Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 200: Chương 200



Thật ra trong nội tâm Đóa Đóa cũng muốn đến gần chó, nhưng vì cô bé có bóng ma tâm lý ở nông thôn, cho nên vô cùng sợ chó sẽ cắn cô bé, cơ thể sẽ sinh ra phản ứng mà thôi.

Nghe Vãn Vãn nói như vậy, cô bé liền đưa khăn tay lụa cho Vãn Vãn.

"Đóa Đóa, cậu chờ mình nha" Cầm khăn tay của Đóa Đóa, Vãn Vãn đi đến căn phòng đang nhốt Tia Chớp.

Lúc này Tia Chớp đang ở trên ban công, trên cổ đeo cái vòng, trên cái vòng có dây khóa xích.

Nhìn thấy Vãn Vãn đến đây, Tia Chớp rất vui, chạy qua đây, đi loanh quanh Vãn Vãn, nâng hai chân trước lên, muốn nhào lên liếʍ mặt Vãn Vãn.

"Tia Chớp, nặng!" Vãn Vãn nói nhỏ, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười. Tia Chớp thả hai chân trước xuống, lại đi loanh quanh Vãn Vãn.

Vãn Vãn ôm vuốt lông nó một hồi, lấy khăn tay của Đóa Đóa ra, để gần đến mũi của Tia Chớp, cô bé nói: "Tia Chớp, cậu ngửi đi, đây là khăn tay của bạn tốt mình, về sau cô bé đến đây, cậu cũng không thể sủa, biết không?"

Tia Chớp dán sát mũi vào khăn tay: “Ẳng" một tiếng, lè lưỡi híp mắt nhìn Vãn Vãn, giống như đang nói: tiểu chủ nhân, tôi biết rồi, tôi sẽ ngoan.

Vãn Vãn sờ đầu nó: "Tia Chớp ngoan nhất, buổi tối bảo mẹ làm đồ ăn ngon cho cậu"

Tia Chớp lè lưỡi, híp mắt lấy lòng: “Ẳng" một tiếng.

Vãn Vãn trấn an Tia Chớp, chạy ra khỏi phòng, kéo tay Đóa Đóa: "Đóa Đóa, Tia Chớp đã biết cậu rồi, chúng mình cần đi chào hỏi không? Nếu cậu không muốn, chúng mình đi xem thỏ trước, được không?"

Đóa Đóa do dự, nhẹ nhàng gật đầu, đi theo sau Văn Vãn, từng bước chậm rãi đi vào phòng.

Tia Chớp ở ngay trên ban công, lúc này đã muốn đứng thẳng lên, thân mình cao lớn, so với những con ch.ó khác thì lớn hơn. Nó lè lưỡi, ánh mắt gắt gao nhìn Đóa Đóa, điều này khiến trong lòng Đóa Đóa có một loại run sợ không nói lên lời.

Điều này làm cô bé nhớ tới thời gian còn ở nông thôn, tình cảnh thiếu chút nữa bị chó cắn, cơ thể của cô bé lại trốn sau Vãn Vãn, gắt gao túm lấy áo cô bé không buông tay.

Vãn Vãn vỗ vỗ Đóa Đóa đang trốn sau thân mình, nói với Tia Chớp: "Tia Chớp, không thể sủa, đây là bạn tốt của mình Đóa Đóa, cậu làm quen một chút, không thể dọa cô bé, biết không?"

ર Tia Chớp "Ăng" một tiếng, lại muốn tiến về phía trước ngửi ngửi, đáng tiếc thân mình đã bị xích lại, nó không đến gần được. Trong không khí tràn ngập mùi, làm cho nó ngửi thấy mùi như mùi khăn tay vừa nãy cô chủ cho nó ngửi. Nó lại "Ẳng" một tiếng.

Đóa Đóa vẫn rất sợ hãi, vẫn trốn phía sau Vãn Vãn, không dám tiến lên.

Vãn Vãn nói: "Tia Chớp bị xích rồi, nó không chạy được đâu. Cậu nhìn Tia Chớp đang chào hỏi cậu kìa, không cần sợ."

Đóa Đóa ngó đầu ra, nhìn về phía Tia Chớp.

Liền thấy Tia Chớp đang lè lưỡi, híp con mắt lại nhìn cô bé, biểu cảm kia rất dễ thương. Bộ lông màu nâu nhạt, ánh mặt trời chiếu xuống ban công, chiết xuống một vòng hào quang. Không sủa, cũng không hung hãn trừng mắt nhìn cô bé, không giống như con ch.ó ở nông thôn trước đây.

Lá gan của cô bé lớn hơn một chút, dám dịch cả thân mình ra.

Tia Chớp vẫn không sủa to, chỉ nhẹ nhàng "Ång"

một tiếng, mũi đang ngửi ngửi, dường như đang ngửi mùi trong không khí.

"Mình không lừa cậu chứ, Tia Chớp rất ngoan" Văn Vãn nhìn bộ dáng của cô ấy, liền biết cô bé đang nỗ lực khắc chế nỗi sợ.

Đóa Đóa gật đầu, quả thật không hung dữ, tuy rằng rất to lớn, so với những con ch.ó khác to hơn rất nhiều, nhưng biểu tình không có hung dữ như vậy, thoạt nhìn quả thật rất ngoan ngoãn.

Lá gan của cô bé lại lớn hơn một chút.

"Nếu cậu vẫn không muốn qua đó chơi với Tia Chớp, chúng mình liền đến chỗ thỏ nhỏ, con thỏ rất đáng yêu." Vãn Vãn cảm thấy Đóa Đóa đã đến được bước này, đã là không tệ rồi, không thể lập tức khiến cô ấy hết sợ luôn được, từ từ sẽ đến, không vội phút nhất thời này.

Đóa Đóa lại gật đầu.

Vãn Vãn nói: "Vậy cậu chờ ở đây một chút, thỏ ở ngay bên cạnh Tia Chớp, cậu sẽ sợ, mình qua đó mang l*иg sắt lại đây.

Cô bé chạy qua, nhấc l*иg thỏ qua đó.

Tia Chớp nhẹ nhàng "Ẳng" một tiếng, muốn chơi đùa với Vãn Vãn, Vãn Vãn nói: "Tia chớp, đừng vội, mình đem thỏ qua cho Đóa Đóa chơi đã, cậu phải ngoan, trước tiên đừng sủa, được không?"

Lúc Vãn Vãn đem l*иg thỏ qua, Đóa Đóa thấy thỏ nhỏ trong l*иg sắt, cả lòng đều bị manh hóa rồi.

Thỏ nhỏ thật đáng yêu, thân mình nho nhỏ, miệng nho nhỏ, vừa cử động qua lại ăn cỏ xanh, mắt đỏ đỏ, cái đầu nhỏ còn lắc lư theo động tác ăn, còn nhoáng lên một cái. Sao lại có động vật nhỏ đáng yêu như vậy, cô bé thật sự rất thích.

Nhìn thấy thế, cô bé vươn tay muốn sờ thỏ nhỏ, lại phát hiện bị l*иg sắt ngăn cách.

"Muốn sờ không?" Vãn Vãn quay đầu nhìn Đóa Đóa.

Đóa Đóa gật đầu, cô bé thật sự rất muốn sờ.

Vãn Vãn liền mở cửa l*иg sắt, bắt thỏ nhỏ trong l*иg ra. Cô bé rất thân thuộc với thỏ nhỏ, bắt ra như vậy, thỏ nhỏ cũng không phản kháng, vẫn đang động miệng nhai cỏ.

"Đến đây, sờ thử đi" Vãn Vãn ôm thỏ trên tay đến trước mặt Đóa Đóa.

Đóa Đóa vươn tay nhẹ nhàng sờ thỏ nhỏ, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác bộ lông mềm mại, khiến cô bé cảm thấy thật thoải mái.

Vuốt thật thoải mái.

"Thỏ nhỏ này là Trình ca tặng cho mình, cậu bé tặng mình một ổ, mình chỉ đem hai con qua đây. Nếu cậu thích, về sau có thể thường xuyên tới nhà mình xem thỏ nhỏ."

Đóa Đóa rất vui mừng, vuốt một hồi, cô bé lại cảm thấy như vậy đủ rồi, liền thu tay lại.

"Cậu muốn sờ thì sờ đi. Không chỉ nói cậu, mình cũng cảm thấy rất thích." Thấy cô bé thực sự thích, rồi lại thấy bộ dáng không thể không thu tay về, khiến Vãn Vãn thực đau lòng.

Cô ôm thỏ nhỏ nhét vào lòng Đóa Đóa, lại ôm một con từ trong l*иg sắt ra, cô nói: "Hai con thỏ này là một đôi, về sau còn có thể sinh con. Nếu cậu thật sự thích, chờ về sau bọn chúng sinh con, mình tặng cậu một con, vừa khéo?"

Mắt Đóa Đóa sáng lên: "Thật không?" Âm thanh nho nhỏ, sợ hãi.

Vãn Vãn nói: "Thật, qua một thời gian nữa thỏ nhỏ nhà mình có thể sinh con rồi, đến lúc đó tặng cậu."

Kỳ thật còn có một biện pháp, có thể đem con thỏ khác mà Trình Kiêu nuôi tặng cho Đóa Đóa một hai con, nhưng trong lòng cô bé lại không nguyện ý.

Mặc kệ là Trình Kiêu tặng thỏ cho cô bé, hay là cô bé tặng lại thỏ cho Trình Kiêu, đây là thứ thuộc về giữa cô bé và Trình Kiêu, cô bé không nguyện ý lại tặng lại cho người khác. Nhưng con của thỏ nhỏ sinh ra lại khác, đây là đời sau của đồ của cô bé, không phải trực tiếp đồ Trình Kiêu tặng cô bé.

"Đóa Đóa, cậu phải nói với ba mẹ, cậu muốn nuôi thỏ, nuôi thỏ nhỏ cần phải cho ăn cỏ xanh, cái này cần phải được ba mẹ cậy đồng ý!" Vãn Vãn nghĩ, còn nói.

Đóa Đóa gật đầu, đương nhiên cô bé biết rồi.

Nuôi thỏ cũng không phải cô bé muốn nuôi thì nuôi, nhất định cần phải có được sự đồng ý của ba mẹ, còn có anh trai đồng ý nữa.

"Bởi vì phải ăn cỏ xanh, cỏ xanh cũng không phải cậu có thể nhổ được, cần ba mẹ bọn họ hỗ trợ." Văn Vãn lại nói.

Tuy rằng Đóa Đóa cũng có thể đi nhổ cỏ, nhưng dù sao cũng không đủ, sức lực của trẻ con có thể được bao nhiêu, cơn thèm ăn của thỏ nhỏ thực chất rất lớn, chúng nó có thể ăn liên tục.

"Ừ, mình biết." Đóa Đóa rất nhu thuận gật đầu.

Đóa Đóa liền đứng lên, chạy "Bịch bịch" đến bên cạnh Bao Cúc Hoa, thở gấp nói: "Mẹ, con muốn nuôi thỏ."

Bao Cúc Hoa nói: "Nuôi thứ đó làm cái gì? ăn thì ăn nhiều, vừa ăn vừa kéo, bẩn chết"

Đóa Đóa bĩu môi, không lên tiếng, nước mắt chực trào nơi đáy mắt.

Vãn Vãn nói: "Đóa Đóa, về sau cậu thường xuyên tới nhà mình đi, thỏ nhà mình tùy cậu sờ tùy cậu cho ăn tùy cậu chơi." Đương nhiên cô bé không khuyên mẹ nhà người ta, cho Đóa Đóa nuôi thỏ, mẹ của Đóa Đóa có ý kiến, nhất định là không muốn tốn công tốn sức. lại lãng phí lương thực đi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 201: Chương 201



Đóa Đóa yên lặng lau nước mắt: “Ừm" một tiếng rồi gật đầu, lại chạy tới chơi cùng Vãn Vãn.

Bộ dáng kia của Đóa Đóa, sao Bao Cúc Hoa lại không nhìn thấy, nhưng cô ấy không thể để con gái có thói quen như thế được, lấy được bổ nhiệm, nuôi động vật không có sức như này.

Lục Tư Hoa nhìn thấy hết thảy, ở bên cạnh nói: "Tôi thấy dường như Đóa Đóa rất thích thỏ, sao cô lại không đồng ý? Đóa Đóa là đứa trẻ ngoan, cô nói không cho con bé nuôi, cô bé cũng không đòi hỏi nữa. Nếu đổi lại là Vãn Vãn nhà tôi, không cho nuôi, con bé có thể ầm ĩ rất lâu, đến khi chúng ta đồng ý mới thôi."

Bao Cúc Hoa nói: "Đóa Đóa nhà tôi rất nghe lời, sẽ không nháo. Tôi cũng không dưỡng con bé thành tính khí như vậy, đứa nhỏ không nghe lời thì đánh một trận, nào có thể chuyện gì cũng thuận theo con bé, dưỡng con bé có thói quen này, về sau còn dạy dỗ như thế nào."

Lục Tư Hoa há miệng th* d*c, nghĩ muốn khuyên hai câu, sau lại ngậm miệng, nghĩ đây là phương pháp giáo dục nhà người ta, nếu cô ấy khuyên nhiều, ai biết có thể khiến đối phương khó chịu hay không.

Dưới sự trợ giúp của Bao Cúc Hoa, rất nhanh Lục Tư Hoa đã thu dọn xong. Cô ấy vô cùng cảm kích, mời Bao Cúc Hoa ở lại ăn cơm tối, lại bị cô ấy cự tuyệt.

"Này có cái gì, hàng xóm mới đến đây, tôi qua hỗ trợ, sao lại có thể ở nhà cô ăn cơm đây, lương thực của mọi nhà đều eo hẹp." Bao Cúc Hoa nói xong, liền ôm Đóa Đóa đi.

Lúc Đóa Đóa bị ôm đi, ánh mắt vẫn còn nhìn về phía thỏ nhỏ, cái loại yêu thích và khát vọng, khiến Văn Vãn thấy có chút đau lòng.

Lúc Tô Cần tan làm về, Lục Tư Hoa đã làm vài món đơn giản.

Hôm nay bọn họ vừa mới thu dọn phòng ở, cũng không thể dốc sức làm một vài món mỹ vị. Từ trong nhà lấy đi một ít lương thực, rau cỏ cũng đem một ít qua đây, nhưng không nhiều lắm.

Cái bếp lò nhóm lửa kia, là sau khi Tô Cần ở xác định xong liền mua ở trên trấn, chuẩn bị đâu ra đấy, cuối cùng bây giờ cũng có tác dụng.

Lục Tư Hoa chưa quen sử dụng bếp này lắm, lúc nãy vẫn nhờ Bao Cúc Hoa giúp đỡ mới nhóm được lửa.

"Ba nó, buổi tối chúng ta mời vợ chồng chị Bao cách vách lại đây ăn cơm, hôm nay ít nhiều có cô ấy giúp, nếu không em không thể thu dọn nhanh vậy được."

Tô Cần nói: "Đến lúc đó anh nói với lão Ngô một tiếng, bảo vợ chồng bọn họ với đứa nhỏ qua đây ăn cơm"

Vãn Vãn đi chơi từ bên ngoài về, phát hiện ba đã về, lại không thấy anh cả về, sửng sốt một chút, mới nhớ tới hôm nay anh cả phải ăn ở trường. Sáng sớm đã xách cặp l*иg đi, chỉ cần làm nóng một chút liền có thể ăn.

"Ba mẹ, con có thể mời Đóa Đóa đến nhà mình ăn cơm không?" Vãn Vãn hỏi.

Lục Tư Hoa cười: "Mẹ thương lượng với ba con rồi, buổi tối mời cả nhà Đóa Đóa bọn họ qua đây ăn cơm. Đúng là Vãn Vãn nhà chúng ta với mẹ có chung suy nghĩ đó, đúng là con gái tốt của mẹ."

Vãn Vãn lại hắc hắc cười, còn nói: "Mẹ, về sau anh cả sẽ về ăn cơm chứ. Ở nhà ăn ăn cơm, nào tốt bằng ở nhà chứ."

"Đó là đương nhiên, hôm nay do là không kịp, sợ dọn phòng sẽ trì hoãn việc, bảo anh cả con trực tiếp ăn cơm tại trường, Minh Nhi nó sẽ không ăn ở trường rồi."

Vãn Vãn đã lấy yếm nhỏ của mình, đoan đoan chính chính ngồi xuống bàn ăn. Đồ ăn hôm nay rất đơn giản, chỉ là hai món rau dưa cùng một món canh, không có món khác.

Nhưng cô bé ăn rất ngon, đồ ăn mẹ làm là mỹ vị, cho dù là món đơn giản, cũng khiến cô bé ăn không chán.

"Chờ một chút, anh dẫn bọn em đi xã Cung Tiêu, đổi khóa một chút, lại đi mua một chút đồ ăn về." Tô Cần vừa ăn vừa nói.

Lục Tư Hoa nói: "Anh phải nghỉ trưa, buổi chiều mới có tinh thần lái xe. Em biết xã Cung Tiêu ở đâu, tự em đi... Yên tâm đi, em cũng không phải chưa từng lên thị trấn, cũng sẽ không đi lạc. Không phải còn có chị dâu Bao sao? Đến lúc đó em gọi cô ấy là được rồi?"

Tô Cần nghĩ nghĩ, cảm thấy phương án này khả thi.

Buổi chiều anh ấy còn phải lái xe, không có đủ tinh thần, làm sao có tinh lực lái xe?

Có Bao Cúc Hoa đi cùng cô ấy, anh ấy cũng yên tâm, tuy rằng mồm miệng vợ lão Ngô có chút lảm nhảm, nhưng con người thực không tồi.

Lúc Bao Cúc Hoa qua gọi Lục Tư Hoa, đã là hơn ba giờ chiều, Tô Cần đã sớm nghỉ ngơi rồi đi làm rồi.

Gần nhất nhiệm vụ của đội vận chuyển có chút cấp bách, cũng may đều ở trong huyện, không cần đi công tác. Nghe nói lão Ngô cách vách cũng đi, cùng một tổ với Tô Cần.

Vãn Vãn cũng không nhàn rỗi, cũng muốn đi cùng, Lục Tư Hoa không lay chuyển được cô bé, liền đồng ý.

Đóa Đóa cũng muốn đi, lại bị Bao Cúc Hoa cự tuyệt, một mình cô bé nén nước mắt ở nhà, lại không dám nói muốn đi nữa.

Cùng đi với Bao Cúc Hoa, đồ Lục Tư Hoa nên mua đều mua cả rồi, mua rất nhiều đồ.

"Tư Hoa muội tử, cô biết bộ vũ trang chúng ta cùng đơn vị khác, muốn dựng trường Tiểu học cho con em?"

Lục Tư Hoa đang đi đến trước cửa nhà, nghe thấy Bao Cúc Hoa nói như vậy, cô ấy ngẩng đầu lên.

Tô Vãn Vãn cũng đã vểnh tai lên, muốn dựng trường Tiểu học cho em rồi?

"Quả thật có chuyện như vậy, tôi là cũng nghe lão Ngô nói, lão Tô không nói đến sao? Đến lúc đó sẽ xây dựng trường con em này, đội vận chuyển chúng ta cũng có danh ngạch nhập học đấy."

Đội vận chuyển sẽ có danh ngạch nhập học, đây là việc vui lớn, Lục Tư Hoa bị tin tức này đập cho vui mừng sắp ngất đến nơi rồi.

Có thể học trên Tiểu học ở Thị trấn, đó là chuyện không dễ chút nào, dù cho ba bọn nhỏ có sổ hộ khẩu ở trấn, vậy cũng có chút khó khăn. Bọn nhỏ đều theo hộ khẩu của cô ở thôn Hạ Hà, hầu như lên trấn học tiểu học cũng chỉ có vài số lẻ.

Trừ khi học thật giỏi, tương lai thi đến trường trong Thị trấn.

Hiện tại Kiến Binh đã học lớp 4, lại qua một năm, có thể lên cấp hai rồi. Bây giờ Kiến Dân mới lên lớp 3, còn hai năm nữa mới có thể lên thị trấn, nếu thật sự có danh ngạch, đây đúng là chuyện tốt.

Sao tâm tư Lục Tư Hoa lại không sục sôi cho được đây?

Đối với bọn nhỏ mà nói, học trong thôn và học trong thị trấn, người nào càng giúp đỡ vở bài tập về nhà, càng có lợi với đứa nhỏ, đây cũng không phải chuyện cần nghĩ.

"Xem ra cô không biết rồi, lão Tô cũng không nói với cô nha." Bao Cúc Hoa nói.

Lục Tư Hoa nói: “Chồng tôi cũng chưa nói việc này, khả năng đúng là không biết"

Nếu ba nó đã biết chuyện này, nhất định sẽ nói với cô đầu tiên, nếu cũng không nói gì, vậy khẳng định anh ấy vẫn chưa nghe được tin tức này.

Có điều cũng không sao, hiện tại Bao Cúc Hoa nói với cô ấy rồi, đến lúc đó cô ấy hỏi ba nó là được, nếu anh ấy thật sự không biết, bảo anh ấy đi nghe ngóng hỏi thăm, hỏi chuyện này cho rõ ràng, đến lúc đó hai đứa con trai đều có thể đến trường trong huyện.

"Tính chính xác của chuyện này lên đến bảy phần, hẳn sẽ không sai đâu." Bao Cúc Hoa còn nói một câu.

Lục Tư Hoa gật đầu, ngăn nội tâm đang kích động, mở cửa vào nhà.

Tô gia muốn mời khách Ngô gia ăn cơm, lão Ngô bên kia đồng ý rồi, đương nhiên Bao Cúc Hoa cũng đồng ý.

Còn rất sớm, cô ấy liền tới giúp Lục Tư Hoa làm cơm, cái gì cũng không làm, cứ tới đây ăn cơm, cô ấy không làm được.

Điểm này, ấn tượng của Lục Tư Hoa đối với Bao Các Hoa càng tốt hơn, cảm thấy chị dâu Bao này đúng là rất tốt, ngoài điểm nói nhiều ra, con người quả thật không tồi, có thể đối xử tốt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 202: Chương 202



Ngày đầu tiên đến khu người nhà, có thể gặp được hàng xóm tốt như vậy, đây là vận may của Tô gia.

Phải biết rằng, vận may không tốt có thể gặp phải hàng xóm khó ưa, cũng không phải không có. Trước kia ở trong thôn chuyện như vậy cũng được nghe nhiều rồi, Lục Tư Hoa vẫn rất để ý về điểm này.

Có Bao Cúc Hoa hỗ trợ, rất nhanh cơm chiều đã làm xong, cũng không mệt.

Tô Kiến Quốc về trước tiên, cậu bé về đến liền hộ: "Mẹ, con về rồi! Có thể được ăn cơm chưa? Bụng đói sắp hỏng rồi, bữa trưa cũng không ăn hẳn hoi. Hô xong, liền thấy trong bếp còn có một người khác, không quen, lời gọi nhất thời thu lại.

Lục Tư Hoa từ phòng bếp ló đầu ra: "Kiến Quốc đã về rồi? Sao mình con về vậy, ba không đi đón con?"

Tô Kiến Quốc nói: "Con biết địa chỉ của Đội vận chuyển, sáng sớm ba đã dẫn con qua, không cần ba đến đón" Dừng một chút, lại hạ giọng: “Mẹ, nấu món gì ngon rồi?"

Bao Cúc Hoa nhìn bộ dáng của cậu bé, cười cười: "Tư Hoa muội tử, đây là con lớn nhà cô sao?"

Cô ấy biết, Tô gia có ba trai một gái, đứa lớn nhất là con trai đã 14 tuổi, học lớp sơ trung ở trường trung học trong trấn.

Càng nhìn càng thấy đẹp, cô ấy nghĩ tới con gái lớn của mình, trong lòng có suy tư riêng.

Con gái lớn của cô ấy một mực ở nông thôn không theo qua đây, năm nay đã mười lăm tuổi, cũng nên nói chuyện gia đình rồi. Cô ấy thấy đứa nhỏ Tô gia cũng không tệ, nếu có thể kết thông gia, đây đúng là chuyện tốt.

Cô ấy có ý riêng, nhưng không nói ra, qua một thời gian sau rồi nói.

Tô gia nhà người ta mới vừa nhậm chức, đã nói chuyện này, quả thật không tốt. Hơn nữa, cô ấy cũng muốn quan sát kỹ con trai lớn Tô gia, xem có thích hợp với Tú Tú nhà cô ấy hay không.

Sau khi có chủ ý này, cô ấy càng dụng tâm quan sát kỹ Tô Kiến Quốc.

Tô Kiến Quốc đã đem cặp sách trên vai bỏ xuống, cầm vào trong phòng, nói với Lục Tư Hoa: "Mẹ, con đi làm bài tập trước đã"

Cho dù đối với một bàn đồ ăn trước mặt, cậu bé cũng không ăn cơm trước, cũng không ăn vụng trước một hai miếng. Cậu bé không có thói quen như vậy, hôm nay lại có khách ở đây, quy củ phép tắc lại càng không cho cậu bé làm như vậy.

Căn nhà phân xuống Tô gia này có diện tích năm mươi mét vuông, sử dụng hợp lí, được ngăn làm ba phòng, phòng ốc cũng không quá rộng. Một phòng là của Tô Cần và Lục Tư Hoa, một phòng là của ba anh em Tô Kiến Quốc, một phòng khác rất nhỏ chỉ có thể kê một cái giường, đó là phòng của Vãn Vãn.

Vốn bọn họ quyết định bảo Vãn Vãn ở cùng với Tô Cần, nhưng Vãn Vãn lại không nguyện ý. Cô bé đã lớn rồi, hồi nhỏ trước kia ba mẹ không đồng ý, lần này lại không đồng ý nữa cũng không được, cô bé không muốn ở cùng một chỗ với ba mẹ.

Đến phòng của mình, Tô Kiến Quốc lấy bài tập ra bắt đầu làm, rất nhanh đã chìm đắm trong đống bài tập, đã quên cái bụng đói rồi.

Bên kia, Bao Cúc Hoa nói: "Tô Kiến Quốc nhà cô thật hiểu chuyện" Dừng một chút: “Cô dạy thật tốt."

Lục Tư Hoa nói: "Bốn đứa nhỏ nhà tôi đều rất nghe lời, Kiến Quốc là anh cả, từ nhỏ đã phải chăm sóc em trai em gái, càng thêm hiểu chuyện"

Bao Cúc Hoa nói: "Tư Hoa muội tử, cô nói với tôi một chút đi, cô đều dạy bọn nhỏ như nào vậy? Cảm giác mấy đứa nhỏ nhà cô đều đặc biệt ngoan, Kiến Quốc như vậy, Vãn Vãn cũng như thế." Ngưng một lát: “Không giống Đóa Đóa nhà chúng tôi, tuổi nhỏ hơn Vãn Vãn, lá gan lại bé như con chuột, khiến cho người ta không biết làm thế nào."

Lục Tư Hoa cũng hiểu, quả thật lá gan Đóa Đóa rất nhỏ, lá gan này còn không to bằng Vãn Vãn lúc một tuổi. Lúc Vãn Vãn một tuổi, có thể dẫn Tia Chớp chạy khắp nơi.

"Kỳ thật tôi cũng không dạy bọn chúng thế nào cả, lúc Kiến Quốc được sinh ra, tôi không có thời gian dạy thằng bé điều gì cả, cũng chỉ nói cho thằng bé biết việc gì có thể làm việc gì không thể làm. Kiến Binh và Kiến Dân, rất nhiều lúc đều do Kiến Quốc dẫn dắt, rất nhiều lúc hai đứa nhỏ làm gì cũng có hình bóng của Kiến Quốc. Nói đến đứa nhỏ Vãn Vãn này, con bé chính là một tiểu quái thai, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, chúng tôi nói một hai câu con bé đã hiểu. Lại có ba anh trai dẫn dắt cô bé, tôi với ông xã cũng không tốn quá nhiều tâm tư."

Thật đúng là Lục Tư Hoa và Tô Cần không dạy bọn nhỏ gì nhiều, rất nhiều lúc đều là bọn họ lấy mình làm gương, bọn nhỏ thay đổi một cách vô tri vô giác, chậm rãi dưỡng thành loại thói quen tốt này. Hiểu chuyện thật đúng là hiểu chuyện, chủ yếu cũng là bản thân Tô Kiến Quốc dưỡng thành thói quen này, sau này dạy em trai em gái. Bầu không khí gia đình rất quan trọng, giáo dục của ba mẹ cũng vô cùng quan trọng.

Có vài lời Lục Tư Hoa không thể trực tiếp nói thẳng, sợ Bao Cúc Hoa sẽ nghĩ này kia, trong lòng không thoải mái.

Lục Tư Hoa thấy, chuyện Bao Hoa Cúc đối với việc Đóa Đóa nuôi thỏ, là không đúng rồi. Bọn nhỏ có sở thích của bản thân, bọn nhỏ thích nuôi thỏ, đây là một sở thích, làm ba mẹ thì không thể cướp đi niềm vui của con cái được. Nhưng Bao Cúc Hoa như vậy là đang cưỡng ép cự tuyệt Đóa Đóa, đối với Đóa Đóa mà nói, nhất định tâm lý bị tổn thương không ít.

Nhưng là người ngoài, cô ấy lại không thể nói việc gì, về sau còn chung đυ.ng lâu dài, lại từ từ khuyên bảo đi. Lục Tư Hoa nghĩ.

Rất nhanh, Tô Cần và lão Ngô đã qua đây, lão Ngô còn mang theo đồ này nọ qua, Lục Tư Hoa nói: "Qua đây ăn cơm, sao còn mang đồ này nọ vậy"

Lão Ngô nói: "Đúng lúc gặp trên đường, liền mua chút đồ qua đây, cho bọn nhỏ nếm thử chút."

Lão Ngô mua một túi kẹo, Đóa Đóa thấy ba mình lấy một túi kẹo ra, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng, nhìn mãi cũng chưa dịch chuyển tầm mắt.

Một màn này bị Vãn Vãn thấy được, trong lòng cô bé nghĩ, có phải Ngô gia không thường hay mua đồ ăn cho Đóa Đóa?

Bao Cúc Hoa bê thức ăn ra thấy hành động của Đóa Đóa, cô ấy dừng bước, nói: "Đến lúc ăn cơm rồi, còn ăn kẹo cái gì, cẩn thận sâu răng. Hơn nữa đây là ba con mua cho mấy người Vãn Vãn, không phải đồ con có thể ăn."

Trong mắt Đóa Đóa có chút thất vọng, rời tầm mắt khỏi túi kẹp, cúi đầu.

Tình cảnh này rơi vào mắt Vãn Vãn, còn có những lời vừa rồi của Bao Cúc Hoa, thở dài lắc đầu.

Đóa Đóa đáng thương.

Nghĩ như vậy, cô bé lấy một viên kẹo đưa cho Đóa Đóa.

Đóa Đóa có chút sợ sệt, nhìn hai người lão Ngô và Bao Cúc Hoa, không dám chìa tay nhận.

Bao Cúc Hoa nói: "Vãn Vãn, không cần cho con bé kẹo đâu, đây là Ngô bá bá người mua cho con với anh trai. Trong nhà Đóa Đóa có rồi, lại nói phải ăn cơm rồi."

Vãn Vãn nói: "Không sao, chỉ ăn một viên." Đem viên kẹo nhét vào tay Đóa Đóa.

Đóa Đóa không nhận, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bao Cúc Hoa, mẹ không đồng ý, cô bé cũng không dám nhận.

Vãn Vãn lại hướng ánh mắt về phía Bao Cúc Hoa: "Dì Bao..." Cô bé gọi.

Bao Cúc Hoa nói: "Đóa Đóa mau cảm ơn Vãn Vãn đi."

Trong lòng Đóa Đóa vui vẻ, khóe miệng lại tươi cười, nói một tiếng "Cảm ơn", nhận lấy kẹo rồi nhanh chóng lột vỏ bỏ vào miệng, giống như có người muốn cướp kẹo của cô bé.

Một màn này, càng khiến Vãn Vãn chua xót.

Lục Tư Hoa thấy thế, âm thầm lắc đầu, Bao Cúc Hoa này giáo dục con cái rất nghiêm, nhưng đôi khi ngược lại lại không tốt.

Giống Đóa Đóa vậy, đúng lúc ngây thơ lãng mạn, hồn nhiên trong sáng, quá áp chế tính cách của cô bé, về sau chỉ càng ngày càng nhát gan.

Nhìn Đóa Đóa xem, đều đã bị giáo dục thành bộ dáng gì? Nhút nhát sợ sệt thành như vậy, giống như con rối gỗ, không có linh hồn, làm cho người ta nhìn mà đau lòng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 203: Chương 203



Tô Cần nói: "Đứa nhỏ muốn ăn, thì cho con bé ăn, đứa nhỏ bé con như vậy đúng là thời gian cần phải ăn. Giống Vãn Vãn nhà chúng tôi, muốn ăn cái gì, chỉ cần con bé nói, chúng tôi đều thỏa mãn con bé. Không chỉ chúng tôi thỏa mãn con bé, một đám bọn anh em Kiến Quốc cũng sẽ thỏa mãn con bé"

Tô Cần với lão Ngô có quan hệ tốt, nói chuyện cũng sẽ không quanh co lòng vòng, trực tiếp sảng khoái nói, không giống Lục Tư Hoa ít nhiều còn bận tâm.

Lão Ngô nói:"Ngày thường chúng tôi cũng thường xuyên mua đồ ăn cho con bé, chỉ là đứa nhỏ Đóa Đóa này tham ăn"

"Trẻ nhỏ tham ăn là bình thường, tuy nói trẻ con, có đôi khi chúng ta là người lớn cũng không nhịn được muốn ăn đồ ngon. Bọn nó đang trong thời kì phát triển, mua nhiều đồ ăn ngon chút, vừa vặn bổ sung dinh dưỡng" Tô Cần còn nói.

Lục Tư Hoa đánh mắt ra hiệu cho Tô Cần, dường như Tô Cần lại không nhìn thấy, vẫn hăng hái nói.

Cũng may, lão Ngô và Bao Cúc Hoa không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, bọn họ nói chuyện thoải mái, tính cách cũng ngay thẳng, cũng sẽ không có tâm tư gấp khúc, lại càng không gấp khúc.

Rất nhanh, Vãn Vãn liền được gặp anh trai của Đóa Đóa, con trai thứ hai của Bao Cúc Hoa, Ngô Mại Khả, năm nay mười hai tuổi.

Không nghĩ tới cậu bé cũng quen Tô Kiến Quốc, một hồi tán gẫu mới biết được, dĩ nhiên hai người là bạn học cùng khóa không cùng lớp.

Hai người ăn cơm xong liền cùng nhau vào phòng làm bài tập, vừa lúc có thể hỗ trợ nhau học tập.

Lúc trước khi đi, Vãn Vãn bốc lấy một nắm kẹo nhét vào túi áo của Đóa Đóa, nhỏ giọng nói sát người cô bé: "Nếu cậu muốn ăn, đến lúc đó tới nhà của mình ăn, đừng khách khí."

Đóa Đóa do dự, cuối cùng gật đầu.

Thấy Đóa Đóa bị người nhà dẫn đi, trong lòng Văn Vãn có một quyết định, thì phải làm Đóa Đóa thay đổi, khiến cô bé bỏ tật nhút nhát đó đi.

Chỉ là nhiệm vụ này thật gian khổ, Đóa Đóa nhát gan, đã ăn sâu vào xương cốt cô bé. Không dễ đổi như vậy đâu.

Lúc Vãn Vãn đang suy nghĩ đến vấn đề này, Tô Cần và Lục Tư Hoa đang ở trong phòng mình, đang bàn luận về vấn đề này.

"Ba nó, anh có phát hiện ra không, đứa nhỏ nhà lão Ngô, có chút nhát gan?" Lục Tư Hoa nói: “Ngay từ đầu em cho rằng khuyết điểm này của Đóa Đóa, còn cho rằng có thể do con bé là con gái, lão Ngô bọn họ có thể đối với Đóa Đóa sẽ có chút trọng nam khinh nữ, nhưng sau lại thấy Ngô Mại Khả nhà bọn họ, mới phát hiện cũng không phải như vậy Tô Cần nói: "Vợ của lão Ngô, rất nghiêm khắc với đứa nhỏ, lão Ngô ngược lại còn tốt, có thể thường xuyên mua vài thứ cho bọn nhỏ."

Lục Tư Hoa nói: "Như vậy là không được, đứa nhỏ nhỏ như vậy, bị cưỡng ép không thể làm cái này không thể làm cái kia, về sau sẽ dưỡng thành tật xấu không có chủ kiến, tính cách cũng sẽ yếu đuối."

Thật đáng tiếc, đứa nhỏ Đóa Đóa này khá tốt, chỉ có điều tính cách rất yếu đuối.

"Ba nó, em nghe chị dâu Bao nói, Đội vận chuyển muốn xây trường Tiểu học?"

Tô Cần nói: "Không phải Đội vận chuyển xây trường Tiểu học, là rất nhiều đơn vị liên hợp lại, muốn xây dựng trường Tiểu học cho con em, anh cũng vừa mới biết đến. Đội vận chuyển chúng ta sẽ có danh ngạch, mỗi người đều sẽ có cơ hội, vẫn là sẽ bị phân ra mấy danh ngạch, sau đó mọi người sẽ bốc thăm, sẽ không rõ ràng. Bây giờ còn chưa định ra phương án, trường Tiểu học cũng còn chưa xây đó."

Lục Tư Hoa trầm mặc, nếu chỉ là vài danh ngạch Đội vận chuyển giữ lại, vậy phải cạnh tranh rất lớn.

Ai mà không muốn con mình có thể đi học trên thị trấn, đi học ở nông thôn và đi học ở trong nội thành, này hoàn toàn không cùng một giới, là hai thứ bậc.

Cô ấy nằm mơ cũng muốn hai đứa con đang học ở nông thôn được vào thị trấn học, đáng tiếc trường trong thành lắm yêu cầu, quy định cũng quá nhiều, không có hộ khẩu trên trấn thì không được.

"Hy vọng mỗi nhà đều có danh ngạch, như vậy thì Kiến Binh với Kiến Dân có thể đi học trên huyện"

Tô Cần nói: "Cũng không nhanh như vậy, nói không chừng chờ xây trường Tiểu học, Kiến Binh đã tốt nghiệp Tiểu học?"

Hai vợ chồng trò chuyện một hồi, liền ôm nhau ngủ.

Tô Kiến Binh cũng không biết ba mẹ hắn đang lên kế hoạch đi học cho cậu bé và em trai, gần đây cậu bé có chút khổ não.

Cũng không biết Ngưu Bang bên Tiêu lão gia tử sao lại phát hiện ra cậu bé, vậy mà muốn thu nhận cậu bé làm đồ đệ.

Cậu bé không có chút hứng thú gì đối với việc bồi bôi vẽ vẽ còn có cái gì mà trung y, nhưng Tiêu lão gia tử nói rồi, ông ấy không dạy những thứ kia, ông ấy cũng không hiểu. Ông ấy muốn dạy cậu bé võ thuật, chân chính lên đánh giặc thì mới dùng đến võ, nói gân cốt cậu bé tốt, là một nhân tài võ thuật.

Nhưng Khiến Binh không dám, tuy rằng trong lòng cũng có chút khát vọng nho nhỏ.

Không phải cậu bé không nguyện ý cũng không phải không muốn, mà không phải không dám.

Ngày đó chuyện ba vị lão gia tử muốn thu nhận đồ đệ, cả nhà đã thương lượng qua, cuối cùng cho ra kết luận, chính là tuyệt đối không thể bái sư.

Thân phận của Ngưu Bang với ba vị lão gia tử kia rất nhạy cảm. Không cẩn thận là có thể mắc bẫy. Cậu bé cũng không muốn người nhà đi theo cậu chịu khổ, công việc này của ba không dễ dàng, anh trai đi học trong thành cũng không dễ, còn có em trai em gái. Cậu bé nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyện như vậy không thể làm.

Cậu bé cũng đã muốn cự tuyệt Tiêu lão gia tử, không biết vì cái gì, thế mà ông ấy liền đối phó cậu bé.

"Kiến Binh, lão Tiêu ta một thân bản lĩnh, cũng không phải ai cũng có thể học, trước kia muốn dạy cho con mình, đáng tiếc. .....Nó mất rồi. Lão coi trọng cậu, cậu đồng ý với lão Tiêu đi" Tiêu Trường Chinh nói.

Tô Kiến Binh cũng sợ ông ấy thật rồi, cậu bé nhìn xung quanh bốn phía, sợ bị ai thấy được, sợ bị ông ấy chụp cho cái mũ đen, vậy đúng là không tốt.

Hành động của cậu bé bị Tiêu Trường Chinh nhìn thấy, Tiêu lão cười nói: "Không cần sợ, ta đã xem qua rồi, gần đây không có ai qua lại."

Tô Kiến Binh trừng mắt nhìn ông ấy, không biết rốt cuộc ông ấy muốn làm gì? Cậu bé đã cự tuyệt ông ấy rồi, sao còn không chịu buông tha cho cậu bé chứ.

Tiêu Trường Chinh nói: "Tiểu tử, lão Tiêu ta thật sự nhìn trúng nhóc, nhóc không theo ta học thì quá đáng tiếc. Nhìn gân cốt cơ thể nhóc đi, còn có thân thủ nữa, còn có năng lực phản ứng của nhóc, đó chính là thỏa đáng nhất với quân đội của ta. Theo ta học quân quyền, học bản lĩnh đánh nhau vật lộn, về sau lên chiến trường, nhất định ngươi sẽ có tiền đồ rộng mở."

Tô Kiến Binh thật sự rất muốn gào lên với ông ta, lại sợ gào lên sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, cậu bé nhẫn nhịn đè nén lửa giận trong lòng, hạ giọng nói: "Ai nói với ông là tôi muốn làm binh? Bây giờ tôi đang đi học, về sau muốn lên Trung học."

Tiêu Trường Chinh nói: "Nhóc cứ học Trung học của nhóc, ta lại chưa nói nhóc không thể học Trung học. Đến trường là một chuyện, đi theo ta học lại là một chuyện khác. Kiến Binh, nhóc như vậy mà lại không đi theo ta học võ, thật sự đáng tiếc. Ta nói cho cậu biết, trước kia khi ta làm binh cũng từng học võ, sau khi tham gia quân ngũ liền có công dụng, năm đó ta gϊếŧ quỷ kêu oa oa. Mỗi con đường mà ta đi qua, ở trên chiến trường thì chính là thiên địa của ta, không có ta binh trượng không đánh thắng. Nhóc đi theo ta học hành, sẽ không sai, ta không những dạy nhóc võ thuật, dạy nhóc quân quyền, ta còn dạy nhóc binh pháp, như thế nào?"

"Chả thế nào cả." Tô Kiến Binh bĩu môi: “Lão gia tử, ông có thể đừng đi theo ta nữa được không?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 204: Chương 204



Tiêu Trường Chinh chơi xấu: "Nhóc không đồng ý với ta, ta cứ đi theo nhóc như này đấy, nếu nhóc không muốn cho dân làng biết, nhóc có quan hệ rất tốt với tôi, vậy thì đồng ý đi."

Đầu Kiến Binh phình to, nắm chặt nắm tay hận không thể đánh ông ấy mấy quyền, nhưng lại nhẫn xuống.

Tiêu lão gia tử nhìn như hơn sáu mươi hơn tuổi rồi, có thể chịu được mấy quyền của cậu bé? Không thể đánh, không thể đánh.

Tiêu Trường Chinh nói: "Nói giỡn thôi, sao ta có thể để cho người khác nhìn thấy nhóc ở cùng một chỗ với ta, sao ta có thể để người khác làm khó dễ nhóc. Vất vả lắm ta mới nhìn trúng một đứa nhỏ trong một thôn, ta dễ dàng sao?"

Ở trong quân đội, cũng không phải ông ấy chưa thấy ai có gân cốt tốt hơn Kiến Binh, nhưng bọn hắn đều đã lớn tuổi, không thích hợp làm đồ đệ của ông ấy. Việc luyện võ này, tốt nhất nên bắt đầu luyện từ nhỏ, đánh nền móng từ nhỏ, như vậy mới có đủ triển vọng.

Ông ấy nhìn trúng Kiến Binh, nhất định phải nghĩ biện pháp làm cậu bé đồng ý. Một lần không đồng ý, ông ấy liền quấy rầy hai lần, tóm lại cũng bị ông ấy quấy rầy đến đồng ý mới thôi.

"Tiêu lão gia tử, Trình Kiêu so với tôi thì càng thích hợp hơn sao? Thân cốt cậu ấy hoàn hảo hơn tôi, so với tôi thân thủ càng linh hoạt hơn, so tuổi cậu ấy còn nhỏ hơn tôi, cậu ấy thích hợp nhất" Tô Kiến Binh tính toán làm Tiêu lão gia tử dời mục tiêu.

Vừa nghe đến Trình Kiêu, tất cả động tác của Tiêu lão gia tử, đều ngừng lại.

Tô Kiến Binh thừa dịp cơ hội này, từ bên người ông ấy né tránh ra.

Dường như Tiêu lão gia tử không nhìn đến, đứng nơi đó không nhúc nhích, cuối cùng than dài một tiếng.

Lúc Tô Vãn Vãn biết chuyện này từ miệng anh hai, đã là một đoạn thời gian sau.

"Ông nội Tiêu muốn nhận anh làm đồ đệ?" Vãn Vãn có chút không dám tin, Không phải Tiêu lão gia tử không có gì để dạy sao?

"Đúng, ông ấy nói muốn dạy anh võ công, còn nói dạy anh chiến thuật trên chiến trường, bây giờ đầu anh cũng to luôn rồi. Vẫn luôn đề trốn ông ấy, ông ấy lại cứ quấn lấy anh" Đã nói với ông ấy rồi, Trình Kiêu càng thích hợp hơn so với anh, nhưng không biết Tiêu lão gia tử uống nhầm thuốc gì, vẫn cứ quấn lấy cậu bé, nói thế nào cũng vô dụng.

Tô Vãn Vãn lại trầm mặc, kỳ thật cô bé khá tán thành lời của Tiêu lão gia tử, Quả thật anh hai càng thích hợp với quân đội hơn.

Từ nhỏ anh hai đã yêu thích đánh giặc, quả đ.ấ.m vừa cứng, lời nói trong ngày thường đều lộ ra vẻ ngay thẳng, lại thích hợp hết mức.

Nhưng cô bé cũng hiểu, anh hai có rất nhiều băn khoăn, dù sao thân phận của Tiêu lão gia tử rất nhạy cảm.

Cô bé rất muốn nói với anh hai, thật ra chuyện thân phận cũng không phải lo lắng nhiều, lại qua vài năm nữa cuộc đại phong trào liền kết thúc rồi, nhất định Tiêu lão gia tử sẽ quay về đơn vị ban đầu của ông ấy, đến lúc đó nhất định sẽ không có chuyện thân phận gì.

Lại nghĩ, tạm thời vẫn không khuyên anh hai. Nếu anh hai thật sự muốn học với Tiêu lão gia tử, cô bé không khuyên thì cậu bé cũng sẽ học, nếu cậu bé không muốn, cô bé khuyên nhiều, cũng vô dụng.

Quả nhiên cô bé đoán đúng rồi, không lâu sau, Tô Kiến Binh lén lút nói với cô bé, cậu bé quyết định rồi, đi theo Tiêu lão gia tử học võ.

Cậu bé đã suy xét chuyện này rất lâu, vẫn mạo hiểm không chống lại được khát vọng võ thuật trong lòng cậu bé, còn có khát vọng chiến thuật, cuối cùng cậu bé vẫn đồng ý. Bái Tiêu lão gia tử làm thầy, đi theo ông ấy học võ thuật và chiến thuật, làm một nhân tài toàn năng.

Vãn Vãn rất tò mò, làm sao anh hai lại thay đổi chủ ý?

Tô Kiến Binh còn có chút ngượng ngùng, cậu bé nói: "Chính mắt anh nhìn thấy một mình lão gia tử, đem bốn năm người quật ngã, anh bội phục." Lúc ấy cậu bé trợn mắt há hốc mồm, ai có thể nghĩ tới, Tiêu lão gia tử là một ông già hơn sáu mươi tuổi, thế nhưng quật ngã được mấy người trai tráng kia, hơn nữa những người đó cũng không phải là người thường, vừa nhìn chính là binh luyện gia đình.

Anh hùng tiếc anh hùng, ngay tại thời điểm đó Tô Kiến Binh, tâm phục khẩu phục Tiêu lão gia tử, sớm trấn giữ thân phận nhạy cảm kia. Liền vứt chuyện kia ra sau đầu, một lòng chỉ muốn theo Tiêu lão gia tử học võ.

Sau đó, cô bé lại nghe được hai chuyện, chuyện thứ nhất là Trình Kiêu đi theo Thạch lão tiên sinh học y, hơn nữa cũng đi theo Tiêu lão gia tử học võ. Từ trước đến nay cô bé đều biết, năng lực học tập của Trình Kiêu tương đối tốt, không nghĩ tới một người vậy mà học hai thứ khác nhau.

Kiến Dân không đi theo giáo sư Lý học vẽ tranh, trong lòng cậu bé có băn khoăn, giáo sư Lý đã quan sát thử thách cậu bé.

"Nghe nói anh Trình Kiêu theo Tiêu lão học võ, đó là nguyện vọng của anh Trình Kiêu, Tiêu lão gia tử liền đồng ý!" Tô Kiến Dân nói cho Vãn Vãn chuyện này.

Ai cũng cho rằng, Tiêu lão gia tử quấn quýt lấy anh hai bái ông ấy làm thầy, lúc anh Trình Kiêu đề ra nguyện vọng, nhất định ông ấy sẽ đồng ý. Thật không ngờ, Lần đầu tiên Tiêu lão gia tử lại cự tuyệt, sau lại không biết như thế nào, lại đồng ý rồi. Giữa lúc cự tuyệt và đồng ý, cũng chỉ kém mấy phút Ai cũng không hiểu được, ngay cả anh Trình Kiêu cũng không vào được.

Chuyện thứ hai chính là, Tô Vũ Đình bị bắt rồi.

"Bị bắt? Chuyện khi nào? Chuyện gì xảy ra?"

"Ừm, nghe nói là bị người ta tố cáo, cô ta với Ngưu Bang bên ba lão gia tử chạm trán, bị người ta bắt đúng lúc lúc, chứng cớ xác thực, muốn nhờ cậy cũng không được." Tô Kiến Dân nói.

Vãn Vãn nhíu nhíu, không biết vì sao, cô bé có một loại trực giác, người tố cáo kia là Trình Kiêu.

Chuyện Tô Vũ Đình bị bắt quả tang thật sự rất khó để người khác tưởng tượng được, đây không giống với phong cách của Tô Vũ Đình mà? Một người thông minh và cẩn thận như cô bé, sao lại bị tóm?

“Nghe nói đi đến bên chuồng bò, bị người của đội chấp pháp và đội tuần tra bắt ngay tại trận, ngay cả cơ hội kêu oan cũng không có” Tô Kiến Dân hăng say nói: “Nghe nói là bị người ta báo cáo, nhưng cụ thể là ai báo thì không biết.

Tô Vãn Vãn nhớ, trước khi lên thị trấn, Trình Kiêu đã nói với cô bé rằng từng thấy Tô Vũ Đình nhìn thấy cô bé đến chuồng bò, bảo là có thể sẽ theo dõi rồi báo cáo. Cô bé có trực giác rằng Trình Kiêu là người đã báo cáo.

Việc này, cô bé có thể hỏi cậu ấy không? Vãn Vãn thầm nghĩ.

“Tô Tảo Tảo thật sự bị bắt rồi ạ?” Vãn Vãn có hơi không dám tin.

Tô Kiến Dân nói: “Nghe nói Tô Tảo Tảo không bị phạt, vì con bé còn nhỏ, một đứa trẻ bốn năm tuổi, ai có thể nghĩ là con bé cố ý chứ? Nhưng nhà bác Cả thì bị vạ lây rồi."

Vãn Vãn nghĩ cũng phải, Tô Vũ Đình có thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể hiểu gì? Ai mà nghĩ được thực ra cô ấy là linh hồn đã trùng sinh chứ? Trẻ con như vậy là lỗi của ai chứ? Tất nhiên là của người lớn, nhưng có thể tưởng tượng được, nhà bác Cả phải mang vạ rồi.

Chân của bác Cả Tô Đại Lực vẫn chưa khỏi, thiếu tiền lại không có y thuật giỏi, vết thương trên chân lại càng nặng, nghe nói giờ vẫn còn nằm trên giường, cả nhà phải dựa vào một mình Lưu Chiêu Đệ.

Hai vợ chồng ông bà nội Tô vẫn ở với nhà bác Cả nhưng cũng không thấy họ bỏ ra bao nhiêu tiền. Nhà mình có tiền hay không thì không rõ, nhưng lương thực trong nhà hiện tại vẫn do ông bà nội bỏ ra.

Lương thực nhà chú Hai và nhà chú ba cho giờ nuôi sống cả gia đình bác Cả. Ba cô bé sẽ không nói, nhưng chú ba có nói không thì không chắc.

Nghe nói chú ba sống trên thị trấn rất tốt, gần đây đang theo đuổi một cô gái, cụ thể thế nào thì Vãn Văn nghe ngóng không rõ được. Chỉ nghe ba từng nhắc tới, về sau không hỏi thêm nữa.

Vãn Vãn biết, theo mô tả trong sách, nhà chú ba sống không tệ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 205: Chương 205



Nhưng tình hình bên nhà bác Cả thì thật sự khó đoán, Vãn Vãn cũng không biết có phải vì Tô Vũ Đình nên mới trở nên xui xẻo như vậy không.

Theo lý mà nói, Tô Vũ Đình trùng sinh, chắc là sẽ biết rất nhiều chuyện. Như trong sách viết, cô ấy nên biết lợi dụng việc trùng sinh để có được những cơ hội và mục đích của mình chứ?

Hiện tại vẫn chưa thấy cô ấy thành công gì, ngược lại còn vì những tiên tri của cô ấy mà gây ra một số rắc rối cho nhà bác Cả.

Vãn Vãn sờ cằm, nghe Tô Vũ Đình xảy ra chuyện, trong lòng cô bé thấy sảng khoái. Nguyên thân sống thảm như vậy, tất cả những việc này đều có thể từ từ trả thù.

Trong lòng lại thắc mắc, chẳng phải giờ đang ở trong sách sao? Tô Vũ Đình cũng trùng sinh rồi, sao ông trời không nghiêng về phía Tô Vũ Đình nhỉ? Nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Rồi cô bé lại nghĩ, cốt truyện trong sách là bắt đầu từ khi Tô Vũ Đình trùng sinh năm sáu tuổi, bây giờ cô ấy trùng sinh rồi, có thể cốt truyện vẫn chưa phát triển. Có lẽ, tương lai sẽ có thay đổi?

Tô Vũ Đình sẽ bắt đầu lợi dụng trùng sinh, cướp lấy cơ hội của cô bé, rốt cuộc là cướp thế nào nhỉ?

Vãn Vãn tò mò, đồng thời cũng đề phòng. Mặc kệ thế nào, cô bé phải bảo vệ tốt cho người nhà của mình, sống tốt cuộc đời của mình.

Về phần Tô Vũ Đình, không dây vào cô bé là tốt nhất, nếu dây vào cô bé, vậy thì đừng trách cô bé.

“Vãn Vãn, em xem kịch hay bên nhà bác Cả đi. Tô Kiến Dân có vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác.

Đừng trách cậu ấy ghét nhà bác Cả, bên nhà nội làm việc quá đáng, không nói mấy việc xấu xa bà nội Tô làm, chỉ nói Tô Tảo Tảo đẩy Vãn Vãn, cậu ấy đã ghi thù rồi.

Cậu ấy rất muốn đối phó với nhà bác Cả, nhưng cậu ấy vẫn còn nhỏ. Bây giờ nghe nhà bác Cả gặp chuyện, sao cậu ấy có thể không vui được?

Bà nội Tô còn nói Vãn Vãn là tai tinh, tai tinh đấy. Từ khi hai người ra đời đến giờ, nhà họ sống ngày càng tốt hơn, còn bên nhà bác Cả có thấy được phúc tinh chiếu đâu.

Họ cho rằng Vãn Vãn chính là phúc tinh của cả nhà, từ khi cô nhóc ra đời, cả nhà dần sống tốt hơn. Dù mọi người đều không nói, nhưng trong lòng thì nghĩ vậy.

Không chỉ nhà họ, chẳng phải nhà bí thư Lý cũng ngày càng tốt hơn đấy sao? Còn cả nhà ông ngoại và nhà dì nữa.

Tất nhiên họ không muốn nói chuyện này ra, nói rồi bị những người có ý để ý thì phải làm sao? Bị báo cáo gì đó, chuyện tốt cũng thành chuyện xấu mất.

Mặc dù Tô Kiến Dân vẫn còn nhỏ, nhưng cái gì nên biết thì cậu ấy đều đã biết.

“Bên nhà bác Cả có tin gì sao?” Vãn Vãn lại hỏi.

Tô Kiến Dân nói: “Ngoài bác cả gãy chân và Tô Tảo Tảo gây ra những chuyện kia khiến nhà bác cả phải chịu phạt ra thì không còn gì khác"

Tô Vãn Vãn nghe xong thì gật đầu, cũng không hỏi thêm.

Còn những chuyện liên quan đến Tô Vũ Đình thì cô bé không quan tâm cho lắm, chỉ cần biết Tô Vũ Đình sống không tốt, vậy là được.

Tô Vãn Vãn không muốn biết chuyện của Tô Vũ Đình, nhưng thời gian dần trôi, chuyện của Tô Vũ Đình vẫn không ngừng truyền đến tại Vãn Vãn qua miệng của Kiến Binh và Kiến Dân.

Vì Tô Vũ Đình, nhà bác Cả bị liên lụy, cuối cùng, nhờ ông Sơn Thúc và bác Đại Minh mà không bị đánh giá là phần tử xấu, nhưng cũng bị nhân viên liên quan đến đội chấp pháp cấm túc ở thôn Hạ Hà, không cho phép người của nhà bác Cả rời khỏi thôn Hạ Hà. Nghe nói bên nhà bác Cả thật sự có liên quan đến phần tử xấu gì đó, đây không phải chuyện nhỏ.

Vãn Vãn không biết tại sao ông Sơn Thúc lại giúp nhà bác Cả, giúp họ thoát tội. Về sau nghĩ lại, cô bé đã hiểu.

Hai vị cán bộ là quan phụ mẫu của thôn Hạ Hà, nếu thôn Hạ Hà xảy ra chuyện thì đó là vì hai người họ quản lý không nghiêm, điều đó sẽ ảnh hưởng đến thành tích làm việc của họ.

Hơn nữa, sự ảnh hưởng này không nhỏ, mà là ảnh hưởng rất lớn. Vả lại, nó cũng ảnh hưởng đến người dân của thôn Hạ Hà, lỡ như làm việc gì đó cũng không tốt được. Đặc biệt là những người từ nơi khác đến làm việc ở thôn Hạ Hà, nhất là người có liên quan đến nhà bác Cả, ví dụ như Tô Cần, Tô Thành Tài, đều là những người bị ảnh hưởng nhiều. Nói không chừng, sau này có thể sẽ bị cản trở khi kiểm tra đánh giá hoặc là thăng chức.

Càng khỏi phải nói đến việc Kiến Quốc, Kiến Binh và Kiến Dân bị ảnh hưởng. Nói không chừng Kiến Quốc sẽ bị đuổi khỏi trường, Kiến Binh và Kiến Dân vẫn học ở quê, thế nên ảnh hưởng ít hơn.

Điều này khiến Vãn Vãn nhớ đến một phần báo cáo trong tài liệu mà cô bé thấy ở kiếp trước, có tình huống tương tự. Nghe nói đó là một cậu bé năm tuổi không biết gì cả, viết vẽ bậy lên tường, cậu bé không biết như thế sẽ xảy ra chuyện. Lúc đó trên tường viết hai chữ ‘đả đảo, cậu bé không biết ở một nơi cách cậu bé rất xa, trên tường viết tên của một vĩ nhân nào đó.

Lần này chọc phải tổ ong bắp cày rồi, cả nhà họ đều bị xem là phần tử xấu, lập tức bị đuổi ra ngoài.

Về sau, sau khi cải cách mở cửa, chuyện này được lật lại, mũ cũng tháo xuống, tương lai cậu bé đi học hay đi làm tất nhiên đều không bị ảnh hưởng, nhưng lúc đó thực sự đã chịu nhiều khó khăn.

Vẫn đừng nên để nhà bác Cả liên lụy thì tốt hơn, không bị xem là phần tử xấu.

Vài tháng trôi qua, về sau Vãn Vãn lại nghe nói, năm Tô Vũ Đình bốn tuổi thì học tiểu học ở thôn.

Thôn Hạ Hà lập tức xôn xao, ai cũng nói Tô Vũ Đình là tiên nữ hạ phàm, tuổi nhỏ mà đã đi học, hơn nữa còn nghe nói lúc đó Tô Vũ Đình muốn nhảy lớp, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên hiệu trưởng không đồng ý.

Lúc Vãn Vãn nghe được tin này, cô bé lại cười. Tô Vũ Đình đang sợ mọi người không biết mình thông minh sao? Tuổi nhỏ vậy đã đi học, là thiên tài, nhưng cùng với đó, lẽ nào không bị người khác nghi ngờ?

Vãn Vãn lại nghĩ đến mình, cũng muốn đi học, nhưng cô bé cảm thấy vẫn nên bình thường một chút, tránh để bị người khác để ý. Ở thời đại nhạy cảm này, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Quá thông minh không phải chuyện gì tốt, kết quả của việc quá phách lối có thể là lật thuyền.

Vẫn nên lấy sự bình an của nhà mình làm trọng, bước vững từng bước, đi quá nhanh, ai cũng sẽ chú ý. Người khác có thể quan sát nhất cứ nhất động đấy, như thế có lợi gì cho họ chứ?

“Tô Tảo Tảo đi học, ông bà nội đồng ý sao?” Cô bé nhớ bà nội luôn nói, con gái không cần đi học, lãng phí tiền, sau này lại chẳng được ích gì.

Sao lại để Tô Vũ Đình đi học chứ?

Nghĩ lại, bà nội luôn rất thương yêu Tô Vũ Đình, sao có thể không đồng ý được?

Trong lòng bà nội, đó là biểu hiện của phúc tinh, thông minh biết bao, trẻ con bình thường làm được sao?

Lần này Kiến Binh trả lời cô bé: “Sao bà nội lại không đồng ý được? Tô Tảo Tảo xuất khẩu thành thơ, chẳng gì có thể làm khó được nó. Dù là hiệu trưởng hay giáo viên, ai cũng như nhặt được báu vật. Bà nội vui, luôn nói Tô Tảo Tảo là cô bé tài năng, chẳng những là phúc tinh mà học hành còn giỏi, sau này trong nhà sẽ có thêm một nữ tú tài"

Vãn Vãn nghe mà há hốc mồm, bà nội thật sự nghĩ vậy? Lại còn nữ tú tài? Có thể sao?

“Thật, bà nội khen Tô Tảo Tảo mãi, bảo nó là Phương Hoàng vàng của nhà họ Tô, sau này phải gả cho người làm quan, tương lai nhà họ Tô trông cậy vào nó"

Tô Kiến Dân nói: “Lại còn Phượng Hoàng vàng của nhà họ Tô, sao em không thấy thế, mà lại thấy tại nó nên nhà bác Cả xúi quẩy. Cậu ấy cười phụt: “Học giỏi là Phượng Hoàng vàng à? Vậy ba anh em bọn mình chẳng phải đứa nào cũng là Phương Hoàng vàng sao? Cả anh Kiến Hoành nữa, giờ đang học ở trường Trung học công xã đấy"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 206: Chương 206



Thời gian vội vã, hạ đi đông đến, đã nửa năm trôi qua.

Chuyện trường tiểu học cho con em liên hợp với mấy đơn vị kia dường như lại không có tin tức.

Tô Cần đã nghe ngóng, ai cũng bảo cấp trên đang xem xét, cần nghiên cứu thêm.

Những nhân viên chính thức trong đội vận chuyển nghe nói đến chuyện này xong cũng cảm thấy có thể chuyện này xôi hỏng bỏng không rồi.

Một năm nữa lại nhanh chóng đi qua, lúc mọi người cho rằng chuyện này mãi mãi không có khả năng nữa, thì nghe nói việc này được nhắc lại.

Trong đại hội huyện, rất nhiều người đều phát biểu ý kiến của mình, trường học cho con em cán bộ do các đơn vị liên hợp lại là rất cần thiết, trước mắt trong trấn chỉ có hai trường tiểu học, Đông Tây Nam Bắc có bao nhiêu gia đình, rồi bao nhiêu con em. Rất nhiều lúc, trường học xuất hiện tình trạng quá đông người. Trường học cho con em cán bộ là rất cần thiết, phải thành lập.

Các cán bộ bắt đầu thảo luận chuyện này, rồi sau đó lên kế hoạch.

Lúc chuyện này truyền đến đội vận chuyển thì phương án đã được quyết định. Phía Nam và phía Bắc, mỗi phía xây dựng một trường tiểu học cho con em cán bộ, và chỉ có con cái của cán bộ chính thức ở các đơn vị mới có thể nhập học.

Nhưng trong đó có một điều kiện, đó là hộ khẩu thường trú của cả hai vợ chồng đều phải ở thị trấn, mới có thể cho các con trong gia đình nhập học tiểu học. Nếu chỉ một trong hai vợ chồng có hộ khẩu thị trấn, vậy thì một nhà chỉ có một người nhập học.

Tin này đến tai đội vận chuyển, các công nhân lập tức bùng nổ.

Không vì điều gì khác, chỉ vì rất nhiều gia đình đều lấy vợ ở quê hoặc có chồng dưới quê, nhưng trong nhà không chỉ có một đứa con.

Chỉ một người được nhập học, vậy cụ thể là cho ai chứ?

Nhà Tô Cần cũng gặp phải vấn đề nan giải này.

Kiến Binh đã thi vào cấp hai, đến huyện học, nhưng Kiến Dân vẫn đang học ở thôn Hạ Hà, Vãn Vãn cũng nên đi học rồi.

Vãn Vãn đã sắp sáu tuổi, nếu muốn học cũng có thể học.

Lúc vấn đề nan giải này được đưa ra, Tô Cần rất rối rắm. Rốt cuộc là cho con gái học, hay cho con trai học đây?

“Để em gái học đi. Kiến Dân không hề do dự, nói.

Nửa năm nữa là cậu ấy tốt nghiệp tiểu học rồi, đến khi đó có thể thi vào trường cấp hai ở huyện, không cần học ở thị trấn nữa, lãng phí một suất.

Nhưng Vãn Vãn lại lắc đầu: “Không, cho anh Ba học. Con chưa đi học sớm như vậy, giữ lại suất chẳng phải sẽ lãng phí sao?"

“Vãn Vãn, hiện tại con không muốn đi học sao?” Tô Cần ngạc nhiên: “Tô Tảo Tảo bên nhà bác Cả đi học từ năm ngoái rồi."

Vãn Vãn nói: “Con định đợi qua sáu tuổi mới tính, sáu tuổi hoặc là bảy tuổi rồi hẵng đi học, con không muốn đi học quá sớm. Vừa khéo đến lúc đó, anh Ba đã tốt nghiệp tiểu học rồi, con có thể học.

Cô bé thật sự không muốn đi học sớm như vậy, cô bé muốn hưởng thụ tuổi thơ. Một khi đi học rồi, có thể sẽ có nhiều áp lực, áp lực vô hình, mà cô bé thì không muốn khiến mình quá mệt mỏi. Cô bé không quan tâm, khi nào đi học cũng được, tám tuổi đi học cũng chẳng sao, cô bé hoàn toàn không cần học thêm kiến thức tiểu học, đều chứa hết trong bụng rồi, đến khi đó nhảy một lớp là được.

“Không muốn đi học thật?” Tô Cần lại hỏi.

Vốn dĩ anh ấy đã quyết định cho Vãn Vãn đi học, anh ấy cảm thấy, dù sao Kiến Dân cũng sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, có đến thị trấn hay không, qua nửa năm sau đã không còn vấn đề gì nữa. Nhưng Vãn Vãn thì khác, Vãn Vãn quả thực nên đi học rồi. Dù Vãn Vãn nói không cần, nhưng anh ấy nghĩ rằng Vãn Vãn sợ anh trai tổn thương, thế nên mới nhường lại suất đi học quý giá này.

Trong lòng anh ấy vẫn nghiêng về con gái hơn.

Con trai thịt dày, chịu khổ chút cũng không sao. Con gái dịu dàng mềm mại, anh ấy muốn cho con gái tất cả những thứ tốt hơn.

Anh ấy chỉ có một cô con gái thôi.

Lục Tư Hoa thấy mấy ba con đang thảo luận, cô ấy mãi không chen vào được. Đợi đến khi họ thảo luận gần xong, cô ấy nói: “Dù anh muốn cho Kiến Dân đi học ở trường con em cán bộ, chỉ học nửa năm thì giáo viên cũng không đồng ý, hơn nữa cũng không có lợi mà chỉ có hại cho việc học của Kiến Dân. Thằng bé học ở trường tiểu học thôn Hạ Hà quen rồi, đột ngột chuyển trường, chắc chắn sẽ không quen được, thi không tốt thì làm sao? Lẽ nào muốn thằng bé học lại một năm?"

Tô Cần khó xử, không lên tiếng.

Tô Kiến Quốc che miệng cười, đôi khi mẹ nổi nóng cũng rất đáng yêu.

Thực ra cậu bé hy vọng mẹ có thể mạnh mẽ hơn một chút, nếu trước đây mẹ cũng mạnh mẽ như vậy thì sẽ không bị bên phía nhà nội ức hϊếp rồi.

Tiếc là mẹ luôn quá nhu nhược, thế nên mới tạo ra tình cảnh về sau cứ bị bên nhà nội chèn ép.

Về sau, nếu không vì ba ép tách hộ, có lẽ nhà mình cũng không có ngày tháng hạnh phúc như bây giờ nhỉ?

Có lẽ, nếu vẫn sống dưới sự kiểm soát của ông bà nội, ba sẽ không có chủ kiến của mình, mẹ cũng sẽ không thể thoải mái nói chuyện như bây giờ, muốn nói gì thì nói đó.

Tách hộ rồi nhà mình mới có ngày tháng hạnh phúc như bây giờ.

“Anh chỉ muốn hỏi ý kiến của Kiến Dân mà thôi, sợ thằng bé suy nghĩ.” Giọng Tô Cần dịu lại.

Kiến Dân nghe thế, nói: “Ba, ba cứ để suất đi học cho em gái đi, con không buồn đâu. Con muốn Văn Vãn có thể đi học sớm, Tô Tảo Tảo bên nhà bác Cả đã đi học từ năm ngoái rồi, giờ vẫn còn đắc ý đấy, cả ngày được người ta khen, con nghe mà tức. Em gái con thông minh hơn nó, đi học rồi, chắc chắn thành tích sẽ tốt hơn nó, để xem nó còn đắc ý không"

Dù sao Kiến Dân cũng nhỏ hơn nhóm Kiến Quốc nhiều, tính tình vốn cũng nóng nảy.

Cậu ấy ghét nhất là Tô Tảo Tảo vênh váo trước mặt cậu ấy, luôn cho rằng em gái mình mới là người giỏi nhất.

Cậu ấy rất cuồng em gái, không ai được nói Vãn Vãn không giỏi.

Tô Cần nói: “Lúc đầu ba không biết điều này, giờ thì biết rồi. Vậy được rồi, chúng ta quyết định nhé, để suất học này cho Vãn Vãn, Vãn Vãn muốn đi học lúc nào thì lúc đó sẽ đi học.

Cứ quyết định vậy, Tô Cần bỗng cảm thấy lòng thoải mái hơn nhiều.

Vốn dĩ còn lo lắng con trai sẽ suy nghĩ, đang muốn cố gắng nói cho con trai hiểu, giờ con trai chủ động nhường, hơn nữa những vấn đề thực tế này quả thực không phải vấn đề nhường hay không nhường.

Chẳng mấy chốc, anh ấy đến văn phòng cán bộ để đăng ký, nói chuyện để suất học cho con gái út, đăng ký tên thật của Vãn Vãn là Tô Vân Hy vào sổ.

“Anh Tô, anh thật sự muốn để suất học này cho con gái, không cho con trai à?” Nhân viên của phòng đăng ký tò mò hỏi anh ấy.

Tô Cần đáp: “Phải, tôi với vợ đã quyết định rồi, để suất học này cho Vãn Vãn nhà chúng tôi."

Nhân viên nói: “Lần này anh quyết định rồi, về sau lại cho con trai anh thì không được đâu nhé. Một hộ gia đình chỉ có một suất thôi, không thể nửa chừng đổi tên được, tôi nói rõ cho anh rồi đấy"

Tô Cần sửng sốt: “Nửa chừng không thể đổi được?"

“Đúng vậy, không đổi nửa chừng được, một khi đã quyết định thì không thể đổi, đây là hạn chế với vợ chồng chỉ có một người đăng ký hộ khẩu thị trấn. Nếu nửa chừng có thể đổi, vậy một đứa tốt nghiệp rồi lại đổi sang một đứa khác vào học, thế thì con của nhà khác thì sao? Hiện tại nguồn cung học sinh trong trường rất nhiều, có được một suất đã tốt lắm rồi"

Tô Cần thầm nói ‘may thật, may mà họ đã giải quyết vấn đề, cũng đã bàn bạc ra kết quả rồi.

Nếu thật sự để Kiến Dân học học kỳ cuối ở trường cho con em cán bộ, vậy sau này cậu ấy lên cấp hai thì không còn chỗ cho Vãn Vãn nữa. Vãn Vãn cũng không thể tiếp tục học theo suất học của Kiến Dân, chỉ có thể về thôn Hạ Hà học thôi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 207: Chương 207



Thế thì sao anh ấy yên tâm được? Đến lúc đó, Văn Vãn bị người ta bắt nạt thì làm thế nào? Xa như vậy, muốn giúp cũng chẳng giúp được.

Anh ấy trộm vỗ ngực, suýt chút nữa.

Về đến nhà, anh ấy nói chuyện này với mọi người, mọi người đều đồng thanh: “Đúng là suýt chút nữa.

Kiến Dân nói: “Nếu lúc đó con ích kỷ một chút, muốn giành lấy cơ hội này, có phải đã cướp mất cơ hội của Vãn Vãn, Vãn Vãn chỉ có thể về quê không?” Cậu ấy cũng vỗ n.g.ự.c hệt như Tô Cần: “May mà con không phải người anh trai ích kỷ, anh em chúng ta tình thương mến thương"

Vãn Vãn cũng sửng sốt, không ngờ có cả chuyện này? Một người đi học rồi thì người khác không thể học tiếp được? Chẳng phải có một suất sao? Anh trai học xong thì đến cô bé, chẳng phải từ đầu đến cuối vẫn là một suất học sao?

Thì ra đăng ký tên xong thì nửa chừng không thể đổi người nữa.

Chính sách này đúng thật là, khiến người ta không thể hiểu nổi.

Nhưng cũng chẳng liên quan đến nhà họ, họ đã quyết định rồi, cũng đã đăng ký bằng tên thật của cô bé rồi.

Anh Ba sắp tốt nghiệp tiểu học, học lên cấp hai rồi.

Nghĩ đến một vấn đề, Trình Kiêu và anh Ba cùng một lớp, anh Ba lên cấp hai, Trình Kiêu cũng nên đi rồi.

Đột nhiên lại hơi kích động.

Đã hơn một năm rồi cô bé không gặp Trình Kiêu, cũng không biết cậu ấy thế nào rồi.

Có cao hơn lớn hơn trước đây không? Trình Kiêu đã mười ba tuổi, sắp trở thành thiếu niên rồi.

Cả Báo Săn nữa, cô bé rất nhớ nó, nhưng tiếc là hiện tại cô bé không về thôn Hạ Hà được.

Lúc cô bé nhớ Trình Kiêu, Trình Kiêu cũng đang nhớ Vãn Vãn.

Tính ra thì Vãn Vãn đã sắp sáu tuổi rồi, thời gian trôi nhanh thật.

Có phải Vãn Vãn nên đi học rồi không?

Chắc là đã đi học rồi nhỉ? Cậu ấy cũng không hỏi Kiến Dân tình hình cụ thể.

Cậu ấy muốn tự tìm hiểu.

Tô Vũ Đình bên nhà nội đã đi học một năm rồi, nghe nói còn muốn nhảy lớp, không hiểu Tô Vũ Đình lấy đâu ra can đảm để nhảy lớp?

“Anh Trình Kiêu!” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tô Vũ Đình xinh đẹp đứng trước mặt cậu ấy.

Trình Kiêu cau chặt mày, cảm thấy Tô Vũ Đình hơi kỳ lạ.

Cậu ấy đã tỏ rõ suy nghĩ của mình, cậu ấy không muốn nhìn thấy cô bé, nhưng không biết tại sao cô bé luôn quên rằng cậu ấy đã từ chối cô bé hết lần này đến lần khác rồi. Vết thương lành, quên cơn đau, lần sau vẫn xuất hiện trước mặt cậu ấy.

Đuổi mãi cũng không đi.

Thậm chí cậu ấy còn không muốn đoái hoài gì đến cô bé, xoay người định đi đường khác về nhà.

“Anh Trình Kiêu!” Tô Vũ Đình lại gọi, trong lòng vừa tức vừa bực.

Trình Kiêu đúng là khiến người ta vừa giận vừa yêu, cô bé đã hạ mình lấy lòng hết lần này đến lần khác rồi, sao cậu ấy vẫn làm như không nhìn thấy?

Có ai tốt với cậu ấy như cô bé sao?

Cô bé muốn chạy theo cậu ấy, thì nghe thấy Trình Kiêu nói: “Đừng theo tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."

“Anh muốn không khách sáo thế nào?” Tô Vũ Đình cười khúc khích hỏi, đôi mắt hàng mày đều cong tít, tràn đầy ý cười, hệt như Vãn Vãn.

Nhưng không hiểu sao Trình Kiêu lại thấy ghét, cậu ấy cũng không biết lý do, lúc thấy Tô Vũ Đình, cậu ấy có cảm giác ghét bỏ không nói rõ được.

Cảm giác ghét bỏ này toát ra từ tận trong xương, không cần cậu ấy thể hiện ra mặt, vẻ lạnh lùng toát ra từ trong xương đã bao phủ Tô Vũ Đình, khiến Tô Vũ Đình run rẩy.

Lạnh quá.

Trình Kiêu cắt được đuôi Tô Vũ Đình, cậu ấy đã đi sang hướng khác, không lập tức về nhà mình. Cậu ấy đoán có lẽ Tô Vũ Đình sẽ đến nhà cậu ấy chặn cậu ấy, cậu ấy lại đi sang một hướng khác. Hướng đó là nơi bình thường ông Thạch và những người khác làm việc, cậu ấy đi xem rồi, không có ai nhìn họ.

Nửa đường, cậu ấy gặp Tiêu Trường Chinh.

Tiêu Trường Chinh vác một cái cuốc, từ hướng khác đi tới.

Hai người cứ thế va vào nhau.

Tiêu Trường Chinh nhìn cậu ấy rồi lại nhìn xung quanh, thấy không có ai, bèn nắm tay cậu ấy rồi chạy.

"Ông Tiêu, ông làm gì thế?” Trình Kiêu hất tay ông ấy ra, vuốt cổ tay mình, hơi đau.

Tiêu Trường Chinh nói: “Gần đây cháu có luyện các bước ông dạy cháu không?"

Trình Kiêu nói: “Không, gần đây cháu bận lắm, sắp tốt nghiệp rồi, sắp thi rồi, cháu không có nhiều thời gian."

“Nhưng cháu có thời gian đi theo ông Thạch để học y mà Tiêu Trường Chinh phản đối, trong lòng không thoải mái cho lắm.

Trình Kiêu nói: “Ông Thạch là thầy của cháu"

"Vậy ông cũng là thầy võ của cháu.

"} Trình Kiêu nói: “Kiến Binh mới là học trò của ông, cháu không phải."

"Vậy ông cũng có thể nhận cháu làm học trò, chỉ cần cháu đồng ý. Tiêu Trường Chinh thầm ghen tị.

Trình Kiêu và Kiến Binh đều là người mà ông ấy chấm, cuối cùng Kiến Binh đồng ý bái ông ấy làm thầy, nhưng Trình Kiêu có thế nào cũng không chịu, càng nghĩ càng tức mà.

Trình Kiêu nói: “Cháu có một thầy là đủ rồi, không cần phải thêm một thầy nữa. Ông Tiêu, ông thật sự không cần phải cố chấp như vậy"

Tiêu Trường Chinh nói: “Cháu không biết thôi, thực ra ông muốn dạy con trai ông nhất, nhưng tiếc là con trai ông không học được bản lĩnh của ông. Nó giống cháu, rất bướng bỉnh, dù ông nói thế nào thì nó cũng có cả tá lý do đang đợi ông. Cuối cùng, ông thực sự không muốn tranh cãi với nó nữa, để mặc nó vậy.

“Ông luôn cho rằng nó không phải người lính, không ngờ nó nhân lúc ông không biết, lén đi đăng ký, đợi đến khi ông biết thì nó đã sắp xuất phát rồi. Việc ông hối hận nhất là để nó đi, nếu lúc đó ông ngăn lại, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện sau này, nó cũng sẽ không c.h.ế.t trước ông.

Có lẽ tất cả đều là số mệnh, nó không để lại cho ông...” Giọng nói nghẹn ngào.

Trình Kiêu im lặng, những câu chuyện của ông Tiêu, cậu ấy đã nghe không dưới trăm lần. Mỗi lần gặp ông Tiêu, ông ấy sẽ kể một lần, cậu ấy thuộc luôn rồi.

Dù cậu ấy có phiền những câu chuyện kiểu như thím Tường Lâm của ông Tiêu thế nào đi nữa thì cậu ấy cũng không ngắt lời ông ấy, không biết tại sao, tận sâu trong lòng, cậu ấy vẫn thân thiết với ông lão này.

Câu ấy không muốn thấy ông ấy đau lòng.

Đây cũng là lý do về sau cậu ấy chịu theo ông Tiêu học võ, vì Trình Kiêu không muốn ông Tiêu đau lòng.

Mỗi khi nhìn thấy nụ cười gian của ông Tiêu sau khi đạt được mục đích, không ngờ cậu ấy lại có cảm giác vui vẻ.

Đúng là quái lạ.

Nhưng lần sau vẫn sẽ lặp lại.

Câu ấy ông muốn gặp lại chuyện này, hôm nay, dù có thể nào cũng phải từ chối.

Nhưng...

cậu ấy nhìn thấy mái đầu bạc trắng của ông Tiêu, chỉ hai năm mà tóc bạc của ông lại nhiều hơn rồi, chẳng mấy chốc mà bạc cả đầu mất.

Hai năm qua sống không thư thái, cho dù bên phía ủy ban thôn vẫn quan tâm đến chuồng bò của ba người già, đôi khi lôi ra phê bình cũng chỉ là ra vẻ thế thôi.

Nhưng sống thấp tha thấp thỏm kiểu này vẫn khiến người già già đi nhiều.

Cậu ấy không nỡ nhìn.

“Cháu vẫn chê ông à, ông không bằng ông Thạch, có thể dạy cháu bản lĩnh thật sự, y thuật sẽ giúp ích nhiều cho cháu, dù hiện tại phản đối trung y. Ông dạy võ thì có ích gì chứ, ngoài khỏe khoắn và lúc đánh nhau cũng giúp được chút ít, thì những lúc khác cũng chẳng mấy tác dụng, cháu không thích, ông cũng có thể hiểu"

Lúc nói câu này, giọng Tiêu Trường Chinh nén rất thấp, thậm chí cậu ấy còn có thể nghe được chút run rẩy trong đó, là ông ấy đang khóc sao?

Lúc này, trái tim như sắt đá của Trình Kiêu lại mềm ra.

Cậu ấy thầm thở dài, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm để lại ông lão rồi bỏ đi được.

“Được rồi, ông đừng buồn nữa, cháu học hết, chỉ có điều đều là tranh thủ thời gian ra để học. Thấy ông Tiêu ngẩng đầu nhìn mình, cậu ấy nói: “Thật đấy, cháu không lừa ông. Ông không tin thì có thể kiểm tra cháu, cháu chấp nhận kiểm tra. Mặc dù cháu không chính thức bái ông làm thầy, nhưng những điều ông dạy cháu, cháu sẽ chăm chỉ học, không từ bỏ."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 208: Chương 208



Cuối cùng sắc mặt Tiêu Trường Chinh tốt hơn nhiều, ông ấy đã bảo mà, thằng bé Trình Kiêu này trông thì có vẻ rất cứng rắn, nhưng thực ra dễ mềm lòng.

Chi có điều, tuyệt đối không thể dùng cách cứng rắn với cậu ấy được, nhất định phải dùng cách mềm mại để làm dịu sự cứng rắn của cậu ấy.

Ông ấy thực sự rất thích cậu bé này, thế nên cậu ấy nói không bái thầy, ông ấy cũng chẳng nói gì.

"Sau này cháu gọi ông là ông nội nhé?” Tiêu Trường Chinh hỏi.

Trình Kiêu đáp: “Cháu có ông nội của cháu rồi, ông cũng không phải ông nội cháu"

Tiêu Trường Chinh sốt ruột: “Ông có cướp vị trí ông nội ruột của cháu đâu, ông chỉ muốn... muốn nghe một tiếng ông nội mà thôi.

“Chẳng phải ông có cháu gái sao?” Trình Kiêu nói: “Cháu gái ông gọi vẫn chưa đủ ạ?"

"Cái đó không giống” Tiêu Trường Chinh nói, thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, ông ấy vội nói tiếp: “Ông mong có thể có một đứa cháu trai gọi ông một tiếng ông nội, cháu gọi ông là ông nội đi, cũng không phải chỉ cháu ruột mới có được gọi ông nội"

Trình Kiêu thầm trợn mắt, ông Tiêu này đúng là nhiều chuyện thật đấy.

Ông ấy đã muốn nghe người khác gọi ông nội, vậy chẳng phải Tô Vũ Đình luôn chạy đến chuồng bò đấy sao? Về sau bị báo cáo, suýt chút nữa là bị bắt đi, thế nên không chạy đến chuồng bò nữa. Nhưng với mức độ của nhiệt tình của cô bé, ông Tiêu muốn người khác gọi là ông nội, vậy thì dứt khoát đổi xưng hô là được rồi.

Nhưng cậu ấy biết, ông Tiêu không thích Tô Vũ Đình. Từ sau khi Tô Vũ Đình bị người của đội chấp pháp bắt, ba ông lão ở chuồng bò không ai đứng ra nói giúp cô bé, thế nên có thể nhận ra được điều này.

"Ông biết ngay mà, lão già như ông, sao mà có người thích được. Không gọi thì không gọi, haiz. Tiêu Trường Chinh thở dài, nói.

Khóe miệng Trình Kiêu giật giật.

“Cháu có bảo là cháu không gọi đâu."

Tiêu Trường Chinh sáng mắt lên: “Thật à?” Sau đó lại hơi nản chí: “Chắc chắn là cháu đang an ủi ông, ông biết người bị đày ải như ông không có tư cách được quan tâm. Danh xưng ông nội quan trọng biết bao, sao cháu có thể không sợ đội chấp pháp được chứ. Có thể theo ông học võ là tốt lắm rồi, ông không cưỡng cầu đâu"

Ông ấy lại thở dài, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

“Ông nội Tiêu. Trình Kiêu không chịu nổi dáng vẻ này của ông ấy, cuối cùng không lay chuyển được, đành gọi.

Hai mắt vốn sáng rỡ của ông Tiêu hơi tối lại, ông ấy nói: “Mắc mớ gì phải thêm chữ ‘Tiêu vào?"

"Ông không phải ông nội ruột của cháu, tất nhiên phải thêm‘Tiêu rồi. Trình Kiêu nghiêm túc nói.

Mặc dù cậu ấy chưa từng gặp ông nội ruột của mình, nhưng vị trí này mãi mãi giữ lại cho ông nội ruột của cậu ấy, tất nhiên người khác không thể chiếm được.

Nhưng thực ra, nhìn dáng vẻ đáng thương của ông Tiêu, cậu ấy lại không đành lòng từ chối ông ấy, nên đã gọi ‘ông nội Tiêu.

Tiêu Trường Chinh nói: “Ông nội Tiêu thì ông nội Tiêu vậy, nghe êm tai hơn ông Tiêu một chút."

Ông cụ không khỏi thầm thở dài, nếu Trình Kiêu là cháu ruột của ông ấy thì tốt biết bao, vậy thì có thể gọi thẳng là ông nội luôn rồi.

Tiếc là con trai ông ấy chưa kết hôn, lại càng chưa có đối tượng, lấy đâu ra cháu trai chứ? Đây chỉ là hi vọng xa vời của ông ấy mà thôi.

Trình Kiêu không biết thế giới nội tâm của ông Tiêu, dù biết thì cùng lắm cũng chỉ cảm thán một chút chứ không có suy nghĩ gì khác.

Tháng chín năm một chín bảy tư, Vãn Vãn sáu tuổi rồi, năm nay, cuối cùng cô bé cũng quyết định đi học.

Vốn dĩ cô bé vẫn quyết định đợi đến bảy tuổi mới tính, nhưng không qua nổi lời khuyên của người nhà, cuối cùng quyết định đi học sớm.

Vän Vãn sáu tuổi nhưng đã cao hơn các bạn cùng lứa, cô bé luôn đợi Trình Kiêu đến thị trấn học, nhưng đợi mãi vẫn không đợi được.

Rất lâu về sau, cô bé mới nghe được sự thật từ Kiến Dân, là Trình Kiêu bị giữ lại.

Cậu ấy thi vào trường trung trung học ở huyện, nhưng cuối cùng cậu ấy không đến. Nghe nói là bị hiệu trưởng bên đó ngăn lại, bảo nhà Trình Kiêu không có hộ khẩu thị trấn, vậy nên cậu ấy không thể đến thị trấn học. Cuối cùng, suất học này để lại cho một học sinh khác, nghe nói học sinh này là họ hàng của nhà hiệu trưởng, một đứa trẻ mà cả ba mẹ đều không có hộ khẩu thị trấn.

Lúc Vãn Vãn biết chuyện này thì đã là mấy tháng sau.

Kiến Dân luôn không dám nói sự thật với cô bé, sợ cô bé buồn.

Sao cô bé có thể không buồn chứ? Cô bé luôn hỏi anh Ba, nhưng anh Ba không nói thật với cô bé.

“Sao lại như vậy? Sao mấy người đó lại xấu xa đến thế? Cướp suất học của anh Trình Kiêu rồi” Vãn Vãn tức đến sắp khóc.

Cô bé luôn biết, thời đại này, việc cướp suất học rất dễ xảy ra, không ngờ nó lại xảy ra ngay trước mắt cô bé.

Rõ ràng Trình Kiêu đã thi đậu rồi, không ngờ lại bị đặc quyền chiếm đoạt.

Quá đáng quá Kiến Dân nói: “Trình Kiêu đến trường cấp hai trong vùng rồi, nghe nói hiệu trưởng ở đó đích thân đón cậu ấy"

Vãn Vãn vẫn rất tức, mặc dù trường cấp hai trong vùng nhận Trình Kiêu, nhưng cậu ấy vốn nên đến thị trấn học, chính vì hiệu trưởng kia đã cướp mất suất học này.

Cô bé không phục, nuốt không trôi cơn tức này.

“Còn có thể thế nào nữa? Không phục cũng chẳng ích gì, người ta là hiệu trưởng, muốn cho ai học thì người đó được học. Người ta muốn để suất này cho họ hàng của người ta, chúng ta có thể nói gì chứ?” Kiến Dân thở dài.

Đây chính là đặc trưng của thời đại này, có đặc quyền là tốt hơn tất cả.

Vận may của Trình Kiêu quả thực chẳng ra làm sao, cơ hội tốt là thế mà lại bị cướp mất.

“Thực ra, Trình Kiêu nói với anh, cậu ấy học ở trường cấp hai trong vùng cũng được, ít nhất thì hiệu trưởng ở đó hứa với cậu ấy sẽ miễn học phí cả ba năm, còn học ở trường cấp hai trên thị trấn, cậu ấy phải nộp học phí. Với điều kiện của nhà họ Trình, không trả nổi học phí này"

Vãn Vãn nói: “Không thể nói vậy, anh Trình Kiêu không trả nổi học phí là một chuyện, nhưng bị người ta cứ thế cướp mất suất học là một chuyện khác. Cô bé cắn mạnh môi: “Không được, em nuốt không trôi cơn tức này “Nuốt không trôi thì có thể thế nào chứ? Chẳng lẽ có thể xử ông hiệu trưởng này?” Kiến Dân than thở.

Vãn Vãn nói: “Đúng, em muốn làm vậy đấy"

“Lẽ nào em muốn đi tìm thư ký Lý à?” Kiến Dân nói xong, hai mắt sáng lên.

Hiện tại thư ký Lý đã là phó thư ký của Ủy ban huyện rồi, không còn là cục trưởng Cục Lao động nữa.

Lại có thể gọi anh ấy là thư ký Lý, mặc dù chức thư ký của anh ấy là phó.

Vãn Vãn nói: “Đúng là em có nghĩ vậy, nhưng không thể cứ thế hiên ngang đi tìm như vậy được, phải tìm một cơ hội."

Dù thế nào, cô bé sẽ không dung túng cho lối sống này.

Mặc kệ có phải vì Trình Kiêu hay không, cô bé không thể trơ mắt nhìn một thói quen xấu như vậy tiếp diễn.

...

Rất nhanh sau đó, cô bé đã có cơ hội này.

Tất nhiên thư ký Lý của hiện tại khác với thư ký Lý trước kia, phân thận địa vị khác, ngoại hình hay tinh thần cũng khác.

Nhưng không có nghĩa là quan hệ giữa anh ấy và nhà chú Hai xa cách, ngược lại, quan hệ giữa họ còn tốt hơn trước. Lạc Lạc - con trai anh ấy bây giờ ngày càng cao lớn, và tất nhiên việc cậu bé thích nhất là chơi với chị Vãn Vãn.

“Mẹ, chị Vãn Vãn. Lạc Lạc ba tuổi nói chuyện vẫn còn ngọng nghịu, nói một câu phải ngắc ngứ một lúc mới nói xong.

Nhà của nhà họ Lý nằm trong khu nhà của chính phủ, được chia cho các phòng ban chính phủ. Một tòa nhà nhỏ ba tầng, phía trước có sân. Cậu bé chơi trong sân, vừa ngước mắt đã thấy Tô Vãn Vãn từ phía trước đi tới, cậu bé tươi cười, nụ cười hệt như ánh mặt trời tỏa nắng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 209: Chương 209



Ngay cả ánh mắt trời cũng không rực rỡ bằng nụ cười của cậu bé, Vãn Vãn thích nhất là nụ cười của Lạc Lạc.

Khuôn mặt tròn trịa, vừa cười là sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền, mắt to tròn hệt quả nho đen, lúc cười lên, mắt sẽ tít lại, dáng vẻ đó vô cùng đáng yêu. Khuôn mặt giống với bí thư Lý và Mạnh Tuyết Trân, nói chính xác hơn thì có lẽ là tổng hợp hết tất cả những ưu điểm trên khuôn mặt của hai người họ.

Vãn Vãn thích véo mặt cậu bé, chơi cùng cậu bé.

Trẻ con ở độ tuổi giống Lạc Lạc chính là giai đoạn thú vị nhất, nhưng cô bé không biết, trong mắt người khác, cô bé cũng đáng yêu như thế, cũng là ở độ tuổi thú vị như thế.

“Chị Vãn Vãn!” Lạc Lạc gọi, sải bước chân ngắn, chạy về phía Vãn Vãn.

Vãn Vãn cũng chạy tới, muốn bể lấy Lạc Lạc, nhưng cậu bé múp máp quá, cô bé làm thế nào cũng không bế lên nổi, ngược lại còn mệt đến toát mồ hôi.

Đến cùng với cô bé là Tô Kiến Quốc, cậu nhóc trông dáng vẻ cô bé, cười nói: “Vãn Vãn, em còn cần bọn anh bế, sao mà bế em ấy nổi?"

Vãn Vãn bị vạch trần, mặt ửng đỏ: “Lâu lắm rồi em không có để các anh bế, từ lúc hai tuổi là em đã tự đi rồi, thỉnh thoảng ba mới bế thôi."

Mạnh Tuyết Trân ở bên cạnh, cười nói: “Vãn Vãn đừng buồn, con còn nhỏ, đi mệt thì cần được bế, chuyện này hợp tình hợp lý thôi. Con tám tuổi hay mười tuổi, nếu mệt thì mẹ nuôi cũng sẽ bế con.

Vãn Vãn bị nói, mặt lại càng đỏ. Cô bé không thật sự là trẻ con, chỉ là trẻ con giả mà thôi.

“Mẹ nuôi, ba nuôi về chưa ạ?” Vãn Vãn bắt đầu nhìn xung quanh, tìm bóng dáng thư ký Lý.

Mạnh Tuyết Trân nói: “Vẫn chưa, chắc vẫn đang họp. Dạo này họp nhiều lắm, lúc nào cũng có đủ thứ việc phiền đến ba nuôi con. Cô ấy dừng lại rồi nói tiếp: “Con cũng biết ba nuôi con tập trung vào giáo dục, giờ chắc đang bận việc giáo dục đấy"

Mạnh Tuyết Trân cũng thầm thở dài, giáo dục thời bấy giờ nào có cần người làm cán bộ bọn họ quan tâm quá mức?

Trong trường nào có ai thực sự học hành, nhưng vận động thể thao thì lại không ít.

Nghe thấy hai chữ giáo dục, mắt Vãn Vãn sáng lên, hỏi: “Mẹ nuôi, ba nuôi bận việc giáo dục ạ?"

Cô bé biết, lúc bấy giờ quả thực không xem trọng giáo dục, dù sao thì giáo viên thường sẽ bị kéo ra ngoài, nào có tinh thần hay sức lực để lên lớp chứ? Mà lên lớp rồi thì học sinh chưa chắc đã nghe lời, đúng không? Còn có thể vì phiền chuyện lên lớp mà nghiêm khắc với bạn nữa.

Nhưng đối với cường quyền, có đôi khi ta buộc phải tìm mối quan hệ, nếu không, vấn đề đi học của Trình Kiêu có thể sẽ mãi mãi không được giải quyết. Trong lòng cô bé lo lắng cho Trình Kiêu, dưới tình thế không còn cách nào khác, cô bé chỉ có thể làm thế này.

“Đúng vậy, khoảng thời gian này luôn bận những việc như thế, nhiều khi cơm tối còn không về ăn, có lúc phải đến căn tin của đơn vị để giải quyết bữa tối nữa. Nói đến việc này, Mạnh Tuyết Trân cũng bất lực.

Vãn Vãn và Tô Kiến Quốc đưa mắt nhìn nhau, làm giáo dục thì tốt rồi, vừa khéo chuyện của họ liên quan đến vấn đề này.

“Vãn Vãn, lâu rồi con không đến, mẹ nuôi nhớ con lắm đấy, nghe nói con sắp đi học rồi à?” Mạnh Tuyết Trân không biết mục đích Vãn Vãn và Tô Kiến Quốc đến đây, chỉ nghĩ rằng đến chơi giống như trước mà thôi.

Vãn Vãn nói: “Con nhớ mẹ nuôi, nhớ Lạc Lạc nên đến đấy.” Tất nhiên cô bé sẽ không nói mình có mục đích nên mới đến, nếu không sẽ làm tổn thương mẹ nuôi.

Cô bé hơi xấu hổ, đúng là gần đây cô bé không đến.

“Vãn Vãn, Kiến Quốc, hai con ngồi một lát, trông Lạc Lạc giúp mẹ, mẹ ra ngoài mua đồ ăn, mẹ gọi cho ba nuôi, bảo ba nuôi con dù thế nào thì hôm nay cũng phải về ăn cơm Vãn Vãn đáp vâng, đúng là cô bé muốn ba nuôi có thể về nhà, chuyện này nói với mẹ nuôi không có ích gì, nhất định phải nói lúc có mặt ba nuôi mới có hiệu quả.

Một hiệu trưởng lợi dụng chức quyền, chèn ép một học sinh có thành tích tốt, không nhận vào trường, thế là sao chứ?

Dù cô bé biết, đứng dưới quyền lợi, rất nhiều việc đều có thể xảy ra, chuyện mạo danh thay thế là rất bình thường, huống hồ đây chỉ là vì hiệu trưởng muốn họ hàng của mình đi học nên cướp đi suất học của Trình Kiêu, trong mắt người ta, đây là một chuyện vô cùng đơn giản.

E là họ cho rằng Trình Kiêu chỉ là một cậu nhóc dưới quê không quyền không thế, không thân phận cũng chẳng địa vị? Dù cướp đi rồi thì có thể làm được gì? Dù muốn khiếu nại cũng chẳng tìm được chỗ để khiếu nại, thế nên họ mới có thể tự tin và ngang nhiên, chẳng hề bận tâm như thế.

Nhưng Vãn Vãn không thể để mặc chuyện như vậy xảy ra được, cô bé báo chuyện này cho ba nuôi, cũng xem như là một thành tích chính trị cho ba nuôi nhỉ?

“Chị Vãn Vãn. Lạc Lạc gọi, nước miếng từ khóe miệng chảy ra, Vãn Vãn dùng khăn tay lau cho cậu bé.

Lạc Lạc thật sự rất đáng yêu, cơ thể mũm mĩm tròn trịa, bước đi khập khiễng, khiến người ta muốn cắn một miếng.

“Vãn Vãn, em nói xem thư ký Lý có giải quyết chuyện này không?” Tô Kiến Quốc cũng không dám khẳng định chuyện này có thể thành công.

Cậu ấy mười bảy tuổi, sắp trở thành thanh niên, đã qua thời kỳ bể giọng, dáng vóc cao lớn, ngoại hình lại khôi ngô, là người trong mộng của biết bao cô gái.

Trong ba anh trai của cô bé, anh Cả là đẹp trai nhất, ngoại hình tập hợp hết tất cả những ưu điểm của ba mẹ, nhưng lại nghiêng về mẹ nhiều hơn, nho nhã lịch sự, nhìn thoáng qua có cảm giác khiến người ta rung động.

Anh Hai thì giống ba, bây giờ ngày càng lớn, lại theo ông Tiêu học võ, trông to con, còn cao hơn anh Cả.

Anh Ba thì khá điềm đạm, còn nho nhã hơn cả anh Cả, theo giáo sư Lý học vẽ, nên lại càng văn nhã hơn.

Người ít thay đổi nhất là Vãn Vãn, cô bé ăn ngon chơi vui, cơ thể dường như không gầy đi vì lớn hơn, mà vẫn mũm mĩm trẻ con.

Nhương cô bé rất thích mình của hiện tại, khỏe mạnh khiến cô bé không còn để ý đến đôi chân ngắn và cơ thể mũm mĩm của mình.

Chơi một lúc thì thấy Mạnh Tuyết Trân đã về, trong tay xách rất nhiều thức ăn, nhìn thoáng qua là biết cô ấy vừa đi chợ.

Vãn Vãn nói: “Mẹ nuôi, mẹ mua nhiều thức ăn thế làm gì? Con với anh lại ăn không nhiều. Cô bé không nói có thể về nhà ăn, họ có quan hệ thế nào với nhà họ Lý chứ, thế nên cô bé cũng không tỏ ra khách sáo. Muốn ăn thì ăn, chỉ cần ngon, cô bé đều muốn nhét vào bụng mình.

“Nhà gần chợ rau mà, sao mẹ có thể để Vãn Vãn đói được chứ? Mẹ mua xương mà con thích ăn nhất đấy, có cả sườn nữa, một lát nướng với nấu canh cho con."

Mạnh Tuyết Trân biết Vãn Vãn kén ăn, món bình thường cô bé không ăn, thích ăn nhất là thịt và canh xương. Sườn và xương cũng không đắt, vừa khép có thể nấu một bữa ngon cho Vãn Vãn.

“Mẹ nuôi, con nhóm lửa cho mẹ.” Vãn Vãn cũng chạy vào bếp.

Trong bếp nhà họ Lý có loại bếp lò, nhưng cũng cho người dựng bếp đất.

Từ khi ăn những món nấu từ bếp đất ở nhà họ Tô, cô bé đã thích bếp đất, không còn dùng bếp lò nữa.

Củi trong nhà là anh Hải Quân nghĩ cách lấy được, nghe nói là xuống quê đốn.

“Vãn Vãn, con còn nhỏ, sao có thể nhóm lửa được?

Để mẹ nuôi tự nhóm, con đứng bên cạnh là được rồi.” Mạnh Tuyết Trân không dám để Vãn Vãn nhóm lửa giúp.

Cô bé mới sáu tuổi, nhỏ vậy sao có thể giúp nhóm lửa? Vẫn nên đứng bên cạnh tốt hơn.

Vãn Vãn nói: “Mẹ nuôi, mẹ không được xem thường con, lúc một hai tuổi là con có thể giúp người nhà nhóm lửa rồi, lúc đó có Tia Chớp giúp, dùng ghế đẩu để kê, nấu một nồi nước lớn đấy"

Mạnh Tuyết Trân ngạc nhiên: “Vãn Vãn giỏi vậy sao?"

Cô ấy không ngờ, Vãn Vãn còn nhỏ như thế đã có thể nhóm lửa nấu nước. Nghĩ lại, Vãn Vãn thông minh từ nhỏ, nhóm lửa mà thôi, quả thật không làm khó được cô bé.
 
Back
Top Bottom