Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 210: Chương 210



Cô ấy do dự nói: “Vậy Vãn Vãn, con... nhóm lửa giúp mẹ nuôi nhé?"

Vãn Vãn lập tức tươi cười, cô bé thật sự không ở không được, đến nhà mẹ nuôi mà không làm gì, cô bé thật sự không làm được. Nhóm lửa là việc rất dễ dàng, cũng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng mẹ nuôi, mặc dù ấn tượng trước đây của cô bé luôn rất tốt.

Cô bé vui vẻ ngồi xuống trước bếp, bắt đầu châm lửa.

Mạnh Tuyết Trân vừa nhào bột vừa nhìn động tác của Vãn Vãn, thầm gật đầu lia lịa: Đúng là rất tốt, Vãn Vãn không nói dối, cô bé thực sự biết nhóm lửa.

Mạnh Tuyết Trân ngày càng thích Vãn Vãn, thật sự không bới móc được khuyết điểm gì của cô nhóc này, càng ngày, cô ấy càng cảm thấy Vãn Vãn rất giỏi.

Vãn Vãn vừa nhóm lửa vừa nhìn Mạnh Tuyết Trân nhào bột nấu đồ ăn.

Tay nghề của mẹ nuôi không thua kém mẹ chút nào, mùi vị cũng tuyệt đỉnh. Mỗi lần cô bé đến đây ăn cơm, lần nào cũng có thể ăn đến bụng no căng. Các anh trai cũng thích đến nhà ba mẹ nuôi, đôi khi chơi cùng với Lạc Lạc cũng thú vị hơn.

Chẳng lâu sau, Mạnh Tuyết Trân đã nấu xong một bàn thức ăn.

...

Đợi không lâu thì bí thư Lý về.

Lần này, anh ấy không ở lại đơn vị tham gia họp, cũng không ăn tối ở đơn vị.

Chỉ cần ở đơn vị không bận, anh ấy sẽ về ăn cơm, không có gì khiến anh ấy vui vẻ hơn ở cùng vợ con cả.

Quả thực hôm nay không nhiều việc, nếu nhiều việc, dù Mạnh Tuyết Trân gọi điện thoại thì cũng chẳng ích gì. Việc nên làm vẫn phải làm xong, không thể vì người nhà mà nửa chừng vứt công việc lại chỉ để ở bên người nhà được. Việc như vậy, chắc chắn anh ấy không làm được, người quen anh ấy đều biết, anh ấy là một người làm việc rất cẩn thận và nghiêm túc.

Mạnh Tuyết Trân cũng biết cái tính này của anh ấy, lúc gọi điện thoại chỉ hỏi anh ấy có bận lắm không, có được lời xác nhận hôm nay anh ấy sẽ tan ca đúng giờ, cô ấy mới yên tâm cúp điện thoại rồi đi mua thức ăn.

“Vãn Vãn về rồi à? Có phải nhớ bố nuôi không?” Bí thư Lý treo cặp công văn xong, muốn giơ tay bế cô bé, nhưng nhớ ra mình vẫn chưa rửa tay rửa mặt nên bèn chạy vào nhà vệ sinh.

Vãn Vãn đã chui ra khỏi bếp, lửa cũng đã cháy, mặt cô bé vẫn còn dính tro.

Bí thư Lý ra khỏi nhà vệ sinh, cũng để ý thấy tro bụi trên mặt Vãn Vãn, lòng thầm mắng mình sơ ý quá, bèn bế Vãn Vãn lên đi vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt.

Ngay sau đó, hai người ra khỏi nhà vệ sinh, mặt Văn Vãn đã sạch sẽ trở lại.

Bí thư Lý vô cùng hài lòng, lúc này mới là Vãn Vãn trắng trẻo, nhìn vô cùng thoải mái.

Anh ấy đã bế Vãn Vãn đến bên bàn, sắp xếp ổn thỏa xong, ân cần chu đáo với Vãn Vãn còn hơn cả con trai mình.

Vấn đề giáo dục con trai, trước giờ anh ấy luôn giáo dục theo nguyên tắc nuôi thả, không nuông chiều con trai, cảm thấy như vậy không phải thương con trai, mà là hủy hoại con trai.

Tất nhiên Mạnh Tuyết Trân cũng biết tính này của anh ấy, về mặt giáo dục con trai, cô ấy không tranh cãi gì với anh ấy, anh ấy muốn thế nào thì là thế đấy, chỉ cần không quá đáng là được.

Hơn nữa, cô ấy cũng giống anh ấy, trước giờ không nuông chiều Lạc Lạc.

Mạnh Tuyết Trân đã bế Lạc Lạc đến bên ghế ăn của cậu bé, đeo yếm cho cho cậu bé, múc một bát cơm nhỏ và đưa đũa cho cậu bé, để cậu bé tự ăn, không cần cô ấy đút.

Lạc Lạc cũng không giận, về vấn đề ăn cơm, cậu bé không cần ba mẹ chuẩn bị cho mình, cậu bé tự biết ăn, hơn nữa còn rất yêu thích.

Cậu ấy thích cầm đũa, nhìn ba mẹ, sau đó học theo họ cách gắp thức ăn và cơm.

Vãn Vãn nhìn, cảm thấy Lạc Lạc thật sự rất thông minh, cũng không ngang ngược, cô bé thích nhất là trẻ con đáng yêu mà còn không ngang ngược, không cần phải quá nhọc lòng.

“Vãn Vãn, nào, ăn món này đi.” Mạnh Tuyết Trân gắp thức ăn bỏ vào bát Vãn Vãn.

Vãn Vãn nói: “Mẹ nuôi, con sẽ ăn ạ."

Mạnh Tuyết Trân lại gắp cho Tô Kiến Quốc, sau đó hỏi thư ký Lý: “Vấn đề giáo dục kia, các anh giải quyết rồi à?"

Cô ấy nghĩ, nếu chưa giải quyết, có lẽ anh ấy sẽ ở đơn vị. Đã thảo luận mấy ngày rồi, mãi vẫn chưa quyết định. Cô ấy nghĩ ngợi, cảm thấy khó chịu cho anh Hải Quân.

Hải Quân làm việc luôn rất nghiêm túc, chỉ cần là việc anh ấy hạ quyết tâm, anh ấy đều sẽ làm tốt, dù tăng ca thì cũng sẽ dốc sức mà làm.

Điều này có thể liên quan đến việc anh ấy từng làm lính, sau khi xuất ngũ về, anh ấy vẫn không đổi được tính nghiêm túc của mình.

Thực ra tính anh ấy như vậy, có người thích, tất nhiên cũng sẽ có người ghét.

Có thích thích sự chăm chỉ và năng nổ của anh ấy, những cũng có người ghét sự nghiêm túc và cố chấp của anh ấy.

Mỗi người có cái để thích, tất nhiên cũng có cái để ghét.

“Chưa thật sự giải quyết xong. Nhưng trường tiểu học cho con em cán bộ đã được xác nhận, hơn nữa cũng đã ổn thỏa, xác định tất cả các suất học rồi, phương án cũng đã quyết định xong” Bí thư Lý dừng lại, nhớ tới Vãn Vãn, hỏi: “Vãn Vãn, có phải đội vận chuyển của ba con đã có danh sách này rồi không?"

Vãn Vãn gật đầu: “Vâng ạ, đội vận chuyển đã nhận được thông báo từ sớm rồi, hơn nữa ba đã đăng ký tên con, con đã đi học ở trường tiểu học cho con em cán bộ rồi.

Bí thư Lý gật đầu, trường tiểu học bên phía Nam thị trấn quả thực đang triển khai rất tốt, nhưng bên phía Bắc thì có chút vấn đề. Vấn đề nằm ở việc bố trí nhân viên, có không ít cán bộ vì lợi ích riêng của bản thân mà đặt ra rất nhiều câu hỏi.

Cán bộ bên đó là nhiều nhất, vấn đề cũng gay gắt nhất.

Nếu theo suy nghĩ của anh ấy, dù là cán bộ gì thì vẫn là công chức bình thường, vậy thì tất cả đều theo quy định, và đặc quyền không dùng được.

“Nói đến vấn đề đặc quyền, trẻ con trong bệnh viện bọn em đi học cũng được phân đến trường tiểu học cho con em cán bộ ở phía Bắc chứ? Em nghe nói có rất nhiều chuyên gia bác sĩ, cả những người làm trong bộ máy hành chính nữa, đã lợi dụng quyền để hành động rồi. Mạnh Tuyết Trân như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nói với bí thư Lý.

Bí thư Lý nói: “Những vấn đề này, theo anh thì không được dùng đặc quyền cán bộ và công nhân viên chức bình thường có gì khác nhau? Cán bộ có thể dùng đặc quyền, vậy chúng ta đấu tranh lâu như thế là vì cái gì?"

Chỉ cần nói đến những chuyện này, bí thư Lý sẽ tức giận nói không hết.

Trong cuộc họp, tất nhiên anh ấy cũng sẽ nói những vấn đề này ra, và đương nhiên anh ấy bị những cán bộ muốn dùng đặc quyền để giải quyết ghét.

Nhưng những điều anh ấy nói không sai, bề ngoài bọn họ cũng không thể làm gì anh ấy. Còn trong tối sẽ thế nào thì không thể biết được.

Nhưng bí thư Lý không sợ, trước giờ anh ấy không sợ những người và những chuyện này. Những gì anh ấy cần nói thì anh ấy phải nói, mọi thứ phải nghĩ cho người dân, vì lợi ích riêng cho những cán bộ có đặc quyền mà thiệt hại đi lợi ích của nhân dân, anh ấy không làm được, cũng nhìn không quen.

“Ba nuôi, con nghe nói có người dùng đặc quyền, đuổi một người vốn dùng thực lực của mình để thi vào trường trung học của thị trấn, sau đó cho họ hàng của ông ta vào học. Vãn Vãn đang ăn cơm, thình lình nói.

Bí thư Lý đang nói chuyện với Mạnh Tuyết Trân, đột nhiên nghe Vãn Vãn nói, anh ấy sửng sốt, hỏi: “Chuyện gì? Ai lợi dụng đặc quyền cướp suất học của học sinh giỏi?"

Trong mắt bí thư Lý, chuyện thế này càng không được phép xảy ra.

Đây chẳng những khiến kỷ luật trở thành vỏ rỗng, mà càng khiến người dân cho rằng cán bộ nào cũng như thế, tổn lại đến hình tượng của cán bộ trong lòng người dân. Việc này không thể tha thứ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 211: Chương 211



Lúc này, Vãn Vãn không ăn cơm nữa, trước khi chuyện này được giải quyết, cô bé không nuốt được gì.

Cô bé nói: “Ba nuôi, là thế này. Ba có nhớ con có một anh trai hàng xóm tên là Trình Kiêu không?"

Bí thư Lý gật đầu, sao anh ấy có thể không nhớ Trình Kiêu được chứ? Đó là anh trai khác họ mà Văn Vãn thích nhất, ngoài ba người anh trai của cô bé ra, đó là người anh trai thân thiết nhất.

“Cậu bé làm sao?” Thư ký Lý hỏi.

Mạnh Tuyết Trân cũng thôi ăn cơm, nhìn về phía Văn Vãn.

Ngay cả Lạc Lạc cũng làm y hệt ba mẹ.

Hành động đó, còn cả hạt cơm và nước rau dính trên khóe miệng, khiến mọi người trông mà bật cười.

Tất nhiên Văn Vãn cũng thấy dáng vẻ này của Lạc Lạc, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, cô bé nói: “Trình Kiêu với anh Ba của con cùng một lớp, năm nay anh Ba và anh Trình Kiêu cùng thi vào trường cấp hai của huyện, nhưng chỉ có anh Ba của con được vào học, còn anh Trình Kiêu lại đến trường Trung học công xã.

Thư ký Lý hỏi: “Là Trình Kiêu không thi đậu sao?"

“Thi đậu rồi ạ, nhưng anh Ba nói, vì hiệu trưởng của trường cấp hai ở huyện muốn cho cháu của mình ở dưới quê đến học, nhưng nghe nói cháu của hiệu trưởng không đậu, thế nên đã lấy suất học của anh Trình Kiêu. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này là Vãn Vãn lại tức run người.

Thư ký Lý khẽ cau mày: “Hiệu trưởng trường cấp hai ở huyện tên gì?"

Anh ấy không phải người của bộ giáo dục nên tất nhiên không biết tên của các hiệu trưởng, nhưng hiệu trưởng của trường cấp hai ở huyện, anh ấy có chút ấn tượng, hình như là họ Cao?

Tô Kiến Quốc nói: “Chuyện này để con nói, con biết chi tiết hơn Vãn Vãn.” Kiến Dân vẫn không biết tình hình cụ thể, chỉ biết suất học của Trình Kiêu bị cướp, còn cướp thế nào thì Kiến Dân không biết.

Cậu ấy ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Hiệu trưởng của trường cấp hai ở huyện họ Cao, sắp nghỉ hưu rồi. Ở dưới quê, ông ta có một người em trai nhỏ hơn ông ta rất nhiều tuổi, có một cháu trai, năm nay vừa khéo lên cấp hai. Nhưng thành tích học hành của cháu trai ông ta rất kém, đừng nói là trường cấp hai huyện, nghe nói ngay cả trường Trung học công xã cũng không cần cậu ta, sợ là cậu ta còn chẳng tốt nghiệp được."

Bí thư Lý nghe xong, tay cầm đũa siết chặt lại.

Anh ấy không lên tiếng, nghe Kiến Quốc nói tình hình.

“Nghe nói lần này có không ít người ở dưới quê thị vào, ông ta bắt đầu để ý, có thể cướp suất học của ai, ai không có thân phận địa vị, dù bị cướp suất thì cũng chẳng ai nói gì. Cuối cùng ông ta nhắm vào Trình Kiêu, cảm thấy cậu ấy sẽ không báo cáo ông ta, mà dù có báo cáo thì cũng chẳng có cách, thế là ông ta quyết định cướp của Trình Kiêu"

Vãn Vãn nói: “Ba nuôi, anh Trình Kiêu thi vào trường Trung học huyện không hề dễ dàng, cứ thế bị người ta cướp mất suất, dùng đặc quyền để cho họ hàng của mình vào trường Trung học huyện. Nếu ông ta có bản lĩnh, không cướp suất học mà đưa được cháu vào trường, thì chẳng ai nói gì ông ta. Nhưng dựa vào ông mà lại cướp suất học của anh Trình Kiêu chứ?"

Mắt cô bé hơi đỏ lên: “Vì lần thi này, anh Trình Kiều đã chuẩn bị đầy đủ cỡ nào? Để có thể đi học, anh ấy đã trả cái giá lớn biết bao? Điều kiện nhà họ Trình không tốt, nhưng không phải là người có thể bị ức hϊếp như thế, anh Trình Kiêu quá đáng thương"

Mạnh Tuyết Trân nhìn mà đau lòng, cô ấy đi tới vỗ lưng Vãn Vãn: “Vãn Vãn đừng khóc, ba nuôi con chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp con.

Cô ấy lại nói với bí thư Lý: “Anh Hải Quân, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được. Khoan không nói Trình Kiêu quen biết với chúng ta, lại còn là anh trai của Vãn Vãn, dù là người dân bình thường thì cũng không thể để mặc chuyện thế này xảy ra. Một khi đã cho phép cái lối sống này phát triển, tương lai sẽ có càng nhiều người học theo, đến khi đó thì thực sự hỏng đấy. Trẻ con đi học, đây là việc quan trọng biết bao? Không thể để một số người vì ích kỷ là hủy hoại trẻ em được."

Lúc nghe, thư ký Lý vốn đã tức giận, lại nghe những lời này của Mạnh Tuyết Trân, trong lòng anh ấy lại càng thêm tức giận.

Anh ấy đặt mạnh đôi đũa xuống bàn: “Đúng là, làm gì có cái lý này Lạc Lạc đang ăn cơm, bỗng nghe thấy ba đặt đũa xuống bàn, cậu bé mếu miệng, sắp khóc.

Lúc này, bí thư Lý đã đứng lên đi ra ngoài, phía sau truyền đến giọng của Mạnh Tuyết Trân: “Anh đi đâu đấy? Mới ăn được một nửa mà Bí thư Lý đi thẳng không quay đầu, nói: “Anh đi gọi điện thoại trước, không làm rõ chuyện này, anh nuốt không trôi.

Nhà họ Lý không có điện thoại, bí thư Lý ra chỗ buồng gác cổng bên ngoài gọi điện thoại.

Thực ra, với điều kiện cũng như địa vị của nhà họ Lý, vẫn có thể lắp điện thoại, nhưng điện thoại thực sự quá đắt, bí thư Lý không muốn tiêu tiền vào chuyện này. Có số tiền này, chi bằng đi làm những việc khác.

Hơn nữa trong khu nhà họ ở, muốn gọi điện thoại thì lúc nào cũng có thể đến buồng gác cổng gọi, hoặc đến phòng làm việc. Còn điện thoại thì để sau này rồi tính, đợi đến khi có điều kiện rồi lắp cũng không muộn.

Mạnh Tuyết Trân muốn gọi anh ấy lại, nhưng bí thư Lý đã đi ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng đâu nữa. Cô ấy không khỏi lắc đầu, anh Hải Quân là vậy, mỗi lần có việc, ngay cả cơm cũng không ăn, phải làm xong việc trước.

Vãn Vãn thấy cảnh này, hơi hối hận, không nên hỏi ba nuôi chuyện gì ngay lúc ăn cơm mới phải, hoàn toàn có thể đợi ăn xong rồi nói, nói ra rồi làm phiền ba nuôi ăn cơm.

Cô bé thầm mắng mình, nhưng chuyện đã vậy, mắng thì ích gì?

Thấy vẻ mặt ngại ngùng của Vãn Vãn, Mạnh Tuyết Trân hiểu, cười nói: “Con đừng tự trách, ba nuôi con là vậy đấy"

Vãn Vãn nói: “Mẹ nuôi, con không nên nói ngay lúc này mới phải, ba nuôi bỏ cả bữa rồi.

Mạnh Tuyết Trân nói: “Con làm vậy cũng vì bạn thân của con thôi, chẳng mấy chốc mà ba nuôi con về thôi. Ba đi gọi điện thoại, sắp xếp công việc rồi quay lại ngay.

Quả nhiên Mạnh Tuyết Trân đoán đúng, chẳng bao lâu sau, bí thư Lý đã quay lại.

Anh ấy ngồi bên bàn, cầm bát cơm đã nguội lên, ăn tiếp.

Nhưng Mạnh Tuyết Trân lấy lại bát cơm trong tay anh ấy: “Cơm nguội rồi sao anh còn ăn chứ?"

Bí thư Lý muốn lấy lại bát cơm trong tay vợ: “Đừng lãng phí, đây đều là lương thực. Em đưa cho anh, anh đi hâm nóng lại là có thể ăn được rồi.

Bí thư Lý là người đi lính về, lại làm trong công xã mười mấy năm, thấu hiểu sâu sắc sự khó khăn của nông dân, sao anh ấy có thể lãng phí lương thực được chứ?

Dù thức ăn rơi xuống đất, anh ấy cũng sẽ nhặt lên, sau đó rửa sạch rồi ăn.

Mạnh Tuyết Trân muốn xới một bát khát cho anh ấy, nhưng đã bị bí thư Lý từ chối. Mạnh Tuyết Trân hết cách, lại vào bếp làm nóng cho anh ấy.

May mà lửa trong bếp vẫn chưa tàn hết, đặt bát cơm lên trên hâm nóng, sau đó mới cầm tới cho anh ấy.

Bí thư Lý ăn lại bát cơm hâm lại này, ăn rất vui vẻ, như thể cơm này là thứ ngon nhất trên đời.

Ngay cả Vãn Vãn nhìn mà không khỏi nghĩ, lẽ nào thật sự ngon đến thế?

Bí thư Lý ăn xong, sau đó đưa bát cơm đã sạch sành sanh cho Mạnh Tuyết Trân.

Cô ấy hỏi: “Ăn nữa không?” Cô ấy sợ anh ấy vẫn còn đói.

Bí thư Lý lắc đầu: “Không, đủ rồi. Lại nói với Văn Vãn: “Vãn Vãn này, vấn đề vừa rồi, ba đã gọi điện thoại. Yên tâm, ba nuôi đã giúp con hỏi rõ việc này, ngày mai ba quay lại đơn vị rồi sẽ giải quyết.

Dùng đặc quyền để đạt được mục đích xấu, dù chuyện này không liên quan đến Vãn Vãn thì anh ấy cũng sẽ nghiêm túc giải quyết.

Anh ấy không thể chịu đựng được chuyện như vậy, bất kể là ai, chỉ cần làm chuyện trái kỷ luật thế này, anh ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Hiệu trưởng của trường Trung học huyện là một đảng viên, không ngờ lại coi thường kỷ luật, ngang nhiên làm chuyện này, sao anh ấy có thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta được?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 212: Chương 212



Vãn Vãn nghe thấy chính miệng bí thư Lý đồng ý với cô bé rằng sẽ nghiêm túc giải quyết việc này, cuối cùng khóe miệng cô bé cũng cong lên.

Cô bé nói: “Ba nuôi, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hiệu trưởng đó, sao có thể làm chuyện như vậy, để một học sinh giỏi mất đi cơ hội đến thị trấn học, thế này sẽ khiến người dân nghĩ thế nào về chính phủ? Nhất định phải làm nghiêm."

Bí thư Lý cười nói: “Yên tâm đi, chuyện này giao cho ba nuôi, ba chắc chắn sẽ không khiến con thất vọng"

Mạnh Tuyết Trân nói: “Chuyện khác có thể ba nuôi con không đảm bảo sẽ giúp được con, nhưng chuyện liên quan đến giáo dục, chắc chắn không thành vấn đề đâu. Con cứ đợi đi, nhanh thôi Trình Kiêu có thể sẽ đến trường Trung học huyện báo danh đấy"

Ra khỏi nhà họ Lý, Vãn Vãn vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này.

Tầm quan trọng của quyền lực được thể hiện rõ ràng hơn vào lúc này.

Cô bé không khỏi nói với Tô Kiến Quốc: “Anh Cả, quyền lực quá quan trọng, nếu người dân bình thường gặp chuyện như vậy thì chỉ có thể lo lắng suông, còn có thể bị người ta thù ghét. Chúng ta nhất định vào vào trung tâm quyền lợi, anh Cả, nhiệm vụ vinh quang và khó khăn này giao cho anh Tô Kiến Quốc vừa buồn cười lại vừa vui, nhìn cô bé: “Em nhận định là anh Cả của em chắc chắn có thể làm được à? Làm quan là việc khó nhất đấy."

Vãn Vãn muốn vỗ vai cậu ấy, nhưng nhận ra mình quá lùn, chỉ có thể vỗ đùi cậu ấy thôi.

Cô bé đành thôi, bất lực nhìn anh Cả, lại thương cho tấm thân nhỏ bé của mình.

“Anh Cả, Vãn Vãn tin anh, chắc chắn có thể làm được.” Vãn Vãn lập tức nịnh.

Tô Kiến Quốc nói: “Anh thật sự không làm được đâu, khó quá. Vãn Vãn, đổi cái khác đi, đổi cái dễ ấy, anh Cả nhất định có thể làm được.

Nhưng Vãn Vãn lại cười, tất nhiên cô bé biết làm quan rất khó, nhất là ở thời đại này, lại càng khó hơn.

Nhưng cô bé thật sự tin rằng, anh Cả chắc chắn có thể làm được. Anh Cả sớm sẽ tốt nghiệp cấp cả, đến khi đó kỳ thi đại học khôi phục, chẳng phải vẫn có thể đi đến đỉnh cao xã hội sao?

Cô bé vẫn nhớ, sinh viên đại học khóa 77 và 78 đều rất giỏi giang.

Chỉ cần anh Cả tham gia thi đại học, chắc chắn có thể thi đậu. Chỉ cần thi đậu là có thể nghĩ cách để anh Cả vào được trung tâm quyền lợi.

Chỉ cần thi vào công chức, những vấn đề phía sau không quá lớn.

Tô Kiến Quốc chỉ xem như Vãn Vãn đang đùa, chưa bao giờ coi chuyện này là thật.

Vãn Vãn là một đứa trẻ hơn sáu tuổi, cô bé có thể hiểu được gì chứ?

Trẻ con mà, cũng chỉ cảm thấy thú vị, lại vì chuyện của Trình Kiêu kí©h thí©ɧ cô bé, thế nên cô bé mới nghĩ gì nói nấy.

Nhưng cậu ấy không biết rằng Vãn Vãn nghiêm túc, nghiêm túc chưa từng có, nhận định rằng Kiến Quốc chắc chắn có thể đi lêи đỉиɦ cao nhất.

Quả nhiên, đúng như bí thư Lý nói, anh ấy làm việc quả quyết và nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã làm rõ chuyện này, sau đó bắt đầu xử lý.

Nhưng người trong chính quyền huyện đều mắt nhắm mắt mở với chuyện này, để mặc anh ấy làm.

Chỉ cần anh ấy dồn sức lực vào chuyện này, vậy thì sẽ không còn sức để làm việc khác nữa.

Chuyện trường học cho con em cán bộ ở phía Bắc, bí thư Lý cũng ôm vào. Không như họ nghĩ, anh ấy không thể một lúc làm hai việc, chỉ có thể dốc sức vào một trong hai việc này.

Chẳng mấy chốc, ngay cả chuyện trường học ở phía Bắc cũng giải quyết xong. Việc những cán bộ đó nghĩ, không việc nào xảy ra cả.

Suy nghĩ của bí thư Lý rất đơn giản, xử lý trong việc này, anh ấy có thể nghỉ ngơi một thời gian, sau đó đưa vợ con đi du lịch.

Anh ấy đã hứa với Mạnh Tuyết Trân rất lâu rồi, nhưng mãi không nghỉ phép, lần này nhất định phải thực hiện.

Lúc Vãn Vãn biết chuyện này thì đã là rất lâu sau đó.

Cô bé biết từ từ Tô Kiến Dân, Trình Kiêu không quay lại học, chuyện suất học đã được giải quyết, nhưng trường Trung học công xã không chịu thả người.

Học sinh giỏi như vậy, sao có thể cho đi được chứ?

Trường Trung học công xã không chịu thả người, vậy thì Trình Kiêu không thể đến học trường Trung học huyện.

Hiệu trưởng mới của trường Trung học huyện cũng sốt ruột, vì chuyện đặc quyền lần này, hiệu trưởng cũ đã bị huyện cách chức rồi.

Sắp nghỉ hưu rồi còn xảy ra chuyện như vậy, đây chẳng khác nào một vết nhơ trong sự nghiệp.

Ông ấy là hiệu trưởng mới mà nơm nớp lo sợ.

Vốn dĩ ông ấy là hiệu phó của trường Trung học huyện, cũng từng muốn nhậm chức hiệu trưởng sớm một chút, nhưng không ngờ lại nhậm chức trong tình huống này.

Huyện giao nhiệm vụ cho ông ấy, đó là đón học sinh bị cướp suất quay về học, không thể để lòng dân nguội lạnh được.

Ông ấy vốn cho rằng chuyện này ăn chắc, không ngờ lại gãy ngay trong tay hiệu trưởng của trường Trung học công xã.

Người ta không chịu thả người, ông ấy muốn ra lệnh cũng chẳng được.

Hai trường vốn hòa bình, dù ông ấy là hiệu trưởng của trường Trung học huyện thì cũng thể làm khó hiệu trưởng của trường Trung học công xã được.

Bây giờ, rốt cuộc phải làm thế nào đã là một vấn đề nan giải rồi.

Vãn Vãn cũng sốt ruột, dù sao thì trường Trung học huyện và trường Trung học công xã có cách dạy học khác nhau, trình độ cũng không giống. Mặc dù trước đây, hành động của trường Trung học huyện hơi không ổn, nhưng không thể phủ nhận rằng phương pháp dạy học của trường Trung học huyện tốt hơn Trung học công xã gấp nhiều lần.

Trình Kiêu học ở trường công xã, chắc chắn không giống học ở trường Trung học huyện, cô bé thật sự hi vọng Trình Kiêu có thể quay lại trường Trung học huyện.

Cô bé muốn đợi đến khi tan học, cuối tuần sẽ đến thôn Hạ Hà.

Mặc kệ trong nhà có ai đi cùng cô bé hay không, cô bé cũng phải đến xem thử.

Sau đó nói chuyện với Trình Kiêu, nhất định phải kéo cậu ấy vào trường Trung học huyện.

Tiếc là người nhà không đồng ý để cô bé một mình đến thôn Hạ Hà, mặc dù hiện tại an ninh khá tốt, nhưng từ khi Hiểu Mộng của nhà họ Trình bị bắt cóc bán đi, nhà họ Tô rất chú ý đến chuyện này, sợ Văn Vãn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vãn Vãn trước giờ không lo lắng những việc này, cô bé không phải trẻ con thật sự, chỉ là một người lớn giả làm trẻ con, linh hồn là của người trưởng thành. Nhưng những chuyện thế này, cô bé không thể nói với người nhà được.

Cuối cùng chỉ đành đồng ý để các anh trai đi cùng cô bé, cô bé thật sự không dám đi một mình, người nhà thực sự sẽ không yên tâm.

Cô bé luôn tính toán xem cuối tuần nào mà các anh trai đều rảnh, mong thời gian trôi qua nhanh một chút, về thôn Hạ Hà nhanh một chút, sau đó nói chuyện với Trình Kiêu.

Không ngờ, còn chưa đến lúc cô bé có thời gian thì đã gặp Trình Kiêu ở huyện rồi.

Đó là lúc họp chợ, cô bé tưởng rằng Trình Kiêu đang đi học, sẽ không xuất hiện trên chợ, không ngờ cậu ấy lại đến.

Hôm đó vừa khéo là thứ sáu, cô bé tan học từ sớm, được anh Hai đưa đi chợ đen.

Sở dĩ đi chợ đen là vì cô bé muốn mang chút đồ cho Trình Kiêu chứ không đến bằng tay không.

Không phải không muốn đến hợp tác xã mua bán, thực ra là ở đó mua đồ quá rắc rối, cần rất nhiều vé các màu sắc. Bây giờ trong nhà chỉ có một mình ba là có việc làm, vé luôn dùng rất tiết kiệm, có thể không cần dùng thì cố gắng không dùng, thế nên mới muốn đến chợ đen.

Mặc dù đồ ở chợ đen đắt hơn một chút, nhưng được cái không cần vé, đồ đạc cũng đầy đủ.

Cô bé biết điều kiện nhà họ Trình không tốt, rất nhiều thứ không thể mua được, thế nên muốn đến chợ đen dạo.

Nhưng cô bé và Kiến Bân còn chưa đến chợ đen thì cô bé đã nhìn thấy bóng người bỏ chạy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 213: Chương 213



Nghe ngóng mới biết, có người báo cáo, người ở chợ đen đều chạy rồi.

Mặc dù chợ đen là chợ người ta bán đồ, nhưng suy cho cùng đều là lén lút bán cả, sợ nhất là đội tuần tra, sợ hơn là bị người ta báo cáo.

Cô bé đang ngẩn ra thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía cô bé.

Người đó vội vàng chạy, không nhìn thấy nhóm Văn Vãn đứng ngay phía trước.

Nhưng Vãn Vãn đã nhìn thấy cậu ấy, khuôn mặt quen thuộc đó, sao cô bé có thể không nhìn rõ được chứ?

Không ngờ lại là Trình Kiêu Sao cậu ấy lại ở đây? Lẽ nào không đi học?

Hôm nay là thứ sáu, trường có tiết, mặc dù giờ này đã tan học rồi, nhưng Trình Kiêu học ở trường Trung học công xã, muốn đến huyện thì chắc chắn là trốn học.

Nhìn thấy nhóm người Vãn Vãn, Trình Kiêu nói: “Mau chạy đi, đội chấp pháp đang đuổi ở phía sau, sắp đến đây rồi"

Nói xong, liền vươn người lôi kéo Vãn Vãn chạy về phía trước.

“Kiến Binh, đừng ngẩn người ở đó nữa!” Trình Kiêu quát.

Nếu họ bị đội chấp pháp bắt được, thì cho dù Văn Vãn và Kiến Binh có tham gia vào chuyện kinh doanh độc quyền ở chợ đêm hay không cũng sẽ bị đánh đập một trận trước, sau đó cũng không được cho ăn uống tốt đẹp gì.

Nếu cậu bé bị bắt được, thì cũng không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu là gia đình họ Tô thì lại không giống vậy, nên bọn họ tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng bởi cậu bé được. Trước mắt chạy trốn đã, có gì thì tính sau. Cậu bé có thể không bị bắt, thì cũng không cần để bị tóm được. Dù sao cậu bé vẫn cần phải nuôi mẹ nữa, cũng không thể xảy ra chuyện gì được.

Dạo gần đây, mẹ cậu bé lại bị ốm, mà nhà lại đang thiếu tiền, nếu cậu nhóc cũng xảy ra chuyện gì, thì bệnh của mẹ cậu bé phải làm sao bây giờ?

Mặc dù Trình Kiêu vẫn còn bé, chỉ mới mười ba tuổi, nhưng cậu nhóc cao lớn. Dù không to khỏe, hơi gầy như Kiến Binh nhưng cậu bé lại có sức lực tốt.

Cậu bé hơi khom người bế Vãn Vãn lên, hai chân chạy như bay, cũng không thể để cho đội tuần tra và đội chấp pháp nhìn thấy và đuổi theo ở phía sau được.

Mặc dù cậu nhóc hơi gầy chút, nhưng vẫn đủ sức để ôm Vãn Vãn.

Tuy nhiên, thật ra Vãn Vãn muốn tự mình chạy đi, cô bé cũng không hiểu tại sao Trình Kiêu lại phải chạy trốn gấp gáp như vậy. Cô bé cũng không nhìn thấy hình ảnh đội tuần tra và đội chấp pháp, nhưng mọi người nhìn thấy chạy bốn phía, thì cũng đoán được có liên quan đến chợ đêm.

Nhưng mọi người ôm hoặc mang đồ vật trên lưng, nên tốc độ chạy cũng khá chậm.

Trên lưng của Trình Kiêu cũng có một cái sọt, cũng không biết cậu nhóc bán cái gì ở trong đó.

Vãn Vãn nói: “Anh Trình Kiêu, em có thể tự chạy, trên lưng anh còn cõng đồ vật nữa, anh ôm thêm em thì sẽ càng mệt hơn.

Trình Kiêu không nói chuyện, chỉ ôm cô bé chạy như điên một lúc.

Kiến Binh ở bên cạnh cũng nói: “Trình Kiêu, cậu để tớ ôm đi, trên lưng cậu còn có cõng đồ nữa. Thật sự sẽ mệt mỏi. Sức lực của tớ khỏe hơn cậu, để mình ôm Vãn Vãn đi"

Trình Kiêu vẫn như cũ không nói lời nào, nhưng cậu nhóc vẫn ôm chặt lấy Vãn Vãn, không chịu buông tay.

Phía sau truyền đến từng tiếng quát to, khiến cho Trình Kiêu càng thêm căng thẳng ở trong lòng.

Bất luận như thế nào thì cũng không thể để người ta đuổi kịp được. Đội tuần tra và đội chấp pháp này thật sự có thể làm người ta đau khổ tột cùng. Bọn họ không quan tâm người đó có phải trẻ nhỏ hay không, trong mắt họ chỉ có phân biệt người đó có phạm lỗi hay không thôi.

Không cần phải quay đầu lại, bọn họ cũng biết có vài người đã bị tóm được.

Thậm chí, bọn họ còn cảm giác được, đội chấp pháp đang ở gần đây trong gang tấc.

Đến nỗi, có người còn quát: “Đứng lại!"

Trình Kiêu và Kiến Binh làm sao có thể dừng lại được. Đây chính là thời điểm quyết định, nếu dừng lại, chắc chắn sẽ có kết cục vô cùng bi thảm.

Trình Kiêu chạy trốn, thở hồng hộc, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục chạy.

Vãn Vãn nằm ở trong lồng n.g.ự.c của Trình Kiêu, bị cậu nhóc ôm kiểu ôm công chúa. Trong lúc chạy trốn, cô bé ngắm chiếc cằm đẹp mắt của Trình Kiêu. Từ phía góc nhìn này của cô nhóc, đúng lúc có thể nhìn thấy cả cằm và mặt của cậu bé.

Cô bé vẫn luôn biết Trình Kiêu rất ưa nhìn, nhưng trước kia cô nhóc không thật sự để ý lắm nên cũng không ngắm nhìn. Cái cằm của cậu bé có độ cong rất đẹp, rất giống mẹ Trình. Cô ấy chính là một người đẹp từ khi còn bé. Cậu nhóc trông giống mẹ Trình nhiều hơn bố, chỉ có một vài bộ phận mang nét của bố. Chỉ có điều Vãn Vãn chưa bao giờ gặp bố Trình, nên cô nhóc cũng không biết hình dáng của bố Trình như thế nào.

Cô bé đã từng nghe bố cô nói qua: Trình Kiêu không giống bố Trình mà giống mẹ Trình.

“Anh Trình Kiêu, anh có mệt không?” Vãn Vãn hỏi cậu bé.

Trình Kiêu lắc đầu, chạy trốn, thở phì phò, nhưng cậu bé không cảm thấy mệt mỏi lắm.

Trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ, phải chạy nhanh lên để tránh đám người của đội chấp pháp kia tóm được.

Kiến Binh ở bên cạnh, nói: “Nhanh, đưa Vãn Vãn cho tớ, chúng ta phải chạy nhanh lên, phía sau bọn họ đang đuổi theo. Cậu nhóc cũng sốt ruột, nếu bọn họ thật sự bị bắt được, thì chắc chắn sẽ bị c.h.ế.t toi.

Cậu ấy thật sự cảm thấy hối hận, biết vậy cậu nhóc không mang theo Vãn Vãn đi mua đồ vật này nọ ở trong chợ đêm. Mặc dù, mua bán đất cần phải có giấy tờ, nhưng ít ra còn đáng tin, còn ở chợ đêm không cần giấy tờ nhưng lại thật sự rất nguy hiểm.

Giống như bây giờ, bọn họ còn chưa kịp mua thứ gì, thì gặp phải chuyện như này. Nếu không bị bọn họ ảnh hưởng, thì Trình Kiêu có thể chạy trốn nhanh hơn một chút.

“Trình Kiêu, cậu chạy trước đi, chúng mình cũng không mua cái gì, thì chắc hẳn không có việc gì đâu. Cậu đưa Vãn Vãn cho tớ đi” Kiến Binh nói.

Đúng vậy! Bọn họ chạy làm gì? Nếu bọn họ không mua gì, thì chạy làm gì? Trình Kiêu chạy một mình thì cơ hội trốn thoát cao hơn.

Trình Kiêu nghĩ, cảm thấy Kiến Binh nói không sai, liền đưa Vãn Vãn cho cậu bé, nhìn thoáng qua Văn Vãn, nói một tiếng: “Hai người mau trốn đi, chờ đến lúc về nhà, tớ cũng trốn, rồi sau đó đi tìm hai người.

Vãn Vãn chỉ có thể nhìn chằm chằm về phía Trình Kiêu chạy, rời xa tầm mắt của cô bé. Nhưng sau đó, cô bé cũng không cảm thấy đây là sự tiếc nuối gì cả bởi vì chạy để bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Nếu bọn họ bị tóm được thì không phải chỉ bị quát mắng và khuyên bảo thôi nữa đâu.

Mặc dù hiện tại là năm 1975, tình hình càng ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn còn trong trạng thái nguy hiểm.

Nhiều người vẫn còn đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết, cuối cùng vẫn phải liều lĩnh bằng cả mạng sống. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, nên vẫn phải cẩn thận, không thể chống lại những người này.

Bọn họ chỉ là đám người dân thấp cổ bé họng, mà bố của cô bé cũng chỉ là một công nhân viên chức bình thường thôi.

Cái gì cũng không có, bọn họ cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần sinh hoạt như bình thường là được.

Vãn Vãn nghĩ bảo vệ tốt người nhà của mình là đủ rôi.

Kiến Binh cõng cô bé, cũng không định chạy vội vã như lúc nãy, nên trái lại đi có chút chậm rãi. Cậu bé định rẽ vào lối ngõ nhỏ tắt ở bên cạnh để trốn một lát, đợi đám người của đội chấp pháp đi qua thì bọn họ đi ra. Sau đó, bọn họ đi tìm Trình Kiêu, nếu không tìm thấy thì đi về nhà vậy. Trình Kiêu biết địa chỉ nhà của bọn họ, nên có thể tìm đến nhà của bọn họ bất cứ lúc nào.

Vãn Vãn nằm sấp trên lưng Kiến Binh, phía sau truyền đến tiếng la hét càng ngày càng gần. Cô bé lại nhìn về phía trước, thấy không có bóng dáng của Trình Kêu, trong lòng cô nhóc thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần cậu nhóc chạy thoát là cô bé an tâm.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 214: Chương 214



“Hai đứa nhóc ở phía trước kia đứng lại!” Phía sau truyền đến âm thanh.

Kiến Binh định chạy vào ngõ tắt nhỏ ở phía bên cạnh, nhưng lại sắp bị bọn chúng đuổi kịp theo. Kiến Binh biết rõ bọn họ không thể chạy thoát được, nên nếu tiếp tục chạy thì sẽ khiến cho đám người đó chú ý và nghi ngờ. Cậu nhóc quyết định không chạy trốn tiếp mà có thể lấy lý do để thoái thác.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Đám người của đội chấp pháp đã đuổi kịp, vây quanh Kiến Binh và Văn Vãn. Ánh mắt của đám người này nhìn chằm chằm vào bọn họ, tìm kiếm xem rốt cuộc hai người này đang làm gì.

Kiến Binh cũng không thật sự sợ hãi đội chấp pháp, dừng lại quan sát phản ứng của đám người này. Cậu nhóc hỏi lại bọn chúng: “Mấy người đang làm gì thế?"

“Lời này phải để chúng ta hỏi hai đứa mới đúng! Làm sao ngươi lại còn hỏi chúng ta?” Trong đội chấp pháp có một người nói: “Chúng ta là tổ Cách mạng nhỏ, là đội chấp pháp của vùng này. Tại sao các ngươi lại phải chạy?"

Vãn Vãn nhìn về phía sau, thấy đám người này đều mặc quân trang, chỉ có điều không có quân hàm, cũng không phải là quân nhân. Dạo gần đây, quần áo quân trang được coi là một mốt mới. Thật ra, đội chấp pháp cũng chỉ là một đám người không có việc gì làm, tụ tập thành một nhóm nhằm bắt mọi người phải theo chủ nghĩa tư bản.

Vãn Vãn nói: “Cháu và anh cháu đang đi tản bộ ở đây, nhìn thấy mọi người đuổi đến đây, nên sợ hãi chạy đi.” Giọng cô bé mềm mại, e sợ khiến cho người khác khó có thể nghi ngờ lời nói của cô nhóc.

Đám người của đội chấp pháp đang đứng ở đó, cũng mơ hồ nghi ngờ, nhưng vẫn cảm thấy có thể tin tưởng vào lời nói của cô bé, lại nghĩ đến cô bé chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, nên chắc sẽ không đi lừa người khác được.

Đám người nhìn nhau một lúc, lại nhìn về phía Kiến Binh: “Chúng ta đuổi là việc của chúng ta, mấy đứa cũng không làm gì, sao phải chạy đi?"

Vãn Vãn sợ lời nói của anh trai để lại dấu vết, đang định tự mình giải thích, thì nghe thấy anh trai Kiến Binh đã nói xong: “Mấy người đang đuổi theo, thì chúng cháu không chạy sao được? Nhỡ đâu các người bất người lung tung thì phải làm sao?"

Lời nói của Kiến Binh thật sự nghiêm trọng, ý là đang ám chỉ bọn họ sẽ bắt người một cách tùy tiện.

Một người trong đám đó nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Làm sao chúng ta có thể bắt người tùy tiện được? Chỉ cần các ngươi không làm gì sai, thì chúng ta bắt hai đứa làm gì?"

Kiến Binh nói: “Cháu cũng chỉ là một đứa trẻ, em cháu cũng là một cô bé sáu tuổi, chúng cháu có thể làm gì được? Chúng cháu chỉ muốn đến đây chơi, sau đó em cháu lại mệt, thì cháu cõng con bé. Nhưng nhìn thấy các người đang gào thét đuổi theo, thì chúng cháu chắc chắn cảm thấy sợ hãi rồi.

Đám người của đội chấp pháp thật sự không biết nói gì nữa. Nếu thật sự bắt hai đứa nhóc này, thì chúng lại nói sợ bị bọn họ tùy tiện bắt người, nếu lại bắt trói người, thì giống như những gì cậu nhóc nói.

Vãn Vãn nhìn về phía người cầm đầu trẻ tuổi, cười nói: “Anh trai, em cảm thấy mọi người đều là người tốt, sẽ không tùy tiện bắt bọn em đúng không?"

Giọng nói ngọt ngào, mềm mại và nụ cười rộ lên làm lộ ra hai lúm má đồng tiền, trong lúc nhất thời khiến cho mọi người cảm thấy xiêu lòng.

Một cô nhóc đáng yêu như vậy, làm sao có thể là người xấu được? Còn có anh trai của cô bé nhìn qua chỉ là một đứa nhóc mới lớn, cũng không giống như người có thể âm mưa đùa giỡn được.

Chắc hẳn hai người này không thể có liên quan đến chợ đêm, có thể chỉ là người đi ngang qua mà thôi.

“Các ngươi đi đi. Sau này không được sang bên này chơi, nơi đây nhiều yêu ma quỷ quái lắm nên rất nguy hiểm.” Người cầm đầu của đội chấp pháp nói vài câu, liền để cho bọn họ rời đi.

Cho đến khi hai người đi một đoạn thật xa rồi, Kiến Binh còn có chút ngỡ ngàng, không dám tin đội chấp pháp lại có thể dễ dàng nói chuyện được như vậy.

Cậu nhóc đã nghĩ đến phải lãng phí một đống lời nói, thì mới có thể khiến cho bọn họ được thả, không nghĩ đến bọn họ chỉ bị hỏi vài câu rồi được thả đi.

Vậy mà không hề bị làm sao cả.

Kiến Binh nói với Vãn Vãn: “Vãn Vãn, chúng ta thật sự không bị làm sao cả?” Hơi nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc.

Vãn Vãn nói: “Không có việc gì còn không tốt sao? Như vậy chứng minh số của chúng ta đỏ, có bị bắt gặp cũng không có việc gì.” Cô bé không lo lắng chút nào, lúc ấy trong lòng cô bé rất bình tĩnh.

Vốn dĩ bọn họ cũng không có việc gì, chẳng qua gặp phải Trình Kiêu mà thôi. Nhưng bọn họ cũng không mua cái gì cả. Vì vậy, bọn họ cũng không thể bị bắt được, nếu thật sự bắt hai người bọn họ thì thật sự là bắt lung tung rồi sao?

Hiện nay, nếu tình hình vẫn tiếp tục loạn lạc thì cũng không thể đến mức độ như này, chỉ cần không có bằng chứng, bọn họ cũng không dám bắt người lung tung. Nếu muốn bắt người, thì cần phải tìm ra chứng cứ.

Cô bé không lo lắng thấp thỏm như anh trai mình, vốn dĩ cũng không có chuyện gì cả. Chính mình tự hù dọa bản thân mà thôi, cũng không xảy ra việc gì.

“Vãn Vãn, em không biết có lần anh từng gặp ở trong trường của anh. Lúc đó các thầy cô đang phê bình, tình huống lúc đó thật là đáng sợ. Các thầy cô cũng không có tội lỗi gì cả, chỉ là lúc dạy chúng ta đọc sách, viết chữ có chút nghiêm khắc thôi, mà cũng bị...” Cậu nhóc dừng lại một chút, nói tiếp: “Anh thật sự đã nghĩ rằng hôm nay chúng ta sẽ có chuyện gì đó."

Vãn Vãn hiểu ý nghĩ của Kiến Binh, cũng biết cậy nhóc đang lo lắng cái gì. Nhưng đôi khi thật sự cũng không có nhiều lý do có thể nói. Nếu công lý thật sự có ích, thì mọi lý do đều có thể được thông cảm, như vậy sẽ không có nhiều trường hợp bị oan.

Chỉ có điều, những chuyện này không liên quan gì tới bọn họ. Hai người bọn họ thật sự may mắn. Lúc nãy gặp đám người kia, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn, nói lý thì cũng không bị làm khó.

“Anh trai, bọn họ cũng không phải học sinh ở trường anh, nếu bọn họ có thể làm đội chấp pháp, thì cũng phải tuân theo quy tắc nhất định.” Vãn Vãn nói: “Anh trai, anh không đến tham gia buổi giao lưu giữa học sinh trong trường à? Anh không tham gia hoạt động thể thao này à?"

Tô Kiến Binh lắc đầu: “Sao có thể? Anh thấy bọn họ đối xử với thầy cô như thế này, anh còn thấy khinh thường, làm sao có thể tham gia với bọn họ, trở thành đám người xấu chứ? Anh sẽ không làm chuyện này. Anh trai và em trai cũng không đi, chúng ta đều có nguyên tắc của chính mình. Những gì bố mẹ dạy chúng ta mấy năm nay, chúng ta đều ghi nhớ ở trong lòng"

Vãn Vãn gật đầu liên tục. Mặc dù bố mẹ họ không có trình độ văn hóa cao, nhưng trong chuyện giáo dục con cái thì thật sự tốt. So với đại phòng bên kia, thì có thể nhìn thấy rõ khoảng cách cao thấp giữa hai phòng.

“Anh trai, bây giờ chúng ta đi tìm anh Trình Kiêu luôn đi, cũng không biết anh ấy chạy đến đâu rồi. Không biết có gặp chuyện gì không” Vãn Vãn vẫn lo lắng cho cậu bé.

Vừa nãy, cậu nhóc chạy đi, không biết có bị đội chấp pháp nhìn thấy hay không? Cậu bé chỉ là một đứa nhỏ, cho dù có bị tóm được, chắc cũng không bị làm sao đâu? Kể cả khi một đứa nhỏ nói bản thân đang bán đồ này nọ, thì cũng không có ai tin đâu nhỉ?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô bé vẫn cảm thấy lo lắng. Vừa nãy, lúc bọn họ chạy, lo lắng mình bị bắt, sau đó trốn thoát được rồi thì lại nghĩ đến Trình Kiêu.

Chẳng sợ bác sĩ Thạch nói như vậy, nhưng Trình Kiêu vẫn cảm thấy không yên tâm. Cậu bé vẫn mong bác sĩ Thạch đến xem bệnh cho mẹ cậu, chỉ có như vậy cậu mới thật sự yên tâm.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 215: Chương 215



Nếu không, trong lòng cậu vẫn như có một tảng đá đè nặng lên vậy, làm sao cũng không tan biến được.

Nhìn thấy cậu bé kiên trì, bác sĩ Thạch cũng không cự tuyệt.

Ông ta cũng muốn đi nhìn xem, rốt cuộc mẹ Trình có nhiều tâm sự cỡ nào mà có thể bị bệnh như vậy.

Tâm bệnh hại người, nếu không tìm thấy căn bệnh và tâm dược, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của bà ấy.

Người sợ nhất là hậm hực không vui, giống như Mộng Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng cũng vì trong lòng tích tụ, ngày ngày khóc lóc, cuối cùng bị khạc m.á.u mà ra đi lúc tuổi còn trẻ.

Đối với con người của mẹ Trình, bác sĩ Thạch vẫn hiểu đôi chút về bà, mặc dù không được nhiều lắm.

Người phụ nữ này nhìn bề ngoài thì yếu đuối nhưng bên trong lại kiên cường, là một người đẹp được mọi người hay bàn tán, tranh luận.

“Đi thôi. Đi xem mẹ của cháu. Bác sĩ Thạch vẫn quyết định đi đến nhà họ Trình.

Tiêu Trường Chinh và giáo sư Lý cũng muốn đi qua nhìn, nhưng lại bị bí thư chi bộ Sơn Thúc ngăn cản.

Thân phận của bọn họ đều mẫn cảm, chỉ có bác sĩ Thạch là đi đến đó để chữa bệnh nên tất nhiên phải đi. Tiêu Trường Chinh và giáo sư Lý, hai người cũng không biết chữa bệnh, thân phận lại mẫn cảm, đi tới đó làm gì? Tất nhiên là bị ngăn cản.

Tiêu Trường Chinh thật sự muốn đi xem, làm ông nội của Trình Kiêu, làm sao ông ta có thể không đi tới nhà họ Trình hỏi thăm bệnh của mẹ Trình Kiêu được? Đáng tiếc, mặc dù hiện tại, bọn họ ở cùng một thôn, nhưng bởi vì địa vị chính trị và thân phận, nên ông ta vẫn chưa gặp mẹ của Trình Kiêu, Tô Vân Hương bao giờ. Mặc dù hai người ở rất gần, nhưng bởi vì thân phận của ông ta, nên phần lớn thời gian lúc làm việc đều có người giám sát. Dù ngẫu nhiên cũng không có ai quản, nhưng ông ta cũng không thể tùy tiện đi dạo trong thôn, để người trong thôn nhìn thấy. Có người còn nhìn khinh thường ông ta.

Mẹ Trình là một người rất ít ở bên ngoài, ngoại trừ lúc làm việc ở đại đội, vì vậy hai người cũng không có cơ hội gặp mặt.

Đáng tiếc, bí thư chi bộ Sơn Thúc lại không đồng ý chuyện này. Chủ yếu là do thân phận của ông ta mẫn cảm, sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình nhà họ Trình, mặc dù tình hình hiện tại càng ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Ông ta vẫn phải xem xét đến suy nghĩ của người dân trong thôn đối với mỗi hành động của bản thân.

Tiêu Trường Chinh chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi về phía nhà họ Trình, còn bản thân mình lại không thể làm được gì.

Ông ấy thật sự rất lo cho Trình Kiêu, xuất phát từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi, nên cũng thấy lo lắng cho mẹ của Trình Kiêu.

“Yên tâm đi. Trình Kiêu không có việc gì, thì mẹ của cậu bé cũng sẽ không sao cả. Dù sao vẫn có ông Thạch nữa mà, trình độ y thuật của bác sĩ Thạch còn khiến ông phải lo lắng sao?” Giáo sư Lý vỗ vai ông ta. Chuyện này vốn không cần thiết phải lo lắng, cũng không hiểu ông Tiêu đang lo chuyện gì.

Dường như ông ta còn quan tâm Trình Kiêu hơn cả ông Thạch, thật sự coi người ta là cháu trai ruột sao?

Xét về mặt tình và lý, ông Tiêu không có cháu trai, nhận Trình Kiêu làm cháu trai cũng là điều dễ hiểu.

Trình Kiêu dẫn bác sĩ Thạch đi đến nhà họ Trình, liền nhìn thấy mẹ của cậu bé đã tỉnh, đang nằm tắm nắng ở trong viện.

Dạo gần đây, mẹ Trình vẫn thường xuyên nằm trên giường, không động đậy. Lâu lắm rồi, cậu bé mới nhìn thấy mẹ của mình nằm phơi nắng như vậy.

Ánh nắng của tháng mười vẫn còn gắt gao, nhưng nhiệt độ trong ngày cũng có độ chênh lệch lớn. Chạng vạng, mặt trời từ từ lặn, ánh nắng cũng không còn chói chang nữa. Lúc này, mẹ Trình đứng dậy phơi nắng, có phải là chút không biết quý trọng thân thể của mình không? Hay là cảm thấy có chút lạnh nên muốn phơi nắng một chút?

Trình Kiêu nhìn thấy mẹ cậu bé đứng dậy, vội vàng chạy đến đỡ, giữ c.h.ặ.t t.a.y bà: “Mẹ, cơ thể mẹ có dễ chịu chút nào không? Con đã mời bác sĩ Thạch đến xem bệnh cho mẹ này. Bởi vì có bí thư chi bộ Sơn Thúc ở đây nên cậu bé cũng không dám gọi thẳng bác sĩ Thạch là thầy của cậu, điều này sẽ khiến cho thầy của cậu gặp phiền toái.

Mẹ Trình nhìn thấy bí thư chi bộ Sơn Thúc ở phía sau cậu bé và liếc mắt một cái về phía bác sĩ Thạch, trong lòng bà hiểu được là do cậu bé lo lắng cho sức khỏe của bà, nên mới mời bác sĩ Thạch đến đây khám. Với thân phận mẫn cảm của bác sĩ Thạch, nếu không có bí thư chi bộ Sơn Thúc đứng ra nói, thì Trình Kiêu cũng không dám dẫn người về nhà.

Bà nở nụ cười cảm ơn về phía bí thư chi bộ Sơn Thúc, lại nói với bác sĩ Thạch: “Ngại quá, đã làm phiền bác sĩ phải đến nhà thăm khám cho tôi. Cơ thể của tôi bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, cũng không có bệnh, chỉ là dạo này làm việc mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc là cơ thể sẽ tốt lên thôi."

Hiện tại, nhìn dáng vẻ của mẹ Trình thật sự không giống với người bị bệnh chút nào.

Thật giống như dáng vẻ bị bệnh của bà mấy ngày trước chỉ là một trận ảo giác, là do Trình Kiêu quá lo lắng cho mẹ mình nên mới sinh ra ảo giác thôi.

Nhưng Trình Kiêu khẳng định mình không hề nhìn nhầm. Lúc ấy, mẹ của cậu bé quả thật rất không thích hợp, nhưng hiện tại, tại sao đột nhiên lại có thể trở nên bình thường? Cậu bé cũng không hiểu được.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Vẫn nên để bác sĩ Thạch khám cho bà xem sao đi. Dù có bệnh hay không thì chúng ta cũng đã đến đây rồi, thì cũng nên khám qua xem sao thì mới yên tâm được"

Bác sĩ Thạch cũng nói: “Bà vẫn nên để cho tôi bắt mạch đi, nếu có bệnh thì chữa bệnh, còn không có bệnh thì cũng có thể có phòng bị.” Ánh mắt của ông ta cũng nhìn chằm chằm về phía mẹ Trình, như muốn nhìn thấu nét mặt của bà.

Mặt của mẹ Trình mang theo vẻ tươi cười, cũng không có thay đổi nét mặt, cười nói: “Thật sự không cần đâu. Làm phiền hai người đã đến đây, nhưng tôi thật sự không có bệnh. Bà lại trách mắng Trình Kiêu: “Nhìn con kìa. Mẹ cũng không bị bệnh, con lại làm phiền bí thư chi bộ Sơn Thúc và bác sĩ Thạch đến đây một chuyến. Thật sự là một đứa bé không hiểu chuyện gì cả."

Nhưng Trình Kiêu vẫn kiên trì, khi cậu bé quyết định chuyện gì thì rất khó có thể thay đổi, cậu bé nhất định sẽ tiếp tục làm đến cùng. Cậu bé xác định mẹ cậu đang cố gắng chống thân mình để lừa dối cậu bé, mặc kệ là thật sự bị bệnh, hay là tâm bệnh, cậu bé đều phải biết đến kết quả. Nếu mẹ cậu bé thật sự bị bệnh thì sẽ mua thuốc uống, chữa bệnh, còn nếu là tâm bệnh thì cậu bé sẽ tìm hiểu nguyên nhân thật sự dẫn đến tâm bệnh, rồi chữa trị tận gốc nó.

Cậu bé cũng không sợ hãi. Mặc dù mẹ cậu mệt mỏi, nhưng trước kia cũng vẫn có thể đi lại xuống giường được, không giống như hiện tại, chỉ có thể nằm ở trên giường, không thể đi xuống được. Vì vậy, chắc chắn phải có lý do nào đó.

Nếu mẹ cậu bé thật sự mệt mỏi, thì sau này, cậu bé sẽ không học nhiều nữa, cũng không để mẹ cậu phải vất vả như vậy.

So sánh giữa bài tập và sức khỏe của mẹ cậu bé, thì sức khỏe của mẹ cậu bé mới là điều quan trọng nhất.

“Con, cái đứa nhỏ này. Làm sao lại không nghe lời như vậy chứ? Mẹ nói không cần, là không cần.” Đột nhiên, giọng nói của mẹ Trình to hơn, mang theo cảm xúc tức giận.

Trình Kiêu chưa bao giờ thấy mẹ cậu bé tức giận đến như vậy. Từ trước tới nay, mẹ cậu bé luôn ôn nhu, kể cả khi bị mấy thằng vô lại đến quấy rối, mặt của mẹ cậu bé cũng chỉ lạnh lùng mà thôi, chưa từng chửi ẩm lên như này với cậu bao giờ.

Hiện tại lại...

Bí thư chi bộ Sơn Thúc và bác sĩ Thạch nhìn nhau, cũng không hiểu tại sao mẹ Trình lại đột nhiên tức giận.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 216: Chương 216



Bác sĩ Thạch nói: “Mẹ Trình Kiêu à, Trình Kiêu cũng chỉ là lo lắng cho bà mà thôi. Chúng ta cũng quan tâm bà, chứ không hề có ý gì khác. Bà nói như vậy, sẽ khiến thằng bé đau lòng lắm"

Sắc mặt của mẹ Trình bình tĩnh, nói với bác sĩ Thạch: “Bác sĩ à, tôi thật sự không có bệnh, không cần phải khám. Sức khỏe của tôi, tôi cũng tự biết, thật sự chỉ là mệt mỏi chút thôi."

Bác sĩ Thạch không nói lời nào, bất chợt, Trình Kiêu nói: “Mẹ, vậy con sẽ không đi học nữa. Con sẽ ở nhà làm việc nhà thay mẹ, không để cho mẹ mệt mỏi mà cơ thể lại xuất hiện tình huống như vậy nữa.

Mẹ Trình nói: “Con không đi đến trường thì làm gì? Hiện tại có cơ hội đi học tốt như vậy. Hơn nữa, trường Trung học công xã đều miễn tất cả học phí cho con, đây là một cơ hội tốt. Hiệu trưởng của trường cũng quan tâm và coi trọng con, làm sao con có thể không đi đến trường học được? Con như vậy, sẽ khiến cho bố của con...” Lời nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt của mẹ Trình đột nhiên đau đớn kịch liệt.

Dừng lại chút, bà lại nói tiếp: “Bố của con mong con có thể đi học, có tương lai tươi sáng. Con như vậy sẽ khiến cho bố con thất vọng biết bao"

Trình Kiêu lặng im, cậu bé nhớ tới bố cậu bé. Mỗi lần bố cậu bé nhìn thấy cậu đều vui vẻ, rất nhiều lần nói với cậu bé: “Trình Kiêu của chúng ta lớn lên, sau đó sẽ đến trường đi học, tương lai sẽ đỗ vào một trường đại học.

Làm sao bố của cậu bé lại có thể nghĩ đến cậu bé sẽ mất cơ hội thi vào trường cao đẳng. Thậm chí cậu bé đã đọc rất nhiều sách, nhưng cũng không thi được vào trường cao đẳng.

Mặc dù vậy, cậu bé vẫn có thể đi đến trường, chính là điều mà bố của cậu bé mong muốn. Cậu bé tất nhiên sẽ không làm cho bố cậu thất vọng.

Nhưng hiện tại, mẹ cậu bé...

Cậu hơi cắn răng một cái: “Con ở nhà học, sức khỏe của mẹ quan trọng hơn. Con sẽ nói chuyện với thầy hiệu trưởng. Sau này, con sẽ đi thi lại, con sẽ ở nhà phụ giúp mẹ làm việc"

Cậu bé đã lớn, là một thằng nhóc rồi, mà mẹ cậu bé cũng già rồi. Mẹ cậu bé nuôi cậu bé cũng không dễ dàng gì. Mẹ cậu lại còn phải chịu đựng lời nói gây tổn thương của người khác nữa, cậu bé không thể làm như không có việc gì, tiếp tục đi học được.

Nghe thấy Trình Kiêu thật sự buông tha chuyện học tập, mẹ Trình lập tức liền nóng nảy lên.

Lúc này, bác sĩ Thạch nói: “Mẹ Trình Kiêu à, không phải chỉ là để cho tôi xem mạch thôi hay sao? Sao bà phải lo lắng vậy? Nếu có bệnh thì tôi sẽ chữa, còn nếu không có bệnh thì không phải chuyện tốt hay sao? Làm cho Trình Kiêu yên tâm, cũng để cho cháu tiếp tục đi học, bà nói có phải không?"

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Vân Hương, đứa bé Trình Kiêu này là vì bà, ngay cả việc học cũng từ bỏ. Nó còn định đi vào thị trấn để mua thuốc cho bà, nhưng đáng tiếc là không có tiền đâu” Bí thư chi bộ Sơn Thúc biết rõ toàn bộ nguyên nhân của việc này là bởi vì trước đó ông ta từng gặp hiệu trưởng trường Trung học công xã, cũng biết chuyện Trình Kiêu không đi học.

Bọn họ ở trong cùng một cái thôn, cũng không có nhiều người học đến cấp hai, cũng ít người có thể thi được vào, kể cả là trường Trung học nam hay là trường Trung học huyện, đối với người dân ở thôn Hạ Hà đều là một chuyện tốt. Nhưng không ai nghĩ tới Trình Kiêu lại không đi học. Ông ta nghĩ dù sao đều nói hết ra, khẳng định mẹ Trình sẽ xem bệnh và nghĩ biện pháp thuyết phục cậu bé tiếp tục đi học.

Chính vì nguyên nhân này mà cậu bé đã phải mời bác sĩ Thạch đến xem bệnh cho mẹ Trình, ông ta không thể tiếp tục để cho đứa bé chỉ vì chuyện này mà nhất thời không đi học được, phải nghĩ biện pháp để giải quyết.

Mẹ Trình cũng im lặng, bà rất hiểu tính tình của con trai mình, lúc thằng bé bướng bỉnh thì rất khó làm cậu bé thay đổi suy nghĩ.

Vẻ mặt kiên định của Trình Kiêu nhìn bà, khiến cho mẹ Trình không dám nói không tiếp tục xem bệnh nữa. Nếu bà thật sự không khám bệnh, thì cậu bé thật sự dám nghỉ học.

Cuối cùng, mẹ Trình cũng đáp ứng: “Được rồi. Mẹ đồng ý để bác sĩ Thạch khám bệnh cho mẹ. Con không được bỏ học, biết chưa?"

Bà thật sự sợ cậu bé sẽ tiếp tục nghỉ học. Cậu bé là hy vọng của bà, cả đời của bà không có gì, ngoại trừ đứa con này. Người phụ nữ đã đánh mất một lần, cũng không thể tiếp tục đánh mất đi thứ đang có được. Nếu ngay cả đứa con trai của bà cũng không đi học, thì cả đời này của bà chính là sự thất bại.

“Con trai, bố của con đang ở trên trời dõi theo con đó, không được phép nghỉ học, biết chưa?” Sau khi mẹ Trình đồng ý cho bác sĩ Thạch khám bệnh, bà vẫn lo lắng tính tình cố chấp của Trình Kiêu, nhắc nhở lời hứa với bố của cậu bé.

Trình Kiêu gật đầu: “Chỉ cần sức khỏe của mẹ không có việc gì, con sẽ đi học ở trường Trung học công xã.

Cậu bé không nói đến chuyện học ở trường Trung học huyện, cũng không nói cho mẹ cậu bé là Vãn Vãn đang định giúp cậu bé đăng ký học ở trường Trung học huyện. Đi học ở trường Trung học huyện tất nhiên là chuyện tốt, cũng là giấc mơ của cậu cho tới nay, nhưng cậu bé lo lắng cho mẹ của cậu.

Thật ra, nếu cậu bé học ở trường Trung học công xã, thì cậu bé vẫn có thể đi về nhà mỗi ngày được. Nhưng nếu học ở trường Trung học huyện, thì cậu bé sẽ không có tiền và thời gian để trở về nhà hàng ngày.

Hơn nữa, trường Trung học huyện cũng không miễn học phí cho cậu bé, còn trường Trung học công xã lại đồng ý cho cậu đi học miễn phí. Vì vậy, dần dần cậu bé cũng không còn thích vào học tại trường Trung học huyện nữa.

Mặc dù học ở trường Trung học huyện cũng tốt, được dạy học bài bản, thầy giáo có kinh nghiệm, có thể giúp cậu bé học tập tốt hơn.

Nhưng cậu bé vẫn lo lắng cho mẹ cậu.

Bác sĩ Thạch đã bắt mạch cho mẹ Trình rồi. Trong lòng mẹ Trình cũng có chút lo lắng, bà không biết bác sĩ sẽ tìm ra bệnh gì nữa.

Ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào bác sĩ Thạch, vẻ mặt của ông ta cũng khiến cho lòng bàn tay bà đổ chút mồ hôi.

Trình Kiêu ngồi bên cạnh mẹ Trình, nhẹ nhàng cầm tay còn lại của bà, truyền năng lượng và cổ vũ bà. Cậu bé tỏ ra bà không cần phải lo sợ gì cả.

Bác sĩ Thạch cẩn thận bắt mạch cho bà, đôi mày hơi nhíu lại, miệng mân mê không nói lời nào.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc đứng bên cạnh hỏi: “Bác sĩ Thạch, bệnh của Vân Hương thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không?"

Một lúc lâu sau, bác sĩ Thạch mới bỏ tay xuống, cũng không trả lời luôn.

Điều này khiến cho Trình Kiêu lo lắng, cậu bé nói: “Ông Thạch, ông nói gì đi. Rốt cuộc mẹ cháu bị bệnh gì? Dù là bệnh gì đi nữa, cháu sẽ nghĩ biện pháp để chữa khỏi bệnh cho mẹ cháu.

Mẹ Trình càng thêm lo âu, mặt bà toát ra vài giọt mồ hôi.

Bác sĩ Thạch nói: “Mẹ Trình Kiêu, có phải buổi tối bà thường xuyên sẽ toát ra mồ hôi đúng không? Giấc ngủ cũng không ngon và thường gặp ác mộng nữa?"

Mẹ Trình ngẩn người, thành thật gật đầu: “Đúng vậy. Mấy ngày gần đây, tôi luôn gặp ác mộng. Buổi tối lúc ngủ cũng sẽ đổ mồ hôi.

Trình Kiêu hỏi: “Ông Thạch, mẹ cháu là bị làm sao?"

Bác sĩ Thạch nói: “Mẹ cháu bị chứng hư, thận âm hư. Chỉ cần điều trị cái này thì cơ thể sẽ lập tức khỏe lại thôi. Nhưng mà mẹ cháu còn có tâm bệnh, cái này thì không thể dùng thuốc để chữa khỏi được, cần phải có tâm dược."

Trình Kiêu im lặng, cậu bé hiểu ý nghĩ của thầy cậu. Loại tâm bệnh này cần phải tìm ra căn bệnh, còn chỉ dùng thuốc thôi thì không khỏi được.

“Mẹ, mẹ có tâm sự gì sao? Có thể nói cho con được không?” Trình Kiêu rất muốn biết tâm bệnh đó là gì, cũng không biết mẹ cậu bé có chịu nói ra hay không.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 217: Chương 217



Mẹ Trình nói: “Mẹ thì có tâm bệnh gì? Con, cái đứa nhỏ này, nhìn con sốt ruột chưa kìa. Mẹ chỉ là bị chứng hư, làm việc mệt mỏi mà thôi. Cũng không có gì khác cả."

Bác sĩ Thạch và bí thư chi bộ Sơn Thúc nhìn nhau, cũng biết mẹ con bọn họ cần nói chuyện riêng, nên đều xin phép đi về trước.

Bất kể tâm sự của mẹ Trình là gì, thì bác sĩ Thạch cũng biết đó là vấn đề cá nhân của bà, nếu người ta không có ý định cho người ngoài biết được, thì ông ta cũng không tiện để hỏi rõ.

Vừa đi ra bên ngoài, bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Số của đứa nhỏ Vân Hương này thật là khổ."

Bác sĩ Thạch ‘ồ một tiếng, nhìn về phía bí thư chi bộ Sơn Thúc, vẻ mặt nghi ngờ.

Đối với chuyện của Trình Kiêu, tất nhiên ông ta cũng không nên hỏi cái gì, chỉ biết là bố của Trình Kiêu mất từ lâu rồi. Đứa em gái ruột duy nhất cũng bị lạc mất, về những cái khác ông ta hoàn toàn không biết gì cả. Ông ta cũng không phải là một người thích hỏi chuyện riêng của nhà người khác.

“Năm đó, lúc Vân Hương gả cho Trình Đại Bằng, con bé còn không đồng ý. Chỉ là bố mẹ con bé nhất quyết ép nó, nên nó mới không thể phản kháng được mà đồng ý. Nhưng số của con bé không tốt. Thật vất vả mới có được cuộc sống tốt, thì chồng của nó lại bị núi đổ ập xuống. Cuối cùng thì con gái cũng bị lạc mất. Thật là số khổ mà.” Bí thư chi bộ Sơn Thúc thở dài.

Mẹ Trình là người mà ông ta nhìn từ lúc bé cho đến lớn, làm sao ông ta có thể không thương cảm cho bà được chứ? Trong thôn này, có ai không thương tiếc cho đứa nhỏ này chứ? Bất kể người ngoài có nói xấu cỡ nào đi nữa, thì trong lòng, ai cũng thừa nhận bà là người số khổ.

Bác sĩ Thạch cũng im lặng, ông ta cũng không có tư cách đánh giá chuyện của mẹ Trình, chỉ là nghe qua lời người khác kể mà thôi.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Tâm sự của Vân Hương chắc chắn có liên quan đến chồng và con gái của nó. Nhiều năm trôi qua rồi, mặc dù con bé không nói ra, nhưng trong lòng làm sao lại không nghĩ đến chứ? Chồng mất rồi, người không thể sống lại, có muốn cũng không có cách nào. Con gái của nó lại bị người lừa bán đi, cũng không biết bây giờ thế nào rồi. Đứa nhỏ Hiểu Mộng này cũng là người khổ, mới bốn tuổi đã bị người ta bắt cóc. Hiện tại, cũng không biết con bé đã bị lừa bán đi đâu rồi?"

Bác sĩ Thạch cau mày: “Em gái của Trình Kiêu tên là Hiểu Mộng?” Ông ta thật sự không biết tên của em gái Trình Kiêu. Bởi vì lúc Vãn Vãn nói chuyện với bọn họ, cũng đã từng nhắc đến cô bé. Đây cũng là một nút thắt trong lòng của Trình Kiêu, nên ông ta cũng không hỏi đến chuyện này. Làm thế nào mà bác sĩ Thạch có thể hỏi cậu bé về chuyện này được chứ?

Còn không bằng giả vờ không biết.

Hơn nữa, ông ta cũng không có ý định hiểu rõ tâm sự của người khác, nếu có thể không hỏi, thì ông ta sẽ không hỏi đến.

Đây là lần đầu tiên ông ta biết tên của em gái Trình Kiêu là Trình Hiểu Mộng.

“Làm sao? Bác sĩ Thạch đã từng nghe thấy tên này rồi sao?” Vẻ mặt của bác sĩ Thạch làm cho bí thư chi bộ Sơn Thúc tò mò hỏi.

Bác sĩ Thạch nói: “Chưa bao giờ nghe thấy, chỉ là cảm thấy...” Có chút quen quen, lại nghĩ: “Tên này khá đơn giản, nếu có nghe qua rồi cũng rất bình thường"

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Đúng vậy. Tên này rất đơn giản, cũng là hy vọng của Vân Hương đối với đứa nhỏ này.

Bác sĩ Thạch cũng không nói gì, chỉ lắng nghe một bên.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc và bác sĩ Thạch đi được một lúc, thì mẹ Trình và Trình Kiêu cũng đang bắt đầu nói chuyện với nhau.

Trình Kiêu lo lắng, khiến cho mẹ Trình cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè nặng, luôn làm bà lo sợ.

Bà thở dài: “Con đó, mẹ chỉ là nhớ tới bố của con thôi..."

Trong lòng Trình Kiêu xúc động, tình cảm của mẹ và bố thật tốt. Đặc biệt lúc bố cậu bé mất, mẹ cậu luôn ngồi ngẩn người, cậu bé biết mẹ đang nghĩ về bố cậu bé.

“Mẹ, con sẽ làm cho mẹ sống thoải mái hơn"

Mẹ Trình há miệng, th* d*c, nhìn đứa con trai của mình. Cuối cùng, những lời định nói ra của bà biến thành một tiếng thở dài.

Tô Vũ Đình biết đến chuyện này đầu tiên, cũng không cần phải hỏi tại sao cô bé lại biết đến, vì sao lại chú ý đến chuyện của Trình Kiêu như vậy. Cô bé có con đường riêng của mình và có lý do riêng.

Cô bé đứng cách đó không xa nhìn về phía nhà họ Trình, yên lặng nhìn ngắm, có vài lần định đi tới nhà họ Trình. Cuối cùng, không biết nghĩ tới điều gì, cô bé lại dừng lại.

Lúc quay trở về, đi được vài bước, cô bé lại dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua về phía nhà họ Trình, rồi dùng sức cắn chặt môi.

Cô bé đã sớm biết chuyện Trình Kiêu học ở trường Trung học công xã, chuyện này ở thôn Hạ Hà cũng xảy ra không ít. Chẳng qua trong lòng cô bé có chút tò mò. Theo như cô được biết, trong kiếp thứ nhất, cậu bé thi đỗ vào trường Trung học huyện. Lúc còn học chung với Vãn Vãn, hai người đều học cùng trường với nhau. Vì chờ Vãn Vãn đi học cùng, nên Trình Kiêu cố tình học lại tiểu học. Trước kia, cô bé không hiểu vì sao cậu bé lại làm như vậy, còn cảm thấy cậu bé thật là ngốc, không muốn học tốt, mà còn bị học lại thật là xấu hổ. Sau này lớn lên rồi, cô bé hiểu được lý do của Trình Kiêu, đặc biệt thấy cậu trở thành nhà giàu nhất huyện Nghệ An và Thành Minh, cô bé đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ vận mệnh may mắn của Tô Vãn Vãn.

Ở kiếp thứ hai, cô bé không biết vì sao đột nhiên Trình Kiêu lại không đi học nữa. Sau khi mẹ của cậu bé mất, cậu bé đến ở nhờ trong nhà họ Bách, tiếp đó trở thành người giàu có, quay lại thôn Hạ Hà để giúp công xã xây dựng đường xá, trường tiểu học, nhà thờ, viện dưỡng lão, tổ chức các hoạt động cho người già, trở thành hình mẫu lý tưởng cho tất cả thành viên trong xã.

Trong lòng của Tô Vũ Đình muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với Trình Kiêu. Còn về phần có được đối xử giống như Tô Vãn Vãn hay không, thì tạm thời cô chưa nghĩ đến, nhưng không thể giống như kết quả của kiếp trước được.

Trong kiếp thứ hai, Trình Kiêu vẫn tiếp tục chèn ép cô bé và chồng của cô, mặc dù cuối cùng Trình Kiêu cũng không nhận được kết quả tốt đẹp gì. Cậu bé c.h.ế.t trong mùa đông năm hai mươi tám tuổi, nhưng cô bé và chồng của cô cuối cùng vẫn nhận quả báo và hai người lại ly hôn.

Cô bé vẫn còn nhớ rõ trước khi ly hôn, chồng cô bé đã quát cô nói: “Rốt cuộc cô đã xúc phạm đến ai mà lại khiến cho tôi bị phá sản như này?"

Lúc đó, cô bé cũng không biết tại sao, bởi vì lúc ấy Trình Kiêu và Tô Vãn Vãn cũng không kết hôn. Tô Vãn Vãn lúc đó rất ngây thơ, lại ngu ngốc, làm sao có thể trở thành đối thủ của cô được. Hơn nữa lại bị bà cụ bán phần đất ra bên ngoài, rồi cuối cùng tự đ.â.m đầu vào tường chết.

Cô bé thật không ngờ rằng, ở kiếp thứ hai, mặc dù bọn họ không làm gì, nhưng Trình Kiêu vẫn điên cuồng trả thù cô bé.

Ở kiếp này, bất kể cô như thế nào, cũng sẽ không làm mất lòng Trình Kiêu. Cho dù cuối cùng, cô vẫn không được cô ưu thích, nhưng cô bé cũng sẽ không gây thù hằn với cậu bé. Người đàn ông này thật là đáng sợ.

Cô bé dùng sức cắn chặt răng, hạ quyết tâm, đi cầm ít đồ vật trong nhà, rồi lại chạy ra ngoài, đến thẳng gia đình nhà họ Trình.

Cô bé vừa đi ra ngoài, bà nội Tô cũng không biết từ lúc nào mà đi ra, cau mày, vừa rồi con bé làm sao vậy nhỉ? Sao con bé lại đi ra ngoài vào lúc này?

Nghĩ vậy, bà nội Tô cũng đuổi theo cô bé.

Mẹ Trình đang nói chuyện với Trình Kiêu, nhìn thấy Tô Vũ Đình đang chạy đến trước cửa. Trong tay cô bé cầm ít đồ vật, bà nhìn kĩ thì phát hiện ra là một con cá chắc thịt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 218: Chương 218



Trình Kiêu nghi ngờ, nhìn về phía Tô Vũ Đình. Cô bé định làm gì vậy?

“Em đến đây làm gì? Đi ra ngoài mau." Ấn tượng của Trình Kiêu đối với Tô Vũ Đình rất xấu. Nguyên nhân là do cô bé đã từng đẩy ngã Vãn Vãn, sau đó cô bé thường xuyên thích đi tìm cậu bé, có khi còn cản đường cậu bé. Bộ dạng của cô bé giống như kiểu nếu không để ý tới cô bé thì là lỗi của cậu vậy, khiến cho cậu bé cảm thấy chán ghét.

“Anh Trình Kiêu?” Tô Vũ Đình đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt lăn xuống vài giọt nước mắt, nhìn về phía cậu bé, tay cầm theo một ít đồ vật, tay còn lại thì đặt ở trước ngực, có vẻ khó chịu.

Trình Kiêu cười lạnh một cái, lạnh nhạt nhìn về phía cô bé.

Trong lòng Tô Vũ Đình càng cảm thấy khó chịu. Cô bé rất muốn hỏi cậu bé, rốt cuộc cậu muốn cô bé làm thế nào mới khiến cậu đối xử tốt với cô bé đây? Giống như lúc cậu đối xử với Tô Vãn Vãn vậy.

Cô bé thật lòng muốn làm bạn với cậu bé, thật sự muốn.

“Anh Trình Kiêu, em chỉ muốn đến đây thăm hai người thôi. Em nghe nói mẹ Trình bị bệnh, nên em mang chút gạo và mì đến đây. Em...” Nước mắt dường như không kìm nén được, mà rơi xuống.

“Giả vờ. Tiếp tục giả vờ đi.” Trình Kiêu cười lạnh.

Mẹ Trình nói: “Trình Kiêu, Tảo nha đầu chỉ là một đứa nhỏ, người ta có lòng muốn đến thăm chúng ta. Con không nên tỏ vẻ gay gắt đến như vậy, phải có lễ phép chứ.” Bà không tiếp xúc nhiều với Tô Vũ Đình. Mặc dù bà không thật sự thích con bé, nhưng cũng không đến mức có thái độ gay gắt như Trình Kiêu. Bà nói: “Tảo, trong nhà bác vẫn còn đồ ăn, cũng sẽ không thiếu chút đồ này. Cháu mau đi về nhà đi, nếu không nhìn thấy cháu thì bà nội cháu nhất định sẽ sốt ruột. Mau đi về nhà đi thôi"

Mẹ Trình hạ lệnh tiễn khách, khiến cho Tô Vũ Đình cảm thấy hơi tức giận trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra bên ngoài.

“Mẹ Trình, anh Trình Kiêu, em chỉ muốn...” Cô bé còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói như gào thép: “Tảo, cháu đến đây làm gì? Tô Vân Hương, mày không có việc gì làm à? Sao lại dụ dỗ Tảo của nhà tao đến đây?” Nghe thấy tiếng nói này, người đã muốn đi đến nơi, liền nhìn thấy gạo và mỳ trong tay Tô Vũ Đình. Trong lúc nhất thời, bà cụ tức giận, tay chống thắt lưng, chỉ vào mẹ Trình mắng: “Mày, cái đồ không có giáo dưỡng, đồ đê tiện. Chồng của mày bị c.h.ế.t rồi, lại còn làm mất con gái nữa nên muốn lừa gạt Tảo của nhà chúng ta đúng không? Mày định làm cho Tảo nhà chúng ta kết hôn với cái đứa con không ra thể thống kia đúng không? Mày nằm mơ di!"

Trong nháy mắt, mặt của mẹ Trình trở nên lạnh lùng.

Trình Kiêu trừng mắt nhìn bà nội Tô, hận không thể đánh bà ta một trận. Tay cậu bé nắm chặt lấy, kìm nén nội tâm tức giận lại.

Từ lúc bà nội Tô đến, Tô Vũ Đình liền biết mọi chuyện trở nên xấu đi, trong lòng cô bé lại càng tức giận bà nội Tô. Mỗi lần cô bé muốn làm gì, thì bà cụ lại luôn cản trở ở phía sau cô.

Rốt cuộc thì cô trêu chọc ai, gây thù chuốc oán với ai vậy? Vì sao mỗi lần cô bé muốn làm gì thì đều bị chọc phá vậy?

Giờ phút này, cô bé hận nhất là bà nội Tô. Cô bé chỉ hận không thể làm cho bà cụ c.h.ế.t đi thôi.

Tô Vãn Vãn tỉnh lại rất sớm. Hôm nay, cô bé sẽ cùng với anh cả và anh hai đi đến vùng quê nông thôn ở thôn Hạ Hà. Thứ nhất là để đi thăm mẹ Trình và Trình Kiêu, thứ hai là nghĩ biện pháp để thăm bác sĩ Thạch, giáo sư Lý và đám người giáo sư Tiêu.

Cô bé ở trong thị trấn, nên rất ít khi đi về quê. Mỗi lần nhà họ Tô đi về quê, thường là bố mẹ cô bé đại diện, nên bọn họ rất ít khi về thăm quê.

Cũng không phải là không muốn về, mà là bố mẹ cô bé không cho cô bé về, nên cô bé không thể về.

Cũng may trước kia Trình Kiêu thường xuyên đi đến thị trấn. Cuối tuần cậu bé lại quay lại đây để bán chút đồ vật, sau đó đi đến đội vận chuyển rồi trở về.

Lần này, bọn họ cũng không ngồi xe đi về. Lúc bọn họ đến nhà gà, thì xe đã sắp chạy rồi, phải chờ hơn một tiếng nữa thì chiếc xe tiếp theo mới đến. Bọn họ không chờ đợi được, liền quyết định tự đi trở về.

“Vãn Vãn, có mệt không? Nếu mệt, thì chúng ta sẽ đợi xe vậy. Anh hai Kiến Binh hỏi cô bé.

Tô Kiến Binh sợ nhất là Vãn Vãn bị mệt. Điều này so với chính bản thân cậu bị mệt còn khó chịu hơn, nên ý nghĩ duy nhất ở trong đầu cậu lúc này là, liệu Văn Vãn có bị mệt không?

Tô Vãn Vãn nói: “Em không sao, chỉ là đi lâu hơn thôi. Không phải trước kia cũng đã từng đi như vậy rồi sao?"

Cô bé không biết là đôi chân nhỏ của mình không thể đi được đường dài như vậy, có thể động chạm, có thể nhảy nhót, chính là điều hạnh phúc nhất của cô bé rồi. Đi bộ nhiều một chút thì cũng tốt cho sức khỏe.

“Không sao, nếu Vãn Vãn bị mệt, thì không phải còn có chúng ta sao? Chúng ta sẽ cõng con bé.” Tô Kiến Quốc vung bàn tay to lên, cảm thấy cái này cũng không phải chuyện gì khó.

Cậu và Kiến Binh, hai người đều có thể cõng Văn Vãn, đi hơn một tiếng là đến thôn Hạ Hà rồi.

Tô Kiến Quốc là anh cả ra quyết định, Kiến Binh tất nhiên sẽ không nói gì. Nếu Vãn Vãn thật sự bị mệt thì một mình cậu bé cũng có thể cõng Vãn Vãn đi đến thôn Hạ Hà. Nghĩ như vậy, cậu bé thấy yên tâm.

Ba người đi dọc theo nhà ga về phía nông thôn. Dọc đường đi, bọn họ nhìn thấy dòng người qua đường vội vàng, ở trong thị trấn thật sự rất náo nhiệt. Đến vùng nông thôn, người dần thưa thớt hơn, dọc đường đi cũng không gặp ai cả, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài người cũng đã là hiếm thấy.

Tất nhiên, bọn họ cũng không quen nhau.

Mặc dù đường đi có hơi xa, nhưng ba anh em vẫn đi rất vui vẻ, một đường trò chuyện, nói nhiều nhất vẫn là Tô Kiến Quốc hỏi thăm chuyện học hành của Vãn Vãn.

Cậu bé quan tâm Vãn Vãn, nên tất nhiên là cậu muốn biết tất cả mọi chuyện ở trường học của Văn Vãn, cô bé có bị người khác bắt nạt hay không.

“Vãn Vãn, có đứa con trai nào dám bắt nạt em không?” Tô Kiến Binh cũng rất quan tâm đến chuyện này. Từ sau lần trước, cậu bé gặp người trêu chọc b.í.m tóc của Vãn Vãn, cậu bé rất lo lắng về đám nhóc nghịch ngợm đó.

“Không có. Không có ai dám bắt nạt em cả. Từ sau lần anh hai mắng, nói dám bắt nạt lần nữa thì sẽ cắt tay bọn họ, thì bọn họ cũng không dám bắt nạt em. Vãn Vãn trả lời. Cô bé tất nhiên biết lúc đó anh hai chỉ là dọa đám nhóc đó thôi, sẽ không thật sự cắt tay bọn chúng. Nhưng một lũ trẻ nhỏ thì biết cái gì? Lúc đó ánh mắt của anh hai quá đáng sợ, khiến cho bọn chúng tin sái cổ.

Có đôi khi vẻ bề ngoài rất quan trọng, ánh mắt dọa người, dù không cần nói gì, nhưng chỉ bằng một ánh mắt đã có thể khiến người khác khϊếp sợ rồi.

Cô bé đã từng cảm thấy buồn bã vài lần, bởi vì dù cô bé có làm ra bộ dáng đáng sợ như thế nào, thì cũng không làm bọn chúng cảm thấy sợ. Bọn họ chỉ cảm thấy cô bé đang cố gắng tỏ vẻ đáng sợ thôi, chứ thật ra không đáng sợ như vậy.

Ba người bọn họ cứ như vậy đi đường. Dọc đường đi nói chuyện vui vẻ, cũng không cảm thấy đường xa, mệt mỏi. Vãn Vãn cũng không thấy mệt, cô bé cảm thấy như này rất tốt, có thể đi được một quãng đường dài như vậy, chứng tỏ sức khỏe của cô bé rất tốt. Cô bé thích nhất là cảm thấy khỏe mạnh, nên rất hưởng thụ cảm giác này.

Rất nhanh, bọn họ đã đi đến công xã, vào đến chỗ dừng chân ở trấn Sao Mai.

Không đi vào nơi nghỉ chân ở trong công xã, bọn họ tiếp tục đi sang hướng bên cạnh, để đi đến thôn Hạ Hà.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 219: Chương 219



“Đứng lại. Ngươi là yêu ma quỷ quái phương nào?” Đột nhiên, một trận la hét vang lên từ phía trong thôn truyền đến.

Vãn Vãn và hai anh trai nhìn nhau, chỉ sợ là người nào có thân phận mẫn cảm. Chắc hẳn là một người có tiếng tăm gặp rắc rối rồi?

Đang suy nghĩ, đột nhiên có một người chạy tới chỗ bọn họ, phía sau lưng có đám trẻ con đang đuổi theo. Đứa trẻ lớn nhất cũng tầm mười một, mười hai tuổi, có đứa cũng đã tầm năm, sáu tuổi rồi. Trong tay lũ trẻ cầm gậy gộc, bọn chúng đuổi theo một người đàn ông ở phía trước.

Quần áo người đàn ông này đều đã rách nát, trông rất chật vật, cũng không dám làm gì với lũ trẻ. Mặc dù lũ trẻ này còn nhỏ, nhưng nếu ông ta thật sự làm gì, thì sẽ không chỉ bị bọn trẻ này đánh mà còn có mấy đứa lớn tuổi nữa.

Tô Kiến Binh thật sự không thể làm ngơ được, liền ngăn cản một đứa trẻ nói: “Làm sao mấy đứa lại đánh ông ta?"

Đứa trẻ này là một thằng nhóc có chút lớn tuổi so với cả đám, nói: “Ông ta là yêu ma quỷ quái, chúng ta không đánh ông ta thì đánh ai?"

Tô Kiến Quốc rút tay lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chật vật, tiều tụy của người đàn ông kia, cậu bé lại cảm thấy không đành lòng. Trông ông ta rất giống giáo sư Tiêu, thầy của cậu bé, là một người vô cùng tốt, nhưng cũng bị đám trẻ trong thôn Hạ Hà mắng là yêu ma quỷ quái.

Người bị mắng là yêu ma quỷ quái, cũng không chắc chắn sẽ là người xấu.

Cậu bé nói: “Bất kể ông ta đã làm gì, thì mấy đứa cũng đã đánh ông ta rồi. Hãy bỏ qua cho ông ta đi"

“Không thể tha, người nơi này rất mê tín dị đoan, nếu thả ông ta, ông ta có thể sẽ đi tuyên truyền đến nơi khác. Đứa bé kia kiên định nói, chắc chắn không thể tha cho người đàn ông này.

“Tuyên truyền mê tín dị đoan?” Tô Kiến Binh mở to hai mắt, điều này làm cho cậu bé lại nhớ đến những lời nói của bà nội Tô, nói Tô Tảo Tảo là phúc tinh. Cậu bé không nhịn được liền nhìn về phía người đàn ông kia.

Cũng không có cảm giác giống như yêu ma quỷ quái lắm, trông giống người bình thường hơn.

Tuyên truyền mê tín dị đoan, có thật vậy sao?

“Ông là thầy xem tướng số sao?” Tô Kiến Binh không nhịn được liền hỏi ông ta.

Người đàn ông không nói gì, cũng không thừa nhận hoặc phủ nhận, nhưng nét mặt của ông ta khiến Tô Kiến Binh hiểu rõ trong giây lát.

Ông ta thật sự là một thầy bói, đám nhóc này nói cũng không sai.

Vãn Vã cũng dựa vào cuộc trò chuyện giữa Tô Kiến Binh và đám nhóc để suy đoán thân phận của người đàn ông này.

Hiện tại, ở trong mắt mọi người, thầy bói quả thật là độc ác. Đây là người tuyên truyền về mê tín dị đoan, nên là một đối tượng bị mọi người công kích.

Cô bé nói: “Bất kể ông ta có phải là người tuyên truyền mê tín dị đoan hay không, thì mọi người cũng đã đánh, mắng ông ta rồi. Nếu lại tiếp tục đánh ông ta thì sẽ xảy ra án mạng đó"

Dáng vẻ của Vãn Vãn có chút ngọt ngào, lời nói của cô bé không thể khiến cho đám nhóc nghe lời. Có đôi khi vì lý do này, nên mọi người cũng sẽ nghe theo những gì cô bé nói.

Cũng không trách mắng cô bé.

Bọn chúng cũng không giống như đám trẻ ở trong đại viện, không có ác ý với cô bé.

Tô Kiến Quốc cũng nói: “Thái độ giữ gìn công lý của mấy đứa thật khiến cho người khác kính phục. Anh rất khâm phục mấy đứa. Nhưng đánh người phải có mức độ, ngộ nhỡ đánh c.h.ế.t người thì sẽ bị kiện cáo đó."

Đám nhóc nghe vậy liền dừng tay. Bọn chúng cũng được dạy là phải đánh và bài xích kẻ xấu, nhưng không thể đánh c.h.ế.t người, vì đánh c.h.ế.t người là phạm pháp.

Bọn chúng cảm thấy Vãn Vãn đang đứng về phía chúng, mà không phải là vì kẻ xấu kia.

Nghĩ như vậy, thì Vãn Vãn và hai anh trai của cô bé đều là người tốt.

Vì vậy, bọn chúng cũng giảm bớt địch ý với Vãn Vãn, Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh.

“Vậy chúng ta sẽ bỏ qua cho ông lần này. Lần sau, ông lại để chúng ta nhìn thấy ông tuyên truyền mê tín dị đoan, thì chúng ta sẽ không tha cho ông đâu” Đứa nhóc cầm đầu hung hăng nói, sau đó dẫn theo đám nhóc rời đi.

Bọn chúng vừa đi khỏi, thì bốn phía lại trở nên yên ǎng.

Vãn Vãn nhìn về phía người đàn ông kia, trong lòng đang suy đoán thân phận của ông ta.

Lúc Vãn Vãn nhìn ông ta, thì ông ta cũng đang nhìn Vãn Vãn, cũng xem ra mệnh cách và tướng mạo của Vãn Vãn. Ông ta thốt lên “ôi” một tiếng, giật mình.

“Ông làm gì vậy?” Tô Kiến Quốc phát hiện ông ta có vẻ khác thường, đem giấu Vãn Vãn về phía sau lưng, trừng mắt lạnh lùng về phía ông ta.

Người đàn ông thu hồi sự ngạc nhiên trong ánh mắt, hướng về phía bọn họ nở nụ cười: “Mấy đứa không phải khẩn trương, bác cũng không có ác ý gì cả. Chỉ là bác nhìn ra được tướng mạo của cô bé kia..."

Từ này không chỉ khiến cho Tô Kiến Quốc đem người che chở Vãn Vãn, mà ngay cả Kiến Binh cũng bảo vệ Vãn Vãn. Bọn họ thật sự sợ người trước mặt sẽ làm hại Vãn Vãn.

“Bọn cháu đã cứu bác. Tô Kiến Binh chỉ ra vấn về.

Vãn Vãn bị giấu ở phía sau lưng Tô Kiến Quốc, cô bé lén lút nhìn lại bản thân, rồi dòm ngó ra bên ngoài.

Thực ra Vãn Vãn rất tò mò về ông thầy bói này, ở cái thời đại này còn xuất hiện thầy bói, cô nhóc đặc biệt bái phục.

Tô Kiến Quốc giơ tay ra, lại đẩy người vào bên trong, không để Vãn Vãn đi ra bị người đó nhìn thấy.

Cậu nhóc cho rằng nếu Vãn Vãn đi ra thì cô bé sẽ bị làm tổn thương. Đối với người đó, thực ra cậu nhóc luôn giữ cảnh giác, thần thần bí bí, rất đáng ngờ.

"Được rồi Kiến Binh, chúng ta đi thôi" Tô Kiến Quốc cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện với người như thế.

Lúc đó họ đã cứu cậu nhóc, đó là do xuất phát hành động nhân đạo, nhưng không có nghĩa là bọn họ muốn dính dáng tới cậu nhóc.

Bọn họ cũng đâu có quen biết cậu nhóc, ai biết được cậu nhóc là người như thế nào.

Tô Kiến Quốc kéo Vãn Vãn đi về phía trước, để Kiến Binh cũng nhanh chóng đi theo.

Tô Kiến Binh thoáng nhìn người đàn ông trung niên, cũng không nói thêm câu gì, mà bước theo kịp bước chân của anh trai và em gái.

Người đàn ông trung niên cảm thấy thật thú vị, nhìn theo bóng dáng của Vãn Vãn gọi theo: "Cô gái nhỏ, cháu chạy không thoát được đâu, chỉ cần cháu có một trái tim lương thiện, là của cháu thì cuối cùng cũng sẽ trả lại cho cháu, ông trời còn bù đắp gấp bội cho cháu. Hãy nhớ, lương thiện, đừng làm điều ác"

"Phúc báo của đời này là kết quả của đời trước, nhân quả tuần hoàn, lẽ trời luôn tồn tại, không phải không phục, mà là thời khắc chưa tới" Tiếng nói của người đàn ông trung niên, từ xa xa vọng lại.

Cơ thể Vãn Vãn cứng đơ, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, nhưng lại phát hiện ông ta tay vắt sau lưng chậm rãi bước theo sau lưng họ.

Giống như câu nói ấy chưa từng được nói ra, nhưng tâm tư của Vãn Vãn đã khơi gợi mở ra rồi.

Người đàn ông trung niên này có ý gì? Làm sao mà ông ta biết được cô nhóc từng mất đi những gì? Đúng hơn là nguyên chủ đã từng mất đi những gì?

Kiếp trước sức khỏe cô nhóc không được tốt, kiếp này có thể trùng sinh, đây đã là kiếp trước tu lại được phúc phần rồi. Cô nhóc một chút cũng không cảm thấy hối tiếc, ngược lại càng thêm trân trọng hơn. Mong rằng thân thể không giống nhau, trong sách cô nhóc đến một chút phúc phần cũng chưa từng được hưởng qua, muốn được ông bà nội công nhận, đã làm rất nhiều việc sai, cuối cùng lại nhận được kết cục thê thảm như vậy.

Người đáng nhận được bù đắp, có lẽ là nguyên chủ.

Đáng tiếc, cũng không biết nguyên chủ đi đâu rồi. Cô nhóc nhớ đến có mơ một giấc mơ, liệu có phải nguyên chủ đã đi đầu thai rồi không?

Dù gì cô nhóc cũng chiếm lợi thế của nguyên chủ, nếu phúc phần này có thể báo đến nguyên chủ thì tốt biết bao. Cô ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt, không có nhiều tai họa như vậy nữa.
 
Back
Top Bottom