Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 350: Chương 350



Ngay cả những tờ báo ông cụ thích đọc nhất, đài mà ông cụ thích nghe, cũng không đọc không nghe.

Trong phòng khách chỉ có ông cụ Tiêu, ngoài ra không có ai khác.

Tiêu Ngọc Nguyệt trước kia luôn thấy đứng cạnh ông cụ cũng không thấy đâu.

Mẹ Phùng cũng không ở tầng một.

Cũng không thấy bất kỳ một cảnh vệ nào khác.

"Ông, cháu về rồi"

“Cháu đi thăm mẹ rồi à?” Ông cụ Tiêu hỏi anh như thường lệ.

Trình Kiêu nói: "Cháu đến đó từ sáng sớm, nghe ngóng tình hình sức khỏe của mẹ từ bác sĩ chủ nhiệm. Ông ấy bảo cháu là, mẹ đã vượt qua 6 tháng nguy hiểm, hiện tại tuổi thọ đã được kéo dài thêm 3 năm. Ông ấy còn nói với cháu, thậm chí mẹ có hy vọng sống lâu hơn.

Ông cụ Tiêu mắt sáng lên: "Thật à?"

Đây là một chuyện tốt.

Trình Kiêu nói: "Bác sĩ nói, tình trạng và tuổi thọ của mẹ không phải do bác sĩ quyết định, mà là do chính bản thân mẹ quyết định. Chỉ cần bà ấy có ý chí sống sót, có hy vọng, tâm trạng tốt, có thể sống lâu hơn nữa."

Ông cụ Tiêu nói: “Đây đúng là một chuyện tốt. Gần đây liên tiếp xảy ra chuyện tốt, trong lòng ông rất vui mừng. Bố con mà biết, nhất định cũng sẽ vui mừng"

"Mẹ nói với cháu, muốn về nhà ở, không muốn ở trong bệnh viện. Bà ấy còn nói, muốn đến thăm bố."

Từ khi mẹ Trình đến Bắc Kinh, đã được đưa thẳng vào bệnh viện, nửa năm qua bà ấy không hề xuất viện, đương nhiên cũng chưa từng đến tảo mộ.

Ông cụ Tiêu nói: "Nên, đây là điều nên làm. Mẹ con với bố con... nên gặp nhau rồi"

Thở dài.

"Ông..."

Ông cụ Tiêu nói: "Cháu về phòng đi, chắc cháu mệt lắm rồi, ông còn đang nghĩ một số chuyện"

|| Trình Kiêu vâng một tiếng, đi về phía cầu thang, đi được nửa đường, lại quay lại nhìn ông cụ Tiêu, cảm thấy hôm nay ông cụ, hình như có tâm sự gì đó.

Anh lắc lắc đầu, chắc ông đang nghĩ tới bố nhỉ?

Thở dài, không cần nghĩ nữa, anh bước về phía phòng.

Đi được nửa đường thì gặp mẹ Phùng, bà ấy đang đi ra khỏi phòng của Tiêu Ngọc Nguyệt. Nhìn thấy Trình Kiêu, bà ấy mở miệng, lại ngậm lại, rồi vội vã lướt qua Trình Kiêu.

Trình Tiêu: ???

Không hiểu chuyện gì.

Anh liếc nhìn phòng của Tiêu Ngọc Nguyệt, cau mày.

Ở dưới nhà, ông cụ Tiêu đang thở dài.

Tiểu Ngô đỗ xe xong đi vào, nhìn thấy ông cụ tay run run lấy ra một điếu thuốc.

Ông cụ đã lâu không hút thuốc lá.

Kể từ khi ông cụ trở về từ nông thôn, được kiểm tra cơ thể tổng quát xong, bác sĩ đã khuyên ông cụ không được hút thuốc. Ông cụ bèn bỏ thuốc.

Ông cụ hút lại từ khi nào vậy?

Tiểu Ngô nói: "Thủ trưởng, bác sĩ giao phó, ông không thể hút thuốc."

Tay ông cụ Tiêu đang lấy điếu thuốc dừng lại, rồi lại tiếp tục nhả khói.

Lại hút một hơi.

"Hôm nay Trình Trình ra ngoài, là cậu đưa đi à?"

Tiểu Ngô nói: "Thủ trưởng, không phải tôi đưa đi, cũng không phải Tiểu Ngưu đưa. Hôm nay tôi đến bệnh viện đón thiếu gia, cũng đã hỏi qua bác sĩ, họ nói thiếu gia đã tới từ sáng sớm, đến bệnh viện lúc năm sáu giờ."

Tiểu Ngô làm việc, thích làm tất mọi thứ.

Cậu ta biết ông cụ sẽ hỏi cậu ta về việc đưa đón, đến bệnh viện, cậu ta đã chủ động đi tìm hiểu thời gian thiếu gia đến bệnh viện.

Cậu ta biết ông cụ tin tưởng thiếu gia Tiêu.

Nhưng lại lo lắng cô Tiêu sẽ không bỏ qua, có bằng chứng rồi, thì nói gì cũng dễ.

Chính vì hiểu chuyện này, cho nên mới đến bệnh viện để tìm hiểu rõ thời gian, trả lại trong sạch cho thiếu gia Tiêu.

Ông cụ Tiêu đau đớn nhắm mắt lại.

Tiểu Ngô đứng bên cạnh, thức thời không có lên tiếng.

Lúc này, mẹ Phùng đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy Tiểu Ngô, chỉ chỉ lên tầng.

Tiểu Ngô hiểu, lắc lắc đầu với bà.

Mẹ Phùng cũng nhìn thấy vẻ mặt của ông cụ Tiêu, hơi thở dài.

Ông cụ lại là người đau đớn nhất.

Từ mình nuôi một đứa trẻ hơn mười năm, nhưng lại vu oan cho đứa trẻ khác, còn là cháu trai ruột của mình, trong lòng ông cụ sao có thể cảm thấy dễ chịu?

“Tiểu Ngô, cậu đi đến nhà họ Mạc một chuyến đi Ông cụ không rầu rĩ nữa, cuối cùng đưa ra quyết định.

"Thủ trưởng, rốt cuộc ông nghĩ thông suốt rồi?"

“Ngọc Nguyệt ở chỗ này, đã không còn thích hợp nữa. Cho dù ông cụ Tiêu có thương yêu Tiêu Ngọc Nguyệt đến đâu, cán cân trong trái tim ông ấy vẫn nghiêng về Trình Kiêu.

Đó là cháu ruột của ông ấy, dù mới nhận về chưa được một năm.

Ngọc Nguyệt đúng là được ông ấy nuôi nấng từ nhỏ, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, năm nay lúc từ Tây Bắc trở về, cô vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như khi còn bé.

Ai ngờ, sau khi biết được sự tồn tại của Trình Trình, đã đi vào ngõ cụt.

Anh ấy nên đưa cô ấy trở về.

Năm đó đồng ý với lão Mạc sẽ nuôi nấng đến khi cô ấy trưởng thành, đến năm mười tám tuổi sẽ đưa cô ấy về.

Rốt cuộc đứa trẻ này là con cháu nhà họ Mạc, không phải người nhà họ Tiêu.

Bố mẹ đã từ nông thôn về lâu rồi.

Mặc dù thế lực của nhà họ Mạc không còn nữa, nhưng sẽ không bao giờ bỏ đói Ngọc Nguyệt.

Ông ấy cũng sẽ chu cấp một chút, đến khi Ngọc Nguyệt kết hôn, lại tặng một phần của hồi môn.

“Thủ trưởng, lẽ ra ông nên làm việc này từ lâu rồi. Mẹ Phùng không biết từ đâu chui ra, tiếp lời của ông cụ Tiêu, “Cô Ngọc Nguyệt dù sao cũng không phải người nhà họ Tiêu, cô ấy quen ở đây rồi, sao có thể cam lòng trở về cuộc sống bình thường trước kia? Thiếu gia Trình xuất hiện, đả động đến ích lợi của cô ấy, cô ấy vu oan cho thiếu gia cũng là chuyện trong dự liệu của tôi rồi. Hôm nay cô ấy vu oan cho thiếu gia một lần, vậy sau này thì sao? Sẽ không làm những việc ác liệt hơn à?"

Ông cụ Tiêu hít một hơi, không nói gì.

"Không phải tôi không thích cô ấy, cô ấy trước mặt ngài luôn luôn ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng ở trước mặt người hầu như chúng tôi, không phải như vậy" Mẹ Phùng không có ấn tượng tốt với Tiêu Ngọc Nguyệt Mỗi lần ở trước mặt ông cụ Tiêu, đều giả vờ vô hại, như một thiên sứ nhỏ, quay người lại, lúc đối xử với bọn họ, sẽ trở thành ác quỷ.

Trước kia thiếu gia Trình chưa xuất hiện, bọn họ không dám lên tiếng.

Dù sao ông cụ cũng không có cháu trai ruột, chỉ có mỗi đứa cháu gái nuôi này, ông ấy rất khao khát tình thân.

Dù sao cháu trai và cháu gái cũng không phải người nhà họ Tiêu, cũng không thường xuyên đến nhà họ Tiêu, ông cụ thực ra rất cô đơn.

Tiêu Ngọc Nguyệt lại quen với việc giả vờ.

Bây giờ thiếu gia Trình đã tới, bọn họ là người hầu, đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ mong chờ cháu đích tôn thực sự của nhà họ Tiêu,không cần phải nhìn ánh mắt của Tiêu Ngọc Nguyệt để sinh sống nữa.

“Bảo nhà họ Mạc, đón Ngọc Nguyệt về đi.” Cần quyết đoán mà không quyết đoán, sao dẹp được loạn, ông ấy cũng không muốn đứa cháu trai duy nhất của mình bị hại.

Tiêu Ngọc Nguyệt không biết, cô ấy đã nằm trong danh sách bị đuổi về. Càng không biết, nguyên nhân thúc đẩy ông cụ hạ quyết tâm, là do chính cô ấy khıêυ khí©h.

Cô ấy còn đang đợi ông cụ trừng phạt Trình Kiêu.

Dương dương đắc ý.

Trình Kiêu ở bên cạnh không mình bị Tiêu Ngọc Nguyệt ghi hận, càng không biết mình suýt chút nữa là thành “Đậu Nga”, tý nữa là bị oan.

Anh con đang suy nghĩ về việc đưa mẹ Trình đi chơi.

Hơn nữa, anh còn phải đến trường báo danh.

Còn huấn luyện quân sự nữa.

Vãn Vãn cũng không biết chuyện Trình Kiêu suýt thì bị người ta vu oan.

Càng không biết bây giờ nhà họ Tiêu sắp đại chiến đến nơi.

Cô cũng về trường báo danh trước, vì trường cấp ba cũng có huấn luyện quân sự.

Người khác đều buồn phiền vì chuyện quân sự, chỉ có Vãn Vãn rất vui vẻ.

Nghe nói huấn luyện quân sự hơi khổ nhưng rất vui.

Còn được chơi s.ú.n.g nữa kìa, đây là chuyện kiếp trước cô không được làm.

Kiếp trước cô đâu được chạy nhảy vui đùa như người bình thường, giờ còn được đi huấn luyện quân sự.

Đúng là một chuyện đến mơ còn không dám.

“Vãn Vãn, chúng ta đến trường thôi." Đóa Đóa tới gọi Cô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 351: Chương 351



Như Vãn Vãn mong muốn, cô với Đóa Đóa được chia vào cùng lớp.

Ba năm cấp hai không được ở cùng lớp, không ngờ đến lúc vào cấp ba lại được chia vào một lớp, đây là chuyện họ không dám nghĩ tới.

Thế lại hay, họ có thể cùng đi học cùng tan học, có khi còn thành bạn cùng bàn.

“Vãn Vãn, chị nghe nói em định học vượt, đúng không?” Bỗng nhiên Đóa Đóa hỏi cô.

Vãn Vãn không biết sao cô ấy lại hỏi vậy, nhưng vẫn đáp lời: “Ừm, em thấy nếu được thì em muốn tốt nghiệp sớm, thi đại học.

Đóa Đóa cắn môi: “Chị cũng muốn học vượt.

“Chị cũng muốn?” Đóa Đóa bất ngờ.

Đóa Đóa là một người làm việc gì cũng từng bước từng bước, chưa từng liều lĩnh.

Điều gì đã thúc đẩy cô ấy làm vậy?

Dường như cô đã có suy đoán.

Cô hỏi: “Sao chị cũng muốn thi đại học sớm thế?"

“Cũng không có lý do, chỉ là muốn thi thôi"

Vãn Vãn nói: “Tới lúc đó chị muốn thi tới đâu? Em muốn đi Bắc Kinh, chị đi Bắc Kinh với em đi"

Đóa Đóa lắc đầu: “Chị không đi Bắc Kinh đâu, chị muốn đi Thượng Hải.

Vãn Vãn bỗng hiểu ra, cô lại nhìn sang Đóa Đóa.

Đóa Đóa còn lớn hơn cô một tuổi, năm nay đã mười sáu tuổi rồi.

Cô gái nhát gan nhõng nhẽo trong trí tưởng tượng của cô đã biến mất rồi, trở thành một người nhã nhặn, xinh đẹp.

Ở tuổi mười sáu, rất nhiều cô gái đã bắt đầu yêu đương, có suy nghĩ với người khác phái.

Có phải Đóa Đóa cũng như vậy không?

Chẳng nhẽ trong lớp có ai cũng muốn học vượt? Hay Đóa Đóa thích ai lớp trên? Người ấy muốn thi đến Thượng Hải, nên Đóa Đóa cũng muốn đi?

Vãn Vãn nghĩ mình đã tìm thấy sự thật.

Cô không hỏi, nên đã bỏ lỡ một cơ hội biết sự thật.

Rất nhiều năm sau, khi cô nhìn thấy người con trai cao lớn bên cạnh Đóa Đóa, cả người cô ngây ra.

Đương nhiên bây giờ cô không hề biết, cũng không tìm hiểu kỹ.

Cô là bạn thân Đóa Đóa, khi Đóa Đóa còn chưa muốn nói cho cô, cô không muốn tùy tiện thám thính bí mật nho nhỏ trong lòng cô ấy.

“Em nghe nói huấn luyện viên mới tới đẹp trai lắm, chúng ta đi nhanh đi” Vãn Vãn không nghĩ gì khác, chỉ nắm tay Đóa Đóa chạy về phía trước.

Đóa Đóa hơi đỏ mặt. Cô ấy vốn nghĩ, nếu Vãn Vãn hỏi mình, cô ấy sẽ nói lý do cho cô. Nhưng Vãn Vãn không hỏi, cô ấy cũng ngại nói.

Huấn luyện viên quân sự của trường trung học trong huyện là người bên lực lượng cảnh sát vũ trang của huyện.

Huyện Nghi An có không ít lính, có lục quân, hải quân, cũng có cảnh sát vũ trang.

Mà dù là lục quân, hải quân hay cảnh sát vũ trang thì năm nào cũng có nhiệm vụ đi huấn luyện quân sự cho trường trung học của huyện Nghi An.

Thậm chí đến bộ đội cấp trên xuống huấn luyện cũng sẽ nhận được thông báo tương tự.

Nhanh chóng huấn luyện quân sự cho học sinh vẫn luôn là một vấn đề được bộ giáo dục coi trọng.

Thậm chí còn có bộ đội thành lập trường quân đội thiếu niên, chọn một vài học sinh ưu tú tham dự, cũng coi như đào tạo thiên tài cho tương lai.

Ngay từ khi học cấp hai, Vãn Vãn đã từng nhận thông báo tương tự như vậy, giáo viên cũng từng hỏi cô có muốn gia nhập trường quân đội thiếu niên, sau này thi vào trường quân đội không.

Vãn Vãn đã từ chối.

Cô đã hứa với Trình Kiêu là sẽ đến Bắc Kinh học đại học.

Cô còn chốt luôn trường rồi, phải thi Hoa Đại.

Nhà họ Tô làm lính cả nhà là đủ rồi, không thiếu phần cô.

Học trường quân đội vất vả quá, Vãn Vãn không nghĩ mình chịu nổi.

Hơn nữa, cô đã vạch sẵn bước đường tương lai cho mình rồi.

Thi Hoa Đại, đỗ Hoa Đại rồi thì cố kiếm cơ hội trao đổi ra nước ngoài, xuất ngoại bằng tiền công.

Ông nội cũng đã giữ một suất cho cô bên Mãn thành, sau này có thể đến Mãn thành học đại học.

Nếu được ra nước ngoài cùng Trình Kiêu thì còn tốt hơn nữa.

Cũng không biết bây giwof Trình Kiêu đang làm gì, có đang ngóng trông huấn luyện quân sự như cô không?

Còn anh Ba, chắc bây giờ cũng đang tham gia huấn luyện quân sự nhỉ?

“Wow, huấn luyện viên đẹp trai quá!” Tiếng hò hét của mấy cô gái cắt ngang suy nghĩ mơ màng của cô.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn huấn luyện viên của lớp mình.

Huấn luyện viên họ Trương, là một sĩ quan, chắc tuổi khoảng hai mươi, thân cao, hơi gầy, khuôn mặt rất nghiêm túc, làn da hơi đen.

Nhưng đúng là rất đẹp trai, anh khí bức người.

Các nữ sinh hò hét cũng là chuyện dễ hiểu.

“Vãn Vãn, thật sự rất đẹp trai luôn á, tớ chưa gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy luôn.” Cô gái đứng cạnh Vãn Vãn nắm chặt lấy tay cô, đứng đó kích động nhảy nhót.

Vãn Vãn cảm thấy huấn luyện viên cũng đẹp trai, nhưng cô nhìn trai đẹp đã quen, cũng không thấy đẹp đến mấy.

Đàn ông nhà họ Tô ai cũng đẹp trai, anh cả anh hai anh ba của cô, ai mà chả đẹp trai ngút trời?

Còn cả Trình Kiêu, huấn luyện viên này so ra còn kém một bậc.

Trình Kiêu còn luyện võ nhiều năm, cơ bắp trên người rất rắn chắc đó nha.

Kiến Binh anh trai cô cũng làm lính, còn thường xuyên tập võ với ông cụ Tiêu, còn tuấn tú hơn huấn luyện viên trước mặt này nhiều.

“Vãn Vãn, sao cậu không nói gì?” Cô gái kia túm lấy tay Vãn Vãn, lại không được cô trả lời nên hơi mất hứng: “Cậu không thấy huấn luyện viên này rất đẹp trai à?"

Vãn Vãn nhìn cô ấy một cái, cô gái này là bạn cấp hai của cô, sau khi lên cấp ba lại vào cùng lớp.

Thế nên, dù cô không thấy huấn luyện viên này đẹp trai hơn mấy anh trai mình và Trình Kiêu thì cũng phụ họa: “Ừ, cũng khá đẹp trai"

“Chờ huấn luyện quân sự xong, tớ nhất định phải xin cách liên lạc với huấn luyện viên, tớ phải viết thư cho anh ấy. Cô gái kích động nói.

Vãn Vãn rất muốn bảo cô ấy, không đến mức đẩy chứ?

Cậu mới mười lăm mười sáu tuổi đã yêu sớm, có hợp lý không thế?

Nhưng cô không dám hỏi câu này, sợ làm cô gái tổn thương.

Những cô gái khác cũng đỏ mặt nhìn huấn luyện viên, tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài.

Chỉ có Vãn Vãn và Đóa Đóa khá bình thường, cũng không lộ ra vẻ mặt ái mộ.

Huấn luyện viên Trương cũng không biết mình đã trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh, anh ấy đang chỉ huy các nam sinh dọn vài dụng cụ sang sân tập.

Sau đó, anh ấy bắt đầu sửa sang lại đội hình.

Huấn luyện quân sự không phải trò đùa, lúc đứng đội hình cũng không phải đứng cho có.

Huấn luyện viên Trương lại là một người rất nghiêm túc, rất nghiêm khắc với binh lính dưới trướng mình.

Rất nhanh đã có nữ sinh bắt đầu kêu ca.

Khổ quá đi!

Có còn coi họ là học sinh không thể.

Họ có phải lính thật đâu, cần gì phải nghiêm khắc như vậy chứ?

Thậm chí còn có nữ sinh bắt đầu xin nghỉ.

Thậm chí còn có người ngất xỉu.

Đứng dưới ánh mặt trời suốt hai tiếng, không ngất cũng phải ngất.

Vãn Vãn cũng rất rất mệt, nhưng cô không kêu, càng không bị bệnh Nữ sinh ngất xỉu làm cả lớp rối hết cả lên.

Huấn luyện viên cũng hơi luống cuống tay chân.

Cùng lúc ấy, Trình Kiêu cũng đang tham gia huấn luyện quân sự ở đại học.

Anh không vất vả như Vãn Vãn.

Từ nhỏ anh đã tập chạy trên núi, sau đó được ông cụ Tiêu huấn luyện, đã tập ra cơ bắp toàn thân từ lâu.

Trước giờ Trình Kiêu vẫn luôn yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, chưa từng thả lỏng, lúc ấy còn được ông cụ dạy dỗ, tập võ với Kiến Binh.

Ông cụ Tiêu là người từng trải trên chiến trường, đương nhiên cũng dạy họ như huấn luyện trong quân đội, dạy còn nhiều hơn huấn luyện quân sự của học sinh nhiều.

Nên những thứ huấn luyện viên dạy chỉ như mưa bụi với anh thôi.

Khi người khác kêu khổ kêu mệt, anh vẫn tập luyện rất nhẹ nhàng.

Hoàn toàn không thấy mệt là bao.

Các bạn khác còn thấy lạ, sao anh không mệt tí nào vậy?

Thậm chí huấn luyện viên thấy anh tập cũng sáng cả mắt, lén lút tìm anh hỏi anh có muốn tham gia quân ngũ không?

Anh cũng gặp chuyện như Vãn Vãn, có huấn luyện viên bên quân đội để mắt đến anh, muốn đào anh vào trường quân đội.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 352: Chương 352



Nhưng anh lại từ chối, vì anh không hề muốn vào quân đội.

Nhà họ Tiêu có hai quân nhân là đủ rồi, hoàn toàn không cần thêm anh nữa.

Ba ruột anh hi sinh trên chiến trường vì chiến tranh.

Ông nội anh cũng cống hiến cả đời cho quân đội.

Anh thấy, hẳn là mình có chuyện khác cần làm.

Thấy anh từ chối, huấn luyện viên cảm thấy rất đáng tiếc.

Mầm non quân ngũ tốt như này, cứ thế bị từ chối rôi?

“Cậu không cần trả lời ngay bây giờ, cứ suy xét cho kỹ rồi trả lời tôi sau” huấn luyện viên vẫn không muốn để vuột mất nhân tài ưu tú như vậy.

Trình Kiêu nói: “huấn luyện viên, em nghĩ rồi ạ, em sẽ không vào quân ngũ."

Anh có mục tiêu của đời mình, mà chắc chắn mục tiêu của anh không phải là làm quân nhân.

Hơn nữa, Vãn Vãn cũng không thích anh vào quân đội lắm.

Huấn luyện quân sự kéo dài một tuần cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nhà họ tiêu cũng đón chuyện mẹ Trình xuất viện.

Ngày mẹ Trình xuất viện, Trình Kiêu còn đang ở trường.

Anh xin nghỉ từ sáng sớm, vội đi từ trường vào bệnh viện.

Mẹ Trình rất vui, cuối cùng cũng xuất viện được rồi.

Cuối cùng bác sĩ cũng cho bà ấy về nhà.

Bà ấy đã ở bệnh viện đủ lâu rồi, cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành.

Trình Kiêu đón mẹ về, lái xe vẫn là Tiểu Ngô.

Vừa về nhà họ Tiêu, Trình Kiêu đã thấy trong nhà xuất hiện thêm một đôi vợ chồng.

Trình Kiêu nhíu mày nhìn hai vợ chồng trước mặt.

Anh không hề quen hai người họ nhưng vẫn có thể đoán được đại khái.

Người phụ nữ kia giống Tiêu Ngọc Nguyệt đến năm phần, chẳng cần nghĩ cũng biết bọn họ là ba mẹ của cô ta.

Tiêu Ngọc Nguyệt đang ngồi trên cái sô pha đối diện ba mẹ, thái độ với hai vợ chồng kia rất hờ hững.

Ông cụ Tiêu không có mặt, chỉ có mẹ Phùng đứng chờ trong phòng khách.

Dạo này quân khu của ông cụ có nhiều việc, trước mắt phải cải tiến quân trang, thân làm lãnh đạo đứng đầu quân khu, bọn họ phải đi họp ở Bộ Quốc phòng để thảo luận chuyện này.

Trong khoảng thời gian tới sẽ rất bận rộn, đôi khi đến khuya mới về nhà, có hôm còn không về.

Trình Kiêu cũng bận chuyện huấn luyện quân sự nên ít về nhà chính nhà họ Tiêu, trong nhà chỉ còn mỗi Tiêu Ngọc Nguyệt làm chủ, cho dù mẹ Phùng có không thích cô ta thế nào cũng phải nghe lời.

Tiểu Ngô đi đỗ xe nên không vào cùng mọi người.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, Trình Kiêu khẽ cau mày nhưng cũng mặc kệ cô ta, anh nắm tay mẹ Trình định đi thẳng lên lầu.

Đây là lần đầu tiên mẹ Trình đến nhà họ Tiêu, ít nhiều cũng hơi mất tự nhiên.

Nãy giờ Tiêu Ngọc Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm hai mẹ con Trình Kiêu đi vào, nhìn biểu hiện của mẹ Trình, vẻ mặt cô ta đầy trào phúng, đúng là đồ nhà quê!

Trình Kiêu thản nhiên liếc nhìn Tiêu Ngọc Nguyệt, nói: "Mẹ Phùng, không phải ông nội đã bảo cô ta dọn đi rồi à, sao vẫn còn ở đây vậy?"

Mẹ Phùng đáp: "Đúng là trước khi đi Thủ trưởng có căn dặn như vậy, nhưng cô ấy muốn thu dọn đồ đạc và cáo biệt với Thủ trưởng nên vẫn.."

"Mau bảo cô ta đi đi." Trình Kiêu nói rồi định dắt tay mẹ Trịnh lên lầu, hình như chợt nghĩ đến cái gì đó, anh lại hỏi mẹ Phùng: "Mẹ Phùng, phòng của mẹ cháu đã thu dọn xong chưa?"

Mẹ Phùng: "Thưa cậu chủ, đã thu dọn xong rồi, ở ngay bên cạnh phòng cậu."

Trình Kiêu gật đầu, không liếc nhìn Tiêu Ngọc Nguyệt một lần nào nữa, anh cảm thấy cô ta chẳng có gì để anh chú ý cả.

"Có phải là cậu chủ Tiêu không?"

Trình Kiêu đang định đi lên thì nghe thấy một giọng nói.

Anh nhìn sang, thì ra là bà Mạc, cũng chính là mẹ của Tiêu Ngọc Nguyệt.

Nhà họ Mạc là đồng đội cũ của ông nội Tiêu, nói đúng hơn là thuộc hạ cũ. Nhà họ Mạc từng là chỉ huy của một đội quân, sau gặp phải vài chuyện nên càng ngày càng khó khăn. Hai vợ chồng ông bà Mạc đều là giáo viên bị đày xuống nông thôn.

Năm đó Tiêu Ngọc Nguyệt mới bốn tuổi đã rơi vào hoàn cảnh ông nội mất, ba mẹ bị đày xuống nông thôn, một mình trơ trọi vô cùng đáng thương. Ông nội Tiêu thấy thế mới rủ lòng thương nhận nuôi cô ta, vì bảo vệ cô ta mà ghi tạc dưới danh nghĩa của ba ruột anh.

Sở dĩ lúc đó ông nội Tiêu làm vậy là vì nghĩ ba không có con cái, vừa có thể bảo vệ con cháu của thuộc hạ cũ vừa cho ba có một cô con gái nuôi.

Lúc ấy ông nội Tiêu đã đồng ý với ông cụ Mạc, chờ sau khi Tiêu Ngọc Nguyệt thành niên sẽ đưa cô ta quay về.

Bây giờ ông bà Mạc đã sửa được án oan sai, nhà họ Mạc cũng tháo được cái mũ bao nhiêu năm chụp trên đầu nên ông nội Tiêu muốn đưa Tiêu Ngọc Nguyệt về càng sớm càng tốt.

Nhưng Tiêu Ngọc Nguyệt vẫn mãi không chịu đi nên mới kéo dài đến tận bây giờ.

Đối với vợ chồng ông bà Mạc, Trình Kiêu không có bất cứ thành kiến nào, ngược lại còn cảm thấy hai vợ chồng có vẻ quá cẩn thận.

Hình như cố ý lấy lòng con gái họ?

Thế là anh lại càng không ưa Tiêu Ngọc Nguyệt, cảm thấy cô ta là cái loại chẳng ra gì.

Từ lúc nhìn thấy Trình Kiêu đi vào trong nhà hai vợ chồng Mạc đã đoán ra đây là ai, sau lại nghe mẹ Phùng gọi anh là "cậu chủ" thì càng chắc chắn đây chính là cháu trai ông cụ Tiêu mới nhận về, còn người bên cạnh chắc là mẹ anh.

Trình Kiêu khẽ gật đầu với hai vợ chồng.

Mẹ Trình đứng bên cạnh hơi nhút nhát, muốn chào hỏi người ta nhưng thấy Trình Kiêu lắc đầu với mình, bà ấy vội nuốt lời chào hỏi vào trong bụng.

Ông bà Mạc muốn chào hỏi mẹ Trình, tuy thoạt nhìn mẹ Trình không đáng chú ý nhưng dù gì cũng là mẹ của chủ nhân tương lai nhà họ Tiêu, bọn họ không thể coi thường.

Nhưng bọn họ chưa kịp hành động đã bị Tiêu Ngọc Nguyệt ngăn cản, cô ta hừ lạnh: "Chỉ là một người đàn bà nông thôn, còn chẳng phải vợ của chú, hai người chào hỏi với bà ta làm gì?" Nói xong còn xuy một tiếng.

Đúng lúc này, Tiểu Ngô đã đỗ xe xong đi vào, nghe thấy lời Tiêu Ngọc Nguyệt nói suýt nữa ngã nhào xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc không dám tin nhìn cô ta.

Trình Kiêu và mẹ Trịnh đã đi lên cầu thang, nghe thấy giọng Tiêu Ngọc Nguyệt cũng quay đầu lại.

Tất nhiên mẹ Trịnh đã nghe thấy, tuy trong lòng bà ấy rất khó chịu nhưng cô ta nói cũng không sai, bà ấy và Thắng Lợi không kết hôn nên không phải vợ của người ta.

Trình Kiêu là đứa con ngoài giá thú.

Nếu nghĩ theo cách đó thì cũng không mấy tức giận, bà ấy chỉ gượng cười.

"Tiểu Ngô, ném người ta ngoài cho tôi!"

Tính tình Trình Kiêu không tốt, Tiểu Ngọc Nguyệt nói vậy chẳng khác gì châm chọc mẹ anh chưa cưới đã tằng tịu đến mang thai. Mắng anh thì được, nhưng mắng ba mẹ anh thì không được!

Tiêu Ngọc Nguyệt nổi giận: "Tiêu Trình, anh là cái thá gì? Nói là con trai của chú nhưng ai mà biết anh là đứa con hoang ở đâu chui ra! Anh đừng hòng lừa ông nội, lừa gạt tài sản nhà họ Tiêu, tôi nhất định phải vạch trần gương mặt thật của anh!"

Trình Kiêu đập "Bộp" một phát vào tay vịn cầu thang, hai mắt mở trừng trừng nhìn Tiêu Ngọc Nguyệt.

Anh cắn chặt răng nói: "Tiểu Ngô, còn ngây ra đó làm gì?"

Tất nhiên Tiểu Ngô biết chuyện, trước khi ông cụ đi họp đã dặn bọn họ chuyện này, hôm nay mời vợ chồng họ Mạc đến cũng vì chuyện này.

Không ngờ hai vợ chồng này lại đến cửa đúng hôm mẹ Trình xuất viện.

Rõ ràng bọn họ không hẹn vào ngày này mà.

Tiểu Ngô không ngốc, cậu ta đã nghĩ ngay đến một khả năng.

Thế nên ánh mắt nhìn Tiêu Ngọc Nguyệt cũng không tốt.

Mẹ Trình thở dài, nếu hỏi bà ấy có tức giận không?

Tất nhiên có tức.

Nhưng đối phương chỉ là một cô bé, sao bà ấy có thể tranh chấp với người ta? Chẳng lẽ giải thích năm đó mình yêu đương với Tiêu Thắng Lợi thế nào hay sinh con ra sao ư?

May mà con trai đã nhận tổ quy tông, cho dù ông nội thằng bé có kiểm tra hay xét nghiệm gì đó cũng là quan hệ huyết thống thôi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 353: Chương 353



May mà ông cụ đã nghe lời khuyên của bà ấy mà đi xét nghiệm.

Bọn họ chính không sợ tà, lo gì người ta nói.

Mẹ Trình giật giật góc áo Trình Kiêu: "Trình Trình, đi thôi."

Sự tức giận trên mặt Trình Kiêu đã tiêu tán bớt, lúc quay lại nhìn mẹ Trình chỉ còn gió êm sóng lặng.

Anh đỡ mẹ Trình lên cầu thang, thẳng hướng vào phòng.

Sáng sớm nay đã bảo mẹ Phùng dọn dẹp căn phòng bên cạnh phòng anh, căn phòng đó vừa to vừa thoải mái.

Thấy hai mẹ con Trình Kiêu biến mất sau cầu thang, Tiêu Ngọc Nguyệt giận sôi máu.

Cô ta thật sự rất tức giận.

Cô ta sắp bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu rồi mà Trình Kiêu lại có thể yên ổn ở lại đây.

Cô ta không phục!

Tiểu Ngô nói: "Cô Tiêu... À không, cô Mạc, mời cô đi cho."

"Cái loại mắt chó coi thường người khác, tôi là con cháu nhà họ Tiêu, cô Mạc gì chứ? Ông nội chỉ tức giận nhất thời thôi, ông ấy nuôi dưỡng tôi từ nhỏ đến lớn, không ngỡ để tôi rời đi đâu." Cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, sống ở đây từ nhỏ đến lớn, từ lâu đã xem tất cả mọi thứ của nhà họ Tiêu là của cô ta rồi, bây giờ giữa đường lại có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra, sao cô ta chấp nhận nổi.

Càng nghĩ càng uất, Tiêu Ngọc Nguyệt cao giọng chất vấn: "Dựa vào đâu mà anh ta mới nói một câu các người đã nghe theo răm rắp? Anh ta bảo tôi đi thì tôi phải đi sao? Tôi không đi đấy!"

Mặc dù lúc ông nội tức giận đã bảo cô ta dọn ra khỏi nhà họ Tiêu nhưng đó chỉ là lời nói lúc nổi nóng thôi, sao có thể xem là thật? Cô ta tin tưởng ông nội sẽ không làm thật đâu.

Nhất định là Trình Kiêu đã nói gì trước mặt ông nội thì ông ấy mới tức giận như thế.

Cô ta muốn gặp ông nội để xin lỗi, mai sau cô ta sẽ không bao giận nổi nóng vô cớ nữa.

Nghĩ đến đây, nước mắt không chịu khống chế mà tuôn ra như mưa.

Mẹ Mạc vội khuyên: "Ngọc Nguyệt, chúng ta về nhà đi, con là con cháu nhà họ Mạc, không phải nhà họ Tiêu."

Ba Mạc cũng nói: "Đúng đấy Ngọc Nguyệt, ông nội con còn đang chờ con quay về viếng mộ đấy, đi thôi."

Lần này bọn họ đến đây để đón con gái về nhà, chẳng qua cô ta không muốn quay về.

"Tôi không về! Ai bảo tôi phải quay về!" Tiêu Ngọc Nguyệt gào to: "Ai cũng không thể bắt tôi rời đi được, ngay cả Trình Kiêu cũng đừng hòng!"

"Là ông nói!" Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.

Tiêu Ngọc Nguyệt ngẩn ra, lập tức quay lại nhìn, chỉ thấy ông cụ Tiêu chậm rãi bước vào trong nhà.

Ba mẹ Mạc nhìn thấy ông cụ Tiêu, vội vàng chào hỏi: "Cháu chào bác Tiêu."

"Hai đứa đến rồi à?" Ông cụ Tiêu nói: "Bác đã bảo mẹ Phùng dọn đồ cho Ngọc Nguyệt, hôm nay mấy đứa về đi!"

Tiêu Ngọc Nguyệt khóc ròng: "Cháu không quay về đâu ông nội. Cháu là cháu gái của ông mà, cả đời này đều là thế, cháu không về!"

Cô ta thật sự không muốn quay về cái nơi đó.

Cô ta chẳng có tình cảm già với cha mẹ thì sao phải quay về?

Cô ta chỉ muốn ở lại nhà họ Tiêu với ông nội thôi.

"Chẳng phải mấy hôm trước ông đã bảo cháu về nhà họ Mạc sớm quay về rồi à, cháu nên trở về càng sớm càng tốt mới đúng" Còn lý do kéo dài đến tận bây giờ thì ông cụ chỉ nghĩ cô ta thật sự không nỡ rời xa ông.

Ông cụ vừa quay về nên chưa biết trong nhà xảy ra chuyện gì.

"Tiểu Ngô, không phải bảo cậu đến bệnh viện đó Vân Hương sao?"

Tiểu Ngô đáp: "Thưa Thủ trưởng, người đã đón về rồi ạ, cậu chủ cũng quay về."

"Quay về rồi?" Ông cụ Tiêu sửng sốt, hình như đã hiểu ra mọi chuyện, ông cụ lập tức khiển trách Tiêu Ngọc Nguyệt: "Cái đồ vô liêm sỉ!"

Còn có gì không hiểu nữa? Ông ấy đã bảo Tiểu Ngô liên hệ bảo người nhà họ Mạc đến đây đón người mà mãi chưa thấy Tiêu Ngọc Nguyệt quay về. Dạo này ông vội quá nên quên mất chuyện này luôn.

Để đến tận hôm nay mẹ Trình quay về vẫn ở đây, vừa rồi ông ấy đứng ngoài cửa nghe Tiêu Ngọc Nguyệt mắng ầm lên thì còn gì không hiểu nữa?

"Ông nội.." Tiêu Ngọc Nguyệt tủi thân.

Ông cụ Tiêu nói: "Sức khỏe thím Tô con không tốt, vừa xuất viện xong đã kí©h thí©ɧ con bé như thế, rốt cuộc con đang tính toán cái gì?"

"Không phải đâu ông nội"

"Tiểu Mạc, hai vợ chồng cậu đưa người về đi, bác sẽ bảo mẹ Phùng thu dọn hành lý, Tiểu Ngô sẽ mang về cho các cháu. Hôm nay đi luôn đi, đừng ở lại đây nữa." Ông cụ Tiêu thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.

Trước kia cảm thấy Tiêu Ngọc Nguyệt thật đáng thương, nhưng bây giờ mới nhận ra cô ta quá tâm CƠ.

Bệnh tình của Vân Hương như vậy nên bọn họ chẳng dám để con bé chịu chút kí©h thí©ɧ nào, đón người xuất viện về chính vì muốn chăm sóc chu đáo cho nó.

Cô ta thì hay rồi, ngay lúc này còn kí©h thí©ɧ con bé để nó tức giận là sao?

Rốt cuộc muốn làm cái gì? Chọc Vân Hương tức c.h.ế.t thì có ích lợi gì với cô ta?

Ba mẹ Mạc nghe vậy cũng đủ hiểu ý của ông cụ Tiêu, hai người lập tức bước qua kéo Tiêu Ngọc Nguyệt.

Lúc này Tiêu Ngọc Nguyệt mới thật sự hoảng loạn, cô ta gào khóc: "Ông nội, cháu không muốn đi, cháu không muốn rời xa ông đâu, cháu là con cháu nhà họ Tiêu, từ bé đến giờ cháu luôn ở bên cạnh ông mà, cháu không đi đâu!"

Ông cụ Tiêu đi thẳng lên lầu, nói: "Họ cũng sửa lại đi, đổi thành họ Mạc, ông nội cháu còn đang chờ cháu trở về dập đầu trước mộ ông ấy đấy"

Tiêu Ngọc Nguyệt lại càng hoảng loạn, nếu ngay cả họ cũng sửa thành họ Mạc thì chẳng còn quan hệ gì với nhà họ Tiêu nữa rồi.

Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô ta, cô ta đang tranh giành cái gì với Trình Kiêu vậy?

Cho dù anh không phải con cháu nhà họ Tiêu thì sao? Dù gì ông nội cũng đã xác nhận là anh rồi, cô ta ở đây tranh cái gì với anh nữa?

Bây giờ cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu mà Trình Kiêu vẫn là cháu trai nhà họ như cũ.

Vậy những năm qua của cô ta chẳng phải chỉ là một trò cười sao?

Tiêu Ngọc Nguyệt khóc, khóc vô cùng đau lòng, khóc đến tê tâm liệt phế, giờ khắc này cô ta mới cảm thấy mình thật sự sai rồi.

"Ông nội, ông đừng đuổi cháu đi được không? Cháu không nỡ rời xa ông, cháu không nỡ mà, ông nội ơi! Cháu vẫn nhớ như in cái lúc cháu mới đến nhà họ Tiêu, ông nội vừa thấy cháu khóc là lại ôm cháu suốt, buổi tối còn dỗ cháu đi ngủ. Cháu rất sợ bóng tối, sợ sét đánh nên ông luôn canh cháu. Ông chính là ông nội ruột thịt của cháu, ông nội ruột thịt mà!"

Ba mẹ Mạc nghe Tiêu Ngọc Nguyệt nói vậy thì hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ cảm thấy người làm ba mẹ như họ thật thất bại, con gái ruột mà lại không nhận bọn họ, là tại vì bọn họ đưa cô ta đến nhà họ Tiêu từ bé sao?

Lúc đó bọn họ thật sự không còn cách nào khác. Ông nội Mạc đã mất, trong nhà lại bị gán nhiều tội danh, còn bị đày xuống nông thôn sống vất vả khổ sở. Bọn họ thật sự không còn cách nào.

Trước khi ông cụ Mạc mất đã cầu xin ông cụ Tiêu bảo vệ Ngọc Nguyệt nên cô ta mới có một cuộc sống bình yên đến tận bây giờ.

Mặc dù bọn họ thân ở nông thôn nhưng không giờ phút nào không nhớ đến con gái.

Bây giờ khó khăn lắm mới quay lại được mà muốn đón con gái về nhà cũng bị từ chối.

Bọn họ thật sự...

Ba mẹ Mạc thở dài một hơi.

"Đi thôi, con về nhà họ Mạc rồi vẫn có thể tranh thủ đến thăm ông nếu có thời gian. Ông không phải ông nội ruột của cháu, ông Mạc mới là thật, quay về thôi" Ông cụ Tiêu than thở một hơi rồi lên lầu.

Bóng dáng ông ấy như bị kéo dài ra, trông thật tang thương.

Tiêu Ngọc Nguyệt khóc sướt mướt... không, phải gọi là Mạc Ngọc Nguyệt bị ba mẹ Mạc lối đi.

Cho dù cô ta không tình nguyện đến mức nào, thậm chí chẳng thèm để ba mẹ nắm tay thì cũng bất lực, chỉ có thể quay về nhà họ Mạc.

Ông cụ Tiêu mà đã lên tiếng rồi thì cô ta phải quay về.

Nếu cô ta không muốn quay về thì ông ấy cũng sẽ giải trừ quan hệ nuôi dưỡng giữa bọn họ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 354: Chương 354



Vậy chẳng khác nào xé rách mặt, về sau cô ta có muốn quay về thăm nhà họ cũng không được nữa.

Một khi ông cụ Tiêu đã nói rồi thì cứ thành thật mà quay về mới phải đạo, sau này không chừng còn có cơ hội quay về thăm ông cụ.

Có khi vẫn có cơ hội.

Mạc Ngọc Nguyệt nghĩ đến những thứ này mới không cam tâm tình nguyện quay về.

Cuối cùng dưới lầu cũng yên tĩnh.

Lúc này mẹ Phùng và Tiểu Ngô mới thở phào một hơi.

"Cuối cùng cũng về rồi." Mẹ Phùng lầm bầm.

Tiểu Ngô không nói gì, cậu ta vẫn luôn ít nói, lúc nào cũng chỉ im lặng quan sát mọi chuyện mà không nói lung tung.

Ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu, hình như trên đó cũng không có động tĩnh gì thì phải.

Xong việc, hai người chia nhau ai làm việc nấy, chẳng ai nói thêm câu nào, cũng không bàn luận chuyện nhà họ Tiêu.

Những chuyện phát sinh dưới lầu tất nhiên không thoát khỏi lỗ tại của Trình Kiêu.

Nhưng anh chẳng quan tâm mà chỉ nói chuyện phiếm với mẹ Trình.

Mẹ Trình cũng không quá để ý chuyện dưới lầu, tuy bà ấy có để ý những lời Mạc Ngọc Nguyệt nói nhưng cũng đành chịu.

Bởi vì đó vốn là sự thật, bà ấy và Tiêu Thắng Lợi yêu nhau từ trước, mãi sau mới kết hôn.

Trình Kiêu thật sự là con trai của Tiêu Thắng Lợi nhưng bà ấy lại mang con trai gả đến nhà họ Trình vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Với tình hình, tình thế cộng với phong trào vận động nghiêm khắc lúc đó, nếu bà ấy không gả chồng, sau khi sinh con ra cả hai mẹ con bọn họ sẽ không có đường sống.

Chỉ có thể nói là ý trời trêu ngươi.

Cho dù có tức thì bà ấy cũng không thể nói con gái nhà người ta nói sai.

Huống chi còn là một cô bé chỉ lớn hơn Vãn Vãn vài tuổi?

Chẳng lẽ bà ấy còn có thể mắng chửi người ta sao?

Tất nhiên bà ấy không thể mắng người, mà cũng không mắng được.

"Mẹ, mẹ đừng để trong lòng" Trình Kiêu nhìn sắc mặt mẹ cũng biết mẹ mình rất để ý những lời Mạc Ngọc Nguyệt vừa nói.

Nhưng mẹ Trình lại lắc đầu: "Mẹ không để trong lòng đâu, những lời cô ấy nói đều là sự thật, mẹ cảm thấy rất có lỗi với ba con."

"Nhưng cô ấy đã nói sai một điều, con là con trai ruột của ba con, mẹ đã đi xét nghiệm gen rồi, con là m.á.u mủ nhà họ Tiêu, đây là sự thật không thể thay đổi."

Trình Kiêu gật đầu, tất nhiên anh biết chuyện này, lúc trước mẹ vào ông nội đi xét nghiệm ADN cũng vì phòng chuyện hôm nay xảy ra.

Quả nhiên mẹ đã đoán trước chuyện này.

"Mẹ không giận đâu, mẹ muốn bồi dưỡng cơ thể thật tốt, mẹ còn phải chứng kiến con kết hôn với Vãn Vãn, còn muốn bế cháu trai mập mạp nữa chứ."

Mẹ Trình cười nói.

Bây giờ lòng bà ấy rất vững vàng.

Còn có chuyện gì bà ấy chưa trải qua nữa?

Mặc bệnh nặng như vậy, lại chứng kiến người mình yêu, chồng mình qua đời, còn có chuyện gì có thể đả kích bà ấy được nữa?

Nếu đã cởi bỏ được khúc mắc rồi thì chẳng có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến bà ấy được nữa.

ở "Mẹ nghĩ được thế thì con cũng yên tâm rồi. Mẹ cứ yên tâm ở lại nhà họ Tiêu dưỡng bệnh, ở đây có bác sĩ gia đình, cách một khoảng thời gian sẽ đến đây kiểm tra thân thể cho mẹ. Sư phụ của con cũng tới nữa, mẹ đừng lo"

"Mẹ có gì phải lo đâu, bây giờ mẹ đã nghĩ thông suốt rồi. Mẹ muốn sống thêm mấy năm nữa chờ con và Vãn Vãn kết hôn" Mẹ Trình cười thật lòng, nói: "Còn nữa, mẹ được ở trong phòng của ba con đã rất vui rồi."

Năm đó, khi bà ấy và Thắng Lợi yêu nhau, ông ấy đã nói muốn dẫn bà ấy về nhà họ Tiêu.

Sau đó, bà ấy không chờ được ông ấy, chẳng còn cách nào mới phải gả cho ba Trình.

Bây giờ bà ấy dẫn con trai về nhà họ Tiêu, được cảm nhận nơi ông ấy đã từng sống ở khoảng cách gần nhất, còn gì không hài lòng nữa?

Bà ấy cảm thấy ông trời đối xử với mình không tệ lắm, cuộc đời này đã quá đáng giá rồi.

Cho dù tương lai có c.h.ế.t đi, xuống dưới đó gặp Thắng Lợi thì bà ấy cũng có chuyện để nói với ông ấy.

Ngoài cửa, ông cụ Tiêu đi ngang qua đang định giơ tay gõ cửa chợt khựng lại.

Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi xoay người xuống lâu.

Tiêu Thắng Lợi được an táng ở phần mộ liệt sĩ.

Năm đó, sau khi ông ấy được đưa từ chiến trường về, vì những cống hiến của ông ấy ngoài chiến tuyến nên được an táng ngay vào phần mộ liệt sĩ, còn khắc tên của ông ấy lên bia đá.

Tiêu Thắng Lợi thật vĩ đại, đồng thời cũng khiến người ta thổn thức.

Đến tận lúc về chầu trời ông ấy vẫn chưa kết hôn.

Nhưng ông ấy vẫn may mắn, có một cô gái mang thai con của ông ấy, còn để lại huyết mạch cho nhà họ.

Trình Kiêu đỡ mẹ và ông cụ Tiêu đi vào nghĩa trang liệt sĩ.

Đứng trước bia mộ Tiêu Thắng Lợi, lần đầu tiên Trình Kiêu có cảm giác xúc động muốn khóc.

Ai bảo anh không kính yêu cha mình, tuy anh chưa từng gặp ba nhưng từ nhỏ đã biết đến sự tồn tại của ông ấy, nhưng từ sau khi biết chuyện, không một lúc nào anh không nhớ đến ba.

Lúc này, đứng trước bia mộ của ba mình, nhìn ảnh chụp của ba dán trên tấm bia đá anh mới phát hiện mình thật giống ba.

Hồi trẻ ba anh thật anh tuấn.

Anh lại giống ông ấy đến sáu phần, bốn phần còn lại là giống mẹ.

Năm đó ông nội đến Hạ Hà nhìn thấy anh đã bắt đầu hoài nghi rồi đúng không?

Dù sao tướng mạo của anh rất giống ba mà.

Cho dù tướng mạo không giống hoàn toàn thì phong thái cũng cực giống.

Lúc nhìn thấy anh làm sao ông nội không nhận ra được?

Lúc đó không nhận anh ngay chắc là vì lý do nào đó?

Một là vì thân phận, hai là sợ mọi chuyện chỉ là phỏng đoán của ông thôi?

Về sau ông nội quấn quýt nhận anh làm cháu trai chắc cũng xuất phát từ sự hoài nghi này.

Nhưng con người ông nội vô cùng trầm ổn, mặc dù rất nghi ngờ nhưng sẽ không chắc chắn mọi chuyện ngay.

Lúc đó mẹ bị bệnh liệu có phải vì ông nội đi hỏi bà ấy không?

Anh không thể biết được hết tất cả những chuyện này nhưng cũng không định hỏi ông nội và mẹ.

Bệnh của mẹ vốn có quan hệ rất lớn với chuyện này, anh không muốn gương mặt mẹ lại hằn thêm một tia u sầu nữa.

Bây giờ anh và ông nội đã nhận lại nhau, họ trên hộ khẩu cũng đã sửa lại.

Anh là con cháu nhà họ Tiêu, giờ anh nhận lại ông nội, ông ấy sẽ không phải sống cô độc nữa, thế là đủ rôi.

Mẹ Trình đứng trước bia mộ của Tiêu Thắng Lợi, bà nhẹ nhàng giơ tay v**t v* tấm ảnh dán trên tấm bia đá, nước mắt không chịu khống chế lăn dài xuống hai bên má.

Xa cách hơn hai mươi năm bây giờ bà ấy là được gặp lại Tiêu Thắng Lợi một lần nữa.

Chỉ tiếc lúc này thứ bà ấy nhìn thấy chỉ là tấm bia mộ lạnh băng của người mình yêu và tấm ảnh chụp.

Chẳng biết đã bao lần bà muốn gặp mặt ông ấy, cho dù chỉ một lần thôi cũng được, bà sẽ chính miệng nói với ông ấy một câu: Thắng Lợi, tôi đã mang thai con trai của ông, con của chúng ta đã lớn rồi.

Nhưng ông ấy chẳng thể nghe được câu này nữa rồi.

Đã từng, bà ấy từng cho rằng ông ấy bị gia đình cưỡng bách, ghét bỏ xuất thân của bà ấy nên không muốn gặp lại nữa.

Có lẽ đã kết hôn sinh con rồi cũng nên, có lẽ đã...

Nhưng ý trời trêu ngươi.

Bà chưa từng nghĩ tới khả năng ông ấy đã hy sinh.

Hy sinh đúng vào mùa thu năm đó.

Cái năm mà con trai của hai người họ còn chưa chào đời.

Ông ấy không hề phụ bạc bà ấy, cũng vẫn nhớ mãi chuyện này.

Nếu bà ấy biết hết tất cả, cho dù có bị người ta treo lên đánh như giày rách bà cũng sẽ không vì trốn tránh cưỡng bách và áp lực mà gả cho ba Trình.

Bà có lỗi với Thắng Lợi, cũng có lỗi với ba của Hiểu Mộng.

Mẹ Trình khóc, khóc không ngừng, gần như quỳ rạp xuống mặt đất.

"Mẹ." Trình Kiêu gọi mẹ một tiếng rồi vội đỡ bà.

Mẹ Trình khóc không thành tiếng.

Ông cụ Tiêu đứng một bên nhìn cảnh này cũng cảm động vô cùng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 355: Chương 355



Con trai đã mất rồi, con dâu cũng phải chịu khổ cực bao nhiêu năm dưới nông thôn.

Đã sinh cháu trai rồi mà vẫn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí còn vì thế mà nhiễm bệnh.

Con trai ông bất hạnh thật nhưng đồng thời cũng may mắn.

Bây giờ đã tìm được cháu trai về rồi, tiếc nuối lớn nhất đời của ông cũng đã tan biến.

Lần này dẫn cháu trai đến đây viếng mồ mả cũng vì để con trai nhẹ lòng.

"Sau này nên thường xuyên đến thăm ba con."Ông cụ Tiêu thở dài vỗ vỗ vai Trình Kiêu.

Trình Kiêu gật đầu: "Con biết rồi ông nội"

Mẹ Trình vẫn đang vịn bia mộ khóc thút thít.

Tình cảm bị đè nén suốt hơn hai mươi năm của bà ấy hoàn toàn tuôn trào hết trong thời khắc này.

Mưa bụi bay bay trong gió giống như tâm tình của mẹ Trình lúc này.

Bên này, Vãn Vãn đang rầu thúi ruột.

Sau khi lên cấp ba, cô cho rằng mình chỉ cần chăm chỉ học hành là được, không ngờ chuyện phiền toái cứ đến liên tiếp.

Dạo này cô mới được người ta thổ lộ.

Mà người thổ lộ lại là huấn luyện viên quân sự của Cô.

Cô không ngờ huấn luyện viên lại thổ lộ với mình.

Người đàn ông cao ráo gầy gò, da hơi ngăm, ngày thường nghiêm túc như ông già đó lại thổ lộ tình cảm với cô sao?

Trong lớp có nhiều bạn nữ thổ lộ với thầy ấy như vậy sao thầy lại chọn cô chứ?

Còn nữa, cô chỉ vừa mới lên cấp ba thôi mà, cho dù tâm lý đã thành thục rồi nhưng tuổi sinh lý mới có mười lăm thôi mà.

Một cô bé mới mười lăm tuổi thì biết cái gì chứ?

"Cái này thật sự là do huấn luyện viên Trương nhờ cậu đưa tới sao?" Vẻ mặt Vãn Vãn như lâm vào sương mù.

Bạn nam truyền tin đáp: "Huấn luyện viên trưởng bảo tớ đưa cái này cho cậu, nói cậu mở ra khác biết." Cậu bạn hơi ngập ngừng một lát mới nói tiếp: "Không ngờ huấn luyện viên sẽ gửi thư tình cho câu."

Cậu bạn khó hiểu gãi đầu gãi tai, đưa thư xong cái là chạy biến luôn.

Vãn Vãn cầm lá thư mà thấy nóng bỏng tay, mở ra thì không ổn mà không mở cũng không xong.

Nếu mở ra thì sợ nhìn thấy thư thổ lộ tình yêu.

Mà nếu không vứt chẳng may ý của huấn luyện viên không phải như vậy thì sao?

"Vãn Vãn, huấn luyện viên Trương tìm cậu làm gì thế?" Đóa Đóa hỏi cô.

Vãn Vãn lắc đầu: "Tớ cũng không biết."

"Hay cậu mở ra xem đi, nếu huấn luyện viên có chuyện tìm cậu thật thì sao?"

Vãn Vãn hít sâu một hơi, mở bức thư ra.

Nhưng ngay sau khi mở ra cô: ???

Sao nó lại như thế này?

"Sao thế? Thư của huấn luyện viên viết cái gì đấy?"

Đóa Đóa thấy vẻ mặt cô không bình thường cũng sốt ruột hỏi.

Vãn Vãn lắc đầu, mơ mơ màng màng đưa bức thư cho Đóa Đóa tự xem.

Đóa Đóa chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn mở ra xem, đọc xong, vẻ mặt cô ấy và Văn Mẹ Trình đứng trước bia mộ của Tiêu Thắng Lợi, bà nhẹ nhàng giơ tay v**t v* tấm ảnh dán trên tấm bia đá, nước mắt không chịu khống chế lăn dài xuống hai bên má.

Xa cách hơn hai mươi năm bây giờ bà ấy là được gặp lại Tiêu Thắng Lợi một lần nữa.

Chỉ tiếc lúc này thứ bà ấy nhìn thấy chỉ là tấm bia mộ lạnh băng của người mình yêu và tấm ảnh chụp.

Chẳng biết đã bao lần bà muốn gặp mặt ông ấy, cho dù chỉ một lần thôi cũng được, bà sẽ chính miệng nói với ông ấy một câu: Thắng Lợi, tôi đã mang thai con trai của ông, con của chúng ta đã lớn rồi.

Nhưng ông ấy chẳng thể nghe được câu này nữa rồi.

Đã từng, bà ấy từng cho rằng ông ấy bị gia đình cưỡng bách, ghét bỏ xuất thân của bà ấy nên không muốn gặp lại nữa.

Có lẽ đã kết hôn sinh con rồi cũng nên, có lẽ đã...

Nhưng ý trời trêu ngươi.

Bà chưa từng nghĩ tới khả năng ông ấy đã hy sinh.

Hy sinh đúng vào mùa thu năm đó.

Cái năm mà con trai của hai người họ còn chưa chào đời.

Ông ấy không hề phụ bạc bà ấy, cũng vẫn nhớ mãi chuyện này.

Nếu bà ấy biết hết tất cả, cho dù có bị người ta treo lên đánh như giày rách bà cũng sẽ không vì trốn tránh cưỡng bách và áp lực mà gả cho ba Trình.

Bà có lỗi với Thắng Lợi, cũng có lỗi với ba của Hiểu Mộng.

Mẹ Trình khóc, khóc không ngừng, gần như quỳ rạp xuống mặt đất.

"Mẹ." Trình Kiêu gọi mẹ một tiếng rồi vội đỡ bà.

Mẹ Trình khóc không thành tiếng.

Ông cụ Tiêu đứng một bên nhìn cảnh này cũng cảm động vô cùng.

Con trai đã mất rồi, con dâu cũng phải chịu khổ cực bao nhiêu năm dưới nông thôn.

Đã sinh cháu trai rồi mà vẫn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí còn vì thế mà nhiễm bệnh.

Con trai ông bất hạnh thật nhưng đồng thời cũng may mắn.

Bây giờ đã tìm được cháu trai về rồi, tiếc nuối lớn nhất đời của ông cũng đã tan biến.

Lần này dẫn cháu trai đến đây viếng mồ mả cũng vì để con trai nhẹ lòng.

"Sau này nên thường xuyên đến thăm ba con. Ông cụ Tiêu thở dài vỗ vỗ vai Trình Kiêu.

Trình Kiêu gật đầu: "Con biết rồi ông nội."

Mẹ Trình vẫn đang vịn bia mộ khóc thút thít.

Tình cảm bị đè nén suốt hơn hai mươi năm của bà ấy hoàn toàn tuôn trào hết trong thời khắc này.

Mưa bụi bay bay trong gió giống như tâm tình của mẹ Trình lúc này.

Bên này, Vãn Vãn đang rầu thúi ruột.

Sau khi lên cấp ba, cô cho rằng mình chỉ cần chăm chỉ học hành là được, không ngờ chuyện phiền toái cứ đến liên tiếp.

Dạo này cô mới được người ta thổ lộ.

Mà người thổ lộ lại là huấn luyện viên quân sự của CÔ.

Cô không ngờ huấn luyện viên lại thổ lộ với mình.

Người đàn ông cao ráo gầy gò, da hơi ngăm, ngày thường nghiêm túc như ông già đó lại thổ lộ tình cảm với cô sao?

Trong lớp có nhiều bạn nữ thổ lộ với thầy ấy như vậy sao thầy lại chọn cô chứ?

Còn nữa, cô chỉ vừa mới lên cấp ba thôi mà, cho dù tâm lý đã thành thục rồi nhưng tuổi sinh lý mới có mười lăm thôi mà.

Một cô bé mới mười lăm tuổi thì biết cái gì chứ?

"Cái này thật sự là do huấn luyện viên Trương nhờ cậu đưa tới sao?" Vẻ mặt Vãn Vãn như lâm vào sương mù.

Bạn nam truyền tin đáp: "Huấn luyện viên trưởng bảo tớ đưa cái này cho cậu, nói cậu mở ra khác biết" Cậu bạn hơi ngập ngừng một lát mới nói tiếp: "Không ngờ huấn luyện viên sẽ gửi thư tình cho cậu."

Cậu bạn kia gãi đầu gãi tai, đưa thư xong thì chạy mất biến.

Vạn Vãn cầm bức thư nóng bỏng tay mà không biết nên làm thế nào, mở ra không được mà không mở cũng không xong.

Mở ra thì sợ thật sự là thư tình.

Mà không mở thì chẳng may huấn luyện viên có ý khác thì sao?

"Vãn Vãn, huấn luyện viên Trương tìm cậu có chuyện gì vậy?" Đóa Đóa tò mò hỏi cô.

Vãn Vãn lắc đầu: ""Tớ cũng không biết"

"Hay cậu mở ra xem đi, nếu huấn luyện viên thật sự có chuyện tìm cậu thì sao?"

Vãn Vãn hít sâu một hơi mới mở thư ra.

Nhưng ngay sau khi mở ra cô: ???

Sao nó lại thế này?

"Sao vậy? Huấn luyện viên viết gì trong thư thế?"

Đóa Đóa thấy vẻ mặt cô không bình thường cũng sốt sắng hỏi.

Vãn Vãn lắc đầu, mơ mơ màng màng đưa bức thư cho cô bạn tự đọc.

Đóa Đóa chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn mở bức thư ra, sau khi đọc nội dung bên trong, vẻ mặt cô ấy y hệt Vãn Vãn.

Đóa Đóa nói: "Vãn Vãn, cậu thổ lộ với huấn luyện viên?"

Vãn Vãn: ...

"Tớ thổ lộ với thầy ấy cái gì chứ?" Vãn Vãn sắp tức điên rồi, cái quái gì đang xảy ra vậy?

Ngoài thời gian huấn luyện có nói chuyện sơ sơ thì những lúc khác cô và huấn luyện viên Trương chưa từng nói với nhau một câu nào.

"Thế sao huấn luyện viên Trương lại viết thư như vậy? Trong thư thầy ấy từ chối tình cảm của cậu đấy" Đóa Đóa vừa chỉ vào bức thư vừa hỏi cô.

Vãn Vãn đáp: "Tớ biết đâu được, có phải tớ viết thư tình cho thầy ý đâu."

Tóm lại là chuyện quái quỷ gì đây?

Vô duyên vô cớ sao huấn luyện viên Trương lại viết thư từ chối tình cảm của cô chứ?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 356: Chương 356



Lúc cậu bạn kia tìm cô nói huấn luyện viên Trương viết thư cho cô, còn nói rõ là thư tình, cô còn tưởng thầy ấy thật sự thích cô, muốn thổ lộ với cô cơ.

Kết quả cũng không phải như vậy?

Tóm lại là sao?

Là huấn luyện viên Trương chơi đùa một trận sao?

Thật khiến người ta dở khóc dở cười mà!

"Liệu có phải ai viết thư tình cho huấn luyện viên Trương mà lại lấy tên của em không?" Đóa Đóa suy đoán.

Vãn Vãn lắc đầu: "Không thể có chuyện đó được, ai rảnh mà giả mạo em viết thư tình cho huấn luyện viên chứ? Cùng lắm thì bọn họ không ký tên thôi."

Đóa Đóa nghĩ cũng đúng.

Tự nhiên ai rảnh viết tên Vãn Vãn làm gì? Trừ phi người này muốn đùa dai, trêu cợt Vãn Vãn.

Nhưng chuyện này có khả năng không?

Ai trong lớp sẽ đùa dai như vậy chứ?

Có ai hận Vãn Vãn đến mức trêu cợt cô như vậy?

Hình như không có mà.

Chẳng lẽ là...

Bản thân huấn luyện viên nhầm lẫn?

Hai người đoán tới đoán lui cũng chẳng biết tại sao.

"Hay để em đi hỏi huấn luyện viên thử xem?" Văn Vãn cảm thấy chuyện này vẫn nên nói cho rõ ràng mới được.

Tuy nói cô không cần đi tìm hiểu rõ ràng cũng được, dù sao huấn luyện viên huấn luyện quân sự xong sẽ đi thôi, nhưng huấn luyện viên Trương là huấn luyện viên của bọn họ, thành tích đợt huấn luyện này đầu nằm trong tay thấy ấy, chẳng may thầy ấy cho rằng phẩm hạnh cô không đoan chính thì biết làm sao?

Vạn nhất lại đánh giá cô không đạt tiêu chuẩn thì sao?

Vậy thì cô còn oan hơn cả Đậu Nga rồi.

Hay là đi hỏi huấn luyện viên cho chắc nhỉ?

"Chẳng may em đi hỏi như vậy lại làm huấn luyện viên Trương thẹn quá hóa giận thì sao?" Đóa Đóa lo lắng hỏi cô.

"Không thì biết làm thế nào? Kiểu gì cũng phải tốt hơn để thầy ấy hiểu lầm em thích thầy ấy đúng không?" Vãn Vãn nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn.

Một khi đã liên quan đến chuyện tình cảm, nếu không làm rõ ràng sẽ dễ gây loạn.

Cô không muốn đội cái nồi đen này, mai sau bị các bạn mang ra bàn tán thì làm sao đây?

Lại tưởng cô thật sự thích huấn luyện viên ấy chứ.

Vãn Vãn ngẫm nghĩ một lát rồi bắt đầu làm ngay, đây luôn là phong cách của cô.

Trước giờ cô làm việc gì cũng nhanh gọn dứt khoát.

Nói là làm, cô đi tìm huấn luyện viên Trương ngay.

Lúc này thầy huấn luyện đang thu dọn hành lý, đợt huấn luyện quân sự đã kết thúc, đến lúc bọn họ đi về rồi.

"Tiểu Trương, bên kia có học sinh tìm cậu kìa"

Các thầy huấn luyện viên khác đồng loạt quay sang nháy mắt với thầy Trương: "Cậu nhận được cả đống thư tình rồi mà giờ còn có học sinh tìm đến tận cửa nữa"

Huấn luyện viên Trương chẳng nói gì, chỉ im lặng ra khỏi ký túc xá.

Ngoài cửa có một cô gái xinh đẹp đứng khom người cạnh lan can, hai tay chắp sau lưng, cô gái đang nhìn các học sinh chạy bộ trên sân thể dục, bàn chân thong thả vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Một bức tranh vô cùng tươi đẹp!

Đôi lông mày căng thẳng nhíu chặt nãy giờ của huấn luyện viên Trương từ từ giãn ra.

"Tô Vân Hi." Huấn luyện viên Trương gọi.

Tô Vãn Vãn quay đầu mỉm cười với huấn luyện viên Trương: "Em chào huấn luyện viên"

Nụ cười trên gương mặt cô gái trẻ rạng rỡ trong sáng, hàng mi cong vυ"t hấp dẫn ánh nhìn lập tức đánh sâu vào trái tim huấn luyện viên Trương.

Huấn luyện viên Trương họ khan: "Tô Vân Hi, em tìm thầy có việc gì không?"

Vãn Vãn trả lại bức thư từ chối mà huấn luyện viên Trương nhờ người đưa cho cô: "Huấn luyện viên, bức thư này thầy gửi sai người rồi."

Huấn luyện viên Trương: ???

Tô Vãn Vãn nói: "Em không hề viết thư tình cho thầy, chắc đây là trò đùa dai của một bạn nào đó thôi, thầy nhận lại đi ạ."

Cô có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Huấn luyện viên Trương cầm bức thư, tất nhiên anh ta biết bức thư này, anh ta mới viết cho nó cho Văn Vãn, bên trên còn có tên của cô.

Dạo này có rất nhiều cô gái viết thư tình cho anh ta, có bức ký tên bức thì không, có người tự mình đưa tới cũng có người lén thả vào túi xách của anh ta.

Thư tình của Vãn Vãn không có ký tên nhưng lúc cô thả vào túi anh ta có nhìn thấy bóng lưng cô.

Anh ta rất ấn tượng với cô bé này, cô là người chăm chỉ nhất trong mỗi lần huấn luyện, chưa bao giờ than mệt than khổ.

Cô bé im lặng chịu đựng hết và lần lượt hoàn thành các nhiệm vụ anh ta bố trí.

Anh ta cực kỳ có hảo cảm với cô.

Chỉ không ngờ cô cũng giống như những cô học sinh khác, trong đầu tràn đầy ý nghĩ yêu đương.

Tuổi còn nhỏ mà không cố gắng học tập đã mà lại đến chuyện yêu đương.

Mặc dù anh ta nhận thư, không trả lại, nhưng không có nghĩa sẽ bỏ qua: "Cố gắng học tập, ba mẹ em cho em đến trường không phải để em yêu đương."

Vãn Vãn nghe vậy rất tức giận, cái thầy huấn luyện viên Trương này nghe không hiểu à?

Cô, không, hề, viết, thư, tình, cho, anh, ta?

"Huấn luyện viên, em không hề.

"Được rồi, thầy hiểu rồi, thầy coi như em không hề viết thư tình, nhưng sau này tuyệt đối không được làm chuyện như vậy nữa, phải chăm chỉ học tập, đừng phụ kỳ vọng của cha mẹ." Huấn luyện viên ngừng lại, rồi nói tiếp: "Muốn yêu đương thì chờ thành niên lại nói, đến lúc đó thầy sẽ suy nghĩ lại!"

Tô Vãn Vãn tức thật rồi, cô quay phắt người đi luôn chẳng thèm quay đầu lại.

Thật là phiền toái!

Cô đã bảo là không hề viết rồi, sao người này cứ khăng khăng cố chấp như vậy chứ?

Cô ăn no rửng mỡ tự nhiên viết thư tình cho anh ta làm gì?

Cô có thích anh ta đâu, mà anh ta cũng chẳng phải hình mẫu người yêu của cô.

Nhưng anh ta không tin!

Không tin thì thôi, cô muốn dùng hành động thực tế chứng minh cô, sẽ, không, thích, anh ta!

Thấy cô bước đi không quay đầu lại, huấn luyện viên Trương lắc đầu, học sinh bây giờ...

"Sao thế, lại có học sinh thổ lộ với cậu à?" Một huấn luyện viên khác đi từ đằng sau tới.

Huấn luyện viên Trương không nói gì.

Huấn luyện viên kia nói: "Chủ yếu là do cậu quá đẹp trai, có học sinh nào mà không bị thu hút đâu? Mỗi lần đến lượt cậu lên lớp huấn luyện quân sự đều có học sinh nữ đứng xếp hàng viết thư tình cho cậu, chúng tôi muốn nhận một bức thư cũng chẳng có đây!"

Huấn luyện viên Trương quay người về thẳng ký túc xá, chỉ để lại cho người nọ một bóng lưng đĩnh bạt.

Người kia hơi sửng sốt một lát rồi vội vàng đuổi theo.

Vãn Vãn đi tìm huấn luyện viên về thì thấy Đóa Đóa đang đứng ngoài cửa chờ cô. Thấy cô về, cô ấy sốt sắng hỏi: "Thế nào? Em đã nói rõ với huấn luyện viên chưa?"

"Không nói rõ được." Vãn Vãn đáp: "Đóa Đóa, chị nói thử xem sao huấn luyện viên Trương lại tự luyến như vậy chứ? Cứ nhất quyết phải nói em thầm mến thầy ấy? Em thầm mến thầy ấy làm gì? Thầy ấy có phải kiểu người mà em thích đâu?"

Đóa Đóa nói: "Chắc vì có nhiều người viết thư tình cho thầy ấy quá nên nhầm?"

"Em cũng chẳng biết, em đã bảo là em không viết rồi mà thầy ý còn ra vẻ hận sắt không thành thép dạy dỗ em, nói là nhiệm vụ chính bây giờ của em là học tập, mai sau lớn lên hẵng nghĩ đến chuyện yêu đương. Lại còn nói nếu sau này em thổ lộ với thầy ý thì sẽ suy nghĩ, chị nói xem thầy ý nói vậy là có ý gì?"

Đóa Đóa nói: "Có khi huấn luyện viên cũng có hảo cảm với em?"

Cô ấy ngập ngừng nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng này thôi"

Vãn Vãn vô cùng kinh ngạc: "Sao có thể? Sao huấn luyện viên có thể thích em được? Lúc đó nhìn thầy ấy rất chán ghét mà." Mặc dù cô cũng không thích huấn luyện viên.

"Chị cảm thấy có khả năng này mà, nếu không sao tự nhiên thầy ý lại viết thư từ chối cho em làm gì? Rõ ràng em không viết thư cho thầy ý mà"

Vãn Vãn cũng nghi hoặc tự hỏi: "Có lẽ thật sự có người giả danh em để viết, chắc huấn luyện viên chưa đến mức nhìn nhầm người đâu. Rốt cuộc là ai giả mạo em viết thư tình chứ, ai mà lại đùa dai như vậy?"

Đùa dai có thể c.h.ế.t người đấy nhá!

Không biết cái người đáng ghét nào lại đùa như vậy nữa?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 357: Chương 357



Học sinh yêu sớm lại bị thầy giáo biết, chẳng may lại viết một câu vào hồ sơ của cô thì sao đây?

Chẳng may lại nói cho cha mẹ cô biết thì sao đây?

Cô khổ quá mà!

Cô thấy trong lớp ai cũng khả nghi, mà ai cũng không có gì khả nghi.

"Vãn Vãn?" Đóa Đóa gọi.

Vãn Vãn hoàn hồn, khẽ mỉm cười với cô ấy.

Vào lúc này, chỉ có Đóa Đóa ở bên cô, cũng chỉ có Đóa Đóa sẽ không làm ra chuyện tổn thương cô, ngược lại, cô ấy sẽ bảo vệ, quan tâm cô.

"Em không sao, dù gì huấn luyện viên Trương cũng sắp về đơn vị rồi, sau này em và thầy ấy sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt nữa, có lẽ sẽ không tiếp xúc nữa đâu."

Sau này sẽ không gặp lại, cũng không phải lúng túng khó xử vì những chuyện này nữa.

Vãn Vãn suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không cần thiết phải buồn phiền nữa nên quyết định quay về trường học.

Đợt huấn luyện quân sự đã kết thúc, bọn họ bắt đầu đi học chính thức.

Cấp ba không giống cấp hai.

Cấp hai còn có thời gian nghỉ ngơi thư giãn nhưng cấp ba thì hoàn toàn không có.

Một khi học sinh cấp ba mà thư giãn thì tương lai thi đại học kiểu gì?

Hơn nữa, Vãn Vãn đã quyết định nhảy lớp, sau khi học lớp mười một xong cô sẽ tham gia thi đại học luôn.

Cô muốn thi đại học sớm để được sớm lên Bắc Kinh.

Cô đã thỏa thuận với Đóa Đóa, cô ấy cũng quyết định nhảy một lớp, tốt nghiệp sớm để thi đại học cùng cô.

Đóa Đóa vội vàng muốn thi đại học như vậy cũng chẳng biết vì muốn gặp ai.

Vãn Vãn có nằm mơ cũng không ngờ đến người Đóa Đóa muốn gặp chính là anh trai út của cô.

Sau này, lúc cô phát hiện ra, vẻ mặt kinh ngạc của cô khiến tất cr mọi người phải phá lên cười.

Thật ra chỉ số EQ của Vãn Vãn không hề cao.

Vãn Vãn đang làm bài tập, chợt "Ầm" một tiếng, có người vỗ mạnh xuống bàn cô.

Vãn Vãn cau mày ngẩng đầu nhìn người nọ, thì ra là Ủy viên ban văn nghệ của lớp cô, Triệu Quyên.

"Triệu Quyên, cậu làm cái quái gì vậy?"

"Nghe nói cậu bị huấn luyện viên Trương từ chối, sau đó lại chạy đến gặp thầy ấy, muốn thầy ấy nhận lại thư từ chối?"

Vãn Vãn: ???

Tình huống gì đây? Cô chạy đi tìm huấn luyện viên bảo thầy ấy nhận lại thư từ chối?

A, đúng! Đúng là cô muốn trả thư từ chối cho huấn luyện viên thật, nhưng hoàn toàn không phải điều cậu ta đang nghĩ "Cậu dựa vào đâu mà muốn huấn luyện viên nhận lại thư từ chối? Cậu nghĩ cậu là ai?" Triệu Quyên rất tức giận.

Nhìn gương mặt tinh xảo trắng trẻo, mềm mại của Vãn Vãn, cô ta càng ghen tị.

Vẻ đẹp của Vãn Vãn được cả lớp công nhận, các bạn nam đều nói ngoài cô ra thì chẳng ai xứng đáng nhận được danh hiệu Hoa khôi lớp.

"Tại sao cậu lại tức giận với tôi? Cậu thích huấn luyện viên thì đi mà thổ lộ với thầy ấy, chạy đến đây nổi giận với tôi làm gì? Tôi nợ cậu cái gì à?" Vãn Vãn rất tức giận.

Cô vừa bị ăn một cục tức ở chỗ huấn luyện viên xong, giờ lại có một Triệu Quyên chạy đến làm phiền cô.

Cô muốn huấn luyện viên nhận lại thư từ chối có gì sai sao?

Cô không thích huấn luyện viên, là tại bản thân thầy ấy nhầm lẫn cô với một ai khác, chẳng lẽ cô đi giải thích cũng là sai sao?

Mặc dù huấn luyện viên không tin cô, lại còn khuyên cô nên chú ý đến việc học chứ.

Cô cũng rất khổ não được chưa?

"Tôi cấm cậu thích huấn luyện viên." Triệu Quyên dán sát vào người cô, khẽ đe dọa.

Đóa Đóa bên cạnh nghe được vừa tò mò vừa kinh ngạc.

Vãn Vãn liếc nhìn Triệu Quyên với ánh mắt kỳ quái: "Cậu thích thầy ấy là chuyện của cậu, đến chỗ tôi xì hơi làm gì? Đừng nói tôi không thích huấn luyện viên, cho dù tôi có thích thật thì cậu có quyền gì mà sai khiến tôi không được thích thầy ấy? Huấn luyện viên là chồng cậu à?"

Triệu Quyên nghiến răng nghiến lợi, định giơ tay lên tát cô nhưng thấy Vãn Vãn mở to mắt nhìn cô ta nên mãi không hạ tay xuống được.

"Tình duyên của mình không suôn sẻ thì đừng bắt được ai là cắn càn, người khác sẽ không để cậu tùy tiện cắn người ta đâu." Vãn Vãn đáp trả không chút khách khí.

Triệu Quyên tức điên người, cô ta cắn môi nhẫn nhịn cơn tức rồi quay đầu rời đi.

Đóa Đóa nói: "Vãn Vãn, sao em lại đắc tội với cậu ta vậy?"

Vãn Vãn đáp: "Em có biết đâu, chẳng hiểu sao tự nhiên lại chạy đến nổi cơn tam bành với em nữa?"

"Có lẽ cậu ta thích huấn luyện viên, sau đó nhìn thấy em chạy đến gặp thầy ấy, hoặc là chính huấn luyện viên nói cho cậu ta nghe. Chẳng phải em bảo huấn luyện viên nói thầy ấy có thể suy nghĩ lại sao?"

Vãn Vãn mở to mắt: "Sao có thể?"

"Chắc cậu ta cho rằng huấn luyện viên thích em nên mới khó chịu trong lòng" Đóa Đóa nói tiếp.

Vẻ mặt Vãn Vãn hoang mang như lạc vào sương mù, thế cũng được hả?

Huhu, c.h.ế.t mất! Huấn luyện viên quá hạ người mà, tự nhiên lại chiêu mộ cho cô một kẻ địch?

Chỉ sợ sau này Triệu Quyên sẽ nhìn chằm chằm cô đây, có khi còn gây ra vài chuyện rắc rối cho cô ấy chứ.

"Sau này em nhớ chú ý đến Triệu Quyên một chút, có khi cậu ta.." Đóa Đóa cũng nghĩ đến khả năng này.

Vãn Vãn nói: "Em sợ cậu ta chỉnh em chắc?"

Nước tới đất chặn, binh tới tướng ngăn, cô không sợ Triệu Quyên đâu.

Sớm muộn gì cô cũng nhảy lớp, không nhảy được lớp mười một thì vượt năm lớp mười, nhanh chóng rời xa những thị phi này.

Dạo này Trình Kiêu cũng rất đau đầu.

Chẳng biết Tiêu Ngọc Nguyệt xảy ra chuyện gì mà dạo này toàn vô duyên vô cớ đến tìm anh.

Còn nói những câu chẳng đâu vào đâu, gì mà: "Cô ta hối hận rồi và xin quay lại nhà họ Tiêu"

Còn nói gì mà: "Tôi nhớ ông nội, tôi không muốn ở lại nhà họ Mạc"

Chẳng hiểu ra sao!

Chắc là Mạc Ngọc Nguyệt sợ về nhà họ Mạc rồi sẽ không còn ai hầu hạ nên không quen đúng không?

Lúc trước ở nhà họ Tiêu, cô ta chưa từng phải động tay vào việc giặt quần áo, cũng không cần nấu cơm, mẹ Phùng sẽ lo mọi việc.

Bây giờ nhà họ Mạc chỉ là một gia đình phổ thông, lấy đâu ra nhiều tiền để mời giúp việc cho cô ta, thế nên cô ta không quen?

Trình Kiêu cảm thấy tất cả là thói quen hết.

Bây giờ anh ở lại trong trường đại học ít khi về nhà họ Tiêu.

Mạc Ngọc Nguyệt muốn chặn anh thì chỉ có đến trường học, anh đã phải khổ sở trốn tránh cô ta.

Chẳng biết cái cô Mạc Ngọc Nguyệt này đang âm mưu gì nữa?

Sao dạo này cứ cố chấp quấn lấy anh thế?

Cô ta muốn về nhà họ Tiêu chẳng phải nên tìm ông nội sao?

Tìm anh làm gì?

Làm anh lần nào gặp cũng phải bảo vệ sĩ ngăn cản cô ta.

Ông nội vẫn luôn muốn anh về nhà họ Tiêu sống, đừng trọ ở trường nữa, nhưng Trình Kiêu cảm thấy sống trong trường là một trải nghiệm hiếm có trong đời nên vẫn ở lại.

Lần gần nhất anh về nhà không bị Mạc Ngọc Nguyệt chặn đường nhưng lại bị mẹ Trình kéo sang một bên, hỏi rốt cuộc giữa anh và Mạc Ngọc Nguyệt có chuyện gì?

"Không phải con bảo mẹ là con thích em gái Vãn Vãn à? Sao lại xảy ra chuyện gì với cô bé nhà họ Mạc vậy?"

"Xảy ra chuyện gì là sao ạ? Con chẳng hiểu mẹ đang nói gì cả?"

"Chính là cái cô Mạc Ngọc Nguyệt đó, hai hôm trước cô ta đến nhà họ Tiêu tìm ông nội con, nói là muốn kết hôn với con"

Trình Kiêu: ???

Chuyện quái gì vậy? Mạc Ngọc Nguyệt muốn kết hôn với anh?

Quan hệ của hai người họ có đánh tám cái gậy tre cũng chẳng tới, sao có thể kết hôn được?

Cô ta bị ván cửa đập vào đầu à?

"Cô ta đang làm cái gì vậy? Kết hôn với con sao?" Cô ta có bị lủng não không?

Mẹ Trình lại hỏi: "Con thật sự không thay đổi à?"

"Con chỉ thích Vãn Vãn thôi, trước giờ vẫn như thế, đời này con chỉ muốn kết hôn với Vãn Vãn, đợi khi nào Vãn Vãn thành niên con sẽ thổ lộ với em ấy. Con chán ghét Mạc Ngọc Nguyệt con không kịp sao có thể thích cô ta được?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 358: Chương 358



Mẹ Trình thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng con trai thích Mạc Ngọc Nguyệt cơ.

Bà ấy thật sự không thích Mạc Ngọc Nguyệt, ánh mắt cô ta nhìn mọi người với vẻ rất coi thường.

Lục trước còn mỉa mai bà ấy là người phụ nữ ở nông thôn, không đáng được nhà họ Tiêu xem trọng, còn nói bà chỉ là một chiếc giày rách.

Nếu một người phụ nữ như vậy mà trở thành con dâu của bà, chỉ cần tưởng tượng cũng ra cuộc sống tương lai của gia đình sẽ thế nào, tương lai người mẹ chồng như bà ấy cũng rất khó trở mình.

Bà ấy không muốn Mạc Ngọc Nguyệt gả vào nhà mình, nhưng nếu con trai đã thích thì bà ấy chẳng có cách nào phản đối. Bây giờ nghe con trai nói không thích, rốt cuộc bà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Con không thích thì tốt rồi. Mấy hôm trước cô ta lại đến nhà họ Tiêu nói muốn ở lại đây, ông nội con đã từ chối rồi, thế mà mấy ngày gần đây lại nói muốn kết hôn với con, còn nói..."

Trình Kiêu nhíu mày.

"Cô ta nói đã mang thai con trai của con" Mẹ Trình nói xong thì chăm chú quan sát vẻ mặt con trai.

Trình Kiêu lập tức nổi giận: "Con chưa từng đυ.ng vào người cô ta thì con trai ở đâu ra?"

Mẹ Trình cũng cảm thấy Trình Kiêu không giống người sẽ tùy tiện chạm vào phụ nữ, huống chi cái cô Mạc Ngọc Nguyệt kia tạo cho bà ấy một cảm giác rất mưu mô.

Điều bà sợ nhất là con trai vô tình rơi vào bẫy của Mạc Ngọc Nguyệt nên mới hỏi anh.

Hiển nhiên, bà ấy đã lo lắng thái quá rồi.

"Đợi lát ông nội con về có lẽ sẽ tìm con"

Trình Kiêu không quan tâm lắm, tìm thì tìm, ông nội không phải người dễ dàng bị lừa bởi vài câu của Mạc Ngọc Nguyệt.

Ông nội tinh lắm!

Quả nhiên Trình Kiêu đoán rất chuẩn, ông cụ Tiêu không ngây thơ đến mức Mạc Ngọc Nguyệt mới nói mấy câu đã tin tưởng.

Trong thư phòng, ông ấy đang nói chuyện với Tiểu Ngô.

"Tiểu Ngô, cậu mau phân tích đi, chuyện gì vậy?"

Ông cụ Tiêu hỏi Tiểu Ngô.

Tiểu Ngô là cảnh vệ thϊếp thân của ông ấy, thỉnh thoảng trong nhà có việc gì ông ấy cũng hỏi thử Tiểu Ngô.

Đầu óc Tiểu Ngô linh hoạt hơn Tiểu Ngưu, đôi khi sẽ phân tích ra một vài chuyện.

"Thủ trưởng, theo quan sát của tôi thì cậu chủ không phải người như vậy." Tiểu Ngô mạnh dạn phát biểu ý kiến.

Ông cụ Tiêu lại hỏi: "Sao lại nói thế?"

"Thủ trưởng, ông còn không hiểu cách làm người của cậu chủ sao? Cậu chủ làm việc cẩn trọng có chừng mực, tuyệt không thể khinh bạc cô Mạc, huống hồ..." Tiểu Ngô liếc mắt nhìn ông cụ Tiêu, không dám nói tiếp.

Ông cụ Tiêu hỏi: "Sao không nói tiếp?"

"Tôi không dám nói, sợ Thủ trưởng tức giận"

"Nói đi"

"Huống hồ cô Mạc rất nhiễu sự, lần trước đã vu oan cho cậu chủ, nói cậu chủ sáng sớm đã nhìn lén cô ấy đi vệ sinh. Nhưng sự thật là sáng sớm hôm đó cậu chủ đến đến bệnh viện, bác sĩ có thể làm chứng."

Ông cụ Tiêu không nói gì, hơi thở lạnh băng chờn vờn quanh người ông, Tiểu Ngô cảm thấy chắc ông ấy đã tức giận rồi.

"Lần này cô Mạc lại nói cậu chủ quấy rối cô ấy, còn nói đồng ý kết hôn với cậu chủ là vì nể mặt Thủ trưởng, nhưng tôi không tin lời này, có lẽ Thủ trưởng ngài lại càng không tin."

Lúc này ông cụ Tiêu mới mở miệng: "Con bé Ngọc Nguyệt này bị tôi nuông chiều từ nhỏ nên sinh hư rồi, làm việc hoàn toàn vô tri. Tuy tôi mới đón thằng bé về nhà nhưng cũng có khoảng thời gian chín năm quen biết nó ở dưới quê, con người nó thế nào tôi đây vẫn rõ ràng. Thằng bé và ba nó như một khuôn đúc ra, tính tình y hệt nhau. Huống hồ người nhà họ Tiêu chúng ta cả đời chung tình, chuyên chính, thằng bé thích Vãn Vãn, sao có thể tùy tiện bất lịch sự với một cô gái khác được?"

Tiểu Ngô cung kính đứng nghe.

"Con bé Ngọc Nguyệt này, xem ra vẫn chưa c.h.ế.t tâm, còn muốn quay lại nhà họ Tiêu ta. Bây giờ nhà họ Mạc sa sút, không thể cung cấp cho con bé một cuộc sống vinh hoa phú quý, có lẽ nó không thích ứng được nên mới luôn muốn về đây. Khoảng thời gian trước, con bé nói nó đã hối hận rồi, muốn quay về nhưng tôi không đồng ý, chắc thế nên mới nghĩ ra cái cách này." Ông cụ Tiêu hiểu rất rõ tính cách Mạc Ngọc Nguyệt.

Tuy mười năm trước đứa trẻ này ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng chín năm sau đó ông ấy không ở bên cạnh, cũng không biết cô ta trưởng thành thế nào nữa.

Con người mà, chung quy tính cách cũng sẽ thay đổi.

Nếu muốn tiến vào nhà họ Tiêu mà lại dùng thủ đoạn này thì chỉ càng khiến ông coi thường.

Ông ấy càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với nhà họ Mạc, có lỗi với đồng đội cũ, ông ấy đã không dạy dỗ tốt cô ta, để cho tính cách của cô ta ngày càng không ra gì.

Ngay cả cái ý nghĩ đó cũng có thể nghĩ ra được.

Nhà họ Tiêu chỉ có một cháu trai là Trình Trình, một khi kết hôn với anh, vậy có khác gì nắm toàn bộ nhà họ trong tay đâu.

"Thủ trưởng, chẳng may cô ta khăng khăng nói là cậu chủ quấy rồi mình thì sao? Chẳng may cô ta một mực khẳng định đứa trẻ trong bụng là của cậu chủ thì sao?" Tiểu Ngô đưa ra suy đoán trong lòng.

Ông cụ Tiêu ngẩn ra, không phải không có khả năng này mà nó hoàn toàn có thể xảy ra.

"Đến lúc đó tôi... thử thăm dò con bé xem đã 11 Đúng là gừng càng già càng cay, ông cụ Tiêu đã nghĩ ra nên làm gì rồi.

Dù sao cũng không thể để Mạc Ngọc Nguyệt vào cửa.

Ông đã nhìn ra rồi, con bé Ngọc Nguyệt này đã hỏng thật rồi, một khi để cô ta vào cửa, cái nhà này sẽ chẳng ngày nào được yên ổn.

Ông ấy già rồi, liệu còn sống được mấy năm nữa? Ông ấy không muốn mấy năm tuổi già của mình vẫn phải sống những ngày tháng lo lắng đề phòng như vậy.

Nói thật, Vãn Vãn mới là cháu dâu lý tưởng nhất trong lòng ông ấy.

Vãn Vãn là một cô bé rất thông minh, rộng lượng, có thể giúp đỡ Trình Trình. Cưới một cô cháu dâu như vậy vào cửa mới có thể giúp nhà họ Tiêu ngày càng phát triển.

Ông ấy đã từng nghĩ đến những người khác, tỷ như cháu gái của mấy ông đồng đội cũ.

Những cô gái có gia thế, lại hiểu biết tường tận gốc rễ thì thiếu gì.

Nhưng Trình Trình không thích.

Ông ấy không có quá nhiều yêu cầu về gia thế, cưới cháu dâu quan trọng nhất là phải biết quán xuyến việc nhà.

Ngoài ra còn phải tương thân tương ái với Trình Trình.

Hạnh phúc của con cháu quan trọng hơn bất cứ nền tảng gia đình nào.

Hơn nữa, nhà họ Tiêu không cần thông qua liên hôn để củng cố quyền lực gia tộc.

Ông ấy cảm thấy thế là quá đủ rồi.

Ông ấy cũng tin rằng Trình Trình có đủ năng lực chấn hưng nhà họ Tiêu.

Mặc dù ông nhìn Mạc Ngọc Nguyệt từ bé đến lớn nhưng cô ta tuyệt đối không thích hợp làm cháu dâu nhà họ Tiêu.

Đừng nói Trình Trình không thích, cả ông già này cũng cảm thấy cô ta không xứng với Trình Trình.

Không phải ai cũng xứng với cháu trai của ông ấy.

"Thủ trưởng, chuyện này có cần nói với cậu chủ không ạ?"

Ông cụ Tiêu lắc đầu: "Không cần nói với nó, tôi sẽ xử lý chuyện này Trình Kiêu còn tưởng ông nội sẽ tìm anh hỏi chuyện này, không ngờ chờ qua mấy ngày vẫn không thấy động tĩnh gì.

Bây giờ anh mới biết, không phải ông nội không tìm anh mà là ông ấy tin tưởng anh.

Tin tưởng anh sẽ không làm ra chuyện như vậy nên mới không cần thiết phải tìm.

Sự tín nhiệm của ông nội khiến anh nảy sinh một sự cảm động không thể tả.

Sự tin tưởng của người thân thực sự khiến anh rất cảm động, trong lòng lại càng kiên định, anh nhất định phải cố gắng báo đáp ông nội.

Sau chuyện này, Trình Kiêu nhanh chóng chuyển vào ký túc xá đại học, ngăn chặn hoàn toàn sự đeo bám của Mạc Ngọc Nguyệt.

Khi Mạc Ngọc Nguyệt tìm đến nhà họ Tiêu một lần nữa, ông cụ Tiêu đã gọi thẳng cô ta vào thư phòng.

Trong lòng Mạc Ngọc Nguyệt vô cùng kích động, ông nội đồng ý rồi sao?

Cô ta có hy vọng trở lại nhà họ Tiêu rồi sao?

Gọi cô ta vào gặp mặt xong, ông cụ Tiêu chưa vào đề tài chính ngay mà hỏi cô ta sống ở nhà họ Mạc thế nào? Đã quen chưa? Sống có tốt không?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 359: Chương 359



Mạc Ngọc Nguyệt đỏ mắt kể lể: "Ông nội, sao số cháu nó lại khổ thế này chứ! Cha mẹ không hề thích cháu, bọn họ chỉ toàn đánh đập cháu rồi mắng con là đồ vô dụng. Nhà họ Mạc không chỉ có một đứa con là cháu, còn có em trai nữa, trong mắt bọn họ chỉ có em trai mà chẳng có một chút xíu nào cho cháu. Bọn họ bắt cháu làm đủ thứ việc này việc nọ, hôm nay lau nhà, ngày mai lại giặt quần áo, nấu cơm. Lúc cháu nói con muốn đọc sách thì bọn họ lại đánh đập, nói là đọc nhiều sách làm gì, nhờ có tí việc mà cũng khó khăn"

Ông cụ Tiểu hỏi: "Thật không?"

"Thật mà ông nội, cháu chỉ muốn quay về nhà thôi."

Ông cụ Tiêu nói: "Nhưng cháu đã đổi sang họ Mạc, là người nhà họ Mạc rồi"

Mạc Ngọc Nguyệt vội nói: "Ông nội, cháu mang thai con của anh Trình Trình, chỉ cần gả cho anh ấy là có thể quay lại nhà họ Tiêu rồi."

Ông cụ Tiêu nhíu mày, lúc trước cô ta đã nói câu này rồi mà, sao giờ còn nhắc lại?

"Cháu có yêu Trình Trình không?"

"Có ạ, tất nhiên cháu có yêu rồi, nếu không yêu sao cháu có thể gả cho anh ấy được? Tuy lúc đầu là anh ấy ép buộc nhưng sau đó cháu cũng yêu anh ấy, cháu muốn trở thành vợ của anh ấy"

Ông cụ Tiêu hỏi tiếp: "Nếu ông có thể để cháu trở về mà không cần gả cho Trình Trình thì cháu còn đồng ý gả cho thằng bé nữa không?"

Mạc Ngọc Nguyệt sinh nghi: "Thật hả ông?" Mặc dù cô ta rất muốn về nhưng sao đột nhiên ông nội lại hỏi như vậy?

Ông cụ Tiêu lại nói: "Ngọc Nguyệt à, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, một người mang thai cho dù chưa đẻ ra cũng có thể kiểm tra được nó có phải là con của một ai đó không?"

Mạc Ngọc Nguyệt thót tim: "Còn có kỹ thuật như vậy sao?" Sao cô ta không biết?

"Có thể, đó là công nghệ kỹ thuật mới, có thể kiểm tra ra quan hệ cha con, cũng có thể kiểm tra ra quan hệ mẹ con." Ông cụ Tiêu nghiêm túc nói.

Lúc này thì Mạc Ngọc Nguyệt hoảng thật rồi, nhưng cô ta vẫn cảm thấy ông cụ Tiêu chỉ đang lừa mình.

"Cháu cũng biết quy củ của nhà họ Tiêu rồi đấy, nếu cháu thật sự mang thai đứa con của Trình Trình mà muốn gả vào nhà họ Tiêu thì nhất định phải xét nghiệm xem đứa bé này có phải của Trình Trình không. Năm đó Trình Trình nhận tổ quy tông cũng phải xét nghiệm ADN như vậy mới xác định thằng bé đúng là con cháu nhà họ Tiêu"

Mạc Ngọc Nguyệt vô cùng hoảng sợ, nhưng cô ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

"Lúc đó anh Trinh Trình đã khinh bạc cháu, đứa trẻ này chắc chắn là của anh ấy, nhất định có thể xét nghiệm ra được." Trong lòng cô ta lại đang nghĩ cách cố ý sinh non, một khi chuyện này truyền ra, Trình Kiêu chắc chắn phải ôm chuyện xấu này lên người rôi.

"Cháu nói Trình Trình khinh bạc cháu đúng không?

Vậy cháu nói cho ông nội chi tiết hơn đi, thằng bé khinh bạc cháy lúc nào? Ở đâu? Cái thai được mấy tháng rồi?"

Mạc Ngọc Nguyệt bối rối, nãy giờ vẫn bận nghĩ cách nên buột miệng trả lời: "Là hai tháng trước, ở trong nhà chính nhà họ Tiêu luôn ạ."

"Chính là cái lần cháu nói Trình Trình nhìn lén cháu đi vệ sinh hả?" Ông cụ Tiêu hỏi lại ngay.

Mạc Ngọc Nguyệt chẳng suy nghĩ lại đã gật đầu: "Chính là lần đó ạ!"

Ông cụ Tiêu nghe vậy lập tức đập mạnh tay xuống bàn một phát: "Đồ vô liêm sỉ!"

Gần đây nhà họ Tô xảy ra rất nhiều chuyện.

Đội vận chuyển của ba Tô đang muốn cải cách.

Chuyện này ông ấy đã biết từ sáng sớm, năm ngoái cũng đã có kiểu thông báo tương tự.

Mọi người đều cảm thấy bất an, không ai biết sau cải cách bọn họ sẽ phải đi đâu, làm sao để có thể ở lại đội vận chuyển?

Nhưng không còn cách nào, cải cách chính là cải cách, không thể chỉ vì bọn họ kháng nghị mà đội vận chuyển có thể tạm dừng cải cách.

Đây là xu hướng, rất nhiều đơn vị đã thực hiện cải cách, ngoài những đơn vị công lập đó còn có cả các đơn vị nhà nước.

Rất nhiều đơn vị đội vận chuyển liên kết như bọn họ đều phải đối mặt với chuyện cải cách.

Hơn nữa, sáng sớm Tô Cần còn nhận được thông báo rằng, đội vận chuyển sẽ sa thải bớt một số người, sẽ không giữ lại toàn bộ bọn họ.

Về phần dựa vào tiêu chuẩn nào, không ai biết, trong lòng mọi người đều tự có suy đoán riêng.

Cũng không ai nắm rõ, loại tiêu chuẩn này là dựa theo trình độ làm việc, hay là dựa theo mối quan hệ cá nhân mà định ra.

Nếu dựa theo trình độ làm việc, vậy thì những người có trình độ chuyên môn chẳng cần sợ gì.

Nhưng nếu dựa theo mối quan hệ thì sao đây?

Mối quan hệ cá nhân, đây cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể có, được mấy người có thể quen được sếp lớn chứ?

Và những người có trình độ chuyên môn tất nhiên sợ nhất là những kẻ có quan hệ thế này.

Nhưng những kẻ dựa vào quan hệ đó sao có thể không kiêng kị mấy người có tài thực sự như bọn họ đây?

Suy cho cùng, đợt cải cách lần này chẳng ai biết tiêu chuẩn đặt ra là gì.

Đương nhiên Tô Cần cũng đang lo lắng chuyện này.

Vãn Vãn vừa về tới nhà đã nhìn thấy ba Tô đang ngồi trên sô pha trong phòng khách mà than ngắn thở dài.

“Ba à, ba sao thế?"

Tô Cần than một tiếng, cũng không màng mở miệng nói chuyện.

Lục Tư Hoa ở bên cạnh nói: “Đội vận chuyển của ba con sắp cải cách, cũng không biết kết quả ra sao, ba con là đang lo lắng mình bị cho thôi việc đấy"

Vãn Vãn lúc này mới nhớ tới, thời điểm này năm trước, ba Tô cũng đã từng đề cập qua chuyện này.

Nhưng bởi vì cải cách mãi không làm, cho nên cũng chẳng có bao người quan tâm chuyện này quá mức.

Ai biết cuộc cải cách này có thể thực hiện được không, lỡ như sau này cũng không cần cải cách luôn thì sao?

Chỉ có Vãn Vãn biết, cuộc cải cách nhất định phải được thực hiện.

Đó là vì sau này có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước và doanh nghiệp trung ương đã tiến hành cải cách, một số nền kinh tế tập thể cũng đã được nhận thầu.

Ngay cả khi đất đai đã được giao tận tay cho từng người dân, khu đơn vị tập thể còn cách bao xa?

Theo cô biết, đội vận chuyển là dễ bị phân rã nhất, bởi vì mặt lợi nhuận của nơi này quá lớn.

Vào thời những năm tám mươi chín mươi, hưng thịnh nhất là đội vận chuyển, dễ kiếm tiền nhất cũng là đội vận chuyển.

Cho dù là đội vận chuyển trực thuộc đơn vị của bộ Vũ Trang đi nữa, nhưng ở một đội vận chuyển kiếm tiền như vậy thì có biết bao người nhìn chằm chằm vào?

Còn có những tên tư bản đầu tư từ nước ngoài, ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm muốn nhận thầu một hai cái, còn có bộ Vũ Trang làm hậu thuẫn, cơ hội tốt như vậy sao không có ai muốn tham gia?

Cải cách chẳng qua chỉ là chuyện thời gian, sớm hay muộn cũng phải thay đổi.

Còn kết quả cuối cùng như thế nào, tuy Vãn Vãn lo lắng nhưng cũng không thể làm gì.

Dù cho cuộc hôn nhân ra sao, cô đều sẽ luôn ủng hộ ba mình.

Vào giữa và gần cuối những năm tám mươi, những năm chín mươi, khắp nơi đều là hoàng kim. Chẳng sợ ba Tô bị sa thải khỏi đội vận chuyển, tương lai cũng không cần lo không có sự nghiệp tìm tới cửa.

Chẳng qua ở trong lòng ba có thể sẽ cảm thấy, sự nghiệp lang thang kiếm sống bên ngoài, sẽ chẳng thể nào yên ổn bằng việc chân chính làm việc trong đội vận chuyển đúng không?

Chung quy cả đời này của ông đều tương đối thành thật với lòng, luôn cảm thấy bát cơm sắt của mình không gì có thể đập vỡ.

Nhưng ông ấy lại không biết, bát cơm sắt này thật ra chẳng có một chút sắt nào, bây giờ đã gặp khó khăn khi đối mặt với loại lựa chọn như này, về sau thế giới bên ngoài càng lớn, cải cách càng thêm triệt để, ông ấy sẽ càng không thể đứng vững nổi.

Một người đâu thể nào bưng bát cơm sắt cả đời được, sẽ luôn có sự thay đổi.

Bây giờ được bưng bát sắt, nhưng sau này sẽ biến thành bát bùn.

Nếu có thể, cô thật sự hy vọng ba có thể bước ra khỏi, cho dù làm ăn nhỏ cũng không sao mà.
 
Back
Top Bottom