Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 230: Chương 230



“Chị dâu, chị biết sao em lại cãi nhau với bà ta không?” Mã Tĩnh Đan nói: “Tô Tảo Tảo rơi xuống sông, phát sốt, ý của nhà bác cả là Vãn Vãn đã đẩy con bé đó xuống. Em mới nói móc mỉa bọn họ, cuối cùng thành cãi nhau"

Vãn Vãn chớp chớp mắt: "Cháu không gặp Tô Tảo Tảo a, sao đẩy được cô ta chứ?" Trong lòng lại nghĩ: Tô Tảo Tảo sốt rồi? Qua một lần sốt trước đó, để Tô Tảo Tảo sống lại, lần này thì sao?

“Thím cũng nói như vậy. Sau đó bà ta liền nói đến phúc tinh tai tinh, nói Vãn Vãn là tại tinh khắc bà ta, thím lại phản bác. Chị dâu hai chị nói xem, bà ta có ý gì? Vì sao cắn c.h.ế.t không buông, cứ nói Vãn Vãn là tai tinh? Em nghe mà điên cả lên"

Mã Tĩnh Đan nghĩ sao nói vậy, cô ấy không giấu được tâm sự, trong lòng có chuyện sẽ nói hết ra ngoài.

Trong lòng cô ấy không có ác ý, không giống Tô Thành Tài luôn làm quân sự trong bụng, tính cách của hai vợ chồng này đúng là hoàn toàn tương phản.

Vãn Vãn luôn cảm thấy, vợ chồng bọn họ không hợp nhau lắm, chú Ba thật sự không xứng với thím Ba, tuy thím Ba hơi béo, nhưng mỗi một người mập mạp đều mang sẵn tiềm lực. Cô bé tin tưởng, chỉ cần thím ba chịu giảm béo, chắc hẳn sẽ là một đại mỹ nhân.

Lục Tư Hoa cũng tức giận đến mức dừng động tác tay lại, cho dù nghe bà nội Tô mắng chửi người khác rất nhiều lần, nhưng chỉ cần nghe đến tên Tô Văn Vãn, cô ấy vẫn sẽ như cũ không khống chế được mà tức giận.

“Mẹ, không phải bà nội vẫn luôn nói con là tai tinh, Tô Tảo Tảo là phúc tinh sao? Con đã sớm quen rồi.” Nghe nhiều, lỗ tai cô bé sắp nổi kén rồi.

Nhìn Tô Vãn Vãn dùng giọng điệu không sao cả nói lời không để bụng, Mã Tĩnh Đan đột nhiên đau lòng: "Vãn Vãn nhà chúng ta đáng yêu như vậy, khuôn mặt tràn đầy phúc khí, sao có thể là tại tinh trong miệng bà ta chứ? Em cảm thấy Tô Tảo Tảo này mới là quỷ xui xẻo, luôn nhìn người bằng bộ dáng khinh thường người khác, thậm chí còn không muốn gọi em là thím Ba, giống như em không phải thím Ba của con bé đó vậy."

Chính điều này làm cho Mã Tĩnh Đan cực kỳ tức giận. Dù cô ấy có như thế nào, thì cô ấy vẫn là người vợ Tô Thành Tài cưới hỏi đàng hoàng, bọn họ có đi đăng ký kết hôn, tổ chức tiệc rượu, sao vào trong mắt Tô Tảo Tảo, lại không chịu thừa nhận cô ấy!

Cô ta không nhận mình là thím ba, mình cũng không thừa nhận cô ta!

Vãn Vãn cũng dừng động tác nhét củi vào bếp lò, cô bé cũng không biết tình huống của Mã Tĩnh Đan và Tô Thành Tài trong nguyên tác. Nguyên tác không miêu tả về hôn nhân của Tô Thành Tài, chỉ nói sau khi chú ấy thi lên đại học, tới Bắc Kinh, cưới vợ sinh con, hậu trường của nhà vợ rất cứng, có thể giúp được chú ấy. Chú ấy dựa vào quan hệ nhà vợ từng bước từng bước đi lên vị trí sau này.

Nhưng bây giờ cốt truyện dường như có chút thay đổi, ít nhất cốt truyện của nhà con trai thứ hai đã sửa lại, nhà con trai thứ ba có bị sửa hay không thì không rõ lắm.

Cô bé chỉ hy vọng chú Ba và thím Ba kết hôn, thật sự là vì tình yêu, mà không phải là vì lợi ích, nếu không thì quả là rất không công bằng với thím Ba.

Thím Ba là một người phụ nữ tốt, lý trí và thiện lương, cũng không vì tình yêu mà mê muội đầu óc, người phụ nữ tốt như vậy thật sự không dễ tìm.

Béo thì sao? Bề ngoài không thể nói lên điều gì, bên trong mới là quan trọng.

“Hôm nay bị em mắng cho một trận, bà ta có mà tức muốn chết.” Mã Tĩnh Đan cười cười.

Lục Tư Hoa nói: "Em mắng thế mà bà cụ không khóc lóc om sòm sao?” Đây không giống bà ta, bị con dâu chỉ vào mũi mắng, bà ta có thể nhịn được cơn tức này à?

“Sao không khóc lóc om sòm được, bà ta còn bảo Thành Tài ly hôn với em, đáng tiếc Thành Tài không nghe bà ta"

“Bà cụ nghe theo chú ba, chú ba đối xử tốt với em, bà ta sẽ không làm gì em cả, bà ta thương đứa con trai này lắm."

Mã Tĩnh Đan dừng một chút, tự hỏi: Thành Tài yêu cô ấy sao?

Câu trả lời là không chắc chắn.

“Thím ba, lúc trước hai người quen biết nhau thế nào? Là chú Ba để ý tới thím, cầu hôn thím sao?" Văn Vãn vẫn luôn không biết chuyện giữa hai người bọn họ, cô bé không hỏi thím Ba cũng không hỏi chú Ba, chỉ nghe nói hai người quen nhau ở trong xưởng.

Bị một cô bé chín tuổi hỏi, Mã Tĩnh Đan không giận lại càng không đỏ mặt, cô ấy cười nói: "Lúc ấy là thím coi trọng Thành Tài. Cháu còn nhớ ngày đầy tháng của con trai bí thư Lý chứ? Ngày đó nhà cháu đi, Thành Tài cũng đến, thím đi theo ba đến nhà chú Lý. Bí thư Lý và bí thư Mã là bạn bè, Mã Tĩnh Đan gọi bí thư Lý là chú. “Ở đó quen biết với Thành Tài, thím nhất kiến chung tình, bị sự tao nhã lịch sự của anh ấy hấp dẫn, thím chưa từng gặp qua người nào ôn nhu như vậy"

Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc đó, trên mặt cô ấy tràn đầy khát khao: "Lúc ấy bởi vì tay chân thím vụng về, cái nĩa trong tay rơi xuống, là anh ấy đã nhặt lên cho thím. Rất nhiều người nhìn thấy thím thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí có người còn lộ vẻ trào phúng và khinh bỉ, nhưng chỉ có Thành Tài là không thế. Anh ấy ôn nhu lấy một cái nĩa sạch cho thím, còn mềm giọng trò chuyện với thím"

Lúc đó anh ta thật sự rất dịu dàng. Chính vì ấn tượng lúc trước quá tốt đẹp, nên dù cho cô ấy biết anh ta có thể không thích cô ấy thật lòng, nhưng cô ấy vẫn luôn cất giấu tình yêu vào trong nội tâm, cho đến tận khi theo đuổi được anh ta, bọn họ kết hôn.

"Lúc trước thím bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, cảm thấy bọn thím là bởi vì tình yêu nên mới kết hôn với nhau, nhưng gần đây thím có cảm giác sự kiên nhẫn của anh ấy dành cho thím dường như đã từ từ giảm xuống, công việc càng ngày càng bận rộn." Đây cũng là nguyên nhân năm nay cô ấy theo Tô Thành Tài về thôn Hạ Hà, cô ấy muốn nhìn xem hoàn cảnh trước kia anh ta sinh sống như thế nào. Rồi tập ở chung thật tốt với đám người bà nội Tô, quan sát thái độ làm người của bọn họ.

“Chú ba quyết định kết hôn với em, nhất định là vì tình yêu, chú ba không giống một người sẽ nguyện ý để bản thân phải chịu uất ức.” Lục Tư Hoa khuyên.

Cô ấy rất thích người em dâu này, là một người phụ nữ rất thẳng thắn, không có ý xấu. Nói chuyện với cô ấy, không có áp lực, không cần suy nghĩ quá nhiều, cô ấy nói chuyện với cô ấy cũng sẽ không quanh co lòng vòng, có cái gì nói cái đó.

“Có lẽ là thế.” Thực ra đây cũng là cách cô ấy thường dùng để an ủi bản thân, nếu quả thực Thành Tài không yêu cô ấy, thì sẽ không ủy khuất bản thân phải cưới cô ấy.

Cô ấy không xinh đẹp, lại còn vừa béo vừa đen, là đàn ông thì ai ai cũng ghét bỏ. Có lẽ vì địa vị nhà cô ấy, có người sẽ cưới cô ấy, nhưng nếu cô ấy không có cảm giác thì tất cả cũng chỉ là uổng công.

Thành Tài là người đàn ông duy nhất cô ấy yêu, người đàn ông từng cho cô ấy ấm áp, thật sự làm cho cô ấy không quên được.

Hôm nay cô ấy móc mỉa bà nội Tô, cũng có phần cố ý, muốn nhìn xem thái độ và biểu cảm của Thành Tài, mượn miệng của bà nội Tô nói ra chuyện ly hôn, xem anh ta có đồng ý hay không.

Câu trả lời của anh ta, coi như làm cho cô ấy hài lòng.

“Thím Ba, thím giảm béo đi, chú Ba nhất định sẽ càng thêm yêu thím.” Vãn Vãn khuyên nhủ.

Mã Tĩnh Đan nói: "Thím cũng muốn giảm, nhưng thím giảm không được, quên đi, nếu anh ấy vì bộ dáng này của thím mà ghét bỏ thím, như vậy anh ấy cũng không xứng với tình yêu của thím, vừa hay để cho thím thấy rõ bộ mặt thật của anh ấy. Nếu anh ấy thật sự vì quan hệ của nhà thím nên mới cưới thím, thím, thím...” Thực ra cô ấy đoán được, chẳng qua là đang lừa mình dối người mà thôi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 231: Chương 231



Tô Thành Tài cũng không nhắc tới chuyện yêu hay không yêu với cô ấy, cô ấy coi như là anh ta yêu cô ấy. Tất nhiên cô ấy biết, anh ta yêu tiền đồ sự nghiệp, những thứ khác hoàn toàn có thể để sang một bên.

Là vợ chồng hai năm, sao cô ấy có thể không biết tính cách của anh ta? Chỉ cần anh ta không phản bội cô ấy, như vậy cô ấy nguyện ý cho anh ta cơ hội này, để anh ta chậm rãi yêu cô ấy.

“Thật ra thím ba à, giảm béo có lẽ sẽ rất vất vả, cũng không chỉ vì chú ba, mà cũng vì chính thím. Vì sức khỏe của thím, sức khỏe mới là quan trọng nhất, chỉ cần thím gầy đi, bản thân cũng sẽ tự tin hơn" Văn Vãn lại khuyên.

Mã Tĩnh Đan cười nói: “Vãn Vãn tuổi còn nhỏ, mà lời nào ra lời đó rồi. Nói tiếp: “Gần đây thím đã thử giảm béo, thím đang vận động và ăn kiêng, hy vọng có thể giảm được."

Nhưng quả thật rất khổ a, thật sự rất khổ, cũng rất khó.

Mỗi ngày khi vận động, vừa chạy bộ đã không thở nổi, rất mệt, nhưng cô ấy vẫn kiên trì. Để cho cô ấy vui vẻ ở chỗ, kiên trì được một tháng, cô ấy đã gầy đi mười cân, cảm giác cố gắng có thể nhận được thành quả thật sự rất tốt.

Đáng tiếc thể trọng của cô ấy quá lớn, cho dù là gầy đi mười cân, không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra.

Vãn Vãn nói: "Thím Ba, thím là một người tự tin, nhất định có thể hoàn thành mục tiêu của mình"

Thím Ba ngoại trừ không quá tự tin trong tình yêu ra, những chuyện khác đều tràn ngập tự tin. Tình yêu khiến người ta mù quáng, cũng may thím Ba cũng không vì tình yêu mà mất đi lý trí. Điều này, Vãn Vãn rất ngưỡng mộ cô ấy.

Sau khi Mã Tĩnh Đan xả hết những tâm sự trong nội tâm cho Lục Tư Hoa, Vãn Vãn nghe xong, nhất thời tâm trạng khá hơn rất nhiều.

"Nói thật, em không sợ Thành Tài ly hôn với em, chỉ cần anh ấy nói ra câu ly hôn, em sẽ buông tha cho anh ấy, cũng buông tha cho chính mình. Nhưng chỉ cần anh ấy không nhắc tới tới, em cũng sẽ không đề cập tới." Đây là điểm mấu chốt cô ấy tự cho bản thân.

Trong lòng Vãn Vãn thổn thức, thật lòng cảm thấy chú ba không xứng với thím ba, người phụ nữ tốt như vậy, đi đâu mới tìm được?

Lúc cơm tối, Mã Tĩnh Đan không về nhà cũ, mẹ con Tô Thành Tài và bà nội Tô trò chuyện rất lâu, cũng không có ai tới gọi cô ấy về.

Tô Cần từ bên ngoài trở về, phát hiện trong nhà có khách tới, anh ấy chào hỏi, nhưng cũng không thấy Tô Thành Tài, liền hỏi một câu.

“Anh ấy không có tới gọi em, có lẽ là do biết em ở nhà anh hai chị dâu hai?"

Tô Cần bây giờ đã xưa đâu bằng nay, anh ấy trầm mặt gọi Tô Kiến Quốc: "Đi, gọi chú Ba của con tới đây!"

Vợ của mình không ở nhà cũ, thế mà chú ấy cũng không ra ngoài tìm, thế này thì giống cái thứ gì chứ! Nhà chú ấy có người vợ tốt như thế, chú ấy còn không biết đủ? Không nói đến tính cách của Mã Tĩnh Đan, chỉ với thái độ làm người của cô ấy, gia đình của cô ấy, có cái nào không tốt? Vợ tốt như vậy, đó là phúc phận chủ ba tu mấy đời mới có được, thế mà còn chưa biết đủ, rốt cuộc chú ấy muốn làm gì?

Tô Kiến Quốc đi ra ngoài không lâu, đã dẫn Tô Thành Tài đi vào.

Gương mặt Tô Thành Tài đầy mồ hôi, lúc nhìn thấy Mã Tĩnh Đan, ánh mắt sáng lên, chạy tới giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, hỏi: "Đan Đan, em đi đâu vậy? Anh một mực tìm em, cho rằng em đã về huyện thành"

Mã Tĩnh Đan bình tĩnh nói: "Em một mực ở chỗ anh hai chị dâu hai. Anh nói chuyện xong với mẹ rồi?"

“Đã sớm nói xong rồi, thái độ của mẹ không tốt lắm, Đan Đan em đừng để ý, bà ấy lớn tuổi, luôn có lúc suy nghĩ không thấu đáo.” Tô Thành Tài nói, thở hổn hển, còn nói: “Mẹ nghe bảo không thấy em, cũng sốt ruột, đi ra ngoài tìm cùng anh. Mẹ vẫn rất để ý tới em, Đan Đan."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 232: Chương 232



Mã Tĩnh Đan lại hất tay anh ta ra: "Thành Tài, anh đừng nói tốt giúp mẹ anh nữa, bà ta là dạng người gì, trong lòng em và anh đều rõ, vừa lắm mềm vừa xấu tính” Còn nói: “Anh nói anh tìm em, em ở ngay nhà anh hai chị dâu hai, sao không thấy anh tới đây tìm, hẳn là lúc ấy anh đã phải nghĩ ra có thể là em sẽ ở đây, mà dù cho không nghĩ ra, không phải cũng nên tới tìm sao?"

Trong lòng Vãn Vãn dựng ngón tay cái cho thím ba, quả nhiên đầu óc thím ba sáng suốt a, không bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, không phải cái gì chú ba nói thím ấy cũng tin. Cô bé thích thím ba như vậy.

Con gái thì nên khí phách giống như thím ba, không bị lời ngon tiếng ngọt của đàn ông mê hoặc.

Cuối cùng Mã Tĩnh Đan vẫn bị Tô Thành Tài dỗ cho nguôi ngoai, Tô Thành Tài luôn mồm nói lời bảo đảm.

Vãn Vãn vẫn luôn quan sát, cảm thấy mình chưa từng gặp qua chú Ba ăn nói khép nép như vậy, cho dù là lúc nói chuyện với bọn họ, cũng chưa từng thấy chú ấy hoảng loạn như vậy. Nhưng ở chỗ thím ba, chú ấy lại buông xuống tôn nghiêm như thế.

Cô bé cảm thấy, có gì đó không bình thường. Một người đàn ông có thể vứt bỏ mặt mũi cầu xin phụ nữ, có một khả năng là vì tình yêu, khả năng thứ hai chính là vì có lợi, không hề ngại vứt bỏ mặt mũi, đợi đến khi có được thứ mình muốn, không ai đá người nhanh hơn bọn họ.

Vãn Vãn cảm thấy, trông kiểu gì chú Ba cũng không giống người trước, ngược lại có chút giống người sau. Trừ phi chú ấy vẫn luôn kiêng kỵ quyền thế trong nhà thím ba, không dám động.

Dùng sức nhớ lại cốt truyện trong sách, vẫn không nhớ nổi trong sách có đoạn nào miêu tả tình huống hôn nhân của nhà chú ba.

Có lẽ Tô Vũ Đình sẽ biết? Dù sao cũng là một người trọng sinh, sao có thể không biết tình huống của chú Ba chứ?

Cô ta không thừa nhận thím Ba, có phải chứng tỏ, sau này chú Ba và thím Ba sẽ ly hôn?

Nếu quả thật là như vậy, vậy con người chú Ba này thật sự là..... một lời khó nói hết.

Người vợ tốt như vậy mà không cần, thế còn muốn người vợ như thế nào nữa?

Nhưng Vãn Vãn cũng biết người như thím ba này, từ trước đến nay đều là người ta kính thím ấy một thước, thím ấy trả người ta một trượng. Nếu sau này chú Ba thật sự vì tiền đồ tốt hơn mà ly hôn với thím Ba, như vậy chắc chắn chú ấy sẽ phải trả giá.

Người như thím ba, không phải là một người sẽ im lặng chịu thiệt. Bây giờ thím ấy yêu chú Ba, có thể vì chú Ba mà từ bỏ bản thân. Nhưng thím ấy vẫn giữ điểm mấu chốt của mình, sẽ không tin tất cả những gì chú Ba nói.

Kỳ thật rất tốt, người như thím ba mới không dễ chịu thiệt.

Sau này một khi ly hôn, chú Ba sẽ hối hận chứ?

Tô Văn chỉ hy vọng, thím ba không bị tổn thương, thím ba hiểu lý lẽ như vậy, cô bé thật sự rất thích.

Nhóm người Vãn Vãn ăn xong Tết Âm Lịch, liền về huyện thành.

Lần này về, cô bé đã bị Tia Chớp đẩy ngã.

Tia Chớp lè lưỡi, không ngừng chào hỏi trên mặt cô bé, liếʍ đến mức mà trên mặt cô bé toàn là nước miếng.

Lần này về nông thôn đón năm mới, Tia Chớp không được mang về, mà là nhờ nhà họ Ngô sát vách trông giúp.

Bây giờ Đóa Đóa đã không sợ Tia Chớp nữa, hơn nữa còn rất hay chơi với Tia Chớp.

“Vãn Vãn em xem nè, em vừa về, Tia Chớp liền không cần chị nữa. Đóa Đóa cười meo meo nói.

Tính cách Đóa Đóa bây giờ cũng khá hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn hơi dễ thẹn thùng, nhưng so với trước kia, lá gan cũng lớn hơn nhiều rồi.

Bao Cúc Hoa nói, đây là công lao của Vãn Vãn, bởi vì có Vãn Vãn chiếu cố và cổ vũ, nên Đóa Đóa mới trở nên kiên cường hơn.

“Đương nhiên là Tia Chớp yêu em nhất.” Vãn Vãn cực kỳ vui vẻ, ôm lấy Tia Chớp.

Vừa trở về, Tô Kiến Quốc đã chui vào trong phòng bắt đầu nỗ lực học tập.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 233: Chương 233



Tô Kiến Quốc sắp tốt nghiệp trung học, tuy rằng thi đại học chưa được khôi phục, nhưng theo đại vận động kết thúc, mấy đại nhân vật Ngưu Bang đã nhận được thông báo phải trở về, trong lòng anh ấy có ý tưởng.

Anh ấy nhớ Vãn Vãn Vãn đã từng nói với anh ấy về chuyện khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, đó là nhờ mấy vị Ngưu Bang kia, anh ấy không đi chứng thực, bằng vào lòng tin của anh ấy đối với Vãn Vãn, anh ấy biết Vãn Vãn sẽ không lừa anh ấy.

Anh ấy phải học tập cho tốt, ai biết khi nào kỳ thi đại học sẽ khôi phục, đến lúc đó anh ấy có thể phòng trước khỏi họa, được tham gia thi đại học.

Bây giờ những cuộc vận động khí thế ngất trời trong trường học, cũng theo mười năm kia mà kết thúc, rốt cuộc có thể tĩnh tâm học tập.

Trái tim tan rã của giáo viên trong trường học cũng dần trầm tĩnh lại, nhưng vẫn như trước lấy lao động làm chủ, học tập làm phụ, coi lao động nông nghiệp là điều quan trọng nhất, cho dù là trung học phổ thông, vẫn sẽ có tiết lao động, dẫn các học sinh đến mảnh đất khoán trăm sáng lập trường học làm việc.

Không chỉ Tô Kiến Quốc đang học tập, ngay cả Kiến Hoành bên nhà bác cả cũng vậy.

Từ sau khi Tô Kiến Hoành được Tô Cần và Lục Tư Hoa giáo dục lại, đi học, con người liền hoàn toàn thay đổi. Vốn bởi vì nguyên nhân giáo dục của gia đình, anh ta vì ăn ngon, biến thành hùng hài tử (*). Nhưng dù sao lương tâm của Kiến Hoành chưa mất, con người cũng có lòng xấu hổ, sau đó thay đổi, cũng biết tranh đua.

(*) hùng hài tử: chỉ những đứa trẻ to xác, nhưng có hành vi sai lệch chuẩn mực.

Sau khi anh ta học trung học ở công xã xong thì lên học trung học phổ thông. Trường trung học phổ thông ở huyện, công xã không có bộ trung học phổ thông.

Tuy rằng thành tích kém Kiến Quốc, nhưng cũng nỗ lực.

Nhưng vấn đề là, nhà con cả không cho anh ta học.

Hôm nay, Kiến Hoành đến tìm đám người Văn Vãn, vành mắt nhìn bọn họ đỏ cả lên.

“Kiến Quốc em nói xem, anh học trung học nghiêm túc như thế, vì sao ba mẹ không cho anh đi học?” Tô Kiến Hoành càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được bắt đầu lải nhải với nhà con thứ hai.

Vãn Vãn ngồi trên băng ghế nhỏ của mình, không chen vào, chỉ lẳng lặng nghe.

Anh họ Tô Kiến Hoành và anh hai Tô Kiến Binh học cùng lớp, năm nay đã lên lớp 11. Nếu như không cho anh ta học, thì trước đó xem như là học không công, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được, quá đáng tiếc.

Sao nhà bác cả lại có nhiều thao tác vớ vẩn như vậy? Bây giờ nhà bác cả cũng chỉ có anh họ Kiến Hoành làm trụ cột, nếu như không cho anh họ Kiến Hoành lên trung học phổ thông, vậy sau này còn có cơ hội lên đại học sao? Thi tốt nghiệp trung học năm 77 và 78, cũng không quan tâm tới thân phận, chỉ cần cảm thấy có thể thi được thì đều có thể đăng ký. Nhưng một khi không cho anh họ Kiến Hoành đi học, anh ấy còn có tinh lực tự học sao?

Đáp án, chắc chắn là phủ định.

“Ba mẹ anh nghĩ thế nào?” Tô Kiến Quốc hỏi anh ta.

Chuyện nhà bác cả, bọn họ cũng không tiện nhúng tay, ngoài Kiến Hoành ra, bọn họ không thân với ai ở bên đó cả, quan hệ cũng không tốt, vốn đã cắt đứt quan hệ rồi.

“Ba anh nói, trong nhà cung cấp cho anh lên trung học phổ thông là đã đủ rồi, trong nhà không có tiền, tầm tuổi này của anh, có thể xuống đồng làm việc, thêm một sức lao động, sau này rồi tính đến chuyện kết hôn” Kiến Hoành nói xong, ánh mắt có chút đỏ lên, anh ta rất muốn được đi học.

Anh ta biết chỉ có đi học, bản thân mới có cơ hội rời khỏi nông thôn, sau lên thành phố. Bây giờ nhóm các thanh niên trí thức cũng đã lục tục quay về, dần dần thanh niên trí thức lại được coi trọng, sau này tốt nghiệp trung học phổ thông, ít nhất anh ta còn có cơ hội vào thành phố tìm việc làm. Nhưng nếu không tốt nghiệp trung học, cơ hội này có thể sẽ mất đi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 234: Chương 234



Ngẫm lại chú Ba, chú ấy tốt nghiệp trung học, bây giờ được hưởng thụ biết bao? Cưới vợ trong thành phố, còn làm tiểu lãnh đạo, cuộc sống trôi qua quá xịn luôn? Nếu như anh ta không đọc sách, làm việc trên đồng áng, cả đời chỉ có thể làm nông dân, đừng nghĩ có cơ hội rời khỏi nông thôn.

“Sao bọn họ lại nhẫn tâm như thế?” Lúc Kiến Hoành nói chuyện, giọng nói có chút biến dạng.

Một chàng trai 22 tuổi, đã trưởng thành, nhưng vì chuyện học tập, lại đau lòng đến mức này, vành mắt đỏ hết lên.

Vãn Vãn biết anh họ Kiến Hoành không dễ dàng gì, anh ta học tiểu học năm 15 tuổi, vốn đi học đã muộn, nhưng anh ta cố gắng, chịu khổ. Vì muốn rời khỏi nông thôn, anh ta đang cố gắng tranh thủ tiền đồ cho mình.

Một mặt lên huyện đi học, có đôi khi còn phải xuống đồng làm việc, đi học về nhà, anh ta cũng không được nghỉ ngơi, lại xuống đồng làm việc, kiếm ít điểm công.

Nhất là sau khi chân Tô Đại Lực bị đập bị thương, trong nhà thiếu đi một sức lao động, anh ta càng phải vừa đọc sách vừa làm việc thêm.

Có thể nói, học phí là do chính anh ta tự tay kiếm được, không có một xu tiền nào của nhà cả. Anh ta cố gắng bao nhiêu, đừng nói là người nhà bác cả không thể làm bộ không thể nhìn thấy, mà ngay cả những người trong thôn cũng có thể thấy được.

Mọi người đều nói, Kiến Hoành là một đứa trẻ ngoan.

Bởi vì sức lao động nhà bác cả thiếu hụt, mỗi lần tính công chia lương thực, lương thực được chia quả thật ít hơn so với người khác. Một chàng trai, còn ăn ít hơn cả cô gái nhỏ người ta, chỉ vì tiết kiệm miếng ăn cho gia đình.

Vãn Vãn không thể ngờ, anh họ Kiến Hoành tham ăn trước kia, có thể vì gia đình làm được đến mức này.

Cô bé nhớ tới miêu tả trong sách về Tô Kiến Hoành, tất cả mọi người trong nhà bác cả đều ủng hộ bà nội Tô bán nguyên thân đi nơi xa, chỉ riêng một mình anh họ Kiến Hoành phản đối. Thậm chí vì phản đối, còn phải trả một cái giá nhất định. Đáng tiếc lời của người ngoài có trọng lượng rất nhỏ, cuối cùng không cách nào cứu nguyên thân ra khỏi cực khổ được.

“Anh Kiến Hoành, vậy Tô Tảo Tảo thì sao? Cô ta cũng không được đi học sao?"

Vãn Vãn hết sức tò mò kết cục của Tô Vũ Đình.

Từ sau lần sốt cao trước, cô bé cho rằng cô ta sẽ bị sốt hỏng đầu, không ngờ còn rất kiên cường, sốt cao ba ngày, lại chuyển biến tốt đẹp, lại tung tăng nhảy nhót.

Vãn Vãn không rõ lắm Tô Vũ Đình đã gặp phải chuyện gì, đã trọng sinh rồi, không có khả năng trọng sinh thêm lần nữa, nhưng sốt cao ba ngày, thế mà lại không có chuyện gì cả, đúng là kỳ tích, quả nhiên ông trời đối xử với cô ta rất nhân từ, không hổ là nữ chính của truyện, tự có trời cao chiếu cố cô ta.

“Em ấy.” Trong miệng Kiến Hoành toàn là chua xót: “Em ấy tiếp tục đi học, ba mẹ nói, anh không có cách để so sánh với em ấy, thành tích học tập của em ấy rất tốt, bây giờ cũng đã lên trung học cơ sở, chín tuổi đã được lên, đó là chuyện chưa từng có trước đây, nói về sau phải dựa vào em ấy để hưởng phúc.

Tô Kiến Binh nói: "Chuyện này cũng bất công quá rồi? Anh sắp tốt nghiệp trung học rồi, chẳng lẽ đợi thêm một năm nữa cũng không được sao? Vì sao phải bắt anh thôi học vào lúc này? Anh Kiến Hoành, đừng để ý đến họ, tiền đi học của anh cũng đừng có xin bọn họ. Nếu như anh không đủ tiền, bọn em giúp anh"

Tính cách của Kiến Binh vốn dĩ đã táo bạo, bọn họ có quan hệ tốt với anh họ Kiến Hoành, đương nhiên hy vọng anh ta được sống tốt.

Nơi nào có áp bức nơi đó sẽ có đấu tranh, cũng có thể là xuất phát từ hoàn cảnh đã từng trải qua, nên càng thêm thấu hiểu tâm tình của Kiến Hoành lúc này.

Trước kia nhà con thứ hai, chẳng phải cũng bị áp chế gắt gao đó sao? Sau đó tách hộ, lúc này mới khá hơn.

"Nếu không" Tô Kiến Quốc nghĩ nghĩ: "Nếu không anh tách hộ đi, tách khỏi bọn họ, cuộc sống của anh anh làm chủ, đừng dây dưa chung một chỗ với bọn họ nữa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 235: Chương 235



Ánh mắt Kiến Hoành sáng lên, sao anh ta lại không nghĩ tới chuyện này? Anh ta cũng đã 22 tuổi rồi, cho dù còn chưa kết hôn, cũng có thể ở riêng một mình. Dù sao anh ta có rất nhiều sức lực, tách hộ, anh ta có thể vừa đi học vừa làm việc, đến lúc đó có thể kiếm chút điểm công, anh ta ăn tiết kiệm chút, không đến mức c.h.ế.t đói.

“Vậy anh sẽ tách hộ.” Anh ta quyết định.

Vãn Vãn nói: "Anh họ Kiến Hoành, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, bên kia sẽ không cho anh tách hộ đâu. Ngẫm lại năm đó nhà bọn em gian khổ lắm mới tách hộ được, nếu bọn họ trói anh không cho anh tách hộ, anh phải làm sao bây giờ?"

Tô Kiến Hoành nói: "Không tách cũng phải tách!" Ngay từ đầu anh ta đúng là không nghĩ tới chuyện tách hộ, đây không phải là là bước đường cùng sao? Anh ta nói: “Anh đi nói với bí thư chi bộ và đại đội trưởng, cái hộ này, anh phải tách chắc rồi!"

Vãn Vãn liên tục gật đầu, anh họ Kiến Hoành có dũng khí hơn ba mẹ cô bé nhiều. Năm đó ba vì tách hộ, giữa đường có rất nhiều gian khổ, anh họ Kiến Hoành hẳn là sẽ không đi theo con đường cũ của ba mẹ cô bé.

Hơn nữa anh họ Kiến Hoành là một người tốt, tuy rằng cũng có chút tật xấu, nhưng con người nào có ai hoàn mỹ đến mức không có khuyết điểm? Cô bé hy vọng anh họ Kiến Hoành có thể hạnh phúc, không cần giống như nửa đời trước của nhà con trai thứ hai, bị người ta bắt làm trâu làm ngựa.

Anh ta muốn rời khỏi nông thôn như thế, Vãn Vãn tin tưởng chắc chắn anh ta có thể làm được. Chỉ cần khôi phục kì thi đại học, như vậy con đường đời sau này của anh ta nhất định sẽ rất hoàn mỹ, sẽ không giống như những gì trong sách viết, cả đời ở thôn Hạ Hà, lưng tựa trời, mặt hướng đất vàng, làm nông dân cả đời.

"Anh họ Kiến Hoành, em tin anh nhất định sẽ làm được, anh và anh trai em cùng nhau học tập đi, không chừng kì thi đại học sẽ khôi phục. Em nghe nói giáo sư Lý cũng sắp trở về, giáo sư Lý là giáo sư đại học, chỉ cần ông ta về, như vậy chắc chắn đại học sẽ khai giảng" Vãn Vãn nghĩ nghĩ, thay đổi phương thức khác, khuyên nhủ Tô Kiến Hoành.

Bên phía Tô Kiến Quốc, từ nhiều năm trước nghe cô bé nói qua, anh ấy đã một mực chuẩn bị, nhưng Tô Kiến Hoành không biết, chắc chắn không nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ cho anh ta một hy vọng, cũng là cho anh ta một động lực để tách hộ. Chỉ cần anh ta còn muốn thoát khỏi nông thôn, đi ra núi lớn, như vậy nhất định sẽ tiếp tục đi học, sau đó thi đại học.

Mà muốn tiếp tục đi học, sau đó thi đại học, như vậy tách hộ là bắt buộc.

Nếu không tách hộ, chung quy anh ta vẫn sẽ bị cột vào thuyền của nhà bác cả, mãi không thể nhúc nhích được.

“Nếu như bên kia không đồng ý thì làm sao bây giờ?

"Tô Kiến Dân cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Dù sao nhà cũ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nếu như không đồng ý, vậy cũng không có cách nào.

Tô Kiến Hoành xiết nắm đấm: "Vậy anh sẽ đi tách khẩu, tách khẩu khỏi bên đó, mặc kệ họ có tách hộ hay không, anh đây cũng mặc kệ.” Dường như anh ta đã hạ quyết tâm, mới mặc kệ vấn đề hiếu thuận hay không hiếu thuận, chỉ cần nói với bí thư chi bộ và đại đội trưởng, là có thể lấy được thư giới thiệu, như vậy anh ta có thể tách khẩu ra ngoài.

Chỉ cần tách khẩu, anh ta còn quan tâm bọn họ làm gì?

Anh ta không muốn giống như đám người chú hai, bị bên kia đè ép.

Cuộc đời của anh ta, anh ta làm chủ, ai cũng đừng hòng cưỡng cầu anh ta!

Nhìn thấy anh họ Kiến Hoành kiên định như vậy, trong lòng Vãn Vãn thở dài, cuộc đời của anh họ Kiến Hoành sẽ nâng lên từ đây. Tách hộ, chính là đường lớn thông ở đằng trước. Không tách được hộ, vậy chỉ có thể làm nông dân, cả đời về sau ở lại thôn Hạ Hà.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 236: Chương 236



Sau khi Tô Kiến Hoành đi, cả nhà con trai thứ hai vừa ăn cơm, vừa nói chuyện này.

Lục Tư Hoa cũng lo lắng cho đứa nhỏ Kiến Hoành này, đừng nên giống với bọn họ, chuyện tách hộ gian nan như thế.

“Ông xã, anh nói xem đứa nhỏ nói Kiến Hoành này có thể tách hộ được không?"

Tô Cần suy nghĩ một lát rồi nói: "Kiến Hoành không giống anh, chắc là thằng bé có thể tách hộ được. Anh ấy không thể không thừa nhận, trước đây quả thực anh ấy đã băn khoăn quá nhiều, cuối cùng để cho cả nhà phải chịu khổ theo.

Nếu như anh ấy giống với Kiến Hoành, có thể hạ quyết tâm, có tâm lý không tách cũng phải tách như thế, có lẽ nhà họ đã sớm có thể hạnh phúc từ nhiều năm trước rồi.

Cũng may cuối cùng anh ấy cũng nghĩ thông suốt, gác lại tình thân ở tận đáy lòng, không hề đi cưỡng cầu điều gì nữa.

Vãn Vãn vẫn luôn chú ý tin tức bên nhà cũ, không để cho cô bé chờ lâu, rất nhanh bên kia đã truyền đến tin tức.

Kiến Hoành và bên đó đánh nhau rồi!

Gương mặt Tô Kiến Hoành xanh mét, trừng mắt nhìn đôi ba mẹ tốt, ông bà nội tốt trước mặt, trái tim như bị dập nát.

Trái tim có thể nghiêng tới mức đó sao? Anh ta là cháu trai ruột, con trai ruột của bọn họ. Ngẫm lại, nghĩ tới chú Hai, lại cảm thấy đây là chuyện bọn họ có thể làm được.

Dù sao so với Tô Tảo Tảo mà bọn họ sủng ái nhất mà nói, đứa con trai/cháu trai này là anh ta có đáng gì đâu? Anh ta nghỉ học, có thể giúp đỡ trong nhà kiếm tiền, nếu như vẫn để cho anh ta đi học, ai sẽ nuôi sống cái nhà này?

Tách hộ, đó là chuyện nghĩ cũng không cần nghĩ, vừa rồi lời của bọn họ đã nói rất rõ ràng.

Anh ta lau mặt, ngay cả nhìn bọn họ một cái thôi cũng có vẻ dư thừa, người nhà thế này không cần cũng được.

“Mày đi đâu? Mày về ngay cho tao!” Tô Đại Lực chống gậy đi ra, chỉ vào Tô Kiến Hoành rống lên.

Tô Kiến Hoành không quay đầu lại, cơ thể hơi dừng một chút, anh ta nói: "Con cảm thấy con ở nhà cũng là người thừa, mọi người cứ tương thân tương ái với Tô Tảo Tảo đi thôi"

Tô Vũ Đình đứng trước cửa phòng, bình tĩnh nhìn một màn trước mắt, khóe miệng lại lộ ra nụ cười châm chọc. Anh trai tốt của cô ta a, anh trai cả ngốc cả hai đời đều đi theo nhà chú hai, trong mắt cũng chỉ có nhà chú hai, chẳng lẽ anh ta đã quên, mình mới là em gái ruột của anh ta sao?

Tô Văn Văn đã cho anh ta uống canh mê hồn gì? Để cho anh ta hai đời – không, cả ba đời đều đối xử với cô ấy tốt như vậy? Đời thứ nhất, cả nhà chú hai giàu có, anh ta muốn đạt được chỗ tốt thì thôi, ai bảo gia cảnh nhà chú hai phú quý ngập trời cơ chứ? Đời thứ hai, nhà chú hai đã thành gia đình sa cơ thất thế, Tô Vãn Vãn bị cô ta đạp vào bùn đất, nhưng sao anh ta còn đối xử với Tô Văn Văn như vậy? Đời này, càng không phải nói, đối nghịch với cô ta khắp nơi, giống hệt như cô ta không phải em gái ruột của anh ta vậy.

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà anh trai cô ta lại đối xử tốt với Tô Vãn Vãn mà không đối xử tốt với em gái ruột là cô ta?

Con mắt nhìn anh ta dường như đã biến thành thù hận, trong lòng cô ta đã gán cho Tô Kiến Hoành cái mác anh trai xấu xa.

“Kiến Hoành à, trong nhà như bây giờ, con nỡ bỏ đi thật sao? Chân ba con gãy rồi, em gái con lại còn nhỏ, một người phụ nữ như mẹ con thì có thể làm cái gì?” Ông nội Tô vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng.

Lúc này cuối cùng Tô Kiến Hoành cũng quay đầu lại, nhìn mái tóc bạc phếch của ông nội, ánh mắt vẩn đυ.c, lưng còng, đang dùng ánh mắt chờ đợi nhìn anh ta. Bỗng anh ta nở nụ cười: "Ông nội, ông muốn con biến thành chú hai trước kia sao, làm trâu làm ngựa cho cái nhà này, sau đó cưới vợ sinh con, để rồi vợ con con lại làm trâu làm ngựa cho đại gia đình này? Sao các người có thể ích kỷ như vậy?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 237: Chương 237



“Mày là con trai cả, cái gia đình này vốn cần mày làm trụ cột, chẳng lẽ mày tính để một người bệnh như tao nuôi sống cái nhà này sao? Mày nói nghe coi, rốt cuộc là ai ích kỷ? Là bọn tao, hay là mày? Bọn tao nuôi mày lớn thế này, mày có thể cưới vợ sinh con, lập tức liền muốn một cước đá văng bọn tao ra? Còn dám nói lý bảo bọn tao ích kỷ, trên đời này làm gì có đứa con trai nào nhẫn tâm như mày hả, tao phải đi kiện mày!” Tô Đại Lực vung cái quải trượng trong tay đập tới.

Tô Kiến Hoành cười lạnh: "Kiện đi, quả thực con không sợ bị ba kiện đâu!” Nói xong không quay đầu lại mà rời đi thẳng.

Để lại nhà con cả và hai ông bà già nhà trên mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.

“Cánh nó cứng rồi a, khinh thường một nhà bệnh tật ốm yếu chúng ta, coi như tôi chưa từng sinh ra đứa con này.” Tô Đại Lực tức giận đến mức gần như muốn hộc máu.

Lúc này bà nội Tô vẫn luôn không nói gì, nếu đổi lại là trước đây, bà ta nhất định sẽ đứng ra. Nhưng dù sao cũng là cháu trai bà ta thương hai mươi mấy năm, nếu thật sự phải mắng anh ta, quả thực bà ta có chút luyến tiếc. Tuy rằng bà ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này đã thay đổi thật rồi, mất đi lương tâm, học thói tâm địa xấu xa của thằng hai, nhưng bảo bà ta mắng cháu trai trưởng, bà ta luyến tiếc.

Cuối cùng, bà ta thở dài một tiếng.

Tô Kiến Hoành đến chỗ bí thư chi bộ Lão Sơn, xin tách khẩu, cầm thư giới thiệu.

Đợi đến khi Vãn Vãn biết được tất cả mọi chuyện từ trong miệng Trình thì cũng đã qua một tuần, hộ khẩu của Tô Kiến Hoành đã được tách xong. Là Kiến Hoành đơn phương ở riêng, không được người nhà bên nhà cũ đồng ý, ai cũng không ép buộc được, không ngăn cản được quyết tâm ở riêng của anh ta.

“Anh họ Kiến Hoành lợi hại ghê, anh ấy có thể tách hộ thuận lợi như vậy. Vãn Vãn cảm thán, cô bé tưởng rằng thế nào cũng phải giằng co hồi lâu với nhà cũ.

Trình Kiêu nói: "Chỉ cần anh ta hạ quyết tâm, chắc chắn có thể tách hộ được, đáng tiếc, có thể nói là anh ta trắng tay rời khỏi ra, không được chia một xu tiền, cũng không có nhà ở.” Trình Kiêu ngẫm lại, vẫn rất cảm khái.

Không có nhà, làm sao sống được? Không có tiền thì sống thế nào? Cũng may bây giờ Tô Kiến Hoành đang đi học, trong trường học có chỗ ở, học phí thì tự anh ta cũng đã chuẩn bị xong, còn không đến mức quá mức eo hẹp. Nhưng anh ta còn cần học thêm một năm rưỡi nữa, học phí sau này anh ta phải tự mình cố gắng kiếm tiền.

“Anh Kiến Hoành sống thế nào a. Trong lòng Văn Vãn rất lo lắng, cảm thấy anh họ này quả thực rất đáng thương.

Trình Kiêu nói: "Chắc chắc là có thể sống được, trong thôn có lương thực cứu tế, tình huống của Kiến Hoành, đến lúc chia lương thực sẽ được phân phối theo nhu cầu, chỉ có điều anh ta phải ăn uống tiết kiệm mới được. Về phần học phí, trước đây anh ta kiếm như thế nào thì bây giờ vẫn kiếm như thế đó. Vấn đề nhà ở, ông bí thư chi bộ nhất định sẽ sắp xếp giúp, chắc chắn sẽ được chia đất ở."

“Đất ở cũng cần phải xây, bây giờ anh họ Kiến Hoành nào có năng lực xây nhà?"

Trình Kiêu nói: "Anh ta lớn như vậy rồi, nếu đã nghĩ kỹ chuyện tách hộ, hẳn cũng đã nghĩ kỹ rất nhiều chuyện, không thể không có kế hoạch gì được, em đừng quá lo lắng cho anh ta"

Vãn Vãn thiện lương như vậy đấy, cái gì cũng lo lắng cho người khác. Nhưng Vãn Vãn thế này cũng là Văn Vãn đáng yêu nhất, làm cho người ta có cảm giác ấm lòng.

Điều này làm cho cậu ấy nhớ tới chuyện trước đó không lâu, cũng chính là tết âm lịch, Tiêu Luân Đạt tới tìm cậu ấy.

Nghĩ tới chuyện đó, cậu ấy liền cảm thấy quả nhiên Tiêu Luân Đạt này vẫn còn là một đứa trẻ, tìm cậu ấy để bảo cậu ấy buông Vãn Vãn ra.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 238: Chương 238



Cậu ấy và Vãn Vãn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cậu ấy nhìn Văn Văn từ lúc vẫn còn là em bé cần uống sữa mẹ, xem cô bé từng chút từng chút lớn lên, bây giờ đã lên tới chín tuổi, bảo cậu ấy rời đi, sao lời này cũng nói ra miệng cho được?

Chuyện bá chiếm là chưa từng có, cậu ấy cũng không phải không cho Tiêu Luân Đạt đối xử tốt với Vãn Vãn, sao lại yêu cầu cậu ấy rời khỏi Vãn Vãn?

Con nít ấu trĩ, đúng là làm việc mà không chịu động não trước.

Cậu ấy lười so đo với cậu ta, Tiêu Luân Đạt là cháu ngoại của ông cụ Tiêu, nếu cậu ấy gọi ông cụ một tiếng ông nội, vậy cậu ấy sẽ gánh vác trách nhiệm làm anh trai.

Cho dù Tiêu Luân Đạt không thừa nhận người anh trai này.

“Thực ra anh họ Kiến Hoành cũng có thể ở lại nhà của chúng ta ở thôn Hạ Hà, sau này thằng bé xây nhà xong thì có thể dọn ra ngoài. Lục Tư Hoa nghe câu chuyện xong, đưa ra ý kiến của mình.

Vãn Vãn không nói gì, việc này cô bé cảm thấy bản thân vẫn nên bảo trì trầm mặc thì tốt hơn, dù sao phòng ở trong nhà đó là của mọi người, việc này chỉ có thể bỏ phiếu quyết định mới được.

Ai cũng không thể tự chủ trương.

“Cháu cảm thấy phương pháp của thím rất tốt, nhà phải có người ở mới được, không ở sẽ dễ bị hỏng. Để trống cũng là trống, Kiến Hoành bây giờ không có nhà ở, vừa vặn có thể giúp hai người trông nhà Trình Kiêu suy nghĩ một lúc, chia sẻ suy nghĩ của mình.

Lục Tư Hoa nói: "Thím cũng nghĩ vậy, đây cũng là lý do tại sao thỉnh thoảng bọn thím lại quay về thôn Hạ Hà, là sợ nhà lâu không có người ở mà hỏng hóc. Kiến Hoành ở lại đó thì tốt quá, cách nhà cũ cũng rất xa"

Vãn Vãn liên tục gật đầu, đúng là lý lẽ này.

Huống chi, cô bé cũng biết, anh họ Kiến Hoành là một người hiểu lý lẽ, phàm là anh ta có chút năng lực, sẽ muốn dọn ra ngoài, tự mình xây nhà. Bây giờ ở thời điểm anh ta khó khăn nhất, có thể vươn tay giúp một tay, trong lòng anh ta sẽ biết ơn cả đời. Trong sách, về sau quan hệ giữa nhà con thứ hai với nhà con cả rất gay gắt, nhưng lúc cần thiết anh ta lại có thể ra tay giúp đỡ nguyên thân một phen, chỉ bằng điểm này thôi, Vãn Vãn đã muốn giúp anh ta rồi.

“Chờ ba con về, chờ anh con về, chúng ta sẽ bàn bạc sau. Trình Kiêu, hôm nay ở lại đây ăn cơm đi, đừng về nữa. Lục Tư Hoa gọi Trình Kiêu.

Trình Kiêu nghĩ nghĩ, cũng không ngượng ngùng từ chối, mà gật đầu đồng ý.

Năm nay cậu ấy lên lớp tám, không giống Kiến Hoành lên cấp ba học ở trong huyện, mỗi ngày cậu ấy đều có thể về nhà. Hôm nay lên huyện để tham gia một hoạt động, đó là hoạt động thi đấu bóng rổ, ngày mai còn phải thi đấu, nên tạm thời ở lại trong huyện.

Cậu ấy không quen biết ai khác cả, chỉ quen biết nhà Vãn Vãn, tất nhiên sẽ ở lại nhà họ Tô, ở chung một phòng với đám Kiến Quốc, ngủ trên giường Kiến Dân, còn Kiến Dân thì sang phòng Văn Văn.

Cậu ấy cũng nghĩ tới chuyện sau khi tham gia thị đấu xong, ngay trong ngày sẽ quay về thôn Hạ Hà, nhưng buổi tối bọn họ còn cần phải huấn luyện, nên không thể về được. Nhưng quả thật cậu ấy lo lắng cho mẹ mình, bèn nhờ bà nội nhà bên giúp đỡ chăm sóc trông nom mẹ Trình, bây giờ sức khỏe của mẹ Trình càng ngày càng kém.

Thậm chí cậu ấy còn nghĩ tới, sau này không lên trung học phổ thông nữa. Trung học phổ thông phải đi huyện học, đến lúc đó mỗi ngày đều không thể về nhà được, chỉ có thể một tuần về một lần, mẹ phải làm sao bây giờ?

Nhưng mẹ Trình không đồng ý yêu cầu của cậu ấy, cố ý để cho cậu ấy thi trung học phổ thông, không thể bởi vì sức khỏe của chị ấy mà không đi học nữa, ý nghĩ đó nghĩ cũng đừng nên nghĩ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 239: Chương 239



Quả nhiên sau khi ba con Tô Cần trở về, nghe được kết quả chuyện của Tô Kiến Hoành, đều trầm mặc.

Tuy Kiến Hoành tách hộ, nhưng lại phải trả một cái giá thê thảm khi ra khỏi nhà, thật sự là làm cho người ta không ngờ tới. Vốn bọn họ cho rằng, dù thế nào, nhà bác cả cũng sẽ để lại cho anh ta một chút lương thực để sống qua ngày, không ngờ một hạt gạo cũng không chia cho anh ta.

“Để Kiến Hoành tới nhà ở đi, cũng đừng về thôn Hạ Hà nữa, trong nhà chỉ thêm một đôi đũa, chúng ta còn nuôi nổi. Đợi đến khi thằng bé tốt nghiệp trung học rồi lại nói sau. Tô Cần thở dài một tiếng, quyết định.

Cháu trai của anh ấy, dù rằng nhà họ đã cắt đứt quan hệ với nhà bác cả, nhưng đứa cháu trai này là đứa bé ngoan.

Dẫu cho trước kia còn chưa tách hộ, Kiến Hoành có gấu thế nào, thì cũng không hại tới nhà họ, thằng bé cũng chỉ vì mấy miếng ăn mà hành xử sai thôi. Đó là trẻ con, dù thế nào, cũng có thể tha thứ.

Kiến Hoành cũng không phải là người không biết tri ơn.

Tô Kiến Quốc nói: "Việc này con đồng ý, nhưng chuyện có về thôn Hạ Hà nữa hay không, cái này phải do anh Kiến Hoành tự mình quyết định. Trở về thôn Hạ Hà, nhà ở bên kia, chúng ta cũng có thể cho anh ấy ở." Là người làm chủ tương lai của nhà con trai thứ hai, ý kiến của Kiến Quốc, tuyệt đối là mấu chốt.

Cuối cùng tất cả mọi người của nhà con trai thứ hai nhất trí đồng ý, toàn phiếu thông qua.

“Đáng thương cho anh Kiến Hoành, lại bị trắng tay tách hộ, ngay cả lương thực cũng không chia cho anh ấy. Sao nhà bác cả lại tàn nhẫn như thế, anh Kiến Hoành là con của bọn họ mà” Tô Kiến Dân thở dài.

Thật sự là quá đáng thương, so với lúc bọn họ tách hộ còn thảm hơn. Lúc trước ít nhất bọn họ còn được chia tiền chia lương thực, lúc ấy cũng có phòng ở, nhưng anh Kiến Hoành lại không có gì cả, đã bị đuổi ra ngoài.

Tô Kiến Quốc lại nói: "Lúc trước anh Kiến Hoành đã nghĩ tới khả năng này, hơn nữa còn là dự tính xấu nhất. Như vậy cũng tốt, trắng tay rời hộ, về sau cho dù anh Kiến Hoành không cho ba mẹ anh ấy tiền dưỡng lão, cũng sẽ không ai nói gì. Nếu như anh họ Kiến Hoành có thể tàn nhẫn hơn một chút, cắt đứt quan hệ với bên kia, vậy thì càng không cần quan tâm bọn họ."

Vãn Vãn nhịn không được nhìn thoáng qua anh cả, phát hiện anh cả của bây giờ đúng là càng ngày càng tinh, những chuyện có thể nghĩ đến, anh ấy sớm đã nghĩ đến. Một chiêu này của anh họ Kiến Hoành, có phải là bút tích của anh cả không, ai cũng không biết.

Cô bé đoán, hẳn là anh cả đưa chủ ý cho anh họ Kiến Hoành. Anh họ là người có dũng, nhưng mưu lược lại kém một chút, dễ bị người ta tính kế, nhất là bây giờ Tô Vũ Đình đã lớn, tính kế anh họ Kiến Hoành rất chuẩn. Nhất định là anh cả cho anh ta chủ ý, nếu không sẽ không thuận lợi như vậy.

Nghe nói anh họ Kiến Hoành còn từng đánh nhau với nhà bác cả, chẳng qua người bị đánh là anh họ Kiến Hoành, mà không phải bất cứ người nào trong nhà bác cả.

Anh họ Kiến Hoành không ra tay.

Lúc trước còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bây giờ nghe anh cả nhắc tới có thể đoạn tuyệt quan hệ, đột nhiên cô bé suy nghĩ cẩn thận lại.

Chuyện đánh nhau rồi bị đánh này, có phải cũng là chủ ý anh cả đưa ra hay không? Khổ nhục kế này có thể giúp anh họ Kiến Hoành chiếm được sự đồng tình của rất nhiều người, đạt được thứ anh ta muốn.

Lúc Vãn Vãn nhìn qua, tầm mắt bị Tô Kiến Quốc bắt được, anh ấy chớp chớp mắt với cô bé, khóe miệng cong lên.

Bỗng Vãn Vãn hiểu ra.

Quả nhiên anh cả không hổ là anh cả, quả nhiên rất tinh, cảm giác càng ngày anh cả càng khôn khéo, thậm chí chú ba cũng không sáng bằng anh cả.

Chú Ba là một người ưu tiên lợi ích, chuyện có lợi ích chú ấy mới làm, anh cả so với chú ấy, thông minh không kém chú ấy, nhưng tình người lại đầy đủ hơn chú ấy.
 
Back
Top