Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 300



Lục Chính Đình lấy giấy chứng nhận của cô ra, nhờ người treo lên tường phòng y tế. Cô nhìn quanh không thấy bác sĩ Kim đâu, liền hỏi thăm. Nghe nói anh ta đã đi khám bệnh cho người trong thôn, cô yên tâm đợi.

Một lúc sau, bác sĩ Kim đeo hòm thuốc trở về, thấy Lâm Uyển, anh thở phào nhẹ nhõm:

"Lấy được giấy chứng nhận rồi à?"

Lâm Uyển chỉ lên tường, nơi giấy chứng nhận đã được treo ngay ngắn. Bác sĩ Kim đẩy gọng kính, mỉm cười:

"Tốt lắm."

Sau đó, anh ta nói với cô:

"Tôi phải dẫn bệnh nhân lên bệnh viện huyện, cô ở lại nhé."

Lâm Uyển ngạc nhiên, vội hỏi:

"Bác sĩ Kim, có chuyện gì vậy?"

Anh ta giải thích:

"Tống Tiểu Ngưu và Tống Tiểu Lỵ sốt cao, ngất đi rồi. Tôi nghi ngờ tám phần là sốt rét."

xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/368.html.]

Sáng nay, hai đứa nhỏ bắt đầu sốt. Anh đã đến tiêm thuốc hạ sốt, nhưng sau đó chúng lại sốt cao trở lại. Khi thăm khám lần thứ hai, anh phát hiện triệu chứng bất thường: sốt cao, rét run, kèm theo nhiều dấu hiệu khác. Trên người chúng còn có vết đỏ do muỗi đốt, nên anh nghi ngờ chúng bị sốt rét và đề nghị đưa lên bệnh viện huyện.

Tuy nhiên, bệnh viện huyện rất xa, cần đổi công điểm để mượn xe ngựa của đại đội, lại phải tốn tiền. Gia đình hai đứa tiếc tiền, không muốn đi. Kết quả, đến lần sốt thứ ba, cả nhà hoảng hốt gọi anh đến, dù hai đứa nhỏ đã tỉnh nhưng tình hình vẫn không ổn.

Lâm Uyển nhíu mày lo lắng:

"Có cần thông báo đại đội và công xã chuẩn bị trước không?"

Bác sĩ Kim nhìn Lâm Uyển, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc:

"Cô đi đi, nhân tiện báo với đại đội một tiếng. Tôi sẽ dẫn bệnh nhân lên bệnh viện huyện ngay bây giờ."

Lên bệnh viện huyện mất nửa ngày, anh lo rằng bọn trẻ có thể không chịu nổi hành trình dài. Tuy vậy, không thể vì thế mà bỏ mặc được.

Ở vùng quê, người dân thường gọi bệnh sốt rét một cách đơn giản là “bị sốt.” Căn bệnh này lan truyền qua muỗi, khi chúng hút m.á.u người bệnh có vi trùng sốt rét, sau đó truyền bệnh cho người khác qua vết đốt. Bệnh đến rất nhanh và thường phát tác nguy hiểm: sốt cao, rét run, thậm chí co giật hoặc hôn mê. Một số triệu chứng khác như tiêu chảy, nôn mửa, tiểu tiện màu đen cũng có thể xuất hiện. Với trẻ nhỏ, căn bệnh càng nguy hiểm hơn. Trong bối cảnh thiếu dinh dưỡng và sức đề kháng yếu, nếu mắc bệnh, tính mạng dễ bị đe dọa.

Lâm Uyển gật đầu đồng ý. Trong lúc bác sĩ Kim chuẩn bị, cô nhanh chóng liên hệ với hệ thống và tìm kiếm phương pháp điều trị sốt rét. Sau khi lật sách, cô phát hiện một phương pháp châm cứu hỗ trợ điều trị. Cô nói với bác sĩ Kim:

"Trước khi đi, để tôi châm cứu cho bọn trẻ trước đã."

Bác sĩ Kim im lặng nhìn cô, đôi mắt ẩn chứa sự đắn đo. Một lúc sau, anh nói:

"Nếu không có tác dụng thì thôi, tốt nhất đừng làm bừa."
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 301



Dù câu nói ngắn gọn, Lâm Uyển hiểu rõ ý anh. Một số người dân thôn quê thường phản ứng thái quá nếu không chữa khỏi bệnh cho người nhà họ. Họ không nhìn nhận những gì bác sĩ đã cố gắng mà lại đổ lỗi, thậm chí làm lớn chuyện để đòi bồi thường. Cô mỉm cười trấn an:

"Bác sĩ Kim còn không sợ, tôi cũng đâu có lý do gì phải sợ. Tôi là bác sĩ chân trần được công xã bổ nhiệm, chỉ cần làm hết sức mình là được. Nếu thực sự không cứu nổi, tôi tin đại đội sẽ đứng ra giải quyết."

Người làm bác sĩ, quan trọng nhất là phải có lương tâm và trách nhiệm. Chỉ cần đặt bệnh nhân lên hàng đầu, cố gắng hết sức, dù kết quả ra sao cũng không thẹn với lòng.

Chẳng mấy chốc, một nhóm người vội vã chạy tới. Tống Hòa Thuận bế đứa con trai, Tống Tiểu Ngưu, trong vòng tay. Đi cùng anh là mẹ đứa bé và ông bà nội. Còn Tống Tiểu Lỵ, cô bé được ông nội đưa đến vì cha mẹ cô bé phải làm việc.

Cả hai đứa trẻ đều khoảng bảy, tám tuổi. Dù đã tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt, không chút sức sống.

Mẹ Tống Tiểu Ngưu bật khóc, giọng nghẹn ngào:

"Bác sĩ, cứu thằng bé nhà chúng tôi với!"

Người bà thì nước mắt đầm đìa, gương mặt đầy lo âu.

Bác sĩ Kim nhanh chóng đặt hai đứa trẻ lên giường, sau đó bảo Lâm Uyển hỗ trợ châm kim. Thấy vậy, mẹ Tống Tiểu Ngưu vội lao tới, nghi ngờ:

"Cô có làm được không đấy? Đừng châm bừa, lỡ xảy ra chuyện thì sao?"

Bác sĩ Kim lạnh mặt:

"Vậy bà mang cháu về đi."

Bà cụ nghe vậy thì cắn môi, nước mắt lã chã rơi nhưng không nói thêm lời nào.

Lâm Uyển bình tĩnh tiến hành kiểm tra. Cô bắt mạch, quan sát lưỡi và thể trạng của hai đứa trẻ. Dựa vào tình hình, cô cẩn thận quyết định thủ pháp châm cứu phù hợp. Trong sách y thuật, có đề cập rằng châm cứu trước và sau khi bệnh phát tác đều có thể giúp giảm triệu chứng, nhưng cần bác sĩ có kỹ thuật tốt thực hiện.

Cô châm kim vào các huyệt quan trọng như đại chùy, giản sử, hậu khê, chí dương. Tùy theo thể trạng của mỗi đứa trẻ, cô điều chỉnh lực châm và thời gian giữ kim khác nhau.

Sau nửa tiếng, sắc mặt của hai đứa trẻ cải thiện rõ rệt. Người nhà mừng rỡ reo lên:

"Đỡ rồi! Chúng nó đỡ rồi!"

Bà cụ lao đến, ôm cháu trai vào lòng:

"Ngưu Bảo ơi, đừng làm bà sợ như thế nữa."

Lâm Uyển nhẹ nhàng kéo bà cụ ra, nghiêm túc nói:

"Không nên vui mừng quá sớm. Bệnh sốt rét không dễ khỏi nhanh vậy đâu. Hai đứa vẫn cần lên bệnh viện huyện ngay với bác sĩ Kim."

Ông Tống – người đưa Tống Tiểu Lỵ đến – tỏ vẻ không muốn đi nữa. Trong mắt ông, con gái không quan trọng bằng con trai, chữa được thì chữa, không chữa được cũng đành chịu, sao phải tốn thêm tiền? Ông lẩm bẩm:

"Đi bệnh viện làm gì? Chỗ đó vừa xa, vừa tốn kém. Với lại, vào rồi không biết có ra được không."
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 302



Bà cụ vẫn chưa hiểu rõ căn bệnh, bèn hỏi:

"Sốt rét là gì? Chẳng phải chỉ là sốt thôi sao?"

Bác sĩ Kim không kiềm được tức giận, giọng dứt khoát:

"Sốt chính là sốt rét! Là do muỗi mang vi trùng đốt phải, truyền bệnh sang người!"

Dưới ánh hoàng hôn đang dần tắt, Lâm Uyển thúc giục mọi người trong nhà mau chuẩn bị đồ đạc. Cô dặn dò kỹ lưỡng: “Mang theo quần áo, lương khô, đừng để thiếu thứ gì quan trọng.”

Nhìn hai đứa trẻ, một bé trai và một bé gái, Lâm Uyển cảm thấy lòng nặng trĩu. Bé gái, Tống Tiểu Lỵ, gầy gò với hàng lông mi dài còn vương nước mắt, yếu ớt nhìn quanh như sợ bị bỏ rơi. Trẻ con nhỏ như vậy, bệnh tình không được chữa trị kịp thời sẽ rất nguy hiểm. Lâm Uyển biết rõ rằng chỉ bệnh viện mới có thể cứu chúng.

Cô quay sang nhờ một người trong thôn kiếm gấp vài củ tỏi. Sau đó, cô vào sân tìm cỏ mực và mã tiên thảo. Tỏi được đập nát, bôi lên huyệt nội quan của Tống Tiểu Lỵ rồi quấn vải cẩn thận. Cô trấn an cô bé: “Việc này sẽ hơi đau một chút, nhưng em cố chịu nhé. Nếu có nổi bọc thì cũng là bình thường, đừng gãi để tránh nhiễm trùng.”

Tống Tiểu Lỵ ngoan ngoãn gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn bác sĩ.”

Nhìn đôi mắt long lanh của cô bé, Lâm Uyển thấy chua xót. Bé gái không nói ra, nhưng ánh mắt sợ sệt đã nói lên tất cả: em sợ mình bị bỏ rơi, sợ cái c.h.ế.t đang đến gần. Cô bé dường như cảm nhận được rằng, chỉ có Lâm Uyển và bác sĩ Kim là quan tâm đến mình thật lòng.

Theo mạch truyện mà 999 – hệ thống của cô – nhắc nhở, nếu mọi chuyện diễn ra như cũ, Tống Tiểu Lỵ sẽ c.h.ế.t sau ba ngày sốt cao không dứt. Gia đình không đưa em đi chữa bệnh mà chỉ quấn em sơ sài trong một tấm cỏ tranh rồi chôn ở bờ kênh phía sau thôn. Thi thể em bị động vật cắn xé, muỗi đốt, khiến dịch sốt rét bùng phát, gây họa cho cả vùng.

Lâm Uyển lạnh sống lưng khi nghĩ đến điều đó. Cô thầm thì với hệ thống: “Tiểu Cửu, sau này nếu tôi không nhớ nội dung truyện thì đừng nhắc nữa. Biết trước chỉ khiến tôi thêm ám ảnh.”

Lâm Uyển tiếp tục đập nát cỏ mực non, thoa lên cổ tay cậu bé trai. Cô tỉ mỉ hướng dẫn gia đình cách chăm sóc và dặn dò kỹ lưỡng. Sau đó, cô bảo họ mang thêm mã tiên thảo để sắc uống trên đường, nhưng nhấn mạnh rằng nếu đến bệnh viện huyện thì không cần dùng nữa.

Bà nội Tống Tiểu Ngưu, vốn hay xét nét, cau mày hỏi: “Sao cháu trai tôi với con bé kia lại bôi thuốc khác nhau?”

“Dược tính khác nhau,” Lâm Uyển giải thích nhẹ nhàng. “Cô bé cơ thể yếu hơn, không chịu nổi loại dược kia.”
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 303



Nghe vậy, bà cụ hài lòng gật gù. Nhưng ngược lại, ông nội của Tống Tiểu Lỵ thì ngần ngừ, giọng nói đầy do dự: “Đưa con bé này lên bệnh viện làm gì, tốn kém mà lại chẳng được ai đền bù. Ở nhà chữa cũng được mà.”

Lâm Uyển lạnh giọng, ánh mắt sắc bén nhìn ông Tống: “Sao nào? Ông nghĩ con trai ông sẽ không bao giờ bị bệnh, hay chính ông sẽ không? Nếu ông đã như vậy thì sau này, nhà ông có ai bị bệnh cũng đừng tìm đến chúng tôi nữa!”

Sắc mặt ông Tống lập tức thay đổi, vừa bối rối vừa tức giận: “Cô bác sĩ này, sao lại nói như thế?”

Đúng lúc ấy, Lục Trường Phát vội vã chạy tới, giọng thúc giục: “Nhanh lên, lên đường mau! Tôi nghe nói trong thôn có người mắc sốt rét, nếu không xử lý triệt để, để muỗi độc lan ra thì cả thôn sẽ gặp nguy hiểm. Ai mà dọn sạch hết cả tổ muỗi được? Chữa khỏi cho bọn nhỏ sớm là tốt nhất, tránh lây nhiễm cho người khác.”

Lục Chính Đình cũng xuất hiện, anh đẩy xe lăn đến gần, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ông Tống. Giọng anh lạnh lùng, dứt khoát: “Nếu cô bé đó chết, ông chính là kẻ g.i.ế.c người.”

Ông Tống nghe vậy, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán. Ông ta luống cuống nói: “Không phải... Không phải tôi không muốn đi, chỉ là... tôi không có tiền. Thật sự không có tiền!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/371.html.]

Lục Trường Phát nhanh chóng đáp lời: “Không sao, để bác sĩ Kim ứng trước. Sau này ông dùng công điểm trả dần là được.”

Ông Tống chẳng còn cách nào, đành cắn răng bế Tống Tiểu Lỵ lên xe. Cô bé ngồi trên xe, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má. Nhưng trước khi xe lăn bánh, cô bé quay lại, vẫy tay cảm ơn Lâm Uyển và Lục Chính Đình, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn anh...”

Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh rời đi, để lại một khoảng sân vắng lặng. Lâm Uyển nhìn theo, thở dài nhẹ nhõm, rồi quay sang dặn Lục Trường Phát: “Tôi cần đi kiểm tra tình hình. Nơi này có muỗi mang mầm bệnh sốt rét, không thể coi thường được.”

Cô chuẩn bị túi thuốc, cưỡi ngựa rời thôn. Thôn Đại Loan nằm trên vùng đất dạng lòng chảo, bao quanh là những dãy núi thấp chạy dài. Phía nam thôn có con sông nhỏ uốn lượn theo hướng đông tây, chảy qua nhiều đội sản xuất khác. Địa hình trũng thấp của thôn khiến nước tù đọng dễ dàng hình thành, tạo điều kiện thuận lợi cho muỗi sinh sôi.

Khi đến vùng đất phía sau thôn, Lâm Uyển nhận ra một con kênh tự nhiên nhỏ, nước cạn, bề mặt bẩn thỉu với hơn chục con vịt trắng đang bơi. Không gian ở đây ngột ngạt, muỗi vo ve khắp nơi.

xong bộ chị dâu thì mấy bà thích tui lên thể loại nào tiếp ^^ điền văn, huyền học, cổ đại gia đấu. Hay cổ đại gia đấu huyền học=))

Cô đến hỏi mẹ chồng Khâu Thủy Anh về tình hình. Người phụ nữ trung niên bực bội kể: “Mấy nhà họ Tống đấy! Hung hăng chiếm luôn cái ao sau thôn làm của riêng. Ai bảo thả vịt qua đó là y như rằng mất tăm mất tích. Cả thôn ai cũng bực, nhưng bọn họ đông người, nhà nào dám gây chuyện?”
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 304



Theo lời kể, dòng họ Tống chuyển từ thị trấn về đây hơn ba mươi năm trước. Giờ họ đã có 11 hộ gia đình, tự lập thành một nhóm nhỏ, không hòa đồng với dân làng khác. Chuyện xích mích thường xoay quanh những việc nhỏ nhặt như tranh chấp vườn rau hay chăn nuôi gia cầm.

Nhà họ Tống lợi dụng quan hệ dòng họ để vượt chỉ tiêu nuôi gia súc, mỗi nhà vài con gà, vịt, ngỗng, nhưng thực chất số lượng vượt xa quy định. Ao sau thôn bị họ độc chiếm, chỉ cho gia cầm nhà mình sử dụng. Những nhà khác đành nhịn, không cho vịt qua ao, nhưng tình làng nghĩa xóm cũng vì thế mà rạn nứt.

Lâm Uyển cưỡi ngựa quan sát xung quanh. Mùi bùn và nước tù đọng khiến không khí càng thêm ngột ngạt. Muỗi ở đây nhiều hơn hẳn những nơi khác. Ao ngay trước cửa, vịt và ngỗng bơi lội tự do, tạo điều kiện lý tưởng cho muỗi sinh sôi.

Cô nhớ lại một đời muỗi cái có thể đẻ trứng đến bảy lần, mỗi lần hơn trăm trứng. Với độ ẩm và nhiệt độ hiện tại, chỉ cần bảy, tám ngày, trứng đã nở thành muỗi trưởng thành. Ý thức vệ sinh kém và thiếu biện pháp phòng chống khiến loài côn trùng này dễ dàng phát triển, mang mầm bệnh gây hại.

Những gia đình có điều kiện đổi công điểm lấy nhang muỗi thì đỡ phần nào, nhưng những nhà nghèo hoặc không giao thiệp tốt lại phải chịu thiệt. Số lượng muỗi tại những nơi này cao hơn, kéo theo nguy cơ mắc bệnh lớn hơn.

Lâm Uyển vừa quan sát, vừa vẽ lại một bản đồ đơn giản để ghi nhớ các điểm nguy hiểm. Cô tự nhủ: “Phải tìm cách giải quyết triệt để, không thể để muỗi mang mầm bệnh đe dọa cả thôn.”

Lâm Uyển sau khi kiểm tra tình hình trong thôn, phát hiện không chỉ cái ao phía sau thôn là vấn đề. Một vấn đề khác nghiêm trọng không kém đến từ việc các gia đình trong thôn sử dụng phân bón.

Thời kỳ này, do thực hiện chính sách trồng trọt tập trung, tất cả phân chuồng từ các hộ gia đình đều phải giao cho tập thể, đổi lại là công điểm. Tuy nhiên, không ít người nảy sinh ý đồ giữ lại phân bón để chăm sóc mảnh đất nhỏ được chia cho từng nhà. Dù diện tích đất này không lớn, nhưng vì là của riêng, người ta lại chăm chút kỹ lưỡng hơn cả công việc trên đất tập thể.

Những gia đình thuộc dòng họ Tống cũng không ngoại lệ. Họ nộp phân chuồng từ heo nuôi trong nhà, nhưng phân bón từ người thì tìm cách giữ lại. Để làm điều đó, họ đào một hố phân gần nhà và cả nhóm sử dụng chung. Hố phân này không được xử lý vệ sinh, khử trùng, khiến khu vực xung quanh vừa bẩn vừa hôi thối, muỗi bay đầy trời. Tình trạng này, không gây bệnh mới là lạ.
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 305



Sau khi nắm rõ tình hình, Lâm Uyển nhanh chóng cưỡi ngựa đến đại đội tìm bí thư Lục Trường Hữu. Cô đưa sổ tay ghi chép cho ông, nghiêm túc nói: “Bí thư, tình hình rất nghiêm trọng. Chúng ta cần huy động toàn thôn diệt trừ ruồi muỗi và phòng ngừa dịch bệnh.”

Nghe vậy, Lục Trường Hữu trầm ngâm một lát, rồi nói: “Cô nói đúng, nếu không xử lý kịp thời, để dịch bệnh lan rộng sẽ ảnh hưởng rất lớn. Qua một thời gian nữa là đến vụ mùa đầu tiên, mất lao động trong thời điểm này thì thiệt hại không nhỏ.”

Ông lập tức gọi đội trưởng đội sản xuất, kế toán các thôn, cùng với Lâm Uyển và Lục Chính Đình đến họp bàn. Khi mọi người đã có mặt, Lục Trường Hữu bảo Lâm Uyển trình bày tình hình.

Lâm Uyển bắt đầu bằng việc kể lại trường hợp của Tống Tiểu Ngưu và Tống Tiểu Lỵ, đồng thời chỉ ra số lượng muỗi trong thôn hiện đang ở mức báo động. Cô nhấn mạnh: “Cái ao sau thôn chính là nguồn gây muỗi lớn. Chúng ta cần xử lý ngay lập tức, không thể để nơi đó tồn tại thêm.”

Lục Trường Phát đề xuất: “Vậy thì huy động dân làng lên núi hoang kéo đá xuống, lấp ao lại. Làm vậy vừa xử lý được vấn đề muỗi, vừa mở rộng diện tích xây nhà.”

Kế toán Lâm tiếp lời: “Nhưng cái hố phân nhà họ Tống cũng cần giải quyết. Để như vậy vừa thối vừa dễ thu hút muỗi.”

Lâm Uyển bình tĩnh giải thích: “Thực ra, việc xây nhà vệ sinh ngoài trời không phải không có lợi. Nếu được quản lý tốt, xử lý khử trùng cẩn thận, nhà vệ sinh có thể giúp thu gom và tích trữ phân bón hiệu quả hơn. Chúng ta có thể tận dụng để cải thiện vệ sinh chung và tăng sản lượng nông nghiệp.”

Cô tiếp tục trình bày phương án xây nhà vệ sinh công cộng cho thôn. Theo đó, nhà vệ sinh công cộng sẽ được xây dựng tại hai đầu thôn và gần các khu vực trồng hoa màu. Mỗi nhà vệ sinh sẽ chia khu vực nam nữ riêng, có người chuyên phụ trách xử lý phân bón và khử trùng. Việc này không chỉ cải thiện vệ sinh mà còn giúp quản lý phân bón tập trung, tránh lãng phí.

“Việc phụ trách dọn dẹp nhà vệ sinh có thể giao cho những người vi phạm kỷ luật hoặc bị phạt trong thôn. Công việc này sẽ do đại đội trưởng và đội trưởng đội sản xuất sắp xếp,” cô nói thêm.

Trong khi cô trình bày, Lục Chính Đình ở bên cạnh hỗ trợ vẽ sơ đồ. Chữ viết của anh mạnh mẽ, rõ ràng, nét vẽ thẳng tắp dù không cần dùng thước. Lâm Uyển không kìm được mà lên tiếng khen ngợi: “Chữ đẹp, vẽ cũng đẹp, anh đúng là hoàn hảo.”

Nghe vậy, Lục Chính Đình chỉ cúi đầu, tay vẫn cầm chắc bút máy, vẻ mặt bình tĩnh như không. Nhưng khi cô lén nháy mắt trêu đùa, anh khẽ nhíu mày, nắm chặt bút hơn như để che giấu cảm xúc.
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 306



Trong lúc cuộc họp đang diễn ra, kế toán Lục Chính Phi vô tình bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Lâm Uyển dành cho Lục Chính Đình. Ông ta ngạc nhiên, toàn thân run rẩy, thầm nghĩ: Đám trẻ bây giờ thật táo bạo, trên giường thân thiết chưa đủ mà còn dám mang chuyện này đến phòng họp liếc mắt đưa tình.

Chẳng hiểu nghĩ sao, ông ta nhìn sang Lục Trường Phát, rồi ngớ ngẩn nháy mắt với ông một cái.

Lục Trường Phát cau mày hỏi: “Mắt anh làm sao thế? Sao cứ chớp mãi vậy? Tốt nhất là nên đi khám bác sĩ xem thử đi.”

Những cán bộ khác trong phòng họp lập tức quay sang nhìn, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lục Chính Đình vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng hơi xấu hổ, bàn tay cầm bút máy càng siết chặt hơn. Còn Lâm Uyển, cô giả vờ ngơ ngác như không biết chuyện gì: Không liên quan đến tôi, tôi chẳng làm gì cả.

Không khí trong phòng họp trở nên vi diệu một cách khó tả, nhưng Lục Trường Hữu nhanh chóng đằng hắng, kéo mọi người trở lại trọng tâm:

“Đề nghị của bác sĩ Lâm rất tốt. Việc xây nhà vệ sinh công cộng không chỉ giúp quản lý phân bón hiệu quả mà còn tránh tình trạng các hộ gia đình lười quét dọn, để nhà cửa bẩn thỉu, dễ thu hút muỗi và gây bệnh.”

Ông giao nhiệm vụ cho các đội trưởng đội sản xuất triển khai việc xây dựng dựa trên bản vẽ đã thảo luận. “Cần sử dụng vật liệu tiết kiệm như gạch sống, rơm rạ và cành cây. Trên nóc nhà vệ sinh, chỉ cần phủ cỏ rơm và đè bằng đá mỏng, miễn không bị dột là được. Những vật liệu này sau một thời gian có thể tái sử dụng để ủ phân, không lãng phí chút nào.”

Lục Chính Đình được chỉ định là người chịu trách nhiệm thiết kế chi tiết cho công trình, còn Lâm Uyển phụ trách cung cấp thuốc và các biện pháp khử trùng.

“Anh kế toán, anh phối hợp với bác sĩ Lâm. Nếu cần mua bột thuốc hay dụng cụ gì, cứ làm việc với cô ấy,” Lục Trường Hữu dặn dò.

Kế toán Lục Chính Phi ngoài mặt gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại tính toán: Làm sao để tiết kiệm nhất mà không khiến bác sĩ Lâm phật lòng đây?

Sau bữa cơm chiều, các đại đội sản xuất tự tổ chức họp triển khai. Ở thôn Đại Loan, đội trưởng đội sản xuất Lục Trường Phát cùng với kế toán Lục Chính Phi, các tiểu đội trưởng, Lâm Uyển và Lục Chính Đình tiếp tục họp bàn chi tiết.

Kế toán Chính Phi ngập ngừng: “Bác sĩ Lâm, thuốc men có thể dùng loại nào rẻ hơn được không? Nếu mua từ bệnh viện, với số lượng nhà vệ sinh thế này, chắc phải tốn rất nhiều tiền…”

Anh ta cố gắng nói giảm nói tránh, nhưng rõ ràng là đang muốn tiết kiệm đến mức tối đa.

Lâm Uyển mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Được chứ, tôi cũng thích tiết kiệm mà.”
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 307



Nghe vậy, kế toán vui mừng, cảm thấy bác sĩ Lâm thật dễ thương và dễ nói chuyện. Nhưng anh không biết rằng, Lâm Uyển đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch vừa tiết kiệm, vừa đảm bảo hiệu quả.

Cô lật cuốn sổ tay, liệt kê: “Chúng ta có thể tận dụng cây lạt liễu, đỗ quyên lá nhọn và hoa mao lương. Đây là những loại cây có độc tính, có khả năng tiêu diệt giòi bọ và ấu trùng muỗi. Ngoài ra, còn có thể phun thuốc lên các loại cây hoa trong thôn để giảm thiểu số lượng muỗi.

Bên cạnh đó, hạn chế trồng những loại cây dễ thu hút muỗi. Nên thay bằng các loại cây như bạc hà, hoa dạ hương, hoa nhài tím và dương tú cầu – vừa đuổi muỗi hiệu quả, vừa đẹp mắt.

Ngoài ra, tôi khuyến cáo tất cả mọi người ngủ phải mắc màn, đốt nhang muỗi để bảo vệ sức khỏe.”

Lục Trường Phát hài lòng gật đầu: “Rõ ràng rồi chứ? Chúng ta sẽ chia người thành các nhóm nhỏ: nhóm xây nhà vệ sinh, nhóm hái thảo dược và nhóm xông muỗi. Tất cả phải hoàn thành trước khi vào mùa vụ mới.”

Ông quay sang Lục Chính Kim, ra lệnh: “Cháu dẫn theo mười người lo xây dựng nhà vệ sinh. Đội của cháu sau này sẽ phụ trách luôn việc đào hố phân.”

Lục Chính Kim giãy nảy: “Sao lại là cháu?”

Lục Trường Phát nhìn anh ta chằm chằm, giọng điềm nhiên: “Bí thư giao nhiệm vụ, cháu có ý kiến gì không?”

Lục Chính Kim cúi đầu, ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám phản kháng thêm.

Cả đại đội bắt đầu hối hả thực hiện nhiệm vụ. Người lớn, trẻ nhỏ, thậm chí cả người già đều tham gia, tạo nên không khí làm việc sôi nổi. Những việc như đốt nhang muỗi, làm nhà vệ sinh, hái thảo dược đều được tiến hành đồng loạt.

Tuy nhiên, khi đến công đoạn lấp cái ao phía sau thôn, mười một hộ gia đình liên quan, đặc biệt là cha mẹ Tống Tiểu Lỵ, ra sức phản đối.

Nhưng trước quyết định cứng rắn của đại đội, không ai dám chống đối lâu.

Dưới áp lực của muỗi và bệnh sốt rét, khi nghe nói bị muỗi đốt có thể mắc bệnh dẫn đến tử vong, cả thôn như được gióng hồi chuông cảnh tỉnh. Đặc biệt là trường hợp của Tống Tiểu Ngưu và Tiểu Lỵ. Cả hai đã bị sốt rét, làm các ông bà lão trong thôn không thể ngồi yên.

Nhóm người già trong thôn, vốn nổi danh hay lý luận, đã thành công “xúi giục” được bà nội của Tống Tiểu Ngưu đồng ý lấp ao nước phía sau nhà mình. Lý do đơn giản: “Lấp ao là để cứu mạng con cháu.”

Giữa những ngày bận rộn, Lâm Uyển không quên nhà mẹ đẻ. Cô cưỡi ngựa về thăm, nhắc nhở Chu Triều Sinh chú ý phòng tránh muỗi, đồng thời truyền đạt phương pháp diệt muỗi và bảo vệ sức khỏe.

May mắn thay, Lâm Gia Câu không có ai bị sốt rét, nhưng một số đại đội bên cạnh đã ghi nhận nhiều ca bệnh. Không ít xã viên và trẻ em lâm vào cảnh nguy hiểm vì muỗi. Lâm Uyển không ngần ngại truyền lại toàn bộ kinh nghiệm và phương pháp xử lý để các đại đội khác áp dụng.
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 308



Bác sĩ Kim đã đưa Tống Tiểu Lỵ và Tống Tiểu Ngưu đến bệnh viện huyện. Kết quả xét nghiệm cho thấy cả hai đứa trẻ đều mắc bệnh sốt rét. May mắn là nhờ phát hiện và xử lý kịp thời, tình trạng của hai đứa không chuyển biến xấu.

Một bác sĩ ở bệnh viện khen ngợi: “Các anh chị xử lý rất đúng và kịp thời. Nhờ vậy mà hai đứa bé được cứu, nếu không, thật khó mà qua khỏi.”

Hai đứa trẻ chỉ cần nằm viện hai ngày là khỏi. Trong khi đó, bệnh viện huyện vẫn đầy ắp các ca tương tự. Nhiều đứa trẻ được đưa đến quá muộn nên đã không qua khỏi, làm các bác sĩ không khỏi xót xa.

Sau khi giải quyết ổn thỏa, bác sĩ Kim trở về định báo cáo để triển khai diệt muỗi và ấu trùng toàn thôn. Nhưng khi đến nơi, anh phát hiện Lâm Uyển đã đi trước một bước, dẫn dắt mọi người thực hiện toàn diện các biện pháp phòng ngừa.

Thấy cảnh đó, bác sĩ Kim không khỏi hài lòng. Anh mỉm cười, nghĩ thầm: Cô ấy thật sự có thể đảm đương mọi việc, ngay cả khi tôi rời khỏi đại đội Ngũ Liễu.

Khi đến gần, anh thấy Lâm Uyển đang đội mũ, đeo khẩu trang, cùng hai phụ nữ khác giã các loại thảo dược có độc tính. Sau khi giã nát, họ ngâm chúng vào nước khoảng hai tiếng rồi đổ vào các hố phân và vùng nước bẩn để tiêu diệt muỗi và ấu trùng.

Lâm Uyển dừng tay, đứng thẳng người lau mồ hôi rồi cười chào: “Anh Kim, anh đến rồi à?”

Bác sĩ Kim cầm lên cuốn sổ ghi chép của Lục Chính Đình, đọc qua rồi kinh ngạc: “Không ngờ mấy loại thảo dược này lại hiệu quả đến thế!”

Lâm Uyển mỉm cười, trêu: “Tiết kiệm tiền cho đại đội, kế toán chắc mừng lắm đấy.”

Bác sĩ Kim cười lớn, tiếp tục xem sổ ghi chép. Anh thấy Lục Chính Đình không chỉ ghi lại phương thuốc mà còn cẩn thận thống kê số liệu thực nghiệm, hiệu quả của từng liều lượng, thậm chí lập hẳn thời gian biểu để đổ thuốc vào các hố phân.

Anh khen ngợi: “Lục Chính Đình thật sự có tâm. Đây sẽ là tài liệu quý giá cho những lần thực hiện sau.”

Nhà vệ sinh công cộng của thôn giờ đây được đưa vào sử dụng, đồng thời trở thành công trình cần bảo trì thường xuyên. Công việc như sửa chữa, đào phân ủ thành phân bón hay rắc thảo dược đều được chia thành nhiệm vụ định kỳ, giao cho từng nhóm thay phiên phụ trách.

Phòng y tế không đảm nhận trực tiếp việc rắc thuốc nhưng hỗ trợ phối chế dược liệu.

Sáu, bảy ngày ròng rã, cả đại đội Ngũ Liễu gần như đã xử lý xong mọi công việc. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Lâm Uyển không quên nhắc nhở: “Chúng ta có thể làm từ từ, nhưng phải kiên trì. Công tác phòng dịch là một nhiệm vụ lâu dài, không thể lơ là. Năm nay chú tâm làm tốt, năm sau sẽ gặt hái được lợi ích lớn.”
 
Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 309



Khi trời chạng vạng, Lâm Uyển cùng Lục Chính Đình về nhà sau một ngày dài phối thuốc. Vì phòng y tế mấy hôm nay bận rộn giã thuốc nên cô không để Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đến, thay vào đó hai đứa trẻ làm nhang muỗi cùng chị dâu cả và chị dâu hai.

Về đến nhà, họ thấy Lục Chính Kỳ đang ngồi nói chuyện với bà Lục.

Bà Lục, đầu quấn khăn trắng, giọng than thở yếu ớt: “Tâm Liên đáng thương, được nghỉ rồi mà lại không được về nhà. Con bé bị cắt hết nguồn lương thực, tiền bạc cũng không có, khổ sở đến mức phải viết thư về khóc lóc. Cả nhà chẳng ai đoái hoài…”

Thực ra, bà Lục “đổ bệnh” từ lúc Lâm Uyển chính thức nhận được giấy chứng nhận làm bác sĩ chân đất. Trước đó, bà còn mong cô bị tố cáo, mất tư cách làm bác sĩ, để gia đình dễ bề ép cô về nhà mẹ đẻ.

Nhưng đời không như mơ. Không những không bị tố cáo, Lâm Uyển còn được bệnh viện công xã và đại đội tín nhiệm, giao phó trách nhiệm lớn. Từ đào nhà vệ sinh, lấp ao cho đến diệt muỗi, phòng dịch, cô đều làm tốt, được cả thôn cảm kích.

Bà Lục càng nghĩ càng tức, nhưng không thể làm gì khác. Trong khi đó, mọi người trong thôn đều nói: “May mà có bác sĩ Lâm và bác sĩ Kim, nếu không thì bọn trẻ nhà mình cũng chẳng biết sẽ ra sao nữa.”

Người mẹ cực phẩm của Tống Hòa Thuận, bình thường chẳng mấy ai muốn tiếp xúc, nay lại bất ngờ xách một giỏ trứng gà nhỏ đến phòng y tế. Bà ta rụt rè cảm ơn bác sĩ Kim và Lâm Uyển: “Nhờ hai người mà bọn trẻ nhà tôi được cứu. Đây là chút lòng thành, mong hai người nhận cho.”

Chưa dừng ở đó, vợ ông Tống còn “đánh liều” đến tận nhà bà Lục để cảm ơn. Bà ta bày tỏ, giọng ngọt ngào đến kỳ lạ:

“Chị dâu, chị thật có phúc, có được cô con dâu vừa giỏi giang lại hiếu thuận. Tôi nghe nói con bé còn khoe ở công xã rằng chị là một người mẹ chồng vô cùng chính nghĩa, tuyệt đối không làm điều khuất tất hay gian dối.”

Rồi bà ta vỗ tay cười:

“Chà, nếu tôi mà có con dâu như bác sĩ Lâm, tôi chắc phải thắp nhang cảm tạ trời phật, mỗi ngày cười vui không ngớt. Nhà có một bác sĩ như con bé, thì chẳng còn lo ai trong nhà bị bệnh nữa.”

Những lời như vậy, bà Lục nghe đến nhàm cả tai. Nếu không vì người ta khen ngợi Lâm Uyển, bà còn có thể miễn cưỡng cười xã giao. Nhưng càng nghe, bà càng tức đến muốn nổ tung.

Cơn bực của bà Lục chưa dừng lại ở đó. Ngày hôm ấy, con trai cả Lục Chính Lượng sửa kênh trở về. Anh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mắt hóp sâu, dáng vẻ tiều tụy trông thấy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back