Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 360: Chương 360



Còn tốt hơn là bị ràng buộc cả đời với đội vận chuyển, huống chi giờ đây có thể được ở lại đội vận chuyển hay không còn chưa rõ.

“Ba, cải cách thì cải cách, ba mà còn cần sợ mình bị sa thải à?” Thật ra Vãn Vãn thấy chẳng sao cả.

Tô Cần nói: “Tất nhiên ba phải lo rồi, nếu nghỉ việc, vậy nhà ta ăn gì, uống gì? Cái căn nhà này rồi cũng phải bị thu hồi thôi, rồi chúng ta ở đâu? Về quê sao?"

Ban đầu Lục Tư Hoa còn không thấy sao cả, vừa nghe Tô Cần nói như vậy cũng thấy sốt ruột.

Đúng thế, nếu ông nhà bị sa thải, bọn họ ở đâu đây? Căn phòng này là của nhà nước, bà ấy còn nhớ rõ trước đây vì để lấy lại căn nhà này mà từng phải đuổi ông Dương đã nghỉ hưu ra ngoài.

Mau sau khi nghỉ việc rồi, căn nhà này sẽ được phân cho người khác, người khác cũng có thể dùng cách tương tự mà yêu cầu bọn họ phải dọn ra ngoài.

Căn nhà này vốn đã không thuộc về bọn họ, nó là thuộc về đơn vị, thuộc về tài sản quốc gia.

Lúc này bọn họ mới nghĩ đến, bọn họ không mua nổi một căn nhà, cho nên chỉ có thể dọn về quê sống thôi.

Đến đó bọn họ có thể quen được cuộc sống ngày thường ở nông thôn không?

Tô Cần nghiến răng: “Cùng lắm thì, chúng ta về nhà làm ruộng thôi."

Đất cũng không có bao nhiêu, chỉ có Lục Tư Hoa, Vãn Vãn và Kiến Dân có, còn những người khác không được chia.

Ngay cả một mẫu đất cũng không có, vậy thì còn có thể làm được gì? Cả nhà đều phải chịu đói.

Tiền trong tay thì càng ngày càng ít đi, nếu không có thu nhập, học phí của Vãn Vãn sẽ gặp trở ngại.

“Chúng ta về làm ruộng, vậy có đủ ăn không?” Lục Tư Hoa trầm ngâm hỏi.

Bà ấy cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ sợ có quay về làm ruộng cũng không ổn, không nuôi nổi.

“Vậy giờ có thể làm sao đây? Không quay về làm ruộng thì chúng ta ở đâu, ăn cái gì?” Tô Cần vò tóc, mặt đầy phiền muộn.

Tô Vãn Vãn nói: “Ba, mẹ, chúng ta mua nhà đi.

Hai mắt Lục Tư Hoa sáng lên: “Đúng thế, chúng ta mua nhà đi, thế thì không cần chuyển về quê nữa, có thể sống tiếp ở thị trấn rồi."

Tô Cần nói: “Tốt chỗ nào hả? Chẳng lẽ mua nhà rồi, là có thể sống thoải mái ngay à? Đến lúc đó anh bị cho thôi việc, sinh hoạt của chúng ta thế nào? Đến lúc đó tiền đều bỏ đi mua nhà hết, vậy thì càng sẽ không có tiền để sinh sống"

Cả người Lục Tư Hoa y như quả bóng cao su bị chọc thủng, ba nó nói không sai, cho dù bọn họ có nhà rồi thì sao? Vẫn không thể đủ để nuôi sống.

Tô Vãn Vãn nói: “Ba mẹ, trong tay chúng ta đang có tiền, bây giờ giá nhà vẫn chưa cao, vậy trong tương lai sẽ thế nào? Hai người nghĩ đi, bây giờ đất nước đang trên đà cải cách, vốn đầu tư bên ngoài đổ vào nhiều như thế, sau này giá nhà nhất định sẽ càng ngày càng đắt, bây giờ chúng ta mua đi, trong tay còn đang có tiền, mua thêm mấy căn, sau này có thể cho thuê, đây không phải là ngồi chờ tiền tới ư? Hơn nữa, ngay cả khi bị cho thôi việc, ba mẹ cũng có thể buôn bán mà. Trước cổng trường con luôn có người tới bán đồ ăn sáng, còn có người bán cả đồ ăn Trung Quốc, việc kinh doanh rất phát triển. Con còn từng tới hỏi chủ quán, hỏi một ngày có thể bán được bao nhiêu, ông ta giơ năm ngón tay.”

“Năm đồng?” Lục Tư Hoa nuốt nước miếng.

Năm đồng một ngày, nhiều lắm đấy, tiền lương của ông xã một tháng cũng chỉ có năm mươi mấy đồng, tính luôn cả tiền thưởng ngoài thì một tháng cũng không thể nhiều hơn một trăm.

Người ta tùy tiện mở một cái quán, vậy mà một ngày có thể kiếm tới năm đồng, một tháng không phải có tận một trăm năm mươi đồng sao? So với tiền lương của ông xã còn cao hơn.

“Cái gì vậy, là năm mươi đồng đó, mẹ.” Tô Vãn Vãn nói, mẹ có thể nghĩ nhiều chút được không, sao mà có năm đồng vậy.

Lục Tư Hoa thiếu chút nữa bị sặc nước miếng: “Năm... năm mươi đồng?” Đó là một tháng tiền lương của ông xã đấy.

Hai mắt Tô Cần cũng sáng lên: “Thật là có thể kiếm được năm mươi đồng ư?” Ông xoa hai tay, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, năm mươi đồng đấy.

Ông ấy làm việc cực khổ như vậy, một tháng tiền lương cũng chỉ có năm mươi tám đồng, cộng thêm tiền thưởng và tiền phụ ngoài, cũng chỉ có chín mươi tám đồng.

“Thật mà, con không lừa hai người, con đã hỏi chủ quán rồi.” Tô Vãn Vãn tựa như lơ đãng nói: “Với lại mấy món ăn đó, cũng không ngon đến nỗi gọi là cao sang gì, chỉ nhỉnh hơn món ăn trong căn tin trường một chút, tiện lợi hơn chút thôi, vậy mà có rất nhiều học sinh đều giành nhau muốn ăn. Có khi phải xếp hàng mà vẫn không nhất định có thể lấy được."

Lục Tư Hoa cân nhắc, tự hỏi trong lòng.

Năm mươi đồng đó, thật sự rất dụ hoặc người.

Một gia đình bình thường, một tháng chưa chắc kiếm được năm mươi đồng. Ở nông thôn, một năm càng không thể tích cóp nổi năm mươi đồng.

Năm mươi đồng, có thể sắm được rất nhiều đồ, sức mua lên đến mười ăn mười.

“Mẹ, mẹ mà làm cơm có thể còn ngon hơn người ta làm nhiều, nếu mẹ cũng mở tiệm bán, việc làm ăn chắc chắn còn tốt hơn so với bọn họ.” Tô Văn Vãn lại vô tình nói ra.

Lục Tư Hoa nói: “Mẹ?... Có thể không?"

“Nhất định có thể, không tin mẹ hỏi ba đi"

Tô Cần gãi đầu: “Anh cũng cảm thấy có thể, ý tưởng của Vãn Vãn rất hay. Em nấu ăn luôn rất ngon, nếu mở một quán ăn, đi bán bánh gì đó, đảm bảo sẽ có rất nhiều người mua.

Hai mắt Lục Tư Hoa sáng lên, đột nhiên cảm thấy ý tưởng cũng không tồi.

Cả đời bà ấy vì gia đình này làm lụng vất vả quanh năm, bà luôn cảm thấy bản thân mình không có giá trị gì, suốt ngày chỉ biết làm cơm. Nhưng có người phụ nữ nào mà không biết nấu ăn chứ? Chẳng qua bà ấy cũng chỉ là làm ngon hơn so với người khác một chút, cũng không có tài năng nào khác.

Nhưng mà giờ đây, con gái bà nói với bà rằng, bà có thể dựa vào chính tay nghề nấu cơm này của mình mà kiếm tiền, thậm chí còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, lòng bà đã có chút d.a.o động.

Nói không chừng nếu thật sự có thể, nếu thật sự có thể dựa vào trù nghệ của bà ấy kiếm được tiền, vậy thì bọn họ cũng không còn cần sợ sau khi ông xã bị thôi việc thì không thể tiếp tục sinh sống ở thị trấn nữa.

Cuộc sống như vậy quả thật khá tốt, trong lòng bà ấy đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Rất có xúc động để mở ra một hoài bão.

Một ngày năm mươi đồng, đây là điều mà bà ấy còn không dám nghĩ tới.

Bà ấy cũng không cần đến năm mươi đồng, một ngày năm đồng thôi cũng đã đủ rồi, trong lòng sẽ vui đến nở hoa.

“Mẹ, con nghĩ mẹ thật sự có thể thử xem.” Tô Văn Vãn nói: “Mẹ cũng không cần bán gì đó đâu, mình cùng mua điểm tâm là được, đơn giản thôi, nướng cái bánh, làm chút cơm nắm, hấp vài cái bánh bao hay gì đó, hoặc làm chút mì, không cần lo lắng quá.

Lục Tư Hoa cũng thấy phương pháp này rất khả thi.

“Vậy mẹ cũng đến trường con mở quán sao? Có đoạt mối làm ăn của người khác không?” Lục Tư Hoa cảm thấy làm vậy thì quá ngại rồi.

Người ta đã bán ở chỗ đó lâu như vậy, nếu bà ấy đến rồi chiếm lấy mối làm ăn của người ta thì có phải không tốt lắm không?

“Có thể mà, cũng có thể mở quán ngay bên ngoài đội vận chuyển của ba nữa. Có rất nhiều người không nhất định làm bữa sáng, cũng có nhiều người chưa lập gia đình, còn có mấy công nhân vận chuyển ở đó, khỏi phải lo không bán được. Còn nữa, ở đất thị trấn có biết bao trường học, tiểu học rồi trung học, còn có mấy công xưởng đều có thể mở quán bán.

Lục Tư Hoa càng nghe càng hăng hái, trong lòng càng thêm kích động.

“Sau này làm ăn thuận lợi rồi, chúng ta có thể mở cửa hàng, chọn khu nào náo nhiệt chút, sao phải sợ không mối làm ăn. Đồ ăn mẹ làm ngon vậy mà.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 361: Chương 361



Tô Cần cũng ngồi đó gật đầu liên tục, cảm thấy khuê nữ nhà mình phân tích thật sự rất đúng.

“Chúng ta đã tiết kiệm được không ít tiền, không phải muốn mua nhà sao? Con cảm thấy chúng ta có thể đi tìm hiểu giá thị trường, bây giờ nhà cũng chưa đắt đỏ, chúng ta có thể mua một khu căn hộ, cũng có thể mua cửa hàng, sẵn tiện có thể khỏi phải thuê nhà"

Tô Cần và Lục Tư Hoa hai mắt nhìn nhau, Vãn Vãn nói quá đúng.

Không hổ danh là con gái bọn họ, quả nhiên cực kỳ thông minh.

“Cứ như vậy đi, chúng ta đi xem nhà luôn nào!” Tô Cần đưa ra quyết định ngay tại chỗ.

Mặc cho sau này có thể bị sa thải hay không, bọn họ đã có biện pháp để kiếm sống mai sau, dù có bị cho thôi việc thì bọn họ cũng không sợ nữa.

Người một nhà đã cùng thống nhất ý kiến, trước tiên đi xem nhà trước, mua trước một căn nhà.

Nếu không thì, ngộ nhỡ bị nghỉ việc thật thì nơi ở cũng không còn.

Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người cùng nhau xuất phát.

Đúng lúc cuối tuần, đội vận chuyển cũng được nghỉ ngơi, Tô Cần cũng không cần làm việc, vừa hay có thể đi coi nhà.

“Chú, mọi người đây là...

Không ngờ chỉ đi xem nhà mà còn có thể đυ.ng phải Thiệu Trường Thanh.

“Là Trường Thanh à, cháu làm gì ở đây thế?” Tô Cần không ngờ rằng, bọn họ chỉ đi xem nhà mà lại có thể gặp trúng cháu trai mình.

Gần đây Trường Thanh rất ít lui tới nhà họ Tô, ông ấy cũng biết gần đây Trường Thanh rất bận.

Hết lo chuyện ở trường, còn phải lo chuyện làm ăn bên này.

Chuyện trường học cũng đã gần xong, một khu tiểu học, một khu trung học, còn có cả một khu đại học, tất cả đều đã chu toàn.

Tiểu học và trung học đều xây ở huyện Nghi An, nhưng khu đại học lại được dự định xây ở thành phố Minh.

Đại học không giống tiểu học hay trung học, có thể nằm tại một thị trấn nho nhỏ, nhưng nếu dựng một trường đại học trong thị trấn, sau này khi tuyển sinh chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Chung quy bố cục của thị trấn quá nhỏ, đại học lại là cánh cửa rộng mở cho thí sinh trên toàn quốc, thậm chí là trên toàn thế giới, nếu dựng trong thị trấn, sẽ có ai muốn tới báo danh chứ?

Tuy nằm ở thành phố Minh cũng không khác gì mấy so với thị trấn, đều là cố hương, nhưng kết cấu của thành phố lại lớn hơn một chút.

Vốn dĩ anh ấy định dựng khu đại học trên tỉnh thành, nhưng đáng tiếc ông nội không đồng ý, bởi vì tỉnh thành cách quá xa, phạm vi quá rộng, ông muốn xây ở gần quê mình chút. Cuối cùng quyết định dựng ngay tại thành phố Minh.

Chính là bởi vì quá bận rộn nên Thiệu Trường Thanh mới không đàng hoàng mà tới thăm nhà họ Tô.

Suy cho cùng thì đối với một người đàn ông mà nói, sự nghiệp càng quan trọng hơn.

Chỉ cần anh ấy xong việc này thì định đến nhà họ Tô ngay, không nghĩ tới, vậy mà anh ấy có thể gặp cả gia đình chú ở chỗ này.

“Bọn chú muốn tới đây chọn nhà. Không phải đội vận chuyển định cải cách à? Chú cũng không biết tương lai có thể bị cho nghỉ việc không, cho nên định giải quyết chuyện căn nhà trước, nếu không lỡ như bị sa thải thật thì một nơi trú thân cũng chẳng có, vậy thì quá bất tiện. Tô Cần cũng không muốn giấu diếm Thiệu Trường Thanh.

Trường Thanh là cháu trai ông ấy, lừa anh ấy để làm gì.

Về chuyện phải mua căn nhà bao lớn, đúng lúc có thể hỏi Trường Thanh mấy câu. Ánh mắt Trường Thanh trong phương diện này khẳng định tốt hơn so với bọn họ, vừa hay có thể tham khảo.

“Chú đây là muốn mua nhà sao?” Thiệu Trường Thanh nói:“Vừa hay thị trường bất động sản ngay đây là do một người bạn của cháu mở, cháu sẽ giúp mọi người hỏi vài câu xem có thể hạ giá xuống không"

Hai mắt Tô Cần sáng lên, đây dĩ nhiên là tốt.

Vốn ông ấy và vợ mình quyết định mua một căn nhà cũ, nhà cũ thì không cần sửa sang lại, nhưng cũng sẽ không quá cũ, lại còn rẻ, khá tốt.

Nhưng Vãn Vãn nói, nếu muốn mua nhà thì nên mua mua loại bất động sản mới xây, nhà còn mới, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nếu muốn mua cửa hàng thì thật ra có thể xem xét mấy căn nhà cũ, vừa vặn ở ngay trong khu phố sầm uất thì càng tốt.

Nhưng tài chính của bọn họ có hơi eo hẹp, đã mua nhà thì có khả năng sẽ không mua thêm cửa hàng được.

Nhưng bây giờ lại tình cờ gặp Trường Thanh có quen với ông chủ bất động sản kia, thật đúng lúc, có thể được chút của hời, bỏ ra ít tiền hơn cũng có thể mua được một căn nhà tốt, ông ấy vui mừng còn không kip.

Rất nhanh, Thiệu Trường Thanh đã liên hệ với ông chủ bất động sản đó.

Anh ấy đã gọi thẳng vào số của ông chủ, kêu ông chủ người ta đến đây.

Ban đầu ông chủ cũng không ở văn phòng bất động sản, nhưng Thiệu Trường Thanh cứ vậy mà gọi một tiếng, người ta đã chạy tới ngay.

Ông chủ này họ Hứa, cũng là người Hồng Kông, đến huyện Nghi An sớm hơn một năm so với Thiệu Trường Thanh. Ông ấy đã phát hiện ra các cơ hội kinh doanh ở Đại Lục, cũng đánh hơi thấy các cơ hội kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản.

Nhà họ Hứa ở Hồng Kông cũng là một đại lý bất động sản, hiện giờ đã dọn tới Đại Lục thì sao có thể vứt bỏ một cơ hội tốt như thế?

Đại Lục bên đây người nhiều nhà ít, một khi khai phá nhà cửa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới mua.

Ông ấy cảm thấy, đây là cơ hội để phát tài một lần nữa, cho nên đã không thèm do dự mà mua đất ngay, xây một căn nhà trên đó.

Chỉ có điều, thật đúng là có không ít người tới đây mua nhà, tuy có vài phần lệch lạc so với mong đợi của ông ấy nhưng ông ấy tin rằng, căn nhà sau này không sợ không bán được.

“Ôi chao, là ông chủ Thiệu, ngọn gió nào mang cậu tới đây vậy?” Ông chủ Hứa cười nói.

Nhìn thấy có khách đến mua nhà, sao có thể không vui.

Đối với ông chủ Hứa mà nói, càng nhiều ông chủ lớn như Thiệu Trường Thanh càng tốt.

“Là chú tôi muốn mua nhà, chú hạ thấp giá một chút, có gì tính vào sổ của tôi là được.

Thật ra Thiệu Trường Thanh muốn mua nhà cho nhà họ Tô nhưng lại sợ Tô Cần không muốn nhận.

Người chú này của anh ấy, tính khá là thành thật, tuyệt đối không muốn chiếm chút lợi của người khác. Cũng bởi vì điểm này nên anh ấy mới càng cao hứng.

Anh ấy lôi kéo ông chủ Hứa đứng bên cạnh: “Căn nhà này của chú cứ việc bán rẻ xíu, đừng sợ lỗ vốn, đến lúc đó chú lỗ bao nhiêu tôi sẽ bù vào, chỉ cần nói với chú tôi rằng nhà này giá rẻ, rồi đẩy mạnh tiêu thụ là được."

Ông chủ Hứa còn gì không rõ?

Ông ấy cũng từng nghe nói hình như nhà họ Thiệu có nhận lại người thân ở huyện Nghi An, hẳn là người chú mà Thiệu Trường Thanh nói đến đúng chứ?

Đương nhiên ông ấy sẽ không từ chối, chuyện tốt như vậy sao có thể cước từ được chứ?

Cũng đâu phải khiến ông ấy lỗ vốn thật, chẳng qua làm trò một chút, nói với chú anh ấy rằng đang bán giảm giá là được. Còn tiền, nhà họ Thiệu sẽ trả.

Có thể cùng nhà họ Thiệu móc nối quan hệ, đây là một cơ hội rất tốt, sao ông ấy có thể bằng lòng buông tay?

Còn một nhà Tô Cần tất nhiên không hề hay biết Thiệu Trường Thanh đã thương lượng giá bán xong xuôi với ông chủ Hứa.

Vừa nghe ông chủ Hứa nói, gần đây giá nhà đang có chương trình khuyến mãi, bọn họ lập tức lấy lại tinh thần.

Còn gì có thể khiến bọn họ thích thú hơn là một căn nhà giá rẻ?

Công việc của đội vận chuyển có thể gác lại bất cứ lúc nào, chuyện ưu tiên hàng đầu bây giờ là chuyện bọn họ mua nhà, nhưng không thể qua loa.

Thậm chí Vãn Vãn đã nghĩ, nếu có thể có một căn nhà đã trang hoàng rồi thì càng tốt, bọn họ không cần sửa sang lại nữa.

Trang hoàng rất phiền phức, cũng rất tốn kém.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 362: Chương 362



“Có đây có đây, đúng lúc có mấy nhà mẫu, đã lắp đặt hoàn hảo. Căn nhà này càng rẻ hơn, đó là vì đã lắp đồ xong xuôi nên có rất nhiều người không muốn mua, vừa hay đang có khuyến mãi. Có mười căn mẫu, mọi người thích căn nào, trên tầng cũng ở đây” Ông chủ Hứa vừa nói, vừa chỉ một ngón tay vào sơ đồ mô hình trước mặt.

Vãn Vãn nhíu mày, nhà mẫu không những đã trang hoàng lại còn rẻ ư? Sao có thể?

Có lẽ ba mẹ không biết gì về phương diện này, nhưng sao cô có thể không hiểu? Cô đến từ đời sau, loại nhà nào có giá thế nào cô đều vô cùng hiểu rõ.

Nhưng bây giờ ông chủ Hứa lại nói dạng nhà mẫu như này càng rẻ hơn, trong lòng cô tức khắc sinh ra hoài nghi.

Cô nhìn anh họ mình đứng bên cạnh, chẳng lẽ anh họ đã nhúng tay vào?

Muốn sử dụng cách này để mua cho bọn họ một căn nhà sao?

Nhưng vì sợ trong lòng ba mẹ có ý kiến nên đã bàn bạc trước với ông chủ Hứa rồi?

Không thể không nói, suy đoán của Vãn Vãn cực kỳ chuẩn, đã sắp chạm tới chân tướng.

Tất nhiên Vãn Vãn không giống ba mẹ cho rằng tài sản của nhà họ Thiệu không thể chấp nhận, nhưng này cũng phải có giới hạn.

Anh họ thân là con cháu, muốn mua nhà cho chú bác, suy nghĩ này không gì đáng trách.

Nhưng ba mẹ cũng có nỗi đắn đo riêng của họ, chắc là không muốn khiến ông nội khó xử đúng không? Dù sao thì bà nội cũng không phải người thân, lỡ như ba bị bọn họ cho rằng muốn tranh đoạt tài sản với bọn họ thì sao đây?

Thân phận họ hàng này, bọn họ không dễ dàng tiếp nhận chút nào.

Cũng không thể vì chút chuyện cỏn con này mà mọi người ầm ĩ khiến người mất vui được.

Cô cũng tán thành quyết định của ba mẹ, quyết định này kỳ thật cũng rất tốt.

Nếu bọn họ tự nỗ lực, sau này sẽ không cần sợ không kiếm được tiền.

“Thật đấy à, vậy bọn tôi đi chọn nhé. Ông chủ Hứa, hay anh nói cho bọn tôi biết, mười căn nhà này trông như thế nào?” Hai mắt Tô Cần sáng rực lên.

Ông chủ Hứa gọi một giám đốc kinh doanh tới, người chuyên môn giới thiệu tình hình từng căn cho cả nhà Tô Cần.

Giám đốc kinh doanh cũng là một người diệu kế, ngay cả khi ngay lúc ấy ông chủ Hứa chưa từng nói trước với ông ta câu nào, chỉ từ vài ba câu của ông chủ Hứa ông ta cũng đoán được ý của ông chủ.

Vì thế khi giới thiệu càng thêm hăng hái, nhưng đồng thời cũng không bị lộ tẩy.

“Nghe cậu nói dường như tất cả đều khá tốt, chúng ta đi xem chút nhỉ?” Tô Cần nghe bài giới thiệu mười căn nhà xong thì thấy căn nào cũng tốt. Nhưng để biết có phù hợp hay không thì bọn họ phải thấy được tận mắt mới biết, thế nên bọn họ quyết định tự mình đi xem.

Tô Cần kích động, ông ấy hận không thể lập tức nhìn thấy căn nhà.

“Ông Tô, mười căn này không nằm cùng tòa nhà, nhưng vẫn cùng nằm một tiểu khu, tôi đưa mọi người đi xem nhé.” Giám đốc kinh doanh cười hì hì rồi nói.

Tô Cần liên tục gật đầu, cả nhà lập tức xuất phát đến tiểu khu kia.

Thiệu Trường Thanh và ông chủ Hứa cũng đi theo.

Văn phòng bất động sản có xe bus nhỏ chở bọn họ đến đó, cho nên bọn họ cũng không cần tự bắt đi.

Ở trên xe, Vãn Vãn không khống chế được mà nhìn Thiệu Trường Thanh nhiều vài lần.

“Sao thế, Vãn Vãn?” Vãn Vãn quá mức gây chú ý khiến Thiệu Trường Thanh vẫn phải để mắt tới.

Vãn Vãn thoáng nhìn một vòng, ba Tô và mẹ Tô đang ngồi phía trước nói chuyện với giám đốc kinh doanh, cô đến gần Thiệu Trường Thanh rồi nhỏ giọng nói với anh ấy: “Anh họ, anh nói thật cho em, giữa anh và ông chủ Hứa có phải bày trò mèo gì rồi không?"

Thiệu Trường Thanh sửng sốt nhưng trong lòng rất tán thưởng Vãn Vãn, cô em gái họ này cũng thật không đơn giản, anh ấy vốn cho rằng có thể che giấu đến trời đất không biết, không ngờ vẫn bị cô nhìn ra.

Anh ấy cũng không muốn gạt Vãn Vãn nữa, chuyện này cũng không giấu được, trước sau gì chuyện này cũng bị phát hiện. Hơn nữa Vãn Vãn thông minh như vậy, nếu anh ấy định tiếp tục che giấu đi nữa thì chẳng lẽ có thể đủ để khiến cô tin tưởng ư?

Chắc chắn không thể.

“Đúng là không lừa được em, để em nhìn ra rồi à?” Thiệu Trường Thanh cười nói.

Tô Vãn Vãn chớp hai mắt, ngay từ đầu cô chỉ là đoán mò, không ngờ rằng cô đã đoán đúng thật, thật sự chuyện này anh họ và ông chủ Hứa đã nhúng tay vào rồi sao?

“Thật ra là anh muốn mua một căn nhà cho mọi người, nhưng sợ chú không đồng ý nên đã nhờ ông chủ Hứa báo giá thấp lại, số tiền còn lại thì tính vào tài khoản của anh, anh sẽ trả chúng"

Tô Vãn Vãn nói: “Anh họ, anh không sợ ba mẹ em cuối cùng cũng sẽ biết chuyện này sao, đến lúc đó bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"

Thiệu Trường Thanh cười nói: “Không sợ, không phải còn có em à? Chắc chắn em sẽ giải thích cho chú và dì giúp anh mà."

Đúng thật là anh ấy không lo lắng, ngay cả Vãn Vãn không nói đỡ giúp anh ấy thì cũng không cần lo lắng.

Đây vốn là chuyện tốt mà, có gì phải lo chứ?

Vãn Vãn nói: “Lần trước bà nội đã tặng em một căn biệt thự, em đã ngại nhận lắm rồi. Bây giờ anh lại mua nhà nữa, thật khiến nhà bọn em không tiếp nhận nổi"

“Đây có gì đâu? Tiền của nhà họ Thiệu cũng chính là tiền của nhà họ Tô, bọn em cứ luôn không muốn nhận tiền nhà họ Thiệu, vậy anh cho mấy căn nhà, thật sự không có gì. Ông nội, bà nội và ba mẹ anh cũng đã biết, đảm bảo bọn họ sẽ còn mừng mà xem"

...

Chẳng mấy chốc, nhà họ Tô đã chọn được nhà.

Căn nhà mà gia đình Vãn Vãn chọn nằm ở tòa 8 khu Sáu lầu 3.

Lúc này vẫn chưa có nhà cao tầng, cao nhất cũng chỉ có sáu tầng, cũng không có thang máy, nhưng độ cao này không đến mức phải sợ leo thang bộ.

Vãn Vãn cũng biết, sau khi tiến hành cải cách, tương lai sẽ càng ngày càng nhiều nhà hơn, chúng cũng càng ngày càng cao hơn.

Ông chủ Hứa có kinh nghiệm xây nhà cao tầng, nhưng quy hoạch của toàn thành phố huyện Nghi An đều ở chỗ này, nhà ở không thể xây quá cao, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan kiến trúc thành phố.

Sáu tầng đã là tương đối cao, những tòa ở tiểu khu khác đều chỉ xây năm tầng là chính.

Còn của ông chủ Hứa, đó là một tiểu khu hoàn toàn mới, một môi trường tốt, ba cục đẹp mắt, khung cảnh tuyệt vời khiến ba Tô và mẹ Tô chỉ liếc mắt một cái đã thích.

Nhà của đội vận chuyển cho rất nhỏ, chỉ bốn đến năm chục mét vuông, vì nhiều vách ngăn cách phòng nên phòng mỗi người trong nhà đều nhỏ. Sống rất áp lực, rất thiệt thòi. Nhưng vì là nhà của nhà nước, cũng không cần tốn tiền nên dù có phải chịu ấm ức hay áp lực đến mấy cũng không thể để bụng.

Bây giờ họ đã mua nhà mới, tất cả đã khác.

Đương nhiên phải càng lớn, càng thoải mái càng tốt.

Bọn họ chọn căn nhà có tổng diện tích là 120 mét vuông, có thể tách ra năm gian phòng, phòng khách rất rộng, còn cực kỳ thoải mái. Sau này khi mấy thằng con trai trở lại, có dắt con dâu về cũng không sợ không có chỗ ở.

Chỉ có điều, tuy căn nhà đã được trang trí đẹp mắt nhưng ông chủ Hứa là người Hồng Kông, cho nên gian phòng khách thật sự rất lớn, chỉ có thể chia thành bốn phòng. Dù Tô Cần nhìn có hơi đau lòng, rõ ràng có thể chia ra năm phòng, nhưng nhà đã được lắp đặt hoàn hảo, không cần tốn thêm một khoản khác để trang hoàng, nên như vậy cũng ổn.

Phòng khách rộng rãi, vừa bước vào đã thấy thoáng mát, nhìn cũng thoải mái.

Vãn Vãn nói: “Ba mẹ, con thấy bài trí như vậy rất tốt.

Bốn phòng là đủ rồi, ngày thường các anh con cũng không trở lại, lúc bọn họ về thì con đến phòng khách ở là được, không cần phải tách năm phòng làm gì.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 363: Chương 363



“Vậy sao được, sao có thể để con ở phòng khách?

Đợi đến khi ấy để ba vào ở là được.” Tô Cần không nỡ để con gái mình phải bị đuổi vào phòng khách ngủ.

Sau này khi mấy đứa con trai dẫn con dâu về, đương nhiên ông phải ở phòng khách, con gái và vợ mình cùng ở một phòng.

Vãn Vãn lại nói: “Chúng ta đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa, nói không chừng sau này chúng ta lại đổi nhà thì sao?"

Chuyện tương lai, đâu ai biết trước.

Xã hội phát triển nhanh như thế, cô biết, sau khi cải cách được thi hành, kinh tế đất nước phát triển nhanh như diều gặp gió, chỉ cần khoảng thời gian hơn ba mươi năm thoáng qua đã đuổi kịp các nước phát triển.

Tô Cần chỉ xem con gái nói chơi mà thôi, cũng không nghiêm túc. Trong lòng ông ấy đã quyết định, sau này nếu mấy đứa con trai ông cùng đồng thời dẫn con dâu về, vậy thì ông ấy sẽ ra ở phòng khách.

Nhưng lại quên mất một việc, vậy nếu sau này con gái cũng đồng thời dẫn con rể về thì sao?

Căn nhà này cực kỳ rẻ, rẻ đến mức khiến ông ấy hoài nghi nó có phải là đồ giả không?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông chủ người ta không thể nào không muốn kiếm tiền đúng không? Mua để lỗ vốn là không có khả năng.

Thế nhưng lại không có suy nghĩ khác, ví dụ như có phải cháu trai Thiệu Trường Thanh bỏ tiền ra rồi không.

Vì nhà đã được có đủ nội thất nên bọn họ có thể dọn đồ vào ở bất cứ lúc nào.

Nhưng Vãn Vãn vẫn kêu ba mẹ đừng vội dọn vào. Một căn nhà đã được trang hoàng đầy đủ, dù thế nào cũng sẽ còn khí tức phân tán bên trong, điều này có liên quan đến các vấn đề về sức khỏe.

Cũng may bây giờ đội vận chuyển vẫn chưa ra thông báo chính thức về vấn đề ai được ở lại, ai sẽ bị sa thải.

Nhà họ Tô cũng đã không còn quan tâm đến chuyện có bị cho nghỉ việc hay không.

Cả nhà họ đã bàn bạc ổn thỏa, nếu ba Tô không bị sa thải, vậy ông ấy cứ tiếp tục làm việc ở đội vận chuyển, ông ấy cũng quen với ngành này.

Mẹ Tô đã quyết định tự mình ra ngoài mở quán buôn bán, quyết định kiếm vài đồng bạc quay về.

Còn nếu ba Tô bị nghỉ việc, ông ấy sẽ theo Lục Tư Hoa mở quán bán buôn, mở rộng việc làm ăn. Sau này đã ổn định, sẽ quyết định muốn mua hoặc thuê một cửa hàng hay không.

Cứ thế cả nhà đã thảo luận xong xuôi, rất nhanh đã bắt tay chuẩn bị vào việc.

Trước hết là nghiên cứu thị trường.

Tuy Vãn Vãn nói, mở quán ăn có thể khiến việc kinh doanh rất phát đạt, nhưng Lục Tư Hoa không tận mắt nhìn qua thì trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ thấp thỏm. Hơn nữa bà ấy cũng chưa từng nếm qua bữa sáng của người khác, cũng không biết so với mình thì hương vị của nó thế nào?

Khi Vãn Vãn đi học, Lục Tư Hoa cũng cùng đi, Tia Chớp cũng cùng chạy theo.

Gần đây Tia Chớp đã già lắm rồi, nhưng nó vẫn có thể chạy nhảy như trước.

Chuyện nó thích làm nhất chính là đi theo cô chủ nhỏ đi học, đưa cô chủ nhỏ đến trường rồi mới yên tâm quay về.

Nó cho rằng, hiện giờ không có anh trai bảo vệ nên cô chủ nhỏ sẽ bị người chọc ghẹo.

Để nó cùng đi thì cô sẽ không sợ bị bắt nạt nữa.

Lục Tư Hoa vừa bước chậm rãi, vừa quan sát tình hình xung quanh.

Trên toàn bộ con đường đến trường trung học ở huyện, quả thực có rất nhiều quán ăn sáng mở ra.

Có lẽ có thể có đến bốn, năm quán, ngoài quán ăn sáng còn có một vài quán khác. Một số bán đồ dùng, các loại thức ăn khác, cũng có những người thổi kẹo bông gòn, vẽ đường thành hình đồ chơi, còn có vòng quay rút thăm trúng thưởng.

Vãn Vãn vẫy tay với Lục Tư Hoa, ngay sau đó cô bước vào trường mình.

Lục Tư Hoa dừng lại trước một cửa hàng bán đồ ăn sáng, đứng nhìn người nọ đang chiên bánh quẩy.

Dầu vừa đen vừa bẩn, nhìn như đã mấy tháng không đổ, vậy mà người nọ còn không ngừng tái sử dụng loại dầu này.

Mỗi lần Lục Tư Hoa chiên bánh quẩy cho Tô Cần và bọn nhỏ, bà ấy đều dùng dầu có sẵn, sau khi dùng xong thì đem nấu ăn luôn, sẽ không tiếp tục tái sử dụng nhiều lần như thế này.

Đây là điều trước đây Vãn Vãn đã nói với bà ấy, nói loại dầu như này không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều sẽ bị bệnh.

Thế nên bà ấy đã nhớ rất kỹ, không thể lấy sức khỏe ra làm trò đùa.

Bây giờ lại nhìn thấy quán ăn cứ tái sử dụng loại dầu này để chiên bánh quẩy, trong lòng bà ấy tức khắc cực kỳ khó chịu và muốn nói chuyện với chủ quán.

Nhưng lời vừa ra đến bên miệng thì chợt ngẫm lại, nếu bà ấy nói mấy lời này ra, liệu có thể bị chủ quán phàn nàn ngược lại không? Người ta đang buôn bán, mình làm thế này chẳng phải là đang đuổi khách ư?

Chẳng lẽ chủ quán sẽ không hận c.h.ế.t bà luôn?

Nhìn nhiều học sinh vây quanh trước mặt chủ quán như vậy, bà ấy vẫn nghĩ không nên nói ra.

Rồi bà ấy lại dạo bước tới một quán ăn sáng khác, đây là một quán ăn bán cơm nắm.

Gạo là gạo nếp, nhưng theo bà ấy nhìn thì đây cũng chẳng phải là gạo nếp nguyên chất, mà là gạo tẻ trộn lẫn với gạo nếp. Về phần tỉ lệ gạo nếp với gạo tẻ ra sao, chỉ có ăn mới biết được.

Bên cạnh còn có rất nhiều đồ ăn kèm như dưa chua, mù tạt, củ cải bào, mận sấy khô, vân vân... bỏ từng món từng món vào trong hộp cơm, còn bỏ thêm một miếng bánh quẩy lớn, vừa nhìn đã biết đã mua từ quán bán bánh quẩy kế bên. Cơm nắm không thì năm xu một cái, thêm các món ăn kèm thì mười xu một cái, nếu muốn thêm bánh quẩy thì trả thêm năm xu.

Giá cũng không rẻ, nhưng nhìn bọn học sinh đứng đông đúc ở đó, việc làm ăn hẳn là phát đạt lắm.

Tính toán một chút, đúng là một ngày có thể kiếm nhiều như vậy ư? Có lẽ sẽ không đến, nhưng cũng gần tới, dù sao thì học sinh khá nhiều.

Có lẽ chủ quán cũng không chỉ bán đồ ăn sáng thì sao? Có lẽ còn có nghề khác?

Bà ấy cũng không định đi ăn thử cơm nắm, bà đã ăn sáng rồi mới đến đây, trong lòng còn đang cân nhắc lần sau có nên bỏ bữa sáng rồi tới đây nếm thử hương vị bên này hay không?

Rồi tiếp tục đi đến một quán ăn khác, lần này là một quán mì xào lạnh. Việc buôn bán vẫn rất cháy hàng.

Việc kinh doanh trước cổng trường học quả thật rất hot, dù sao thì lưu lượng học sinh mua đồ ăn đa số đều tập trung ở chỗ này. Nếu trường trung học cơ sở với trung học phổ thông cộng lại, có thể lên đến hơn một ngàn học sinh.

Mùi của mì xào lạnh rất thơm. Lục Tư Hoa nghĩ trong lòng, không biết so với mình thì ai sẽ có mùi vị ngon hơn nhỉ?

Ngày mai nhất định không thể ăn sáng xong mới tới, chỉ có nếm thử thì bà ấy mới biết được, nếu mình bán món này thì có thể kiếm được bao nhiêu.

Kiếm tiền thì chắc chắn sẽ kiếm được, chẳng qua là kiếm nhiều hay kiếm ít mà thôi, còn hơn là đi làm mà lãnh lương c.h.ế.t như ông xã mình.

Trong lòng Lục Tư Hoa tức khắc kích động, càng sinh ra một loại cảm xúc xúc động hơn, nếu bà ấy mở quán bán buôn, khẳng định có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Kinh doanh bây giờ không còn bị coi là cái đuôi của tư bản chủ nghĩa nữa, làm sao bà ấy có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy?

Sau khi kiếm được tiền, nhà họ Tô sẽ giàu lên, bọn họ có thể sống một cuộc sống tốt hơn.

Mai sau còn có thể đủ tiền để mua một căn nhà lớn hơn nữa, không cần phải để con gái chịu thiệt mà ngủ cùng bà ấy, sau này khi bọn nhỏ lập gia đình, bất kể là ai dẫn theo vợ con / chồng quay về, trong nhà đều có chỗ ở.

Ngọn lửa trong lòng bà lại cháy hừng hực, nhìn đi nhìn lại một vòng, trong lòng cơ bản đã hiểu đôi chút.

Cho dù không nếm ra hương vị, bà ấy cũng muốn đi ăn thử một lần.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 364: Chương 364



Nhưng để nắm chắc trong lòng, bà ấy vẫn quyết định ngày mai lại tới ăn thử, mỗi loại đều mua một ít.

Về đến nhà, Tô Cần đã sớm đã đi làm.

Lòng Lục Tư Hoa càng lúc càng nóng, chuyện này bà ấy chỉ có thể nói với chồng và con gái mình, những người khác tạm thời không thể nói.

Vì lòng có chuyện, Lục Tư Hoa không thể bình tĩnh nỗi.

Nhưng không biết vì sao, thời gian hôm nay trôi qua cực kỳ chậm.

Khó khăn lắm mới đợi được đến giữa trưa, cuối cùng Tô Cần cũng về.

Lần này Tô Cần trở về còn mang theo nét hớn hở trên mặt, đây là biểu cảm chưa từng xuất hiện trong mấy ngày nay.

Trước đây là vì chuyện không biết mình có thể bị sa thải hay không, đội vận chuyển phải thực hiện cải cách, lòng Tô Cần vẫn luôn không vui, ông ấy luôn sợ mình sẽ bị cho thôi việc.

Lần này trở về, trên mặt lộ rõ vui mừng, Lục Tư Hoa đoán chừng có thể là thật sự có chuyện vui.

“Ông xã, có chuyện tốt gì sao?” Nhìn thấy nét mừng rỡ trên mặt Tô Cần, Lục Tư Hoa cũng bị lây theo.

“Đói c.h.ế.t tôi, để anh ăn miếng cơm trước đã.” Tô Cần bưng một bát cơm đầy rồi múc ăn, ông ấy nuốt xuống rồi nói: “Đương nhiên là chuyện tốt, danh sách ở đội vận chuyển đã được chốt rồi"

Lục Tư Hoa nói: “Ông xã, anh được ở lại ư?

Bà ấy ngẫm lại, cũng chỉ có chuyện ông ấy được ở lại nên mới có thể vui vẻ như vậy.

Tô Cần nói: “Tư Hoa, em đoán xem, ông chủ nhận thầu đội vận chuyển lần này, là ai? Nhất định em không đoán được đâu."

Lục Tư Hoa nói: “Là Trường Thanh hả?"

Tô Cần đang lùa cơm vào miệng thì nghe được Lục Tư Hoa trả lời, ông ấy kinh ngạc một hồi: “Tư Hoa, sao em đoán được thế?"

Lục Tư Hoa nói: “Vừa nãy anh bảo chắc chắn em không đoán được, em nghĩ ngay đến có phải người đó là Trường Thanh không, cho nên hỏi thử."

Vãn Vãn che miệng cười, đôi khi sự tương tác giữa ba mẹ bọn họ, vô cùng dễ thương. Có lẽ là vì giữa ba mẹ đã quen thuộc tính tình của nhau, cực kỳ ăn ý, rất nhiều lúc, mẹ có thể đoán được ba muốn nói gì, đồng dạng, ba cũng có thể đoán được mẹ đang nói gì.

Có lẽ đây chính là những gì trong sách viết, tâm linh tương thông chăng?

“Ôi chao, Tư Hoa, em thật thông minh” Tô Cần khen bà ấy, khen đến nỗi mặt Lục Tư Hoa đỏ hết cả lên: “Đúng là Trường Thanh. Hôm nay anh cũng vừa mới biết, Trường Thanh đem chúng ta đội vận chuyển toàn bộ đều nhận thầu xuống dưới, chỉnh hợp tổ kiến vận chuyển công ty Lục Tư Hoa nói: “Vậy thì tốt rồi, chắc chắn anh sẽ được ở lại, không lo nghỉ việc, cả nhà chúng ta sau này cũng không cần lo lắng không có tiền sinh hoạt."

Vãn Vãn nói: “Mẹ, không phải mẹ đã quyết định mở quán bán à? Vậy thì cho dù ba có bị sa thải cũng không sợ không kiếm được tiền.

“Này sao giống, suy cho cùng mẹ cũng không định mở quán, không biết liệu mình có thể tiếp tục kiếm tiền như này mãi được không, cũng không có điểm cuối. Tiền lương của ba con cũng cao, còn ổn định, nếu không bị sa thải, chúng ta cũng không cần chịu quá nhiều áp lực.

Vãn Vãn biết, trong nhà vẫn cảm thấy đi làm mới ổn định, nói ra cũng vì giữ mặt mũi, còn chuyện mở quán, tóm lại là việc không ổn định.

Nhưng Vãn Vãn cũng biết, xu hướng tương lai của đất nước sẽ là hướng tới xây dựng kinh tế, sau này người kinh doanh sẽ càng ngày càng nhiều.

Bây giờ vẫn còn ở những năm tám mươi những năm chín mươi, hễ là người nào có lá gan lớn đi trước biển người, chỉ cần điều hành tốt thì rất nhiều người trong số họ đều sẽ trở thành ông chủ lớn, ổn định địa vị xã hội.

Cô cực kỳ hy vọng mẹ đi kinh doanh, tốt nhất là ba mình cũng có thể đủ lá gan để tiến vào thương trường, nhưng nhìn trước mắt, có lẽ ba cô vẫn còn chưa nghĩ được điều này, vậy cứ từ từ, sau này chắc chắn ba sẽ nghĩ thông suốt.

“Ba, anh Trường Thanh đã ký hợp đồng với công ty, thành lập công ty vận chuyển, vậy ba nhất định sẽ được thăng chức đúng không?"

Điều mà Vãn Vãn có thể đoán được chính là, anh Trường Thanh vì ba Tô nên mới nhận thầu công ty này. Anh ấy quá hiểu tính cách của ba Tô, hơn nữa cũng có cảm tình với đội vận chuyển, vì thế mới nhận thầu tất cả việc này.

Để ba Tô có thể an tâm làm việc ở công ty vận chuyển, cũng để ông ấy có thể phát huy hết sở trường đặc biệt của mình.

Vãn Vãn còn có thể nghĩ được, sao Tô Cần và Lục Tư Hoa có thể không nghĩ ra?

Bọn họ biết dụng tâm của Trường Thanh, anh ấy không nghĩ người chú này của anh ấy phải chịu khổ, cho nên đã ký hợp đồng với công ty vận chuyển.

Nhà họ Thiệu làm ăn trên thương trường, trường học không tạo ra lợi nhuận, nhưng công ty vận chuyển thì có.

Cũng có thể coi như hỗ trợ lẫn nhau, giúp nhà họ Tô, cũng giúp nhà họ Thiệu mở rộng một quy mô mới khác ở huyện Nghi An.

Vãn Vãn càng biết, ở những năm tám mươi chín mươi, nghề nghiệp vận chuyển có thể còn kiếm nhiều tiền hơn so với những nghề khác.

Tuy khởi điểm của anh Trường Thanh là vì ba Tô, nhưng anh ấy làm thế này cũng đã có tính toán lâu dài. Nhất định đã điều tra rõ ràng rồi mới xuống tay ký kết hợp đồng, anh ấy là thương nhân, không đánh khi chưa nắm chắc.

Thiệu Trường Thanh, chính là người trời sinh làm kinh doanh.

Để mở rộng cơ hội kinh doanh ở Đại Lục, những điều anh ấy làm hoàn toàn đúng.

Bây giờ cơ hội kinh doanh ở Đại Lục tuyệt đối là một miếng bánh kem ngon, ai ra tay sớm là có thể cắn được miếng bánh này, thậm chí có thể lấy được miếng to nhất.

Tô Cần không nghĩ được điểm này, Lục Tư Hoa cũng không, nhưng Vãn Vãn đã nghĩ tới.

Đây cũng là nguyên nhân cô khuyến khích mẹ Tô đi mở quán kinh doanh sớm một chút.

Từ quy mô nhỏ đi lên, đầu tiên bắt đầu từ việc mở quán trước, sau này khi lợi nhuận đã ổn rồi hãy gây dựng tên tuổi, có thể thuê một căn nhà nào đấy mở cửa hàng. Cô tin tưởng tay nghề của mẹ mình nhất định có thể khiến rất nhiều người yêu thích, thậm chí có thể thành lập một thương hiệu.

Nhưng không phải ai cũng có một kỹ năng đó.

Trù nghệ của mẹ Tô qua mười mấy năm nay chỉ càng ngày càng lên tay. Trước đây cô đã thấy đồ ăn mẹ làm ngon lắm rồi, bây giờ lại càng ngon hơn, nếu như mở cửa hàng, sao phải lo chuyện làm ăn ế ẩm chứ?

Khi càng ngày càng có nhiều nhà máy được mở ra hơn, công nhân càng nhiều hơn, họ sẽ sẵn sàng bỏ nhiều tiền ra để ăn uống ngon hơn.

Chỗ ăn chỗ ở chỗ mặc, mỗi một thứ đều là những ngành có thể phát tài, ba ngành này sẽ mãi mãi không bao giờ mất đi.

Chờ đến khi nhà có tiền, Vãn Vãn thậm chí còn muốn cho nhà họ Tô lại mấy căn nhà.

Hiện giờ nhà còn rẻ, nhưng khi giá nhà tăng lên, nhà có thể sẽ tăng giá trị và kiếm được rất nhiều tiền.

Hơn nữa nhà nhiều, cũng có thể cho thuê, lại có một khoản thu nhập khác.

“Đúng vậy, hôm nay ba được bộ trưởng gọi vào văn phòng, ba còn tưởng ông ấy khuyên ba nghỉ việc. Tô Cần nói: “Hai người cũng biết, ba, bộ trưởng và phó bộ trưởng có chút quan hệ, quan hệ với bộ trưởng là anh Lý, quan hệ với phó bộ trưởng là anh rể. Tuy ba biết mình có thêm một tầng quan hệ này thì khả năng nghỉ việc sẽ không lớn."

Vãn Vãn nói: “Ba mau nói đi, sau đó sao? Bộ trưởng gọi ba đến để bàn bạc chuyện nghỉ việc à?"

“Con đừng vội, đợi ba từ từ nói? Tô Cần nói: “Ba vào văn phòng bộ trưởng thì gặp được Trường Thanh, cậu ấy là khách quý của bộ trưởng, đang nói chuyện với bộ trưởng. Hóa ra, Trường Thanh đã quen bộ trưởng từ rất lâu rồi, chuyện cậu ấy nói với bộ trưởng cũng liên quan tới việc nhận thầu đội vận chuyển. Vấn đề ký hợp đồng mới thực sự được chốt gần đây thôi, đã thực sự được xác nhận.

“Bộ trưởng vừa thấy ba đã thốt ra câu đầu tiên là: “Xin chúc mừng, Tô giám đốc.” Tô Cần nói tiếp: “Lúc ấy ba thật sự bị dọa ngây người, ba trở thành giám đốc từ khi nào? Còn nữa, trong đội vận chuyển làm gì có loại xưng hô gọi là giám đốc như này"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 365: Chương 365



Vãn Vãn vừa nghe hai mắt sáng lên: “Ba, lúc đó có phải cả người ba đều đứng hình luôn không?"

“Phải, lúc đó cả người ba như c.h.ế.t lặng, ba vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, còn cho rằng mình bị nghỉ việc, bị Trường Thanh sính tới rồi bọn họ thương trường đâu"

“Sau đó ba mới biết, hóa ra đội vận chuyển của bọn ba đã được cải cách thành công ty, không phải xí nghiệp tư nhân, biên chế vẫn là biên chế của đội vận chuyển như trước, Bộ Vũ trang và Trường Thanh bọn họ mỗi bên quản lý một nửa. Trường Thanh ra tiền, Bộ Vũ trang cung cấp tài nguyên."

Vãn Vãn biết, vào những năm tám mươi chín mươi này, quả thật có rất nhiều xí nghiệp như vậy, từ tư nhân đến tập thể cùng nắm giữ cổ phiếu, cái này gọi là góp vốn. Có lẽ tình huống của đội vận chuyển có hơi đặc thù, là vì đội vận chuyển bên này có chút quan hệ với quân khu tỉnh, dù sao cũng là Bộ Vũ trang ra mặt. Cứ thế, sau khi anh Trường Thanh ký hợp đồng với công ty, cũng không thể nắm quyền quản lý công ty hoàn toàn, vẫn phải quản lý chung cùng Bộ Vũ trang.

Nhưng Vãn Vãn biết, trong vài năm tới, tình hình này cũng sẽ thay đổi, có lẽ sau này chúng cũng sẽ biến đổi.

Nhưng dù thế nào cũng đã bảo vệ được chén cơm của ba Tô, hơn nữa còn được thăng chức.

Đây thật sự là một điều tuyệt vời to lớn.

Tô Cần nói: “Trường Thanh còn lén lút nói với ba rằng, trước hết để ba quản lý chuyện công ty vận chuyển đã, về sau cục diện này cũng sẽ bị phá vỡ. Mai sau nhà họ Thiệu sẽ thành lập công ty vận chuyển cá nhân, đến lúc đó sẽ mời ba qua quản lý công ty đó."

Lục Tư Hoa nói: “Nhà họ Thiệu muốn thành lập công ty vận chuyển, có phải vì anh không, ông xã?"

“Anh cũng nghĩ như thế, nhưng Trường Thanh nói, cậu ấy là thương nhân, kiếm tiền mới là trọng yếu nhất. Anh có kỹ thuật và năng lực quản lý nhất định mới có thể, mặc dù chưa đủ nhưng anh có thể học. Trường Thanh cũng nói, sẽ đưa người đến dạy anh, dạy anh cách quản lý như thế nào."

Trong lòng Vãn Vãn cân nhắc một hồi, nhất định dụng ý của anh Trường Thanh không chỉ thế này. Về phần dụng ý là gì, tạm thời cô vẫn chưa đoán được.

Hiện tại phải cùng Bộ Vũ trang góp vốn, tiền kiếm được phải chia một nửa cho Bộ Vũ trang, đối với anh Trường Thanh mà nói, đây có thể không đủ.

Chắc chắn anh ấy sẽ lại mở một công ty khác, cũng là công ty vận chuyển. Nhưng bây giờ anh ấy đang làm việc với tư cách là một tư bản nước ngoài, tài nguyên ở huyện Nghi An đảm bảo không tốt bằng của Bộ Vũ trang, tạm thời không có tiếng tăm, cho nên anh ấy tiến hành ký hợp đồng trước.

Còn sau này muốn cải cách như thế nào, mở một công ty khác, hay nuốt luôn toàn bộ đội vận chuyển, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng cô biết, tham vọng của anh Trường Thanh sẽ không bao giờ chịu khuất phục dưới người khác.

“Ba, tốt quá, ba không cần nghỉ việc nữa, còn được làm giám đốc, trở thành người quản lý đội, đây quả thật là một điều đáng mừng” Vãn Vãn vui thay cho ba cô từ tận đáy lòng.

Tô Cần nói: “Ba cũng cảm thấy khá tốt, Trường Thanh còn nói, chức vụ này của ba, tiền lương mỗi tháng đến năm trăm đồng, còn nói sau này sẽ còn tăng thêm. Công việc hai trăm đồng thật sự rất nhiều, so với tiền lương ban đầu của ba cao gấp mấy lần"

Vãn Vãn nói: “Tiền lương năm trăm đồng cũng không tính cao, ba có biết ở Hồng Kông, một giám đốc cấp bậc quản lý cấp cao thì tiền lương một tháng bao nhiêu không?"

“Bao nhiêu?"

Vãn Vãn nói: “Ít nhất vài ngàn."

Tuy không biết thời này giá thị trường Hồng Kông bên kia ra sao, nhưng lấy giá cả trước mắt của Đại Lục bên đây, cộng thêm tình hình kinh tế Hồng Kông bên kia được nghe từ Thiệu Trường Thanh, cô đã tự tính toán chút. Chưa chắc chính xác, nhưng nói với ba Tô mấy lời này cũng đủ khích lệ ông ấy.

“Mấy ngàn? Nhiều vậy ư?” Tô Cần nuốt nước miếng.

Lục Tư Hoa nói: “Em cảm thấy, con số này có lẽ sẽ không ngừng tăng lên. Hôm nay em đến trường học của Vãn Vãn để hỏi thăm việc liên quan đến mở quán ăn sáng, mỗi ngày bọn họ kiếm ít nhất cũng năm mươi, một tháng như vậy lên đến một ngàn năm. Nếu số lượng khách càng đông thì sao? Đồ ăn phong phú một chút nữa thì sao? Nếu như bán ở khu phố sầm uất thì thế nào? Đây chỉ mới là lượng thu nhập sáng sớm, nếu bán thêm cơm trưa, cơm chiều nữa thì sao? Cơm trưa và cơm chiều cộng lại chắc chắn không thể ngừng ở mức này, số tiền sẽ càng nhiều. Tính toán một chút, một ngày một trăm năm mươi là ít đấy, một tháng được bao nhiêu? Chính là bốn đến năm ngàn. Mà Hồng Kông bên kia vốn làm ăn phát đạt, nhất định có thể."

Vãn Vãn giơ ngón tay cái với Lục Tư Hoa: “Mẹ, tính toán của mẹ quá chính xác.

“Tư Hoa, em thật sự quyết định bán đồ ăn sáng sao?” Tô Cần nói: “Bây giờ tiền lương của anh đã rất cao, em có thể không cần đi bán đồ ăn sáng nữa, tiền lương của anh có thể nuôi được cả gia đình, còn có rất nhiều."

Lục Tư Hoa nói: “Em đã quyết định, em sẽ mở quán buôn bán. Hôm nay em nhìn bên ngoài trường học của Vãn Vãn, nhìn những người đó mở quán bán, trên mặt đều tràn đầy biểu tình tự tin, em rất có hứng thú, em muốn ra kinh doanh."

Vãn Vãn nói: “Mẹ, Vãn Vãn ủng hộ mẹ, mẹ làm đồ ăn ngon như vậy, chắc chắn lợi nhuận còn tốt hơn so với bọn họ."

“Mẹ cũng thấy như vậy, dù mẹ vẫn chưa nếm thử đồ ăn của bọn họ, nhưng ngửi mùi cũng đủ để đoán được đại khái. Lục Tư Hoa cực kỳ tự tin.

Tô Cần lại không nói gì, còn nhíu mày tự hỏi.

Lục Tư Hoa nói: “Sao? Ông xã, anh không đồng ý cho em ra ngoài mở quán bán à?"

“Không không, anh không có nghĩ như vậy. Vừa thấy Lục Tư Hoa nghiêm mặt, Tô Cần vội xua tay: “Em có thể nghĩ như vậy là tốt, chỉ là anh sợ em vất vả, anh đau lòng cho em"

Sắc mặt Lục Tư Hoa lúc này mới tốt hơn, bà ấy nói: “Đây là chuyện chúng ta đã bàn bạc xong xuôi từ sáng sớm, nhất định em phải làm. Nhưng hôm nay vì ăn sáng xong mới đến đó nên cũng chưa nếm thử bữa sáng ở những quán đó, ngày mai em sẽ lại đến, không ăn sáng mà đến, sau đó sẽ nếm thử hương vị bên kia"

Vãn Vãn nói: “Mẹ, mẹ không cần phiền phức như vậy, bữa sáng bên đó con ăn qua rồi, so với hương vị của mẹ cách xa, con có thể bảo đảm"

“Chính vì con ăn đồ ăn mẹ làm lớn lên, trong lòng ít nhiều cũng sẽ thiên về mẹ hơn. Mẹ phải đi nếm thử đồ ăn họ làm thì mới quyết định mình nên làm thế nào."

Khi mẹ Tô đang tràn ngập khí thế chuẩn bị đánh một trận lớn, ở nơi Bắc Kinh xa xôi, Trình Kiêu cũng có ý nghĩ tương tự.

Bầu không khí thương nghiệp ở Bắc Kinh mạnh hơn nhiều so với huyện Nghi An.

Sau khi khảo sát thị trường và thấy được thế giới rộng lớn của Bắc Kinh, rất nhiều thương nhân đầu tư nước ngoài của Hồng Kông đã tỏa sáng hai mắt, cơ hội kinh doanh tốt như vậy sao bọn họ có thể bỏ lo?

Bọn họ mang đến một làn sóng thương nghiệp, cũng đồng thời mang đến những món đồ khoa học kỹ thuật tân tiến. Cho dù chỉ là một vài kỹ thuật về mặt sinh hoạt nhưng cũng đủ để kiếm ăn một thời gian trên Đại Lục.

Về phía Hoa Quốc, sau khi trải qua khói lửa chiến tranh và những cuộc khởi nghĩa nổi dậy, còn rất nhiều thứ vẫn đang dang dở, khát vọng lớn nhất giờ đây không phải là đợi những thương nhân đầu tư nước ngoài của Hồng Kông mang những kỹ thuật tân tiến đem về Đại Lục ư?

Có công nghệ kỹ thuật, còn sợ không thể đứng lên nổi sao?

Có tư bản, còn sợ không khởi sắc?

Miễn là gan bạn đủ lớn, vậy thì có thể đào hẳn một thùng vàng trong làn sóng đầy ắp cơ hội kinh doanh này.

Có thể không chỉ đào được một thùng, có thể lên hai thùng ba thùng, thậm chí nhiều hơn.

Lòng Trình Kiêu cũng đã có chút bồn chồn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 366: Chương 366



Ở Hoa Đại, những sinh viên táo bạo thuộc khoa kinh doanh cũng có cùng ý tưởng, nhưng đa số cũng không dám nhúc nhích gì. Một là không có tài chính, hai là không dám.

Lỡ như thua lỗ, những khoản tiền thật khó mới gom góp được đó sẽ giống như ném đá trên sông.

Nhưng vẫn có vài người muốn thực hiện chúng, cho dù lỗ thật thì có sao?

Sống trên đời, nếu không có tinh thần mạo hiểm thì chuyện gì cũng làm không thành.

Chẳng hạn như Trình Kiêu.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Chuyện gì cũng không muốn tự mình nỗ lực, ra sức thực hiện? Nếu một chút dũng khí như vậy cũng không có thì đừng có nghĩ muốn làm chuyện lớn.

Anh lập tức nghĩ tới việc khởi nghiệp.

Trước đây khi còn ở thôn Hạ Hà, khi anh còn nhỏ tuổi, trong thời khắc căng thẳng cắt đuôi của tư bản chủ nghĩa vào những năm bảy mươi, anh còn từng đến chợ đen để bán đồ.

Từng bị người truy nã, cũng từng bị người xử oan, thậm chí còn từng suýt chút đã bị bắt kịp rồi bị up mũ của tư bản chủ nghĩa.

Anh vẫn không sợ, bụng đã sắp c.h.ế.t đói tới nơi mà còn sợ một cái tội danh ư? Một người vào lúc anh ta tuyệt vọng nhất, bất lực nhất thì chuyện gì cũng dám làm.

Lúc ấy, anh cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ có thể kiếm chút tiền phụ giúp gia đình, không để cho mẹ vì mình mà làm lụng vất vả quá độ.

Lúc ấy anh rất thận trọng, muốn bán đồ trong chợ đen, thời thời khắc khắc đều phải chú ý, duy trì cảnh giác cao độ, chỉ cần một cơn gió thổi thoáng qua phải đi ngay.

Cũng là khi ấy, trong anh đã nảy sinh ý thức kinh doanh trong mình.

Bây giờ đang ở đại học, thứ anh học chính là chuyên ngành về phương diện này, nếu nói về phương diện kinh tế và ý tưởng kinh doanh, anh chỉ có nhiều hơn chứ không ít.

Nhất là hiện giờ, khắp nơi Bắc Kinh đều tràn ngập bầu không khí của vạn nguyên hộ*, sao anh có thể không cảm thấy phấn khích?

*(55F - vạn nguyên hộ: thuật ngữ được đặt ra vào cuối những năm 1970 ở Trung Quốc, chúng đề cập đến các hộ gia đình có tiền gửi hoặc thu nhập lên tới 10.000 nhân dân tệ. Vào thời điểm đó đây là một số tiền rất lớn, hộ gia đình đó được coi là một gia đình giàu có.) Dù cho nhà họ Tiêu không thiếu miếng ăn cho anh, anh cũng muốn tự lực cánh sinh.

Nếu Vãn Vãn biết suy nghĩ của anh, cô sẽ mạnh mẽ cho anh một ngón cái. Quả nhiên, không hổ là người đã sáng lập một tập đoàn lớn như vậy ở kiếp trước, quả nhiên là người có khứu giác kinh doanh nhanh nhạy nhất. Chỉ mới vào đại học nhưng đã suy nghĩ tới việc bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

Trình Kiêu vừa nghĩ như vậy, anh lập tức bắt tay vào làm việc.

Nhưng anh cũng không phải là loại người dễ xúc động, sẽ không mù quáng mà hành động ngay, anh sẽ bắt đầu từ việc nghiên cứu thị trường.

Sau khi nghiên cứu, anh nhanh chóng phát hiện một số chuyện có thể làm ở đại học.

Ví dụ như chuyện ăn uống ở đại học, chẳng qua cái này anh không làm được, một là vì không có thời gian, hai là anh cũng không tinh thông về thứ này.

Ví dụ như có rất nhiều người ưu tú đã thành danh khi ở đại học, sinh viên chất lượng cao tham gia nghiên cứu khoa học. Trong thời gian học ở trường, bọn họ cũng không cần đi làm, vì vậy anh có thể nghĩ đến sinh viên, thành lập một công ty nhà và thực hiện hướng dẫn một số kỹ thuật tương tự, hướng dẫn trang thiết bị chuyên môn dành cho một số nơi công xưởng.

Bây giờ có rất nhiều việc còn chưa hoàn thiện, rất nhiều nhà xưởng đang thiếu trang thiết bị, một vài thương nhân đầu tư bên ngoài ở Hồng Kông mang máy móc đến, đòi hỏi của người ta khá cao cho nên họ không nhất định có thể toàn tâm toàn ý mà đưa trang thiết bị cho bạn.

Ở đại học, có rất nhiều sinh viên chuyên ngành nghiên cứu kỹ thuật, bọn họ cũng cần thực tiễn. Lần này sẽ có thể giúp ích.

Anh vừa nghĩ đã bắt tay vào làm ngay.

Anh quyết định nói ý tưởng này cho ông cụ Tiêu, tất cả mọi chuyện, anh đều cần được sự ủng hộ từ ông cụ, dù sao thì rất nhiều đống đồ kỹ thuật hiện tại đều nằm trong tay nhà nước, Hoa Đại lại còn là trường cao đẳng, nếu anh đứng lên tổ chức cho sinh viên một cách mù quáng, ngộ nhỡ bị nhà trường gây trở ngại thì thế nào đây?

Nếu anh nói ý tưởng này cho ông nội, một khi nhận được sự ủng hộ từ ông nội, vậy thì những lần sau này một vài khó khăn nhỏ có thể dễ dàng giải quyết.

Tiểu Ngô lại đến đón anh.

Gần đây, Tiểu Ngô đều sẽ đến đón anh.

Cậu ta cũng thích chơi với Trình Kiêu, hai người họ xấp xỉ tuổi nhau, còn nói chung một thứ tiếng.

“Thiếu gia, Mạc tiểu thư lại đến tìm thủ trưởng” Tiểu Ngô vừa lái xe vừa nói.

Trình Kiêu vốn đang nhắm mắt định nghỉ ngơi thì nghe được Tiểu Ngô nói, anh chợt mở bừng mắt lên: “Mạc Ngọc Nguyệt? Cô ta lại tới làm gì?"

Nhưng anh biết, Mạc Ngọc Nguyệt còn từng có ý muốn gả cho anh. Trình Kiêu đương nhiên biết, chắc chắn Mạc Ngọc Nguyệt sẽ không vì tình yêu, mà vì lợi ích.

Suy cho cùng, thế lực nhà họ Tiêu trong quân khu rất lớn. Gia thế tốt, còn có thể bước vào nhà họ Tiêu, đối với cô ấy mà nói, đây tất nhiên là một kết quả vô cùng tốt.

Trước đây cô ấy được ông cụ Tiêu nhận nuôi, là cháu gái nhà họ Tiêu. Nhưng ông cụ đã từng hứa với nhà họ Mạc rằng, đợi đến khi cô ấy thành lập gia đình sẽ để cô ấy quay về nhà họ Mạc.

Nhà họ Tiêu là chốn an thân tạm thời, cũng là nơi cho cô ấy tị nạn.

Năm đó, ông cụ cũng bởi vì nhận nuôi Mạc Ngọc Nguyệt mà bị liên lụy, bị điều xuống nông thôn tám năm, sau khi quay về, Mạc Ngọc Nguyệt đã trưởng thành.

Chuyện đã từng hứa với ông cụ Mạc, tất nhiên Tiêu Trường Chinh sẽ phải làm, đưa Mạc Ngọc Nguyệt về cho nhà họ Mạc cũng chính là tâm bệnh trong lòng ông ấy.

Sau khi cháu trai quay về, lại còn có mối quan hệ không tốt với Mạc Ngọc Nguyệt, ông cụ Tiêu càng muốn đưa cô ấy trở về.

Nào biết rằng, sau này lại còn xuất hiện chuyện như vậy.

Mạc Ngọc Nguyệt vì không muốn quay về cuộc sống đời thường ở nhà họ Mạc nên đã làm mọi cách, thậm chí cuối cùng còn theo dõi Trình Kiêu, muốn giành được sự ưu ái của anh, muốn gả vào nhà họ Tiêu, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tiêu.

Cô ấy thậm chí không ngại mà nói dối rằng mình có mang con trai của Trình Kiêu, lấy chuyện này ra để thuyết phục ông cụ đồng ý để cô ấy gả vào nhà họ Tiêu.

Cuối cùng lời nói dối này đã bị ông cụ Tiêu vạch trần, ông ấy lập tức ra lệnh đuổi khách.

Ông cụ chưa bao giờ tức giận như lúc đó, ông ấy luôn cảm thấy tiếc thương cho Mạc Ngọc Nguyệt, dù sao cũng là cháu gái mình nhận nuôi từ nhỏ.

Ông ấy chưa từng nghĩ rằng, cô ấy lại hoàn toàn trở thành người như vậy.

Ông ấy biết, mình không thể mềm lòng, kết quả của sự mềm lòng chính là cháu trai mình sẽ bị hủy trong tay của Mạc Ngọc Nguyệt mất. Nếu rước một người phụ nữ như thế này vào nhà họ Tiêu, đây sẽ là tai họa của nhà họ Tiêu.

Ông cụ Tiêu không phải là một người thích dài dòng, rất nhanh ông đã hạ lệnh, hễ là Mạc Ngọc Nguyệt tới, ông ấy sẽ không gặp.

Mạc Ngọc Nguyệt đã tới rất nhiều lần nhưng vẫn không gặp được ông cụ Tiêu, tất nhiên cô ấy cũng sẽ nóng nảy.

Sau khi Trình Kiêu nghe Tiểu Ngô nói xong, trong lòng cười lạnh một tiếng. Chỉ sợ Mạc Ngọc Nguyệt đang gấp đến độ xoay vòng vòng rồi nhỉ?

Anh nghe nói, gần đây sinh hoạt trong trường của cô ấy cũng không tốt lắm. Trước đây có nhà họ Tiêu che chở, cô ấy muốn thế nào đều có thể, nhưng bây giờ đã không còn ô dù của nhà họ Tiêu, rất nhiều kẻ đều coi thường cô ấy.

“Thiếu gia, thủ trưởng kêu tôi nói với anh, mấy ngày này nhớ chú ý một chút, Mạc tiểu thư không gặp được ông ấy thì rất có thể sẽ nghĩ cách tới gặp anh"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 367: Chương 367



Đối với Mạc Ngọc Nguyệt, trên mặt Tiểu Ngô cũng hiện vẻ khinh thường, rõ ràng trong tay đang cầm một lá bài tốt, thế mà còn cố tình đánh thành bài rác. Lúc trước nếu không phải cô ấy khắp nơi đều nhắm vào thiếu gia thì sao thủ trưởng có thể vội muốn đưa cô ấy về nhà họ Mạc như thế?

Nếu không phải cô ấy muốn đắc tội với thiếu gia, sau lại còn định châm chọc lúc mẹ Trình xuất viện về nhà thì sao có thể khiến thủ trưởng hạ quyết tâm lớn như thế?

Tất cả mọi chuyện đều là do cô ấy tự mình làm, chẳng có ai ép.

Tham lam quá mức, rất dễ xảy ra chuyện.

“Bên tôi thì không cần lo, tôi sẽ tránh cô ấy, sẽ không để cô ấy có cơ hội chạm vào tôi"

Tiểu Ngô nói: “Nhưng thủ trưởng sẽ lo, ông sợ Mạc tiểu thư sẽ chó cùng rứt giậu, gây bất lợi với chuyện của anh, anh vẫn nên cẩn thận"

Trình Kiêu nói: “Điều này tôi biết, tôi sẽ không bất can."

Tuy anh nói không sợ cô ấy, cũng sẽ không để cô ấy thực hiện được, nhưng vẫn phải đề phòng, ai biết được Mạc Ngọc Nguyệt còn bày ra trò gì.

Rất nhanh, xe đã đến đại viện trong quân khu, chậm rãi tiến vào cổng lớn.

Tình cờ Tiểu Ngô quay đầu lại và bắt gặp một bóng dáng xinh đẹp đang đứng bên cạnh cổng lớn nói chuyện, vậy mà lại là Mạc Ngọc Nguyệt, sao cô ấy còn tới nữa?

Lúc cậu ta lái xe ra ngoài vẫn chưa thấy cô ấy đứng trước cổng, sao giờ đã ở đây rồi?

Đó cũng chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt, rất nhanh đã bị cậu ta ném sang một bên.

Cậu ta lén lút quay đầu liếc Trình Kiêu một cái thì phát hiện anh đang nhắm mắt lại, chắc là không phát hiện Mạc Ngọc Nguyệt đang đứng bên ngoài đâu nhỉ?

Chiếc xe chạy vào đại viện quân khu, tất nhiên Mạc Ngọc Nguyệt sẽ thấy, cô ấy lớn tiếng chào hỏi nhưng không thể khiến chiếc xe dừng lại.

Cô ấy đuổi theo đến cổng lớn, vừa muốn đuổi vào thì đã bị bảo vệ bên ngoài ngăn lại.

Cô ấy mắng: “Tôi là cháu gái nhà họ Tiêu, mấy người hãy mở to đôi mắt của mình ra mà nhìn rõ."

Nhưng người bảo vệ còn không thèm liếc cô ấy một cái mà chỉ chấp hành theo mệnh lệnh cấp trên đưa ra.

Không thể để cô ấy bước vào.

Mặc cho cô ấy có mắng mỏ đến cỡ nào cũng vô ích, dù cho cuối cùng cô ấy có cầu xin cũng không thể đả động gì đến tâm bảo vệ. Trách nhiệm của bọn họ chính là phải canh giữ cánh cổng này thật tốt, không thể để cô ấy bước vào, không thể xuất hiện loại sai lầm không đáng có như vậy.

Mạc Ngọc Nguyệt từ cầu xin, cuối cùng biến thành hận thù.

Tiểu Ngô cho rằng Trình Kiêu không phát hiện Mạc Ngọc Nguyệt, thật ra Trình Kiêu đều biết, chỉ là từ trước đến giờ anh không thèm quan tâm đến những người không cần để ý, sẽ tự động coi như không thấy.

Đối với anh mà nói, Mạc Ngọc Nguyệt còn không bằng một người xa lạ.

Hôm nay ông cụ Tiêu về nhà rất sớm, không cần bận bịu đến khuya ở đơn vị.

Chuyện quân phục kiểu mới gần đây đã đâu vào đấy, rất nhanh đã có thể đưa vào sản xuất.

Bộ quân phục đợt mới này vô cùng đẹp, còn có đính kèm quân hàm, đây là quyết định được đại hội nhất trí thông qua.

Tâm tình ông cụ dạo này rất tốt. Thành tích của cháu trai ở trường càng ngày càng tốt, sức khỏe mẹ Trình cũng càng ngày càng tốt lên, có thể là vì ông ấy đã đến viếng mộ và thắp hương nên tâm bệnh mới thực sự được tháo gỡ, đây cũng coi như là một sự trợ giúp với căn bệnh này.

“Ông nội, cháu có chuyện muốn bàn bạc với ông” Trình Kiêu vừa về đến nhà đã tìm ông cụ.

Ông cụ Tiêu đang mò mẫm chiếc radio của mình để nghe vài tin tức thì nghe được giọng Trình Kiêu, ông ấy tháo chiếc kính lão trên sống mũi xuống: “Chuyện gì?"

“Ông nội, cháu đã từng nói với ông chuyện cháu muốn gây dựng sự nghiệp, ông còn nhớ không?"

“Ông đương nhiên nhớ rõ, cháu từng nói chuyên ngành của cháu là kinh tế học, chuyên về phương diện quản lý, tương lai không muốn vào làm trong nhà nước mà muốn tự mình khởi nghiệp. Ông nội luôn ủng hộ cháu.”

Ông cụ Tiêu không phải là một người bảo thủ, nhất quyết muốn cháu trai sau khi tốt nghiệp đại học thì vào nhà nước làm. Chỉ cần cháu trai thích, ông ấy đều sẽ luôn ủng hộ.

Hơn nữa cháu trai ông ấy cũng không phải một kẻ càn quấy, tuyệt đối là một người đáng tin cậy, là một thanh niên có hoài bão đầy hứa hẹn.

Con cháu nhà họ Tiêu chưa bao giờ xuất hiện kẻ hèn!

Dù là bản thân ông ấy, hay Tiêu Thắng Lợi con trai mình, hay cháu trai Trình Trình, đều là người dám làm dám chịu.

Một khi đã quyết định một chuyện thì phải dũng cảm bước tới, tuyệt không bỏ cuộc nửa đường.

Có một cháu trai như thế, ông ấy còn sợ gì nữa?

Cứ buông tay để tự bản thân anh bước đi.

Nếu ông cứ ngăn cản thì ngược lại sẽ càng hạn chế khả năng của cháu trai, đó mới là hành vi không tốt.

Ông ấy cũng không phải là người bảo thủ, không có tư tưởng phong kiến như vậy.

“Ông nội, ông nhìn bản báo cáo điều tra này đi” Trình Kiêu không vội nói suy nghĩ của mình cho ông cụ Tiêu mà đưa cho ông xem một bản báo cáo điều tra.

Vì bản báo cáo điều tra này mà anh đã vài tháng không nghỉ ngơi thoải mái, sau khi điều tra xong thì lập tức phân tích, nghĩ đến những gì cần thiết, toàn bộ khả năng, mọi vấn đề có thể phát sinh sau này đều đã được anh nghĩ xong xuôi.

Bản báo cáo điều tra này đã khiến anh mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành.

Ông cụ Tiêu cầm tài liệu trong tay anh, mang chiếc kính lão lên, rồi bắt đầu nhìn vào từng câu từng chữ.

Lúc đầu ông ấy cũng không ôm hy vọng bao nhiêu, chỉ cảm thấy cháu trai mình đang đánh vài gậy trong đó, nhưng cứ càng đọc lướt xuống, lòng ông ấy đột nhiên trở nên kích động.

Bản tài liệu này được viết tốt lắm đấy, đây không phải là “Quan điểm về phát triển khoa học xem” mà ông ấy nghe đám thủ trưởng ở đại hội đề xướng lên hay sao?

Bản tài liệu này được viết thật tốt.

Một khi thực hiện kế hoạch như vậy, tuy ông ấy không thể tính ra được giá trị mà nó mang lại, nhưng ông ấy biết rằng, đây nhất định là một chuyện vô cùng tốt. Nó mang đến giá trị thế nào cho người dân, ảnh hưởng chúng gây ra là rất lớn đối với sinh hoạt của dân chúng.

Khoa học phát triển, kỹ thuật tiến bộ, còn không phải lấy kỹ thuật từ nước ngoài mà tự quốc gia mình nghĩ ra, thật là một chuyện tuyệt vời đúng không?

Thậm chí ông ấy còn có một loại xúc động muốn báo cáo chuyện này lên cho nhà nước, đưa cho đại thủ trưởng xem.

Thế nhưng, ông ấy đã kìm được loại xúc động này xuống.

Chuyện này là do cháu trai nói ra, đến lúc đó đương nhiên là phải cùng bàn bạc chuyện này với cháu trai.

Nhưng ông ấy biết, một khi có được sự ủng hộ từ nhà nước, chuyện này đối với Trình Trình chỉ càng như hổ mọc thêm cánh.

“Này Trình Trình, ý tưởng này rất hay đấy, sao cháu nghĩ được thế?” Ông cụ Tiêu cố gắng ổn định lại nội tâm đang kích động của mình, dùng giọng điệu bình tĩnh mà hỏi anh.

Trình Kiêu vừa thấy vẻ mặt của ông cụ đã biết phương án của mình chắc chắn đã được ông nội chấp thuận. Cho dù ông nội không có gật đầu, cộng thêm cái giọng đều đều, nhưng anh biết, trong lòng ông nội nhất định đang kích động.

Anh nói: “Ông nội, quốc gia chúng ta gần đây phát triển rất nhanh, rất nhiều nguồn đầu tư từ bên ngoài đổ vào Hoa Quốc. Bọn chúng muốn dùng chiêu bài đầu tư kỹ thuật mà múc đi một miếng bánh của nước ta. Lòng cháu không cam tâm, là tài nguyên của nước mình, sao có thể bẻ ra phân chia cho quốc gia khác? Bọn chúng dựa vào đâu để hút m.á.u chúng ta? Cho nên cháu nghĩ, trường chúng ta có nhiều người tài như vậy, có bao nhiêu nơi có kỹ thuật thì có bấy nhiêu nhân tài, vậy thì sao ta không tổ chức chiêu sinh? Để mọi người tự động viên nhau, đưa thành quả kỹ thuật mình nghiên cứu ra làm quà trả lễ cho dân chúng, đây không phải càng tốt hơn ư?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 368: Chương 368



Ông cụ Tiêu gật đầu liên tục, suy nghĩ này rất tốt đấy.

Trình Trình yêu nước, nghĩ cho nước mình, điều này rất tốt.

Thanh niên trẻ tuổi không yêu nước thì có thể yêu ai?

Suy nghĩ của Trình Trình cực kỳ hay, nhiều nhân tài như vậy, rất nhiều kỹ thuật bọn họ có thể nghiên cứu, có thể tự nghiên cứu và phát minh, chỉ cần tạo một không gian cho bọn họ sáng tạo, chắc chắn bọn họ sẽ cố gắng phát triển theo hướng này.

Trình Trình còn trẻ, nếu để anh đứng ra nói chuyện với bọn sinh viên, sau đó vận động, chiêu mộ bọn họ, rồi cho bọn họ một cơ hội sáng tạo, chắc chắn bọn họ sẽ càng thêm nỗ lực.

Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời rồi còn gì? Ông ấy cảm thấy cực kỳ tốt, sao ông ấy có thể phản đối chuyện này?

Ông ấy chẳng những không phản đối, mà còn đẩy mạnh ủng hộ.

Thậm chí, ông ấy sẽ càng ra sức dành nhiều lợi ích hơn cho Trình Trình, để sau này anh không cần lo lắng gì nữa.

Đứa cháu trai ưu tú này của ông, thậm chí còn xuất sắc hơn cả Thắng Lợi năm đó.

Ông ấy rất vui, còn đặc biệt cảm ơn Vân Hương đã sinh ra đứa cháu giỏi giang như vậy.

“Tốt, cháu nghĩ được như này cực kỳ tốt, ông nội ủng hộ cháu. Cháu cứ việc thực hiện, có yêu cầu gì cứ nói với ông nội, ông nội sẽ tận lực thỏa mãn cháu, vì cháu giải quyết hết những nỗi lo về sau.

Trình Kiêu nói: “Cảm ơn ông nội, vậy cháu bắt tay vào làm luôn đây.

“Cần bao nhiêu tiền cũng nói cho ông nội, ông nội sẽ chuẩn bị tài chính khởi nghiệp cho cháu.

Trình Kiêu ngẩn người một giây, vốn dĩ anh cũng không nghĩ tới việc sẽ lấy tiền của ông cụ, anh muốn tìm cách góp vốn, muốn về mặt tài chính sẽ cho từ một bên khác tham gia vào. Nhưng bây giờ nếu ông nội đã nói ra, vậy anh cũng sẽ không từ chối.

Bề trên cho, không dám khước từ.

Trình Kiêu nhanh chóng bắt tay vào việc chuẩn bị mọi thức để gây dựng sự nghiệp.

Vấn đề tài chính đã có nhà họ Tiêu giải quyết, tạm thời không cần anh quan tâm. Còn những bản báo cáo nghiên cứu điều tra đó, anh đã làm rất kỹ lưỡng.

Tiếp theo là chuyện tìm kiếm nhân sự, anh muốn chiêu mộ những sinh viên tài năng đó về.

Tạm thời trước mắt anh đã nắm vững cách sử dụng vài món đồ kỹ thuật, còn mấy cái chưa kịp nắm vững thì không cần phải gấp, cứ từ từ đến. Đợi đến khi sau công ty phát triển lớn hơn, anh lại tiếp tục chiêu mộ thêm nhân tài là được.

Thức ăn phải ăn từng miếng một, việc cũng phải làm từng cái một.

Ăn một miếng không thể trở thành một tên béo, bước một bước không thể lên tận trời.

Muốn lên trời còn phải bắt thang, làm việc không thể xem trọng tốc độ nhanh, bắt đầu từ nhỏ, sau đó mới đi khắp mọi nơi, đây là nguyên tắc của Trình Kiêu.

Trước kia lúc anh còn ở nông thôn cũng là như thế.

Khi ấy anh sức yếu, tuổi nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể làm, cho nên anh bắt đầu từ việc mình có thể làm được trước.

Biết chợ đen đầy rẫy nguy hiểm, anh sẽ dựa theo suy nghĩ của mình mà phát triển theo hướng tốt nhất, cố hết sức không để lại sơ hở, không thể để những kẻ tạo phản đó nắm được.

Những năm ấy, tuy anh luôn đến chợ đen để mua bán đồ, nhưng anh chưa một lần bị bắt được, tất cả đều bị anh dùng đủ loại biện pháp để né tránh.

Ông cụ Tiêu biết Trình Kiêu cần nhân lực cho việc của mình, ông lập tức đưa Tiểu Ngô cho anh mượn.

Tiểu Ngô là vệ sĩ, cũng là trợ lý sinh hoạt của ông ấy. Ngày thường lại chơi rất thân với Trình Kiêu, hai người bọn họ có lẽ có thể nói chuyện cùng nhau, làm việc cùng nhau.

Tiểu Ngô nhận được lệnh từ thủ trưởng đưa xuống, cậu ta tất nhiên không dám cẩu thả.

Vả lại cậu ta cũng rất thích làm việc cùng Trình Kiêu, Trình Kiêu rất hợp với tính cách cậu ta, cộng thêm phong cách làm việc còn đơn giản, dứt khoát.

Ở điểm này, anh cực kỳ giống Ông cụ Tiêu.

Tính cách ông cháu hai người, thật sự vô cùng giống nhau.

Nói cách khác, đàn ông nhà họ Tiêu, đều thuộc phái hành động.

Một khi có ý tưởng cụ thể thì bọn họ sẽ lập tức hành động.

Nhưng cũng không thuộc phải dễ xúc động, bọn họ sẽ không hành động một cách mù quáng mà bọn họ sẽ đưa ra và thiết lập toàn bộ kế hoạch trước khi hành động.

Tìm người, tìm địa chỉ, liên hệ với khách hàng, tất cả mọi chuyện đều đã được thực hiện đâu vào đấy.

Chẳng bao lâu sau, Trình Kiêu đã nhận được một tin tốt từ ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu báo cáo chuyện này lên cho lãnh đạo cấp cao và nhận được sự nhất trí cùng lời khen ngợi từ đại thủ trưởng, mấy chuyện ích nước lợi dân như này thì làm càng nhiều càng tốt.

Còn những bộ phận liên quan thì cứ dốc sức phối hợp, cung cấp sự thuận tiện.

Sau khi Trình Kiêu biết được tin này thì kích động đến nỗi suýt rơi nước mắt.

Có thể nhận được sự ủng hộ của nhà nước, còn có thể có được sự phối hợp của các ban liên quan, đây là chuyện quan trọng cỡ nào.

Đối với một người gây dựng sự nghiệp, sợ nhất là khi đang bước được nửa đường thì bị người khác chặn đường, hoặc có chính sách nào đó ngăn chặn triệt sự nghiệp của bọn họ, đó mới là điều khiến người lo lắng sợ hãi.

Thế mà giờ đây ông cụ Tiêu mang đến một tin tức tốt như vậy, sao anh có thể không vui?

Về phía Trình Kiêu, thông báo tuyển dụng nhân viên cũng đã đến thời điểm quan trọng.

Bọn sinh viên vừa nghe được tin có thể trong lúc học đại học, dưới tình huống không ảnh hưởng tới việc học mà được đến thực tập trong công ty của Trình Kiêu, đây là một cơ hội tốt cỡ nào.

Trình Kiêu cũng nói, về sau bọn họ tốt nghiệp, vấn đề đi hay ở lại anh sẽ không can thiệp. Bọn họ nguyện ý tiếp tục ở lại công ty, anh sẽ hoan nghênh, nhưng nếu bọn họ muốn đi chính phủ bộ môn, vậy thì anh vẫn sẽ vui vẻ đưa tiễn bọn họ.

Đây là một ông chủ tuyệt vời như thế nào?

Hơn nữa đối với sinh viên, đặc biệt là sinh viên nghiên cứu khoa học, chỉ cần có thể khiến kỹ thuật của bọn họ được công nhận, đây chính là sự công nhận lớn nhất đối bọn họ.

Ở đâu mà chẳng phải làm việc chứ?

Vả lại, hiện tại bọn họ còn quá sớm mới được tốt nghiệp.

Những trường đại học mà Trình Kiêu thông báo tuyển dụng đa số đều giống anh, chỉ có sinh viên năm nhất và năm hai, sinh viên năm ba cũng có nhưng tương đối ít, năm tư hầu như không có, đó là vì những sinh viên đã đến thời điểm có thể đến các cơ quan chính phủ để thực tập, còn ai sẽ đến công ty Trình Kiêu chứ?

Công ty Trình Kiêu cũng chỉ mới thành lập, nào có danh tiếng bằng các cơ quan của chính phủ? Tất nhiên bọn họ đều thấy khinh thường.

Nhưng Trình Kiêu cũng không để ý, bây giờ bọn họ sẽ không nhìn ra giá trị của công ty nhà họ Tiêu mang đến, về sau sẽ có một ngày, anh sẽ khiến bọn họ nhìn thấy rõ.

Cùng lúc này, nhà họ Tô cũng đang khởi nghiệp.

Và đối tượng muốn khởi nghiệp, tất nhiên là Lục Tư Hoa.

Sau khi Lục Tư Hoa dạo một vòng trường học và vài nhà máy khác nhau để khảo sát thị trường thì sự thôi thúc trong lòng bà ấy càng lúc càng lớn.

Có được cơ hội kiếm tiền thì làm sao bà ấy có thể buông tay?

Đặc biệt là khi nghĩ đến một ngày có thể kiếm ít nhất trên năm mươi đồng, cơ hội tốt như vậy, nếu không chịu nắm lấy thì đó mới là tổn thất lớn nhất trong cuộc đời bà ấy.

Rất nhanh, quán ăn sáng của nhà họ Tô đã được mở ngay trong khu phố sầm uất.

Khu phố sầm uất hiện giờ vẫn chưa trở thành khu quản chế như đời sau, cũng không cần vì mở quán ăn mà gây ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố nên không cho mở quán.

Tuy gọi là mở quán buôn bán, nhưng trong mắt dân thành thị thì đây là cái nghề thấp kém nhất, nó còn không phổ biến bằng ăn chén cơm ổn định của nhà nước.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 369: Chương 369



Nhưng đối với Lục Tư Hoa, một cơ hội có thể trong thời gian rảnh rỗi mà tạo một mối làm ăn để kiếm chút tiền ấy tốt như thế, sao bà ấy có thể từ bỏ?

Bà ấy còn nghe rằng, huyện Nghi An là nơi xuất hiện vạn nguyên hộ đầu tiên, vạn nguyên hộ này còn là trong số giữa những hộ kinh doanh cá thể.

“Mẹ, mẹ thật tuyệt vời! Hôm nay là cuối tuần, con được nghỉ, con cùng mẹ đi nha. Vãn Vãn hết sức ủng hộ bà ấy, cô muốn cùng tham gia vào công việc bán buôn của mẹ Tô.

Lục Tư Hoa cũng không từ chối, dù sao bây giờ là cuối tuần Vãn Vãn được nghỉ, lần đầu tiên mở quán buôn bán, trong lòng bà ấy cũng không biết làm thế nào, có con gái ở bên thì lá gan bà ấy sẽ lớn hơn.

Lòng Tô Cần ước ao một hồi, nhưng có là cuối tuần thì ông ấy cũng không được nghỉ. Hiện giờ ông ấy đã được thăng chức làm giám đốc, có rất nhiều chuyện đều cần ông ấy xử lý, ngay cả cuối tuần cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

“Đi thôi!” Vãn Vãn đã giúp Lục Tư Hoa chuẩn bị xong xuôi hết thảy, cô đẩy chiếc xe đẩy nhỏ mà Tô Cần chế ra rồi lên đường.

Hiện giờ huyện Nghi An đã cực kỳ náo nhiệt.

Ngày trước muốn ra ngoài mua gì đó thì nhất thiết phải đến Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, nếu như đến chợ đen mua thì phải tự gánh vác rủi ro, điển hình là bị bắt.

Không giống như bây giờ, khắp nơi đều có thể thấy người ta mở quán bán.

Tuy toàn bộ thành thị trông có hơi hỗn loạn, nhưng khung cảnh phồn thịnh phát đạt khiến ai nấy đều tràn ngập hy vọng.

Mấy chục năm trước đây đã phải chịu kìm nén quá nhiều, áp lực đến mức chẳng ai dám nói năng lung tung ở nơi làm việc, chỉ sợ một khi bọn họ không cẩn thận là sẽ bị người bắt.

Nếu có thể thành thật ngồi yên thì nhất định không được chạy lung tung, nếu có thể không nói bậy thì nhất định phải ngậm chặt miệng.

Sau khi thứ áp lực này bị loại bỏ, giống như ánh mặt trời xuất hiện trong một ngày tuyết rơi, khiến lòng người bỗng chốc vì chúng mà nở rộ.

Vãn Vãn đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi dạo trên đường cùng mẹ Tô, nhìn đâu đâu cũng toàn là người với người, một số người còn mở quán bán đồ.

Có người mở quán BBQ nướng, có người luộc bắp, có người làm đủ loại thức ăn sáng, cũng có người làm đủ loại món ăn vặt thơm ngon.

Hầu hết các loại thức ăn ngày nay tại những quán đó đều rất xanh và tốt cho sức khỏe, không như khá nhiều chủ quán đời sau vì kiếm tiền mà cái gì cũng dám thêm vào thực đơn, kể cả những thứ ảnh hưởng đến sức khỏe cũng bỏ vô.

Thức ăn bây giờ, là tự nhiên nhất.

Mặc dù gần đây Lục Tư Hoa đã nghiên cứu một thời gian, nhưng vì chưa từng làm ăn bao giờ, vì thế sau khi chân chính bước xuống phố, dọn quầy mình xong, bà ấy lại đột nhiên luống cuống tay chân.

Bà ấy không biết phải làm như thế nào, như thế nào để mời chào khách.

Lần trước khi bà ấy quan sát những chủ quán đó, thấy bọn họ chỉ cần dùng giọng hô lên là có thể mời gọi khách tới. Bây giờ cũng vậy, xung quanh có không ít chủ quán đứng đó la to, giọng càng lúc càng lớn.

Lục Tư Hoa vẫn đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Lần đầu tiên buôn bán, bà ấy vẫn còn chưa quen, vẫn chưa thể vứt bỏ mặt mũi của mình mà không màng tất cả hô to chào khách.

“Mẹ, mẹ làm bánh bao hấp và bánh bao chiên đi sau đó tỏa mùi thơm bay ra. Phần còn lại cứ để con, con sẽ ra chào khách.” Vãn Vãn cũng biết da mặt mẹ mình mỏng, chủ yếu là vì bà ấy chưa từng buôn bán gì nên mới không biết phải làm sao.

Vậy cứ để cô, chỉ cần mẹ dựng đứng được thương hiệu, sau này sẽ có rất nhiều khách ruột mà xem.

Cô tin mẹ mình nhất định có thể xử lý tốt.

Lục Tư Hoa nghe xong cũng hiểu ra. Chỗ bán đã được dựng lên, tất cả các dụng cụ đều đã được sắp xếp ngay ngắn, bánh bao hấp và há cảo cũng đã được bày biện xong xuôi. Chỉ cần mang đi hấp hoặc chiên thì mùi thơm lập tức tỏa ra ngay.

Cô rất thiên vị đối với đồ của nhà mình, đảm bảo chúng sẽ có thể khiến người đã ăn sẽ muốn ăn thêm. Chỉ cần bọn họ cắn một ngụm thôi, chắc chắn họ sẽ ở lại và mua thêm vài cái.

Tích tiểu thành đại, lợi nhuận chắc chắn sẽ rất tốt.

Rất nhanh, bà ấy đã đặt bánh bao vào l*иg hấp, sau lại đặt chảo lên bếp, bắt đầu chiên bánh bao chiên của bà.

Chẳng mấy chốc, hương thơm của bánh bao chiên đã bắt đầu bay ra đầu tiên.

Lúc này, Vãn Vãn bắt đầu hò hét vào đám đông đang đi trên đường lại: “Ông đi qua bà đi lại. Nhanh nhanh vào xem, mau ghé lại nhìn một cái, đến nếm thử đi! Bánh bao chiên vừa thơm vừa giòn vừa ngon đây! Ba người đầu tiên được miễn phí ăn thử một cái, hai mươi cái đầu tiên giảm còn tám mươi tám phần trăm thôi, chỉ có một ngày hôm nay, chuyện tốt như vậy đừng nên bỏ lỡ. - Cô gì ơi, cô có — — muốn nếm thử một cái không? – Chú ơi, chú thử một cái nhé? —— Lại đây nào, cậu bạn nhỏ, em có muốn ăn bánh bao chiên không, ăn ngon lắm nè"

Rất nhiều người đã dừng chân vì mùi hương kia thật sự quá thơm.

Có người hỏi: “Bánh bao chiên này bao nhiêu một cái?"

Vãn Vãn nói: “Năm xu một cái, mười cái năm mươi xu, hai mươi cái một đồng, lấy một cái không?"

Người vừa hỏi sau khi nghe được giá thì dừng bước, một cái nhìn có vẻ không đắt, nhưng một cái có thể được bao nhiêu? Còn không đủ để tắc kẽ răng.

Vãn Vãn đương nhiên nhìn ra những người này còn đang do dự, cô nói: “Bánh bao chiên này là dùng nhân thịt heo tươi đấy, còn phải dùng dầu chiên, chi phí bỏ ra rất nhiều, mua với giá này thật sự không đắt. Chú à, hay chú ăn thử một cái trước, nếm được hương vị rồi chú lại quyết định có mua hay không nhé"

Nhưng ông chú kia vẫn còn hơi do dự, thật ra anh ta muốn nếm thử miễn phí một cái, nhưng nếm rồi mà không mua thì sẽ rất xấu hổ.

Cậu bé bên cạnh anh ta không kìm được kéo tay anh ta: “Ba ơi, con muốn ăn"

Vãn Vãn chớp chớp mắt nhìn anh ta, cậu bé cũng mong ngóng mà nhìn anh ta, ra sức liếʍ môi, ánh mắt dán chặt vào bánh bao chiên.

Cuối cùng ông chú kia cắn răng một cái, đưa ra quyết định, cùng lắm thì sau khi nếm thử miễn phí, anh ta sẽ mua một cái khác cho con mình.

Rất nhanh, Vãn Vãn đã đặt một cái bánh bao chiên được bọc trong bọc vào tay đứa nhỏ: “Cẩn thận nóng nhé, ăn từ từ."

Cậu bé vừa ngửi được mùi thơm đã dùng sức nuốt nước miếng một cái, cậu muốn nuốt ngay miếng bánh bao chiên này vào bụng, nhưng nó thật sự quá nóng.

Khó lắm mới chờ được nó nguội một tí, cậu cắn một miếng. Ngay lập tức, cậu chỉ cảm thấy hương vị thơm ngon ngọt ngào bùng nổ trên đầu lưỡi, chỉ ba năm lần cắn xuống đã ăn hết cái bánh bao chiên.

Những người xung quanh đều đang nhìn cậu nhóc, có người hỏi cậu: “Ăn ngon không?"

Cậu bé “ừm ừm ừm” gật đầu liên tục: “Ngon quá, ngon thật đấy! Con chưa bao giờ ăn bánh bao chiên nào ngon như vậy. Ba, con muốn ăn nữa."

Vừa rồi khi con trai đang ăn ông chú đều có thể ngửi được, đúng thật là cực kỳ thơm. Cộng thêm lớp thịt bên trong quả thật nhìn rất tươi, cái bánh này bán năm xu cũng không đắt, dù sao người ta cũng dùng nguyên liệu thật.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cho tôi lấy năm cái, —— không, lấy mười cái” Cũng chỉ có năm mươi xu thôi mà, anh ta vẫn mua được.

Quan trọng là vì con trai thích ăn, dù có tiếc đi nữa thì chút tiền anh ta cũng bỏ được.

Vãn Vãn phấn khởi, thoáng chốc đã bán được mười cái, khởi đầu tốt vậy, về sau chắc chắn sẽ có nhiều khách tới mua hơn nữa.

Quả nhiên cô đã đoán đúng, những vị khách khác cũng muốn ăn thử bánh bao chiên.

Vãn Vãn nói: “Chỉ còn có hai tấm vé ăn thôi, những cái sau phải mua, hai mươi cái đầu tiên có thể được giảm giá còn tám mươi tám phần trăm"

Nếu mấy giây trước còn có người lưỡng lự, hiện tại đã không còn ai chần chừ nữa.
 
Back
Top Bottom