Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 180: Chương 180



Nợ tình nghĩa, còn phải nợ tiền, mới có thể làm được hộ khẩu này.

Nhưng hên là, không gặp trắc trở gì cả, đã làm xong thủ tục rồi.

Việc này nếu đổi lại là người khác, thì chắc chắn không làm được, cho dù có người chống lưng thì cũng không làm được.

Nhưng không biết nguyên nhân vì sao, Tô Cần làm việc này rất chi là thuận lợi, không có một ai làm khó anh ấy cả.

Tô Cần đã chuyển hộ khẩu xong rồi, việc này đối với vợ và các con của anh ấy mà nói, cũng gây ra một chút tổn hại, đó chính là mấy người Lục Tư Hoa trở thành hộ mua nông.

Hộ mua nông tuy cũng ở nông thôn, nhưng lại không bằng những hộ có toàn bộ mọi người trong gia đình đều ở nông thôn. Mỗi lẫn phân chia lương thực, thì có thể so sánh được.

Ở nông thôn thì hộ mua nông này không được phổ biến cho lắm, địa vị thì cũng không ra làm sao. Cho dù ông Sơn Thúc và bác Đại Minh hai người đó có muốn giúp họ, cũng phải được sự đồng ý của các xã viên. Chia lương thực sẽ luôn chia cuối cùng, cũng may không cắt lương thực của bọn họ.

Ngược lại Tô Cần có ý muốn chuyển hộ của cả vợ và các con của anh ấy luôn, nhưng việc này không dễ như vậy? Chuyển hộ khẩu cho một chắc anh ấy, cũng đã phải nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ, lại tốn không ít tiền rồi. Tiền tiết kiệm của cả nhà anh ấy, lại bớt đi một ít rồi.

Tô Văn Vãn lại cảm thấy, hộ khẩu của cả nhà cô bé, không cần phải vội vàng chuyển đi.

Vãn Vãn đối với những chuyện tương lai sau này, thì cô bé hiểu rõ hơn mọi người. Sau này hộ khẩu nông thôn, nó có thể được ưa chuộng hơn cả hộ khẩu ở thành thị nữa, người ta muốn mở rộng đất đai.

Có tiền thì lên thành phố mua nhà, đó chính là sự thật.

Nhà mà đơn vị cấp, quyền tài sản sẽ không quy về một cá nhân, sau này sẽ bị đơn vị thu hồi lại. Nhân cơ hội hiện tại giá nhà bán còn rẻ, thì mua cho yên tâm.

Đương nhiên, những điều này Vãn Vãn không thể nói cho bọn họ biết được, chuyện này để sau này sẽ từ từ nói.

Chuyện liên quan đến hộ khẩu cô bé cũng nói rồi, cô bé không đồng ý, có lúc người một nhà cũng nên tôn trọng ý kiến của con cái, hai vợ chồng của Tô Cần cũng sẽ không lộng quyền.

Mà đối với ý kiến của Vãn Vãn, bọn họ càng tiếp thu hơn, trong mắt bọn họ, Vãn Vãn chỉ nên để yêu thương, và nhường nhịn cô bé.

“Chồng à, khi nào thì chúng ta có thể dọn vào ở?

Hiện tại Lục Tư Hoa cô ấy rất muốn căn nhà này.

Cô ấy vẫn chưa biết căn nhà này to hay nhỏ, nó nằm ở chỗ nào, còn mới hay đã cũ.

Nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa, chắc chắn sẽ tốt hơn căn nhà của bọn họ ở thôn Hạ Hà.

Dù sao đây cũng là nhà thành phố, sau này sẽ sinh sống ở thành phố, cũng có thể trở thành người thành phố.

"Căn nhà chắc chắn là của chúng ta rồi, danh sách cũng đăng nhập rồi, nhưng tạm thời chúng ta vẫn chưa chuyển vào ở được" Tâm trạng của Tô Cần tốt, khi nói chuyện khoé miệng cứ vểnh lên.

Lục Tư Hoa hỏi: “Tại sao chúng ta vẫn chưa chuyển vào được? Còn bị vướng mắc cái gì à anh?

“Không có vướng mắc gì nữa cả, căn nhà đó đã đứng tên của anh rồi, sau này sẽ là của chúng ta. Chỉ cần anh còn làm việc ở đó một ngày, căn nhà đó thì không có chuyện chuyển cho người khác.

“Vậy sao lại vẫn chưa vào ở được?" Lục Tư Hoa không lý giải được.

Tô Cần giải thích: “Hiện tại căn nhà đó vẫn còn người ở, đó là một người đã về hưu, sau khi về hưu, đơn vị sẽ thu hồi căn nhà đó lại, sau đó đăng ký tên của anh."

Thì ra, sau khi về hưu thì sẽ thu hồi nhà lại. Nghĩ lại thì căn nhà này không có quyền tài sản, sau này Tô Cần mà về hưu, có phải là căn nhà đó cũng bị lấy lại.

Lục Tư Hoa càng nghĩ, càng cảm thấy vẫn phải nên có nhà của chính mình, căn nhà mà thuộc quyền sử dụng của chính bọn họ, có như thế mới không cần lo lắng sẽ bị lấy lại nhà bất cứ lúc nào.

Dồn thêm ít tiền nữa, mua một căn nhà thật đẹp, căn nhà bình thường ở không được thoải mái, trong lòng cũng sẽ không cam lòng.

“Ba à, vậy khi nào bọn họ mới chuyển đi? Khi nào chúng ta mới chuyển vào được?” Tô Kiến Quốc trong lòng rất nôn nóng.

Hiện tại cậu bé đang học cấp 2 ở huyện, và cậu bé ở trong ký túc xá của trường, cậu bé luôn cảm thấy không thích ứng được. Nếu như căn nhà bên đó làm trống xong, bọn họ có thể lập tức dọn vào ở, cậu bé không cần phải ký túc xá nữa, cũng có thể về nhà mỗi ngày, được ăn cơm chính tay ba mẹ nấu.

Thức ăn ở nhà ăn thật sự rất khó ăn, cậu bé ăn mãi vẫn không quen được.

“Hiện tại vẫn chưa biết được, ông Dương bọn họ không đồng ý chuyển đi, còn phải đợi làm việc lại với bọn họ đã, mấy vị lãnh đạo đang tìm gặp bọn họ để nói chuyện.” Tô Cần trong lòng cũng thở dài.

Ông Dương làm ở đội vận chuyển cũng khá lâu, bây giờ ông ta đã về hưu, bị đơn vị đòi lại nhà, nghe nói con cái của ông ấy không đứa nào theo nghề của ông ấy. Ông ấy chỉ có một đứa con gái, cô ấy cưới chồng ở dưới quê, ở đó cô ấy làm công việc khác, vả lại đây cũng không phải là công việc mà con gái có thể làm được, đổi lại là công việc khác, thì kết quả vẫn vậy thôi. Công việc này cũng sẽ bị người khác giành, đơn vị đã bồi thường cho bọn họ một số tiền, giải quyết xong chuyện này rồi.

Trong lòng Tô Cần rất cảm thán, cũng may anh ấy trai gái đều có, bất kể là giao lại cho đứa nào, thì công việc của anh ấy sẽ không bị người khác thay thế.

Anh ấy sớm đã tính toán kĩ mọi việc trong lòng rồi, giao công việc lại cho đứa nào. Không cần nói, chắc chắn là giao lại cho thằng con trai trưởng Kiến Quốc rồi, Kiến Quốc là con trai trưởng, cũng chính là trụ cột của cả nhà Tô Tần sau này.

Nhưng Tô Cần sẽ không ngờ được là, mấy năm sau nhà nước đã khôi phục lại chuyện thi cử, không kể là Kiến Quốc hay là Kiến Binh và Kiến Dân, sau này đều có thể thi lên đại học, còn đứa nào nghĩ tới chuyện làm việc ở đội vận chuyển nữa chứ. Trong tương lai đất nước sẽ xây dựng, tình hình, chắc chắn đều sẽ có sự thay đổi long trời lở đất.

Cái gọi là bát cơm thép, sau này chưa chắc vẫn sẽ là bát cơm thép.

Đương nhiên những chuyện này Tô Cần đều không biết, suy nghĩ hiện tại của anh ấy vẫn phù hợp với thời đại này.

“Đó cũng chính là nói, hôm nay chúng ta chưa chắc có thể dọn vào căn nhà được đơn vị cấp đó rồi?, Lục Tư Hoa có hơi thất vọng.

Cô ấy tưởng là sẽ lập tức được chuyển vào nhà mới ở rồi, nhưng không ngờ là lại xảy ra nhiều chuyện phiền phức như thế này. Người ta đã về hưu rồi, và mấy người đó không muốn trả lại nhà cho họ, nếu như mấy người đó cứ ở lì không chịu chuyển đi thì phải làm sao đây? Thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ lấy được căn nhà đó luôn sao?

"Em yên tâm đi, căn nhà đó chắc chắn sẽ lấy lại được, căn nhà đó đã là của chúng ta rồi, mấy người đó chẳng qua chỉ là muốn chơi bài giả khổ, để lấy sự đồng tình mà thôi. Cái kiểu giả khổ và lấy sự đồng tình như thế này, cũng không kéo dài được bao lâu đâu. Lâu nhất thì cũng hai tháng mà thôi, rồi mấy người đó sẽ chuyển đi thôi." Tô Cần an ủi Lục Tư Hoa.

Tô Kiến Quốc nói: " Ba à, nếu như chúng ta không dùng thủ đoạn cưỡng chế, con nghĩ là sẽ rất khó để lấy lại căn nhà này. Người ta đã ở lì đó không chịu chuyển đi, chính là muốn ở mãi trong căn nhà đó. Nếu như mấy người đó mà muốn chuyển đi, thì sớm đã chuyển đi rồi, bọn họ sẽ không ở lì đó không chịu đi. Chắc chắn bọn họ nghĩ là con người ba thật thà, nếu bọn họ không chuyển đi, ba cũng sẽ không làm gì được bọn họ. Những chuyện như thế này, ba không thể đợi lương tâm của bọn họ trổi dậy rồi tự động chuyển đi được, vẫn là nên dùng một vài mảnh khóe cưỡng chế thôi"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 181: Chương 181



Tô Cần nói: "Ba cũng biết chuyện này sẽ như thế, cho dù ba không đuổi, đơn vị cũng sẽ không để cho bọn họ ở lì như thế đâu, nếu ai cũng bắt chước làm như vậy, thì những nhân viên khác sẽ yên tâm làm việc sao? Như vậy họ sẽ rất khó quản lý.

Nghe anh ấy nói như vậy, cả nhà đều cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn yêu cầu anh ấy đi theo dõi tình hình thế nào, nếu không có thể trong một thời gian ngắn sẽ không có kết quả.

"Ba à, nếu như bọn họ sống c.h.ế.t không chịu đi, thì ba thu tiền thuê nhà của bọn họ đi, muốn ở chùa à, làm gì có chuyện đó chứ. Nếu như bọn họ chịu đóng tiền thuê nhà, thì tạm thời cứ để bọn họ sống ở đó, chúng ta vẫn có thể quay về nông thôn sống tạm. Chỉ cần thu tiền thuê nhà của bọn họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ lập tức chuyển đi thôi. Bọn họ không chịu đi chính là muốn ở chùa không tốn tiền chứ gì" Tô Vãn Vãn suy nghĩ một hồi, thì cô bé nói ra suy nghĩ của cô bé.

"Vậy nếu như bọn họ thà trả một ít tiền thuê nhà, chứ không chịu chuyển đi thì sao? Cũng không thể bắt bọn họ đóng tiền thuê nhà nhiều được, lỡ như bọn họ đồng ý với thỏa thuận này?" Tô Kiến Quốc chau mày nói, cậu bé vẫn thấy là, cách này cũng không phải là cách hay.

Nhà đó là của gia đình họ, làm gì có chuyện vô cớ bị người khác chiếm như vậy được, cho dù thu lại một ít tiền thuê nhà, cũng không thỏa thuận. Tính như thế nào, đều cảm thấy bọn họ chịu thiệt vậy.

Tô Vãn Vãn nói: "Nếu như bọn họ thật sự đồng ý trả tiền thuê nhà mà không chịu dọn đi, vậy thì phải đưa ra thời hạn, đương nhiên là không thể cho bọn họ ở mãi ở đó được. Nếu như bọn họ vẫn không chịu chuyển đi, dày mặt, vậy thì cứ mỗi năm là tăng giá thuê nhà lên, mọi thỏa thuận đều phải ký hợp đồng" Nghĩ kĩ lại: “Thật ra chúng ta không hẳn là không thể sống ở thôn Hạ Hà, trước đây chúng ta sống như thế nào, thì bây giờ vẫn sống như vậy.

Mà lại có thêm khoản thu nhập ngoài, như thế này không tốt hay sao? Căn nhà đó, chỉ cần ba còn làm ở đội vận chuyển một ngày nào, thì nó đều thuộc về chúng ta, số tiền kiếm được dựa vào nó cũng là của chúng ta."

Tô Kiến Quốc lại nói: "Vậy nếu như mấy ông sếp của đội vận chuyển không đồng ý làm như vậy thì sao? Tuy là căn nhà đó là cấp cho gia đình của chúng ta, nhưng quyền tài sản vẫn là của đơn vị mà, làm sao đội vận chuyển có thể đồng ý để cho chúng ta lấy khoản tiền thuê nhà đó được?"

Tô Vãn Vãn nói: "Vậy thì càng tốt chứ sao, đội vận chuyển sẽ cưỡng chế đuổi bọn họ dọn đi. Hiện tại ba nói có người của đội vận chuyển đang giám sát tình hình bên đó, nhưng chắc chắn lực lượng đội giám sát của bọn họ sẽ không mạnh, cũng chỉ là làm cho có thôi. Nếu không, người chủ trước của căn nhà đó tại sao vẫn có thể không chịu đi được chứ, mà đội vận chuyển lại không chưa áp dụng bất cứ thủ đoạn cưỡng chế nào. Đó là vì chưa đυ.ng chạm đến lợi ích của bọn họ mà thôi. Mình phải ép buộc, thì không phải sẽ có sao" Những lời này của Văn Vãn, hoàn toàn không giống với một đứa con nít.

Mấy người Tô Cần trước mắt vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Vãn Vãn, bọn họ đều cho rằng Vãn Vãn nói rất đúng.

Thấy mọi người đều đồng ý cả, cái khí chất sắc sảo ở trên người Tô Vãn Vãn đó lại biến mất rồi, cô bé đã khôi phục lại thành một cô bé đáng yêu.

Tô Kiến Quốc cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Vãn Vãn một cách hiếu kỳ, lại phát hiện đôi mắt đáng yêu của cô bé cũng đang nhìn cậu bé, cậu bé lại cảm thấy bản thân cậu bé có hơi kỳ cục.

Mới vừa nãy thì cảm thấy, cô em gái của cậu bé quá chín chắn, chín chắn đến mức có chút không giống một đứa con nít.

Đây không phải là cô em gái của cậu bé sao? Đôi mắt ướŧ áŧ đó, vẫn giống như trước đây, khi cô bé nhìn người ta, có thể sẽ khiến cho người đó ngẩn người trong chốc lát.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 182: Chương 182



"Vãn Vãn, làm sao mà em có thể nghĩ tới những điều này?" Tô Kiến Quốc thấp giọng hỏi cô bé.

Tô Vãn Vãn nhẹ nhàng nói: "Bộ chưa ăn thịt heo thì không được nhìn thấy heo chạy sao? Em gái của anh đâu có ngu đâu." Cô bé vừa nói, vừa chau mày lại.

"Em còn biết cả câu "Bộ chưa ăn thịt heo thì không được nhìn thấy heo chạy sao?" Tô Kiến Quốc ngạc nhiên nói.

Tô Vãn Vãn nói: "Anh muốn biết là em nghe được từ đâu à?" Cô bé chớp chớp mắt chọc cậu bé.

Tô Kiến Quốc hỏi: "Em nghe được ở đâu vậy?"

Tô Văn suy nghĩ một hồi: “Chắc là em nghe được từ miệng anh nói đó."

"Anh?" Tô Kiến Quốc ngạc nhiên, hình như cậu bé... dường như... đại loại, đúng là cậu bé đã từng nói qua câu này.

Cậu bé chỉ là tùy tiện nói ra thôi, vậy mà Vãn Vãn lại nhớ sao?

Đột nhiên cậu bé phát hiện ra, em gái của cậu ấy thật sự rất là thông minh, không phải là thông minh bình thường thôi đâu.

Đột nhiên, cậu bé có một suy nghĩ là muốn cho Văn Vãn đi học sớm.

Cậu bé còn nhớ, hai năm trước, cậu bé từng nghe chú ba nói, Vãn Vãn rất là thông minh, kiểu như là chỉ cần đứng ở bên ngoài lớp học lén nghe giáo viên giảng bài, rồi cô bé có thể tự mình vận dụng linh hoạt, còn có thể đọc thuộc lòng lại nữa.

Những việc này không phải một đứa trẻ bình thường có thể làm được, em gái của cậu ấy thật sự là thông minh hơn ba người anh trai của cô bé rất nhiều.

"Mẹ ơi, con muốn đi lấy một ít đồ, ở đầu chỗ chuồng bò" Sau bữa cơm tối, Tô Vãn Vãn thấp giọng nói với Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa nói: "Con tới chuồng bò để làm gì vậy?"

"Chính là cảm thấy bọn chúng rất đáng thương"

"Con có biết thận phận của những người đó rất là mẫn cảm không? Lục Tư Hoa nhỏ tiếng hỏi cô bé.

"Mẹ à, con biết chứ, con sẽ cẩn thận mà, sẽ không để người khác thấy đâu"

Lục Tư Hoa lặng im, một chặp sau cô ấy mới nói: "Nói anh nhỏ của con dẫn con đi. Nếu như bị người khác bắt, các con cứ nói lung tung, con biết chưa?

Cả gia đình của nhà Tô Tần, bởi vì việc cấp nhà đó mà lúc vui lúc buồn, Tô Vũ Đình thì đã tìm ra chuồng bò nơi mà ông bác sĩ trung y tới từ Bắc Kinh tên Thạch Bác Vũ đang ở.

Ông lão đi tới đó, chính là người ở trong chuồng bò đó. Cái chuồng bò đó, là lúc sinh mấy đứa Tô Văn Vãn ra, cái chuồng bò đó suýt nữa làm cho ông nội Tô bị thương. Sau đó cái chuồng bò này đã được xây lại, cũng sửa lại rồi, nhưng vẫn luôn để trống. Bên cạnh là chỗ của mấy thanh niên trí thức, những người thanh niên trí thức đó cũng không chạy tới chỗ cái chuồng bò đó, vì mùi của nó hơi nồng.

Trong thôn có rất nhiều người chấp hành mệnh lệnh ở trên kia đưa xuống, mặc dù bọn họ sẽ không khắt khe đối với ông lão đó, nhưng cũng không dám có bất cứ dây dưa nào với ông ta, bọn họ sợ sẽ bị vạ lây.

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh, đương nhiên hai người họ cũng không dám công khai chăm sóc, nhưng bọn họ cũng âm thầm chăm sóc cho ông ta. Sống chung với ông ta, còn có hai người nữa, một người là giáo sư đại học tỉnh của tỉnh Giang Nam giáo sư Lý, còn người kia thì lai lịch không rõ gọi là ông Tiêu, trên kia nghiêm ngặt yêu cầu bảo mật, ngay cả hai vị cán bộ thôn đó cũng không biết rõ lai lịch của người đó.

Ba người sống ở trong chuồng bò đó, đều không phải là những nhân vật bình thường, mà chắc đều là những nhân vật nổi tiếng. Chưa nói đến ông Thạch và giáo sư Lý hai người đó, thì cái người được gọi là ông Tiêu có lai lịch không rõ ràng đó, người đó chắc có lai lịch khiến người ta kính sợ. Đó là một lão thành cách mạng, trong nhà xảy ra chuyện, có người muốn hại ông ấy, đương nhiên sẽ có người muốn bảo vệ ông ấy, thế là đưa ông ấy tới thôn Hạ Hà này.

Ở trên ủy ban huyện cũng không nói cho hai vị cán bộ thôn Hạ Hà biết đó là ai, nhưng cũng có nói cho bọn họ biết, không được hãm hại.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 183: Chương 183



Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh đó là những nhân vật lớn, làm sao có thể không nghĩ tới được chứ? Đương nhiên hai người họ biết phải làm như thế nào rồi. Bên ngoài thì cứ giả vờ không quan tâm, nhưng sau lưng thì lại đưa đồ ăn ngon tới, chỉ có điều là giấu không cho người dân trong thôn biết thôi.

Tô Vũ Đình lúc đầu vẫn chưa biết ông lão đó, cho dù biết rồi cô bé cũng không để tâm. Sao có thể so sánh giữa chuyên gia và giáo sư hai người đó? Cho nên trong lòng cô bé càng suy nghĩ phải làm như thế nào.

Ở kiếp trước của cô bé, cô bé biết là hai ông lão này đều không phải là người bình thường, cho tới khi gặp ở cuộc vận động đó, bọn họ trùng sinh trở về lại vị trí của chính mình. Ông Thạch và giáo sư Lý, một người là chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước, một người có học sinh khắp cả nước, nói theo cách khác, thì chính là những nhân vật nổi tiếng, chỉ cần lấy lòng họ, thì tự nhiên cũng có thể khiến cô bé và những người trong gia đình của cô bé được cậy hơi rồi, những ngày tháng tốt đẹp sau này cũng sẽ tự nhiên tới thôi.

Còn về ông Tiêu, thì Tô Vũ Đình không biết lại lịch của ông ấy, cô bé cũng không biết tới nhân vật này luôn, cô bé cứ tưởng trong chuồng bò đó chỉ nhốt hai người đó thôi. Cô bé cũng không biết là ông Tiêu có mặt ở đây, hai kiếp trước của cô bé không có người này. Hai kiếp trước của cô bé chỉ có hai người là ông Thạch và giáo sư Lý, kiếp đầu tiên hai mắt cô bé mở to nhìn Tô Vãn Vãn và những người đó qua lại thân thiết, cũng nhờ như vậy, mà sau đó cả nhà của cô bé đều được lợi.

Lần thứ hai cô bé trọng sinh, cô bé đã sớm chuẩn bị rồi, cô bé phải ôm cái đùi lớn của mấy người này. Cho nên cô bé cũng đã sớm chuẩn bị cả rồi, và cô bé thật sự đã ôm được rồi, và hất Tô Vãn Vãn văng ra ngoài hít bụi.

Trong khi cô bé đang triển khai kế hoạch, nhìn thấy Tô Vãn Vãn đắc tội với hai người đó, cuối cùng bị họ ghét, cô bé cảm thấy vui biết bao nhiêu?

Cô bé có nghe được, ông Thạch có một đứa cháu trai, tương lai chắc cũng sẽ trở thành một chuyên gia khoa ngoại nổi tiếng trong và ngoài nước giống như ông vậy, truyền thống của nhà họ Thạch còn có dòng dõi, nó làm cho mắt cô bé phát sáng.

Chỉ tiếc là giáo sư Lý không có cháu trai, mà chỉ có một cô con gái, con gái đã lấy chồng, cô ấy gả cho một người đàn ông vừa có quyền vừa có thế. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân cuộc vận động này, hai cha con ông chỉ có thể giả đò bất hòa, để có thể bảo vệ cho con gái và con rể của mình.

Cô bé còn nhớ là con gái của giáo sư Lý sinh được một bé trai một bé gái, con trai cũng đã lớn lắm rồi, cũng cùng tuổi với Tô Kiến Hoành anh trai của cô bé. Cô bé hơi tiếc là bây giờ cô đang trong thể xác của một đứa con nít, suy cho cùng thì chênh lệch quá nhiều tuổi với cháu của giáo sư Lý, nếu như tuổi tác xấp xỉ nhau, nói không chừng cô bé sẽ ôm cái đùi lớn đó, còn có thể làm thân với bọn họ.

Đang suy nghĩ, cô bé đυ.ng phải một người đàn ông, một ông lão tầm hơn 60 tuổi. Lúc nhìn thấy mặt của người đó, cô bé đột nhiên ngớ người, người này đem lại cho cô bé một cảm giác rất quen thuộc, hình như là đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng cô bé không nhớ ra được, là đã từng gặp ở đâu.

Cô bé cố gắng suy nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn người đó, chỉ nhìn thấy mái tóc bạc trắng của ông ấy, khí sắc trên mặt của ông ấy cũng rất nhợt nhạt, bộ áo quần đang mặc trên người cũng cũ rách nát.

Trên tay Tiêu Trường Chinh đang bưng một cái thau nước, định đổ thau nước ra ngoài.

Bởi vì cú va chạm này, nên đã làm đổ một nửa thau nước lên người của cô bé, mặt của Tô Vũ Đình lập tức xị lại.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 184: Chương 184



Tiêu Trường Chinh nhìn thấy ông ấy không cẩn thận đυ.ng vào một cô bé rất dễ thương, còn làm đổ cả chậu nước bẩn lên người cô bé nữa chứ.

Ông ấy vội nói: "Nè cô bé, cháu có đau không?"

Cái mặt của Tô Vũ Đình đã kéo dài ra, đang chuẩn bị tức giận, thì cô bé nhìn thấy ở cánh cửa có bóng dáng của hai người đang bước ra, biểu cảm trên khuôn mặt cô bé lập tức thay đổi.

"Ông Tiêu, có chuyện gì vậy?" Ông Thạch mở miệng hỏi.

Tiêu Trường Chinh to giọng nói: "Tôi đυ.ng phải một cô bé, tạc nước ướt cả người cô bé."

Ông Thạch nhìn Tô Vũ Đình, mắt hơi nheo lại: “Cháu là Tôi..."

"Cháu chào ông Thạch ạ, cháu tên Tô Vũ Đình" Cô bé lấy ở sau lưng ra một túi lương thực, đó là cô bé lấy trộm trong nhà đem tới đây, lương thực không nhiều, cũng chỉ khoảng hai cân thôi. Cô bé nói: “Đây là cháu mang từ nhà tới đó ạ, ông Thạch, mời.."

Giáo sư Lý nói: "Chúng ta không cần, cháu đem về đi, chúng tôi có đủ rồi" Ngừng một lúc: "Cháu đừng tới nữa, thân phận của chúng ta mẫn cảm, sẽ đem lại phiền phức cho cháu đó."

Tô Vũ Đình vừa cười ngọt ngào vừa nói: "Không sao đâu ạ, cháu lại cảm thấy các ông làm việc mệt như vậy, lại không được ăn no, nên cháu mới lấy đồ trong nhà đem tới..."

Cô bé vẫn chưa nói hết câu, thì nghe được ở phía sau truyền đến một giọng nói lớn: "Tảo Tảo, sao cháu lại chạy tới đây vậy?"

Khóe miệng của Tô Vũ Đình khẽ giật, không cần quay đầu lại cũng biết, người đó là ai? Sao mẹ cô bé lại tới đây?

Cô bé còn chưa kịp mở miệng, thì lại nghe thấy một giọng nói khác: "Ba ông già c.h.ế.t tiệt này, sao mấy ông dám lừa Tảo Tảo nhà chúng tôi, bắt con bé lấy trộm đồ trong nhà đem tới cho các ông?"

Không cần phải nói, đó chắc chắn là bà nội Tô bà nội của cô bé rồi.

Tô Vũ Đình suýt nữa cắn gãy luôn cái răng, hai người này sao lại tới đây chứ? Làm hỏng hết mọi chuyện tốt của cô ấy rồi?

Tiêu Trường Chinh/Ông Thạch/ Giáo sư Lý: "I Tô Vũ Đình sốt cả ruột, Ông Tiêu đó nghĩ gì thì cô bé không thèm để ý, nhưng hai ông Thạch và giáo sư Lý thì tuyệt đối không thể hiểu lầm cô bé được.

Cô bé vội nói: "Bà nội, mẹ à, hai người đừng nói vậy, ba ông rất là cực khổ, con chỉ là.....

"Con mau về đi!"

Tô Vũ Đình tức đến mức nghiến chặt răng, đáng ghét nhất là có hai tên đồng đội ngu như heo, rõ ràng là cô bé có thể nắm chắc được cơ hội này rồi, vậy mà bây giờ lại bị hai đồng đội heo này phá hỏng rôi.

Cô bé cứ đứng ở đó không chịu về, nhìn ba ông lão đó như muốn xin lỗi. Chủ yếu vẫn là nhìn ông Thạch và giáo sư Lý hai người đó, Tiêu Trường Chinh chỉ là bị kéo theo mà thôi.

“Cô bé cô mau đi đi. Tiêu Trường Chinh mặt không cười, vẻ mặt nghiêm túc.

Tiêu Trường Chinh vốn dĩ đã rất ít khi cười, môi trường sống của ông ấy, những trận chiến tranh mà ông đã trãi qua, còn có người và sự việc sau này mà ông ấy tiếp xúc, những điều đó đã khiến cho ông ấy không thể nở nụ cười thân thiện với người ta.

Ông ấy quen với vẻ mặt nghiêm túc này rồi.

Những tiếng mắng chửi của bà nội Tô, lọt vào lỗ tai của ông ấy, cho dù ông ấy biết người dân trong thôn không biết thân phận của ông ấy, nhưng ông ấy không thể không tức giận, muốn ông ấy đối xử thân thiện, điều đó là không thể được.

Tính tình của ông ấy trước giờ đều không tốt, nhưng vì hoàn cảnh hiện tại này, nên ông ấy mới phải chịu đựng chuyện không vui này.

Tính tình của ông Thạch nóng hơn, nên biết là ông ta trước giờ đều được người ta tôn trọng, trước đây ông ấy từng khám bệnh cho một ông lãnh đạo lớn ở trên. Nhưng do cuộc vận động hiện tại này, nên không có cách nào khác, bị người ta hãm hại, nên bị đưa xuống quê. Nhưng ông ta vẫn rất nóng tính, tính cách cũng rất quật cường.

Bị bà nội Tô chỉ vào mặt chửi như vậy, ông ta lập tức giận tái mặt: “Ở đây không hoan nghênh các người, cút!"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 185: Chương 185



“Ông còn dám chửi chúng tôi? Ông tưởng ông là ai chứ, một ông già xấu xa, là một tên tội phạm, tôi phải... " Bà nội Tô tức điên lên, bà ta mà lại bị một tên cải tạo chửi, thì làm sao bà ta nhịn được? Bà ta liền to miệng chửi lại.

Tô Vũ Đình bị dọa sợ khϊếp rồi, vội vàng lôi áo quần của bà nội Tô: “Bà nội ơi, bà đừng chửi nữa, đó là chủ ý của con, bà đừng trách ba ông ấy, là con làm sai"

Chỉ mong sao ông Thạch và giáo sư Lý đừng trách cô bé, thật sự không trách cô bé, cô bé cũng hết cách rồi.

“Tại sao bà không được chửi? Bọn họ đều là tội phạm, là những tên xấu xa, đi lừa cả một đứa con nít, lừa con bé lấy lương thực cho bọn họ."

Lần này thì, mặt của giáo sư Lý cũng đen lại.

Giáo sư Lý là nho nhã nhất, môi trường làm việc trước đây của ông ta, làm cho ông ta luôn thân thiện với mọi người. Khí phách của phần tử trí thức, khiến cho mặt của ông ta đỏ dần lên, ông ta nói: “Bà nói bậy!"

“Tôi nói bậy cái gì? Cái túi lương thực đó còn nằm trên đất đó, không phải là của Tảo Tảo nhà chúng tôi đem tới sao? Con bé chỉ là một đứa trẻ thì biết gì chứ? Nếu không phải các ông lừa con bé, thì tại sao con bé lại đem tới đây? Bà nội Tô chống tay lên hông đứng chửi.

Mặt của Tô Vũ Đình đã đen không thể đen hơn được nữa, tức đến mức sắp thổ cả huyết rồi, ấn tượng của cô bé, cô bé không dễ dàng gì mới có cơ hội này, vậy mà lại bị bà nội Tô phá huỷ rồi.

Không có lúc nào, so với thời khắc này, lại làm cô bé tức giận đến vậy.

Nếu không phải là cô bé muốn giữ hình tượng trước mặt hai ông già đó, thì cô bé có khả năng sẽ mở miệng chửi bà ta rồi, thật là quá đáng!

Tô Vũ Đình bị Lưu Chiêu Đệ bồng đi, bà nội Tô chống cây gậy, đi được hai bước, quay đầu lại: “Các ông nhớ kĩ cho tôi, các ông mà còn làm phiền đến con bé Tô Tảo Tảo nhà chúng tôi, tôi sẽ cho các ông biết tay!"

Rồi bà ta bước lui lại, để lấy túi lương thực đang nằm trên mặt đất xách về. Túi lương thực này cũng chỉ hai cân, nhưng không thể lãng phí cho mấy người này ăn, trong nhà có của lắm sao?

Hai cân cũng không tính là nặng, bà ta loạng choạng đi theo hai mẹ con Lưu Chiêu Đệ.

Bà ta nghe ở phía trước Tô Vũ Đình đang oán trách Lưu Chiêu Đệ: “Mẹ à, sao mẹ với bà nội lại tới đây? Cơ hội tốt như vậy, con...

“Gì mà cơ hội tốt hả? Mấy người đó là ai chứ? Là người con có thể dây vào sao? Con còn nhỏ nên chưa biết, sau này con phải chú ý chút, đừng có tiếp xúc với mấy người ở chuồng bò đó"

Tô Vũ Đình tức giận.

Tô Vũ Đình thật sự bó tay với hai người này rồi, làm hỏng cơ hội của cô bé, vậy mà còn nói như vậy nữa, cô bé mở miệng để nói lại. Thì nhìn thấy ở đằng trước cách chỗ này không xa, có hai người đang đi tới, hai đứa con nít, một cao một thấp, còn có hai con ch.ó chạy theo họ.

Đó không phải là Trình Kiêu và Tô Vãn Vãn sao?

Hôm nay là cuối tuần, hai người họ đi đâu vậy? Còn dắt theo cả chó của họ nữa?

Cô bé muốn nhảy xuống khỏi người Lưu Chiêu Đệ lại bị Lưu Chiêu Đệ bồng chặt không nhúc nhích được, cô bé hét: "Con muốn xuống tự mình đi."

Bà nội Tô nói: "Đừng có cho con bé xuống, rồi lại không biết con bé sẽ chạy đi đâu nữa, lỡ như con bé lại chạy tới chỗ chuồng bò đó."

Tô Vũ Đình thật sự rất muốn nói cho hai người đó biết, hai người vừa nãy không phải là những nhân vật nhỏ đâu. Cũng chính là người họ Tiêu đó....

Họ Tiêu sao? Tiêu Trường Chinh? Hình như vừa nãy cô bé có nghe giáo sư Lý gọi ông Tiêu đó là Tiêu Trường Chinh.

Ban nãy cô bé không nhớ, cũng không để ý tới, bây giờ mới đột nhiên nhớ ra.

Cô bé nói, hèn chi cứ cảm thấy người đó quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Đó chính là kiếp trước của cô bé, thường nhìn thấy ông ấy ở trên ti vi chứ gì?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 186: Chương 186



Vừa nãy ông ấy mặc một chiếc áo cũ rách, sắc mặt lại nhợt nhạt, so với nhân vật lớn gương mặt rạng rỡ mà kiếp trước cô bé nhìn thấy, có hơi khác, nên trong thời gian ngắn cô bé không nhớ ra được.

Nhân vật lớn này sao lại tới đây? Hai kiếp trước của cô bé không có ông ấy xuất hiện, ông ấy cũng từng bị điều về quê sao?

Lần này thì, Tô Vũ Đình tức tới mức mặt biến sắc luôn rồi.

Sao cô bé lại có hai tên đồng đội ngu như heo này ở đằng sau kéo chân cô bé lại chứ?

Hai đứa nhóc Tô Văn vãn và Trình Kiêu lướt qua trước mặt ba người bà nội Tô đó, cô bé còn liếc bọn họ một cái, thì nhìn thấy được ánh mắt tức giận của Tô Vũ Đình.

Tô Vãn Vãn: “…”

"I Sau khi mấy người Tô Vũ Đình đi khỏi, ba ông lão đó vẫn ở đó nói chuyện tiếp.

Họ cũng không dám ra ngoài kia nói chuyện, vì cách đó không xa là chỗ của mấy thanh niên trí thức, nếu bị người ta nghe được, cũng không phải chuyện tốt.

Ba ông lão ngồi ở trong sân, bọn họ nói tiếp chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy.

"Cái cô bé vừa nãy đó, hình như nhìn rất là quen mắt, là con cái của nhà Tô Đại Lực à? Đây là giọng nói của ông Thạch.

Giáo sư Lý nói: "Cảm giác là giống, rất giống với con nha đầu Tô Vãn Vãn đó, chắc chúng nó là chị em? Tôi nghe nói Vãn Vãn có một cô chị họ sinh cùng ngày, vậy chắc là cô bé đó rồi."

"Thật ra thì cô bé đó cũng không tệ, nhưng mà người lớn trong nhà của cô bé đó thì không đùa được đâu. Đặc biệt là bà nội của cô bé đó, thật là, mở miệng ra là giống như cây dao, làm cho người khác chịu không nổi"

Tiêu Trường Chinh nói ra suy nghĩ của ông ấy: "Tôi thì cảm thấy, cô bé này không đơn giản đâu." Ông ấy đã gặp qua vô số người, lại làm việc rất lâu ở bộ phận quan trọng, người như thế nào mà ông ấy chưa từng gặp? Không giống như ông Thạch và giáo sư Lý hai người họ, môi trường sống của họ đơn giản, những người mà bọn họ từng gặp cũng đơn giản.

Tuy là cô bé này có một gương mặt vô tư, lại đem túi lương thực tới đây. Ông ấy không biết cô bé tại sao lại tới đây, nhưng ông ấy lại không cảm giác được hơi thở tự nhiên làm vậy trên người cô bé, mà là một cảm giác như cô bé muốn lấy lòng nên mới làm như vậy.

Tại sao cô bé phải lấy lòng họ? Cô bé đã biết được điều gì à?

Quan trọng hơn là, cô bé đối với ông ấy không tốt. Lúc đó ông ấy đυ.ng phải cô bé, đổ nước làm ướt cả người cô bé, ông ấy cảm thấy rất ngại, lúc đó ông ấy thấy mặt cô bé gầm mặt ngay tại chỗ, nếu không phải là ông Thạch và ông Lý tới, có khi nào cô bé sẽ mở miệng chửi ông ấy không?

Mặc dù ông ấy không thể nhận định như vậy, nhưng cũng có thể đoán ra được.

Một người nếu thật lòng đối tốt với người khác, hay chỉ là giả bộ, đều giấu không được ông ấy. Trước đây khi đi đánh trận, ông ấy từng làm lính trinh sát. Mặc dù bây giờ ông không còn tinh tường như trước kia, nhưng không có nghĩa là ông ấy không thể nhìn thấy được.

"Ông Tiêu, ông đã phát hiện ra điều gì sao? Ông Thạch giật mình.

Bọn họ biết được lai lịch của ông Tiêu, trình độ nhìn người của ông ấy đương nhiên là tốt hơn hai người họ rồi.

Hai người họ một người là bác sĩ, một người là giáo sư, rất ít khi chăm chú quan sát đánh giá người khác, hai người họ chỉ cần làm tốt mọi việc thuộc lĩnh vực chuyên môn của bản thân là được rồi.

Không giống với ông Tiêu, cần phải giao thiệp với rất nhiều người, lại xuất thân là lão thành cách mạng chuyên dẫn binh, mắt nhìn đương nhiên phải khác rồi.

Tiêu Trường Chinh nói: "Ánh mắt của cô bé đó lạ lắm, khi mà các ông chưa tới, tôi đυ.ng phải cô bé, mặt cô bé vừa hình như đang rất tức giận, dường như cô bé muốn chửi tôi."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 187: Chương 187



Còn tưởng là sắc mặt thay đổi nhanh như thế, ông ấy không thể nhìn thấy được sao? Không may là đã bị ông ấy nhìn một cái là biết rồi. Mặc dù ông ấy bị điều về quê, nhưng gươm quý không bao giờ cùng cho dù có ra đánh trận, vẫn có thể cầm s.ú.n.g đánh trận.

Giáo sư Lý nói: "Có thể nhìn thấy hình bóng của cô bé đó qua bà nội của cô bé, chắc chắn là không đơn giản. Cô bé đó và Vãn Vãn là hai chị em, mà sao lại khác xa nhau vậy chứ?"

"Các ông nói cô bé Vãn Vãn đó à, rất tốt?" Tiêu Trường Chinh suy nghĩ.

Ông ấy mới đến sau, nên ông ấy vẫn chưa được gặp Tô Vãn Vãn, cũng chưa biết nhân phẩm của Tô Văn Vãn đó như thế nào.

Nhưng vừa nãy nhìn thấy phản ứng và biểu hiện của Tô Vũ Đình như thế, khiến cho ông ấy cũng hoài nghi, bây giờ những cô bé có phải đều tinh ranh như vậy không? Thân phận của ba người bọn họ, theo lý mà nói là những đối tượng bị đả kích ở trong thôn này, sẽ rất ít người nghĩ tới sau này bọn họ có thể trở mình được hay không.

Nói thật ra thì, ngay cả bản thân họ cũng không dám tin bọn họ có thể trở lại.

Nhưng mà cô bé đó, đúng là hơi kỳ lạ, làm cho ông ấy không thể không nghi ngờ, rốt cuộc cô bé có mục đích gì. Nhưng một cô bé thì có thể hiểu được chuyện gì? Người lớn cũng chưa chắc có thể hiểu.

Nếu như không có mục đích, vậy thì đúng là cô bé có lòng tốt thôi.

Ông ấy chau mày lại, hay là do bản thân ông ấy thần hồn nát thần tính rồi?

"Cô bé Vãn Vãn tốt như vậy, ngoan ngoãn, lại rất lễ phép, giọng điệu nói chuyện lúc nào cũng rất nhẹ nhàng, không giống với cô bé lúc nãy" Ông Thạch chỉ cần nhắc tới cô bé Tô Vãn Vãn, là mặt nở nụ cười, rồi khen cô bé mãi.

Giáo sư Lý cũng gật đầu: "Vãn Vãn thật sự là một cô bé rất tốt, khi tôi và ông Thạch ở đây, cô bé thường xuyên tới thăm chúng tôi, đem cơm tới thì không cần nói rồi, không chỉ là lương thực, còn có thức ăn chín rồi. Có lúc cô bé còn dẫn theo anh trai của cô bé tới nữa." Đứa trẻ tốt bụng như vậy, khiến cho người ta nhìn là muốn đổi xử tốt với cô bé rồi.

Trong lúc bọn họ gặp khó khăn, có thể nghĩ tới bọn họ, không tính toán gì cả.

Tiêu Trường Chinh nói: "Vậy cô bé vừa nãy cũng đem đồ ăn tới cho các ông đó, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng." Có thể là ông thấy là quân nhân nên trời sinh đã mẫn cảm, khiến cho Tiêu Trường Chinh luôn tỏ vẻ thái độ đa nghi khi nhìn nhận một sự việc.

"Ông Tiêu, sau khi ông gặp được Vãn Vãn rồi, thì ông sẽ biết chúng tôi nói có đúng không. Cảm giác mà Vãn Vãn đem lại cho chúng tôi, không giống với cảm giác của cô gái ban nãy. Mặc dù chúng tôi không có linh cảm nhạy bén giống như ông, nhưng người nào đó thật lòng đối tốt với chúng tôi, hay giả dối với chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể phân biệt không được hay sao"

Tiêu Trường Chinh không nói nữa, e là ông ấy vẫn còn hơi nghi ngờ về cô bé.

Hoặc là, ông Thạch và ông Lý nói đúng, cũng có thể cô bé đó người ta thật lòng muốn giúp mấy ông, chứ không có mục đích gì cả.

Đang nói chuyện, thì bên ngoài truyền tới một giọng nói: "Ông Thạch, ông Lý ơi, các ông có đây không? Giọng nói không to, sợ làm kinh động tới những người bên kia.

Vừa nghe thấy tiếng kêu, ông Thạch và giáo sư Lý liền biết là ai đến rồi, ông Thạch nói: "là Vãn Vãn đến đó à"

Cánh cửa mở ra, quả nhiên là nhìn thấy cô bé Văn Vãn đứng ở ngoài cửa cười hi hi ha ha, giáo sư Lý nói: "Vãn Vãn à, cháu cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy, sau này cháu nhớ đừng có tới chuồng bò này hoài. Lỡ như bị người khác nhìn thấy, sẽ không tốt cho các cháu, đừng để chuyện của mấy ông làm liên lụy đến các cháu"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 188: Chương 188



Tô Vãn Vãn nói: "Ông Thạch, ông Lý à, bên ngoài không có ai cả, chúng cháu đã nhìn kĩ rồi."

"Các cháu vẫn nên cẩn thận, nếu bị người ra nhìn thấy, nhớ là nhất định phải giả bộ hung dữ, mở miệng chửi mấy ông, nghe rõ chưa? Ông Thạch cũng nói.

Tiêu Trường Chinh không nói gì, ông ấy chỉ đứng sau lưng của hai ông ta, và nhìn cô bé Vãn Vãn.

Cô bé mặc một bộ đồ số nhỏ được sửa từ quân phục, thắt b.í.m tóc hai bên, khi cô bé cười thì hiện ra hai lúm má đồng tiền, cô bé thật xinh đẹp và đáng yêu.

Làm cho ông ấy nhớ lại cháu gái của ông ấy, đứa cháu gái của ông lớn như thế này cũng sẽ ngoan ngoan như vậy.

Cuối cùng ông ấy đã biết, tại sao ông Thạch và ông lý lại thích cô bé đến như vậy. Cô bé đem lại cho ông ấy cảm giác, quả nhiên hoàn toàn không giống với cái cảm giác mà cô bé Tô Vũ Đình vừa nãy đem lại.

Một cô bé thì làm cho ông ấy cảm thấy rất không thoải mái, còn cô bé trước mắt này thì lại cho ông một cảm giác rất thân thiết. Giống như là.....cháu gái của ông ấy vậy.

"Cháu biết rồi, cháu sẽ chú ý, ông Thạch, ông Lý" Tô Vãn Vãn nói, dáng người cô thấp, nên không nhìn thấy Tiêu Trường Chinh đứng ở sau lưng hai ông ta.

Nhưng Trình Kiêu nhìn thấy. Cậu bé nhìn thấy Tiêu Trường Chinh đứng đằng sau hai ông già đó, vội vàng ngăn cậu bé lại, lông mày từ từ chau lại.

"Trình Kiêu cháu cũng đến rồi à?" Ông Thạch vừa nói vừa cười ha ha.

Ánh mắt của thiếu niên, đã thu hút sự chú ý của Tiêu Trường Chinh, ông ấy cũng nhìn sang, nhìn một cái, một lát sau, ông ấy "ơ" một tiếng, ngơ ngác.

Cơ thể của Tiêu Trường Chinh không ngừng run lẩy bẩy, hình như là ông ấy nhìn thấy một người nào đó khiến cho ông ấy đau lòng.

Bóng dáng trước mắt đang dần mơ hồ, ông ấy phảng phất nhìn thấy một cậu thiếu nhiên vẫy tay với ông ấy: "Ba, con đi lính đây!"

"Ba, con sẽ quay về, ba đợi con nha!"

"Ba, con sẽ dắt con dâu và cháu trai cùng về."

"Ba...."

Một giọt nước mắt, chảy từ trên mặt ông ấy xuống.

"Ông Tiêu, ông bị sao vậy?" Ông ấy nghe thấy một giọng nói kêu ông ấy.

Tiêu Trường Chinh nhìn ông Thạch, và lắc lắc đầu.

Ông Thạch nhìn qua Trình Kiêu, đột nhiên ông ta cũng nhận ra, ông Tiêu đang nhớ con trai của ông ấy. Đáng tiếc là 11 năm trước con trai của ông ấy đã c.h.ế.t trên chiến trường rồi, lúc bọn họ đem t.h.i t.h.ể của cậu ấy về, ông Tiêu dường như ngất ngay tại chỗ.

Ông ta biết, nhà ông Tiêu chỉ có một đứa con trai này, đột nhiên mất rồi, vẫn chưa cưới vợ sinh con. Còn hai cô con gái của ông ấy thì đã lấy chồng, cũng sinh cho ông cháu ngoại trai và cháu ngoại gái.

Quan hệ của ông Thạch và Tiêu Trường Chinh rất tốt, trước đây lúc ông ấy còn ở Bắc Kinh, ông ấy cũng thường xuyên ghé ông ta điều dưỡng sức khỏe, lần này bọn họ có thể bị phân tới cùng một chỗ, cũng là ông ta đề nghị. Vốn dĩ ông ta cho rằng ông Tiêu sẽ không đồng ý tới đây với ông ta, nhưng không ngờ là ông ấy lại đồng ý.

"Ông Tiêu, có phải là ông......"

Tiêu Trường Chinh nhìn ông ta lắc đầu, và đôi mắt lại vội vàng nhìn qua Trình Kiêu.

Giáo sư Lý cũng nhìn ra vẻ mặt và phản ứng của Tiêu Trường Chinh, nhưng không hiểu là vì sao ông ấy cứ nhìn Trình Kiêu? Và ông ta quay sang ông Thạch, ông ta biết hai ông ấy đã quen biết nhau từ trước, ông Thạch cũng đến từ Bắc Kinh nên chắc ông ta biết sự tình. Nhưng lại nhìn thấy ông Thạch lắc đầu, và không nói gì cả.

"Ông Thạch, ông Lý à, ông này là ai vậy?" cuối cùng thì Tô Vãn Vãn cũng phát hiện ra ông già đứng sau lưng của hai ông già đó.

Ông già này, cô bé không quen biết. Ông Thạch và giáo sư Lý, nửa tháng trước hai ông ta tới thôn Hạ Hà này, qua ngày thứ hai, cô bé đi cùng với ba của cô bé, tới chuồng bò này để coi thử hai ông già đó. Cũng kể từ lúc đó, cô bé thường xuyên tới thăm hai ông ta là ông Thạch và ông Lý.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 189: Chương 189



Cô bé biết là liều lĩnh qua đây như vậy là rất nguy hiểm, cho nên cô bé càng phải cẩn thận hơn nữa, và càng phải thận trọng hơn.

Đây là lần thứ hai Trình Kiêu cùng cô bé tới đây, lần đầu cậu ấy tới đây, ông Thạch và giáo sư Lý cũng rất là lo lắng.

Lúc này, cô bé nhìn qua Tiêu Trường Chinh, nhìn thấy mặt của ông ấy rất tiều tụy, nhìn ông ấy trông có vẻ già hơn cả ông Thạch, ông ấy cứ nhìn chăm chăm Trình Kiêu, ánh mắt của ông ấy làm cho cô bé cảm thấy, giống như Trình Kiêu là người thân của ông ấy vậy.

Trình Kiêu là sinh ra và lớn lên ở thôn Hạ Hà này, không thể nào là người thân của ông Tiêu được. Nhưng mà có thể điều tới nông thôn để cải tạo, chắc ông ấy không phải là nhân vật bình thường đâu, càng không thể sẽ quen biết với Trình Kiêu được.

Chẳng lẽ là thấy cảnh sinh tình sao? Trình Kiêu gợi cho ông ấy nhớ đến ai?

Lúc này, Tiêu Trường Chinh đã đi tới trước mặt Trình Kiêu: “Nè anh bạn nhỏ, cháu là bạn của cô bé đáng yêu Vãn Vãn này à?

Trình Kiêu không lên tiếng, là cô bé Vãn Vãn trả lời thay cho cậu ấy: "Anh ấy là anh trai của cháu, Trình Kiêu."

"Mẹ của cháu họ Trình sao?" Tiêu Trường Chinh lại hỏi.

Trình Kiêu ngớ người, dần dần chau mày lại, cậu ấy không thích câu hỏi của ông già họ Tiêu đó.

"Mẹ cháu họ Tô, ba cháu họ Trình" Cậu ấy không vui, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của đối phương, ông lão nhìn thấy dáng vẻ nói chuyện của cậu ấy, ông ấy không có ác ý gì, chỉ thuận miệng hỏi vài câu thôi.

Cũng vì nguyên nhân đó, nên cậu ấy mới trả lời, nếu ông ấy có một chút ác ý nào khác, thì cho dù bị chửi là bất lịch sự, thì cậu ấy cũng sẽ không trả lời.

Tiêu Trường Chinh có chút thất vọng, ông ấy ngồi xuống ghế, không nói gì cả, và ánh mắt cứ nhìn về hướng của Trình Kiêu.

Trong ánh mắt của ông ấy không có một chút ác ý nào, chỉ là nhìn chăm chăm như vậy thôi, giống như là thông qua cậu ấy để liên tưởng đến người khác.

Ông ấy cứ nhìn như thế làm cho Trình Kiêu cảm thấy không thoải mái, cậu ấy rất không thoải mái.

Tô Vãn Vãn cũng cảm thấy, phản ứng của ông Tiêu này không bình thường. Nhưng không bình thường ở đâu, thì cô bé cũng không nói ra được.

Cô bé quay qua nhìn ông Thạch và giáo sư Lý, biểu cảm của hai người họ không thể bình thường hơn. Nhìn lại sang bên ông Tiêu, trong mắt ông ấy hiện lên vẻ dò hỏi, nhưng khi nhìn lại ông Tiêu, lại phát hiện ông Tiêu đã trở lại bình thường.

Vốn dĩ mặt của Tiêu Trường Chinh rất nghiêm khắc, sau khi ngồi thẳng chính diện thế này, lại càng nghiêm khắc hơn.

"Cháu tên là Vãn Vãn sao?" ánh mắt của Tiêu Trường Chinh đã từ chỗ Trình Kiêu dời đến hướng Tô Vãn Vãn, tỏ vẻ vẫn rất nghiêm khắc.

Nếu không phải Vãn vãn thật sự là một đứa con nít, thì đã bị vẻ mặt nghiêm khắc đó của ông ấy dọa cho khóc rồi.

Nhưng Vãn Vãn không sợ ông ấy, cô bé luôn cảm thấy đằng sau cái vẻ mặt nghiêm khắc của ông ấy, lại là một trái tim nhân từ.

"Vãn Vãn, Trình Kiêu, các cháu không cần sợ ông ấy, vẻ mặt của ông Tiêu dọa người thế thôi, thật ra ông ấy không nghiêm khắc đâu." Ông Thạch nói: “Các cháu chỉ cần tiếp xúc nhiều với ông ấy là biết thôi, con người ông ấy rất tốt, đặc biệt là đối với các bạn nhỏ, ông ấy rất khoan dung, các cháu sẽ sớm nhận ra thôi."

Tô Vãn Vãn nói: "Cháu thích cả ba ông, sẽ không bị ông Tiêu dọa sợ đâu."

Giọng nói ngọt ngào, mềm dẻo, khiến cho trái tim của ông Tiêu lập tức tan chảy, lại làm cho ông nhớ đến cô cháu gái của ông ấy.

Cháu gái của ông sống với con gái của ông ấy, sợ con bé sẽ chịu ủy khuất, nên ông ấy đã sớm sắp xếp ổn thõa mọi chuyện cho con bé.

Ông ấy nhìn thấy Vãn Vãn, không nhịn được mà nhớ đến cháu gái của mình, cũng không biết là bây giờ con bé đã như thế nào rồi? có ăn uống đàng hoàng hay không?
 
Back
Top Bottom