Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 420



Thảo dược là phương pháp hữu ích để trị ho và tan đờm, những loại thảo dược như cây bán hạ, hạnh nhân, cây cát cánh... có thể được sử dụng. Tuy nhiên, mỗi loại thảo dược lại có hiệu quả khác nhau, và cần phải chú ý đến liều lượng để tránh tác dụng phụ, như thiên nam tinh, dù có tác dụng mạnh nhưng cũng có độc tính, cần phải sử dụng cẩn thận.

Lâm Uyển giờ đây đã rất thành thạo trong việc bắt mạch, nhưng với trẻ con, cô thường không dựa hoàn toàn vào bắt mạch mà kết hợp xem vân tay, khí sắc, tưa lưỡi, đáy mắt… Điều này giúp cô chẩn đoán nhanh hơn và chính xác hơn, đặc biệt khi có nhiều bệnh nhân nhỏ tuổi đến khám cùng lúc. Một số đứa trẻ ho nặng, cần châm cứu ngay để giảm triệu chứng, nhưng vì lượng bệnh nhân đông, đến lúc tan làm, cô vẫn chưa thể giải quyết hết.

Thật bất ngờ, Lục Chính Đình xuất hiện ở phòng y tế để giúp đỡ cô. Anh dựa theo hướng dẫn của cô để bốc thuốc và chế thuốc. Sự giúp đỡ âm thầm nhưng chu đáo của anh khiến công việc của Lâm Uyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đợi đến khi người bệnh cuối cùng rời đi, Lâm Uyển mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô mở cửa sổ thông gió, rồi dùng dung dịch khử trùng tự chế để phun khắp phòng y tế, đảm bảo rằng không khí sạch sẽ, tránh lây nhiễm chéo cho đợt bệnh nhân tiếp theo.

Buổi trưa, họ trở về nhà ăn cơm. Sau bữa ăn, trong lúc nghỉ ngơi, Lâm Uyển bắt đầu suy nghĩ về việc tạo ra một loại thuốc trị ho hiệu quả hơn. Cô nhớ lại những phương pháp chiết xuất thảo dược từng đọc được trong sách của hệ thống, nhưng vì điều kiện hạn chế, cô chỉ có thể áp dụng được hai hoặc ba cách cơ bản. Dù vậy, cô vẫn muốn tận dụng tối đa hiệu quả của từng loại thảo dược.

Trong đầu cô lướt qua hàng loạt công thức và ý tưởng. Trị ho và giảm đau cần hiệu quả nhanh, nếu không, bệnh nhân sẽ lựa chọn dùng thuốc tây thay vì thảo dược. Lâm Uyển vừa viết vẽ trên giấy, vừa lặng lẽ hỏi hệ thống 999:

“Tiểu Cửu, hệ thống có công năng chiết xuất thảo dược không?”

Giọng nói có vẻ tinh nghịch của 999 vang lên:

“Đương nhiên là có! Chỉ cần chiết xuất một lần, nhanh chóng và an toàn.”

Cô bán tín bán nghi: “Thật không?”

999 đáp với vẻ bí ẩn: “Xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi nhé…”

Lâm Uyển cạn lời: “Mi học được cách trêu chọc tôi từ bao giờ vậy?”

999 cười khẩy: “Chờ đến khi mở được phòng thí nghiệm chế thuốc, ký chủ có thể phát huy hết sức mình!”

Cô kiên nhẫn hỏi lại: “Vậy cần bao lâu để mở được phòng thí nghiệm?”

999 im lặng một lúc rồi đáp: “Dựa theo tốc độ hiện tại… khoảng một trăm…”
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 421



Chưa để 999 nói hết, Lâm Uyển cắt ngang: “Khoan, vậy trước tiên nói về dụng cụ hỗ trợ đi bộ của Lục Chính Đình đi. Nếu mi có bản thiết kế, tôi có thể tìm thợ làm một cái.”

999 vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên có thể! Nhưng nếu chế tác xong, toàn bộ năng lượng tích lũy sẽ hao hết, y đức dự trữ cũng sẽ trở về con số không. Ký chủ cố gắng lên nhé…”

Lâm Uyển thở dài, tiếp tục hỏi: “Vậy bàn phẫu thuật hay phòng thí nghiệm cũng sẽ tốn như vậy sao?”

999 đáp đầy ẩn ý: “Chắc chắn rồi! Nhưng thiết kế của tay chân giả này rất tiên tiến, vừa khít với cơ thể Tiểu Toan Điềm, hơn nữa còn giúp rèn luyện mạch máu, cải thiện tuần hoàn m.á.u và duy trì sự cân bằng của cơ thể…”

Cô cắt ngang: “Khoan, mi nói Tiểu Toan Điềm là sao?”

Giọng nói của 999 đột nhiên ngân nga: “Em là răng nhỏ, là quả táo nhỏ của tôi… yêu em thế nào cũng không thấy đủ…”

Lâm Uyển chỉ biết lắc đầu. “Tôi không muốn nói chuyện với cái hệ thống miệng tiện như mi. Mi đặt bao nhiêu biệt danh rồi, nào là Tiểu Đình Đình, Tiểu Điềm Điềm, giờ lại Tiểu Toan Điềm…”

Dù vậy, lời nói của 999 khiến cô yên tâm phần nào. Cô quyết định sẽ sắp xếp thời gian vào huyện để mua nguyên liệu và dụng cụ cần thiết, đồng thời tìm thợ thủ công làm chân giả cho Lục Chính Đình.

Cô báo với bác sĩ Kim ở phòng y tế rằng mình cần vào huyện để mua đồ chế thuốc trị ho. Bác sĩ Kim nhanh chóng đồng ý. Sau đó, cô đến đại đội xin thư giới thiệu, phòng trường hợp phải ở lại một đêm.

Khi trở về nhà, cô thấy Lục Chính Đình đang ngồi trước bản vẽ mà cô đã phác thảo. Thấy cô vào, anh giơ cuốn sổ ghi chép lên hỏi: “Thứ này thực sự có tác dụng sao?”

Lâm Uyển gật đầu, cười tươi: “Đương nhiên! Ngày mai em sẽ vào huyện để tìm người làm cho anh.”

Anh hơi do dự, lòng đầy cảm động vì cô đã bỏ công sức chuẩn bị tất cả. Nhưng trong thâm tâm, anh lo lắng: “Cái này làm sao để anh đứng lên được?”

Anh nhìn bản vẽ, cố gắng hiểu. Một thứ bằng kim loại và da trâu gắn trên chân anh liệu có thể giúp anh đứng lên không? Anh vẫn có chân, nhưng vì không còn cảm giác, việc đứng lên đối với anh gần như bất khả thi.

Lục Chính Đình nhìn bản vẽ, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Anh không chắc thứ này có thực sự hiệu quả hay không, nhưng vẫn hỏi rất uyển chuyển để tránh làm tổn thương lòng nhiệt tình của Lâm Uyển:

“Thứ này sẽ phát huy hiệu quả như thế nào?”

Lâm Uyển cười rộ lên, sản phẩm của hệ thống là sản phẩm chất lượng đó. Thợ thủ công làm chắc chắn không có hiệu quả đó, nhưng hệ thống làm thì có thể, dù sao cũng là công nghệ cao mà, về phần nguyên lý bây giờ cô cũng không hiểu, chờ nhìn thấy hiệu quả sau đó lại thỉnh giáo tiểu Cửu đi.
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 422



Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gọi gấp gáp:

“Em dâu, em dâu!”

Lâm Uyển liền lên tiếng:

“Chị dâu cả, có chuyện gì vậy?”

Cô vừa nói dứt câu đã nghe tiếng ho khan của trẻ nhỏ vọng tới. Lâm Uyển vội chạy ra ngoài thì thấy chị dâu cả Lục đang bế Lục Minh Thụy, bên cạnh là hai đứa trẻ khác, Quải Nhi và Khiếm Nhi.

Minh Thụy, cậu bé chỉ mới hai ba tuổi, đang ho không ngừng, cái mũi nhỏ đỏ bừng vì bị chà xát nhiều. Chị dâu cả Lục gấp gáp nói:

“Em dâu, em xem thằng bé ho dữ dội quá! Hai ngày trước nó chỉ ch** n**c mũi, tụi chị nghĩ là không sao. Ai ngờ từ tối hôm qua, nó bắt đầu ho, cả đêm không ngủ yên. Trưa nay không thấy ho, tụi chị nghĩ là khỏe rồi nên anh hai chị đi làm. Vậy mà giờ nó lại ho như thế này, Quải Nhi thấy không ổn nên dẫn em đến đây khám.”

Lâm Uyển mỉm cười khen ngợi:

“Quải Nhi thật hiểu chuyện, làm chị như vậy mới đúng. Lần sau nếu em trai bị bệnh thì cứ đến tìm thím ba nhé.”

Quải Nhi cười toe toét, đôi mắt sáng ngời:

“Thím ba, thím làm bác sĩ giỏi thật. Mẹ cháu nói thím là chỗ dựa của chúng cháu!”

Lâm Uyển nghe xong chỉ biết lắc đầu cười thầm: "Cái mũ này chụp hơi lớn, thím đội không nổi đâu."

Quải Nhi chào hỏi Lục Chính Đình đang ngồi gần đó. Anh thấy cô bé vẫy tay liền nhẹ gật đầu đáp lại. Lâm Uyển dẫn mọi người vào phòng y tế và nói:

“Vào đây nào. Để thím nghe thử xem tình trạng thế nào.”

Sau khi khám, cô phát hiện Minh Thụy bị cảm kéo dài dẫn đến viêm phế quản nhẹ. Quải Nhi tỏ ra rất áy náy, lí nhí nói:

“Ban đầu em ấy chỉ ch** n**c mũi nhiều, sau lại khỏe, chúng cháu cứ nghĩ là không sao…”

Lâm Uyển liền giải thích:

“ch** n**c mũi chỉ là một triệu chứng. Nếu không chú ý, viêm nhiễm có thể lan xuống họng, rồi đến phế quản, thậm chí gây viêm phổi. Lần sau nếu thấy em ho hay có triệu chứng bất thường thì nên đến khám sớm nhé.”

Bác sĩ Kim cũng ghé qua kiểm tra lại tình trạng của Minh Thụy. Sau khi đồng ý với chẩn đoán của Lâm Uyển, anh đề nghị dùng thuốc hạ sốt và giảm viêm. Tuy nhiên, để giúp trẻ bớt khó chịu, tốt nhất nên có thêm thuốc trị ho tan đờm.

Lâm Uyển châm cứu cho Minh Thụy để giảm ho tạm thời. Cô cẩn thận châm vào các huyệt Định Suyễn và Thiên Đột, sau đó giác hơi ở Đại Chuy và xoa bóp nhẹ các huyệt phụ trợ. Vì cơ thể trẻ nhỏ yếu ớt, cô rút châm chỉ sau vài phút. Sau khi điều trị, Minh Thụy vẫn còn hơi suyễn nhưng không còn ho dữ dội nữa.

Chị dâu cả Lục mỉm cười vui vẻ:

“Thím ba của các con thật giỏi!”

Ánh mắt Quải Nhi lấp lánh như những vì sao, cô bé nhìn Lâm Uyển đầy sùng bái:

“Thím ba, lớn lên cháu cũng muốn làm bác sĩ giống thím!”

Lâm Uyển xoa đầu Quải Nhi, cười dịu dàng:

“Được thôi, nhưng trước tiên cháu phải đi học đã. Năm nay nghỉ hè xong thì đến trường nhé.”

Quải Nhi cúi đầu, ngập ngừng:

“Nhưng cháu là con gái, làm sao được đi học?”

Lâm Uyển nghiêm túc nói:

“Giờ các nhà đã ở riêng, bà cụ không thể can thiệp nữa. Việc này do mẹ cháu quyết định.”

Quải Nhi lí nhí:

“Mẹ cháu… cũng không cho đi.”
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 423



Lâm Uyển hiểu rằng, quan niệm của xã hội hiện tại vẫn còn nặng nề. Nhiều người không cố ý trọng nam khinh nữ, nhưng hoàn cảnh sống ép buộc họ phải ưu tiên lao động. Thường thì chỉ những đứa trẻ yếu ớt không làm được việc mới được đi học vài năm, còn con gái lại càng ít cơ hội hơn.

Cô mỉm cười động viên:

“Không sao đâu, thím sẽ nói chuyện với mẹ cháu. Thím tin mẹ cháu sẽ đồng ý.”

Nghe vậy, Quải Nhi vui mừng hẳn lên:

“Thím ba, thím thật tốt! Thím nói với mẹ cháu nhé, dù đi học cháu vẫn có thể giúp trông em và cắt cỏ!”

Lâm Uyển cười, bảo Quải Nhi và Khiếm Nhi ở lại chơi, còn chị dâu cả Lục thì nấu thuốc cho Minh Thụy uống ngay tại phòng y tế.

Chờ Minh Thụy uống thuốc xong, Quải Nhi dẫn cậu bé cùng Khiếm Nhi về nhà Lục Chính Hành. Hai nhà họ ở ghép và thường nấu cơm chung. Quải Nhi trở về lo nhặt củi, nhóm lửa, phụ giúp nấu cơm.

Trước đó, chị dâu cả Lục đã mang phần lương thực của Khiếm Nhi giao cho chị dâu hai, để cậu bé theo Quải Nhi. Hai chị em ở cùng nhau cũng tiện chăm sóc lẫn nhau. Còn bên này, chị dâu cả Lục ở ghép với vợ chồng Lâm Uyển. Việc nấu ăn được phân chia rõ ràng: bữa sáng do Lâm Uyển phụ trách, buổi trưa và chiều chị dâu cả Lục đảm nhiệm. Nếu không bận, Lâm Uyển cũng cùng cô hỗ trợ.

Sau khi chuẩn bị thuốc cho các bệnh nhân khác, Lâm Uyển dặn bác sĩ Kim rồi quay lại giúp chị dâu cả Lục nấu cơm.

"Em dâu, chúng ta làm bánh canh bí đỏ đi," chị dâu cả Lục đề nghị, "chỉ cần phi chút hành thái với dầu, nấu đến khi sánh, đảm bảo thơm nức mũi."

"Được đấy," Lâm Uyển đồng ý, "để em hái ít lá bí đỏ non làm rau."

Cô xách một chiếc rổ nhỏ đi ra vườn. Trên đường trở về, cô gặp Lục Chính Đình đang tìm mình. Hai người cùng nhau đi về nhà, vừa đi vừa trò chuyện.

Bất ngờ, từ xa, Lục Tâm Liên chạy tới, lớn tiếng gọi:

"Này!"

Lâm Uyển nghe nhưng không thèm để ý, vẫn đi tiếp. Thấy vậy, Lục Tâm Liên tức tối, phải chạy theo:

"Tôn Phượng Tiên đâu? Mẹ kêu cô ta về nhà nấu cơm!"

Lâm Uyển khẽ liếc cô ta một cái, ánh mắt đầy xem thường, nhưng không nói lời nào. Trong lòng cô chỉ nghĩ: Cô gọi tôi là gì thế? Cái tên Tôn Phượng Tiên đó nghe chướng tai muốn chết. Cô không biết phép tắc, thì tôi cũng không cần để ý.

Từ sau khi tách ra ở riêng, những chuyện của nhà bên đó Lâm Uyển chẳng buồn quan tâm. Chị dâu cả và chị dâu hai cũng không nhắc tới. Đôi khi, chỉ có Quải Nhi kể lể vài câu linh tinh.
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 424



Lục Tâm Liên bị ngó lơ, tức đến đỏ mặt, lập tức chạy thẳng vào nhà bếp. Vừa nhìn thấy chị dâu cả Lục đang lúi húi nấu cơm, cô ta giậm chân hét lên:

"Mẹ gọi chị về nhà nấu cơm kia kìa!"

Chị dâu cả Lục thản nhiên, vừa đổ hoa màu vào nồi nước sôi vừa đáp, không buồn ngẩng đầu:

"Ở riêng rồi, tôi nấu cơm ở đây, không liên quan đến cô."

"Cô làm người kiểu gì vậy?" Lục Tâm Liên tức giận, giọng đầy uất ức. "Nhìn tôi mà xem! Ngón tay nứt hết rồi đây. Cô không biết thương xót cho tôi chút nào sao?"

Nghe vậy, chị dâu cả Lục không nhịn được, phì cười. Thương xót ư? Hồi cô mới gả vào nhà, Lục Tâm Liên chỉ mới bốn, năm tuổi, gần như do cô nuôi lớn. Thế nhưng, đáp lại những gì cô làm là sự bạc bẽo và trịch thượng.

Thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình vừa về tới, chị dâu cả Lục liền quay sang, vui vẻ nói:

"Hồi nãy bác gái cho nửa trái bí đỏ. Chị thấy cắt thêm một ít là đủ rồi."

"Được ạ," Lâm Uyển cười, "bí đỏ nhiều một chút thì càng no bụng."

Cô múc nước rửa tay cho Lục Chính Đình. Lục Tâm Liên đứng một bên thấy cả ba người ai cũng lờ mình đi, tức đến sôi máu.

"Các người có nghe tôi nói gì không?" cô ta hét lên.

Lâm Uyển liếc mắt, giọng lạnh lùng:

"Ngại quá, chúng tôi ở riêng rồi. Mỗi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng lo sương trước cửa nhà người khác."

Câu nói này vốn là lời trước đây chính Lục Tâm Liên từng nói với cô, giờ trả lại cả vốn lẫn lời.

Lục Tâm Liên tái mặt, giận dữ nói:

"Tôi đi nhặt bông mệt muốn chết, ngón tay cũng nứt hết cả ra! Các người không nhìn thấy sao? Còn không mau lấy thuốc bôi cho tôi!"

Lâm Uyển không nhịn được, quát lớn:

"Cút! Đừng mang cái thói tiểu thư bệnh công chúa tới đây. Tôi không phải mẹ cô, cũng không có nghĩa vụ dỗ dành cô!"

Cô dừng một chút, giọng càng sắc lạnh:

"Lúc có bản lĩnh thì đi ức h.i.ế.p người khác. Lúc không còn gì lại quay ra làm nũng. Cô nghĩ cô là ai?"

Lục Tâm Liên bị thái độ lạnh lùng của họ làm cho uất ức, nước mắt rơi lã chã. Từ ngày chị dâu cả Lục dọn đi, nhà bên đó rối loạn cả lên.

Bị buộc phải làm việc, ngày ngày đi nhặt bông, Lục Tâm Liên mệt mỏi đến không thể tả. Tay chân cô ta đau nhức, ngón tay bị đ.â.m trầy xước, m.á.u chảy đầm đìa. Đến cả rửa tay, cầm đũa ăn cơm cũng đau như kim châm muối xát.

Đáng nói hơn, trước đây cô ta ngủ thẳng đến tám, chín giờ sáng mới dậy. Bây giờ, năm giờ rưỡi đã phải rời giường, muộn nhất là bảy giờ rưỡi phải làm việc. Trễ một chút sẽ bị trừ công điểm.

Còn bà Lục, không có người gánh vác công việc, cũng chẳng còn sức dậy sớm quán xuyến nhà cửa như trước.
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 425



Bà Lục, sau cú cùi chỏ của chị dâu cả, cảm thấy cơ thể không khỏe. Sáng sớm, bà hoa mắt, tứ chi rã rời, không thể dậy nấu cơm như thường lệ. Nhưng cả nhà đều phải đi làm, không thể bỏ bữa.

Sáng hôm đó, Lục Chính Kỳ đành phải dậy sớm nấu cơm. Ăn xong, anh vội vã đến công xã làm việc. Tuy nhiên, buổi trưa và buổi tối lại là trách nhiệm của hai mẹ con bà Lục và Lục Tâm Liên. Họ vừa nấu ăn, vừa trò chuyện, rồi quay sang trách móc, chửi rủa. Khi thì mắng Lâm Uyển, lúc lại nhắm vào chị dâu cả, khóc lóc như thể mình là người khổ sở nhất.

Không còn sự trợ cấp từ Lục Chính Đình và Lâm Uyển, cuộc sống của nhà bà Lục chẳng còn dư dả. Thức ăn chỉ là những bữa hoa màu đơn giản, bánh ngô hay cháo loãng, vừa đắng vừa chát. Điều này khiến Lục Tâm Liên cảm thấy như bị tra tấn.

Ban đầu, cô ta còn cố gắng chống đối, quyết không để chị dâu cả quay về dễ dàng. Cô ta thề: "Muốn về nhà thì phải dập đầu nhận sai, mỗi ngày còn phải giặt quần áo cho tôi!"

Nhưng chị dâu cả Lục không hề để tâm. Từ khi rời đi, cô ấy dành cả sáng ở phòng y tế, buổi tối chỉ về nhà để ngủ. Lục Tâm Liên nhiều lần cố ý nhờ giặt quần áo, nhưng chẳng bao giờ tìm được cơ hội.

Cuối cùng, Lục Tâm Liên không thể chịu đựng thêm. Cô ta tìm chị dâu cả Lục để yêu cầu quay lại làm việc nhà, nấu cơm, giặt giũ, vì nếu không, tay cô ta sẽ nứt nẻ hết.

"Chị dâu, chị phải về làm việc đi! Cứ để tôi làm mãi thế này, tay tôi sắp tả tơi rồi!" cô ta than thở, chìa đôi bàn tay đầy vết chai.

Nhưng chị dâu cả Lục chỉ lạnh nhạt nhìn: "Chuyện của cô, tôi không quan tâm."

Lâm Uyển thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ buông lời: "Bệnh công chúa của cô không trị được, tốt nhất là cút đi."

Lục Tâm Liên tức tối, giậm chân: "Rồi các người sẽ phải hối hận!" Nhưng lời đe dọa ấy chẳng có chút trọng lượng nào.

Buổi tối, sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Lục Chính Đình và Lâm Uyển trong phòng. Không khí giữa họ ấm áp, không chút căng thẳng.

Lục Chính Đình nhẹ nhàng dùng thẻ trúc nhặt hạt dưa đỏ, rồi đưa miếng dưa ngọt ngào ấy cho Lâm Uyển.

Cô mỉm cười: "Ngày mai, anh đi huyện cùng em nhé. Đúng lúc để thợ đo đạc kích cỡ chân anh."

Lục Chính Đình rũ mắt, im lặng. Ánh đèn dầu hắt lên khuôn mặt anh, tạo thành những đường bóng dài trên hàng mi cong vút.

Lâm Uyển nhìn anh, thầm nghĩ: "Một người có đẹp hay không, không chỉ ở ngoại hình. Nếu anh ta sạch sẽ, gọn gàng, có thần thái tập trung và trầm ổn, đó chính là vẻ đẹp thực sự."

Lục Chính Đình, trong mắt cô, không chỉ là một người đàn ông đẹp, mà còn là một tâm hồn trầm lặng, đáng tin cậy.
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 426



Lâm Uyển thầm nghĩ, "Người đàn ông này, từ dáng vẻ đến khí chất đều hoàn hảo. Túi da đã mười phần đẹp đẽ, lại thêm sự trầm ổn, chuyên chú trong mọi việc, làm sao anh ấy không khiến mình rung động?"

Lục Chính Đình nhẹ nhàng cười, ánh mắt ấm áp ẩn chứa tình cảm sâu lắng. Ánh đèn dầu phản chiếu lên khuôn mặt anh, tạo nên một khung cảnh vừa dịu dàng, vừa rung động lòng người. Anh giữ nguyên ánh mắt nhìn cô, như thể không muốn rời đi.

Sau một lúc lâu, anh chậm rãi nói, giọng điệu kiên định: "Sau này dù em làm gì, đi đâu xa, anh cũng sẽ đi cùng em."

Câu nói đơn giản nhưng chắc chắn, không để Lâm Uyển có cơ hội từ chối.

Cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng: "Được."

Sáng hôm sau, hai người cưỡi chung một con ngựa vào huyện. Vì hành trình khá xa, họ mang theo lương khô và nước. Lục Chính Đình chỉ mang theo nạng, không dùng xe lăn, để tiện di chuyển.

Trưa, họ tìm một gốc cây râm mát ven đường nghỉ ngơi, ăn lương khô đơn giản. Đến chiều, hai người đã đến cổng thành.

Thành phố kiểm soát nghiêm ngặt, đặc biệt sau các cuộc xung đột gần đây. Mỗi người ra vào đều cần thư giới thiệu để tránh việc dân chúng bỏ việc mùa màng vào thành đầu cơ.

Lâm Uyển và Lục Chính Đình, với thư giới thiệu hợp lệ, dễ dàng qua cửa kiểm tra.

Trước khi đến đây, Lâm Uyển đã nhờ Chu Tự Cường tìm hiểu địa chỉ của những thợ tay nghề cao. Cô biết rằng từ sau chính sách kinh doanh hộ cá thể năm 1952, các thợ thủ công đã hợp thành tổ chức hợp tác, làm việc cho nhà nước và nhận lương. Vì vậy, muốn nhờ họ làm việc, phải thông qua tổ hợp tác thủ công.

Họ tiến vào huyện, đến hợp tác xã tiêu thụ, rồi hỏi đường đến tổ thủ công ở Phường Rèn.

Tới nơi, Lâm Uyển xuống ngựa trước, giúp Lục Chính Đình cầm nạng. Cô định đỡ anh xuống, nhưng anh nhẹ nhàng nói: "Anh tự làm được."

Thấy quyết tâm của anh, cô lùi lại một chút, hỗ trợ anh chống nạng. Mặc dù anh không tỏ ra khó khăn, nhưng trán và chóp mũi anh đã lấm tấm mồ hôi.

Vào trong tổ thủ công, Lâm Uyển gặp Triệu Tân Dân, tổ trưởng. Ông khoảng bốn mươi tuổi, vóc người nhỏ gầy, đeo kính lão, dáng vẻ giản dị.

Cô nói rõ mục đích: "Tôi muốn làm một đôi chân kim loại."

Triệu Tân Dân ngạc nhiên: "Chúng tôi chưa từng làm thứ này."

Lâm Uyển nhanh chóng lấy sổ ghi chép, trong đó có bản vẽ cô đã dựa theo hướng dẫn mà tạo ra. Cô giải thích: "Chỉ cần làm giống bản vẽ này, tôi sẽ chịu trách nhiệm phần còn lại."

Triệu Tân Dân gọi vài người thợ đến xem. Họ đều lắc đầu: "Việc này khó quá, chúng tôi chỉ quen làm đồ sắt thông thường. Cái này phải cần thợ tay nghề cao từ thời trước."

Nghe vậy, Lâm Uyển hỏi: "Thế hai thầy cả Vương Duy Hiên và Ngô Giá còn làm việc ở đây không?"
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 427



Triệu Tân Dân lắc đầu: "Hai người này đã lớn tuổi, nghỉ làm rồi. Con cháu họ giờ tiếp quản công việc."

Lâm Uyển mỉm cười hỏi Triệu Tân Dân:

"Không biết tổ trưởng Triệu có thể mời lại hai người lần trước giúp bọn cháu việc này không? Bọn cháu sẵn lòng trả thêm phí công."

Triệu Tân Dân gật đầu, gọi Tiểu Vương và Tiểu Ngô đến, bảo họ về nhà hỏi xem có thể nhận việc không. Hai người này sống gần đây, chưa đầy một tiếng đã quay lại. Một người là thợ rèn, người kia là thợ da thuộc, đều là những bậc thầy tay nghề cao trong quá khứ.

Dù không còn làm thường xuyên vì đôi mắt và độ chính xác đã giảm sút theo tuổi tác, họ vẫn thích thỉnh thoảng làm việc để tay không ngứa ngáy. Nhìn qua bản vẽ, cả hai đều khẳng định mình có thể làm được.

Vương Duy Hiên nói:

"Những người thợ thủ công như bọn chú, quan trọng nhất là chi tiết. Chỉ cần khách hàng đưa bản vẽ rõ ràng, thì gần như bọn chú đều có thể làm ra mà không thiếu sót gì."

Ngô Giá cũng gật đầu đồng tình:

"Đúng vậy."

Lâm Uyển vui mừng, cười rạng rỡ:

"Thật tuyệt! Đúng là tay nghề của các chú lão làng."

Cô mời Lục Chính Đình ngồi xuống để hai người đo kích cỡ. Vương Duy Hiên làm rất tỉ mỉ, ghi lại từng thông số từ độ dài, độ rộng bàn chân đến cẳng chân, đầu gối và đùi. Lâm Uyển nhìn họ làm việc thành thạo, không nén nổi tò mò hỏi:

"Các chú từng làm việc này trước đây rồi sao?"

Ngô Giá trả lời:

"Giống hệt thế này thì chưa, nhưng bọn chú từng làm tay kim loại."

Họ từng chế tạo tay giả cho người khuyết tật, từ những mẫu đơn giản như móc câu đến loại tinh xảo hơn, mang lại sự thuận tiện lớn.

Khi cả hai đồng ý nhận việc, Lâm Uyển giao tiền đặt cọc và trao đổi kỹ lưỡng các yêu cầu chi tiết. Đến lúc tan làm, cô hẹn họ quay lại vào ngày mai để bắt đầu công việc.

Mặt trời đã lặn phía tây, hoàng hôn rực rỡ kéo dài. Trong gió thu se lạnh, lá vàng rơi lả tả, khung cảnh nhuốm màu lãng mạn.

Đi một đoạn, Lâm Uyển dừng lại, nhìn Lục Chính Đình:

"Anh mệt rồi, nghỉ chút nhé."

Dù muốn nói không sao, nhưng thấy ánh mắt lo lắng của cô, anh đành gật đầu. Lâm Uyển dắt ngựa Ôn Nhu đi dạo gần đó, dìu anh đến ngồi nghỉ trên một tảng đá ven đường.

Cô lấy khăn tay đưa anh lau mồ hôi, rồi mở bình nước nóng cho anh uống. Lục Chính Đình cầm khăn tay nhưng lại xắn tay áo lau mồ hôi, khiến cô bật cười:

"Đã có khăn mà không dùng, còn bày đặt lau tay áo. Quần áo đâu giặt ngay được."

Cả hai đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng huyên náo và tiếng Ôn Nhu hí vang. Từ xa, một nhóm thanh niên đang vây quanh nó.

"Ngựa đẹp quá! Không biết của ai?"
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 428



"Chắc là ngựa từ bên vận chuyển lạc ra, nếu không ai lấy thì mình dắt về."

"Cậu nhìn kìa, yên ngựa xịn thế, chắc là ngựa cưỡi, không phải ngựa thồ."

Một người trong nhóm, Hồ Hướng Dương, kéo dây cương và định leo lên ngựa. Nhưng vừa lên, Ôn Nhu lập tức hất vó, hất cậu ta xuống đất.

"Ui da!" Hồ Hướng Dương nhăn mặt, ôm lưng.

Ôn Nhu bước lên, hừ mạnh một tiếng, ánh mắt như trừng trừng nhìn cả nhóm. Sau đó, nó quay đầu chạy chậm rãi.

Hồ Hướng Dương lồm cồm ngồi dậy, hét:

"Mấy cậu thấy không? Nó vừa khinh tôi đấy!"

Nhóm bạn phá lên cười:

"Ngay cả ngựa cũng không thèm cậu!"

Hồ Hướng Dương tức tối, chạy theo:

"Tôi không tin! Đuổi theo nó!"

Cậu ta vừa đuổi vừa hét:

"Để xem mày còn chạy đi đâu được nữa!"

Hồ Hướng Dương chưa kịp duỗi tay nắm dây cương thì Lâm Uyển đã bước tới chắn trước mặt cậu ta, giọng lạnh lùng:

"Cậu đang làm gì đấy?"

Hồ Hướng Dương ngẩn ra, quay sang nhìn cô:

"Ngựa này của em à?"

"Đương nhiên." Lâm Uyển đáp, đồng thời gọi Ôn Nhu. Con ngựa ngoan ngoãn tiến đến, cọ đầu vào tay cô khi cô v**t v* bờm của nó.

Hồ Hướng Dương nhìn cảnh tượng ấy mà không khỏi ngẩn ngơ. Thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh chú ngựa ôn hòa tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Cậu ta lập tức bật ra nụ cười cợt nhả, kéo giọng làm quen:

"Em gái, em ở đâu đến vậy?"

Lâm Uyển nhướn mày:

"Em gái? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Nhìn bộ dáng non nớt của cậu ta, Lâm Uyển đoán cậu này chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, quần áo còn mang phong cách học sinh trung học. Vậy mà đã dám mở miệng gọi cô là "em gái".

Hồ Hướng Dương cười hì hì, không hề ngượng:

"Anh đây hai mươi rồi! Em gái bao nhiêu? Đi chơi với anh đi!"

Thực ra cậu ta mới mười sáu, nhưng quen thói trêu ghẹo con gái. Nhà có điều kiện, lại hay tỏ ra hào phóng nên thường được bạn bè vây quanh, khiến cậu ta tự mãn rằng không có cô gái nào từ chối được mình. Nhìn Lâm Uyển, cậu nghĩ cô chỉ là một cô nông dân trẻ tuổi chưa biết sự đời, dễ dàng bị dỗ ngọt.

Lâm Uyển nhìn ánh mắt tự mãn của cậu, không nhịn được cười khẩy:

"Bạn học, học hành cho tốt rồi từ từ xuống nông thôn đi. Chuyện đùa giỡn người yêu, cậu vẫn chưa đủ tuổi để nghĩ đến đâu."

Đám bạn của Hồ Hướng Dương lúc này chạy đến, vừa thấy cảnh đó đã cười ồ lên:

"Sao thế, lão Hồ? Không xử được à?"

"Cút đi!" Hồ Hướng Dương cáu, rồi quay lại với vẻ ngạo nghễ:

"Đi, anh mời em tới tiệm cơm quốc doanh ăn thịt kho tàu, rồi đi xem phim! Sao nào?"

Lời mời này, vào thời buổi ấy, là rất "hoành tráng". Ăn thịt ở tiệm cơm quốc doanh hay đi xem phim đều là những điều xa xỉ mà không phải ai cũng làm được.

Đám bạn lại nhao nhao phụ họa:

"Nghe chưa? Thịt kho tàu đấy!"

"Xem phim nữa, gần đây có 'Rừng Thiêng Nước Độc', không dễ mà được xem đâu!"
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 429



Lâm Uyển nhếch môi cười khẩy:

"Sự lợi hại của mấy cậu oắt con như cậu chẳng đáng là gì. Ngoài việc tiêu xài tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ, cậu còn làm được gì hơn người sao?"

Hồ Hướng Dương bị nói trúng tim đen, nhất thời đỏ mặt, nhưng vẫn cứng giọng:

"Thì… vóc dáng anh tốt, sức anh lớn. Em có muốn thử không?"

Lâm Uyển nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngớ ngẩn:

"Vóc dáng tốt? Ngại quá, còn kém xa chồng tôi vạn dặm."

Dứt lời, cô xoay người cưỡi Ôn Nhu đi tìm Lục Chính Đình. Đám bạn của Hồ Hướng Dương cũng quay đầu nhìn theo, thấy dưới bóng cây dương ven đường có một người đàn ông cao lớn ngồi ngay ngắn.

Một người trong nhóm khẽ thì thầm:

"Nhìn tư thế ngồi, chắc là quân nhân."

Lục Chính Đình quay đầu lại, ánh mắt đen sâu thẳm và lạnh lùng, ngũ quan tuấn tú, khiến Hồ Hướng Dương bất giác run lên. Nhưng lòng hiếu thắng của thiếu niên lại không cho phép cậu ta chịu thua. Đang định mở miệng, cậu ta bỗng thấy người đàn ông ấy đứng dậy, dáng người cao lớn càng toát ra áp lực.

Chợt, ánh mắt Hồ Hướng Dương dừng lại ở hai cây nạng. Cậu ta ngạc nhiên thốt lên:

"Ôi trời, em gái, sao chồng em lại là một thằng què thế này?"

Hồ Hướng Dương vừa dứt lời, Lâm Uyển đã dừng bước. Ánh mắt cô lạnh lùng, chân mày cau lại đầy vẻ tức giận. Cô quay người, tiến tới trước mặt cậu ta, roi ngựa trong tay chọc thẳng vào n.g.ự.c cậu:

"Cậu có biết lễ phép là gì không? Cha mẹ cậu, thầy cô của cậu dạy cậu thế nào? Cậu chỉ nhìn thấy anh ấy què chân, nhưng có nhìn thấy chính cậu vừa thiếu đạo đức lại vừa thiếu suy nghĩ không?"

Mỗi lời nói của cô là một cú nhấn mạnh, roi ngựa lại chạm vào n.g.ự.c cậu ta một lần, khiến Hồ Hướng Dương sững sờ, không kịp phản ứng.

"Này, chúng tôi nói sai gì sao? Anh ta là một tên què, em đánh người làm gì?" Một người trong đám bạn xấu của Hồ Hướng Dương lên tiếng chỉ trích.

Hồ Hướng Dương lúc này cũng đã lấy lại bình tĩnh. Vừa rồi khí thế của Lâm Uyển quá mạnh, khiến cậu ta bị trấn áp. Giờ thì cậu ta bắt đầu nổi giận, giọng nói đầy vẻ khiêu khích:

"Què thì què chứ sao. Bọn tôi đâu có mù!"

Nghe vậy, Lâm Uyển bật cười lạnh lùng, ánh mắt như đóng băng:

"Đúng là cậu không mù, nhưng đáng tiếc dù anh ấy què chân, anh ấy vẫn là một người đàn ông hơn đứt cái loại có tay chân lành lặn nhưng chẳng làm nên trò trống gì như cậu!"

Nói xong, cô xoay người lên ngựa, phóng thẳng đến chỗ Lục Chính Đình.

Lục Chính Đình ngồi cách đó không xa, không nghe rõ cuộc đối thoại giữa cô và đám thanh niên kia. Nhưng anh chú ý thấy gương mặt cô ban đầu bình thản, sau đó lại tràn đầy giận dữ. Với khí chất hiên ngang và nét đẹp tự nhiên, cô như một điểm sáng thu hút mọi ánh nhìn, nhất là với những thiếu niên bồng bột, vốn dễ bị mê hoặc bởi sự mạnh mẽ của một người phụ nữ.

Thấy cô không vui, anh lập tức đứng dậy định bước tới, nhưng cô đã trở về, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, ý muốn dẫn anh rời khỏi đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back