Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 440: Chương 440



Nhóm phù rể anh mang tới bắt đầu hành trình tìm giày của bọn họ.

Thế nhưng cũng không biết có phải vì cố ý gây khó dễ cho bọn họ hay không, làm như thế nào cũng không tìm thấy giày.

Sau khi tìm kiếm một hồi, tốn không ít thời gian, cuối cùng tìm được một chiếc giày ở bên trong bình hoa, sau đó tìm được một chiếc giày khác ở bên dưới váy của cô dâu.

Có thể tìm được giày, cũng thật sự không dễ dàng, cái này còn phải kể công của Tiểu Ngô.

Tiểu Ngô là cảnh vệ xuất thân từ quân nhân đã xuất ngũ, có rất năng lực trinh sát rất mạnh, cuối cùng hai chiếc giày đều do anh ấy tìm ra.

Cuối cùng đi giày vào, Trình Kiêu âm Vãn Vãn ra khỏi phòng theo kiểu ôm công chúa.

Con gái xuất giá, tất nhiên ba mẹ luyến tiếc.

Bên phía Huyện Nghi An, khi con gái lấy chồng còn có một hồi diễn khóc.

Nhưng màn diễn khóc này cũng không phải là diễn kịch, mà là thật sự chân tình thực lòng.

Nhà họ Tô nuôi dưỡng Vãn Vãn hơn hai mươi năm, bây giờ cô lấy chồng, phải làm nhà vợ làm con dâu nhà người khác, ba mẹ nào đâu dễ dàng buông tay?

Dù có luyến tiếc thì cũng phải gả đi!

Vãn Vãn được anh cả của mình cũng ra ngoài, lên xe.

Theo phong tục ở bên này, khi con gái lấy chồng cần được anh trai cõng đi ra ngoài.

Nhà họ Tiêu cũng gần nhà họ Tô, trong cùng một tiểu khu, theo lý thì không cần ngồi xe.

Thế nhưng vẫn cần ngồi xe đi vòng quanh huyện thành một vòng, cũng không thể vừa đi ra khỏi nhà mẹ đẻ đã trực tiếp cõng tới nhà chồng, như vậy có vẻ không lễ nghi cho lắm.

Cho nên, bọn họ liền quyết định, vòng quanh huyện thành một vòng, sau đó lại trở lại phòng mới.

Toàn bộ hành trình đều có cameras đi theo, đây cũng là đội nhϊếp ảnh chuyên nghiệp do Tô Thường Minh mang tới từ Hồng Kông, chính là vì để có thể lưu lại một hôn lễ hoàn chỉnh.

Không được có bất kỳ điều gì tiếc nuối.

Chờ sau này mở lại camera, còn có thể cảm nhận lại phong cảnh năm đó một chút.

Lần này, Trình Kiêu mở cửa xe hơi ra, có vài chiếc, đó đều là xe trong công ty bọn họ.

Chiếc Santana của anh đã thành xe trong công ty, hiện giờ anh đang lái một chiếc Mercedes.

Vãn Vãn được Kiến Quốc cũng ngồi vào xe hơi nhỏ, Vương Nguyệt Hỉ cùng Liễu Tư Thuần làm phù dâu ngồi ở xe phía sau.

Thật trùng hợp, người lái xe đúng là Tiểu Ngô.

Hôn lễ lần này là lần đầu tiên Vương Nguyệt Hỉ gặp được Tiểu Ngô sau khi cô ấy tốt nghiệp rồi tới Hồng Kông làm việc.

Năm đó buổi nói chuyện cùng Tiểu Ngô buổi đã mang đến cho Vương Nguyệt Hỉ xúc động rất lớn.

Cũng nhờ buổi nói chuyện này mà cậu ta đã để lại dấu ấn trong lòng Vương Nguyệt Hỉ.

Lúc trước ở trong phòng, Vương Nguyệt Hỉ làm phù dâu, Tiểu Ngô làm phù rể, cũng không nói thêm được một câu. Hiện giờ ở trong xe, hai người cũng đối diện nhưng không nói gì.

Một hồi lâu sau—— “Tiểu Vương, khi nào kết hôn vậy? Nếu mà kết hôn nhất định phải mời anh Tiểu Ngô đấy"

Vương Nguyệt Hỉ nói: “Còn sớm lắm, bây giờ lấy sự nghiệp làm trọng, vẫn chưa muốn kết hôn sớm như vậy"

“Anh nhớ là, em và Vãn Vãn cùng tuổi nhỉ?"

“Ừm, em nhỏ hơn cô họ nửa tuổi.

Hai người vừa nói chuyện, dường như quên mất cả Liễu Tư Thuần.

Liễu Tư Thuần nâng cằm, không ngừng nhìn hai người này, tầm mắt vẫn luôn nhìn qua nhìn lại giữa Vương Nguyệt Hỉ và Tiểu Ngô, cứ cảm thấy dường như giữa hai người này có điều gì đó không đúng.

Cô ấy thầm cân nhắc trong lòng, đến lúc đó phải nói việc này cho Vãn Vãn mới được.

“Anh Tiểu Ngô, anh còn nói em nữa, không không phải anh cũng chưa kết hôn sao? Em nghe dượng họ nói anh cũng chưa có đối tượng"

Tiểu Ngô nói: “Ấy, các cô ấy chướng mắt anh ấy mà"

Vương Nguyệt Hỉ nhịn không được phản bác: “Anh Tiểu Ngô ưu tú như vậy, sao có thể không có cô gái nào coi trọng anh, ai có thể gả cho anh, đó là phúc khí của cô ấy"

Tiểu Ngô đột nhiên hỏi: “Nếu là em, em sẽ coi trọng anh sao?"

Không quay đầu lại, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, nhìn vẻ mặt của Vương Nguyệt Hỉ.

Vào khắc này Vương Nguyệt Hỉ bỗng ngơ ngẩn, một lúc lâu sau vẫn không đáp lời.

Liễu Tư Thuần ngồi bên cạnh Vương Nguyệt Hỉ lại che miệng nghẹn cười.

Trong lòng cô ấy có một loại trực giác, Vương Nguyệt Hỉ và vị Tiểu Ngô tổng này, khẳng định có thể phát sinh chút gì đó.

Được đón về nhà họ Tiêu, có rất nhiều người đã tới.

Có người nhà họ Tiêu, còn có nhà họ Trình.

Người của nhà họ Tiêu đến từ nhiều địa phương khác, có các cô các dượng của Trình Kiêu, có các em họ anh họ của anh, còn có các chi khác của nhà họ Tiêu, mọi người đều vui thay Trình Kiêu.

Nhà họ Trình lại không cần phải nói, tuy rằng Trình Kiêu không phải con cái trong nhà họ Trình, nhưng bọn họ nhìn anh lớn lên, tình cảm cũng sâu đậm.

Vãn Vãn còn gặp được La Hiểu Mộng ở nhà họ Tiêu.

Trước kia Vãn Vãn không quen biết La Hiểu Mộng, sau đó lại biết năm đó người đưa cô lên lầu ba thế mà lại là La Hiểu Mộng, em ruột của Trình Kiêu.

Chuyện La Hiểu Mộng không muốn nhận mẹ Trình và Trình Kiêu cũng không phải bí mật.

Ai cũng không biết trong lòng La Hiểu Mộng xuất phát từ cái gì, mặc kệ mẹ Trình có đối xử tốt với cô ấy, cô ấy vẫn kiên trì không gọi “Mẹ”, không nhận thân.

La Hiểu Mộng vẫn luôn đối xử rất lạnh nhạt với người gọi là mẹ ruột này. Mãi cho đến có một năm mẹ Trình bệnh nặng tới mức phải vào viện, tất cả mọi người đều cho rằng bà ấy không qua khỏi, chắc trong năm đó sẽ rời đi.

Lúc ấy, Trình Kiêu cùng Vãn Vãn đang ở nước ngoài.

Nghe được tin này, trở về gấp suốt đêm.

Một năm đó, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẹ Trình trong phòng bệnh, cuối cùng La Hiểu Mộng cũng gọi một tiếng Mẹ, từ nay nhận thân.

Mẹ Trình cũng vì một tiếng mẹ này, tiếp tục kiên trì.

Tuy rằng hiện giờ thân thể vẫn không tốt, nhưng có lẽ là vì tâm trạng tốt, vẫn luôn đấu tranh với bệnh tật, mấy năm nay ngược lại thân thể tốt hơn trước kia nhiều.

“Chị dâu, cuối cùng chị và anh trai của em cũng kết hôn, mẹ đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi."

Vãn Vãn cười ngượng ngùng.

“Chị dâu, không chỉ mỗi anh trai của em chờ chị sốt cả ruột, em cũng vậy, cả nhà đều rất sốt ruột."

Vương Nguyệt Hỉ cùng Liễu Tư Thuần cùng Vãn Vãn đi vào phòng mới.

Tân phòng là do Trình Kiêu tự mình bố trí, đầu giường treo ảnh cưới của họ.

Ảnh cưới chụp tại bờ biển, lúc ấy vì chụp bức ảnh cưới này, bọn họ còn đặc biệt xin nghỉ, đi Tam Á chụp ảnh cưới đấy.

“Ngọt ngào quá đi, đẹp nữa. Vương Nguyệt Hi nhịn không được nói.

Vãn Vãn nói: “Chờ đến lúc cậu kết hôn cũng có thể đi Tam Á chụp, rất lãng mạn.

“Ngay cả đối tượng tớ còn không có, chuyện kết hôn còn sớm lắm"

Liễu Tư Thuần nói: “Nói không chừng lần này cậu trở về, là có thể nhanh chóng kết hôn cũng nên.

Vãn Vãn hỏi: “Nguyệt Hỉ có đối tượng sao?"

Vương Nguyệt Hỉ liên tục xua tay: “Không, không có, cháu đào từ đâu ra chứ?"

Liễu Tư Thuần cười bí ẩn: “Nói không chừng lập tức có liền đấy"

Vãn Vãn chớp chớp mắt, “Tư Thuần, cậu biết gì sao?"

Liễu Tư Thuần ghé sát vào bên tai, Vãn Vãn nhỏ giọng nói với cô: “Tớ nhìn thấy cậu ấy và Tiểu Ngô có gian tình, không khí có vẻ không thích hợp"

Vãn Vãn trừng lớn đôi mắt, “Ý cậu nói là hai người bạn họ...."

Anh Tiểu Ngô cùng Vương Nguyệt Hỉ? Khả năng sao?

Vương Nguyệt Hỉ nói: “Các cậu đang lén lút nói cái gì đấy? Tư Thuần, cậu nói cái gì với cô họ vậy?"

Liễu Tư Thuần chớp mắt: “Đang nói...” Dừng một chút, “Đang nói anh Tiểu Ngô của cậu.

Vương Nguyệt Hỉ mở to hai mắt ra nhìn, không biết vì cái gì, mặt cô ấy đột nhiên đỏ bừng.

Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Vãn Vãn đột nhiên hiểu ra.

Hôn lễ nhanh chóng được bắt đầu.

“Cho mời cô dâu chú rể lên sân khấu!"

Dưới sự dẫn lời của người chủ trì, cô dâu chú rể tiến vào.

Cánh hoa tươi được tung ra, dải lụa rực rỡ bay lượn trên đầu họ, trong tiếng nhạc diễu hành đám cưới, bọn họ từ từ bước lên đài.

Lục Tư Hoa nhìn, nước mắt rơi không ngừng.

Con gái kết hôn, đứa con gái bọn họ yêu thương chiều chuộng, từ giờ khắc này trở đi chính là người nhà khác.

“Cô dâu chú rể, trao đổi nhẫn!"

“Cô dâu chú rể, mời đọc lời thề!"

Trong sự chờ đợi của mọi người, Trình Kiêu và Văn Vãn trao đổi nhẫn.

Cũng trong sự chờ đợi đó, hai người phát biểu lời thề tình yêu.

“Mời chú rể hôn cô dâu!"

Trình Kiêu đứng đối diện, vòng ôm lấy Vãn Vãn, đặt nụ hôn thâm tình lên...
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 441: Chương 441



Sau khi kết hôn ba năm, cậu con trai Tiêu Soái của Trình Kiêu và Vãn Vãn được sinh ra.

Soái Soái là một sự hiện diện kỳ lạ, là cục cưng bảo bối cả nhà yêu chiều nhất.

Chẳng những người nhà họ Tiêu thương cậu nhóc, người nhà họ Tô thương cậu nhóc, tất nhiên nhà họ Thiệu cũng chiều cậu nhóc.

Vãn Vãn là công chúa nhỏ duy nhất của hai nhà Tô Thiệu, hiện giờ công chúa nhỏ sinh con trai, sao có thể không yêu thương được chứ?

Cũng có lẽ là vì quan hệ giữa các thế hệ, nhà họ Thiệu cũng không có đứa chắt nào, nên xem đứa chắt này thành bảo bối.

Thật ra nhà họ Tô cũng đã có chắt, cậu con trai Tô Húc Đông của anh cả Tô Kiến Quốc sinh sớm hơn Tiêu Soái hai năm.

Làm trưởng tôn trong nhà, tất nhiên Tô Húc Đông cũng phải đi theo làm gương, cũng như ông bà ba mẹ, rất yêu thương người em họ này.

Việc Tiêu Soái thích nhất chính là nằm trong lòng n.g.ự.c của mẹ.

Cậu nhóc thích hương vị trên người mẹ, còn có cảm giác tranh giành mẹ cùng ba ba nữa.

Quá đã.

Đương nhiên, Trình Kiêu hiểu rất rõ những suy nghĩ của con trai.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ, ở phương diện tranh đoạt Vãn Vãn, ai cũng không nhường ai.

Mặc dù Tiêu Soái còn nhỏ, nhưng cậu nhóc biết khóc biết phá. Mỗi lần nhìn thấy Trình Kiêu thắng, Tiêu Soái chỉ cần khóc, Vãn Vãn nhất định sẽ quay về phía cậu nhóc.

Mỗi lần cậu nhóc thắng, Tiêu Soái sẽ quay đầu nhìn Trình Kiêu bằng một ánh mắt đắc ý, khiến Trình Kiêu nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.

Biện pháp trực tiếp nhất Trình Kiêu sử dụng để đối phó Tiêu Soái chính là lúc ở nhà, sẽ trực tiếp nhất cậu nhóc vào trong phòng nhỏ, buổi tối không cho cậu nhóc ra. Còn có một cái biện pháp khác chính là đưa Vãn Vãn đi ra ngoài du lịch, sau đó ném Tiêu Soái ở nhà ông nội.

Muốn đấu với anh, thằng nhóc này còn hơi non!

Mỗi lần bọn họ đi du lịch trở về, luôn được chào đón bằng khuôn mặt uất ức của Tiêu Soái, còn có đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng.

Mỗi lần đến lúc này, Vãn Vãn đều sẽ rất đau lòng.

Con trai còn nhỏ như thế, vì thế giới hai người lại ném cậu nhóc cho ông nội, quả thật có chút không nên.

Nhưng mỗi lần lúc đi ra ngoài du lịch, cô sẽ lại bị Trình Kiêu thuyết phục.

Trình Kiêu không chỉ một lần nói với cô, con trai không cần nuông chiều, nuông chiều quá sẽ nuôi ra một đứa vô dụng. Chỉ có con trai trưởng thành nhờ va đập, tương lai mới có thể có trách nhiệm, có tinh thần tiến lên.

Vãn Vãn bị Trình Kiêu thuyết phục.

Cô biết, vài thập niên sau trong tương lai, bởi vì con một tăng nhiều, rất nhiều cậu nhóc bị nuôi dưỡng thành mamaboy, ngược lại con gái lại giống như nữ tướng.

Như vậy quả thật không được.

Cô nghe theo biện pháp của Trình Kiêu, bắt đầu yêu cầu nghiêm khắc với con cái.

Đối với Tiêu Soái mà nói, việc tranh đấu với ba là việc không bao giờ biến mất.

Từ khi cậu nhóc được một tuổi, bắt đầu tập đi biết nói chuyện, đã tranh đoạt quyền ngủ cùng mẹ với ba, đáng tiếc lúc nào cậu nhóc cũng không đấu lại ba.

Chẳng sợ cậu nhóc có cách đoạt được cơ hội được ngủ cùng mẹ đi chăng nữa, nhưng nửa đêm lúc cậu nhóc ngủ rồi sẽ luôn bị ôm về. Mỗi lần tỉnh lại vào ngày hôm sau, lại phát hiện mình đang nằm ngủ trên giường phòng nhỏ, mà không phải ngủ trong lòng n.g.ự.c của mẹ.

Mỗi một lần như thế cậu nhóc đều tức giận đến mức hộc máu.

Lần này qua lần khác thầm nói trong lòng, lần tiếp theo tuyệt đối không thể ngủ sớm như vậy nữa, tuyệt đối không thể để ba có cơ hội ôm cậu nhóc về phòng nhỏ.

Nhưng mỗi một lần, cậu nhóc lại không kiềm chế được cơn buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật, cuối cùng lại bị ba ôm về phòng nhỏ.

Bất đắc dĩ.

Bực mình.

Lại không có biện pháp gì.

Càng quá mức chính là, mỗi năm ba đều xúi giục mẹ đi du lịch, vừa đi du lịch là đi rất lâu, thậm chí ra nước ngoài.

Cũng không phải cậu nhóc không muốn ở chung với ông cố, nhưng cảm giác đó cùng với việc ở bên cạnh ba mẹ của mình không quá giống nhau.

Ông cố lại còn thích huấn luyện cậu nhóc nữa, bắt cậu nghiêm, bước chân đi.

Lúc ban đầu cậu nhóc còn cảm thấy hứng thú, thời gian dài, mệt mỏi, cũng chỉ có mệt mỏi.

Nhưng ông cố lại không chịu buông tha cậu nhóc, nói con trai không làm binh, sống trên đời này là vô ích.

Ông cố muốn cậu nhóc đi tham gia quân ngũ.

Cậu nhóc không muốn đi, tham gia quân ngũ có cái gì vui chứ?

Nhưng ba mặc kệ cậu nhóc, mẹ cũng không có ý kiến.

Cậu nhóc muốn phản đối, nhưng không có hiệu quả.

...

Cuộc chiến giữa hai ba con diễn ra cho tới sau khi Tiêu Soái mười tuổi, mới hoàn toàn biến mất.

Không bao giờ sẽ tranh đoạt quyền được ngủ cùng mẹ với ba nữa, Tiêu Soái có không gian nhỏ của mình, cũng có bí mật riêng của mình.

Còn có bí mật thuộc về đàn ông nữa.

Ba nói với cậu: “Con trai, con cũng đã trưởng thành, nhà của chúng ta chỉ có mẹ là phụ nữ, con là nam tử hán nhỏ, nhất định phải bảo vệ mẹ cùng với ba, hiểu chưa?"

Tiêu Soái ưỡn cái n.g.ự.c nhỏ, nắm chặt bàn tay: “Ba, con là đàn ông, đương nhiên phải bảo vệ mẹ."

Tiêu Soái mười tuổi, dáng vẻ ưỡn n.g.ự.c vỗ n.g.ự.c bảo đảm cực kỳ giống Trình Kiêu khi còn nhỏ.

Một màn này lọt vào mắt Vãn Vãn, đôi mắt cô có hơi ướŧ áŧ.

Con trai mới mười tuổi, lại có thể nói ra lời nói phải bảo vệ cho cô.

Còn nhớ rõ năm đó lúc Trình Kiêu ở độ tuổi kia, lại có thể cầm d.a.o bảo vệ mẹ của mình. Hổ phụ không sinh khuyển tử, con trai của cô cùng ba của cậu bé đều giỏi như nhau.

Quả nhiên Tiêu Soái nghe theo lời ba dặn dò, phải bảo vệ mẹ thật tốt.

Cậu nhóc không còn nói tham gia quân ngũ rất khổ, mà nghe theo lời ông nội Tiêu nói, đi tới trường quân đội thiếu niên, luyện một thân bản lĩnh.

Cậu nhóc phải bảo vệ mẹ, không thể làm mẹ chịu khổ, vậy nên cần rèn luyện bản lĩnh, nếu không lấy cái gì để bảo vệ mẹ?

Vào một khắc tiễn con trai đi tới trường quân đội thiếu niên trường quân đội kia, Vãn Vãn khóc.

Con trai còn nhỏ như thế, lại phải tiếp nhận quản lý kiểu đóng kín, đơn giản là vì cậu nhóc muốn hoàn thành lời hứa “Bảo vệ mẹ”.

“Con trai, mẹ kiêu ngạo vì con!” Mẹ thật sự chịu không nổi, nhưng cô vẫn nghe theo sắp xếp của chồng và ông nội.

Con trai là nam tử hán, không thể chiều chuộng, ăn khổ trong khổ, mới là người trong người.

Phải tôi luyện thật tốt, sau khi con trai lớn lên sẽ càng có tiền đồ.

Dù cho cô có luyến tiếc cũng phải buông tay, con trai mới có thể giống như hùng ưng, giương cánh bay cao.

Trình Kiêu ôm lấy bả vai của Vãn Vãn, cùng cô nhìn theo bóng dáng con trai bước lên xe tải quân dụng, cùng những học sinh cùng đi tới trường quân đội thiếu niên, anh an ủi cô: “Yên tâm đi, chờ đến thêm mấy năm nữa, khẳng định con trai còn ưu tú hơn cả anh"

Vãn Vãn nói: “Ở lòng em, hai người là ưu tú nhất"

Trình Kiêu nói: “Đó là đương nhiên, con trai là anh sinh ra, trên người tự nhiên có ưu điểm của anh, con trai nhà họ Tiêu bọn anh không có kẻ hèn nhát, ai cũng phải làm tốt hết sức!"

Vãn Vãn dựa vào trong lòng n.g.ự.c Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, em rất hạnh phúc, gả cho anh là việc làm đúng nhất trong cả đời này của em. Gặp được anh, là chuyện hạnh phúc nhất trong cả đời em, ông trời đối xử với em quá tử tế."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 442: Chương 442



Đối với Vãn Vãn mà nói, cả đời này có thể xuất hiện ở chỗ này, có thể trở thành con gái nhà họ Tô, cùng Trình Kiêu làm thanh mai trúc mã, rồi sau đó yêu nhau, gả cho anh, là phúc khí mấy đời cô tu không nổi.

Hiện giờ, có con trai, con trai lại xuất sắc như vậy, tuổi còn nhỏ đã thề phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô.

Con trai được Trình Kiêu dạy dỗ rất khá.

Ở trong việc giáo dục con trai, giữa cô và Trình Kiêu, một người diễn vai chính diện, một người diễn vai phản diện.

Con trai rất ưu tú, điểm này khiến Vãn Vãn thấy rất thỏa mãn.

Con trai là niềm kiêu ngạo của cô cùng Trình Kiêu.

“Vãn Vãn, mỗi năm chúng ta đều phải đi ra ngoài du lịch, vui chơi một chút, anh muốn đưa em đi khắp chân trời góc biển, đông tây nam bắc, đi khắp toàn thế giới."

Vãn Vãn dựa vào trong lồng n.g.ự.c Trình Kiêu, hai người đứng dưới ánh hoàng hôn, nhìn thái dương chậm rãi lặn xuống, loại cảm giác hạnh phúc này làm cô cảm thấy đủ đầy.

Hạnh phúc, thật ra rất đơn giản, có chồng làm bạn, có con cái cười vui.

Hai người đón mặt trời mọc, lại nhìn mặt trời lặn, đây là hạnh phúc.

Không cần có quá nhiều tài phú, chỉ cần chồng yêu thương, đây là hạnh phúc mà cô hiểu được.

“Chồng ơi, cảm ơn anh đã cho em tình yêu!"

“Đồ ngốc, anh không yêu em thì yêu ai? Anh mới là người cần phải cảm ơn em, em đã cho anh một cuộc sống hạnh phúc, còn có con trai của chúng ta nữa". Hai người tựa sát đầu vào nhau, ánh mặt trời chiếu vào trên người cả hai, rơi xuống ánh chiều tà.

Gần đây Tiêu Soái rất buồn rầu, bởi vì cậu yêu một cô gái.

Chuyện này phải nhắc đến từ lúc cậu còn nhỏ, sau khi cậu vào trường quân đội thiếu niên mà nói.

Khi còn nhỏ cậu thích dán lấy mẹ, cứ luôn muốn dành mẹ với ba. Cuối cùng chọc ba cứ luôn mang mang theo mẹ bên người, mỗi lần đi công tác đều sẽ tìm mọi cách dắt mẹ đi theo, thậm chí mỗi lần chờ đến lúc mẹ được nghỉ, hai người đều sẽ chạy đi du lịch, hưởng thụ thế giới hai người.

Cậu lại bị ném cho ông cố.

Ông cố đối xử với cậu vừa yêu thương nhưng cũng vừa tàn nhẫn, ném cậu vào trường quân đội thiếu niên, vừa ngẩn ngơ một phát đã qua nhiều năm.

Hơn nữa, là kiểu quản lý hoàn toàn khép kín, chỉ vào những dịp nghỉ đông được thả ra mới có thể gặp mặt ba mẹ một lần, rất gian khổ.

Người cậu cũng gầy, gầy đến mức chỉ còn lại cơ bắp.

Ngược lại mẹ rất vui vẻ, nói cậu cường tráng, gầy nhưng lại rắn chắc, thân thể cũng tốt.

Ba còn vỗ bờ vai của cậu rồi nói: “Nhóc con, như vậy mới có năng lực bảo vệ mẹ của con chứ."

Tiêu Soái bị ba đánh bại, nhưng quả thật cậu muốn dùng thực lực của chính mình để bảo vệ mẹ.

Đây cũng là nguyên nhân cậu tới trường quân đội thiếu niên, cũng không phải muốn sau này sẽ tham gia tòng quân, mà cậu muốn rèn luyện chính mình, để bản thân trở nên mạnh hơn.

Chỉ có bản thân mạnh mẽ rồi, mới có thể bảo vệ được tất cả những người mình muốn bảo vệ.

Việc này là do ba nói với cậu, từ nhỏ ba đã dùng sức mạnh của mình để bảo vệ những người mình yêu thương, bảo vệ bà ngoại, bảo vệ mẹ.

Sau khi vào trường quân đội thiếu niên, Tiêu Soái mới biết được người cậu phải bảo vệ cũng không chỉ là người thân của cậu, cậu cũng có thể bảo vệ rất nhiều người.

Bốn năm học ở trường quân đội thiếu niên đã làm cậu trưởng thành hơn rất nhiều.

Cậu cũng biết, ông cố và ông nội của mình đều là quân nhân, bọn họ chiến đấu vì quốc gia. Thậm chí ông nội còn hy sinh sinh mạng của mình trong chiến tranh, giữ vững yên bình tổ quốc.

Điểm này khiến cậu rất sùng bái.

Sau bốn năm, Tiêu Soái trưởng thành hơn rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tới lúc trở về, cậu đã không phải là loại con nít kêu la gào thét muốn ngủ cùng mẹ nữa, mà là một thiếu niên đã trưởng thành có năng lực và trách nhiệm.

Cao cao gầy gầy, diện mạo hoàn toàn kế thừa nhan sắc của Trình Kiêu, đẹp trai đến mức bối rối.

Lúc gặp lại ba mẹ, mẹ đã sắp không nhận ra được cậu nữa.

“Con trai, con cao rồi."

“Con trai, con rất rắn chắc."

"Con trai..."

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của mẹ khiến trong lòng Tiêu Soái cũng vui lây.

Cậu thích được nghe mẹ gọi cậu là con trai nhất luôn: “Con trai..."

Cũng thích được nghe nhất là: “Con trai đẹp trai quá"

Lúc này, cậu luôn sẽ cực kỳ tự tin mà nói: “Con là con trai của mẹ, đương nhiên phải đẹp trai."

Lúc này ba sẽ luôn nói: “Có đẹp trai cũng chả đẹp trai bằng ba. Vợ, em vinh viễn yêu anh nhất"

Tiêu Soái luôn khịt mũi coi thường, không còn gì để nói với người đàn ông trẻ con kia nữa.

Ở trước mặt mẹ, ba vĩnh viễn đều là người trẻ con nhất.

Ba lại lại nói: “Con trai, chờ đến lúc con gặp được người con gái mà con yêu, con sẽ còn trẻ con hơn cả ba nữa."

Tiêu Soái càng thêm khịt mũi coi thường, cậu sẽ biến thành người trẻ con như ba?

Làm gì có chuyện đó, cậu sẽ không bao giờ thay đổi thành như vậy.

Nhưng – Không lâu sau đó, hiện thực lại cho tát cậu một bàn tay, đánh vào mặt cậu.

Cậu gặp người con gái mà cậu thích nhất trong đời, kết quả cậu phát hiện quả nhiên cậu trở nên trẻ con hơn nhiều như lời ba đã nói.

Cậu thích ăn dấm, thích lo được lo mất, thích thể hiện sự tồn tại trước mặt cô gái ấy, cũng thích làm một số chuyện bản thân tuyệt đối sẽ không làm, chỉ vì khiến cô gái ấy vui vẻ.

Người con gái mà cậu gặp được kia, là cháu gái của chiến hữu cũ của ông nội.

Bọn họ cùng nhau học tập ở trường quân đội thiếu niên, cô ở bên chiến đội nữ, mà cậu ở chiến đội nam.

Ngay từ đầu, cậu và cô đều là chủ lực của hai chiến đội, ai cũng không nhường ai.

Thậm chí tới mức nước lửa không hòa vào nhau.

Bởi vì nam nữ khác biệt, lúc bọn họ huấn luyện cũng không ở bên nhau, nhưng vào tiết văn hóa, nam nữ đều được ngồi học cùng nhau. Đương nhiên cũng phân lớp và thật trùng hợp chính là cậu cùng cô ở trong cùng một lớp.

Bọn họ chẳng những tranh cao tranh thấp trong huấn luyện, ngay cả trong môn văn hóa cũng cậu chạy tôi đuổi.

Ở môn văn hóa, Tiêu Soái không hổ là con trai của học bá, kế thừa hoàn mỹ mọi gen tốt của ba mẹ, trong mặt học tập hoàn toàn không thua người khác. Mỗi lần thi cử luôn đứng thứ nhất.

Mãi cho đến lúc cô gái tên là Đinh Á Nam xuất hiện.

Đó quả thật là người ông trời đưa tới để tàn phá cậu, đối thủ đầu tiên cậu gặp trong cuộc đời.

Cô gái này trông yếu yếu gầy gầy, tính tình lại vô cùng mạnh mẽ, trong mảng học tập không thua kém với cậu một chút nào.

Từ một khắc đó, cậu đã không còn là thường thắng tướng quân nữa rồi.

Cậu đã bị nữ sinh tên là Đinh Á Nam kia đoạt lấy vị trí đầu bảng rất nhiều lần.

Tiêu Soái nhớ kỹ cô, vì thế dồn hết sức lực tranh đoạt vị trí thứ nhất với cô.

Vì thế ở trường quân đội thiếu niên, xếp thứ nhất và xếp thứ hai liền thường xuyên xuất hiện tình huống như vậy: Lần này Tiêu Soái đứng đầu, tiếp theo có khả năng sẽ bị Đình Á Nam cướp đi, sau đó Tiêu Soái lại cướp về.

Đề tài mà các bạn trong lớp thích tám chuyện nhất chính là: Hôm nay ai đứng nhất?

Cứ như vậy, hai người ở trong lớp tranh đua bốn năm, trong bốn năm này, có thể nói là đến đâu cũng thấy mùi thuốc s.ú.n.g cũng không điêu.

Cũng may, hai người cũng không tranh đoạt đứng đầu đứng hai trong năng lực thể chất. Dù sao một người bên đội nữ, một người bên đội nam, vốn dĩ sẽ không tiến hành thi đấu trong cùng một thời gian.

Nhiều nhất chính là so thành tích của từng người một lần, nhưng tỉ lệ thành tích của năng lực thể chất đàn ông so với năng lực thể chất phụ nữ không giống nhau, cho dù Tiêu Soái thắng cũng không có gì để đắc ý.

Nhưng, là người ai cũng hiếu kỳ.

Vào lúc một nữ sinh nào đó khiến cho cậu chú ý, cậu vẫn sẽ luôn chú ý tới cô.

Từ môn văn hóa đến năng lực thể chất, lại đến cường độ huấn luyện, mỗi thứ đều chú ý.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 443: Chương 443



Từ chú ý, đến cuối cùng lại từ từ sinh ra một tình cảm khác lạ, thật ra quá trình này cũng không tốn mất bao nhiêu thời gian.

Tiêu Soái bắt đầu thật sự có tình cảm khác biệt với Đinh Á Nam là vào lúc bọn họ tốt nghiệp có một cuộc thi đấu giữa nam và nữ.

Thời điểm trước kia, hai đội nam nữ chưa bao giờ thi đấu, đều thi đấu từng người từng người, nhưng chính vào lần tốt nghiệp đó, trường học đột nhiên cho hai đội nam nữ bắt đầu thi đấu.

Đội nữ sinh nói cũng không thua gì với đội nam sinh.

Đội nam sinh lại khịt mũi coi thường, nữ sinh sao mà so sánh với bọn họ được?

Nếu nói so về các môn văn hóa, có lẽ nữ sinh có thể thắng được bọn họ, nữ sinh có rất nhiều con một sách, học bài học tới độ không muốn sống.

Nhưng nếu so năng lực thể chất, cường độ huấn luyện, nữ sinh chính là tay mơ ở trong mắt bọn họ.

Đặc biệt là Tiêu Soái, trong huấn luyện năng lực thể chất, cậu quả thực chính là vương giả, không có nam sinh nào có thể so được với cậu.

Từ nhỏ cậu đã bị ông Tiêu ném vào bộ đội, từ nhỏ đã ở trong bộ đội huấn luyện cùng các chiến sĩ lớn lên, cường độ tập luyện trong trường quân đội thiếu niên này kia sao có thể làm khó được cậu.

“Đến lúc đó, tớ sẽ đánh bại hết mấy cô gái đó, để bọn họ gọi tớ là ba!” Tiêu Soái hất tóc, bày ra một động tác tự nhận là vô cùng đẹp trai.

Đám bạn bè của cậu đều gật đầu, cảm thấy Tiêu Soái không thể nào thua.

Căn bản bọn họ không xem đội nữ sinh vào trong mắt, nhưng thật ra bọn họ cần chú ý tới những đội nam sinh khác Dù sao đây cũng là cuộc thi tốt nghiệp lớn, nếu thua, mất mặt là chuyện nhỏ, nếu ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp, đó mới là chuyện lớn.

Đặc biệt là đối với người như Tiêu Soái, đối với người vốn đã yêu cầu cao với bản thân mà nói lại càng không thể thua.

Đàn ông nhà họ Tiêu bọn họ trước nay không hề biết chữ “Thua” là gì.

Nếu thua, vậy cũng chỉ có thể thua trước người yêu của mình, cái này không gọi là thua, gọi là chất.

Ý nghĩa của nó hoàn toàn không giống nhau.

Tiêu Soái tràn đầy tự tin tham gia cuộc thi tốt nghiệp, cậu chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ thua, trong từ điển của cậu chưa từng có chữ này.

Cuộc thi diễn ra trước đêm tốt nghiệp, bắt đầu rất đúng giờ.

Các vị sĩ quan lại còn diễn tập thi đấu thêm một lần, không so sánh về năng lực thể chất, sẽ thi xem đội nào lấy được chiếc cờ đỏ cắm trên điểm cao kia trước thì đội đó sẽ thắng.

Tiêu Soái cảm thấy, so với việc thi đấu căn bản thì cái này không cần phải nói nữa, bọn họ cũng đã thắng rồi, đội nữ sinh dựa vào cái gì để so sánh với bọn họ chứ?

Đây là chuyện không thể thay đổi.

“Anh Tiêu, chúng ta thắng chắc rồi.” Trong đội nam sinh nói.

“Đúng vậy, mấy nữ sinh kia trực tiếp nhận thua không phải tương đối đơn giả à, còn cần phải so với chúng ta sao? Không thấy mất mặt sao?” Một nam sinh khác nói.

Tiêu Soái cười cười: “Việc này, lãnh đạo trường học làm như vậy khẳng định có đạo lý của bọn họ, chúng ta chỉ cần chấp hành là được. Tuy rằng chúng ta không phải quân nhân, nhưng học trong trường quân đội thiếu niên, phải lấy chiêu chuẩn nghiêm khắc của quân nhân để ép buộc bản thân, không thể lơi lỏng, cũng không thể coi khinh bất kỳ đối thủ nào, nếu không chúng ta sẽ thua”. Nhưng những nam sinh đó vẫn là cảm thấy nữ sinh không có tư cách so sánh với bọn họ, sao có thể bằng nhau được chứ?

Cuộc thi chính thức bắt đầu, đội nam sinh đổ bộ xuống một bãi biển trước.

Trong trường học cũng không có bãi biển, bọn họ thi đấu ở một hồ nhân tạo.

Trong đợt này, bọn họ cũng không có gặp được bất kỳ nữ sinh nào mà lại thi đấu cùng những nam sinh trong đội khác.

Hồ là hồ nhân tạo, bờ cát cũng là do người tạo ra, mà con thuyền này lại là loại thuyền chèo dân dụng bình thường nhất, cũng không phải quân hạm quân dụng chuyên dùng.

Lúc bọn họ vọt tới bờ cát là là đội đầu tiên tới, mấy đội nam sinh khác bị bọn họ ném xa ở phía sau.

Đội của Tiêu Soái là đội mạnh nhất trong toàn bộ các đội nam, luôn dẫn đầu, cũng như trong dự kiến của mọi người không bị trì hoãn chút nào.

Nhưng sau khi vọt tới bờ cát, bọn họ gặp được lực cán.

Lực cản đến từ chính một nhóm người tay cầm d.a.o con quân dụng, trên mặt đều vẽ thuốc màu quân dụng, không biết rõ đây là đội nam sinh hay đội nữ sinh.

Bọn Tiêu Soái cũng không để vào mắt, mặc kệ là nam sinh hay là nữ sinh, đối với bọn họ mà nói đó đều là đồ ăn được đưa lên cho bọn họ thu hoạch, ngay từ đầu đã xác định phải bị bọn họ đả đảo.

Thế nhưng bọn họ lại không ngờ được, người trong đội kia đặc biệt khó gặm, là khúc xương cứng.

Dù là thể chất, hay là kỹ thuật tiến công đều không yếu.

Đương nhiên nếu so sánh với bọn họ thì yếu hơn nhiều.

Ngay từ đầu, đội của Tiêu Soái thật sự không để bọn họ vào mắt, nhưng đánh một hồi lại bắt đầu để tâm.

Tuy rằng nhóm binh học sinh này không có kỹ thuật tốt như bọn họ, nhưng bọn họ lại rất biết chịu đựng, cho dù bị đánh ngã cũng có thể nhanh chóng đứng dậy, kiên trì đánh nhau cùng bọn họ.

Rất nhanh Tiêu Soái lại phát hiện, nhóm người này cũng không phải nam sinh.

Việc bắt đầu nói từ khi một nam sinh bên cạnh cậu gỡ chiếc mũ của người đang đánh nhau xuống.

Mũ vừa gỡ xuống sẽ lộ tóc ra, mặc dù đối phương để tóc ngắn, nhưng không giống với đầu đinh của nam sinh, đó là kiểu tóc ngắn ngang tai, vừa nhìn đã biết chính là nữ sinh.

“Là nữ sinh sao?” Nam sinh kia vừa thấy là nữ sinh, lập tức trở nên coi khinh.

Kết quả đã bị đối phương đánh ngã, sau đó bị khống chế.

Tiêu Soái lập tức liền nghiêm túc hẳn, từ sau khi cậu biết phải đối mặt với một đám nữ sinh, cậu cũng không dám chủ quan.

Mấy nữ sinh này, nhìn còn có vẻ còn điên còn cuồng hơn cả nam sinh.

Cái này làm cho cậu cầm lòng không đậu mà nhớ tới Đinh Á Nam thường cùng cậu tranh đoạt vị trí đứng đầu trong môn văn hóa kia.

Đó chính là một nhân vật tàn nhẫn.

Cái loại tàn nhẫn rồi ngay cả mạng cũng không cần ấy.

Trong lúc đánh nhau, nữ sinh đánh nhau cùng cậu đột nhiên phát ra một tiếng, âm thanh này lọt vào trong lỗ tai của Tiêu Soái nghe có vẻ rất quen thuộc.

Đó chẳng phải là Đinh Á Nam sao?

Nữ sinh vẫn luôn đoạt vị trí thứ nhất trong môn văn hóa với cậu?

Sao cô lại còn đánh nhau với bọn họ?

Vừa tưởng tượng, cậu đột nhiên bốc lên tinh thần, nhất định phải đánh thắng.

Cũng không thể để cô coi thường được.

Cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân giật mình này hay không mà suýt nữa cậu đã bị Đinh Á Nam khống chế.

Tránh thoát, nhưng thân mình lại bị Đinh Á Nam đá trúng, suýt nữa ngã trên mặt đất.

“Đinh Á Nam, cậu không thắng được tôi đâu.” Tiêu Soái tỉnh táo lại, không bị cảm xúc của mình ảnh hưởng nữa, nghiêm túc đối phó.

Đinh Á Nam nói: “Thế thì không cần! Tôi có thể đánh bại cậu nhiều lần ở môn văn hóa, tất nhiên cũng có thể đánh bại cậu trong đợt thi đấu lần này"

Hai vị thiếu nam thiếu nữ cứ như vậy, tôi tiến cậu lùi bắt đầu đánh nhau, có thể đoán được kết quả cuối cùng là Tiêu Soái thắng.

Nhưng Đinh Á Nam cũng không yếu, khiến cậu chịu khá nhiều đau khổ, làm cậu thắng được không hề nhẹ nhàng chút nào.

Quán quân lần này tự nhiên thuộc về đội của Tiêu Soái mà đội của Đinh Á Nam lại đứng nhất đội nữ, đứng nhì toàn quân.

Ở lễ tốt nghiệp, Đinh Á Nam đưa ra lời thách đấu với cậu: “Tôi sẽ không thua cậu nữa đâu, tôi sẽ còn tìm cậu để so lại."

Tiêu Soái nhìn dáng vẻ kiên định của cô, nhìn chằm chằm thật lâu, tựa như muốn khắc cô vào trong đầu.

“Tôi chờ cậu!" Tiêu Soái trả lời cô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 444: Chương 444



Vào lúc Tô Văn Vãn sinh ra, nhà họ Tô xuất hiện một vầng sáng đỏ, tỏa sáng xung quanh nhà, có người nói nhà họ Tô có quý nhân xuất hiện.

Cô sinh ra khiến tất cả mọi người trong nhà họ Tô rất vui vẻ, ngay cả bà nội Tô lúc nào cũng trọng nam khinh nữ cũng cảm thấy đây là kỳ tích.

Ít nhiều gì cũng xem như khá săn sóc đứa cháu gái này, nhưng trong lòng cũng không thật sự yêu thương. Rốt cuộc nếu so với cháu gái, cháu trai quan trọng hơn nhiều.

Ở trong mắt bà nội Tô, cháu gái vĩnh viễn chỉ là cháu gái, cháu trai lại là người có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Tô, bất kì kẻ nào cũng không thể sánh bằng.

Chẳng qua, có lẽ Vãn Vãn là có thêm một vài yếu tố mê tín, nhiều ít làm bà nội Tô xem trọng thêm vài phần mà thôi.

Đó cũng chỉ là xem trọng.

Huống chi, ánh sáng đỏ cũng không thể hiện cho điều gì, bà nội Tô cũng không đặt sâu trong lòng.

Cứ việc như thế, ngày tháng của Tô Vãn Vãn vẫn trôi qua thoải mái hơn người chị họ Tô Tảo Tảo nhiều.

Tô Tảo Tảo sinh ra sớm hơn Vãn Vãn mấy ngày, ngày sinh sự tính của cô bé này vốn sau một tháng, nhưng bởi vì thím cả Lưu chiêu đệ té ngã một cái nên sinh non trước.

Khác với Vãn Vãn, lúc Tô Tảo Tảo sinh ra cũng không có những ánh sáng màu đỏ kì quái đó, sinh ra cũng giống như mọi đứa bé gái khác, tự nhiên cũng không tạo được sự chú ý gì lớn với bà nội Tô.

Chuyện này khác hoàn toàn với Vãn Vãn, lúc Tô Vãn Vãn sinh ra quá không bình thường.

Nguyên nhân chân chính khiến bà nội Tô phải lau mắt nhìn đứa cháu gái này chính là vào sáu năm sau. Năm ấy đứa trẻ được 6 tuổi, có một thầy bói tới nhà, người thầy bói đó họ Trương. Thời đại đặc biệt, đả kích mạnh mẽ tới những phong tục mê tín, Trương tiên sinh cũng trở thành một trong những đối tượng bị đả kích.

Lúc chạy trốn tới thôn nhà họ Tô, đã đói đến mức n.g.ự.c dính sát vào lưng, suýt chút nữa đã té xỉu ở cửa nhà họ Tô.

Lúc ấy Tô Văn Vãn còn nhỏ, cô không hiểu rõ về chuyện gì cả nhưng lại có một trái tim rất lương thiện.

Cô nhìn thấy Trương tiên sinh suýt chút nữa té xỉu ở cửa, liền dùng hết sức uống sữa đỡ ông ta ngồi lên trước cửa, lại chạy vào cầm một ít thức ăn đưa ra cho ông ta.

Đó là một cái bánh bao, là đồ ăn cô tiết kiệm được vì ngày hôm nay cơ thể không được thoải mái.

Cô cảm thấy Trương tiên sinh quá đáng thương, nên đem đồ ăn vốn là của mình chia cho ông ta.

“Cảm ơn cháu, cháu quả thật là một đứa trẻ lương thiện, người lương thiện sẽ được báo đáp. Trương tiên sinh ăn bánh bao xong đã có được chút sức lực, đã có thể tự mình ngồi dậy, không cần đỡ then cửa nữa.

“Ông ơi, để cháu đi nói với bà nội một tiếng rồi lại cho ông thêm đồ ăn.” Tiểu Vãn Vãn ngọt ngào nói.

Trương tiên sinh vô cùng cảm kích, có sức lực rồi tự nhiên cũng có đủ tinh thần để cẩn thận nhìn ngắm cô bé nhỏ này, vừa nhìn một cái ông ta sợ ngây người.

Cô bé trước mặt, ở trong mắt ông ta giống như một vật phát sáng, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng công đức.

Ông ta vội vàng bấm tay tính toán, tính một hồi thì cảm giác được cô bé trước mặt này không hề đơn giản.

Nhưng bởi vì không có ngày sinh sáng đẻ, ông ta chỉ có thể tính theo tướng mạo.

Cô gái trước mặt đã có ít nhất cũng phải mấy đời làm người tốt mới có thể có được nguồn ánh sáng công đực nồng đậm như thế.

Ánh sáng công đức nồng đậm kia có thể giúp những người thân bên cạnh mang tới chỉ số hạnh phúc cực kỳ to lớn.

Trương tiên sinh có chút tham lam mà nghĩ, mình có cách nào thu nhận cô bé này làm để tử hay không? Bọn họ trở thành quan hệ thầy trò, như vậy cũng sẽ tính là người thân, đến lúc đó cũng có thể dành cho ông ta một ít phúc đức.

Nghĩ như vậy, Trương tiên sinh càng không muốn rời khỏi nhà họ Tô, chẳng sợ đây gọi là ăn vạ, cũng muốn ăn vạ ở nhà họ Tô.

Đến lúc đó lại nghĩ cách làm bé gái này bái ông ta làm thầy.

Lúc bà nội Tô nghe nói về một người như thế từ trong miệng cháu gái thì đã là buổi chiều.

Lúc ấy bà nội Tô đang vừa đi làm đồng về, đang đứng ở chỗ cách cửa nhà không xa, đυ.ng phải cô cháu gái nhỏ Tô Vãn Vãn tới tìm bà ta.

“Cháu nói bà cho lão ta chút đồ ăn?” Bà nội Tô trợn cặp mắt tam giác của bà ta lên.

Tô Vãn Vãn nói: “Bà nội ơi, ông ấy rất đáng thương, đói ngất ở cửa nhà của chúng ta, cháu cho ông ấy một cái bánh bao nhưng ông ấy vẫn đói. Bà, cháu có thể đưa đồ ăn của cháu cho ông ấy được không, bà nội?"

Bà nội Tô nói: “Đồ ăn của cháu thì được có bao nhiêu chứ?” Lại nói, “Nếu cháu nhất định phải cho lão ta vậy cháu cứ bị đói đi."

Tô Vãn Vãn cười vui vẻ, cũng không bởi vì câu nói “Cháu cứ bị đói đi” của bà nội Tô mà khổ sở.

Cô cảm thấy, mình bị đói một chút cũng chẳng sao cả, có thể cứu một người so với bất kỳ điều gì cũng tốt hơn.

Trương tiên sinh biết Tô Văn Vãn tình nguyện đưa hết đồ ăn mình tiết kiệm cho ông ta ăn thì sợ ngây người.

Ông ta cảm thấy có chút được sủng mà sợ, nhưng đồng thời lại yên lặng tiếp nhận.

Ông ta cảm thấy, sớm hay muộn gì Tô Vãn Vãn cũng là đồ đệ của mình, trước tiên hưởng thụ một chút sự hiếu kính của học trò, đây là tất nhiên.

Nếu Tô Vãn Vãn biết vị Trương tiên sinh này ôm tâm lý như vậy, cô cho ông ta cái bánh bao này mới là lạ.

Bà nội Tô cũng chẳng có thiện cảm gì đối với người đàn ông trung niên ở trước cổng nhà mình chút nào. Nhưng cháu gái nhất định phải cho lão ta đồ ăn, còn lấy đồ ăn của mình để cho đi, bà ta cũng không có gì để phản đối.

Cuối cùng, đây cũng là đồ do Vãn Vãn tiết kiệm, cũng không phải dùng lương thực của những thành viên khác trong nhà.

Bữa cơm đêm nay, Vãn Vãn không có gì ăn.

Cuối cùng ba Tô và mẹ Tô cùng với mấy anh em trong nhà tiết kiệm thêm một ít đồ ăn cho Vãn Vãn, cô mới có thể ăn được thêm mấy miếng.

Muốn nói, không phải bà nội Tô rất yêu thương Văn Vãn sao? Đáng lẽ không thể để cô đói được.

Đây là hai chuyện khác nhau.

Bà nội Tô yêu thương Vãn Vãn, đó chẳng qua chỉ là tốt hơn so với những đứa cháu gái khác một chút, nhưng cũng không thể hiện rằng bà ta có thể tiêu tốn thêm đồ ăn chỉ vì điều ấy.

Bà ta vẫn chưa tốt với Vãn Vãn đến trình độ đó.

Chẳng qua rất ít mắng Vãn Vãn mà thôi, không giống những đứa cháu gái khác, đánh chửi là chuyện bình thường.

“Vì báo đáp ân tình một bữa cơm của các người, để tôi tính mệnh cho các người đi.” Sau khi Trương tiên sinh ăn uống no đủ, hiếm khi trở nên hào phóng.

Bà nội Tô nói: “Không cần, không ngờ ông lại là loại thầy bói, đó chính là mê tín, bị Cách Ủy Hội bắt được sẽ bị kiện Trương tiên sinh không ngờ tới đúng lúc này bà nội Tô bước ra, tức khắc bị lời nói của bà ta gây khó dễ.

Hiện tại quả thật đang là thời điểm khó khăn, thân phận giống như ông ta là loại thân phận rất nhạy cảm, ở trong mắt người khác, đó chính là làm mê tín.

Ông ta rất muốn giải thích cho bà ta biết mình không phải là thầy bói bình thường, bản thân làm về huyền học. Nếu ở trước kia, người bước ra từ Hiệp Hội Huyền Học như ông ta chính là tầng lớp cao.

Hiện tại hiệp hội giải tán, lại không thể xem đây là nghề nghiệp, cơm cũng không ăn nổi, lúc này mới đói ngất ở trước cửa nhà họ Tô.

Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Trương tiên sinh bắt đầu nhẫn nại giải thích, thật ra ông ta cũng có thể không cần giải thích, nhưng ông ta muốn nhận Tô Văn Vãn làm đồ đệ, có lúc cũng không thể nóng nảy, coi như là gian nan trên con đường nhận học trò đi.

“Theo ý của ông là, trình độ của ông còn cao hơn mấy thầy bói bình thường sao?” Bà nội Tô nửa tin nửa ngờ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 445: Chương 445



Trương tiên sinh vỗ n.g.ự.c nói: “Đó là đương nhiên, những người đó sao có thể so với tôi, tôi học chính là quốc học, trước kia tôi đều chỉ xem tướng cho quan to hiển quý.

Bà nội Tô nói: “Nếu ông giỏi như thế, vì sao hiện tại lại rơi xuống tình trạng như thế này? Cơm cũng chẳng kiếm nổi, còn đói ngất trước cửa nhà tôi?"

Trong khoảng thời gian ngắn Trương tiên sinh bị hỏi ngược, trả lời không ra.

Cũng không chỉ có mỗi một mình ông ta bị đả đảo, có ai mà không bị bắt đuổi tới nông thôn, hoặc là nông trường, chỉ có một mình ông ta trốn thoát, lưu lạc khắp nơi.

Có vài lời khó nói thành câu, nếu nói ra có khi sẽ mang tới cho mình tai nạn.

“Nếu ông đã thần như thế, vậy tôi đây sẽ để cho ông tính, dù sao cũng không cần tiền, dù có tính không chuẩn, tôi cũng không có hại. Bà nội Tô lại tiếp theo nói.

Đồ miễn phí tự nhiên dâng tới có ai không cần, chỉ có ngốc mới có thể đẩy nó ra ngoài thôi.

Trương tiên sinh cũng không ngại phiền toái, nhìn ngày sinh tháng đẻ vàng tướng mạo của từng người trong nhà họ Tô.

Nhưng lúc nhìn đến gia đình con thứ nhà họ Tô, rõ ràng ông ta bỗng tạm dừng một chút, sau đó “Ấy” một tiếng. Một hồi sau, ông ta cũng không có làm trò trước mặt mọi người, nói ra hết tình huống nhà con thứ ra mà mời bà nội Tô sang một bên, thì thầm vài tiếng với bà ta.

Bà nội Tô lập tức ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn về phía Trương tiên sinh hoàn toàn thay đổi.

“Tiên sinh, ông...” Giỏi như thế sao?

Chẳng lẽ thật sự gặp cao nhân? Giờ khắc này, bà nội Tô lại không xem ông ta như thầy bói bình thường nữa.

Ánh mắt nhìn ông ta như thể thật sự xem ông ta là thần tiên.

Những người khác trong nhà họ Tô đều cảm thấy bà nội Tô rất kỳ quái, sao lại có thể hoàn toàn thay đổi sau khi Trương tiên sinh thì thầm vài tiếng như vậy chứ?

“Tiên sinh, ông xem, chúng tôi đây...” Bà nội Tô còn dùng cả kính ngữ.

“Bà lão ạ, nhà con thứ nhà bà là quý nhân đấy, đặc biệt là cháu gái nhỏ, đó chính là phúc tinh trăm ngàn năm khó có được, đó là người tốt thiên cổ tu luyện mười kiếp may mắn mới có thể đầu thai ở nhà bà. Đối xử với cô bé ấy tốt, các người nhất định có phúc báo.

Ánh mắt bà nội Tô sáng lên, “Phúc tinh?"

“Đúng vậy, phúc tinh, chỉ cần đối xử với cô bé ấy tốt tất sẽ có phúc báo"

Trong lòng bà nội Tô như bị lửa thiêu hừng hực, nóng rát.

Phúc tinh rất tốt, trách không được lúc cháu gái nhỏ sinh ra bầu trời rạng ánh đỏ, hóa ra đây là dụng ý.

Vì một câu của Trương tiên sinh, nhân sinh của Tô Vãn Vãn trực tiếp như được chuyến xe đi thẳng, được bà nội Tô nâng lên hẳn.

Tô Văn Vãn bị những cái đó làm ngây người nhưng xác thật là bởi vì Vãn Vãn, những ngày tháng sau của nhà con thứ trôi qua rất khá.

Cuối cùng là Trương tiên sinh nói cho cô tình hình thực tế, đương nhiên cái gọi là tình hình thực tế này cũng nửa thật nửa giả, những cái như ánh sáng công đức gì đó, đương nhiên ông ta sẽ không nói.

Nếu nói chuyện này ra ngoài, sẽ gọi người ta tới để nhìn trộm, khẳng định sẽ có chuyện.

“Ông muốn cháu làm đồ đệ của ông?” Tô Vãn Vãn chớp đôi mắt.

“Đúng vậy, ông muốn nhận cháu làm đồ đệ, tạm thời che đậy phúc khí trên người cháu đi, không được để người khác nhìn thấy, miễn cho bị một ít phần tử không hợp pháp lợi dụng"

Tô Vãn Vãn vẫn không hiểu, cô còn nhỏ tuổi, không rõ ràng những cái đó cho lắm.

Nhưng có một điều cô nghe hiểu, trên người cô có thứ tốt, sẽ bị người đánh cắp, ông lão trước mặt có biện pháp giúp cô che giấu, không cho người khác nhìn thấy.

“Nhất định phải bái sư sao? Không bái không được sao?” Tô Văn Vãn chẳng hứng thú gì với mấy cái này.

“Đương nhiên phải bái, không nếu không bái, cháu cũng chẳng liên quan gì tới ông, vì sao ông lại phải giúp cháu chứ? Bái ông làm thầy, cháu chính là đệ tử quan môn của ông, sư phụ giúp đồ đệ che đậy thiên cơ, đây là điều cơ sở nhất".

Tô Vãn Vãn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không suy nghĩ được mình có muốn bái sư hay không.

Dù sao cô còn nhỏ, cũng chỉ có 6 tuổi mà thôi, đâu có hiểu nhiều được đến thế?

Cô nói: “Cháu không biết, cháu phải hỏi ba mẹ cháu một chút, nói cho bọn họ biết việc này"

Trương tiên sinh tưởng tượng, gật đầu: “Cái này có thể, cháu trở về thương lượng với một chút. Nếu quyết định, như vậy chúng ta sẽ chính thức hành lễ bái sư."

Tô Vãn Vãn thật sự đi hỏi ba mẹ mình, bên phía ba Tô và mẹ Tô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem có nên bái sư hay không, bên phía bà nội Tô lại là người đầu tiên đồng ý.

“Bái, vì sao lại không bái? Trương tiên sinh là người có năng lực, Vãn Vãn học tập ông ta là điều không thể nào tốt hơn nữa."

Cuối cùng, bà nội Tô một phách hoà âm, quyết định vận mệnh của Tô Vãn Vãn.

Cả đời của Vãn Vãn quả nhiên giống như lời Trương tiên sinh nói, phúc khí cả đời, đức tới không hết.

Chồng của cô là một nhân vật cấp cao, đó là anh trai bên nhà, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ của cô.

Nhưng người định không bằng trời định, vào ngày cô lâm chung, linh hồn của cô bay ra, thế nhưng đột nhiên bị một hố đen hút vào.

Cô nghe được một giọng nói đáng sợ ở miệng hố đen: “Ánh sáng công đức? Thế mà lại bị che lấp kín mít như thế, chẳng trách không phát hiện. Linh hồn công đức của ngươi chính là đồ ăn mỹ vị nhất, hiện tại vẫn còn kịp"

Vãn Vãn nghe không hiểu lời này nhưng vẫn có một chút lọt vào tai, vật phát ra âm thanh kia đang muốn ăn cô.

Sao có thể thế được?

Dù sao cũng đã học mấy năm huyền học cùng Trương tiên sinh, đương nhiên cô cũng biết hẳn nên làm như thế nào để phản kháng nguồn năng lượng này.

Dưới tình huống lôi kéo đó, linh hồn của cô bị chia làm hai, một nửa bị hố đen hút đến một nơi không biết. Một nửa kia vẫn như cũ lọt vào con đường quay lại của cô.

“Lại đến chậm một bước. Một âm thanh khác lại vang lên, nhìn một nửa linh hồn đang nửa trong suốt như sắp biến mất, người nọ nói, “Thôi, đành trả lại cho ngươi cuộc đời của một người, một lần nữa trải qua cuộc sống đi Linh hồn này bị hố đen kia chèn ép, đã có chút si si ngốc ngốc, không còn thông minh cho lắm.

Càng quan trọng hơn một linh hồn chia thành hai, một nửa trưởng thành mạnh mẽ, một nửa yếu ớt hơn.

Ánh sáng công đức cũng bị chia thành hai, phân tán khắp nơi, sau đó được người kia góp nhặt lại.

“Trải qua thêm một đời nữa cũng được, cuối cùng hợp lại mới có thể viên mãn. Người nọ c.h.é.m ra một luồng ánh sáng, bao bọc lấy một nửa linh hồn bị hổ đen hút vào, thế nhưng nửa linh hồn này đã không còn có thể hợp lại làm một với nửa linh hồn còn lại.

“Thôi, để cho ngươi lại tiếp tục đầu thai đi, trải qua một đời trắc trở, rồi lại tìm cơ hội giúp ngươi hợp nhất với một nửa linh hồn còn lại. Âm thanh kia nói, phất tay một cái, một nửa linh hồn của Vãn Vãn đầu thai ở một hộ gia đình bình thường tại thế kỷ 21.

Theo tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ, toàn bộ phía chân trời đều bừng sáng.

“Là con gái. Bên ngoài phòng sinh bệnh viện, một người đàn ông hưng phấn nói nói, “Con gái tới không chậm chút nào, trung niên được con gái, Tô Bỉnh tôi thật là có phúc, đứa nhỏ này gọi là Vãn Vãn di."

Vãn Vãn mơ mơ màng màng ngủ lại không biết vào một tương lai không lâu, cô vẫn sẽ đi tìm kiếm một nửa linh hồn kia của mình.

Lúc này, cô là bảo bối của cả nhà.

Mà trong một không gian khác, Vãn Vãn lại vì bị người ta tính kế, đang ở trải qua những ngày tháng đau khổ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 446: Chương 446



Đối với La Hiểu Mộng mà nói, không có giờ khắc nào có thể đau khổ hơn giờ khắc này.

Cô ấy bị người ta bắt cóc.

Cô ấy nhớ rõ, mình đang chơi đùa ở trong thôn nhưng vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong chiếc xe này?

Trong xe có rất nhiều bạn nhỏ bằng tuổi ở cùng cô ấy, cũng có người lớn hơn cô ấy một chút, nhưng điểm chung đều là không quá mười tuổi.

Bị người ta lừa lên trên chiếc xe này, ngay cả bản thân cô ấy cũng xuất phát từ trạng thái mơ hồ.

Cô ấy chỉ nhớ rõ, anh trai và cô ấy cùng nhau chơi ở quảng trường, trong lúc đó anh trai phải đi ra ngoài. Lúc ấy anh trai nói với cô ấy rằng: “Hiểu Mộng, em đừng đi lung tung, cứ đứng ở chỗ này, anh trai sẽ trở về ngay lập tức."

Nhưng anh trai cũng không quay lại, đứng chờ một lúc bỗng có một người thanh niên trẻ tuổi bước tới, anh trai lớn kia có vẻ mặt rất trung hậu.

“Cô bé, chỉ có một mình em ở đây sao? Anh trai em đâu?"

La Hiểu Mộng —−, không, lúc ấy cô ấy còn gọi là Trình Hiểu Mộng.

Trình Hiểu Mộng nói: “Anh trai em sẽ tới đây ngay lập tức."

“Anh trai em đi chỗ khác rồi, kêu anh tới đây đưa em qua đó. Người trẻ tuổi kia cười ranh ma rồi nói.

Trình Hiểu Mộng nói: “Em không quen biết anh, mẹ em nói không thể đi cùng người xa lạ."

Người trẻ tuổi lấy một cây kẹo ra từ trong túi, Trình Hiểu Mộng vừa nhìn thấy thì hai mắt bỗng tỏa sáng.

Hắn nói: “Anh trai em là Trình Kiêu, em là Trình Hiểu Mộng đúng không? Nhà em chỉ có ba người là mẹ em, anh trai và em, đúng hay không? Anh và anh trai của em là bạn tốt, anh ấy thật sự nhờ anh tới đây dắt em đi. Em xem đi, đây là cái gì?"

“Kẹo!” Trình Hiểu Mộng trả lời giòn dã.

“Cái kẹo này là do mẹ em kêu anh đưa tới, em ăn thử một viên xem có ngọt hay không"

Trình Hiểu Mộng có chút do dự, nhưng đôi mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cái kẹo trên tay anh ta.

Dù sao lúc đó cô ấy cũng chỉ là một cô bé con, mới chỉ có 4 tuổi, dù cho mẹ và anh trai vẫn luôn dặn rằng cô ấy phải cẩn thận, không thể nói chuyện cùng với người lạ, cũng đã quên mất việc không thể tùy tiện ăn đồ lạ.

Nhưng cô ấy thật sự quá thèm.

Từ nhỏ đến lớn, số lần cô ấy được ăn kẹo chỉ cần dùng mười ngón tay đã đếm được, mỗi lần đều do anh trai tiết kiệm tiền rồi mua cho cô ấy.

Thật sự quá thơm.

Nhưng cô ấy lại không dám động tay, chỉ có thể dùng đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào những viên kẹo đó.

Người trẻ tuổi kia nhìn thấy, cười một tiếng, không có đứa trẻ nào có thể chống cự được sự mê hoặc của kẹo bánh.

Đặc biệt là con cái nhà họ Trình, từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, có thể ăn được một viên kẹo cũng chỉ có thể chờ tới tết.

“Muốn ăn không?” Người trẻ tuổi cười gian.

Trình Hiểu Mộng dùng sức nuốt nước miếng, rất muốn nói không ăn nhưng đôi mắt lại không khống chế nổi cứ nhìn về phía những viên kẹo kia.

“Ăn đi, dù cho em không muốn đi tìm anh trai của em với anh cũng không có việc gì hết, chúng ta đứng ở chỗ này chờ anh trai em được không?"

Trình Hiểu Mộng lại nuốt nước miếng.

“Ăn đi, kẹo của anh lấy để cho em mà. Người trẻ tuổi nói, còn lột kẹo ra cho cô ấy.

Giờ khắc này, cuối cùng Trình Hiểu Mộng không nhịn được nữa.

Nếu không nhìn đến kẹo, đối phương không lột giấy gói kẹo ra, cô ấy còn có thể nhịn được, nhưng lúc này làm như thế nào cũng không nhịn được.

Nhanh chóng cầm lấy kẹo nhét vào trong miệng.

Thật thơm!

Thật ngọt!

Ăn ngon ghê!

Trình Hiểu Mộng cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc, đã rất lâu rồi không được ăn kẹo.

Trong trí nhớ, lần cô ấy được ăn là lúc ba còn ở. Dù cho anh trai có tiết kiệm được để cho cô ấy, đó cũng là chuyện hiếm khi.

Hiện giờ, cuối cùng cô ấy cũng được ăn kẹo, ngọt đến mức lông mày đều dựng thẳng lên.

Cái nhìn về người thanh niên trước mặt bỗng thay đổi, thậm chí hạ thấp sự đề phòng với anh ta, Trình Hiểu Mộng cảm thấy, anh ta thật sự là một người tốt.

Người trẻ tuổi nhìn thấy La Hiểu Mộng ăn kẹo xong, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên nở một nụ cười, ánh mắt nhìn cô ấy càng ngày càng tỏa sáng.

Trình Hiểu Mộng càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, cô ấy cảm giác đầu có hơi chóng mặt.

Cô ấy lại còn cười với người trẻ tuổi kia: “Anh này, sao em lại có hơi choáng váng ấy?"

“Ngủ một giấc là được rồi, ngủ đi, anh ôm em đi gặp anh trai em."

Tầm mắt của Trình Hiểu Mộng càng ngày càng mơ hồ, mí mắt cũng càng ngày càng nặng nề.

Đầu gục xuống, cô ấy ngã ra, bị người trẻ tuổi đón vào trong lòng ngực.

Trong miệng cô ấy còn đang ngậm viên kẹo kia, vẫn chưa ăn xong.

Cô ấy cũng đã hôn mê.

Lúc tỉnh lại chính là lúc nằm ở trên chiếc xe tải lớn kia.

Nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ còn có tiếng khóc ở phía bên cạnh.

Tiếng khóc khiến cho đầu xe bên kia chú ý, cách tấm ngăn xe tải, gào lên: “Ồn cái gì mà ồn! Còn ồn là cắt luôn đầu lưỡi của chúng mày!"

Tiếng khóc lập tức dừng lại.

Có một đứa bé không ngừng khóc, dùng tay che miệng mình lại, lúc này mới không để tiếng khóc phát ra.

Trình Hiểu Mộng chớp mắt, hỏi cô bé bên cạnh, “Chị ơi, nơi này là chỗ nào? Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Cô bé kia lớn hơn cô ấy nhiều, dáng vẻ khoảng mười tuổi, gầy gầy yếu yếu, vừa nhìn đã biết cũng xuất thân từ nhà nông giống như cô ấy.

Cô bé kia nói: “Chúng ta đều là bị lừa bán rồi, nghe nói là muốn bán tới nơi khác"

Lúc này Trình Hiểu Mộng còn có cái gì không rõ, anh trai trẻ tuổi nói muốn đưa cô ấy đi tìm anh trai kia chính là bọn bắt cóc.

Trước kia anh trai thường xuyên nói với cô ấy, không thể nói chuyện với người xa lạ, sẽ có bọn bắt cóc và kẻ lừa đảo. Trước kia cô ấy không hiểu rõ vì sao anh trai lại nói như vậy nhưng hiện tại cô ấy đã biết, cô ấy không may mắn, lần này lại gặp phải.

Nhưng vì sao những người này lại biết anh trai cô? Còn biết tình huống nhà bọn họ, biết tên anh trai, cũng biết tên cô ấy?

Trình Hiểu Mộng còn nhỏ tuổi, vẫn không lý giải được rất nhiều thứ, cô ấy cũng không biết có một cái gọi là “nghiên cứu tình hình”. Trước đó hiểu rõ gia đình đối tượng muốn lừa bán, lúc lừa gạt sẽ càng dễ dàng xuống tay, cũng có thể tìm được nhược điểm của đối phương để xuống tay.

Những cái đó Trình Hiểu Mộng cũng không biết, cái cô ấy có thể nghĩ đến là anh trai.

Người này không phải bạn của anh trai sao? Hay là nói, người này vẫn luôn lừa cô ấy?

Lúc này, cô ấy rất nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ anh trai.

Xe lung lay, nhanh chóng đi tới điểm đến.

Đó là một địa phương rất hoang vu.

Núi bọc quanh ba hướng, chỉ có một đường ra.

Tại đó có một chiếc xe tải đang dừng lại, có một đám phụ nữ đi xuống từ trên xe tải, có thiếu nữ, cũng có phụ nữ thành niên, rất nhiều, đều bị trói lại.

Trình Hiểu Mộng có chút sợ hãi, cô ấy chưa từng rời khỏi nhà, ở một nơi hoàn toàn xa lạ như thế này khiến cô ấy có một loại cảm giác sợ hãi nói không nên lời.

Cô ấy cứ cảm thấy, lúc này đây mình chạy trời không khỏi nắng.

Không biết sẽ bị lừa bán đi nơi nào, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.

Cô ấy rất muốn khóc lớn, nhưng lúc thấy những người đàn ông hung thần ác sát kia, thậm chí bên trong còn có người trẻ tuổi kia, kẻ đã dụ cô ăn kẹo, lừa gạt bắt cóc tới nơi này, cô ấy cũng không dám khóc, sợ bọn họ đánh cô ấy.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh lúc trước có mấy đứa trẻ vì khóc mà phải nhận đòn hiểm, trong lòng cô ấy càng sợ hãi.

Càng đáng sợ hơn không chỉ là những điều đó.

Ngủ đến nửa đêm, cô ấy nghe được cách vách có tiếng phụ nữ thét chói tai truyền tới, còn có tiếng khóc.

Theo sau, cô ấy lại thấy được mấy người đàn ông đi tới phòng giam giữ bọn họ ở bên này, bắt lấy một cô bé mười tuổi, lột quần áo.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 447: Chương 447



Cô ấy sợ tới mức cả mặt trắng bệch, co ro ở góc tường, thở cũng không dám thở mạnh.

Thật là đáng sợ.

Những người này thế mà lại…

Thế mà lại làm chuyện như vậy ở trước mặt toàn bộ bọn trẻ.

Nhìn thấy cô bé kia bị dọa khóc, bởi vì đau đớn mà cả khuôn mặt vặn vẹo, Trình Hiểu Mộng càng sợ.

Cô ấy nỗ lực giảm đi sự tồn tại của mình, không muốn bị những người này nhìn thấy.

Cảnh tượng đó trở thành ác mộng của cô ấy.

Mỗi đêm cô ấy đều nằm mơ đều có thể nhìn thấy cảnh tượng cô ấy bị đám người kia bắt lấy.

Lúc tỉnh lại chỉ có những cô gái nhỏ với vẻ mặt c.h.ế.t lặng kia, còn có bản thân đang run bần bật.

Cuối cùng, mặc kệ cô ấy cố gắng giảm bớt sự tồn tại như thế nào vẫn bị một gã đàn ông to lớn uống say xách ra ngoài.

Trình Hiểu Mộng ngay lập tức bị hù chết.

Trình Hiểu Mộng cho rằng mình đã c.h.ế.t rồi, cả người nóng lên.

Miệng sùi bọt mép.

Cô ấy biến thành dạng này đồng thời cũng dọa những tên bắt cóc đó.

Tên bắt cóc định gây rối với cô bị người ta đá ngã trên mặt đất.

“Thằng khốn! Người bị mày hù c.h.ế.t rồi, lãng phí một hạt giống tốt! Lại để tao nhìn thấy mày làm chuyện này với mấy đứa nào, tao không tha cho mày đâu!” Người đàn ông trẻ tuổi lừa gạt Trình Hiểu Mộng đá một chân về phía người đàn ông vốn dĩ định lột quần áo của Trình Hiểu Mộng.

Những chuyện này Trình Hiểu Mộng cũng không biết, cô ấy đã hôn mê.

Cả người còn nóng lên, trong miệng còn phun bọt mép.

Cô ấy sống sờ sờ bị dọa thành ra như vậy.

Nhóm bắt cóc không dám đưa cô ấy đến bệnh viện, đành phải dùng cách hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý, muốn cứu sống cô ấy.

Đáng tiếc, mặc kệ bọn họ dùng biện pháp gì cũng không thể cứu Trình Hiểu Mộng tỉnh lại.

Mắt thấy cô ấy sắp không thở được nữa, những kẻ bắt cóc cũng thật sự không còn cách nào khác, tiếp tục như vậy chẳng những không cứu được cô ấy, còn sẽ trì hoãn hành trình của bọn họ, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác.

Cuối cùng, bọn họ tùy tiện tìm một chỗ ném cô ấy.

Trình Hiểu Mộng có một giấc mộng.

Trong mộng rất ấm áp, có ba, có mẹ, bọn họ yêu thương cô ấy, gọi tên cô ấy “Hiểu Mộng”, vừa ôm vừa hôn cô ấy.

Lúc tỉnh lại, cô ấy thấy được hai người trẻ tuổi một nam một nữ.

Trình Hiểu Mộng lại nghĩ tới những thứ đáng sợ vừa trải qua, những chuyện những kẻ bắt cóc kia đã làm.

Cô ấy hoảng sợ hét lên.

Cho rằng mình đã bị bán cho đôi vợ chồng này, mặc kệ bọn họ đối xử tốt với cô ấy như thế nào, cô ấy đều không muốn tiếp nhận.

Vẫn luôn nói: “Cháu phải về nhà, cháu muốn mẹ, cháu muốn anh trai!"

Nhưng mẹ không tới, anh trai cũng không tới.

Cô ấy không biết nơi này là đâu, cũng không biết vì sao mình lại ở chỗ này.

Chỉ biết đôi vợ chồng này đối xử với cô ấy cực kỳ tốt, cho cô ấy ăn, cho cô ấy dùng, còn sẽ dỗ cô ấy ngủ.

Nhưng mỗi lần vào đêm khuya, lúc chìm vào giấc ngủ, cô ấy đều sẽ mơ thấy giấc mơ đáng sợ kia.

Giấc mộng đó không lúc nào là không nói với cô ấy về những điều bi thảm mà cô ấy đã từng trải qua.

Đang nói cho cô ấy rằng có người bắt cóc cô ấy.

Mà anh trai của cô ấy, mẹ của cô ấy, vào lúc cô ấy đang cần họ, họ cũng không có ở bên cạnh cô ấy.

Thậm chí trong lòng cô ấy còn nghĩ, có phải anh trai để mấy người này đem cô ấy mang đi hay không?

Chậm rãi, Trình Hiểu Mộng chậm rãi đi ra khỏi khúc mắc dưới sự chăm sóc của đôi vợ chồng này.

Ba mẹ nuôi đối xử với cô ấy cực kỳ tốt, bọn họ không có con cái, coi cô ấy thành con ruột của mình.

Nghe họ nói, họ phát hiện cô ấy ở ven đường, lúc ấy đã sốt đến mức không còn tỉnh táo.

Trình Hiểu Mộng cảm kích bọn họ.

Không phải vì bọn bắt có bán cô ấy cho bọn họ nên bọn họ mới nuôi, mà là bởi vì gặp được cô ấy ở ven đường, thương cô ấy nên cứu vớt cô ấy.

Những ký ức bi thảm năm 4 tuổi khiến mỗi đêm cô ấy đều mơ thấy ác mộng.

Từ khi nào quên đi giấc mộng đó, cô ấy đã không nhớ rõ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 448: Chương 448 [Hết]



Dần dần lớn lên, ký ức của cô ấy đã có chút thiếu hụt.

Cô ấy đã quên đi mẹ ruột của mình, đã quên đi anh trai của mình, trong lòng trong mắt cô ấy chỉ có ba mẹ La.

Tên cô ấy cũng từ Trình Hiểu Mộng đổi thành La Hiểu Mộng.

Ba La mẹ La nói, nhà cô ấy ở nơi nào, bọn họ có thể đưa cô ấy trở về.

Nhưng cô ấy không nhớ rõ nhiều như vậy, chỉ nhớ rõ ở thôn Hạ Hà, nhà cô ấy họ Trình, những cái khác cũng không nói nên lời.

Quyết định đưa cô ấy về nhà cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Không biết địa chỉ thì đưa về thế nào?

Dần dần, La Hiểu Mộng trưởng thành, cũng đã quên chuyện trước kia.

Nhà họ La cho cô ấy đi học, bồi dưỡng cô ấy thành tài.

Cô ấy thi đậu Hoa Đại, là sinh viên duy nhất đi ra từ thôn bọn họ.

Tất cả mọi người trong thôn đều tới đưa tiễn cô ấy, mọi người đều cho gia đình cô tiền, một tệ hai tệ, tích tiểu thành đại, đưa cô ấy tới được đại học.

Cô ấy cảm kích nhà họ La, cảm kích mọi người dân trong thôn nhà họ La.

Cũng âm thầm thề ở trong lòng, cô ấy sẽ dùng tri thức thay đổi thôn nhà họ La, đưa thôn nhà họ La đi lên con đường giàu có.

La Hiểu Mộng yêu đương.

Người yêu của cô ấy là bạn học cấp ba.

Ti Tuấn Kiệt là người khá tốt, lớn lên cũng đẹp trai, đã từng là lớp trưởng, lại là đội trưởng đội bóng rổ đội, rất nhiều nữ sinh đều thích cậu ấy.

Nhưng cậu ấy lại lựa chọn La Hiểu Mộng.

Cậu ấy nói: “Hiểu Mộng, em là nữ sinh tốt đẹp nhất anh từng gặp, anh thích em."

Bọn họ ước hẹn cùng nhau vào đại học, cùng nhau tiến bộ.

Cuối cùng quả nhiên bọn họ đã làm được, song song thi được vào Hoa Đại, trở thành trong một trong số ít thí sinh trong huyện thi đậu vào Hoa Đại.

Ti Tuấn Kiệt rất chăm chỉ, lúc còn học đại học vừa học vừa làm, sau đó vào xí nghiệp nhà họ Tiêu.

Nghe nói đó là do một sinh viên của Hoa Đại sáng lập, sinh viên kia gọi là Tiêu Trình.

Cùng một lứa với bọn họ, lúc bọn họ đang đi làm thêm khắp nơi, người ta cũng đã sáng lập công ty.

Ti Tuấn Kiệt nhanh chóng phỏng vấn vào công ty này, cũng đề cử La Hiểu Mộng với tổng giám đốc.

La Hiểu Mộng rất vui vẻ.

Điều kiện nhà họ La không tốt, vừa học vừa làm vẫn luôn là việc cô ấy phải làm.

Ngay từ lúc mới vào đại học, cô ấy cũng đã làm gia sư, nhưng kiếm không được nhiều lắm.

Hiện giờ có cơ hội như vậy, sao lại có thể không vui chứ?

Nhưng lúc nhìn thấy vị tổng giám đốc kia, cả người La Hiểu Mộng đều ngây dại.

Người kia...

Quá giống!

Giống người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy.

Người bị cô ấy cố tình quên đi, người vốn nên là anh trai của cô ấy.

Giờ khắc này, cô ấy hoàn toàn sợ ngây người.

Không ngờ tới tới anh trai của cô ấy lại là người ưu tú như vậy, mình còn đang học đại học, cũng đã sáng lập công ty tạo điều kiện cho mọi sinh viên.

Về điểm này, cô ấy không thể không bội phục.

Nhưng lúc ấy cô ấy lại nghĩ tới những gì mình đã gặp phải.

Cô hỏi thăm ra được, hiện tại anh trai chính là con trai nhà họ Tiêu, con trai của một gia đình phú quý.

Vào lúc cô ấy gặp chuyện, suýt chút nữa bị bọn bắt cóc bán tới một nơi không thể nào biết được, anh trai cô ấy lại trải qua cuộc sống tốt như vậy.

Nhận tổ quy tông, trở thành cháu trai nhà họ Tiêu.

Cô ấy lại nghĩ tới việc khi đó mình bị bắt.

Anh trai không phải con cái nhà họ Trình, cô ấy bị lừa bán, có phải có liên quan tới anh trai hay không?

Lúc ấy, lại hận luôn cả mẹ ruột của mình.

Gả cho ba của cô ấy, vì sao lại không đối xử tốt với ba, chỉ bởi vì cô ấy là con gái sao?

Trọng nam khinh nữ?

Giờ khắc này, cô ấy rất tức giận.

Cô ấy suy nghĩ rất nhiều, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi.

Lúc mẹ và anh trai tới nhận, làm thế nào cô ấy cũng không muốn nhận bọn họ.

Dựa vào cái gì mà bọn họ sống tốt như thế, mình lại phải chịu khổ?

Nếu không phải ba mẹ nuôi cứu vớt cô ấy từ trong nguy nan, hiện tại cô ấy cũng đã là một đống xương trắng, nào còn còn tồn tại nữa?

Nhà họ La mới là nhà của cô ấy, nhà họ Trình ..

Không xứng!

Nhìn dáng vẻ mẹ ruột rời đi một cách đau lòng, trong lòng cô ấy chẳng những không vui sướиɠ, ngược lại có nói cảm giác khó chịu.

Cô ấy cũng không vui vẻ!

“Hiểu Mộng, sao con lại phải đau khổ như vậy? Rõ ràng con rất muốn nhận bọn họ, vì sao lại không bằng lòng tha thứ cho bọn họ chứ? Mẹ và anh trai con đều nói, năm đó bọn họ đều không biết chuyện sẽ thành ra như vậy, đó là lỗi của bọn bắt cóc, con không thể đẩy hết mọi sai lầm lên người mẹ và anh trai con được. Mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn tìm con, mất đi con gái, em gái, tâm trạng cũng không dễ chịu."

La Hiểu Mộng lại lắc đầu, không ai có thể hiểu được đau đớn trong lòng cô ấy.

Người thân này, cô ấy không nhận Mặc kệ mẹ ruột tới đây liên lạc nối lại tình cảm với cô ấy như thế nào đi chăng nữa, cô ấy đều không muốn tiếp nhận.

Cô ấy cho rằng mình cứ như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mẹ, tha thứ cho anh trai mình.

Cho đến khi —— Vào ngày mẹ bị đưa vào phòng cấp cứu, tính mạng như đèn dầu sắp cạn.

Vào giây phút ấy, cô ấy mới biết được, thật ra chính cô ấy cũng không hận bà ấy như vậy.

Mẹ đã như vậy rồi, lúc nào cũng có khả năng mất đi, cô ấy còn ở so đo cái gì nữa?

“Mẹ ——” giờ khắc này, cuối cùng cô ấy cũng không khống chế được mà khóc lên.

Hết.
 
Back
Top Bottom