cháu cảm thấy các thím làm được, tin tưởng chính mình, đừng chưa chiến đã bại!"

Trong ánh mắt của cô đều là sự chờ mong đối với các thím, dưới cái nhìn chăm chú như vậy, hai thím vừa mới bắt đầu còn cảm thấy mình không được tập tức trào dâng hổ thẹn, đồng thời lời nói của cô cũng làm lòng tin của các thím tăng lên nhiều.

"Đúng vậy, chúng ta không thể chưa chiến đã bại!" Tiếp đó, chỉ nghe hai thím trăm miệng một lời hô.

Chức vị này chính là người khác cầu cũng không cầu được, nhưng Cố Nghiên lại chủ động giao cho các thím, đây là sự tín nhiệm lớn nhất với các thím, các thím tuyệt đối sẽ không phụ sự tín nhiệm này!

"Cố lên!" Cố Nghiên vỗ vỗ bả vai của hai thím, biết sau này các thím sẽ dùng hết toàn lực xử lý nhà máy cho cô.

Sau đó, Cố Nghiên lại bảo Trình Kính Tùng và Nhị Thuận phụ trách việc vận chuyển và cung cấp hàng hóa, mà chính Cố Nghiên tạm thời đảm nhiệm hai chức trách xưởng trưởng và kế toán.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 142: Chương 142



Không có cách nào, ai bảo một đại đội, ngoại trừ kế toán đại đội ra thì không tìm được người thứ hai biết ghi sổ, mà cô cũng không yên tâm giao tài vụ cho những người còn chưa quen thuộc, cho nên chỉ có thể tự mình đảm nhiệm trước.

Chờ sau này bồi dưỡng được người đáng tin cậy thì lại giao quyền lại.

Cổ Nhị Ni thật ra muốn đến hỗ trợ cho cô, nhưng học kỳ sau phải thi cấp hai, cho nên Cố Nghiên nói thế nào cũng không đồng ý, chỉ bảo cô ấy nghiêm túc học hành trước.

Khi mở cuộc họp toàn thể công nhân lần đầu tiên trong xưởng, Cố Nghiên nói như thế này: "Xin chào các vị, đầu tiên vô cùng hoan nghênh mọi người gia nhập nhà máy que cay Nghiên Tùng, làm bà chủ, tôi chỉ có một yêu cầu với mọi người, đó chính là nghiêm khắc tuân thủ quy định trong nhà máy, an toàn vệ sinh tiến hành sản xuất que cay, mà một khi phát hiện có người vi phạm, sẽ khai trừ ngay không nghi ngờ, nếu tình tiết nghiêm trọng tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát xử lý!"

Nói đến lúc này, Cố Nghiên đứng ở phía trước nhất, giọng điệu nghiêm túc vô cùng.

Thực phẩm quan trọng nhất chính là vệ sinh, làm không tốt chuyện này tạo thành việc người tiêu dùng bị tiêu chảy đều là chuyện lớn, càng đừng nói đến cái khác, mà công nhân quan trọng nhất chính là giữ tốt cái quy định này.

Thấy biểu cảm của mọi người đều có hơi ngượng ngùng, Cố Nghiên lại cho táo ngọt tiếp, nói các loại phúc lợi về nhà máy, làm mỗi người đều có cơ hội kiếm được nhiều tiền hơn.

Tục xưng, vẽ bánh nướng lớn (EA): Vẽ bánh nướng có nghĩa là hứa rất nhiều thứ nhưng không phải sẽ làm được như lời hứa) Nhưng loại bánh nướng lớn chỉ cần nỗ lực là sẽ có được, ai không thích ăn chứ. Mọi người lập tức tỉnh táo tinh thần, sôi nổi bày tỏ quyết tâm của chính mình.

Rất có khí thế kiên định nhà máy còn người còn, nhà máy vong người vong.

Cố Nghiên: Ha ha ha, mọi người thật sự quá thật thà chất phác.

"... Được rồi, tôi đây nói nhiều như vậy, bây giờ mọi người đến chỗ các lãnh đạo bắt đầu chính thức nhậm chức."

Sau khi nói xong trọng điểm, Cố Nghiên ngừng lại, tránh nói nhiều cô phiền mà mọi người nghe cũng phiền.

"Được, bà chủ Cố."

Mọi người sôi nổi đáp lời.

Sau khi hợp tác liên tục vài lần, quản lý Ngô lại mang một tin tức đến cho Cố Nghiên: "Cô Cố Nghiên, bởi vì tầm nhìn của tôi tốt, lấy được que cay, bây giờ tôi đã thăng chức thành quản lý chính của bộ phận tiêu thụ rồi!"

Tiếng nói của anh ấy vô cùng phấn khởi, cho dù là trong điện thoại, Cố Nghiên cũng cảm nhận được sự vui mừng phát ra từ đáy lòng của anh ấy.

Đương nhiên càng làm anh ấy vui mừng vẫn là thấy được biểu cảm hối hận không ngừng của phó quản lý Lư kia.

Điều này làm anh ấy xả được một cục tức lớn!

Phó quản lý Lư cũng không phải là hối hận ư, ruột cũng sắp xanh lại rồi.

Rõ ràng ngay từ đầu cơ hội đã đặt trước mặt ông ta, nhưng ông ta đã làm cái gì, tin vào lời nói vớ vẩn của hai ba con Triệu Đông, lúc này mới đánh mất hạng mục lớn này, dẫn tới việc một người trẻ tuổi đè trên đầu mình, thành cấp trên của chính mình.

Thật ra sau đó phó quản lý Lư này nhìn thấy que cay bán chạy, có âm thầm đi tìm Cố Nghiên, muốn cô sửa lại hợp tác với ông ta. Nhưng điều này làm Cố Nghiên cạn lời, lập tức gọi người đuổi ông ta đi.

Quản lý Ngô mãi sau này mới biết được việc này, bởi vì Cố Nghiên trượng nghĩa, anh ấy bây giờ đã coi cô là em gái ruột mà đối đãi rồi.

"Cô Cố, cô thật đúng là quý nhân của tôi!" Anh ấy không nhịn được lại cảm khái một lần.

Đâu chỉ là quý nhân, còn vừa hay lại hợp thẩm mỹ của anh ấy, chỉ là anh ấy xuất hiện quá muộn, cô đã có gia đình.

Việc anh ấy có thể làm chính là giấu tâm tư trong đáy lòng, yên lặng chúc phúc, chân thành hợp tác làm ăn.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 143: Chương 143



"Chúc mừng nhé, quản lý Ngô." Cố Nghiên cũng không ngoài ý muốn, chân thành chúc mừng niềm vui bên trong dự kiến này.

Quản lý Ngô cười nói: "Cùng vui cùng vui, nghe nói nhà cô sắp chuẩn bị xây nhà mới, còn là nhà lầu nữa, đây chỉ sợ là nhà lầu đầu tiên trong công xã của mọi người đi"

"Không có cách nào, nóc nhà mưa dột không thể ở, lại cảm thấy không cần thiết phải sửa, cho nên liền dứt khoát xây nhà mới một lần nữa" Nói đến cái này, Cố Nghiên có chút bất đắc dĩ, chờ đến khi nghĩ lại chuyện hôm đó, càng dở khóc dở cười.

Ai có thể nghĩ đến, đang ngủ ngon ở trong nhà, kết quả nóc nhà thủng một lỗ to!

Đây là chuyện hai ngày trước.

Nửa đêm hôm đó, bầu trời đột nhiên thay đổi, đột nhiên sấm sét ầm ầm chiếu sáng bầu trời đêm sáng.

Ngay sau đó chính là một trận mưa to, mưa nặng hạt làm bật tung nóc nhà bên trái. Nước mưa ào ào lập tức thấm qua cỏ tranh trước rồi rớt xuống, đệm chăn trên giường đất đều bị làm ướt.

"Nghiên Nghiên, tỉnh dậy, mưa dột."

Cố Nghiên đang ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến tiếng gọi của Trình Kính Tùng.

Anh nói xong cũng không đợi cô tỉnh hoàn toàn đã nhanh chóng bế ngang cô lên, đi vào giường đất bên trong của Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn. Lúc này cô không dính chút nước mưa nào cả.

"Anh cả... xảy ra chuyện gì?" Làm ra động tĩnh lớn như vậy, hai đứa nhỏ tự nhiên cũng bừng tỉnh, xoa đôi mắt, trong khoảng thời gian ngắn có hơi hoảng hốt nhìn hai người bọn họ.

"Nóc nhà rơi ...

Trong phòng lập tức im lặng.

Chỉ thấy trên mặt hai đứa nhỏ, cũng không có gì bất ngờ, chỉ là chép chép miệng.

Bởi vì trước kia nóc nhà cũng không biết đã rơi bao nhiêu lần rồi. Cứ sửa lại rơi, rơi lại sửa, lặp đi lặp lại, khiêu chiến sự nhẫn nại của người khác.

Cho nên bọn họ đương nhiên không kinh ngạc!

"Ngày mai anh về sẽ lên trên sửa, yên tâm lần này anh sẽ tìm ít gạo nếp, bảo đảm làm vững chắc, lần sau không rơi nữa" Nhìn gương mặt im lặng của em trai em gái, Trình Kính Tùng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.

Trong quá khứ đừng nói là gạo nếp, cho dù là gỗ anh cũng không nỡ đặt nhiều.

Nghe vậy, Cố Nghiên đã tỉnh hoàn toàn, lập tức mở miệng nói: "Còn sửa cái gì mà sửa, bỏ luôn, chúng ta xây lại lần nữa!"

Lời nói của cô kiên định, mạnh mẽ lại chân thật đáng tin.

Vốn dĩ cô đã định xây lại nhà từ lâu rồi, nhưng đơn đặt hàng gia tăng, mỗi ngày cô đều bận bịu việc chuyện lớn chuyện nhỏ ở nhà máy, mà còn không hết việc. Vì vậy chuyện này vẫn luôn trì hoãn.

Nếu bây giờ đã xảy ra chuyện này, vừa hay nhân cơ hội này xây nhà mới luôn, tránh kéo dài thêm.

"Không được!" Ai ngờ, Trình Kính Tùng lại không đồng ý: "Nghiên Nghiên, đó đều là tiền em kiếm được, trong nhà làm sao có thể để em bỏ tiền xây nhà."

"Đây chẳng lẽ không phải nhà của em?" Cố Nghiên tức giận, khoanh tay, yếu ớt trợn mắt nhìn anh: "Hay là nói nhà máy que cay có thể phất lên mà không có công lao của anh. Mỗi ngày anh chạy trước chạy sau vì nhà máy, bao nhiêu lần thậm chí còn ngủ lại ở nhà máy trông coi, ngay cả một phân tiền cũng không nhận.

Anh rốt cuộc có biết cái gì gọi là... tài sản chung của vợ chồng hay không?

"Đây là chuyện người chồng như anh nên làm." Trình Kính Tùng hoàn toàn không cảm thấy cái này có gì đáng để nói.

Cố Nghiên:... Em nói mà, đến cả con trâu con ngựa của đội sản xuất cũng không dám không vụ lợi như vậy.

"Tóm lại, căn nhà này em quyết định xây rồi." Cố Nghiên dứt khoát nói, cố chấp đến cùng với anh.

Anh đã từng vì cô bán nhà máy một tay mình sáng lập, cầm ba mươi vạn đến chuộc cô.

Bây giờ cô chẳng qua là tiêu mấy nghìn đồng xây một ngôi nhà chung của bọn họ thay anh thì có gì mà không thể.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 144: Chương 144



"Nhưng chỗ cần tiền trong nhà máy nhiều. Sau này không phải em còn muốn tìm con đường tiêu thụ khác sao? Đến lúc đó lại phải tuyển công nhân, mua nguyên vật liệu. Này có khâu nào mà không cần một khoản tiền lớn để xoay vòng?” Chân mày của Triệu Kính Tùng cau thành một chữ xuyên.

Anh không muốn nhà máy đang trong thời kỳ phát triển mấu chốt mà lại kéo chân sau của nhà máy.

Kéo chân sau: kìm hãm và cản trở người khác hoặc sự vật để họ, chúng không thể tiến lên.

“Anh nói không sai, em thật sự còn cần rất nhiều tiền, nhưng cũng không thiếu mấy ngàn đồng này”.

Cố Nghiên cũng không phủ nhận. Ánh đèn dầu càng sáng, gò má cô được ánh sáng chiều rõ đầy kiên định, cô tiếp tục nói: "Huống hồ, nhà máy chúng ta bây giờ đã có quy mô, nếu em cần một khoản vốn lớn, hoàn toàn có thể xin vay ở tín dụng xã"

Cho dù là bây giờ hay là sau này, nào có làm ăn buôn bán mà không vay tiền ngân hàng.

Nhất là bây giờ lại có rất nhiều sự giúp đỡ để lập nghiệp, lãi lại rất thấp, gần như là không đáng kể.

Sau khi tìm được nhiều nguồn tiêu thụ hơn, cô định sẽ vay tiền mua dây chuyền sản xuất, giống như những nhà máy đời sau làm việc theo dây chuyền sản xuất.

"Này...” Cuối cùng Trình Kính Tùng cũng không tìm được lời nào để nói nữa.

Cố Nghiên cũng dứt khoát làm lơ anh, cười tủm tỉm ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng: "Mao Mao, Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta sắp xây nhà mới rồi, vui vẻ không?"

Trong phòng trát bùn tối tăm lụi bại, tiếng nói của người phụ nữ dịu dàng, cho dù là mưa to gió lớn cũng không ảnh hưởng đến cô chút nào.

"Vui vẻ! Đương nhiên là vui vẻ! Đều hận không thể lập tức đi ra ngoài hét lên hai tiếng mới tốt!"

Khi nói chuyện, mắt hai đứa nhỏ đều đang phát sáng, tràn đầy sự khát khao.

Phải biết rằng đây chính là chuyện bọn họ đã từng nghĩ cũng không dám nghĩ đến!

Cho dù thỉnh thoảng mơ thấy, bọn họ cũng chỉ cẩn thận nhoài người về phía trước nhìn, ngay cả vào cũng không dám vào, bởi vì cho dù là mơ, bọn họ cũng biết nhà bọn họ không có khả năng xây nhà.

Nhưng bây giờ...

"Chị dâu, chị mau véo em đi, đây không phải là đang nằm mơ có đúng không?" Mao Mao sợ đây sẽ là một giấc mơ đẹp không có thật, lập tức kéo tay Cố Nghiên, ý bảo cô nhanh chóng động thủ.

Cố Nghiên dở khóc dở cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của đứa nhỏ: "Nhìn dáng vẻ nghếch của hai đứa kìa, đây đương nhiên không phải nằm mơ, chị dâu bảo đảm với hai đứa!" Nói xong, cô lại duỗi tay ra, ngoéo tay với bọn họ.

"Được rồi, đều ngủ sớm chút đi, chờ ngày mai chúng ta thu dọn một chút chuẩn bị chuyển nhà, vào nhà máy ở. Sâu đó chờ chị vẽ bản thiết kế nhà ở xong, để anh các em đi tìm đội thợ xây đáng tin cậy, đến lúc đó là có thể xây rồi.” Cố Nghiên nhét hai đứa nhỏ vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận cho bọn họ.

"Vâng vâng!" Bọn nhỏ chỉ lộ hai cái đầu ra ngoài, lập tức gật đầu như giã tỏi.

Nhưng trong đầu đều là sự vui vẻ khi sắp xây nhà mới, phấn khởi như vậy làm sao có thể ngủ được, lật tới lật lui, cho đến mấy tiếng sau mới hoàn toàn đi vào giấc ngủ.

Nhìn ba người vô cùng chờ mong, lúc này đây đổi thành Trình Kính Tùng im lặng.

Thật ra anh không muốn xây nhà sao?

Hơn bất cứ ai anh muốn bọn họ sống tốt mỗi ngày!!

Nghĩ đến chỗ này, Cố Nghiên than nhẹ một tiếng, im lặng.

"Quản lý Ngô, không nói nhiều với anh nữa, đợi lát nữa đội thi công sẽ đến phá nhà cũ, tôi phải tự mình đi xem, nếu không có vấn đề gì, chúng ta cứ theo hợp đồng cung cấp hàng hoá như trước đi." Cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ treo tường của đại đội, phải chuẩn bị cúp máy.

"Không thành vấn đề, cô bận đi" Quản lý Ngô nói.

"Được, hẹn gặp lại quản lý Ngô." Cố Nghiên cười nói: "Chờ đến lúc nhận lương, quản lý Ngô cần phải đến đây uống ly rượu mừng"

"Nhất định, nhất định, tạm biệt tạm biệt."

Sau khi hàn huyên xong, Cố Nghiên liền cúp máy.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 145: Chương 145



Nhà họ Trình.

Đội thợ xây Trình Kính Tùng liên hệ tốt trước đó đã đến, khoảng mười mấy người.

Người đàn ông đi đầu có dáng vẻ hơn 30 tuổi, mặc đồ lao động xám động, mặt hơi ngăm đen, nhưng răng lại rất trắng.

Sau khi Cố Nghiên đánh giá một chút thì khẽ gật đầu nhìn bọn họ.

Đừng nhìn bọn họ chỉ là đội thợ xây thô thiển, tập thể nào cũng sẽ mời họ xây nhà xây nhà xây chuồng heo đấy, chất lượng và lời khen đều rất đảm bảo.

"Anh Trình, chị dâu, đến rồi!"

Đối phương quen biết Trình Kính Tùng, lúc này sau khi nhìn thấy bọn họ đi đến, lập tức đi lên chào hỏi thân thiện, đưa một điếu thuốc cho Trình Kính Tùng.

Trình Kính Tùng nhận lấy, không hút, chỉ kẹp ra sau tai.

Bởi vì anh biết, Nghiên Nghiên không thích ngửi mùi thuốc lá.

"Hai người có muốn nhìn xem cần thu dọn cái gì nữa hay không, nếu không còn gì thật, chúng tôi trực tiếp phá đi nhé!" Đối phương lại nói.

“Không cần, phá đi đi."

Một nhà bốn người Cố Nghiên, gần như là đồng thời lên tiếng.

Ngôi nhà này trước đó bọn họ đã kiểm tra năm sáu lần, cũng không bỏ quên thứ gì.

"Được." Đối phương gật gật đầu, sau đó nâng tay lên,hô lên: "Các anh em, phá đi!!"

"Vâng! Phá đi!"

Nghe vậy, nhóm đàn ông lập tức giơ cây búa lớn, xẻng, cuốc,... trong tay lên thuần thục đập tường.

Động tác vô cùng nhất trí, vô cùng hùng tráng.

Rõ ràng là xây nhà, nhưng lại có cảm giác như bị cướp bóc.

Ở thời đại chưa hoàn toàn cơ giới hoá này, phá nhà là không có máy xúc đất, đều dựa vào nhân lực để phá, từng chút từng chút. Nhưng hiên tại mọi người xây nhà ngoại trừ nền nhà ra thì cơ bản đều là bùn hồ, nên cũng dễ phá đi.

Ầm ầm ầm!

Theo từng tiếng vang lớn, nhà cũ loang lổ như cây già vất vả đã lâu, ngã xuống trong tiếng ầm ầm, tạo ra bụi đất và khói bùn bay tứ tung, kết thúc hoàn toàn nửa đời vừa lận đận, lại vừa nhấp nhô của nó.

Nhà cũ, không còn nữa.

Sau này, thay vào đó sẽ là một căn nhà vững chắc, ấm áp, nhưng giờ phút này, tâm tình mấy người Cố Nghiên vẫn không nhịn được mà trở nên phức tạp.

Dù sao cũng ở đây đã lâu, đặc biệt là ba anh em Trình Kính Tùng, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, đều là ở đây, trong lòng sao có thể không có chút phiền muộn được.

Cố Nghiên vươn tay, vỗ vỗ bả vai của Trình Kính Tùng, lại xoa xoa đầu hai tiểu bảo bối.

“Chúng ta phải chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới"

"Vâng vâng!!"

Một màn chấn động như vậy, đương nhiên không thể thiếu thành viên của đại đội xã đến vây xem.

Đương nhiên chuẩn xác hơn mà nói, là các dân làng trong thôn Hướng Dương.

Bây giờ thời đại tập thể đã sắp chấm hết, đã xuất hiện thị trường tự do, chia đất xảy ra thay đổi lớn, mà công xã cũng được chia thành xã, trấn, đội sản xuất được chia thành thôn.

"Thật lợi hại, lúc này mới bao lâu chứ, ngay cả nhà cũng xây lại rồi"

"Nghe nói nhà người ta xây còn là nhà hai tầng đấy."

"Ái chà chà, nhà hai tầng à, chậc... trấn trên của chúng ta hình như cũng không có nhà ở như vậy đi!"

"Còn nhớ lúc trước, nhà họ Trình này đến cơm cũng không có mà nấu, lúc cô dâu kia được gả vào, ngày hôm sau đã chịu sự nhục nhã của chủ nợ, nhưng hôm nay người ta bữa nào cũng ăn thịt không nói, tiền nợ cũng đã trả hết rồi, hai đứa nhỏ trong nhà đều được đi học."

"Sống như thế này trong thôn chúng ta ai có thể so sánh được với nhà cô ấy?"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 146: Chương 146



Đây là nguyên nhân Trình Kính Tùng làm công cho nhà máy không cần tiền, bởi vì Nghiên Nghiên thật sự giúp đỡ anh quá nhiều, anh làm gì còn mặt mũi đòi cô chia hoa hồng cho.

"Khó trách trước đây làng trên xóm dưới của chúng ta đều muốn cưới nha đầu Nghiên Nghiên kia, cô gái ưu tú như vậy, sao không phải con dâu nhà tôi chứ?" Có người không nhịn được thở dài.

Vốn dĩ Cố Nghiên được trăm nhà xin cưới, bây giờ lại nhìn thấy cô có bản lĩnh như vậy, vậy càng làm người khác cảm thấy tiếc nuối.

Có người không nhịn được mà hỏi lại: "Vậy con trai bà có thể đẹp trai như Trình Kính Tùng không?"

"... Bà nói lời này tôi thật sự không thể phản bác lại được"

Dù sao tên nhóc Trình Kính Tùng kia, trên phương diện vẻ ngoài là thật sự không phải chọn.

Mọi người không khỏi cười vang lên, mồm năm miệng mười nghị luận, mang đến chút thú vui cho cuộc sống buồn tẻ của mình.

Quá trình phá nhà rất nhanh, mới được hơn nửa tiếng đã dỡ xong toàn bộ, đất nền trống trải dưới cái nắng chói chang của mặt trời, lập tức lóe ánh sáng, đó là ánh sáng sắp nghênh đón tương lai tốt đẹp.

"Về phương diện bản vẽ thiết kế nhà, anh Trương nếu có khó hiểu chỗ nào, có thể liên hệ chúng tôi bất cứ lúc nào." Cố Nghiên lại nói với nhà thầu kia.

Bản vẽ thiết kế nhà ở của Cố Nghiên thật ra chính là nhà lầu tầm thường nhất ở nông thôn đời sau, nhưng đặt ở trước mắt mà nói, lại là sự tồn tại cực thời thượng.

Đặc biệt là cầu thang còn đặt ở trong phòng, mà không phải đặt bên ngoài giống như các nhà lầu khác.

Có thể nói, đây cũng coi như là khiêu chiến nhỏ đối với đội kiến trúc.

Cho nên Cố Nghiên mới lo lắng lúc đó làm không ra dáng vẻ mà cô muốn.

Đối phương lập tức đảm bảo: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi đảm bảo sẽ làm giống y hệt bản thiết kế cho chị."

Tuy nói bản thiết kế này anh ta còn chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng Cố Nghiên vẽ bản thiết kế này vô cùng rõ ràng lập thể, các chỗ cũng đều đánh dấu trọng điểm, thậm chí đến nguyên lý và kết cấu của kiến trúc cũng đã được đánh dấu, cho nên rất khó làm người khác không hiểu.

Ở điểm này, anh Trương thật sự bội phục Cố Nghiên.

Có tài năng! Đời này anh ta còn chưa từng thấy người phụ nữ nào có tài như vậy!

"Vậy làm phiền anh Trương" Cố Nghiên khách khí nói.

"Nên làm, nên làm."

Chờ sau khi hai người nói chuyện xong, Trình Kính Tùng đã thúc giục: "Nghiên Nghiên, em đến nhà máy đi, nơi này giao cho anh là được."

Nhà máy bây giờ, tuy nói có mấy lãnh đạo nhỏ nhưng người trước mắt chân chính có thể gánh vác chuyện lớn vẫn là Nghiên Nghiên.

"Được, em đi đây!" Nhớ đến một đống kế hoạch trong nhà máy, Cố Nghiên thật sự không ở lại được.

Trước khi đi, Cố Nghiên sửa sang lại mũ rơm to rộng trên trán anh lại một chút: "Mùa hè như vậy, ánh mặt trời rất độc, đừng để phơi đen, vốn dĩ đã không trắng rồi."

Khi nói chuyện, má lúm đồng tiền của cô cười tủm tỉm trêu chọc, b.í.m tóc đen nhánh lẳng lặng rũ trên vai.

"Aizz!" Trình Kính Tùng thật thà đáp lời Rõ ràng vợ chồng son cũng không nói gì nhiều, nhưng lại có thể làm người ta cảm giác được sự tốt đẹp và ngọt ngào giữa bọn họ.

Chờ sau khi đến nhà máy, Mao Mao giống như bà cụ non nói: "Chị dâu, chị đi làm việc đi, em và em gái sẽ ngoan ngoãn học bài ở trong phòng."

"Đúng đúng!" Nhuyễn Nhuyễn cũng lập tức nói theo.

Rõ ràng là hai đứa nhỏ cộng vào mới chừng mười tuổi, đúng là tuổi mèo ngại chó ghét, nhưng bọn họ lại vô cùng hiểu chuyện, một chút cũng sẽ không làm Cố Nghiên thêm phiền.

Mà cũng không theo điều kiện gia đình tốt lên mà hất cằm nhìn người khác, trở nên kiêu căng ngạo mạn. Ngược lại bọn chúng chỉ biết vô cùng quý trọng ngày tháng tốt đẹp không dễ có được của bây giờ, nỗ lực học tập, sau này lớn lên phải hỗ trợ cho chị dâu.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 147: Chương 147



Điều này khỏi phải nói đã khiến Cô Nghiên vui vẻ an tâm nhường nào.

"Các bảo bối thật ngoan" Chóp mũi của Cố Nghiên lên men, ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng, cũng nói thêm: "Đợi lát nữa chị không biết sẽ bận đến lúc nào, nếu đói bụng, liền tay nắm tay nhau đến nhà ăn nhỏ ăn cơm biết không?"

Đừng nhìn nhà máy que cay tuy nhỏ, nhưng bây giờ đã đầy đủ lục phủ ngũ tạng.

Khoảng đất nhỏ đã từng là của các thanh niên tri thức đã được cô mua lại, xây thành một nhà máy nhỏ, từ ông lão trông cửa, đến thím nấu cơm, kho hàng gửi nguyên vật liệu, cùng với máy đóng gói chân không và máy dán miệng túi mà sản xuất cần.

Nói cách khác bây giờ ngoại trừ dây chuyền sản xuất tự động hoàn toàn, nhà máy của cô trên cơ bản cái gì cũng có.

Chờ đến khi cô đàm phán xong con đường cung cấp hàng hoá cho cửa hàng bách hoá, thì chuẩn bị vay ngân hàng một trăm vạn, đồng thời mua sắm máy móc và dựng thêm nhà máy, gia tăng quy mô tiêu thụ.

Đồng thời sản xuất thêm những sản phẩm sản xuất mới như "Đậu phụ khô", "lẩu tự sôi", tranh thủ trong vòng hai năm làm thành nhà máy thực phẩm có quy mô lớn nhất trong thành phố này.

Đương nhiên, những thứ này nói thì dễ, làm cũng không dễ như vậy, nếu hơi vô ý, thậm chí toàn nhà máy đều bị hủy diệt theo.

Cho nên áp lực trên vai Cố Nghiên không phải lớn bình thường.

"Biết rồi chị dâu, chị cũng đừng nhìn chúng em như trẻ con thế." Hai bảo bối nhỏ vội vàng vẫy vẫy tay với Cố Nghiên.

Khi thu hoạch vụ thu, nhà mới đã xây trong.

Dưới sự trông coi của Trình Kính Tùng, ngôi nhà này phảng phất như bước ra từ bản vẽ, căn nhà hai tầng ngăn nắp, có ban công, có sân phơi, có gác mái, còn có song sắt làm thành sân, góc tường trồng một cây mộc hương hoa.

Tin rằng không đến hai năm hoa mộc hương này sẽ bò đầy lan can, hàng rào, hình thành một tường hoa đồ sộ mỹ lệ.

Khi đãi tiệc nhà mới, trong phòng cũng được trang hoàng đầy đủ, mặt tường quét xi măng trắng, gạch lát nền đều là gạch tráng men kéo từ thành phố về sáng loáng dường như có thể làm gương.

"Chậc chậc, đây là đồ gì vậy?" Phần lớn người trong thôn đến tham quan cũng chưa từng thấy cái này, lúc này giống như bà ngoại Lưu đi vào ngôi nhà rộng lớn, lộng lẫy, cái gì cũng tò mò.

Không chỉ có gạch tráng men, quy hoạch bên trong đều làm mọi người giật mình.

"Trên tường trong nhà này sao cũng dán gạch men sứ vậy, còn nhỏ như vậy, ái chà chà, đây có phải nhà vệ sinh hay không. Này, sao có thể để chỗ đi vệ sinh ở trong nhà chứ?" Người này kinh hô nửa ngày, cuối cùng cũng đoán được.

Sở dĩ bọn họ kinh ngạc như vậy, là bởi vì bây giờ là trong nhà lớn, hay là laoij nhà lầu kiểu cũ kia, đều là đặt phòng bếp và nhà vệ sinh ở ngoài.

"Bây giờ đều lưu hành như vậy." Đối với việc này, Cố Nghiên chỉ giải thích nhàn nhạt một câu.

"Hoá ra là như vậy à.

Lúc này, Trình Kính Tùng ở bên ngoài hộ: "Sắp chính ngọ, 12 giờ, sắp rải bánh mì và màn thầu, mọi người mau ra đây chuẩn bị đi.

"Ai u, đi đi đi, mau mau mau!"

Nghe vậy mọi người cũng không rảnh lo tham quan, vội vàng đi ra ngoài như một đàn ong.

Bánh mì mừng, màn thầu mừng này, lại không mất tiền, không tranh không được.

Ngoài sân.

Người dân trong làng ai cũng háo hức hồ hởi, tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng, nơi mà những người thợ xây đang đứng đó.

Chỉ nhìn thấy cạnh bọn họ có 6 cái giỏ đựng đan bằng cây liễu, bên trong giỏ đều là bánh màn thầu, bánh mì, kẹo mừng và một ít tiền lẻ.

Người dân ở chỗ bọn họ sau khi xây xong nhà, đều sẽ có những nghi thức này.

“Ném về phía bên này nhiều một chút đi.

“Dựa vào cái gì mà phải ném về bên mấy người nhiều hơn chứ, tôi thấy phải ném về phía bên chúng tôi bên này nhiều hơn mới đúng kìa"

Dân làng đã không thể chờ đợi được nữa la hét ầm lên, nhào lên phía những người thợ xây ra sức vẫy tay.

Cùng với những tiếng pháo nổ vang liên hồi, những chiếc bánh mì ngay lập tức liền từ trên không trung liên tiếp rơi xuống, người dân liền tức khắc chen lấn tranh nhau khắp nơi, từng trận tiếng cười huyện náo.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 148: Chương 148



Bởi vì lần này có rất nhiều đồ, cho nên những người dẫn đến đây ai ai cũng có hơn mười mấy cái bánh bao bánh mì các loại, sau cùng mỗi người đều ôm trong lòng đầy ắp chiến lợi phẩm trở về.

“Cái đứa con gái bất hiếu này, có tiền cũng không biết hiếu thuận với ba, thương yêu em trai thì cũng thôi đi, còn đi phân phát một đống đồ thế kia, lẽ nào là muốn khoe mẽ nhà cô ta hiện tại có tiền rồi à?”.

Sau khi nghe chuyện này, ba Cố lập tức liền đầy vẻ tức giận.

Ông ta không phải chưa từng tìm đến Cố Nghiên đòi tiền, nhưng Cố Nghiên trở tay liền viết thư đoạn tuyệt quan hệ ném lên mặt của ông ta.

Ông ta đương nhiên muốn ăn vạ, nhưng ngay lúc đó Cố Nghiên chỉ lạnh nhạt nói bên tai ông ta một câu: “Ông nên biết rằng, tôi của hiện tại cũng không phải là người ông muốn chọc là chọc được đâu, chỉ cần tôi muốn xử lý ông, có hàng nghìn hàng vạn cách đấy"

“Tuy rằng bây giờ ông nghèo, nhưng vẫn có thể sống một cuộc sống yên yên ổn ổn qua ngày, nhưng là nếu như ông chọc giận tôi ấy à, tôi cũng không thể bảo đảm rằng tôi sẽ xử lý ông như thế nào đâu"

Dù sao cũng sống với nhau hơn hai mươi năm, cho nên Cố Nghiên biết rất rõ cái đức hạnh trong ngoài bất nhất, chỉ được cái mạnh miệng chứ không làm nên trò trống gì của ba Cố, ông ta là người tham sống sợ chết, chỉ cần cô tỏ ra bụng dạ nham hiểm độc ác, lần sau ông ta cũng không dám đến gây phiền phức cô nữa.

“Ông tốt nhất nên nghĩ cho kĩ vào, muốn tiền hay là muốn mạng, à đúng rồi, Lý Chiêu Đệ phạm tội giở trò lưu manh kia vẫn chưa ra đúng không nhỉ?"

Lúc nói chuyện Cố Nghiên rõ ràng là đang cười mỉm, một gương mặt xinh đẹp mà cả huyện cũng không thể tìm ra được người có thể so sánh cùng, nhưng ba Cố sống lưng lại toát một tầng mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy cả người như rơi vào xuống hầm băng lạnh giá, muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.

Có vết xe đổ của mẹ Cố trước đó, ông ta đương nhiên biết rằng Cố Nghiên không phải đang nói đùa với ông ta.

Ông ta không muốn ngồi tù, cũng không muốn bị hành hạ đến chết!

Cho nên bây giờ ông ta ngoài miệng mắng chửi là cùng, xả hết bực tức oán thán ở trong lòng mình.

“Ba, con quyết định rồi, con cũng muốn làm ăn, bạn của bạn con ở tỉnh C, cậu ta cùng với đối phương lấy hàng về bán, một ngày có thể kiếm được không ít tiền đấy."

Cố Đại Bảo từ trong phòng đi ra, nói ra kế hoạch mà bản thân đã tính toán từ lâu rồi.

Trong khoảng thời gian này, nhìn thấy Cố Nghiên kiếm được nhiều tiền như thế, cậu ta đương nhiên sớm đã đố kỵ đỏ con mắt rồi, cho nên cậu ta luôn tìm cơ hội kinh doanh làm ăn.

May là trời xanh không phụ lòng người, để cho cậu ta gặp được người bạn học hồi cấp hai của cậu ta, bằng lòng muốn cùng cậu ta làm việc.

Nghĩ đến tương lai sáng lạn mà người bạn học miêu tả cho cậu ta lúc đó, Cổ Đại Bảo liền càng thêm có động lực, hất cằm nói: “Đợi đến lúc tôi trở thành ông chủ lớn rồi, Cố Nghiên chị ta thì tính là cái thá gì chứ, cái xưởng nho nhỏ của một nhà giàu mới nổi ở nông thôn mà thôi!"

Vẫn chưa có phất lên được mà đã nói chuyện hống hách coi trời bằng vung coi thường Cổ Nghiên rồi.

Nếu như có người ở đây chắc chắn không nhịn nổi mà cười rớt cả răng cửa, thật là giỏi ăn nói khoác lác, đáng tin quá.

“Đại Bảo à, con nhanh nói với ba, người bạn đó của con...” ba Cố làm gì có thời gian ở đó mà mắng chửi Cố Nghiên, cười híp mắt rồi vội vã lôi lôi kéo kéo Cố Đại Bảo vào trong phòng, giọng nói cũng hạ thấp đi, giống như là sợ hàng xóm láng giềng xung quanh nghe thấy không bằng.

Cố Đại Bảo kiêu căng gật gật đầu, cẩn thận nói cho ba cậu ta nghe.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 149: Chương 149



Cố Nghiên cũng không biết chuyện của cha con hai người kia, mà nếu như có biết đi chăng nữa, cũng sẽ không thèm để ý đến, muốn làm cái quái gì thì cứ việc mà làm thôi, cô cũng lười quản, chỉ cần nghe đến tên của hai người họ là cô cảm thấy xúi quẩy c.h.ế.t rồi.

Sau khi xong tiệc nhà mới, Cố Nghiên và bà nội Cố đang ở trong phòng nói chuyện riêng.

“A Nghiên, bây giờ nhìn thấy cháu sống tốt như này, bà nội rốt cuộc cũng yên tâm rồi."

Bà nội Cố nắm lấy tay của Cố Nghiên.

Bàn tay nhăn nheo của bà nội, khiến cho Cố Nghiên có chút chua xót.

Còn nhớ dáng vẻ của bà nội trên tấm ảnh cũ, tay của bà vừa trắng nõn vừa mịn màng, gần như là trắng đến phát sáng, mà đến nay đã nhăn nheo thô ráp giống như vỏ cây khô nhiều ngày phơi dưới ánh nắng mặt trời.

Cố Nghiên nắm ngược trở lại tay của bà rồi nói: “Bà nội ơi, lúc trước cháu đã nói sẽ xây nhà cho bà, đợi chút nữa cháu liền đi gọi đội thợ xây bên kia để bọn họ xây nhà cho bà nhé ạ."

Bà nội chịu khổ nhiều như thế rồi, đến nay cũng nên được hưởng phúc của con cháu.

“Đừng có lãng phí tiền bạc làm gì” Bà cụ lập tức từ chối, cho dù là bây giờ cháu gái bà có tiền rồi, cũng không thể tiêu pha lung tung được.

Trên mặt bà cụ đều là vẻ không tán thành việc này: “Cháu mà xây nhà cho bà, thì bà không ở đây nữa đâu, dù sao thì bây giờ đi đâu cũng chẳng cần phải cần thư giới thiệu nữa."

“Bà nội!” Cố Nghiên thật sự là dở khóc dở cười, nhìn thấy bà cụ như vậy, cô cũng chỉ có thể lựa lời nói: “Hay là bà chuyển qua bên chỗ cháu ở với cháu được không, bà xem bà cũng đã lớn tuổi rồi, bà ở một mình cháu thật sự không thể nào yên tâm được, ở cùng với cháu ít nhất thì cũng có thể chăm sóc cho bà có phải không nào, bà cũng không muốn ngày nào cháu cũng bận việc ở xương rồi còn phải lo lắng cho bà mà đúng không ạ?"

“Mà hai đứa nhỏ cũng cần có người lớn ở bên cạnh chúng nó coi chừng mà đúng không ạ?"

Chỉ lo bà cụ không đồng ý, Cố Nghiên đổi sang đánh bài tình cảm.

“Đúng mà bà nội ơi, bọn cháu cần bà, bọn cháu đều cần bà ở bên"

“Bà đến ở với bọn cháu đi, nếu không thì cháu với em gái cả ngày cũng chẳng nói chuyện với nhau câu nào mất"

Hai đứa trẻ cũng ra sức lay lay cánh tay của bà cụ làm nũng.

“Bà nội, bà ở lại đi mà, bọn cháu đều nhớ bà lắm luôn ấy” Trình Kính Tùng cũng nói, trong mắt đều là sự chân thành tha thiết.

“Này... thôi được rồi, bà lão này sẽ chuyển đến ở với các cháu"

Bà cụ sau khi do dự một lát cuối cùng cũng đã đồng ý rồi.

Bà cụ không muốn làm cho A Nghiên thêm lo lắng cho bản thân, cũng đau lòng cho hai đứa nhỏ tuổi còn bé xíu mà không có người ở bên cạnh chăm lo cho chúng.

“Quá tốt rồi, sau này chúng ta có bà nội rồi!” Hai cái bánh bao nhỏ vui mừng lập tức nhảy cẫng lên.

Cố Nghiên và bà Trình Kính Tùng nhìn nhau, trên mặt cũng đều là ý cười.

“Bà ơi, bọn cháu giúp bà thu dọn đồ đạc nhé ạ.” Cố Nghiên liền vội thúc giục.

“Được được được, đi nào đi nào."

Bà cụ không biết phải làm sao đành gật đầu, vội vàng như vậy à, còn sợ bà ấy chạy mất hay sao?

Người dân của thôn Thanh Sơn sau khi nghe nói bà Cố muốn dọn đến ở với cháu gái liền lần lượt đến cửa chúc mừng.

“Bà ơi, bây giờ bà có thể hưởng phúc rồi."

Nhìn thấy mọi người chúc mừng cho bản thân như thế, bà mặt mày hớn hả cực kì, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng đời này tôi không sinh được con trai, nhưng có cô cháu gái như A Nghiên là đủ lắm rồi."

“Còn có thể không đúng sao, cô cháu gái A Nghiên nhà bà đúng là giỏi quá chừng, xung quanh đây có nhà nào có thể so sánh được chứ?”. Mọi người lần lượt lên tiếng đáp lại.
 
Back
Top Bottom