Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 20: Chương 20



Mẹ Cố không ngờ cô đột nhiên hỏi vấn đề này, sau khi sửng sốt một chút, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Mẹ mày vất vả chín tháng mười ngày sinh mày ra, sao lại không phải mẹ ruột chứ?”

Bà ta cao giọng, chưa kể đến việc bà ta mắng mỏ dữ dội như thế nào.

“Không phải mẹ ruột của mày, sao có thể cầu xin nhà họ Triệu hết lần này đến lần khác cưới mày?”

“Đồ khốn ngu ngốc này, lương tâm đã bị chó ăn rồi sao dám chất vấn mẹ mày, nếu không tin, hàng xóm trong thôn này tùy tiện đi hỏi thử, xem xem có phải Lý Chiêu Đệ sinh ra mày không!”

Bà ta hét lên một cách tự tin đến nỗi nước bọt gần như nhấn chìm Cố Nghiên.

Thực tế, với câu trả lời này Cố Nghiên cũng không ngoại lệ.

Nếu cô thực sự không phải con gái ruột của mẹ Cố, làm sao bà ta có thể ngu ngốc đến mức nói thẳng ra.

Vì vậy, đây chỉ là Cố Nghiên lừa dối bà ta!

Đôi mắt Cố Nghiên đỏ hửng, đang cẩn thận quan sát phản ứng của mẹ Cố, nhưng ... nếu không nhìn ra bất kỳ manh mối nào, sự xấu hổ và tức giận khi bị thẩm vấn, bà ta đều có.

Vì vậy, bà ta thực sự là mẹ ruột của mình?

Một người mẹ vô cùng tàn nhẫn với con gái mình!

Cố Nghiên không khỏi cười khổ, tay chân lạnh toát, nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cô thà rằng bà ta không phải mẹ ruột, để ít nhất cô có thể tự an ủi mình một chút.

Nhưng rõ ràng, là bà ta!

Vốn tưởng rằng trái tim đã c.h.ế.t từ lâu, nhưng nó lại đau như mũi khoan quay với tốc độ cao.

“Vậy tôi thật là xui xẻo, có được một người mẹ thật như bà!” Cố Nghiên hít một hơi, cắn chặt lời nói, cuối cùng vẫn không để nước mắt rơi xuống.

Khóc có tác dụng gì, đối với loại ba mẹ này, chỉ có thể cứng rắn!

“Mày xui xẻo? Người mẹ như tao mới xui xẻo, một đứa con gái hèn mọn như mày, tao hết lòng muốn cho mày gả vào gia đình tốt, nhưng mày thì sao, không biết thế nào là tốt!” Mẹ Cố oán hận không kém gì cô, không ngừng chửi bới.

“Nếu mày đã không giả cho nhà họ Triệu, nhất quyết gả cho tên nghèo hèn kia, mày không theo ý của mẹ mày, vậy thì mẹ mày mặc kệ mày cho mày thành đứa con gái già, để mày bị người đời chê cười.”

Ở một thôn nhỏ lạc hậu như vậy, bất kỳ cô gái nào mới ngoài hai mươi tuổi chưa lấy chồng đều bị người khác đánh giá, huống chi cả đời không lấy chồng.

“Tùy mẹ.” Cố Nghiên biết bà ta sẽ không bao giờ làm như vậy, vậy nên hiện tại chỉ coi bà ta là cái đuôi, lạnh lùng quay đầu lại nhìn bà ta.

Trong lúc nhất thời, hai mẹ con lạnh lùng nhìn nhau, căm hận lẫn nhau, như kẻ thù không đội trời chung.

“Tao nói cho cô biết, hôm nay không có đồ ăn cho mày, nếu như mày vẫn tiếp tục không nghe lời, từ nay về sau sẽ không có phần ăn cho mày nữa, cơm chó cũng không đến lượt mày.” thấy cô còn tính tình ương ngạnh như vậy, mẹ Cố không có chỗ nào để đánh.

Cô không tin, bà ta không thể quản giáo cô được nữa.

Con người này như sắt đá, ba ngày đói một lần, e là gả cho phân, bà ta đều có thể gả.

Cố Nghiên không chịu nổi nữa: “Không ăn thì không ăn, chỉ tốn công nấu nướng của tôi mà thôi.”

Cô không muốn tiếp tục phục vụ nhà này ăn uống.

Nói ra thì khó nghe, địa vị của cô trong nhà không bằng con la trong tổ sản xuất, ít nhất con la còn có thể cho cái bánh bao.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 21: Chương 21



Nhưng cô thì sao, mỗi ngày đều làm rất nhiều, nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn cơm thừa canh cạn của bọn họ, hầu như không thể thỏa mãn cơn đói của cô, vào năm mới cô không được phép động đến một miếng thịt.

Ngay cả khi thịt đang được nướng, mẹ Cố cũng phải canh chừng nó một cách thèm muốn, sợ cô lấy trộm.

Nhớ khi còn nhỏ cô vô tình ăn một miếng thịt, kết quả bị mẹ Cố tát vào mặt, cộng thêm những lời xúc phạm không thể chịu nổi sau khi ngã vào bóng đen này, mỗi lần nhìn thấy thịt cô đều run sợ, bất kỳ chỗ nào cũng không dám ăn.

Cũng chính vì điều này mà sau khi gả vào nhà họ Triệu, cô đã nhận được biết bao lời cười nhạo và ánh mắt soi mói.

“Ai cần chị nấu!” hiện tại Cố Đại Bảo rất tức giận vì không cho cậu ta tiền sính lễ, Cố Đại Bảo lập tức khinh thường hừ lên một tiếng: “Chị nghĩ rằng không có chị nấu ăn thì chúng tôi c.h.ế.t đói chắc?”

“Nếu không cần, sau này đừng bảo tôi nấu ăn cho nữa!” Cố Nghiên tiếp lời.

Cố Đại Bảo chịu không nổi thủ đoạn hung hãn như vậy, lập tức đồng ý: “Không bảo thì không bảo, ai kêu chị vô dụng!”

“Rất tốt.” Cố Nghiên rất hài lòng, sau đó dưới ánh mắt oán hận của ba người, cô một mình đi về phòng.

Căn phòng cô ở là phòng ở trong cùng, rất nhỏ, chỉ bằng một phần ba Cố Đại Bảo, một chiếc giường đất cũng đủ lấp đầy.

Nhưng nó rất ngăn nắp, chăn bông được xếp chồng lên nhau như những khối đậu phụ, bên cửa sổ còn có một bó hoa mai vàng mới được hái, nhìn qua có thể biết chủ nhân căn phòng này rất chăm chỉ sạch sẽ.

Cố Nghiên thản nhiên liếc nhìn, sau đó lạnh lùng thu lại ánh mắt.

Ngôi nhà này, không còn gì để nâng niu, nhớ nhung nữa.

Cố Nghiên cởi giày, ngồi khoanh chân trên chiếc giường đất, nhai bánh đào và uống nước nóng lót dạ trước.

Cô vừa mới được tái sinh lại bị hành hạ đủ kiểu, hiện tại cô thực sự mệt mỏi, cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Trong nhà chính, lúc ăn cơm, Cố Đại Bảo nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, mím mím môi.

“Nhìn đi, cho dù không có Cố Nghiên thì đã sao? Không phải chúng ta vẫn có cơm ăn như thường à? Có người ở đây quá là xem trọng bản thân rồi.” Cậu ta cố ý nói to, giống như là sợ Cố Nghiên ở bên trong không nghe được.

Tiếp đó, cậu ta vươn đũa gắp miếng trứng gà, kết quả vừa đưa vào miệng, vẻ mặt lập tức thay đổi, “Tôi phi, đây là cái quái gì vậy? Sao lại khó ăn như vậy, hơn nữa lại còn có mùi cháy.”

Cố Đại Bảo đã bị Cố Nghiên nuôi cho kén chọn, nào có thể chịu được mùi vị như vậy, cậu ta lập tức nhổ xuống đất, cho dù đây là miếng trứng gà quý giá.

“Ai ui!” Mẹ Cố vô cùng tiếc rẻ, cũng chẳng ngại bẩn, vội vàng nhặt lên, chưa cả lau đã cho vào miệng rồi.

Đương nhiên bà ta cũng biết thức ăn mình nấu này rất tầm thường.

“Đại Bảo, con đừng giận, đừng giận! Lâu rồi mẹ không nấu ăn nên không quen tay. Nhưng mẹ đảm bảo lần sau mẹ nhất định có thể nấu ngon.” Lúc này mẹ Cố vội vàng tươi cười nuông chiều, dỗ dành đứa con trai sắp thành niên như dỗ đứa trể con.

Từ sau khi Cố Nghiên học nấu ăn, đã ba bốn năm rồi bà ta không nấu ăn, tay nghề chắc chắn là không tốt.

“Còn cả cái bánh bao chay này nữa, cứng quá rồi, cứng như đá vậy.” Cố Đại Bảo tiếp tục bới móc.

Phải biết rằng, Cố Nghiên có thể nấu bánh bao chay vừa mềm vừa thơm, nhai trong miệng thì khỏi phải bàn, giống như đang ăn thịt vậy.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 22: Chương 22



Nhưng bánh bao chay này của bà ta ăn vào không chỉ nghèn nghẹn mà còn vừa chua vừa chát giống như vừa mò từ trong cống nước thối ra vậy.

Sao mà ăn nổi!

“Này…” Mẹ Cố cũng buồn rầu. Rõ ràng nguyên liệu bà ta dùng và trình tự nấu đều giống con tiện nhân Cố Nghiên kia, nhưng không hiểu tại sao lại không nấu ra được hương vị như nó nấu.

“Được rồi, mau ăn đi. Có người ở đây muốn ăn còn không được ăn kia kìa.” Mặc dù ba Cố cũng cảm thấy rất khó ăn, nhưng cũng không muốn con trai vì vậy mà nhịn đói.

“Cũng đúng.” Cố Đại Bảo nghĩ đến Cố Nghiên chỉ có thể nằm như xác c.h.ế.t để đỡ đói thì lại cầm đũa lên.

Nhưng, bữa cơm này đã định trước là nhà họ Cố muốn ăn cũng ăn không yên, bởi vì nhị phòng nhà họ Cố cách đó không xa bỗng nhiên lại đốt pháo.

“Đoàng đoàng” Tiếng pháo đinh tai nhức óc, khiến không ít người bưng bát cơm ra cửa hóng chuyện.

“Bây giờ cũng không phải là Tết, nhà chú út đốt pháo làm gì không biết, ồn c.h.ế.t đi được!” Cố Đại Bảo đặt đũa xuống, vừa chê bai bánh bao chay khó nhai vừa mắng mỏ.

“Hỏng rồi! Hỏng rồi!” Mẹ Cố giống như vừa nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng chạy ra ngoài, kết quả là nhìn thấy thím Cố đang thân thiết nắm tay mẹ Triệu.

Trong lòng bà ta lập tức vang lên một tiếng “lộp bộp”, chẳng lẽ…

“Chị Triệu à, vậy thì chúng tôi chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc trước nha. Sính lễ này tôi nhận.” Chỉ nghe thấy thím Cố cười ngoác tận mang tai, cố ý nói to giống như là sợ bà con đang xem không nghe rõ vậy.

Không sai, nhà họ Triệu vừa ý con gái bà ta!

Đương nhiên bà ta không biết rằng, nhà họ Triệu chọn con gái nhà bà ta không phải vì con gái bà ta tốt hơn Cố Nghiên mà chẳng qua là nhà họ Triệu cân nhắc thiệt hơn, chọn cái tốt nhất mà thôi!

Tiếp theo đó, giống như là cảnh phim quay chậm, mẹ Cố trợn tròn hai mắt, cứ như vậy trơ mắt nhìn bao lì xì dày cộp đó bị bàn tay thô ráp của kẻ thù không đội trời chung nắm chặt, cuối cùng bị nhét vào trong túi áo không nhìn thấy nữa.

Sính lễ của bà ta hoàn toàn thuộc về người khác.

Biết rõ con tiện nhân Cố Nghiên kia không gả nổi vào nhà họ Triệu, nhưng biết là một chuyện còn tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

Giờ phút này mẹ Cố thực sự là lòng đau như cắt.

“Ôi chao, chị dâu đã ăn cơm chưa?” Thím Cố bên này cũng nhìn thấy bà ta, lập tức hãnh diện, khoe khoang với bà ta, “Chị không biết à? Nguyệt Nguyệt nhà em vừa mới đính hôn với Kiến Minh, nào nào nào, ăn kẹo mừng.”

Thím Cố từ xưa đến giờ vẫn luôn keo kiệt, bây giờ lại tươi cười vui vẻ đưa cho mẹ Cố một nắm kẹo to.

“Lại nói đến Cố Nghiên nhà chị. Con bé là bà mai gián tiếp của Nguyệt Nguyệt nhà chúng em. Chúng em rất biết ơn nhà anh chị.” Sau khi thím Cố chiếm được món hời thì còn không ngừng khoe mẽ, lượn qua lượn lại trước mặt mẹ Cố thần kinh đang căng thẳng.

“Cô…” Mẹ Cố sao có thể chịu được sự k*ch th*ch này, ghen tỵ đến đỏ mắt. Lúc mẹ Cố đang muốn nhào qua đánh bà ta thì tiếng nói nén giận của ba Cố đúng lúc vang lên.

“Cái bà này, ngây ra làm cái gì, còn không mau nhận lấy.” Ba Cố vừa quát vừa đưa mắt cảnh cáo bà ta không nên gây chuyện.

Bây giờ mọi chuyện đã rồi, bà ta mà làm ầm lên thì khác nào không cam lòng cháu gái mình gả vào nhà tốt. Như vậy sẽ bị bà con khinh thường, phỉ nhổ.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 23: Chương 23



Không có cách nào khác, mẹ Cố chỉ có thể nuốt giận, nhận lấy kẹo.

“Ôi, sao chị dâu lại không cười vậy? Chẳng lẽ chị không mong có cuộc hôn nhân này?” Thím Cố vẫn không chịu buông tha.

Mẹ Cố hận không thể xé rách cái bản mắt dối trá, xấu xa này, Nhưng đang ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, bà ta không thể làm vậy được.

“Sao, sao có thể thế được, tôi rất vui.” Mẹ Cố nét mặt hung dữ, gắng gượng nặn ra mấy chữ.

“Vui là được.” Nhìn dáng vẻ quẫn bách của bà ta, trong lòng thím Cố khoan khoái khỏi phải nói.

Từ trước tới giờ, nhị phòng bọn họ cái gì cũng không bằng đại phòng. Bình thường cái con tiện nhân Lý Chiêu Đệ này không biết là khoe khoang cỡ nào, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời này của chị ta, sao bà ta có thể không đắc ý được.

“Ôi chao, thực ra thì cho dù chị không vui cũng chẳng quan trọng. Dẫu sao đứa con gái đó của chị quả thực là không để người ta bớt lo mà. Cứng rắn bỏ qua mối hôn sự tốt như vậy để khiến ai vui vẻ không biết.”

Nói xong bà ta lại tiếp tục rêu rao: “Cố Nghiên à, cô xem chị họ cô đính hôn sao cô lại không ra chúc mừng? Chẳng lẽ là hối hận rồi?”

“Nhưng hối hận cũng vô ích. Cậu ấy sắp thành anh rể của cô rồi, cô không thể đối với anh rể của cô…” tiếp tục nảy sinh tâm tư bất chính được.

“Nếu thím còn khua môi múa mép nữa thì cháu sẽ đi báo cáo.” Cố Nghiên bị tiếng ồn ào đánh thức, cô vén màn cửa, vẻ mặt lạnh nhạt, đi đến cắt ngang lời nói của bà ta.

Bà ta cũng không thử nghĩ lại xem, nếu cô có ý đó với Triệu Kiến Minh thì bây giờ nhà bà ta còn có chuyện vui này à?

“Lại còn báo án. Tôi là thím ruột của cô đấy. Cô cũng quá nham hiểm rồi đấy.” Thím Cố bị doạ trợn tròn mắt.

Ba người nhà mẹ Cố lại chẳng bất ngờ: “…”

Thím ruột đã là cái gì, bọn họ là ba mẹ ruột mà cô còn dám lấy chuyện ngồi tù ra uy hϊếp đây này.

Mẹ Triệu vô cùng vui mừng vì đã không lấy cái loại con dâu này, nếu không răm bữa nửa tháng lại đi báo cảnh sát thì còn ra thể thống gì.

“Đó cũng là thím ác ý bôi nhọ cháu trước.” Cố Nghiên nói xong thì nhìn về phía chị họ Cố Nguyệt.

Cô nhớ chị họ từng nói với cô là mẫu đàn ông chị ta thích là kiểu cao lớn khôi ngô, mà Triệu Kiến Minh lại nho nhã yếu đuối, hiển nhiên là không hợp với thẩm mỹ của chị ta.

Nhưng lúc này cô lại phát hiện chị họ không hề có một chút đau khổ vì bị ép cưới nào cả, ngược lại còn có vẻ ngượng ngùng. Gương mặt thanh tú ấy, trong mắt đều là người đàn ông bên cạnh.

Đây rõ ràng là… vừa ý Triệu Kiến Minh.

Cố Nghiên không khỏi có chút nhức đầu. Nếu đối phương bị ép cưới, cô nhất định có thể có cách giúp đối phương, nhưng bây giờ người ta lại chỉ vội vàng muốn gả đi.

Cô còn có thể nói gì đây?

Nhưng chuyện này lại khiến Cố Nghiên nghĩ thông một chuyện. Khó trách, kiếp trước, sau khi biết cô và Triệu Kiến Minh ly hôn, chị họ có quan hệ tàm tạm với cô lại đến nhà mỉa mai cô.

Ban đầu cô chỉ nghĩ là chị ta ghen tỵ vì mình gả vào nhà tốt, bây giờ mới sáng tỏ, hoá ra là chị ta thích Triệu Kiến Minh từ lâu rồi.

“Chúc mừng.” Cố Nghiên tuy rằng không muốn chúc mừng nhưng trong trường hợp này cô cũng không có cách nào khuyên bảo, chỉ có thể tìm thời cơ khác.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 24: Chương 24



Lúc Cố Nghiên nhận kẹo cưới, Triệu Kiến Minh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Cố Nghiên, ánh mắt tối tăm, hắn tức giận và không cam tâm.

Nếu không phải cô sống c.h.ế.t không gả cho hắn thì sao hắn lại “không có được thứ tốt nhất nên đành chọn thứ tương đối” được.

“Cố Nghiên, chị cũng chúc mừng em, nghe nói em và Trình Kính Tùng cũng sắp có chuyện tốt rồi.” Cố Nguyệt thấy chồng tương lai nhìn chằm chằm người phụ nữ khác, nhất là người phụ nữ này lại là người phụ nữ hắn mới tự mình đến tận nhà cầu hôn, trong lòng lập tức vô cùng chán ghét, giọng điệu cũng trở nên âm dương quái khí (*).

(*) kỳ quái; quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường.

“Đúng rồi, lễ đính hôn của cậu ấy thực sự chỉ có nửa cân bánh óc chó thôi à?” Khi cô ta hỏi câu này, khoé mắt giương lên, một vẻ vô cùng có cảm giác ưu việt.

Giống như là nói, Cố Nghiên à Cố Nghiên, cô nhìn cô xem chẳng có giá chút nào, sính lễ chỉ có nửa cân bánh óc chó.

Mà tôi lại không như vậy, sau này tôi và cô chính là khác nhau một trời một vực.

Đồng thời cũng là đang nhắc nhở Triệu Kiến Minh, Cố Nghiên coi như là đã đính hôn với Trình Kính Tùng rồi.

Cố Nghiên nhìn dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống đó của cô ta, môi mỏng khẽ giương lên, thoải mái thừa nhận, “Đúng, nửa cân bánh óc chó.”

“Cái gì mà bánh óc chó, cái gì mà lễ đính hôn, tôi không đồng ý hai đứa nó đính hôn, hôm khác tôi sẽ mua trả lại.” Mẹ Cố lập tức tiếp lời. Bà ta vẫn trông mong Cố Nghiên lại tìm được mối tốt, không thể để Cố Nghiên mang tiếng xấu.

Cố Nghiên cũng lười tranh cãi với bà ta. Cãi lại thì được cái gì. Dù sao tất cả mọi người đều biết không phải Trình Kính Tùng thì cô không lấy chồng, làm gì còn ai lại mai mối cho cô gái như cô nữa.

Nhất là nhà có chút vốn liếng.

Cố Nguyệt hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lần này không thể phủ nhận được.

“Cố lão nhị, sính lễ tam chuyển nhất vang này, hai ngày nữa cũng đưa tới cho các người.” Mẹ Triệu bên này giống như là k*ch th*ch đại phòng nhà họ Cố, cất cao giọng bổ sung thêm.

“Thứ này vốn là đưa trước hôn lễ một ngày là được, bây giờ đưa trước thời hạn chứng tỏ nhà họ Triệu rất coi trọng cô con dâu Cố Nguyệt này.”

“Được được được.” Thím Cố và chú Cố lập tức cười ngoác tận mang tai.

Mỗi lần họ cười một tiếng là một lần nét mặt mẹ Cô, ba Cố và Cố Đại Bảo sa xẩm.

Phải biết rằng những thứ này vốn là thuộc về nhà bọn họ.

“Cảm ơn mẹ chồng.” Cố Nguyệt thấy mình được coi trọng như vậy thì đuôi mày khoé mắt đều là vui mừng và xấu hổ, vội vàng kính cẩn cảm ơn.

Mẹ Triệu vô cùng hài lòng với sự nhún nhường của cô ta, thoải mái nói: “Cảm ơn cái gì, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, còng khách sáo như vậy làm gì.”
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 25: Chương 25



Thấy vậy, thím Cố không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng: “Chị Triệu à, chị thật là tốt tính. Cố Nguyệt nhà tôi có thể gặp được một người mẹ chồng như chị, thực sự là tam sinh hữu hạnh.”

Tam sinh hữu hạnh: phúc ba đời.

Cố Nghiên kiếp trước bị mẹ Triệu hành hạ: “…”

Tiếp đó, bà con trong đại đội cũng đang thảo luận chuyện này.

Ai nấy đều nói Cố Nghiên đúng là ngu ngốc, chồng giàu không muốn lại cứ muốn gả cho một thằng nghèo. Bây giờ thì hay rồi, để cho nhà chị họ chiếm được lợi.

Người ngoài còn tiếc chứ nói gì mẹ Cố.

Nhất là khi tận mắt nhìn thấy tam chuyển một vang là xe đạp hiệu Phượng Hoàng, máy may hiệu Phi Nhân, đồng hồ hiệu Thượng Hải và radio Sao Đỏ được chuyển vào nhà nhị phòng, trái tim mẹ Cố tưởng chừng như là đang rỉ máu.

Mẹ Cố lại hận không thể xông thẳng đến nhà nhị phòng cướp những thứ này lại.

“Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như vậy khiến nhà chúng ta cái gì cũng không nhận được!” Mẹ Cố nghiến răng nghiến lợi, nếp nhăn ở khoé mắt run run.

Cố Đại Bảo cũng tức, ghen tỵ đến phát bức: “Có những thứ này rồi, sau này nhà chú hai không biết sẽ sống tốt đến nhường nào nữa, chắc chắn là bữa nào cũng được ăn thịt uống canh, bỏ xa nhà chúng ta mấy trăm con phố.”

Đột nhiên bị nhà họ hàng không bằng nhà mình vượt qua, lại còn vượt qua một khoảng lớn, ai mà chịu được.

Nét mặt ba người nhà họ Cố xanh mét.

“Rõ ràng con gái nhà người ta đều có thể đối sính lễ thành tiền, dựa vào đâu mà Cố Nghiên không thể? Dựa vào chị ta thanh cao?” Cố Đại Bảo vẫn oán trách: “Sao co lại có một người chị ích kỷ vậy chứ?”

“Mẹ, bây giờ con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia thà lên núi tìm thức ăn trong trời tuyết lớn, cũng không ăn cơm nhà, rõ ràng là không thể nào nhận sai với mẹ. Lẽ nào mẹ thực sự định để chị ta ở nhà cả đời à?” Cố Đại Bảo lại không kìm được chất vấn mẹ Cố.

“Đương nhiên là không. KHông được, hôm khác mẹ phải tìm bà mối Cao làm mai cho con nha đ** t* tiện đó mới được.” Mẹ Cố càng nghĩ càng khó chịu, bà ta cả đời hiếu thắng, không thể nào lại thua tiếp trong chuyện bán con gái này được.

Cho dù như thế nào, thứ nhị phòng có, đại phòng nhà họ cũng phải có.

“Nhưng Cố Nghiên lại chỉ một lòng muốn gả cho tên nghèo nàn kia, sao có thể chấp nhận việc mẹ ép gả được.” Cố Đại Bảo đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng cậu ta lại không nhịn được mà lo lắng: “Lỡ như chị ta đi tố cáo mẹ, hại mẹ ngồi tù thì phải làm thế nào?”

Cậu ta muốn bán Cố Nghiên nhưng cũng không muốn vì thế mà nhiều thêm một tội phạm phải cải tạo làm cho cậu ta mất thể diện.

“Nó dám!” Mẹ Cố tức giận, đừng nhìn bà ta miệng thề son sắt, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm, bởi vì bây giờ Cố Nghiên không còn là con thỏ nhỏ yếu đuối ngày xưa nữa.

Nói không chừng nó có thể thực sự làm chuyện này đấy.

Cho nên mẹ Cố đảo mắt mấy vòng, lại nghĩ ra ý kiến hay, “Vậy đừng nói cho nó biết trước, đợi sau khi tìm được nhà chồng tốt liền nghĩ cách để chúng nó gạo nấu thành cơm. Đến lúc đó không phải là nó không đồng ý cũng không được sao?”

Mười dặm tám thôn, có người phụ nữ nào bị huỷ đi trong sạch mà không phải gả cho người đàn ông đã phá huỷ đi sự trong sạch của cô ta.

Mười dặm tám thôn: ý chỉ gần xa, đây đó
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 26: Chương 26



“Ý kiến hay!” Cố Đại Bảo nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng bừng lên, vội vàng giơ cả hai tay hai chân bày tỏ sự đồng ý.

Như vậy nếu chị ta bằng lòng vậy thì coi như không tính là ép gả.

Ba Cố đang hút t.h.u.ố.c lá rời trên giường đấy, tuy không lên tiếng, nhưng rõ ràng là cũng âm thầm chấp nhận.

Cùng lúc đó, Cố Nghiên đang ở trong núi sâu thất thểu tìm thức ăn, chưa biết kế độc của người nhà họ Cố.

Lên núi lúc tuyết rơi dày là chuyện rất nguy hiểm, bởi vì không cẩn thận là sẽ trượt té hoặc là giẫm hụt, nhưng đối với Cố Nghiên từ nhỏ đã thường xuyên lên núi thì cũng chỉ giống như đi trên đất bằng, dù nhắm mặt đi cũng không có vấn đề gì.

Cô đối với ngọn núi này không hiểu thấu gốc rễ thì cũng là như lòng bàn tay, nên rất dễ dàng tìm được một ít khoai tây và nấm.

Nếu như có thể bắt thêm con cá thì tốt, như vậy thì có thể nấu một nồi canh cá thơm ngon.

Lúc Cố Nghiên đang chuẩn bị tìm hòn đá vừa tay để đυ.c băng bắt cá thì một bóng người cao lớn xuất hiện ở sau lưng cô, khôi ngô giống như cây tùng, cây bách trên đỉnh núi.

“Nghiên Nghiên, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.” Sau khi nhìn thấy cô hoàn hảo không tổn hao gì, gương mặt tuấn tú tràn đầy căng chặt vì lo lắng của Trình Kính Tùng cuối cùng cũng lộ ra nét nhẹ nhõm.

Anh biết hôm nay Cố Nghiên mạo hiểm lên núi giữa trời tuyết là nghe anh em tốt Nhị Thuận ở đại đội Thanh Sơn nói.

Ngay cả lần trước Triệu Kiến Minh đến cầu hôn cũng là cậu ấy lén lén nói cho anh biết.

“Trình Kính Tùng?” Cố Nghiên nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện, trong lúc nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhưng nhiều hơn cả chính là lo lắng, “Tuyết lớn như vậy anh lên núi làm gì, nguy hiểm lắm.”

Cô cau mày, lấy giọng điệu của một người vợ dạy dỗ anh, rồi lại nhón chân phủi tuyết trên đầu anh.

Cô đến gần, Trình Kính Tùng ngửi được mùi hoa ngọc lan thanh nhã trên người cô, điều này khiến cả người anh không tự chủ được mà cứng đờ, tai đỏ bừng lan xuống cả cổ.

Nhìn thoáng qua giống như là làm chuyện gì xấu bị bắt ngay tại chỗ vậy.

Mãi đến khi Cố Nghiên phủi tuyết xong kéo dãn khoảng cách với anh, lúc này anh mới chợt thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Cố Nghiên không nhịn được cười thầm, người biết thì đều hiểu là anh xấu hổ, người không biết e rằng sẽ nghĩ cô là thú dữ và nước lũ gì đó.

Nước lũ và thú dữ: ví với tai hoạ ghê gớm

“Anh vẫn chưa nói cho em biết là anh lên núi làm gì.” Cô lại ngước mắt lên nhìn anh trong mắt đều là lo lắng.

“Anh sợ em gặp nguy hiểm cho nên tới tìm em.” Trình Kính Tùng nào nỡ để cô cau mày, vội vàng, tay chân vụng về muốn thay cô xoa lên mi tâm.

“ Nghiên Nghiên, em đừng lo cho anh, từ nhỏ anh đã ở trên núi chạy loạn, sao anh có thể có chuyện gì được, ngược lại là em…”

Nói đoạn, tiếng nói của Trình Kính Tùng bỗng ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp không thể tả trước mắt, cô cũng không phải là được nâng niu, nuông chiều nuôi lớn.

“Em cũng không phải sao?” Cố Nghiên khẽ nói, hơi thở thở ra trên không trung ngưng kết thành một làn sương trắng. Cô nhìn về phía dãy núi xa xa, ánh mắt ảm đạm.

Nếu không phải là đứa trẻ chịu khổ, thì ai có thể lên núi trong ngày tuyết bao phủ mà bước đi lại vừng vàng như vậy.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 27: Chương 27



Trái tim Trình Kính Tùng lập tức giống như bị kim đâm, đau âm ỉ.

Anh đảm bảo từ tận đáy lòng, “Nghiên Nghiên, anh không còn cách nào để em ăn no uống say cùng anh, nhưng anh nhất định không để em chịu giày vò. Chỉ cần có Trình Kính Tùng ở đây, anh nhất định sẽ vì em mà che mưa chắn gió.”

“Em tin anh.” Cố Nghiên thốt lên, khóe mắt hơi nhếch lên, toàn là tín nhiệm.

Tên ngốc này có thể vì cô mà ngay cả mạng sống cũng không thèm đếm xỉa.

“Nhưng em càng muốn em và anh cùng nhau sóng vai, em cũng muốn vì anh mà che mưa chắn gió.” Cố Nghiên nói tiếp, giọng nói chân thành mà kiên định.

Sống lại một đời, tuy cô biết Trình Kính Tùng là một người đàn ông hoàn toàn có thể dựa vào, không lâu sau này cũng sẽ trở nên giàu có, cho dù cô không làm gì thì sau này cũng sẽ được hưởng cuộc sống sung túc.

Nhưng cô không muốn làm một cây hoa thố ti, lúc nào cũng dựa thế, cậy quyền anh, cô phải làm một cây gạo, cùng anh chia ngọt sẻ bùi.

Cây hoa thố ti là một loài cây ký sinh, thân xoắn lại, màu vàng, mảnh mai, đường kính khoảng 1 mm, không có lá.

“Nghiên Nghiên…em thật tốt!”

Trình Kính Tùng chính là một tên ngốc, nghe thấy lời tỏ tình này ràng là vui đến mức lập tứ muốn gãi đầu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhưng lại tự nhiên, thật thà phát thẻ người tốt.

“Cảm ơn.” Cô Nghiên biết đây tuyệt đối là lợi ca ngợi cao nhất của anh đối với cô. Cô cong môi, đấy lòng toả ra vị ngọt chưa từng có.

“Đúng rồi, vết thương của anh sao rồi?” Cô lại nói.

“Đã không sao nữa rồi. Anh da dày, chút vết thương này có là gì đâu.” Trình Kính Tùng vội nói, vừa nói anh còn vừa quơ tay. Cố Nghiên nhìn thấy quả thật là như vậy thì mới yên tâm.

“Vậy thì tốt, bây giờ em muốn bắt cá.” Có Nghiên bắt đầu cúi đầu tìm đá có thể dùng.

Trình Kính Tùng nào nỡ để cô một mình bắt cá, “Anh giúp em.”

“Được.”

May mắn của hai người cũng không tệ lắm, tổng cộng bắt được hai con cá lớn béo ú.

Để cá không nhảy ra khỏi giỏ cỏ, Trình Kính Tùng dứt khoát bứt cây sậy buộc chúng lại.

“Mỗi người một con,” Cos Nghiên nhìn dáng vẻ định cho mình hết của anh thì cau mày, hơi có vẻ cưỡng ép nhét cho anh một con.

Lần này Trình Kính Tùng hiếm khi không nghe lời: “Nghiên Nghiên, anh không cần.”

Anh cũng bỏ ra không ít công sức, nhưng nếu Nghiên Nghiên không nhanh mắt thì bọn họ cũng chẳng bắt được cá.

Huống chi bây giờ trong nhà cũng không cho cô ăn cơm, cô có thể tích chút nguyên liệu nấu ăn anh cũng yên tâm.

“Anh cầm.” Cố Nghiên lặp lại một lần nữa, “Em đào rất nhiều khoai, đủ cho em ăn. Mà cá là thịt, nếu em cầm về hai con, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách cướp lấy một con. Em cũng không muốn bọn họ chiếm lợi.”

Cố Nghiên bây giờ ghét họ đến mức ngay cả ba mẹ cũng không muốn gọi.

Đương nhiên đây cũng chỉ là Cố Nghiên tìm cớ thôi, đến lúc đó mẹ Cố thật sự dám cướp, cô oán c.h.ế.t bà ta.

Trình Kính Tùng lại tin là thật, lại nghĩ đến mình còn là đầu sỏ, lập tức vừa xấu hổ lại vừa khó chịu cúi đầu xin lỗi: “Nghiên Nghiên, xin lỗi. Nếu không phải vì anh thì em và người nhà cũng không cãi nhau to như vậy.”

Cố Nghiên cau mày, không nghĩ tới là anh sẽ áy náy chuyện này.

Vì thế cô ngẩng đầu bình tĩnh nói rõ với anh: “Anh không cần xin lỗi. Nguyên nhân cuối cùng của chuyện này không phải do anh, mà là do bọn họ muốn ép gả. Em cũng không phải là đang cãi nhau với bọn họ mà là đang chống lại hủ tục phong kiến này. Bây giờ là thời đại mới, các cô gái không nên tiếp tục bị áp bức như vậy.”
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 28: Chương 28



Giọng nói của cô âm vang, mạnh mẽ, trong mắt là ánh sáng ghét ác như địch, giống như là hận không thể lấy đao chặt đứng những xiềng xích này.

“Nghiên Nghiên, giác ngộ của em thực sự là quá cao!” Nghe lời nói này, Trình Kính Tùng giống như là được khai sáng, ngửa mặt nhìn cô đầy sùng bái.

Xa không nói, chỉ nói mấy công xã gần ngọn núi lớn này, phần lớn các cô gái đều bị ép gả đổi sính lễ, còn có thẳng thừng bị mạnh mẽ ép buộc hoán thân.

Hoán thân: hai họ cưới con gái nhau làm dâu.

Có thể có người phản kháng, nhưng ít lại càng ít.

“Cho nên anh không cần tiếp tục áy náy nữa, hiểu không?” Cố Nghiên hạ giọng, dịu dàng dặn dò.

“Ừ, anh biết rồi, đều nghe Nghiên Nghiên hết.”

Giọng nói dịu dàng như nước này Trình Kính Tùng nghe mà chân có chút phiêu phiêu, nào còn đạo lý gì nữa.

“Được. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu trời tối đường ra núi này càng khó đi, chúng ta ai về nhà nấy đi thôi.” Cố Nghiên vỗ cánh tay mạnh mẽ của anh, sau đso mạnh mẽ đưa cho anh một con cá.

Lời vừa dứt, Trình kính Tùng liền nhìn thấy cô gái mình đặt ở đầu quả tim nhanh nhẹn quay người xuống núi.

Tốc độ vừa nhanh vừa ổn định, b.í.m tóc đuôi sam vẽ lên một đường cong trong không trung mờ sương, giống như rất sợ anh trả lại vậy.

“Trình kính Tùng, anh cũng mau màu về đi, đi đường cẩn thận đấy!” Giọng nói trong trẻo của cô vọng lại trong núi, tuyệt vời hơn tất cả những giọng nói Trình kính Tùng từng nghe.

Anh vội vàng đồng ý.

“Nghiên Nghiên, thật muốn ngay lập tức có thể cưới được em…”

Đến khi bóng người Cố Nghiên hoàn toàn biến mất, Trình Kính Tùng mới ngượng ngượng ngùng ngùng nói ra lời từ biệt trong lòng .

Sau khi Cố Nghiên trở về nơi gọi là nhà, nghênh đón chính là sự châm chọc và khoe khoang của Cố Đại Bảo.

"Tuyết rơi lớn như vậy, nhất định là không tìm thấy cái gì đi? Chúng ta không giống nhau, cơm chiều tôi ăn chính là gạo trắng nấu…" cháo.

Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, âm thanh của Cố Đại Bảo liền nghẹn trong cổ họng.

Hay lắm.

Cô vậy mà bắt được cá!

Cố Đại Bảo gắt gao nhìn con cá trắm cỏ lớn không cẩn thận nhảy bung nắp của sọt tre kia chằm chằm.

"Ừ, đúng đúng đúng, không tìm được cái gì." Thấy cậu ta trợn tròn mắt, Cố Nghiên lập tức châm chọc lại.

Sắc mặt của Cố Đại Bảo trực tiếp biến thành màu gan heo.

"Còn không phải chỉ là con cá rách sao, có cái gì ghê gớm chứ." Cố Đại Bảo không có khả năng thừa nhận sự ghen ghét trong nội tâm của mình, mạnh miệng phun ra ngụm nước miếng, tỏ vẻ khinh thường.

Cố Nghiên cũng lười nhiều lời với loại người tồi tệ như thế này, đi vào phòng bếp.

"Chị dựa vào cái gì mà dùng nồi và củi nhà tôi?" Không đợi Cố Nghiên rửa nồi, Cố Đại Bảo lập tức vọt vào, dang hai tay ra làm trạng thái phòng bị.

Cậu ta biết Cố Nghiên làm cá nhất định sẽ không chia cho bọn họ, nếu như vậy, cậu ta liền dứt khoát không để cô làm.

Mẹ Cố nghe thấy động tĩnh cũng đi theo đến: "Đại Bảo nói không sai, mày không được dùng, nghịch nữ như mày có tư cách gì mà dùng!"

"Muốn phân rõ đúng không?" Cố Nghiên cũng sẽ không tùy ý để bọn họ dắt mũi: "Nếu như vậy, vậy các người trả tôi mười lăm đồng ba hào còn nợ tôi đây, nể tình cảm sống chung dưới một mái hiên hai mươi năm, ba mao tiền kia liền cho các người, không tính số lẻ."

"Mày/Chị tưởng bở!" Mẹ Cố và Cố Đại Bảo trăm miệng một lời.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 29: Chương 29



Trước không nói bọn họ không có tiền, cho dù có tiền cũng không có thể cho cô.

"Trước kia lúc tao sinh mày, tao còn khó sinh, đi bệnh viện huyện tiêu không ít tiền đâu, cái này sao mày không tính vào." Mẹ Cố lại văng nước miếng khắp nơi bổ sung.

Cố Nghiên nói thẳng: “Nếu không phải lúc trước mẹ cảm thấy chính mình mang thai con trai, sao có thể sẽ đến bệnh viện sinh tôi chứ?”

Đối với chuyện bà ta khó sinh, cô cũng không phải chưa từng nghe người trong thôn nói.

Bà mụ lúc ấy nói, ngoại trừ đi bệnh viện nếu không ở chỗ bà ấy thì chỉ có thể giữ một là người lớn, hai là thai nhi.

Mà Lý Chiêu Đệ một lòng cảm thấy trong bụng mình là con trai, cho nên sao có thể không giữ con, nhưng bà ta cũng không muốn chết, cho nên lúc đó mới chọn đến bệnh viện sinh.

Kết quả ai cũng không nghĩ đến, vậy mà lại là con gái.

"Nếu bà sớm biết tôi là con gái, bà nhất định sẽ bỏ nhỏ giữ lớn, làm sao sẽ tiêu tiền đến bệnh viện một chuyến chứ." Cố Nghiên không chút lưu tình chọc thủng cái gọi là ép buộc đạo đức của bà ta.

Sắc mặt mẹ Cố thay đổi, làm sao chịu thừa nhận: "Mày… mày đừng nói bậy."

Cố Nghiên thấy bộ dáng chột dạ này của bà ta, liền rõ ràng mình đoán không sai chút nào: "Chẳng qua tôi lười so đo những thứ đó, tiền này tôi cũng không cần, coi như trả tiền thuốc men lúc mẹ sinh ra tôi."

Cô đương nhiên biết tiền này không lấy lại được, nếu như vậy thì không bằng cô dùng để mua đứt phần ân tình được sinh ra này.

Nhưng không nên thoái nhượng, Cố Nghiên tuyệt đối sẽ không thoái nhượng: "Củi trong phòng bếp đều là tôi vác từ trên núi xuống, nếu các người không cho tôi dùng nồi, tôi đây sẽ mang toàn bộ củi đến nhà người khác mượn nồi để dùng, để các người không có thứ sưởi ấm mùa đông!"

Nhà này lớn lớn bé bé sớm đã bị cô chiều hư, để bọn họ mùa đông lên núi vác củi còn không bằng bảo bọn họ đi tìm chết.

Quả nhiên, mẹ Cố nóng nảy, dậm chân mắng to: "Mày dám!”

Có dám hay không không phải trong lời nói, mà là đi đôi với hành động.

Cố Nghiên ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt củi chạy lấy người, miễn cho bọn họ cho rằng cô đang hù doạ bà ta.

Trời mùa đông khắc nghiệt, nhà ai không thiếu củi, phàm là cô cho người ta một ít để dùng, ai cũng sẽ vui vẻ mời cô dùng nồi và bếp nhà mình.

"Mày thật đúng là dám… Mày…" Mẹ Cố tức giận muốn hộc máu, lúc đang muốn lôi kéo Cố Đại Bảo tiến lên ngăn cản, âm thanh không kiên nhẫn của ba Cố truyền đến.

“Được rồi, đều làm ầm ĩ cái gì, còn ngại trong nhà không đủ mất mặt có phải hay không, nó muốn dùng thì cho nó dùng là được.” Ông ta hình như mới bò dậy từ trên giường đất, mặc một cái áo khoác cũ nát, đen mặt mắng.

Ba Cố cũng không phải người thông tình đạt lý, mà là ông ta không muốn vì chút chuyện nhỏ rách nát này, làm cho gia đình bọn họ thành đề tài câu chuyện cho đại đội thôn nói đến sau khi ăn.

Trong khoảng thời gian này, gia đình nhà cả của nhà họ Cố bọn họ đã đủ náo nhiệt!!

Mẹ Cố thật ra ngay lúc thấy Cố Nghiên thật sự muốn ôm củi rời đi đã có chút hối hận, hiện tại thấy có bậc thang đi xuống, bà ta sau khi hùng hùng hổ hổ nói hai tiếng thì từ bỏ.

Cố Nghiên cũng không phản ứng lại gì nhiều với bọn họ, sau khi rửa xong nồi, liền rửa cá trắm cỏ lớn béo múp theo thói quen.
 
Back
Top Bottom